Part3
“Xin chào mọi người tớ là Ran Mori”
Ran bỡ ngỡ đứng trước lớp, sau một chốc mới cúi người chào hỏi. Gần như lập tức, cả lớp xôn xao bàn tán. Có rất nhiều những ý kiến khác nhau.Ai đó thì thấy cô gái này dễ thương, lại có người nghi rằng Ran đang dụ dỗ Shinichi và ghen thay cho Aoko. Dù sao đi nữa, chuyện giữa Aoko và Shinichi ai cũng hiểu, chỉ một người không hiểu.
Nghe Ran giới thiệu xong, Aoko vì là lớp trưởng nên đứng dậy thay mặt lớp đón chào thành viên mới. Aoko vẫn tỏ ra khá vui vẻ. Dù chính cô cũng đôi lúc trầm xuống vì những lời bọn bạn đang nói. Cô luôn như vậy, luôn không biểu hiện cảm xúc của mình. Giáo viên quan sát xung quanh, tìm chỗ để sắp xếp cho Ran.Hơi khó vì lớp đã gần kín hết rồi còn thừa mấy bàn cuối. Nhưng đây là học sinh mới chưa biết trình độ học ra sao làm sao có thể để ở góc lớp được.
“Cạnh em còn một chỗ trống.”
Shinichi quay quay cái bút nói với vẻ mặt lơ đãng, cố tình tỏ ra mình không quan tâm. Nhưng trong cậu, chỉ hi vọng đề nghị của mình được đáp ứng. Cậu nhận ra, dường như mình đang quan tâm đến cô ấy, ý nghĩ này làm má cậu nóng dần lên, một phần vì ngượng, phần vì cảm giác vui khi Ran sắp chuyển tới ngồi cạnh mình. Hơn ai hết Aoko là người hiểu rõ nhất ý nghĩ của Shinichi. Cô để ý từng cử chỉ, từng ánh mắt cậu nhìn Ran. Từng cái nụ cười ngại ngùng khi Ran về tới chỗ ngồi. Cô mỉm cười, dù sao cũng không liên quan tới mình cô đâu phải lo, thật sự là không có lí do để lo thì đúng hơn.
“Nakamori, hết giờ lên văn phòng tôi nhé.”
Giáo viên dặn dò Aoko rồi bắt đầu giảng bài. Ran không thể nào chăm chú tập trung được mọi ý nghĩ trong đầu cô đều hướng về Kudo. Anh ta lôi cuốn đến thế sao. Shinichi đang ngồi viết lách một cái gì đấy, anh chuyền nó sang chỗ Ran. Là một mảnh thư truyền tay: “Cảm giác học lớp mới thế nào”
Ran vui vẻ viết một chữ ngắn gọn: “Run”.
Rồi cô bật cười. Anh ta có chút nét dễ thương đấy chứ. Shinichi ngẩn ngơ, chỉ với một lời hỏi thăm đã khiến cô ấy cười vui vẻ như vậy rồi. Khi Ran cười cô xinh thật đấy, hơn lúc bình thường rất nhiều. Dù cô không phải là một cô gái nổi bật nhưng nó lại làm anh xao xuyến không thôi. Anh chạm tay vào con thỏ bông hôm qua Ran tặng. Shinichi nghĩ rằng mình sẽ đặt tên cho nó là Angel vì nó khiến anh nhớ đến cô, như một thiên thần vậy.
Ran ngừng lại, nhìn về phía anh, rồi ngay lập tức quay đi. Gương mặt khẽ phiếm hồng, cảm giác đối diện với anh, làm hơi thở cô trở nên gấp gáp hơn.
……………………….
Aoko bước từng bước dài dọc theo hành lang. Cô vừa từ phòng giáo viên xuống. Thầy ấy có dặn dò có về tên học sinh hay bỏ tiết và trốn học. Bắt cô phải trông chừng ép hắn học. Nhưng Aoko chẳng còn tâm trí để ý đến điều đấy bây giờ trong đầu cô tràn ngập hình ảnh của Ran với Shinichi. Họ đang cười. Cười với nhau, cô trở thành kẻ ngoài, cảm giác như thể mình không là gì của cậu ấy, đáng sợ hơn cô nghĩ rất nhiều.
Vừa nhắc là có luôn. Aoko đưa mắt nhìn về phía xa. Ran đang đứng đó tay bị giữ chặt bởi một người con trai. Nhưng không phải là Shinichi mà là Kaito Kuroba tên học sinh mà thầy giáo nhắc tới với cô. Aoko vội chạy tới khi anh ta có vẻ phấn khích khi trêu chọc và vuốt ve khuôn mặt Ran.
“Kuroba!”
Aoko hét to và kéo Ran lại. Ran nấp đằng sau Aoko. Lúc nãy cô đã rất sợ. Từ nhỏ cơ thể cô đã ốm yếu, dễ bị bệnh không đủ sức kháng cự.
“Cậu ổn không?”
Aoko hỏi thăm. Nhìn sắc mặt Ran có vẻ không tốt. Cô vừa thở vừa ho liên tục. Bị hen? Đây là triệu chứng hen mà. Cô vội tìm trong cặp Ran lấy ra ống thuốc đưa cho cô ấy để đỡ lên cơn hen.
“Thì ra là lớp trưởng xinh đẹp và một con nhỏ bệnh tật.”
Kaito cười gẩy, lấy tay sờ dọc theo mái tóc buông xõa của Aoko. Cô dựt tay anh ta ra.
“Ghê tởm”
Cô buông hai chữ ấy khiến sắc mặt Kaito lộ rõ vẻ tức tối. Chưa ai dám nói với anh như vậy. Nhất là các cô gái, từ nhỏ anh đã quen sống trong sự giàu có thích ai là có người đó đâu ngờ rằng hôm nay chỉ là một con bé ngu ngốc dám vô lễ.
“Cô nghĩ cô là ai chứ? Thiếu gia ta đây sẽ cho cả hai cô nếm mùi đau khổ.”
Kaito mỉa mai họ rồi quay bước bỏ đi. Anh không hơi đâu mà ở lại đây nữa. Nhưng thù thì nhất định phái trả. Dám phát ngôn ra câu nói đáy trước mặt anh thì thật quá vô lễ.
“Khá hơn chưa?”
Ran khẽ gật đầu rồi có chút ngạc nhiên hỏi“Cậu biết tớ bị hen?”
“Nhà tớ từng có người bị như vậy.”
Aoko nhẽ đỡ lấy Ran. Người cô ấy thật yếu, tự dưng cô lại có cảm giác muốn bảo vệ cô gái này. Ran cũng không khỏi bỡ ngỡ, không ngờ lớp trưởng lại quan tâm cô thể này. Thoạt đầu nhìn ánh mắt cô ấy nhìn cô trong lớp có vẻ xa lạ, khó gần nhưng bây giờ thì cảm giác đó đã hết ngược lại cô cảm thấy rất vui. Ran đã sợ hãi khi nhìn thấy gương mặt Kaito. Anh là em kế của cô. Anh ta kém cô năm tháng *Chém Thế*. Bố cô tái hôn nên cô chuyển về đây và có thêm đứa em trai khác. Nhưng Kaito lại có vẻ rất ghét Ran. Từ lần đầu tiên gặp mặt, anh ta đã lộ rõ mình là còn người chơi bời không quan tâm đến người khác lại còn đa tình quen biết với nhiều cô gái khác nhau. Hôm nay khi cô bị Kaito châm chọc nếu không có Aoko thì không biết sẽ có chuyện gì xảy ra.
Ran và Aoko về cũng đường trên đường đi cô ấy có hỏi Ran vì sao lại quen biết Shinichi Kudo. Ran có hơi bất ngờ nhưng cũng mang truyện xảy ra ngày hôm đó kể lại. Bây giờ cô mới biết Aoko với anh ấy là bạn thân từ thuở nhỏ. Tự nhiên trong người cô thoáng chút ghen tị. Bọn họ chơi thân với nhau như thế cơ mà.
“Cậu thích Shinichi?”
Aoko chợt lên tiếng, cô không nhìn thẳng vào Ran mà chỉ già vờ nhìn sang xung quanh. Ran cúi đầu xấu hổ vì câu hỏi bất ngờ ấy. Cô khẽ nhún vai. Có khi Ran cũng thích Kudo thật. Cậu ấy rất tốt và quan tâm đến cô.
“Tớ sẽ giúp cậu.”
Aoko lại lên tiếng tiếp lần này cô nở một nụ cười gượng, cố gắng đùa giỡn.
“Tớ…không hẳn…”
Aoko vỗ vai Ran. Cô khuyên cô ấy rằng có khi Shinichi cũng thích Ran. Ran tươi tỉnh hơn chút cô ngẩng cao đâu, anh mắt thoáng chút hy vọng nhưng vẫn còn hơi e dè. Ran về tới nhà trước Aoko vì nhà Aoko phải đi thêm một đoạn nữa.
Aoko đi được vài bước bỗng ngồi sụp xuống bên góc đường. Cô không hiểu sao nước mắt mình cứ tuôn rơi. Ran thích Shinichi và cô cảm nhận được Shinichi cũng có cảm giác như thế với Ran. Aoko cảm thấy tim mình như bị bọt nghẹt. Khó thở quá. Đau đớn thật. Đấy là cảm giác yêu một người nhưng không được đáp trả sao? Cô lại bật cười như một kẻ điên. Chỉ Shinichi hạnh phúc thì cô đau một chút cũng không sao. Anh ấy đã làm rất nhiều việc vì cô nên chỉ cần anh ấy cười thôi là cô cũng mãn nguyện rồi.
………………………..
“Khốn thật mấy ông bà giáo viên lại gọi điện cho mẹ mình.”
Kaito xoay xoay quả bóng bằng đầu. Như một màn trình diễn ảo thuật với quả bóng tròn, Thú vui duy nhất của anh, cũng là thứ duy nhất giúp anh thoát ra những cảm xúc về mọi thứ. Đang đi anh chợt né vào sau bức tường khi nghe thấy một tiếng khóc cùng với một khuôn mặt quen thuộc. Aoko Nakamori cô ta làm gì ở đây. Nhưng, tim Kaito đập nhanh hơn khi nhìn thấy gương mặt đỏ ửng, cùng đôi mắt nâu còn ngấn nước của cô ấy. Aoko đang chập chững bước đi như sắp ngã. Có vẻ cô ta đang rất buồn. Đáng lí ra anh phải vui chứ đằng nào cũng có ý định trả thù Aoko cơ mà. Nhưng cảm giác này là gì vậy? Sao tim anh cứ nhói liên tục? Cứ thở gấp như kiểu đang hồi hộp lắm? Kaito hướng về bóng dáng bé nhỏ của cô ấy, bỗng chốc có cảm giác muốn đỡ lấy..