CFC

Khách viếng thăm sẽ thiệt thòi lắm nha ~
Đăng nhập để chia sẻ/ Login để yêu thương  ^^


[Long Fic sưu tầm] Thứ quan trọng nhất - Page 2 22985209-p0
CFC

Khách viếng thăm sẽ thiệt thòi lắm nha ~
Đăng nhập để chia sẻ/ Login để yêu thương  ^^


[Long Fic sưu tầm] Thứ quan trọng nhất - Page 2 22985209-p0


Conan Fan Club
 
Trang ChínhLatest imagesĐăng kýĐăng Nhập

Share
 

 [Long Fic sưu tầm] Thứ quan trọng nhất

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Chuyển đến trang : Previous  1, 2
Tác giảThông điệp
ran_kudo

avatar

Tổng số bài gửi : 20

[Long Fic sưu tầm] Thứ quan trọng nhất - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: [Long Fic sưu tầm] Thứ quan trọng nhất   [Long Fic sưu tầm] Thứ quan trọng nhất - Page 2 Empty6/1/2011, 22:21

First topic message reminder :

Mình là mem mới nên cũng muốn đóng góp cho 4rum
Đây là fic mìk sưu tầm được. Khá hay! Các bạn xem thử!
Mình post 2 chap trước. Nếu hay thì các bạn comment. Mình sẽ post tiếp.

Chap1: Một chút gió…

-Shinichi này! Mai là sinh nhật của cậu...cậu có về Tokyo k ? – Ran nói qua điện thoại.
-À ! À ! Tớ còn bận vài vụ án nên chắc k về Tokyo được đâu ! Tớ đang ở Nagoia !
-...
-Nhưng Ran này ! Tớ sẽ rất vui nếu cậu cùng đón sinh nhật với tớ…-Conan nói với giọng có lỗi
-…Shinichi này…nếu tớ có…có chết…thì cậu có bỏ những vụ án mà về đây không? – Ran nói với giọng nghẹn ngào.
-Sao lại hỏi vậy?-Conan hoảng hốt.
-À không…chỉ vì…tớ…tớ có linh cảm…tớ…
-Tớ sẽ luôn bảo vệ cậu! Điều đó là chắc chắn!
-Ừm! –
Ran kết thúc cuộc nói chuyện, đây là lần đầu tiên cô cúp máy trước, mọi lần đều là Shinichi, người gọi cho Shinichi là cô, người luôn phải nghe tiếng píp píp cũng là cô và người chờ đợi luôn là cô…vậy còn Shinichi? Cậu ấy biến đi đâu trong suốt một năm đến cả sinh nhật của mình cũng không thể về…những vụ án đối với cậu ấy quan trọng đến thế à? Cậu ấy luôn muốn giúp người khác tim ra sự thật, cậu ấy vui khi bắt dc hung thủ…nếu vậy cô cũng muốn là một trong những nạn nhân…để cậu ấy quan tâm đến! Ý nghĩ điên khùng ấy thoáng qua trong đầu Ran…nhưng nó nhanh chóng biến mất…chỉ để lại trong cô một khoảng trống đáng sợ. Cô muốn có một sự thay đổi chăng?
Nghe Ran nói những điều khó hiểu, Conan rất lo lắng, dường như Ran đang có vấn đề gì đó mà không thể nói cho cậu biết. Conan chạy như bay về nhà…nhưng khi đến nơi thì cửa đã khoá ngoài, không một lời nhắn. Conan gọi cho Ran thì điện thoại cũng bị khoá. Conan cảm thấy bất an mọi khi đi ra ngoài Ran luôn để lại lời nhắn trên cửa cho cậu, ít nhất luôn bắt máy phòng trường hợp cậu gọi đến. Có thể là cô ấy có việc gấp nên quên ghi lời nhắn…có thể là điện thoại hết pin nên không liên lạc được…có thể là cô ấy giận cậu nên mới nói những lời khó hiểu…Cậu không thể nào bình tĩnh mà suy nghĩ được…nếu lỡ Ran gặp nguy hiểm?! Và Conan chạy đi…tìm Ran! Không biết Ran đang ở đâu và cậu muốn đến đâu…cậu chỉ biết không thể đứng đợi như vậy được. Tất cả mọi chuyện khi liên quan đến Ran, cậu đều trở nên hoảng loạn…
Cậu chạy đến siêu thị, đài quan sát, khu mua sắm, cả văn phòng luật của mẹ Ran, gọi điện cho Sonoko nhưng đếu không tìm thấy Ran. Cuối cùng cậu gọi cho bác Mori
-Bác Mori ơi, chi Ran bị bắt cóc rồi!
-Chú mày nói gì thế!
-Cháu nói thật đấy! Cháu về nhà không thấy chị ấy đâu, gọi điện cũng không ai bắt máy, lại chẳng có lời nhắn nào cả…chị Ran…
-Ran mới gọi điện cho ta bảo hôm nay có về ăn cơm không mà? –Ông Mori vừa nói điện thoại vừa hét toáng lên khi đến màn trình diễn của Yoko
-Gì chứ!
-Ranh con đúng là rắc rối...về nhà nhắn với Ran là hôm nay ta về muộn – Mori chưa nói hết câu thì đầu bên kia đã cúp máy.
******
-Ran-neechan! -Về đến nhà thấy cửa mở, Conan xông thẳng vào bếp…nhưng chẳng có một ai.
-Ran-nee chan! Ran-nee chan! -Cậu không ngừng gọi Ran
-Gì thế Conan-kun! –Ran từ ngoài bước vào.
-Chị đi đâu thế Ran- nee chan! Sao em gọi điện cho chị không được, cả lời nhắn cũng không…chị đi đâu thế! – Conan tức giận
-Em sao thế Conan-kun, chị chỉ ra ngoài mua ít đồ ăn thôi mà…ừm chị xin lỗi không để lại lời nhắn cho em- Ran cười nhẹ
-Không…không…vì em cứ tưởng chị gặp chuyện gì…- Conan ấp úng khi nhìn vào mắt Ran.
-Em lo lắng quá rồi đấy! – Ran quay vào bếp chuẩn bị bữa tối…
-Anh Shinichi nói với em hôm nay chị nói chuyện với anh ấy rất lạ…-Conan cũng theo vào bếp.
-…
-Anh ấy bảo…khi nào chị về hãy gọi điện thoại lại cho anh ấy…
-Hôm nay em muốn ăn gì nào? –Ran cố tình phới lờ lời đề nghị.
-Ran- nee chan…anh Shinichi bảo em…khi nào chị về hãy gọi lại cho anh ấy…-Conan lặp lại một lần nữa
-Gọi để làm gì?!
-Anh ấy rất lo cho chị…anh ấy muốn biết chị đang gặp phải vấn đề gì?!
-Chị chẳng sao cả! – Ran lạnh lùng
-Chị Ran…anh ấy xin chị hãy gọi lại cho anh ấy! -Câu nói cứng rắn của Conan làm Ran suy nghĩ giây lát.
-Vậy tại sao…chị luôn phải là người gọi cho Shinichi?! -Ran nhìn Conan với ánh mắt quả quyết.
-…chị Ran…
-Nếu muốn anh ấy có thể gọi cho chị…nhưng…có lẽ là anh ấy không muốn như vậy! –Một thoáng buồn Ran lại cười.
Conan không hiểu câu nói đó là có ý gì, càng không hiểu nụ cười đó muốn nói lên điều gì. Cậu chỉ biết…có điều gì đó không ổn!

Chap 2:Một giấc mơ…
-Tớ tìm thấy rồi nhé!
-Sao cậu hay thế! Cậu đang chơi bóng mà vẫn biết tớ đang trốn ở đâu à?! –Ran từ hốc cây to chui ra
-Chẳng phải ban đầu cậu gợi ý là cậu sẽ trốn ở nơi nhìn thấy chỗ tớ đang chơi bóng sao?-Shinichi nháy mắt.
-Ừm…thì sao?
-Hôm nay trường tiểu học teitan đóng cửa, cậu không thể trốn lên các lớp học nhìn xuống sân chơi bóng được…
-Ừm – Ran tỏ vẻ không hiểu
-Chỗ có thể trốn được làm tớ nghĩ tới hốc cây to gần sân bóng mà tụi nhóc vẫn hay trốn…-Shinichi cười đắc thắng.
Cả hai đứa trẻ cùng hướng ra phía con sông gần trưởng tiểu học teitan, hoàng hôn xuống, ánh vàng cam lan dần trên mặt đất.
-Có phải cậu sẽ luôn tìm ra tớ không Shinichi - bất giác Ran hỏi
-Ừm…tớ luôn tìm ra cậu dù cậu ở đâu! –Shinichi nhún vai
-Thật nhé!
-…
-Vậy bây giờ nếu tớ biến mất khỏi mắt cậu…cậu hãy đi tìm tớ nhé!
Ran cười nụ cười chan hoà trong nắng rồi sau một cái chớp mắt cô biến mất khỏi tầm nhìn của Shinichi.
-Ran…cậu làm trò gì thế…cậu ở đâu vậy…-Shinichi hốt hoảng, không hiểu chuyện quái gì đang xảy ra.
“Hãy đi tìm tớ đi Shinichi! Gợi ý nhé…tớ sẽ đợi cậu ở nơi mà chỉ có duy nhất một mình cậu biết…nghĩa là sẽ không ai tìm ra tớ …ngoài cậu…” tiếng của Ran vang vọng trong không trung, từng chữ rõ ràng.
-Ran đừng đùa nữa. Ran!

-Ran! ĐỪNGGGG!!!!!!!!!!!!!
Thì ra chỉ là một gíâc mơ. Conan thức dậy người đẫm mồ hôi. « Gíâc mơ gì thế này » -Conan thầm nghĩ. Thấy không yên tâm cậu chạy đến phòng của Ran, cô vẫn đang ngủ. « Có thật Ran sẽ biến mất như vậy không ?! »

Sáng hôm sau,Conan thức dậy thật sớm để chuẩn bị đi học cùng Ran. Cậu nghĩ dù thế nào thì cậu cũng nên theo sát cô ấy.
-Ran –nee chan!-Conan gọi.
-…
-Chị và anh Shinichi giận nhau à ? Hôm qua chị trông lạ lắm !
-Không ! Chị có làm sao đâu ! Chỉ là...chị đang nghĩ...nếu chị trở thành một trong những nạn nhân của một vụ giết người nào đấy...thì anh ấy liệu có về Tokyo ngay không ?!
-Ran-nee chan chị đừng suy nghĩ như vậy! Dù anh Shinichi không có ở đây nhưng anh ấy vẫn đang dõi theo bảo vệ chị…và…còn có em…em sẽ không để chị có chuyện gì đâu!
-Ừm! Ran ngẩng nhìn trời-Biết đâu được nếu có ngày chị phải biến mất
“Biến mất”-hai từ làm Conan nhớ về giấc mơ hôm qua. Gíâc mơ có ý nghĩa gì sao?
-Em còn nhỏ lắm không hiểu dc đâu Conan-kun…những thứ đại loại gọi là số mệnh hay linh cảm…-Ran lại cười nhưng không thể giấu được nổi buồn trên gương mặt, ít nhất là trước mặt cậu!
-…
-Conan-kun-tiếng gọi của bọn nhón lớp 1-B
-Ayumi, Mitsu, Genta…
-Chúng em chào Ran-nee chan! -Tụi nhóc cùng đồng thanh.
-Chào các em!
-Hôm nay cậu đi học với chị Ran à? Đi sớm thế!- Ayumi ghen tỵ.
-Sao cậu trông có vẻ buồn thế Conan! –Mitsu nói nhỏ với Conan
-Đâu…tớ không sao!
Conan vẫn còn nghĩ đến hai từ “linh cảm” và giấc mơ đêm qua, như có một sự sắp xếp…hay chẳng qua do cậu suy nghĩ nhiều về thái độ khác lạ của Ran? Không! Gĩưa cậu và Ran luôn có một sợi vô hình nào đó và cảm giác bất an này hẳn phải có lý do nào đấy!
-Các em đi trước nhé! Chị có chút chuyện không thể đi cùng các em được. –Ran vẫy tay chào bọn nhóc và rẽ vào con hẽm dẫn đến bải đất trống phía sau trường trung học Teitan.
-Này, các cậu, tớ cũng có chút chuyện…các cậu đi trước vậy!
-Cậu đi theo chị Ran phải không? –Ayumi nắm tay Conan, kéo lại.
-Kh…không…
-Cậu theo dõi chị Ran à ?! –Genta thắc mắc.
-Không mà!
-Tớ có cảm giác…có phải cậu thích Ran-nee chan không? Ayumi lên tiếng
-…gì…
-Đúng đấy! Conan rất thích Ran-nee chan! –Haibara lên tiếng từ đằng sau.
-…chuyện…-Conan đỏ mặt.- Làm gì có! Cậu thật là…Các cậu đi trước nhé! –Conan thừa cơ chạy mất.
-Rắc rối rồi đấy Kudo! –Haibara cười nửa miệng.
Conan đi theo phía sau Ran và thấy Eisuke đã chờ Ran từ trước, cậu đưa cho Ran một bức thư, hai người nói gì đó rồi Eisuke bỏ đi! Conan không biết có chuyện gì, chỉ thấy Ran cầm bức thư một hồi lâu dường như đang suy nghĩ điều gì đó rất quan trọng
Có thể là bức thư gì chứ! Eisuke đưa nó cho Ran để làm gì?! Thật ra là chuyện gì đây ! « Chết tiệt ! Thằng Eisuke này muốn gì đây ?! »

Tác giả: Shinran
Nguồn http://conankun.forumotion.com/forum Very Happy Very Happy
Về Đầu Trang Go down

Tác giảThông điệp
ran_kudo

avatar

Tổng số bài gửi : 20

[Long Fic sưu tầm] Thứ quan trọng nhất - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long Fic sưu tầm] Thứ quan trọng nhất   [Long Fic sưu tầm] Thứ quan trọng nhất - Page 2 Empty20/1/2011, 12:00

Chap14: Không bao giờ phải chọn lựa!

Khi Shinichi vào thăm Ran, bà Eri đã thấy cậu, bà đứng trước cửa phòng bệnh nhìn cậu hồi lâu, và bà nhận ra rõ sự lo lắng của cậu đối với Ran. Nhưng rồi bà chỉ lắc đầu với bà, Ran cần những điều vững chắc hơn thế ?! Cậu ấy không phải lúc nào cũng ở bên Ran và giống như lần này chỉ khi con bà qua cơn nguy hiểm cậu ta mới xuất hiện, trước đó cậu ta đã đi đâu, đã làm gì ?! Theo đuổi những vụ án à, giống ông chồng bà ? Để kết cục cũng chỉ mình bà và sau này có thể là cả Ran cũng chịu khổ ? Đúng là bà rất yêu ông chồng vô số tội của mình, bà có thể chịu đựng và có thể hy sinh vì tình yêu đó nhưng dưới lập trường người mẹ, bà k nhẫn tâm thấy con gái mình cũng chờ đợi mỏi mòn như vậy !

-Cô không có gì muốn nói với cháu sao ?- cuối cùng Shinichi cũng lên tiếng sau một hồi quan sát.
-Ừ ! Cháu tinh ý quá đấy !–Bà Eri bước vào phòng – Cháu về khi nào thế Shinichi ?!
-Cháu mới về thôi ạ !
-Vì nghe tin Ran nhập viện à ?!
-Cháu...cháu đã cố gắng để về đây thật sớm...
-Vụ án cháu đang theo có vẻ vẫn chưa xong nhỉ ?!-Bà bước lại gần Ran, nhìn gương mặt xanh xao của cô con gái cưng mà đau lòng.
-Vâng...-Shinichi ấp úng.
-Vậy là cháu cũng sắp đi nữa sao ? Vụ án nào mà cháu theo đuổi suốt cả năm trời thế hả ?! -Vẫn với giọng lạnh lùng, bà nói.
-Cháu không biết nói thế nào...nhưng mọi chuyện phức tạp hơn cô nghĩ...cháu mong cô hiểu cho cháu, cô Eri !-Shinichi hiểu ra rằng bà Eri đang dò xét mình, có lẽ chính bà cũng đang bắt đầu nghi ngờ cậu.
-Ừm !-Bà bước ra khỏi cửa- Chúng ta nên ra ngoài nói chuyện nhỉ, Shinichi !
-...-Shinichi im lặng, đầu cậu trống rỗng, cậu chẳng thể suy nghĩ dc gì cả hơn thế cậu cũng chưa chuẩn bị tinh thần để có thể trả lời những câu hỏi không-thể-sắc-bén hơn của bà luật sư nổi tiếng, bây giờ cậu chỉ muốn dc ở bên cạnh Ran, thế thôi.
-Sẽ nhanh thôi, Shinichi !-Bà hiểu tâm trạng của cậu khi thấy cậu cứ nắm chặt tay Ran.
-Vâng ! - Cậu trả lời sau một hồi suy nghĩ, chuyện gì đến cũng sẽ đến, chẳng qua là nhanh hay chậm.

Bước ra khỏi phòng bệnh, không khí bên ngoài chỉ có thể miêu tả bằng 1 từ :lạnh !

-Lúc Ran dc chuyển đến bệnh viện, nó đã bảo ta về nhà để lấy 1 thứ và nhất định phải đưa nó cho cháu- Bà Eri lấy một món quà gì đó trong túi ra, đưa cho Shinichi-Cháu hãy nhận lấy, đấy là tấm lòng của nó !
-…- « là quà sinh nhật »
-Ngay cả những lúc như thế nó vẫn nghĩ đến cháu, Shinichi !
-….
-Còn cháu, chắc lúc đó cháu đang tự mãn vì phá dc 1 vụ án đúng không ? -Gịong bà vẫn đều đều, không tỏ rõ cảm xúc gì…
-Cháu…
-Mà thôi điều đó thì cũng chẳng trách cháu làm gì ! –Bà nhún vai, tỏ vẻ thông cảm.-Theo đuổi lý tưởng của mình thì có gì mà sai… đôi lúc ta nghĩ cháu giống như ông chồng của ta vậy…có điều có thể ông ta không thể sánh bằng cháu -giọng bà nhỏ dần, như tự trách.
-…- Cậu vẫn tiếp tục im lặng, bây giờ cậu mà lên tiếng thì đúng là một điều dại dột.
-Chắc là cháu biết Conan chứ ?
-Vâng !
-Lúc Ran bị bắn chỉ có một mình Conan bên cạnh Ran thôi…và thằng bé đã ở bên cạnh Ran suốt cho đến khi nó tỉnh dậy…đôi khi người trưởng thành lại vô tình hơn trẻ con ấy chứ! –Đúng là phong thái của một nữ luật sư, từng câu từng chữ đều có ẩn ý rõ ràng.
-…
-Và ta đã nghĩ đáng lẽ người bên cạnh Ran lúc ấy là cháu mới phải! –Không giấu dc cảm xúc của mình, giọng bà đầy vẻ tức giận. –Nói cho ta biết, lúc Ran gặp nguy hiểm, cháu đang ở đâu? Có phải chỉ khi thấy con gái ta như thế nàY cháu mới chịu về phải không?
-Không phải như vậy…không phải như cô nghĩ…
-Nếu thế ta phải nghĩ như thế nào đây!
-Rồi sẽ có một ngày cháu giải thích hết mọi chuyện với cô và Ran.- Shinichi quả quyết.
-Với những chuyện vừa xảy ra, cháu nghĩ ta còn có thể giao Ran cho cháu và ông chồng ta nữa sao?
-Cô nói vậy là sao? -Câu nói đó của cô Eri làm Shinichi không khỏi bang hoàng.
-Ta đã rất tin tưởng cháu. Cháu có nhớ cháu đã hứa với ta sẽ bảo vệ cho Ran hay không? Chính vì tin cháu ta mới để Ran sống chung với ông chồng thám tử vô dụng của mình với hàng đống rắc rối.
-…
-Ta đã quyết định rồi, sau khi Ran hoàn toàn bình phục, ta sẽ cùng nó qua Mĩ, ở đó sẽ có k bất kì nguy hiểm nào hay chí ít cũng chẳng có gì để nó lưu luyến mà phải đau khổ nữa.
-Cô không thể làm thế, cô Eri!- “Qua Mĩ ư?! Đó là đều cậu không nghĩ đến và cũng chưa bao giờ muốn nghĩ đến ! »
-Tại sao? Bà Eri hết sức ngạc nhiên trước câu bác bỏ thẳng thừng của Shinichi.
-Vì nếu Ran không muốn…làm vậy khác nào cô ép buộc Ran…
-Hay là vì cháu không muốn thế?
-Cháu…cháu…cháu biết trong việc này cháu k có tư cách xen vào…nhưng cháu sẽ k để cô mang Ran đi!
-…
-Cháu không tin tưởng để giao Ran cho bất kì ai…kể cả cô, cô Eri ạ!
Khỏang trời đêm im lìm, những cơn gió vẫn rít qua mang theo cái lạnh, giá buốt của mùa đông. Cậu biết bản thân cậu cần gì, cậu biết, cậu không thể để mất cô và cậu chỉ suy nghĩ một điều hiển nhiên đơn giản như thế thôi.
-Nếu ta vẫn nhất định sẽ dẫn Ran đi thì thế nào! -Gịong bà Eri vẫn lạnh lùng dù bà khá bất ngờ trước câu trả lời của cậu.
-Cháu tin rằng Ran nhất định sẽ ở lại, cô ấy sẽ hiểu tình cảm mà cháu dành cho cô ấy…vì thế cô đừng làm khó cô ấy, dc k? Cháu không bao giờ muốn cô ấy phải lựa chọn giữa cháu và gia đình! Điều đó sẽ làm cô ấy rất buồn phiền…
-Nếu cháu là một người thông minh thì khi cháu đã quyết định chọn lý tưởng của mình và biến mất trong ngần ấy thời gian, cháu cũng đừng nên xuất hiện trước mặt con gái ta nữa. Ta k muốn nó chờ đợi một thứ k thực giống như ta…-
Bà Eri nhìn cậu, ánh mắt vẫn cương quyết. Bà hiểu hơn ai hết việc chờ đời ai đó thì sẽ đau khổ đến mức nào, bà biết con gái bà rất yêu quý Shinichi và nhất định sẽ đợi cậu ta. Bà cũng biết Shinichi là một chàng trai tốt, sẽ mang lại hạnh phúc cho cô nhưng suy nghĩ này liệu có đúng đắn?! Cậu ta là con người thuộc về xã hội, cống hiến cho cộng đồng, cậu ta như con chim với khát khao tung cánh bay vượt trời xanh còn con gái bà, nó giống như chiếc lồng yếu ớt không thể giữ dc đôi cánh ấy vậy thì hạnh phúc là điều rất khó có dc. Rồi bà nhớ đã không ít lần cô con gái của bà đã khóc vì tên thám tử kia đi biền biệt k về cả những lần hắn bỏ rơi cô với chỉ một lý do vì đang có ng` cần hắn? Nói vậy nghĩa là con gái bà k cần hắn ư? Không! Bất cứ lúc nào con gái bà cũng cần hắn nhưng hắn k hề nghĩ đến cảm xúc của nó, điều này khiến bà tức giận thật sự?!
-…
-Con gái ta thật khờ khạo…nó k biết dc rằng…tình yêu là con 0, con số 0 không làm gì nó chỉ có chính nó làm khổ mình.
-Cô không hiểu rồi cô Eri! Nếu không bắt đầu từ con số 0 thì chẳng có gì hết! Bởi vì “không có gì” nên người ta mới trân trọng những thứ “đang có”…-Cậu thật sự k muốn bà Eri khẳng định rằng, tình cảm của cậu và Ran chỉ là con số 0.

…Có thể chờ đợi là đau khổ…nhưng chẳng phải với bản thân bà chờ đợi cho bà thêm hy vọng đó ư? Bà chờ đợi chồng mình để hy vọng một ngày nào đó gia đình lại dc hạnh phúc, chính trong sự chờ đợi cho bà thêm sức mạnh để vun đắp con số 0 ấy thành những thứ vô giá, chính chờ đợi khiến bà hiểu rằng mình yêu ông chồng vô số tội đó nhiều như thế nào và việc đánh mất ông sẽ khiến bà càng đau khổ hơn? Và liệu Ran cũng có những suy nghĩ đó giống bà!

-Cô Eri à, cháu chưa bao giờ lựa chọn giữa Ran và lý tưởng của cháu, Ran k phải thứ để chọn lựa mà Ran là thứ quan trọng nhất cháu k thể đánh mất. Nhưng rồi cô ấy sẽ vẫn quý mến cháu nếu như cháu sống mà chỉ biết nghĩ cho riêng mình sao? Người cô ấy yêu là người sẵn sàng hy sinh vì công lý cô ạ!
-…
Và người bà yêu cũng là người sẵn sàng hy sinh vì công lý!

-Ta có thể tin cháu lần này dc k nhỉ?! –Bà thở dài.
-Cháu xin cô hãy để cháu yêu Ran thêm nữa có dc không?
-…
Cuối cùng thì Shinichi cũng đã nói thật lòng mình, những điều cậu ấp ủ trong lòng. Cậu yêu Ran rất nhiều, nhưng để nói ra dc từ “yêu” ấy thì k phải dễ dàng.
Cả Shinichi và bà Eri đều không biết dc rằng, trong suốt cuộc trò chuyện đã có một ánh mắt luôn dõi theo họ. Và khi những câu nói cùng của Shinichi dc thốt ra, “người đó” đã mỉm cười!

Fic chỉ có đến chap 14 thôi :x . Khi nào có chap mới tớ sẽ post ngay.
À chị Shinran còn viết 1 fic mới bên www.conankun.forumotion.com nữa. Fic là "seven days" nói về cuộc hành trình tìm kiếm hạnh phúc của anh tiều phu trong câu chuyện "nàng tiên ông tre" (nv chính là anh Shin nhà mìk chứ ai cười lăn cười bò ), tớ khá thích. Nếu các bạn cũng thík thì tớ sẽ post sau.
Về Đầu Trang Go down
Khách vi
Khách viếng thăm
avatar


[Long Fic sưu tầm] Thứ quan trọng nhất - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long Fic sưu tầm] Thứ quan trọng nhất   [Long Fic sưu tầm] Thứ quan trọng nhất - Page 2 Empty21/1/2011, 11:43

Bạn ran_kudo viết fic hay quá trời hay luôn!Chỉ có điều đọc hơi mỏi mắt! :h1:
Về Đầu Trang Go down
ran_kudo

avatar

Tổng số bài gửi : 20

[Long Fic sưu tầm] Thứ quan trọng nhất - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long Fic sưu tầm] Thứ quan trọng nhất   [Long Fic sưu tầm] Thứ quan trọng nhất - Page 2 Empty21/1/2011, 12:08

Bạn ơi phải như mìk có cái tài ấy thì hay quá rồi. Fic này của chi Shinran k phải của mìk :evil:
Chắc tại mình quên viết tên tác giác phía dưới (tha lỗi tha lỗi). Nhưng mìk có ghi rõ nguồn với tên tác giả ở chap 1 đó bạn.
Về Đầu Trang Go down
ran_kudo

avatar

Tổng số bài gửi : 20

[Long Fic sưu tầm] Thứ quan trọng nhất - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long Fic sưu tầm] Thứ quan trọng nhất   [Long Fic sưu tầm] Thứ quan trọng nhất - Page 2 Empty23/1/2011, 20:42

Cuối cùng cũng có chap 15 (k biết cái này có phải là cái kết k nữa...mong đừng the end như vậy) . Đọc mà đau lòng.
Lần này giống như bên nguồn, post nhạc cho mọi người luôn. Bài nhạc dù nghe nhiều lần lắm rồi như sao khi đọc fic thì lại có cảm giác khác :?:




Chap 15: Chỉ tồn tại một sự thật duy nhất!

Cuộc nói chuyện với bà Eri chấm dứt, những gì muốn nói cậu cũng đã nói rồi…nhưng saO…chỉ để lại trong cậu một khoảng trống lớn. Cậu nhận ra có cái gì đó như là mất mác!

“Nếu cháu là một người thông minh thì khi cháu đã quyết định chọn lý tưởng của mình và biến mất trong ngần ấy thời gian, cháu cũng đừng nên xuất hiện trước mặt con gái ta nữa. Ta k muốn nó chờ đợi một thứ k thực giống như ta…”

“Không thực”…Ran đang chờ đợi cậu…mà có bao giờ cô ấy biết phải chờ đợi thứ gì đâu…dù vậy cậu vẫn hy vọng Ran đừng bỏ cuộc. Cuộc sống cậu phải trãi qua sau khi bị teo nhỏ cũng “không thực” nhưng có ai hiểu dc cái “không thực” của nó.

“Bỏ cuộc” phải chăng nếu cậu hy vọng thứ gì đó khác như mong cô ấy hãy “bỏ cuộc” - đừng chờ đợi gì nữa…có lẽ tốt hơn chăng?
Và nếu như vậy nghĩa là cậu “bỏ cuộc”?
Không!
Có bao giờ cậu nghĩ mình “bỏ cuộc” đâu? Đó là lý do cậu rượt đuổi theo bọn áo đen không mệt mỏi…Nhưng rồi cứ mỗi lần mất dấu bọn chúng hay phải đối mặt với nguy hiểm, cậu lại nghĩ thứ` Ran mong đợi là tình cảm của cậu hay là hình dạng học sinh cấp ba của cậu? Là Edogawa Conan hay Shinichi Kudo chẳng phải cũng là chính cậu thôi sao? Suy nghĩ rằng nếu Ran biết dc sự thật cô ấy sẽ gặp nguy hiểm kể cả những người thân của cậu có đúng là tất cả không? Nếu thế khi Vermouth phát hiện được thân phận thật sự của cậu…thì sao cậụ không bỏ sang Mỹ như vậy chẳng phải sẽ an toàn hơn cho cô ấy sao?

-Shinichi…
Cậu giật mình trước lời gọi của Ran, bi quay vòng trong mớ suy nghĩ của mình, cậu không biết cô đến khi nào.
-Ran…cậu về phòng nghỉ đi…ở đây lạnh lắm!
-Tớ cũng đã khoẻ hơn rồi! –Ran khẽ đáp.
-Cám ơn cậu...
-Về món quà sinh nhật à ? –Ran hỏi khi nhìn thấy gói quà Shinichi cầm trên tay–Không cần phải cám ơn đâu, cậu ngốc thế! Tớ không làm điều đó để cậu biết ơn tớ…

Time after time
If I could have met you in the city of changing hues
Thời gian trôi đi
Ước chi em có thể gặp anh trong 1 thành phố muôn sắc màu đổi thay



-Không phải thế…
-Cậu không giận khi tớ đã nghe lõm dc mẹ tớ và cậu nói chuyện chứ?
-…
-Có lẽ mẹ tớ hơi gắt gỏng với cậu…mẹ tớ không cần phải như vậy…theo tớ thôi…

-Ran à, mẹ cậu nói vậy cũng có lý của bà ấy! Tớ đáng bị như vậy mà. -Cậu cười ngượng.
I wouldn't need any more promises
Em không cần bất cứ một lời hứa nào nữa


-Sao phải như vậy? Tớ và cậu đã là gì của nhau đâu! –Cô lại cười - Cậu chẳng cần phải giải thích làm gì, Shinichi! Vì chỉ do tớ “tự nguyện” thôi mà! -Nu cười này không hợp với cô chút nào.

More than anyone else
Không cần bất cứ 1 người nào nữa


-Đừng…
-Cậu không có nghĩa vụ phải bảo vệ tớ, có lẽ mẹ không hiểu điều này. Còn về việc cậu theo đuổi vụ án của mình, thì cũng đơn giản vì cậu yêu thích nó đúng không, vậy thì hãy làm những gì cậu muốn làm…-Cô bước về phía cậu.
-Đừng như vậy mà…

You are so easy to hurt
Anh quá dễ tổn thương


-Và tớ thì sẽ làm những gì tớ muốn…
-Dừng lại đi, đừng đến đây…-Cậu bước lùi về phía sau.
-Điều mà tớ muốn làm là…
-Đừng!
-Đợi cậu!
-…
I want to be with you--this time, forever.
Em muốn được ở bên anh …Lúc này và mãi mãi


Rồi cậu nhoài người về phía trước, ôm chằm lấy cô.
Không nghĩ ngợi gì!
Chẳng còn gì quan trọng hơn cô.
Nếu cậu không giữ lấy…
Sẽ không bao giờ có cô nữa.
Cô mỏng manh và nhỏ bé quá, nếu còn nghĩ ngợi gì thêm…

-Shinichi…
-Đừng nói nữa dc không?

Cậu luồn tay qua mái tóc cô, xiết chặt. Cậu biết rằng có lẽ cô còn không thở nổi nữa nhưng câụ đã bảo rồi đấy “đừng đến đây” nhưng cô vẫn không nghe…vậy thì…
Cô phải chịu “phạt” thôi!
Cô không biết hay không để ý, đôi tay cậu bao giờ cũng giấu ra sao lưng, nó không còn nghe theo lời cậu. Nó chỉ chực “bắt” lấy cô…và cậu hiểu...nếu đã “bắt lấy” rồi thì không thể buông tay được.

Không thể buông ra dc nữa rồi!

Trong suốt hơn một năm qua, cậu luôn mâu thuẫn, nên nói sự thật về thân phận của cậu hay chỉ im lặng.
Nếu cậu quý mến cô, vậy thì có điều gì mà không thể nói được, dối trá thì cuối cùng chỉ có cả hai đau khổ.?
Nếu cậu nói với cô, cô sẽ chấp nhận nó như thế nào? Nếu cậu vẫn không tìm thấy thuốc giải thì cô sẽ ra sao? Đợi cậu 10 năm à khi mà cậu đã trở về tuổi 17 và cô thì đánh mất “khoảng thời gian đẹp nhất” của mình? Cậu đành lòng sao?
Nếu không nói, cô sẽ nghĩ cậu không quý mến cô. Cô chẳng thể tin tưởng và kì vọng gì ở cậu nữa.
Vậy điều gì là tốt hơn đây? Nói hay không nói!

-Ran à, tớ đã chịu đựng hết giới hạn rồi !
-...
-Cậu ghét người ta lừa dối mình phải không ? Tớ biết. Nên nếu sự thật tớ sắp nói ra đây...làm cậu bất ngờ hay...
Nếu họ yêu nhau...

-Tớ chính là...
Họ nên tin tưởng nhau...

-Tớ tin cậu, vậy nên…đừng giải thích gì hết! –Cô ngã đầu lên vai cậu.
-…
-Có thể sau lần gặp này, cậu lại đi. Không sao. Cậu cứ đi! Đừng nghĩ ngợi...tớ không muốn làm gánh nặng cho cậu…
-…
-Và khi nào cậu mệt mỏi, cậu cần ai đó cho cậu chút sức mạnh…để đi tiếp…
-…-Dù thời tiết khá lạnh nhưng Shinichi vẫn nhận thấy có thứ gì đó rất ấm, chảy dài trên vai mình.
-Nếu cậu tin tớ thì…Hãy về bên tớ, nhé!

Cậu thám tử 17 tuổi đầu với sự thông minh sẵn có và lòng quả cảm cũng như gan dạ đối mặt với những tên tội phạm, không ngần ngại lao vào nguy hiểm để tìm ra sự thật…lại đang chùm bước trước cô gái trẻ.

Trên đời chỉ tồn tại duy nhất một sự thật.

Và sự thật là…

Cậu yêu cô !
Về Đầu Trang Go down
Samy_chan

Samy_chan

Nữ Sagittarius
Tổng số bài gửi : 1141
Birthday : 15/12/1997
Age : 26
Đến từ : Wonderful World

[Long Fic sưu tầm] Thứ quan trọng nhất - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long Fic sưu tầm] Thứ quan trọng nhất   [Long Fic sưu tầm] Thứ quan trọng nhất - Page 2 Empty24/1/2011, 17:31

HIc, qua mấy ngày chờ đợi thì cuối cùng cũng có chap 15 ^^ Thanks cậu nhiều nhé ^^ Tớ đợi chap 16 đấy ^^ Thật tình là tớ không nghĩ nổi là sau đó sẽ có chuyện gì xảy ra 😢 Vote
Về Đầu Trang Go down
http://vn.myblog.yahoo.com/se7venjo
kunnie2911

avatar

Tổng số bài gửi : 22

[Long Fic sưu tầm] Thứ quan trọng nhất - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long Fic sưu tầm] Thứ quan trọng nhất   [Long Fic sưu tầm] Thứ quan trọng nhất - Page 2 Empty4/3/2011, 17:12

tuyệt vời nhưng chỉ mong ông anh ngố đủ can đảm để nói với ran khi là shinichi kudo trong truyện của bác già G.A :)
Về Đầu Trang Go down
jennylackvic

jennylackvic

Nữ Taurus
Tổng số bài gửi : 6
Birthday : 02/05/1990
Age : 34
Đến từ : rainy snowy between the moonlight

[Long Fic sưu tầm] Thứ quan trọng nhất - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long Fic sưu tầm] Thứ quan trọng nhất   [Long Fic sưu tầm] Thứ quan trọng nhất - Page 2 Empty20/8/2011, 01:10

woa bạn viết fic này hay quá vote cho bạn Very Happy
Về Đầu Trang Go down
luanbt01

avatar

Tổng số bài gửi : 18

[Long Fic sưu tầm] Thứ quan trọng nhất - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long Fic sưu tầm] Thứ quan trọng nhất   [Long Fic sưu tầm] Thứ quan trọng nhất - Page 2 Empty20/8/2011, 10:25

Hay qua vote cho bạn và hãy mau mau ra chap 16 nha, chờ dài cổ rồi
Về Đầu Trang Go down
jennylackvic

jennylackvic

Nữ Taurus
Tổng số bài gửi : 6
Birthday : 02/05/1990
Age : 34
Đến từ : rainy snowy between the moonlight

[Long Fic sưu tầm] Thứ quan trọng nhất - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long Fic sưu tầm] Thứ quan trọng nhất   [Long Fic sưu tầm] Thứ quan trọng nhất - Page 2 Empty23/8/2011, 23:31

hay wá ! mau ra chap 16 nha bạn tieuthu1
Về Đầu Trang Go down
Sponsored content




[Long Fic sưu tầm] Thứ quan trọng nhất - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long Fic sưu tầm] Thứ quan trọng nhất   [Long Fic sưu tầm] Thứ quan trọng nhất - Page 2 Empty

Về Đầu Trang Go down
 

[Long Fic sưu tầm] Thứ quan trọng nhất

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 2 trong tổng số 2 trangChuyển đến trang : Previous  1, 2

 Similar topics

-
» Bộ quần áo bạn muốn trông thấy KID mặc nhất là …!
» Bầu chọn cho Vịnh Hạ Long trở thành 1 trong 7 kì quan thiên nhiên thế giới !
» Quán Gò Đi Lên - Nguyễn Nhật Ánh
» Các quan hệ được đồn đại trong DC - liệu có thể?
» File 105: Người quan trọng!?

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
CFC :: Khu vực Tài nguyên :: Fan Fiction :: Đã Hoàn Thành-