CFC

Khách viếng thăm sẽ thiệt thòi lắm nha ~
Đăng nhập để chia sẻ/ Login để yêu thương  ^^


[Long Fic Dịch] Bóng ma (Ghost) 22985209-p0
CFC

Khách viếng thăm sẽ thiệt thòi lắm nha ~
Đăng nhập để chia sẻ/ Login để yêu thương  ^^


[Long Fic Dịch] Bóng ma (Ghost) 22985209-p0


Conan Fan Club
 
Trang ChínhLatest imagesĐăng kýĐăng Nhập

Share
 

 [Long Fic Dịch] Bóng ma (Ghost)

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Tác giảThông điệp
li hoang

li hoang

Scorpio
Tổng số bài gửi : 61
Birthday : 19/11/1995
Age : 28
Đến từ : Nơi giao hòa giữa ánh sáng và bóng tối

[Long Fic Dịch] Bóng ma (Ghost) Empty
Bài gửiTiêu đề: [Long Fic Dịch] Bóng ma (Ghost)   [Long Fic Dịch] Bóng ma (Ghost) Empty9/10/2010, 13:48

Tựa đề: Bóng ma
Bản gốc tiếng anh : Ghost
Tác giả :LuckyLadybug
Link đọc bản gốc :http://www.fanfiction.net/s/3056426/1/Ghosts

Thể loại : Trinh thám , hành động
Nội dung : Gin cứu Ayumi khỏi một tên biến thái
Thông báo : Các nhân vật trong fic này đều là sáng tạo của bác Gosho Aoyama. Câu chuyện là của LuckyLadybug







Bóng ma
Chương 1: Gặp gỡ

Đêm trong bóng tối và giá lạnh , cơn gió rét báo hiệu tuyết sẽ sớm rơi và nhiều hơn nữa .Những đám mây tập trung trên bầu trời đã che đi ánh sáng của mặt trăng và các vì sao .Tuyết như một tấm mền trắng phủ lên khắp các nẻo đường , trên các vỉa hè , trùm lên cả thảm cỏ .Khung cảnh thật nên thơ , nhưng đối với một cô bé đang cố gắng hết sức để tìm ra đường về thì đây lại là một chướng ngại .

Cô bé ra khỏi nhà để đến một cửa hàng , nhưng trên đường về thì tuyết bắt đầu rơi và bằng cách nào đó cô đã lạc đường. Giờ đây, cô đi lang thang trên đường , mong một chút ấm áp trong cái thời tiết băng giá này và mong chờ ai đó có thể giúp được cô.

Run rẩy , cô vén mớ tóc màu nâu khỏi đôi mắt xanh của mình và ước rằng Conan kun ở đây. Chỉ cần cậu ấy ở đây là cô sẽ có đủ dũng khí và sứ mạnh đẻ biết mình cần phải làm gì. Cậu ta luôn khiến cô cảm thấy tốt hơn. Nhưng cô âm thầm quyết tâm tự mình tìm được đường về. Cô sẽ tự mình tìm làm điều đó, và Conan kun sẽ tự hào về cô.

Khi cô cuộn mình trong góc đường thì cô nhìn thấy một cái công viên ở trước mắt. Trong khoảnh khắc , hi vọng trở lại với cô, nhưng sau đó cô nhận ra đó không phải là cái công viên gần nhà cô. Nuốt một ngụm nước bọt trong thất vọng , cô đi lên phía trước một cách chậm rãi và cẩn thận đẻ không bị trượt trên tuyết. Có thể , cô nghĩ nếu đi qua công viên thì có khả năng tìm ra nơi nào đó quen thuộc. Điều đó đáng để thử.

Tuyết không phủ dầy trong công viên vì những cây cao đã chặn bớt một phần rồi. Nhưng cô vẫn bước đi thật cẩn thận , và khi cô tiếp cận trung tâm công viên, cô có thể nghe thấy giọng nói.

Hy vọng một lần nữa dâng tràn trong tim cô. Có lẽ ai đó biết đường sẽ giúp cô về nhà ! Nhưng cô tự hỏi ai làm gì ở đây khi đã muộn như thế này. Cô không biết mình đi lạc bao lâu rồi , nhưng có vẻ như đã vài giờ rồi và ở bên cạnh Conan kun đã dạy cô cách nhận ra những việc khả nghi. Khi cô ở đủ gần để nghe được giọng nói đó , cô giấu mình sau một thân cây.

" Đây là tiền," một giọng nói trầm và đáng sợ tuyên bố. Cô cắn môi , cảm thụ cơn run rẩy chạy xuyên lưng mình. Cô run rẩy không phải vì cái lạnh. " Bây giờ... tôi muốn thông tin anh đã hứa. Chúng tôi hết kiên nhẫn rồi."

" Tất nhiên, tất nhiên, bạn của tôi," một giọng nói khác kêu lên thích thú. Giọng nói này càng làm cô sợ hãi hơn nữa mà không biết tại sao. Nhưng những từ tiếp theo làm lu mờ suy nghĩ đó trong cô. " Nhưng trước tiên , chúng ta có khách." Cô nghe thấy tiếng hắn ta tiếng hắn đi lại trên tuyết trắng, và cô nhận ra hắn đang tìm cô. Sự hoảng sợ chiếm lấy cô, cô lùi lại cố chạy, nhưng rất nhanh sau đó hắn bắt được cô và dùng một cánh tay lôi cô đi.

Hắn nhấc cô lên khỏi mặt đất , liếc mắt đểu cáng nhìn cô với cặp mắt tinh ranh, lóe lên vẻ vui mừng. " Nào, nào, xem chúng ta có gì ở đây?" hắn khen ngợi." Thật là một cô bé đáng yêu. Cháu không nên đi lang thang một mình khi đã khuya thế này."

Cô vùng vẫy , cố hết sức để thoát ra. " Thả tôi ra !" cô gào lên, cảm thấy thôi thúc tột độ phải thoát khỏi người đàn ông xấu xa này. Khi cô nhìn vào gương mặt giễu cợt của hắn ta , cô nhìn thấy được điều gì đó mà cô chưa từng thấy qua ở bất kì ai trước kia, và cô không bao giờ muốn bắt gặp. Nước mắt tuôn chảy trên má cô khi cô cố dùng cánh tay còn lại làm đòn bẩy để thoát khỏi sự kìm kẹp mạnh mẽ của người đàn ông.

Bây giờ, một người đàn ông khác chủ nhân của giọng nói lúc nãy tiến về phía họ. Cô gần như không nhận ra điều đó, khi mà cô đang tập trung lên việc thoát khỏi người đàn ông không hề cò ý định thả cô ra. " Mày định làm gì con bé ?" anh cằn nhằn, cô ngẩng đầu lên nhìn thấy anh ta đang bình tĩnh châm điếu thuốc. Run rẩy, cô biết rằng mình đang gặp nguy hiểm, và có thể cô sẽ không bao giờ chạy thoát. Họ có giết cô không ?

Người đàn ông thứ hai cười dâm đãng." Ồ, tôi không biết," hắn thận trọng , chưa bao giờ hắn rời mắt khỏi cô." Thật hư hỏng cho một cô bé đi theo dõi người khác lúc nửa đêm," hắn nói móc cô giả vờ trách mắng.

" Chúng ta phải xử lý con bé ngay bây giờ," người đàn ông đầu tiên lưu ý, đôi mắt xanh của anh gần như vô hình dưới mái tóc vàng. " Nó đã nhìn thấy chúng ta và nó có thể nhận ra chúng ta."( lời DC: Gin mắt xanh)

Người đàn ông còn lại bắt đầu vòng tay qua người cô. " Đừng nóng nảy như vậy," hắn trả lời ." Tôi có thể giữ nó lai...làm bạn với tao."

Cô không hiểu ông ta có ý gì, nhưng cô cũng biết rằng cô không bao giờ muốn làm bạn với hắn ta. Cô bắt đầu đá hắn ra, luồn lách mọi hướng khả thi để tránh hắn càng xa càng tốt.

Người đàn ông tóc vàng nhả khói vào màng đêm. Có cái gì đó thoáng qua trong mắt anh ta, có lẽ là sự kinh tởm. "Con bé chết còn tốt hơn là có số mệnh đó," anh càu nhàu." Những đứa trẻ làm bạn với mày có lẽ cầu xin được chết mỗi ngày."

Số mệnh còn tệ hơn cả cái chết? Cô không hiểu điều đó có nghĩa gì. Những dòng nước mắt nóng hổi không còn kiềm chế được nữa chảy dài trên má cô.

" Đưa con bé cho tao," người đàn ông mắt xanh ra lệnh." Tao sẽ giải quyết con bé." Mắt anh tối dần khi nhận ra đối tác muốn nói gì. " Gía trị của thông tin không bao gồm con bé." vừa nói anh vừa rút súng ra nhắm vào người đàn ông kia.

Lần đầu tiên sự sợ hãi thoáng qua con quái vật. Sau đó, hắn bắt đầu cười trong sự bất an." Anh chắc chắn điều mình vừa nói chứ," hắn run rẩy hỏi.

" Tao ghét lòng tốt của mày," anh lạnh lùng trả lời. "Tao chỉ làm việc với mày vì đôi khi mày có những thông tin hữu dung để trao đổi." Anh nắm chặt vũ khí."Thả con bé ra."

Người đàn ông im lặng cân nhắc, nhưng cuối cùng hắn cũng ném cô xuống tuyết. Trước khi cô có thể đứng dậy, người đàn ông tóc vàng nắm lấy cổ tay cô kéo cô đứng dậy, ' Vodka, chắc chắn hắn không trốn đi trước khi tao trở lại," anh ra lệnh. "Tao không tin hắn.'

Cô ngẩng đầu lên, lần đầu nhận ra người đàn ông thứ ba. Anh ta thấp hơn và có vẻ nặng nề hơn, đôi mắt của anh ta được giấu sau cặp kính đen. Thật lạ, cô nghĩ, vì anh ta mang nó vào giữa đêm. Nhưng cô dừng nghĩ về nó khi người đàn ông tóc vàng bắt đầu kéo cô đi. Cô khóc to, nắm lấy tay anh ta. " Cháu...cháu chỉ muốn về nhà!" cô khóc nức nở.

Anh ta nhìn xuống nhưng không trả lời. "Vodka!" anh đột ngột nói, và người đàn ông thứ ba thoát khỏi trạng thái mơ mộng của anh ta trở về thực tại.

" Em sẽ trông chừng hắn, đại ca," anh gật đầu nói , rút súng ra.

Người đàn ông tóc vàng cũng gật đầu đáp lại. " Xem mày có thể nói ra thông tin hắn nắm giữ không," anh nói, và bắt đầu bước đi kéo cô theo mong cô tự đi.

Cô đã cố gắng, nhưng vẫn tiếp tục trượt đi trên tuyết khi cô không thể theo kịp sải chân của người lớn. "Cháu không muốn chết, thưa ông!" cô cầu xin, những giọt nước mắt vẫn tiếp tục chảy khi anh ta dẫn cô đến hàng rào. Không có một ai xung quanh góc tối, và cô biết chỉ có hai người đàn ông lúc nãy có thể nghe thấy nếu cô kêu cứu. Nỗi sợ hãi làm cô như hóa đá tại chỗ.

Anh ta nhìn cô một lần nữa, và cô rụt người trước sự dữ dội trong giọng nói của người đàn ông,
" Nhóc còn quá nhỏ để hiểu loại đàn ông mà tôi vừa giúp nhóc thoát khỏi," anh đe dọa," và với một chút may mắn nhóc sẽ không bao giờ biết." Anh lên đạn , và cô cố thoát ra một lần nữa.

" Cháu có gia đình và bạn bè, thưa ông!" cô gào lên. " Cháu không muốn bỏ họ lại! Cháu ... cháu không muốn bỏ Conan kun...." Cô ngước lên nhìn anh kiên quyết , trong mắt cô tràn ngập sự kiên định cùng với sợ hãi. "Có thể...có thể cậu ấy không quan tâm đến cháu theo cách cháu quan tâm cậu ấy, nhưng...nhưng cháu không muốn bỏ lại cậu ấy! Cháu muốn ở bên cạnh cậu ấy...."

Anh quan sát cô bé, sững người lại, sự kinh ngạc đầy ấp trong ánh mắt anh bởi sự dũng cảm chống lại nỗi sợ hãi của bé gái. Nhưng sau đó sự lạnh lùng trở lại trong mắt anh.

Anh cúi xuống trước mặt cô bé, đủ gần để thì thầm vào tai cô. " Tôi sẽ nổ súng , và khi đó sẽ la lên," anh nói với cô." Sau đó nhóc sẽ chạy khỏi đây và quên đi mọi điều nhóc vừa thấy. Nhóc sẽ làm như vậy , đúng không ?" Anh nhìn vào đôi mắt màu da trời của cô và thấy cô run rẩy gật đầu. Sau đó anh đứng lên, tin rằng cô bé sẽ làm như anh bảo. Với một đứa trẻ , trải nghiệm kinh hãi như thế này thường sẽ bị lãng quên hoặc giữ kín vì quá đáng sợ. Và anh có thể nhìn thấy cô thành thật mong muốn trở về với những người cô yêu quý. Nếu đây đúng là điều cô muốn nhất , thì anh chắc chắn là cô sẽ làm tất cả những gì anh bảo chỉ cần được trở về với họ.

Rất nhanh sau đó anh nổ súng một, hai, ba lần. Và cô hét lên , tưởng tượng ra sự đau đớn và khổ sở rồi giả vờ sao cho thật giống với tất cả khả năng của mình. Sau đo , cô bỏ chạy không hề quay đầu nhìn lại chỉ tập trung vào việc tìm kiếm lối thoát.

Cuối cùng cô cũng có thể nhìn thấy lối thoát ở phía xa. Tới được đó là mục đích của cô, và khi cô đạt được mục đích , cô đứng bên ngoài cánh cổng công viên cố thở bình thường và lấy lại bình tĩnh. Anh đã để cô đi.... Cô cảm nhận được sự hòa quyện giữa cảm xúc - khuây khỏa, sợ hãi, bối rối....Cô từng chắc chắn răng anh ta sẽ giết cô. Cô tự hỏi không biết anh định thả cô ngay từ đầu hay chỉ vừa mới quyết định như vậy. Nhưng lúc này điều đó không còn quan trọng nữa.

Khi cô nhìn chung quanh cô chợt nhận ra đây là đâu. Cô biết đường về nhà từ đây! Hít sâu vào cô tạ ơn trời rồi bắt đâu chạy. Cô sẽ không cảm thấy thật sự an toàn cho đến khi cô về tới nhà.



-:-



Anh châm điếu thuốc nữa khi hai người họ đã vào lại trong xe. Sau đó , anh mở máy rồi chạy ra khỏi bãi đỗ xe. Anh im lặng , đôi mắt xanh khép hờ trầm ngâm, và có lẽ anh sẽ vẫn như vậy nếu như Vodka không lên tiếng.

" Anh nói là anh đã cho cái xác vào thùng xe để tránh bị phát hiện," người đàn ông đô con nhận xét." Nhưng nó không có ở đó , đúng không?" Anh nhìn vào đại ca mình thật kỹ lưỡng, cố xác định xem anh ta đang nghĩ gì. Nhưng điều đó là không thể. Khuôn mặt anh hoàn toàn không biểu lộ một xúc cảm nào cả. Anh ta thường như vậy, trừ khi anh đang cười giễu cợt một cách kinh tởm điều gì đó hoặc thật sự nổi giận.

Người đàn ông tóc vàng lầm bầm giận dữ. " Vậy mày nghĩ tao đã làm gì với nó?" anh vặn lại.

Vodka ngập ngừng. " Em không biết, ' anh thừa nhận.

" Mày nghe thấy tiếng súng. Mày nghe thấy nó kêu gào." Anh làm một việc tốt , giọng của anh vẫn vô cảm ( lời DG : nguyên văn là " he turn a corner " không dịch chính xác đc, kg sẽ rât dài ).

Vodka chậm rãi gật đầu. Vì một lí do nào đó anh không hề bị thuyết phục. Có lẽ vì hai người đã biết nhau nhiều năm rồi. Hoặc vì một lí do nào khác. Nhưng dù sao đi nữa, có điều gì đó nói với anh là người đồng hành của anh đã nói dối với người liên lạc của họ. " Đại ca ...anh đã để con bé đi đúng không?" anh cuối cùng nói.

Anh rẽ vào đường cao tốc, bỏ lại thành phố ở phia sau khi tuyết lại bắt đầu rơi. " Tại sao tao lại phải làm thế?" anh quay lại hỏi.

Vodka không biết làm gì hơn là nhún vai. " Tại sao anh lại phải làm thế?" anh đáp lại.

Một khoảng im lặng. " Có thể vì con bé khiến tao nhớ lại điều gì đó. Một bóng ma từ quá khứ." Anh ném điếu thuốc đã cháy hết ra ngoài cửa sổ , rút thêm điếu nữa từ bao thuốc. Vodka hiểu là không nên hỏi thêm nữa.


Được sửa bởi li hoang ngày 1/12/2010, 21:48; sửa lần 1.
Về Đầu Trang Go down
Anfu

Anfu

Nữ Aries
Tổng số bài gửi : 1325
Birthday : 03/04/1995
Age : 28

[Long Fic Dịch] Bóng ma (Ghost) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long Fic Dịch] Bóng ma (Ghost)   [Long Fic Dịch] Bóng ma (Ghost) Empty25/10/2010, 21:13

Hơ hơ, hình như chủ topic đã bỏ đói cái fic này thì phải :|
Mà sao chẳng thấy ai comment gì cả, toàn mấy mem bên MFC thôi =.=
Thôi mạn phép chủ topic cho em post tiếp, dù sao cũng là mem trên MFC, chứ đợi thế này vô vọng quá :258:
Chương 2: Hai tuần sau (phần 1)

Bạn bè của Ayumi đều có thể rõ ràng nhận ra rằng cô đã trải qua một kinh nghiệm đau đớn , nhưng họ không thể hiểu nổi vì sao cô bé từ chối trò chuyện với họ về điều đó. Khi bạn bè vỗ vai , nói chuyện với cô , Ayumi tỏ vẻ bàng hoàng , lo âu và nếu có ai hỏi xem mọi việc có ổn không thì cô nhấn mạnh rằng mọi thứ vẫn ổn , và nở nụ cười.

" Điều gì đã xảy ra với cậu ấy!" Genta gào lên trong đau đớn khi buổi học kết thúc, hai tuần sau sự việc. Ayumi nhanh chóng ra về ngay lập tức sau tiếng chuông báo hết giờ trước khi mọi người có thể có bất cứ cơ hội nói chuyện nào với cô.

" Có thể cậu ấy lo lắng về việc Conan nghỉ học do cúm! . . . Hoặc có lẽ cậu ấy thất tình!" Mitsuhiko gợi ý." Có lẽ cuối cùng cậu ấy cũng thổ lộ tình cảm của mình với Conan và Conan bảo Ayumi rằng cậu ta thích người khác!"

Genta đấm mạnh xuống bàn. "Cái tên Conan đó!" cậu ta lầm bầm trong sự tức giận. "Nếu Conan dám làm tổn thương Ayumi như thế thì tớ sẽ cho cái tên đó một trận!" Mắt Genta lóe lên tia giận dữ. Không một ai được phép làm tổn thương Ayumi khi cậu ta còn ở đây! Cậu ta sẽ bảo vệ Ayumi. Cô ấy xứng đáng được đối xử tử tế và được cảm thông, và một ai đó có thể cho cô tất cả tình yêu hiện diện trên thế giới này. Và Conan không thể nào làm được điều này. Cả Genta lẫn Mitsuhiko đều nhận thấy được rằng Conan yêu người khác.

"Dành phần cho tớ nữa!" Mitsuhiko phụ họa.

Ai Haibara quan sát họ , nhẹ nhàng lắc đầu với một cảm xúc gần như là sự buồn cười. A, tình yêu mù quáng của tuổi trẻ, cô nghĩ trong lòng với một chút giễu cợt. Trẻ con thật ngây thơ ở độ tuổi đó, và thật dễ thương khi chúng cố bắt chước cảm xúc của người lớn. Cô tự hỏi không biết lúc nhỏ cô có như vậy không. Cô nhớ lại lại nhiều kỉ niệm trong những năm đầu đời, khi cô ở vào độ tuổi của Ayumi hoặc trẻ hơn, nhưng hầu hết những kí ức đó đều mờ nhạt ngoài trừ những kỉ niệm cô có với hai người đặc biệt, họ là những người quan trọng nhất đối với cô hơn bất kì ai. Cô yêu cả hai người trong hai cách khác nhau-một người là ruột thịt với cô, người kia là . . . à , lúc đầu chỉ là sự yêu thích của tuổi trẻ, và phát triển dần theo năm tháng thành tình yêu thật sự. Cô thở dài, không muốn nghĩ tới nó nữa.

Cuối cùng cô nói. "Ayumi không buồn vì Conan," cô nói thẳng thừng.

Cả hai cậu nhóc quay lại nhìn cô với vẻ mặt ngạc nhiên và mơ hồ, cặp mắt đen láy nhấp nháy. " Sao cậu biết?" Genta hỏi gặng.

"Cậu ấy đã nói với cậu lý do rồi sao?" Mitsuhiko phụ họa.

Ai lắc đầu. "Phụ nữ có thể hiểu những điều đàn ông không thể," cô trả lời, vừa nói cô vừa cẩn thận cất cuốn sổ tay vào cặp. "Ayumi trải qua một kinh nghiêm tồi tệ hai tuần trước, nhưng việc đó không hề liên quan đến Conan. Điều gì đó đã dọa cậu . Mắt cô nheo lại. "Điều gì đó
đã dọa cậu ấy rất trầm trọng."

Genta và Mitsuhiko trao đổi qua. "Cái gì có thể dọa cậu ấy?" Cả hai cùng gào lên nhìn về phía Ai.

"Có lẽ cô ấy tìm thấy một cái xác!" Mitsuhiko la lên, khi nghĩ về những vụ án họ đã phá cùng Conan về những cái xác luôn được tìm thấy ở những nơi không ai ngờ tới nhất. Trong một khoảng thời gian ngắn như thế này thì những điều đó rõ ràng là quá sức chịu đựng đặc biệt là đối với những người dịu dang như Ayumi.

"Có thể cậu ấy nhìn thấy ai đó sắp bị giết!" Genta công nhận.

"Nhưng nếu như vậy, cậu ấy phải nói với chúng ta rồi chứ?" Mitsuhiko cau mày."Cậu ấy đáng lẽ phải nói cho Conan biết chứ?"

Ai đứng lên, đã sẵn sàng để ra về. Cô nghĩ rằng những điều Genta nói cũng không phải không có căn cứ, nhưng chắc rằng câu chuyên cũng không chỉ đơn giản như vậy. Trong tình huống bình thường, cô nghĩ rằng Ayumi đã phải nói điều gì đó, sau tất cả những điều họ đã trải qua cùng nhau, tất cả những tội ác mà họ đã chứng kiến. "Có lẽ tên giết người nhìn thấy cậu ấy," cô thêm vào. "Có thể cậu ấy đã chạy trốn trước khi hắn bắt được mình. Hoặc hắn có thể đã bắt cậu hứa phải giữ bí mật nếu như cậu ấy muốn được an toàn. Hắn có thể đe dọa sẽ giết cậu ấy nếu cậu ấy nói với bất kì ai."

"Vậy chúng ta sẽ cho hắn một trận!" Genta trả lời ngay lập tức, vừa nói cậu vừa đấm vào lòng bàn tay mình.

"Chúng ta sẽ bắt hắn phải trả giá vì đã dọa Ayumi và vì tội giết người!" Mitsuhiko thêm vào.

Ai đi qua họ , cô vẫn còn mơ hồ buồn cười vì những suy nghĩ đơn giản của trẻ con. Đôi lúc điều này làm cô ngạc nhiên, đó là sau những giây phút kinh hoàng mà họ đã trải qua khi phá án, bọn trẻ vẫn thật hồn nhiên. Cô hi vọng rằng chúng sẽ vẫn mãi giữ được như vậy, mặc dù cô tự hỏi sự hồn nhiên của Ayumi có bị đánh mất sau bất cứ thứ gì đã làm cô bé khiếp đảm. Cô định sẽ nói với Conan về chuyện này. "Chúng ta không thể làm gì được trước khi biết điều gì đã xảy ra," cô nhận xét khi đi ngang qua họ.

Cả hai người nhìn chằm chằm vào cô, biết rằng cô nói đúng.

**********************

Ayumi đứng trước Văn phòng thám tử Mouri, trong sự phân vân cô nắm chặt lấy quai cặp. Một phần trong cô rất muốn vào trong để nói với Conan những việc đã xảy ra vào cái đêm hai tuần lễ trước. Cô biết rằng người đàn ông đó đã bảo cô không được nói với bất kì ai, và cô không muốn chống lại ý muốn của anh ta vì anh đã tha mạng cho cô, nhưng cô vẫn cảm thấy khó chịu về điều đó. Cô muốn nói với ai đó về cảm xúc của cô, về sự kinh hãi vẫn còn đè nặng trên trái tim cô. Điều này vẫn luôn khiến cô sợ hãi đến nỗi cô luôn phải ngoái nhìn lại phía sau để chắc chắn rằng mình không bị theo dõi.

Trong cơn ác mộng của chính mình, cô vẫn có thể nghe thấy giọng nói ngọt xớt , đáng sợ của người đàn ông hói đó, và cô mơ thấy hắn đuổi theo mình, nói rằng hắn muốn cô đến với hắn và rằng mọi việc sẽ ổn thôi, hắn muốn cô làm "bạn" với hắn. Cô đã chạy, cố gắng hết sức để tránh xa hắn, nhưng luôn luôn thất bại. Hắn bắt được cô và cô la hét, vùng vẫy nhưng tất cả đều vô ích. Cô tỉnh dậy với tiếng hét trong cổ họng, khiến cho bố mẹ cô lo lắng điều gì đã làm cho cô hoảng sợ. Nhủng cô lại không thể nói với họ sự thật. Cô chỉ có thể nói rằng cô vừa mơ thấy một giấc mơ tồi tệ, nhưng không hề nói rõ giấc mơ đó là gì hay tại sao cô lại mơ thấy chúng.

Với một cái thở dài não nề cô quay người lại. Cô sẽ không phản bội lại những bí mật. Cô sẽ không phản bội lại vị cứu tinh bí mật của cô.

Nhưng khi cô chuẩn bị ra về, cô đâm vào Ai, người đã đứng trên vỉa hè để quan sát cô. Cô bé tóc đỏ bình tĩnh nhìn cô, đôi mắt xanh không hề tỏ ra ngạc nhiên khi bắt gặp cô ở đây.

"Tớ biết rằng cậu sẽ tới đây," sau đó cô nói. "Cậu tới đây mỗi ngày, nhưng luôn bỏ đi trước khi vào trong. Cậu muốn nói chuyện với Conan, Ayumi. Sao cậu không vào?" Cô ước rằng cô có thể khiến Ayumi nói chuyện với cô hoặc Conan. Cô có cảm giác rằng Ayumi sẽ không bao giờ nói với Genta hay Mitsuhiko, nhưng có lẽ cô bé sẽ nói với cô hoặc Conan nếu như họ chịu lắng nghe cô. Tuy nhiên, cô tự hỏi chuyện này sẽ kéo dài tronh bao lâu. Cô có thể thấy rằng Ayumi đang cảm thấy hoang mang, bối rối. Cô muốn nói điều gì đó về kinh nghiệm của cô, nhưng điều gì đó đã giữ cô lại. Ai ước rằng mình có thể trấn an đứa trẻ tội nghiệp.

Ayumi lùi lại, cắn lấy môi. "Tớ . . . tớ không thể," cô thì thầm, vừa nói vừa lắc đầu với những cảm xúc đối lập dâng trào trong đôi mắt màu xanh da trời của mình."Tớ . . . tớ đã hứa . . . ."

Ai cau mày. Vậy mọi chuyện đung như cô phỏng đoán. "Cậu đã hứa với ai, Ayumi?" Cô hỏi gặng. "Cậu chứng kiến một tội ác đúng không?" Cô bước lại gần, nhìn thấy cô bé tóc đen ngày mắc kẹt trong cái lồng lời hứa đó. "Có những bí mật cậu được phép chọn giữ hay không giữ," cô nói nhẹ nhàng để không dọa cô bé. "Nếu bí mật đó làm cậu tổn thương thì đừng giữ nó." Cô có thể nhìn thấy tâm hồn của Ayumi bị xé toạc ra, điều này khiến cô nổi giận với bất kì ai đã đặt cô bé vào tình huống này. Thật tàn nhẫn, cô thầm nghĩ.

Ayumi ngập ngừng. Cô định nói, nhưng nếu cô nhắc đến người đàn ông xấu xa đó, kẻ muốn mang cô đi thì cô cũng sẽ phải nói tới người đã thả mình. Cô chắc chắn rằng cả hai người họ đang làm việc gì đó trái luật pháp, nhưng dù sao thì người đàn ông tóc vàng đó đã cứu cô. Cô không muồn gây rắc rối cho anh ta. Và nếu như người đàn ông đáng sợ kia biết được cô còn sống thì sao? Hắn có truy lùng cô không? Không! Cô sẽ không để điều đó xảy ra!

Nước mắt dâng trào rồi chảy ra. "Tớ không thể nói về chuyện đó!" cô khóc thổn thức khi quay lại và bỏ đi, bỏ lại Ai đang lo lắng đứng trên vỉa hè. "Tớ chỉ không thể!"

To be continued...
Về Đầu Trang Go down
http://anfucafebook.blogspot.com/
Anfu

Anfu

Nữ Aries
Tổng số bài gửi : 1325
Birthday : 03/04/1995
Age : 28

[Long Fic Dịch] Bóng ma (Ghost) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long Fic Dịch] Bóng ma (Ghost)   [Long Fic Dịch] Bóng ma (Ghost) Empty30/10/2010, 17:54

Chương 2: (tiếp theo)

Gin ngồi ở quán cà phê ven đường đọc báo và hút thuốc như thường lệ. Tin tức ngày nào cũng như ngày nào. Lại những bài báo về giết người, cướp của, tham ô....Số báo này nói về vụ ăn trộm tài tình của Kaito Kid đêm hôm trước, cùng vụ ám sát một doanh nhân, và vụ bắt giữ vài tên biển thủ công quỹ. Khi mà anh định đặt tờ báo sang một bên vì buồn chán thì nhìn thấy một bài báo. Anh đọc lướt qua nó thật nhanh sau đó cau mày giận dữ, và vò nát tờ báo ném nó xuống bàn một cách thô bạo làm mấy cái tách trên bàn lắc nhẹ.

Vodka người ngồi ở phía bên kia bàn bị giật mình bởi tiếng ồn đột ngột. "Gì vậy, đại ca?" anh vừa hỏi vừa nhìn về phía người sát thủ tóc vàng. Gin thật sự trông khá khó chịu, và Vodka biết rằng không có nhiều thứ có thể chọc giận người đồng sự của mình như vậy. Bình thường Gin luôn bình tĩnh trước mọi mối đe dọa trong khi Vodka thường dễ dàng tuyệt vọng.

Gin càu nhàu. "Lại có một vụ giết người tối hôm qua, và đứa bé gái con của nạn nhân đã mất tích." Mắt anh nhíu lại khi nói. "Tao nghĩ chúng ta đều biết ai làm việc này." Kể từ tháng trước, những vụ bắt cóc trẻ em và giết người diễn ra thường xuyên hơn trên khắp đất nước. Gin khẳng định rằng người đàn ông mà anh và Vodka gặp mặt trong công viên hai tuần trước đứng sau mọi chuyện. Hắn sẽ nói với đứa trẻ đó là lỗi của chúng nên bố mẹ chúng mới chết và hắn sẽ dẫn chúng đi tới nơi mà không ai có thể tìm thấy. Sau đó bọn trẻ sẽ chịu đựng những điều tồi tệ hơn rất nhiều so với việc chúng bị giết ở hiện trường. Hầu hết lũ trẻ còn không chứng kiến cái chết của bố mẹ chúng và hoàn toàn không liên quan đến điều này, nhưng gã xấu xa đó không hề cảm thấy tội lỗi.

Vodka nuốt một ngụm nước bọt và chậm rãi gật đầu. Điều đó cũng làm anh cảm thấy kinh tởm, nhưng họ không thể làm gì được khi Boss còn muốn Yusuke Ushio sống.

"Thật ghê tởm." Gin châm điếu thuốc nữa, và từ ngọn lửa giận dữ trong ánh mắt của Gin, Vodka kết luận rằng Gin có một lí do cá nhận cho cảm xúc của mình. Anh không đơn thuần ghét những việc Ushio làm chỉ vì lí do đạo đức, mặc dù chỉ thế là đủ để căm thù hắn rồi. Vodka cảm thấy chắc chắn rằng Gin đã đối mặt với Ushio trong quá khứ hoặc ít ra cũng là một kẻ nào đó giống hắn. Thiên đường biết là có hàng đống kẻ như thế.

Vodka không còn biết làm gì hơn là nhún vai. "Em biết, nhưng chúng ta không thể làm gì được," anh nói. Anh không nghĩ là Gin sẽ thữ, nhưng anh cảm thấy dù sao đi nữa cũng cần nhắc lại điều này.

Gin cằn nhằn. "Ít ra thì chúng ta cũng ngăn được một đứa khỏi trở thành bạn của hắn." Anh đứng lên đi về phía chiếc xe. "Ngay cả khi hắn có ý tốt."(DG:mình không rõ câu này lắm)

Vodka cũng đứng lên đuổi theo anh, vừa đi vừa tự hỏi rằng liệu mình có dám hỏi không. Gin đang có tâm trạng tồi tệ và Vodka không trách anh vì điều này, nhưng anh có vẻ sẽ muốn nói về vấn đề này. Khi họ đã ngồi trong chiếc Porsche, Vodka lại bắt đầu nói.

"Đại ca...ý của anh là gì khi anh nói con bé nhắc anh nhớ tới 'bóng ma từ quá khứ'?" Anh có cảm giác rằng dù đó có là gì đi nữa thì cũng có liên hệ đến việc Gin bị tác đọng mạnh bởi những việc làm của Ushio. Anh vẫn còn ngạc nhiên về việc Gin thả đứa trẻ và cũng vì anh chưa bao giờ giải thích vì sao. Gin không nổi tiếng vì lòng tốt của anh với bất kì ai. Cả hai người họ đã bị vấy bẩn bởi Tổ chức từ rất lâu rồi, và Vodka không nghĩ rằng họ có thể có lòng trắc ẩn đối với bất cứ người nào.

Gin vẫn im lặng khi anh khởi động máy và lái ra khỏi bãi đỗ xe. Anh không hề nói gì cho đến khi họ đã chạy qua được vì ngã tư. "Con bé làm tao nhớ đến vái người," cuối cùng anh nói trong khi vẫn giữ mắt mình trên con đường. "Nhũng người tao từng biết từ lâu lắm rồi, trong một kiếp khác."

Vodka biết rằng anh đã dùng một cơ hội khi việc gợi ý, nhưng anh vẫn hỏi, "Có phải một trong số đó là Sherry?"

Gin đã không trả lời. Anh không muốn, và dù sao anh cũng thấy rằng mình không cần phải trả lời.

***************************

Conan ngồi trên giường , anh vẫn đeo khẩu trang nghe Ai tả về cách cư xử của Ayumi trong những ngày qua. Mắt anh nhíu lại trong lo lắng. Anh đồng với Ai rằng đứa bé có vẻ quá sợ hãi để kể về những việc đã xảy ra do bị ai đó đe dọa. Nhưng anh không biết làm thế nào đẻ khiến Ayumi nói chuyện với họ.

"Có nhiều khả năng kẻ đã đe dọa mọi người xung quanh con bé chứ không chỉ mình con bé," anh nói khi Ai kết luận. "Có lẽ cô bé sợ kẻ đó sẽ làm hại chúng ta nếu nó nói về những việc đã xảy ra." Anh nâng gọng kình lên sống mũi.

Ai chậm rãi gật đầu. "Tớ cũng nghĩ như vậy," cô thừa nhận. Sau đó ngập ngừng. Trên đường đến đây, cô đã đem tờ báo từ ngoài cửa vào, và cô hoàn toàn không biết đó cũng là tờ báo Gin đọc sáng nay. Cô tự hỏi liệu có phải Ayumi đã nhìn thấy kẻ đã giết người và bắt cóc trẻ con. Nếu đúng thì có đủ lí do để cô bé sợ hãi.

Sau chiếc mặt nạ Conan cau mày. "Còn gì nữa?" anh hỏi khi nhận ra cô chưa nói hết tất cả những gì cô biết.

Ai thở dài, đẩy tờ báo lại gần. "Kudo...có lẽ nào Ayumi đã gặp gã này hay bất cứ ai giống hắn ta?" cô nhẹ nhàng nói.

Conan nhìn qua thở mạnh. Anh, tất nhiên, đã nghe về tội ác kinh khủng này, nhưng anh chưa bao giờ nghĩ rằng Ayumi đã gặp thủ phạm của những tội ác này-anh cho rằng như vậy vì anh không nghĩ là cô bé có thể trốn thoát nếu như đã bắt gặp chúng. Nhưng bây giờ anh bắt đầu tự hỏi bản thân rằng có phải đây cũng là một khả năng mà anh nên ít ra cũng để tâm đến. Anh đặt tờ báo sang bên. "Có lẽ chúng ta nên hỏi cô bé về việc này,"anh trần ngâm.


Ai đứng lên và đưa cho anh cái điện thoại bàn không dây. "Có thể con bé sẽ nói với cậu,' cô nhẹ nhàng gợi ý.

Coan chậm rãi gật đầu và quay số. Điện thoại reo một lúc trước khi được kết nối ở bên kia đầu dây và chàng thám tử nghe được một giọng nói nhẹ nhàng trả lời. Ừm, anh nghĩ ít ra con be cũng ở nhà chứ không đi lang thang đâu đó. "A lô, Ayumi chan," anh chào. "Haibara san nói với tớ là cậu đến đây lúc nãy."

Anh nghe thấy cô bé thở nhanh trong ngạc nhiên. "Conan kun!..." Ayumi vui khi nghe anh trả lời, nhưng anh cũng nhận ra được sự e dè trong giọng nói của cô bé. Conan biết rằng không dễ để cô trở lại như trước kia nếu như anh có cơ hội để thuyết phục cô.

"Tớ xin lỗi khi cậu phải về sớm," anh tiếp tục. "Tớ rất muốn gặp cậu."

Một khoảng im lặng. "Tớ cũng rất muốn gặp cậu, Conan kun," cuối cùng cô cũng nói.

Conan tự hỏi làm sao mình có thể thả lỏng. "Ừm...nếu cậu có thể đến đây trước bữa tối thì thật tuyệt," anh nói trong hy vọng rồi trao đổi ánh mắt với Ai.

Lại một khoảng im lặng lần này dài hơn. Conan nhíu mắt lại trong khi chờ đợi, gần như chắc chắn là mình đã nghe thấy tiếng thổn thức của cô bé. "Conan kun," Ayumi nghẹn ngào nói,"Ai có nói với cậu điều gì xảy ra khi tớ đến?"


Conan thở dài. "Cậu ấy có nói," anh thừa nhận. "Ayumi chan...bọn tớ đều lo cho cậu. Bọn tớ biết có điều gì đó đã xảy ra. " Anh quyết định rằng mình mình không có gì để mất lúc này, anh đọc bài báo qua điện thoại rồi nói, "Chúng ta cần biết có phải cậu đã gặp gã này không?"

Ayumi mở tròn mắt trong sự hoảng hốt. Cô gần như chắc chắn đó là cùng một người, người đàn ông xấu xa đó. Và bài báo cũng đề cập đến việc hắn ta vẫn tiếp tục bắt cóc những đứa trẻ như cô. Cô nắm chặt dây điện thoại, tự hỏi liệu cô có thể im lặng nữa hay không, giờ cô đã co câu trả lời. Những dòng nước mắt đua nhau chảy. Có lẽ...có lẽ cô có thể đề cập đến hắn nếu đều đó khiến hắn bị bắt. Cô sẽ không nói chi tiết hoặc về người đã cứu cô. "Đúng." cô thì thầm, giọng nói của cô chỉ vừa đủ nghe. "Tớ khá chắc chắn là tớ đã nhìn thấy hắn...Chắc chắn là hắn...Ô, Conan kun!..."

Conan mở tròn mắt. Anh không hề mọng đợi sự thật này, và anh phải thừa nhận một phần trong anh đã hy vọng rằng đây không phải sự thật. Ayumi còn quá nhỏ đã phải chạm trán một con quỷ. "Từ lúc nào, Ayumi chan?" anh nói trong giọng khẩn cấp. "Cậu thấy hắn lúc nào?" Anh nhận ra Ai rướn người tới gần, anh gật đầu với cô ấy, ra dấu là anh đang đi đúng hướng.

Cô hít một hơi rồi nói. "Hai tuần trước trong một công viên," cô trả lời rồi nhìn xung quanh khi mà cô không hề hy vọng con quái vật đó thình lình xuât hiện au cánh cửa. Không có ai cả nhưng cô vẫn ép mình vào tường. Bằng cách nào đó nó giúp cô bình tĩnh.

"Hắn có thấy cậu không?"

Lại một dòng nước mắt nữa chảy dài. "Có!" cô than khóc. "Hắn nhìn thấy tớ....Ô, thật tồi tệ .... Hắn thật là một người xấu xa!" Cô nhắm mắt lại, cố gắng khóa chặt ký ức khi hắn nắm lấy cô, ẵm cô lên khi nhìn vào đôi mắt lóe lên vẻ tinh ranh cùng xấu xí và nụ cười méo mó đó. Nhưng những hình ảnh vẫn còn đó dù mắt cô đang nhắm hay mở. Cô không thể chịu nổi. Cô muốn chạy đến với ai đó có thể bảo vệ cô khỏi khuôn mặt độc ác đó-đến với bố mẹ cô, hoặc Conan, hoặc người ... người đàn ông đã cứu cô. Có vẻ như anh ta biết người đàn ông xấu xa kia nên chắc chắn là biết cách bảo vệ cô.

Conan không thể hoàn toàn giải mã vài từ khi cô bé vừa nói vừa khóc, nhưng anh nghĩ anh nắm được nguyên nhân chính. Điều đó chỉ càng làm anh cảm thấy đau lòng hơn. Thật khó để hỏi câu hỏi tiếp. "Ayumi chan, tớ biết điều này rất khó khăn, nhưng tớ cần phải biết-hắn có làm gì cậu không?" Anh tự động rướn người lên, cảm thấy cực độ căng thẳng với việc này. Và anh ngạc nhiên khi khi nghe Ayumi nói cô trốn thoát được và hoàn toàn vô sự. Nhưng ... liệu cô có thật sự an toàn không?

"Không," Ayumi trả lời, và Conan cảm thấy sự khuây khỏa đang gột rửa mình vì điều may mắn đó. "Hắn ta muốn mang tớ đi, nhưng hắn không thể...."

"Tại sao, Ayumi chan?" Conan yêu cầu. Anh nghĩ tới một hướng suy luận mới. "Còn ai đó nữa đúng không?" Như vậy sẽ dễ hiểu hơn. Anh thật sự nghi ngờ việc Ayumi tự mình trốn khỏi tên xảo trá đó. Chắc chắn phải có ai đó đã giúp cô trốn đi. Nhưng có thể là ai? Một người qua đường chăng?

Ayumi mở to mắt. "Tớ xin lỗi, Conan kun," cô la lên, giọng cô run rẩy, "Tớ phải đi đây!" Sau đó cô ngắt máy trước khi kịp nói lời tạm biệt và ngồi sụp xuống sàn khi cô cố gắng ngăn những giọt nước mắt tuôn trào. Cô không thể nói dối Conan. Cô không thể nói không có ai ở đó. Cô muốn người đàn ông xấu đó bị bắt trước khi hắn kịp làm hại bất kỳ ai, nhưng cô cũng không muốn phản bội lại người đã bảo vệ cô. Cô tự hỏi mình sẽ làm gì.

Có thể, cô quyết định sau một lúc lâu , cô nên cố tìm người đàn ông tóc vàng. Có lẽ anh sẽ nói với cô việc cô có thể làm. Trong sự kiên quyết cô đứng dậy đi về phía cửa.

To be continued...
Về Đầu Trang Go down
http://anfucafebook.blogspot.com/
li hoang

li hoang

Scorpio
Tổng số bài gửi : 61
Birthday : 19/11/1995
Age : 28
Đến từ : Nơi giao hòa giữa ánh sáng và bóng tối

[Long Fic Dịch] Bóng ma (Ghost) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long Fic Dịch] Bóng ma (Ghost)   [Long Fic Dịch] Bóng ma (Ghost) Empty31/10/2010, 00:53

Chap 3: Cuộc tìm kiếm và kết quả

Cô đã lớn lên cùng với anh. Cô không nhớ bố mẹ cô, và cô được đưa tới Mĩ khi còn nhỏ. Cô sống dưới sự hướng dẫn của một trong những thành viên người Nhật lớn tuổi. Người đàn ông đó cũng nuôi anh, và dạy họ cách sống của người Nhật để chuẩn bị khi họ trở về. Hai đứa trẻ ngoại quốc, cô là người Nhật, anh người Na Uy. Anh lớn hơn cô tám tuổi, những kí ức rõ ràng nhất của cô về anh khi anh khoảng mười một tuổi.

Anh là người bảo vệ, là niềm tin, là người bạn tốt nhất của cô. Khi cô bị trêu chọc ở trường vì là người châu á, anh luôn bảo vệ cô đe dọa bất cứ ai bắt nạt cô. Và anh đã giải quyết nhiều kẻ như vậy, luôn khiến chúng bỏ đi trong đau đớn, xấu hổ. Đánh nhau là sở trường của anh. Cô biết là bọn họ đang huấn luyện anh thành một trong những đặc vụ giỏi nhất của tổ chức, nhưng lúc này cô không hề biết đều đó có nghĩ là gì. Cô không hiểu nó sẽ tác động đến anh như thế nào.

Cô ghét phải nói lời tạm biệt khi thời điểm đến. Cô chỉ tám tuổi còn anh mười tám, và họ muốn anh trở lại Nhật một thời gian để kết thúc khóa huấn luyện. Cô nói với anh rằng cô yêu anh, và đáp lại cô là giọng nói dịu dàng hiếm có từ anh rằng anh cũng yêu cô. Anh đã đi suốt hai năm, và khi anh trở về, cô nhận ra tính cách của anh đã thay đổi, giọng nói, thói quen của anh đều thay đổi.

Trước kia anh không hề hút thuốc. Bây giờ, anh hầu như lúc nào cũng vậy. Và nơi mà tình yêu từng tồn tại, trái tim anh đã chai cứng. Anh không phải là người thân thiện, được mọi người yêu quý, và cô cũng vậy. Có lẽ đó là một trong những điều khiến họ đến với nhau. Nhưng dù anh vẫn đối xử tốt với cô và tôn trọng người thầy của họ. Cô cảm nhận được sự giá lạnh, cay đắng trong tim anh mà trước kia chưa từng có. Khi cô hỏi anh về điều đó, anh không bao giờ có ý định trả lời cô.

Cô không biết từ lúc nào tình cảm cô dành cho anh trở thành thứ gì đó hơn hẳn tình bạn đơn thuần. Ở tuổi nhỏ như lúc ấy, mọi người đều tin rằng đó chỉ đơn giản là sự ưa thích, tình yêu trẻ con thì luôn lu mờ dần theo thời gian. Nhưng nhiều năm sau tình cảm cô giành cho anh chỉ lớn lên thêm, và có vẻ anh cũng vậy. Sự khác biệt về tuổi tác không ngăn cách họ. Khi cô mười sáu, và anh hai mươi bốn thì họ thổ lộ tình cảm với nhau. Cô nhớ mình đã thất vọng như thế nào về sự phản bội của một người mà cô từng tin là bạn mình ở Mĩ. Cô tìm sự an ủi của anh, và anh đã cho cô bằng cách ôm lấy cô và vuốt nhẹ mái tóc cô. Anh luôn đối tốt với cô nhưng ít khi âu yếm cô và cô nhấm nháp từng khoảnh khắc trôi qua khi họ lần đầu tiên hôn nhau. Cô nhớ lại rằng mình đã hạnh phúc như thế nào và cách anh đã đuổi nỗi buồn của cô đi. Cô đã tin rằng anh sẽ luôn ở bên cô dù chuyện có gì xảy ra.





Cuối năm đó, người thầy của họ chết vì tuổi già, dù vậy anh luôn tin rằng ông ấy bị đầu độc. Và anh trở nên lạnh lùng, chai cứng hơn.

Cô nhớ lần đầu tiên cô gặp người sẽ trở thành đồng sự của anh trong tổ chức. Anh ta cư xử cộc lốc với cô, và cô tin rằng anh ta khá vô dụng. Tình yêu của cô (her love) đã từng gặp anh ta trước đây, trong khoảng thời gian anh ở Nhật, và có vẻ hợp nhau. Nhưng...cô tự hỏi anh đã nhìn thấy những gì ở đó, điều gì có thể khiến anh thay đổi, chắc chắn có điều gì đó đã xảy ra. Và cô bắt đầu căm ghét tổ chức.

Sau đó, mọi thứ trở nên tồi tệ hơn. Sau khi cô tốt nghiệp, cô cũng được đưa đến Nhật để trở thành nhà khoa học cho tổ chức. Anh tiếp tục thay đổi, linh hồn anh trở nên méo mó hơn. Mối quan hệ của họ tan vỡ, và mặc dù cô biết anh phải đấu tranh với quá nhiều kẻ đáng sợ như quỷ dữ mà cô có thể hình dung. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng anh sẽ phản bội cô cho đến khi chị cô, kẻ phản bội tổ chức, đã bị anh giết chết. Cô đã cảm thấy nhiều thứ lúc đó-bối rối, đau buồn, căm thù.... Cô không thể tin vào sự thật. Anh đã từng là người bạn tốt nhất của cô, tình yêu của cô đã biến mất. Thay vào đó là một tên sát thủ cay nghiệt, hung dữ, khát máu kẻ phục vụ cho tổ chức và chỉ tổ chức mà thôi. Cô ghét anh, và cả đồng sự của anh cùng với mọi thành viên của tổ chức.


Ai dừng hồi tưởng khi cô nghe thấy tiếng Conan hét vào điện thoại. Cau mày, cô nhìn về phía anh. "Chuyện gì vậy?" cô hỏi.

Conan bực mình ném chiếc điện thoại xuống giường. "Ayumi cúp máy khi tớ hỏi còn ai đó khác trong công viên không!" Nhưng anh không hiểu vì sao. Anh hiểu vì sao cô bé không muốn nói về người đàn ông xấu xa kia, kẻ cố gắng mang cô đi, nhưng điều gì ngăn cô nói về vị cứu tinh đó, dù cho anh ta hay cô ta là ai?

Ai nhặt lấy điện thoại, bấm nút gọi lại. Cô nghe tiếng chuông đổ, mắt cô nhíu lại dữ tợn. "Có thể cô bé không bắt máy, hoặc đi khỏi?" cô thông báo sau mười hồi chuông. Cô cúp máy và đặt nó trên chiếc bàn cạnh giường ngủ, sau đó nhìn về phía Conan. "Chúng ta không thể để yên chuyện này được. Ai đó phải sang bên kia xem sao." Cô quay đi và hướng về phía cánh cửa. "Theo như những gì chúng ta biết thì gã đó có thể sẽ theo dõi cô ấy. Hắn có thể ở trong nhà cô be ngay lúc này."

Conan vứt bỏ chiếc khẩu trang vì biết rằng cô nói đúng. Anh tra chân vào đôi dép cạnh giường và cũng đứng dậy. "Tớ chuẩn bị ngay," anh ngay lập tức đi về phía tủ.

Cô nhíu mày nhìn anh, "Câu có chắc là cậu nên đi không?" cô vặn lại. "Cậu đang bệnh đấy."

"Đã được vài tuần rồi. Lúc tệ hại nhất đã qua," Conan kiên quyết trả lời. "Chúng ta phải giúp Ayumi!"

Ai gật đầu đồng ý cùng hướng ra cửa.






Ayumi không chắc chắn phải bắt đầu tìm người đàn ông tóc vàng từ đâu, nhưng cô quyết định tới nơi mà cô gặp anh lần đầu, có lẽ đó là chỗ bắt đầu tốt nhất. Nhưng sau đó cô chợt dừng lại và đơn thuần đứng trầm ngâm ở góc đường. Nếu cô trở lại nới đó, cô có thể gặp người đàn ông tồi tệ đó, người mà cô muốn trốn khỏi. Không, cô không thể làm vậy. Nhưng có lẽ cô có thể tìm thấy vị cứu tinh của mình ở khu trung tâm. Nếu cô chỉ tới đó, và bắt đầu tìm kiếm, có lẽ cô sẽ tìm thấy anh. Dù sao đi nữa, chắc rằng đôi lúc anh cũng tới đó.

Cô không thật sự dừng lại để phân vân còn bao lâu nữa cô sẽ thật sự hoang mang và lạc đường. Cô còn rất nhỏ, và chỉ quan tâm đến mục tiêu đã đặt ra, và chỉ có thế. Không cần biết mất bao lâu để đến đích nhưng cô chắc chắn sẽ làm được. Và cô phải tìm được người đàn ông đó.

Trong vài giờ sau đó, cô đi lang thang khắp mọi quận buôn bán trong thành phố, cố gắng hết sức tìm kiếm anh hoặc người đi cùng anh. Dù sao đi nữa, nếu cô tìm thấy người đàn ông tên Vodka thì rất có thể anh ta sẽ đưa cô đến gặp người đàn ông tóc vàng. Nhưng khi cô tìm đường đi giữa đám đông, cố tránh bị họ xô ngã hay dẫm lên, cô vẫn không thấy dấu hiệu nào của họ. Cô đã đến các cửa hàng và nhà hàng, trên và dưới con đường, và trong khắp các con hẻm. Nhiều lần cô nghĩ đã tìm thấy họ nhưng chỉ thêm thất vọng.

Cuối cùng cô dừng lại để nghỉ bên cạnh một buồng điện thoại và lấy nó làm chỗ trú chân. Lúc này, màng đêm dần buông xuống, và khi cô nhìn quanh những ánh đèn neon và con đường càng ngày càng kẹt cứng, cô nhận ra rằng cô không biết đây là đâu hoặc đường về nhà. Cắn chặt môi, cô nuốt nỗi lo âu đang dâng trào vào trong. Lần này cũng y như lần trước, chỉ khác là bây giờ quanh cô có rất nhiều người. Dù vậy, cô vẫn cảm thấy cô độc như trong đêm tuyết trắng đó.

Cô chậm rãi đi xung quanh, từng bước đi đều trong sự cẩn thận và lo lắng, cho đến khi cô ra khỏi đám đông. Nhưng khi cô vừa ra khỏi , cô gần như ước là cô đã không làm vậy. Ngay phía trước là, kẻ đang đi ra từ hộp đêm gần đó chính là người đàn ông tồi tệ kia, kẻ ám ảnh cô trong từng giấc mơ và kể cả khi cô thức giấc, kẻ muốn cô làm "bạn" hắn. Sự hoảng sợ hoàn toàn chiếm lấy cô, cô giấu mình sau chiếc xe gần đấy và vòng quanh nó, tim cô đang đập điên cuồng. Hắn ta đi về phía này...hắn sẽ thấy cô. Cô đã chắc chắn rằng hắn sẽ thấy! Và nếu điều đó xảy ra...cô không muốn nghĩ nữa. Người đàn ông tóc vàng đã nói điều đó còn tệ hơn cả cái chết, và cô không muốn biết đó là gì.

Không tốn thời gian suy nghĩ, cô cố gắng mở cửa xe và nhận ra nó không khóa. Với sự biết ơn, cô kéo cánh cửa mở vừa đủ để cô chui vào trong và trốn dưới sàn xe. Sau đó cô ở lại trong xe hoàn toàn không nhúc nhích, cô không dám di chuyển. Hắn đi chưa? Hắn có dừng lại ở chỗ chiếc xe không? Cô cảm thấy ánh mắt hắn. Ôi! Hắn chắc chắn đã thấy! Cô cuộn tròn lại, ước rằng mình biến mất dù rằng cô biết cô không thể. Cô đã nghĩ rằng cánh cửa sẽ được mở ra và hắn sẽ tóm lấy cô bất cứ phút nào. Nhưng thời gian dần trôi, một phút rồi năm phút, mười phút và chẳng có gì xảy ra. Và cô đã quá mệt mỏi sau quãng thời gian đi bộ dài, vô ích. Trước khi cô kịp nhận ra điều gì đã xảy ra, cô đã chìm vào giấc ngủ.





Khi cô bắt đầu tỉnh dậy, cô nhận ra mặt đất chuyển động dưới chân cô. Lúc đầu cô bối rối, nghĩ rằng mình đang mơ, và cô đơn thuần nằm yên một lúc cho đến khi cô hoàn toàn tỉnh táo. Sau đó cô nghe thấy giọng nói.

"Không thể tin là mày quên khóa cửa xe."

"Xin lỗi, đại ca...Em tưởng là nó đã khóa rồi!" Một khoảng lăng. "Em chắc đã đóng không chặt. Có thể nó mắc kẹt với dây an toàn..."

Một tiếng lách cách. "Đó không phải là cái cớ."

Chiếc xe bắt đầu ngập khói thuốc. Ayumi ho nhẹ, ngồi dậy và cố xua chúng đi. Khi cô làm vậy, cô nhận ra giọng nói đó rất quen thuộc. Mắt cô mở to. Cuối cùng cô cũng tìm thấy người đàn ông tóc vàng!

Đột nhiên mọi thứ chững lại. "Cái gì vậy?" người đàn ông tóc vàng gầm lên khi nghe thấy tiếng ho. Anh nhìn quanh và ngạc nhiên khi thấy Ayumi vẫn đưa mắt nhìn xung quanh trên chiếc ghế bên cạnh. Trong khoảnh khắc khuôn mặt anh hoàn toàn biểu lộ sự khó tin, và họ đơn thuần nhìn chằm chằm vào nhau, cả hai người đều không biết phải nghĩ gì. Không ai biết phải nói gì.

Cuối cùng Vodka phá vỡ sự im lặng. "Nhóc làm gì ở đây?" anh gào lên trong sự bất ngờ, cũng bối rối không kém người đồng hành của mình. Anh đã ít ngạc nhiên hơn nếu ai đó chĩa súng vào họ. Thay vào đó họ tìm thấy một bé gái hồn nhiên...tại sao, điều này gần như không thể xảy ra! Và, sau đó anh nhận ra, cô bé nhìn quen thuộc.

Ayumi lùi lại một ít khi cô đột nhiên cảm thấy xấu hổ. Nhưng sau đó cô nhớ lại điều mình đến tận đây để hỏi, cô kiên quyết quay về phía người đàn ông mắt xanh. "Cháu xin lỗi, thưa ông," cô nhẹ nhàng xin lỗi, " nhưng cháu đang cố gắng trốn khỏi người đàn ông đó! Cháu...Cháu cứ nghĩ rằng ông ta đã nhìn thấy, và chiếc xe không khóa, nên cháu vào và...Cháu nghĩ rằng mình đã ngủ quên," cô ngại ngùng thú nhận.

"Nhưng cháu đang tìm ông!" cô la lên cảm thấy mình tự tin hơn.

"Nhóc đang tìm tôi," anh lặp lại, có vẻ vẫn còn ngạc nhiên. Anh khó ghi nhớ khuôn mặt, anh tốn một lúc mới nhận ra cô bé là ai-nhưng lúc mức độ này thì anh nhớ và nhận ra. Nhưng anh vẫn chưa hiểu. Nếu anh nhìn Vodka, anh sẽ thấy anh ta cũng bối rối. Cả hai người họ đều không thể hình dung làm sao một đứa trẻ nhỏ lại có thể cố gắng tìm kiếm một trong những sát thủ nguy hiểm nhất Tổ chức Aó đen.

Cô kiên quyết gật đầu. "Cháu muốn hỏi cháu nên làm gì," cô chậm rãi nói. "Cháu muốn người đàn ông xấu xa đó bị bắt, vì ông ta đang bắt cóc trẻ con, nhưng cháu không muốn nói với ai về ông khi ông bảo cháu không được làm như vậy. Cháu không muốn gây rắc rối cho ông." Cô nhìn xuống sàn rồi lại ngước lên. Cả hai người đàn ông đều nhìn chằm chằm cô như thể cô đang nói chuyện viễn tưởng. Cô chững lại không biết phải nói gì. "Chỉ là cháu không biết phải nói thế nào về người đàn ông tồi tệ đó trước khi nói chuyện với ông," cô tiếp tục, giọng cô đầy sự hối lỗi. " Bạn cháu đã hỏi về chuyện gì đã xảy ra, vì cậu ấy nhận ra có điều gì đó không ổn, và cháu đã nói về người đàn ông xấu xa kia, nhưng sau đó cậu ấy hỏi xem có ai khác giúp cháu không...." Cô nhìn về hướng khác, nước mắt một lần nữa tuôn trào. " Cháu đã cúp máy! Cháu không thể nói dối cậu ấy! Nhưng cháu vẫn giữ lời hứa, thưa ông!"

Người đàn ông tóc vành nhìn sang Vodka, anh không biết phải làm gì. Cô bé rất nghiêm túc về việc này. Điều đó làm anh ngạc nhiệ hơn cả. Cô bé không muốn phản bội anh nên thay vào đó cô đi tìm anh.

"Chúng ta nên làm gì, đại ca?" Vodka hỏi nhỏ với giọng không thoải mái.

Người đồng hành của anh cằn nhằn. "Chúng ta không thể giữ con bé," anh trả lời, điều mà Vodka phải biết, tất nhiên, "nhưng nếu để con bé đi bây giờ, trong khu vực này, Ushio có thể tìm thấy con bé." Và nếu điều đó xảy ra thì một kết cục đen tối với cả hai người là việc được báo trước. Ushio không dễ dàng bỏ qua việc hắn bị lừa, và điều này có thể khiến anh chống lại toàn bộ tổ chức áo đen, điều mà vị tổng điều hành sẽ không hài lòng. Điều đó sẽ khiến hình ảnh cả hai người xấu đi trong mắt tổ chức. Đó là chưa kể đến anh chỉ đơn giản anh không muốn Ushio chiến thắng trong việc mang con bé đi, nhất là khi anh gặp rắc rối trong việc giúp con bé thoát khỏi hắn.

Bây giờ Ayumi leo lên ghế trước, ngồi trong lòng người đàn ông mắt xanh. "Cháu không muốn gây rắc rối," cô nhẹ nhàng nói. "Cháu chỉ muốn biết phải giải thích với bạn bè như thế nào mà không gây hại cho ông."

" Thực sự những gì nhóc biết không thể khiến bất kỳ ai tìm ra tôi," anh trả lời ngắn gọn. Anh biết rằng dù cô bé kiên quyết từ chối nói về anh, cảnh sát liên tục hỏi cung và con bé có thể sẽ hở ra điều gì đấy. Hoặc trong lúc điều tra bọn họ có thể tìm ra gì đó về mối quan hệ giữa Ushio với anh.

Vodka không chú ý nhiều với cuộc nói chuyện của họ. "Đại ca, Ushio đang đi về hướng nay!" anh đột ngột tuyên bố khi nhìn thấy người đàn ông hói trước mặt. Uship đã nhận ra chiếc Porsche và chắc chắn hắn sẽ đi dạo đến đây. Và Vodka trở nên hoang mang về điều gì sẽ xảy ra nếu con bé bị tìm thấy cùng họ. Ushio sẽ thấy con bé ngay nếu nó ra khỏi tầm nhìn của hắn ngay bây giờ.

Người tóc vàng nguyền rủa. "Trốn vào đâu đó mau," anh ra lệnh cho Ayumi, và cô bé ngay lập tức chui xuống sàn xe trước ghế ngồi, dùng vạt áo khoác của Gin để che lấy mình. Đôi mắt xanh là nhíu lại khó chịu, nhưng anh không có thời gian để phản đối trước khi Ushio gõ cửa xe. Lầm bầm giận dữ, anh hạ cửa sổ và trừng mắt lạnh lẽo nhìn về phía người đàn ông mang khuôn mặt giễu cợt phía trước.

"Mày muốn gì?" anh giận dữ hỏi.

Ushio đánh lưỡi. "Nào, đây là cách nói chuyện với đối tác, Gin?" hắn nói móc. Từ thái độ của hắn cho thấy hắn biết chuyến viếng thăm của mình sẽ gây khó chịu cho hai đặc vụ của Tổ chức. Không còn nghi ngờ gì nữa về mục đích của hắn ngay từ đầu.

Ayumi run rẩy trước giọng nói trong cơn ác mộng của mình. Cô nhắm nghiền mắt lại, ép
mình vào phía trước của chiếc ghế và chân Gin, và cầu nguyện rằng anh sẽ bảo vệ cô.

Gin cảm nhận được thân hình nhỏ bé đó rúc vào mình, nhưng anh cố gắng không thể hiện ra ngoài. "Nếu tao được quyền quyết định thì mày đã bị giết từ lâu rồi," anh trầm giọng nói. "Những con quái vật như mày không nên sống trên đời."

"Như tao?" Ushio nhắc lại trong giọng chế nhạo. "Mày là sát thủ. Tao chẳng giết ai cả."

Gin kéo một hơi thuốc. "Chỉ vì mày thêu người khác làm việc này không có nghĩa là tay mày không nhuốm máu," anh vặn lai. "Mày vẫn giết người trong tim mày. Và dù sao thì, mày đã làm nhiều việc khác còn tệ hơn thế." Mắt anh nhíu lại, và một lần nữa Vodka nhìn thấy mắt anh ánh lên sự phẫn nộ và giận dữ. " Mày đã làm những điều kinh tởm với lũ trẻ đó."

"Mày nói vậy nhưng đó chỉ là tin đồn." Ushio dựa vào chiếc xe, và Gin bối rối nhìn hắn. Anh ghét việc con rắn đó chạn vào chiếc xe, anh sẽ không để hắn làm vậy nếu anh có đủ quyền lực.

"Tao đã nhìn thấy đủ để biết đó không phải là tin đồn," anh trả lời, "và nếu mày không có mục đích gì thì tao sẽ phải yêu cầu mày rời khỏi để bọn tao có thể khởi hành." Anh đang trở nên mất bình tĩnh, và càng hơn nữa khi anh tiếp tục cảm nhận được thân hình nhỏ bé đó đang run rẩy trong sợ hãi. Anh không thể che dấu con bé trong một khoảng thời gian dài, và anh muốn nó kết thúc ngay bây giờ. Đây không phải là điều anh nghĩ là mình sẽ phải đối mặt trong điều kiện bình thường.

"Thật ra, tao đến đây là có mục đích," Ushio cười. "Tao cứ nghĩ về con bé trong công viên."

Cả ba người đều căng thẳng. Gin hy vọng rằng con bé không bị phát hiện. "Con bé làm sao?" anh đáp.

"Ừm, tao chỉ tự hỏi mày đã chôn nó ở đâu," Ushio nói, hắn cười càng tười hơn. "Tao đang nghĩ là tao nên đến đó...để viếng mộ."

Anh kéo hơi thuốc cuối. Ngay lập tức Gin với tay về phía cửa sổ, đẩy hắn ra khỏi chiếc xe. "Hãy đẻ người chết ngủ yên," anh rít lên. Không chờ hắn trả lời, anh nâng kính xe lên và khởi động máy, lên ga rồi quẹo vào ngã rẽ gần nhất. Anh giận dữ bởi sự càn rỡ của con quái vật đó. Với Usio, thật dễ dàng để nhận ra mục đích thật sự của hắn. Gin biết ý nghĩa hèn hạ trong lời nói kì quặc của hắ, và anh có thể nói rằng Vodka cũng hiểu được. Đôi lúc, anh khó mà ngăn mình rút sung ra và giải thoát thế giới khỏi con quái vật. Một ngày nào đó anh có thể sẽ làm như vậy, nếu anh đủ khả năng.(DG:chỗ này không dịch đúng được)

Khi họ đã đi qua được vài dãy nhà thì Ayumi mới dám ra khỏi chỗ trốn. Khi họ dừng lại ở cột đèn tín hiệu, cô cẩn thận leo ra từ dười áo khoác của Gin nhưng cô vẫn ngồi ở dưới sàn cạnh anh để anh tiện lái xe. Cô nuốt vào cục nghẹn trong cổ họng, cô nói. "Hắn ta có nổi giận với anh không?" cô rụt rè hỏi.

Gin lầm bầm giận dữ. "Không hơn mọi khi đâu nếu như hắn không nghi ngờ nhóc còn sống," anh trả lòi. Khi đèn xanh bật anh nhấn ga chạy về phía trước. "Và anh không thể để nhóc ở lại đây lâu hơn. Nhóc sẽ đi thẳng về nhà."

Ayumi ngập ngừng. "Em không biết đường về nhà," cuối cùng cô cũng thú nhận, và nhìn xuống phía dưới để tránh khỏi ánh nhìn thất vọng.

"Địa chỉ nhà nhóc?" Gin đáp lại. Cô nói, và anh gật đầu nhận ra nơi đó. "Anh biết nó ở đâu. Anh sẽ thả nhóc xuống cách đó vài dãy nhà. Nhóc có thể tự về chứ?" anh nửa càu nhàu nửa trêu chọc. Anh tự hỏi làm sao mình lại dính vào việc này. Trong hàng đống xe con bé có thể trốn sao nó lại chọn xe anh? Điều này chỉ gây thêm khó khăn cho cả hai. Anh tự hỏi liệu mình có ra quyết định đúng vào hai tuần trước không. Và anh không thể nghĩ ra mình nên làm gì khác. Vì một lí do nào đó, anh muốn đứa trẻ được an toàn. Anh không chắc rằng mình hiểu vì sao. Và anh biết rằng Vodka cũng vậy.

Ayumi cười. "Em làm được!" cô trả lời, và lại ngước lên nhìn anh. "Gin sama!"

Anh suýt chút nữa thì dẫm lên phanh xe. "Nhóc vừa nói gì?" anh cấp bách hỏi. Đầu tiên Vodka nhìn anh rồi Ayumi trong ngạc nhiên và shock.

Ayumi cười khúc khích rồi nhún vai. "Người đàn ông tồi tệ đó gọi anh là Gin," cô trả lời vơi khuông mặt tươi cười. " nên em sẽ gọi anh là Gin sama!" Cô dựa vào ghế trước. "Anh cứu em hai lần rồi."

Khi sự kinh ngạc lúc đâu trôi qua, Vodka cảm thấy buồn cười. "Đại ca, em nghĩ con bé thích anh," anh cười khúc khích, quyết định rằng đây là sự trải nghiệm kì lạ nhất mà họ trải qua gần đây.

"Im đi," Gin cằn nhằn.

Họ vẫn chưa nhận ra mình bị bám đuôi..







________________________
Về Đầu Trang Go down
li hoang

li hoang

Scorpio
Tổng số bài gửi : 61
Birthday : 19/11/1995
Age : 28
Đến từ : Nơi giao hòa giữa ánh sáng và bóng tối

[Long Fic Dịch] Bóng ma (Ghost) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long Fic Dịch] Bóng ma (Ghost)   [Long Fic Dịch] Bóng ma (Ghost) Empty31/10/2010, 01:00

Chương 4: Cuộc đua bắt đầu

Khi Conan và Ai tới nhà Ayumi, họ ngạc nhiên vì cánh của trước mở toang còn phòng khách thì đang náo động cả lên trong khung cảnh đồ đạc bị lật tung, vung vãi khắp nơi. Họ nhanh chóng chạy vào trong biết rằng đây việc này không tốt chút nào. Họ lo lắng có thể điều họ nghi ngờ là đúng rằng Ayumi không chỉ có một mình khi nói chuyện Conan.

Conan chỉ lên cầu thang. "Hiện trường cho thấy không còn ai ở nhà, nhưng chúng ta nên xem xét mọi nơi. Cậu tìm trên lầu, tớ sẽ tìm dưới nhà," anh phân công, nhưng ngay sau đó mệnh lệnh của anh bị quên lãng khi họ nghe thấy tiếng rên rỉ từ nhà bếp. Anh và Ai cảnh giác nhìn thấy cô Yoshida đang ngồi trên sàn nhà, nắm lấy khung cửa trong khi đặt tay còn lại lên đầu.

"Yoshida san!" Conan kinh ngạc nói. "Chuyện gì đã xảy ra?"

Người phụ nữ chớp mắt, cố gắng tập trung vào hai đứa trẻ trước mặt cô.
"Cô . . . cô không nhớ," cô thú nhận với giọng yếu ớt. "Cô đi vào và thấy mớ lộn xộn này nên cô gọi Ayumi . . . và có thứ gì đập vào đầu cô." Cô chao đảo một ít khi đứng dậy, Conan và Ai nhanh chóng chạy lại giúp cô, nhưng cô đã lấy lại thăng bằng. "Ayumi có ở đây không?" cô hỏi họ, sự lo lắng hiện ra rõ ràng trong giọng nói của cô.

Conan nuốt một ngụm nước bọt. "Chúng cháu chưa chắc chắn, Yoshida san," anh thừa nhận, nhưng anh càng lúc càng sợ rằng cô bé không có ở đây mà đã bị bắt đi bởi người đã đột nhập vào nhà và đánh cô Yoshida. Anh cẩn thận nắm lấy tay cô và cố dẫn cô tới một chiếc ghế mà Ai đã đặt lại cho đúng. "Cô nên ngồi xuống, Yoshida san," anh yêu cầu và cô cũng không phả đối.

Cô thả mình xuống chiếc ghế êm ái và dựa người vào thành ghế trong khi cô vẫn tiếp tục xoa đầu. "Cô không thể hình dung chuyện gì đã xảy ra," cô bối rối nói. Ai ra ngoài gọi điện cho bác sĩ để Conan ở lại với cô.

"Yoshida san, cháu biết bây giờ cô chắc hẳn phải cảm thấy khó khăn, nhưng cháu cần cô nói cho cháu biết nếu cô nhớ được điều gì đó," anh nói. "Cô có nghe thấy gì lạ trước khi bị đánh không như âm thanh hay giọng người lạ?"

Cô Yoshida cố tập trung, nhưng điều đó thật khó khăn. "Cô . . . cô không nghĩ vậy," cô chậm rãi nói, và sau đó cô lo lắng nhìn anh. "Nhưng Ayumi đâu? Con bé ở đây khi nhà bị đột nhập sao?" Qua mớ ký ước mờ mịt, cô nhớ rằng cô không thấy cô bé đâu hay bất cứ dấu hiệu của nó kể từ lúc con bé về nhà. Điều này làm cô vô cung lo lắng, nhưng trong tình trạng hiện tại cô không cho rằng Conan và Ai đã nhìn thấy con bé.

Trước khi Conan kịp trả lời thì Ai trở lại. Trong khi gọi điện thoại cho bac sĩ thì cô đã đi khắp căn nhà với chiếc điện thoại không dây để tìm kiếm bất cứ dấu hiệu nào về Ayumi. "Cô ấy không có ở đây," cô nói với giọng dữ tợn, "và cô ấy để lại thứ này." Cô lấy huy hiệu thám tử của Ayumi ra. Conan lo lắng nhìn chằm chằm vào nó. Điều này có nghĩa là họ không có cách gì để lần theo cô bé! Nhưng liệu cô ấy có cố tình để lại không hay cô bị buộc phải làm vậy bởi một kẻ buôn người chuyên nghiệp? Hoặc chỉ đơn giản là hắn đã lấy chiếc huy hiệu từ cô và bỏ nó lại đây?

"Không lẽ có ai đó đã bắt con bé đi?" Cô Yoshida gào lên, tin tức đột ngột này làm cô tỉnh táo hơn. Cô giật lấy chiếc huy hiệu, lật nó lại trong đôi tay run rẩy.

Conan hít một hơi thật sâu. "Cháu sợ rằng rất có khả năng đó, Yoshida san," anh mạnh mẽ nói và nhìn về phía Ai. "Câu nên gọi cho cảnh sát."

"Tớ làm rồi." cô trả lời đôi mắt xanh nhíu lại. 'Họ nói sẽ gởi thanh tra Megure đến ngay."

Conan gật đầu hài lòng. "Được rồi. Trong lúc khó khăn này, chúng ta nên tìm thêm manh mối trong nhà," anh đề nghị. "Yoshida san cô hãy nghỉ ngơi trong khi chờ bác sĩ tới. Haibara san và cháu sẽ lo việc đó." Anh nhìn cô Yoshida và thấy rằng cô định đứng dậy. Anh nhẹ nhàng kéo cô ngồi xuống biết rằng cô còn quá yếu để di chuyển.

"Cô ổn," cô cau mày khi trả lời. Nhưng khi cô cố gắng đứng lên, một cơn chóng mặt kéo tới và khiến cô phải ngồi xuống. "Có lẽ . . . cô không thật ổn," cô ngượng ngùng trả lời.

Conan thở dái rồi lắc đẩu. Vì Ai đã tìm ở trên lầu nên cả hai bắt đầu ở những phòng dưới nhà. Mọi thứ là một đống hỗn độn, nhưng không có vẻ thủ phạm đã để lại bất kỳ manh mối gì hay đã lấy đi thứ gì - hoặc ít ra họ cũng nghĩ như vậy.

Sau khi người bác sĩ và cảnh sát tới, ngôi nhà lại được lùng sục một lần nữa để tìm thêm chứng cứ, cô Yoshida đột ngột nhận ra điều gì. "Bức ảnh Ayumi giữ trên kệ sách đã biến mất!" cô nói nhanh và chỉ vào kệ sách cố định to ở trong góc tường. Lần tìm kiếm thứ ba cho thấy bức ảnh rõ ràng đã biến mất và chứ không chỉ đơn giản bị rơi dưới vật gì đó khi thủ phạm lục lọi. Điều này khiến cảnh sát chú ý và cả Conan cùng Ai.

"Tớ không nghĩ Ayumi đã ở đây khi ngôi nhà bị lục tung," Conan nói với cô gái tóc đỏ khi họ tránh đường cho người của Megure. "Tớ nghĩ rằng người muốn bắt cô ấy đi đã lấy bức ảnh đi để hắn biết hình dáng của cô. Nếu hắn đang giữ cô ấy thì hắn sẽ không muốn bức ảng."

Ai nhíu mắt lại. "Nếu hắn vẫn chưa tìm thấy cô ấy thì chúng ta phải ngăn hắn lại trước khi quá muộn," cô nói vơi giọng dữ tợn.

Conan gật đầu. "Và chúng ta có nhiều việc cần làm nhất là khi chúng ta không thể lần theo cô bé qua chiếc huy hiệu. Hãy bắt đầu ngay bây giờ." Anh hướng ra cửa và Ai đi theo anh. Đừng lo lắng, Ayumi chan anh thì thầm. Anh không để em có chuyện gì đâu.






Gin đang ném điếu thuốc qua cửa sổ khi anh nhìn xuống kính trên cửa xe. "Chiếc xe đã đi theo sau chúng ta được một lúc rồi đúng không?" anh lầm bầm giận dữ ra dấu về chiếc Chevrolet mui trần màu đen. Anh hầu như chắc chắn rằng anh đã nhìn thấy nó từ vài dãy nhà trước và anh bắt đầu nghi ngờ đó không phải ngẫu nhiên nhất là khi anh không thể nhìn thấy mặt người trong xe. Cửa kính xe sẫm màu.

Vodka nhìn lên chiếc kính chiếu hậu. "Em cũng nghĩ vậy," anh cau mày. "Nhưng em không nhận ra nó."

Ayumi cũng cố nhìn lên nhưng từ chỗ cô bé ngồi trên sàn cách quá xa để có thể thấy bất kỳ gì. "Tại sao ai đó lại theo dõi chúng ta?" cô kêu lên và cảm thấy lo lắng. Nếu đó là Ushio thì sao? Có thể ông ta không tin vào những điều Gin đã nói và đang đến vì cô! Có thể ông ta sẽ làm hại Gin và Vodka sau đó bắt cô đi!

Gin nguyền rủa và tăng tốc, anh muốn thử chiếc xe đó. Anh đã chắc chắn rồi khi chiếc xe kia cũng tăng tốc và khi chiếc Porsche rẽ thì chiếc xe kia cũng làm như vậy. Giờ đây họ biết rằng chiếc xe đó thật sự theo dõi họ. Và Gin có cảm giác là tên tài xế bí ẩn đó cũng biết rằng họ đã nhận ra.

"Chúng ta phải làm gì bây giờ?" Ayumi hoảng sợ gào lên. Cô bắt đầu đứng dậy để nhìn xem điều gì đang diễn ra với chiếc xe theo dõi họ.

"Ở yên đó!" Gin quát khi vòng qua một ngã rẽ nữa. "Chúng ta phải giải quyết chúng dù cho chúng là ai. Mặt khác chúng ta đang dẫn chúng thẳng đến nhà con bé." Anh cũng bắt đầu nghi ngờ đó là Ushio hay người của hắn là kẻ theo dõi. Điều này hoàn toàn hợp lí. Mọi việc thật kì lạ kể từ khi Ushio đến gần chiếc xe và bây giờ anh tự hỏi rằng liệu câu hỏi bệnh hoạn của vị khách không mời về nơi anh chôn Ayumi và mong muốn "viếng mộ" có đến ba ý nghĩa chứ không phải hai-nghĩa đen, lời giải thích thật sự vì sao Ushio muốn viếng mộ (DG:hắn bị một căn bệnh tâm lí mà sẽ được nhắc tới sau khiến hắn thích xác chết trẻ con), và . . . có lẽ hắn đã biết ngay từ đầu rằng Gin đã không giết cô bé, và thật ra không có nơi yên nghỉ cuối cùng nào để đến. Nhưng làm sao hắn tìm ra? Có thể nào hắn nhìn thấy Ayumi vào trong xe không?

Ayumi cố ngồi xuống sàn nhưng khi chiếc Porsche ngoặc vong quanh để vào một ngã rẻ thì thay vào đó cô lại ngã lên đùi Gin. Người đàn ông tóc vàng gần như không chú ý đến điều đó ngay bây giờ khi mà anh đang tập trung vào việc thoát thân. Nhưng điều này có vẻ gần như không thể.

"Anh có nghĩ là bọn họ có thể nổ súng không?" Vodka hỏi. Anh rút súng đề phòng.

Gin lại rẽ hướng tới một gara. "Rất có khả năng," anh đáp lời, "nhưng tao không nghĩ rằng chúng sẽ làm vậy trừ khi chúng không quan tâm chúng ta sống hay chết." Và anh có cảm giác rằng chúng muốn họ còn sống Ushio sẽ muốn biết Gin đang làm gì với con bé nếu như hắn biết chắc rằng Gin có con bé. Và hắn chắc cũng muốn đứa bé còn sống-mặc dù, Gin nghĩ trong kinh tởm rằng hắn có lẽ không thật sự quan tâm đến điều đó nữa khi hắn có được con bé.

Ayumi bấu lấy áo khoác của Gin trong sợ hãi. Đầu óc cô đang quay cuồng và cô lại cảm thấy những giọt nước mắt sợ hãi trong đôi mắt cô. Liệu họ có sống sót không? Liệu Gin sama có bị hại không? Cô quỳ lên ghế trước và ôm chặt lấy anh khi họ leo lên từng bậc trong gara. Chiếc xe kia vẫn ở phía sau họ. Chắc chắn là vậy nếu không thì Gin sama sẽ không chạy nhanh như thế. Cô đã trải qua nhiều tình huống giữa ranh giới sống và chết kể từ khi gặp Conan kun và trong mỗi lần điều đó xảy ra cô luôn tự hỏi liệu đây có phải là lần cuối. Lần này cũng không ngoại lệ.

Sau đó cô nghe thấy tiếng gió lướt qua chiếc xe. Họ đang bị bắn! Cô càng thu mình lại luồn sâu vào trong áo khoác đen của Gin.

Gin lại nguyền rủa. "Bắn lại!" anh ra lệnh và Vodka nhướn người ra ngoài cửa sổ bắn lại vài phát nhắm vào chiếc xe kia. Một viên trúng kính chắn gió nhưng chỉ làm rạn nó chứ không vỡ. Một viên khác nảy ra khỏi tấm kính bên hông xe. Chiếc xe mui trần đi chệch hướng khi một viên đạn bay cắt qua bánh xe nhung sau đó vẫn tiếp tục đuổi theo họ.

"Anh nên làm gì đó thật nhanh đại ca!" Vodka la lên khi họ chạy lên nóc(DG:đoạn này mình cũng không hiểu lắm). "Chúng ta sắp hết đường để đi rồi!"

Gin lầm bầm giận dữ. Khi họ chạy gần tới đỉnh, anh bắt đầu tính toán trong đầu khoảng cách đến tòa nhà tiếp theo và tốc độ họ cần để tới đoa.
Sau đó trong khi chiếc mui trần vẫn đang chững lại , anh cho xe chạy lùi lại với ý định phóng lên phía trước.

Vodka há hốc miêng kinh ngạc. "Anh không định làm điều mà em nghĩ anh đang làm đúng không?" anh gào lên. Ayumi lo lắng ngước nhìn.

"Đây là một hành động cũ rích nhưng ngay bây giờ thì đó là lựa chọn tốt nhất mà ta có," Gin càu nhàu và sau đó hoàn toàn nhận ra Ayumi đang ở trên đùi anh. Điều này vô cùng nguy hiểm. Anh lầm bầm giận dữ rồi nhìn sang Vodka. "Giữ lấy con bé," anh ra lệnh. Vodka làm theo, giữ chặt cô. Bây giờ không phải là lúc để cô bé ra ngồi ghế sau.

Anh đạp mạnh chân ga, anh phóng xe và trong khoảnh khắc dài nhất đời Ayumi, họ ở trên không. Sau đó may mắn thay họ đáp xuống bờ bên kia trong khi chiếc mui trần đang chạy trên cái nóc mà họ vừa rời khỏi.

Vodka không dám nhìn lên anh vân còn run rẩy sau điều họ vừa làm. Anh thở mạnh rồi ngả người vào ghế ngồi, anh vẫn ôm chặt Ayumi trong tay. "Anh có nghĩ chúng sẽ cố theo chúng ta không?" cuối cùng anh hỏi và mừng rằng Gin lái xe chứ không phải anh. Anh nghĩ rằng mình không thể thực hiện điều đó thành công. Có vẻ như, anh nghĩ, anh sẽ khiến cả ba bị giết.

Gin chạy hướng tới một gara trong nhà. "Chúng ta không thể mạo hiểm," anh trả lời.

Ayumi run rẩy. "Gin sama," cô yếu ớt nói ngả vào long Vodka, "Em thấy không khỏe lắm. . . ." Việc này tệ hại hơn và đáng sợ hơn bất kỳ tàu lượn nào trong công viên giải trí. Điều này làm cô nhớ tới lần cô và nhóm thám tử nhí phóng xe từ một tòa nhà bị nổ tung tới một bể bơi trên nóc tòa nhà bên cạnh và đó không phải là điều cô muốn lặp lại lần nào nữa.

Gin điên tiết. "Nhóc không đổ bệnh chứ đúng không?" anh cáu kỉnh nói khi cho xe chạy xuống những bậc khác nhau. Anh không muốn bị trói buộc nhiệm vụ này. Đã qua nhiều năm rồi kể từ lần cuối cùng anh phải trông trẻ và anh không muốn bắt đầu việc đó ngay lúc này. Hơn nữa, anh không phù hợp cho những việc như vậy. Anh là tên sát thủ tàn nhẫn chứ không phải là người mà một đứa trẻ trong sáng như Ayumi nên sùng bái như người mẫu, diễn viên. Ngay cả anh cũng nhận ra được điều đó.

"Em mong là không," Ayumi nhẹ nhàng nói và mong rằng họ sẽ ngừng di chuyển.

"Cả hai chúng ta đều như vậy," Gin càu nhàu. "Có thể nhóc sẽ cảm thấy khá hơn sau khi chợp mắt một chút." Và nếu cô bé ngủ thì Gin mới có thể tập trung vào những việc cần làm. Khi con bé thức, nói chuyện vói anh, ôm anh còn gọi anh là "Gin sama" làm anh khá bồn chồn. Điều này làm anh cảm thấy cứ như là cô bé đang mong chờ kì tích từ anh, và rằng cô tin anh là một ai đó mà anh không phải và không thể trở thành.

Và hơn nữa, anh trách chính mình, tại sao điều đó lại làm anh áy náy đến thế này? Đó không phải là vì anh sợ không thể sống theo cách mà bất cứ ai ngoài cấp trên của anh mong đợi. Anh luôn cảm thấy rằng họ không thích anh và rằng bọn chúng rất may mắn khi còn sống. Anh không thay đổi vì bất kỳ ai.

"Em không nghĩ rằng mình có thể ngủ," Ayumi trả lời. Cô luôn cảm thấy khó ngủ khi không khỏe mặc dù nếu họ dừng xe lại thì rất có thể.

"Ừm, dù sao thì cũng thử đi," Gin vặn lại khi cuối cùng họ cũng ra khỏi một cái gara nữa và làm một việc mà anh chưa bao giờ làm trước đây.

Với một tiếng thở dài, Ayumi rúc vào ngực Vodka và cố gắng ngủ. Sự di chuyển của chiếc xe làm điều này không dễ chút nào nhưng cô vẫn cố gắng. Sau một lúc thì mọi thứ trộn vào nhau thành một đống hình ảnh đáng yêu mơ hồ lôn xộn khi cô chìm ngập trong tình trạng bối rối đó, cô không chắc hiện tại mình đang thức hay ngủ.








Sau khi đã đi qua được vài dãy nhà trong tốc độ điên cuồng với mong muốn chạy càng xa càng tốt khỏi chiếc xe theo dõi kia, Gin cuối cùng cũng đỗ xe trong một nhà kho bỏ hoang. Trong tâm trạng cáu bẳn anh dựa vào thành ghế và nhìn sang Vodka. "Ít ra thì lúc này tao nghĩ rằng chúng ta đã bỏ rơi bọn chúng," anh cho răng như vậy và khép mắt lại. "Nhưng mọi việc không thể tiếp tục như thế này. Thật lố bịch!"

Vodka gật đầu trong lo lắng. "Anh nghĩ rằng chúng mục đích của chúng là bọn mình hay đứa trẻ?" anh tự hỏi và nhìn xuống Ayumi, người nằm giữa họ và đang di chuyển lại gần Gin, gối đầu mình trên đùi anh. Cô bé trông có vẻ cuối cung cũng chìm vào giấc ngủ và hình ảng một đứa trẻ ngây thơ ngủ trên đùi tên sát thủ máu lạnh hòan toàn làm họ chững lại. Khi anh thấy Gin cũng đang nhìn cô bé và khuông mặt anh diễn tả cảm xúc kinh ngạc thì Vodka thấy rằng họ khó có thể quen được với việc này.

"Tao không biết," người đàn ông tóc vàng cằn nhằn. "Có lẽ cả hai. Tao nghĩ có thể đó là Ushio hoặc người của hắn. Mày biết hắn ghét bị lừa như thế nào mà. Tao không biết bây giờ hắn muốn bắt ai hơn, con bé hay tao." Anh với tay lấy điếu thuốc nhưng ngay say đó nghĩ lại khi anh nhớ ra điều đó đã làm Ayumi khó chịu như thế nào. Thay vào đó anh ngó sang Vodka và bực mình khi thấy người đồng nghiệp của mình đang cố nhịn cười nhưng thất bại. "Có chuyện gì với mày?" anh cáu kỉnh nói.

Vodka ranh mãnh cười nhăn nhở. "Em chỉ nghỉ điều này hơi buồn cười thôi đại ca," anh thú nhận. "Anh cứ ngồi đó với một đứa trẻ đang ngủ trên đùi mình, và anh đáng lẽ ra phải là một tên sát thủ tàn nhẫn, một trong những người giỏi nhất của tổ chức.

Gin lầm bầm giận dữ rồi cho tay vào túi áo, rút súng ra nhắm vào Vodka. "Đáng lẽ ra?" anh cáu kỉnh lặp lại.

Vodka nuốt một ngụm nước bọt. "Ý . . .ý em là anh là sát thủ máu lạnh, tất nhiên," anh lắp bắp vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào nòng súng. Anh không thật sự nghĩ rằng Gin sẽ bắn anh nhưng nó vẫn làm anh lo lắng khi một khấu súng nhắm vào mình và Gin nhìn anh giận dữ với đôi mắt lạnh lùng màu xanh lục bảo.Vodka biết ràng mục tiêu của Gin luôn lo lắng khi biết được anh là người sẽ khử bọn chúng. Anh chắc chắn hiểu lý do. Gin rất đáng sợ.

Đôi lúc anh tự hỏi liệu Gin có quan tâm đến anh không hay anh chẳng có ý nghĩa gì với anh ấy nếu anh, Vodka, bị giết. Hầu như không thể hiểu được hay đoán ra những việc Gin sẽ làm. Vodka nghĩ sẽ hợp lý hơn nếu Gin xem anh là gã đồng nghiệp vô dụng và người đàn ông mắt xanh sẽ quay lại và làm anh ngạc nhiên một lần nữa. Vodka có biết nỗi ám ảnh của Gin về việc trừ khử kẻ phản bội Sherry có nguồn gốc từ mối quan hệ thân thiết mà họ từng có mà Gin chưa bao giờ quên được. Anh vẫn yêu cô và cảm giác rằng mình đã bị phản bội. Vodka đôi khi lo lắng về kết cục mối hân thù của họ khi anh thường có cảm giác cả Sherry và Gin sẽ không sống sót. Và anh mong rằng điều đó sẽ không sớm xảy ra.


Gin cất vũ khí đi và nhìn lại Ayumi. Bây giờ khi mọi thứ đã êm ả trở lại, anh tự hỏi tại sao mình không làm gì cả khi con bé ôm lấy mình và lấy đùi mình làm gối khi đang lái xe. Điều này khá nguy hiểm và anh biết rằng mình đã không bao giờ để điều này xảy ra nếu anh đủ tỉnh táo nhận ra. Nhưng anh đã để hết tâm trí vào vào việc thoát thân và Vodka bận rộn với canh phòng chiếc xe kia và bắn trả. Họ đã may mắn khi tất cả không bị giết chết hoặc trọng thương. Những người như anh và Vodka mạo hiểm gần như mỗi ngày nhưng Gin không muốn đứa trẻ cũng như vậy.

Cô trông thật bình yên ngay lúc này khi cô đang chìm ngập trong giấc mơ trẻ con trong sáng và vui nhộn. Anh chỉ đơn giản nhìn chằm chằm cô một lúc trong khi chôn vùi những ký ức xa xưa.

Cô không phải là đứa trẻ đầu tiên kính trọng anh và yêu mến anh như vậy. Trong tâm trí anh, anh vẫn có thể nhìn thấy mái tóc hung đỏ của người mà anh lớn lên cùng. Anh lớn tuổi hơn cô và luôn cản thấy mong muốn bảo vệ cô. Anh tức giận khi cô bị bắt nạt chỉ vì cô khác biệt. Sự thật là chính sự khác biệt của cô làm anh yêu thích. Anh cho rằng anh xem cô như em gái mình. Nhưng họ không có quan hệ ruột thịt và khi họ lớn lên tình cảm của anh dành cho cô thay đổi.

Nhưng anh không muốn nghĩ đến điều đó vào lúc này. Khi anh nhìn thấy đứa trẻ đang thiu thiu ngủ làm anh nhớ tới khoảng thời gian khi cô sáu tuổi cồn anh mười bốn. Đó là cuối ngày của tuần đầu tiên học lớp một trong trường tiểu học của cô và cô ghét nó. . . .




Anh đã tới để đón cô khi tan học. Anh đứng chờ ở cổng trường nhìn dòng học sinh ra về. Cô nằm trong những nhóm cuối cùng rời trường, cô bước đi châm rãi trông như đang chìm trong suy nghĩ hay phiền muộn hoặc cả hai. Anh gọi cô và cô ngước nhìn lên, khuông mặt dịu dàng của cô dãn ra khuây khỏa khi cô nhìn thấy anh. Cô chạy ngay lập tức đến chỗ anh với mong muốn được ở gần người qua tâm đến cô.

"Lại một ngày tồi tệ à?" anh hỏi khi họ ra khỏi sân trường.

Cô gật đầu. Cả hai người họ đều được nhận xét là người trầm lặng và họ không phải lúc nào cũng có những cuộc trò chuyện dài nhưng họ rất thân thiết và thích thú với sự hiện diện của người bên cạnh.

"Tại sao chúng ta không được yêu quý ở đây?" sau một khoảng thời gian dài trong im lặng cô hỏi và ngước lên nhìn anh với đôi mắt buồn màu xanh biển. "Chúng ta không phải là người xấu đúng không?"

Anh nhẹ nhàng chớp mắt trong ngạc nhiên mặc dù anh cho rằng sớm muộn gì thì cô cũng sẽ hỏi về điều nào đó. Nét mặt của anh tối dần lại khi anh trả lời cô. "Chúng ta không phải người xấu, Shiho," anh trả lời. "Họ ghét chúng ta vì chúng ta không giống bọn họ. Hình dáng chúng ta khác biệt. Chúng ta học phong tục khác với họ. Chúng ta không có cùng sở thích với họ. Chúng ta luôn bị họ bỏ rơi." Anh vén tóc khỏi tầm mắt. Dù ở độ tuổi thiếu niên nhưng anh thích để tóc dài mặc dù lúc này tóc anh chỉ phủ lên vai anh vài inch và anh luôn cột chúng lên.

Cô bĩu môi và trừng mắt nhìn vỉa hè. "Điều đó không công bằng," cô nhẹ nhàng nói. "Chúng ta cũng là con người giống như họ."

Anh nhìn về phía trước và thấy rằng họ sắp băng qua đường. "Đó là cuộc sống," anh thẳng thừng trả lời. "Nhưng chúng ta không cần họ. Bất kỳ ai dễ dàng bỏ rơi em mà không cần biết gì về em không đáng để tâm đến." Họ đang nói bằng tiếng Nhật, họ luôn như vậy khi ra khỏi trường học. Họ thích như vậy khi cuộc nói chuyện của họ sẽ không dễ dàng bị nghe lén hay hiểu được.

Cô im lặng một lúc lâu khi họ băng qua đường. "Vậy . . . Em nghĩ có lẽ sẽ chẳng có mấy ai đáng đẻ tâm tới," cô nhận xét trong khi tránh khỏi vết rạn trên đường. Nó đã ở đó hàng tháng rồi và không ai có ý định sửa nó cả. Bây giờ cô đã quen với việc nhìn thấy nó mỗi ngày. Nó phá hỏng bề mặt phẳng của con đường nhưng không ai quan tâm. Cô tự nhủ với lòng mình mọi việc diễn ra như thế nào với anh và với cô ở trường học. Họ có mặt ở đó nhưng không ai biết đến và không quan tâm tới, họ không hơn gì một mụn nhọt giống như vết rạn kia.

Hoặc, cô cho rằng, nếu cô muốn cô có thể những người không thân thiện đó là vết rạn. Nhưng vấn đề là mặc dù cô không quan tâm đến việc không được chấp nhận không giống như thái độ của mọi người đối với con đường hư hỏng này. Anh có vẻ như cam chịu sự thật rằng anh không được yêu thích nhưng cô thì không. Cô vẫn còn trẻ con và đang ở độ tuổi mà cô không thể học được cách chấp nhận nó. Cô muốn được mọi người trong lớp và hàng xóm yêu quý.

Anh càu nhàu. "Em sẽ học được sớm thôi." Nhưng điều đó làm anh giận dữ khi cô phải học điều đó. Tuổi thơ của cô không bình thường và anh tự hỏi có bao giờ cô cảm thấy hạnh phúc. Đôi lúc, việc cả hai người họ bị mang đến đây làm anh khó chịu. Anh đã sống ở Nhật trong hầu hết những năm đầu đời nhưng một năm trước cô bị bỏ lại ở chỗ anh và người đàn ông sẽ là người hướng dẫn cho họ, họ bị chuyển đến Mĩ sống. Anh cho rằng anh chưa bao giờ thật sự hòa nhập ở đây hay ở Nhật; anh không phải người Nhật hay Mĩ, và anh chắc chắn mình thường bị xem thường ở cả hai nước. Nhưng anh đã học được cách đối mặt với điều đó và cách không quan tâm tới những điều người khác nghĩ về mình. Anh sống như cách anh muốn và anh chỉ quan tâm đến điều đó. Nhưng anh mong muốn cô có đươc cuộc sống tốt hơn anh. Đó cũng là điều chị gái cô muốn. Cô ấy đã bàn với anh về việc này khi cô nghe tin Shiho bị đưa đến Mĩ cùng anh.

"Em tự hỏi liệu chúng ta có sống tốt hơn ở Nhật không," cô nhẹ nhàng nói. "Nơi đó có vẻ như là một nơi tuyệt vời. . . ."

Anh nhún vai. "Bằng cách nào đó có lẽ chúng ta sẽ hòa nhập tốt hơn ở đây," anh công nhận, "nhưng cũng có thể sẽ giống nhau hoặc tệ hơn."

Cô cắn chặt môi. "Vậy . . . nơi nào dành cho chúng ta?" cô thì thầm, giọng cô lạc lõng.

"Không có nơi nào dành cho chúng ta cả," anh đáp trả. Có thể, anh nghĩ về những chuyện đã qua, thật đáng buồn khi phải cho cô bé biêt về nhưng việc đó trong độ tuổi này, nhưng cô đã hiểu được điều đó từ mọi người xung quanh. Nếu như cô có được tuổi thơ mà anh và Akemi mong đợi thì anh đã không nói những điều này với cô. Thay vào đó anh sẽ để cô tận hưởng tuổi thơ trong sáng khi cô còn có thể.

Giờ đây cô dừng lại và chỉ nhìn anh, cố gắng hiểu những điều anh vừa nói với cô. Anh cũng dừng lại và quan sát cô, anh nhìn thấy những cảm xúc chạy qua mắt cô-cú sốc kinh ngạc, nỗi buồn và sau đó là hiểu và cam chịu. Cô biết đó là sự thật dù cô không muốn như vậy. Nhưng có vẻ như cô hiểu ra được điều gì đó và ánh sáng của sự kiên định tràn ngập trong mắt cô.

Thật chậm rãi, cô tới gần và ngước nhìn anh và trong ánh mắt đó anh không nhìn thấy cô bé sáu tuổi mà ai đó trưởng thành hơn. "Em không nghĩ đó là sự thật," cô nhẹ nhàng nói và nắm lấy tay anh. "Những người như chúng ta . . . thuộc về nhau." Một nụ cười dịu dàng nở trên môi cô khi cô ra mình đã giải quyết được vấn đề khó khăn đó và đang rất hạnh phúc với kết luận mà cô vừa rút ra. Và anh hình dung ra được điều đó.

Anh dịu dàng nhìn cô ,mặc dù anh không thật sự cười đáp lại. Có thể anh nghĩ thầm cô đã đúng.





Gin ra khỏi dòng hồi tưởng khi Ayumi trở người. Anh chú ý đến cô và nhận ra từ nãy đến giờ anh chỉ đơn giản nhìn chằm chằm vào cô mà không thật sự nhìn thấy cô. Anh cũng bắt đầu nhận ra rằng lúc nãy anh đã lạc vào quá khứ vá anh đã đặt tay lên trán cô. Tự rủa bản thân mình, anh lấy tay mình khỏi trán cô bé và ngó sang Vodka cho răng anh ta sẽ bị sốc vì hành động của anh. Nhưng người đồng nghiệp của anh có vẻ đã chìm phân nửa vào giấc ngủ rồi và đang cố gắng để giữ mình tỉnh táo.

Gin dựa người ra phía sau rồi nhìn lên trần nhà. Đánh một giấc ít ra cũng không phải là ý xấu nhưng anh biết rằng điều này không an toàn nếu cả hai nghỉ ngơi cùng một lúc. Một trong hai người sẽ phải thức canh phòng. Vaf kể từ khi Vodka trông có vẻ như đã chìm hơn phân nửa vào thế giới khác, Gin cho rằng bắt Vodka canh chừng đợt đầu là không thể.

Anh tự hỏi họ sẽ phải làm gì với đứa trẻ đây. Trong lúc này khi không biết được ai đang bám theo họ và tại sao, có vẻ như quá nguy hiểm có thể làm thêm điều gì. Và điều đó làm anh vô cùng tức giận. Anh không thích cái cách mà cô bé vô ý ném anh vào những ký ức xa xưa và khoảng thời gian đó sẽ không bao giờ lặp lại. Anh không còn là một thiếu niên người đã ở cùng Shiho trong cái ngày thu đó và cô cũng không còn là đứa bé gái nữa. Họ đã lớn lên và thay đổi tốt hơn hay tệ hơn.

Anh bị giật mình bởi tiếng chuông từ điện thoại của Vodka làm anh thoát khỏi cơn mơ màng và cả người đàn ông to con khỏi giấc ngủ của anh ta. Anh sờ lấy chiếc điện thoại và mở nó ra, lầm bầm câu gì đó có vẻ là "A lô." Gin liếc nhanh xuống Ayumi và thấy rằng cô bé vẫn ngủ ngon. Anh lắc đầu. Có vẻ con bé có thể ngủ dù chuyện gì xảy ra.

Cuộc nói chuyện không kéo dài lâu. Sau một lúc Vodka kéo chiếc điện thoại ra khỏi tai mình và chỉ đơn giản nhìn chằn chằm vào nó cứ như nó đang mọc sừng vậy. Gin nhìn sang và thấy điều đó. "Chuyện gì vậy?" anh gặng hỏi.

Vodka giận dữ nhìn anh. "Đó là Ushio," anh thông báo. "Hắn nói rằng hắn biết chung ta giữ con bé."
Về Đầu Trang Go down
Anfu

Anfu

Nữ Aries
Tổng số bài gửi : 1325
Birthday : 03/04/1995
Age : 28

[Long Fic Dịch] Bóng ma (Ghost) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long Fic Dịch] Bóng ma (Ghost)   [Long Fic Dịch] Bóng ma (Ghost) Empty31/10/2010, 08:03

Mình vẫn theo dõi mà, fic này hấp dẫn lắm :)
Bạn cứ post đều đi nha :oops:
Lần sau bạn đừng post bài ngắn liên tiếp như vậy nhé.
Trích dẫn :
Tại không ai com nên mơi thế thôi post tiếp cho
Post luôn chương 4 cho theo kịp zing, chịu khó comment thì mình sẽ post nhanh chút
Như vậy là đã tính spam rồi đó, lần đầu mình chỉ vote - thôi, bạn là mem mới nên hãy đọc kĩ nội quy nhé.
Thân
Về Đầu Trang Go down
http://anfucafebook.blogspot.com/
li hoang

li hoang

Scorpio
Tổng số bài gửi : 61
Birthday : 19/11/1995
Age : 28
Đến từ : Nơi giao hòa giữa ánh sáng và bóng tối

[Long Fic Dịch] Bóng ma (Ghost) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long Fic Dịch] Bóng ma (Ghost)   [Long Fic Dịch] Bóng ma (Ghost) Empty1/11/2010, 19:10

Chương 5: Các vụ mất tích gia tăng

Gin vô cùng khó chịu bởi lời tuyên bố của Vodka mặc dù anh đã dự đoán được điều đó."Và hắn gọi tới để khoác lác à?" anh càu nhàu. "Hay hắn nghĩ tin đó sẽ thật sự dọa được chúng ta?" Ushio khá kiêu ngạo và Gin có cảm giác rằng gã hói đó tin rằng gã có thể thanh toán được anh. Gin không đồng ý. Anh có thể nhanh chóng và dễ dàng giết Ushio nếu không vì anh vẫn còn muốn sống.

"Em nghĩ là cả hai," Vodka thừa nhận rồi thở dài. "Hắn nói anh sẽ phải trả giá vì dám nói dối hắn về chuyện cô bé và rằng hắn sẽ tìm ra mục đích của anh với cô bé khi anh cứu nó. . . trước khi hắn giết anh." Anh chắc chắn rằng Gin có thể dễ dàng chế ngự được tên điên đó dù điều này có nghĩa là cho hắn cơ hội để cắn trả anh - nhưng anh cho rằng Gin sẽ không mạo hiểm như vậy. Người như Ushio không bao giờ biết đến công bằng. ( DG: chỗ này tác giả chơi chữ nên dịch ra hơi khó hiểu)

"Heh. Hắn sẽ phải chuẩn bị chờ đợi dài cổ đây, vậy," Gin trả lời. Anh không nói tại sao nhưng câu trả lời của anh có hai lí do. Thứ nhất, vì anh sẽ không bao giờ cho Ushio bất cứ thứ gì hắn muốn nếu anh có thể quyết định được việc đó. Thứ hai, chính anh còn không biết mình muốn gì ở Ayumi. "Hắn có biết chúng ta đang ở đâu không?" anh hỏi.

"Hắn không có vẻ biết," Vodka thừa nhận, "nhưng hắn nói hắn sẽ tìm ra chúng ta. Trước khi em có thể thật sự trả lời thì hắn đã ngắt máy." Bây giờ thì anh ngập ngừng và Gin nhanh chóng chú ý tới điều đó.

"Hắn còn nói gì nữa?" người đàn ông tóc vàng gặng hỏi rời dựa lên vô lăng.

Vodka biết chẳng có lí do gì để giữ bí mật với anh cả. "Hắn nói trước khi hắn giết anh thì hắn cũng muốn khiến anh gặp rắc rối với ông trùm vì đã không đối xử với hắn nhã nhặn như hắn yêu cầu," anh thuật lại và nhìn sang người đồng hành của anh bằng ánh mắt lo lắng. "Đại ca, hắn là tên gàn dở! Em nghĩ hắn thực sự có thể gây rắc rối cho anh nếu chúng ta còn giữ đứa trẻ. . . ."

Gin càu nhàu. "Hiển nhiên rằng hắn là một tên mất trí," anh vặn lại. "Ai cũng có thể thấy điều đó kể cả thượng cấp của chúng ta. Tao đã nghĩ từ lâu rồi rằng bây giờ là lúc để tống khứ cái tên cung cấp thông tin Ushio đó. Ngoài hắn ra còn có người khác có thể cung cấp cho chúng ta những thông tin đó mà không phải chiều theo những thủ đoạn hèn hạ như hắn.?

"Vâng . . . nhưng liệu boss có đồng ý không?" Vodka lo lắng hỏi.

"Tao nghĩ chúng ta phải tự tìm ra câu trả lời thôi. Tao không cuối đầu trước mong muốn của Ushio đâu." Anh với tay và ẵm Ayumi rồi trao cô bé cho Vodka khi đó còn đang hoang mang, ngơ ngác. "Mày giữ con bé," anh vừa ra lệnh vừa khởi động máy rồi lái xe ra khỏi nơi mà họ đang trốn. Anh sẽ không mạo hiểm tin rằng Ushio không biết họ đang ở đâu. Đã tới lúc để rời khỏi. Nếu như anh biết họ nên đi đâu . . . .

Vodka chỉ đơn thuần nhìn chằm chằm vào đứa trẻ ngây thơ với tâm trạng bối rối một lúc lâu và cố quyết định chính xác xem anh nên làm gì với con bé. Cuối cùng anh đặt con bé lên đùi và nhìn cô bé rúc vào lòng mình. Sự thật là khi cô bé có thể thoải mái xung quanh hai gã sát thủ làm anh ngạc nhiên. Cô bé chắn chắn đã nghe được lời nhận xét của Ushio về việc Gin đã giết người nhưng tâm trí non nớt của cô vẫn chưa hoàn toàn hiểu được ý nghĩa của việc đó hoặc điều đó không quan trọng với cô vì anh đã bảo vệ cô.

Anh một lần nữa nhìn sang Gin và thấy rằng người đàn ông tóc vàng đang châm điếu thuốc nhưng mở một phần cửa sổ để khói sẽ không ở trong xe. Anh lại ngập ngừng trước khi nói. "Đại ca . . . anh có quan tâm tới đứa trẻ không?" anh hỏi và biết rằng mình đang mạo hiểm khi làm vậy. "Ý em là . . . em biết anh không muốn Ushio có con bé nhưng nếu chỉ vì anh xem thường hắn và anh không muốn hắn có được thứ hắn muốn hay thật ra anh bảo vệ cô bé vì . . . à, anh thích nó hay sao đó?"

Gin không trả lời trong một lúc lâu. Thay vào đó anh trừng mắt nhìn con đường trước mặt và Vodka tự hỏi liệu anh có nghe thấy mình nói gì không. Nhưng sau đó cuối cung người đàn ông tóc vàng cũng nói. "Mày nghĩ tao có khả năng chăm sóc hay yêu mến ai sao?" anh vặn lại.

Vodka không còn biết làm gì hơn là nhún vai. "Em biết rằng anh nói con bé gợi anh nhớ đến một ai khác," anh chậm rãi nói, "nhưng điều đó có nghĩa là anh có quan tâm. . . . Anh có thể chỉ cho rằng mình có hàm ơn con bé . . . hoặc có thể anh không thật sự nhìn thấy cô bé khi anh nhìn vào nó. . . . Có thể anh nhìn thấy một ai khác thay vào đó. . . ."


Gin cằn nhằn. "Có ai từng bảo mày nên làm nhà tâm lí học chưa?" anh làu bàu, lái xe hướng về con đường cao tốc.

Vodka thở dài rồi nhìn xuống đất, anh không chắc nên xem lời nhận xét ấy với nghĩa tích cực hay tiêu cực. "Không, không hẳn," anh trả lời, cảm thấy hơi ngượng và nhận ra rằng mình sẽ không nhận được câu trả lời. Sau một hồi suy nghĩ, có thể Gun không thể trả lời anh vì chính anh ta cũng không biết câu trả lời.





Khi Conan và Ai chạy ra khỏi cửa để bắt đầu tìm kiếm Ayumi, họ gặp một người hàng xóm lo lắng về chuyện gì đã xảy ra. Khi họ giải thichscho người hàng xóm, cô đột ngột trở nên hoảng sợ và trông cô cứ như là đã làm điều gì kinh khủng lắm.

"Oh!" cô thở hổn hển trong buồn bã khi họ đề cập đến vụ mất tích của Ayumi và sự cấp bách trong việc tìm kiếm cô bé. "Cháu có chắc không? Cô . . . cô đã nghĩ ông ta là thợ sửu chữa như ông ta nói! Nhưng thật ra hắn là một kẻ bắt cóc không có trái tim? Oh! Điều này thật kinh khủng . . . ." Và cô bấu chặt vào tay vịn thang gác trong hành lang đến những đốt ngón tay của cô trở nên trắng bệt.

Conan cau mày. "Yomada san, vậy ý cô nói là người đàn ông tiếp xúc với cô và tự nhận là thợ sữa chữa cho nhà Yoshda ?" anh hỏi trong lo lắng.

Người phụ nữ lớn tuổi gật đầu. "Đúng, chính là vậy," cô trả lời. "Cô đanh làm vườn và cô thấy ông ta đang bối rối nên cô hỏi xem liệu mình có giúp gì được không. Đó là lúc ông ta nói với cô rằng mình là người sửa TV mà nhà Yoshida đã gọi và hướng dẫn ông ta!" Họ không thể an ủi cô. "Oh, nếu có chuyện gì xảy ra cho cô bé xinh xăn đó vì lỗi của cô thì cô sẽ không bao giờ tha thứ cho chính mình!" cô than khóc.

"Cô có thể giúp bọn cháu, Yomada san," Conan trả lời, " và Ayumi. Người đàn ông đó trông như thế nào?"

Cô nhìn chằm chằm lên bầu trời khi cố nhớ lại. "Ông ta còn trẻ," cô chậm rãi nói. "Khá to lớn và ông ta có tóc ngắn màu vàng nhưng trông gần giống trắng hơn. Ông ta mặc quần yếm và đội nón bóng chày và đeo mắc kiến."

Ai ghi chép trong khi Conan tiếp tục nói chuyện với cô. "Cô có nhớ điểm đặc thù gì ở hắn để phân biệt không?" anh muốn biết. "Hình xăm, vết bớt hay hắn có tật gì không?" Anh đang đắm chìm hoàn toàn trong trạng thái thám tử, nhưng cô Yomada đã quá lo lắng khi chú ý về hành động khác tươờng của một cậu bé sáu tuổi đang cố gắng giải quyết một vụ án nghiêm trọng. Cô biết rằng Conan là một trong những người bạn của Ayumi và đương nhiên cậu muốn thu thập bất cứ thông tin nào khả dĩ giúp được cho cô bé.

"Ông ta có hình xăm," cô trầm ngâm, "trên phía sau của cánh tay phải. Cô nhớ vì khi ông ta tới hành lang và để tay lên tay vịn thang gác trong lúc nói chuyện với cô. Đó là biểu tượng của con rắn đang nuốt đuôi mình. Bây giờ người ta gọi nó là gì nhỉ?" cô cau mày tự hỏi chính mình.

"Ouroborus," Ai nhẹ nhàng tiếp lời, mắt cô nhíu lại.

(DG:đại ý là biểu tượng của sự tái sinh vĩnh cửu,xem wiki để biết thêm thông tin http://en.wikipedia.org/wiki/Ouroboros)

"Đúng rồi," cô Yomada gật đầu và lo lắng nhìn Conan. "Những điều đó có giúp gì được không?" cô hỏi.

Conan gật đầu. "Chắc chắn rồi, Yomada san," anh trả lời. Bước tiếp theo sẽ là lục đống sách của bố anh và mớ tài liệu để tìm xem có biên bản nào ghi nhận người tương tự không. Thông tin về hình xăm chắc chắn rút ngắn cuộc tìm kiếm. "Chỉ một điều này nữa thôi ạ," anh nói. "Ông ta có nói tên không?" Tất nhiên, mọi thứ được nói đến đều có khả năng là bí danh của hắn nhưng anh cũng có thể kiểm tra cái tên đó. Bố anh có một danh sách khá bao quát về bí danh của tội phạm và những người đã dùng những bí danh đó.

Cô lại cố gắng suy nghĩ. "Có vẻ như hắn có nói," cô trả lời và mắt cô sáng lên khi nhớ ra. "Đúng rồi! Ông ta nói mình là Thomas Minekura," cô thuật lại.

Conan và Ai cảm ơn rồi nhanh chóng rời khỏi.

"Chúng ta cần tìm xem bố tớ có ghi nhận nào về gã này không," Conan dứt khoát nói với Ai sau khi họ đã báo thông tin này cho cảnh sát. "Bằng cách nào đó hắn nghe có vẻ quen thuộc nên tớ chắc chắn đã đọc về hắn ở đâu đó trong đống hồ sơ ấy!"

"Có thể," Ai nhìn về phía anh trong lo âu khi họ chayk trên đường. "Nhưng Kudo hắn cũng có vẻ quen thuộc với tớ."

Conan ngừng chạy và quay lại nhìn chằm chằm vào cô trong kinh ngạc ."Thật à?" anh thở nhanh. "Cậu nghe về hắn từ đâu?" Sau đó một suy nghĩ sợ hãi chợt đến với anh. "Cậu không nghĩ là hắn làm việc cho tổ chức áo đen đúng không?" anh kêu lên.

Ai lắc đầu. "Tớ không dám chắc," cô thừa nhận, "nhưng tớ không nghĩ như vậy." Mắt cô nhíu lại. "Tớ không hiểu làm sao mà tớ lại nghe về hắn và ở đâu."

Conan nắm lấy tay cô và kéo cô ra đường. "À. mau lên và tới nhà cũ của tớ để tìm kiếm vài lời giải đáp!" anh kêu lên. "Trong lúc đó, tớ sẽ gọi cho bác sĩ Araida để anh ta tìm kiếm trên máy tính." Ai không phản đối nhưng cô tự hỏi liệu họ có đi quá xa rồi không.





Genta và Mitsuhiko đã tìm kiếm Ayumi khắp thành phố. Họ đã tới văn phòng thám tử Mouri, quận mua sắm và nhà Ayumi - ở đó họ được thông báo về vụ đột nhập. Bây giờ, như được tiếp thêm sự kiên quyết, họ tiếp tục cuộc tìm kiếm và cố nghĩ xem còn nơi nào mà Ayumi có khả năng tới nữa hay không - với điều kiện là tên tội phạm vẫn chưa bắt giữ được cô bé.

"Thật vô vọng!" Genta gào lên trong tâm trạng thất vọng sau cuộc tìm kiếm như đã kéo dài qua nhiều năm. Cậu vò đầu trong nỗi tuyệt vọng. Mọi việc có vẻ như họ sẽ không bao giờ tìm thấy cô!

"Chúng ta không thể dừng tìm kiếm!" Mitsuhiko nói thẳng. "Mọi rắc rối đều có giải pháp và chúng ta sẽ tìm ra nó." Sau đó cậu cau mày nghi ngờ. "Không phải là chiếc xe sau lưng đã theo õi chúng ta được một lúc rồi sao?" Cậu liếc nhìn chiếc Chevrolet khi nó lù lù chậm rãi tiến tới, cuối cùng đỗ lại ngay sau chỗ họ đứng tển lề đường.

Genta cũng quay lại nhìn. "Hey, thật ra tớ đã nhìn thấy chiếc xe đó từ vài dãy nhà trước rồi," cậu đồng ý. "Chúng ta nên làm gì?"

Trước khi Mitsuhiko kịp trả lời thì cánh cửa xe mở và một người đàn ông với mái tóc màu vàng gần như trắng bước ra khỏi xe."Chào, các cậu bé," hắn nói với giọng thân thiện vừa phải mặt dù đôi mắt hắn khắc nghiệt và lạnh lùng. "Chú tự hỏi không biết mấy cháu có thể giúp không."

Ngay lập tức cả hai người đều cảnh giác. "Ông muốn gì, thưa ông?" Mitsuhiko hỏi.

Người đàn ông đến gần và họ có thể nhìn thấy ông ta đang cầm một bức ảnh. "Chú đang tự hỏi liệu mấy đứa có nhìn thấy cô bé này không? Cô bé đang mất tích và chú trong nhóm tìm kiếm cô bé." Khi ông ta tới cạnh họ thì họ nhìn chằm chằm trong kinh ngạc. Hắn đang cầm tấm hình của Ayumi!

"Hey!" Genta gào lên. "Ông lấy tấm hình đó từ đâu? Nó giống y như tấm bị lấy ở nhà Yoshida." Cậu cau mày nghi ngờ.

"Đúng vậy!" Mitsuhiko thêm vào. "Ông lấy nó đúng không?"

Nụ cười của người đàn ông tóc vàng thu nhỏ. "À, Tao hiểu rằng tao không phải đối mặt vơi dân nghiệp dư," hắn nhận xét. Hắn rut súng ra bằng cánh tay còn lại và nhắm vào họ. "Tao biết chúng mày là bạn của nó. Vào trong xe ngay bây giờ."

Genta nuốt khan. "Chúng ta làm gì bây giờ?" cậu thấp giọng hỏi.

Mitsuhiki nhìn cậu với ánh mắt bất lực. "Chúng ta phải cố gắng trốn thoát!" cậu trả lời, biết rằng nếu như họ vào trong xe thì họ có thể sẽ không bao giờ thoát được.

"Oh, chúng mày không có cơ hội đó đâu," Một người đàn ông khác ra khỏi ghế hành khách và mặc dù cả hai cố gắng hết sức nhìn xung quanh để tìm kiếm lối thoát, nhưng họ vẫn nhanh chóng bị bao vây và bị chế ngự. Trước khi họ kịp hiểu điều gì đang xảy ra thì đã bị bịt miệng và trói lại ném vào phía sau xe - và trên đường đến hang của những con sư tử.

Những mẩu đối thoại mà họ nghe được từ những người ngồi phía trước không khả quang chút nào.

"Tại sao chúng ta phải bắt lũ nhóc này?" người đàn ông thứ hai bực mình cằn nhằn.

Người đàn ông đầu tiên lớn tiếng thở dài như là hắn bị câu hỏi chọc tức. "Vì chúng nhận ra rằng tao là kẻ đã đột nhập vào nhà Yoshida," hắn trả lời. "Không thể để chúng trở về và báo cho cớm. Ushio nghi ngờ ngay từ đầu là Gin đã nói dối ông ta và khi ông ấy nhìn thấy con bé rời một ngôi trường vài ngày trước, mọi việc đã rõ ràng. Ông ấy thích đứa trẻ và muốn nó nên ông ta đã làm vài cuộc điều tra, theo dõi và bảo tao đột nhập vào nhà con bé để bắt nó. Nó không có ở đó nên tao chộp lấy bức hình để có thể nhận ra nếu gặp con bé. Ông ta cũng có nhắc đến bọn bạn của nó."

Một khoảng im lăng. "Mày có bao giờ cảm thấy khủng khiếp khi phải làm việc cho gã lập dị như vậy? Mày biết hắn làm gì với bọn trẻ mà."

"Trẻ con chỉ là một lũ phá phách. Tao không quan tâm có chuyện gì xảy ra với chúng chừng nào còn nhận được lương hàng tháng."

Genta và Mitsuhiko hoảng hốt nhìn nhau. Cả hai không biết mình bị mang đi đâu nhưng rõ ràng bọn người này không có nhân tính. Nếu họ không tìm được lối thoát thì không biết điều gì sẽ xảy ra. Nhưng cả hai vẫn còn giữ huy hiệu thám tử nên chúng hy vọng Conan sẽ có thể lần theo nếu chúng không thể tự trốn đi.

__________

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ
Về Đầu Trang Go down
li hoang

li hoang

Scorpio
Tổng số bài gửi : 61
Birthday : 19/11/1995
Age : 28
Đến từ : Nơi giao hòa giữa ánh sáng và bóng tối

[Long Fic Dịch] Bóng ma (Ghost) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long Fic Dịch] Bóng ma (Ghost)   [Long Fic Dịch] Bóng ma (Ghost) Empty7/11/2010, 14:42

Chương 5 (tt)

Với sự giúp đỡ của tiến sĩ Agasa, Conan và Ai mới có thể rút ngắn danh sách nghi phạm xuống còn hai người - một trong số đó quả thật có tên là Thomas, và gã còn lại chỉ được biết đến với biệt danh rắn hổ mang. Họ không có hình ảnh rõ ràng về hai gã đó và cả hai đều có hình xăm biểu tượng Ouroboros.

"Cái tên Thomas đáng nghi nhất," Ai nhận xét, cô nhìn lên màn hình máy tính. "Từ vài năm trở lại đây răn hổ mang chưa bao giờ bị trông thấy ở khu vực này, nhưng Thomas lại sống gần đây"

"Vậy thử kiểm tra hồ sơ phạm tội của họ," Conan gợi ý.

Thomas có vẻ phạm khá ít tội - và đều không nghiêm trọng. Nhưng trong hồ sơ của rắn hổ mang, Ai hoảng hốt khi thấy cảnh sát tin rằng hắn làm việc với một người đàn ông tên Yuuke Ushio, nhưng họ chưa bao giờ có thể chứng minh điều đó. Mắt nhíu lại cô nắm chặt lấy con chuột.

Conan nhìn về phía cô trong lo lắng. "Gì vậy, Haibara?" anh gặng hỏi.

Ai nhìn lên để chạm ánh mắt anh, và ánh nhìn của cô đầy dữ tợn cùng nghiêm trọng. "Tớ nhớ gã Ushio này," cô cay độc nói, chỉ vào tên gã trên màn hình. "Hắn là người cung cấp thông tin cho tổ chức áo đen . Và Kudo, hắn là kẻ rất nguy hiểm - hắn mắc bệnh ấu dâm." Cô đứng dậy, giận dữ với chính mình. "Tớ không hiểu tại sao tớ không nghĩ đến hắn sớm hơn. Tớ sẽ không ngạc nhiên chút nào nếu hắn đứng sau những vụ bắt cóc và giết người gần đây. Hắn có lẽ là kẻ mà Ayumi nhìn thấy!"

Conan ngay lập tức trở nên hoảng sợ giống cô. "Vậy nên cuối cùng tên nghi phạm của chúng ta là rắn hổ mang," anh suy luận, nắm tay thành quả đấm. "Chúng ta chưa nên loại trừ Thomas, nhưng ngay bây giờ chúng ta nên suy nghĩ dưới góc nhìn của tên Ushio này. Nếu mục tiêu của hắn là Ayumi thì cô bé đang gặp nguy hiểm nghiêm trọng!" Sau đó anh lại nghĩ tới một thứ khác. "Haibara, hắn có mội quan hệ như thế nào với những thành viên áo đen?"

Ai thu nhặt lại những tài liệu quan trọng mà cô đã in. "Tớ chỉ từng thấy hắn qua lại với Gin, thật đó," cô thừa nhận. "Gin ghét hắn. Anh ta có lần nói với tớ rằng nếu anh có khả năng thì đã sớm giết Ushio từ nhiều năm trươc rồi. Sau đó anh ấy có nói đến việc mình từng một lần giết một kẻ giống Ushio nhưng không kể chi tiết."

Conan chậm rãi gật đầu, phần nào ngạc nhiên bởi điều này. Anh biết là Ai có mối quan hệ gì đó với Gin mà cô chưa từng nói với anh, và anh tôn trọng quyền riêng tư của cô trong việc này, mặc dù anh vẫn tò mò. Và anh không rõ vì sao mình lại kinh ngạc đến vậy khi biết Gin kinh miệt loại người như Ushio. Có thể vì Conan đã cho rằng Gin là một kẻ có trái tim hoàn toàn băng giá và rằng anh ta không quan tâm tới bất cứ chuyện đồi bại, độc ác gì xảy ra quanh mình.

Cùng lúc đó tiến sĩ Agasa trở vào phòng với vài hồ sơ. "Bác tìm thêm được vài khả năng nữa," ông thông báo, và rồi nhận ra vẻ mặt dữ tợn đầy sát khí của Ai và Conan. "Có chuyện gì vậy?" ông hỏi. "Bọn cháu tìm ra được gì à?"

Họ nhanh chóng báo lại cho ông về những gì đã được biết được và nhận thức rõ, và ông trở nên vô cùng lo sợ. "Cảnh sát có biết việc này không?" ông nói trong lo lắng, biết rằng việc này rất nguy hiểm - thậm chí còn hơn thế nữa nếu điều họ nghi ngờ về sự liên quan của Ushio là đúng..

"Chúng cháu đã cho họ biết về tướng mạo của tên sửa chữa mà Yomada san mô tả, và họ sẽ chắc chắn đối chiếu với rắn hổ mang," Ai chậm rãi nói. "Nhưng chúng ta nên chắc chắn là họ biết điều đó ngay bây giờ. Chúng ta cần có mọi người mà ta khả dĩ điều động được tìm kiếm Ayumi. Nếu gã đó bắt được Ayumi thì tớ không hề muốn nghĩ đến điều gì sẽ xảy ra cho cô bé." Cô tự hỏi tại sao mình lại âm thầm suy nghĩ liệu Gin có còn cảm thấy như vậy đối với Ushio không. Anh đã thay đổi quá nhiều đến nỗi cô biết rằng hoàn toàn có khả năng rằng hành động của Ushio không còn khiến anh khó chịu nữa.

Conan gật đầu. "Tớ sẽ gọi ngay cho họ," anh nói, và đanh chuẩn bị thực hiện ngay thì tiến sĩ Agasa nhớ ra điều gì đó.

"Genta và Mitsuhiko đâu?" ông hỏi. "Chúng có biết điều gì đã xảy ra cho Ayumi không?"

Ai cau mày. "Cháu chưa gặp lại họ kể từ khi tan trường," cô châm rãi suy nghĩ.

Conan cũng cau mày. "Thật tệ. Tớ tự hỏi họ đang ở đâu." Quyết ddinhhj rằng mình nên tìm ra, anh cố lần theo họ qua chiếc huy hiệu, hy vọng rằng họ đang ở trong khu vực phủ sóng của thiết bị. Sau khi đã thử, anh chớp mắt trong lo lắng. "Có vẻ như họ đang chạy trên quốc lộ," anh la lên, quan sát chúng trên màn hình ra đa mắt kính.

"Họ đang ở trong xe hơi à?" Ai nghĩ rằng điều này thật lạ. "Chúng ta nên tìm ra họ. Chúng có thể cũng đang gặp rắc rối."

"Trên đường đi chúng ta có thể gọi cảnh sát!" Conan nói thẳng, chạy ra cửa.
"Mau lên, tiến sĩ Agasa!" Anh có thể nghe tiến hai người đang chạy sau lưng mình khi anh vừa ra ngoài và đến được chỗ chiếc Volkswagen Beetle màu vàng. Anh chỉ hy vọng mình không đến quá muộn để cứu họ. Nhưng điều đó không thể xảy ra. Anh sẽ bảo đảm mọi người đến an toàn và thoát khỏi nanh vuốt của Yusuke Ushio đáng sợ.

Về Đầu Trang Go down
li hoang

li hoang

Scorpio
Tổng số bài gửi : 61
Birthday : 19/11/1995
Age : 28
Đến từ : Nơi giao hòa giữa ánh sáng và bóng tối

[Long Fic Dịch] Bóng ma (Ghost) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long Fic Dịch] Bóng ma (Ghost)   [Long Fic Dịch] Bóng ma (Ghost) Empty18/11/2010, 21:22

Chương 5: (tt)

Anh đã không đến Nhật trong mười năm, nhưng khi anh trở lại, mọi thứ có vẻ như chẳng thay đổi nhiều. Có nhiều tòa nhà hơn, kẹt xe hơn, và hiện đại hơn, nhưng
cảm nhận tổng quát của anh về vùng đất thì không đổi. Con người vẫn như vậy, và cả cái tổ chức đang bí mật hoạt động khắp thế giới theo cách mà đến anh cũng không biết đó nữa. Anh cũng không quan tâm. Anh chỉ quan tâm đến những thứ ở chốn này, ngay lúc này, và những nhiệm vụ cần hoàn thành.

Akemi buồn rầu khi biết rằng anh trở về. Cô hiểu điều đó có nghĩa là gì, và cô đã thấy quá nhiều những chàng trai trẻ tốt bụng bị biến thành những tên sát thủ nhẫn tâm do những phương pháp huấn luyện độc ác của tổ chức. Cô không muốn nhìn thấy điều đó xảy ra với anh. Cô xem anh như anh trai của mình.

Cô đến gặp ang vào đêm đầu tiên anh về. Cô chỉ nhỏ hơn anh hai tuổi và trong thời gian anh ở Nhật khi còn nhỏ, cô thường chơi cùng anh. Cô lấy làm lạ khi anh đến Mĩ và trông nom em gái cô. Hoặc có thể cũng không lạ lắm. Có thể cấp trên muốn họ lớn lên cùng nhau vì lí do nào đó. Cô tự hỏi nguyên nhân có thể là gì, và cho rằng lí do đó chắc chắn không tốt đẹp gì.

Khi anh mở cửa phòng, cô ngạc nhiên bởi vẻ ngoài thay đổi của anh. Không còn nữa hình bóng đứa trẻ gầy gò, tinh nghịch đã kéo cô vào bao tình huống khó khăn, anh cao ráo và đẹp trai, đôi mắt xanh chứa đầy những chua xót mà anh phải đon nhận từ cuộc đời.












Mớ tóc mái rậm che đi phần lớn đôi mắt săc sảo của anh, nhưng cô vẫn có thể nhìn thấy ánh sáng lóe lên từ chúng, đôi mắt như hai viên ngọc lục bảo góc cạnh chết chóc. Cô đứng chôn chân một chỗ nhìn chằm chằm vào anh trước khi tiến lên phía trước và vòng hai cánh tay qua cổ anh, cô ôm anh và cũng là để kéo anh đến gần cô hơn. "Tôi đã mong là anh không về," cô thì thầm, và anh biết câu nói đó có ý gì.

Anh để cô ôm anh môt lúc trước khi nắm lấy tay cô và dời chúng đi, sau đó lùi lại vài bước để quan sát cô. Anh đặt hai ngón tay dưới cằm cô và nâng nó lên để có thể nhìn vào đôi mắt đen, sâu thẳm vô tận đó. "Tôi ở đây để làm những gì đã được trông chờ từ tôi," anh bình thản trả lời, và từ âm điệu của giọng nói cô biết rằng anh ghét điều đó cũng nhiều như cô đã từng.

Cô vén phần mớ tóc ra khỏi mắt anh. "Oh, vậy lúc mà anh làm điều được mong đợi đó là khi nào thế," cô thì thầm, một nụ cười gượng gạo nở trên môi cô càng tăng thêm nét duyên dáng. Cô chỉ trêu anh khi nhớ lại cái cách mà anh coi thường luật lệ và quy tắc. Anh đã từng là một cậu nhóc nổi loạn luôn gây rắc rối.

Anh càu nhàu và quay người lại đi vào phòng, yên lặng mời cô ở lại nếu muốn. Mái tóc dài chảy xuống lưng anh tạo nên âm thanh sột soạt phía sau anh. "Cô không thay đổi mấy, "anh nhận xét, liếc nhìn lại cô. Anh không muốn nói về lý do tại sao anh ở đây. Anh đã nghĩ về nó trong suốt chuyến bay từ Mỹ đến đây. Và ngay bây giờ anh muốn quên nó đi, mặc dù anh biết điều đó là không thể.

Cô dịu dàng cười, gom lại phần đuôi tóc của anh trong tay cô. "Anh cũng vậy," cô nhận xét. "Anh vẫn coi thường luật lệ. Nhìn mớ tóc này xem!" Cô vuốt nhẹ chúng rồi thả chúng ra, một lần nữa mặt đối mặt anh. "Shiho ra sao rồi?" cô hỏi. Cô chưa gặp em gái mình suốt nhiều năm nay. Hai người có trao đổi qua thư tín, và gọi cho nhau bất cứ khi nào có thể, và những điều này chắc chắn tốt hơn là không có gì hết, nhưng cô vẫn chờ đợi đến khi được gặp mặt em gái mình, để ôm nó, trò chuyện cùng nó, để trông nó lớn lên. Cô chỉ có thể mong Shiho có thể có được một chỗ đứng tốt hơn cô nếu cô ở đây.

"Cô ấy ổn," anh trả lời. "Ổn hết mức có thể, tôi nghĩ vậy. Cô ấy cũng không muốn tôi đi."

"Ừm, tất nhiên là con bé không muốn. No biết là anh sẽ phải rời đi trong ít nhất hai năm." Cô cau mày, quan sát anh. "Nhưng con bé không biết điều gì sẽ xảy đến với anh, đúng không?" Cô đã mong muốn rằng Shiho có thể có được tuổi thơ càng nhiều càng tốt, và không biết đến sự tàn bạo của tổ chức mà họ bị trói buộc khiến họ phải làm việc cho chúng, nhưng cô không biết liệu điều đó có thể thực hiện được hay không. Cô đã ngh và thây khá nhiều từ nhưng đặc vụ ở Mĩ. Cô bieert rằng người trông nom anh và Shiho gặp mặt khá thường xuyên những đặc vụ khác tại nhà ông ta.

"Tôi nghĩ cô ấy hiểu nhiều hơn là những gì cô ấy thừa nhận," anh thành thực nói. "Nhưng tôi sẽ không thay đổi."

Cô thở dài. "Anh không biêt những gì nơi này gây ra cho con người," cô lặng lẽ bình luận. "Nhưng đã có quá nhiều người đến đây . . . những người tốt, như anh . . . và họ thay đổi theo cách mà anh sẽ không tin được đâu. Họ trở thành những kẻ không có nhân tính và trở nên tự nguyện phục vụ cho tổ chức. Tôi nghĩ lúc này hầu hết họ đều như những cỗ máy tự động. Họ đã đánh mất linh hồn của mình." Cô dời ánh mắt của mình, cố ngăn những giọt nước mắt chỉ chực dâng trào. "Tôi đã nhìn thấy quá nhiều . . . và tôi không thể chịu được việc nhìn thấy điều đó xảy ra với anh. Anh sở hữu một linh hồn thật đẹp."

"Tôi không muốn nói về chuyện đó," anh trả lời dứt khoát.

"Chúng ta phải nói về điều đó!" cô la lên, âm lượng của giọng nói tăng lên khi cô nhìn lại vào anh. "Họ sẽ huấn luyện anh giết người! Họ sẽ bào mòn từng mẩu nhân từ và lòng tốt khỏi anh cho đến khi anh trở thành không gì khác ngoài những gì họ mong muốn - một cỗ máy giết chóc!"

"Vậy cô cho rằng tôi chưa bao giờ nghĩ về điều đó sao?" anh đáp trả lại. "Tôi nghĩ về nó mỗi ngày, kể từ khi tôi được trao cho mật danh 5 năm trước! Tôi biết cái tôi đang được huấn luyện trở thành là gì. Tôi biết họ mong muốn tôi có kết cục gì." Anh bấu chặt lấy vai cô, nhìn vào mắt cô. "Điều đó như những gì tôi vẫn thường nói - những người như chúng ta không thuộc về đâu cả. Chúng ta tồn tại để trở thành quân cờ trên bàn cờ của tổ chức. Cô biết điều đó là sự thật. Nhưng điều đó không có nghĩa là ta phải trở thành tất cả những gì họ mong muốn! Cô vẫn là cô, dù sau tất cả những gì cô đã nhìn thấy. Và tôi vẫn là tôi."

Cô ngước nhìn anh, chớp mắt để xua đi những giọt nước sắp tuôn rơi. "Tôi đã thay đổi nhiều hơn nhưng gì anh nhận ra," cô lăng lẽ trả lời. "Dù cho anh không muốn nó xảy ra, dù cho anh chống lại nó, nó vẫn thay đổi anh. Và. . . tôi . . . tôi chỉ cảm thấy tê cóng trong lòng! Tất cả những gì tôi có thể mong là Shiho không phải trải qua những điều này . . . ." Cô nhìn đi hướng khác. Dù cho họ có rời khỏi tổ chức bay giờ thì cô biết rằng cô sẽ không bao giờ có thể trở lại như trươc kia. Cô cố tỏ ra mạnh mẽ trước mặt anh và Shiho, nhưng đó không phải là con người thật của cô. Cô đã chán nản, cô độc, sợ hãi. Đôi lúc cô chỉ muốn tất cả kết thúc, nhưng cô biết cô phải tiếp tục sống - nếu phải có một lí do thì đó là vì Shiho. Và đó là lí do quan trọng nhất đối với cô.

"Cô ấy là một học sinh lỗi lạc," anh trả lời thành thực. "Khi cô ấy tốt nghiệp họ sẽ muốn cô."

Cô trừng mắt nhìn anh. "Đừng nói như vậy!" cô đáp lại, mặc dù cô biết đó là sự thật. Nhẹ nhàng thở dài, cô lại ngước lên nhìn anh, và bây giờ nét mặt của cô bị lấp đầy bởi sự hối hận và cả đau đớn. "Tôi xin lỗi," cô nhận lỗi. "Tôi không cố ý nổi giận với anh. Đó không phải lỗi của anh. . . . tôi chỉ cảm thấy mình thật vô dụng. . . ."

"Tôi biết. Nhưng cô phải làm quen với nó. Chúng ta đều vô dụng đối với họ." Anh cuối xuống nhìn cô với đôi mắt như ngọc lục bảo đã bị vẩn đục.

Cô nhìn sang hướng khác. "Phải có cách," cô thì thầm. "Và tôi sẽ tìm ra!"








Gin rít một hơi thuốc và sau đó gác tay lên cửa sổ khi anh lái xe ra khỏi đường cao tốc. Có thật là chit mới 8 năm sao? Theo như những gì anh lo lắng, điều đó thuộc về một kiếp khác. Anh đã thề với bản thân và những người khác rằng anh sẽ không bị mục nát bởi Tổ Chức. Nhưng đó là một trận chiến vô ích. Bị buộc phải giết người thường xuyên đã làm cho anh mục nát giống như Akemi đã nói.

Anh đã thử một phương pháp khác nhằm giữ khoảng cách với nó. Nghĩ về mục tiêu như những kẻ phản bội và những kẻ phản bội luôn làm anh kinh tởm, điều này giúp ích được một chút. Hầu hết họ quả thực là những kẻ phản bội. Nhưng anh đã trở nên chai sạn, không còn thực sự nghĩ về những gì anh đang làm. Anh phải thừa nhận giết chóc khiến anh thích thú. Anh thích sự rộn ràng trong cuộc đi săn, anh thích quyền lục của kẻ cần súng và của kẻ báo cho những tên phản bội rằng hành động của chính không có ai ủng hộ cả, và anh thích nhìn thấy sự hốt hoảng và sự sợ hãi trong ánh mắt của chúng khi chúng nhận ra rằng mình đã nhúng tay quá sâu rồi. Và anh biết rằng cuối cùng anh cũng không có nhiều quyền lục như mong ước. Anh vẫn còn phụ thuộc vào lòng nhân từ của cấp trên.

Bah! Anh lại hồi tưởng nữa rồi! Đứa trẻ đó thật sự trông giống Akemi khi cô ở độ tuổi của Ayumi. Nhưng anh nhìn thấy một vài tính cách cùng cự kiên định của cả hại chị em trong cô bé. Dù vậy không quan tâm nữa.Anh không muốn nghĩ về điều đó vào lúc này.

Anh liếc qua Vodka và cô bé, và bây giờ tới lượt anh buồn cười khi anh thấy cái cách Vodka khó chịu. Ít ra thì Gin cũng đã từng trông nom trẻ nhỏ trước đây, mặc dù đã từ nhiều năm trước rồi. Nhưng Vodka thì chưa bao giờ. Anh ta hoàn toàn bối rối, và dù sao thì anh ta cũng còn ngại ngùng với hầu hết phụ nữ. Gin tự hỏi liệu sự lúng túng đó có lây san cho đứa trẻ không. Anh nghĩ là anh cảm nhận rằng có lây một chút.

Ayumi trở mình, cuối cùng cô cũng bắt đầu tỉnh dậy. Cô nhìn xung quanh, chớp mắt khi cô cố trở về hiện tại. Cô đã có một giấc mơ đẹp, mơ về nơi mà cô có thể hạnh phúc chơi đùa mà không cần lo lắng rằng Ushio sẽ tới và làm hại cô và các bạn. Nhưng bây giờ, cô đang nhớ lại rằng sự nguy hiểm rất thật. "Vodka san," cô lẩm bẩm với giọng ngái ngủ, nhận ra cô không còn ở trên đùi Gin nữa. Cô chậm rãi ngồi dậy, nhìn về phía người đàn ông tóc vàng.

"Gin sama, em có thể hỏi một việc được không?" cô hỏi với giọng dịu dàng.

Anh càu nhàu, vẫn tập trung vào con đường. "Cái gì vậy?" anh hỏi, đặt lại điếu thuốc lên miệng.

Cô cắn chặt môi. "Người đàn ôn tồi tệ đó nói anh đã giết người," cô nhẹ nhàng nhận xét, và Vodka sửng sốt nhìn cô. "Có thật không ạ?"

"Nếu thật thì sao?" Gin vặn lại, không có vẻ gì ngạc nhiên.

Cô nhẹ nhàng thở dài. "À . . . giết người là không đúng," cô phản đối, dựa hờ vào Vodka. Anh tự hỏi Gin sẽ giải quyết việc này thế nào.

"Tôi có lí do của tôi," Gin trả lời ngắn gọn. Rõ ràng là anh đã dự định giải thích thật ít.


Vodka không thể ngăn mong muốn phải nói gì đó. "Nếu như nhóc đã biết như vậy thì tại sao lại tin anh ấy và gọi 'gin sama'?" anh muốn biết.

Ayumi không tốn nhiều thời gian để nghĩ về việc đó. "Vì em không nghĩ anh ấy là người xấu," cô nói rồi cười, "và em cũng không nghĩ anh như vậy, Vodka san. Hai người làm việc xấu nhưng hai người đều tốt ở bên trong."

Gin ném điếu thuốc qua cửa sổ. "Nhóc tưởng tượng thật đẹp," anh nhận xét. "Thật tệ là điều đó không đúng chút nào cả."

Ayumi biễu môi và nhìn lên Vodka. "Anh không nghĩ anh ấy là người xấu đung không, Vodka san?" cô ngây thơ hỏi.

Vodka nhìn chằm chằm cô, bối rối không biết phải dùng từ gì. Anh lắp bắp trong vô vọng, nhưng thoát khỏi việc trả lời khi Gin mở radio và tin tức thông báo đang phát sóng. Mặc dù, tin thông báo chỉ lầm mọi thứ trở nên khó chịu hơn với họ.

"Cảnh sát đang tiếp tục tìm kiếm Ayumi Yoshida 7 tuổi, người đã biến mất khỏi nhà sớm nay. Cô bé được tả có tóc đen, mắt xanh, và mặc áo khoác màu hồng với áo thun màu trắng vào lần cuối cùng được nhìn thấy. Nếu ai có thông tin gì về nơi cô bé đang ở, xin liên lạc với cảnh sát theo số . . ."

Gin tắt radio, nguyền rủa. Ayumi nhìn chiếc radio rồi nhìn lên anh. "Họ có nghĩ rằng có chuyện gì đó đã xảy ra cho em không?" cô tự hỏi.

"Bọn họ có lẽ nghĩ nhóc đã bị bắt cóc!" anh cằn nhằn. "Họ có thể đang kiểm tra bất kỳ chiếc xe đáng ngờ nào." Và điều này chắc chắn là một vấn đề rắc rối. Anh đã không chắc phải làm gì với cô lúc trước, và anh thâm chí còn phân vân hơn bây giờ. Anh không muốn làm việc gì mà kết cục sẽ gây nguy hiểm cho chính mình và Vodka. Nếu họ không cẩn thận, họ có thể bị bắt-và vì một tội mà họ không làm.

"Nhưng em sẽ nói hai người đang cố gắng giúp em!" Ayumi phản đối, và lại bắt dầu lo lắng. Bạn cô chắc đang tìm kiếm, nghĩ rằng co điều gì tệ hại đã xảy ra cho cô. Cô muốn về nhà với họ, nhưng cô không muốn gây rắc rối cho Gin và Vodka.

Vdka lo lắng nhìn Gin. "Chúng ta sẽ làm gì đây đại ca?" anh do dự hỏi.

Gin càu nhàu, cho xe rẽ. "Ai biết," anh lẩm bẩm. Rồi thứ gì đó trước mặt thu hút anh. Đó là một chiếc mui trần! Anh nheo mắt lại. Gã lái xe rõ ràng không trông thấy họ, ít ra thì cũng chưa, và con đường họ đang đi tối và ánh sáng kém. Gin khẽ cười nhạo, và Vodka có thể nhìn thấy mắt anh lóe lên ánh sáng quen thuộc. Người đàn ông tóc vàng muốn biết điều gì đng xảy ra, và anh kiên quyết tìm ra. Anh sẽ cẩn thận, kể từ khi họ có cô bé. Nhưng họ có thể có khả năng dẹp yên ít nhất một rắc rối nếu anh thành công.

Anh yên lăng bám theo chiếc mui trần. "Giữ con bé thấp xuống," anh ra lệnh.

Ayumi cau mày. "Tên em là Ayumi," cô nói thẳng, và tự động nằm thấp xuống.

Gin không trả lời.

Hết chương 5
________________________
Về Đầu Trang Go down
li hoang

li hoang

Scorpio
Tổng số bài gửi : 61
Birthday : 19/11/1995
Age : 28
Đến từ : Nơi giao hòa giữa ánh sáng và bóng tối

[Long Fic Dịch] Bóng ma (Ghost) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long Fic Dịch] Bóng ma (Ghost)   [Long Fic Dịch] Bóng ma (Ghost) Empty19/11/2010, 17:49

Uk, bạn là người đầu tiên comment trong fic này đó :h2: lại đúng ngay ngày sinh của mình vui ghê :628:
À, vì đang bận fic hạnh phúc nên chương tiếp của bóng ma sẽ trễ một hay hai tuần.
Mong mọi người tiếp tục ủng hộ. :oops:
Về Đầu Trang Go down
li hoang

li hoang

Scorpio
Tổng số bài gửi : 61
Birthday : 19/11/1995
Age : 28
Đến từ : Nơi giao hòa giữa ánh sáng và bóng tối

[Long Fic Dịch] Bóng ma (Ghost) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long Fic Dịch] Bóng ma (Ghost)   [Long Fic Dịch] Bóng ma (Ghost) Empty28/2/2011, 17:47

Đang kẹt fic hạnh phúc nên chưa có thời gian dịch tiếp :( :(
Ráng chờ vài tuần nữa nhé 8) 8)
Về Đầu Trang Go down
Sponsored content




[Long Fic Dịch] Bóng ma (Ghost) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long Fic Dịch] Bóng ma (Ghost)   [Long Fic Dịch] Bóng ma (Ghost) Empty

Về Đầu Trang Go down
 

[Long Fic Dịch] Bóng ma (Ghost)

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

 Similar topics

-
» [Long Fic Dịch] As long as you're happy
» [Long Fic][18+] yêu trong bóng tối
» [Long Fic Dịch] A wish upon a star
» [One-shot Dịch] Thật, giả: Những bông hồng (Of Fake Roses and Real Ones)
» [Long Fic Dịch] Cấm túc (Detention)

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
CFC :: Khu vực Tài nguyên :: Fan Fiction :: Tạm Ngưng-