Tokyo.
Đầu đông.
Tuyết rơi trắng xóa cả một vùng.
Tuyết buông mình lên trên vai anh, tuyết làm anh cảm thấy lạnh. Những cơn gió làm tăng thêm vẻ rùng rợn của cái xác trước mặt.
Anh cúi xuống nhìn nạn nhân đang nằm trên bãi cỏ. Hai mắt người đàn ông trơn tròn, tuyết vô tình phủ trên người nạn nhân một lớp áo choàng trắng lạnh toát.
Anh quay đi, bước đi xung quanh nơi ấy.
Tuyết đầu mùa, tuyết trắng tinh khôi.. Từ giữa nền tuyết, anh nhìn thấy một người con gái đang nằm, vội vàng chạy đến. Anh khẽ lay lay người đang bất tỉnh đó.
Con người màu hồ thu khẽ xao động. Đôi mắt lạnh lùng đến khó tin. Nó nuốt chửng anh, làm anh chìm trong cảm giác băng giá mà nó mang lại. Đôi mắt ấy khẽ chớp vài lần.
Giữa họ chỉ có một vùng tuyết trắng tràn ngập. Đó là lần đầu tiên anh nhìn thấy cô gái tên Ran Mori..
Trời lạnh dần..
Từng cơn gió thổi tung những đám bụi trên mặt đất..
Không khí cô đặc lại, để nhân gian đón nhận một thứ gì đó..
Thật trắng..
Thật lạnh..
Và thật cô đơn
..
Cô gái nhìn ra cửa sổ đầy tuyết phủ trắng. Thứ duy nhất cô nhớ khi tỉnh dậy là một vùng trắng xóa lạnh lẽo. Những hạt tuyết bềnh bồng theo cơn gió nhẹ thoảng qua, nó làm một cảm giác lạc lỏng tràn vào da thịt cô.
Tuyết trắng, lạnh lẽo nhưng thân quen..
Cánh cửa bật mở, cô nhìn về phía người đang bước vào. Đó là người cô đã gặp khi ngất đi cách đây vài tuần. Anh ngồi xuống giường, đặt vào tay cô một chiếc tách thật ấm.
Mùi hương từ trà quyện vào mũi cô, nó làm cô ấm ran. Cảm giác lạ lùng trỗi dậy trong lòng anh như cơn sóng vỗ bờ. Nó nhấn chìm anh trong cảm xúc vô định. Nó làm anh bất chấp việc điều tra xem cô là ai. Cô đón nhận chiếc tách, khẽ đưa lên môi và nhấp một ngụm lớn. Cảm giác trà tràn qua họng, một dòng nước ấm áp chảy tràn trong tâm trí.
Hơi nóng dần tỏa ra, nó làm má cô chợt ấm dần lên. Cúi hơi thấp người, cô để cho mình chìm đắm trong mùi hương từ trà.
Từ trời từng hạt tuyết lơ lửng ngang tầm mắt..
Tuyết vô tình phủ kín nhân gian bằng màu trắng muốt.. Anh nắm lấy bàn tay của cô, khẽ thổi hơi vào nó. Đôi mắt cô vẫn vậy, không chút biểu cảm nào. Như một con búp bê treo trong lồng kín, không chút niềm vui hay lo âu trên gương mặt ấy. Như một vẻ ngoài được che đậy quá hoàn hảo.. Có gì đó ở tuyết làm cô thích thú? Mà tại sao cô không thể ngưng việc ngắm những hạt tuyết rơi từ trời xuống?
Cô rất kiệm lời, đôi mắt luôn chứa đựng một cái gì đó buồn man mác.
Anh vẫn yên lặng, anh muốn hỏi xem cô có gì cần anh giúp đỡ không? Nhưng khi nhìn thấy vùng trời màu tím ấy, anh lại giữ yên lặng..
Yên lặng để cảm nhận tất cả những gì cần thiết nhất. Họ ngồi yên lặng như vậy, dưới làn tuyết trắng xóa..
Toàn bộ khung cảnh tràn ngập trong tuyết.
Kí ức dần trở nên mơ hồ hơn.
Cô chạy về phía anh, khẽ vòng tay mình qua người anh, Một mùi hương tỏa ra khiến anh ngạc nhiên. Trông cô như đang che giấu một cái gì đó. Trông cô đang âm thầm chịu đựng một điều gì đó. Anh không thấy được nụ cười của cô, anh càng không thể làm cho cô biểu lộ thêm một cảm xúc nào đó, dù là nhỏ nhất thôi.
Giây phút ấy, anh thật sự muốn ôm thân hình ấy vào lòng. Để mình chìm đắm trong những xúc cảm đang dâng trào. Giây phút ấy, anh chỉ muốn có thể làm cho đôi môi ấy nở nụ cười..
Cô run rẩy nép vào anh.. họ vẫn ôm nhau.. trong cơn mưa tuyết trắng xóa.
Tuyết rơi, chậm thôi.. Tuyết phủ trắng nhân gian bằng màu trắng ảm đạm và cô tịch..
Cô run rẩy đứng sau anh, cô cố gắng để mình không phải nhìn thấy đôi mắt của người đàn ông đang nằm trước mắt. Cô sợ màu đỏ ấy, cô sợ phải ngửi thấy cái màu tanh tưởi của máu. Cô sợ bị chất màu đỏ ấy bám vào người.
Cô thật yếu đuối..
Nó làm anh muốn che chở cho người đang đứng nép sau mình. Nó làm anh thật sự muốn nằm lấy bàn tay đang run rẩy của cô.
Tuyết vẫn rơi..
Có ai đó nói với anh điều gì đó. Nhưng anh không quan tâm. Vì tâm trí anh lúc này, chỉ hướng về cô..
Một cái nhìn đầy ấm áp..
Cô khẽ vuốt ve một con mèo, lần đầu tiên anh nhìn thấy một sự vui vẻ trong con ngươi màu tím ấy…
Cô ôm nó vào lòng, khẽ vuốt ve.. sự yên bình lan tỏa trong mọi giác quan.
Đầu đông.
Những hạt tuyết từ trời rơi xuống nhân gian.
Tuyết đọng lại trên chiếc ô của cô gái, thật chậm..
Rơi.. lơ lửng..
Tuyết tinh khiết.. tuyết không chút vấn đục
.
Anh lặng nhìn đôi mắt tím ấy, một chút nỗi buồn thoáng qua.
Ánh mắt ấy cô cảm. Hoàn toàn hờ hững với xung quanh.
Anh không hiểu vì sao..
Tuyết rơi trên má anh lạnh lẽo, da thịt đang run rẩy trước sự vuốt ve của những giọt tuyết.
Tuyết nhuộm trắng khung cảnh trước mặt. Người con gái ấy là gì của anh?
Người con gái ấy là người mà anh yêu thương.
Đó là người mà anh không thể gây tổn thương. Đó là người luôn hiện hữu trong mỗi giấc mơ.
Tuyết xoáy vào tim anh, làm anh nghẹn đắng khi đối diện với cô.
Tuyết lạnh lùng, tuyết tàn nhẫn.. tuyết luôn lạnh lẽo như màu trắng tinh khiết đó.
Anh không thể tin người đó là người ở cạnh anh suốt thời gian qua..
Anh có nằm mơ cũng không thấy cô có thể là người mà anh đang tìm kiếm. Kẻ giết người không ghê tay..
Một người có thể vuốt ve một con mèo trong sự hạnh phúc.. một người sợ máu lại có thể cầm súng không chút run sợ..
Một cái gì đó trỗi dậy trong con ngươi màu tím ấy. đôi mắt ấy thật quá lạnh lẽo..
Cô cầm súng chặt trong tay.
Không hề run rẩy, cô nhìn người đang ban phát cho mình cái nhìn đầy bi thương đó.
Cô không hiểu trong đôi mắt ấy là cái gì.. cô chưa từng biết đến điều này trước đây. Cuộc sống của cô luôn tràn ngập trong sự đuổi bắt giữa sự sống và cái chết. Không hy vọng, không nụ cười.. chỉ có một khoảng đen vô tận. Nó làm cô vô cảm với mọi thứ xung quanh. Nó làm cô không thể hiểu được sự ấm áp là cảm giác như thế nào..
Thế giới của cô chỉ có tuyết. Thế giới của cô chỉ có một sự lạnh lẽo bủa vây.
Làm cho con người này tin tưởng, làm cho người này không đề phòng. Sau đó thủ tiêu. Cầm khẩu súng trong tay, cô sẽ làm gì? Cô sẽ một lần nữa nhìn thấy đôi mắt của người cô tiễn về thế giới bên kia. Một lần nữa cô sẽ có thể nhìn thấy sự ngạc nhiên đến tột cùng đó.
Sát thủ không có tình cảm.
Một công cụ không hề biết nương tay là gì.
.
Một chút lạnh lẽo lướt qua trên má cô. Tuyết rơi..
Ngày một nặng hạt hơn.
Tuyết làm cho nhân gian tràn ngập sự lạnh lẽo.
Cô muốn biết mình là ai, cô muốn biết tình cảm là gì.. nhưng không thể.
Đến cuối cùng, cô vẫn chỉ là một người có thể tước đoạt đi mạng sống của người khác. Cô khẽ nhắm, một viên đạn xoay trong không khí.
Cô để mặc gió vuốt ve hàng mi. Một ít tuyết lơ lửng ngang tầm mắt. Cô nhìn thấy đôi mắt màu trời ấy. Nó không nhìn cô bằng cảm giác sững sờ, nó cũng không trách móc hay cố gắng tìm hiểu lí do tại sao. Tất cả cảm xúc chỉ là một thông điệp nào đó.
Cô nhìn người đó từ từ ngã xuống đất. Đôi mắt anh vẫn như thế, từ trước đến giờ.. con người này vẫn nhìn cô như thế.
Máu hòa với tuyết.. trắng hay đỏ?
Cô bước lại gần, cô nhận ra một bàn tay dính đầy máu đang chạm vào cô. Cô ngạc nhiên khi nhìn thấy nụ cười nở trên môi người ấy. Một cảm giác lạ trỗi dậy trong con người ấy.
Tuyết rơi.. Bao trùm khung cảnh trước mặt cô.
Bàn tay ấy đã không còn sự ấm áp nữa.. nó không còn là bàn tay nắm lấy tay cô khi cô tự hứng lấy những hạt mưa tuyết.. nó trở nên thật lạnh lẽo.
Lướt nhẹ những ngón tay của mình trên gương mặt của người ấy. Một chút đau thương hiện ra trong con ngươi màu tím.
Đôi mắt vẫn lạnh lẽo.. nhưng từ khóe mi một giọt khẽ lăn.
Ấm áp, hối hận..
Chua xót..
Rơi.. Nếu đã bước đi.. liệu còn có thể trở về?
- By Ony-
Mình cũng không biết đây là cái gì nữa.. hình như mình phải viết một Oneshot thì mới hoàn thành được fic thì phải.. @@