CFC

Khách viếng thăm sẽ thiệt thòi lắm nha ~
Đăng nhập để chia sẻ/ Login để yêu thương  ^^


[Fiction] Kí ức của biển 22985209-p0
CFC

Khách viếng thăm sẽ thiệt thòi lắm nha ~
Đăng nhập để chia sẻ/ Login để yêu thương  ^^


[Fiction] Kí ức của biển 22985209-p0


Conan Fan Club
 
Trang ChínhLatest imagesĐăng kýĐăng Nhập

Share
 

 [Fiction] Kí ức của biển

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Tác giảThông điệp
Samy_chan

Samy_chan

Nữ Sagittarius
Tổng số bài gửi : 1141
Birthday : 15/12/1997
Age : 26
Đến từ : Wonderful World

[Fiction] Kí ức của biển Empty
Bài gửiTiêu đề: [Fiction] Kí ức của biển   [Fiction] Kí ức của biển Empty9/1/2010, 11:42

Author : Samy_chan
Disclaimer : Tất cả đều thuộc về tác giả
Category: Thật ra chính mình còn không biết nó thuộc thể loại gì .

Trích dẫn :
Xin chào , tôi tên là Thùy . Mọi người thường gọi tôi là biển vì có lúc tôi hiền và êm dịu như lúc biển lặng , nhưng cũng có lúc tôi như những cơn sóng tức giận ập vào bờ cát trong những cơn giông bão . Bạn bè tôi thường gọi tôi như thế . Cái biệt danh này đã có từ khi tôi học lớp 11 . Tôi học trong một cái lớp tụ tập toàn những học sinh giỏi của trường về tất cả các môn học . Tôi hoàn toàn không hề ưa những đứa này . Tôi luôn nghĩ rằng chúng là lũ phách lối , luôn cho mình là nhất . Tôi luôn luôn cố gắng học giỏi bằng họ mà không để ý rằng những người mà tôi luôn ghét lại trở thành bạn tốt của tôi . Tôi ghét họ , phải tôi ghét họ , tôi ghét họ vì họ chảnh chọe , phách lối , khinh thường . Nhưng tôi cũng mến họ vì họ đáng thương , vì họ luôn yêu thương người khác và vì họ không như tôi nghĩ . Chúng tôi có những giây phút tuyệt vời . Tôi nhớ nhất là : Liên Phương , Cao Minh , Mỹ Đan và Trần Nam . Liên Phương là người ngồi kế bên tôi năm ấy . Cao Minh là tổ trưởng tổ tôi và học rất giỏi . Mỹ Đan là lớp trưởng và Trần Nam là bạn thân của Cao Minh . Đã có nhiều rắc rối xảy ra trong và ngoài lớp học . Nhưng chúng tôi đã luôn luôn đoàn kết để vượt qua . Thời gian trôi qua , chúng tôi đã rất vui vì Cao Minh và Liên Phương đã sắp kết hôn . Hôm khi tất cả chúng tôi nhận được thiệp cưới của Cao Minh và Liên Phương , cũng chính là ngày mà Mỹ Đan khóc nức nở . Trong chúng tôi , trừ Cao Minh ra , ai cũng biết Mỹ Đan đã có tình cảm với Cao Minh từ hồi đi học . Tuy biết vậy , nhưng chúng tôi vẫn không thể làm gì cho Mỹ Đan cả . Chúng tôi chỉ biết im lặng nhìn Mỹ Đan trong đau khổ để an ủi cô . Ngày cưới sắp đến , tôi và nhóm bạn không biết Mỹ Đan đi đâu , cô chỉ để lại một lời nhắn là : “ Cảm ơn tất cả đã cho tôi một tuổi học trò tuyệt vời , nhắn với Cao Minh rằng , tôi cảm ơn cậu ấy . Tôi chỉ đi đến một nơi có thể quên cậu ấy . Tôi sẽ quay về đến khi nào, tôi đã quên được Cao Minh . ” . Chúng tôi không ai nói cho Cao Minh chuyện ấy , chỉ nói rằng Mỹ Đan đi công tác bên Mỹ . May ra cậu ấy tin . Còn 2 ngày nữa là đến ngày cưới , tôi đi bên ven đường , trong lúc đang nghĩ về Mỹ Đan , tôi chợt nhận ra Cao Minh đang ở trong một quán ăn . Cậu ấy có vẻ say , tôi vào xem thì đúng là cậu ấy . Tôi đã ngăn cậu ấy uống và lúc này cậu ấy đưa cho tôi một món quà , đó là một sợi dây chuyền màu xanh rất đẹp . Tôi nhận ra nó giống với dây chuyền cậu ấy , tôi hỏi và cậu ấy nói , mẹ cậu ấy đã đưa cậu ấy sợi dây chuyền này , nhưng giờ bà không còn sống nữa .

“Đã 20 năm mẹ tớ mất , tớ nhớ bà quá . ”

“ Vì thế mà cậu uống rượu ư ? ”

“Ừ , tớ đang nghĩ là tớ sẽ tặng nó cho ai đây . Trước khi mất , mẹ đã đưa nó cho tớ và nói rằng , hãy đưa cho người mà tớ xem là bạn tốt nhất và là người quan trọng nhất của cuộc đời tớ . Sợi dây này y chang sợi dây tớ mang , vì thế mà nếu ai đeo sợi dây này cũng có nghĩ là người đó và tớ sẽ là bạn mãi mãi , nó sẽ gắn kết tớ và người đó cho dù ở bất cứ đâu đi nữa . ”

“ Vậy là cậu sẽ tặng Liên Phương cái đó rồi . ”

“ Không . Thùy à , cậu …. lấy nó đi ”

“ Hả ”

“ Lấy nó đi , vì dù sao , cậu cũng là người xứng đáng để nhận nó ”

“ Nhưng … ”

“ Cậu biết mục đích của cuộc hôn nhân này không ? Thật ra , tớ không hề yêu Liên Phương , tớ lấy cô ấy vì tớ phải làm theo di chúc của ba tớ . Ba tớ mang nợ ba Liên Phương vì thế tớ phải cưới cô ấy . ”

“ Hôn ước ư ? ”

“ Ừ ”

Tôi đã không ngờ chuyện đó . Tôi suy nghĩ về Mỹ Đan , tôi thấy tội cô ấy quá vì đáng lẽ nếu không có cái hôn ước ấy thì tôi nghĩ rằng Mỹ Đan có thể đến với Cao Minh . Mỹ Đan yêu Cao Minh , nhưng Liên Phương cũng yêu Cao Minh . Trần Nam thì yêu Liên Phương . Còn tôi thì chỉ là một người ngoài cuộc đứng nhìn cả bốn người họ đau khổ . Lúc ấy , tôi ngước mặt lên thì không thấy Cao Minh đâu nữa , cậu ấy đã biến mất . Tôi đành cầm lấy sợi dây chuyền và đi về . Ngày ấy có lẽ là ngày mà tôi suy nghĩ nhiều nhất .

Còn một ngày nữa là đến đám cưới của Cao Minh và Liên Thùy . Hôm ấy , tôi nhận được thư của Trần Nam , cậu ấy nói rằng hôm nay cậu ấy sẽ về nước . Cậu ấy đã quên được Liên Phương rồi . Tôi cảm thấy cậu ấy nói trong sự vui vẻ và hân hoan . Nhưng tôi không tin vậy , quên một người đâu phải là dễ . Với lại , rồi cậu ấy sẽ ra sao , nếu biết được chuyện hôn ước đây . Cậu ấy sẽ đánh Cao Minh ư ? Hay là cậu ấy sẽ yêu lại Liên Phương ? Tôi không nghĩ được gì cả . Tôi gặp lại Nam , cậu ấy trông có vẻ vui vẻ và không có gì khi gặp Liên Phương . Ngày xưa , khi gặp Phương , cậu ấy buồn lắm , nhưng giờ thì ngược lại , cậu ấy có vẻ trưởng thành hơn nhiều . Tôi cảm thấy mừng . Khi gặp lại Cao Minh , tôi muốn trả cậu ấy sợi dây chuyền nhưng cậu ấy không nhận . Tôi muốn nói cho Nam chuyện hôn ước nhưng khi thấy khuôn mặt rạng rỡ của Nam khi biết hai người đó sắp kết hôn thì tôi lại thôi .

Ngày cưới đến , trông Liên Phương thật xinh đẹp và hạnh phúc trong bộ áo cưới . Cô dâu đã đến nhưng vẫn không thấy chú rể đâu . Lúc này , mọi người có vẻ xôn xao . Tôi chợt nhớ ra lời của Cao Minh khi tôi trả cậu ấy sợi dây chuyền : “ Cậu đừng lo , tôi nghĩ rằng , thường thì , nếu chú rể cầu xin cô dâu không được thì anh ta đành phải bỏ lỡ lễ cưới của chính mình . Trừ khi , anh ta lợi dụng hoặc là yêu cô dâu đó ” . Lúc này tôi cảm thấy lo lắng . Hai tiếng trôi qua , có người nói rằng , lễ cưới bị hoãn . Tôi chưa thể rời khỏi đó . Tôi và Nam đi vào để xem Phương thế nào . Thì tôi và Nam thấy rằng Phương đang khóc nức nở . Chúng tôi cũng im lặng như lúc Mỹ Đan khóc vậy . Cả hai cô gái đều khóc vì một chàng trai và liệu sẽ còn ai khóc vì Cao Minh nữa đây . Bỗng Cao Minh xuất hiện trước sự ngạc nhiên của mọi người . Trần Nam la Cao Minh , thì cậu ấy tiến tới Liên Phương và nói xin lỗi . Rồi cậu ấy tiến tới tôi nắm lấy tay tôi và nói : “Đây là cô gái của tớ , tớ nhận ra được điều này từ rất lâu rồi , nhưng vẫn còn cái hôn ước , nếu cậu và tớ cứ làm theo hôn ước đó thì cả hai sẽ chìm đắm trong đau khổ mất , chi bằng một người phải bỏ cuộc và giúp hai ta thoát khỏi nó . Xin lỗi Liên Phương. ”

Cậu ấy nói xong rồi thì Nam đánh cậu ấy , cậu ấy đứng lên và khi tôi hỏi rằng , tại sao lại như thế này . Cậu ấy chỉ mỉm cười rồi kéo tôi rời khỏi đó . Tôi cố thoát khỏi cậu ấy và chạy đi . Từ đấy tôi ở trong phòng một mình không nói với ai chuyện gì cả . Còn cậu ấy thì luôn luôn ngồi ở ngoài cửa nhà tôi mặc dù hàng xóm có nói gì . Một ngày …. Hai ngày ….. Ba ngày …. Bốn ngày …. trôi qua . Đến ngày thứ năm , tôi đi ra khỏi nhà . Và thấy cậu ấy vẫn ngồi ở đó . Tôi đi đến siêu thị và cậu ấy dí theo , nắm tay tôi rồi cậu ấy mỉm cười nói : “ Thật vui khi gặp lại cậu . ” Tôi như chết ngất trước nụ cười của cậu ấy , chưa bao giờ tôi thấy cậu ấy cười đẹp thế . Nhưng trong tôi cũng có cái cảm giác rằng , đó là lần cuối cùng mà tôi có thể thấy cậu cười . Tôi đẩy tay cậu ấy ra , rồi đi ra đường . Một tiếng còi vang lên nhưng tôi không để ý , cậu ấy kêu tên tôi , rồi đẩy tôi ra . Rầm một cái , tôi hoảng hồn khi thấy cậu ấy đã nằm nơi đó . Tôi gọi cho bệnh viện , trên đường đi đến bệnh viện , tôi rất lo lắng , cậu ấy tỉnh dậy , nắm lấy tay tôi nói được chữ mất chữ còn rằng : “ Tớ biết là sẽ khó qua khỏi , nếu có chuyện gì , hãy để sợi dây chuyền luôn luôn ở bênh tớ và cậu cũng phải để nó bênh cậu đấy . Hứa đi . ” Cậu ấy bắt tôi phải hứa và đưa ngón tay đầy máu của mình ra , trong lúc đó , không biết thế nào , tôi đã hứa nhưng trong lúc ấy , ngón tay của cậu ấy chợt bỏ xuống . Bác sĩ bảo rằng cậu ấy đã mất , lúc 21 giờ ngày 7 tháng 3 năm 2001 . Tôi chạy vào la thất thanh gục xuống bên chiếc giường cậu ấy nằm . Có người nói rằng : “ Tội nghiệp , bạn trai chết mà phải khóc thảm vậy ” . Nếu như còn sống , tôi biết , cậu ấy sẽ nói rằng : “ Cái gì , cô ta mà là bạn gái tôi ư ? Với lại tôi chưa chết , tôi vẫn còn sống để làm khổ nhiều người nữa mà ” . Đó là tính của cậu ấy . Nhưng dù thế nào đi nữa , cậu ấy sẽ mãi nằm đó và không bao giờ tỉnh dậy . Tôi vẫn để sợi dây chuyền ở trên cổ cậu ấy và giữ lấy cái cậu ấy tặng tôi . Năm năm sau , tôi trên chuyến bay của Mỹ về Việt Nam , cầm sợi dây chuyền cậu ấy tặng tôi , tôi thấy hạnh phúc . Bây giờ tôi có thể ngẩng cao đầu mà nhìn trời . Bởi vì tôi luôn luôn tin rằng cậu ấy vẫn ở bên tôi . Vẫn ở bên tôi . Cao Minh vẫn luôn luôn ở bên tôi vì giữa tôi và cậu ấy đã có sự gắn kết mà .

Tôi và cậu vẫn sẽ mãi là bạn và tôi sẽ nhớ đến cậu ấy . Cậu ấy là người tôi đã gặp , là người đã từng phản bội tôi , là người bạn thân thiết của tôi , là người tôi đã tha thứ , là người đã yêu tôi , người dã làm tôi đau khổ một thời gian rất dài , là người đã dạy tôi thế nào là tình yêu và tình bạn thật sự , là người tôi đã từng chối bỏ , là người tôi đã từng quên nhưng đã nhớ lại và quan trọng hơn rằng cậu ấy là người tôi yêu .

Một người đã mất mà tôi nhớ nhất sẽ luôn luôn mang tên : Trần Cao Minh .
Về Đầu Trang Go down
http://vn.myblog.yahoo.com/se7venjo
Keirei_98

Keirei_98

Nữ Tổng số bài gửi : 96
Đến từ : Lâu đài pha lê

[Fiction] Kí ức của biển Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Fiction] Kí ức của biển   [Fiction] Kí ức của biển Empty27/5/2010, 10:07

Rất hay, cảm động, đầy tính nhân văn nhưng hình như chưa thiết thực cho lắm. Vả lại, người kể (có thể nói là nhân vật chính không nhỉ?) lại không có nhiều nét kịch tính nhưng đã có thể hoà mình vào nhân vật.

Nói chung là HAY! HAY! :P :P :P :P
Về Đầu Trang Go down
ran_kudo

avatar

Tổng số bài gửi : 20

[Fiction] Kí ức của biển Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Fiction] Kí ức của biển   [Fiction] Kí ức của biển Empty19/1/2011, 13:16

Cảm động thật nhưng phải đến lúc anh ấy chết mới có thể nhận ra mìk yêu anh ấy, như vậy có quá muộn hay k?
Về Đầu Trang Go down
Sponsored content




[Fiction] Kí ức của biển Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Fiction] Kí ức của biển   [Fiction] Kí ức của biển Empty

Về Đầu Trang Go down
 

[Fiction] Kí ức của biển

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

 Similar topics

-
» [Fiction] Tuỳ ở bạn!
» [Fiction] Và như thế, em yêu anh!
» [Fiction] Cơn gió lạ...
» [Fiction] I believe...
» [Fiction] Smile again

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
CFC :: Khu vực Tài nguyên :: Fan Fiction :: Sáng Tác Khác-