Conan Fan Club |
|
| Hoàng tử bé - Antoine de Saint-Exupéry | |
| |
Tác giả | Thông điệp |
---|
Haku Holmes
Tổng số bài gửi : 268 Birthday : 03/06/1993 Age : 31 Đến từ : Somewhere I belong
| Tiêu đề: Hoàng tử bé - Antoine de Saint-Exupéry 15/7/2010, 11:15 | |
| First topic message reminder :"Le Petit Prince" là một trong những tác phẩm nổi tiếng nhất của nước Pháp. Truyện nổi tiếng không phải chỉ bởi rất cảm động, không phải chỉ bởi đó là truyện trẻ em nhưng lại dành cho người lớn, mà còn bởi đó là câu truyện tràn ngập sự ngọt ngào của tình yêu, tình bạn, và cuộc sống. Xin mạo muội giới thiệu một bản tiếng Việt chỉnh sửa một lần nữa, "Hoàng tử bé", để các bạn cùng thưởng thức. (Hẳn nhiên bản dịch này chưa được hoàn chỉnh, nhưng hi vọng các bạn bỏ qua những lỗi nho nhỏ). Nếu có cố công nào, cũng để nhớ về (những) người đã và vẫn đang làm trái tim tôi bừng sáng, (những) người tôi không bao giờ muốn quên bởi nếu thiếu cả bầu trời sao sẽ bỗng dưng vụt tắt. Hi vọng những người chưa đọc sẽ rộng mở tâm hồn để hiểu rõ giá trị của câu chuyện. Còn nếu bạn đã từng đọc, câu chuyện này sẽ không làm bạn thấy tẻ nhạt khi đọc thêm lần nữa, bởi mỗi một lần đọc sẽ là một lần bạn khám phá một hoặc một vài bí mật của cuộc sống. Chúng sẽ giúp ích cho bạn. Chúc các bạn hạnh phúc với đóa hoa của đời mình! Và, tôi, một lần nữa, cũng phải sửa lại lời đề tặng của mình : Tặng tất cả những phần trẻ em còn lại, trong tất cả mến thương. Cám Coltpard **************** LE PETIT PRINCE Antoine De Sait Exupery TẶNG LEON WERTH Tôi cần được thứ lỗi bởi những bạn trẻ vì đã tặng cuốn sách này cho một người lớn. Tôi có một lý do nghiêm túc: người ấy là người bạn tốt nhất mà tôi có trên Trái Đất. Lý do nữa là : người lớn này có thể hiểu được mọi điều, thậm chí cả những cuốn sách viết cho trẻ em. Và lý do thứ ba của tôi là : người ấy sống tại nước Pháp, nơi đó ông ấy đói và lạnh. Ông ấy cần sự vui vẻ. Nếu tất cả những lý do đó chưa đầy đủ, tôi rất muốn tặng cuốn sách này cho đứa trẻ mà xưa kia người lớn này từng là. Tất cả những người lớn đều đã là trẻ con trước đó. (Nhưng hầu như chẳng có ai nhớ điều ấy). Thế là tôi phải sửa lại lời đề tặng của mình: TẶNG LEON WERTH Khi cậu là một đứa trẻ A.DE S. – E,1944. À Léon Werth. Je demande pardon aux enfants d'avoir dédié ce livre à une grande personne. J'ai une excuse sérieuse : cette grande personne est le meilleur ami que j'ai au monde. J'ai une autre excuse : cette grande personne peut tout comprendre, même les livres pour enfants. J'ai une troisième excuse : cette grande personne habite la France où elle a faim et froid. Elle a besoin d'être consolée. Si toutes ces excuses ne suffisent pas, je veux bien dédier ce livre à l'enfant qu'a été autrefois cette grande personne. Toutes les grandes personnes ont d'abord été des enfants. (Mais peu d'entre elles s'en souviennent.) Je corrige donc ma dédicace : À Léon Werth
Được sửa bởi Haku Holmes ngày 15/7/2010, 21:06; sửa lần 2. |
| | |
Tác giả | Thông điệp |
---|
Haku Holmes
Tổng số bài gửi : 268 Birthday : 03/06/1993 Age : 31 Đến từ : Somewhere I belong
| Tiêu đề: Re: Hoàng tử bé - Antoine de Saint-Exupéry 17/7/2010, 13:39 | |
| Lúc đó là ngày thứ tám từ khi tôi bị hỏng máy trong sa mạc, và tôi vừa nghe câu chuyện người lái buôn vừa uống giọt nước cuối cùng trong số nước dự trữ. – A! Tôi nói với ông hoàng nhỏ, các kỷ niệm của em thật là đẹp, nhưng anh vẫn chưa chữa được máy bay của anh, anh chẳng còn gì để uống nữa, và anh cũng sẽ hạnh phúc lắm đấy, nếu bây giờ anh cũng có thể bước thật nhẹ nhàng đến một cái nguồn nước! – Bạn cáo của tôi ơi, em nói ... – Chú em bé bỏng ơi, bây giờ còn chồn cáo gì nữa! – Sao thế? – Bởi vì ta sắp chết khát... Em không hiểu lý lẽ của tôi, em trả lời tôi: – Có được một người bạn là tuyệt chứ, dù cho ta sắp chết đi nữa. Tôi, tôi rất hài lòng được có bạn cáo của tôi ... Em không lường được hiểm nguy, tôi nghĩ thầm. Em không hề đói hay khát. Một chút mặt trời cũng đủ cho em rồi. Nhưng em nhìn tôi và trả lời điều tôi vừa nghĩ: – Tôi cũng đang khát... ta đi tìm một cái giếng đi ... Tôi phác một cử chỉ mệt mỏi: thật là phi lý khi đi tìm một cái giếng, một cách hú hoạ, ở trong sa mạc mênh mông. Tuy thế, chúng tôi vẫn bước đi. Khi chúng tôi bước đi, im lặng, giờ này qua giờ khác, màn đêm buông xuống và các vì sao bắt đầu toả sáng. Tôi nhìn mọi vật như trong cơn mê, đầu nóng bừng vì khát. Những lời ông hoàng bé nhỏ nói nhảy múa trong trí nhớ tôi. – Em, em cũng khát hay sao? Tôi hỏi em. Nhưng em không trả lời câu tôi hỏi. Em chỉ nói giản dị: – Nước cũng có thể tốt lành cho trái tim... Tôi không hiểu câu em đáp nhưng tôi im lặng ... tôi biết là không nên hỏi em. Em thấy mệt. Em ngồi xuống. Tôi ngồi xuống cạnh em. Và sau một lát im lặng, em lại nói: – Các ngôi sao đẹp, là do ở đó có một bông hoa mà người ta không nhìn thấy... Tôi đáp lại "Đúng thế" và tôi nhìn, không nói, những gợn sóng của cát dưới ánh trăng. – Sa mạc thật đẹp, em nói thêm... Điều này đúng. Bao giờ tôi cũng yêu sa mạc. Ta ngồi trên một đụn cát. Ta không trông thấy gì hết. Ta không nghe thấy gì hết. Nhưng có một cái gì đó toả sáng trong lặng lẽ... – Cái đã tô điểm cho sa mạc, ông hoàng nhỏ nói, là nó ẩn giấu một cái giếng ở nơi nào đó... Tôi kinh ngạc vì bỗng nhiên hiểu ra cái ánh sáng huyền bí ấycủa cát. Khi còn là một cậu bé tôi ở trong một ngôi nhà cổ, và có một truyền thuyết là ở ngôi nhà cổ này có chôn một kho báu. Tất nhiên, chưa ai tìm ra kho báu đó, có lẽ cũng chưa ai thử đi tìm. Nhưng nó đã làm cho ngôi nhà trở nên thành tiên. Cái nhà của tôi có giấu trong đáy trái tim của nó một điều bí mật... – Phải, tôi nói với ông hoàng nhỏ. Dù là ngôi nhà, ngôi sao hay sa mạc, cái làm chúng ta trở nên đẹp thì không thể nhìn thấy! – Tôi rất hài lòng, em nói, vì ông cũng đồng ý với bạn cáo của tôi. Khi ông hoàng nhỏ bé thiu thiu ngủ, tôi bế em lên vòng tay và lại lên đường. Lòng tôi xúc động. Tôi có cảm giác như đang giữ một kho báu mong manh. Tôi có cảm giác như trên Trái Đất này không có gì mong manh hơn. Tôi nhìn, dưới ánh sáng trăng, vầng trán xanh xao ấy, đôi mắt nhắm nghiền, những lọn tóc run rẩy trước gió, và tôi nghĩ thầm: cái mà ta thấy đây chỉ là một cái vỏ. Cái quan trọng nhất thì không nhìn thấy được ... Khi đôi môi hé mở của em thoáng một nụ cười, tôi lại tự nhủ: cái làm cho ta xúc động mạnh đến thế về ông hoàng bé nhỏ đang ngủ này, đó là lòng chung thuỷ của em đối với một đoá hoa hồng, ấy là hình ảnh một đoá hồng rực sáng nơi em như một ngọn đèn, cả trong khi em ngủ... Và tôi càng thấy em còn mong manh hơn. Ta phải hết sức che chở cho những ngọn đèn: một ngọn gió có thể thổi tắt được ... Và, cứ bước đi như vậy, tôi tìm ra cái giếng vào lúc rạng đông. |
| | | Haku Holmes
Tổng số bài gửi : 268 Birthday : 03/06/1993 Age : 31 Đến từ : Somewhere I belong
| Tiêu đề: Re: Hoàng tử bé - Antoine de Saint-Exupéry 17/7/2010, 13:40 | |
| – Con người, ông hoàng nhỏ nói, họ chui vào các chuyến tàu nhanh, nhưng họ chẳng biết mình tìm kiếm thứ gì. Thế mà họ cứ cuống quít lên và quay cuồng ... Và em nói thêm: – Nào có ích gì... Cái giếng mà chúng tôi đến, nó không giống các giếng ở sa mạc Sahara. Các giếng Sahara chỉ đơn giản là những cái lỗ đào trong cát. Còn cái này giống như giếng làng. Nhưng ở đấy chẳng có ngôi làng nào, và tôi tưởng mình đang mơ. – Lạ thật, tôi nói với ông hoàng nhỏ, mọi cái đều có sẵn: cái ròng rọc, cái gầu và sợi dây... Em cười, sờ sợi dây, lăn cái ròng rọc. Và cái ròng rọc liền rên một tiếng, giống như tiếng rên của cái chong chóng chỉ hướng gió sau một hồi gió ngủ yên lâu quá. – Ông nghe thấy không, ông hoàng nhỏ nói, ta đánh thức cái giếng này và nó hát ... Tôi không muốn em gắng sức: – Để anh, tôi nói, nó nặng quá đối với em. Chậm rãi, tôi kéo gàu lên thành giếng. Tôi đặt nó chắc chắn trên đó. Trong tai tôi vẫn còn văng vẳng tiếng hát của cái ròng rọc, và trong nước vẫn còn run rẩy, tôi thấy mặt trời run lên. – Tôi khát thứ nước này đây, ông hoàng nhỏ nói. Cho tôi uống đi... Và tôi hiểu ra em tìm kiếm cái gì. Tôi nhắc chiếc gầu lên kề môi em. Em uống, hai mắt nhắm nghiền. Êm đềm như một ngày hội. Thứ nước này còn là một cái gì khác hơn mọt thứ nước uống. Nó sinh ra từ cuộc đi bộ dưới trời sao, từ tiếng hát của cái ròng rọc, từ sự gắng sức của cánh tay tôi. Nó tốt lành cho tim ta, như một món quà tặng. Ngày tôi còn là một cậu bé, ánh sáng của cây Noel, tiếng nhạc của buổi lễ nửa đêm, những nụ cười dịu dàng cũng đã làm nên sự rực rỡ của món quà Noel mà tôi được nhận. – Loài người nơi ông, ông hoàng nhỏ nói, trồng năm nghìn hoa hồng cũng trong một khu vườn...thế mà họ chẳng tìm thấy cái họ tìm ... – Họ chẳng tìm thấy đâu, tôi nói ... – Trong khi cái họ muốn tìm lại có thể gặp trong chỉ một đoá hồng hoặc chỉ một ít nước... – Đúng thế, tôi nói. Và ông hoàng nhỏ nói thêm: – Con mắt vốn mù loà. Phải tìm kiếm với trái tim. Tôi đã uống. Tôi đã nghỉ ngơi thoả thuê. Vào lúc tinh mơ, cát một màu mật ong. Tôi thấy sung sướng cả vì cái màu mật ong ấy nữa. Tại sao tôi cứ phải khổ sở... – Ông phải giữ lời hứa, ông hoàng nhỏ bây giờ lại ngồi xuống bên tôi, nhẹ nhàng nói. – Lời hứa nào? – Ông biết đấy ... Một cái rọ mõm cho con cừu của tôi... Tôi chịu trách nhiệm về cái hoa ấy! Tôi rút từ trong túi áo ra các bản vẽ phác của tôi. Ông hoàng nhỏ trông thấy các bức vẽ bèn cười bảo: – Các cây baobap của ông, trông giống như các cây cải hoa ấy... – ồ! Tôi vốn tự hào biết bao với bức vẽ các cây bao bap! – Con cáo của ông... hai tai nó...trông giống như hai cái sừng...và lại dài quá! Và em lại cười nữa. – Cậu không công bằng, cậu nhỏ ơi, tôi vốn chỉ biết vẽ trăn kín với chăn mở thôi mà! – ồ! Được cả thôi, em nói, trẻ con chúng hiểu hết. Thế là tôi dùng bút chì phác một cái rọ mõm. Và lòng tôi se lại khi đưa cái rọ mõm đó cho em: – Em có những sự định mà tôi không được rõ... Nhưng em chẳng trả lời tôi. Em bảo tôi: – Ông biết không, ngày tôi rơi xuống Trái Đất... mai đã là tròn một năm... Rồi, sau một lát im lặng, em lại nói: – Tôi rơi xuống ngay gần đây... Và em đỏ mặt. Và một lần nữa, chẳng hiểu tại sao, tôi cảm thấy buồn bã một cách kỳ lạ. Khi ấy tôi bỗng buột miệng hỏi: – Thế ra không phải là ngẫu nhiên mà, buổi sáng ấy, tôi gặp em, cách đây tám ngày, em lang thang một mình một nghìn dặm cách mọi vùng có người ở! Em trở lại nơi em rơi xuống hay sao? Ông hoàng nhỏ lại đỏ mặt. Và tôi nói thêm, ngập ngừng: – Là vì, có lẽ, vì ngày kỷ niệm chăng? Ông hoàng lại đỏ mặt lần nữa. Em không bao giờ trả lời các câu hỏi, nhưng khi người ta đỏ mặt, như thế có nghĩa là "phải", phải không? – A, tôi nói, tôi sợ... Nhưng em trả lời tôi: – Bây giờ ông phải làm việc thôi. Ông phải trở về chỗ cái máy của ông. Tôi đợi ông ở đây. Chiều mai ông hãy đến... Song tôi không yên tâm. Tôi nhớ chuyện con cáo. Có nguy cơ là ta có thể khóc một tí nếu ta lỡ để cho ai cảm hoá mình... |
| | | Haku Holmes
Tổng số bài gửi : 268 Birthday : 03/06/1993 Age : 31 Đến từ : Somewhere I belong
| Tiêu đề: Re: Hoàng tử bé - Antoine de Saint-Exupéry 17/7/2010, 13:43 | |
| Cạnh cái giếng, có một bức tường đổ nát. Khi ở chỗ làm việc trở lại vào chiều hôm sau, từ xa tôi đã thấy ông hoàng nhỏ của tôi ngồi trên đó, hai chân lơ lửng. Và tôi nghe em nói: – Thế anh không nhớ sao? Không phải là chỗ này đâu! Một giọng nói khác có lẽ trả lời em, vì em lại đáp: – Phải! Phải! Ngày thì đúng, nhưng không phải chỗ này... Tôi bước tiếp đến chỗ bức thành. Tôi vẫn không nhìn thấy, cũng chẳng nghe thấy ai. Thế nhưng, ông hoàng nhỏ lại đáp nữa: – ... Đúng thế. Anh cứ xem nơi nào bắt đầu có dấu chân của tôi ở trên cát. Anh chỉ việc đợi tôi ở đấy. Tôi sẽ đến đêm nay. Tôi chỉ cách bức tường có hai mươi mét và tôi vẫn chẳng nhìn thấy gì. Ông hoàng nhỏ lại nói, sau một lát im lặng: – Anh có nọc tốt đấy chứ? Anh chắc là không làm tôi đau lâu chứ? Tôi dừng lại, trái tim se thắt, nhưng tôi vẫn không hiểu. – Thôi bây giờ hãy đi đi, em nói. Tôi muốn xuống. Thế là chính tôi nhìn xuống chân tường, và tôi nhảy dựng lên. Nó ở đó, nó ngẩng đầu lên phía ông hoàng nhỏ, một giống rắn vàng có thể diệt ta trong ba mươi giây. Vừa lục túi tìm khẩu súng ngắn, tôi vừa chạy tới, nhưng, nghe tiếng tôi, con rắn liền chuồn trong cát, như thể một dòng nước chảy đi, và chẳng cần phải vội vàng, nó luồn lách giữa các tảng đá với một tiếng động nhè nhẹ như tiếng va chạm của kim khí. Tôi đến bên bức tường vừa đúng lúc để đón trong vòng tay tôi ông hoàng bé nhỏ, trắng bệch như tuyết. – Chuyện quái quỉ gì thế! Bây giờ em lại đi trò chuyện với rắn! Tôi tháo chiếc khăn vàng kim bao giờ cũng khoác ở cổ em. Tôi dấp nước vào chán em và cho em uống. Và bây giờ, tôi không dám hỏi em điều gì nữa. Em nhìn tôi nghiêm nghị và đưa hai tay ôm cổ tôi. Tôi nghe tiếng tim em đập như tiếng đập của một con chim sắp chết, khi bị trúng đạn súng săn. Em bảo tôi: – Tôi rất mừng, vì biết ông đã tìm ra máy bay của ông thiếu cái gì. Ông sắp trở về nhà ông... – Sao em biết? Đúng là lúc ấy tôi vừa định báo cho em biết, tưởng đã tuyệt vọng rồi, bỗng dưng tôi lại sửa được máy. Em chẳng trả lời câu hỏi của tôi, nhưng lại nói thêm: – Tôi cũng như ông, hôm nay tôi về nhà tôi... Rồi, giọng ngầm ngùi: – Xa hơn nhiều lắm... khó hơn nhiều lắm... Tôi có cảm giác vừa xảy ra một việc gì dị thường. Tôi siết chặt em trong vòng tay tôi như một em bé, nhưng khi ấy tôi vẫn có cảm giác em đang tuột thẳng xuống một vực thẳm nào đó dù tôi cố níu giữ lại... ánh mắt em nghiêm nghị, mất hút vào một nơi rất xa: – Tôi có con cừu của ông. Và tôi có cái thùng cho con cừu. Và tôi có cái rọ mõm... Và em mỉm cười buồn buồn. Tôi đợi rất lâu. Tôi thấy em dần dà ấm lại: – Cậu em ạ, em đã sợ hãi... Em có sợ hãi, đúng rồi! Nhưng em cười dịu dàng: – Chiều nay tôi sẽ còn sợ nhiều hơn... Một lần nữa, tôi lại cảm thấy lạnh buốt người vì một cái gì đó không thể cứu vãn được nữa. Và tôi hiểu rằng tôi không thể chịu nổi ý nghĩ rồi đây không bao giờ còn nghe thấy tiếng cười này nữa. Tiếng cười ấy đối với tôi như một nguồn nước trong sa mạc. – Cậu em ạ, tôi còn muốn được nghe em cười... Nhưng em bảo tôi: – Đêm nay, vừa đúng một năm. Ngôi sao của tôi sẽ lại ở đúng bên trên chỗ tôi rơi xuống năm ngoái... – Cậu em ạ, có phải là một cơn ác mộng không, chuyện rắn, cuộc hẹn gặp với ngôi sao này... Nhưng em không trả lời câu tôi hỏi. Em bảo tôi: – Cái gì mà quan trọng, cái đó không nhìn thấy được... – Đúng thế... – Giống như bông hoa của tôi. Khi ông yêu một bông hoa ở trên một ngôi sao, thật là êm đềm, ban đêm, khi ông nhìn trời. Tất cả các ngôi sao đều nở hoa. – Đúng thế... – Giống như nước vậy. Nước mà ông cho tôi uống như là âm nhạc, là vì cái ròng rọc và sợi dây... ông nhớ chứ... thật ngon lành. – Đúng thế... – Ban đêm, ông sẽ nhìn sao. Chỗ tôi bé quá không thể chỉ cho ông đâu là ngôi sao của tôi được. Thế lại càng hay. Ngôi sao của tôi, đối với ông sẽ là một trong các ngôi sao kia... Như thế, tất cả các ngôi sao, ông đều sẽ thích nhìn. Tất cả chúng sẽ là bạn của ông. Và rồi tôi sẽ biếu ông một món quà... Em lại cười thêm nữa. – A! Em ơi, em ơi, tôi thích nghe em cười như thế này! – Đúng đó là món quà tôi biếu ông... giống như là nước vậy... – Em muốn nói sao? – Mọi người có những ngôi sao không của ai giống ai. Đối với một số ưa thích đi xa, các ngôi sao là những kẻ dẫn đường. Đối với số khác, chúng chỉ là những đốm sáng nhỏ. Đối với những nhà bác học, chúng là những bài toán. Đối với nhà doanh nghiệp của tôi, chúng là vàng. Nhưng tất cả loại ngôi sao ấy đều câm lặng. Ông, ông sẽ có những ngôi sao trước đây không ai có... – Em muốn nói sao? – Khi ông nhìn trời, ban đêm, bởi vì ở một trong những ngôi sao đó có tôi ở, bởi vì tôi cười trên một trong những ngôi sao đó, cho nên đối với ông tưởng chừng như tất cả các ngôi sao đều cười. Ông, ông sẽ có được những ngôi sao biết cười. Rồi em lại cười nữa. – Và khi ông đã nguôi rồi (người ta bao giờ cũng nguôi đi), ông sẽ bằng lòng đã từng được quen biết tôi. Ông mãi mãi là bạn tôi. Rồi đôi khi ông mở của sổ nhà ông, như thế đấy, để cho vui thôi... Bạn hữu của ông sẽ lấy làm lạ khi thấy ông vừa nhìn trời vừa cười. Ông sẽ bảo họ: "Phải, các ngôi sao, lúc nào chúng cũng làm cho mình cười!" Và họ sẽ tưởng ông điên. Hoá ra tôi chơi khăm ông một vố... Rồi em lại cười nữa. – Xem như tôi đã tặng ông, thay vì những ngôi sao, hàng đống những cái chuông nhỏ biết cười... Rồi em lại cười nữa. Và em trở lại nghiêm nghị: – Đêm nay... ông biết đấy... đừng đến làm gì. – Tôi sẽ không rời em đâu. – Tôi sẽ có vẻ như đau... Tôi sẽ có vẻ sắp chết. Thế thôi mà! Ông đừng đến chứng kiến cảnh đó, không đáng gì đâu... – Tôi sẽ không rời em. Nhưng em có vẻ lo lắng. – Tôi nói với ông... là tại vì con rắn đây. Chớ để rắn nó cắn ông. Loài rắn, chúng ác lắm. Chúng có thể cắn để mà chơi... – Tôi sẽ không rời em. Nhưng có cái gì đó làm em yên tâm: – Nhưng đúng là nó sẽ không còn nọc cho lần cắn thứ hai... Đêm ấy, tôi không trông thấy em bỏ đi. Em đã trốn đi không một tiếng động. Khi tôi đuổi kịp em, em bước quả quyết thật nhanh. Em chỉ nói với tôi: – A! Ông lại đến đây rồi... Rồi em nắm tay tôi. Nhưng em lại dằn vặt nữa: – Ông không đúng. Ông sẽ khổ cho xem. Tôi sẽ có vẻ chết nhưng không phải là thật đâu... Tôi, tôi im lặng. – Ông biết đấy. Đường xa lắm! Tôi không mang nổi cái thân xác này. Nặng lắm. Tôi, tôi im lặng. – Nhưng nó cũng sẽ chỉ như cái vỏ già bỏ lại. Những cái vỏ già thì có gì đáng buồn... Tôi, tôi im lặng. Em có hơi nản. Nhưng em gắng thêm một lần nữa: – Sẽ hay lắm chứ, ông biết đấy. Tôi cũng sẽ nhìn các ngôi sao. Các ngôi sao sẽ là những cái giếng với một cái ròng rọc han rỉ. Tất cả mọi ngôi sao sẽ rót cho tôi uống... Tôi, tôi im lặng. – Sẽ thật buồn cười! Ông sẽ có năm trăm triệu chiếc chuông, còn tôi, năm trăm triệu nguồn nước... Và em cũng im luôn, bởi vì em khóc... – Đây rồi. Ông để tôi bước một mình thôi. Và em ngồi xuống vì sợ. Em lại nói nữa: – Ông biết đấy... đoá hoa của tôi... tôi phải có trách nhiệm! Nàng thật là yếu đuối! Nàng thật ngây thơ! Nàng chỉ có bốn cái gai chẳng thấm vào đâu để mà chống trọi trên đời... Tôi ngồi xuống vì không thể giữ mình đứng được nữa. Em nói: – Kia rồi... chỉ có thế thôi... Em lưỡng lự một chút, rồi đứng lên. Em bước một bước. Còn tôi, tôi không thể nào cử động được. Chỉ có một loáng chớp màu vàng gần bên mắt cá chân em. Em đứng một lúc không động đậy. Em không kêu. Em ngã xuống nhẹ nhàng như một cái cây. Cả một tiếng động cũng không có, là bởi vì cát. |
| | | Haku Holmes
Tổng số bài gửi : 268 Birthday : 03/06/1993 Age : 31 Đến từ : Somewhere I belong
| Tiêu đề: Re: Hoàng tử bé - Antoine de Saint-Exupéry 17/7/2010, 13:45 | |
| Và giờ đây, đúng vậy, sáu năm đã trôi qua... Tôi chưa bao giờ kể lại câu chuyện này. Những bạn bè gặp lại tôi rất lấy làm hài lòng thấy tôi còn sống. Tôi đã rất buồn, nhưng tôi nói với họ: Đó là vì mệt... Bây giờ tôi đã nguôi nguôi. Nghĩa là... không hẳn là như thế. Nhưng tôi biết em đã trở về tinh cầu của mình, vì sáng sớm hôm sau, tôi đã không tìm thấy thân xác em. Cái thân xác chẳng nặng nề gì mấy... Và ban đêm, tôi thích lắng nghe các ngôi sao. Chúng như năm trăm triệu cái chuông nhỏ... Nhưng có xảy ra một điều gì đó không bình thường. Chiếc rọ mõm tôi đã vẽ cho ông hoàng nhỏ, tôi đã quên vẽ thêm cái đai da. Em sẽ không thể nào buộc nó cho con cừu được. Thế là tôi tự hỏi: " Chuyện gì đã xảy ra trên tinh cầu ấy? Có lẽ con cừu đã ăn mất đoá hoa chăng..." Khi thì tôi tự nhủ: "Chắc là không! Ông hoàng nhỏ đêm nào cũng đậy hoa trong cái bầu kính, và em cũng trông chừng con cừu cẩn thận..." Thế là tôi vui sướng. Và tất cả các ngôi sao mỉm cười dịu dàng. Khi thì tôi tự nhủ: "Thế nào chẳng có lúc người ta lơ đãng, và thế là đủ! Em đã quên mất, một đêm nào đó, cái bầu kính, hoặc con cừu lẻn ra không một tiếng động trong đêm..." Thế là những cái chuông nhỏ đều biến thành nước mắt!... Đó là một bí ẩn lớn lao. Với bạn, là người cũng yêu ông hoàng bé nhỏ, cũng như với tôi, cả vũ trụ này sẽ chẳng còn như cũ nếu như ở đâu đó, không biết ở đâu, một con cừu mà ta không biết, đã có hay là không ăn một đoá hoa hồng... Hãy nhìn lên trời. Hãy tự hỏi: con cừu đã có ăn hay không ăn đoá hoa? Và bạn sẽ thấy tất cả đều thay đổi... Và không một người lớn nào lại hiểu được chuyện ấy quan trọng đến nhường nào!Cảnh ấy đối với tôi, là cảnh đẹp nhất và buồn nhất trên thế gian. Nó cũng là cái cảnh ở trang trước, nhưng tôi đã vẽ một lần nữa để bạn nhìn rõ hơn. Chính tại nơi đây ông hoàng bé nhỏ đã xuất hiện trên Trái Đất, rồi lại biến đi. Hãy nhìn chăm chú cảnh này cho đến khi bạn chắc rằng bạn có thể nhận ra nó, nếu ngày kia bạn du hành sang châu Phi, trong sa mạc. Và nếu bạn tình cờ đi ngang qua đó, tôi xin bạn, xin bạn đừng vội, hãy nán lại một chút ngay dưới ngôi sao ! Nếu bấy giờ có một đứa bé đến bên bạn, nếu em cười, nếu em có mái tóc vàng óng, nếu em không trả lời khi người ta hỏi, bạn sẽ đoán ra đấy là ai. Bấy giờ bạn hãy thương tôi ! Đừng để tôi buồn quá thế này : Hãy viết thư cho tôi báo rằng em đã trở lại... |
| | | Sponsored content
| Tiêu đề: Re: Hoàng tử bé - Antoine de Saint-Exupéry | |
| |
| | | | Hoàng tử bé - Antoine de Saint-Exupéry | |
|
Similar topics | |
|
| Permissions in this forum: | Bạn không có quyền trả lời bài viết
| |
| |
| |
|