Một đôi mắt xanh lung linh rực rỡ . Một nụ cười tươi tắn hồn nhiên . Nếu ở Ran Mori thấp thoáng một màu tím thủy chung hay ở Habara là một màu xám buồn lạnh lẽo . Thì nổi bật nơi Aoko là màu trắng của sự trong sáng , tinh khiết …
Một gia đình hạnh phúc , một ông bố là cảnh sát nổi tiếng , một cậu bạn trai lúc nào cũng luôn bên cạnh . Nếu đem so sánh với những nhân vật nữ khác thì Aoko của Magic Kaitou có phần may mắn hơn …
Trên đời này không có gì là tuyệt đối .Mỗi con ngưởi một số phận .Đôi khi đằng sau hạnh phúc lại là nỗi đau ... Nếu ta nhìn lại bằng cả trái tim và cái nhìn sâu sắc thì sẽ nhận ra rằng Aoko cũng là một cô gái đáng thương …
Shinichi xa Ran chỉ là sự xa vắng tạm thời . Khi anh tìm ra được thứ thuốc giải để trở về hình dạng cũ thì họ sẽ lại bên nhau .Hạnh phúc sẽ lại đong đầy …
Habara tuy lạnh lùng cô đơn nhưng rồi sự nồng ấm của cậu bé Mistu , Hakuba , bác sĩ Araide hay một đó sẽ xua tan sự lạnh giá trong trái tim cô . Và từ đó cánh hoa hồng xám u buồn sẽ rung rinh cười trước gió …
Còn Aoko thì sao ? Ranh giới giữa cái thiện và cái ác , cái đúng và cái sai thật gần nhưng cũng quá xa xăm . Đôi khi chỉ là một sợi chỉ mong manh , lắm lúc lại là cả một vòng Trái đất .
Anh là Kaitou Kid _tên tội phạm lừng lẫy .Cô là Aoko Nakamori _con gái rượu của một viên cảnh sát tiếng tăm.
….Một tình yêu không lối thoát .
Kaitou là người yêu nhưng Kid là kẻ thù
…..Một định mệnh không thể đổi thay .
Conan Doyle từng nói “Đôi khi sự nhạy cảm của phụ nữ lại có giá trị gấp ngàn lần một phép phân tích hợp lý “. Bằng sự tinh tế của một người con gái , có lẽ cô đã cảm nhận được sự thật _ Một sự thật đau lòng .
Nỗi đau trong cô không phải là sự mòn mỏi đợi chờ như Ran hay đôi mắt u buồn lạnh lẽo như Ai . Nó hóa thân thành nụ cười , nụ cười giòn tan trong nắng …
Aoko biết và tôn trọng sự lựa chọn của anh . Dù thâm tâm ngàn lần cô mong anh quay đầu lại …
Cô đã từng khóc nhưng những giọt lệ kia không tuôn xuống mà nó cứ đọng lại trên khóe mi để rồi chảy ngược về tim …
Aoko vẫn khóc , vẫn đau buồn nhưng lại giấu chúng sau nụ cười tươi vui , vẻ mặt hồn nhiên hạnh phúc .
Thoạt nhìn qua tình yêu giữa họ như một bản hòa tấu rộn ràng với đủ mọi cung bậc của màu sắc yêu thương .Nhưng ẩn sau đó là một bản trường ca đau đớn , dở dang không hồi kết …
Định mệnh luôn là thế . Không có khởi đầu , cũng không có kết thúc . Chỉ thấy âm vang tiếng cười giòn giã của cô và ẩn hiện nụ cười nửa miệng lạnh lùng của anh …
Để rồi đọng lại đâu đây những giọt nước mắt buồn…