Conan Fan Club |
|
| [Long Fic sưu tầm] Tình yêu tìm thấy | |
| |
Tác giả | Thông điệp |
---|
kiennt25499
Tổng số bài gửi : 85 Birthday : 25/04/1912 Age : 112 Đến từ : giữa 6 mảnh gỗ hình chữ nhật
| Tiêu đề: [Long Fic sưu tầm] Tình yêu tìm thấy 17/3/2012, 08:26 | |
| Tác giả: Coolguy_Angel Nguồn: kenhsinhvien.net*Nội dung* Dòng tộc Kudo là 1 dòng tộc kỳ lạ, con trai của dòng tộc đó có thể biết trước người bạn đời của mình là ai chỉ qua 1 cái nhìn trong khi chưa từng tiếp xúc với cô gái đó.......................... TOP NHÂN VẬT Shinichi Kudo: con trai duy nhất của dòng tộc Kudo. Tính tình bướng bỉnh, trẻ con nhưng sống có tình cảm. Phép thuật của anh chỉ ở bậc trung cấp. Anh là môn đồ của bóng đá Hattori Heiji: anh họ của Shinichi Kudo. Tính tình còn trẻ con hơn cả Shinichi. Phép thuật của anh cũng thuộc bậc trung. Kaito Kuroba: anh họ của Shinichi Kudo. Tính tình nghiêm nghị, là người quản thúc Shinichi trong việc giúp anh trở thành người kế thừa phải là như thế nào. Phép thuật của anh thuộc bậc cao cấp Ran Mori: cô gái bình thường nhưng xem tình bạn hơn trên hết. Cô rất trung trực và rất ghét bọn con trai nhà giàu nhưng khinh người. Karate thuộc loại nhất đẳng Kazuha Toyama: người bạn thân của Ran, tình tình có vẻ hơi bị dữ!! Aikido cũa cô thuộc loại nhất đẳng [B]Haibara Ai[B]: cũng là bạn thân của Ran, tính tình thiên về tình cảm, cô xem tình cảm là số 1. Ông Yuyaku Kudo_Bà Yukiko Kudo: là người đứng đầu dòng tộc Kudo. Ba mẹ Shinichi. Phép thuật thuộc hàng siếu cấp ---------------------------------------------- P/S: Trong fic lần này Haibara sẽ chuyên trị 1 vai hơn bị ác vì lòng ghen tị ( hic sr fan Ai) nhưng sau này cô đã hiểu tình cảm ko xây dựng trên cơ sở đơn phương.......... |
| | | kiennt25499
Tổng số bài gửi : 85 Birthday : 25/04/1912 Age : 112 Đến từ : giữa 6 mảnh gỗ hình chữ nhật
| Tiêu đề: Re: [Long Fic sưu tầm] Tình yêu tìm thấy 17/3/2012, 08:29 | |
| CHAP 1: Chuyển trường! Hôm nay trường Teitan có 1 biến động lớn. Đó là anh chàng của tộc Kudo chuyển qua học. Có vẻ như “ chấn động “ này cả trường điều biết chỉ trừ 1 người…………… Shinichi vừa bước vào trường thì anh đã bị nghẹt cứng giữa đám đông bởi cái hào nhoáng bên ngoài của anh. Vừa đẹp trai lại là con của 1 dòng tộc có tiếng nhất nước - Ê này, ở chỗ đó có gì mà bọn nó bu đông dữ vậy? – Ran nhìn - Cậu ko biết hay giả vờ ko biết thế? – Kazuha liếc nhìn Ran - Tớ có biết gì đâu mà giả vờ! - Cậu ngốc thật. Hôm nay là ngày anh Shinichi của dòng tộc Kudo chuyển qua trường chúng ta học. Anh ấy rất đẹp trai và manly. Cậu đừng nói với bọn tớ là cậu ko hề biết đến Shinichi Kudo àh nha? – Haibara - Không! – Ran trả lời chắc nịt - Trời ạ. Shinichi là mẫu người mà dường như đa số 90% con gái nước mình đều thầm thương trộm nhớ đấy – Kazuha lắc đầu - Chính xác – Haibara cười - Có thật là như lời 2 cậu nói ko đó. Để tớ lại xem thử Ran đùng đùng đi lại chỗ đám đông và cô tản cái đám ấy 1 cách nhẹ nhàng. Cô nhìn thẳng vào Shinichi và buông ra 1 câu nói làm cho toàn đám đông bất bình - Gì vậy trời. Như vậy mà là người có đến 90% con gái thích sao? Tầm thường – Ran lắc đầu nhìn 2 đứa bạn mình mà ko biết tất cả cái cặp mắt đứng quanh đó đều tóe lửa với cô - Thôi thôi cậu ra đây. – Kazuha kéo Ran ra khỏi chỗ đó vì cô nghĩ Ran đứng đó chắc chắn sẽ gặp chuyện với cái bọn con gái trong trường này Riêng Shinichi thì ko hề có ý phản bác gì với câu nói của Ran mà anh chỉ nhìn theo Ran bằng 1 ánh mắt kỳ lạ và mỉm cười Dưới căn-tin - Này, hình như tớ có linh cảm rằng tất cả bọn con gái trong căntin này luôn đổ dồn vào tớ phải ko? - Không phải chỉ trong căn-tin mà là tất cả bọn con gái trường này - Tại sao? Tớ có lỗi gì với bọn họ hà? - Cậu không làm gì mà chỉ buông ra câu nói “ Tầm thường” về Shinichi thôi - Thí hắn tầm thường thật mà. Có gì đặc biệt đâu cơ chứ - Đó chỉ là suy nghĩ của 1 mình cậu thôi, còn tất cả bọn con gái trên nước Nhật thì nghĩ khác. Cho nên bọn họ mới nhìn cậu bằng nửa con mắt đấy – Kazuha giải thích - Bọn này đúng là dư hơi. Trai đẹp trên nước mình thiếu gì mà cứ phải thích cái tên quá sức là tầm thường như vậy. Tớ chẳng hiểu nỗi nữa - Thôi thôi cậu đừng nói nữa. Bọn tớ không muốn là nạn nhân của bọn người trong căn-tin này – Kazuha phẩy tay - Nhưng……. - Thôi stop! Cậu muốn nghĩ gì về Shinichi cũng đc nhưng miễn là đừng nói ra. – Haibara nhanh chóng bịt miệng Ran lại trước khi cô sắp thốt lên 1 câu nói khác - Không nói gì không nói. Mà 2 cậu thấy hắn như thế nào? Đừng nói với tớ là 2 cậu cũng như là bọn họ nha - Tất nhiên. Con gái suy nghĩ về Shinichi như vậy thì chỉ có mỗi mình cậu thôi. – Haibara - Đồ mê trai! Còn Kazuha? Cậu thế nào? - Tớ không phủ nhận là hắn rất đẹp trai, lịch lãm nhưng đối với tớ hắn không có sức hút nào cả. Nhưng hắn cũng không phải là thuộc dạng bình thường như cậu nói - Cậu còn đỡ. Con cái con Haibara này tớ hết chữa nỗi. - Thôi, cho nó mơ mộng đi - 2 người chẳng biết gì hết. Chán phèo - Thực tế chút đi cô nương! Mơ mộng hoài – Ran gõ nhẹ vào đầu Haibara Sáng hôm sau, Ran đi ngang qua phòng giáo viên thì cô nghe dưới chân cầu thang có tiếng nói. Cô lại gần xem thì thấy có 1 cô gái đang bày tỏ tình cảm với Shinichi. Cô nghĩ “ Trời ạ, người như vậy mà cũng thích, không biết bọn này nghĩ gì. Thôi kệ, đứng xem sao”. 1 lát sau đột nhiên cô gái đó nước mắt giàn giụa chạy khỏi cái cầu thang. Ran nhìn vào thì thấy Shinichi đang cầm 1 gói quà mà cô đoán là gói quà của cô gái ban nãy, vứt vào thùng rác sát đó và bỏ đi. Vốn dĩ cô nàng ghét những ai khinh người nên cô chạy ra kêu Shinichi lại - Ê cái tên kia. Đứng lại! Shinichi dừng lại và Ran chạy lên trước mặt Shinichi - Cậu là người loại nào vậy hả? Nếu không chấp nhận tình cảm của người ta thì thôi chớ, có việc gì mà từ chối thẳng thừng và nỡ vứt hộp quà của người ta vào sọt rác vậy hả? Cậu có biết là có thể tối hôm qua cô ấy đã rất chăm chút cho món quà này để tặng cậu và can đảm bày tỏ với cậu, nếu cậu không chấp nhận thì có thể nói “ cảm ơn” mà! Hành động như cậu còn thua 1 đứa trẻ lên ba đó, 1 đứa trẻ nó còn biết cảm ơn khi có ai đó cho nó 1 viên kẹo. Còn cậu, cậu còn thua xa nó đó Shinichi đứng yên lắng nghe từng chữ Ran nói nhưng anh không nói gì cũng không phản ứng gì. Sau khi Ran nói xong thì anh lặng lẽ bỏ đi làm cho Ran vô cùng bực tức và cô khắc sâu “ mối thù ngàn năm” này với Shinichi! ************************************************************* |
| | | kiennt25499
Tổng số bài gửi : 85 Birthday : 25/04/1912 Age : 112 Đến từ : giữa 6 mảnh gỗ hình chữ nhật
| Tiêu đề: Re: [Long Fic sưu tầm] Tình yêu tìm thấy 17/3/2012, 08:32 | |
| Chap 2: Trả thù! Tối hôm đó tại gia tộc Kudo - 2 ngày nay em đi học ra sao? – Kaito nghiêm mặt hỏi Shinichi - Bình thường! – Shin đáp lại cộc lốc - Ê, Kỳ này có cô nào bu nữa không vậy? – Hattori cười - Y như cũ vậy, ngày nào vào cũng muốn ngợp thở - Shinichi! Em nên nhớ mình là người như thế nào đấy! Em cũng đã tới tuổi nhận biết đc rồi, nếu không phải thì đừng có dính vào - Biết rồi biết rồi! Ko đc quen ai ngoài người bạn đời của mình chứ gì. Có nhiêu đó ngày nào anh cũng “ nhai “, nếu anh ko chán thì em chán tới óc rồi - Shinichi! Con ko đc nói như vậy với anh Kaito. Nó là anh con đấy – bà Yukiko nạt - Nhưng mẹ àh, con đã lớn rồi, không lẽ lúc nào ảnh cũng quản thúc con hết sao? Con phải có tự do của riêng mình chứ - Kaito là người sẽ giúp con trưởng thành hơn để mà thừa kế cái dòng tộc này - Nhưng mà ảnh có hơn gì con mà quản thúc con chứ? Cùng lắm là cao hơn con 1 bậc thôi - Con xem lại mình đi, lớn rồi mà cứ như con nít, suốt ngày cứ nhong nhong đi đá banh, sao ko lấy thời gian đó mà nâng cao bậc của mình lên? Nếu bậc của con cao hơn Kaito thì mẹ sẽ cho con quyền tự quyết, nó sẽ ko quản thúc con nữa - Nhưng đá banh là niềm đam mê lớn nhất của con. Con ko thể từ bỏ đc - Thôi Shin, đừng cãi nhau với cô nữa. Lên lầu làm bài tập đi – Hattori khuyên - Nhưng mà tớ có nói sai cái gì không? - Biết rồi, nhưng mà lên lầu đi – Hattori đầy Shin lên lầu - Hattori, con cũng là anh nó đi, đi mà khuyên nó dùm cô - Vâng ạ! – Hattori chạy vọt lên lầu cùng Shinichi - Cái thằng này, không biết bao h mới lớn đc - Cô cứ để con. Từ h con sẽ quản thúc cậu ấy chặt hơn. - Uh, nhờ con vậy, Kaito! Sáng hôm sau Shin vào trường với tâm trạng tệ ko có gì tệ bằng vì lúc sáng anh bị Kaito ép đi xe nhà mà trong khi anh lại thích đi bằng moto. Đang bực trong người, vừa đi vào trường anh bắt gặp trái banh của ai đó đang lăn trước chân anh, bực mình + tiện chân anh tung cú sút như tên bắn và “ địa điểm “ trái banh đáp lại là Ran “ BỐP, OÁI, ĐAU”. Ran như khuỵu xuống sau khi “ ăn” trúng trái banh tên lửa của Shin. Cô quay phắt lại xem thủ phạm là ai, và cô ko ngờ đó là “mối thù ngàn năm” của cô - Là cậu! Cậu đá trái banh vào tôi phải không? – Ran hét thẳng vào mặt Shinichi - Tôi ko cố ý, nó đi lạc thôi. Xin lỗi - Cậu cố ý thì có. Cậu muốn trả thù tôi vụ hôm qua đã chửi cậu đúng ko? - Tôi ko có lý do gì để làm vậy! Vừa lúc đó Kazuha và Haibara đi vào - Gì vậy Ran? - Mới sáng sớm đã gặp chuyện gì đâu không. Bực mình quá - Mà là chuyện gì? - Thì cái tên này đá banh trúng ngay tớ, đau muốn chết đây nè – Ran liếc Shin - Là Shinichi sao? - Chứ còn ai ngoài hắn nữa. Đúng là người cản trở trái đất quay - Này, tôi đã nói là không cố ý rồi mà. Vả lại tôi cũng đã xin lỗi cô rồi. Sao cô còn nói tôi là người cản trở trái đất quay? - Cái câu “ xin lỗi” của anh có làm tôi hết đau không? - Vậy bây h cô muốn gì? - Thôi Ran, đc rồi. Anh ta cũng đã xin lỗi rồi – Haibara khuyên - Cái gì? Cậu bênh tên này á? - Bạn cô nói đúng đấy! Nhưng ý cô thì sao? - Đúng rồi đó Ran, thêm 1 chuyện chi bằng bớt 1 chuyện. Bỏ qua đi – Kazuha - Bực mình quá. Thôi đc rồi, nể lời 2 cậu tớ bỏ qua cho cái tên này. Anh nhớ đó – Ran nhìn thẳng vào mặt Shinichi và cùng 2 người bạn đi vào lớp. Sau khi nhóm Ran đi khỏi thì Shin nhìn theo và nghĩ “ đúng là buồn cười thật”. Rồi anh cũng đi vào lớp Giờ ra chơi hôm ấy Ran phóng lên sân thượng như mọi hôm để hóng gió. Vừa đặt chân đến sân thượng thì cô phát hiện ra Shinichi cũng đang đứng đấy. Cô đang định đi xuống thì bỗng dưng trong đầu cô sáng lóe lên ý tưởng để trả thù Shin vụ hồi sáng. Sẵn trên tay có lon nước ngọt đang uống dở, cô thẳng tay quăng nó vào người Shinichi “ OÁI, GÌ VẬY” Shin thấy sau lưng mình đau lên 1 phát rồi còn ướt ướt thứ gì nữa, anh lấy tay sờ thì phát hiện thì ra đó là nước ngọt. Anh quay lại thì thấy Ran, tự khắc anh hiểu chuyện gì xảy ra với mình - Cô làm cái quái gì vậy? - Làm gì là làm gì? - Cô quăng lon nước vào người tôi đúng không? - Tôi không cố ý, thường ngày tôi vẫn hay làm vậy, ai ngờ hôm nay lại có anh trên đây, hèn gì mới lên là nghe có mùi gì đó thúi thúi - Cô còn nói nữa? Vậy bây h cô tính sao với cái áo tôi mới mặc lần đầu tiên đây? – Shin chỉ tay vào chiếc áo đang bốc mùi coca - Tôi đã nói là không cố ý rồi, anh còn muốn gì nữa? – Ran lặp lại giọng điệu của Shin lúc sáng - Cô…….. – Shin bực mình vì Ran nhái lại giọng mình lúc sáng nhưng anh không thể làm gì cô vì lúc sáng anh cũng nói vậy với Ran. - Tôi sao? - Hừ! – Shin bực vì ko làm gì đc Ran và anh bỏ đi. Đi đến cầu thang, nhìn qua nhìn lại ko thấy ai, anh búng tay 1 cái thì cái áo anh lại mới như vừa đc đem ra từ cửa hàng. Anh cười “ cô ta đúng là ngốc “ ------------------------------------------ |
| | | kiennt25499
Tổng số bài gửi : 85 Birthday : 25/04/1912 Age : 112 Đến từ : giữa 6 mảnh gỗ hình chữ nhật
| Tiêu đề: Re: [Long Fic sưu tầm] Tình yêu tìm thấy 20/3/2012, 06:42 | |
| Chap 3: Vấn đề từ Haibara!
“ HAHAHHAHA” Ran cười sặc sụa trong lớp làm 39 cặp mắt trong lớp đều đổ dồn vào cô
- Ran! Ran! Cậu sao thế? – Kazuha lắc vai bạn mình
- Hà? Sao? – Ran dụi mắt mình nhưng cô vẫn ko thể ngưng cười
- Có chuyện gì mà cậu cười dữ thế? – Haibara quay sang
- Lại đây, tớ kể cho nghe – Ran kéo 2 đứa bạn của mình lại và thì thầm to nhỏ khoảng 5’
- Cậu làm thế thật sao? – Kazuha ngạc nhiên
- Tớ chỉ trả thù vụ hồi sáng thôi. Tên đó bị vậy là đáng
- Không biết Shinichi có sao ko nữa. Lon nước đó cứng lắm – Haibara bồn chồn
- Cậu mới nói gì vậy? Cậu lo cho hắn ta àh? – Ran nhìn
- Àh, không, không phải! Tớ chỉ lo cho cậu thôi, nếu Shinichi có bị gì thì sẽ tìm cậu bồi thường thì chết – Haibara lắc đầu
- Xì, hắn ko dám tìm tớ đâu. Nếu hắn còn gây sự với tớ nữa thì chắc chắn lần sau tớ sẽ tặng hắn mấy cú karate cho biết. Dám chọc giận bổn cô nương này
Ra về Haibara trốn Ran và Kazuha để đi tìm Shinichi
- Có chuyện gì?
- Àh tôi nghe Ran nói anh bị trúng lon nước của cô ấy, anh không sao chứ?
- Không!
- Vậy còn chiếc áo của anh? Có cần tôi giúp gì không?
- Đó không phải là chuyện của cô!
- Uhm vậy tôi thay mặt Ran xin lỗi anh, bạn tôi không cố ý làm vậy đâu
- Chuyện đó là việc của tôi và cô ấy. Cô ko cần quan tâm.
Nói rồi Shin đi thẳng ra ngoài để lại Haibara đứng đó!
Vừa ra tới cổng trường thì Shin đã bắt gặp xe nhà mình đứng sẵn ở đó, anh liếc vào trong thì bắt gặp ánh mắt sắc bén của Kaito đang nhìn mình, anh bực dọc bước lên xe
- Shinichi! Em không nhớ lời anh nói sao? – Kaito nhấn ga cho xe chạy
- Luôn luôn nhớ và không bao h quên
- Vậy tại sao em dám sử dụng phép thuật khi đang ở trong trường hà?
- Làm sao anh biết? – Shin ngạc nhiên
- Những việc làm của em không bao h qua khỏi mắt anh đâu. Trả lời đi, tại sao?
- Anh nói anh biết rồi mà.
- Anh muốn chính miệng em nói!
- Thì cái áo bị dơ, nếu ko làm vậy không lẽ anh bảo em phải mặc cái áo đó cho hết buổi học? Vậy còn gì là thể diện của em
- Nếu dơ thì có thể tự biết đi mà giặt cho sạch hoặc mua 1 cái áo khác. Chứ không đc tự tiện sử dụng phép thuật như vậy. Lỡ có ai thấy thì sao hà?
- Có ai thấy đâu mà anh lo
- Đây là lần đầu tiên cũng như là lần cuối cùng anh thấy em sử dụng phép thuật nơi công cộng. Em chỉ đc sử dụng phép thuật khi muốn bảo vệ người bạn đời của mình mà thôi. Nếu em còn tái diễn thì sẽ bị cấm sử dụng phép thuật trong 3 tháng
- Em biết rồi! – Shin ngao ngán khi nghe Kaito “ giảng thuyết “
Kaito nhìn Shinichi và lắc đầu, có vẻ như anh rất khó khăn để giúp cậu em cứng đầu này nên người
Tại quán cafe S_R
- Tớ thấy cậu không ổn rồi đó nghen Haibara – Ran nhìn
- Tớ không ổn chỗ nào?
- Từ lúc tớ kể cho cậu nghe chuyện tớ chơi tên Shinichi thế nào thì cậu cứ bồn chồn sao đó, lúc ra về còn cố tình đi trước bọn tớ nữa
- Àh ừh thì tớ đau bụng. Nên chạy đi trước đó mà ^^
- Không đúng. Lúc nãy tớ thấy cậu đứng nói chuyện với tên đó – Kazuha nói vào
- Làm gì có, chắc cậu nhầm với ai đó rồi – Haibara phẩy tay
- Sao mà nhầm đc, khi cậu vừa đi khỏi thì tớ có qua lớp đó để trả cây chổi hồi sáng mình mượn mà
- Cái gì? Nói đi, tại sao lại chạy đi tìm cái tên điên đó hà? – Ran hét lên
- Thì………..
- Nói! Lẹ lên! – Ran chĩa cây ống hút vào người Haibara
- Thì tớ đi hỏi thăm cậu ấy chút chuyện thôi. ÀH mà mấy cậu ăn gì ko, tớ đãi – Haibara đánh trống lãng
- Hòi thăm chuyện gì? – Ran gằn
- Thì…..àh thôi tớ về trước. Mai gặp. Bye 2 cậu – Haibara nhanh chóng với lấy cái cặp rồi phóng ra quán 1 cách nhanh chóng làm Ran và Kazuha ko kịp phản ứng
- CÓ VẤN ĐỀ! - Ran và Kazuha đồng thanh nhìn theo Haibara
|
| | | kiennt25499
Tổng số bài gửi : 85 Birthday : 25/04/1912 Age : 112 Đến từ : giữa 6 mảnh gỗ hình chữ nhật
| Tiêu đề: Re: [Long Fic sưu tầm] Tình yêu tìm thấy 25/3/2012, 09:48 | |
| Chap 4: Tỏ tình! Sáng hôm sau vào lớp - Haibara nè, nhân lúc Ran chưa vào, tớ muốn hỏi cậu 1 chuyện – Kazuha nói nhỏ - Chuyện gì mà cậu sợ Ran biết thế? – Haibara cười - Cậu thích Shinichi phải không? – Kazuha nghiêm mặt - Cậu…..cậu nói gì vậy? – Haibara nhìn sang chỗ khác - Tớ biết là cậu thích Shinichi nhưng ngại Ran nên cậu ko dám nói với bọn tớ, đúng không? - Làm sao cậu biết? - Bạn bè với nhau cả mà, tớ chỉ cần nhìn thái độ cậu là biết - Uhm tớ thích cậu ấy, nhưng mà cậu đừng nói cho Ran biết nhé, tớ ko muốn mình và Ran xích mích đâu. Thà tớ ôm mối tình này trong lòng còn hơn là mất tình bạn với Ran, tớ thật sự không muốn – Haibara cúi mặt như van xin Kazuha - Tớ hiểu rồi! - Cám ơn cậu Cùng lúc ấy Ran chạy vào lớp - Chào các cậu! - Chào cậu! - Hôm nay có chuyện gì àh, sao tớ thấy 2 cậu có vẻ ỉu xìu vậy? - Àh không có gì, thôi cô vào kìa – Kazuha nhìn ra cửa - Oh! Giờ ra chơi hôm đó, như thường lệ Ran chạy lên sân thượng để hóng mát, cô nghĩ “rất may là hôm nay ko có mùi thúi thúi trên đây nên không khí trrong lành hẳn”. “Cạch” cửa sân thượng mở, cô lạy trời ko phải là cái tên ấy, và đúng là không phải thật, mà đó là Kazuha - Ủa sao hôm nay cậu chịu khó lên đây vậy? – Ran nhìn - Tớ muốn thử cảm giác mà cậu cho là sảng khoái như thế nào thôi mà – Kazuha vươn tay hứng lấy gió trời – Đúng là sảng khoái thật - ………….. – Ran cười - Àh Ran nè, tớ nghĩ tớ nên nói chuyện này cho cậu biết - Sao? - Haibara nó thích Shinichi đó! - CÁI GÌ? – Ran mở to mắt nhìn Kazuha - Nó ngại cậu nên ko dám nói cho bọn mình biết, nó rất quý cậu vì thế nó ko muốn cậu và nó vì chuyện này - Ngốc thật! Ko lẽ tớ vì chuyện này mà cãi nhau với cậu ấy sao? Đúng là tớ rất bực khi nghe bạn thân mình lại đi thích cái tên điên đó nhưng tình cảm là của riêng mỗi người, tớ đâu có quyền ép cậu ấy làm theo ý mình đc - Tớ cũng nghĩ vậy nên tớ mới đi nói chuyện này cho cậu biết. - Thôi bọn mình xuống dưới đi, tớ muốn nói chuyện với cậu ấy – Ran đứng dậy - Ừhm 5’ sau cả ba đứng ngay hành lang - Haibara, cậu không cần vì tớ mà kìm chế tình cảm của mình đâu - Tình cảm gì? - Tớ nói cho cậu ấy biết hết rồi – Kazuha nhìn - Phải đó. Nếu cậu thích thì cứ nói thẳng với tớ, tớ ko bắt cậu ko đc thích hắn, vì đó là quyền tự do của cậu - Nhưng……….. - Tớ sẽ rất buồn nếu như thấy 1 trong 2 cậu buồn, mà nếu cậu cứ kìm chế như vậy hoài thì lòng cậu sẽ không lúc nào vui vẻ đc, và đó là đều tớ ko bao h muốn. 2 cậu là cả mạng sống của tớ, tớ sẽ không sống đc nếu ko có 2 cậu đâu – Ran cười - Ran nói đúng đó. Cậu cứ đi bày tỏ với tên ấy. Nếu đc thì tốt, không thì thôi, chẳng sao cả - Uhm, mà nếu có bị từ chối đi chăng nữa thì cậu cũng ko đc khóc vì cậu vẫn còn bọn tớ, nhưng nếu hắn ta dám làm cho cậu khóc tớ sẽ đấm nát tên đó ra. - 2 cậu………. – Haibara nhìn Ran và Kazuha mới ánh mắt cảm kích - Tự tin lên. Chẳng có gì phải sợ cả. Có bọn tớ ở đây! – Kazuha và Ran đồng thanh vỗ vai Haibara - Cám ơn các cậu! Đúng là tình bạn sẽ chiến thắng tất cả các bạn nhỉ? Nhờ có 2 người bạn tuyệt vời như vậy mà Haibara mới có đủ can đảm để làm theo con tim mình. Giờ ra về ngày hôm ấy, Haibara hẹn Shinichi ra góc hành làng để nói - Cô tìm tôi có việc gì? - Tôi muốn nói với anh là………. – Haibara ấp úng - Nếu ko có việc gì thì bye – Shin tính quay bước đi - Khoan đã, tôi……tôi thích cậu. Cậu có thể……. – Haibara vừa nói vừa đổ mồ hôi - Thích tôi? Cô tên gì? – Shin nhìn Haibara - Haibara Ai, lớp 12A13 – mắt Haibara sáng lên khi nghe Shin hỏi - Cô là bạn của con nhỏ ném lon nước vào tôi hôm trước? - Uhm - Mai đúng 8h30 cô qua 12a12 sẽ có đc câu trả lời. Trễ 1’ tôi ko gặp. OK? - Đc. Tôi sẽ qua đúng h – Haibara chắc chắn Shin ko nói gì nữa mà đi thẳng ra cổng trường làm cho ánh sáng trong người Haibara tăng lên và cô hy vọng ngày mai sẽ là 1 ngày tốt! “ giờ chia tay đã đến, bạn ơi, mới hôm qua ta ngồi với nhau……” nhạc chuông của Ran vang lên - Alo! Tớ nghe đây - Ran àh, tớ nói rồi - Sao? Hắn ta nói gì? - Ngày mai sẽ trả lời tớ. Tớ có linh cảm là sẽ thành công - Vậy thì đc. Thôi, cứ hy vọng đi, tớ sẽ chúc cho cậu thành công tốt đẹp - Cám ơn cậu. Bye nghen, tớ phải gọi cho Kazuha nữa - Uh bye! Cúp máy Ran thờ phào 1 cái nhẹ “ chắc là đc, vì nếu từ chối thì hắn đã nói ngay từ đầu như hôm bữa mình thấy rồi, Shinichi! Ngươi mà dám từ chối cô ấy, ta sẽ cho ngươi biến khỏi trái đất này “ |
| | | Anfu
Tổng số bài gửi : 1317 Birthday : 03/04/1995 Age : 29
| Tiêu đề: Re: [Long Fic sưu tầm] Tình yêu tìm thấy 19/4/2013, 00:16 | |
| Chap 5: Đồng ý và lạnh lùng!Sáng hôm sau người vào lớp sớm nhất là Haibara và người có tâm trạng bất ổn nhất cũng là Haibara. Khi Ran và Kazuha vào, thì họ chỉ cần nhìn thoáng qua nét mặt của Haibara thì cũng biết cô nàng đang lo lắng chuyện gì. Và trong h học cứ 5’ là cô lại nhìn đồng hồ 1 lần như chắc chắn bây h là mấy h. Ran và Kazuha thấy vậy lắc đầu ngao ngán Đúng 8h30, sau khi tiết thứ 2 kết thúc, Haibara vội vã phóng ra lớp học và đứng trước cửa lớp Shinichi. Trong khi đó Ran ko hề quan tâm đến việc Haibara đi gặp Shin mà cô chỉ cặm cụi ngồi trong lớp làm bài - Ran này, ra ngoài đó xem đi – Kazuha vẫy tay - Tớ không muốn thấy cái tên điên đó. Yên cho tớ làm bài – Ran vẫn cắm cúi viết - Chán cậu quá ! Trước cửa lớp 12a12 - Đúng hẹn đấy! - Shinichi nhìn đồng hồ - Àh ừh, vậy còn chuyện hôm qua? – Haibara nhìn Shin - Thôi đc, tôi đồng ý quen cô - Thật sao? – mắt Haibara sáng rỡ như bắt đc mấy ký vàng - Tôi chưa bao h nói xạo với ai 1 điều gì cả - Shin nghiêm mặt - Àh vậy còn điện thoại? - Thì sao? - Anh…..àh không, cậu….có thể cho tớ sđt đc không? – Haibara rặn từng chữ - Tất nhiên thôi. 0122xxxxxxx - Uhm đc rồi. Còn số của tớ là………. – Haibara chưa kịp đọc thì Shin cắt ngang - Thôi khỏi, cần thì cô nt hay nháy máy cho tôi. Tôi phải vào lớp - Àh vâng! Sau khi Shin quay vào lớp thì Haibara mừng rỡ chạy về lớp mình - Ran, Kazuha! - Sao? Thành công không? – Kazuha cười - Khỏi nói cũng biết, nhìn mặt cậu ấy là biết rồi. OK chứ gi? – Rna nói những vẫn không ngước mặt lên - Thật không? - Ừh, cậu ấy đồng ý quen tớ. Còn cho tớ sđt nữa – Haibara lấy đt r - Chúc mừng cậu! - Ran nè, sao tớ thấy cậu không vui vậy? – Haibara ngồi xuống - Làm sao mà vui đc khi thấy bạn thân của mình là quen với cái tên điên đó - Cậu đừng nói cậu ấy như vậy nữa. Dù gì cũng là……….. - Biết rồi biết rồi, cũng là bạn trai của cậu chứ gì. - Thôi cậu đừng buồn nữa, tớ sẽ bao cậu ăn 1 bữa no nê ha – Haibara cười - Vậy còn đc. Chừng nào? - Chủ nhật tuần này đi. Đc không? – Kazuha nói - OK! Vậy mà đến chủ nhật thì Haibara lại nt báo cho Ran và Kazuha là cô không thể đi ăn cùng họ đc vì cô phải đi với Shinichi! Lúc này thì cô lại chỉ số ghét Shin lại tăng lên gấp bội vì hắn mà cô mất 1 bữa ăn ngon! Quay lại buổi đi chơi của Shinichi và Haibara. Haibara muốn đi đâu thì Shin đếu lắc đầu và cuối cùng họ đến quán trà sữa - Cậu uống gì? – Hai hỏi - Ừhm cho tôi trà xanh - Uhm. – Hai gấp menu lại và quay sang cô phục vụ - Chị cho em 2 trà xanh 5’ sau nước đc cô phục vụ đặt nhẹ trên bàn - Shin nè, sở thích của cậu là gì thế? – Hai bắt chuyện - Bóng đá! - Uh còn tớ thì thích đi công viên – Hai gợi ý cho Shin là cô đang muốn đi công viên với Shin nhưng Shin thì ko tỏ thái độ gì làm cô thất vọng - Vậy ngoài bóng đá ra thì cậu còn thích gì nữa? - Bánh chanh & socola - Hay quá, tớ biết làm món bánh chanh đó. Ngày mai tớ sẽ làm cho cậu ăn nha - ……………………… - Shin vẫn im lặng không nói gì Haibara không biết nói gì nữa nên cũng im lặng. Buổi hẹn của 2 người trờ nên buồn tẻ hơn bao h hết. Và Hai về nhà với gương mặt chán nản nhưng cô vẫn bắt tay vào làm món bánh chanh cho Shin như đã hứa Sáng hôm sau - Chào. Hôm qua đi chơi với cái tên đó vui không? – Ran đi lại chỗ Haibara đang nằm - Vui lắm. Cậu ấy đưa tớ đi công viên và mua cho tớ mấy cây kem nữa – Haibara cố gắng lấy ra 1 nụ cười - Vậy là đc rồi. Nếu không thì tớ xử cái tên đó liền – Ran cười - Ý, cậu đem theo cái gì vậy? – Kazuha lấy trong bàn của Haibara và mở ra – Ý là bánh chanh đó. Nhìn ngon ghê, tự tay cậu làm àh? - Àh ừh – Haibara giật mình khi thấy Kazuha cầm gói bánh lên và cô giựt lại - Sao thế? Làm cho cái tên đó phải không? – Ran nhìn - Uhm tớ muốn cám ơn cậu ấy chuyện hôm qua - Vậy thì đi lẹ đi, kẻo bánh nó cứng lại thí mất ngon đấy! - Ừhm – Haibara cầm gói bánh chạy thẳng qua lớp Shin Lần này họ ko đứng trước cửa lớp nữa mà Hai hẹn Shin ra hành lang - Sao lại bảo tôi ra đây? Đứng trước cửa lớp không đc àh? – Shin nhăn mặt - Àh, tớ có cái này cho cậu – Haibara lấy cái bánh ra và đưa cho Shin - Gì đây? – Shin nhìn - Hôm qua cậu nói thích ăn bánh chanh nên tối qua tớ có làm mấy cái. Cậu ăn thử xem - Cám ơn nhưng tôi ko quen ăn đồ người khác làm ngoài mẹ tôi – Shin không lấy cái bánh - Vậy….vậy àh. Nhưng mà hôm qua tớ đã rất cố gắng để làm nó…… - Haibara cúi mặt xuống - Thì cô mang về lớp cho bạn cô ăn đi. Tôi phải vào lớp, chào! Shin đi thẳng về lớp, chỉ còn Hai đứng đấy. Cô nhìn vào cái bánh mà hôm qua cô đã cố gắng rất nhiều, cô chỉ mong Shin sẽ vui và nhận lấy nhưng………….! Thấy cái thùng rác gần đó cô đi lại và để cho chiếc bánh rơi thẳng vào trong thùng. Cô lặng lẽ đi về lớp! |
| | | Anfu
Tổng số bài gửi : 1317 Birthday : 03/04/1995 Age : 29
| Tiêu đề: Re: [Long Fic sưu tầm] Tình yêu tìm thấy 19/4/2013, 00:17 | |
| Chap 6: Rắc rối!Haibara vào lớp với vẻ mặt như là người buồn nhất thế gian - Sao rồi. Hắn nhận không ? – Ran hỏi - Bộ hắn không lấy sao mà mặt cậu ỉu xìu vậy? – Kazuha - Àh không, cậu ấy có lấy và rất vui. – Haibara cười - Thế sao mặt cậu như là………. - Không có gì, tại hôm qua thức khuya nên tớ hơi mệt thôi – Haibara vào chỗ ngồi và gục thẳng xuống bàn Ran và Kazuha thấy thế chỉ biết lắc đầu và thở dài. Sự việc cứ như thế mà diễn ra theo từng ngày. Haibara làm bất cứ việc gì có thể cho Shin vui nhưng cậu ko hề biểu lộ 1 nét cảm xúc nào trên mặt cả. Hai rất buồn vì việc đó nhưng cô vẫn giấu Ran và Kazuha, trước mặt 2 người bạn thân của mình Hai tỏ vẻ như là rất vui để cho họ an tâm, nhưng trong lòng cô nghĩ gì thì chỉ có cô biết đc. Việc Hai quen với Shin thì dường như chỉ sau 2 ngày là cả trường đều biết nên đi đâu cô cũng bị những ánh mắt dò xét, ganh tị của các nữ sinh trong trường nhắm vào cô Vào 1 ngày tương đối là xấu, vì nguyên ngày hôm đó mưa tầm tã từ sáng làm cho Ran thấy trong lòng bất ổn, cô nghĩ hôm nay mình sẽ gặp 1 chuyện gì đó rắc rối Và quà đúng như vậy. giờ ra chơi có 1 nhóm nữ sinh đến tìm Hai nhưng cô không có ở đó, và người ra tiếp bọn họ là Ran và Kazuha - Các cậu tìm Haibara có việc gì? – Ran nhìn - Cô là ai? - Tôi là bạn của cô ấy. Các cô tìm cô ấy có việc gì? - Có phải nó đang quen anh Shinichi Kudo không? - Phải, thì sao? - Cô bảo nó lập tức chia tay với anh Shinichi ngay, nếu không thì coi chừng cái mặt của nó đó! - Cô nói sao? Chia tay á? – Kazuha ngạc nhiên - Phải! - Tại sao? – Ran vẫn bình thản - Vì nó không có quyền quen anh Shinichi. Anh ấy là của tất cả nữ sinh trường này, nó ko đc phép độc chiếm anh ấy! - Rõ vớ vẩn. – Kazuha lắc đầu - Cô nói ai với vẩn hả? - Nói bọn cô ấy. Vì lý do gì mà bọn cô cho rằng Shinichi là của bọn cô? Không phải là các cô cũng có ý định độc chiếm sao? Chẳng qua là trong số các cô chẳng ai có năng lực làm việc đó cả nên mới nói như vậy thôi – Ran nhìn thẳng vào bọn nữ sinh đó - Cô….cô dám nói bọn tôi như vậy sao? - Tất nhiên. Tôi là người luôn nói đúng sự thật, và sự thật nó là thế mà! - Cô dám………. – có 1 người định giơ tay tát Ran nhưng…… - Mấy cô làm gì đó? – Shin đi lại - Chào….chào anh Shinichi! - ng` đó liền bỏ tay xuống và ra vẻ mặt hiền dịu - Bọn này đúng là đóng kịch hay thật – Kazuha nói nhỏ vào tai Ran và cô gật đầu - Cô Ran đây nói về các cô đúng đấy. Các cô không hề có năng lực. Từ giờ các cô đừng có dại mà đi gây sự với 2 cô đây, còn việc quen với ai là chuyện của tôi. Các cô mà còn đi gây sự với 1 trong số họ nữa thì coi chừng tôi! – Shin nói chậm Cả bọn nữ sinh nghe Shin nói vậy liền xụi mặt xuống và bỏ đi. - Sao? Có định cám ơn tôi không? Nếu tôi không đến kịp lúc thì cô ăn 1 cái tát rồi– Shin cười đắc thắng - Cậu mơ àh? Nếu không có cậu thì tôi cũng dư sức né đc cái tát đó. Tôi đâu có dại mà đưa mặt cho bọn khỉ đó đánh – Ran - Àh cũng phải, cô là 1 tay karate chính hiệu mà. - Anh đến đây có việc gì? Haibara đi lên phòng giáo viên rồi – Kazuha - Ồ không, tôi đâu có đến tìm Haibara, tôi chỉ muốn đi “ căn nhà nhỏ “ thôi, tình cờ gặp chuyện này nên đứng lại ấy mà – Shinichi cười - Vậy thì đi đi cho khuất mắt tôi. Àh mà khoan, cậu mà dám làm cho Haibara buồn hay gặp chuyện gì thì coi chừng tôi đấy. Với lại cậu không đc nói chuyện này cho cô ấy biết, kẻo cô ấy lại suy nghĩ – Ran trừng mắt nhìn Shin - OK, tôi sẽ không để bạn cô mất sợi tóc nào đâu. Yên tâm – Shin cười và đi thẳng - Coi chừng tôi đấy - Ran nè, sao cậu có thành kiến về Shin quá vậy, tớ thấy cậu ấy đâu đến nỗi nào – Kazuha nhìn theo Shin - Tớ không biết. Ghét là ghét thôi, không thay đổi đc – Ran nói và đi vào lớp Tối hôm đó tại dòng tộc Kudo - Em đã tìm đc cô ấy chưa? – Kaitou hỏi - Chuyện đó đâu phải là chuyện của anh – Shin đáp lại - Em nên nhớ là em không đc quen ai khác ngoài cô ấy, nếu không sẽ bị dòng tộc trừng phạt – Kaitou nhìn thằng vào Shin - Biết rồi, mệt anh quá. – Shin ngán ngẩm ông anh Kaitou và quay sang Hattori đang dán mắt vào màn hình tivi – Ê, đi đá banh không? - Tối rồi có thấy đường đâu mà đá! - Đơn giản thôi. Sân thượng mình gần bằng cái sân banh, búng tay 1 cái là sáng liền chứ gì. Đi không – Shin nháy mắt - Ok, đi thì đi. Mấy bữa nay không vận động trong người uể oải quá - Vậy thì đi! Sau đó thì Shin và Hattori lên thẳng sân thượng. Trên đó tối đen như mực và Shin búng tay 1 cái thì nó lại sáng rực lên như ban ngày - Bắt đầu đi – Shin đá trái banh qua cho Hattor - OK! - 2 đứa dừng lại – Kaitou bước lên và làm cho ánh sáng biến mất, trở lại 1 sân thượng tối đen như mực - Anh làm cái quái gì thế? – Shin bực - Sao em lại dám tự tiện sử dụng phép thuật? - Àh không phải cậu ấy đâu, là em làm đó – Hattori nói đỡ cho Shin vì anh sợ Shin sẽ lại bị phạt - Đừng có qua mặt anh. Chỉ cần nhìn sơ thôi là anh biết ai đã sử dụng phép thuật. Thế nào Shin, trả lời đi chứ - Kaitou liếc nhìn Shin - Ok, đúng là em. Nhưng anh chỉ bảo không đc sử dụng ở nơi công cộng thôi chứ anh có bảo là ở nhà đâu – Shin gàn - Ở đâu cũng vậy, trừ khi có lệnh thì mới đc sử dụng. 2 đứa xuống nhà ngày, lần này anh tha, lần sau mà còn tái diễn nữa thì coi chừng - Bực quá, làm gì cũng không đc – Shin quăng thẳng trái banh xuống đất và cùng Hattori đi vào phòng Trong phòng Shin - Cái thằng cha Kaitou đó, đúng là đáng ghét – Shin nói với giọng khó chịu - Thôi, anh ấy nói đúng mà. - Cậu còn bênh nữa. Tớ ghét cậu luôn đấy - Ơ tớ chỉ nói đúng thôi mà. Anh ấy chỉ muốn cậu trưởng thành hơn thôi - Thôi, tớ không muốn nói nữa. Cậu ra ngoài đi, tớ cần yên tĩnh 1 chút cho hạ hỏa – Shin nhắm mắt lại Hattori lắc đầu và đi ra ngoài! |
| | | Anfu
Tổng số bài gửi : 1317 Birthday : 03/04/1995 Age : 29
| Tiêu đề: Re: [Long Fic sưu tầm] Tình yêu tìm thấy 19/4/2013, 00:18 | |
| Chap 7: Kế hoạch của Shinichi!Mọi chuyện cứ như thế mà diễn ra, chắc chắn sẽ ko có gì và vẫn yên bình như thế nếu không có 1 ngày….. Tại dòng tộc Kudo - Thế nào Shin? 3 tháng rồi đấy. 3 tháng qua chẳng lẽ em chưa tìm đc cô gái đó sao? Với sức em thì chỉ cần 1 vài ngày là sẽ ra thôi mà. Mà cũng chẳng ớ đâu xa, ngay trong trường em đấy thôi – Kaitou nhắc nhở - Anh phiền quá đi. Chuyện đó là việc của em mà. Anh có cần phải ngày nào cũng nhắc không? - Shin àh, chẳng lẽ con chưa tìm ra thật sao? – bà Kudo - Mẹ nữa, sao lúc nào 2 người cũng xúm lại nhắc nhở con cái chuyện đó hết vậy, bộ nó quan trọng lắm sao? – Shin nhăn mặt - Shin! Anh gia hạn cho em, nội trong tuần này, em phải tìm ra cô gái đó, nếu không thì đừng trách anh mạnh tay với em – Kaitou uống 1 ngụm coffee - Bực quá! Ờ nhà cũng không yên nữa – Shin bực mình đứng dậy và đi lên phòng cùng Hattori Trong phòng Shinichi - Sao thế? Chưa tìm đc thật sao? - Cậu thôi đi, đừng có nhắc việc đó trước mặt tớ nữa. - Cậu ngốc quá. Tớ bày cho cậu 1 cách để thoát khỏi sự quan thúc của anh Kaitou – Hattori nháy mắt - Thật không? – Shin cười nhưng lại xịu xuống – Mà thôi đi, không có cách gì qua mặt đc thằng cha Kaitou khó tính ấy đâu, không khéo lại bị phạt - Yên tâm. Cách này rất chắc chắn - Cách gì? Cậu nói thử xem - Thì cậu dẫn cô gái ấy về ra mắt gia đình là ok chứ gì? Không phải anh Kaitou đã nói chừng nào tìm đc cô gái ấy thì anh ấy sẽ không quản thúc cậu nữa sao? - Tưởng gì. Cách đó tớ cũng có nghĩ rồi nhưng không đc – Shin lắc đầu - Tại sao? Bộ cô gái ấy khó tìm lắm àh. Với năng lực trung cấp như cậu thì chỉ nhìn qua là biết thôi mà. Với lại anh Kaitou cũng đã nói là cô gái ấy học chung trường với cậu ấy - Sao anh ta biết? - Đơn giản vì anh ấy bậc cao hơn cậu, anh ấy linh cảm đc nên mới cho cậu qua học trường đó - Sao chuyện gì cậu cũng biết hết vậy? - Hì, chịu khó thân với anh Kaitou là biết thôi. Tớ không như cậu, suốt ngày gây gỗ với anh ấy đâu - Ưhm – Shin dựa tường suy nghĩ 1 chốc rồi la lên – A, tớ có cách rồi - Cách gì? - Tớ sẽ dẫn cô ấy về ra mắt! – Shin cười bí hiểm - Thật sao? Vậy chừng nào? – Hattori bật dậy - Ngay chiều mai - Chiều mai? Nhanh vậy sao? – Hattori ngạc nhiên - Uhm. Bây h tớ xuống nhà báo tin cái đã! – Shin phóng ra khỏi phòng - Ê đợi với! – Hattori cũng phóng ra theo Dưới nhà lúc này chỉ còn mình Kaitou ngồi đọc báo - Anh Kaitou! Em có chuyện muốn nói – Shin ngồi xuống - Chuyện gì? – Kaitou hỏi nhưng mắt không rời khỏi tờ báo - Chiều mai em sẽ dễn cô ấy đến gặp anh – Shin nói chậm Khi nghe Shin nói vậy Kaitou mới buông tờ báo xuống và nhìn thẳng vào Shin - Em nói thật chứ? - Vâng! Dòng tộc ta xưa nay có ai nói xạo câu nào đâu - OK! Vậy mấy giờ? - Khoảng 4h chiều mai tại quán _SR_ - OK! Hattori và cô cậu cũng đi chứ? – Kaitou hỏi - Không. Ba mẹ em không cần đi, chỉ cần anh và Hattori là đủ. Họ còn nhiều công việc phải giải quyết mà – Shin cười - Uhm cũng đc. – Kaitou gật đầu - Vậy quyết định vậy nha. Em lên lầu đây Shin chạy lên phòng cùng Hattori. Ngồi dưới mà Kaitou vẫn không thoát khỏi vòng suy nghĩ “ nó định làm gì nữa đây? “, anh thở dài và tiếp tục đọc tờ báo dang dở Sáng hôm sau - Ran, Kazuha! – Haibara cười khi thấy Ran và Kazuha vào lớp - Gì nữa đây. Bộ mới bắt đc vàng hay sao mà vui dữ vậy – Kazuha cười và ngồi vào chỗ - Chắc chắn là chuyện có liên quan đến cái tên ấy rồi. Chuyện gì nữa vậy – Ran - Cậu tâm lý thật. Hihihi hôm nay Shinichi sẽ dẫn tớ ra mắt gia đình của cậu ấy – Haibara cười đến híp cả mắt, dường như cô rất vui - Ủa cái tên ấy cũng có gia đình nữa hả - Ran ngạc nhiên - Cậu nói thế nghĩa là sao? – Kazuha không hiểu - Tớ cứ tưởng hắn từ trên trời rơi xuống hay từ dưới đất chui lên chứ. Ai dè cũng có gia đình, tớ hơi ngạc nhiên khi nghe Haibara nói vậy đó – Ran xoa đầu - Cậu thật là………. – Haibara và Kazuha lắc đầu trước cô bạn mình - Àh mà chiều nay 2 cậu đi cùng với tớ nha, tớ rất hồi hộp. 2 cậu đứng từ xa quan sát thái độ của họ giùm tớ đc không? – Haibara khẩn cầu 2 người bạn của mình - Haiz, thôi đc. Chán cậu ghê – Ran thở dài - HI xong việc này tớ đãi 2 cậu 1 bữa ngon lành hen - Hứa nhớ giữ lời àh nghen, đừng như lần trước cho bọn tớ leo cây nữa đó – Kazuha nhớ lại - Oki oki. Chắc chắn mà^^ |
| | | Anfu
Tổng số bài gửi : 1317 Birthday : 03/04/1995 Age : 29
| Tiêu đề: Re: [Long Fic sưu tầm] Tình yêu tìm thấy 19/4/2013, 00:18 | |
| Chap 8: Ngạc nhiên!Chiều hôm ấy, Shin chở Haibara đến quán _SR_, có vẻ như họ đến hơi sớm nên Kaitou lẫn Hattori đều chưa có mặt - 2 cái người này, làm gì mà lâu thế - Shin nhăn mặt nhìn đồng hồ - Cậu hẹn gia đình mấy giờ? – Haibara hỏi Shin không trả lời câu hỏi của Haibara mà vẫn nhìn ra phía cổng làm Haibara không nói gì thêm. Cũng lúc đó, Ran và Kazua giả bộ đứng dưới gốc cây gần đó……tán dóc, nhưng mắt họ nhìn vào quán _SR_ - Thấy gì chưa? – Ran hỏi - Có gì đâu, vẫn chỉ có 2 người đó. Hình như chưa ai đến hết – Kazuha ngó vào quán trả lời Ran - Mỏi chân quá! Hẹn hò kiểu gì kỳ cục. – Ran nhăn mặt - Ê ê có chiếc xe hơi kìa, hình như đến rồi – Kazuha vẫy tay cho Ran - Phải không đó? - Chắc là vậy mà. – Kazuha chặc lưỡi nhìn 2 cậu thanh niên bước ra từ chiếc xe hơi bóng loáng – Chắc không phải, gia đình thì phải có ba mẹ chứ - Không chừng tên nó không có gia đình thật rồi, hắn kiếm giả ai thôi – Ran cười - Chán cậu ghê. Cứ nói như vậy ko àh Kazuha quay mặt nhìn vào quán coffee. Nhưng Kazuha không ngờ 2 người ấy chính là anh của Shin Trong quán _SR_ - A tới rồi – Shin mừng rỡ khi thấy Kaitou và Hattori bước vào Haibara giật mình khi nghe Shin nói vậy. Cô quay ra thì thấy 2 người thanh niên bước vào ngồi vào bàn mình cùng với Shin. Cô lờ mờ đoán ra đc - 2 anh đến trễ đó – Shin nhăn mặt - Không trễ. Tại em đến sớm thôi. Em nhìn đồng hồ lại xem. Vừa đúng 16:00 đấy – Kaitou gỡ chiếc mắt kính ra - Thôi không nói với anh nữa – Shin đứng đậy – Đây là Kaitou và Hattori, 2 người anh của tôi - Àh, vâng. Xin chào 2 anh, em là Haibara Ai! – Haibara niềm nở - Shin, cô này là……. – Kaitou nhìn chằm chằm vào Haibara làm cô thấy sợ - Cô này là bạn gái em. Có gì sao? – Shin cười đắc ý - Em giỡn với anh sao? – Kaitou nhìn Shin - Em không giỡn, đây là sự thật! – Shin nghiêm mặt - Vậy có nghĩa là cậu chọn cô này là con dâu tương lai của dòng tộc? – Hattori cũng ngạc nhiên không kém Kaitou - Tất nhiên! - Không đúng, cô gái này không phải là em dâu của tôi. Cậu sao vậy Shin, bộ mắt bị gì àh? – Hattori nói Haibara như 1 bị Kaitou và Hattori tạt 1 gáo nước lạnh vào mặt. Cô ngạc nhiên đang xen tức giận khi nghe Kaitou và Hattori nói vậy nhưng cô không thể mở miệng khi thấy ánh mắt của Kaitou và Hattori cứ nhìn chằm chằm vào mình Kaitou và Shin không nói gì, còn Hattori cứ nhìn loanh quanh như kiếm 1 ai đó. Bỗng cậu hét toáng lên - A, kia rồi. Cô con dâu của dòng tộc. Mình linh cảm quả không sai mà. Ahhaha- Hattori phá lên cười rồi chạy ra khỏi quán. Thái độ và câu nói của Hattori khiến cho Shin, Kaitou và Haibara rất đỗi ngạc nhiên nên họ cũng chạy theo Hattori Từ xa Ran và Kazuha thấy đám người đang chạy về phía mình và xen lẫn trong đó là Shin và Haibara nên họ dần đoán ra đc họ là người nhà của Shin - Cô, cô chính là con dâu của dòng tộc – Hattori nắm chặt tay Ran và cười lớn – Mình linh cảm đúng rồi, hahaha! Chào cô, rất mừng đc gặp cô, tôi là Hattori Heiji. Rất vui mừng khi đc gặp cô, chào mừng cô đến với dòng tộc Kudo – Hattori ôm chầm lấy Ran và tuôn ra 1 hơi Tự dưng có 1 người lạ lại ôm chầm và nói những lời khó hiểu làm Ran hiểu lầm - Này này, anh bị thần kinh àh. Buông tôi ra – Ran định giơ chân đá Hattori như may mắn anh nhảy ra kịp trước khi Ran làm - Ai vậy Ran – Kazuha cũng ngạc nhiên không kém - Biết chết liền. Chắc tên này mới trốn trại thần kinh ra. – Ran nhìn Haibara – cậu biết họ không - Là anh của Shinichi – Haibara gật đầu đáp - Anh của cái tên điên đó sao? Đúng là anh em, thần kinh như nhau – Ran lắc đầu - Không sao, cô nói tôi thần kinh cũng đc, nhưng tôi rất mừng đã gặp đc cô, hehehe – Hattori cười - Hattori nói đúng. Cô chính là con dâu của dòng tộc Kudo, chứ không phải cô gái này – Kaitou nhìn Ran và chỉ vào Haibara - Gì vậy trời. Mấy anh nói toàn đều tôi không hiểu – Ran ngơ ngác - Shinichi, em biết cô ấy là con dâu tương lai của dòng tộc đúng không? – Kaitou nhìn - Vâng! - Vậy tại sao em lại quen cô gái khác. Em không nghe lời anh sao? – Kaitou - Mấy người đang nói gì thế. Gì mà Ran là con dâu, gì mà Haibara không phải là sao? – Kazuha cũng như Ran, đầu óc quay cuồng với những lời của Kaitou và Hattori - Chính xác là cô chính là vợ tương lai của tôi sau này, cũng tức là con dâu tương lai của dòng tộc Kudo – Shin điễm tĩnh nói - Vớ vẩn. – Ran và Kazuha đồng thanh Lúc này sự bực tức của Haibara xen lẫn sự hiểu lầm về Ran nên cô bỏ chạy. Thấy thế Kazuha và Ran liền chạy theo - Haibara! Haibara! Chờ tớ đã – Ran chạy lại và nắm đc tay Haibara - Cậu sao thế? Tự dưng bỏ chạy làm tớ và Ran chạy muốn hụt hơi |
| | | Anfu
Tổng số bài gửi : 1317 Birthday : 03/04/1995 Age : 29
| Tiêu đề: Re: [Long Fic sưu tầm] Tình yêu tìm thấy 19/4/2013, 00:19 | |
| Chap 9: Tình bạn tan vỡ!
Vừa lúc này, nhóm của Shin cũng vừa chạy đến
- Tại sao àh? Ran, tớ hỏi cậu, có phải cậu đã biết trước chuyện này không? Cậu đã dựng lên chuyện này phải không? – Haibara hét lên
- Cậu nói gì thế? Thật sự là tớ không biết sự việc sẽ diễn ra như thế này – Ran cố giải thích
- Cậu thôi đi. Uổng công tớ xem cậu là bạn mà cậu lại đối xử với tớ như vậy. Tớ thất vọng về cậu quá
- Cậu nói cái gì vậy Haibara? Chính Ran cũng không hề biết chuyện này mà. Chúng ta là bạn bao nhiêu năm rồi mà chẳng lẽ cô ấy lại đối xử với cậu như vậy? – Kazuha bực tức
- Đúng đó. Cậu ấy đối xử với tôi như vậy đó. Chứ sự việc này không thể có sự trùng hợp đến kỳ lạ như vậy đc – Haibara vẫn tiếp tục mất bình tĩnh
- Cậu điên rồi Haibara àh. Cậu thương cái tên đó đến nỗi mù quáng rồi, không biết phân biệt đúng sai gì nữa – Kazuha tiếp tục
- Cậu ấy có làm không thì tự cô ấy biết rõ. Từ nay về sau tôi không có người bạn như cô – Hai hét lên rồi bỏ chạy
Ran bị sock trước câu nói của Hai mà cô không kịp phản ứng gì, cô chỉ đứng nhìn Haibara từ từ khuất dạng…………
Ran đứng yên lặng ở đó không nói gì, nước mắt cô chợt tuôn rơi và cô quỵ xuống đất
- Ran, Ran. Cậu có sao không? – Kazuha đưa cho Ran tờ khăn giấy
- Tại sao Haibara lại nghi ngờ tớ chứ? Tớ thật sự không biết gì mà. Kazuha ơi…… - Ran dựa đầu vào Kazuha khóc như thể nước mắt cô là 1 dòng thác, làm cho Kazuha cũng không thể kìm chế đc nước mắt và nước mắt cô cũng tuôn rơi
Shinichi đứng nhìn 2 cô gái quỵ xuống đường và nước mắt không ngừng chảy làm cho cậu cảm thấy có lỗi với họ. Hattori đi lại và dìu Ran và Kazuha đi vào quán nước, Shin thấy thế cũng đi lại đỡ Ran. Từ đằng xa có 1 ánh mắt ghen tị lẫn căm ghét đang nhìn theo họ
Còn Kaitou thấy sự việc không ổn nên cậu nhanh chóng gọi đt cho ba mẹ Shin
10’ tất cả đều có mặt trong quán _SR_
- Cháu khỏe lại chưa? – bà Kudo nhẹ nhàng hỏi Ran
- Cậu không sao chứ Ran? – Kazuha nhìn Ran
- Tớ ổn rồi. Không sao. – Ran ngồi dậy
- Gia đình rất xin lỗi vì đã để cháu xảy ra chuyện như thế này – ông Kudo
- Tôi cần 1 lời giải thích – Ran nói gọn
- Gia đình bác là 1 gia đình rất đặc biệt. Tất cả các con trai của gia tộc có thể nhận biết đc người bạn đời của mình là ai khi họ 18t, và họ có nhiệm vụ chinh phục đc cô gái ấy. Và cháu chính là người con gái ấy của Shinichi – bà Kudo nói nhẹ
- Nói vậy là anh đã biết tôi là ………. – Ran nhìn Shin
- Phải. Tôi biết cậu ngay lần đầu cậu nói tôi là “ tầm thường “ trước mặt mọi người trong trường – Shin nói nhẹ
- Nếu vậy thì tại sao anh lại đồng ý quen Haibara chứ? – Kazuha nói
- Chỉ vì tôi muốn tiếp cận Ran hơn thôi. Tôi thật sự không có tình cảm với Haibara
- Chuyện gia đình cậu thì có liên quan gì đến tình bạn của chúng tôi hả? Tại sao anh lại chia rẽ tình cảm của tụi tôi chứ? – Ran hét lên
- Cháu bình tĩnh lại nào – bà Kudo đặt tạy lên vai Ran
- Tôi dùng cách đó chỉ muốn tiếp cận cô thôi, ai ngờ đâu kế hoạch của tôi bị phá sản nhanh đến vậy – Shin nhìn Ran
- Nếu vậy tại sao hôm nay anh lại dẫn cô ấy đến gặp gia đình anh cơ chứ - Ran bực tức
- Là vì tôi muốn chọc tức anh tôi Kaitou Kid thôi. Tôi đâu ngờ cô lại có mặt ở đây – Shin liếc nhìn Hattori
- Shin, con cũng thật là……. – ông Kudo liếc cậu con trai cưng của mình
- Anh đã làm cho Haibara hy vọng rất nhiều, cô ấy đã rất vui mừng khi biết đc anh đồng ý quen với cô ấy. Vậy hóa ra là kế hoạch của anh hết sao? – Kazuha tức
- Anh dùng cách đó mà coi đc àh? Anh muốn tôi làm bạn gái anh sao? Đừng có mơ, tôi sẽ không bao h chịu làm bạn với người không có lương tâm như anh – Ran hét thẳng vào mặt Shin
- Thôi, cháu cho cô thay mặt Shin xin lỗi cháu – bà Kudo
- Vẫn là câu nói muôn thuở: đừng ngục ngã nha em trai, đó số là số phận của dòng tộc nhà mình mà – Hattori khoác vai Shin cười động viên
- Còn anh nữa, anh có thôi cái giọng điệu đó không hả? – Kazuha quát rồi quay sang ba mẹ Shin – cám ơn 2 bác, có lẽ Ran mệt rồi, cháu xin phép đưa Ran về nghỉ ngơi
- Thôi, sẵn tiện có xe, đế bác đưa 2 cháu về luôn – ông Kudo nói
- Dạ, không cần đâu bác. Cháu có đi xe, để cháu đưa cậu ấy về
- Uhm, 2 cháu về cẩn thận
- Vâng. Chào bác! – Kazuha đỡ Ran dậy và họ đi thẳng về bãi đỗ xe
- Con đã gây ra 1 chuyện “tốt đẹp” rồi đó Shin. Liệu mà giải quyết – ông Kudo liếc Shin
- Gì mà muốn chọc tức Kaitou hà? Con thật là làm mẹ tức chết mà
- Em mà không giải quyết đc chuyện này cho êm thắm thì coi chừng anh. Đi về - Kaitou giận dữ nhìn Shin
Shin và Hattori thiểu não khoác vai cùng đi ra xe.
- Thôi đừng buốn nữa. Mà hình như người của tớ cũng xuất hiện rồi – Hattori cười
- Uh, trùng hợp thật!
Sáng hôm sau vào lớp Ran dự định sẽ giải thích rõ với Haibara nhưng cô không cho Ran cơ hội. Haibara chuyển sang bàn khác ngồi và nói chuyện với các bạn làm cho Ran không nói đc gì. Kazuha thấy vậy cũng rất buồn, nên không khí trong lớp hôm đó cũng trở nên căn thăng hơn.
Giờ ran chơi hôm đó Shinichi qua lớp tìm Ran. Từ trong lớp Haibara nhìn ra thì ngọn lửa ghen tức trong cô cũng tăng lên bội phần
- Tôi không muốn nói chuyện với anh – Shin
- Tôi cũng đâu muốn, chỉ là tôi phải làm nhiệm vụ thôi – Shin đáp gọn
- Vậy thì tôi vào lớp. Chào anh – Ran định quay đi thì Shin nói
- Tôi phải thi hành nhiệm vụ của dòng tộc tôi giao là phải làm hòa với cô. Nếu không tôi không yên với mọi người trong nhà tôi đâu
- Thì sao?
- Cô giúp tôi chứ?
- Không đời nào! – Ran nói chậm
- Thôi đc, vậy thì từ nay ngày nào tôi cũng qua làm phiền cô cho đến khi cô đồng ý hòa với tôi thì thôi – Shin cười ranh mãnh
- Tùy anh!
Ran đi vào lớp và đóng sầm cánh cửa lại |
| | | Anfu
Tổng số bài gửi : 1317 Birthday : 03/04/1995 Age : 29
| Tiêu đề: Re: [Long Fic sưu tầm] Tình yêu tìm thấy 19/4/2013, 00:19 | |
| Chap 10: Thanh kẹo vô tình!
Tối hôm ấy tại gia tộc Kudo
- Thế nào, cô con dâu của mẹ thế nào rồi? – bà Kudo liếc Shin
- Àh thì vẫn vậy
- Vẫn vậy là sao? Em vẫn chưa làm lành với cô ấy àh? – Kaitou nhìn Shin
- Cô ấy có cho em cơ hội nói chuyện đâu thì làm sao mà hòa đc chứ - Shin uống 1 ngụm trà
- Việc đó là tất nhiên thôi. Con đã gây ra chuyện như thế thì làm sao người ta có thể chịu nói chuyện với con cơ chứ. Nếu là ba thì ba sẽ cho con vài đòn karate – ông Kudo
- Ý sao ba biết cô ấy giỏi karate vậy? – Shin ngạc nhiên
- Phải biết chứ, con dâu tương lai mà. Àh mẹ đã xem cho con bé đó rồi, nếu nó đồng ý con thì nó và con sẽ làm cho dòng tộc ta sẽ ngày càng đi lên nữa
- Vậy sao? Nhưng chắc gì cô ấy đồng ý cơ chứ - Shin
- Thì em phải biết cách để làm cho cô ấy đồng ý chứ. Đó là việc của em – Kaitou quay sang Hattori – còn em nữa, cô gái ấy của em cũng là bạn Ran phải không?
- Hả? Àh vâng. Là bạn thân của Ran luôn – Hattori giật mình khi thấy Kaitou chĩa sang mình
- Từ ngày mai em sẽ đi học cùng Shin. 2 đứa làm sao thì làm, không giải quyết đc chuyện đó thì coi chừng anh – Kaitou nói sắc
- Sao…..sao chứ? Đi học á? – Hattori mặt không còn 1 hột máu
- Kaitou nói đúng đấy, cô đã đăng ký cho con luôn rồi. Từ mai con hãy đi chung với Shin
- Vâng…..vâng ạ
- Hahaha có đồng minh rồi. Từ mai là bạn tốt nghen – Shin cười chọc Hattori
- Thôi đi – Hattori liếc Shin rồi đi thẳng lên phòng
Sáng hôm sau tại phòng giám thị
- Em muốn chuyển lớp àh?
- Vâng. Có chuyện gì sao thầy? – Shin
- Uhm….tôi e là chuyện này khó đấy, vì đã học gần nửa học kỳ rồi, danh sách chính thức cũng có rồi, bây h mà chuyển thì……………
- Shinichi không đc thì chắc là em đc phải không thầy? Em mới nhập học mà – Hattori cười
- Uhm em thì sẽ học A13.
- Không đc, em cũng muốn vào A13. Nếu không thì thầy phải chuyển thằng này qua lớp khác – Shin đập bàn
- Nhưng mà…………
- Thầy có muốn mất chức không? Đây là con của ông bà Kudo đấy, cho cậu ta chuyển đi, lúc sáng họ có gọi nói tôi rồi – thầy hiệu trường bước vào
- Dạ, chào thầy. Tôi hiểu rồi
Sau đó thầy giám thị chuyển Shin qua A13 và cùng Shin với Hattori đi vào lớp
- Chào cô Jodie, hôm nay tôi đem cho lớp cô 2 học sinh mới đây – thầy giám thị bước vào và Shin với Hattori bước theo sau
- Ô la la. Em chính là Shinichi Kudo?
- Vâng. Chào cô. Chào các bạn – Shin nở 1 nụ cười ranh mãnh
Trong khi cả lớp đang ngây ngất thì Ran và Kazuha liếc thẳng vào Shinichi và Hattori với cặp mắt hình viên đạn, có thể bắn trúng họ bất cứ lúc nào
- Còn em là?
- Em là Hattori Heiji, anh bà con với Shin
- Ồ thú vị nhỉ. Anh em cùng lớp
- Mà tụi em ngồi ở đâu đây cô? – Shin cười
- Àh…. – cô Jodie nhìn quanh lớp – 2 em xuống bàn cuối ngồi nhé, ớ đấy còn 2 cái bàn trống, kế bên Ran đấy
- Không đc! – Ran đứng phắt dậy
- Why?
- Àh em…..em nghĩ đối với 1 người quý tộc như cậu ấy thì làm sao có thể cam chịu ngồi bàn cuối đầy muỗi chứ - Ran cố kiếm ra lý do
- Ồh không sao không sao. Tôi rất thích ngồi bàn cuối, phải không Hattori? – Shin ra hiệu
- Àh…vâng đúng vậy
- Thôi đc, vậy 2 em xuống dưới ngồi đi
- Vâng
Thế rồi Shin và Hattori xuống dưới và ko kèm cho Ran và Kazuha 1 nụ cười đắc ý. Còn về phần Haibara thì cô rất bực khi thấy như vậy, nhưng cô không thể làm gì trong giờ học
Giờ ra chơi hôm ấy.
- Chào cô vợ tương lai. Có chuyện gì mà thấy “vợ” có vẻ bực thế? – Hattori vừa ngậm cây kẹo vừa chọc Kazuha
- Anh nói gì hà? Nói lại thử xem – Kazuha hét lên
- Ồ không, chỉ hỏi thăm thôi mà. Hihi
- Anh có tin tôi tặng anh mấy đòn không? – Kazuha giơ nắm đấm lên
- Áy khoan khoan. “ Chồng” chỉ giỡn một chút thôi mà – Hattori phẫy tay
- Anh mà còn xưng hô với tôi như thế thì coi chừng tôi đấy
- Oh sorry sorry,“vợ” …… ấy quên, cậu ăn kẹo không? Chồng…..àh không…..tớ còn mấy cây đây. Coi như tạ lỗi nhé – Hattori đưa mấy cây kẹo ra
- Cậu biến đi chỗ khác là coi như tạ ơn tôi rồi
Kazuha đang định ngồi xuống thì có người nào có đụng vào cô làm cô ngã nhào ra phía trước, ko biết vô tình hay cố ý, cô lại ngã ngay…..thanh kẹo của Hattori.
- Kazuha, cậu làm gì thế? – Ran đang đi vào lớp, thấy thế cô liền chạy lại
- Ơ tớ, tớ không biết. Có ai đó xô tớ ngã – Kazuha giật mình
- Thì ra là cậu thích thanh kẹo của tớ àh…..nhưng thôi cũng đc, nếu thích thì tớ nhường cho “vợ” đây – Hattori cười
- Cậu……… - Kazuha tung ra liên tiếp mấy đòn Akido, nhưng cũng may là anh chàng có phép thuật nên tránh đòn của Kazuha 1 cách nhẹ nhàng
- Thôi, thôi cho can – Shin đi lại
- Còn anh nữa đấy. Liệu hồn vào – Ran liếc Shin rồi cùng Kazuha đi vào lớp
Sau khi Ran và Kazuha vào lớp
- Chuyện gì thế hà? – Shin quàng vai Hattori
- Có gì đâu, giỡn chút mà – Hattori cười đắc thắng
- Cậu đúng là………. |
| | | Anfu
Tổng số bài gửi : 1317 Birthday : 03/04/1995 Age : 29
| Tiêu đề: Re: [Long Fic sưu tầm] Tình yêu tìm thấy 19/4/2013, 00:21 | |
| Chap 11: Chiếc dù thủy tinh!
Ra về, Ran và Kazuha bất ngờ thấy Haibara đứng trước cổng
- Kazuha! – Haibara quay lại khi thấy Ran và Kazuha đang đi đến
- Haibara, cậu…… - Ran thấy Haibara kêu Kazuha nên cô tưởng Haibara đã hiểu nhưng.
- Tôi không kêu cậu, tôi muốn nói chuyện riêng với Kazuha
- Cậu tìm tớ có việc gì?
- Cậu ra đây, tớ có chuyện riêng cần nói – Haibara nhìn Kazuha
- Ờ. Cậu về trước đi Ran – Kazuha nhìn Ran
- Nhưng…………
- Cậu cứ về trước đi, tối tớ phone cho cậu. Bye – Kazuha chạy theo Haibara và ko quên quay lại cười với Ran
Đúng lúc ấy Shin và Hattori đi lại
- Tội nghiệp cô ghê, vẫn chưa làm lành với cô ấy đc hả?
- Cậu im đi.- Ran “ tặng” cho Shin 5 dấu tay trên mặt - Cũng tại cậu mà ra cả đó. Nếu thật sự tôi mất cô ấy thì cậu cũng không sống yên với tôi đâu – rồi cô bỏ về
- Tự dưng đi chuốc họa vào thân – Hattori lắc đầu nhìn Shin
- Ai chẳng biết cậu may mắn quá rồi. Thôi về - Shin lấy tay xoa cái chỗ đang ửng đỏ lên
- Uh. Về tớ sẽ nhờ anh Kaitou lấy trứng vịt thoa cho cậu hihi
- Thôi, thà cậu đừng nói, cậu mà nói là tớ nghĩ sẽ ko có trứng vịt mà lăn đâu, có khi còn thêm nữa đấy – Shin lắc đầu
- Mới tí đã xanh mặt rồi. Cho đáng đời cậu, ai kêu cứ thích đi chọc phá cô ấy làm chi
- Chứ cậu thì sao hả? Lúc sáng ai đã chọc cho Kazuha nổi cơn lên rồi tung mấy đòn Akido vào cậu đấy? – Shin cũng không vừa
- Nhưng tớ né đc, còn cậu, đưa luôn cái mặt ra nhận lấy!
- Có gì đâu, cái tát của cô ấy chẳng đau gì cả, chỉ đỏ lên thôi
- Thật không? Hay để tớ…….. -
Hattori định…………nhưng bị Shin chặn lại kịp. Rồi cả 2 thi nhau “ kể tội “ trong suốt đoạn đường về nhà
Sáng hôm sau tại công viên. Ran đứng đợi Haibara theo lời của Kazuha tối qua. Khi thấy Haibara đi lại, cô cười rất tươi
- Haibara! – Ran vẫy tay
- Đến rồi đó hả? Lâu chưa?
- Àh tớ mới đến thôi. Tớ có chuyện muốn nói với cậu – Ran mở lời
- Khoan, tôi hẹn cô ra đây mà muốn nói chuyện với cô, chứ không phải để nghe cô nói
- À, vậy cậu nói đi!
- Tôi không có thời gian nên chỉ nói ngắn gọn thôi. Thứ 1: tôi sẽ vẫn chơi với Kazuha như bt nhưng với cậu thì không!
- Tại sao chứ? Tớ……….. – Ran sock khi nghe Hai nói vậy
- Thứ 2: Tôi không muốn thấy cậu trong những lần tôi và Kazuha nói chuyện.
- Nhưng Haibara àh……cậu phải nghe tớ nói chứ - Ran nhìn Hai với vẻ thất vọng
- Tôi nói xong rồi. Chào cô!
Rồi Haibara đứng dậy, đi khỏi công viên. Lúc này trong công viên dường như chỉ còn mình Ran ngồi đó với những tán cây, rồi cơn mưa bất chợt đổ xuống, cơn mưa như muốn xóa tan đi những giọt nước mắt đang lăn dài trên mặt cô. Có vẻ như mưa cũng ko muốn nhìn thấy cô khóc…………….Cô vẫn khóc như vậy trong khi cơn mưa vẫn tiếp tục lớn dần và kéo dài đăng đẳng. Rồi đột nhiên cô thấy mình không còn chạm đến những hạt mưa nữa trong khi mưa vẫn còn trước mặt cô. Cô nhìn lên thì thấy 1 cây dù bằng thủy tinh mỏng đang che chở cô, nhìn qua thì cô thấy có 1 người đang ngồi kế bên cô và mỉm cười
- Anh là ai?
- Tôi là Kaitou Kid, anh của Shinichi và Hattori!
- Àh, tôi nhớ rồi, lần ấy tôi cũng có gặp anh – Ran đang định lấy bịnh khăn giấy trong túi ra lau nước mắt nhưng bịch khăn giấy của cô đã ướt từ lâu
- Em cầm lấy! – Kaitou nhẹ nhàng đưa cho Ran chiếc khăn
- Cám ơn anh – Ran cười nhưng cô ko nhận lấy chiếc khăn
- Em thật sự không cần nó sao?
- Tôi không muốn lấy bất cứ thứ gì liên quan đến tên Shinichi đó cả
- Nhưng khăn này là của anh, đâu phải của cậu ấy!
- Nhưng anh là anh của cậu ấy!
- Như vậy thì cũng đâu có nghĩ chiếc khăn này là của cậu ấy. Đúng không? – Kaitou cười
Nụ cười của Kaitou làm dịu đi lòng Ran và cô cầm lấy chiếc khăn đó
- Anh không hỏi tôi tại sao ngồi đây 1 mình sao? – Ran quay sang
- Anh biết chuyện gì xảy ra với em nên anh ko hỏi
- Anh thấy hết tất cả mọi chuyện sao? – Ran ngạc nhiên
- Không, anh vừa mới đến thôi. Chỉ cần nhìn tâm trạng của em là biết ngay ấy mà – Kaitou nở nụ cười nửa miệng quen thuộc
- Vậy àh. Gia đình anh toàn những người khó hiểu!
- Uh, anh là người đơn giản nhất rồi đấy ^^
- Ủa mà hình như cây dù này bằng thủy tinh? – Ran ngạc nhiên khi nhìn rõ cây dù đang che trên đầu cô
- Chính xác. Anh mới làm đấy. Đẹp chứ?
- Mới làm? Anh hay thật, lần đầu em mới thấy 1 cây dù làm bằng thủy tinh đó
- Vì thủy tinh trong suốt, nó sẽ giúp ta tận hưởng đc những cơn mưa nhưng vẫn không làm ta ướt. Đó là điều đặc biệt của chiếc dù này!
- Anh ko sợ nó vỡ sao? Nó mỏng đến thế này mà
- Không bao h. Chiếc dù của anh là dù đặc biệt, nó sẽ không bao h vỡ. Dù em có đập nó như thế nào đi chăng nữa. Nó chỉ vỡ khi mình không còn cần đến nó nữa thôi
- Hay thế!
- Hết mưa rồi – Kaitou hạ chiếc dù xuống – 2 anh em mình đi dạo cho khuây khỏa nhé, ngằm nhìn đường phố sau cơn mưa cũng làm ta thư giản đấy
- Vâng!
Rồi Ran cùng Kaitou đi khắp phố này đến phố nọ. Ran thật sự thấy vui khi đi cùng Kaitou, “ anh ấy thật dễ thương”
- Àh anh Kaitou này. Anh thật sự là anh của Shinichi sao?
- Sao em hỏi vậy?
- Em thấy 2 người không giống nhau gì cả
- Hihi anh xem vậy chứ khó tính hơn Shinichi nhiều đấy. Em đừng thấy anh vậy mà nghĩ anh hiền
- Nhưng dù gì anh cũng ko điên như cái tên Shinichi!
- Sao? Em nói Shinichi điên àh?
- Vâng! Cậu ấy toàn làm chuyện khiến em bực mình, phải chi cậu ấy bằng 1 phần anh thì hay quá – Ran nhớ lại
- Vậy àh. – Kaitou cười khẽ - Thôi cũng trễ rồi, anh có việc, để anh đưa em về
- Thôi, có việc thì anh cứ đi trước đi. Em phải qua nhà Kazuha nữa
- Uh, anh tặng em cây dù này – Kaitou đưa cho Ran cây dù
- Nhưng nó là của anh mà!
- Thì là của anh làm cho cho em. Thôi cầm lấy đi
- Vâng! Cám ơn anh nhiều – Ran nhận lấy và cười
- Anh đi đây. Bye em!
- Chào anh!
Về đến gia tộc, thấy nhà mình mây đen lảng vảng, Kaitou như hiểu phần nào
- Đến rồi hả cô?
- Ủa Kaitou đấy àh. Uhm, lúc trưa mới có tin báo. Có lẽ cô phải đi bàn bạc lại
- Không cần đâu cô, con tin Shin sẽ vượt qua đc, cậu ấy lớn rồi, việc đó cũng phải đến thôi
- Nhưng mà cô sợ………..
- Cô cứ tin con, cậu ấy nhất định làm đc! |
| | | Anfu
Tổng số bài gửi : 1317 Birthday : 03/04/1995 Age : 29
| Tiêu đề: Re: [Long Fic sưu tầm] Tình yêu tìm thấy 19/4/2013, 00:21 | |
| Chap 12: Trao đổi!
Tối hôm đó, khi Shinichi và Hattori vừa bước vào nhà thì
- 2 đứa ngồi xuống – Kaitou nói gọn
Shin và Hatt mặc dù ko biết chuyện gì đang xảy ra nhưng vẫn im lặng ngồi xuống chứ ko dám cãi
- Con biết chuyện gì sẽ xảy ra với mình trong năm nay chứ Shin? – bà Kudo đáp
- Àh là chuyện con phải về thế giới đó để gặp trưởng lão và thi cấp bậc với người con trai của gia tộc khác – Shin đáp nhanh
- Vậy con biết điều kiện để thi là gì ko?
- Thì con sẽ thi chung với người bạn đời của mình.
- Đúng! Nhưng quan trọng là cô gái ấy phải tự nguyện cùng đi với con thì cô ấy mới có thể dễ dàng qua đc thế giới ấy, còn không thì cô ấy sẽ bị kẹt lại sẽ không gian kết nối vĩnh viễn
- Chuyện này thì con biết rồi.
- Vậy con có biết là tuần sau con phải thi rồi không? – ông Kudo lên tiếng
- Sao ạ? Tuần sau ư? – Shin mở to mắt
- Phải, mẹ mới đc trưởng lão báo hồi trưa.
- Sao….sao nhanh vậy?
- Không nhanh đâu. Vì việc tìm đc người con gái ấy thì mấy tháng trước em đã tìm đc rồi và cũng có thể đã chinh phục đc cô ấy. Nhưng em không làm, cho nên đến bây h em mới nói là nhanh. Cũng tại việc làm ngu ngốc của em mà ra cả
- Con đi 1 mình đc không mẹ?
- Không đc! Đây là cuộc thi giữa 2 người kế thừa gia tộc lớn nhất nên phải đi kèm với cô gái ấy mới có thể chiến thắng. – ông Kudo nói
- Nhưng mà…………
- Em làm sao thì làm, hãy đi mà xin lỗi và nói rõ với cô ấy. Anh nghĩ cô ấy sẽ bỏ qua
- Trời ơi, anh có biết là cô ấy khó chịu và dữ dằn cỡ nào không? – Shin nhăn mặt
- Tại ai mà ra? – Kaitou liếc
Nhìn vào cặp mắt sắc như dao cạo của Kaitou, Shin liền im bặt ko nói gì nữa. Không khí tối hôm đó là 1 mảng đen tối bao trùm cả gia tộc.
Sáng hôm sau Shin đến lớp với vẻ mặt ko còn gì để tả: đôi mắt thâm quần, dáng vẻ uể oải. Mặc dù vào lớp với dáng vẻ như vậy nhưng cậu vẫn còn đủ sức để chọc Ran khi thấy Ran nói chuyện với Haibara mà cô ko đáp lại
- Sao thế? Chưa làm hòa đc với cô ấy àh? – Shin cười
- Tại ai mà ra hả? – Ran liếc Shin với cặp mắt y như Kaitou hồi tối làm anh toát cả mồ hôi
- Thôi, không tranh cãi với cô nữa. Àh, tối nay cô đến nhà tôi đc không?
- Anh nói gì? – Ran ngạc nhiên
- Tôi muốn mời tối nay cô đến nhà tôi ăn cơm. OK chứ?
- Tôi không rảnh và không bao h rảnh để đi với hạng người như anh!
- Vậy cô nói cho tôi nghe cô bận việc gì đi. Có thể tôi giúp đc thì sao?
- Coi như tôi van xin cô vậy! – Shin cầu khẩn
- Thôi đc, nhìn anh vậy chắc tôi qua bị gia đình anh dập dữ lắm rồi – Ran nhìn Shin cười – Nếu như anh làm cho Haibara chịu nói chuyện với tôi thì tôi đồng ý đi với anh, còn không thì anh đừg mơ tới việc đó
- OK. Qúa dễ! – Shin cười
Giờ ra chơi hôm ấy. Ran thấy Shin cùng Haibara đi ra khỏi lớp và chỉ 10’ sau họ bước vào. Haibara đi lại bàn của Ran và cười
- Tụi mình làm hòa nhé, Ran?
- Cậu hiểu rồi sao Haibara? -Kazuha cười
- Uhm, đúng là tớ đã hiểu lầm cậu, mấy ngày qua tớ cũng buồn lắm, tụi mình thân lại như xưa nghen
- Tớ cám ơn cậu, Haibara! Cám ơn cậu đã hiểu. – Ran ôm lấy Haibara
Lúc đó ở bàn kế bên
- Ê, mừng cho họ nhỉ - Hattori nhìn
- Chuyện quá dễ đối với Shinichi này – Shin cười
- Cậu nói gì thế?
- Àh, không! Tối nay nhà ta có khách – Shin cười bí hiểm
Và đúng như Shin nói, tối đó Ran đồng ý cùng Shin đi qua nhà của cậu ấy. Vừa bước vào, cô đã bị choáng ngợp bởi vẻ ngoài của nhà Shin. Dường như nó đc 2, 3 căn biệt thự ghép lại và khi bước vào cô như bị lạc vào chốn thiên đường. Xung quanh nhà làm bằng thủy tinh và có ánh vàng. Bên trong rất rộng, dưới sàn đc lót bằng lông cừu nên đi rất ấm. Đang bị choáng bởi 1 căn nhà xa hoa, tráng lệ như thế thì Ran giật mình khi thấy Kaitou đang ngồi trên chiếc ghế sa-lông, cũng làm bằng lông cừu gần đó cùng với ba mẹ Shin
- Oh, Ran! Chào cháu – bà Kudo cười niềm nở
- Dạ, vâng chào 2 bác. – Ran quay sang Kaitou – Chào anh
- Chào em, chúng ta lại gặp nnhau. Dường như em rất bất ngờ khi thấy anh ở đây thì phải? – Kaitou cười
- À vâng. Em không nghĩ anh sống cùng Shinichi – Ran đỏ mặt
- Hì, thôi em ngồi xuống đi
- Vâng ạ!
- Anh quen cô ấy sao? – Shin nhìn
- Có gặp ngoài phố 1 lần.
- Gia đình cô có việc nhờ cháu đó Ran!
- Ơ việc gì ạ? – Ran giật mình
- Em uống nước đi – Kaitou rót trà vào ly và đưa Ran – Việc này không khó đối với em đâu, đừng lo
- Phải đó! – ông Kudo đồng tình
Lời nói của Kaitou làm Ran thấy yên tâm phần nào nhưng cô vẫn lo, vì cô ko biết họ sẽ nhờ mình việc gì |
| | | Anfu
Tổng số bài gửi : 1317 Birthday : 03/04/1995 Age : 29
| Tiêu đề: Re: [Long Fic sưu tầm] Tình yêu tìm thấy 19/4/2013, 00:21 | |
| Chap 13: Tại sao không?
5’ sau khi mọi người nói cho Ran biết việc họ nhờ cô làm thì..
- SAO Ạ? – Ran hét toáng lên
- Đấy là việc gia đình bác muốn nhờ cháu. Cháu đồng ý chứ?
- KHÔNG! KHÔNG! Cháu không đi qua đó đâu – Ran lắc đầu nguầy nguậy
- Nhưng không phải cô thì không ai giúp tôi đc đâu – Shin nói nhẹ
- Nhưng mà, cháu….cháu có biết gì đâu. Cháu không giúp đc gì đâu – Ran vẫn từ chối
- Em sẽ làm đc. Vì em có năng lực để dễ dàng giúp Shin vượt qua kỳ thi đó – Kaitou khuyên
- Không. Em không có dính dáng gì đến gia đình này hết nên em không thể làm đc. Mọi người nhờ người khác đi. – Ran đứng bật dậy – Chào mọi người – rồi cô chạy ra khỏi căn nhà tráng lệ đó
- RAN! RAN! – bà Kudo kêu với theo rồi quay sang Kaitou - Kai……ủa, anh Kaito con đi đâu vậy Shin…….. – nhưng Shin lẫn Kaitou đã đi đâu mất
“ đúng là 1 gia đình quái dị “ Ran nghĩ. Cô cắm đầu chạy, cô cố chạy càng ngày càng nhanh dường như muốn biến khỏi cái đoạn đường ấy càng nhanh. Nhưng Shin và Kaitou đã đứng trước mặt cô làm cô giật mình xém ngã ra sau nhưng cũng may là Shin và Kaitou cùng đỡ cô lại
- Em làm gì mà chạy như ma đuổi thế. Từ từ đã nào – Kaitou cười
- 2 người……không phải là người đúng không? – Ran nghi
- Tại sao cô lại nói thế. Tôi cũng ăn, cũng đi học, cũng sống bình thường, thế không phải là người chứ là gì? – Shin cười bí hiểm
- Tôi không biết nhưng có cái gì đó lạ lắm, không giống với người bình thường, chẳng hạn như là qua thế giới thì đó, rồi thi nâng cấp gì đó, rồi mới nãy, dường như 2 người không có chạy theo tôi nhưng lại đứng trước mặt tôi, giống như là có phép thuật vậy đó – Ran nhíu mày
- Hahaha, cô bé quả thật rất thông minh. Đúng là gia đình Kudo là 1 gia đình khác với mọi người, nhưng chỉ khác việc có năng lực thôi chứ mọi thứ thì vẫn như người bình thường - Kaitou phá lên cười
- Sống trong 1 căn nhà như vậy mà gọi là y như người bình thường sao? – Ran nhớ lại
- Ôi trời, thì có gì đâu, nếu muốn, cô cũng có thể làm cho căn nhà mình thành giống như vậy – Shin
- Tôi không có giàu như anh – Ran liếc
- Đâu cần giàu. Đứng yên 1 chỗ, làm 1 vài phép là ra ngay ấy mà. – Shin cười
- Tôi không phải là người có năng lực như gia đình anh.
- Nếu em đồng ý đi cùng với Shin qua đó thì sau khi về em cũng sẽ có đc năng lực trong người
- Thôi, tôi không cần cái năng lực đó, tôi chỉ muốn là người bình thường thôi.
Nói rồi Ran bỏ chạy đi và khuất dạng sau bóng tối.
Sáng hôm sau vào lớp, Ran nói cho Kazuha nghe chuyện xảy ra tối qua và cô cũng quay qua nhìn Hattori bằng 1 ánh mắt khác thường
- Ran, Kazuha! Xuống căntin không? – Haibara bước vào
- Ờ cũng đc.
3 cô bạn vui vẻ ra khỏi lớp và cùng nhau đi xuống căntin. Trước đó, chính mắt 3 người đều nhìn thấy Shin và Hattori đang ngồi trong lớp và con đường đi xuống cantin mà họ đi là con đường ngắn nhất nhưng khi xuống tới thì họ lại thấy Shin và Hattori đang ngồi ăn dưới đó
- Ê này, qua bên đây ngồi chung đi – Hattori vẫy tay
- Sao lại thế? Lúc nãy 2 người đó còn trên lớp mà – Haibara ngạc nhiên
- Rõ dỡ hơi – Ran hiểu chuyện gì xảy ra, nhìn sang Kazuha và cô cũng gật đầu, rồi họ cùng lại bàn đó
- Sao 2 cậu lại xuống trước tụi này thế? – Hai ngồi xuống và hỏi
- Thì họ có đi bình thường đâu mà lại không xuống trước – Ran nói xéo và liếc Shin
- Là sao? – Hai tỏ vẻ ko hiểu
- Àh, thì chúng tôi chạy nên nhanh hơn mấy cậu thôi – Shin cười trừ
- Chạy kiểu gì mà áo ko có lấy 1 giọt mồ hôi ấy nhỉ? Bữa nào, cậu chỉ cho tớ đc không? – Kazuha chọc
- Cô vợ cậu ko vừa đâu. Hihihi – Shin ghé tai Hattori nói nhỏ
- Sao? Đc không mà nhỏ to gì đó? – Kazuha tiếp tục chọc
- OK OK, việc gì chứ việc đó quá dễ mà. – Hattori cười
- 3 cậu ăn gì để tôi kêu cho – Shin lịch sự
- Gớm, làm như tốt bụng lắm. – Ran nói móc
- Thôi, 2 người toàn nói gì không đâu – Haibara lên tiếng
- Ờ, cô bạn này còn biết điều đó. Hỏi lại lần cuối, ăn gì không tôi kêu luôn, không thì thôi àh – Shin nói chắc
- Thôi đc, muốn tốt bụng thì tôi cho cậu cơ hội. Kêu giùm tôi, 1 tô phở, 1 ly sữa chua đá, 1 cây kem, 1 chai pepsi và 5 cái bánh LottePie – Ran cười
- Ăn gì dữ thế? - Shin nhăn mặt
- Chưa hết. Kêu giùm tớ giống y như vậy luôn. – Kazuha tiếp
- 2 cậu này…….. – Haibara lắc đầu
- Lo gì, người ta muốn tốt bụng thì mình cho. Cậu có ăn gì thì kêu luôn đi – Kazuha cười
- Ơ, tớ chỉ ăn phở thôi
- Còn nước nữa, ăn không uống là sao? À hay kêu cho cậu 1 ly sữa chua luôn đi – Kazuha cười
- OK vậy đi. Nhờ cậu vậy nhé, Shinichi ^^ - Ran nở nụ cười rất ư là tươi
- Trời ạ, Hattori, cứu tớ với – Shin quay sang Hattori
- Ai kêu mời chi giờ la. Thôi, tự giải quyết đi em
- Cậu mà ko giúp tớ nói với anh Kaitou ngày hôm qua cậu sự dụng phép thuật để………. – Shin chưa kịp nói hết bị Hattori chặn họng lại
- Thôi thôi, tớ giúp phần “vợ” tớ cho. Làm ơn, đừng nói – Hattori xanh mặt
- Phải vậy chứ. Đi nào
Shin và Hattori đi vào phía trong, còn ở ngoài này Ran và Kazuha đc trận cười sảng khoái vào buổi sáng và còn đc no cái bụng nữa chứ. |
| | | Anfu
Tổng số bài gửi : 1317 Birthday : 03/04/1995 Age : 29
| Tiêu đề: Re: [Long Fic sưu tầm] Tình yêu tìm thấy 19/4/2013, 00:22 | |
| Chap 14: Lửa thử vàng……..gian nan thử sức!
1 tuần sau_trường Teitan vào giờ ra chơi
- Này Shin, cậu làm sao thế? Sao người cậu nóng quá vậy? – Heiji giật mình khi đụng phải Shinichi
- Vậy àh, sáng nay tớ vẫn bình thường mà sao giờ……..hự - Shin khụy xuống vì cậu cảm thấy dường như mọi thứ trước mặt mình bỗng mờ hẳn đi và đầu cậu quay cuồng
- Shin, Shin, sao thế này – Heiji hốt hoảng đỡ Shinichi dậy
Cũng lúc đó Ran, Kazuha và Haibara vừa đi tới
- Sao thế?
- Shin nó bị làm sao ấy, các cậu xem thử xem – Heiji ngước lên nhìn
- Cậu ấy nóng quá, mồ hôi đổ quá trời nè, đưa cậu ấy lên phòng y tế mau – Ran cúi xuống, lấy khăn tay lau mồ hồi cho Shin
- Không đc, phải đưa cho cậu ấy về nhà, anh Kaitou có thể sẽ lo đc việc này – Heiji nghĩ
- Nhưng giờ về nhà thì xa lắm, cậu cõng cậu ấy đc không? – Kazuha lo
- Không cần! – Heiji cõng Shin lên và chạy ra góc hành lang tối
- Ơ này………. Cậu ấy đi đâu thế, cửa ra phía này mà – Haibara ngạc nhiên
- Không lẽ……………… - Ran nhìn Kazuha và cùng chạy về phía hành làng vừa rồi nhưng không thấy Heiji và Shin đâu cả - Chắc là về đến nơi rồi
- Ừhm – Kazuha gật đầu
- 2 cậu nói gì mà tớ không hiểu?Về đến nhà là sao? Mà 2 cậu ấy đi đâu mất tiêu rồi? – Haibara ngơ ngác nhìn xung quanh
Tại gia tộc Kudo_ phòng Shinichi
- Không ổn rồi, thân nhiệt cậu ấy giảm nhanh quá – Kaitou lắc đầu nhìn cây nhiệt kế
- Cô cậu đi đâu rồi, kêu họ về đi – Heiji nhìn
- Em chạy ra liên lạc với họ mau đi, lấy đồ của anh cho nhanh, trên bàn đó – Kaitou nói nhưng không nhìn Heiji
- Vâng!
10’sau khi Heiji ra khỏi phòng Shin thì ông bà Kudo về đến
- Nó sao rồi Kaitou – bà Kudo ngồi xuống giường
- Thân nhiệt cậu ấy giảm rất nhanh nhưng con đã duy trì lại thân nhiệt cho cậu ấy, nhưng ko biết kéo dài đc bao lâu, phải đưa cậu ấy về thế giới kia nhanh
- Phải rồi, sau 1 tuần khi trưởng lão ra thông báo, nếu không trở về thì có thể sẽ mất hết phép thuật, Shin đang có tình trạng đó - ông Kudo chống cằm
- Vậy thì phải đưa cậu ấy đi ngay – Heiji sợ
- Không đc, nếu đi mà không có con bé Ran thì qua đó cũng ko đc gì, phải đi tìm Ran ngay – bà Kudo nhìn Heiji ra lệnh
- Nhưng cô ấy có đồng ý không?
- Cậu duy trì thân nhiệt cậu ấy giùm con, Ran để con lo – Kaitou nhìn ông Kudo
- Đc rồi, con đi đi – ông Kudo ngồi xuống thế chỗ cho Kaitou
Kaitou phóng nhanh đến trường Teitan tìm Ran
- Sao anh đến vào giờ này? Shin sao rồi?
- Chỉ có em mới giúp đc Shin, cậu ấy……………..
- Cậu ấy làm sao? – Ran mở to mắt nhìn Kaitou
- Nếu không đưa cậu ấy về thế giới kia trong ngày hôm nay thì cậu ấy có thể sẽ bị mất phép thuật và vĩnh viễn ko đc thừa kế gia tộc Kudo, đó là đều không ai muốn – Kaitou nhìn Ran
- Vậy thì mọi người đưa cậu ấy về nhanh đi – Ran lo
- Nhưng phải có em đi cùng thì mới đc. Vì mấu chốt cậu ấy qua đó là để thi nâng cấp, và chỉ có qua đó cậu ấy mới hồi phục lại đc, và chỉ có em mới có thể giúp cậu ấy thắng
- Nhưng em………….. – Ran ngập ngừng
- Coi như anh đại diện cho gia tộc Kudo năn nỉ em đc không? Em giúp cậu ấy đi, gia tộc Kudo ko thể thiếu cậu ấy đc – Kaitou nhìn Ran bằng con mắt có thể gọi là van xin
- Thật sự là chỉ có em?
- Vì em là người mà gia tộc đã chọn từ lúc Shin mới lọt lòng
- Thôi đc, em sẽ đi cùng cậu ấy. Bao h mình đi – Ran nhìn Kaitou vẻ quả quyết
- Ngay bây h!
- Vậy mình đi đi – Ran đứng dậy
- OK! – Kaitou vịnh vai Ran và trong giây lát cả 2 về đến nhà
Ran chạy thẳng vào phòng Shin
- Chào 2 bác – Ran cúi đầu
- May quá, cậu đến rồi – Heiji mừng rỡ khi thấy Ran
- Cháu đồng ý giúp Shin chứ? – bà Kudo nhìn Ran
- Vâng! Cháu đồng ý – Ran gật đầu
- Tốt! Mau đưa 2 đứa đi mau – ông Kudo ra lệnh
Kaitou đi lại cùng Heiji đỡ Shin qua phòng mật ở dưới tầng hầm cùng Ran và ông bà Kudo. Đường đi xuống tối đen như mật, chỉ có bước đi là phát sáng làm cho Ran thấy sợ nhưng nghĩ đến Shin, đến gia tộc Kudo cô lại vững bước đi tiếp. Khi vừa đặt chân xuống đến dưới vì căn phòng sáng bừng lên, cô nhìn xung quanh thì mọi người đã đứng đấy và Shin đang đứng giữa mọi người
- Cháu chuẩn bị chưa? – ông Kudo hỏi
- Vâng!
- Vậy thì em bước vào đứng cùng Shin đi – Kaitou nói
Ran đi vào trong giữa cùng Shin
- Đoạn đường qua đó có lẽ đối với cháu hơi khó chịu, nhưng cháu là con dâu tương lai của dòng tộc nên có lẽ không sao, chỉ cần cháu thật tâm muốn đi cùng Shin là đc. Cháu hiểu chứ? – bà Kudo hỏi
- Vâng! Cháu hiểu – Ran gật nhẹ
- Vậy thì bắt đầu đc chưa? – Heiji hỏi
Ông bà Kudo gật đầu và cả 4 người cùng làm phép để đưa Shin và Ran qua thế giới bên kia. Đúng là trên đoạn đường đi Ran thấy trong người mình như bốc cháy vậy, xung quanh cô chỉ có Shin và 1 màu đỏ như lửa, Ran giữ Shin thật chặt để cậu ấy không ngã xuống mặc dù cô có thể ngã xuống bất cứ lúc nào nhưng trong tâm cô không cho phép đều đó nên có vững chân mình và giữ chặt Shin cho đến khi ra khỏi cái “vòng lửa” đó |
| | | Anfu
Tổng số bài gửi : 1317 Birthday : 03/04/1995 Age : 29
| Tiêu đề: Re: [Long Fic sưu tầm] Tình yêu tìm thấy 19/4/2013, 00:22 | |
| Chap 15: Thế giới kỳ lạ!Chặng đường đi khó hơn cô nghĩ cho nên đến 30’ sau 2 người mới đáp đc đến thế giới đó - Woa! Lâu rồi mới đc về nhà, thoải mái ghê – Shin vươn vai - Ủa sao tỉnh lại nhanh vậy? Lúc nãy cậu còn ngất trong khi đi đến đây mà? – Ran ngạc nhiên - Đến nhà mình thì tôi tỉnh lại thôi, không đâu bằng nhà mình mà ^^ - Shin cười - Nhà? - Uhm thì đây là nơi tôi sinh ra mà, ko phải nhà thì là gì? - Vậy còn đất nước mà cậu và gia đình đang sống là gì? – Ran ám chỉ - Tôi chỉ mới sống ở đó 10 năm thôi - 10 nam mà gọi là mới sống? Vậy chứ bao nhiêu lâu thì gọi là đã sống lâu ở đó? – Ran tròn mắt - Hihihi Ủa mà sao cô đến đc đây vậy? – Shin gãi đầu cười - Thì theo cậu đến chứ sao! - Ko bị kẹt lại hả? Bộ cô thật tâm muốn đi với tôi sao? – Shin nhìn Ran - Cậu nói vậy là sao hả? – Ran liếc - Thì tôi tưởng người như cô chắc sẽ ko đời nào đồng ý đi với tôi. Mà cũng mừng ghê ha, đi qua ngon ơ, ko bị kẹt lại - SHINICHI! – Ran gào lên và Shin……nhanh chóng chạy – ĐỨNG LẠI! - Hehe vui ghê, lâu rồi ko chơi rượt bắt trên nhà mình – cậu quay lại nhìn Ran – Ráng lên hahaha Do việc chạy mà ko nhìn trước nên cậu đâm thằng vào 1 người mập mạp mà ngã nhào xuống đất - Ui da! - Sao thế Shinichi! Lâu quá không gặp mà vẫn còn hậu đậu thế àh – ông lão cúi xuống đỡ Shin dậy - Trưởng lão! – Shin giật mình khi thấy người vừa đụng vào mình - Đáng đời chưa! Chạy cho dữ vô – Ran chạy lại cười - Có phải cô bé Ran dễ thương đây không? - Ông là ai mà sao biết cháu? – Ran ngạc nhiên - Ta là trưởng lão – Agasa Hiroshi – ông cười - Ông àh, nghĩ sao mà nói cô này dễ thương chứ! – Shin nhăn mặt - Cậu nói thế là sao hả? - Ờ thì ông nghe bố mẹ cháu gọi như thế. Mà giờ về thi phải không? Ông chờ lâu lắm rồi đấy! - Cũng tại cô nàng đó hết đấy! Ko khéo 1 chốc nữa là cháu mất hết phép thuật rồi. Cũng may là nhờ ơn trời – Shin nói - Cậu……….tôi mà tha cho cậu tôi thề không làm người! - Ran trừng mắt nhìn Shin - Thôi thôi, vợ chồng với nhau mà lại cãi nhau hoài! – ông Agasa can - VỢ CHỒNG?????? – Ran quay lại nhìn ông Agasa ko chớp mắt - Ủa chứ nếu không phải thì sao cháu qua đây đc. - Lòng tốt thôi! – Shin chọc - Cậu……. – Ran giơ nắm đấm lên Nhưng chưa kịp làm gì Shin thì lại có người cản - SHINICHI! - HAKUBA! – Shin quay lại - Lâu quá không gặp, bây h gặp lại thì lại là đối thủ với nhau! – Hakuba quay sang Ran – cô này chắc là vợ cậu phải không - Thôi các cháu cứ đi chơi đâu đó rồi nói chuyện cho vui, ông về chuẩn bị cho cuộc thi đây - Vâng! Chào trưởng lão! - Có việc gì thì cứ đến tìm ông, nhất là cô bé Ran dễ thương này – ông Agasa xoa đầu Ran - Cám ơn ông! – Ran cười Sau khi ông Agasa đi thì - Chào cậu. Tôi là Hakuba Saguru. - Àh chào cậu, tôi là Ran Mori – Ran lịch sự - Cậu rất dễ thương, may phúc cho cậu đấy nhé Shinichi – Hakuba huýt tay Shin - Ủa mà đối thủ kỳ này của tớ là cậu à? – Shin nói sang việc # - Uh. Tớ nghe trưởng lão nói thế nên ngày nào cũng đợi cậu nè. Anh Kaitou và Heiji vẫn khỏe chứ? - Uhm họ vẫn khỏe. Nhưng anh Kaitou “hắc ám” lắm – Shin lè lưỡi - Này này, tôi về nói lại là cậu chết đấy nhé. – Ran gằn - Cho tôi xin đi, qua đến đây rồi mà…………. – Shin đang nòi giữa chừng thì - Mà sao hả? - ANH KAITOU! – Ran và Hakuba đồng thanh - 2 đứa sao thế? Gặp anh bộ như gặp mà sao mà la toáng lên thế? - Anh xuống đây lúc nào vậy? – Ran - Xuống sau 2 đứa 1 tiếng. Dạo này nhà em vẫn khỏe hết chứ Hakuba? - Vâng ạ! - Shin! - DẠ? – shin giật mình - Bố mẹ em dặn phải gặp trưởng lão sau khi xuống đây đó, còn anh thì xuống đây có việc, nhân tiện quan sát cuộc thi luôn – Kaitou nói 1 tràng Không phải nói, như sét đánh ngang tai, Shin cảm thấy lùng bùng vì cậu tưởng sau khi xuống đây sẽ đc thoải mái ai dè……………………!!!! |
| | | Anfu
Tổng số bài gửi : 1317 Birthday : 03/04/1995 Age : 29
| Tiêu đề: Re: [Long Fic sưu tầm] Tình yêu tìm thấy 19/4/2013, 00:23 | |
| Chap 16: Cô bạn mới!
Cùng lúc đó, ở Tokyo, trường Teitan, Heiji đang bị vây bởi Kazuha và Shiho
- Cậu có nói không hả? Các cậu đưa Ran đi đâu rồi? – Kazuha gằn
- Trời ạ, nói hàng chục lần rồi. Cô ấy chỉ đi khoảng 2 tuần thôi, bảo đảm khi về cô ấy ko bị mất 1 cọng tóc nào đâu
- Nhưng mà cô ấy đi đâu mới đc chứ? – Shiho lo
- Cái chuyện đó thì………… trời ơi, ko nói đc – Heiji nhăn mặt
- Bây giờ cậu ko nói phải không?
- Ko nói đc chứ ko phải là ko muốn nói, năn nỉ 2 người đó, đừng có hỏi nữa!
- Thôi đc, Shiho. Mình vào lớp! – Kazuha
- Nhưng còn……………… - Shiho ngập ngừng
- Hắn ko nói đâu, đừng hỏi nữa chi cho mất công. – Kazuha liếc
- Vậy mình biết nói sao với ba mẹ Ran?
- Việc đó 2 cậu khỏi lo, trước khi đi ông bà Mori đã đc cô Kudo qua nói chuyện – Heiji cười
- Vào lớp!
Kazuha kéo Shiho vào lớp mà ko quên “ tặng “ cho Heiji 1 cái liếc sắc bén làm anh chàng đổ mồ hôi ^^!
Ở thế giới của Shinichi, cuộc thi cũng sắp đc diễn ra với sự chuẩn bị tất bật của trưởng lão và mọi người. Trong khi đó thì Ran là người rảnh nhất vì cô ko phải làm việc gì mặc dù cô rất muốn giúp, nhưng theo luật lệ thì người con gái trong cuộc thi sẽ hoàn toàn ko đc đụng đến bất cứ việc gì, họ chỉ việc chờ đến khi cuộc thi chính thức diễn ra
Vì quá rỗi, trong khi Shinichi, Kaitou và Hakuba tất bật chạy ngược chạy xuôi trong việc chuẩn bị thì Ran lại đi dạo phố phường.
“ Chán quá, phải chi có ai đi cùng cho vui “ Ran nghĩ thầm
- Xin chào, hình như cậu không phải là người của thế giới này?
1 cô bé dáng người nhỏ con, tóc hơi rối đưa ra 2 lon nước mời Ran
- Ờ phải, mình ở Tokyo thuộc Japan. Thế còn cậu?
- A, vậy bạn có phải là người cùng dự cuộc thi với Shinichi?
- Uhm, cậu biết Shinichi àh?
- Ở đây thì ai lại không biết gia tộc Kudo cơ chứ, huống gì bây h lại diễn ra cuộc thi nâng cấp bậc cho 2 cậu con trai kế thừa của gia tộc Kudo và gia tộc Saguru.
- Vậy àh! Tớ là Ran Mori, còn cậu?
- Aoko Nakamori! Cứ gọi mình là Aoko cho gọn hen ^^
- Rất vui đc làm quen với cậu!
- Thôi, tụi mình đi dạo rồi nói chuyện luôn, chứ đứng không thì chán lắm – Aoko đề nghị
- Uh
Ran rất vui vì cô đã làm quen đc 1 cô bạn rất dễ thương và vui tính, điều quan trọng là cô ko phải đi dạo 1 mình giữa cái thế giới mà cô hoàn toàn ko biết gì
- Ran biết anh Kaitou chứ? – Aoko bắt chuyện
- Uhm, anh ấy là anh của Shinichi mà
- Vậy kỳ này anh ấy có xuống không?
- Có, anh ấy đang ở nhà trưởng lão cùng Shinichi để chuẩn bị cho cuộc thi! Cậu quen anh Kaitou hả?
- Uhm, tớ và anh Kaitou tình cờ gặp nhau khi học cùng 1 khóa, anh ấy đã giúp đỡ tớ rất nhiều
- Oh, vậy ra cậu bằng tuổi anh Kaitou? – Ran ngạc nhiên
- Àh không, tớ thì bằng tuổi Shinichi thôi, nhỏ hơn anh Kaitou 1 tuổi - Aoko phẩy tay
- Vậy thì bằng tớ rồi! Cho tớ hỏi cái này nhé – Ran ngại
- Có gì cậu cứ hỏi!
- Hình như là cậu khá quan tâm đến anh Kaitou? – Ran nói nhỏ
- Không, không có. Tớ chỉ hỏi vậy thôi – Aoko đỏ mặt
- Vậy àh!
- Thôi, mình đi ăn kem đi. Gần đây có quan kem ngon lắm – Aoko nói sang chuyện khác
- Uhm
Ran đi theo Aoko và cô khám phá ra nơi này rất thú vị, nó vui và đặc biệt món kem socola cô đặc biệt thích thì rất ngon. Mặc dù Aoko nói “ không “ nhưng cô vẫn thấy rất lạ mỗi khi nhắc đến Kaitou, nhưng cô vẫn không tiện hỏi
Tối hôm đó tại nhà Shinichi, chờ khi Kaitou vào phòng ngủ, Ran lôi Shinichi ra “ chấn vấn “ vấn đề cô thắc mắc từ chiều
- Này Shin, cậu biết Aoko không?
- Sao cậu biết Aoko? – Shin hỏi ngược lại
- Tớ tình cờ làm quen đc cô ấy ngoài phố. Cô ấy và anh Kaitou có quan hệ gì không?
- Quan hệ gì là sao? – Shin nhăn mặt
- Thì đại loại như là họ có quen nhau không?
- Quen chứ, họ học cùng khóa mà, mặc dù Aoko nhỏ hơn anh Kaitou nhưng cô ấy học sớm nên học cùng anh Kaitou!
- Không phải chuyện đó. Ý tớ muốn hỏi là có lúc nào Aoko có ý gì với anh Kaitou hoặc ngược lại không?
- Àh chuyện đó thì………hình như Aoko thích anh Kaitou thì phải – Shin nhớ lại
- Vậy còn anh Kaitou? – Ran hồi hộp
- Ko biết, anh ấy lúc nào mà chả có cái mặt hầm hầm, có muốn hỏi cũng ko đc. Mà sao cậu quan tâm đến việc này thế? – Shin nhìn Ran
- Àh không có gì. Thôi tớ vào ngủ đây – Ran đứng dậy và đi vào phòng
“ Đúng là con gái, khó hiểu thật “ Shin lắc đầu và cũng đi vào phòng! |
| | | Anfu
Tổng số bài gửi : 1317 Birthday : 03/04/1995 Age : 29
| Tiêu đề: Re: [Long Fic sưu tầm] Tình yêu tìm thấy 19/4/2013, 00:23 | |
| Chap 17: Trận chiến đầu tiên!
Cuối cùng thì cuộc thi cũng chính thức diễn ra.
“ Đây là cuộc thi lớn nhất trong năm nên mong quý vị ổn định chỗ ngồi đc cuộc thi đc diễn ra “ – trưởng lão nói lớn
Gần 10’ để ổn định chỗ ngồi, cuộc thi cũng đã diễn ra
- E hèm – trưỡng lão nhấn giọng – Bây xin mời 2 nhóm dự thi bước ra. Nhóm gia tộc Kudo gồm con trai trưởng Shinichi Kudo cùng người bạn đời mà gia tộc đã chọn là Ran Mori
Ran bước ra cùng Shinichi mà tâm trạng cô rối bời, biết bao cặp mắt đổ dồn vào cô, cô nhìn Shin với cặp mắt ko như lúc trước, bởi vì cô rất run. Shin thấy và cười, anh nói nhỏ vào tai cô “ cứ bình tĩnh, không sao đâu “ làm cho cô cảm thấy yên tâm hơn và cô tự tin hơn
- Nhóm còn lại là gia tộc Saguru gồm con trai trưởng Hakuba Saguru cùng người bạn đời của mình Miyuki Aka ( sr, vì mình chẳng biết cho ai cặp với Hakuba nên chọn tên đại ^^)
( lực bất tòng tâm, nên chỉ có mỗi hình Hakuba )
Vì Miyuki là người của thế giới này nên cô ko hề run như Ran và vững bước tự tin bên cạnh Hakuba
- Cuộc thi nâng cấp bậc lần này gồm 3 phần chính: P1 là thi đấu về phép thuật, P2 là thi về sự chung thủy và P3 cũng là phần khó nhất là thi về phép bậc cao!
Nghe xong thông báo, Ran giật mình nói với Shin:
- Chết rồi, tớ có biết phép thì đâu mà thi, mà đằng này lại đến 2 phần về phép
- Không sao đâu, có tớ mà, yên tâm! – Shin đáp lại
- Và bây h, chính thức bước vào phần thi.
P1: THI PHÉP THUẬT!
- Xin mời cả 2 nhóm bước ra sân khấu.
Cả 4 người bước lên và cả 2 nhóm đều gật đầu chào nhau
- Bây h cả 2 nhóm sẽ đấu với nhau bằng phép thuật hiện tại của mình. Nếu bên nào gục trước là thua. Chuẩn bị! Bắt đầu
Sau tiếng phát lệnh của trưởng lão thì xung quanh Ran và Shin đc bao bọc bởi 1 vòng ánh sáng đỏ, con xung quanh Hakuba và Miyuki thì là vòng ánh sáng vàng. Shin, Hakuba và Miyuki lần lượt ra phép để hạ gục đối phương. Nhưng ngặt 1 nỗi bên Hakuba có đến 2 người cùng ra phép còn bên Shinichi thì chỉ có mình Shin. Ran rất lo vì đều đó nhưng Shin liên tục nói là “ không sao đâu “ làm cô cảm thấy yên tâm.
Mặc dù phép thuật cả 2 bên ngang nhau nhưng suy cho cùng bên Shin thiệt hơn vì 1 mình Shin thì khó có thể hạ gục đc Hakuba và Miyuki. Nhưng không phải vậy, Shin chiến đầu rất vững và hình như bên Hakuba ko thể phản công mạnh như lúc đầu nữa. Như nắm bắt đc bí quyết chiến đầu nên nụ cười của Shin thể hiện rõ sự tự tin, không chút sợ hãi, và khi đó xung quanh Ran lại phát ra 1 luồng ánh sáng trắng xanh, đang lúng túng ko hiểu vì sao thì Shin nói
- Ran, ôm chặt tớ vào!
- Gì….gì chứ?
- Lẹ lên, sắp kết thúc rồi! – Shin hối
Thấy Shin nói vậy Ran đành làm theo vì cô cũng chẳng biết phải làm gì nữa. Kỳ lạ thay phép thuật của Shin lại tăng lên gấp bội vì luồn ánh sáng kỳ lạ đó của Ran hòa quyện cùng luồng ánh sáng cùa Shin nên Shin dốc hết phép của mình ra và đã làm cho Miyuki gục xuống còn Hakuba thì vẫn đứng đó nhưng phép của anh đã yếu hẳn. Biết là khó kéo dài đc trận đấu nên Hakuba liền hạ gục Ran trước sau khi tung ra 1 luồng ánh sánh cực mạnh làm Ran ngã nhào xuống đất, Shin giật mình khi thấy Ran nằm bất tỉnh, anh liền dừng tay lại và cúi xuống đỡ Ran, thời cơ có lợi nên Hakuba liền tung ra chiêu cuối cùng để kết thúc trận đấu nhưng Ran đã tỉnh lại và cô liền ôm chặt Shin, Shin hiểu ý nên quay ra đỡ đc chiêu của Hakuba và tung là đòn khác hạ gục đc Hakuba. Kết thúc trận đấu!
- KẾT THÚC! Nhóm Kudo thắng 1-0!
- Mừng quá! Tốt rồi, Shin! – Ran cười mãn nguyện và gục trong tay Shin
- P2 sẽ đc tiếp tục vào ngày mai! Bây h xin mời 2 nhóm về nghỉ ngơi!
Shin cõng Ran về nhà cùng Kaitou. Sau khi an tâm là Ran đã ko sao và đang ngủ vì kiệt sức thì Shin và Kaitou ra ban công nói về trận đấu
- Anh Kaitou, có điều em không hiểu!
- Ý em muốn nói đến luồng ánh sáng trắng xanh kỳ lạ xung quanh Ran vào lúc cuối?
- Uhm
- Em không hiểu thì tại sao biết dùng cách kêu Ran ôm chặt mình để phép của em hòa cùng ánh sáng của Ran mà chiến thắng?
- Em chẳng biết nữa, tự dưng có linh cảm thôi – Shin lắc đầu
- Điều đó chứng tỏ em và Ran đã có cùng suy nghĩ. Luồng ánh sáng của Ran có nghĩ là trong lúc ấy tâm hồn của Ran vẫn rất trong sáng và trong đầu chỉ có 1 ý nghĩ duy nhất là phải chiến thắng để giúp em nên cô ấy mới tỏa ra đc 1 ánh sáng để giúp em. Nhưng nếu em và cô ấy ko có cùng suy nghĩ thì luồng ánh sáng đó cũng chẳng giúp đc em
- Vậy àh. – Shin trầm ngâm
- Thì bởi vậy mới nói chỉ có Ran mới giúp em chiến thắng!
- Àh mà lúc nãy anh có gặp Aoko không? – Shin chuyển đề tài
- Có, cô ấy đến để cổ vũ cho Ran. Hình như Ran và Aoko quen nhau?
- Uhm, Ran gặp Aoko ngoài phố và kết luôn từ đó. Con gái mà, đi ăn 1 buổi là thân nhau ngay – Shin cười
- Thôi, vào ngủ đi, giữ sức mà để mai thi. Anh nói trước là P2 em phải tự mình để vượt qua đó chứ ko thể nhờ Ran đc đâu – Kaitou nói nhẹ
- Uhm, em biết rồi. – Shin gật đầu
- Xuống dưới nhớ báo với cô cậu dể cô cậu khỏi lo
- Uhm!
Rồi Shin và Kaitou đi xuống nhà, Shin vẫn tiếp tục rèn luyện để sẵn sàng cho trận đấu ngày |
| | | Anfu
Tổng số bài gửi : 1317 Birthday : 03/04/1995 Age : 29
| Tiêu đề: Re: [Long Fic sưu tầm] Tình yêu tìm thấy 19/4/2013, 00:24 | |
| Chap 18: Khó chịu!
Sáng hôm sau, Ran giật mình tỉnh dậy, cô nhìn xung quanh mình, ko thấy ai. Cô chợt nhớ lại hôm nay là ngày thi phần thứ 2, cô hốt hoảng chạy xuống lầu để kiếm 1 ai đó, có thể là Shin hoặc là Kaitou chẳng hạn. Nhưng chẳng thấy ai. Cô bắt đầu thấy sợ nhưng vẫn cố gắng chạy quanh nhà 1 lần nữa song vẫn chẳng có bóng dáng của ai. Vừa mệt mỏi vì phải chạy vừa cảm thấy lo nên cô ngồi gục xuống cầu thang. Cô ước gì mình có thể nghe tiếng 1 ai đó trong lúc này….
- Sao em ngồi ở đây?
Ran giật mình nhìn lên khi thấy người đang đứng trước mắt mình là Kaitou, cô rưng nước mắt và ôm chầm lấy Kaitou
- Anh Kaitou………..
- Nào, em sao vậy, có chuyện gì àh? – Kaitou vỗ Ran nhẹ nhàng
- Em tỉnh dậy mà không thấy ai trong nhà, hôm nay lại là ngày thi thứ 2 nên em………
- Hì cô bé ngốc àh! Vì bác Agasa thấy em có vẻ kiệt sức quá nên đã dời ngày thi lại – Kaitou cốc nhẹ Ran
- Vậy àh!
- Ủa nhưng anh nhớ có Shin ở nhà mà? – Kaitou nhình quanh
Ran lắc đầu nhẹ
- Ai nhắc tên tôi đấy!
- Em đi đâu vậy hả? Anh đã dặn phải ở nhà với Ran cơ mà! – Kaitou đứng dậy
- Em có đi đâu đâu. Mà sao anh lúc nào cũng vậy, anh làm như Ran còn nhỏ lắm cần đc chăm sóc kỹ càng như 1 đứa bé àh? – Shin nhăn mặt
- Nhưng cô ấy không quen với khí hậu và thời tiết ở đây.
- AAAAAAAAANHHHHHHHHH SHINNNNNN!!
1 cô bé dáng cao, tóc dài, mắt to, da trắng chạy vào nhà ôm chầm lấy Shin
- Kii……ra! – Shin giật mình
- CHÀO ANH KAITOU!
- Chào em!
- Anh về mà không báo cho em tiếng nào hết àh. Mãi đến hôm qua khi xem trên tivi em mới biết anh về dự thi đó – Kira nũng nịu
- Kira àh, đừng có ôm anh như vậy, khó thở - Shin đẩy nhẹ
- Ứ cái anh này, bộ không nhớ em sao? Lâu ngày không gặp mà anh như thế hả? Kiira liếc xéo
- Anh không có ý đó nhưng em lúc nào cũng vậy. Chắc 1 ngày nào đó anh bị em siết cổ chết quá?
- Kệ anh nhưng em thích! – cô nàng lại tiếp tục “ôm”
Sự xuất hiện cô bạn Kiira khiến Ran cảm thấy khó chịu. Cô không hiểu giữa Shin và cái cô Kiira này là gì với nhau khiến cô khó chịu hay là vì chuyện gì khác. Cô đang định quay lên phòng thì lúc này Kiira đã cảm nhận đc sự có mặt của Ran
- Cô là Ran phải không?
- Uhm, chào cô! - Ran lịch sự đáp
- Cô là cái người hôm qua thi cùng anh Shin phải không?
- Uhm
- Dở tệ! Nếu là tôi thì tôi sẽ không ngất xỉu như cô. – Kiira nhìn Ran cười
Câu nói của Kiira như 1 gáo nước lạnh dội thẳng vào Ran, nếu như bình thường thi cô đã “đáp” lại nhưng lần này cô lại im lặng
- Em không đc nói vậy! Ran là vợ tương lai của Shin – Kaitou đáp
- Anh Kaitou àh, không sao hiểu bác Kudo lại chọn con nhỏ đó vậy? Nó thua em xa
- Kiira em đứng nói thế. Ran có điểm mạnh của cô ấy – Shin tiếp
- Cả anh nữa hả?
- Thôi đc rồi, em về đi Kiira – Shin nói
- Anh đuổi em? – Kiira trừng mắt – Vì con nhỏ đó mà anh đuổi em?
- Anh muốn đi tập luyện cho cuộc thi – Shin đứng dậy
- Thôi em về đi – Kaitou nói
- Anh được lắm. Chào anh
Trước khi ra khỏi nhà Kiira ko quên tặng “kèm” Ran 1 cái liếc làm cho cô ngã nhào từ trên cầu thang xuống.
“OÁI! UI DA”
- Chết thật, em có sao không? – Kaitou chạy lại
- Dạ chắc không sao. Hơi ê ê thôi ạ - Ran xoa cái đầu
- Cô bị trặc chân rồi đấy, lên ghế ngồi đi, ai lại đi ngồi cầu thang – Shin đưa Ran đến ghế ngồi
- Đây! Em băng lại cho cô ấy đi – Kaitou đưa cho Shin hộp thuốc
- Thôi, để tớ làm đc rồi – Ran giật hộp thuốc
- Đưa đây tôi làm cho. Chân cô đang đau thì ngồi yên đi – Shin giật lại
- Ơ…….cám ơn
Shin nhẹ nhàng đắp thuốc cho Ran và băng lại cẩn thận
Quay lại trường Teitan xem chuyện gì xảy ra nào………
- Heiji àh, coi như tôi van cậu đi. Sao ngày nào cũng đi theo tôi thế hả?
- Kazuha àh, cậu ấy……. – Shiho nói
- Thì tớ đi theo cậu có gì thì tiện hơn
- Tiện cái gì chứ. Đến lúc tôi vào toilet cũng đứng lù lù ngoài cửa LÀ SAO? – Kazuha hét
- Cái này thì hơi quá đáng đó Heiji! – Shiho cười
- Nói túm lại là từ nay nếu tôi thấy cậu còn đi theo tôi nữa thì coi chừng tôi NHAI ĐẦU cậu ấy!
Rồi Kazuha kéo Shiho vào lớp, bỏ lại anh chàng Heiji đứng ngẩng ngơ ở đó
Ra về cô đi nhưng Heiji vẫn lẽo đẽo đi theo. Bực mình vì đều đó cô đi nhanh hơn và dường như cô muốn đua với mấy chiếc xe đang chạy
- Này Kazuha! Cậu đi chậm lại đi, nguy hiểm đó – Heiji sốt ruột
Nhưng dường như Kazuha ko nghe đc, cô vẫn cứ tiếp tục đi
- Không được rồi!
Heiji nhìn những chiếc xe chạy với tốc độ cao mà người anh cứ như lửa đốt. Và rồi “RẦM” |
| | | Anfu
Tổng số bài gửi : 1317 Birthday : 03/04/1995 Age : 29
| Tiêu đề: Re: [Long Fic sưu tầm] Tình yêu tìm thấy 19/4/2013, 00:24 | |
| Chap 19: Gương vỡ lại lành!
1 cảnh tượng kinh khủng diễn ra trước mắt mọi người: 2 chiếc xa tải tông thẳng vào nhau. Heiji giật mình khi thấy cảnh đó và cậu càng nhanh chóng phải tìm ra Kazuha vì cậu có linh cảm không hay. Chạy lòng vòng chỗ đó cuối cùng cậu cũng thở phào thì thấy Kazuha, nhưng……..cậu lại hốt hoảng ngay sau đó khi thấy Kazuha nắm sóng soài dưới đất và bên cạnh cô là 1 vũng máu. Hốt hoảng, lo sợ cậu bế Kazuha lên và chạy thẳng về nhà ( chú thích: vì Heiji là người thuộc thế giới phép thuật nên cậu ko hề biết đến bệnh viện )
- Cô ơi! Cô ơi! – Heiji tông thẳng vào nhà và đặt Kazuha nằm lên ghế
- Có chuyện gì vậy Heiji?
- Cô ơi, cô cứu cậu ấy đi cô, cứu cậu ấy đi – Heiji nhìn bà Kudo với cặp mắt hoảng sợ và lo lắng
- Ủa, đây là bạn bé Ran mà phải không? Hình như cô ấy cũng là vợ tương lai của cháu hả? – bà Kudo nhìn Kazuha
- Dạ, phải!
- Và cháu rất thích cậu ấy?
- Dạ! Nhưng bây giờ cậu ấy…………cô cứu cậu ấy đi!
- Để cô xem – bà Kudo ngồi xuống, đặt tay lên ngực Kazuha và bà mỉm cười – Hừm, khó đây
- Sao vậy cô? Khó là khó sao? Không phải trước giờ bệnh gì cô cũng chữa đc sao? – Heiji cuốn lên
- Cháu bình tĩnh lại, ngồi xuống đây! - bà Kudo đẩy Heiji ngồi xuống – Nào, bây giờ chính cháu sẽ chữa cho cô ấy
- Cháu? Làm sao có thể? – Heiji ngạc nhiên
- Có thể chứ. Bây giờ cháu hãy đặt tay lên trán cô ấy rồi bắt đầu nghĩ: “không sao đâu, nhất định sẽ qua khỏi”. Chắc chắn cô ấy sẽ tỉnh lại
- Nhưng……………
- Cứ nghe theo cô, có chuyện gì cô chịu! – bà Kudo cười
- Vâng!
Mặc dù nghe lời cô mình nhưng Heiji vẫn rất run. Cậu ko biết mình đủ sức để làm điều đó không nhưng cậu vẫn phải thử, vì cậu tin khả năng cô mình nói. Đặt tay lên trán Kazuha 1 lúc thì xung quanh bàn tay Heiji phát ra ánh sáng kỳ lạ, ko rõ nó màu gì nhưng đặt biệt nó rất ấm, nó như làm ấm cả căn nhà rộng lớn. Heiji không hề biết vì cậu đang nhắm mắt để tập trung. Bà Kudo thấy thế liền mỉm cười và nhẩm” 10….9….8….7….6….5….4….3….2….1”! Sau “số 1” của bà Kudo thì Kazuha từ từ mở mắt ra và ngồi dậy
- A, tôi đang ở đâu thế này – Kazuha xoa đầu
- Cậu tỉnh rồi sao, tớ mừng quá – Heiji cuống lên ôm chầm lấy Kazuha
- Này, này, làm gì thế - Kazuha đầy Heiji ra
- Cháu tên gì?
- A vâng chào cô, cháu tên Kazuha Toyama – bây h Kazuha mới phát hiện trước mặt mình là mẹ Shinichi
- Đây là nhà cô cũng là nhà Heiji. Heiji thấy cháu bị thương nên đưa về đây
Kazuha nhìn sang Heiji và thấy cậu nhe răng cười
- Vậy àh, cám ơn cậu
- Không có gì ^^
- Thôi, cháu không sao rồi. Cám ơn cô, chào cô cháu về - Kazuha đứng dậy
- Àh chào cháu
- Chào cậu – Kazuha quay sang
- Để tớ đưa cậu về
- Thôi khỏi!
Rồi Kazuha vuột chạy ra khỏi nhà. Trên đường đi cô cứ lơ mơ về tiếng nói trong đầu mình lúc cô ngất “ không lẽ là của Heiji?”. Chỉ cần nghĩ vậy thôi là cô thấy khó hiểu “ tại sao lại là cậu ta chứ?”. Đang bâng quơ cô sực nhớ ra là mình để quên cái cặp ở nhà Heiji nên cô vội vòng ngược lại và vô tình nghe đc Heiji và cô Kudo nói chuyện
- Hình như có cái gì đó rất ấm đúng không cô?
- Thì là nhờ cháu cả đó, chính cháu đã tạo ra luồng ánh sáng làm cho cả căn nhà này ấm lên mà
- Là cháu sao? Sao cháu không hiểu?
- Thì lúc cháu chữa cho cô bé ấy, trong trí của cháu chỉ suy nghĩ có 1 dòng là :” không sao đâu, nhất định sẽ qua khỏi”
- Vâng, chính cô bảo cháu mà!
- Uhm, nhưng cháu phải có tình cảm với người đó thì cháu mới có thể làm đc. Đó là câu thần chú chữa bệnh của những ai thật sự có tình cảm với người bệnh mà thôi. Cô biết cháu sẽ làm đc
- Vậy àh
Kazuha giật mình khi nghe đc đoạn đối thoại đó, cô không ngờ tiếng nói làm cô thấy ấm lòng, thấy an tâm nhất lại là của Heiji. Quên bẵng chuyện cái cặp cô quay ra và đi thẳng về nhà. Suốt buổi tối cô cứ suy nghĩ về chuyện đó và suy nghĩ cho đến sáng……..
Sáng hôm sau, trường Teitan
Kazuha đến trường với bộ dạng thiểu não, trên tay chỉ có duy nhất 1 quyển tập. Và đều tệ hại hơn nữa là đầu tóc cô rối bời cả lên. Đi đến đâu cô cũng bị mọi người quay lại cười
- Trời đât, Kazuha. Cậu làm sao thế? – Shiho chạy chạy vuốt tóc Kazuha
- Tớ……đêm qua không ngủ đc
- Hahahaha, coi con nhỏ Kazuha kìa – giọng 1 đứa con trai vang lên
- Ừ Ừ nhìn như con mèo khùng ấy – thêm 1 đứa
- Này, mấy thằng kia – Shiho quát
- Kệ chúng nó
- Sao nào, chúng tôi nói đúng đó chứ, cô nhìn lại bạn cô xem
- Tụi bây im hết coi – ôi! Giọng Heiji vang lên làm cả nhóm đều quay lại
Heiji đi thẳng lại và nắm tay Kazuha
- Cặp của cậu tớ mang vào lớp rồi – cậu nói nhỏ rồi quay sang bọn kia – Tao mà còn nghe tụi bây nói gì về Kazuha nữa thì coi chừng
- Mày là gì của nó mà bênh thế?
- Không là gì cả nhưng tao cấm tụi bây không đc nói gì hay làm gì cô ấy, nếu không thì đừng có trách tao! – Heiji quay sang Kazuha – Cậu yên tâm, tớ nhất định sẽ bảo vệ cậu
Kazuha mỉm cười và cùng Heiji đi vào lớp.
Ra về hôm ấy cô cùng Heiji đi uống nước và cô gật đầu làm bạn gái Heiji khiến cho anh chàng vui cả ngày!!
Hey, ta quay trở lại câu chuyện ShinRan nào
Nhà Shinichi_Kaitou
- Em làm gì mà ngồi thừ ra đó vậy?
- Em cảm thấy nhớ nhà, nhớ mọi người!
- Đi với anh, anh cho em xme cái này
Kaitou dẫn Ran đi vào phòng và cùng nhìn vào tấm gương. Thật bất ngờ, trên tấm gương hiện ra tất cả mọi người Ran muốn thấy. Bố mẹ cô, Kazuha, Heiji, Shiho và của ông bà Kudo nữa
- Hay quá! Mọi người vẫn khỏe – Ran cười
- Khi nào em thấy nhớ họ, cứ lấy chiếc gương này ra xem
- Nhưng em đâu biết sử dụng
- Không sao, em nhìn vào nó và chỉ việc nghĩ đến người em muốn thấy thôi
- Vậy àh
Trong lúc Ran mải mê nhìn vào gương thì Kaitou đi ra ngoài. Không biết vô tình hay cố ý mà Shin vào ngay lúc đó
- Ủa cậu làm gì ở phòng anh Kaitou vậy?
- Anh ấy cho tớ mượn chiếc gương này hay lắm – Ran cười
Bỗng từ đâu Kiira chạy xọc vào
- ANH SHIN! THÌ RA ANH Ở ĐÂY
- Kiira! Em đến khi nào thế?
- Chẳng lẽ là em giận anh luôn rồi nhưng thấy nhớ anh quá nên thôi ^^
- Em ra ngoài đi, đây là phòng anh Kaitou – Shin đẩy Kiira
- Phòng anh Kaitou sao con nhỏ đó vào đc mà em thì không? – Kiira liếc Ran
- Ran khác em – Shin lấy đồ và bỏ ra ngoài
- Hứ! – Kiira tiếp tục liếc Ran – Cô có vẻ thích thú với cái gương rẻ tiền này quá nhỉ
- Đó là niềm vui của tôi! – Ran ôm chặt cái gương
- Vậy àh, nhưng nó bị dơ rồi, để tôi giúp cô làm cho nó sáng lên – Kiira giật lấy cái gương khiến Ran không phản ứng kịp
“ XOẢNG” chiếc gương trên tay Kiira lên thẳng xuống đất làm Ran rất ngạc nhiên. Khi tiếng động Kaitou và Shin liền chạy vào
- Chuyện gì thế?
- Cẩn thận, coi chừng đứt chân – Kaitou lùi lại
Mặc dù Kaitou nói thế nhưng Ran vẫn bước lại nhặt từng mảnh vỡ lên
- Ran, cẩn thận đó em, đứng lên đi!
- Nhưng chiếc gương, bố mẹ em, bạn bè em…………… - Ran khóc
- Sao em làm thế hả - Shin giận dữ nhìn Kiira
- Em có làm gì đâu, lỡ tay thôi mà
- Em thật là. EM VỀ ĐI – Shin quát
- Anh……….
- Shin nói đúng, em về đi, ở đây không còn việc cho em – Kaitou tiếp
Kiira tức giận và bỏ về. Ran vẫn cứ cắm cúi nhặt đầu mảnh vỡ lên cùng với Shin và Kaitou. Không may là cô bị mãnh kiếng cứa tay nhưng cô vẫn không màng đến, vẫn cặp cụi nhặt. Shin thấy vậy anh rất đang lòng, anh không biết mình có thể làm gì cho Ran |
| | | Anfu
Tổng số bài gửi : 1317 Birthday : 03/04/1995 Age : 29
| Tiêu đề: Re: [Long Fic sưu tầm] Tình yêu tìm thấy 19/4/2013, 00:25 | |
| Chap 20: Thủ đoạn!
Tối hôm đó, Shin ko ngủ, đèn vẫn tắt, tuy nhiên trong bóng tối đó vẫn len lỏi 1 vài tia sang. Không ai biết Shin đang làm gì, chỉ lâu lâu nghe cậu ta la lên vài tiếng “ui da “……
Sáng hôm sau, Ran vẫn ngồi buồn bã ở góc cầu thang. Shin đi ra với cái miệng cười toe ( dường như mới bắt đc mấy chục ký lô vàng ^^)
- Này, làm gì mà ngồi ở đây buồn thế? – Shin bắt chuyện
- Kệ tôi!
- Sao hằn học thế, ai chọc giận tiểu thư Ran àh? – Shin cười gian và ngồi xuống kế Ran
- Muốn biết không?
- Muốn chứ. Nếu biết thì “ thuộc hạ” sẽ xử người đó giùm cho tiểu thư! Bảo đảm nhanh, gọn lẹ!
- Hứa chứ? – Ran cười
- Chắc chắn! – Shin giơ ngón út ra thề
- Vậy thì xử cậu đi. Người đó chính là cậu! – Ran đáp chắc
- Eh!! – Shin mở to 2 con mắt ra nhìn Ran – Tớ có làm gì đâu!
- Cậu đã phá vỡ niềm vui duy nhất của tôi.
- Phá vỡ? Ý cậu nói là cái gương? Đó là do Kiira làm rớt mà, tớ đâu có dính dáng gì! – Shin ngây thơ
- Nhưng cô ấy đến đây vì cậu! – Ran liếc
- Thôi đc rồi. NHưng mà tớ ko thể nào xử tớ đc. Chuộc lỗi thì đc ^^!
- Chuộc lỗi?!?
- Đây – Shin giơ chiếc gương ra – Tèn tén ten!
- Wow! Đẹp quá – Ran đón lấy và cười
- Hì hì công dụng của nó chắc không bằng chiếc gương của anh Kaitou đâu, nhưng cũng ko đến nỗi thua đâu ^^!
- Cậu tự làm lấy àh? – Ran nhìn
- Ờ…..cũng ko có gì, 1 vài phép nho nhỏ thôi! – Shin gãi đầu
- Cám ơn cậu rất nhiều! – Ran nở nụ cười thiên thần
Đang thẩn thờ trước nụ cười quá ư là dễ “xương” của Ran, bỗng……
- Này! 2 đứa ngồi hết cái cầu thang rồi đấy! – tiếng Kaitou từ trên cất lên
Ran và Shin giật mình đứng dậy
- Chào anh Kaitou!
- Chào em. TRông em có vẻ tươi tắn hơn rồi đó – Kaitou cười và đi xuống
- Vâng ạ! – Ran cùng Shin đi xuống – Chừng nào thi tiếp vậy anh?
- Có lẽ là vào tuần sau. – Kaitou cầm ly trà lên
- Uhm!
“cốc…..cốc……cốc”. Shin chạy ra mở cửa, hóa ra đó lại là Kiira
- Chào anh Kaitou!
- Em đến có việc gì nữa vậy? Em phá như vậy chưa đủ sao? – Shin bực
- Thì em đến cũng vì việc đó. Em muốn xin lỗi mọi người. Xin lỗi Ran! – Kiira cúi đầu
- KHông có gì đâu, chuyện cũ thì cho qua đi, tôi cũng ko muốn nhắc lại làm gì!
- Từ nay về sau em đừng có làm như vậy nữa. Ngồi xuống đi – Kaitou
- Vâng ạ!
Trong suốt buổi nói chuyện, mặc dù Kiira ko có biểu hiện gì mới như cô luôn nhìn vào cái gương Ran cầm trên tay vì khi mới nhìn thoáng qua cô đã biết đó là do Shin tự tay làm cho Ran. Lòng ghen tị và nỗi bực tức của cô đối với Ran ngày càng tăng, vì chưa bao giờ cô đc Shin tặng cho 1 món gì……………..
Thoáng đã đến ngày thi thứ 2. Trong lúc Ran đang đứng nói chuyện với Aoko thì Kiira đi lại
- Chào cậu! Chúc cậu vượt qua đc vòng thi thứ 2 này – cô cười và giơ tay ra bắt tay với Ran
- Cám ơn cậu!
Sau khi Kiira đi khỏi thì
- Cậu quen với cô ấy khi nào vậy Ran?
- Cậu cũng biết cô ấy àh?
- Biết chứ, con nhỏ đó nổi tiếng cả cái thế giớ này với nhiều thủ đoạn. Tớ nghe nói nó thích Shin lắm thì phải – Aoko trầm ngâm
- Uhm, có lẽ vậy!
- Thôi, tới giờ rồi kìa Ran, cậu vào đi, chúc may mắn! – Aoko cười
Ran cười và vội chạy vào trong
Phần thi thứ 2 cũng chính thức đc bắt đầu. 2 đội Shin-Ran cùng với Hakuba-Miyuki sẽ bắt đầu phần thi chung thủy. Lượt đầu sẽ do Ran và Miyuki là người thi chính. Cả 2 sẽ phải tìm cách để đi đến đc chỗ Shin và Hakuba đang đứng. Muốn đến đc chỗ đó phải vượt qua đc biển lửa và hố tuyết! Sẽ chẳng khó khăn gì nếu như người thi có lòng chung thủy đối với người bạn đời của mình. Còn nếu như trong long có bất cứ tạp niệm gì thì sẽ ko thể nào vượt qua đc!
Sau tín hiệu bắt đầu phần thi thì tay Ran đột nhiên đỏ ửng lên và tê cứng lại. Cô nhớ lại cái bắt tay của Kiira và cô nhìn xuống khán đài, Kiira đang nhìn cô với nụ cười mỉm nhưng chứa phần sắc sảo. Sau khi hiểu ra nguyên do tại sao thì Miyuki đã đi trước cô 1 quãng. Ko thể chần chừ đc nữa nên cô vội chạy qua phía đó. Được ½ biển lữa thì đến phiên chân cô cứng đơ lại, cô nâng vội vã chân mình lên bằng 1 cách mệt nhọc, nhưng sức cô ko thể đối chọi được với chất độc đang lan ra khắp người, cô nhìn Miyuki sắp đến đích thì cô khụy xuống và ngất lịm đi trong biển lửa. Shin hốt hoảng chạy thẳng xuống đưa Ran lên trên. Kaitou, Aoko, Miyuki, Hakuba và tất cả mọi người đếu hốt hoảng thì thấy Ran chìm xuống nhưng may là Shin đã kịp thời cứu đc Ran. Duy nhất chỉ có 1 người ko có phản ứng gì, à không, có chứ, cô đã cười, 1 nụ cười tự mãn “ để xem, chất độc của Kiira này chế, ai có thể giải được” |
| | | Anfu
Tổng số bài gửi : 1317 Birthday : 03/04/1995 Age : 29
| Tiêu đề: Re: [Long Fic sưu tầm] Tình yêu tìm thấy 19/4/2013, 00:25 | |
| Chap 21: Cơ may sống sót!
Đúng là ko ai ngờ đến, câu nói của Kiira đã bị Aoko nghe thấy. Qúa bực tức nên Aoko liền đứng dậy
- Kiira! Ko ngờ cô lại làm như vậy!
- Cô là ai?
- Tôi là Aoko, bạn của Ran. Cô ko nhận ra tôi sao?
- Àh tôi nhớ rồi, lúc đầu chuẩn bị vào trận tôi có gặp cô đứng với Ran!
- Trí nhớ cô còn tốt đó! Vậy cô còn nhớ cô đã hạ độc Ran bằng cách nào ko? – Aoko nhìn sắc
- Cô………….. Tôi ko biết cô nói gì – Kiira biến sắc
- Cô đừng giả vờ nữa. Chính cô đã hại Ran ra như vậy – Aoko hét lớn làm tất cả mọi người đều nhìn Kiira
Ko biết vô tình hay cố ý mà Kaitou đã nghe thấy tiếng hét của Aoko
- Em vừa mới nói gì Aoko?
- Anh Kaitou! Chính em nghe thấy Kiira nói là cô ấy đã hạ độc Ran
- Là em sao? Kiira?? – Kaitou nhìn Kiira
- Con nhỏ này nói bậy, em ko có làm! – Kiira phân mình
- Cô còn chối nữa. Ko lẽ tôi lãng tai tới nỗi ko nghe cô nói gì sao?
- Ko thể đc, cô ko ngồi gần tôi thì làm sao nghe đc?
- Kiira! Chính miệng cô đã nhận có nói rồi đấy nhé! Đúng là tôi ko ngồi gần cô, nhưng khi Ran khụy xuống thì tôi đạ đi lại đứng sau lưng cô rồi!
- Cô………………..
- Em quá lắm rồi.
Kaitou tức giận kéo Kiira vào phòng trong cùng với Ran và mọi người, Aoko cũng đi theo.
- Cô ấy sao rồi trưởng lão? – Shin lo lắng
- Gay rồi, cô ấy trúng độc khá nặng – trưỡng lão lắc đầu
- Trúng độc? – Shin giật mình
- Uhm, chất độc khá nặng, nó đã lan tỏa khắp người cô ấy
- Vô lý, nếu bị trúng độc thì cô ấy phải phát hiện ra chứ? – Hakuba
- Thường thì là vậy, nhưng đây là chất độc lạ, ko màu, ko mùi.
- Vậy có chữa đc ko? – Miyuki lo
- Bác ko rõ đây là chất độc gì nên đành chịu thôi. Nhưng trước hết bác phải ngăn chất độc và đả thông kinh mạch cho Ran trước đã, nếu để lâu có thể có chuyện khó lường – trưởng lão vừa nói vừa làm phép cho Ran cùng với cái gật đầu và lo lắng của tất cả mọi người có mặt ở đó
Trong không gian yên ắng của căn phòng, thì Kaitou, Kiira và Aoko chạy xọc vào. Nói chính xác hơn là Kaitou khống chế Kiira bằng phép thuật của mình và đưa cô vào
- Tình hình sao rồi? – Kiatou hỏi nhẹ Shin khi thấy trưởng lão đang làm phép
- Trưởng lão nói ông ko biết Ran trúng chất độc gì nên chưa tìm ra đc cách chữa – Shin nói giọng buồn
- Có việc cho em làm rồi đấy, Kiira! – Kaitou vừa nói vừa giải phép thuật cho Kiira
- Sao lại có Kiira ở đây? – Shin ngạc nhiên
- Chính cô ấy là tác giả của việc Ran trúng độc! – Aoko nói
Câu nói của Aoko rất bình thường, chậm rãi nhưng lại gây chấn động cho tất cả mọi người đang ở đó
- Sao?!? Cậu nói Kiira đã hại độc Ran? – Shin mở to mắt
- Đúng vậy! – Kaitou nói chắc
- Tại sao em lại làm như thế? Ran có gây thù hằn gì với em ko? – Shin la lớn
- Đúng, nó ko có thù hằn gì với em, nhưng việc anh thích nó là thù hằn đối với em. Anh tưởng em ko biết gì sao? Từ khi gặp lại anh, em thấy ánh mắt của anh dành cho nó là em đã biết anh có tình cảm đối với nó rồi, thậm chí là rất thích. Tại sao vậy chứ? Tình cảm của em đối với anh trước h ko đổi, tại sao anh ko thích em? Tại sao anh lại đi thích con nhỏ đó? Việc anh thích con nhỏ đó là sự sỉ nhục đối với em. Nó đã cướp mất em nên em ko thể để nó sống đc – Kiira nhìn Shin nói trong nước mắt và sự ghen tị
- Em hiểu lầm rồi Kiira àh! Từ trước đến h anh chỉ xem em như em gái của anh mà thôi, chưa bao h anh nghĩ mình có thể tiến xa hơn
- Anh…………đc, coi như mọi người ép tôi. Tôi sẽ ko để nó sống đâu!
Kiira vừa dứt lời cô liền chạy lại chỗ trưởng lão đang chữa cho Ran hòng phá hoại, nhưng đã bị Kaitou chặn lại kịp thời khi anh dùng phép khống chế làm cho Kiira đứng lại.
- Có chuyện gì vậy? – trưởng lão quay sang hỏi
- Cô ấy sao rồi? – Shin lo lắng
- Kinh mạch đã thông, chất độc đã đc bác ngăn chặn lại bằng việc dùng “nhất tuyến châm” châm vào 3 huyệt đạo dẫn vào tim cô ấy nhưng chúng ta phải tìm cho ra đó là loại độc gì thì Ran mới có cơ may tỉnh lại
- Hay lắm, có thủ phạm ở đây thì tra cho ra chất độc gì cũng dễ thôi – Hakuba cười
- Thủ phạm? – trưởng lão ngạc nhiên
- Phải, đó chính là Kiira! – Miyuki đáp
- Kiira? – trưởng lão quay sang thì thấy Kiira đang đứng yên 1 chỗ, ko nói ko rằng, xung quang chỉ có 1 luồng sang thì ông đã hiểu
- Cháu đã khống chế cô ấy bằng phép thuật – Kaitou
- Bác hiểu rồi. Chỉ vì lòng ghen tị mà ra cả - trưởng lão vừa nói vừa hóa giải phép cho Kiira
- Bây giờ là cơ hội chuộc lỗi của cô, cô nói đi, cô đã dùng độc gì đối với Ran? – Aoko
- Tôi đâu có điên mà nói cho các người. Các người nghĩ tôi ngốc cỡ nào mà lại đi cứu kẻ thù của tôi? – Kiira cười lớn
- Anh cho em 2 lựa chọn. 1 là cứu Ran, còn 2 là………….. – Shin nhìn Kiira bằng cặp mắt lạnh lung
- Còn 2 là chết chứ gì? – Kiira cười khẩy
- Nếu cô ko muốn chết thì nói đi – Miyuki
- Giết đi, nếu tôi chết thì nó cũng ko sống được đâu. Cùng lắm là tôi cùng với nó đi xuống hoàng tuyền thôi!
- Cô……….. – Aoko tức
- Được, em nói đi. Muốn điều kiện gì? – Shin hỏi chắc
- Thông minh lắm, đúng là em chọn ko lầm người! Em muốn anh cùng đi chơi với em trong 1 ngày. Còn chuyện nó có đc cứu hay không thì xem biểu hiện của anh hôm đó như thế nào!
- Được, anh đồng ý!
- Shin! Cậu phải suy nghĩ kỹ! – Hakuba khuyên
- Nếu đó là cách duy nhất thì tớ không hối hận
- Mau mắn lắm. Đc, hẹn ngày gặp lại, hahhahaha – Kiira cười lớn và bỏ ra ngoài
- Bỉ ổi! – Aoko nhìn theo như muốn băm vằm Kiira thành từng khúc
Nỗi lo lắng bao trùm cả căn phòng, ko ai biết sau chuyến đi chơi đó Kiira có bằng long giúp Ran hay không, vì Kiira là người nổi tiếng trong giới phép thuật về việc nhiều thủ đoạn, và ko ai biết cô đang nghĩ gì! |
| | | Anfu
Tổng số bài gửi : 1317 Birthday : 03/04/1995 Age : 29
| Tiêu đề: Re: [Long Fic sưu tầm] Tình yêu tìm thấy 19/4/2013, 00:26 | |
| Chap 22: Cuộc hẹn!
1 tuần lễ trôi qua mà Shin ko đấy tin gì từ Kiira
- Sao lâu quá vậy. 1 tuần rồi còn gì. Con nhỏ đó tính làm gì nữa đây? – Aoko nhăn
- Kiira là 1 người thủ đoạn, ko ai biết cô ta tính trước chuyện gì đâu. Chúng ta phải đợi thôi – Miyuki
- Như vậy sao đc. – Hakuba quay sang Shin – Cậu có ý kiến gì không?
- Tớ ko biết. Tớ chỉ biết là Ran đang rất yếu, nếu ko cứu kịp thời thì ko biết cô ấy có qua nổi 2 ngày tới không – Shin nói trong tâm trạng hỗn loạn
Kaitou thấy vậy liền nhẹ nhàng đi tới an ủi cậu em
- Em bình tĩnh lại đi! Anh tin chắc Ran sẽ không có chuyện gì đâu!
- Bình tĩnh? Đến lúc này em còn bình tĩnh nỗi sao? Anh có biết tâm trạng em bây h như thế nào không? Mọi người có hiểu không? – Shin la lớn
Nhìn Shin như vậy, còn Ran thì năm bất động ko nhúc nhích cả tuần nay, ai cũng đều thương xót cho họ. Không gian như bao trùm cả căn phòng. Bỗng trưởng lão Agasa bước vào
- Mọi người sao thế?
- Có tin gì mới không trưởng lão? – Kaitou hỏi
- Có đấy! Ta vừa nhận tin từ Kiira. Cô ấy hẹn Shin đúng 7h tối nay tại công viên The Ghost!
- Sao? 7h tối àh? – cả đám đồng thanh trừ Shin
Mọi người đều nhìn Shin nhưng dường như cậu ko có tí cảm xúc nào. Trưởng lão cũng ko nói gì, ông đi đến xem tình trạng của Ran
- Cô ấy sao rồi hả bác? – Shin nói nhẹ
- Mạch đập rất yếu và rất hỗn loạn
- Vậy có cách nào không?
- Chỉ còn 1 cách là phải tìm ra đc thuốc giải độc – trưởng lão nói chắc
- Vậy nhờ bác lo cho Ran giùm cháu! Cháu nhất định sẽ tìm đc thuốc giải về!
Nói rồi Shin đứng dậy bỏ chạy ra ngoài.
Đúng như hẹn, 7h tối Shin có mặt tại công viên The Ghost
- Anh đúng hẹn lắm! – Kiira đi lại
- Bây giờ tôi phải làm gì?
- Sao lạnh lùng thế! Cứ từ từ nào, chúng ta còn cả 1 buổi tối cơ mà – Kiira cười
- Tôi ko có thời gian đễ giỡn với cô. Cô có biết Ran bây h như thế nào không hả? – Shin la lớn
- Biết chứ! Con nhỏ đó sắp tiêu rồi chứ gì! Nếu như k có thuốc giải, thì chắc chắn nó sẽ ko qua nổi 2 ngày tới
- Đã biết thì sao đến bây h cô mới hẹn với tôi?
- Đó là quyền của em, em muốn hẹn lúc nào thì hẹn chứ. Và chẳng phải bây h em đã hẹn anh rồi sao?
- Cô muốn tôi phải làm sao cô mới chịu đưa thuốc giải ra chứ? Sức chịu đựng của tôi có giới hạn đấy – Shin tức
- Thuốc giải ư? Em quên mất loại thuốc độc đó là gì rồi thì làm sao có thuốc giải chứ! – Kiira cười mỉm
- Cô…….
- Anh bình tĩnh nào. Nếu như tối nay anh làm cho em vui thì có lẽ em sẽ nhớ ra đc đó!
- …………….
- Thế nào????? – Kiira nhìn Shin – Số phận con nhỏ đó tùy thuộc vào biểu hiện của anh tối nay đó
- Anh sẽ làm theo ý em! – Shin hạ giọng vì anh biết ko còn cách nào khác
- Hahhaha, tốt! Ít nhất cũng phải vậy chứ. Vậy mình đi thôi – Kiira khoác tay Shin
Cả buổi tối hôm đó đối với Kiira thì có lẽ rất vui vì Shin đều nhất nhất làm theo ý cô. Còn Shin thì anh ko có 1 cảm xúc nào trên gương mặt, anh như người vô hồn đi theo Kiira. Kiira nhận ra đều đó ngay từ đầu như cô ko nói gì, cho đến 12h đêm, Kiira dẫn Shin quay lại công viên
- Cả 1 buổi tối đẹp như thế này đi cùng 1 mỹ nhân như em mà anh cứ như người mất hồn là sao thế?
- ANh đã làm theo những gì em muốn rồi còn gì?
- Chán anh quá! Thôi bỏ đi, anh muốn kết thúc sớm cuộc hẹn này không? Anh chỉ cần làm 1 chuyện nữa là xong
- Chuyện gì em cứ nói!
- Anh hãy hôn em đi! – Kiira nói thẳng
- Chuyện này ko thể đc – Shin đáp nhanh
- Tại sao? Àh em biết rồi, gia tộc của anh có quy định là chỉ đc hôn người bạn đời của mình thôi chứ gì?
- ……………………..
- Nhưng bây h em muốn anh hôn em. Còn không thì anh sẽ ko bao h có đc thuốc giải
Shin ngập ngừng ko quyết định. Vì anh chỉ đc phép hôn người bạn đời của mình, nếu anh mà hôn 1 cô gái nào khác thì anh và người bạn đời của anh mãi mãi ko đến đc với nhau
- Nhìn thái độ của anh là em biết anh không đồng ý rồi. Thôi đc rồi, bây h em sẽ cho anh thấy, con nhỏ đó sẽ biến mất như thế nào! Hahahha
Shin giật mình khi nghe Kiira nói vậy, nhưng khi quay lại thì anh ko thấy Kiira đâu cả. Nỗi bất an hiện lên trong anh và anh lập tức chạy đến chỗ Ran
Đến nơi thì anh thấy mọi người đều đứng bất động, còn Kiira thì đang ngồi kế Ran, anh chạy nhanh lại
- Đứng yên! – Kiira hóa phép làm Shin đứng yên tại chỗ như những người khác
- Anh và cả bọn ngốc này hãy nhìn đây. Hãy nhìn lần cuối con nhỏ này đi rồi ta sẽ cho nóiến mất khỏi thế gian này!
- DỪNG TAY LẠI! |
| | | Anfu
Tổng số bài gửi : 1317 Birthday : 03/04/1995 Age : 29
| Tiêu đề: Re: [Long Fic sưu tầm] Tình yêu tìm thấy 19/4/2013, 00:27 | |
| Chap 23: Tình anh em!
Khi Kiira đang định làm cho Ran biến mất theo như dự định của cô thì bỗng có tiếng nói vang lên “ DỪNG TAY LẠI”. Kiira giật mình nhìn ra cửa thì thấy trưởng lão và mọi người, cô bang hoàng khi tất cả đều bất động trước mặt cô nhưng sao lại……..
- Cô ngạc nhiên lắm sao, Kiira? – Hakuba lên tiếng
- Tại sao….sao các người có thể?
- Chắc cô rất ngạc nhiên khi thấy bọn tôi đứng bất động tại đây nhưng lại có thể đi đc và nói chuyện với cô chứ gì? – Miyuki
- Cũng may trưởng lão đoán biết đc cô sẽ làm gì nên nhanh chóng hóa phép cho bọn tôi và tạo ra những hình nhân giả như thiệt để lừa cô – Aoko nói và búng tay làm cho tất cả người đứng đó đều biến mất
- Thôi nào Shin – Kaitou cười nhẹ mà giải phép cho Shin đang bất động
- Các người giỏi lắm, nhưng con nhỏ Ran này ko may mắn như các người đâu – Kiira giơ lọ thuốc độc mà cô vừa mới chế tạo ra – Đây là loại thuốc tôi vừa mới làm, có nó cộng với lọ thuốc trước kia tôi cho nó trúng thì nó sẽ hoàn toàn bị tan chạy và biến mất trong vài giây, các người sẽ ko ai có thể cứu đc
- Cô đừng có lún sâu vào chuyện này nữa, dừng lại đi – Shin nói nhanh
- Trước sau gì tôi cũng chết, thôi thì lôi con nhỏ này đi chung vậy – Kiira cười lớn và mở lọ thuốc ra
Cô cho nghiêng từ từ lọ thuốc vào người Ran, mọi người ở đó ai nấy đều hốt hoảng và ko kịp trở tay, riêng Shin thì rất hỗn loạn, anh ko muốn tận mắt thấy Ran biến mất trước mặt mình, như quáng tính anh lao vào Kiira và đẩy cô ngã xuống, vô tình lọ thuốc trên tay Kiira ko vào người Ran mà trái lại là vào người Shin. Anh đau đớn thét lên 1 tiếng rồi ngất lịm đi
KO riêng gì Kiira mà tất cả mọi người ở đó đều giật mình khi thấy cảnh tượng như vậy. Kaitou nhanh chóng chạy đến đỡ Shin
- Shin, Shin! Em ko sao chứ? Shin – Kaitou lay mạnh
- Em……em không sao…… - Shin mở mắt
- Cô đã làm gì Shin hả? – Hakuba thét lớn vào mặt Kiira
- Tôi…….tôi ko cố ý. Mà tại sao, tại sao vậy chứ. Anh nhất quyết phải bảo vệ con nhỏ đó mà bất chấp tính mạng của mình àh – Kiira nhìn Shin nói trong nước mắt
- Anh….ko thể ….để…….em tiếp tục nữa…….anh ko muốn……..em hại người anh yêu quý nhất……….và anh….cũng….ko muốn……….em lún sâu nữa……dù gì thì em…….cũng là 1 người em gái……….mà anh……….quý – Shin nói chậm từng chữ và ngất đi.
- Anh Shinnnnn…….em đã sai rồi sao…….. – Kiira khóc
- Cô ko phải là sai mà là quá sai. Vì cô mà Ran và bây h đến Shin đều gặp nguy hiểm. – Aoko nói nhỏ
- Xét về quy định ở thế giới phép thuật của ta thì cô sẽ bị tước toàn bộ phép thuật và bị đày vào ngục tối vĩnh viễn. Cô hãy ở đấy và suy nghĩ về những việc mình đã làm vì cô đã vi phạm lỗi nghiêm trọng nhất trong các quy định – trưởng lão nói
- Về phần anh Shin thì có lẽ ko có vấn đề gì nghiêm trọng, với phép thuật của ngài trưởng lão và anh Kaitou thì dư sức có thể loại bỏ chất độc trong người anh ấy. Còn về phần Ran thì – Kiira lấy trong người ra lọ thuốc nhỏ màu cam – đây chính là thuốc giải, nhưng chỉ có người nào thật sự có tình cảm với Ran mới làm đc – Kiira đưa lọ thuốc cho Kaitou –nhờ anh đưa cho anh Shin, em nghĩ chỉ có anh ấy mới làm đc
Kaitou nhận lấy lọ thuốc và gật đầu
- Còn về phần tôi thì với chút phép thuật còn lại thì tôi sẽ tự kết liễu mình. Vĩnh biệt!
Kiira định ra tay thì đã bị trưởng lão chặn lại và thu hết phép thuật trong người
- Cô là người của thế giới này thì phải tuân thủ theo nội quy của thế giới này. Ko đc tự quyết
- Tại sao chứ? – Kiira nhìn
- Bởi vì cô phải sống để trả giá những gì cô đã làm. Tôi nghĩ xuống dưới đó có sẽ chịu rất nhìu hình phạt, đó là cái giá mà cô phải trả! – Hakuba
Trưởng lão gật đầu và hóa phép đưa Kiira xuống thẳng ngục tối.
- Từ nay thế giới phép thuật đã mất 1 nhân tài. Nếu cô ta biết dùng tài năng của mình vào việc tốt thì đâu đến nỗi này – aoko
- Thôi, chúng ta mau chữa trị cho Shin đi, cuộc thi gián đoạn quá lâu rồi – miyuki cười
- Bộ em thích so tài lắm hả? – hakuba
- Chứ sao, em đang thắng mà, đúng ko trưởng lão?
- Uhm, vòng 1 của P2 là cùa bên Hakuba thắng, nhưng cô bé àh, vòng 2 còn 1 phần nữa đấy – trưỡng lão cười
- Giờ phải làm sao đây trưởng lão? Kaitou lo
- Cháu yên tâm. Bây h cháu cùng hợp sức với ta, cố gắng tập trung để đẩy hết chất độc trong người Shin ra. Nhớ là phải tập trung đấy, sơ hở 1 tí là Shin có thể mất mạng ngay
- Vâng ạ!
- Các cháu ở ngoài canh giùm ta, ko đc cho ai vào quấy rầy – trưởng lão nhìn
- Vâng!
- Bắt đầu nào, Kaitou!
Kaitou gật đầu và đỡ Shin ngồi dậy. Phép thuật của trưởng lão + với Kaitou hòa với nhau để đẩy chất độc trong người Shin ra. Mặc dù phép của 2 người cộng lại tỏa ra 1 sức nóng khủng khiếp lên tới ngàn độ C. Ran và mọi người đều đc bảo vệ bằng lớp phép thuạt của trưởng lão nên ko ai hề hấn gì. 10’ sau shin phun ra máu đen , từ từ mở mắt và Kaitou ngất đi
- tốt rồi! – trưởng lão đỡ shin dậy – cháu thấy thế nào?
- đỡ hơn nhiều rồi bác ạ - Shin nhìn xuống thì thấy Kaitou nằm im – anh Kaitou sao thế ạ?
- Ko sao đâu, nó quá sức thôi – trưởng lão nhìn và cười, ông làm phép cho Kaitou tỉnh lại
- Em sao rồi?
- Em ko sao rồi, cũng tại em mà anh hao tốn năng lực, em xin lỗi
- Khờ quá, anh là anh của em mà. Nhiệm vụ của anh là bảo vệ cho em, vả lại, em còn phải cứu ran nữa chứ - Kaitou cười
- A, ran, cô ấy sao rồi? – Shin quay sang
- Đợi em khỏe hẳn chúng ta sẽ cứu đc ran!
- Vậy còn Kiira?
- Cô ấy bị đày xuống ngục tối vĩnh viễn, cái giá phải trả, đúng là quá lớn – Kaitou lắc đầu
Shin gật đầu nhưng long anh rất buồn. nhưng cũng qua chuyện này anh mới bit dc anh Kaitou đã lo cho mình đến mức nào ^^! lúc này anh ko đc phép suy nghĩ gì nữa, việc anh phải làm là cứu đc Ran! |
| | | Anfu
Tổng số bài gửi : 1317 Birthday : 03/04/1995 Age : 29
| Tiêu đề: Re: [Long Fic sưu tầm] Tình yêu tìm thấy 19/4/2013, 00:27 | |
| Chap 24: yên bình!
Sau khi nghe kaitou nói, shin lập tức dùng phép của mình cùng với lọ thuốc kiira đưa để cứu ran. Shin đã đc 1 phần công lực từ trưởng lão và kaitou, nhưng bây h anh lại dùng chính công lực đó để chữa cho ran. Thuốc của kiira tạo ra quá mạnh, đến nỗi thuốc giải của là loại mạnh nhất, cùng 1 lúc mà trong người có đến 2 loại thuốc mạnh thì sức của ran ko thể nào chịu nỗi, nhưng đây cũng là cách cuối cùng để cứu ran.
“ ông trời ko tuyệt long người, dù ổng có đóng cánh cửa cái, thì cũng sẽ mở cửa sổ cho mình đi”! câu nói này ko sai tí nào cả, ông trời ko tuyệt đường đi của ran! Dù shin tưởng chừng như mình ko còn đủ sức để cứu ran thì giây phút cuối cùng cô lại mở mắt ran ngay lúc shin sắp gục ngã…….
- ran! Em tỉnh lại rồi – kaitou mừng
- ………………….
- Ran! – shin nhìn thẳng vào mặt ran
- ……………….. – nhưng cô vẫn ko nói gì
- Cô ấy sao vậy trưởng lão? – miyuki hỏi
- Uhm, chất độc đã đc giải nhưng có lẽ tinh thần của ran chưa hồi phục. 1 chốc nữa cô bé mới có thể nói đc – trưỡng lão
- Em thành công rồi đó shin, tốt lắm! – kaitou cười
- Vâng, nhưng em…..mệt quá…. – nói rồi shin gục xuống
- Shin! Sao vậy nè? – kaitou đỡ shin
- Ko sao, cậu ấy chỉ ngủ thôi, có lẽ quá cậu ấy mới làm 1 việc quá khả năng – hakuba nhìn shin
- Uhm. Cứ để nó ngủ 1 lát – kaitou đặt shin xuống giường
Ai cũng thở phào nhẹ nhõm khi thấy ran và shin ko còn vấn đề gì nữa nên họ cũng tranh thủ nằm nghỉ sau 1 tuần mệt nhọc và hầu như ko ai có đc 1 giấc ngon
10’ sau.
- anh kaitou! – ran lên tiếng. câu đầu tiên cô ko gọi shin như ta tưởng mà cô lại gọi kaitou
- em thấy trong người sao rồi? – kaitou đi lại ngồi kế ran
- em….. – đang nói thì cô khựng lại – shin bị sao thế anh?
- Àh, nó vừa trúng độc khỏi dậy liền dùng sức cứu em nên nó quá sức thôi – kaitou nhìn
- Vậy cậu ấy có sao ko anh? – ran lo lắng
- Ko sao đâu, nó chỉ ngủ 1 giấc thôi
- Vâng! Tuần qua hình như đã xảy ra chuyện gì khủng khiếp lắm hả anh? – ran nhìn mọi người
- Sao em hỏi vậy?
- Em có linh cảm, hình như tuần qua mọi người ko ai ngủ thì phải. mà phải có chuyện gì khủng khiếp lắm nên mọi người mới ko ai ngủ, và hình như trong người em có 1 cái gì đó lạ lắm, em ko biết nó là cái gì – ran tuôn 1 tràn
- Đó chính là công lực shin truyền cho em. Tuần vừa rồi đúng là mọi người ko ai ngủ……….. – kaitou kể lại mọi chuyện cho ran
- Vậy àh! Chuyện như vậy mà em ko hay biết gì hết, đã vậy còn khiến mọi người lo lắng cho em nữa
- Chuyện này đâu có liên quan gì đến em, em cũng là người bị hại mà. Thôi, đừng nghĩ ngợi gì nữa, em nghỉ ngơi đi, anh đi có chút việc – kaitou đứng dậy
- Vâng!
Sau khi kaitou đi khỏi ran đứng dậy và đến chiếc giường shn đang nằm. nhẹ nhàng cô kéo chiếc chăn lên cho shin, và cô lấy khăn tay của mình lau mồ hôi đang ướt đẫm trên trán shin. “ cậu ngốc quá, shin…………tớ cám ơn cậu….” Lúc đó ở nhà kaitou
“ báo cáo! Mọi chuyện đã đc giải quyết xong, ko ai còn vấn đề gì nữa, cuộc thi có lẽ sẽ đc bắt đầu lại sau khi cả 2 hoàn toàn bình phục “
Qua ngày hôm sau, shin và ran có đc 1 ngày đi chơi với nhau sau khi có quá nhiều chuyện xảy ra với 2 người
- câu khỏe lại chưa?
- câu đó tớ phải hỏi cậu mới đúng chứ? – ran cười
- tớ không sao, quan trọng là cậu thôi – shin đỏ mặt
- hì – ran nhìn – shin này, tớ có đáng để cậu dùng hết công lực của mình ko?
- Sao cậu nói vậy? – shin ngạc nhiên
- Tớ nghĩ, mình ko xứng đáng với tình cảm của cậu và của mọi người!
- Cậu đừng nghĩ vậy. tớ và mọi người rất mến cậu, vì vậy ở đây ko có chuyện gì là xứng đáng hay ko xứng đáng cả - shin đáp chắc trước mặt ran
- Vì sao chứ?
- Vì cậu là ran! Đi thôi!
Nói rồi shin nắm tay ran chạy, ran nhìn shin cười, 1 nụ cười cô ko dành cho ai ngoài shin cả, chỉ có trước mặt shin cô mới có thể cười đc nụ cười đó. 2 người chạy đến 1 quán kem
- cậu thích kem socola lắm phải không? – shin nhìn ran cười
- ơ, sao cậu biết?
- hì, tớ cũng rất thích socola. ở đây nổi tiếng về kem socola đó, ta vào ăn thử xem – shin cười
- vậy àh! – ran đi lại – ơ? Ko có cửa làm sao mà vào?
- Dễ thôi – shin nắm tay ran và 2 người đi xuyên qua bức tường đó
- Tuyệt thật! – ran trầm trồ trước sự trang bày của quán kem
- Qua đây!
Shin dẫn ran đi đến cái bàn kế cửa sổ. khi cô phục vụ đến thì shin gọi 2 ly kem socola và lập tức trên bàn họ xuất hiện 2 ly kem
- cậu thử xem!
Ran gật đầu và múc 1 muỗng lên thử
- ngon quá! Chưa bao h tớ đc ăn loại kem nào ngon đến vậy ^^!
- tớ giới thiệu ko sai chứ? – shin đắc ý
- uhm!
Ran cười và cô nhìn ra cửa sổ. chưa bao h cô thấy yên bình đến như lúc này, từ lúc qua đây có bao chuyện xảy ra, cô thật sự mệt mỏi. cho đến hôm nay, ngồi ăn kem cùng shin và cùng ngắm bầu trời về đêm thơ mộng, cô thấy long ấm áp hơn bao h hết! |
| | | Sponsored content
| Tiêu đề: Re: [Long Fic sưu tầm] Tình yêu tìm thấy | |
| |
| | | | [Long Fic sưu tầm] Tình yêu tìm thấy | |
|
Similar topics | |
|
| Permissions in this forum: | Bạn không có quyền trả lời bài viết
| |
| |
| |
|