CFC

Khách viếng thăm sẽ thiệt thòi lắm nha ~
Đăng nhập để chia sẻ/ Login để yêu thương  ^^


[Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện - Page 3 22985209-p0
CFC

Khách viếng thăm sẽ thiệt thòi lắm nha ~
Đăng nhập để chia sẻ/ Login để yêu thương  ^^


[Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện - Page 3 22985209-p0


Conan Fan Club
 
Trang ChínhLatest imagesĐăng kýĐăng Nhập

Share
 

 [Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Chuyển đến trang : Previous  1, 2, 3, 4  Next
Tác giảThông điệp
wings89

wings89

Tổng số bài gửi : 332

[Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: [Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện   [Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện - Page 3 Empty8/11/2010, 02:44

First topic message reminder :

Author: Wings89

Đây là những mẩu truyện ngắn, do Wings ngẫu hứng viết ra, hoàn toàn ko liên quan gì đến nhau. Tổng gộp lại thành một series chuyên về Ai-chan. Mong mọi người đóng góp ý kiến nhiệt tình.

Mỗi fic là một mảng về quá khứ, hiện tại, hoặc tương lai,...về Sherry-Shiho-Ai.

***

[Sherry] Gin và Những kẻ phiền phức.

- Cô Sherry, phản ứng dự đoán ở đây là...

- Cô Sherry, phương trình thực nghiệm của loại chất này...

- Cô Sherry, mời cô xem xét bảng kết quả...

- Cô Sherry...

- Cô Sherry...

Bốp.

Một tập hồ sơ dày cui bay thẳng ra sau, dội vào đầu ( hay mặt ) một tên phiền phức nào đó đang léo nhéo đằng sau, trước khi rơi bịch xuống đất, các mảnh giấy tờ trong đó vung vãi đầy ra sàn.

Không buồn quay lại coi ai là kẻ "trúng số", Sherry day day vầng trán, đôi mày nhíu lại vẻ tuyệt vọng.

Chúa ơi! Tổ chức tuyển đâu ra cái bọn ngốc này vậy? Việc gì cũng réo tên cô, cứ như thể ko có cô thì cha bọn chúng tắt thở ngay không cần hấp hối á!

Thật ra lỗi đâu phải tại bọn họ. Những người trong phòng thí nghiệm này đều là những tinh hoa của nghành y hoá dược, được chọn lọc từ nhiều nơi trên thế giới. Chỉ xui xẻo làm sao khi người lãnh đạo cao nhất của họ lại là một thần đồng với IQ cao ngất, chả trách ttrong mắt cô mọi người đều là kẻ trí não kém phát triển. Haizzzz.

Sherry bực dọc đứng dậy, quét đôi mắt lạnh lùng một lượt khắp phòng. Những cái mồm đều ngậm tăm, một số len lén đưa mắt nhìn cô, nơm nớp lo sợ, một số giả vờ cắm đầu vào máy tính, gõ điên cuồng dù màn hình đang đen thui???

Sherry thở dài, cố kềm chế sự khó chịu, đẩy chiếc ghế sang một bên, bước ra ngoài.

- Cô Sherry...?

Một giọng nói rụt rè vang lên, khiến chân cô khựng lại một chút.

- Các chuỗi phương trình phản ứng với thuốc này...?

- Nếu anh không hiểu, tôi có thể nhờ Gin trả anh về trường Đại Học để anh từ từ nghiên cứu thêm.

Im phăng phắc.

Không một tiếng rục rịch.

Không một hơi thở mạnh.

Sherry nhếch môi cười nhạt, lạnh lùng bước ra ngoài. Tiếng cánh cửa đóng lại, khô khốc.

Một lũ đầu người óc heo.

Sherry lẩm bẩm, bước chân chậm rãi trên nền gạch hoa cương nhẵn bóng.

Một lũ người phiền phức.

Cô rảo bước nhanh hơn, đến khúc quẹo thì tông rầm vào một người vừa trờ đến.

Khỏi cần ngó mặt cũng biết, cái mùi thuốc lá đậm đặc không ai bằng- Gin.

- Tôi đã nói đợi ở dưới xe, Gin.

Sherry nhướng cao đôi mày, ánh mắt tỏ vẻ cáu gắt khó chịu. Đổi lại, Gin cũng tặng cho cô tia nhìn lạnh lẽo thấu tim gan, đi kèm chất giọng trầm trầm tone-xuyẹc-tone.

- Cô đã trễ 3 phút, Sherry.

- 3 phút không phải là quá nhiều.

- Đủ để cho nổ một toà nhà bằng vài quả bom.

Sherry lườm anh. Sau đó vai cô khẽ rũ xuống. Cô biết, nói chuyện với Gin thì lý lẽ nào cũng bị bóp méo được hết.

Không tranh cãi với kẻ không cùng chí hướng- đó là nguyên tắc thứ nhất của một nhà hoá học. Chí hướng ở đây được định nghĩa là- ko có cùng chuyên nghành với nhau^^!

Sherry bước tiếp, lần này thong thả hơn, phía sau là Gin đang theo bám gót.

- Hôm nay anh ko có nhiệm vụ sao?_ Sherry hỏi với giọng miễn cưỡng.

- Cô quan tâm ?

- Tôi có nói là quan tâm à?

Khoé môi Gin nhếch lên một nụ cười khó hiểu, rõ ràng rất nguy hiểm nhưng cứ khiến người ta bị cuốn vào.

***


Thả người lên chỗ ngồi cạnh Gin trên chiếc Porsche 356A, Sherry ngả đầu thoải mái ra sau, nhắm mắt lại.

Cả ngày làm việc với lũ người ồn ào kia, thật khiến cô đau đầu muốn chết!

Gin sập cửa xe, liếc nhanh qua cô gái kế bên.

- Mệt lắm sao?

Tra khoá vào ổ, đề ga.

- Nhốt anh cả ngày với lũ ngốc chỉ biết la hét, xem anh có mệt không.

Một tay đặt trên vô-lăng, tay kia thọc vào túi áo khoác, Gin lôi ra một gói nhỏ, vứt sang bên cạnh.

- Ăn đi.

Gin nói cụt lủn, giọng ra lệnh thoáng chút dịu dàng.

Sherry bắt lấy, chậm rãi mở ra. Không ngoài dự đoán, vẫn là kẹo vi-ta-min-C vị cam ngọt. Cô nhón tay lấy một viên, bỏ vào miệng.

- Lần sau tôi muốn vị dâu.

Cô thả viên kẹo trên lưỡi, nhấm nháp mùi thơm ngọt ngọt của nó. Cẩn thận vuốt lại gói kẹo, bỏ vào túi áo blue trắng.

- Tự đi mà mua.

Âm thanh phát ra từ miệng Gin vẫn không chút thay đổi nào. Nhưng cũng không tỏ vẻ khó chịu hay bực mình.

- Tôi không rảnh._ Sherry chống tay lên cạnh kính, tựa cằm nhìn ra ngoài cửa sổ.

- Còn tôi thì rảnh chắc?_ Gin vẫn đáp lại một cách kiên nhẫn, đi kèm ý giễu cợt.

- Tại sao mua vị cam thì rảnh, còn vị dâu thì ko?_ Sherry lườm anh bằng nửa con mắt, khoé môi nhếch nhẹ thành một nụ cười châm chọc.

Lần này Gin không trả lời, chiếc xe từ từ lăn bánh khỏi gara.

- Đi đâu đây?- Gin liếc Sherry.

- Anh biết mà.- Sherry lơ đãng nhìn khung cảnh bên ngoài vùn vụt lướt qua.

- Hừ, tôi ko phải con sâu trong bụng cô.

Gin nói với giọng khá thấp, nhưng mang hơi hướm của sự ấm áp.

- Tạ ơn Chúa!

Sherry cong cao đôi mày, ném cho anh một ánh nhìn mỉa mai.

- Hắn ta bận lắm, ko rảnh ngó tới cô đâu.

Gin cười nhạt, bẻ ngoặc tay lái quẹo vào đường cao tốc.

- Phải, chỉ có anh rảnh chứ gì.

Sherry bật cười.

Đôi mắt Gin nheo lại, ánh mắt dừng trên đôi môi xinh xắn màu hoa anh đào.

Bất giác, Gin cũng mỉm cười.

Chiếc xe vút đi trong màn đêm.

***
Về Đầu Trang Go down

Tác giảThông điệp
Khách vi
Khách viếng thăm
avatar


[Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện   [Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện - Page 3 Empty21/11/2010, 18:58

chị Wings viết hay wa' trời ak` :) Chả bù cho mìh Haizzzzzzz ==
Nhưng chị phá mất hình tượng Gin lạnh lùng của em mất oy`
😢 bắt đền chị đấy!!!!!!!
mà chị Wings ơi có phải chị cũng là mem trong MCF ko ạ? còn cả dịch giả li hoang nữa hay sao ấy
:?:
Về Đầu Trang Go down
wings89

wings89

Tổng số bài gửi : 332

[Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện   [Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện - Page 3 Empty21/11/2010, 21:07

aniki đã viết:
chị Wings viết hay wa' trời ak` :) Chả bù cho mìh Haizzzzzzz ==
Nhưng chị phá mất hình tượng Gin lạnh lùng của em mất oy`
😢 bắt đền chị đấy!!!!!!!
mà chị Wings ơi có phải chị cũng là mem trong MCF ko ạ? còn cả dịch giả li hoang nữa hay sao ấy
:?:

Uhm phải rùi em :)

Gin " dễ thương" muh, haha. Có nhìu fic về Gin máu lửa lắm...để từ từ...
Về Đầu Trang Go down
Khách vi
Khách viếng thăm
avatar


[Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện   [Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện - Page 3 Empty21/11/2010, 21:32

woa!!! chị wing trả lời lẹ thiệt đấy! :h8:
Mà chị sẽ viết Gin máu lửa về vấn đề j` zậy cà? :?:
em háo hức wa' :geek: :geek: :geek:
Về Đầu Trang Go down
wings89

wings89

Tổng số bài gửi : 332

[Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện   [Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện - Page 3 Empty22/11/2010, 01:18

Trở về
(F7 tt)
Ran ngồi thẫn thờ bên giường, nhìn vị hôn phu nằm mê man trong bộ áo màu xanh lá của bệnh viện. Nước mắt không hiểu sao lại không thể tuôn rơi...dù cô rất muốn khóc.

Là lỗi của cô.

Chính là lỗi của cô.

** Hồi tưởng**

Vào buổi sáng ngày hôm sau- cái ngày thử áo cưới định mệnh đó- cái ngày mà anh gặp lại cô ấy và đi đến tận khuya mới về...anh đến tìm cô.

Ran nhớ rõ, anh dẫn cô đến nhà hàng năm xưa anh từng dẫn cô đi một lần, ngồi đúng cái bàn ấy.

Anh nói với cô, " Ran...câu mà năm xưa anh từng muốn nói khi đó chính là tớ thích cậu"

Anh ngừng lại, nhìn bàn tay của cô nắm chặt trên bàn. Nhẹ nhàng, Shinichi nắm lấy tay cô.

" Và câu bây giờ anh muốn nói, vẫn là...anh thích em"

Cô sửng sốt nhìn anh. " THÍCH?"

Shinichi gật đầu.

" Anh luôn thích em, rất thích em, từ khi chúng ta còn bé. Phải, chúng ta đã ở bên nhau quá lâu, tất nhiên giữa chúng ta có mối quan hệ tình cảm thân thiết hơn hẳn những người bạn bình thường khác. Anh thừa nhận rằng, anh rất thích em, thích hơn một người bạn. Nhưng... vẫn chưa đủ để gọi là yêu"

Ran có thể thấy mắt mình đang cay xè đi.

Shinichi vẫn tiếp tục, với giọng thấp, bình tĩnh- đến nỗi Ran cảm thấy như anh đã muốn nói những lời này từ lâu rồi.

" Có một thời gian, đó là khi anh teo nhỏ, anh rời xa em nhưng thật chất luôn bên cạnh em. Anh biết tình cảm của em đối với anh. Anh biết em chờ đợi anh. Anh biết em khóc vì nhớ anh. Những điều đó luôn khiến anh rất buồn, anh hối hận vì đã để em đau khổ như thế. Nên anh luôn nghĩ, anh nhất định bù đắp cho em khi anh trở về."

Ran nhìn trừng trừng vào Shinichi, môi mấp máy định nói, nhưng không, cô im lặng.

"Anh muốn bù đắp cho em, anh sẽ chăm sóc em, quan tâm em, đền đáp lại tình cảm của em...Nhưng mọi chuyện thay đổi vào cái ngày anh tưởng chừng như anh đã mất cô ấy..."

Đôi mắt Shinichi dán chặt vào khoảng không vô định với đáy mắt trống rỗng xa xôi.

"Anh đã không bao giờ nhận ra cô ấy quan trọng đến mức nào- cho đến khi anh biết mình sắp mất cô ấy. Anh luôn biết em là quan trọng, tất nhiên, Ran, anh đã từng nói em luôn là người anh muốn bảo vệ nhất trên thế giới này. Không sai, từ khi còn bé, chúng ta luôn bên nhau, phải ko?....Tất cả lời nói đó đều là sự thật, nhưng chỉ là trước khi anh phát hiện ra một sự thật khác nữa...!"

Ran nắm chặt tay lại. Cảm giác nước mắt đã giàn giụa trên mặt.

" Nếu...nếu như quay lại cái ngày của 2 năm trước, anh vẫn sẽ chọn cứu em đấy, Ran. Anh sẽ cứu em, nhất định- vì em luôn là người anh muốn bảo vệ nhất trên đời, như ngày xưa anh đã từng nói...."

Shinichi ngẩng mặt lên, đôi mắt nhuốm đầy sự muộn phiền.

"..Anh vẫn cứu em, nhưng anh sẽ đi theo cô ấy...."

Đôi mắt Ran mở to.

Trái tim cô thắt lại.

Anh vẫn chọn cứu tôi, nhưng anh anh thà bỏ tôi lại cô đơn trên thế gian này, cũng không muốn mất cô ấy sao?

Hít một hơi thật sâu, tôi hỏi trong tiếng nấc.

" Tại sao...lại nói với em những điều này?"

"Ran...anh...", Shinichi dường như rất khó khăn trong việc chọn từ ngữ, điều chưa từng xảy ra với anh ấy trước đây.

" Hôm qua chính anh đã nói...hôn lễ của chúng ta vẫn cử hành mà, phải ko?", tôi hỏi với giọng cương quyết.

" Phải...anh đã nói..nhưng..."

"Hôn lễ vẫn sẽ cử hành, Shinichi"- Ran nắm lấy những ngón tay rắn rỏi của anh, siết nhẹ.

Cô nhìn anh bằng đôi mắt cầu khẩn.

"SHinichi, chúng ta vẫn kết hôn, nhé?"

Anh quay đi, tránh ánh mắt cô ấy.

"Xin lỗi, Ran...nhưng...Anh không yêu em..."

"Shinichi!", Ran vỡ oà trong nước mắt, " Bất cứ điều gì cũng được, chỉ cầu xin anh...cầu xin anh đừng nói câu đó...có được ko...?"

Cô nắm tay anh chặt hơn, lay lay bàn tay đang bất động trên bàn.

"Shinichi, chúng ta đã ở bên nhau từ nhỏ...chúng ta luôn bên nhau, anh từng nói em là người anh yêu thương nhất, hơn bất cứ ai trên đời. Anh từng nói là anh sẽ bảo vệ em. Anh từng nói..."

"Anh từng nói...Ran...Anh từng nói tất cả điều đó...và không thay đổi...", Shinichi giữ gương mặt cô trên tay mình, "Anh yêu thương em, nhưng không phải tình yêu của người đàn ông giành cho người phụ nữ. Anh yêu em như em gái của anh, như một người bạn rất rất quan trọng trong đời anh"

"Không...không phải, Shinichi...", Ran lắc đầu, nước mắt trào như thác nước. Cô níu chặt tay anh, " Shinichi, lúc ở London, anh đã nói...nói gì, anh nhớ không? Anh nói anh ko hiểu được em, vì ko ai có thể hiểu được tâm trạng người con gái mình thích, nhớ không?"

" Phải, anh ko hiểu được tâm trạng em, nhưng em biết rõ...từ trước tới nay, anh chưa bao giờ hiểu tâm trạng bất cứ cô gái nào, nhớ không Ran? Anh..thậm chí cũng chẳng hiểu được cô ấy..."

Shinichi đưa ngón tay lau dòng nước mắt trên mặt Ran, thầm thì.

" Thực tế, chúng ta ở bên nhau quá lâu, lâu đến mức ngộ nhận tình cảm đó là yêu...mà không, không phải. Bởi vì từ bé đến lớn, chỉ có em là người con gái duy nhất xuất hiện bên cạnh anh, gần gũi nhất với anh. Nên ngoài em ra, anh chưa bao giờ có cơ hội tiếp xúc với bất cứ người con gái nào..."

Shinichi thở dài.

" Và rồi, cuộc sống Conan đã để anh tiếp cận cô ấy...Để trái tim anh lần đầu tiên mới mở cửa đón nhận hình bóng một người con gái khác vào- từ lúc nào anh cũng chẳng rõ..."

Ran nhìn anh, bằng tất cả đau đớn và nhức nhối.

Nhưng cô biết anh nói đúng.

Thực tế, mười mấy năm qua là do cô luôn quấn quít bên anh ấy, loại bỏ tất cả những đứa con gái khác đến gần anh ấy. Bởi vì họ quá thân nhau, đến nỗi mặc nhiên mọi người đều công nhận Ran là bạn gái của anh từ thời bé thơ...và ko còn cô gái nào đến gần anh ngoài cô ra. Vì thế...anh không-còn-sự-lựa-chọn-nào-khác-nữa. Chỉ có cô. Và mỗi cô.

Nhưng cuộc sống Conan đã để Shinichi quay lại thời thơ ấu lần nữa.

Để bên anh xuất hiện một người bạn gái " thanh mai trúc mã" khác nữa.

Không, còn hơn thế nhiều. Bởi dù là lốt trẻ con, nhưng tinh thần của họ đã trưởng thành.

Họ trải qua những ngày tháng chiến đấu bên nhau, những vụ án li kỳ hấp dẫn, những pha nguy hiểm cận kề cái chết...họ luôn luôn ở bên nhau.

Còn lúc đó, cô đang làm gì chứ?

Cô đang tận hưởng cuộc sống bình yên bên gia đình, bạn bè. Việc của cô chỉ là gọi điện và khóc lóc cho anh ấy nghe, kể với anh ấy rằng cô rất rất nhớ anh ấy. Và cô hoàn toàn ko hay biết gì về cuộc sống nguy hiểm của anh, ko chia sẻ được gì.

Ran nắm chắt tay lại lần nữa, mơ hồ cảm nhận cái lạnh toát đang chạy dọc sống lưng.

Tại sao anh ko nói cho cô sự thực?

Anh bảo rằng ko muốn đặt cô vào vòng nguy hiểm.

Anh muốn bảo vệ cô.

Nhưng trên tất cả, anh không tin cô.

Anh sợ cô sẽ tiết lộ bí mật của anh ấy.

Và anh chỉ tin tưởng cô gái đó. Tất cả bí mật, mọi chuyện, đều nói cô ấy biết.

Nhưng...nhưng vậy thì sao chứ?

Cô đã chờ đợi anh rất lâu. Đã yêu thương anh rất lâu. Làm sao có thể cam tâm để anh rơi vào tay người khác?

Anh và cô chẳng phải là một cặp sao? Tất cả mọi người đều nghĩ thế. Chính cô cũng nghĩ thế. Vậy thì...tại sao?

Không...Tôi ko muốn mất anh..nhất là vào bây giờ, chúng tôi sắp kết hôn.

Tôi không muốn mất anh.

Với ý nghĩ đó, Ran ngẩng lên, nhìn sâu vào mắt Shinichi, và dịu dàng nhưng chắc chắn.

" Dù anh có xin lỗi em...thì em cũng vẫn không thay đổi."

Đôi mắt Shinichi mở to. Anh sững sốt trước phản ứng của người bạn gái bấy lâu.

Chậm rãi, Ran nói tiếp.

" Tình cảm của em ko thay đổi. Hôn lễ của chúng ta cũng không thay đổi"

"Ran..."_ Shinichi gần như tuyệt vọng nhìn cô_" Như thế sẽ hạnh phúc sao? Không...không đâu Ran...Không công bằng với em, không bằng với cô ấy...Tất cả chúng ta đều ko hạnh phúc..."

"Chỉ cần anh ở bên cạnh em, em sẽ luôn hạnh phúc"_ Ran thẳng thừng trả lời_" Chỉ cần anh luôn bên em, thì tất cả mọi thứ khác, em đều không quan tâm"

"Kể cả khi...anh luôn nghĩ về một người con gái khác ư?"_ Shinichi đau đớn nhìn cô.

Bình thản, cô gật đầu.

" Em chỉ cần có anh", Ran lập lại, " Em sẽ không nhường anh cho bất cứ ai...dù là cô ấy"

"Ran..."

"Nếu anh muốn huỷ bỏ hôn lễ, trừ khi anh giết chết em đi"

Lời nói này đã kết thúc câu chuyện. Anh nhìn cô trân trân. Có nhiều biểu hiện hỗn loạn trong đôi mắt nâu ấm áp của anh ấy. Cô- ngược lại, với đôi mắt vẫn còn ướt nước, nhưng xoáy vào anh tia nhìn kiên quyết và vững chắc.

Và Shinichi đã không còn nhắc gì về việc huỷ bỏ hôn lễ nữa....

**Kết thúc hồi tưởng**

Ran nắm bàn tay Shinichi.

- Tại sao? Tại sao...anh có thể bỏ đi tìm cô ấy ngay trong hôn lễ chứ?

Tiếng cô thì thầm trong bóng tối, nghẹn ngào, nức nở.

- Tại sao em không được? Tại sao nhất định là cô ấy?

Một giọt nước mắt rơi xuống.

- Tại sao...tại sao anh thà chọn nằm trên giường bệnh...cũng ko muốn kết hôn với em?

Cô vuốt nhẹ trên bàn tay im lìm của anh.

- Chẳng phải chúng ta rất hiểu nhau sao? Chúng ta là bạn thân từ bé...chúng ta luôn ở bên nhau...chẳng phải anh là của em sao? chẳng phải anh là của em sao? Shinichi...tỉnh lại đi mà..làm ơn hãy tỉnh lại...hãy nói rằng anh là của em đi...

- Đừng khóc...

Giọng Shinichi khe khẽ cất lên, khiến Ran như bừng tỉnh. Cô hoảng hốt ôm gương mặt anh bằng hai bàn tay của mình.

- Shinichi! Shinichi! Là em, là em đây, Shinichi, tỉnh lại.

Nhưng đôi mắt anh vẫn nhắm nghiền. không có vẻ gì là muốn thức dậy khỏi giấc ngủ sâu kia. Nhưng đôi môi khô của chàng thám tử trẻ, vẫn mấp máy những từ ngữ không rõ ràng.

- Shinichi? Shinichi?_ Ran vẫn tiếp tục gọi, hi vọng anh sẽ nghe thấy tiếng cô, và anh sẽ mở mắt.

- Đừng khóc...Shi-Shiho...

Toàn thân Ran bất động như hoá đá.

Không phải lần đầu tiên suốt 2 năm qua, dĩ nhiên, Ran biết.

Trong những giấc mơ, anh luôn luôn chỉ gọi tên một người...

Cô đã biết từ lâu. Những gì đang diễn ra trong tim anh ấy. Chỉ là cô cố phủ nhận nó. Cố níu kéo nó.

Và kết quả của sự miễn cưỡng ấy...chính là anh nằm đây. Bất động. Và gọi tên một người con gái khác-không bao giờ là cô.

Mi thua rồi, Ran Mouri. Cô mỉm cười cay đắng với chính mình.

Ngắm nhìn gương mặt Shinichi lần nữa, Ran nhẹ nhàng đứng dậy. Cô bước ra ngoài, bấm số điện thoại nhà tiến sỹ Agasa.

" Bác Agasa? Có thể cho cháu số điện thoại của một người?"

Nếu như anh thật sự không thuộc về cô...thì cô sẽ không níu kéo nữa.

Người con gái ấy, năm xưa, đã từng đưa Shinichi rời khỏi cô- bằng viên thuốc đó.

Rồi cô ấy trả anh lại cho cô, cũng bằng một viên thuốc.

Nhưng cái cô ấy trả lại, chỉ là thân xác của anh. Trái tim anh mãi mãi đã bị cô cướp mất.

Và giờ, Ran hiểu. Đã đến lúc để trái tim Shinichi quay về với thân thể của nó.

***
Về Đầu Trang Go down
wings89

wings89

Tổng số bài gửi : 332

[Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện   [Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện - Page 3 Empty24/11/2010, 00:54

[Sherry] Cái giá phải trả
Hôm nay là ngày họp định kỳ mỗi năm của các thành viên cao cấp trong Tổ Chức, dĩ nhiên có sự hiện diện của BOSS.

Và đây là lần đầu tiên, Sherry gặp Boss.

Cô không muốn đi-thực sự. Nghĩ đến việc bị nhốt trong một cái chuồng toàn là ống phun khói hạng nặng, cô đã muốn chết ngất. Nếu có thể, cô thà ôm cánh cửa phòng thí nghiệm lạnh lẽo còn hơn là lê xác đến đó.

Nhưng Sherry ko thể từ chối, đúng hơn là không-cách-nào-từ-chối.

Sáng sớm hôm nay, Gin đã đá tung cửa phòng cô, và trong lúc cô còn đang ngơ ngác, hắn vứt xuống bàn một bộ váy màu đen bó sát ( cái thể loại ngắn cũn cỡn như Vermouth hay mặc ấy**Shiho nghĩ**).

- 10' để tắm rửa và mặc bộ này vào. 10' ăn sáng. Tổng cộng cô có 20', sau đó chúng ta sẽ đi.

- Đi đâu?_ Sherry vẫn còn chưa tỉnh ngủ_ Phòng thí nghiệm 9h mới mở cửa.

- Căn cứ của Tổ Chức.

-Căn cứ thôi chứ gì,,,HẢ???? CÁI GÌ????

Sherry hét lên, nhảy khỏi giường.

- Tôi đã nói là không đi mà_Sherry nhìn trừng trừng vào Gin._Tôi phải lập lại bao nhiêu lần?

- Lần trước là tiệc, lần này là họp._ Gin cau mày._ Bắt buộc các thành viên cao cấp đều phải đi.

-Tôi không muốn._ Sherry thẳng thừng với giọng lạnh tanh.

- Cô không có quyền nói không. Đây là mệnh lệnh._ Giọng khàn khàn của Gin trở nên nghiêm trọng và cứng nhắc.

- Tôi ko phải thuộc hạ của anh_ Sherry nhướng mày nhìn Gin, hàm ý đừng xem tôi như tên ngốc Vodka.

- Cô là thuộc hạ của Boss._ Gin vứt điếu thuốc trên miệng xuống sàn, dí mũi giày vào nó một cách bực dọc.

- Cứ bảo là tôi bệnh_ Cô quay đi, định bụng lên giường ngủ tiếp, nhưng Gin gần như gầm lên.

- Cô còn lý do nào khác hơn nữa ko? Cái lý do này đã xài cả trăm lần rồi.

- Thế thì anh tự bịa lý do cho tôi đi_ Sherry lườm Gin qua vai_ Anh giỏi bịa lý do để lừa Vermouth lắm mà.

Đôi mắt xanh của Gin trợn tròn lên, thoáng qua chút bối rối và căng thẳng. Nhưng rất nhanh, hắn đã lấy lại gương mặt lạnh hơn đá của mình.

- Nếu cô ko đi, tôi sẽ bắn chết cô ngay lập tức.

- Tự nhiên_ Sherry nhún vai_ Nhớ bắn thẳng vào đầu cho gọn. Tôi sợ đau lắm.

-Sherry!_ Tiếng Gin rít lên_ Tôi ko có thời gian để đùa với cô.

- Tôi nói đùa với anh lúc nào?

- Đừng để tôi trói cô lại rồi ném vào xe.

- Cần thêm thuốc mê thì nó để ngăn thứ hai bên trái, cứ thoải mái.

Gin gần như tức đến sùi bọt mép. Chắc chắn là hắn đã quá nuông chiều cô ta, nên bây giờ cô ta mới chẳng xem hắn ra gì.

- Sherry!_ Gin nghiến răng kèn kẹt_ Cô có đi hay ko? Lần cuối cùng?

-KHÔNG!

- Được lắm_ Gin thu hẹp tầm mắt, thò tay vào túi áo khoác, chậm rãi lườm về Sherry ánh nhìn như muốn nói " cô sắp phải hối hận đấy"

Sherry quay nửa người lại, tò mò nhìn cái thứ Gin sắp đem ra. Súng?

Nhưng đáng ngạc nhiên, đó ko phải là súng, mà là..một tờ giấy. Chính xác là một tờ hoá đơn.

Gin vẫy vẫy trước mặt Sherry tờ hoá đơn với cái nhếch môi rất nhẹ.

- Chiếc váy hiệu Giorgio Armani giá 2700$. Mẫu S.271E.

Lần này đến lượt đôi mắt Sherry mở to.

Cô nhìn chằm chằm vào tờ hoá đơn, trước khi giật nó khỏi tay Gin.

Đúng là Giorgio Armani mẫu S.271E, chỉ có 5 bộ trên thế giới. 2700$. Niềm ao ước của cô.

- Nếu cô ngoan ngoãn đi với tôi hôm nay, ngày mai nó sẽ được chuyển đến tận tay cô.

Sherry ngẩng lên nhìn Gin với vẻ sốc.

Gì? Hắn bỏ 2700$ để dụ cô đến buổi họp hôm nay sao?

- Nếu cô không thích_ Gin lạnh lùng quay lưng đi_ Tôi sẽ tặng cho Vermouth.

- Lỗ tai nào của anh nghe nói là tôi ko thích?_ Sherry vứt trả tờ hoá đơn cho Gin, vơ lấy bộ váy trên giường.

Bình thường thì dù ko thích cũng chẳng bao giờ Sherry chịu nhường cô ta bất cứ cái gì, huống hồ là chiếc váy giá 2700$. Vermouth á? Nằm mơ!

- Ra ngoài và chờ tôi 10'._ Cô chỉ ta ra cửa.

Gin cười nhạt trước khi quay lưng đi với nụ cười chiến thắng.

***


- Đại ca, chiếc váy đó là của Vermouth đặt mua về mà_ Vodka rút khăn tay lau mồ hôi khi nhìn thấy bộ váy 2700$ đang được khoác trên người Sherry.

- Mày không biết đặt bộ khác à?_ Gin ném về phía Vodka ánh mắt khinh khỉnh_ Bảo cô ta là hàng về trễ.

- Nhưng..._ Vodka ngắc ngứ như có cái gì đang nghẹn ngang cổ_ Nhưng 2700$...???

- Trừ vào tài khoản của tao._ Giọng Gin nói rất thấp, nhưng đối với Vodka như tiếng sét bên tai.

Hắn há hốc mồm nhìn người mà hắn gọi là "đại ka"- cứ như thể hắn đang gọi lầm người. Gin ngó thấy bộ mặt đơ như khúc gỗ của hắn, đôi mắt xanh nheo lại một tia chết chóc:

- Ý kiến gì?

- Dạ...không..không_ Vodka lắp bắp. Thực ra hắn muốn có ý kiến, nhiều lắm, nhưng lí trí trong hắn mách rằng nên biết dừng lại đúng lúc, nếu ko muốn mất mạng.

- Vậy sao còn chưa đi?_ Gin nói qua kẽ răng_ Và nhớ ngậm mồm lại cho cẩn thận, hiểu chưa?

- Vâng..đại ca.

Vodka lặng lẽ chuồn ra ngoài, lặng lẽ lẩm bẩm trước khi bấm điện thoại đặt mua lại chiếc váy trả cho Vermouth.

"100$ còn chưa bao giờ mời mình uống rượu, mà dám tiêu cả 2700$ chỉ để cô ta chịu cùng anh đển cuộc họp. Mình có nên tội nghiệp cho ảnh ko??...."
Về Đầu Trang Go down
li hoang

li hoang

Scorpio
Tổng số bài gửi : 61
Birthday : 19/11/1995
Age : 29
Đến từ : Nơi giao hòa giữa ánh sáng và bóng tối

[Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện   [Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện - Page 3 Empty24/11/2010, 11:17

TEM
Chương này hay lắm chị nhưng mà hơi phũ phàng
Về Đầu Trang Go down
Sakiyo

Sakiyo

Tổng số bài gửi : 9
Đến từ : somewhere on Earth

[Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện   [Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện - Page 3 Empty24/11/2010, 15:03

hụt tem T^T

ô kìa!! Ai-Gin kìa ;)) *mắt sáng rỡ*
*chạy lại ôm hun Wings 1 cái*

bình thường chỉ cần thấy Ai-Gin hint thôi là mình mừng như bắt đc vàng rồi, đằng này lại lộ liễu thế kia;))
Gin ơi, có nịnh đầm thì cũng vừa phải thôi chứ, anh thật là chịu chơi, bỏ ra tới 2700$ [tiền túi] ra và chấp nhận qua mặt Vermouth chỉ để Sherry cùng-anh-đến-cuộc-họp ;))
tức cười cái đoạn Gin giở chiêu cuối cùng, hóa ra ko phải dọa bắn dọa trói mà lại là dụ dỗ bằng....hóa đơn cười lăn cười bò
chậc chậc, Gin à, xem ra anh ngày càng bộ lộ bản chất rồi ;))
Trích dẫn :
- Trừ vào tài khoản của tao._ Giọng Gin nói rất thấp

^
^
^
^
ahhhhh~ cute chưa?? cute chưa??? :"X
E hèm, tình hình là càng đọc fic Ai-Gin lại càng thấy Gin đáng yêu dễ sợ :") vẫn là cái vẻ ngoài cộc cằn lạnh lùng khó ưa nhưng bên trong thì ấm nóng, đến bỏng rồi a~~

Wings cứ cố gắng phát huy sở trường này nhá ;;)
Saki thấy Wings viết Ai-Gin hay hơn Ai-Shin nhiều lần :")
kaka....
viết [và dịch] nhiều fic Ai-Gin cho Saki đọc nghen! *chớp*
Về Đầu Trang Go down
wings89

wings89

Tổng số bài gửi : 332

[Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện   [Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện - Page 3 Empty24/11/2010, 15:59

Sakiyo đã viết:
hụt tem T^T

ô kìa!! Ai-Gin kìa ;)) *mắt sáng rỡ*
*chạy lại ôm hun Wings 1 cái*

bình thường chỉ cần thấy Ai-Gin hint thôi là mình mừng như bắt đc vàng rồi, đằng này lại lộ liễu thế kia;))
Gin ơi, có nịnh đầm thì cũng vừa phải thôi chứ, anh thật là chịu chơi, bỏ ra tới 2700$ [tiền túi] ra và chấp nhận qua mặt Vermouth chỉ để Sherry cùng-anh-đến-cuộc-họp ;))
tức cười cái đoạn Gin giở chiêu cuối cùng, hóa ra ko phải dọa bắn dọa trói mà lại là dụ dỗ bằng....hóa đơn cười lăn cười bò
chậc chậc, Gin à, xem ra anh ngày càng bộ lộ bản chất rồi ;))
Trích dẫn :
- Trừ vào tài khoản của tao._ Giọng Gin nói rất thấp

^
^
^
^
ahhhhh~ cute chưa?? cute chưa??? :"X
E hèm, tình hình là càng đọc fic Ai-Gin lại càng thấy Gin đáng yêu dễ sợ :") vẫn là cái vẻ ngoài cộc cằn lạnh lùng khó ưa nhưng bên trong thì ấm nóng, đến bỏng rồi a~~

Wings cứ cố gắng phát huy sở trường này nhá ;;)
Saki thấy Wings viết Ai-Gin hay hơn Ai-Shin nhiều lần :")
kaka....
viết [và dịch] nhiều fic Ai-Gin cho Saki đọc nghen! *chớp*

Cứ vik về Sherry-Gin thế này, khéo phải thành cặp fanclub cho couple này wá. 8)

Vs, thik Gin hơn Shin nhiều nên tất nhiên ưu tiên Gin- vik về Gin hay hơn
Về Đầu Trang Go down
wings89

wings89

Tổng số bài gửi : 332

[Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện   [Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện - Page 3 Empty25/11/2010, 13:30

Hôm nay hứng chí ngồi vẽ...ảnh minh hoạ cho vài fic trong này

Bài học về con chuột

[Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện - Page 3 Hinhcan0003

SherryxGin
[Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện - Page 3 Hinhcan0002
Về Đầu Trang Go down
wings89

wings89

Tổng số bài gửi : 332

[Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện   [Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện - Page 3 Empty25/11/2010, 22:29

[ Sherry] The Chibi Crow
Nguồn: fanfiction.net
Au:Lusafrin
Trans: Wings89
Chap 1+2:

- Này các cậu có nghe gì chưa?

Haibara ngẩng lên khỏi cuốn tạp chí trong tay, và Conan dừng những nét vẽ nghuệch ngoạc lại đủ lâu để lướt qua Ayumi với đôi chân mày cong cao.

Chàng thám tử nhỏ vừa mở miệng định hỏi, thì đã bị chặn đầu bằng một giọng lãnh đạm từ cô bé tóc nâu đỏ.

- Nghe chuyện gì, Ayumi-chan?

- Có một học sinh mới chuyển về lớp chúng ta hôm nay.

Cô bé nói và mỉm cười hạnh phúc với những người bạn mình, nhận được hai tiếng thở dài của hai người bạn "trẻ em"

Họ phải biết đó là cái gì rất tầm thường từ trước mới phải.

Haibara hướng sự chú ý của cô trở lại trên cuốn tạp chí , lật sang trang kế tiếp và Conan cúi xuống với cây bút, tiếp tục vẽ vời những thứ kỳ quặc trên giấy của mình.

Genta và Mitsu chia sẻ thông tin mới với Ayumi bằng nụ cười mở rộng.

-Thật ko? Chúng ta ko có học sinh mới nào từ sau khi Haibara-san đến!

- Tớ hỏi họ trông như thế nào.

Conan tách khỏi những giọng nói của bọn trẻ, quay về phía Haibara.

- Cậu có tin rằng chúng đang thổi phồng mọi thứ ko? Đó chỉ là một đứa trẻ.

-Huhmm

Conan bực tức.

- Có phải thứ gì đó sẽ giết cậu nếu cậu nói chuyện với ai đó nhiều hơn một chữ ko?

Cô lật trang kế tiếp.

-Không.

Conan gầm nhẹ, co giật đôi chân mày. Cậu mở miệng định nói, nhưng lại bị cắt ngang khi cánh cửa lớp bật mở. Cả lớp rơi vào trong im lặng, mọi sự tập trung đặt lên sensei và người bạn mới đứng bên cạnh.

Đôi mắt  nâu của Conan mở rộng, hơi thở hổn hển bật khỏi môi.

-Không-không có điều quái quỷ gì...

Conan vừa thở vừa lắc đầu. Cậu đã tưởng tượng ra mọi thứ. Nó ko thể xảy ra.

Bên cạnh cậu, Haibara cũng không tốt hơn.

Cô không nhìn lên từ cuốn tạp chí, nhưng cô cũng không cần. Giác quan thứ sáu của cô đã cảnh báo một cái gì đó đang xảy ra. Một cái gì đó cực kỳ tệ hại..

Và cảm giác đó chỉ tăng lên khi các cậu bé khoảng tám hoặc chín tuổi bắt đầu nói, đôi mắt xanh lá lạnh lẽo của cậu dán mắt vào các cô bé tóc màu nâu đỏ khi cậu phát âm từng âm tiết.

- Chào buổi sáng.

Cả lớp bật lại lời chào vui vẻ, " Chào buổi sáng"

Tất cả mọi người, trừ Conan và Haibara.

Conan nhìn trừng trừng vào cậu ta, những tia lửa căm hận nhảy múa trong đôi mắt. Haibara, mặt khác, vẫn từ chối ngước lên, giữ mình nhìn chằm chằm vào quyển tạp chí một cách khó khăn.

Nếu bất cứ ai để ý đến, thì họ sẽ nhận ra đôi vai cô d8ang run lên bần bật, và làn da thì đang chuyển sang màu trắng nhợt nhạt.

Mặc dù nhận thấy điều đó, cậu bé vẫn nở nụ cười chế giễu khi cất lên câu nói tiếp theo của mình.

- Tên tôi là Otaktay Ito. Rất vui khi được gặp các bạn ở đây hôm nay... Tôi hy vọng sẽ trở thành bạn bè  tốt với các bạn.

kira-sensei mỉm cười với cậu bé trước khi nhìn quanh để tìm một bàn trống.

Cô phát hiện ra một chỗ ngay sau Haibara.

-Có một chỗ ngồi trống đằng sau Haibara-san kìa, Otaktay-san. Haibara-san, hãy giơ cao tay của em nào.

Trái với lời đề nghị đó, Haibara thu người lại, nén cơ thể xuống thấp hơn một chút, cố gắng để giấu mình đi.

Người giáo viên chớp mắt, ko hiểu trước hành động của cô bé.


"Haibara-san, hãy nâng cao tay của bạn."

Cô như bị nhấn chìm xuống hơn nữa trên ghế ngồi, và Akira sensei thề rằng cô đã nghe một giọng mềm mại lí nhí, "Không"

"Haibara-san!"

"Được rồi, sensei. Em đã biết được chỗ nào cần ngồi rồi"

'Otaktay' đi từng bước ngắn đến bên Haibara, nụ cười mỉa mai vẫn giữ trên môi mình.

Khi cậu ta đi ngang qua, Conan thò chân ra ngoài, làm cậu bé vấp ngã. Cậu bé tóc vàng bay về phía trước, hạ cánh trên sàn  với một tiếng uỵch.

"Otaktay-kun, em ổn không?"

Cậu lồm cồm ngồi dậy, ném một ánh nhìn đe doạ chết chóc về phía cậu thám tử.

"Vẫn tốt, sensei"

Cùng với câu trả lời, cậu tự ngồi xuống chỗ của mình, đôi mắt vẫn giữ ở một cậu bé khác. Conan trừng trừng nhìn lại.

Miệng Conan mở ra một từ duy nhất.

Gin.

Một nụ cười khác hiện trên đôi môi của Otaktay và cậu chuyển sự chú ý vào Haibara, người thỉnh thoảng ném cho cậu ta một cái nhìn thận trọng qua vai, như thể cậu ta dám rút ra một khẩu súng và bắn cô ngay lúc đó.

Cậu thực sự không thể đổ lỗi cho cô ấy.

Cậu vô cùng bị cám dỗ để làm điều đó, nhưng cậu cảm giác rằng đó ko phải là ý tưởng tốt nhất của mình.

Bên cạnh đó, cậu chỉ còn lại vài viên đạn.

Cậu ta không biết chính xác là bao nhiêu, nhưng cậu muốn chắc chắn rằng mình có ít nhất là một viên.

Đó là một viên giành cho Vermouth.

Gin ko biết cô ta đã làm điều đó như thế nào, nhưng nữ diễn viên người Mỹ đã bấu vuốt vào dự án về Apoptoxin mà Gin nhận được từ Sherry vào ngày cô ta hoàn thành dự án, ko biết rằng nó đã thất bại hoàn toàn cho đến khi nó được tống cho một người nhất định.

Rõ ràng, Gin là một trong những người như vậy.

Và Gin vẫn không có suy nghĩ như- làm thế nào cô ấy đã tống được viên thuốc xuống cổ họng của mình, nhưng cô ta sẽ phải trả giá.

Oh, cô ta sẽ trả giá cho việc đẩy anh vào tình trạng này.

"Well, vui vẻ lên nào"

Cậu nghiêng người về phía trước, kế bên tai cô bé.

Haibara cứng người, rõ ràng cực kỳ khó chịu với sự gần gũi của cậu bé tóc vàng.

"Eh, Sherry?"

Gin đã mất kiên nhẫn_đó cũng là một cách nói.

Hiện ko có một chữ nào để diễn tả điều này.

Đó là một thực tế mà Haibara biết và hiểu khá tốt từ những năm tháng của cô trong Tổ chức.

Vì vậy, nó không nằm ngoài sự ngạc nhiên của cô khi cậu bé  tóc vàng bắt đầu cào móng tay của mình xuống bàn, làm hết sức để kiềm chế -không giết chết ba đứa trẻ đang không ngừng nói chuyện.

"Otaktay-kun, sao mái tóc cậu mềm và mượt thế?" ( sặc sặc, em xỉu)

"Otaktay-kun, cậu sống ở gần đây à?"

"Otaktay?? Tên kiểu gì mà nghe ngu ngốc thế?" ( trời ơi điếc ko sợ súng nè =_=)

Mắt của cậu biến dạng.

"Otaktay-kun!"

"Otaktay-kun!"

"Otaktay-kun!"

"Chúng mày muốn cái thứ chết giẫm gì hả?", cuối cùng cậu gầm lên với gương mặt tối sầm xen lẫn đỏ lựng vì tức giận. Ayumi giật mình lùi lại một bước, sợ hãi với sự bùng nổ bất ngờ của cậu.

"Cậu không thể nói chuyện với Ayumi-chan như thế!"

"Đứa nào mới nói?" Gin gầm lên, thu hẹp mắt, chiếu vào Mitsuhiko người đang tranh luận với cậu.

May mắn thay, cậu bé đó biết khi nào nên quay lưng lại.

Thật không may, Genta lại quá ngốc, đủ để cố gắng và thanh minh cho bạn bè mình.

"Cậu không thể nói chuyện với bạn bè của tôi như thế. Cậu nghĩ mình là ai?!", Genta hỏi một cách giận dữ, mặc dù cậu biết sẽ không nhận được câu trả lời.

Thay vào đó, cậu nhận được một nắm đấm thẳng vào mặt.

( ôi anh Gin, dù teo nhỏ nhưng anh vẫn hung bạo như thường  **Gin liếc**  * Wings xách dép chạy*)


Genta bật lùi về sau, ôm chặt khuôn mặt của mình.

Mitsuhiko và Ayumi vô cùng kinh ngạc, đồng thời, cả hai đều đổ về phía người bạn mình.

"Cậu không sao chứ, Genta?"

"Genta-kun, cậu không sao chứ?"

Gin mỉm cười, khá tự hào với sức mạnh của mình trong tình trạng hiện nay.

Cậu ta là một đứa trẻ- có cú đấm mạnh mẽ.

Điều đó làm Gin cảm thấy tốt hơn rất nhiều về toàn bộ tình hình.

"Otaktay!"

"Gì?"

Cậu quay đầu lại và được chào đón với một nắm đấm thẳng vào mặt, giống như cậu bé Genta tội nghiệp.

Gin rớt ra khỏi chiếc ghế của mình, hạ cánh trên sàn nhà trong một tư thế không-đẹp-đẽ mấy..

Conan nhìn qua lại liên tục giữa Ai và Gin, sự sửng sốt khắc trên khuôn mặt của cậu.

Conan chỉ vừa mới chỉ về hướng cậu bé tóc vàng ... nhưng Ai đã đánh bại anh ta bằng một cú đấm.

Theo đúng nghĩa đen.

( Ai-chan...**wings chấm nước mắt, nghẹn ngào ko nói lên lời**...thật vĩ đại)


"Đừng bao giờ chạm tay vào họ lần nữa. Rõ chưa?", Haibara rít lên, nhìn xuống cậu bé gằn từng chữ.

Gin gật đầu từ từ.

"Tôi nghe to và rõ , Sherry."

Và Gin ko thể nào ko chú ý đến việc cô bé trông quyến rũ thế nào lúc tức giận. Chắc chắn là họ đã có thể rút khỏi mối quan hệ Cấp trên/cấp dưới khi cả hai trưởng thành.

Mặc dù...cậu chắc rằng cô ấy không quá đỏng đảnh như thế...thực tế rằng cô ta trông vẫn cực kỳ hấp dẫn trong hình dạng này...


( em ngất với anh rồi, anh Gin ạ =__=)


"Chuyện gì lộn xộn ở đây?"

Tất cả im bặt khi Akira-sensei bước vào lớp.

Điều đầu tiên cô chú ý đến là Genta, người vẫn còn ôm chặt khuôn mặt của mình.

Điều thứ hai, cô nhận thấy là làm thế nào mà Ai-chan lại đứng cao chót vót bên trên Gin.

Điều thứ ba, cô nhận ra được rằng Gin đang nằm trên sàn nhà, ngước lên nhìn cô bé có mái tóc màu nâu đỏ bằng một vẻ mặt ngạc nhiên choáng váng.

( cả em cũng choáng huống hồ là cô **Conan thầm thì**)

"Chuyện gì đã xảy ra khi tôi rời khỏi lớp? Tôi chỉ đi xuống phòng giáo viên 5 phút để lấy chai nước, và khi tôi trở lại thì thế này đây?"

Ayumi và Mitsuhiko nhanh chóng chỉ một ngón tay buộc tội tại Gin.

"Otaktay-kun đấm vào mặt Genta-kun!"

Cô giáo nhanh chóng quay đầu về phía cậu bé tóc vàng, người vẫn còn nằm trên sàn nhà.

( anh Gin ăn vạ với chị Ai **Gin lườm** **Wings lau mồ hôi**)

"Hãy đứng dậy, Otaktay-kun!"

Cậuvâng lời, chống tay đứng dậy từ từ.

"Em thực sự đã đánh Genta-kun?"

Gin thì thầm điều gì đó không nghe được.

" Chuyện gì đó, Otaktay-kun?"

"Có, em đã làm!! Nhưng chúng ko chịu câm cái mồm chết tiệt lại!"

Akira nheo mắt.

"Cấm túc trong một tháng!"

"Cái gì? Em đã làm gì?"

"Trước hết, em ko được phép đánh bạn. Và chắc chắn là em ko được sử dụng những ngôn ngữ như thế với tôi, cậu bé à"

"Hoàn toàn ko công bằng! Cô ta cũng đấm tôi mà lại ko bị phạt"

Với sự thả lỏng, Aikira sensei bình tĩnh hỏi, " Ai đấm em, Otaktay-kun?"

"Cô ấy!", cậu chỉ một ngón tay buộc tội tại Ai.

"Điều này có đúng ko, Haibara-san?"

"... Vâng.. Nhưng chỉ vì cậu ấy đánh Kojima-kun trước. Cậu ta xứng đáng bị như vậy. Nó.."

Và mặc dù Akira sensei không bao giờ nghĩ rằng mình muốn nghe những lời này ra khỏi miệng, nhưng cô vẫn quyết định một tháng cấm túc đối với Haibara.

Cô bé chỉ nhún vai, dường như đã mong đợi điều này.

Akira quay về phía Genta.

"Em ko sao chứ, Genta-kun?"

Cậu gật đầu.

"Tốt...Bây giờ,. Tất cả mọi người quay về chỗ ngồi!"

Không ai muốn bị cấm túc cùng với Ai và Gin, do đó, mọi người đều ngoan ngoãn nghe lời.

Sensei gật đầu và tiếp tục với bài học như không có gì xảy ra.

Khi tiếng chuông reo, những đứa trẻ trong lớp vỗ tay hoan hô và vội vã ra khỏi lớp học.

Vâng, những đứa trẻ- không bao gồm Gin, Ai, và Conan.

Cậu thám tử sắp xếp tập vở vào cặp từ từ, nhìn hai người một cách thận trọng. Cậu thực sự không cảm thấy mình phải để lạikhỏi nhà khoa học bị teo nhỏ  một mình với gã tâm thần tóc vàng.

"Cậu có chắc chắn sẽ được chứ?"

Cô tặng cậu ta một nụ cười dí dỏm.

"Đừng lo lắng về tôi, Kudou-kun. Tớ sẽ ổn mà. Chúng tớ không hoàn toàn ở một mình.. Akira-sensei vẫn còn ở đây."

Ngay cả với sự đảm bảo như thế, Conan vẫn cảm thấy hơi có tội khi cậu bước trở về văn phòng thám tử Mouri.

Nếu có bất cứ điều gì xảy ra ...tất cả sẽ là lỗi của mình.

***
Về Đầu Trang Go down
Sakiyo

Sakiyo

Tổng số bài gửi : 9
Đến từ : somewhere on Earth

[Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện   [Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện - Page 3 Empty25/11/2010, 22:36

TEMMMMMMMMMMMMMM

:">

giật tem đã :"> rồi sau edit nhá Wings nhá
Chu~~ <3
Về Đầu Trang Go down
li hoang

li hoang

Scorpio
Tổng số bài gửi : 61
Birthday : 19/11/1995
Age : 29
Đến từ : Nơi giao hòa giữa ánh sáng và bóng tối

[Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện   [Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện - Page 3 Empty25/11/2010, 22:40


Tiếp tiếp tiếp, chị đi guốc trong bụng em ah.
Em cũng đang định làm một fic gin teo nhỏ nhưng khác ở chỗ là anh ta sẽ không đi học he he.
Mau ra chương tiếp, mau lên chị, ngay tối nay được không?
Về Đầu Trang Go down
wings89

wings89

Tổng số bài gửi : 332

[Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện   [Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện - Page 3 Empty25/11/2010, 23:45

Chap 3:

Cả hai chìm trong im lặng, ngồi ngoan ngoãn như một sự thoả thuận ngầm của họ trong phòng cấm túc. Haibara vẫn đang đọc tạp chí, trong khi Gin trừng trừng nhìn cô.

"Sao anh lại ở đây, Gin?"

Giọng nói nhẹ nhàng của cô đã kéo anh ra khỏi suy nghĩ của mình-mặc dù chúng ko có gì nhiều hơn hai từ " giết" và " cô ta"

"Cô biết rõ cái lý do chết tiệt gì mà tôi ở đây, Sherry. Tôi đấm một thằng bé béo ú và hai con chuột phá phách quấy rầy xung quanh tôi"

Haibara thở dài.

"Ý tôi ko phải như vậy"

"Vậy chứ ý cô là gì, Sherry?"

"Tại sao anh lại trở thành một đứa trẻ?"

"Tôi là một đứa trẻ à? Sao ko ai nói với tôi ?"

Đôi chân mày của cô biến dạng.

"Tôi ko có tâm trạng đùa, Gin. Chỉ cần cho tôi câu trả lời. Tại sao anh lại biến thành một đứa trẻ?"

"Ah, nhưng cô nên biết rõ hơn bất cứ ai, Sherry. Tại sao cô lại là một đứa trẻ?"

"APTX- Nhưng tôi ko biết-", cô dừng lại, "...APTX??"

Gin mỉm cười.

"Ding, ding, ding. Chúng ta đã có người chiến thắng. Tốt cho cô đấy"

"Là ai?"

"Vermouth"

"Làm thế nào mà...?"

Gin nhún vai.

"Sao tôi biết được?

"Tại sao?"

Gin hít một hơi bực dọc.

"Thậm chí cô nên biết tại sao, Sherry. Nếu nó ko quá rõ ràng, cô ta ghét tôi."

Lần này đến lượt Ai hít một hơi chán nản.

"Vermouth không thể ghét anh nhiều như cô ta ghét tôi."

"Cô muốn đặt cược?"

"Anh đi trước đi."

"Cô ta đã cố gắng giết tôi bằng thứ thuốc ngu ngốc của cô chỉ vài ngày trước đây."

"Cô ta luôn cố gắng giết tôi một cách thường xuyên."

"Cô ta không bao giờ làm theo bất kỳ đề nghị nào của tôi."

"Cô ta không bao giờ làm và có lẽ sẽ không bao giờ nghe bất cứ điều gì tôi mà nói, ngay cả khi đó là một cái gì đó vô cùng quan trọng."

"Cô ta cào trầy xe của tôi!"

"Oh yeah? Vào ngày sinh nhật thứ mười sáu của tôi, cô ta bỏ độc vào bánh và nhuộm tóc tôi thành màu màu hồng khi tôi đang ngủ!"

Gin cười mỉa mai.

"Mái tóc màu hồng trông rất hợp với cô đấy, Sherry."

"Ừ, anh đã nói với tôi như thế ngay sau trận cười đã đời. Tôi gọi anh là một kẻ tàn nhẫn, trước khi hắt vài giọt axit vào anh và bỏ đi ," Ai cười khúc khích một chút khi nhớ lại.

Gương mặt của chàng trai tóc vàng khi đó trông rất nực cười khi axit nhanh chóng ăn qua quần áo của anh.

Gin đã ko dám gặp ai trong Tổ chức nhiều hơn nữa vào ngày hôm đó.

Gin gầm lên khi được nhắc lại đoạn này.

"Tôi đã phải cởi áo quần trước mặt mọi người để  acid không ăn da mình sạch sẽ. Cô rất may mắn là tôi đã không giết cô ngay lúc đó."

Haibara cười quanh co.

"Hey, sao anh lại có vẻ chua chát như thế hả? Ko được trả đủ tiền hay sao??"

Gin bấu ngón tay vào khẩu súng trong áo khoác của mình, có sự cảm dỗ mãnh liệt trong việc moi nó ra và kéo nòng đạn, nhưng một tiếng nói nhỏ bé vang lên trong tâm trí của cậu đã nói rằng, đó sẽ là một ý tưởng rất tồi tệ, đặc biệt là khi xem xét thực tế, Akira-sensei đang trông chừng hai đứa xem có ngoan ngoãn trong 20 phút cấm túc hay ko.

Gin không chắc chắn tại sao cô ta chỉ ngồi đó và cho phép họ tiếp tục nói chuyện, nhưng có thể chỉ xem như hai đứa trẻ đang nói chuyện vớ vẩn, hoặc cô ta ko bắt kịp tiến độ câu chuyện của họ.

"Không. Họ chỉ không đưa tiền vào đúng chỗ."

Nhà khoa học nhỏ lắc đầu thư thả.

"Bệnh-."

"Cô thích điều đó."

Haibara trợn tròn mắt .

"Bất cứ điều gì anh đang nói."

Gin nhếch môi, dựa lên chiếc bàn làm việc, dừng lại vài centimet trước khuôn mặt cô bé.

Haibara chớp mắt.

"Sao?"

"Tôi có thể trả tự do cho cô nếu cô muốn"

Cô bé trả cho anh những nụ cười nhìn có vẻ xin lỗi nhất mà cô có thể tạo ra trước khi tình cờ nói, "Cảm ơn, nhưng không không biết ơn. Tôi có thể nhắc nhở bản thân rằng tôi tự làm còn tốt hơn nhiều."

"Và ai đang trong tâm trí của cô bây giờ đấy? Một con chuột ngu ngốc tự nhận mình là thám tử? Cậu ta thậm chí cũng chẳng phải sự lựa chọn tốt hơn đâu"

Haibara nhìn Gin một lượt với vẻ dò xét, và mỉm cười nhẹ  như hiểu ra điều gì đó giành cho cô ấy.

"Gin...anh đang ghen à?"

"Tôi không ghen", Gin gầm lên, ánh mắt lấp loé những tia nguy hiểm.

"Đó..đó-chính là giọng này. Âm thanh giống như thể anh đang ghen tuông", cô chế giễu.

"Tôi nói-"

"Tôi nghe thấy những gì anh nói. Và khá trung thực rằng, tôi nghĩ đó là một lời nói dối. Có một vài điều tôi tự hào về bản thân mình hơn Gin;... Một trong số chúng là tôi có khả năng để đọc tâm trạng anh- giống như đọc một cuốn sách đang mở"

Cậu bé tóc vàng khoanh tay trước ngực, lặng lẽ sôi sục. Anh đã biết từ lúc mình bị Sherry đánh, cô ấy đã thắng ở ván này.

Nhưng cô bé không chiến thắng trong cuộc chiến nữa.

Akira đứng lên, ho khan để có được sự chú ý của họ.

"Được rồi, 2 em có thể về bây giờ. Giống như vậy vào ngày mai."

"Vâng," hai "đứa trẻ" đồng thanh.

"Trước khi tôi quên ... Anh kiếm mấy bộ quần áo này ở đâu thế?", Haibara hỏi, đề cập đến chiếc T-shirt màu đen và chiếc quần bò màu đen đi kèm sợi dây xích trang trí mà Gin đang mặc.

Gin nhìn cô, trả nụ cười bình thường lại trên khuôn mặt của mình.

"Tôi trộm đấy. Làm thế nào mà có thể nhận được thứ đồ tốt như vậy?"

Cô thở dài trong sự bực tức, một giọt mồ hôi lăn dài trên mặt sau của đầu.

Haibara nên dự kiến được nhiều thứ hơn, thực sự.

Đó sẽ ko phải là Gin nếu phải tự đi mua quần áo một cách đơn giản như vậy- nhưng với Gin là sự khó khăn vô cùng. Sẽ dễ dàng hơn nhiều nếu anh ta đi ăn cắp chúng.

Lưu ý số lượng mỉa mai pha trong những từ đó.

"Vậy thì vấn đề là...Anh đã sống ở đâu trong những ngày qua?"

"Một phụ nữ lớn tuổi thấy tôi trong khi tôi đang lang thang quanh thành phố. Bà ta cảm thấy tội nghiệp nên đưa  tôi về nhà và cho tôi sử dụng phòng khách. Đó là nơi tôi đang sống."

"Thật khó để tin rằng bất cứ ai có thể cảm thấy một chút thông cảm giành cho anh,  tất cả mọi người."

Gin nhún vai.

"Đó là ý kiến cá nhân của cô. Bà ấy nhìn thấy một đứa trẻ vô tội đang đi lạc giữa đám đông nhộn nhịp, vì vậy bà ấy đã đưa tôi đi. Tôi không nói rằng đó là mộtnước đi thông minh về phần bà ấy, nhưng bà ta vẫn còn có giá trị lợi dụng rất lớn với tôi bây giờ, vì vậy tôi có thể xem xét cho phép mình sống với bà ta cho đến khi tôi trở lại bình thường. "

"Oh, tốt, vậy thì anh sẽ có rất nhiều thời gian để suy nghĩ về những việc anh đã làm. Tôi ko biết khi nào mới chế xong thuốc giải. Và cũng có thể...mãi mãi ko chế xong."

"...Nói cái gì đấy?"

"Tôi ko có những dữ kiện cần thiết để chế thuốc giải cho APTX. Ko có nó, tôi ko biết bắt đầu từ đâu để làm.  Có thể là chất độc sẽ dần mất tác dụng. Hoặc sẽ lâu hơn nữa.", Haibara nói đơn giản, rõ ràng như thể nó là một thực tế phổ biến, cô đã nhớ rất lâu.

Theo cách nào đó, thì đúng là như vậy.

Đó là điều mà cô đã liên tục nói với Kudou.

"Tôi có thể lấy dữ lệu cho cô"

Cô ngây người nhìn chằm chằm vào anh.

"Nói cái gì đấy?"

***
Về Đầu Trang Go down
li hoang

li hoang

Scorpio
Tổng số bài gửi : 61
Birthday : 19/11/1995
Age : 29
Đến từ : Nơi giao hòa giữa ánh sáng và bóng tối

[Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện   [Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện - Page 3 Empty26/11/2010, 11:11

TEM
Sao mà phũ phàng vậy trời? Chậc nếu cái người đang nuôi gin là ver thì thật tốt
Về Đầu Trang Go down
wings89

wings89

Tổng số bài gửi : 332

[Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện   [Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện - Page 3 Empty26/11/2010, 18:39

Cơn ghen của Vermouth
Nguồn: fanfiction.net
Au:yamtt
Trans: Wings89

***
Tầng hầm với những âm thanh rì rì của điện. Ánh đèn mờ chiếu xuống sàn bê tông tầng thứ ba của nhà để xe trong khách sạn. Một luồng ánh sáng phun ra, loang loáng, đe doạ những chiếc bóng chập chờn. Nó mờ đi đột ngột trước khi bùng nổ lại như nó vẫn thường như thế suốt ba tháng qua. Tấm thép dày, tường xi mẵng hỗ trợ những cột trụ đổ bóng dài xuống sàn. Khi ánh đèn pha rọi trừng trừng trở lại lên cánh cửa ra vào, tiếng động cơ của chiếc Cadillac vang lên, đập vào nhựng bức tường và vọng ngược lại trong căn hầm thưa thớt của bãi đỗ xe. Cô tình cờ nhìn vào một chiếc xe hơi khi cúi xuống chống tay vào vô-lăng, rồi ung dung nhấc mình ra khỏi xe.Đôi mắt nhạt màu xanh lá quét vào tấm giấy và chuyển vào khoảng không 3-38, thứ ba từ bên phải trên tấm giấy.

***

Đưa chìa khoá hướng về cô gái và tắt đi mồi lửa, người đàn ông tóc vàng đặt chìa khoá vào lòng bàn tay cô, trong lúc cô đóng cửa xe mình bằng tay còn lại. Da cô trắng nõn mịn màng, chân đôi giày cao gót và có những tiếng dội lại lần nữa giữa bốn bức tường trơn trơn. Cô hất mái tóc của mình trở lại qua vai và bước về chiếc xe cổ điển. Đó là một màu đen sáng loáng kể cả trong ánh sáng mờ mờ của nhà để xe, chứng minh sự chăm sóc và tình yêu mà chiếc ô-tô này nhận được mỗi ngày. Các chrome xung quanh đèn pha tròn hoàn hảo và có những sọc ở bên mặt bên lấp lánh. Phải, ai đó đã chăm sóc rất tốt sự cổ điển này. Người sưu tầm những items như chiếc Porscher này có thể thu lại rất nhiều tiền nếu chủ sở hữu đã chán nó, mặc dù này này rất khó xảy ra. Không có nhiều mẫu mã được giữ lại, một chiếc Porscher như ban đầu là rất hiếm...Một sự thật đáng xấu hổ.

***

Cô gõ móng tay dài của mình lên mui chiếc xe. A, âm thanh rất rõ nét. Đôi môi đỏ mọng xoắn lại thành một nụ cười. Những ngón tay chạy dọc theo thân xe, cần gạt nước trên kính chắn gió của quá khứ, quá khứ bên cạnh tấm gương...Một trong những chiếc chìa khoá của cô trượt trong ba ngón tay, phát ra âm thanh khi chạm vào chiếc xe. Giữ thế đứng,  người phụ nữ để chìa khoá khỏi vị trí ổ khoá, kéo thẳng theo chiều ngang chiếc xe. Bức tường vang trở lại một tiếng rít dài khó chịu, gần như là hét vang, , đến tai cô, nhưng cô lại càng chì mũi chìa khoá và kéo xa hơn nữa, cứ như đang tìm niềm vui từ những âm thanh tra tấn óc con người đó.

Một nụ cười tinh nghịch mở rộng, cô liếc nhìn qua vai đến tấm kính chắn gió đằng sau, miết chìa khoá từ vị trí hiện tại đến đầu xe. Màu bạc, những đường sọc lượn sóng kéo dài từ kính chắn gió đến cửa xe phía sau. Cô ngắm nhìn công trình của mình đầy ngưỡng mộ trước khi làm thêm một vòng nữa và tiến đi vào cửa xe phía trước- chỗ ngồi của tài xế.

Cô bước lùi một chút và vẩn vơ vẽ những đường rãnh, rồi lục chiếc túi của mình. Vỗ nhẹ lên chân mừng, cô dừng lại đăm chiêu trước khi kéo chìa khoá lần nữa, và trở về xe của mình.

Cô ấy có thể sau đó đã đi và ở đó. Đôi mắt cô nhấp nháy như nhảy múa với những bước chân phấn khởi hơn. Sau đó lần nữa...nếu cô trở lvề bây giờ, cô tưởng tượng, cô sẽ tạm thời quay trở lại với bảng phóng phi tiêu của mình. Nụ cười của cô nhạt dần đi đến khi tiếng càu nhàu của một cái đầu màu nâu đỏ vọng đến tâm trí. Nụ cười trở lại khi cô chọn cây gậy. Ánh sáng chiếu trên thân gỗ đánh bóng. Đi bộ về chiếc Posrcher đã hư hỏng, cô cầm cây gậy trong tay.

"Louisville Slugger", cô nói bằng giọng Anh hoàn hảo khi đôi mắt lướt qua lá đã cháy bên chiếc gậy. Cô dồn sức nặng ở cuối gậy và vụt nó về bên phải. Người phụ nữ nhìn lên đèn pha. Có lẽ kích thước lớn hơn quả  bóng mềm một nửa? Cô có thể dễ dàng giả vờ.

Vermouth đăm chiêu vào chiếc đèn pha với sự giúp đỡ nhẹ nhàng và tinh tế của cây gậy.Cô lùi lại với sự nghẹn ngào. Cô đo khoảng cách với đôi mắt. Trước khi đưa " dụng cụ" thể thao của cô trở lại vị trí thích hợp, cô đặt một nụ hôn vào giữa cây gậy. Nếu không có ý tưởng thứ hai, dưới hình thức hoàn hảo, cô vụt quyết liệt vào sự kết nối giữa các mục tiêu đã chết này. Kính vỡ ở khắp mọi nơi, ngay cả kính hậu cũng chịu ảnh hưởng mà giã biệt với vị trí ban đầu của nó. Coi vậy mà cái bóng đèn được niềng bằng gỗ này chỉ bị gãy nhẹ.

Vermouth lùi lại lần nữa và tiếp tục ván kế. Cây gậy gần như vỡ vụn sau khi xả vụn cái đèn pha thứ hai. Cô dẫm lên những mảnh vỡ lạo xạo trước khi bước qua bên cạnh chỗ lái xe một chút. Xoay người và đung đưa lấy trớn, khung của chiếc đèn pha bay ra ngoài cùng một phần tư của chiếc gậy. Một mảnh của nó văng sượt qua mặt cô, khiến cô hơi nhăn nhó một chút. Nhưng ngay lập tức cô tiến đến một cái kết thúc khác. Cô ném cây gậy đi và kéo ra một hộp đen, mở nó, và lấy ra một cái xà beng, một con dao sắc bén. Vermouth mỉm cười. Niềm vui bây giờ mới thật sự bắt đầu.

Nâng chiếc túi trên vai trong khi vẫn giữ xà beng và con dao nhỏ trong tay, Vermouth thong thả bước về phía chiếc Porchers lần nữa. Cô đặt chiếc túi bên cạnh cửa xe, luồn con dao nhỏ vào trong, khéo léo luồn lách đến khi nghe tiếng "cách", và cửa xe bật mở. Cô mỉm cười, kéo con dao ra và mở cửa xe. Cô đã quen thuộc với chỗ ghế ngồi phía sau này. Có lẽ ko phải là thích, nhưng là quen thuộc, đủ để biết chỗ ngồi rất thoải mái, và lớp da bọc đệm luôn luôn được tỉ mỉ làm mới mỗi tháng. Vermouth nở nụ cười vui vẻ, cầm con dao lên.

Một đường sắc bén, rõ nét cắm phập vào chỗ ghế tựa lưng, cô kéo xoẹt một đường dài xuống, sau đó kéo xiên qua một đường nữa. Cô giữ như thế một chút, trước khi bắt đầu tài chạm trổ khéo léo một số chữ cái tiếng Anh trên lớp đệm bọc da quý phái. Để chắc chắn rằng họ sẽ nhìn thấy nó một cách rõ ràng nhất, cô lập lại cong việc lần thứ hai trên tấm thảm lót xe, và cả băng ghế ngồi phía trước.

***

Gin nghiêng chai rượu sâm banh về chiếc ly của cô gái sau khi họ đã kết thúc bữa tối. Cô nhìn anh và gật đầu cảm ơn khi anh rót xong, trước khi nhấc nó đưa lên môi mình. Thứ thức uống ngọt ngào trượt qua lưỡi và xuống cổ họng. Cô cảm nhận đôi mắt anh vẫn ko dứt khỏi mình, nhưng không bao giờ bằng cách này hay cách khác, cô có thể đáp lại như thế. Ít nhất là bây giờ anh ấy đã quên phứt khẩu súng của anh đi, và đôi mắt xanh lá tuyệt đẹp kia chỉ tập trung vào cô. Cô vén vài sợi tóc qua sau tai mình.

"Bữa tối rất ngon", cô nhận xét sau một lúc im lặng. Gin gật đầu và nâng ly lên uống. Trong góc mắt của mình, anh có thể nhận thấy sự cử động ko thoải mái của Vodka. Anh cũng nhìn thấy như vậy kể cả khi họ di chuyển ra khỏi phòng chính đến phòng ngủ.

***

Cô nhìn vào tấm gương nhỏ, chải lại đôi môi mình cẩn thận bằng một chiếc sơn môi tinh tế. Bậm hai môi vào nhau để màu son hài hoà và chậm môi lên tấm khăn. Trước khi vứt chiếc khăn đi, Vermouth nhìn lại lần nữa trong gương và hài lòng, bước khỏi xe.

***

Bước khỏi thang máy, người đàn ông mập chỉnh lại kính mát và chiếc nón của mình. Khuôn mặt anh ta đã ko còn trông như đang bốc cháy nữa, nhưng Vodka nghi ngờ rằng nó vẫn còn đang đỏ lựng. Chỉ vì anh ta luôn luôn im lặng, ko có nghĩa là anh sẽ ngồi lại và xem như ko có chuyện gì xảy ra. Gin ko bao giờ màng đến anh dù bằng cách này hay cách khác, nhưng đôi khi anh cảm thấy Sherry có chút ko thích, và bối rối với một ai đó mà họ quen biết. Dù lí do gì đi nữa thì, bằng việc thả cái mũ rơi xuống, hay đúng hơn, từ khoảnh khắc xuất hiện nụ hôn đầu tiên giữa họ, Vodka cảm thấy tốt nhất là giành thời gian sau bữa tối để hút thuốc.

Vodka đi xuống hành lang đến khi nhìn thấy những luồng sáng. Đẩy cánh cửa, anh bước vào nhà để xe. Nó dường khi là trống rỗng khi anh rời khỏi đó. Vodka nhìn vào dãy sơn số trên sàn, anh nhớ Gin đã đỗ xe ở ô số mấy. Sau khi đếm đến cột thứ ba dọc theo bờ cuối của nhà để xe, Vodka nhận thấy quai hàm mình sắp rớt ra lập tức.

Tầm nhìn của anh đặt vào phía sau chiếc xe, nhưng chắc chắn rằng các mảnh thuỷ tinh vỡ trên đèn pha của chiếc Porches  đã vung vãi đầy ở mặt trước. Điều này...quá nhiều đủ để Vodka câm nín ko thốt nên lời. Tất nhiên, cũng như lúc họ rời đi và để chiếc xe lại, xung quanh nó cũng ko còn chiếc xe nào khác, nhưng anh ta có thể lần theo những đường rạch màu bạc tiến về phía ghế hậu, thông qua tấm kính chắn gió, anh nhìn thấy cửa xe phía bên kia hơi mở. Tất cả các chức năng của não gần như bị tê liệt hoàn toàn- trừ chức năng thở. Não Vodka đã chết.

Vodka ko biết phải làm gì bây giờ. Cố gắng lau sạch nó trước khi Gin xuống? Không, anh ta thậm chí còn ko muốn đến gần chiếc xe cho đến lúc Gin nhìn thấy nó. Nhưng Vodka dám gọi cho Gin, hoặc là gào thét lên với đại ca của mình? Nhưng anh sẽ nói gì với Gin? Anh thậm chí còn ko chắc chắn về những gì Gin sẽ làm, và chắc chắn là hơn rất nhiều so với việc đứng đơ như đá giống anh bây giờ. Dần dần, Vodka đưa tay vào túi, móc điện thoại ra và bấm số với tốc độ ánh sáng, sau đó áp chặt điện thoại vào tai run lẩy bẩy.

Những hồi chuông đổ liên tục, ko có vẻ gì sẽ dừng lại. Tiếp đến là một sự im lặng kéo dài với sự đe doạ rằng màng nhĩ Vodka sẽ thủng ngay sau đó. Cuối cùng, Vodka nghe thấy tiếng click tiếp theo vang lên trong không khí chết chóc. Miệng anh ta đã khô quắt và đôi mắt vẫn chòng chọc vào chiếc ô tô đã tan nát.

"...Cái gì thế?", Gin lầm bầm. Giọng anh ta có vẻ kích động.

Khởi đầu tồi tệ. Gác máy đi!. Não Vodka lên tiếng cảnh báo.

Sau một phút, Gin lập lại, " Vodka?"

"...Đại ca, em nghĩ là anh nên xuống đây", Vodka hít một hơi thật sâu để giọng mình ko bị chệch tông. Gin cau mày ở đầu bên kia với sự khó chịu, anh ta có thể cảm thấy như vậy.

"Chuyện gì?", Gin hỏi.

"..Anh chỉ cần xuống đây ngay, đại ka", Vodka lắp bắp trước khi đóng nắp điện thoại lại.

Đứng dậy trong căn phòng, Gin buông Sherry ra, đứng dậy từ chiếc ghế và túm lấy áo khoác của mình trong sự thất vọng tột cùng. Sherry nhìn anh một phút trước khi cô cũng đứng lên. Gin nhét điện thoại vào túi, đẩy cửa bước khỏi phòng, thậm chí Sherry chẳng kịp hỏi chuyện gì đã xảy ra. Sherry vẫn còn nán lại trong giây lát, muốn biết xem liệu có người nào trong Tổ chức thám thính xung quanh ko. Sẽ rất nguy hiểm cho cả hai nếu để người khác biết họ ở bên nhau. Mặc dù Gin đã chắc chắn rằng đã bố trí cẩn thận tất cả mọi thứ nơi này, nhưng cô vẫn chưa yên tâm lắm. Gin kiên nhẫn đứng chờ cô ở thang máy với gương mặt tối sầm. Sherry dường như ko để ý tới, chậm rãi lấy áo khoác và bước ra chỗ người đàn ông. Gin liếc nhìn cô bước vào thang, nhưng ko nói gì, chỉ lặng lẽ bấm nút tầng ba. Giọng nói của Vodka lập lại, nhắc anh nhớ rằng phải có một thứ khi xuống nhà để xe. Gin đưa tay vào túi áo khoác, nới lỏng bao da của khẩu súng.

Trong lúc bảng số thang máy đang nhảy qua các tầng, Gin rút trong túi ra hộp thuốc và bật lửa. Anh phớt lờ "Biến báo cấm hút thuốc" đa ngôn ngữ dán trên buồng thang máy. Ánh sáng loé lên, anh rít một hơi thật sâu, bỏ qua cái bĩu môi hờn dỗi của Sherry khi anh chạm tay vào mái tóc màu nâu đỏ gợn sóng. Trước khi Gin đặt đôi môi mình lên đôi môi anh đào bé nhỏ kia lần nữa, thì cánh cửa thang máy đã bật mở ở tầng thứ ba- nhà để xe. Gin bước ra ngoài, kiên quyết đứng chặn ngay cửa. Cánh tay để sẵn trong túi áo với tiếng lên đạn lách cách. Gin đẩy cánh cửa dẫn vào hầm xe, và lập tức cảm thấy những ngọn lửa trong lòng đang dần tắt đi trong im lặng. Gin nhanh chóng nhận ra Vodka đứng đó, với chiếc điện thoại trên tay.

Lẩm bẩm về việc vô lý này, Gin sải từng bước dài đến bên Vodka, nhưng ngay khi đặt chân bên cạnh hắn, mọi thứ trở nên hoàn toàn rõ ràng, hay đúng hơn, mọi thứ đều đập vào mắt. Điếu thuốc rơi khỏi miệng Gin và đôi mắt anh thì trợn trừng.

Đứng bên trong cánh cửa, Sherry ko nhìn rõ thứ gì đang khiến hai người đàn ông như chết dí tại chỗ kia, nhưng cô có thể dễ dàng cảm nhận đủ sự căng thẳng cho việc gì đó xảy ra với chiếc xe. Từ từ, cô bước theo sau, nhưng thận trọng cân nhắc. Chiếc xe mà cô ấy ko hề quan tâm đến dù chút xíu gì...nhưng mà phản ứng của Gin...Mặc dù chân của Vodka ko di chuyển, nhưng Sherry có thể nhận ra toàn bộ cơ thể anh ta thông qua người đứng bên cạnh anh. Trước khi Sherry tiếp cận được một trong hai người đàn ông, Gin đã thả bộ chậm rãi về hướng chiếc xe mình, Sherry và Vodka cũng theo sau.

Những dòng suy nghĩ lộn xộn nhảy nhót trong đầu Gin khi đôi mắt anh đăm đam nhìn vào những mảnh vỡ trên sàn bê-tông, cái thứ cách đây vài tiếng vẫn còn là chiếc đèn pha đẹp đẽ gắn phía trước chiếc Porscher. Nó gần như làm Gin co rúm lại mặc dù đã trông thấy từ trước. Ai đã làm điều này? Ai dám đập phá một chiếc xe hơi cổ điển, và nhiều hơn vậy nữa, ai dám đập phá nó mà vẫn còn đủ thời gian chạy trốn trước khi Vodka đến?

Bước chân của Gin nhanh hơn và anh đi vòng vòng phía trước, tiếng thuỷ tinh vỡ lạo xạo dưới chân. Anh nhìn thấy chiếc khung Chrome nằm chỏng chơ dưới đất. Đôi mắt anh cúi xuống vài inch để nhìn nó, và anh khom xuống nhặt cái khung lên, nắm trong bàn tay mình một cách cẩn thận, thậm chí trông còn thận trọng hơn là giữ bí mật về mối quan hệ giữa anh và Sherry trong tổ chức.

Vodka nhìn có vẻ khá hơn khi bám gót Sherry tiến về tiến trước. Tốt, Sherry đứng phía sau Gin, nên đảm bảo rằng anh sẽ ko bị Gin phang một cú vào mặt mà ko cần quay lại. Anh có thể nhìn thấy sự bối rối và phẫn nộ tột cùng của người đại ca mà mình đi theo bấy lâu.

"Ai đã ở đây khi mày đến?", Gin hỏi, vẫn nắm mảnh vỡ trên tay.

"Không...đại ca...ko ai cả", Vodka nhìn trong lúc Gin bước đến buồng lái, và Vodka thề rằng đã thấy mắt Gin toé lửa trong một khoảnh khắc. Khi Vodka hoàn toàn ko có chút can đảm nào để ngắm nhìn thêm vẻ giận dữ của Gin, thì Sherry, vẫn thong thả bước tới để được rõ hơn. Gin chỉ đứng đó, trừng trừng nhìn vào buồng lái với một tay vẫn vịn trên cửa xe, còn mảnh vỡ đèn pha với cái khung Chrome vẫn được giữ chặt ở tay bên kia.  Sherry đi vòng qua bên kia chiếc xe, cô có thể nhìn thấy qua cửa sổ chỗ ghế ngồi đằng sau- nơi đã bị phá hoại hoàn toàn. Đôi mắt xanh ngọc xinh đẹp dần dần mở rộng khi bắt đầu xác định được những chữ cái V-E-R...

Gin- trong khi đó, quá rõ ràng để biết ai là thủ phạm khi đôi mắt vẫn dán chặt vào ly Martini trên hộp điều khiển, và bên dưới nó- một chiếc thẻ điện thoại thậm chí còn rành rành trưng ra một bí danh quen thuộc. Một dấu son môi in trên tấm khăn giấy, cùng với một dấu X lớn ở giữa. Bên cạnh tờ khăn giấy, một bức ảnh của Sherry- với đôi mắt đã bị đầu thuốc lá làm bốc cháy đen thui, bên dưới vẫn còn để lại vài đầu lọc. Mặc dù Gin cảm thấy tất cả cảm xúc đã vượt ngoài tầm kiểm soát của bản thân, nhưng anh ko biết phải làm gì, hoặc khác hơn, thực tế hơn là anh chỉ muốn gồng hai bàn tay siết chặt vào cồ người phụ nữ tóc vàng đang hiện trong tâm trí.

Phải mất một lúc trước khi mức giá để sữa chữa mọi thứ được lên danh sách đầy đủ, và một thứ cảm xúc mới đè nặng lên Gin. Những cảm xúc tệ hơn là khi Gin phải suy nghĩ xem nên đổi mới chiếc xe lại như thế nào- để đưa nó về tình trạng ban đầu. Những cảm xúc giận dữ xen lẫn sợ hãi khi Gin liếc qua cô gái có mái tóc màu nâu đỏ, đang dựa lưng vào thành xe với đôi chân mày cong cao dò hỏi. Hình ảnh chiếc phi tiêu xé gió lao vụt giữa gương mặt xinh đẹp trong tấm ảnh khiến Gin cảm thấy gai người.

Vermouth nâng ly rượu sóng sánh lên môi, bàn tay với lấy một chiếc phi tiêu khác.
Về Đầu Trang Go down
li hoang

li hoang

Scorpio
Tổng số bài gửi : 61
Birthday : 19/11/1995
Age : 29
Đến từ : Nơi giao hòa giữa ánh sáng và bóng tối

[Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện   [Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện - Page 3 Empty26/11/2010, 18:46

Sao ver yêu lại độc ác thế này? :47:
Chết gin rồi cười lăn cười bò kakakaka (sảng khoái)
Porsche chứ không phải Porscher chị
Martini có nghĩa gì thì chị cũng biết mà, trong lúc đó gin sẽ không uống loại rượu đó đâu (không đập bể là may rồi)
Về Đầu Trang Go down
wings89

wings89

Tổng số bài gửi : 332

[Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện   [Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện - Page 3 Empty28/11/2010, 02:08

[Shiho Miyano] Tình yêu
Đây không phải ác mộng.

Shiho có thể chắc chắn như thế, khi viên đạn sượt qua cánh tay, để lại một vệt máu dài loang qua lớp áo khoác màu xám nhạt. Và cả cơn đau nhói khi tay Gin siết chặt bả vai cô, tựa hồ như muốn nghiền nát nó ra.

Tất cả đều rất thật, nhắc nhở Shiho rằng: Gin đang ở trước mặt cô.

Cách đây mười phút, cô chỉ vừa rời khỏi nhà, định đến tiệm tạp hoá mua vài hộp sữa cho bữa tối, nhưng vừa đến đầu phố, ngang qua một con hẻm, thình lình cô bị một bàn tay to lớn chụp vào miệng, lôi đến đây. Không cần quay lại Shiho cũng biết đó là ai, bởi mùi thuốc lá quen thuộc đã xộc ngay vào mũi- mùi thuốc lá của Gin- đặc biệt hơn bất cứ ai trong Tổ chức.

- Tại sao em không chịu trở về?

Gin đẩy cô gái vào tường, đôi mắt màu xanh lá đặc biệt chất chứa sự muộn phiền.

- Tôi đã sắp xếp tất cả...tất cả mọi thứ, để em có thể sang Anh và làm lại từ đầu... Tại sao ko đi? Em đã quên lời hứa giữa chúng ta?

- Tất cả lời hứa đều trở thành vô giá trị, từ khi anh giết chị tôi.

 Đôi mắt Shiho loé lên những ánh nhìn căm phẫn, hai bàn tay nắm chặt lại.

- Anh đã hứa sẽ thu xếp cho chị đi trước...để mọi người ko nghi ngờ, nhưng anh đã giết chị tôi.

- Đó là vì em_ Gin gần như gầm lên_ Tôi phải nói bao nhiêu lần em mới hiểu? Akemi quá nóng vội đưa em đi, và ông ấy đã phát hiện. Nếu tôi ko làm thế, thì chính em sẽ chết.

- Tôi thà là chết_ Shiho cắn môi với giọng nấc nghẹn_ Tôi thà chết để đổi lấy cuộc sống của chị.

- Em biết...là tôi ko bao giờ để em chết_ Gin đưa tay chạm vào gương mặt cô, nhưng cô ngoảnh đầu đi_ Tôi ko bao giờ để em chết...vì bất cứ lí do gì...

- Tôi ko tha thứ cho anh_ Shiho ngẩng lên, lồng đôi mắt lạnh lẽo của mình vào ánh mắt đau thương của Gin_ Từ ngày chị tôi chết, trong tôi chỉ còn nỗi đau của sự phản bội và lòng căm hận...đối với anh.

- Tôi làm tất cả mọi thứ đều vì em, Shiho_ Giọng Gin trầm trầm tan trong gió tuyết, gần như bật ra trong nỗi đau đớn tuyệt vọng.

- Vì tôi?_ Shiho gần như bật cười. Một giọt nước mắt âm áp lăn dài trên má_ Tàn nhẫn cướp đi người thân duy nhất của tôi trên đời, mà bảo vì tôi sao?

Đối với Gin, những giọt nước mắt này còn tồi tệ hơn rất nhiều so với việc cô ấy dùng súng bắn vào tim anh. Gin- một lần nữa, giơ bàn tay lên, cố gắng chạm vào những giọt pha lê long lanh đó, nhưng cô vẫn lảng đi tránh né. Đua đớn lẫn tức giận, Gin ép cô vào tường, nắn vào chiếc cằm nhỏ xinh buộc cô phải đối diện với anh.

- Đừng khóc, Shiho_ Một ngón tay của Gin quệt ngang vệt nước chưa khô. Anh đưa ngón tay chạm vào đầu lưỡi mình.

Mặn.

Vị của nước mắt.

Nước mắt của người con gái anh yêu.

- Thả tôi ra, Gin._ Shiho nói với sự giận dữ.

- Từ lúc nào em đã có thói quen ra lệnh cho tôi?_ Gin hỏi, thay vì đáp ứng yêu cầu, tay anh càng siết chặt hơn.

- Gin, thả tôi...

 Âm thanh nghẹn ngang cổ họng. Môi Gin đã ngấu nghiến lấy cô, và Shiho có thể cảm giác được đầu lưỡi anh đang cố gắng tách hai bờ môi anh đào mím chặt kia.

Môi cô ấy vẫn ấm áp như ngày nào, vẫn thoang thoảng vị Sherry thơm nồng quyến rũ.

Shhiho vẫn cứng đầu giãy giụa trong tuyệt vọng, cố gắng giãy ra khỏi vòng tay Gin.

Nhưng vô ích. Cô chưa bao giờ thoát khỏi anh. Thực sự. Trừ anh anh muốn thả cô đi, như cái lần ở khách sạn Haido ngày ấy.

Cô quyết định ko chống cự nữa, để mặc anh muốn làm gì thì làm. Cô biết, càng phản kháng, chỉ càng kích thích Gin chiếm lấy bằng được.

Qủa nhiên, ko thấy cô phản ứng nữa, Gin nhả cô ra. Tay anh vuốt ve làn da mịn màng xinh đẹp của cô- làn da anh từng vô cùng trân quý, nhưng cũng chính anh từng vô tình phá huỷ đi khi xả ba viên đạn sượt qua nó.

Gin thở dài nặng nề.

- Em có còn...yêu tôi ko?

- Điều đó quan trọng với anh lắm sao?

Cô hỏi lại, thay vì đi thẳng vào vấn đề. Gin cười nhẹ, dường như chỉ hơi nhếch môi một chút. Vốn dĩ, anh đã ko bao giờ biết cười. Từ khi cô rời xa anh, anh lại càng căm ghét thứ được gọi là tiếng cười. Bởi nó sẽ nhắc anh nhớ về cô. Về chị cô. Về những nụ cười hiếm hoi nhất trong Tổ chức. Nhưng lại là những nụ cười đẹp nhất.

Gin cân nhắc, sau đó anh lắc đầu.

- Vậy tôi có trả lời hay ko, chắc cũng ko vấn đề gì phải ko?

Gin gật đầu.

- Tôi đi được chưa?

- Shiho._ Gin nhìn lên_ Em có hận tôi ko?

Lần này, đến lượt Shiho bật cười. Cay đắng và chua xót, cô quay đi.

- Anh đoán thử xem. Gin của tôi thông minh lắm mà.

Gin hít một hơi thật sâu, trước khi buông ra từng tiếng.

- Vermouth đang muốn giết em.

- Cô ta luôn muốn giết tôi, anh biết rõ hơn ai hết.

- Đừng lo, tôi sẽ ko thể cô ta đụng tới em_ Gin rút điếu thuốc trong túi, đốt lên một tia lửa nhỏ_ Em là của tôi.

- ...trong quá khứ_ Shiho mỉa mai.

Một làn khói trắng toả nhanh trong cái lạnh se se của mùa đông.

Gin lặng lẽ nhìn theo bóng dáng cô gái dần khuất xa, hoà vào con đường lớn với dòng xe cộ đông đúc.

Dù em ko còn yêu tôi, thì tôi vẫn mãi mãi yêu em.

Đó là lí do tôi ko quan trọng câu trả lời của em thế nào.

Tôi sẽ ko để ai làm hại em, vì em là của tôi...

....trong quá khứ, em là người yêu...

....trong hiện tại, em là tình yêu...

...và trong tương lai, em chính là sợi dây duy nhất giữ trái tim tôi còn đập trên đời...



 Shiho bước nhanh về nhà, với vệt máu đã khô trên tay. Phớt lờ ánh mắt tò mò của ông tiến sỹ, cô sải từng bước dài về phòng, và nhanh chóng sập cửa trước khi ông lão nhận ra áo khoác cô dính máu.

Ngồi trên giường, đầu gục vào hai tay, cằm tựa lên đầu gối, cô chằm chằm nhìn bức ảnh đã lâu ngày nằm sâu dưới mấy tấm ảnh của chị.

Bức ảnh một chàng trai tóc vàng quàng tay qua eo một cô gái, gương mặt rất lạnh lùng nhưng ánh mắt màu xanh nhạt thì vô cùng ấm áp.

Giọt nước mắt tiếp tục rơi khỏi khoé mắt.

...Em có còn yêu tôi không?...


Câu hỏi của anh vọng về trong tâm trí.

Nấc lên một tiếng nghẹn, cô vuốt ve tấm ảnh, trước khi cất nó về vị trí cũ với một giọng thầm thì đau đớn.

...Nếu ko yêu...thì sẽ ko hận anh...nhiều đến vậy....
Về Đầu Trang Go down
Sakiyo

Sakiyo

Tổng số bài gửi : 9
Đến từ : somewhere on Earth

[Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện   [Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện - Page 3 Empty28/11/2010, 23:15

Tem là của mình :")
*vồ lấy*
*gặm*

mấy hôm ko vô 4rum, Wings vẫn làm việc chăm chỉ quá :"X

mình thích fic nì :"x :"x
ko hiểu sao nhưng Saki phải thừa nhận fic Wings viết hay hơn hẳn fic dịch :">
fic này sát với nội dung DC nhỉ?? mà lại còn rành rành Ai-Gin [của mình] nữa chứ!!! Yêu chết mất!!!

Cái cách Gin yêu Shi , làm mọi cách để cô sống kể cả là hy sinh Akemi- ng thân duy nhất còn lại của cô. Tàn nhẫn. Nhưng đó là cách yêu của anh. Mình rất thích cách Wings miêu tả đôi mắt của Gin. Nó đau thương. Luôn đau thương đến ám ảnh... Hình như mỗi lần đọc fic Ai-Gin mình chỉ toàn để ý tới tiểu tiết vớ vẩn vậy nhỉ?? :")
Nhưng Saki quen rồi, đôi khi yêu thích 1 cái fic hayc ả bộ phim, chỉ vì 1 chi tiết nhỏ nhặt thôi ấy:")
Hot scence. Chà… ;))…. Rất giống với phong cách của Gin, vừa áp đặt vừa nồng nàn. Nhưng bất lực nhìn ng con gái mình yêu ra đi ngay trc mắt, quả ko giống Gin tẹo nào. Anh đúng là bị ty làm cho mù quáng mất rồi, đánh rơi cả tính cách thường ngày cười lăn cười bò))
Cảnh cuối Shi ngồi ngắm lại ảnh khi xưa chụp với Gin và nghĩ về câu nói ấy làm mình đau muốn khóc íh =(((
Trích dẫn :
Bức ảnh một chàng trai tóc vàng quàng tay qua eo một cô gái, gương mặt rất lạnh lùng nhưng ánh mắt màu xanh nhạt thì vô cùng ấm áp.
Thích câu này :"x Vì nó bộc lộ rõ ràng nhất về con ng anh-trong tình yêu với Shiho- “trong nóng ngoài lạnh” :"x yah~~ yah~~ yêu chết mẩt thôi *rú lên*

Tội nghiệp cho anh Gin đẹp trai cụa mình =(( Tội cho cả Shi nữa :(( Vì yêu nên hận. Càng yêu càng hận. Thật là ngang trái mà : ((

Wings à, đừng giận mình vì ko com cho cái fic Gin teo nhỏ kia nhé, vì mình chưa thấy có cảm xúc khi đọc nó :-s , mà mình thì chỉ com cái fic nào mình thực sự xúc động đậy thôi :”)
*ôm*
Về Đầu Trang Go down
wings89

wings89

Tổng số bài gửi : 332

[Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện   [Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện - Page 3 Empty29/11/2010, 00:38

Hí hí đọc com này yêu chết đi được *ôm ôm hun hun*

*lau nước miếng* Fic Gin teo nhỏ Wings cũng ko bik típ theo mần sao nữa, nên chắc gác lại vô thời hạn quá ( buồn...xin lỗi li hoang)

Giờ tiếp tục nhảy nhót với mấy fic khác.

Mong đc ủng hộ nà...hờ hờ :h1:
Về Đầu Trang Go down
li hoang

li hoang

Scorpio
Tổng số bài gửi : 61
Birthday : 19/11/1995
Age : 29
Đến từ : Nơi giao hòa giữa ánh sáng và bóng tối

[Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện   [Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện - Page 3 Empty29/11/2010, 00:45

Trời ơi, đang chờ mà, thật là... Thôi ráng viết tiếp mấy fic ngắn nữa cũng được đó chị.
Về Đầu Trang Go down
wings89

wings89

Tổng số bài gửi : 332

[Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện   [Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện - Page 3 Empty29/11/2010, 14:25

[Shiho Miyano] Lý do sống

- Gin, có bao giờ anh nghĩ đến lý do tại sao mình sinh ra trên đời này không?

Sherry ngẩng lên từ cuốn sách, hỏi người đàn ông đang ngồi chăm chú vào khẩu súng lục bọc da.

 Cô đang nằm trên một chiếc đi-văng dài, đầu đặt lên chiếc "gối" êm ái là đùi Gin, và trên tay là quyển "P.S I love you".

Gin liếc đôi mắt màu xanh lá thoáng qua cô, trước khi buông một chữ ngắn gọn.

- Không.

Sherry không phải người dễ bỏ cuộc vì thái độ dửng dưng đó.

- Tại sao? Ai cũng đều có một mục đích để tồn tại.

 Gin dừng lại. Anh cúi đầu đầu xuống, những sợi tóc dài thượt rũ qua vai, loà xoà trên gương mặt xinh đẹp, nhưng lại đâm vào mắt khiến cô gái phải đưa tay lên gạt nó sang một bên. Đôi mắt anh hơi nheo lại, gần như có chút buồn bã và cô độc.

- Chúng ta sống là để một ngày nào đó phải chết.

- Đó đâu thể tính là mục đích được._ Cô gái cau mày

Đặt bàn tay đầy những vết chai sạn lên đôi má mịn màng phơn phớt của Sherry, Gin hơi nhếch mép, không rõ vì buồn cười hay vì suy nghĩ.

- Còn em thì sao, Sherry?

Sherry úp quyển sách lên ngực, chớp mắt nhìn vào gương mặt không chút biểu cảm của anh, sau đó, cô khẽ mỉm cười.

- Em sinh ra là để gặp anh.

Đoạn, cô giơ tay lên, lấy hai ngón trỏ đặt hai bên khoé miệng Gin, kéo xếch lên, tạo thành hình vòng cung mỏng.

- Và để mang đến nụ cười cho khuôn mặt chưa bao giờ biết cười này.

 Cô bỏ tay xuống, nhưng hình vòng cung ấy vẫn còn giữ trên môi anh. Phải, là Gin đang cười, dù rằng không thực sự rõ ràng lắm. Ánh mắt màu xanh nhạt chớp lên những tia sáng mỏng manh, yếu ớt, nhưng là những tia sáng của hạnh phúc hiếm hoi.

Người duy nhất trên thế gian này có thể làm anh cười, chỉ có cô.

Đó là sự thật.

Gin cúi xuống, đặt một nụ hôn dịu dàng lên môi Sherry. Bờ môi lành lạnh, hơi khô và luôn đậm vị thuốc lá. Sherry vòng tay ôm cổ anh, khi nghe giọng anh thầm thì bên tai mình.

- Anh sinh ra để...vì em mà nở nụ cười.

***

Hiện tại đau đớn chính là kết quả được xây nên từ những mảng ký ức ngọt ngào.

Sherry gào lên, đấm thùm thụp vào ngực người đàn ông cao lớn trước mặt.

- Tại sao, tại sao giết chị tôi??? Anh đã hứa là cứu chị ấy...hứa là mang chị ấy rời khỏi Tổ chức an toàn mà...

Gin, mặt khác, vẫn đứng yên đó, để cô gái xả vào mình những câu căm hận đau đớn. Anh lặng lẽ ngắm những giọt nước mắt đang tuôn rơi không ngừng trên khuôn mặt người con gái mình yêu. Nỗi đau cũng lặng lẽ bào mòn tim anh.

- Tôi đã tin tưởng anh...tin vào những lời anh hứa...tin vào tình yêu của anh...

Sherry tiếp tục nức nở, hai nắm tay run run đặt trên ngực anh.

- Chính tôi...đã hại chết chị mình...

 Gin ôm mái tóc màu nâu đỏ dụi vào ngực mình, một giọng thấp, trầm đục vang lên.

- Xin lỗi. Nhưng những gì anh làm, đều vì em.

 Sherry đẩy anh ra, đôi mắt xanh biếc long lên những sắc thái phẫn nộ và khinh miệt.

- Vì tôi??? Vì tôi mà giết người thân duy nhất của tôi ư??

- Tôi sẽ ko ngại hi sinh bất cứ ai...để bảo vệ em.

 Sherry cười. Tiếng cười khàn khàn, nghèn nghẹn đẫm trong nước mắt và tuyệt vọng. Tiếng cười đầy oán hận vang lên giữa căn phòng đã một thời ghi dấu những nồng nàn yêu đương giữa họ. Tiếng cười xé rách trái tim Gin.

Chầm chậm, Sherry ngẩng đầu lên, nhìn sâu vào đôi mắt xanh lá đang dần chuyển sang sắc tối ảm đạm. Ngắn gọn, dứt khoát, cô buông thõng 3 chữ trong sự băng giá.

- Tôi hận anh.

Sherry quay lưng, bước chậm rãi khỏi phòng với gương mặt đã sớm nhoè đi trong nước mắt. Gin, vẫn đứng đó, câm nín với làn da nhợt nhạt và khoé môi khẽ mấp máy. Trong đáy mắt xanh là triệu triệu mảnh yêu thương vỡ tan.

[/font]
***

Thay vì một viên đạn xuyên qua đầu như đối với những tên phản bội trước, Gin nhốt cô vào phòng chứa gas này, còng tay cô lại. Đối với người khác, hành động này được xem như Gin đang muốn hành hạ cô chết dần chết mòn trong khổ sở. Nhưng với Gin mà nói, đây là cách duy nhất anh có thể nghĩ ra để bảo vệ mạng sống cho cô lúc này, tránh mọi tay mắt khác của Tổ chức.

Chỉ cần cô còn trong tay anh, cô sẽ tuyệt đối được an toàn.

Anh sẽ bảo vệ cô, bằng những thủ đoạn dù là tàn nhẫn nhất.

Như cách anh đã giết Akemi.

Anh âm thầm tiếp nước, sữa, thức ăn cho Sherry vào mỗi đêm, nhưng cô gái kiên quyết từ chối. Cô thà chết còn hơn nhận sự ban ơn của anh- kẻ đã cướp đi người chị thân yêu nhất.

- Sherry, nếu em ko ăn uống gì, em sẽ chết thật đấy.

Gin gần như van nài trong sự tuyệt vọng.

- Tôi thà chết còn hơn là ăn thức ăn từ đôi tay đã vấy máu chị mình.

- Em hận tôi lắm, phải ko?_ Gin cười khan, đôi mắt chìm hẳn trong đêm tối.

  Thay vì trả lời, Sherry cụp mắt xuống, quay mặt đi.

 Gin trầm ngâm vào giây, trước khi nốc hộp sữa vào miệng mình, sau đó, bằng một hành động thô bạo nhưng kiên quyết, anh ép môi mình lên môi Sherry, bàn tay bóp chặt dưới cằm cô gái. Dòng sữa từ miệng anh được đổ qua bờ môi xinh đẹp, sau đó trôi tuột xuống cổ họng Sherry qua những ngón tay siết chặt hai bên má. Gin rời khỏi môi Sherry trong khi cô sặc lên vài tiếng.

- Nếu em hận tôi, thì em càng phải sống, Sherry.

Gin nhướn mày nhìn vào đôi mắt xanh lục đang mở to với những mạch cảm xúc tức giận lẫn căm thù. Giọng anh càng hạ thấp hơn nữa, thậm chí có thể nghe thấy tiếng bật đầy đau đớn trong trái tim băng giá của anh.

- Em ko muốn trả thù cho Akemi sao?

 Gin đứng dậy. Sherry vẫn chằm chằm nhìn anh. Lần này trong đôi mắt ấy thoáng hiện lên sự ngạc nhiên, lẫn đau khổ.

Gin tiếp tục với giọng trầm buồn, và màu mắt xanh lá cây nhạt dần đầy u ám.

- Em phải sống...để giết tôi, trả thù cho Akemi, phải ko nào?

Kết thúc câu nói này, Gin quay ra, cánh cửa phòng nặng nề đóng sập lại. Tiếng nấc nghẹn chìm dần trong bóng tối.

***

Gin ngả lưng vào tường, điếu thuốc lập loè một đốm nhỏ trong căn phòng chỉ có một màu đen đặc quánh.

Sherry đã trốn thoát, dù ko biết bằng cách nào.

Khi nghe Vodka báo cáo như thế, Gin cảm thấy trái tim mình như đã nhấc được tảng đá nặng nề.

[i"> Cô ấy trốn, nghĩa là cô ấy vẫn còn muốn sống.

Cô ấy sẽ  không làm điều gì dại dột nữa.

Và cô ấy vẫn sẽ sống.

Khoé môi Gin hơi giần giật, khi nhìn vào tấm ảnh trong túi áo khoác.

Bức ảnh chàng trai tóc vàng đang vòng cánh tay qua eo cô gái, với khoé môi hơi nhếch lên. Cô gái có mái tóc màu nâu đỏ, và nụ cười rực rỡ như ánh nắng mùa hè. Tia nắng duy nhất có thể len lỏi vào trái tim băng giá của anh. Tia nắng duy nhất sưởi ấm linh hồn cô độc lạnh lẽo của anh.

Chạy trốn đi, Sherry, và đừng bao giờ nhìn lại.

Bởi nếu quay lại, em sẽ nhận ra tôi luôn âm thầm đứng nhìn em từ xa, xử lý những tên sát thủ trong Tổ chức đang nhăm nhe chĩa súng vào đầu em. Mà tôi chắc rằng, lòng kiêu hãnh trong em sẽ ko bao giờ tiếp nhận điều này.

Chạy trốn, khi em còn có thể, Sherry. Chạy trốn để học cách mạnh mẽ hơn.



" Gin, có bao giờ anh nghĩ đến lý do tại sao mình sinh ra trên đời này không? "

Tôi sinh ra trên cõi đời này...để trở thành mục đích sống của em...

 ...dù hình ảnh tôi trong em, nay chỉ còn là những cơn ác mộng với đôi tay dính đầy máu...

Em sống vì hận tôi.

Tôi sống vì yêu em.

Chúng ta sống vì nhau, phải ko, Sherry của tôi?
Về Đầu Trang Go down
Amy lee

avatar

Nữ Sagittarius
Tổng số bài gửi : 82
Birthday : 15/12/1997
Age : 26
Đến từ : Little Rock,Arkansas

[Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện   [Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện - Page 3 Empty29/11/2010, 14:41

Bóc tem , thật là sung sướng , cả tuần rồi mới được bóc tem cho ss wings
Fic này quá là tuyệt vời, đọc xong mà toát mồ hôi. Hình như trong fic của ss bao giờ Gin cũng hiền hơn bình thường hay sao đó :shock: không ngờ Gin lại có những suy nghĩ sâu sắc và đau khổ như vậy
😢
Tiện thể Amy com luôn cái fic Gin teo nhỏ, Gin quá là cool và dễ xương, sao ss không dịch tiếp vậy nè, đang hay mà :h8:
ss viết nhiều fic về HaiGin nữa nhé, Amy sẽ chăm chỉ vào com :h17:
Amy cũng xem phim P.S I love you rùi, khóc hết nước mắt luôn, nhưng chưa đọc truyện, mà ss đọc truyện ở đâu thế?
Về Đầu Trang Go down
li hoang

li hoang

Scorpio
Tổng số bài gửi : 61
Birthday : 19/11/1995
Age : 29
Đến từ : Nơi giao hòa giữa ánh sáng và bóng tối

[Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện   [Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện - Page 3 Empty29/11/2010, 17:50

Oa, ý tưởng đụng nhau rồi, fic của em cũng có câu tại sao lại sinh ra nhưng câu trả lời sẽ khác. Chậc mới nghĩ ra nhưng giờ chắc phải đổi một chút rồi. Chị đọc thấy hơi giống cũng đừng la em nhé.
Hay lắm tiếp đi chị.
Về Đầu Trang Go down
wings89

wings89

Tổng số bài gửi : 332

[Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện   [Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện - Page 3 Empty29/11/2010, 20:11

P/S Amy: Quyển đó ss mua ở ngoài nhà sách í ^^

@ Li hoang: ko sao đâu, chờ fic em nè ^^
Về Đầu Trang Go down
wings89

wings89

Tổng số bài gửi : 332

[Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện   [Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện - Page 3 Empty2/12/2010, 00:59

[ Shiho Miyano ] Kết thúc ( F8)
Vừa đặt chân về Mỹ, Shiho nhận được một cú điện thoại đến từ Nhật. Một số lạ. Thoáng ngần ngừ, cô bắt máy.

"Hello?"

Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói khá quen. Shiho cắn nhẹ môi khi nhận ra đó là giọng của ai.

" Miyano-san? Tôi là Ran Mouri"

"Uhm, vâng... Chuyện gì vậy, Mouri-san?"

Đáp lại, Shiho chỉ nghe thấy những tiếng nghẹn ngào, dường như cố kiềm chế những giọt nước mắt. Không hiểu sao từ khi bước vào phi trường, trong lòng cô luôn dấy lên nỗi bất an ko hiểu nổi. Tim cô đau thắt như bị ai đó bóp chặt, một nỗi sợ hãi mơ hồ cứ bủa vây lấy tâm trí cô. Nhưng Melkior bảo rằng cô chỉ bị ảo giác vớ vẩn, bởi lẽ tên thám tử ngu ngốc đó hiện đang trong nhà thờ làm lễ cưới, sao lại xảy ra chuyện gì được.

Nhưng cuộc điện thoại bất ngờ này càng khẳng định những linh tính trong cô là đúng. Những ngón tay run run bấu vào điện thoại, Shiho thở dốc một cách khó khăn:

" Anh ấy...anh ấy...xảy ra chuyện gì, phải ko?"

Giọng Ran vỡ oà trong điện thoại.

" Shinichi...gặp tai nạn...hiện giờ vẫn chưa tỉnh..."

Chiếc điện thoại suýt nữa thì rơi xuống đất. Shiho cảm thấy rõ cơn ớn lạnh đang chạy dọc sống lưng.

"Anh ấy...?"_ Cô lắp bắp, nhưng dù cố gắng mấy vẫn ko hoàn thành được câu nói hoàn chỉnh.

" Shinichi...muốn gặp cô"_ Ran nức nở_" Tôi đã ở bên cạnh anh ấy..rất lâu...tôi đã gọi anh ấy nhiều lần...nhưng anh ấy vẫn ko tỉnh dậy....Anh ấy chỉ gọi...tên cô..."

Bàn tay vô hình đó đã xé toạc trái tim Shiho làm hai mảnh. Ran gần như oà khóc.

" Anh ấy chỉ gọi tên cô...suốt 2 năm nay vẫn gọi..."

 Những ngón tay Shiho đông cứng trên điện thoại.

"Miyano-san, xin hãy trở về....trở về cứu Shinichi..."

Đầu dây bên kia ngừng lại một chút, dường như để hít thở không khí trước khi nói ra câu quan trọng nhất.

" Tôi đã thua...Anh ấy thuộc về cô...từ cái ngày 2 năm trước, tôi đã biết là như vậy, chỉ tại tôi cố chấp và ko muốn tin vào điều đó..."

"Mouri-san..."

" Xin cô hãy trở về...tôi biết..chỉ cần nghe tiếng cô, anh ấy sẽ tỉnh lại...nhất định...Hãy trở về cứu Shinichi..."

Tút...tút...

Tiếng gác máy điện thoại, bỏ lại Shiho trống rỗng im lặng giữa căn phòng tối.

"Shinichi đã gặp tai nạn", giọng nói của Ran lại vang lên, đánh thức Shiho khỏi những những cảm xúc hỗn độn. Cô bật dậy, chỉ kịp vơ lấy áo khoác và chiếc túi xách chứa giấy tờ, hộ chiếu, sau đó phóng như bay khỏi nhà.

Từ cửa sổ phòng mình, Melkior rít một hơi thuốc dài. Đôi mắt tối sầm đau đáu yêu thương vẫn dõi theo chiếc bóng mảnh mai của cô gái, đến khi cô lên một chiếc taxi và biến mất trong màn đêm. Từ ngày cô muốn trở về Nhật...từ ngày cô gặp hắn, anh biết, anh đã thực sự mất cô...

- John F. Kennedy International Airport, please!

Đó là câu nói duy nhất từ lúc cô bước lên xe. Hai bàn tay đan vào nhau, ký ức Shiho trôi về đêm đầu tiên họ gặp lại nhau tại Nhật. Cuộc điện thoại định mệnh....

**Flashback**

Tôi nhìn đồng hồ, 2:00 A.M

Thẫn thờ nhìn chiếc điện thoại trên tay, tôi không biết mình nên làm gì lúc này.

Anh ấy sẽ đến trong 10' nữa.

Tôi ngần ngừ, sau đó đứng dậy, chọn một chiếc áo cổ lọ sẫm màu và một chiếc quần jean đen. Thêm một áo khoác mỏng màu xám tro.

Tôi len lén mở cửa, nhằm chắc rằng mình sẽ ko gây ra bất cứ tiếng động nào có thể đánh thức Gin đang ở phòng bên cạnh.

Bước nhẹ nhàng đến thang máy, tôi khẽ thở phào khi điện thoại bắt đầu reng.

"Uhm..Em đang xuống. Chờ ở bên ngoài nhé?"

Chiếc BMW màu xám bạc đã đậu  sẵn trước cổng khách sạn. Shinichi mở cửa kính xe, mỉm cười nhìn tôi. Đôi mắt anh lấp lánh những tia sáng hạnh phúc. Một thoáng trong tôi cảm thấy run rẩy...tôi sợ mình sẽ chìm vào đôi mắt ấy lần nữa, và sẽ ko thể thoát ra được. Tôi phải tự nhắc nhở với mình hằng trăm lần rằng, anh ấy sắp kết hôn, và cuộc hẹn này chỉ giành cho một người bạn thân đã lâu ngày ko gặp.

Phải, chỉ có vậy mà thôi.

"Tại sao...lại hẹn em vào giờ này?"_ Tôi nhìn qua cửa sổ, cố ko để mắt mình chạm vào đôi mắt anh thêm lần nữa.

Một khoảng im lặng trôi qua, trước khi anh ngập ngừng lên tiếng.

" Chỉ muốn gặp em"

Câu trả lời này đã đánh bại tất cả mọi nỗ lực dựng tuyến phòng thủ của tôi nãy giờ. Tôi quay ngoắt lại, sững sờ nhìn anh. Có thật đây là chàng thám tử mà tôi từng quen ko? Tôi chắc rằng anh rất tuyệt vời trong phán đoán và suy luận, nhưng cũng chừng ấy sự cam đoan rằng anh là một tên đần trong việc tình cảm, nhất là cách bộc lộ cảm giác của mình đối với một cô gái.

Sau khi ngớ ra khoảng vài chục giây, tôi hỏi lại, cũng một câu ngớ ngẩn ko kém.

"Cái gì?"

Tôi nghe anh thở dài.

"Có thể em xem những lời anh nói bây giờ thật ngu xuẩn, dối trá, ngốc nghếch hay gì đó...nhưng thực sự, anh chỉ muốn gặp em"

Hai bàn tay tôi siết chặt lại. Tôi phải nói gì đây?

" Vậy ah?"

Shiho Miyano! Những câu mỉa mai châm biếm của cô đâu cả rồi? Những lời nói sắc sảo mưu mẹo của cô đâu cả rồi?? Cô chỉ có thể ngớ ngẩn trả lời " vậy à " như thế này sao???

Tôi có thể nghe thấy tiếng hét đang vang lên trong đầu mình. Nhưng tôi còn có thể làm gì? Chắc hẳn hiện nay, trông mặt tôi như một con ngốc!

Chiếc xe lao vút qua màn đêm, băng qua những chiếc cầu, chạy vào đường cao tốc. Tôi ko biết anh định đưa tôi đi đâu, và tôi cũng ko có can đảm hỏi, sợ rằng mình lại buột miệng nói ra những câu...chẳng theo ý mình.

Cuối cùng, anh dừng lại dưới một sườn đồi.

Tôi nhận ra...phía trên ngọn đồi là khu rừng năm xưa bọn tôi hay cùng đội thám tử nhí đi cắm trại. Hơn bốn năm rồi bọn tôi ko trở lại đi, từ khi chúng tôi quay lại hình hài thật của mình.

Shinichi mở cửa xe, giơ bàn tay trước tôi và mỉm cười. Tôi đặt tay mình vào tay anh, cảm thấy chút ấm áp khi những ngón tay đan vào nhau.

Anh dắt tôi chậm rãi vào rừng, tiến dần lên đỉnh đồi- nơi tôi biết có một căn nhà gỗ đã bỏ trống từ lâu- năm xưa bọn tôi thường hay dùng làm chỗ trú đêm trong chuyến pic-nic.

"Đôi lúc anh cảm thấy...rất nhớ Conan"

"Em cũng vậy"

 Những mẩu đối thoại ngắn bắt đầu xuất hiện, đầu tiên là những kỉ niệm ngày chúng tôi còn bé- Conan và Ai, sau đó là khoảng thời gian khi chúng tôi đã trở lại hình dạng cũ. Đến lúc kể về cuộc sống trong 2 năm qua, thì tôi và anh đã ngồi bên cạnh lò sưởi trong căn nhà gỗ quen thuộc.

Tôi thực sự không hiểu bằng cách nào, và tại sao...nhưng khi sực tỉnh lại, tôi đã nằm trong lòng anh ấy, với chiếc áo khoác đen dày đắp ngang. Anh dựa lưng vào vách, nhìn chằm chằm những tia lửa lập loè trong lò, đôi mắt xa xăm như đang nghĩ ngợi rất nhiều. Tôi ngồi dậy, định sẽ tránh ra xa xa một chút, nhưng anh đã kéo tay tôi, thầm thì.

"Cứ giữ như thế này...Shiho"

Tôi gần như nín thở. Đầu óc tôi bắt đầu hỗn loạn. Chấp nhận ra ngoài với anh vào lúc này, đi đến một nơi hẻo lánh như vậy...và trong hoàn cảnh này, thì chỉ có  Chúa mới biết chuyện gì có thể xảy ra giữa hai chúng tôi!

Tôi nuốt khan, cố giữ tone lạnh lùng vô cảm của mình, "Như thế này ko hay đâu, nhất là đối với một người sắp kết hôn"

Anh tròn mắt nhìn tôi, với một chút thích thú, sau đó phì cười.

"Em ghen à?"_ anh hỏi với cái nháy mắt tinh nghịch.

Tôi chắc rằng mặt tôi đã biến sắc một chút, nhưng ko quá rõ để nhận ra bởi ánh lửa nơi đây cứ chập chờn vô định.

"Chỉ đùa thôi", anh bật cười, nhại lại giọng của tôi mỗi khi tôi "vô tình" hay "cố ý" nói ra một điều gì đó khiến anh bối rối.

"Anh ko ngờ là còn có thể gặp em...Anh ko biết phải diễn tả cảm xúc này như thế nào...Thực sự, nó rất lạ"_ Anh cầm chiếc que cời lửa, cạy cạy những hòn than trong lò.

"Anh và Ran sắp kết hôn, đừng để những cảm xúc nhất thời khiến mình phải hối hận", tôi cắn môi, cúi đầu thấp xuống để anh ko nhận ra đáy mắt tôi bắt đầu dậy sóng.

Im lặng.

Chỉ có tiếng tia lửa nổ lách tách.

"Nếu anh nói...anh sẽ ko kết hôn nữa, thì sao?"

"Cái gì???"

Tôi nhảy dựng lên, và gần như hét. Tôi trừng trừng nhìn anh, chờ đợi anh nói câu tiếp theo như lúc nãy " Chỉ đùa thôi". Nhưng ko, anh vẫn dán mắt vào ngọn lửa bập bùng với gương mặt chứa đầy sự phiền muộn.

Mồ hôi rịn ra trong lòng bàn tay tôi. Anh ấy...ko đùa.

"Tại sao?"_ Tôi chỉ có thể bật ra hai chữ sau một thời gian đấu tranh tư tưởng giữa hàng chục câu hỏi hiện ra trong đầu.

Bất chợt, tôi thấy vòng tay anh siết chặt hơn. Anh tự cằm lên tóc tôi, thấp giọng.

"Em đã bảo anh quên em đi...và nói rằng muốn anh sống thật hạnh phúc. Anh đã vì em, cố gắng mỗi ngày nở nụ cười với cô ấy. Cố gắng để thấy mình vẫn sống hạnh phúc. Nhưng làm sao anh có thể hạnh phúc được...khi 2 năm qua anh chưa từng quên em? Anh chưa từng quên em, dù trong một giây, một phút..."

Máu trong người tôi đông cứng lại. Hơi thở anh phả vào vành tai tôi, nóng hổi.

"Anh luôn tự lừa dối mình, lừa dối Ran...Anh chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc...Cho đến khi anh gặp lại em, đến khi anh biết rằng em vẫn còn sống. Đó là lần đầu tiên anh cảm nhận được thế nào là hạnh phúc...suốt 2 năm qua"

Tôi không biết mình nên làm gì bây giờ. Cũng ko biết mình nên nói gì.

Sự trở lại của tôi lần này...có phải sai lầm hay ko??

Và những gì anh ấy đang nói...có thực sự mang ý nghĩa như tôi nghĩ hay ko?

" Anh biết, anh quá ích kỷ...Nhưng nếu cứ tiếp tục, thì sẽ ko ai có hạnh phúc cả...Anh ko thể kéo theo Ran bước vào cuộc sống hạnh phúc xây dựng trên ảo tưởng được..."

"Anh ko thể làm tổn thương cô ấy"_ Tôi thở dài nặng nề_" Anh yêu cô ấy, từ khi hai người còn bé, phải ko...Anh đã yêu cô ấy..."

"Phải, anh đã từng yêu cô ấy, có lẽ...Nhưng anh ko phân biệt được, đó là tình yêu giành cho một người bạn thân thiết lâu năm, hay tình yêu giữa một chàng trai giành cho một cô gái...Có lẽ anh đã nhầm lẫn thứ tình cảm đó là tình yêu, anh ko biết..."_ Shinichi nói một mạch, dường như anh đang bị kích động_" Anh chỉ biết...khi anh tưởng đã mất em mãi mãi, anh giống kẻ đã chết rồi vậy. Tất cả đều trở nên vô nghĩa. Không còn gì quan trọng hơn nữa. Anh cười nhưng thậm chí ko hiểu mình cười về việc gì. Anh đã sống hai năm trống rỗng, buồn tẻ và chán ngắt. Sống trong một thế giới chết."

Đôi mắt tôi căng tròn hết mức có thể, nhìn chàng trai đang gục đầu vào mái tóc mình với nhịp thở bấn loạn. Anh ấy là Shinichi Kudou- thám tử lừng danh nhất  Nhật Bản ư? Dường như anh đã thay đổi rất nhiều...trong hai năm...

"Anh sẽ xin lỗi Ran...sẽ thú nhận tất cả với cô ấy...anh ko muốn tiếp tục lừa dối mình, lừa dối cô ấy, và cả...em...Em hãy ở lại, có được ko?"

Tôi ko nhớ mình đã trả lời những gì, hình như chỉ là gật đầu rất nhẹ, sau đó lại lắc đầu, rồi lại gật,...Và dần dần, tôi chìm vào giấc ngủ trong bờ ngực anh...nhẹ nhàng, êm dịu...Điều duy nhất tôi biết rõ khi đó chính là: anh đang ở đây, ko còn là ảo ảnh trong những giấc mơ. Vòng tay anh...luôn bảo vệ tôi khỏi những con quái vật đeo đuổi hằng đêm trong quá khứ. Nơi duy nhất khiến tôi có cảm giác an toàn tuyệt đối.

**End flash**

"Chuyến bay đến Nhật số hiệu E.271 sắp cất cánh trong vòng 10' nữa. Xin quý khách vui lòng kiểm tra hành lý và hoàn tất thủ tục."

 Shiho vừa dợm bước qua cổng soát vé thì một bóng dáng quen thuộc đập vào mắt.

- Melkior?

 Cô ngỡ ngàng nhìn chàng trai tóc vàng trong chiếc áo khoác đen lạnh lùng. Không hiểu anh đã đứng đó từ lúc nào, đôi mắt xanh nhạt buồn bã nhìn cô. Giọng anh trầm trầm vang lên giữa không gian vắng lặng của sân bay.

- Chỉ cần em cảm thấy hạnh phúc, thì đừng do dự gì nữa. Nhưng nhắn lại với hắn, nếu hắn còn làm em khóc, thì dù là ở đâu, anh cũng sẽ bay về bắn vỡ sọ hắn đấy.

 Shiho ngỡ ngàng, nhưng rất nhanh, cô mỉm cười.

- Cảm ơn, Mel. Em nhất định sẽ hạnh phúc.

 "Chuyến bay đến Nhật số hiệu E.271 sắp cất cánh trong vòng 5' nữa. Xin quý khách vui lòng kiểm tra hành lý và hoàn tất thủ tục."

[/font]
***

- Chỉ giỏi bày trò với trẻ con.

 Tiếng cười hạnh phúc vang lên rộn rã trong ngôi biệt thự rộng lớn.

[center">**END**
Về Đầu Trang Go down
Sponsored content




[Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện   [Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện - Page 3 Empty

Về Đầu Trang Go down
 

[Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 3 trong tổng số 4 trangChuyển đến trang : Previous  1, 2, 3, 4  Next

 Similar topics

-
» [Shiho Miyano/Ai Haibara] Xám
» Hoa hậu của TTLD Conan - Miss Conan của chúng ta là: Shiho Miyano/ Haibara Ai
» 10 họa sĩ truyện tranh làm thay đổi lịch sử truyện tranh Nhật Bản
» [Conan fan art] by Haibara-sherry
» [Shiho Miyano] Một tâm hồn đầy những tổn thương...

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
CFC :: Khu vực Tài nguyên :: Fan Fiction :: Tạm Ngưng-