CFC

Khách viếng thăm sẽ thiệt thòi lắm nha ~
Đăng nhập để chia sẻ/ Login để yêu thương  ^^


[One-shot] Martian II 22985209-p0
CFC

Khách viếng thăm sẽ thiệt thòi lắm nha ~
Đăng nhập để chia sẻ/ Login để yêu thương  ^^


[One-shot] Martian II 22985209-p0


Conan Fan Club
 
Trang ChínhLatest imagesĐăng kýĐăng Nhập

Share
 

 [One-shot] Martian II

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Tác giảThông điệp
DraNYC

DraNYC

Nữ Libra
Tổng số bài gửi : 1864
Birthday : 26/09/1995
Age : 29
Đến từ : Hà Nội

[One-shot] Martian II Empty
Bài gửiTiêu đề: [One-shot] Martian II   [One-shot] Martian II Empty29/5/2019, 22:26

Author: DraNYC (a.k.a VnDrag)
Rating: K+ (cho an toàn cười lăn cười bò)
Genre: Xàm có gọi là genre không? cười lăn cười bò
Disclaimer: Toàn bộ nhân vật trừ mình đều không thuộc về mình cười lăn cười bò
Summary: Phần 2 của câu chuyện năm 2015 cười lăn cười bò
Status: Finished


Đã bốn năm trôi qua kể từ sự cố sao Hỏa Sự cố sao Hỏa là tên gọi cho sự kiện một con rồng béo bị tự kỷ và thích hoang tưởng tên Dra quyết định ôm bom cảm tử với giàn khoan Tung Của. Sau sự kiện ấy, ai cũng tưởng Dra đã không còn ở trên đời để ăn tàn phá hoại, nhưng thật chẳng ngờ, chuyện chẳng như người ta mong muốn, Dra vẫn còn sống nhăn răng và bốn năm qua vẫn ở trong tình trạng ngơ ngác không hiểu tại sao mình cảm tử không thành công. Và hình như giàn khoan thì vẫn còn ở đó nên Dra thật sự không hiểu mình mắc công ôm bom làm cái gì?!?

Dù sao thì Dra cũng đang ở trái đất, trong trạng thái vô cùng hoang mang Hồ Quỳnh Hương. Dra lang thang mãi, và sau bốn năm phiêu bạt, cuối cùng, ngày đoàn tụ cũng đến với Dra.

Đó là ngày những con người ngày xưa đã từng cố ngăn Dra cảm tử quay trở về trái đất.

Ngày 29 tháng 5 năm 2019, cơ trưởng tàu vũ trụ từ sao Hỏa về trái đất đã biến thành Mil, thay vì Wind và Moon như bốn năm trước. Moon đã dứt khoát định cư ở sao Hỏa không về nữa, lý do là người sao Hỏa dễ hiểu hơn cái thứ con người trái đất. Còn Wind đã quá mệt mỏi khi phải lái chính cái thứ tàu vũ trụ cồng kềnh nên đã đùn cho Mil rồi trở thành tàu viên.

Cơ phó là một người chưa ai nghĩ tới, đó là Ju, đệ tử ruột của Dra.

Khoảng hai năm sau sự cố sao Hỏa, Ju cũng chuyển khẩu lên chỗ Wind và Moon. Sau thời gian an cư lạc nghiệp, nghe tin đồn có người ở trái đất phát hiện bóng dáng Dra thất thểu trên bề mặt của hành tinh xanh, Wind và Ju bèn lôi chiếc tàu vũ trụ đã đóng bụi từ khá lâu, gọi thêm Mil, cố gắng thuyết phục Moon (nhưng kết quả là Moon chí thú ở sao Hỏa hơn là phải hít chung bầu không khí với loài người), rồi tất cả leo lên con tàu trở về trái đất.

Người nào cũng hoang mang không hiểu bằng cách nào mà con rồng béo đó vẫn còn sống được!

Với suy nghĩ đó trong đầu, cả ba cùng bật máy định vị và xác định tọa độ của Dra, sau đó điều khiển tàu hướng về trái đất.

Lúc tàu đáp xuống mặt đất, đồng hồ chỉ 19 giờ bao nhiêu đó, trời tối thui và lại còn nóng nữa. Mil, Ju và Wind mở cửa tàu ra và phát hiện cả đám đã đáp xuống giữa biển. Bờ cát còn cách về phía trước tầm 10 phút bơi, nếu thả xuồng xuống chèo thì sẽ nhanh hơn và ít gặp rủi ro về việc cơ thể sẽ tiếp xúc với loài sinh vật biển nào đó mà cả ba đều không biết. Nhưng vì trời nóng còn hơn sao Hỏa nên cả ba quyết định bơi vào bờ.

“Đây là đâu?”

Mil hỏi sau khi cả ba đã bơi hết 10 phút vào đến bờ.

“Đây là Trung Quốc thánh ạ!”

Câu trả lời của Ju khiến Mil bật ngửa. Cái gì? Sao chúng ta lại ở Trung Quốc? Tọa độ mình đến là ở Việt Nam cơ mà? Mà ở chỗ nào ở Trung Quốc trông như thế này vậy? Rõ ràng đằng kia có biển hiệu tiếng Việt cơ mà? Con rồng béo làm gì có khả năng di cư qua Trung Quốc chứ? Ơ? Ơ? Ơ?
Rất nhiều câu hỏi nảy lên trong não Mil khiến Mil ngơ ra không biết nói gì tiếp. Wind, ngược lại, quay sang Ju

“Sao em biết đây là Trung Quốc?”

“Thì nãy giờ mình toàn nghe thấy tiếng Trung mà?!”

Ju trả lời làm cả hai người còn lại chỉ biết lấy tay đập lên trán.

Rồi Wind phát biểu

“Thôi, tôi biết chỗ này là chỗ nào rồi. Thành phố nhiều người Trung nhất Việt Nam chỉ có thể là…”

Nha Trang!

Thực ra thì Wind cũng không rõ về tính xác thực của thông tin nhiều người Trung nhất. Wind chỉ là mới nhác thấy cái biển Nha Trang Center ngay phía bên tay phải mình và giả bộ ra oai chút thôi.

“Bây giờ chúng mình làm gì?” Ra oai xong, Wind quay ra hỏi đồng nghiệp. Ju giơ tay

“Kiếm phụ Dra ạ!”

“Nhưng làm sao kiếm?”

“Để kiếm được Dra, chúng ta cần phải kiếm được địa điểm quan sát tốt nhất tại thành phố.” Mil phát biểu, sau đó nhìn quanh quất. Wind cũng đánh mắt tìm, và cả hai cùng kêu một tiếng, chỉ về phía có một thứ giống như ngọn hải đăng.

“Ở đó!”

“Đó” mà Wind và Mil vừa chỉ chính là nóc khách sạn Havana.

Vào cái lúc mà Wind, Mil và Ju trờ tới nóc, cả ba đều đã đói lả. Nhân tiện ở trên nóc có nhà hàng, cả ba sà vào tỉa hết hai chiếc pizza, ba bát mì Ý, năm bát salad và mỗi người hai cốc kem. Đã từ lâu lắm rồi cả đám không biết mùi vị pizza trái đất như nào. Trên sao Hỏa thậm chí còn không có pizza tử tế, bột đế bánh cũng không phải bột để làm pizza, và mỗi lần vã bánh thì họ chỉ biết lên mạng tìm ảnh pizza trái đất và ngồi nuốt nước bọt.

Cũng không khó để lý giải vì sao cả ba lại ăn nhiều đến thế. Đói là một chuyện, được ăn đồ ăn quê nhà là chuyện khác. Dù cho có ghét người trái đất đến mấy, họ cũng không thể ngăn cản được cơn thèm khát hương vị đến từ mẹ trái đất.

Ăn uống phủ phê xong, cả ba không còn sức mà đi nữa. Chưa kể đến chuyện lúc đáp đất cả đám chưa đi rút tiền! Trong lúc hoảng loạn khi đã gọi thanh toán rồi mà không sờ thấy tiền đâu, Ju chợt nhớ ra mình vẫn còn chiếc thẻ ngân hàng để trong chiếc ví giấu ở lưng quần. Logic của Ju là để ở túi quần thì lộ liễu quá, giấu kĩ quá thì khó tìm, để trong túi thì không biết khi nào bị móc mất, vì thế nên nhét vào lưng quần để cho ví dính vào với da thì yên tâm là ví vẫn còn. Thế là Ju tự tin móc chiếc thẻ ra, đáp vào tấm bill mà người phục vụ vừa mang tới, để rồi nghe như sét đánh ngang tai rằng ở đây chỉ nhận tiền mặt!

Vậy là lại thêm nửa tiếng để Ju dò dẫm đi kiếm cây ATM rút tiền, sau đó quay trở lại trả tiền, sau đó cả ba bước ra khỏi nhà hàng và ngay lập tức lạc lối vào không gian quẩy tưng bừng của quầy bar bên ngoài. Trong vòng hai tiếng đồng hồ sau đó, cả ba đã quên mất điều mình muốn làm là điều tra lý do vì sao Dra còn sống sau vụ nổ bom.

Nửa đêm.

Ju đi trước, Mil đi giữa và Wind lếch thếch theo sau, cả ba đi kiếm chỗ nghỉ chân khi thành phố vẫn còn đang tưng bừng.

“Rồi cuối cùng có ai biết Dra đang ở đâu không?”

Mil hỏi, lôi cả lũ về với thực tại là chả ai biết Dra đang ở đâu và mục đích cả ba thằng leo lên Havana là để làm gì.

Chợt Ju giật tay áo của Wind và Mil

“Mọi người ơi, nhìn kìa…”

Ju chỉ vào bên trong sảnh một khách sạn

“Em nghĩ người kia là chị 0ny…”

“Sao lại mọc ra 0ny ở đây?” Wind gạt phắt “0ny ở Đà Nẵng chứ có ở Nha Trang đâu!”

“Thực ra thì chị 0ny ở Nha Trang mà…” Mil chỉnh lại.

“… Không phải đâu, đi tiếp thôi!”

Vì thành viên già đầu nhất băng đảng đã lên tiếng phản đối nên cả hội đành thất thểu đi theo. Họ không hề biết rằng người họ vừa nhìn thấy hóa ra chính là 0ny thật, và cả lũ đã lướt qua nhau như một cơn gió, và càng không hay biết chính 0ny đang nắm giữ thông tin về vị trí hiện tại của Dra.

Nhưng không nhận ra thì thiệt cho họ thôi. Công cuộc tìm kiếm vậy là lại kéo dài.

Cuối cùng, sau một đêm vất vưởng, cả bọn cũng bỏ cuộc và bơi trở lại tàu vũ trụ để ngủ ở trỏng. Biết thế làm vậy từ đầu cho rồi!

Việc đầu tiên khi cả nhóm tỉnh dậy sáng hôm sau là thiết lập lại công thức cho tàu vũ trụ để xác định tọa độ của Dra.

Tuy nhiên, vì lý do gì đó mà tàu vũ trụ báo lỗi liên tục. Tới lần thử thứ ba thì tàu bắt đầu xì khói. Wind vội vàng kêu dừng lệnh tìm kiếm và đề xuất cả lũ bơi vào bờ rồi hỏi han tin tức.

Sao các người không nghĩ ra là cắm con tàu trong nước biển sẽ khiến nó bị đơ?

Bước lên bờ với bộ dạng như chuột lột, người đầu tiên chào đón nhóm ba người là cứu hộ bờ biển. Cùng với nhân viên an ninh của khách sạn đối diện. Đến đây thì ba nhân vật của chúng ta nhớ ra họ quên ngụy trang con tàu, và ngay bây giờ họ sẽ bị dẫn đến đồn cảnh sát.

“Ok! Hội ý nhanh! Trong ba chúng ta, ai biết thuật thôi miên của người sao Hỏa?” Mil ngay lập tức thì thào khi có dấu hiệu bị dẫn đi

“Là thánh đó!!” Ju gắt “Lú đến quên năng lực của bản thân rồi hay sao?!”

“Ờ ha…” Mil lấy tay vỗ trán “Vậy ta sẽ dò ra địa chỉ của Dra thông qua cảnh sát. Tiến lên anh em!!!”

“Đáng lẽ mình nên ở lại sao Hỏa với bạn hiền…” Wind lẩm bẩm. Cuộc tìm kiếm này thật là tốn thời gian!

Bằng thuật thôi miên, Mil đã dụ được người trực đồn truy cập vào hệ thống an ninh, sau đó truy ra nơi ở hiện tại của Dra. Cả ba hơi ngạc nhiên khi biết hiện tại Dra đang đi làm, lại càng ngã ngửa khi biết Dra đang làm cái ngành không hợp với cái mặt Dra chút nào.

Dra đang làm thư ký!

Xin một chiếc emo cười! Cho kinh dị…


Được sửa bởi DraNYC ngày 24/5/2021, 22:25; sửa lần 1.
Về Đầu Trang Go down
https://dorarigu.wordpress.com
Jupiter

Jupiter

Nữ Pisces
Tổng số bài gửi : 736
Birthday : 02/03/1998
Age : 26
Đến từ : Other planet

[One-shot] Martian II Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [One-shot] Martian II   [One-shot] Martian II Empty29/5/2019, 22:56

Con sẽ còm men ở đây để phụ biết là con đã đọc fiction này ạ [One-shot] Martian II 1380890962
Con muốn hỏi phụ một câu là phụ còn viết chap sau không ạ? Hay với tình hình mọi người chẳng chịu onl thêm mấy phụ sẽ cho ở nhà hết hở phụ? [One-shot] Martian II 1380890962)

Ủng hộ phụ ra chap tiếp theo (tức là con sẽ đọc đấy ạ cười lăn cười bò)
Về Đầu Trang Go down
DraNYC

DraNYC

Nữ Libra
Tổng số bài gửi : 1864
Birthday : 26/09/1995
Age : 29
Đến từ : Hà Nội

[One-shot] Martian II Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [One-shot] Martian II   [One-shot] Martian II Empty24/5/2021, 22:08

Heyo xin chào các bang chúng cười lăn cười bò Và những nạn nhân vô tình đọc phải chiếc fic xàm xí đú này cười lăn cười bò
Mình, DraNYC (hoặc VnDrag, hoặc Dra Ling, hoặc RyanMcCain, hoặc tên thật của mình, bất cứ cái tên nào các bạn nhìn thấy trên mạng cười lăn cười bò) sau hai năm đẻ ra chiếc fic bang xàm xí này, cuối cùng đã viết được phần sau cho nó, cũng là phần kết cười lăn cười bò
Cái kết hơi lãng xẹt, mình chỉ đang thấy mừng là cuối cùng cũng tặng được cháu nó điểm kết sau hai năm bỏ hoang cười lăn cười bò
Giá kể chạy deadline cũng dễ như viết ra hai nghìn chữ xàm xàm như thế này cười lăn cười bò

Wind, Ju và Mil lò dò tiến đến gần phòng làm việc của Dra. Càng đến gần, cả ba càng cảm thấy sát khí đang bốc lên ngùn ngụt từ chiếc văn phòng chắc to cỡ phòng ngủ của Mil ở sao Hỏa. Dra đang ngồi trước màn hình vi tính, lông mày kéo sát lại vào nhau, kính trễ đến tận đầu sống mũi, mép nhếch xuống méo xẹo về phía bên phải khi nhìn từ ngoài cửa vào. Chưa đầy một giây sau thấy miệng Dra mở ra, và chắc hẳn từ cửa miệng Dra vừa văng ra câu chửi thề gì đó, dù là câu gì thì cũng đang góp phần tạo nghiệp cho Dra đến muôn kiếp sau. Ba người lau bớt mồ hôi đang chảy xuống trán. Không phải vì nhìn bộ dạng của Dra quá giống quái vật, thực ra thì vì lý do Dra càng ngày càng béo nên mỡ đang phòi ra khỏi bộ đồng phục công ty, ba cư dân sao Hỏa của chúng ta đang cảm thấy muốn cười hơn là muốn lau mồ hôi trán, nhưng mà chỗ Dra làm việc thật sự nóng quá đi. Văn phòng của Dra đặt ở góc khu vực bếp sản xuất của một khuôn viên nghỉ dưỡng cũng có thể gọi là to. Tất nhiên so với diện tích đất đai trên sao Hỏa thì cái chỗ này chẳng là cái đinh gì. Nhưng dạo này nhiệt độ sao Hỏa không có nóng bằng ở đây.

Thế thì tại làm sao mà Dra vẫn chẳng chảy được cân mỡ nào nhỉ?

Khi cả ba cuối cùng cũng trờ tới chỗ ngay trước mặt Dra, chỉ cách Dra một tấm kính, thì Dra mới chịu ngẩng mặt lên. Mà ngẩng lên theo cái kiểu khiến cho người ta cảm thấy bị xúc phạm. Vì Dra giật phắt đầu lên và ngay lập tức lườm bất kì ai đang đứng bên kia tấm kính.

Thấy ba gương mặt sau tấm kính quen quen, Dra nheo mắt nhìn cho kĩ. Lúc Wind cười một cái và hơi giơ tay lên để chào, Dra như giật mình nhận ra điều gì đó. Không để ai kịp phản ứng, Dra xô ghế đứng dậy, quay ngoắt về sau và tông thủng tường văn phòng, chạy mất!

“... Chuyện gì vừa xảy ra thế?!” Mil thốt lên một câu ngỡ ngàng vài giây sau khi sự việc xảy ra. Wind há hốc miệng không trả lời được, còn Ju đứng đoán mò

“Phụ nhận ra chị Wind đấy. Nhưng vì sao chạy thì em không biết.”

“Không phải vì bị điên nên mới chạy sao?” Wind cuối cùng cũng hậm hực nói “Đã ai làm gì đâu mà phá hoại tài sản công để bỏ trốn vậy. Dỗi, không tìm nữa! Đi về! Muốn làm gì làm đi! Đi về!”

“Thôi mà!” Ju kéo tay Wind “Chị không muốn tìm hiểu lí do vì sao phụ hành động như thế à?”

“Lí do đơn giản quá mà, bị điên bẩm sinh đó.”

Nói cũng đúng, nhưng Dra bỏ chạy không phải chỉ vì thế. Dra nhận ra Wind thì cũng nhớ ra cú nổ bom năm nào. Dra nhớ là khi bom nổ thì phi cơ của Wind và Moon khi ấy vẫn còn bay vòng vèo đâu đó gần mình. Dra tưởng là cú nổ làm cho Wind táng mạng, giờ hiện hồn về báo thù, cho nên vốn tính sợ ma, Dra đập tường bỏ trốn!

Sau cú ấy, Dra nghỉ việc luôn. Dra nộp đơn xin nghỉ trước khi công ty kịp truy cứu vụ phá hoại của công do Dra gây ra. Sau đó, Dra trốn đến một thành phố khác, ở ẩn gần hai năm. Trong thời gian này, Wind do cáu tiết vụ Dra chạy mất nên không thèm đi tìm nữa, sau khi sửa được tàu thì bay về lại sao Hỏa. Chỉ còn Ju và Mil ở lại trái đất. Thiếu hệ thống tìm kiếm của tàu vũ trụ, cộng thêm công lực thôi miên chưa đủ mạnh, tìm kiếm thông tin về Dra không khác nào mò kim đáy bể.

Mãi đến gần đây, Cliff, một trong số hai đệ tử của Dra, đồng thời là sư huynh của Ju, mới có thông tin và mật báo cho Ju rằng Dra đã mò về trốn ở một căn chung cư gần ký túc xá MD.

Sợ rằng Dra lại bỏ trốn như lần trước, Mil và Ju quyết định phục kích, trói nghiến Dra lại đã rồi tính sau, không cần tiếp cận nhẹ nhàng như lần trước nữa. Ju nhờ cả đại sư huynh Cliff tương trợ, đồng thời còn nhắn cả tin về sao Hỏa cho Wind và Moon, mặc dù biết hơi vô vọng. Một người vẫn còn cáu tiết vì pha bỏ trốn của Dra hai năm trước, một người ở sao Hỏa vui quá rồi không thèm về trái đất nữa, nhắn tin khơi khơi vậy chứ chả biết có ai xuống để hỗ trợ bắt Dra không nữa.

Một buổi sáng tháng Năm, trời cao trong xanh sương sớm long lanh mặt nước xanh xanh cành lá rung rinh bầy chim non hót ca vang...

Ê, khoan, hình như bài hát này đã từng được mượn để dùng trong chiếc fic nào đó của Dra rồi. Thôi bỏ đi. Chuyển ngày bắt Dra sang ngày khác!

Một buổi sáng tháng Năm, mặt trời không ló dạng nhưng vẫn oi như chưa từng được oi, trời âm u, mây đen mây xám lững lờ trôi, gió thổi hơi ù ù, đường sá hầu như không có ai do cả thế giới đang bị tổ C---- độ...

Giữa con đường rộng thênh thang xuất hiện ba bóng người, trên tay mỗi người đều cầm hai cuộn dây thừng, quanh hông giắt thêm hai bộ lưới cá, chục cuộn băng dính, thêm một dải băng keo 502 bắt chéo người thay cho băng đạn. Với bộ dạng đó, cùng với luồng khí như sát khí bốc lên hừng hực, ba người hùng hổ tiến gần đến chung cư nơi Dra đang trốn...

“Ba đứa kia! Đường xe máy đi mà dàn ra chắn hết vậy!!!!”

Kèm với tiếng quát là tiếng còi xe máy inh ỏi. Ba người đang đi kia, tức Ju, Cliff và Mil vội dạt vào lề đường. Thấy đường vắng quá, cứ tưởng không còn ai dám ra đường nên mới đi xuống lòng đường chứ.

Nói chung, cùng từng ấy đồ nghề trên người, ba nhân vật của chúng ta lén lút lẻn vào chung cư, mò đến phòng Dra ở. Mil ra hiệu cho Ju ở lại với mình để tập kích từ cửa chính, còn Cliff được phân leo ra ban công, chặn đường tháo lui của Dra nếu có dấu hiệu chạy trốn.

Sau khi tất cả đã vào vị trí, khóa cửa chính cũng đã được cậy xong, Mil phát hiệu lệnh rồi cùng Ju ập vào căn hộ. Mỗi người hai tay lăm lăm hai cuộn thừng, nhón chân bước về phía căn phòng trông có vẻ là phòng ngủ.

“Một, hai, ba!”

Mil đạp cửa rồi ập vào phòng cùng Ju.

***

Cliff ngồi thu lu ở ban công, chờ mãi mà không thấy Mil ra hiệu lệnh tiếp, cũng không thấy Dra bỏ chạy hay có dấu hiệu gì bên trong phòng đang diễn ra loạn đả. Chờ thêm mười lăm phút, thấy hơi sốt ruột, Cliff liền từ ban công bám sang cửa sổ vốn vẫn đang mở, nhảy vào phòng

“Các anh chị em! Ta tới cứu viện đây... ủa?”

‘Ủa’ là vì cả Ju, Mil cùng Dra đều đang ngồi ôm đầu gối, ngồi thu lu mỗi đứa một góc phòng, mặt vô cùng ủ rũ. Cliff gãi đầu hỏi

“Mọi người làm sao thế?”

“Ai nữa đây?” Dra hỏi, nhìn Cliff vẻ không quen. Ju trả lời

“Đại đệ tử của phụ, sư huynh của con.”

“Thế à?” Dra chỉ hỏi có vậy, sau đó chỉ về góc phòng trống còn lại “Ngồi xuống đó đi con.”

“Ủa?!” Cliff hoang mang nhìn ba nhân vật còn lại, muốn bứt tóc luôn ra cho rồi “Mọi người làm sao thế?!”

“Trong vòng ba tuần nữa, chúng ta không ai được rời khỏi đây...” Mil thiểu não trả lời. Câu trả lời này thực ra vẫn chưa rõ ràng cho lắm. Ju phải bổ sung tiếp

“Phụ đang bị cách ly. Chúng ta xông vào đây cũng biến thành diện bị nghi nhiễm, phải cách ly chung với phụ ba tuần tới.”

“Hả?!”

“Căng nhất là đồ ăn trong nhà chỉ đủ cho phụ thôi, không có cho ba người chúng ta.”

“...”

Cliff coi bộ đã cạn lời, không nói thêm gì nữa, chỉ đến ngồi đúng ở góc phòng Dra chỉ, sau đó cũng bó gối ngồi một đống y chang ba người còn lại.

“Chơi với phụ xui muốn chết...” Cuối cùng Ju cũng phát biểu một câu.

“Phụ xin lỗi. Đã bảo vía nặng lắm mà...”

“Đằng nào cũng ngồi đây thêm ba tuần nữa, anh cho em hỏi làm sao anh sống được sau cú nổ bom thế?” Mil hỏi. Dra lắc đầu.

“Anh không biết.”

“... Phụ có cái gì ăn không?” Cuối cùng Cliff hỏi. Dra chỉ ra cửa phòng.

“Trong bếp có thùng mì tôm.”

Thế là ba tuần nhịn ăn bắt đầu. Trong thời gian ở chung với Dra, ba người còn lại biết được Dra không biết vì sao mình còn sống, sau đó do nghèo quá nên đành đi làm bất kì việc gì có thể làm được, kể cả cái công việc làm thư ký chẳng hợp với bản mặt và bản tính Dra tí nào. Cú đạp tường bỏ trốn thì là do Dra sợ bị oan hồn báo thù nên bỏ chạy, chạy về thành phố này ở hai năm vẫn sống vật vờ, kiếm chỉ đủ ăn qua ngày.

Câu chuyện của Dra càng nghe càng khiến người ta thấy bất lực nên ba người còn lại trong căn phòng bảo Dra ngừng nói.

Gần hết tuần thứ ba, đúng lúc mọi người đang hí hửng vì sắp thoát được vụ cách ly, ngoài cửa sổ phòng Dra bỗng nhiên sáng bừng. Bốn người trong phòng nhìn về phía cửa thì nhận ra có một chiếc phi thuyền đang bay lơ lửng bên ngoài, người lái chính là Wind và Moon. Chẳng hiểu là điều gì khiến cả hai đổi ý, bay xuống đây đúng vào giờ phút này nữa. Nói chung, hai đứa bật chế độ lái tự động, sau đó nhảy vào phòng, tay cũng lăm lăm dây thừng và lưới

“Sao, đã bắt được con rồng khùng chưa?!”

“Tụi này tới hỗ trợ đây!”

“Hỗ trợ cái gì giờ này nữa!” Sắp thoát cách ly thì tự nhiên có nhân tố mới xuất hiện, Dra nổi khùng gắt “Ở đây ba tuần nhé hai cháu!”

“Hả, ở ba tuần là sao?” Wind ngơ ngác nhìn Dra, quên mất là mình đang chuẩn bị bắt Dra với tâm thế hừng hực hận thù, chuẩn bị tra khảo vì sao hôm ấy ở Nha Trang Dra lại bỏ trốn “Có chuyện gì à?”

“Bị dịch độ nên cả đám cách ly gần ba tuần rồi. Sắp thoát rồi, sao hai chị xuất hiện đúng lúc quá vậy?!” Ju cay đắng hỏi.

“Hả, ai biết đâu.” Moon trả lời “Mới nhận được tin nhắn vài phút trước, mới đáp phi thuyền xuống liền mà. Ba tuần rồi à?”

“Ủa, trái đất với sao Hỏa bị lệch thời gian à?” Dra hỏi.

“Chứ sao má!” Wind đáp.

“Sao cũng được. Mọi người có gì ăn không? Em đói.” Mil giơ tay phát biểu, Cliff cũng gật gật đầu đồng thuận ý kiến. Wind lắc đầu.

“Tưởng đi có tí tẹo thôi nên không mang đồ ăn theo.”

“À, có cách!” Chợt Moon phát biểu. Mọi người đổ dồn ánh mắt về phía Moon, đồng loạt hỏi

“Cách gì?!”

Vài giờ sau, tính theo giờ sao Hỏa, một đoàn sáu người lục tục từ trên phi thuyền leo xuống, đặt chân lên bề mặt sao Hỏa.

Hóa ra, cách của Moon là bứng tất cả lên sao Hỏa sống. Công nghệ khoa học kỹ thuật ở sao Hỏa hiện đại tân tiến, chữa bệnh cho Dra, Mil, Ju và Cliff dễ như bỡn.

Sau hai mươi sáu năm sống ở trái đất, cuối cùng Dra cũng đã tận mắt nhìn thấy quê mình, tức sao Hỏa. Không kìm được nước mắt, Dra vừa sụt sịt vừa nghẹn ngào phát biểu.

“Sao Hỏa đúng là sao Hỏa ha...”

“Hả, cái gì xàm vậy ba?!” Moon lườm Dra cháy mặt. Không gặp vài năm, tưởng thế nào, hóa ra Dra xàm còn hơn cả trước khi ôm bom cảm tử. Dra quay ngoắt sang cãi.

“Người ta nói đúng mà!”

“Nói chẳng có nội dung gì hết á! Đúng con khỉ! Thảo nào các trưởng lão sao Hỏa không muốn anh về.”
Moon nói đến đây, Dra chưa kịp cãi đã ngưng bặt vì nhận ra có ai đó đang đến. Hóa ra miệng Moon ăn mắm dặm muối, mới nhắc thôi các trưởng lão đã xuất hiện thật. Một người hỏi, giọng lạnh tanh

“Ai mang nó về đây vậy?”

“Là tôi.” Wind tiến lên một bước.

“Ta đã bảo cấm không được cho nó trở lại đây cơ mà?”

“Làm như tôi báu hóa chỗ này lắm vậy!” Dra bật một câu. Thực ra về quê cũng sướng, nhưng nhớ ra hồi trước bị xua đuổi, Dra lại cáu. Trưởng lão kia quắc mắt nhìn Dra

“Không báu mà còn về! Mau biến xuống trái đất đi!”

“Nhưng mà đây không thích về trái đất, làm gì nhau?”

“Ô hay, ngươi láo nhỉ, chán sống rồi phải không?!”

“Ừ đấy, thì sao?!!”

Dra và trưởng lão cãi nhau chí chóe làm đội Wind đứng ngoài xanh cả mặt. Nhỡ may các trưởng lão cáu đuổi hết cả đoàn về trái đất thì không xong! Wind nghĩ đến đây, định tiến lên cản, nhưng chưa kịp làm gì, Dra đã xông vào oánh trưởng lão ngã lăn quay ra đất.

...

Thế là một trận chiến nảy lửa xảy ra ở sao Hỏa. Phe loài người định cư và phe người sao Hỏa đánh nhau triền miên, qua bao nhiêu tháng ngày không ai kịp theo dấu nữa. Chỉ biết khi cuối cùng chiến tranh cũng kết thúc, sao Hỏa nhìn không còn thấy một bóng người.

“Anh hay quá anh Dra ơi...” Moon phát biểu cảm tưởng khi cùng đứng với nhóm người trái đất định cư còn sống sót “Đánh đến mức sao Hỏa bay màu luôn, anh vô địch luôn rồi đấy!”

“Sao Hỏa bay màu rồi, giờ sống làm sao?” Mil hỏi, lau mồ hôi đang đổ trên trán.

“...” Dra đứng đần thối, không ngờ mình ăn tàn phá hoại đến mức phá hỏng bét cả sao Hỏa luôn.

Sau vài tiếng đứng đực ra như thế, cuối cùng Dra nói.

“Đến sao khác ở.”

“Sao nào ạ?” Ju hỏi.

“Sao Mộc!”

“Thật luôn?!”

“Chứ chẳng lẽ đùa?!”

Nói xong, Dra nhảy tót lên phi thuyền. Nghĩ tới nghĩ lui một hồi, đoàn người cũng bắt chước Dra. Cả nhóm yên vị trong phi thuyền, kiểm tra lại hành lý, lương thực mang theo, sau đó đặt lộ trình đến sao Mộc.

Đó là lần cuối phi hành đoàn có chứa Dra được nhìn thấy. Người ta đồn rằng phi hành đoàn đến được sao Mộc thì cuộc sống trở lại bình yên, họ định cư ở đó vĩnh viễn không quay lại nữa.

Vậy là cuộc đời ăn tàn phá hoại của Dra coi như chỉ được ghi lại đến khúc ấy. Sau này Dra có ăn tàn phá hoại ở sao Mộc nữa hay không thì không ai biết, nhưng các nhà thiên văn học cho rằng miễn là sao Mộc còn di chuyển đúng quỹ đạo thì tức là Dra vẫn chưa kịp phá tan hoang hành tinh ấy.

Họ cũng chắc chắn Dra và những người đi cùng còn sống, bởi thỉnh thoảng vẫn nghe văng vẳng tiếng vọng từ ngân hà rằng

“Con rồng khùng!”

Tái bút: Người ta vẫn không hiểu vì sao Dra khùng vậy mà những người còn lại vẫn ở với Dra được. Chắc là do tác giả bắt ép. Thôi thì tác giả xin lỗi những người đi cùng Dra. Nhỡ như có ai muốn ở trái đất mà bị bắt ép lên sao Mộc thì tác giả cũng ngàn lần xin lỗi, đã lỡ đi rồi thì không quay lại được nhé, ha ha.

Thôi, lần này chào quý vị độc giả thật, Dra và đồng bọn xin rút lui khỏi câu chuyện xàm xí đú viết vài năm không hết (cũng may giờ đã hết) này. Bye!
Về Đầu Trang Go down
https://dorarigu.wordpress.com
Olwen

Olwen

Nữ Tổng số bài gửi : 887

[One-shot] Martian II Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [One-shot] Martian II   [One-shot] Martian II Empty24/5/2021, 23:16

Tổ phá hoại độ Dra xuyên ngân hà à cười lăn cười bò
Sao Mộc chưa hoang tàn chắc là do chênh lệch thời gian nên người ta chưa kịp bắt thông tin thôi cười lăn cười bò
Ôi sao Hỏa thân yêu...  [One-shot] Martian II 1f631
Về Đầu Trang Go down
Sponsored content




[One-shot] Martian II Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [One-shot] Martian II   [One-shot] Martian II Empty

Về Đầu Trang Go down
 

[One-shot] Martian II

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

 Similar topics

-
» [One-shot] Martian
» [One-shot] Hai nửa đối lập
» [One-shot] Câu cá mùa thu
» [One-shot] Khó ngủ
» [One-shot] Bên bờ nỗi nhớ

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
CFC :: Khu vực Tài nguyên :: Fan Fiction :: Sáng Tác Khác-