Author: Mun
Fic title: Sự hiểu lầm...
Genres: Tình cảm
Summary: một sự hiểu lầm đáng sợ giữa Shin và Ran... Shin... đã giết ông Mori... Liệu có phải là ự thật?
***đón đọc nào***
Giữa không gian bao la tối tăm trong màn tuyết dày đặc trắng xóa trên một ngọn núi, có bóng dáng 2 người... Cô gái đang chĩa súng vào chàng trai...
- Ran! Hãy tin anh. Anh không hề làm chuyện đó! - Shin với vẻ mặt chân thành khiến Ran không thể không rung động. Nhưng cô nhắm chặt mắt lại, giọt nước mắt rơi xuống, cô từ từ mở mắt ra...
- Em xin lỗi! Nhưng em không thể không tin. Anh đã giết bố em, và em không thể tha thứ cho anh được... cho dù... em yêu anh rất nhiều.
Ran vừa nói, mặc dù đã cố nén vào trong, nhưng những giọt nước mắt không chịu nghe lời, chúng cứ tuôn ra ào ào trên đôi má. Trái tim tim hiện giờ cũng như bị vật gì đó cứa vào, rỉ máu... như những giọt nước mắt...
Ran không thể tiếp tục nhìn Shin được nữa, cô lại nhắm chặt mắt lại và... chuẩn bị bóp còi súng. Chiếc súng chĩa thẳng vào Shin, nhưng anh không hề tỏ ra sợ hãi, khuôn mặt chỉ còn sự hy vọng mong Ran tha thứ.
"Bùm"
Tiếng súng làm vang động cả không gian, át vào những hạt tuyết dày đặc. Một viên đạn bay lên trời, tỏa khói.
Shin ngạc nhiên. Khẩu súng trong tay Ran rơi xuống mặt tuyết lạnh buốt. Shin ngước lên, anh không hiểu vì sao Ran lại không giết mình. Như hiểu được câu hỏi đó, Ran lại nhìn Shin, đau đớn:
- Em không thể bóp còi súng chĩa vào người anh. Em quá yêu anh. Anh đi đi. Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt em nữa!
Chỉ nói có vậy, Ran bỏ đi mặc cho Shin đằng sau gào thét, gọi tên mình. Cô không muốn nghe những lời đó từ người con trai mà cô yêu thương nhất. Cô chỉ biết chạy thật nhanh xuống núi cùng với vết thương không bao giờ lành lại được. Bóng Ran khuất dần sau làn tuyết, chỉ còn mình anh cô đơn, đau khổ với nỗi oan ức không thể xóa hết. Anh ngồi lặng đi một lúc lâu rồi mới cố lê từng bước về nhà. Đôi mắt anh... đã long lanh những giọt nước mắt... và rơi xuống. Những giọt nước mắt chua xót cứ ôm lấy anh suốt quãng đường về.
Mở cửa ra, chẳng còn tiếng mắng của cô ấy, chẳng còn khuôn mặt luôn lo lắng cho anh của cô ấy, chẳng còn bóng dáng cô ấy đợi chờ anh mỗi ngày nữa. Ran...Nhưng thay vào đó, là người con gái đôi mắt sắc xảo đang đứng lặng nhìn anh đau đớn. Shin tiến về phía Shiho, gục vào vai cô, và run rẩy:
- Cô ấy không tin tớ. Tớ phải làm sao?
Những giọt nước mắt còn đau khổ hơn lúc nãy cứ rơi xuống và tan biến trên bờ vai Shiho. Cô khẽ ôm Shin nhẹ nhàng và cất tiếng nói:
- Đừng lo gì cả. Rồi cô ấy sẽ tin cậu. Tớ đã nhờ một người rất đặc biệt rồi.
Shin bỏ ngoài tai những lời nói của Shiho để khóc. Anh ước gì.. người đang ôm mình là Ran.
Cùng lúc đó, Ran - cô gái thiên thần đã mang vết thương lòng đang rỉ máu cũng đang nhớ về anh ấy. Cô ngồi một mình trong bóng tối, nhìn ra ngoài cửa sổ. Trời đêm trăng sao thật đẹp. Vậy mà sao lòng người lại trái ngược đến vậy? Cô nhìn xuống dưới, cô thấy bóng dáng ai đó đang đứng cười với cô, nghịch ngợm, tự tin. Ran khẽ đưa bàn tay qua cửa sổ... và... anh ấy... biến mất. Cô vẫn còn yêu Shin vô cùng. Nhưng mối thù giết cha của Shin đã trở thành bức tường ngăn cách cô và anh đến với nhau trong khi họ đang hạnh phúc. Ran không thể tin là... Shin - cậu thám tử học sinh lừng danh - chàng trai luôn tự tin, đứng về chính nghĩa - người mà cô yêu thương... nay.. đã trở thành ác quỷ. Nghĩ đến đây, cô gục mặt và rơm rớm nước mắt, nước mắt chảy ra, cô khóc, khóc nức nở trong bóng tối cô đơn không có anh.
Bỗng dưng, ngước lên, cô thấy tấm ảnh chụp cô và Shin đang vui vẻ. Nhìn anh, Ran không thể không khóc, cô đưa tay chạm vào người con trai trong ảnh. Em nhớ anh lắm... Shinichi... giọt máu long lanh từ đôi mắt cô rơi xuống tấm ảnh, nhòa vào kính làm hình ảnh mờ ảo...
Shin giết bố mình ư??? Bất chợt, trong tâm trí Ran lóe lên một ý nghĩ. Một ý nghĩ mang theo một chút hy vọng. Không thể nào. Anh ấy ư? Người mình yêu thương và luôn che chở mình ư? Giết người? THật quá trớ trêu. Chắc chắn có điều gì đó sai ở đây. Ran lau nước mắt, mạnh mẽ hơn. Cô chạy về phía cửa chính và nhanh chóng xuất hiện giữa màn đêm. CÔ chạy vội vã không biết xung quanh đến nhà Shin hỏi cho rõ lẽ. Đang chạy.. bỗng dừng lại...
Dưới ánh trăng, giữa màn đêm huyền ảo, hắn đứng như đã hiển hiện từ bao giờ... rồi ném cô vào ánh nhìn xuyên thấu... cùng cái nhếch mép tự tin, ngạo mạn với bộ áo choàng trắng linh hoạt tung bay trong gió. Đó là Đạo tặc Kid.
- Kaitou? - Ran ngỡ ngàng cất tiếng.
- Suỵt! Đừng gọi tớ như vậy. Hãy gọi tớ là Siêu trộm Kid. - cậu ta trả lời.
Ran còn chưa hết ngạc nhiên, thì hắn ta đã tiến đến bên cô và khẽ thủ thỉ vào tai cô một lời nói kì lạ:
- Ác quỷ đó... không phải tình yêu của cậu...!
Ran nhìn Kid. Không hiểu gì hết, thấy vậy, hắn ta mới chèn thêm một câu vào nữa:
- Nếu cậu thực sự yêu "ác quỷ" đó. Thì sẽ không tin đó là "ác quỷ" chứ? Phải không? "Ác quỷ" đó... có tài năng rất giống tớ!
Nói rồi, cậu ta biến mất trong đêm. Đó chính là "người đặc biệt" mà Shiho đã nói với Shin.
Ngay sau khi Kid đi, Ran đứng lặng một lúc và ngẫm nghĩ. Cô chợt hiểu ra và chạy thật nhanh tới nhà Shin. Đến trước cổng nhà 20 phố Beika, cô khẽ đẩy cửa. Chiếc cửa đó vẫn luôn mở để chào đón cô. Ran từng bước tiến tới cửa chính, nơi đó có phát ra ánh đèn điện yên lặng. Bên trong... Shiho đang nằm ngủ trên ghế. Shin thì không thấy đâu. Cô ngạc nhiên vô cùng. Tại sao Shiho ở đây? Shin đâu rồi? Cô chạy khắp nhà tìm Shin với vẻ lo lắng. Cô vẫn cố đi nhẹ nhàng để Shiho không tỉnh giấc và chạy ra phía sau vườn. Đôi mắt sắc xảo đó vẫn luôn mở để nhìn Ran.
Ran thấy bóng ai đó đang ngồi dưới ánh trăng, những giọt nước mắt long lanh dưới ánh sáng của ngọn đèn thiên nhiên... chua xót... Shin lẩm bẩm:
- Ran! Quay về đi! Anh xin em! Xin hãy ôm anh! - anh cứ nói vậy dù biết Ran sẽ không bao giờ quay ại nữa... Bỗng nhiên... thật ấm áp...
Anh cảm nhận được hơi ấm của ai đó đang vòng tay ôm anh. Anh ngỡ ngàng, vừa tin lại vừa không tin. Anh nghĩ là Shiho đang cố an ủi mình, nhưng trong tâm trí thì cứ mong rằng: người đó là cô ấy. Đang hy vọng đau đớn thì anh nghe thấy giọng nói quen thuộc:
- Em xin lỗi! Shinichi...
Shin giật mình quay lại. Là Ran. cô ấy quay lại thật rồi. Cả hai đứng nhìn nhau, đều khóc. Lúc này, Ran mới tức giận cáu lên:
- Đồ thám tử dở hơi! Đồ đại ngốc! Em đã rất buồn khi nghĩ đó là anh đấy. Em không nghĩ... Vermouth lại có thể... giống Kid đến thế. Người giết bố em... chính là Vermouth. Phải không? (giống Kid tài hóa trang í mà)
Shin vô cùng hạnh phúc. Anh ôm trầm lấy Ran, không nói lời nào cả. Anh chỉ muốn ôm cô. Chỉ vậy thôi. Một lúc sau, Shin mới bỏ Ran ra nhưng vẫn nắm chặt tay cô và nói:
- Em tin anh chứ? Ran?
Ran không thèm trả lời, chỉ đặt lên môi Shin một nụ hôn ngọt ngào nhất. Đó chính là câu trả lời của cô.
Đằng xa, ai đó đang đứng nhìn họ. Mỉm cười: "Tớ đã nói rồi Kudo ạ. Mọi chuyện sẽ ổn thôi!"
Ran nói với Shin một câu nói cuối cùng (cuối cùng trong fic thui):
- Từ nay về sau. Em sẽ mãi tin anh!
Phù... một tháng rùi mới viết. Tại bận ôn thi. Giờ thi xong rùi thì mới có hứng. Mong cả nhà đón nhận. :) Có thể trong truyện nhiều chỗ chưa hiểu, xin cứ hỏi trực tiếp Mun nhá. Đa tạ đa tạ