Khách vi Khách viếng thăm
| Tiêu đề: Viết cho em, cô hình nhân cầu nắng... 8/8/2010, 15:44 | |
| ...Là em,em có biết không?Một năm nữa thôi,khi tôi bước vào lớp 11- tôi sẽ có quyền được gọi em bằng ''bạn'' mà không chút đắn đo,suy nghĩ...Em đã như thế,mãi ở tuổi 17.Là cô nữ sinh lớp 11 trường Teitan đã hơn 10 năm rồi...Là thời gian kia trôi đi thật chậm hay do em cầu ước thời gian đừng qua mai,để...Ừ,để chờ đợi một hình bóng thân quen trở về?... ...Em bước vào cuộc đời tôi,thật nhẹ nhàng... ...Em không phải là một nhân vật ấn tượng.Đúng!Em không có cái đầu siêu việt,không có khả năng bắn súng nhanh như bay,không có kiến thức rành rẽ về những hóa chất độc dược ...Em chỉ là một cô nữ sinh cấp 3,hay mỉm cười và sống tình cảm ,thế thôi.Có hơn chăng là hơn người khác ở ngón đòn Không Thủ Đạo đai đen khiến người ta phải sợ xanh mặt mày.Tôi thiện cảm với em lần đầu đọc truyện như một cô bé con có cảm tình với một người tốt bụng nào đó.Chấm hết.Tôi và em-vô tình đi lướt qua nhau ,để đến một hôm nào đó giữa mùa hè oi bức ,để giết thời gian tôi lục tung mớ truyện cũ của mình ra nghiền ngẫm và rồi...Tôi giật mình ''nhận ra'' em ,thật muộn màng...Là những câu nói bình thường mà thật đặc biệt,là những giọt nước mắt yếu mềm mà không ủy mị.Thật ra tôi nhận ra và hiểu được em từ khi nào?...Em không phải là một ngọn gió vô tình thoáng qua nhàn nhạt.Em là em-là một con người bình thường nhưng đặc biệt,đối với tôi... ...Có những giây phút em làm tôi phát điên... ...Mà tại sao cơ chứ?Chỉ vì bóng hình một người thôi sao?Em nấc lên không thành tiếng :"Cậu có biết nếu cậu làm sao thì tớ sẽ là người đau khổ nhất không?'',nụ cười mới chỉ xuất hiện trên gương mặt em trước đó vài phút thôi mà,tại sao?...''Mình không muốn cho Sonoko biết rằng,trong tim mình ngoài Shinichi ra không còn chỗ cho bất kỳ ai khác!''.Nắm chặt điện thoại trong tay như sợ rằng nếu em thả lỏng tay ra thì hy vọng và cả niềm mong đợi của em sẽ vụt bay mất...Gạt đi dòng nước mắt nóng hổi cứ chờ chực rơi xuống màn hình,em chỉ mong có mẹ bên cạnh để được ủi an khuyên bảo ngay những lúc này.Mà nào có chi?Người bố say xỉn với bỏ lon bia chất đầy bàn ngủ vùi...Gục xuống và thiếp đi...chocolate...14/2...Nước mắt,nhạt nhoà...Ran ơi! ...Em mong lắm một phút giây hạnh phúc... ...400cc máu-là 400cc..nước mắt của tôi.Buồn cười ,đúng không?Vì tình cảm người ta đâu phụ thuộc và đong được bằng những dụng cụ đo lường.Em cũng thế,em đã cho cậu ấy 400cc máu và thức suốt đêm để trông...Vì em có linh cảm ,thật đặc biệt.Linh cảm về tình yêu thương và hy vọng của em... ...Ngày cưới bố mẹ,ngày hẹn hò đầu tiên em đều nhớ...Đôi khi em ngồi lặng một mình lật tìm lại những trang ký ức đang bị thời gian dần làm mai một.Nước mắt xen lẫn nụ cười gượng gạo... ...Em đã đứng nơi ngưỡng cửa ấy bao lâu,giữa trời đông tuyết lạnh?Đôi bàn tay nhỏ không đi găng khẽ xoa vào nhau như tìm chút hơi ấm nào đấy...Nhưng cho dù như thế nào đi chăng nữa thì em vẫn chờ cậu ấy trở về .Đôi tay kia cứ đan vào nhau ,mải miết,không rời...Này thì ly gốm tặng người bạn ngốc,này thì socola viết chữ chẳng đề tên ...Này thì bao cố gắng để bố mẹ xích lại gần nhau ...Hy vọng rồi lại thất vọng ,thất vọng nhưng lại hy vọng...Không bao giờ niềm tin của em vụt tắt ,cho dù nụ cười lạc quan kia cứ gượng gạo dần và bị thay bằng nước mắt-những giọt nước mắt được kết tinh bằng sự đợi chờ và tình yêu thương... ...Angel ngốc... ...Lao ra cứu cô người Mỹ tránh bộ giáp sắt ở nhà hát Phantom.Vượt qua những trở ngại của sự sợ hãi,em giơ cao đôi tay như đôi cánh trắng muối ra cứu lấy ''Ác quỷ đường phố''...Thôi,tôi cũng chẳng nhắc đến nữa đâu...Em đã cứu Haibara,nhưng cái cô bé cần không phải là mạng sống mà là nhận ra hơi ấm,hơi ấm của một người chị thân thương...Thật sự ,''Dũng cảm là một từ chỉ hành động xả thân,hy sinh vì người khác .Anh không thể lấy nó ra biện minh cho hành động giết người dã man của mình được...''.Tên sát nhân im lặng và tôi cũng...lặng im.Đau nhiều,nhưng em vẫn trao cho người mọi người một tình yêu bằng nụ cười lạc quan rất thật của mình...Đấy là tình yêu vô điều kiện... Em nào có lo chi cho mình.Em lao ra...trong khoảnh khắc để cứu môt người mà em quen thân cũng được hay người dưng cũng thế.Tự nghĩ rằng,nếu chiếc xe du lịch kia mang Sonoko đi với tốc độ tối đa liệu em có chết chung với người bạn thân của mình với cả tình yêu thương và lòng dũng cảm? Đau lắm đấy khi phải chỉ tay vào người cô giáo yêu quý của mình và bảo rằng cô chính là thủ phạm.Buồn lắm đấy khi thần tượng của mình lại là đồng phạm cho kẻ sát nhân ...Ráo hoảnh,trống rỗng...Có ai hiểu cho em?...Em gồng mình lên,cố bình tĩnh để chỉ ra thủ phạm với mọi người.Cho đến khi vụ án kết thúc,em lại gục xuống nấc lên...Nước mắt lại nhòe mắt em tôi rồi... ...Thôi kệ ,cứ khóc đi em... ...Ta biết em vốn thật người yếu đuối Như những cánh quỳnh đẫm sương đêm Nhưng sẽ không là lần thật cuối Bởi em biết vượt khỏi yếu mềm... ...Em cứ khóc đi nhé.Đừng sợ những lời nói vô tình rằng em mít ướt yếu đuối này,hung dữ vô tâm nọ.Khóc đi em,để giải thoát chính mình bằng những giọt nước mắt trong veo... ...Em sống tình cảm,tôi biết,biết rất rõ vì tôi...Nhưng tôi cũng biết rằng,những giọt nước mắt ấy em luôn giấu ở trong lòng chẳng cho ai thấy bao giờ.Nhìn nụ cười của em,xót xa...Cha mẹ em không sống gần nhau,cậu bạn em yêu thương thương bỏ em đi biền biệt mà không một dòng tin nhắn ...chỉ có những mẩu mess ngắn ngủi và những cuộc điện thoại cầm chừng kéo dài... Tôi và em thuộc hai thế giới khác nhau.Em hồn nhiên trong sáng,dù vẻ hồn nhiên ấy rất lạ-nó không phải kiểu ''ngây thơ nai tơ'' như một vài nhân vật khác.Em cũng không phải người vô tâm,cạn nghĩ chỉ biết toét miệng cười như ''kiểu con gái tìm đâu cũng có cả đống'' như người ta nói.Tôi biết em sống nội tâm hơn ai hết dù đôi lần em không kềm được lòng mình,khóc giữa phố đông người qua...Còn tôi,mãi mãi chỉ là kẻ đứng trong bóng tối .Vô cảm với vạn vật xung quanh để rồi khi tôi nhận ra em...Em làm tôi căm ghét bản thân mình,em làm tôi sợ hãi nơi mình đang trốn tránh,em làm tôi khóc,làm tôi cảm thấy mình tự cô lập chính mình ,làm tôi nhớ đến một người...Ừ, một người cũng như em- mạnh mẽ nhưng cũng rất yếu mềm,người đã cho tôi yêu thương và hy vọng...Soi mình vào em,đã ''nhận ra'' em và đã nhận lấy những điều em ''trao'' cho tôi...Dù muộn và dù khoảng cách của chúng ta xa ,thật xa...Và tôi cũng tin,cũng tin rằng em không bao giờ đánh mất niềm tin và hy vọng,dẫu có đau khổ đợi chờ...Rồi hạnh phúc sẽ đến với em thật gần,thật gần... Chết-có gì là đau khổ?Chết-đôi khi là niềm hạnh phúc ,là lối thoát...Đoạn kết của cái fic không làm em tôi rung động ,phải không?Cứ cho là thế đi,em chắn đạn cho Shinichi và...chết.Shinichi cưới Haibara.Chấm hết,có gì đâu ,đúng không em?Cứ cho là thế đi...Và em vẫn sẽ hạnh phúc với cái chết-là sự lựa chọn của mình,vì em đã có thể bảo vệ cho người em yêu thương nhất và vì em cũng đã thấy người đấy hạnh phúc ... ...Khóc đi em,sẽ không có gì là giấu diếm,sẽ không có gì là đau khổ...Em cứ khóc đi,bước qua sự trêu chọc,giễu cợt của người không thích em và luôn soi mói,chê trách em này nọ ...Khóc đi em,vì tôi biết Ran của tôi sẽ không bao giờ bị gục ngã,sẽ không bao giờ trượt ngay trên chính nước mắt của mình...Rồi nụ cười sẽ trở lại trên môi em,nụ cười lạc quan thật gần... ...Im lặng nào,hãy để cho Ran tôi khóc... Mười một nắng lên ,2007 |
|
Hamano Michiyo
Tổng số bài gửi : 423 Birthday : 26/10/1994 Age : 30 Đến từ : Wonderland
| Tiêu đề: Re: Viết cho em, cô hình nhân cầu nắng... 24/10/2010, 09:38 | |
| bài này có cảm xúc lắm, và rất chân thật nữa^^ Vote+ cho bạn nha |
|