Conan Fan Club |
|
| [Long Fic sưu tầm] Hạnh phúc | |
| Tác giả | Thông điệp |
---|
li hoang
Tổng số bài gửi : 61 Birthday : 19/11/1995 Age : 29 Đến từ : Nơi giao hòa giữa ánh sáng và bóng tối
| Tiêu đề: [Long Fic sưu tầm] Hạnh phúc 6/11/2010, 19:30 | |
| Tác giả: Sherryhirota Biên tập: li hoang Lời mở Trời đang mưa. Có phải ông trời đang khóc cho những số phận éo le của cuộc đời. Một người phụ nữ xinh đẹp - vẻ đẹp của cô rạng ngời như ánh thái dương. Nhưng cũng chính vì thế mà cuộc đời cô bị dìm trong bóng tối của lòng tham và bạo lực. Một cô gái đặc biêt không chỉ bằng khối óc khoa học thiên tài của mình mà cũng vì màu tóc đỏ quyến rũ. Một người đàn ông lạnh lùng có mái tóc dài kì quặc cùng đôi mắt chết chóc. Tay anh đã nhuốm đầy máu của bao người vô tội. Ba con người tưởng chừng như không liên quan gì đến nhau nhưng số phận đã mãi gắn kết họ lại bằng một mối ràng buộc tàn nhẫn đến xé lòng. _________________
Được sửa bởi li hoang ngày 9/1/2011, 10:29; sửa lần 1. |
| | | li hoang
Tổng số bài gửi : 61 Birthday : 19/11/1995 Age : 29 Đến từ : Nơi giao hòa giữa ánh sáng và bóng tối
| Tiêu đề: Re: [Long Fic sưu tầm] Hạnh phúc 6/11/2010, 19:31 | |
| Chương 1: Sự thật
"Haibara, Haibara này Haibara" Conan gọi với giọng hoảng hốt.
"Conan kun có chuyện gì mà cháu đến đây?" ông tiến sĩ già lo lắng hỏi.
Conan thở gấp, khuôn mặt anh hoảng hốt, mắt thì dáo dát nhìn xung quanh. "Haibara đâu? Cháu vừa nhận được tin báo của Vermouth là bọn Áo Đen sắp thực hiện một phi vụ vận chuyển ma túy lớn. Cháu cố gọi cho Haibara nhưng cô ấy không bắt máy."
Ông tiến sĩ khẽ thở dài. "Kể từ khi biết được Vermouth là mẹ mình, con bé nhốt mình suốt trong phòng. Chắc nó vẫn còn sốc. Cháu thử xuống khuyên nó xem."
Trong căn phòng tối có một hình bóng nhỏ nhoi, cô độc lặng lẽ bên chiếc máy radio cũ. Âm thanh duy nhất tồn tại trong không gian tịch mịch đó là giọng nói của một người mẹ đang nhắn nhủ cô con gái của mình. Những lời thật giản dị nhưng hàm chứa trong đó biết bao yêu thương, nhung nhớ.
Cốc, cốc . . .
Tiếng gõ cửa phá vỡ sự bình yên của căn phòng. Và điều này làm cho chủ nhân của cái hình bóng đó khó chịu. Cô tức giận, bỏ tai nghe xuống và ra mở cửa. "Tiến sĩ cháu đã nói là . . ." giọng của cô dần nhỏ lại khi cô nhận ra Conan đang đứng trước mặt mình.
"Sao cậu lại ở đây?" cô bối rối hỏi.
Anh sớm nhận ra sự hiện diện của chiếc radio. "Lại nghe mấy cuốn băng đó à? Cậu đang định chứng minh gì vậy hay định níu kéo gì hả?" Anh bấu lấy vai cô rồi lay mạnh. "Bà ấy là mẹ cậu. Cậu cũng biết đó là sự thật."
Cô giận dữ gặt tay Conan ra. "Cậu thì biết cái gì chứ. Tôi nói là mọi người đã nhầm lẫn rồi. Bà ta không phải mẹ tôi, bây giờ không phải và vĩnh viễn không phải." Dứt lời cô đóng sầm cánh cửa trong sự ngỡ ngàng xen lẫn tức giận của Conan.
Căn phòng một lần nữa chìm vào trong bóng tối. Cái hình bóng bé nhỏ ấy co ro cuộn tròn một góc, hai bàn tay của cô bịt chặt tai mình cứ như làm vậy có thể xua đi nhưng câu nói của Conan và cả một sự thật đau lòng mà cô không hề muốn thừa nhận.
Mẹ cô là Vermouth.
"Thế nào rồi?" Ông tiến sĩ già lo lắng hỏi. Và sự lo lắng ấy nhân đôi khi ông nhận ra Conan đi một mình xuống nhà.
"Cô ấy cần có thời gian để suy nghĩ ?" Conan khẽ thở dài.
Cô gái có mái tóc đỏ đó luôn kiên cường trước mọi khó khăn và dĩ nhiên cô cũng rất cố chấp. Cô càng kiên cường bao nhiêu thì cũng càn cố chấp bấy nhiêu.
Hiểu được điều này hai ông cháu chẳng biết làm gì hơn là thở dài.
"Mong là con bé sớm vượt qua." Ông tiến sĩ lặng lẽ cầu nguyện.
"Cháu cũng mong vậy." Lại thở dài Conan trầm ngâm nói. "Nếu cô ấy chịu nói chuyện với bác thì hãy thay cháu nhắn lại rằng 'Có người đang mạo hiểm cả sinh mạng của mình, hơn chục năm nhịn nhục bảo vệ cho hai đứa con của mình. Đó là sự thật dù cô ấy có muốn thừa nhận hay không.' Bây giờ cháu phải đến bàn với cô Judy đây" Vừa nói anh vừa chạy ra cửa bỏ lại ông tiến sĩ già bối rối.
Mặt trời đã lên cao nhưng trong căn phòng không có một tia nắng nào chiêu sáng cả. Cô vẫn ngồi đó, không còn bịt tai mình nữa và có lẽ cô vừa trải qua một đêm dài nhất cuộc đời mình. Trong lòng cô rất mâu thuẫn, cô phải làm thế nà cho tốt đây? Cô thật sự rất muốn chạy ào vào lòng mẹ mình tận hưởng cái cảm giác ấm áp của tình mẫu tử đã vắng bóng trong cô bao năm nay. Nhưng cô làm sao có thể vượt qua mặt cảm của sự thật rằng suốt bao năm nay cô luôn coi thường bà, lạnh nhạt thậm chí là khinh bỉ bà. Hình tượng người mẹ trong cô đã được xây dựng quá to lớn, với cô người mẹ sánh ngang với một vị thần. Làm sao cô có thể chấp nhận được sự thật này?
Cộc cộc . . .
Âm thanh của tiếng gõ cửa một lần nữa cắt ngang dòng suy nghĩ của cô. Nhưng lần này cô kiên quyết không mở cửa. Cô sợ phải đối mặt với ông tiến sĩ, với Conan. Cô sợ ánh mắt của họ, ánh mắt giận dữ của Conan, ánh mắt lo lắng của ông tiến sĩ. Những điều đó khiến cô nhớ lại ánh mắt đau buồn của mẹ cô khi cô không chịu nhận bà.
Cộc cộc cộc . . .
Sau vài lần thử gõ cửa trong vô vọng. Ông tiến sĩ lặng lẽ đặt mâm thức ăn sáng xuống đất và nếu như mái tóc của ông còn sợi nào đen thì chắc chắc nó cũng đã bạc phết như những anh chị của mình rồi. "Ai này, bác để thức ăn ở đây khi nào cháu đói thì cứ lấy ăn. Có điều này chắc Shinichi cũng đã nói rồi mà ông chắc là cháu không muốn nghe." Ông dừng lại một chút rồi tiếp tục, biết rằng cùng lúc này trong căn phòng ấy cô cháu nuôi của mình ắt hẳn đang bịt chặt tai lại. "Mẹ cháu vẫn luôn lo lắng cho hai chị em cháu, ông không hiểu sao cháu lại ghét bà ấy như thế nhưng có một điều ông muốn cháu biết," ông ngừng lại một chút lấy hơi và cũng để lấy một chút dũng khí. "Người yêu quý cháu nhất trên đời chính là mẹ cháu chứ không phải ai khác." Nói xong ông quay lưng bước đi vừa đi vừa thở dài.
Người yêu quý mình nhất là mẹ . . . là mẹ.
Câu nói đó vang vọng trong đầu cô.
Đúng rồi là mẹ, chính là mẹ.
Tâm trí cô chìm vào miền kí ức xa xưa.
"Shiho vào nhà đi con." giọng nói của một người phụ nữ vang vọng trong đê tuyết trăng khi bà đi vào sân nhà thì thấy cô con gái của mình đang chơi ngoài trời tuyết.
"Mẹ ơi! Tuyết đầu mùa kìa, con muốn ra ngoài." Một cô bé khoảng 5, 6 tuổi reo lên sung sướng.
Người phụ nữ khẽ thở dài, bà cởi chiếc khăn choàng của mình rồi quàng lên cho con. "Quàng vào kẻo lạnh," bà dịu dàng nói.
"Vậy mẹ không lạnh à!" Cô bé ngây thơ hỏi.
Người phụ nữ khẽ mỉm cười. "Con ấm là được rồi" bà trả lời.
"Tại sao ạ? Ngoài trời rất lạnh mà, tại sao vậy? Con quan trọng thế ư?" Cô bé hỏi.
"Tất nhiên, vì mẹ yêu con hơn tất cả mọi thứ trên đời" bà trả lời.
Khuôn mặt cô giãn ra, một nụ cười nở trên môi cô.
Sao mình có thể quên được điều quan trọng đó.
Cô mở cửa phòng và cũng đồng thở mở cánh cửa trái tim mình.
"Cháu thật ngốc đúng không bác. Làm sau cháu có thể quên được điều đó chứ" Cô trả lời ông tiến sĩ và cũng tự trả lời cho chính mình.
Căn phòng vẫn tối nhưng chủ nhân của nó đang tắm mình trong ánh sáng.
_______________________ |
| | | li hoang
Tổng số bài gửi : 61 Birthday : 19/11/1995 Age : 29 Đến từ : Nơi giao hòa giữa ánh sáng và bóng tối
| Tiêu đề: Re: [Long Fic sưu tầm] Hạnh phúc 7/11/2010, 14:39 | |
| Chương 2: Day dứt (xin lỗi các fan của ông trùm nhé và nếu đọc xong có bạn nào bức xúc muốn chọi dép thì cứ chọi mình)
"Đại ca, liệu phi vụ này có thành công không ?" Người đàn ông tóc đen lo lắng hỏi.
"Ý mày là sao? Đừng lo mọi việc sẽ ổn thôi." Người đàn tóc vàng trấn an.
"Chắc tại em suy nghĩ nhiều quá thôi." Nét mặt của người đàn ông tóc đen dần giãn ra, anh đáp lời. Sau bao nhiêu năm làm việc cùng Gin, anh có một niềm tin kỳ lạ rằng chỉ cần có đại ca ở đây thì không có gì là không thể. Nhưng lần này anh cảm thấy bồn chồn và điều đó làm anh bất an và cả lời trấn an của Gin cũng không thể xóa nhòa nỗi bất an trong anh. Nếu như có một điều ước thì anh sẽ ước cho Gin được bình an dù anh phải trả bằng mạng sống của chính mình. Bởi vì anh ta không chỉ đơn thuần là cấp trên hay ân nhân của anh mà còn là người thân duy nhất của anh dù hai người không cùng dòng máu. Người thật sự xem anh là một con người chứ không phải thứ phế vật nào đó.
Píp, píp . . .
Gin khó chịu rút điện thoại ra vì theo kinh nghiệm của anh trước những nhiệm vụ quan trọng như thế này thì Vermouth gần như chắc chắn sẽ nhắn vài tin trêu đùa anh. Nhưng lần này thì không phải .
Về căn cứ ngay Một mình Đó là mệnh lệnh
Dòng chữ ngắn gọn đập vào mắt anh. Từ khi nhận nhiêm vụ này lòng anh luôn bồn chồn không yên, linh tính của kẻ trưởng thành trên ranh giới giữa sự sống và cái chết mách bảo anh phải rời ngay khỏi nơi đây. Lúc trước anh không thể làm vậy vì điều đó đồng nghĩa với tự sát. Việc tự ý rời bỏ nơi đang thi hành nhiệm vụ nặng ngang với tội phản bội. Nhưng anh không nhận ra hay nhận ra mà không dám thừa nhận rằng anh không muốn bỏ lại Vodka. Không biết tại sao nhưng sâu thẳm trong lòng anh từ rất lâu rồi luôn xem Vodka như một người anh em của mình.
"Anh cứ đi đi em tự lo được mà." Vodka động viên. Lòng anh đang khóc òa vì vui sướng, cuối cùng anh cũng có thể an tâm được rồi.
"Nhưng mà . . ." Gin trả lời với giọng lo lắng.
"Em không sao anh đừng lo," người đàn ông tóc đen trả lời trên khuôn mặt anh khẽ nở một nụ cười. "Dù sao thì người đó đã cũng đã ra lệnh mà, anh cứ đi đi ở đây đâu chỉ có mình em." Anh trấn an Gin.
Người đàn ông tóc vàng khẽ cười tự trách mình lo xa. Phi vụ này chỉ có một số thành viên cấp cao biết và những thành viên thi hành nhiệm vụ đều là tinh anh cả. "Vậy mày hãy cẩn thận, nếu thấy động thì lập tức chạy ngay đừng để ý luật lệ gì cả." Anh thận trọng dặn dò khi cơn bồn chồn vẫn chưa dứt.
"Anh đừng lo, đừng lo mà," người đàn ông tóc đen đáp lời với một nụ cười, một nụ cười khiến người ta không thể nào quên. Và chắc chắn hình ảnh này sẽ mãi theo Gin suốt cuộc đời.
Tại một ngôi biệt thự, một người đàn ông tóc bạc trắng ngồi chễm chệ trên chiếc ghế sofa bọc da. Từ người đàn ông toát ra một vẻ uy nghiêm khiến bất kì ai đứng trước ông đều không hẹn mà cúi đầu.
"Tôi đã ra lệnh cho Gin và một số tinh anh khác về căn cứ," ông nhẹ nhàng nói với người phụ nữ đứng trước mặt.
"Thế còn Vodka?" Người phụ nữ tóc vàng lo lắng hỏi.
Nhận ra sự hốt hoảng của người phụ nữ tóc vàng khiến người đàn ông khó chịu. Mắt ông nhíu lại giận dữ, hai bàn tay nắm lại thành quả đấm. "Phi vụ này chỉ có một số tinh anh của Tổ Chức và tên ngốc đó biết. Việc tin tức bị lộ ra như cô báo lại cho tôi chỉ có thể do một trong số họ làm. Và tên bị thịt đó là đáng nghi nhất, không phải vậy sao?" Ông cáu gắt giải thích.
"Nhưng mà không có chứng cứ? Dù sao cũng không nên . . . ." Cô chậm rãi đề nghị.
"Lời ta đã quyết, tuyệt đối không rút lại." Ông kiên quyết trả lời.
Khẽ thở dài, cô biết ông trùm một khi đã nói như vậy thì mọi cố gắng thuyết phục của cô đều vô ích dù cho cô có là "cục cưng" của ông ta đi chăng nữa. "Đã khuya rồi tôi xin phép." Dứt lời cô cúi chào người đàn ông rồi ra khỏi phòng. Khuôn mặt cô vẫn bình tĩnh dù lòng đang dậy sóng, bao năm rèn luyện trên sân khấu giúp cô che dấu cảm xúc của mình một cách hoàn hảo.
Cánh cửa đóng lại, trong căn phòng chỉ còn lại người đàn ông. Không khí ở đây đáng sợ đến mức khiến người ta không lạnh mà run. Sát khí từ cơn giận của người đàn ông nhanh chóng lan tỏa khắp phòng. Khuôn mặt của ông co lại, hai bàn tay nắm chắt cứ như muốn nghiền nát cả da thịt mình.
RẦM . . .
Âm thanh chát chúa phá vỡ không gian yên tĩnh, nắm tay của ông vừa đập mạnh xuống chiếc bàn bằng gỗ quý bên cạnh khiến mặt bàn lõm xuống. Thoạt nhìn không ai có thể ngờ người đàn ông có dáng vẻ thư sinh này lại sở hữu một sức mạnh lớn như vậy. Và hẳn người ta sẽ ngạc nhiên hơn nếu biết chất liệu làm nên chiếc bàn ấy là loại gỗ nam mộc từng được dùng để xây tử cấm thành và thập tam lăng.
Ông tức giận, bất kỳ ai trông thấy ông lúc này đều sẽ có nhận xét như vậy. Nhưng ông không chỉ tức giận. Ông biết rằng cô sẽ không quan tâm đến một người như Vodka nếu không có "hắn".
"Hắn" là cách mà ông dùng để gọi Gin khi ông ở một mình. Ông thừa nhận anh là đặc vụ giỏi nhất mà Tổ Chức từng đào tạo và cũng là cánh tay phải đắc lực của ông. Theo lẽ thường ông phải rất trân trọng một nhân viên như vậy. Nhưng không, ông căm ghét anh và nếu không phải vì năng lực của anh thì ông đã sớm giết anh rồi.
Khẽ thở dài, quá khứ một lần nữa tái hiện trước mắt ông một cách rõ ràng như vừa mới xảy ra hôm qua.
"Nhiệm vụ của cô là tiếp cận Miyano Atsushi, cẩn thận trông chừng hắn, nếu có hành động khác thường thì lập tức báo ngay cho ta. À mà tốt nhất là lấy hắn luôn đi, vậy sẽ thuận tiện hơn." Ông lạnh lùng ra lệnh mà không biết rằng bản thân sẽ mãi hối hận vì quyết định ngày hôm nay.
"Vâng, thưa ngài." Cô ngoan ngoãn thi hành nhưng liệu cô có thể chối từ chăng? Thi hành hoặc là chết, chỉ được chọn một trong hai.
Vài năm sau đó, đúng như mệnh lệnh của ông cô kết hôn với Miyano và sinh hạ hai cô con gái xinh xắn. Nhìn cô vui đùa bên lũ trẻ ông chợt nhận ra mình đã yêu cô. Lòng ông đau đớn như bị vạn mũi tên xuyên thấu. Nhưng sao ông có thể trách cô đây khi chính ông đã ra mệnh lệnh đó. Qủa báo chăng?
Không, ông không tin vào báo ứng. Hay nói đúng hơn ông không cho phép mình tin vào quy luật nhân quả. Và vì thế ông đổ lỗi cho Miyano, cho cô, cho những đứa con của cô.
"Tại sao? Tại sao ngài lại làm vậy?" Cô đau đớn hỏi, sau khi biết chồng mình đã bị giết.
"Vì hắn phản bội." Ông tàn nhẫn trả lời.
Sự thật ông chỉ nhận được tin báo rằng Miyano Atsushi có những hành động đáng ngờ. Nhưng đối với người đang chờ cơ hội trả thù thì chỉ như thế là quá đủ cho một cái cớ.
"Uống đi." Ông ra lệnh và chỉ vào viên thuốc trên bàn. "Vì cô đã cống hiến nhiều cho Tổ Chức nên ta sẽ cho cô được chết nguyên vẹn và ta sẽ tha cho bọn trẻ xem như đền đáp sự tận tụy của cô." Ông lạnh lùng ra lệnh và châm rãi thưởng thức vẻ mặt sợ hãi của cô như một phần thưởng của cuộc trả thù thành công.
"Khi tôi chết ngài sẽ giữ lời chứ?" Cô lo lắng hỏi.
"Tất nhiên! Ta chưa bao giờ thất hứa." Ông trả lời dứt khoát.
"Vậy thì được mong ngài giữ lời." Cô trả lời rồi uống viên thuốc.
Kì diệu thay, viên thuốc đã không giết cô mà chỉ khiến cô trẻ lại và do cơ địa đặc biệt kể từ đó sự lão hóa đã chậm lại, nhân họa đắc phúc.
Và khi mọi oán hận tưởng như đã tan biến theo viên thuốc độc ấy. Con quỷ thù hận sống dậy trong ông.
"Cái gì? Thật chứ! Có nghiêm trọng không?" Giọng người phụ nữ vang lên trong tai nghe mà ông đang đeo. Cô đang nói chuyện với một thành viên của Tổ Chức. "Gin bị bắn à! Anh chắc chứ."
"Chắc chắn, chính mắt tôi nhìn thấy. Tình trạng của anh ta khá nguy kịch." Người nào đó thông báo cho cô.
"Được rồi, tôi sẽ tới đó ngay." Cô vội vã nói.
Tiếp theo đó là âm thanh của tiếng bước chân dồn dập.
"Hừ, được lắm! Các người sẽ phải trả giá." Ông gầm gừ.
Và ông đã chọn cách trả thù tàn nhẫn nhất. Ra lệnh cho Gin giết Akemi ngay khi ông biết được Akai phản bội.
"Cái cảm giác tự tay giết người bạn thơ ấu không dễ chịu đúng không Gin!" Ông lẩm bẩm rồi cười.
Ông cười vì vui sướng sao?
Sau cái chết của Akemi, cô không hỏi ông lí do. Vì cô đã biết rằng chính cô đã vô tình giết con gái mình.
Qúa khứ như một chuỗi hình ảnh hỗn loạn dừng lại để nhường chỗ cho hiện tại.
Ông khẽ thở dài, thầm quyết định sẽ đến thăm cô. Vào những đêm như thế này cô thường nghỉ lại đây. Hôm nay, ông muốn nhìn thấy cô một lần nữa. Chỉ đơn giản thế thôi!
Ngoài sân, những cây mận được trồng san sát nhau. Màu trắng của hoa mận phai dần khi mùa hè đến.
Cô chậm rãi bước trên khu vườn xinh đẹp đó. Mắt nhìn về nơi xa xăm nào đó.
"Không, bà không phải là mẹ tôi." Shiho thét lên rồi chạy về phòng.
Có lẽ con nói đúng. Mẹ không xứng làm mẹ con.
Xin lỗi Gin. Xin lỗi anh.
Xin lỗi hai con, Akemi Shiho.
Có lẽ mẹ mới là người nên xuống địa ngục.
Khung cảnh trước mắt cô dần nhòa đi, cuối cùng tối sầm lại.
________________________ |
| | | li hoang
Tổng số bài gửi : 61 Birthday : 19/11/1995 Age : 29 Đến từ : Nơi giao hòa giữa ánh sáng và bóng tối
| Tiêu đề: Re: [Long Fic sưu tầm] Hạnh phúc 14/11/2010, 20:47 | |
| Chương 3: Bất hạnh
Mặt trăng màu vàng nhưng khi nhìn kỹ, ta như thấy những tia huyết sắc đang uốn lượn quanh nó. Mặt trăng có màu máu. Những tia huyết sắc như một dấu hiệu của thần chết nói với nhân gian rằng ngài sắp lấy đi một linh hồn vô tội, hôm nay sẽ là một ngày buồn.
Đoàng, đoàng...
Tiếng súng khô khốc vang lên cướp theo nó một sinh mạng. Bóng người đàn ông đổ xuống, viên đạn vô tình đã xuyên qua tim anh. Nhưng anh không hối hận khi đã lựa chọn ở lại đây vì bản thân anh hiểu rõ mình chỉ làm vướng chân đại ca. Nếu có thể nói một lời cuối cùng thì anh sẽ...
Hãy sống thay phần của em, đại ca.
Người đàn ông tóc vàng bất giác nhìn ra ngoài trời. Anh như nghe được giọng của ai đó đang thì thầm bên tai nhưng khi anh cố hiểu xem đó là gì thì giọng nói biến mất.
Píp, píp...
Người đàn ông mở điện thoại trong lo lắng. Vì Vermouth chắc chắn đã biết anh về căn cứ và sẽ không nhắn tin trêu anh. Vậy thì chủ nhân của tin nhắn này chắc chắn là người đó và ông ấy chỉ nhắn tin nếu có việc quan trọng. Và việc quan trọng đó có nhiều khả năng là nhiệm vụ thất bại.
Nhiêm vụ thất bại Vodka đã chết
Dòng tin nhắn lạnh lùng hiển thị nhưng gì mà người nhắn muốn nói. Mỗi từ là một mũi dao xé nát tim anh. Cơn ác mộng đã biến thành sự thật. Kể từ ngày chập chững vào nghề, anh đã biết chuyện như thế này sẽ xảy ra. Anh đã cho rằng mình sẽ dễ dàng vượt qua, rằng không có bất cứ ai có thể khiến anh thương tâm. Nhưng khi thật sự phải đối mặt với nó anh mới nhận ra bản thân mình yếu đuối thế nào và tất cả, tất cả sự lạnh lùng, tàn nhẫn, bộ mặt vô tình đều chỉ là lớp vỏ bọc anh tạo ra để bảo vệ bản thân mình.
Đừng lo mà
Giong nói của Vodka vang lên trong tâm trí anh. Kể cả trong cơn ác mộng khủng khiếp nhất anh cũng không thể ngờ đó là những lời cuối cùng, là cuộc trò chuyện cuối cùng với Vodka. Anh vẫn còn nhớ rõ nét mặt của Vodka lúc đó, rõ ràng là anh ta đã cảm nhận được cái chết đang đến gần. Đột nhiên, anh chợt hiểu ra lời trăn trối đó thật sự muốn nào gì.
"Mày bảo tao phải sống thay phần mày sao? Đồ ngốc, mày đúng là một tên ngốc mà." Anh cay đắng nói.
Con người là một sinh vật kì lạ vì con người thường không nhận ra những thứ quan trọng với mình cho đến khi chúng mất đi. Một số ít có khả năng nhận ra thì thường phủ nhận chúng và họ chỉ thật sự thừa nhận khi chúng vĩnh viễn rời khỏi họ . Nhưng may mắn thay sau đó những người như vậy thường sẽ không để những thứ quan trọng khác vuột khỏi tay mình.
Một ngày buồn đã trôi qua, một ngày mới bắt đầu, ngày rồi lại đêm, vòng tuần hoàn cứ tiếp tục. Đôi khi ta cảm thấy thế giới này thật tàn nhẫn vì dù chúng ta có đau khổ đến thế nào thì trái đất cũng không vì thế mà ngừng quay, thời gian cứ lạnh lùng trôi đi.
Một ngày nữa sắp trôi qua khi mà trăng đã lên cao, những tia huyết sắc của đêm hôm trước không còn hiện diện. Đây là một tin vui cho những ai trông chờ. Nhưng thật vậy chăng?
Trong một phòng đặc biệt được cách ly khỏi khu khám bệnh thông thường tại một bệnh viện được kiểm soát bởi Tổ chức, trên giường bệnh người phụ nữ tóc vàng sắc mặt tái nhợt đang hôn mê, khắp người được nối với đủ thứ máy móc chỉ để duy trì sự sống - nếu trông thấy cô lúc này khó có ai có thể hình dung rằng cô là kẻ có thể bóp cò với nụ cười trên môi. Nhưng liệu nụ cười đó có thật chăng?
Bình thường chúng ta luôn luôn vô tình đeo những mặt nạ khác nhau nhằm bảo vệ bản thân mình và tinh hoa của thói quen này đã trở thành một nghệ thuật hóa trang. Một người có thể đóng vai hàng nghìn nhân vật khác nhau điều này đồng nghĩa với hàng nghìn tính cách khác nhau một cách rất tài tình đến mức họ quên cả tính cách của mình. Và chỉ có trong tình trạng vô thức chúng ta mới thật sự trở về với bản chất thật của mình - một thứ rất con người, hoàn toàn không chịu bất cứ ràng buộc gì từ cuộc sống, tự do nói lên những gì mình nghĩ.
Trong cơn mê sảng người phụ nữ này cũng không ngoại lệ và điều đó đã vô tình thay đổi cả thiên mệnh.
"Xin lỗi, xin lỗi ... Gin, đừng ... đi...."Người phụ nữ nói trong cơn mê dù vậy mỗi từ đều chứa đựng bao cay đắng, đau đớn đã được tích lũy nhiều năm xoáy vào lòng người nghe. Một giọt nươc khẽ rỉ ra từ khóe mắtcô lại gợi cho ta hình ảnh của một giọt máu chảy ra từ vết thương lòng mãi mãi không thể lạn.
Nghe được lời nói ấy, cô gái trẻ tuổi như đóa hoa hồng xinh đẹp ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trên giường bệnh. "Không thể nào! Không lẽ ...." Cô lẩm bẩm rồi bất giác mỉm cười. "Thấy rồi! Đây mới là thật, đúng không?" Cô thì thầm.
Đêm hôm ấy cứ vậy mà trôi nhưng khó ai có thể ngờ rằng chỉ bằng một câu nói mê vu vơ mà ba linh hồn đã được cứu rỗi và hai linh hồn mới được sinh ra.
Ánh nắng ban mai ấm áp chiếu sáng khắp mọi ngóc ngách của căn phòng. Người phụ nữ tóc vàng khẽ chuyển mình thức giấc. Trần nhà trắng toát đập ngay vào mắt cô làm cô nhận ra mình đang ở bênh viện. Kí ức như một đoạn phim hỗn loạn nhẹ nhàng chiếu lại trong cô. Hình ảnh cuối cùng mà cô nhìn thấy là khu vườn với những cây mận đang kết trái, sau đó chỉ còn lại một màu đen.
"A, chị tỉnh rồi!" Cô gái khẽ reo lên.
"Kir, cô làm gì ở đây?" Vermouth ngạc nhiên hỏi, sự hiện diện cùng vẻ vui mừng không giả tạo của cô gái khiến cô kinh ngạc. Trong suy nghĩ của cô thì Kir hay Mizunashi Rena phải luôn đề phòng khi mà cô đã phát hiện ra thân phận NOC của cô ấy. Nhưng không Kir hoàn toàn không cảnh giác chút nào.
"Người đó bảo em đến chăm sóc chị." Kir vui vẻ trả lời.
Chăm sóc chứ không phải giám sát sao? Cô thầm nghĩ. Mục đích thật sự của ông trùm khi gọi Kir đến đây là để cả hai người trông chừng lẫn nhau và tạm thời giam lỏng Kir ở đây trên danh nghĩa là chăm sóc cô. Nhưng điều duy nhất làm cô kinh ngạc là Kir thật sự đang ân cần chăm sóc cô. Nếu cô ta đang giả vờ thì tại sao cô lại không nhận ra. Và cô chỉ có thể nghĩ là Kir đã qua mặt được cô nhưng thật sự có thể sao?
Một kế hoạch tưởng chừng hoàn hảo của ông trùm đã bị phá vỡ chỉ bằng lời nói mê sảng, người tính không bằng trời tính.
Cốc cốc ...
Tiếng gõ cửa cắt ngang không khí kì lạ trong phòng. Hai người phụ nữ đều nhìn về phía vị khách mới tới. Một vị bác sĩ trẻ tuổi mở cửa bước vào, vầng trán anh hơi nhíu lại lo lắng.
"Tôi vừa nhận được kết quả xét nghiệm," người bác sĩ e dè nói, "e rằng không mấy khả quan." Anh nói và đưa mắt nhìn sang cô gái.
"Cô ta không phải người ngoài anh cứ nói," cô bình tĩnh trả lời.
"À, thật ra ..." người bác sĩ bắt đầu giải thích.
Cùng lúc này tại nhà tiến sĩ Agasa, không khí nơi đây thật bình yên tạo cho mọi người một cảm giác ấm áp dễ chịu. Một bé gái với mái tóc nâu đó rực rỡ đang đứng cạnh cửa sổ trên khuôn mặt xinh đẹp đang nở nụ cười - nụ cười đẹp như đóa hoa tươi thắm trước cơn bão vẫn giữ được hương sắc.
"Cháu định khi nào thì mới chịu làm lành với mẹ đây?" Ông tiến sĩ vui vẻ hỏi. Cô cháu nuôi của ông đã thay đổi rất nhiều kể từ sau buổi sáng ấy, cô trở nên cởi mở hơn, vui vẻ và lạc quan hơn. Ông biết rằng cô cần thời gian để thích nghi với sự thật về mẹ mình. Dù cô đã chịu thừa nhận bà ấy là mẹ nhưng cô vẫn chưa thật sự chấp nhận bà.
"À, uhm..."Haibara bối rối không biết phải trả lời thế nào.
"Haibara san đi học thôi!" Tiếng gọi của cậu bé Mitsuhiko vang lên cho cô một lí do để không phải trả lời.
"Để lần sau nhé bác, cháu đi học đây!" Haibara vừa nói vừa chạy về phía cửa.
Trong phòng bệnh, thế giới xung dường như không tồn tại, không khí nặng nề đến ngạt thở.
"Tôi hiểu rồi, vậy nếu không phẫu thuật thì tôi còn bao nhiêu thời gian?" Người phụ nữ bình tĩnh hỏi.
"Kìa chị!" Cô gái la lên bởi vì cô thật sự không hiểu tại sao lại phải cố chấp như vậy.
"Tôi không hiểu ý cô?" Người bác sĩ hoang mang hỏi, anh chưa bao giờ gặp trường hợp tương tự. Bình thường khi bệnh nhân được biết tình trạng của mình thì họ có hai phản ứng hoặc là lo sợ, chán nản hoặc là quyết tâm phẫu thuật cố gắng nắm lấy cơ hội mong manh. Nhưng người bệnh nhân trước mắt anh hoàn toàn không phản ứng như hai loại trên, anh có thể thấy được cô rất bình tĩnh cứ như đã đoán trước mọi việc và vô cùng tỉnh tảo khi đề nghị không điều trị. Anh thật sự không dám tin.
"Cơ thể tôi do tôi quyết định, anh trả lời đi." Cô kiên quyết nói sau khi đã ném một cái trungừ măt về phía Kir.
Anh khẽ thở dài. "Nếu may mắn thì hai năm nhưng bình thường là một năm." Anh chậm rãi trả lời.
"Uhm, vậy bao giờ tôi có thể xuất viện?" Cô hỏi, một lần nữa khiến hai người còn lại ngạc nhiên.
Một nam một nữ không còn biết nói gì hơn là tròn mắt nhìn.
"Làm ơn trả lời!" Cô nói và bắt đầu mất kiên nhẫn.
"À, chúng tôi còn cần làm thêm một số xét nghiệm, chậm nhất là tối nay sẽ xong." Anh trả lời cố nén sự ngạc nhiên.
"Vậy à, còn gì nữa không?" Cô lơ đãng hỏi.
"Hết rồi, tôi xin phép." Anh nói rồi ra khỏi phòng.
"Chị à, tại sao chứ?" Cô gái lo lắng hỏi, cô hoàn toàn không hiểu.
"Đó là việc của tôi mà không được nói việc này cho bất cứ ai," cô lạnh lùng nói. "Nếu không thì cái bí mật nhỏ của cô cũng khó giữ đấy," cô nói, đôi mắt ánh lên tia tàn nhẫn.
"Nói cho Gin cũng không được sao?" Kir dò hỏi, nhìn thẳng vào mắt cô.
"Tôi không hiểu cô có ý gì," cô nói rồi quay mặt sang chỗ khác cố tránh ánh mắt săm soi kia.
Nắng đã tắt nhường chỗ cho màn đêm buông xuống. Vermouth từ tốn bước trên hành lang bệnh viên. Đột nhiên, một cảm giác ấm ấp quen thuộc từ cánh tay truyền lại. Cô quay lại nhìn thì bắt gặp khuôn mặt thân thiết của người đàn ông tóc vàng.
"Cô sao rồi?" Gin lo lắng nói vẫn nắm chặt lấy tay cô.
"Tại sao anh lại ở đây?" Vermouth sửng sốt hỏi dù đã đoán được lí do, cố gắng kéo tay anh ra.
"Trả lời tôi ngay," Gin gầm gừ, kiên quyết không buông.
"Tôi không sao, bỏ tay ra." Cô giận dữ nói.
"Thật à! Vậy sao Kir nói ..." Gin hoang mang hỏi, sau khi nhận được điện thoại của Kir anh đã chạy ngay đến đây không kịp nghĩ xem liệu cô ấy có nói thật hay không.
"Kir nói gì thì anh cũng nghe à! Tôi chỉ bệnh vặt thôi, có phải sắp chết đâu. Giờ thì bỏ tay ra." Vermouth cắt ngang lời anh, trong câu nói ẩn chứa một chút khó chịu xen lẫn vui mừng.
"À ...." Gin chậm rãi nới lỏng tay rồi mới hoàn toàn buông ra. "Cô có thật ổn không vậy?" Anh hỏi khi trong lòng vẫn không yên. Anh vừa trải qua cảm giác kinh hoàng nhất đời, trước đây dù trải qua bao tình huống ngàn cân treo sợi tóc cảm giác khủng khiếp đó cũng chưa từng xuất hiện. Kể cả lúc Vodka chết anh cũng không sợ hãi như bây giờ.
"Không sao mà, tôi bận lắm Gin." Cô vừa nói vừa quay người bước đi.
Anh cứ đứng nhìn cho tới khi bóng cô khuất hẳn.
Kinh coong ....
Chuông cửa vừa vang thì đã thấy ông tiến sĩ ra mở cửa. Vị khách là một người phụ nữ xa lạ.
"Xin lỗi, cô tìm ai?" Ông tiến sĩ cảnh giác hỏi
"Là tôi đây, vào nhà rồi nói." Người phụ nữ trả lời.
Ông tiên sĩ nhận ra giọng nói quan thuộc liền mở cửa mời cô vào.
"Có chuyện gì à?" Ông lo lắng hỏi khi cô vừa trút bỏ lớp hóa trang.
"Tôi đến gặp Shiho, con bé đâu rồi?" Vermouth hỏi rồi nhìn xung quanh.
"À, hôm nay con bé vướng vào một vụ án, cả ngày mệt mỏi nên nó ngủ rồi." Ông vui vẻ giải thích khi đã bỏ được nỗi lo lắng có chuyện không hay xảy ra. "Để tôi gọi Ai dậy," ông tốt bụng đề nghị.
"Ấy không, đừng đáng thức con bé. Tôi chỉ tới thăm nó một chút rồi sẽ đi ngay." Vermouth vội vàng phân trần rồi đi tới phòng của Haibara.
Trong căn phòng tối chỉ còn hai mẹ con. Cô khẽ chạm tay lên gò má bé nhỏ của con. Cô không muốn đánh thức Haibara vì cô sợ mình không cầm lòng được nên cứ như thế này sẽ có lợi cho cả hai.
Cô nhẹ nhàng cúi xuống thì thầm vào tai Shiho. "Mẹ mãi yêu con, con gái bé nhỏ."
Mãi mãi yêu con, con gái bé nhỏ.
_______________________________
Ngoại truyện đặc biệt của chương 3:
Sau khi đã yên vị trên chiếc porsche yêu thích, Gin rút điện thoại gọi cho Kir.
"Là tôi đây! Thế là thế nào?"
"Ủa? Xong rồi à? Sao nhanh vậy? Mà thế nào là sao? Đừng nói là anh để cô ấy đi đấy!"
"Tất nhiên! Cô ấy bảo không sao mà."
"Trời ơi, nói vậy anh cũng tin sao! Cái đồ ngu ngốc đần độn."
"Hả?"
"Mà thôi không trách anh được, thật uổng công mà." Dứt lời cô liền ngắt máy.
"Ơ!?"
|
| | | li hoang
Tổng số bài gửi : 61 Birthday : 19/11/1995 Age : 29 Đến từ : Nơi giao hòa giữa ánh sáng và bóng tối
| Tiêu đề: Re: [Long Fic sưu tầm] Hạnh phúc 27/11/2010, 19:51 | |
|
Bấm play trước khi đọc
Ngoại truyện đặc biệt:
I just called to show how much i care
Trong một căn phòng nhỏ tối tăm ở ngoại ô thành phố, người phụ nữ tóc vàng chậm rãi thức giấc nhưng không phải trên giường mà là trên một chiếc ghế. Đây không phải là lần đầu tiên và sẽ không là lần cuối cùng cô ngủ quên trên bàn làm việc, tất nhiên là trong trường hợp cô có thể sống sót qua hôm nay. Một khối lượng công việc khổng lồ đang đè nặng lên vai cô. Cách duy nhất để hoàn toàn thoát khỏi chúng là chết đi. Nhưng giá mà có thể dễ dàng như vậy.
Cô lê đôi chân mệt mỏi vào phòng tắm, mở nước rồi để mặc cho dòng nước lạnh chảy dọc thân thể với hy vọng nó sẽ giúp cô tỉnh táo hơn trong lúc thầm cho phép bản thân bỏ qua số thuốc cần uống hôm nay và bữa sáng. Nghe lời bác sĩ là điều không tưởng cho bất cứ ai đã trót bắt tay cùng ác quỷ.
Chuông điện thoại reo vang, người phụ nữ lo lắng bắt máy sau khi đã xem qua phần tên người gọi. Cô sắp thi hành nhiệm vụ và không hề hy vọng có bất cứ chuyện không lành nào xảy ra đặc biệt là khi anh ta gọi cho cô vào giờ này. Cái con người không biết đùa là gì đó sẽ không gọi cho cô nếu như không có chuyện quan trọng hay cấp bách, anh ta ghét cô đến thế cơ mà.
"Có gì không Gin?" cô hỏi với tâm trạng bất an.
"À, cũng không có gì," ở đầu dây bên kia có một ai đó đang bối rối nói. "Không phiền chứ, tôi chỉ muốn nói," anh ngập ngừng trả lời.
"Gì nào?" Cô vui vẻ hỏi, cảm giác hạnh phúc đang chiếm lấy cô.
"Uhm, chỉ là... cẩn thận đấy," cuối cùng anh cũng nói.
Một lời nói rất bình thường mà bất cứ ai trong chúng ta có thể đã hoặc sẽ nói với một người nào đó.
"Ừ, tất nhiên." Cô nhẹ nhàng trả lời rồi nở một nụ cười và ai đó cũng vậy.
Chỉ biết rằng trong giây phút lời nói bình thường này được cất lên, có hai trái tim hòa nhịp cùng nhau. Một điều gì đó đặc biệt đang lớn dần lên.
Ngoài trời, bình minh đang lên đánh thức thứ gì đó đang ngủ say trong hai con người này.
Một bản nhạc ngân vang trong không gian.
I just called to say how much i care I do I just called to say I love you And I mean it from the bottom of my heart...
___________________________
|
| | | li hoang
Tổng số bài gửi : 61 Birthday : 19/11/1995 Age : 29 Đến từ : Nơi giao hòa giữa ánh sáng và bóng tối
| Tiêu đề: Re: [Long Fic sưu tầm] Hạnh phúc 16/12/2010, 02:50 | |
| Ngoại truyện đặc biệt: Bình yên
Yakuza - một thế lực mạnh mẽ luôn song hành cùng chính phủ mọi thời đại, những thành viên cao cấp đều có quan hệ với hoàng gia. Và nếu bạn muốn có được sự tôn trọng của họ thì điều thiết yếu là phải chứng tỏ sức mạnh của bản thân.
Tokyo ngày 5 tháng 12 năm 19xx
Hôm nay, Gin thi hành nhiệm vụ trừ khử một tên phản bội của băng yakuza hoa đào máu với sự giúp đỡ hay nói cho đúng là đánh giá của đảng chủ băng này qua số tay chân của ông ta. Gã phản bội này đã biển thủ một số lượng ma túy tương đương 10 triệu USD trong suốt 9 năm hắn làm đảm nhận việc tiêu thụ hàng trắng. Nhưng khi băng đảng này phát hiện thì ngay trong 1 tiếng đồng hồ sau đó hắn đã biến mất như chưa từng hiện diện trên đời - hoàn toàn tan biến. Nhờ vào sự làm việc không mệt mỏi của mạng lưới tình báo Tổ Chức họ đã xác định được nơi trú ẩn của hắn.
"Thật không hổ danh, có vẻ như chúng tôi đã không chọn lầm khi hợp tác với các anh." Gã đàn ông trung niên cười nói, mắt vẫn dò xét người đàn ông có mái tóc dài chấm đất trước mặt. "Chỉ trong vòng 5 ngày, các anh đã làm được việc chúng tôi mất 1 năm mà vẫn không thể hoàn thành."
"Đó là vì các người vô dụng." Người đàn ông tóc dài nói, khẽ nhếch mép nở một nụ cười khinh bỉ.
"Cái gì?" Một tên thuộc hạ trẻ tuổi đứng phía sau gã trung niên phản ứng và rút súng nhắm vào anh.
"Đừng nóng," gã trung niên ngăn cản, lia ánh mắt cú vọ sang tên thuộc hạ khiến hắn nín bặt rồi ngoan ngoãn lùi về vị trí của mình. "Vì các anh đã tìm thấy kẻ phản bội cho nên theo tôi có phải anh nên khử hắn luôn không như một bằng chứng cho mối quan hệ của chúng ta." Gã nói rồi nở một nụ cười âm hiểm.
Chắc các bạn nghĩ đó là một việc dễ dàng? Nhưng không, tên phản bội là một sát thủ được đào tạo từ tổ chức lưỡi liềm đỏ - lò huấn luyện dã man nhất và cũng xuất sắc nhất trên thế giới chỉ sau một vài tổ chức huyền thoại. Nơi này chuyên đào tạo sát thủ cùng lính đánh thuê và tên phản bội này đã trốn thành công khỏi lưỡi liềm đỏ rồi gia nhập vào đảng yakuza này. Một sát thủ được đào tạo chính quy còn nguyên ven bước ra khỏi nơi huấn luyện có thể dùng tay không giết 10 người vũ trang đến tận răng trong môi trường thành phố bình thường huống chi đây là một người có thể đào tẩu khỏi nơi huấn luyện mà còn nguyên vẹn. Đây là một nhiệm vụ bất khả thi.
Nhưng Gin cũng hiểu rõ rằng nếu không khử hắn thì yakuza sẽ không hợp tác với Tổ Chức và chỉ có cái chết đang đợi anh. Anh đang ở trong tình thế tiến thoái lưỡng nan và trong lúc anh đang suy nghĩ thì một sự việc bất ngờ xảy ra.
"Nguy rồi thưa ngài," một tên thuộc hạ khác chạy vào.
"Ngươi không biết chúng ta đang bàn việc sao? Cút ra ngoài." Gã trung niên giân dữ nói.
"Nhưng thưa ngài ... chúng đã chết cả rồi ạ." Tên thuộc hả thở gấp và nói trong sợ hãi.
"Chết? Ai chết?" Gã khó chịu hỏi.
"Tên phản bội cùng thuộc hạ của hắn, tất cả đều chết rồi." Hắn vừa nói vừa run rấy.
"CÁI GÌ? Không thể nào." Gã sửng sốt gào lên.
Gin cũng bất ngờ nhìn sang tên thuộc hạ.
"Thật ạ! Chết cả rồi hơn 11 người và hình như họ bị giết một cách đột ngột vì không có dấu vết chống trả. Nhưng lạ là.... " Hắn ngập ngừng nói, vẻ mặt vừa bối rối vừa kinh hoàng.
"Lạ gì? Nói mau!" Gã mất bình tĩnh nói mà gần như hét lên.
"Trong căn nhà được lắp đặt camera nhưng không một hình ảnh nào được ghi lại." Hăn nói gấp gáp rồi dừng lại một chút lấy hơi. "Lạ nhất là ở cạnh tên phản bội có ..."
"Có cái gì? Nói ngay!" Lúc này gã đã hoàn toàn mất bình tĩnh.
"Một quả táo ... một quả táo được sơn màu vàng!" Tên thuộc hạ cuối cùng cũng nói.
"Táo á? Mày đang đùa sao?" Gã khó hiểu dò hỏi.
"Thật ạ! Tất cả đội giám sát đều thấy." Hắn phân trần.
Gã trung niên đưa mắt nhìn sang người đàn ông tóc dài lúc này đang nói điện thoại với ai đó. Khuôn mặt anh cau lại vì giận dữ và cũng bởi vì anh đoán ra được ai là tác giả của vụ thảm sát này mà điều đó đồng nghĩa với việc anh đang bị đem ra làm trò cười.
"Ừ, tao biết rồi, phần còn lại tao sẽ lo mày cứ về đi Vodka," anh lạnh lùng ra lệnh rồi quay sang gã trung niên. "Người đã giết bọn chúng là sát thủ của chúng tôi."
"Hừ! Làm sao biết được chứ?" Gã khinh bỉ nói nở một nụ cười chế nhạo.
Chết tiệt! hai người sẽ phải trả giá cho chuyện này.
Nhẹ nhàng giết hắn lập công rồi đẩy mớ bùi nhùi này cho tôi giải quyết. Hắn thì không nói làm gì - cái tên điên đó, mà cả cô cũng.... Hừ! Được lắm.
Nhưng điều quan trọng lúc này là làm sao khiến gã tin đây?
Trong lúc anh đang bối rối thì trong khu nhà kho bỏ hoang - nơi hai người đang đứng một việc còn bất ngờ hơn xảy ra.
"Ông anh chắc đã đoán ra ai làm rồi chứ? Ha ha ha."
Một giọng nói đột ngột vang lên phá vỡ sự căng thăng.
Khốn kiếp! Còn thế này nữa cơ đấy.
"Ai đó? Ra đây đi, đừng có giả thần giả quỷ nữa." Gã giận dữ thét lên nhưng cũng tự hỏi giọng nói kỳ lạ đang nói với ai.
"Không cần tìm," anh ngăn cản và cố gắng kiềm chế cơn giận đang sôi trào trong lồng ngực. "Đó là loa mini được bí mật lắp đặt vào đây và được điều khiển từ xa bởi một thành viên của chúng tôi."
"Bí mật? Vậy anh cũng không biết sao?" Gã ngạc nhiên hỏi.
"Tên điên vừa nói chuyện và con đàn bà để lại quả táo đó theo chủ nghĩa bí mật." Anh nói và một lần nữa dằn cơn giận xuống. "Tổ Chức chúng tôi chỉ cần kết quả không hỏi quá trình nên đôi khi các thành viên giữ bí mật với cả người cùng Tổ Chức."
Nhưng hai cái tên này thì thường xuyên.
"Nhưng làm sao mà camera không ghi lại bất kỳ hình ảnh nào?" Gã hỏi rồi đột nhiên nhớ ra một điều. "Không lẽ cái tên điên mà anh nói là bourbon."
"Oh, ông cũng biết à. Mạng lưới thông tin không tệ nhỉ."
"Nghe danh đã lâu thật hân hạnh, vua đột nhập bourbon." Gã cung kính nói dù ở bất cứ đâu một thiên tài trong lĩnh vực xâm nhập mạng vẫn luôn được tôn trọng.
"Im đi! Tao còn phải làm việc." Anh gầm gừ, hai mắt đỏ ngầu và chắc chắn rằng anh chàng bourbon đã nhìn thấy được vẻ mặt không mấy hay ho này qua một camera gắn chìm trong nhà kho. Anh thừa biết tên điên này hẳn là muốn xem thành quả của trò đùa hay còn gọi là mượn việc công trả thù riêng. (trả thù chuyện gì và vì sao bourbon lại ghét gin thì mời đọc tiêp truyện sẽ rõ nhưng nhạy cảm 1 chút là đoán ra thôi)
"OK, im đây."
"Thế nào?" Anh hất cằm về phía gã trung niên.
"Tất nhiên! Chúng tôi rất vinh dự được hợp tác với Tổ Chức các anh lâu dài." Gã nói với một nụ cười trên môi. Và ngay sau đó cùng thuộc hạ của mình biến khỏi khu nhà kho, họ có thể giết một sát thủ như tên phản bội đó thì bọn chúng có đáng là gì.
"Cúp đuôi chạy mất rồi."
"Thất vọng à! Dừng trò đùa của mày và nói cho tao biết làm thế nào 2 người giết được hắn." Anh nói, dù đang giận dữ nhưng anh cũng đủ lí trí để hiểu đó là một việc khó khăn. Và anh không hiểu vì lí do gì nhưng anh cảm thấy bất an khi biết cô tham gia vào vụ này và dù anh còn không dám thừa nhận với chính mình rằng anh bất an. (nói trắng ra là lo lắng)
"Chất độc mới, hóa trang."
"Chỉ thế thôi à, " anh nghi ngờ gặng hỏi.
"Cô ấy không làm một mình, bắn tỉa Cal ... va."
"Không cần nói nữa!" Anh ngắt lời, cơn giận bị đẩy lên đến đỉnh điểm để rồi vừa dứt lời anh đã quay lưng bỏ đi - rời khỏi nơi này và đến một nơi khác mà anh tin chắc rằng cơn giận của mình sẽ được giải tỏa.
Trong khu nhà kho, giọng nói đó vẫn tiếp tục vang lên đầy giận dữ xen lẫn chút mỉa mai.
"Thật ngu ngốc! Kẻ có thì không biết mình đang có, kẻ biết được thì lại không thể có, cả khi biết bản thân không thể có được thì kẻ biết vẫn cố gắng đoạt lấy."
Một người có một viên ngọc quý nhưng lại tưởng là đất sét, người kia biết đó là ngọc nên cố gắng đoạt lấy vì hắn thật sự yêu viên ngọc đó. Viên ngọc đã chọn được chủ rồi và bản thân hắn sẽ không bao giờ được viên ngọc chấp nhận nhưng hắn chưa bao giờ từ bỏ việc chiếm đoạt viên ngọc dù chỉ trong một phút giây ngắn ngủi. Ta không thể trách kẻ không biết mà phải trách kẻ biết vì hắn đã không nói cho người kia giá trị của viên ngọc.
****************************
Kết quả sau một hồi lái xe anh đã đến được nơi này - một ngôi nhà nhỏ trong vùng ngoại ô. Anh bước đến trước cửa ra và rút chìa khóa ra mở cửa. (có cả chìa khóa đấy)
Mấy ai có thể ngờ nơi khỉ ho cò gáy này là chỗ trú chân của cô cơ chứ.
Anh giận dữ mở cửa vào.
"Này Vermouth," anh gọi to, bước đi trên hành lang trong bóng tối. Trời đã về chiều nhưng trong ngôi nhà không có chút ánh sáng nào. Nhưng anh không ngạc nhiên khi đã biết cô luôn để nơi ở của mình thật tối và tránh mọi ánh sáng tự nhiên, đặc biệt khi cô ấy đang làm việc.
Anh bước tới phòng ngủ, từ trong hành lang có thể nhìn thấy ánh sáng nhờ nhờ hắt ra qua khe cửa.
Anh mở cửa bước vào và đập vào mắt anh là một khung cảnh khiến anh hoàn toàn sửng sốt và mức độ bất ngờ thậm chí còn hơn cả khi nãy.
Người nữ diễn viên tóc vàng đang ngủ quên trên bàn làm việc, đầu cô gối lên hai cánh tay đặt trên bàn.
Anh biết là cô có ngủ quên nhưng chưa bao giờ anh bắt gặp cả. Hơn nữa, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy cô ngủ. Dù cho hai người qua đêm cùng nhau thì khi cô ngủ anh cũng ngủ và khi anh thức thì cô đã đi rồi. (đọc fic thức giấc để biết thêm chi tiết)
Anh nhìn chằm chằm vào cô một lúc lâu.
Không thể dời mắt khỏi cô, khuôn mặt của cô như có một mị lực ma mãnh thôi miên bất cứ ai nhìn thấy nó.
Bởi vì khác với vẻ sắc sảo, trưởng thành khi tỉnh táo lúc ngủ trông cô rất ...
Dễ thương
Chết tiệt! Mình đang nghĩ gì thế này. Nhưng mà thật sự rất ...
Khoan đã, không được nghĩ tới từ đó.
Và với những suy nghĩ trên cơn giận của anh đã ra đi mà không hẹn ngày gặp lại.
Sau một hồi đấu tranh tư tưởng với chính mình, cuối cùng anh cũng có thể dời mắt khỏi cô. Anh tiến tới gần khẽ chạm tay vào tay cô. Sự lạnh giá từ bàn tay gầy khiến anh thoáng giật mình rồi anh chợt nhận ra trong phòng không bật máy sưởi. Tháng 12 trời rất lạnh, hơn nữa lúc này trời đã tối và trên người cô chỉ mặc chiếc áo ngủ satanh mỏng manh.
Cô mệt đến thế cơ à!
Anh mở tủ lấy chiếc áo khoác choàng lên người cô rồi bật máy sưởi.
Trong khoảnh khắc này, trong lòng anh dâng lên một cảm giác chỉ có thể diễn tả bằng hai từ.
Bình yên. |
| | | li hoang
Tổng số bài gửi : 61 Birthday : 19/11/1995 Age : 29 Đến từ : Nơi giao hòa giữa ánh sáng và bóng tối
| Tiêu đề: Re: [Long Fic sưu tầm] Hạnh phúc 16/12/2010, 23:34 | |
| Ngoại truyện đặc biệt: Ghen Một tuần sau, tại căn cứ của Tổ Chức. Người phụ nữ tóc vàng chậm rãi bước đi trên hành lang tối mờ. Đột nhiên, từ phía sau một đôi cánh tay mạnh mẽ ôm chặt lấy cô rồi kéo cô vào đoạn hành lang nhỏ. Sự việc xảy ra chỉ trong nháy mắt và trước khi cô kịp phản ứng thì một giọng nói ấm áp khẽ thì thầm. "Là tôi đây!" Khuôn mặt của hắn tràn đầy một loại biểu cảm chỉ có thể gọi là hạnh phúc. "Đừng đùa nữa! Bourbon!" Cô khó chịu trả lời nhưng vẫn ngoan ngoãn nằm trong vòng tay hắn. "Gọi là Subaru đi! Em cũng biết là tôi ghét cái mật danh đó." Hắn nói như ra lệnh và ép cô vào tường. "Nếu ai đó nghe được và đoán ra thì..." "Nghe được thì sao? Chúng cũng không biết từ đó có nghĩa gì." Hắn ngắt lời rồi ngừng lại một chút để vòng tay ôm cô. "Hơn nữa, tôi vừa kiển tra camera hành lang rồi ngoài chúng ta ra trong khu này không còn ai khác." "Anh muốn gì đây?" Cô hỏi và nở một nụ cười, khẽ vòng tay qua cổ hắn. "Tất nhiên là "tiền công" rồi, phải trả bằng với Calvados đấy." Hắn cười nói, ghì cô sát vào mình. "Anh theo dõi tôi." Cô khó chịu nói. "Tất nhiên là không nhưng tôi thừa khả năng đoán ra là em ngủ với hắn." Hắn nói với một nụ cười trên môi nhưng nếu nhìn kỹ ta có thể thấy sự tức giận cùng mỉa mai mà nụ cười đó ám chỉ. Nếu anh ta có theo dõi thì mình cũng không thể biết được."Anh khó chịu à?" Cô hỏi vẫn mỉm cười. Hắn hừ lạnh rồi nhìn thẳng vào mắt cô. "Đến phần chính đi nào!" Vừa dứt lời hắn liền đặt một nụ hôn lên môi cô. Dù chỉ có thể nắm giữ trong một phút giây ngắn ngủi thì hắn vẫn muốn nắm lấy. ************* Cùng lúc đó tại một phòng nghỉ dành cho nhân viên. Người đàn ông tóc vàng chậm rãi thức giấc. Anh cố nhớ xem mình đang ở đâu và đã ngủ bao lâu rồi. Cuối cùng anh cũng định thần được và dò dẫm mở cửa phòng trong bóng tối. Anh mệt mỏi lê bước trên hành lang, cơn buồn ngủ vẫn không chịu buông tha anh. Bây giờ dù có 8 con trâu cũng không kéo mí mắt của anh lên được. Điều này vẫn còn là sự thật cho tới khi hình ảnh của đôi nam nữ đang khóa môi với nhau đập vào mắt anh. Hình ảnh này đã làm được việc mà 8 con trâu không làm được, giờ đây với cặp mắt mở tròn trong sửng sốt cơn buồn ngủ của anh đã hoàn toàn tan biến nhanh trong khoảng thời gian chưa đủ để chớp mắt. Biết là sẽ xảy ra mà!
Anh đang cố gắng kiềm chế sự thôi thúc phải giết một ai đó và đứng nguyên tại chỗ. Sự thôi thúc càng lớn khi bàn tay tham lam của hắn lần đến cúc áo sơ mi của cô và quan trọng là cô không mảy may kháng cự. Cảm nhận được ánh mắt của ai đó khiến lòng cô dấy lên nỗi bất an. Cô chậm rãi mở mắt và trong một khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm vào nhau. Một bên là núi lửa phun trào, một bên là núi phú sĩ mùa đông. Hắn cảm nhận được sự chững lại đột ngột của cô nên lên tiếng. "Sao vậy?" "Không có gì!" Cô trả lời, vẻ mặt ngay lập tức khôi phục lại như ban đầu. Nhưng trước khi hắn kịp mở chiếc cúc thứ hai thì nhanh như cắt bàn tay cô đã chặn lại. "Ở đây không có ai đâu! Lúc nãy tôi đã kiểm tra kĩ rồi." Hắn trấn an nhưng hắn đã quên một điều nếu như có người nào đó ngủ li bì suốt 6 tiếng đồng hồ trong phòng không có camera thì hắn sẽ không thể biết được. "Uhm..." cô ậm ừ vẫn giữ tay hắn lại. "Được rồi, vậy đến chỗ tôi nhé." Hắn đề nghị. Và khi mà lời nói còn chưa kết thúc thì người đàn ông tóc vàng đã quay lưng bỏ đi, anh không thể chịu nổi việc đứng xem những chuyện sắp xảy ra. Anh cũng không biết rằng mình đã bỏ qua một cơ hội quý giá. "Xin lỗi," cô trả lời cùng với một nụ cười - nụ cười thật sự. "Hôm nay không được rồi." "Hả?" Hắn sửng sốt nói rồi với tay níu người phụ nữ lại nhưng cô đã nhanh chóng lách qua người hắn. Nhìn bóng lưng của cô hắn chợt hiểu lí do của sự từ chối này. "Dù em có làm gì thì gã đó cũng không biết ơn đâu!" Hắn giận dữ nói. Người phụ nữ khẽ quay đầu lại. "Tôi chỉ làm nhưng việc tôi muốn chứ không phải ơn nghĩa gì cả." Cô nói rồi mỉm cười. "Anh ta không biết thì chẳng phải sẽ tốt hơn sao?" Trong hành lang tối mờ chỉ có tiếng bước chân của người phụ nữ. Chẳng lẽ em không nhận ra mình đang đi trên dây hay sao? Hoàn toàn không có gì bảo đảm cả.Nhưng hắn cũng hiểu rằng bản thân mình cũng đang đi trên dây, điểm khác biệt duy nhất là hắn đã thất bại ngay từ những bước đầu tiên. _________________________ __________________________ |
| | | li hoang
Tổng số bài gửi : 61 Birthday : 19/11/1995 Age : 29 Đến từ : Nơi giao hòa giữa ánh sáng và bóng tối
| Tiêu đề: Re: [Long Fic sưu tầm] Hạnh phúc 20/12/2010, 22:38 | |
| Chương 4: Âm thanh trong gió Gió vô hình vô sắc. Nếu định nghĩa gió theo khoa học thì gió là sự chuyển động của không khí. Nhưng nếu ta xem gió theo một khía cạnh khác - một khía cạnh con người hơn thì gió là một sinh vật vô cùng đặc biệt. Gió không đâu không có, không gì không biết. Nó len lỏi vào trong cuộc sống của chúng ta, chứng kiến tất cả, đồng cảm với tất cả. Thật ra gió gần gũi với ta hơn ta nghĩ. Mỗi cử động của chúng ta đều tạo ra gió. Và mỗi rung động của trái tim ta cũng tạo ra gió. Ngọn gió đặc biệt nhất chỉ có thể được nhìn thấy bởi người trong cuộc và không thể cảm nhận bằng thị giác hay xúc giác mà bằng trái tim. *** 11:00 pm tại căn cứ phụ trực thuộc tổng khuTokyo. Cộp cộp cộp... Những âm thanh gót giày nện lên mặt sàn là thứ duy nhất chứng minh nơi đây có sự sống tồn tại. Phụ khu này giới hạn thành viên ra vào nên dù vẫn còn "sớm" (đối với sát thủ) nhưng nơi này chẳng có mấy người. Hai người phụ nữ khệ nệ ôm chồng hồ sơ bước đi song song trên hành lang. "Chị! Không phải chị có hẹn với bác sĩ sao?" Cuối cùng cô gái tóc đen cũng hỏi. "Nhiệm vụ của cô là giám sát tôi chứ không phải giữ trẻ!" Người phụ nữ tóc vàng hằn học trả lời. " Trên hết," cô ngừng lại một chút rồi tức giận nói. "Đừng gọi tôi là "chị" quá thân mật như thế?" "Vậy em cứ gọi "chị" nhưng không thân mật là được đúng không?" Kir hỏi móc. "Cô thật hết thuốc chữa! Muốn làm sao thì làm!" Vermouth một lần nữa tức giận trả lời. Cô không muốn phí sức cho những vấn đề trẻ con này. Cô gái khẽ mỉm cười. Cô không hiểu vì sao nhưng kể từ những lời lẩm bẩm trong cơn mê ấy được thốt lên cô đã không thể ghét người phụ nữ này nữa. "Sao chị không để việc sắp xếp cho em và đến chỗ hẹn sớm hơn?". Cô lo lắng đề nghị. "Cứ để ông ta chờ! Đến sớm một chút hay muộn một chút cũng đâu thay đổi được gì?" Cô cay đắng nói. "Chị..." Nhưng đột nhiên... "Nghĩ lại đó cũng không phải một ý tồi." Cô nói rồi ấn chồng hồ sao vào tay Kir. "Cô hãy lo phần còn lại đi." Cô gái trẻ sững người, trong khi cô chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì vị diễn viên của chúng ta đã ra khỏi tòa nhà. "Có gì bên ngoài à..." Trên hành lang có nhiều cửa sổ nhìn thẳng ra khu rừng bên ngoài. "Uhm, có lẽ mình nên!" Cô gái quyết định rồi nhanh chóng đặt chồng hồ sơ vào một căn phòng gần đấy sau đó liền chạy ra ngoài. *** Lúc này, trong khu rừng. Một người đàn ông yên lặng đứng trên mặt đất. Mắt anh ngước nhìn lên bầu trời dù thật sự anh không hề thấy nó do tán cây đã che khuất. Trên môi anh là điếu thuốc đang cháy dở nhưng anh không hề rít một hơi thuốc nào, ánh lửa lập lòe là thứ duy nhất nổi bật trong đêm đen tối mịt. Vẻ đẹp rung động lòng người của khu rừng vào ban ngày đã hoàn toàn biến mất. Trong buổi đêm khu rừng trông như sào huyệt vô tận của ác ma và khiến ta có cảm giác người đàn ông đang bị nó nuốt chửng. Nhẹ nhàng và lặng lẽ một bàn tay khẽ nhấc điếu thuốc ra khỏi môi anh và kéo anh trở về với hiện tại. "Anh định đốt rừng à." Người phụ nữ mỉm cười rồi rít một hơi thuốc. Một cách điệu nghệ cô nhả khói ra tạo thành một đường cong tuyệt mĩ. "Cô đến đây để trêu đùa tôi sao?" Gin tức giận nói. "Tôi không có tâm trạng cho mấy trò lố bịch." "Oh, tôi có thể hiểu rằng anh còn buồn vì chuyện của Vodka sao?" Cô hỏi rồi rít thêm một hơi thuốc nữa. "Hừ! Cái gì? Đừng có suy diễn." Anh cáu gắt trả lời rồi quay lưng về phía cô vì tận sâu trong anh biết đó là sự thật nhưng anh không muốn bất kỳ ai biết về nó đăc biệt là cô - chính là cô. "Bình thường anh là một kẻ ít nói và khi anh nhiều lời với tôi chỉ vì một câu hỏi như vậy thì điều đó có nghĩa là gì anh biết không?" Cô hỏi rồi tiến đến bên anh. "Làm sao tôi biết được?" Anh nói và đôi mắt tự lúc nào đã nhắm chặt lại. Cô dời điếu thuốc trên môi rồi giữ nó bằng hai ngón tay. "Nghe này!" Vừa nói cô vừa kéo một bên tay của Gin khiến anh phải quay người lại. "Dù muốn hay không anh cũng phải chấp nhận sự thật đó! Tiếp tục sống trong quá khứ sẽ chẳng mang lại gì tốt đẹp đâu!" "Cô biết cái gì mà nói hả?" Gin tức giận nói, tay anh bấu vào vai cô. "Dù đối với cô nó chỉ là một gã vô dụng nhưng nó là anh em tôi là một phần máu thịt của tôi. Làm sao tôi có thể quên đi chứ?" Người phụ nữ tóc vàng khẽ thở dài. "Cuối cùng, anh cũng chịu nói ra suy nghĩ của mình. Đàn ông các anh suốt ngày cứ sĩ diện." Cô nói với một vẻ mặt được trộn lẫn bởi nhiều cảm xúc phức tạp - hài lòng, giận dữ, thương cảm, đau buồn... "Cô...." Gin bối rối nói. "Bao nhiêu năm rồi mà anh vẫn cứ ngây thơ sập bẫy," cô nói rồi khẽ cười thành tiếng. Tất cả những hành động của cô ném chàng sát thủ lạnh lùng vào một tâm trạng xấu hổ tột độ. Vermouth nhẹ nhàng đẩy tay của Gin ra rồi bước vài bước. "Qúa khứ thì tuyệt đối không được phép quên." Cô nói và quay lưng về phía anh. "Bởi vì đó là bằng chúng duy nhất chứng minh chúng ta là con người và từng hiện diện trên thế giới này." "Người đã chết chỉ có thể sống trong kí ức của người còn sống." Cô chậm rãi nói rồi tiến đến bên anh. "Nếu anh quên quá khứ đi thì người anh em của anh sẽ chết thật đấy." Bàn tay của cô đặt trên má anh, một cảm giác ấm áp chợt dâng lên trong lòng hai người. Nhưng vết thương trong lòng anh vẫn đang rỉ máu. Những người xung quanh anh đều lần lượt ra đi. Đôi khi anh thầm ước bản thân cũng được như họ. Đáng tiếc thay bản năng sống của anh quá mạnh mẽ, nó giữ anh sống đến tận bây giờ. Nhiều đêm anh tự hỏi thật ra anh sinh ra để làm gì? Nếu có thể biết trước cuộc sống như thế này thì anh thà không tồn tại. "Chúng ta sinh ra để làm gì chứ?" Anh chua chát hỏi và dời tay cô ra khỏi mặt mình nhưng vẫn nắm lấy nó. "Có một gã ngờ nghệt đã nói với tôi như thế này tôi không hiểu tại sao lại phải giết người nhưng khi cứu một ai đó thì không cần lí do. Vậy tại sao? Anh thử trả lời xem!" Cô nhẹ nhàng hỏi. "Tại sao à?" Lí do, cứu, sự sống, giết, cái chết... Không cần thiết, cuộc sống tại sao lại không cần lí do AH, là vậy sao!Đáp án kéo người đàn ông ra khỏi dòng suy nghĩ. Anh khẽ cười với đôi mắt thấu hiểu. "Bởi vì bản thân sự sống không cần lí do nên việc cứu người cũng không cần lí do, dó là bản năng rồi." "Đúng rồi, cứ nghĩ anh sẽ tốn nhiều thời gian hơn chứ? Thất vọng thật! Tôi muốn nhìn thấy anh rối trí với nó!" Cô thở dài nuối tiếc một cách giả tạo. Này này..."Dù sao thì anh đã trả lời đúng cho nên..." Cô vừa nói vừa tiến sát đến anh. "Phần thưởng này!" Và nhanh chóng đặt một nụ hôn lên môi anh. Đây là lần cuối. Cô tự nhủ. Nhưng khi cô muốn dừng lại thì người đàn ông đã không cho phép điều đó. Dục vọng như một con mãnh thú và nó gào rú trong đầu anh. Đó là việc tất nhiên khi mà đã hơn một năm ròng anh chưa hề gần gũi với bất kì ai. Vì mỗi khi anh đề nghị thì cô luôn từ chối và viện đủ mọi lí do. Kể từ khi vụ cướp một tỉ yên xảy ra cũng đã hơn một năm rồi. Trái tim cô như bị chia đôi, nửa muốn tiếp tục nửa muốn kết thúc. Nếu tất cả chỉ đơn thuần là tình dục thì cô đã dễ dàng dừng lại. Cảm nhận được sự gượng gạo trong từng động tác của cô càng khiến anh trở nên điên cuồng hơn. Và có một người đã vô tình chứng kiến tất cả và cô gái trẻ bị đẩy vào tình huống vô cùng khó xử. Có nên can anh ta hay không? Anh không định làm thật đấy chứ. Chị đang bệnh cơ mà.Trong lúc cô còn bị quấn lấy bởi những suy nghĩ kia thì cô đã vô tình tạo ra âm thanh. Soạt... Khi nhận ra sai lầm của mình cô gái đã nhanh chóng nép mình sau thân cây và cầu nguyện người đàn ông không nghe thấy. Nhưng không âm thanh đó đã đến tai anh và trong vô thức anh đã nói lỏng vòng tay quanh cô. Chỉ chờ có thế người phụ nữ lập tức đẩy anh ra xa mình rồi buông một câu nói trước khi chậm rãi bỏ đi. "Tối nay, tôi có hẹn rồi." Mỗi từ như một thanh củi thêm vào lò đốt nên ngọn lửa trong lòng anh. Nhưng anh vẫn chung thủy đứng yên tại chỗ vì anh cảm nhận được có gì đó không đúng trong lời nói và hành động của cô. Có cái gì đó không đúng nhưng rất quen thuộc. "Anh đã từng nói với tôi là không có thiên đường cho nên cũng không có địa ngục và chúng ta chỉ sống một lần thôi nên..." Cô dừng lại rồi quay mặt về phía Gin. "Hãy làm những gì anh muốn." "Àh, ừ..." Nét mặt đó, âm điệu đó mình đã từng thấy rồi thì phải? Anh nghĩ. Không gian lại chìm trong tĩnh lặng cho đến khi... "Tôi biết cô ở đó, ra đây." Anh lạnh lùng hướng về nơi Kir đang núp ra lệnh. Thôi được, nếu anh ta đã phát hiện thì mình sẽ nói. Cô quyết định. Cô chậm rãi bước ra từ phía sau thân cây, bước với bước đến trước mặt anh. "Tại sao cô lại theo dõi Vermouth." Anh vừa nói vừa nhìn cô với đôi mắt nhuốm đầy sát khí cứ như rằng anh sẽ giết cô nếu cô không trả lời. "À, lúc nãy tôi cùng cô ấy đang sắp xếp một số hồ sơ của tổ chức." Cô nhẹ nhàng nói vẫn điềm tĩnh nhìn Gin. "Đột nhiên, cô ấy bỏ ra ngoài nên tôi bám theo, dù sao cô ấy cũng có hẹn với bác sĩ và tối nay." Cô nhún vai nói kèm theo một cái thở dài giả tạo. "Cô ấy không khỏe à?" Anh lo lắng hỏi, trong lòng thì nửa lo lắng nửa vui mừng. "Uhm, nếu ý anh là sắp chết thì đúng vậy," cô đưa tay lên cằm ra vẻ suy nghĩ. "CÁI GÌ?" Anh nói tay nắm lấy cổ áo cô. "Buông ra! Tức giận sao? Anh có tư cách gì? Cô ấy bệnh anh cũng không biết? Chẳng lẽ anh không thấy lạ sao khi mà cô ấy lại nói nhiều với anh như vậy hả?" Kir tức giận nói rồi gạt tay gin ra. Cuối cùng, anh cũng hiểu tại sao anh cảm thấy không đúng. Ngay lập tức, người đàn ông quay lưng chạy về hương người phụ nữ lúc nãy, bỏ lại cô gái còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra ở phía sau. Một làn gió nhẹ nhàng lướt qua cô mang theo âm thanh của vui mừng cùng hi vọng. Bởi vì gió đã thấy tất cả - quá khứ, hiện tại, tương lai. Cô gái khẽ vén mái tóc bị gió thổi tung rồi mỉm cười nhìn theo bóng người đàn ông. Nhưng cô nào biết rằng trong đêm tối có một ai đó cũng đang mỉm cười. Một người yêu thật sự là người biết nắm, biết bỏ. Thứ không thuộc về mình thì hãy để nó đi, nếu như cố tình không buông thì ta sẽ giết chết nó. Đúng không anh trai? Người đàn ông bí ẩn đó thầm nhủ với bản thân. Em đã biết cách buông tay rồi. Anh cũng giống như tên ngốc đã nói mấy lời đó với cô ấy để rồi chết vì những người không quen biết. Nhưng anh yên tâm giờ phút trả thù sắp đến rồi. Anh siết chặt nắm tay rồi ra khỏi khu rừng. *************************
Được sửa bởi li hoang ngày 9/1/2011, 10:30; sửa lần 1. |
| | | li hoang
Tổng số bài gửi : 61 Birthday : 19/11/1995 Age : 29 Đến từ : Nơi giao hòa giữa ánh sáng và bóng tối
| Tiêu đề: Re: [Long Fic sưu tầm] Hạnh phúc 2/1/2011, 02:32 | |
| Chương 5: Hỗn hợp của sửng sốt, hạnh phúc cùng đau khổ Nhầm lẫn - cảm ơn thượng đế vì nó tồn tại. *** Trời đã về khuya, không khí oi bức đã tạm nhường vị trí cho cái mát mẻ của đêm tối. Hôm nay là một ngày đặc biệt đối với người phụ nữ tóc vàng chỉ là... cô chưa nhận ra. Vermouth vui vẻ rảo bước trên hành lang bệnh viện, cô vừa hoàn thành việc cuối cùng cô cần làm trước khi điều đó xảy ra. Trận chiến cuối cùng. Cô cảm nhận được nó đang tới gần trong từng đốt xương và mọi thứ sẽ sẵn sàng khi nó đến. Mọi việc đều đã được sắp đặt hoàn hảo, kể cả... cái chết của chính cô. Hoặc ít ra mọi thứ vẫn hoàn hảo cho đến lúc này. Bởi vì chúng ta sẽ không biết được tương lai và cũng vì kì tích thường đến lúc ta không ngờ nhất. Những điều bé nhỏ bình dị với một mục đích tốt đẹp cùng niềm tin kiên định sẽ trở thành kì tích. *** Cô cảm nhận được một điều gì đó sắp xảy ra - rất gần. Điều đó khóa chân cô lại, làm cho không khí trở nên căng thẳng. Tâm trạng thoải mái đã hoàn toàn bị thổi bay và thay vào đó là tâm trạng của một tên trộm sắp bị lật tẩy. Không khí như nặng hàng tấn và nó đè chặt lên cô khiến cô gần như bất động. Lại cái hơi ấm quen thuộc đó truyền đến bàn tay cô, ngay lập tức cô hiểu tất cả những cảm giác trên là về cái gì. Vermouth hít sâu lấy thêm can đảm trước khi quay mặt lại về phía chủ nhân của bàn tay đang truyền hơi ấm cho mình. Cô không hy vọng tâm trạng của anh ta sẽ tốt đẹp đâu. Khuôn mặt của người đàn ông có đôi mắt màu ngọc lục bảo đập vào mắt cô. Đôi mày cương nghị của anh cau lại, đôi mắt như có lửa ánh lên vẻ cương quyết. "Cô lại định làm trò ngu ngốc gì nữa đây?" Anh hỏi, cố gắng kiềm chế chính mình. Việc như thế này không phải chưa từng có, chỉ là anh không ngờ nó sẽ lặp lại vào lúc này. "Tôi không hiểu anh nói gì!" Cô trả lời, cố không để anh biết mình đang nghĩ gì nhưng điều đó có vẻ như không thể. Bằng chứng là sau mỗi từ được cô thốt ra, bàn tay đó lại siết chặt thêm một chút khiến cô khẽ nhíu mày. "Đừng có giả vờ, tôi đã biết cả rồi!" Anh nói, mắt ghim thẳng vào mắt cô. "Kir đã nói cho tôi." "Bỏ tay ra Gin!" Cô nói với anh, đánh trống lảng. "Đau đấy!" Ánh mắt của anh là thứ cô sợ phải bắt gặp nhất lúc này. Anh khẽ mỉm cười, ánh mắt như dịu lại. "Chỉ riêng lần này, tôi tuyệt đối không buông tay." Anh nói với sự kiên định chưa từng có. Bởi vì anh hiểu, một khi bỏ bàn tay này ra, à không, dù chỉ là nới lỏng tay thôi thì anh sẽ hối hận suốt đời. Và cũng vì anh không thể cưỡng lại sự thôi thúc vô hình được chạm vào người cô. Chỉ còn một năm nữa thôi. Mỗi phút giây trôi đi là mỗi phút giây mất đi. Mắt cô chớp chớp, vẫn chưa hiểu hết ý nghĩa trong câu nói đó hoặc cô hiểu nhưng không dám tin đó là sự thật. Mọi thứ đến quá đột ngột. Nhận thấy vẻ mặt "không hiểu chuyện gì đang xảy ra" của cô, anh lại mỉm cười thật nhẹ nhàng nhưng nó là kết quả của quá trình đấu tranh tư tưởng như dài hàng thế kỷ trên đường anh đuổi theo cô. Anh đã tự hỏi chính mình sẽ phải đối mặt với cô như thế nào? Anh đã tự hỏi tại sao mình lại chạy theo cô như điên loạn? Anh tự hỏi cái cảm giác tội lỗi cùng hối hận trong anh là do đâu? Cuối cùng khi anh gạt đi tất cả những toan tính thiệt hơn cho bản thân mình, tất cả những rào cản vô hình anh lập ra để bảo vệ chính mình thì câu trả lời đến như một sự thật hiển nhiên. "Tôi yêu em nên tôi sẽ không buông tay ra!" Bàn tay còn lại của anh nắm lấy bàn tay kia của cô. Trong khoảnh khắc, thời gian cùng không gian đều dừng lại. Anh nhẹ nhàng đặt một minh chứng cho lời nói của mình lên môi cô. Và lần đầu tiên cô đáp lại nụ hôn một cách tự nhiên nhất. Không có âm mưu hay tính toán hơn thua tồn tại ở đây. Bằng cách nào đó, họ đã biến khoảnh khắc này thành vĩnh cữu và chỉ trong khoảnh khắc đó thôi họ đã đặt chân tới thiên đường. Bên ngoài, gió đang chúc mừng bằng giọng hát trong trẻo nhất của mình. Kì tích đã được tạo ra. Chúng ta chưa nhận ra sự hiện diện của nó nhưng nó tồn tại. Có lẽ họ sẽ không tiếp tục như vậy cho tới khi trái đất ngừng quay, nếu như hình bóng không mong muốn ấy xuất hiện trong tâm trí cô. Hình bóng của Akemi Miyano. Ngay lập tức, cô vùng dậy thoát khỏi tay anh. Một tay bịt chặt miệng rồi quay 90 độ hướng khác. Hành động đó đã thô bạo đẩy anh từ trên cao xuống. Trong một trạng thái hoàn toàn bối rối và bất ngờ, anh nhìn theo cô. Họ cứ như vậy trong một lúc lâu. Không gian xung quanh hai người trở nên nặng nề và khó chịu. Cả hai hoàn toàn không ý thức được toàn bộ những chuyện vừa xảy ra giữa họ đã được một vị khán giả vô tình đi ngang qua chứng kiến. "E hèm," vị bác sĩ già đằng hằng rồi cố xua đi mớ không khí khó chịu và theo ông là kì lạ giữa ba người. "Xin lỗi đã làm phiền, nhưng có một việc nhầm lẫn trong chuẩn đoán của chúng tôi." Ông không để cho hai người kịp định thần mà liên tục thao thao bất tuyệt bởi vì chính bản thân ông cũng đang ở một tâm trạng giống y như họ. Và nếu không nói, sợ rằng ông chỉ còn mỗi việc là đào một cái lỗ rồi chui xuống. "Tôi e rằng, có sự nhầm lẫn trong việc lấy mẫu đi xét nghiệm. Tinh trạng của cô không tệ như chúng tôi dự đoán. Đây tất cả ở trong này." Dứt lời ông đưa cho cô một xấp hồ sơ. Theo bản năng, cô đưa tay đón lấy nhưng chỉ nhìn chằm chằm vào nó. Đột nhiên, nhanh như cắt anh nhẹ nhàng lấy xấp bệnh án trong tay cô rồi mở nó ra. "Trả lại đây Gin!" Cô với tay theo nhưng không kịp, anh đã đọc nó. Đôi mày của anh chau lại. "Cô làm thế nào để thành ra như thế nà?" Anh tức giận nói nhưng không phải với cô mà là với chính mình. "Cô ấy chẳng bao giờ nghe lời khuyên của tôi cả!" Vị bác sĩ nhún vai nói. "Tôi không có thời gian!" Cô gắt gỏng, đoạt lấy xấp giấy tội nghiệp bị Gin làm cho nhăn nhúm. Ông đã quan sát họ được một lúc lâu và dù ông cố nhìn ở khía cạnh nào thì cũng chỉ thấy một đôi vợ chồng mới cưới. Ý nghĩ đó làm ông nở một nụ cười. "Dù sao thì nhà hai người cũng ở gần nhau mà cô ấy cần có người trông chừng hay là..." Ông tạm ngừng trông chốc lát để quan sát phản ứng của cả hai rồi tiếp tục. "Sao anh không dọn đến chỗ cô ấy nhỉ?" Ông đề nghị. "Đó cũng không phải ý tồi!" Anh gật gù. "Tôi có cần phải chú ý gì không?" "Uhm, cơ thể của cô ấy khá yếu và cần được nghỉ ngơi. Nhưng bỏ việc này đi cô ta không có nghỉ đâu." Ông nói rồi bất giác cả hai người cùng thở dài. Hành động ngẫu nhiên này càng khiến cô không biết phải làm gì. "Nói chung cố gắng tránh áp lực cả bên trong lẫn bên ngoài." "Bên ngoài là sao?" Anh hỏi. "Nếu có thể thì để cô ấy mặc quần áo rộng rãi một chút." Ông giải thích. "Này ông nghĩ mình đang làm gì vậy?" Cô tức giận khi có người xen vào đời tư của mình và đặc biệt là khi ông ta chỉ là một bác sĩ vớ vẩn nào đó. "Thực hiện trách nhiệm của thầy thuốc!" Ông thản nhiên nói, nhớ lại một điều gì đó mà ông đã từ rất lâu rồi lãng quên. "Nghe này!" Anh bắt đầu mất bình tĩnh, nắm chặt lấy đôi vai cô. "Nếu em đủ sức đẩy tôi ra thì tôi sẽ để em làm theo ý mình." Ánh mắt anh xoáy vào cô, cô sẽ phải nhượng bộ hoặc anh sẽ bắt cô nhượng bộ. Không còn chỗ cho sự vô tâm hay nuông chiều nữa khi mà người trong cuộc đã nếm mùi mất mát. Lại một lần nữa thời gian bị bẻ gãy. Cuối cùng... "Được rồi, tùy anh." Cô đầu hàng, toàn bộ những sự việc ngẫu nhiên của ngày hôm nay đã vắt kiệt sức lực cùng chiến ý trong cô. Anh nắm lấy tay cô rồi kéo cô đi, không quên gật đầu chào vị bác sĩ già. Ông dõi theo bóng hai người cho tới khi chúng khuất hẳn rồi lặng lẽ rảo bước trên hành lang. Ông đang cười, thoải mái tận hưởng cái cảm giác mà ông tưởng rằng đã vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới này. Hạnh phúc. Dù ông không biết tại sao mình lại nghĩ như vậy? Dù ông không biết tại sao ông lại lo lắng cho hai người họ? Phải hiểu rằng, sau hàng chục năm phục vụ cho Tổ Chức, ông dần mất niềm tin vào con người. Bệnh nhân đối với ông chỉ là công việc. Tình cảm không hề tồn tại. Sống như một cái máy. Công việc đến rồi lại đi, chẳng có ý nghĩa gì cả ngoại trừ để sinh tồn. Ít ra thì mười phút trước ông cũng nghĩ như vậy. Họ cho ông hy vọng. Trong cái nơi tận cùng của bóng tối này thì đứa con của những cái đầu mơ mộng vẫn tồn tại. Tình yêu. Nó như một ngọn đuốc, rất nhỏ nhưng trong cái đường hầm tối tăm này thì nó sáng như mặt trời. Ông biết rằng điều gì đó đang thay đổi và ông sẽ được tự do. *** Trong tình trạng gần như vô thức, cô để mặc anh mang cô đi. Và khi cô nhận ra mình đã về đến nhà, sự mệt mỏi của cả ngày như một cơn sóng, nó len lỏi và lan tràn vào từng tế bào khiến cả người cô rã rời. Anh phải đỡ cô lên giường. Điều cuối cùng mà cô nhớ là ban tay anh nhẹ nhàng cởi bỏ quần áo trên người cô rồi thay vào đó một tấm chăn. Đôi môi cô khẽ tạo thành nụ cười. (Ai nghĩ bậy thì tự vả mồm đi nhé) *** Khi mà ánh nắng đầu tiên lọt qua rèm cửa, cô bé với mái tóc nâu đỏ đứng dậy ra khỏi phòng, tự làm bữa sáng cho mình. Nhưng cô không phải là người dậy sớm nhất. Trong phòng khách, ông tiến sĩ đang ngồi nói chuyện cùng một cậu nhóc. Cô lập tức hiểu rằng hai người đang giấu mình chuyện gì đó và thế là cô quyết định nép một bên rồi nghe lén. "Như vậy có quá nguy hiểm không?" Ông lo lắng hỏi. "Chúng ta không còn cách nào khác! Theo lời bà ấy thì người đó đã bắt đầu nghi ngờ trong Tổ Chức có nội gián." Cậu nhóc khó chịu nói. "Bác đừng lo cháu đã dặn cô Judy gây một vết thương vừa phải trên người bà ấy khi họ làm nhiệm vụ. Mọi việc đã được tính toán kĩ." Nghe tới đây cô gái khẽ siết chặt nắm tay. "Đó mới là chỗ nguy hiểm, súng đạn vô tình mà." Ông nói. "Chúng ta chỉ có thể tin tưởng thôi." Cậu nói đầy thù hận. _______________________ |
| | | li hoang
Tổng số bài gửi : 61 Birthday : 19/11/1995 Age : 29 Đến từ : Nơi giao hòa giữa ánh sáng và bóng tối
| Tiêu đề: Re: [Long Fic sưu tầm] Hạnh phúc 19/1/2011, 23:20 | |
| Cảnh báo: Chương này có đề cập đến các yếu tố xxx, yêu cầu độc giả phải từ 15 tuổi trở lên. Mọi hậu quả của việc không tuân thủ không thuộc về 4rum hay tác giả. RANK: 15+
Chương 6: Bên ngoài càng lạnh bên trong càng nóng Dù đang là mùa hè nhưng mưa thì vẫn lạnh. Cái lạnh của nước đôi khi còn đáng sợ hơn tuyết mùa đông. Tuyết rất lạnh nhưng cái lạnh của nó đáng sợ nhất là khi nó tan chảy thành nước trên da thịt. Đặc biệt là khi bạn đang bị thương. Nước ngấm vào vết thương dù không rát bằng xát muối nhưng cũng không mấy dễ chịu. Trong khu rừng âm u, một người thanh niên cố lê từng bước chân trên con đường lầy lội.Trên tay phải anh, một phần da thịt đã bị bóc đi hẳn. Máu từ vết thương tuôn chảy không ngừng. Anh chậm rãi tựa vào gốc cây lớn nhất gần chỗ mình đứng rồi rút ra một cái hộp nhỏ. Bên trong là một vật giống như kim tiêm thu nhỏ nhưng đã được tháo rời cùng một ống thuốc màu xanh đậm. Một cách thành thạo, anh lắp kim vào ống rồi nhanh chóng tiêm vào tĩnh mạch. Máu chảy chậm dần rồi dừng hẳn, khuôn mặt anh cũng dần dãn ra. Người thanh niên thong thả bước đi mặc cho dòng nước lạnh len lỏi khắp thân thể. Có vẻ như anh đang thưởng thức cơn mưa. Và vì một lí do nào đó khung cảnh này gợi cho ta cảm giác cơn mưa đang cổ vũ cho anh. Những ngón tay anh gần như đã mất hết cảm giác, có lẽ vì lạnh hay vì kiệt sức. Nhưng người thanh niên từ đầu đến cuối vẫn thủy chung kiên định. Trong ánh mắt đó, ta có thể nhìn thấy một niềm tin bất diệt. Niềm tin vào tương lai. Con đường tăm tối sáng dần lên theo từng bước đi của người thanh niên. Ngọn đèn đường mờ ảo hiện ra từ xa. Cảnh vật bị nước mưa làm cho mờ nhạt tạo nên một hiệu ứng kì lạ. Bóng dáng người thanh niên bỗng chốc cao lớn khác thường. Tất cả mọi sự ngẫu nhiên này vẽ vào không gian một bức tranh hào hùng. Bàn tay người làm nên tất cả. Không gì không thể thay đổi. Không gì không thể vượt qua. *** Con đường ven rừng đã vắng nay càng vắng hơn. Mưa cộng với vùng rừng núi vốn đã ít người khiến quang cảnh càng ảm đạm. Điều này góp phần làm cho chiếc xe đen thêm nổi bật. Loại xe bằng cả gia tài thuộc dòng porsche danh giá. Người thanh niên từ tốn tiến đến chiếc xe rồi nhanh chóng vào trong. "Em đến trễ!" Người đàn ông lên tiếng. Anh đã đợi ở đây từ 2 tiếng trước. Và anh đã rất tức giận trước khi nhìn thấy vết thương. Dù trong cơn mưa tầm tã và ánh sáng yếu ớt này nó không dễ bị phát hiện. Im lặng. Người thanh niên vẫn bình tĩnh với tay tới chiếc túi màu trắng sau lưng ghế lái xe. Anh nhẹ nhàng cởi chiếc mặt nạ da người. Chiếc áo không khí được mở van để lộ giới tính thật. Người thanh niên là một cô gái. "Gặp chút rắc rối với FBI." Cô thản nhiên trả lời khi trút bỏ bộ quần áo ướt đẫm. "Nên bị thương à?" Anh hỏi vì đã biết trước câu trả lời. "Nhìn trộm thì cũng đừng lên tiếng chứ!" Cô trả lời trong khi mặc chiếc áo sơ mi đã chuẩn bị sẵn trong túi. "Tại sao tôi lại phải làm vậy?" Anh tức giận gắt. Ngay từ khi cô tiến lại gần thì anh đã biết cô bị thương rồi. Anh luôn tôn trọng quyền riêng tư của cô. Và cô cũng biết như vậy, lẽ dĩ nhiên cô nói thế để chọc tức anh. Người phụ nữ khẽ mỉm cười. Anh nhắm mắt lại lấy bình tĩnh. "Có lấy được cái đĩa không?" Anh vào vấn đề chính. "Đây này!" Cô trả lời phe phẩy chiếc đĩa bằng 1/4 đĩa cd thông thường trước tấm kính. Người đàn ông liếc mắt nhìn nó với vẻ nhẹ nhõm. "Gần đây là bệnh viện D.E.R thì phải?" Anh mở bản đồ rồi nói. Vết thương không quá nghiêm trọng nhưng những sự việc đã xảy ra khiến anh không dám mạo hiểm. D.E.R - một bệnh viện thuộc sở hữu của Tổ Chức. Nếu chỉ vậy thì mọi việc đã đơn giản hơn nhiều. Nhưng đó là nơi mà Miyano Atsushi trút hơi thở cuối cùng. Minh chứng rõ ràng nhất cho sự thất bại của cô khi cố bảo vệ những người xung quanh mình. Cái chết của ông nhắc cô nhớ mạng sống của họ mong manh như thế nào và rằng Tổ Chức mạnh mẽ ra sao. Nhưng đó không phải là tất cả. Miyano Atsushi - cô từng thuộc về người đàn ông này. Cô không thể đến đây với anh. Một lời thề nhỏ với bản thân mình - tôn trọng người quá cố. Nơi duy nhất trên trái đất này cô sợ đặt chân tới. "Không! Tuyệt đối không! Anh nghe rõ chứ?" Cô nói nhưng chẳng khác gì hét. "Nhưng đây là bệnh viện duy nhất trong khu vực này!" Anh ngạc nhiên phần trần. "Tôi nói là không! Hiểu chưa?" Cô kiên quyết bác bỏ. "Được rồi!" Anh trả lời trong tâm trạng vừa khó chịu vừa hụt hẫng. Cô đã quyết như vậy thì tự có lí do riêng. Anh không thể từ chối. Trong thâm tâm, anh chỉ mong cô cho anh biết tại sao. Nhưng rõ ràng cô không muốn nói. Hai người họ đã biết nhau đủ lâu để cô không cần thiết phải nói trắng ra điều đó. Dù sao thì cô cũng chưa bao giờ kể cho anh nghe gì về mình. Đáp lại anh luôn là "A secret makes a woman woman". Phản ứng mạnh như thế này là lần đầu tiên. Tất cả mọi thứ gọp chung lại, anh nhanh chóng nhượng bộ. Máy xe nhanh chóng được mở. Anh lái đến nhà nghỉ mà họ sẽ trú chân qua đêm theo kế hoạch. Hy vọng là có hộp cứu thương. Anh thầm nghĩ. *** Cùng lúc này tại Tokyo. "Thế nào rồi?" Ông tiến sĩ hỏi. "Ổn cả! Bác đừng lo!" Conan trấn an. "Cháu sẽ ở lại đây đêm nay à?" Ông thở phào trút bỏ gánh nặng rồi hỏi. "Vâng! Nếu thuận lợi sáng mai bà ấy sẽ ghé qua." Cậu vui vẻ uống trà. "Đã nói với Ai chan chưa?" Ông lo lắng hỏi, chờ đợi câu trả lời "có". "Việc này!" Cậu nhóc gãi đầu. "Cháu không biết cô ấy sẽ phản ứng thế nào nữa nên..." "Ừ, nó không tỏ vẻ gì cả mà chắc con bé cũng ngủ được một lúc rồi. Thôi vậy." Ông gật gù. Toàn bộ cuộc trò chuyện của họ một lần nữa đến được tai cô. Dù vì lí do gì đi chăng nữa thì cô bé tóc nâu đỏ cũng đã mỉm cười. *** Người phụ nữ im lặng ngồi trên giường, một bên áo đã được cởi ra để lộ vết thương trên tay. Máu đã đông lại tạo thành một mảng đen lớn. Bên cạnh cô, người đàn ông đang nhẹ nhàng nhưng cẩn thận rửa vết thương. Từng dòng nước màu vàng chảy dọc cánh tay. Loại thuốc sát trùng đặc chế này tuy có tác dụng chống nhiễm trùng rất tốt nhưng không hề dễ chịu. Nhưng nhờ vào thứ thuốc tiêm màu xanh đậm 2 hiệu quả - cầm máu, an thần nên mọi thứ cũng không quá tệ. Chỉ là... Tác dụng phụ của thuốc khiến cơ thể kiệt sức của cô càng thêm rã rời. Cô dần có cảm giác vô lực đối với cánh tay bị thương cứ như nó không còn thuộc về cô nữa mà là một thứ xa lạ nào đó. "Xong rồi này!" Anh nói với âm lượng lớn hơn bình thường với một mục đích duy nhất kéo cô khỏi cơn mê. "À." Cô mệt mỏi dùng tay day khóe mắt cố lấy lại sự tỉnh táo. "Đi nghỉ đi! Trễ rồi!" Anh vừa nói vừa dọn dẹp. "Ừ..." Câu đồng ý mới được thốt ra đã bị nuốt vào. Bởi vì cô chợt nhớ ra rằng nếu không đi ngay thì sẽ không đến được Tokyo vào sáng mai. "Sao hả?" Anh ngạc nhiên nhìn cô. "Em phải đi ngay bây giờ!" Cô lạnh lùng nói trong khi cài lại khuy áo. "Em đi đâu? Anh đưa em đi!" Anh đề nghị rồi đến bên cạnh cô. "Không cần đâu!" Cô vừa từ chối vừa đứng lên đi về phía cửa. "Em định lái xe trong tình trạng này sao?" Anh nắm lấy tay trái cô hỏi gặng. "Không sao mà!" Cô trả lời cố trấn an anh. Anh bấu lấy vai cô trong tức giận. Anh không có yêu cầu gì quá đáng cả khi đề nghị cô nghỉ lại. Vậy mà cô lại lạnh lùng từ chối. Lúc trước anh chỉ nghĩ vì căn bệnh quái ác đó nên cô mới xa lánh anh. Nhưng bây giờ, ngay cả khi khỏe mạnh cô vẫn tiếp tục tránh mặt anh. Anh không hiểu, hoàn toàn không hiểu. "Thật ra anh đã làm gì sai? Ít ra cũng nói anh đã sai ở đâu?" Anh kéo cô về phía mình, nói lớn. "Không, anh không có sai gì cả!" Vermouth khẽ chạm một tay lên mặt Gin rồi nói. "Vậy thì đừng đi!" Anh nắm lấy bàn tay đang ngự trên má mình rồi ngay sau đó kéo cô ngã vào lòng mình. Vermouth chỉ mỉm cười. *** Ở một nơi nào đó trên nước Nhật. Người đàn ông trung niên lặng lẽ ngồi trên ghế sofa. "Thật không ngờ! Em lại phản bội ta." Ông hằn học nói. Ông gạt đổ tất cả những thứ trên chiếc bàn trước mặt. Bỗng nhiên người đàn ông cười lớn vang vọng cả căn phòng. Nhưng tiếng cười rất nhanh chóng biến thành những giọt nước mắt. Những giọt nước mắt cay đắng. *** Trời vẫn mưa. Đèn đã tắt, căn phòng một lần nữa chìm trong bóng tối. Người phụ nữ vẫn thao thức không yên. Cô rất mệt nhưng lại không tài nào ngủ được. Tâm trí cô còn nặng trĩu với bao toan tính. Đột nhiên, một cánh tay vòng qua eo cô cùng lúc ấy Ver cảm nhận được bờ môi ấm nóng trên vai mình. "Không ngủ được à?" Một giọng nói vang lên trong không khí. Cô mỉm cười quay lại nhìn Gin. Ánh mắt họ chạm vào nhau. Anh bất giác cũng mỉm cười. Hai người họ đã biết nhau đủ lâu để hiểu đối phương muốn gì mà không cần mở lời. Bản cắt giảm 15+, bôi đen để đọc Hai cơ thể xa lạ trong phút chốc tan chảy vào nhau trong cung bậc dịu dàng của bản nhạc tình yêu. *** Mình sẽ mang một đứa con của anh ta ở đó. Cô nghĩ rồi thầm cười mình. Nếu còn sống. Gin nhẹ nhàng ôm cô vào lòng. "Đừng đi," anh khẽ nói trong mệt mỏi, ghì đầu cô vào lòng. Xin lỗi Gin, em không thể hứa. Vermouth tự nhủ, ôm lấy anh. Hai người cứ như vậy một lúc lâu. Cuối cùng khi mà anh chịu buông cô ra... "Có đau không?" Anh lo lắng hỏi. Nỗi sợ hãi bất chợt dâng trào. "Anh lo lắng à?" Cô tròn mắt hỏi. "Không," anh gắt, quay mặt sang chỗ khác rồi rất nhanh chóng tự nguyền rủa bản thân vì đã không nói "có". Anh không quen với việc tỏ ra quan tâm tới người khác trong tình trạng này. Cô không nói gì cả mà chỉ ôm bụng... cười - cười thành tiếng đến mức rung cả vai dù đã cố nén. "Đừng cười nữa!" Anh chột dạ nói. "Gin mà cũng có lúc xấu hổ à?" Cô nói rồi mỉm cười. "Anh không có!" Anh nói mà như hét. "Thật không?" Cô cao giọng hỏi, áp hai tay vào má anh. "Mặt đỏ hết rồi này!" "Đừng đùa!" Lần này, anh hét thật nhưng trong lòng chỉ cầu nguyện rằng mình không có. Nếu không thì thật chẳng biết trốn vào đâu. Chụt... Cô khẽ đặt nụ hôn trên trán anh rồi kéo anh vào lòng. "Được rồi, tha cho anh!" "Nghỉ đi thôi, trễ rồi." Vermouth nói nhanh. Ngay sau đó, cô đắp lại tấm chăn rồi rất thản nhiên đi... ngủ bỏ lại người đàn ông sững sờ chớp chớp đôi mắt nhìn theo mình nhưng chẳng bao lâu sau người đàn ông đó cũng chìm vào giấc mộng. Mưa đã tạnh, bầu trời sáng dần lên. *** Những tia nắng ấm áp đánh thức người đàn ông tóc vàng thức giấc. Theo bản năng, anh đưa tay sang bên cạnh. Nhưng những gì anh cảm thấy chỉ là khoảng trống lạnh lẽo. Thở dài, người đàn ông ngồi dậy rồi liếc nhìn ra khung cảnh bên ngoài cửa sổ trong tâm trạng chán chường. Mắt anh bỗng mở to tập trung vào người thanh niên tóc bạc đang đi ra bãi đỗ xe. Bởi vì anh nhận ra người thanh niên đó thật ra là ai. Không cần suy nghĩ, anh vớ lấy bộ quần áo đã được xếp gọn gàng bên cạnh rồi nhanh chóng mặc vào. 30 giây sau anh đã ra khỏi phòng. _________________ |
| | | li hoang
Tổng số bài gửi : 61 Birthday : 19/11/1995 Age : 29 Đến từ : Nơi giao hòa giữa ánh sáng và bóng tối
| Tiêu đề: Re: [Long Fic sưu tầm] Hạnh phúc 24/1/2011, 09:31 | |
| Chương 7: Sự thật tàn nhẫn cũng thật dịu dàng - Spoiler:
Mặt trời dần khuất sau những tòa nhà chọc trời, nhũng tia sáng cuối cùng dần tắt nhường chỗ cho màn đêm.
Trong ngôi nhà rộng lớn, cậu bé khôi ngô cau mày, tay chắp sau lưng bước quanh phòng khách.
"Cậu đi qua đi lại thế thì ích gì!" Cô bé tóc nâu đỏ lạnh lùng nhấm nháp tách cà phê rồi nói, thậm chí không thèm liếc nhìn cậu trai.
Conan ngạc nhiên quay đầu nhìn cô.
"Sao cậu có thể vô tình như vậy chứ hả?" Conan gắt, mắt anh long lên.
"Tại sao không?" Cô lạnh lùng nhún vai rồi đi vào trong. "Cháu làm việc một chút!"
Dù mái tóc nâu đỏ đã khuất hẳn, mắt anh vẫn tràn ngập tức giận.
"Shihichi! Không phải như cháu nghĩ đâu!" Ông tiến sĩ khẽ nói đặt một tay lên vai anh.
"Sao..."
King coong...
Tiếng chuông vang lên thổi bay mọi tức giận cùng lo lắng.
Trong bóng tối một trái tim như nhảy ra khỏi lồng ngực vì vui sướng.
Cánh cửa nhanh chóng được mở và phía sau nó là một người thanh niên xa lạ với mái tóc bạch kim .
"Xin lỗi, tôi đến trễ!" Chàng trai gãi đầu nói.
"Vào nhà đi! Mọi việc vẫn ổn chứ?" Sau khi cẩn thận quan sát xung quanh, anh nhỏ giọng hỏi.
"Vẫn ổn." Người thanh niên vừa đi vừa trả lời.
Một lần nữa thế giới bên ngoài hoàn toàn tách biệt với không gian bên trong.
Chàng trai chậm rãi khụy gối rồi trong sự ngạc nhiên của hai ông cháu lấy ra một chiếc đĩa cd từ đế giày.
"Đây! tất cả những gì nhóc cần." Anh vừa nói vừa chìa chiếc đĩa ra trước mặt Conan.
Mắt cậu bé mở to rồi dần khép lại trong sự thấu hiểu.
Cậu lại mở mắt, ngước nhìn lên người thanh niên.
"Cảm ơn!"
Giữa hai con người từng một thời ở hai đầu chiến tuyến này bỗng hiện lên một mối liên hệ kì lạ.
Bất giác chàng trai cũng mỉm cười.
Bởi vì họ hiểu điều người đối diện gửi gắm.
Và trong khi người thanh niên định ra về thì...
"Bác buông ra nào?" Haibara cố vùng vẫy để thoát khỏi vòng tay ông tiến sĩ. Nhưng ông vẫn cương quyết không nơi tay để rồi nói một câu có sức mạnh quăng hai con người còn lại trong phòng vào tâm trạng ngạc à không sửng sốt tột độ.
"Chẳng phải cháu muốn hỏi mẹ chuyện gì sao? Vậy hãy hỏi trước mặt mẹ cháu đi."
Cô rất muốn hét lên hai từ "không có", cô rất muốn vùng chạy, chạy khỏi hiện tại này, thế giới này nhưng những lời thì thầm tràn ngập yêu thương của ông lão hói khiến cô chùng lại.
"Ai chan, cháu không thể trốn tránh suốt cuộc đời đâu. Dũng cảm lên và nói ra những gì cháu luôn cất giấu nào." Ông đã nói như vậy đấy.
Giờ đây với khuôn mặt thoáng hồng, cô vẫn đang phân vân.
Cuối cùng, ông tiến sĩ khẽ hắng giọng và... "Nếu cháu không nói, ông sẽ kể cho mọi người việc cháu đã làm sáng nay." Lời đe dọa nhẹ nhàng chặt phăng mọi sự ngượng ngùng còn níu chân cô.
Hai gò má càng thêm đỏ, phúng phính với sự lúng túng đáng yêu. "Được rồi!" Cô gào lên. "Trước hết buông cháu ra." Cô khẽ nhắm mắt, cố không làm tồi tệ hơn hoàn cảnh xấu hổ của mình và từ từ đẩy tay ông ra.
Chậm rãi thả đứa cháu gái xuống, trên môi ông thoáng nở một nụ cười.
"Tôi... tôi chỉ muốn hỏi là, uhm, bà có sao không?" Cô ngập ngừng nói rồi chờ đợi sự cười nhạo mà không biết cô đã chứng kiến bao nhiêu lần khi còn trong Tổ Chức.
Nhưng không. Đó chỉ là sự tưởng tượng của cô. Người thanh niên à không người phụ nữ chậm rãi tiến tới chỗ cô. Trên môi người đó cũng có một nụ cười nhưng không phải dùng để chế nhạo mà dùng để yêu thương.
"Tất nhiên là không rồi." Cô nhẹ nhàng luồn tay vào mái tóc nâu đỏ rồi nói.
Căn phong trong phút chốc trở nên ấm áp khác thường. Đây không phải do nhiệt độ bên ngoài thay đổi mà do trái tim của mỗi người đang được sưởi ấm.
"Trễ rồi!" Cô khẽ bói rồi bước ra cửa.
"Bà sẽ trở lại đúng không?" Cô bé hỏi vọng theo.
"Ừ, dĩ nhiên rồi." Người phụ nữ quay đầu lại nói với một nụ cười.
Conan cảm nhận được sự cay đắng của sự thật rõ ràng hơn bao giờ hết. Vì anh biết rõ đó chỉ là lời nói dối.
"Cháu đi ngủ đây." Haibara lạnh lùng nói rồi bước đi một mạch về phòng."
Chợt nhớ ra điều gì đó, Conan quay lại nhìn ông tiến sĩ. "Làm sao bác biết? Sáng nay đã xảy ra chuyện gì? Chuyện đó có liên quan đến chuyện hồi sáng không?" Anh dồn dập hỏi.
"Bác đã hứa là không nói rồi." Ông vui vẻ trả lời rồi cùng về phong mình trong ánh mắt khó hiểu của cậu thám tử.
Ông biết bởi vì ông đã nhìn thấy một cô bé vừa khóc vừa nắm chặt lấy cuộn băng ghi âm, miệng thì lẩm bẩm.
Mẹ ơi, đừng xảy ra chuyện gì nhé.
Vì mẹ cô đã đến trễ giờ hẹn.
Ông đã thấy nên ông hiểu.
Kẻ đau khổ nhất là người giấu giọt nước mắt của mình trong bóng tối.
Ông hiểu như vậy nên ông quyết không để nó tồi tệ thêm nữa.
|
| | | li hoang
Tổng số bài gửi : 61 Birthday : 19/11/1995 Age : 29 Đến từ : Nơi giao hòa giữa ánh sáng và bóng tối
| Tiêu đề: Re: [Long Fic sưu tầm] Hạnh phúc 19/2/2011, 18:06 | |
| Mời thưởng thức :oops: :oops: Chương 8: Thay đổi- Spoiler:
Anh tựa lưng vào tường đôi chân trở nên vô lực. Hai mắt thất thần ngước nhìn lên trời.
"Tại sao? Tại sao?"
Anh cứ lẩm bẩm như vậy, lặp đi lặp lại.
Khi mà đôi chân cuối cùng đã lấy lại được chút sức lực thì cũng là lúc anh quyết định rời đi, bước từng bước nghiêng ngả về phía chiếc xe màu bạc.
Không thể lấy lại được thăng bằng, vỏ bọc lạnh lùng của anh hoàn toàn sụp đổ. Giờ phút này, anh là một người đàn ông có trái tim nóng chứ không phải một sát thủ máu lạnh.
Hai tay đặt trên vô lăng vẫn đôi mắt thất thần nhưng đã có chút tỉnh táo chỉ là nó đang dán chặt xuống mặt đất. Bất chợt, một mái tóc bạc lướt qua gọi dậyý thức của anh. Người đàn ông hoảng hốt nhìn cô - người phụ nữ trong lốt chàng trai trẻ. Nhưng cô không nhận ra anh hay nói đúng hơn là không nhìn thấy anh rồi người phụ nữ cứ thế băng qua đường với một nụ cười trên môi.
Có thứ gì đó trong anh chậm rãi thay đổi, rất chậm nhưng anh không thể diễn tả bằng lời nói và cũng không hoàn toàn hiểu được. Nó rất mơ hồ như luôn có một làn sương mù bao quanh. Nhưng ngay lúc này, nó tồn tại và chỉ cần thế là đủ.
Người đàn ông tóc vàng nổ máy rồi chẳng mấy chốc chiếc trong những ánh đèn nhấp nháy của Tokyo phồn hoa.
o0o
Một lớp áo rồi một lớp áo nữa được trút bỏ. Người thanh niên tóc bạc trở lại với hình dạng thật của mình. Và có lẽ cũng trở lại với con người thật của mình, dù chỉ là trong ngắn ngủi.
Ring ring ...
"Alô?" Cô bắt máy và lần đầu tiên trong đời quên kiểm tra xem ai gọi cho mình.
"Em có rảnh không?" Giọng nam vang lên.
"Có gì không, Gin?"
"Anh có chuyện muốn nói với em"
"Hả? À được, gặp nhau ở chỗ cũ nhé."
Sự lo lắng lại dìm cô vào trong. Khẽ thở dài, Vermouth khoác thêm áo rồi ra khỏi phòng.
o0o
Tại một khu rừng vắng vẻ, anh đã đợi sẵn.
"Gin!"
Người đàn ông quay lại, nhìn cô với ánh mắt cô chưa từng thấy bao giờ.
"Có chuyện gì vậy?" Cô lo lắng hỏi.
Anh tiến đến trước vài bước, đối mặt với cô.
"Tại sao?" Anh nói rồi nhìn chăm chú vào cô như tìm kiếm gì đấy.
"Anh nói gì vậy?" Cô cười gượn cố để anh không phát hiện mình đang sợ hãi, tột độ sợ hãi. Mọi khả năng diễn xuất dường như đều biến mất, cô không thể điều khiển cảm xúc giống bình thường. Cô sợ bởi vì cô biết anh hỏi gì. Dù anh chưa nói hết câu, chính vì cô biết anh đã biết.
"Tại sao? Tại sao em vẫn có thể bình tĩnh đứng trước mặt tôi, cười với tôi, nói chuyện với tôi - kẻ đã giết con gái em?"
"Anh..." Cô lắp bắp rồi thở dài, dù hiểu được không thể gâấu anh mãi mãinhưng khi nó xảy ra vẫn thật khó đối mặt.
Họ cứ lặng im, nhìn nhau.
"Bây giờ em định thế nào?"
"Tại sao anh không nói với ông trùm?"
"Trả lời anh trước đã?"
Nhưng cô chỉ cười.
Lòng anh chợt quặn đau, hai tay siết chặt trong túi áo. Nhưng rất nhanh sau đó, sự binh tĩnh trở lại.
"Anh biết em sẽ không dừng lại. Anh sẽ không ngăn cản em nhưng cũng sẽ không giúp đỡ em. Nhưng anh muốn em thành thật trả lời. Em thật sự không hận anh sao?" Anh thắc mắc.
"Trước thì có, giờ thì không." Cô mỉm cười trả lời.
"Tại sao?"
"Kẻ giết con bé không phải là anh." Cô nói với anh và cũng là nói với chính mình. "Em xin lỗi, em phải đi." Cô nắm lấy vạt áo anh, thì thầm.
o0o
Căn cứ của Tổ Chức. Nửa đêm.
"May biết rồi à?" Trong góc tối, bóng đen lên tiếng. "Đúng không? Vẻ mặt của mày rất thú vị đấy, biết không Gin?"
Rầm
Anh tức giận nắm lấy cổ áo hắn rồi đẩy mạnh vào tường. "Mày nói cái gì? Mày đã biết từ lâu, Bourbon?"
Hắn chỉ cười rôi khịt mũi.
"Tao không ngại nói, kẻ đã đề nghị để mày khử Akemi chính là tao." Hắn nhếch mép cười như mếu.
"Cái gì?"
"Không phải mày thông minh lắm sao?" Hắn gạt tay anh ra rồi sửa lại cổ áo. "Mày phải đoán ra chứ?"
"Vì cô ấy?"
"Tao đến đi là muốn cho mày một cơ hội?" Hắn quay mặt sang hướng khác.
"Cơ hội?"
"Cơ hội có được thứ mày mong muốn nhất. Tự do!"
Anh sững sờ, lặng im nhìn hắn.
"Tao phải làm gì?" |
| | | li hoang
Tổng số bài gửi : 61 Birthday : 19/11/1995 Age : 29 Đến từ : Nơi giao hòa giữa ánh sáng và bóng tối
| Tiêu đề: Re: [Long Fic sưu tầm] Hạnh phúc 28/2/2011, 09:05 | |
| Mời xem 8) 8) Chú ý: có các chi tiết dễ gây sốc cho trẻ nhỏ :h11: :h11: Chương 9: Lựa chọn- Spoiler:
"Cái gì? Thật sao? Ngươi làm cách nào thuyết phục hắn?" Người đàn ông tóc đen trợn to mắt hỏi.
"Đó là việc của tao! Cẩn thận một chút, con quạ sắp không chờ được rồi." Gã tóc vàng nói.
"Ừ, tao biết phải làm thế nào!" Anh nhả một hơi thuốc, chẳng mấy chốc một làn khói mỏng lan tỏa trong không gian.
o0o
Cộp cộp....
Tiếng bước chân đều đặn vang vọng. Người đàn ông tóc vàng lo lắng đứng trước cách cửa phòng cuối hành lang.
Anh gõ cửa, chờ đợi sự cho phép của chủ nhân căn phòng.
"Vào đi!" Một giọng trung niên trầm ổn vang lên khiếng người ta không rét mà run.
Anh mở cửa đi vào, cúi đầu chào rồi đứng yên một cchoox theo thói quen quan sát cảnh vật bên trong.
Căn phòng khác trang nhã được trang trí theo phong cách cổ điển. Trong phòng không mở đèn, ánh trăng mờ ảo rọi qua cửa kính khiến không khí thêm phần huyễn hoặc.
Một người đàn ông trung niên ngồi trên chiếc ghế bành cạnh khung cửa kính, trên tay ông là một quyển sách đang mở. Từ khi anh bước vào phòng, người trung niên mắt vẫn chẳng rời trang giấy.
"Không muốn biết tại sao tôi gọi cậu đến vào giờ này sao?". Nhấp một ít rượu, ông cười khẩy hỏi.
Anh im lặng, chần chừ không hiểu rõ ông chủ của mình có ý gì nhưng anh cảm thấy được chắc chắn không có gì tốt.
"Có nhiệm vụ?" Anh trả lời.
"Đúng là có." Người đó nói. "Nhưng để xem cậu có can đảm làm không?" Mắt ông sáng quắt, dò xét người anh.
"Là gì?" Gin nói. Giọng bình tĩnh nhưng lòng bất an.
"Giết một người!" Ông bình thản nói, thưởng thức vẻ mặt của người đàn ông.
"Ai?" Anh không hiểu được sự mập mờ, ngập ngừng này. Bình thường, nhiệm vụ luôn được thông báo một cách thẳng thắng, rõ ràng không như lúc này. Càng nghĩ, sự bất an càng tăng lên. Trống ngực anh đổ dồn, lòng bàn tay đã lấm tấm mồ hôi.
"Vermouth." Giọng nói đáng sợ ấy lại vang lên như tiếng chuông báo tử - trong trẻo và bình thản. Bình thản, vô cùng bình thản nhưng lại mơ hồ cho ta cảm giác không thật.
Ầm
Một tiếng nổ rung chuyển trong tâm trí anh, tuyệt đối có thể sánh ngang với sấm sét giữa trời quang. Anh đứng bất động, mắt nhìn chằm chằm ông với vẻ khó tin.
"Sao? Không nỡ à?" Ông cười khẩy.
Trong đầu anh chợt lóe lên một suy nghĩ - một ý tưởng điên rồ. Nhưng vì thế anh đã cười - nụ cười chân chính của thần chết khi lấy đi sinh mạng ai đó.
"Khi nào thực hiện?" Anh hỏi, nụ cười vẫn chưa tắ.
Phản ứng khoái trá của Gin khiến cho ông thất vọng. Ông đã mong chờ một sự đau khổ, kinh hoảng.
Có vẻ mối quan hệ giữa họ không sâu như mình tưởng. Người đàn ông thầm nghĩ. Cuối cùng ông cũng không biết nên vui hay buồn vì phát hiện mới này. Tuy nhiên ông đã hoàn toàn nghiêm túc khi yêu cầu Gin giết Vermouth.
"Không thắc mắc tại sao à?" Ông cười hỏi.
"Cần lý do à?" Anh hỏi ngược lại.
"Không." Ông trả lời, càng chắc chắn rằng cái gã dứng trước mạt mình đã ăn không ít trái đắng từ người đàn bà kia. "Xử lý bằng cách nào tùy cậu, càng sớm càng tốt." Ông nghiêm giọng ra lệnh.
"Uhm...." Anh ngập ngừng, định nói gì đó nhưng lại thôi.
"Chỉ cần làm tốt công việc, có yêu cầu gì cứ nói." Ông vừa nhấm nháp rượu vừa nói.
"Vậy tôi muốn cái xác của cô ta!" Anh nở một nụ cười đen tối.
Tĩnh lặng.
Ông sững người nhìn anh.
Không lẽ, cái tên này muốn... nhưng mình chưa từng nghe nói hắn là loại đó. Ông thầm nghĩ. (1)
Nhưng rất nhanh sau đó, người trung niên đã lấy lại sự bình tĩnh như ban đầu.
"Gi ấu kỹ nhỉ? Không ngờ cậu có sở thích này. Được rồi, cứ tùy tiện. "Tất nhiên, phần thưởng chỉ có được bằng cách hoàn thành nhiệm vụ còn không thì ..." Mắt ông lóe lên những tia sáng dị thường, báo trước hậu quả của việc thất bại.
Hít một ngụm khí lạnh, anh trả lời. "Tôi hiểu," dứt lời anh liền rời khỏi.
o0o
Tối hôm đó, một bóng đen di chuyển nhanh nhẹn nhưng im lặng giữa các phòng thí nghiệm. Cuối cùng, hắn dừng trước một chiếc tủ rồi cẩn thận lấy lọ thuốc nước. Với nụ cười trên môi, bóng đen nhanh chóng rời khỏi tòa nhà, thần không biết quỷ không hay.
o0o
"Chỉ còn đống này nữa là xong!" Kir nói.
"Làm đi và nói ít lại." Vermouth cằn nhằn.
Ring ring
Tiếng chuông điện thoại reo tập trung sự chú ý của hai người. Cô nhanh chóng bắt máy, thì thầm. "Alô!"
Cô gái trẻ giả điếc, tự động lảng ra chỗ khác.
"Xong việc đến chỗ anh." Giọng nam chỉ nói tới đó rồi cúp máy.
"Khoan!" Cô vội gọi theo nhưng đã quá trễ, trong ống nghe chỉ còn tiếng tút tút vang lên liên hồi.
"Chị có việc thì đi trước đi, em sẽ lo chỗ này." Kir đề nghị.
"Uhm, được rồi." Cô vớ lấy áo khác rồi bước ra ngoài. "Cảm ơn!" Cô đột nhiên dừng lại rồi nói.
Cô gái trẻ sững người rồi dần thả lỏng với nụ cười trên môi.
o0o
"Em đến rồi à!" Anh mở cửa để cô vào nhà.
"Có chuyện gì thế?" Vermouth lo lắng hỏi.
"Không có gì! Chỉ để chắc chắn rằng em sẽ đến thôi." Gin cười, cởi áo khoác cho cô rồi treo nó lên giá.
"Chỉ vậy thôi à?" Cô kéo anh lại gần mình, nhìn xoáy vào dôi mắt màu xanh lục bảo đó.
"Ừ!" Anh thản nhiên trả lời. "Ngồi xuống đi, uống gì không?"
"Gì cũng được." Cô đáp lại.
Người đàn ông liền rót rượu ra ly rồi đưa cho cô.
Vermouth cảm thấy rõ ràng có điểm bất thường trong cách cư xử của anh nhưng trước tình huống này cô chẳng thể làm gì khác là lờ nó đi.
Anh quan sát cô uống cạn ly rượu với sự chăm chú trước đây chưa từng có.
Đặt chiếc ly xuống bàn, cô bắt đầu nhận ra ánh nhìn không bình thường của người đàn ông. Vermouth tiến đến trước mặt Gin, cười nói. "Anh bỏ độc."
"Em đã biết tại sao còn uống." Anh quát.
"Vậy là anh đã lựa chọn ông ta." Cô ghé vào tai anh, thì thầm. "Em cũng tự lựa chọn uống nó, không phải lỗi của anh."
Cô liệm dần đi bởi tác dụng của thuốc một cách chậm rãi nhưng nhẹ nhàng. "Cảm ơn." Vermouth nói nhỏ. Hơi thở yếu đi rồi tắt hẳn.
"Anh xin lỗi."
Người đàn ông cứ ôm chặt lấy người phụ nữ một lúc lâu trước khi đặt cô nằm lại trên ghế sofa rồi gọi điện thoại.
"Nhiệm vụ đã hoàn thành." Gin thông báo.
Ở cách đó rất xa, một người trung niên đáp lại, rồi cúp máy. "Tôi sẽ cho người kiểm tra." Không lâu sau, điện thoại của ông lại reo.
"Đã chết? Chắc chắn chứ!" Ông gặn hỏi.
"Vâng." Trọng ống nghe, một giọng nam đáp lại.
"Được rồi, cứ để cái xác cho hắn ta." Ông lạnh lùng ra lệnh.
Không gian im lặng như tờ chỉ có âm thanh của tiếng nước rơi trên bàn gỗ.
o0o
Đêm đó, tại nhà Kudo Shinichi. Một tin nhắn được gởi đến với nội dung.
Bắt đầu.
Chú thích
(1) Ý ông ta là giao hợp với xác chết.
|
| | | Sponsored content
| Tiêu đề: Re: [Long Fic sưu tầm] Hạnh phúc | |
| |
| | | | [Long Fic sưu tầm] Hạnh phúc | |
|
Trang 1 trong tổng số 1 trang | |
Similar topics | |
|
| Permissions in this forum: | Bạn không có quyền trả lời bài viết
| |
| |
| |
|