First topic message reminder :Fic này do một bạn là fan của DC viết, thấy hay nên em post lên cho cả nhà xem:
Chương 1: Trở về
-Sherry, cô rất đẹp, nhưng vẻ đẹp ấy phải nhuộm đỏ màu máu vì sự phản bội của cô thôi.Gin lạnh lùng giơ cao khẩu súng lục quen thuộc đáng sợ, nhưng không phải cái nụ cười hiểm ác như những lần truy bắt khác, mà là một đôi mắt buồn…
Haibara tỉnh giấc, mồ hôi túa đẫm áo, giấc mơ vẫn ám ảnh cô trong mỗi giấc ngủ, Gin- tên áo đen lạnh lùng và hung tàn, sẵn sàng giết bất cứ ai cản đường hắn vẫn truy bắt cô trong cả giấc mơ, cô vùi đầu vào hai cánh tay run lên vì sợ hãi, nước mắt nhẹ rơi…
Cô gặp anh khi ở phi trường, lúc cô hoàn thành xong những năm tháng học tập ở Mỹ và quay về Nhật phục tùng tổ chức của cha mẹ cô, cô không biết chính xác đó là tổ chức gì, chỉ biết rằng họ mặc đồ đen như đồng phục, và lấy mật danh là các loại rượu. Sherry, cô nghe anh gọi cô như thế.
-Anh là ai?
Cô hỏi, nhìn người đàn ông chững chạc với mái tóc bạch kim dài, đội chiếc mũ đen che nửa đôi mắt xanh lơ. Khuôn mặt anh toát lên 1 vẻ nghiêm nghị, thông minh nhưng cũng thật lạnh lùng. Anh trả lời, không nhìn vào mắt cô:
-Tôi là Gin, cấp trên của cô, phụ trách đội ám sát và truy tìm. Tôi nhận nhiệm vụ đưa cô về với tổ chức.
Cô khẽ gật đầu, đi lót tót theo anh như một đứa trẻ sợ lạc. Đã lâu rồi cô không về Nhật Bản, cảnh vật sao lạ quá. Cô mệt mỏi kéo lê cái vali nặng chịch, hơi khó chịu vì anh đi nhanh quá. Anh mở cửa chiếc xe Porsche màu đen huyền bí, lạnh lùng ra lệnh:
-Vào đi Sherry.
-Chị tôi đâu?
Cô bật hỏi, ngạc nhiên vì chị không ra đón mình tại phi trường, cô nhớ cô chị dịu hiền của mình biết bao.
-Cô ta không được giao nhiệm vụ đi đón cô, đó là nhiệm vụ của tôi.
-Tại sao?
-Vì đó là mệnh lệnh.
Gin đáp gọn và tỏ ý muốn chấm dứt cuộc đối thoại, anh lái xe chạy vụt đi trong cơn mưa lất phất mùa thu, anh khẽ nhìn qua cô, đang ngủ gục say sưa, đầu gục qua một bên, mái tóc ánh chiều tà màu nâu đỏ quen thuộc…
-Sao anh không gọi tôi bằng tên thật? Là Shiho ấy?
Cô hỏi anh khi anh đến phòng thí nghiệm của cô đưa thông tin từ tổ chức cho một người nào đó, anh ngoảnh đi:
-Ở đây chúng tôi gọi nhau bằng mật danh, Sherry à.
-Anh vẫn gọi chị tôi bằng tên thật mà.
Gin không trả lời, chỉ khẽ phẩy tay ra hiệu tiếp tục làm việc. Anh là một tài năng, và anh đầu quân vào nơi mà anh có thể phát huy tối đa tài năng của mình, sự lý trí, quyết đoán, thông minh và lạnh lùng, anh gia nhập tổ chức khi mới 18 tuổi, và nhiệm vụ đầu tiên của anh là hộ tống cô ra phi trường lúc cô vừa tròn 10 tuổi. “Người ấy” muốn thành viên của ông ta phải được đào tạo thành thiên tài, đó là lí do anh nhận ra cô ngay khi nhìn thấy cô ngoài phi trường. Anh vẫn nhớ ngày anh nhận nhiệm vụ đầu tiên, anh bế cô ra khỏi nhà đến tận lúc đến phi trường, cô bé có mái tóc màu nâu đỏ không rời khỏi vòng tay anh, cô níu chặt áo anh, nhưng không khóc. Mái tóc nhuộm ánh chiều tà cọ vào ngực anh với một mùi hương trẻ thơ. Bây giờ, cô không nhận ra anh, nhưng anh cũng chẳng muốn cô nhận ra. Anh không muốn trở nên hiền dịu trước mặt cô, trong khi mỗi lần anh cất giọng là hàng ngàn đứa cấp dưới run rẩy. Cô hỏi vói theo:
-Anh tên gì?
-Gin.
-Không, tên thật kìa.
-Gin.
….
Nguồn