Nguồn :
CNA Team[Fic ShinxRan] 30 nụ hôn: Shinichi và Ran
Tác giả: Candyland
Người dịch: KiraChen
Nguồn: fanfiction.net
Pairing: Shinichi x Ran
Rating: PG
Mình không sở hữu gì ngoài bản dịch Anh-Việt.
-----
Chương 1: Đường trở về Tiếng gõ cửa đầu tiên. Ran khẽ trở mình rồi lại chìm vào giấc ngủ.Nhưng tiếng gõ cửa thứ 2 làm cô tỉnh giấc; Ran ngồi dậy, chớp mắt, cố gắng nhìn vào căn phòng tối om xung quanh cô. Dưới bóng đêm, Ran hấp háy nhìn vào chiếc đồng hồ báo thức của mình.
Chỉ mới 4 giờ sáng thôi mà.
Lại thêm 1 tiếng gõ cửa nữa_ai đó đang ở cửa trước, và họ dường như nhất định phải đánh thức vị chủ nhà đang say ngủ. Nếu Conan còn ở đây, có lẽ cậu bé sẽ mở cửa để tránh phiền phức cho Ran. Nhưng Conan đã đi thăm ba mẹ cậu, điều mà đáng lý ra phải làm từ lâu. Còn tiếng ngáy của ông Kogoro thì có thể át cả tiếng của 1 cơn bão lớn đang đổ bộ. Mà điều đó có nghĩa rằng, trách nhiệm mở cửa giờ đây rơi vào tay Ran, và sự thô lỗ là điều mà cô không thể chịu đựng được.
Khi lăn khỏi giường, đầu óc mơ ngủ của Ran lơ đãng thắc mắc rằng ai biết suy nghĩ mà lại ở đây vào cái giờ như thế này và đập cửa rầm rầm như thế, nhưng cô chẳng nghĩ ra được ai cả, và rồi cô lê bước tới cánh cửa.
Kiềm chế cơn ngái ngủ, Ran mở cửa với ý định đuổi cổ người trước cửa _ dù là bất cứ ai_ Và rồi cơn ngái ngủ biến thành một tiếng hét kinh hoàng khi cô nhìn thấy 1 bóng người mảnh khảnh tựa vào khung cửa, bàn tay run rẩy đang dự định gõ cửa 1 lần nữa.
“Shinichi!”
Đó là tất cả những gì Ran biết trước khi Shinichi vấp ngưỡng cửa và ngã vào người cô, Ran theo phản xạ chụp lấy cậu ấy khi Shinichi yếu ớt gục xuống cánh tay của cô. Bất ngờ trước sức nặng, nhưng Ran cố gắng đỡ cậu xuống mặt đất mà không bị đau, và ngay thời điểm đó, cô gọi bố mình một cách tuyệt vọng.
Ông Kogoro bị đánh thức bởi tiếng thét của con gái, tin chắc rằng ai đó đã đột nhập và đang đe doạ con gái mình, ông lập tức chạy vội xuống cầu thang. Nhưng thay vào đó, ông bắt gặp Ran đang ôm thân hình bất động của Kudo Shinichi trên đầu gối của mình, ở ngay cửa ra vào.
Và Ran đang nhìn ông bằng ánh mắt to tròn hoảng sợ “Bố… giúp con…”, Ran thút thít, hoàn toàn mất phương hướng không biết phải làm gì “Con không thể nhấc cậu ấy lên được… cậu ấy không động đậy…”
Trước lời cầu xin của con gái mình, Kogoro không hề do dự hay đặt câu hỏi, ông bước sang một bên, đóng cửa lại trước khi kéo cánh tay Shinichi quàng qua vai ông. Không có sự chống cự, không 1 cử động khi ông nhấc bổng cậu thiếu niên bất tỉnh khỏi sàn nhà, không có gì, thậm chí là 1 tiếng thì thào phản đối.
Ran đỡ phần bên kia của Shinichi, và họ đỡ cậu lên ghế sofa. Họ đặt cậu nằm ngửa, ngay lập tức, Kogoro kiểm tra dấu hiệu sống của cậu, còn Ran nhìn cậu 1 cách lo lắng. Cuối cùng, ông ngồi xuống ghế, gật đầu, và con gái ông thở phào nhẹ nhõm.
“Bố sẽ gọi cho thanh tra Megure”, ông Kogoro đứng dậy, “điều gì đó đã xảy ra với nó”. Ông do dự 1 lát, ném cho con gái ông cái nhìn đầy lo lắng khi nó ngồi gục xuống mép ghế sofa, ngay cạnh chân Shinichi. Rồi ông rời khỏi văn phòng. Đôi khi, ông thật là sâu sắc.
Bây giờ, cuối cùng, Ran được ở một mình với Shinichi.
Bên ngoài cửa sổ, đám mây nhẹ trôi, để cho ánh trăng soi rọi. Ánh sáng màu trắng bạc đó lướt qua căn phòng, lướt nhẹ trên khuôn mặt Shinichi và tô đậm thêm những tàn dư của cuộc ẩu đả. Ran đã không chú ý mãi cho đến bây giờ, rằng Shinichi đang trong trạng thái tiều tụy. Giọt máu thấm ngoài tay áo cậu ấy, dòng máu rỉ từ vết cắt sâu chạy dài từ thái dương xuống mặt cậu ấy. Và trái tim Ran gần như dừng lại khi cô nhìn thấy những vết bầm sẫm màu chạy dọc trên cổ cậu ấy_ cô có thể tưởng tượng ra dấu vết của bàn tay ai đó… Ai đó đã cố…?
Nhẹ nhàng, tay Ran vuốt dọc theo 1 trong những vết bầm. Shinichi không phản ứng.
Ran không hề nhận ra rằng mình đang cúi sát vào người Shinichi, cô cũng không nhận ra rằng mình đang khóc cho đến khi một giọt nước nhỏ rơi trên cổ cậu. Từng giọt… từng giọt… cứ nối tiếp nhau…
Shinichi đã bị tấn công, không còn nghi ngờ gì nữa. Nhưng Tại sao? Ai? Liệu nó có liên quan đến vụ án của cậu ấy? Một người bạn, hay người thân của ai đó đã bị Shinichi buộc tội? Ran không biết, và cô cũng không hiểu.
Thay vào đó, Ran ngừng lại ngắm nhìn Shinichi, quan sát cách cậu ấy nằm bất động. Nhìn thấy Shinichi yếu ớt như thế này không phải dễ. Thậm chí khi họ còn nhỏ, việc lẻn đến gần cậu ấy đã là việc dường như không thể nào, Shinichi luôn có 1 khả năng phi thường về việc nhận biết mình đang bị theo dõi hay tiếp cận, mặc dù Ran vẫn nhìn trộm cậu vào 1 khoảnh khắc nào đó, nhưng giờ phút này quả thực quý giá, khi cô có thể ngồi và chỉ …nhìn cậu ấy.
Mắt Ran thoáng buồn, cô quan sát cách ánh trăng chiếu rọi từng đường nét và làm nổi bật mọi đặc điểm trên gương mặt Shinichi. Cậu ấy giống như một khuôn đúc từ bạc và bạch kim; bức tượng của một người đang chìm trong giấc ngủ, được tạc bởi những tay thợ lành nghề và tài hoa nhất.
Nhưng cậu ấy không phải là kiệt tác của một nghệ sĩ nào đó. Cậu ấy là một con người_bị kiệt sức và tổn thương. Ran tự hỏi, cậu đã từ đâu đến, mất bao lâu để về đến nhà trong tình trạng này, cậu đã gắng gượng đến mức nào trước khi ngã trước ngưỡng cửa nhà cô. Vầng trán cậu đẫm mồ hôi, và tóc mái cậu ướt sũng; hơi thở cậu trở nên chậm và đều từ khi bố con Ran đặt cậu nằm đó, nhưng khi cậu mới đến, hơi thở cậu nặng nề và khản đặc.
Thời điểm đó, Ran tưởng rằng cậu đã chết. Và bây giờ, cậu ấy trông như đang say ngủ.
Shinichi trông có vẻ ốm quá. Ran không hiểu sao cô lại có suy nghĩ như vậy, hoặc thậm chí nếu đó là một trò chơi khăm của sự phối hợp giữa ánh trăng và bóng tối, nhưng Ran thực sự nghĩ Shinichi đã ốm đi. Cậu luôn mảnh khảnh, nhưng nếu có một sự dung hoà giữa mảnh khảnh và hốc hác thì cậu đã đạt được điều đó. Shinichi không ăn uống đầy đủ sao? Nếu vết thâm trên đôi mắt nhắm nghiền của cậu ấy là dấu hiệu, thì chắc chắc cậu ấy đã không ngủ đủ trong một thời gian dài. Dù cậu ấy ở đâu thì cậu ấy cũng không thể chăm sóc tốt bản thân mình hay sao?
Ran nhận ra ngón tay cô đang từ từ di chuyển dọc theo đường nét khuôn mặt Shinichi, chạy xuống má, vòng qua chiếc cằm sắc nhọn, vẽ lên đường nét chiếc cổ mảnh khảnh (cố gắng không run rẩy khi chạm vào những vết bầm)…lần theo mắt…mũi…môi của cậu ấy… và thắc mắc tại sao…
Shinichi nhăn mặt.
Ran rụt tay lại vì sợ bị bắt gặp.
Lần đầu tiên trong 15 phút, hoặc đó là khoảng thời gian Shinichi nằm đó (có phải là 15 phút không nhỉ, hình như thời gian chỉ mới trôi qua một nhịp tim, mà cũng hình như đã lâu lắm, như vô tận, Ran không chắc lắm…), cậu ấy cử động. Một cơn co thắt xuyên qua cơ thể cậu, và cậu lắc đầu điên cuồng đến nỗi Ran sợ rằng cậu ấy sẽ bị đau. Và rồi Shinichi nằm yên, gương mặt cậu ấy nhăn nhó như thể đang đấu tranh vì một mục tiêu nào đó, đạt được giải thưởng mà chỉ có cậu nhìn thấy. Shinichi khẽ rên rỉ.
Đôi mắt xanh, gần như chuyển thành màu bạc dưới ánh trăng, dần dần mở ra và chớp, bối rối, trước khi cuối cùng tập trung vào cô. Vẻ mặt hốt hoảng, gần như hoảng sợ được thay thế bằng vẻ nhẹ nhõm. “Ran…”, Shinichi thì thào như thể cậu đang mong đợi gặp ai khác vậy; bàn tay cậu run rẩy di chuyển về phía cô, chạm vào cô. “Cậu…là cậu thật…phải không?”
Không suy nghĩ, Ran nắm lấy tay Shinichi “Tớ đây, còn có thể là ai khác nữa chứ hả?” Cô mỉm cười, cười Shinichi, cười bản thân cô, và cười sự ngốc nghếch của họ.
Shinichi ngừng lại, rồi đưa tay lướt nhẹ về lại phía cô để chạm vào làn da mịn màng ướt át trên má cô “Cậu khóc à?”, Shinichi thì thầm.
Điều này khiến cho nước mắt của Ran tuôn ra nhiều hơn, nước mắt mà cô đã cố gắng giấu đang vỡ oà xuống mặt cô. Cô muốn chối, nhưng nghẹn lời, và Ran chỉ có thể cố gắng thốt lên :”Đồ ngốc…”
Shinichi nhìn Ran chằm chằm, rồi nhìn xung quanh.”Đây là… nhà cậu. Sao tớ đến đây được?”
“Cậu gõ cửa,” Ran giải thích, tự hào quá đáng về giọng nói vững vàng của mình, “Cậu ngã xuống khi tớ mở cửa, và bất tỉnh được vài phút.”
Trán Shinichi nhăn lại khi cậu nhớ lại “À phải rồi..tớ muốn đến đây.”
“Tại sao lại là ở đây?” Ran hỏi
“An toàn,” cậu nói, “và vì cậu ở đây”.
“Ơ…” Cô không biết phải nói gì khác.
Một khoảng yên lặng dài trôi qua trước khi Ran dồn hết can đảm để lên tiếng: “Shinichi?”
“Hmm?” Cậu nói một cách yếu ớt, và cô tự hỏi có phải là cậu đã ngủ lại rồi không.
“Chuyện gì đã xảy ra với cậu?” Ran nửa nói nửa nài nỉ. Việc không biết câu trả lời làm tổn thương cô nhiều hơn cô thừa nhận. “Cậu bị thương. Cậu đã đi quá lâu…chuyện gì vậy?”
Shinichi im lặng vài giây rồi trả lời, khi đó có gì đó trong giọng cậu ấy khiến cho cô lạnh cả xương sống, không tranh cãi hay nghi ngờ về sự thành thật của cậu ấy “Đừng hỏi, Ran. Tốt hơn là cậu không nên biết. Vì thế --đừng hỏi lại nữa”
Lo lắng, và một chút hoảng sợ, Ran lục tìm câu trả lời từ ánh mắt Shinichi, một câu trả lời mà cô không biết cô đã sẵn sàng để nghe hay chưa. Cô không thấy gì cả ngoại trừ một thế giới của tất cả những thứ khác_những thứ ắt hẳn đã được cậu che chắn cẩn thận bởi sự tự chủ không thể xuyên thủng của cậu, nhưng bây giờ thế giới đó đang ở đó, cho bất cứ ai muốn tìm kiếm nó.
Bí mật.
Bóng đêm.
Nỗi sợ hãi bất thường làm tối sầm đôi mắt cậu.
Tất cả những gì cậu đã trải qua_ tất cả những thứ bây giờ làm cậu rời xa cô_cậu đang đấu tranh với nó. Cậu đang khước từ nó làm cậu suy sụp, đang chống lại bóng đêm muốn nuốt chửng cậu, cái bóng đêm cứ treo lơ lửng bên bờ vực không cho phép sự đột nhập.
Shinichi tránh cái nhìn chăm chú của Ran trước khi mắt cậu ấy đột nhiên mở to như thể có suy nghĩ kinh khủng nào vừa lướt qua trong đầu cậu. “Tớ phải đi. Ngày mai. Tớ không thể ở đây…” cậu cố gắng ngồi dậy nhưng bất lực. Một sự liên kết giữa bàn tay Ran trên vai cậu với sự phản bội của chính cơ thể cậu buộc cậu nhượng bộ.
“Dù có bất cứ lí do gì thì cậu cũng không được đi,” Ran nói kiên quyết, lờ đi trái tim bị tổn thương của mình. “Tối nay cậu sẽ không đi đâu cả.” Vẻ mặt và giọng nói của Ran chuyển từ mệnh lệnh sang rầu rỉ. “Ít nhất cũng ở lại tối nay để tớ biết rằng cậu đã có ít nhất một giấc ngủ ngon…” Để tớ có thể ở cạnh cậu…để tớ có thể trông chừng cậu…để chúng ta ở bên nhau, thậm chí chỉ trong chốc lát thôi…
Shinichi im lặng, một thoáng lo lắng Ran nghĩ rằng cậu sẽ từ chối. Nhưng thay vào đó, cậu nắm chặt tay cô. “Cậu sẽ ở lại chứ?” Shinichi nài nỉ, gần như thì thào. Cậu liều lĩnh giữ tay cô, ngón tay lướt nhẹ gò má đang run rẩy của cô. Cậu ấy đang sợ điều gì đó.
Bàn tay còn lại của Ran vuốt mái tóc ẩm ướt trên trán cậu ra sau trước khi cúi xuống, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cậu. Cô lùi lại một chút và nở nụ cười, một nụ cười dịu dàng nhưng thoáng buồn. “Tớ sẽ ở ngay đây. Tớ hứa.”
Shinichi mỉm cười, một nụ cười nửa miệng thoáng qua mà Ran đã biết rất rõ. “Một ngày nào đó,” cậu thì thào, giữ chặt cái nhìn của Ran trong vài giây trước khi nhắm mắt lại, “Tớ sẽ trở về với cậu. Mãi mãi.”
Ran mỉm cười. “Ngủ đi nào.” Shinichi không trả lời, chỉ ngoan ngoãn vâng lời.
Ran giữ lời hứa. Cô nằm cuộn mình bên cạnh chiếc ghế sofa_dù nó không phải là cái giường tốt để ngủ, nhưng cô hạnh phúc đến ngạc nhiên và ngủ ngon lành. Những ngón tay cô đan xen vào tay Shinichi, không dám thả ra. Có lẽ cậu ấy sẽ biến mất vào ngày mai, và có lẽ cô lại bị bỏ rơi mà không hiểu lý do. Nhưng đêm nay, ít nhất, cậu ấy ở đây, nắm tay cô. Đêm nay, Shinichi ở nhà.
Và điều đó đã đủ.
(Hết chương 1)