Chương 11: BI KỊCH CỦA TÌNH YÊU
6 gương mặt này có lẽ ai đó cũng lờ mờ đoán được rồi *nói cho sang chứ có mỗi wind nhỉ
*. Nhưng thôi, ta hãy cùng quay lại với Hakiko và Shin.
Thời gian trôi qua cũng đã được hơn 15 phút kể từ lúc 6 người kia đến. Lúc này Shin và Haki đang nói chuyện với nhân viên giám định. Họ nói chuyện hồi lâu. Shin và Haki thắc mắc đủ điều…
- Chắc chắn là độc tố dính ở đó phải không? – Hakiko hỏi với ánh mắt của kẻ chờ đợi sự thỏa mãn.
- Vậy là do Tetsubin(*) hả? – Người đàn ông trong số 6 người vừa đến hỏi.
----- (*)Tetsubin là một loại ấm đun của Nhật. Thích hợp với kiểu pha trà rót trực tiếp từ ấm đun vào bát. *Fic tệ quá nên phải tìm cách cho nó… lên lên tí
*-----
- A… - Shin kinh ngạc.
- Hả? Anh là ai? – Hakiko hỏi người đàn ông đó.
- Bố… Sao bố lại ở đây? – Shin kinh ngạc hỏi.
- Hả?? Bố?? Đây là bố em sao? – Hakiko sửng sốt.
Vâng. Chính là ông ấy. Ngài Kudo Yusaku, nhà văn viết truyện trinh thám đại tài đang ở đây.
- Chào cậu… Hakiko nhỉ!? Tôi là Kudo Yusaku, người sinh ra thằng nhóc rắc rối này đây. – Yusaku vui vẻ giới thiệu, nhưng một chút nào đó trong giọng nói của anh pha lẫn sự hăm dọa dành cho Shinichi. *tiêu bé Shin rồi
*
- À. Rất vui được gặp ông - ngài Kudo. Tôi là Hakiko Ichiru. – Hakiko mỉm cười bí ẩn.
- Này! Hakiko! Cậu có thể cho tôi một lời giải thích thỏa đáng không? – Thanh tra Megure giọng hơi cáu bước tới từ sau Yusaku.
- A… Shinichi. Đây là mẹ tớ. – Ran cũng từ sau ló ra và lên tiếng giới thiệu. Cùng lúc đó, một người mà ai cũng biết xuất hiện…
- Bé Shin!!
*Vâng. Là cô ấy đấy! ^^*
- Mẹ?? Thế là thế nào?? Sao cả bố lẫn mẹ… - Shin đau đầu thắc mắc.
- Tại bố mẹ biết bé Shin ở đây chứ còn gì!
- Cô Yukiko vui vẻ trả lời. – Mà mẹ không ngờ bé Shin với bé Ran lại quen nhau sớm thế rồi. ^^
- Ơ? Thế là sao ạ? Con chẳng hiểu gì cả!?
- À. Mẹ với Eri là bạn thân của nhau từ hồi còn đi học. Lúc nãy bố mẹ tình cờ gặp Eri trên đường. Cô ấy đã suýt ngất vì nghĩ đã để lạc mất con gái. Sau đó anh Mori, chồng Eri đến hiệu thuốc mua thuốc an thần cho cô ấy và đã may mắn gặp lại được bé Ran cùng bác Agasa ở đó. Sau khi nghe Ran kể chuyện, bố mẹ và vợ chồng Eri theo bác Agasa tới đây. Trớ trêu thay, bác Agasa dẫn mọi người đi lòng vòng vì… không nhớ đường – Liếc nhìn tiến sĩ Agasa đầy trách móc. – và thế là bố Ran đã phải gọi cho ngài thanh tra Megure để hỏi địa chỉ nên mọi người mới đến được đây.
- Haha… - Tiến sĩ Agasa ngượng nghịu.
- Sao bố Ran lại có số di động của bác thanh tra ạ?
- À. Chú là cảnh sát mà nhóc. – Mori bây giờ mới lên tiếng. *Vì nảy giờ làm gì có đất cho chàng diễn
*
- A! Chào tiền bối! Tôi là Hakiko, học viên mới ra trường! Rất mong được tiền bối chỉ dạy! – Hakiko lại thế. Anh chàng lại dở cái bài cữ vui vẻ làm quen khiến mình phát chán. *==*
- Hả?... À ừ, chào cậu… - Mori hơi giật mình. Cũng phải. Với cái kiểu chào đập tim người khác thế ai mà chẳng giật mình. *
*
- E hèm. Giờ, Hakiko, cậu giải thích cho tôi mọi việc được chứ? == - Thanh tra Megure hơi bực.
- A.. vâng. Xin lỗi sếp… - Hakiko dần giải thích.
[……]
Mọi người nói chuyện hồi lâu. Dường như có điều gì đó đã sáng tỏ. Ánh mắt của mọi người hơi đượm buồn và mọi người cùng nhau bước ra hiện trường chính. Nạn nhân Hiroshi vẫn nằm đó. Lãnh lẽo. Đơn độc. Vũng máu kia giờ đã dàn khô lại. Những giọt nước mắt không còn bất thần lăn dài trên má nữa. Hai người phụ nữ vẫn ngồi đó. Lặng im. Tên cướp kia đang run rẩy trong nỗi sợ hãi vô định. Phải. Đó là phản xạ cơ bản của con người. Chẳng có gì đáng ngạc nhiên về chuyện này. Chợt thanh tra Megure bước đến gần tên cướp…
- Chào cậu. – Thanh tra Megure lạnh lùng nói.
Tên cướp không trả lời. Hắn vẫn ngồi đó, trong im lặng.
- Chúng tôi đã kiểm tra và xác minh lý lịch của cậu. Hành vì cướp giật của cậu không phải lần đầu. Và lần này có không ít nhân chứng chứng minh cậu đã cướp đồ của cô Komatsu. Vì vậy, mong cậu hãy hợp tác với chúng tôi để giải quyết vụ án này. – Thanh tra Megure đề nghị.
Mọi người im lặng chờ đợi câu trả lời của tên cướp. Một thoáng trôi qua, hắn đã dần bình tâm lại. 1 phút, 2 phút, rồi 3 phút… Mọi người vẫn đợi nhưng có vẻ như hắn đang suy nghĩ mông lung điều gì đó. Mọi người cũng dần sốt ruột.
- Này! – Thanh tra Megure lên tiếng. – Cậu nghĩ thế nào?
- V.. vâng… Xin cứ hỏi. Tôi.. tôi sẽ trả lời những gì tôi biết…
- Vậy, - Thanh tra Megure bắt đầu. – cậu Wataka Bakuda, đúng không…
- Vâ.. vâng…
- Cậu bảo rằng người đàn ông này – chỉ tay vào nạn nhân Hiroshi – đã thuê cậu cướp chiếc nhẫn của cô Komatsu đây. Chuyện đó là có thật à?
- Vâng… Chính anh ta đã thuê tôi cướp chiếc nhẫn đó với giá một triệu Yên.
- Thôi đi!! Không thể có chuyện đó! Cậu nghĩ chúng tôi sẽ tin chuyện này ư? Anh ấy là chồng sắp cưới của tôi. Chúng tôi sắp cưới nhau. Chẳng có lý do gì để anh ấy phải làm vậy cả! Nếu muốn chia tay, anh ấy sẽ trực tiếp nói với tôi và tự mình lấy lại chiếc nhẫn. Chẳng có lý do gì để anh ấy phải hành động như vậy cả. Thật điên rồ! – Komatsu nổi giận. – Các anh nói gì đi chứ! Hãy bắt kẻ dối trá này chịu hình phạt nghiêm khắc nhất! – Quay sang phía thanh tra Megure và mọi người.
- Không! Tôi nói thật mà! Xin hãy tin tôi. Chính anh ta đã yêu cầu như vậy. Tôi chỉ làm theo mà thôi. – Tên cướp lúng túng sợ hãi.
- Phải. Những lời cậu nói nghe có vẻ điên rồ thật đấy. – Yusaku chợt lên tiếng với nụ cười đầy ẩn ý. Tên cướp sợ hãi nhìn anh bằng ánh mắt đầy tuyệt vọng. – Chỉ là một chiếc nhẫn mà anh ta lại sẵn sàng bỏ ra một triệu Yên để lấy về, không phải một cái giá quá cao sao? Tại sao anh ta phải làm thế?
- Tôi không biết. Nhưng chính anh ta đã thuê tôi. Tôi nói thật mà. Tại sao lại không tin tôi!? – Tên cướp trở nên luống cuống không biết phải làm gì.
- Lúc thuê cậu, biểu hiện của anh ta thế nào? Có vẻ mặt hay hành động gì khác thường không? – Hakiko hỏi ngang.
- Không… à, lúc đó trông anh ta có vẻ rất buồn về một điều gì đó. Nhưng thế thì sao?
- Vậy là su khi cướp được chiếc nhẫn cậu đã đến đây và thấy hiện trường này đúng không?
- Ph.. phải…
- Vậy cậu đã làm gì sau đó?
- Tôi… tôi không làm gì cả. Vì quá sợ hãi nên tôi chỉ còn biết bỏ chạy khỏi đây thôi.
- Vậy à? – Hakiko lạnh lùng nói.
- Tôi… tôi thề… tôi thề tôi không phải hung thủ. Tôi không làm gì cả. Lúc tôi đến đây thì…
- Có thấy ai khả nghi không? – Hakiko cắt ngang, phớt lờ những gì tên cướp đang nói.
- Kh.. không.
- Vậy thôi. Hết phần của cậu. Còn giờ, ta hãy cùng hé mở một phần của vụ án thôi nhỉ!?
- S.. sao… sao cơ? Các người đã tìm được hung thủ rồi sao? Hắn là ai? Kẻ đó là ai? Ai? – Komatsu mất bình tĩnh.
- Bình tĩnh nào cô komatsu. – Thanh tra Megure lên tiếng. – Chúng tôi chưa tìm ra hung thủ, chỉ tìm ra được người cố ý muốn hạ độc nạn nhân Yamamoto Hiroshi nhưng không thành công mà thôi.
- Phải. Và người đó, không ai khác chính là cô phải không, thưa cô komatsu Aoki!? – Kogoro tiếp lời thanh tra Megure.
- Hả? Các anh nói gì cơ? Sao… sao có thể chứ…!? Cô ấy là… – Nagakawa hoàn toàn bất ngờ.
Lúc này, Komatsu Aoki đang tái mặt lại. Cô run rẩy bước lùi dần và suýt nữa ngã xuống.
- Vậy là cô đã thú nhận. – Thanh tra Megure trầm giọng.
- Sao… sao lại thế được!? Các anh có bằng chứng gì không mà dám nói như vậy chứ? – Nagakawa vẫn chưa thể chấp nhận được sự thật này.
- Tổ giám định đã tìm thấy dấu vân tay của cô ấy. Cô ấy đã bôi độc và bên trong ấm trà.
- Không… không thể…
- Cô im đi! Đừng cố ra vẻ thiên thần trước mặt tôi. Cô! Chính cô đã cướp mất anh ấy! Phải. Tình cảm bao năm nay của chúng tôi đã tan vỡ chỉ vì cô. – Komatsu bắt đầu khóc. – Chỉ còn gần hai tuần nữa thôi là chúng tôi sẽ kết hôn. Nhưng cũng chính vì anh ấy! Con người đó đã phản bội tôi, phản bội lại tình cảm chân chất mà tôi đã dành trao anh ấy bao năm qua. Tôi đã nguyện sẽ trao cả cuộc đời này cho anh ấy. Vậy mà anh ta, con người đó đã phản bội tôi không chút suy nghĩ! Và tôi đã hành động. Tôi không thể… Tôi không thể chia sẻ anh ấy cho bất cứ ai. Tôi không muốn… - Cô cố kìm nén và gạt đi những giọt nước mắt đang lăn dài đau khổ. – Đúng như các người nói đó, tôi đã bôi độc và bên trong ấm đun. Hm… Anh ấy tối nào cũng uống trà xanh. Khi tôi thắc mắc thì anh ấy bảo anh ấy cảm thấy được bình yên sau mỗi ngày làm việc vì nó khiến anh ấy nhớ về người mẹ đã khuất. Phải. Và tôi đã lợi dụng điều đó, tôi đã định để anh ấy ra đi trong bình yên. Nhưng… một kẻ nào đó, một kẻ nào đó đã cướp đi sinh mạng của anh ấy! Tôi không cho phép kẻ khác dám cướp anh ấy đi như vậy! Nhưng, dù sao, anh ấy cũng đã chết rồi. Và tôi cũng nên…
- Đừng chết. – Hakiko cắt ngang Komatsu.
Mọi người không mấy ngạc nhiên về điều này. Ai cũng trầm ngâm, im lặng nhìn cô. Komatsu nhìn Hakiko bằng ánh mắt của sự kết thúc.
- Chưa kết thúc đâu. Đừng chết. – Hakiko tiếp tục. – Cô đã hiểu lầm rất lớn về anh ấy rồi đấy.
- Hiểu lầm ư? Chính mắt tôi đã nhìn thấy, lại còn có thể sai được ư!? – Komatsu đau đớn bật khóc.
- Cô đã thấy gì? Hãy nhớ, đừng bao giờ tuyệt đối tin tưởng vào đôi mắt của mình.
- Tôi đã nhìn thấy… Chính tôi đã nhìn thấy anh ấy và cô ta hôn nhau trong văn phòng của anh ấy… Chính mắt tôi… - Lời nói cô nghẹn đi trong tiếng khóc. Đau buồn, tuyệt vọng…
- Sai rồi. – Nagakawa lên tiếng.
- Sai ư? Cô bảo tôi sai ư…
- Vi máu.
- Cái gì…!? Cô đang nói cái gì thế hả?
- Anh ấy bị ung thư máu giai đoạn cuối. Không thể phẫu thuật. – Nagakawa cũng nghẹn ngào. – Lúc đó, anh ấy cũng biết cô ở đó. Nhưng vì máu đột nhiên trào ra nên anh ấy buộc phải dựng nên màn kịch đó để che mắt cô. Anh ấy sợ cô biết được… sợ cô sẽ đau lòng… Tất cả những gì anh ấy làm đều vì cô, tại sao cô không chịu nhận ra? Tại sao cô không biết chứ!? – Nagakawa xúc động.
- Cô… cô nói gì..? Không… không thể như thế được… Tôi không tin…! Không….. – Komatsu nấc lên đau đớn.
- Cô phải tin, vì đó là sự thật. Chúng tôi tìm được cái này. Cô nên đọc… – Hakiko đưa cho Komatsu một phong bì màu trắng. Và đó, không thể là gì khác.
Komatsu cầm trên tay kết quả xét nghiệm máu mang tên “Yamamoto Hiroshi” mà lòng đau đớn khôn cùng. Từng giọt nước mắt khẽ lăn dài trên gương mặt cô, rơi tí tách vào khoảng không vô tận. Cô ôm chặt tập hồ sơ, sụp xuống và hét lên trong đau đớn, tuyệt vọng. Một nỗi đau không bao giờ có thể xóa nhòa. Sự hiểu lầm kia… Sao có thể quay ngược thời gian trở lại để mọi chuyện như chưa bao giờ xảy ra. Những giọt nước mắt giờ đây đã quá muộn màng. Cô ngồi đó, như bị bao trùm bởi bóng đen của tội lỗi. Không thể nữa. Không kịp nữa rồi. Người đàn ông cô yêu thương hết mực, người mà cô nguyện ở bên suốt cả cuộc đời, cô đã muốn giết anh, và giờ đây, anh không còn nữa. Anh đã ra đi, rời xa cô mãi mãi, không bao giờ còn có thể trở lại. Phải làm sao… Có thể trách được ai đây..? Nên trách số phận nghiệt ngã, hay trách ông trời kia đã trêu đùa hai người? Hay thật ra phải trách sự thiếu sáng suốt từ chính mỗi con người? Không. Không gì cả. Cuộc sống là một chuỗi những biến động, và nhiệm vụ của mỗi con người là phải vượt qua, giải quyết được chúng để lựa chọn được con đường đúng đắn nhất để tiếp tục bước đi.
- Hiroshi… Giờ em đã hiểu rồi… Em xin lỗi… Chúng ta sẽ ở bên nhau mãi… – Komatsu khẽ nói.
Rồi cô khẽ rút ra con dao díp từ túi xách. Có lẽ cô đã chuẩn bị trước nếu kế hoạch thành công, cô sẽ đến với người cô yêu bằng con đường tự sát. Trong khoảnh khắc đứng giữa sự sống và cái chết ấy, Komatsu chẳng còn biết lưu luyến bất cứ điều gì nữa. Tất cả mọi người đều xô vào hy vọng có thể ngăn được hành động của cô. Thật may mắn, trong cái khoảnh khắc cuối cùng ấy, Hakiko đã kịp thời tước con dao khỏi tay cô. Mọi người ai cũng như qua cơn sợ hãi.
- Không sao rồi Ran ạ. Cậu đừng sợ. – Shin khẽ trấn an Ran lúc này đang run lên vì sợ hãi.
- Uhm… – Ran khẽ nép sau Shin. Eri cũng khẽ ngồi xuống ôm lấy cô con gái bé bỏng của mình.
- Chết không giải quyết được việc gì đâu. Cô cần phải sống, vượt qua chuyện này và tiếp tục sống. Tôi nghĩ anh ấy cũng không muốn cô chết đâu. – Hakiko nhẹ nhàng nói.
- Không… tôi không thể. Tôi không thể sống thiếu anh ấy đâu. Tôi không làm được đâu… – Cô lại nấc lên trong đau xót.
Chợt Shin tiến lại, đưa cho Komatsu một tờ giấy và nói:
- Cháu tìm thấy cái này trong cuốn album của cô chú.
Đó là lá thư Hiroshi định sẽ gửi cho Komatsu sau khi anh chết vì căn bệnh quái ác.
*E hèm. Vì bức thư của Hiroshi mình viết tệ quá nên ném nó vào spoiler, mong… đọc giả thông cảm. Tác giả dốt Văn quá mà!
Vâng, và sau đây là bức thư *sến đầy hứa hẹn* của Hiroshi.*
- Spoiler:
Gửi Aoki.
Có lẽ vào lúc này, mọi chuyện đã sáng tỏ. Vào lúc này, chắc anh đã đi đến một phương trời mới hoàn toàn xa lạ, và không có em… Anh xin lỗi. Anh thành thật xin lỗi em, Aoki à. Có lẽ anh cũng không cần giải thích thêm điều gì nữa. Anh nghĩ là, em đã thấu hiểu tất cả rồi.
Em biết đấy, gia đình anh chẳng còn ai cả. Em là người thân duy nhất của anh, là người anh yêu thương nhất, tin tưởng nhất. Vì thế, Aoki à, nếu lúc này, em còn yêu anh, xin em hãy chấp nhận sự ra đi này. Nhưng anh cũng xin em… xin em đừng chết. Cho dù anh rất muốn ở bên em, dù bất cứ đâu… nhưng xin em đừng đi theo anh đến thế giới này. Em hiểu anh mà, phải không? Nếu em chết đi, sự tồn tại của anh sẽ không còn ý nghĩa gì cả. Thật là ích kỷ khi anh muốn em phải làm theo lời anh, nhưng xin em hãy tiếp tục sống, và nhớ đến anh. Nếu em chết đi thì sẽ chẳng còn ai nhớ đến anh trên thế gian này nữa, như vậy thì anh sẽ buồn lắm. Và rồi anh biết phải đi đâu để tìm em…
Nếu có kiếp sau, anh nhất định sẽ ở bên em mãi. Anh xin lỗi, anh không thể bảo vệ em suốt cuộc đời như anh đã hứa, nhưng anh mãi sẽ dõi theo em, dù bất cứ đâu, cho đến khi cả thế gian này sụp đổ, anh vẫn sẽ dõi theo em. Vì thế, em hãy sống thật tốt để ngày ngày anh được nhìn ngắm em tươi cười, hạnh phúc, em nhé!
Tạm biệt em, Komatsu Aoki, người con gái anh yêu nhất trên đời…
Yamamoto Hiroshi.
- Hiroshiiii………!
Komatsu nghẹn ngào nắm chặt bức thư đầy đau khổ.Chon dù chết đi nhưng người đó vẫn luôn lo lắng cho cô. Vậy mà cô lại muốn giết anh ấy bằng chính đôi tay này. Cô nấc lên trong nỗi tuyệt vọng chan chứa đầy những xót xa, đau đớn. Nhưng những giọt nước mắt kia giờ đây liệu còn ý nghĩa gì nữa.
Rồi cô bất chợt ngã xuống. Tất cả mọi người đều vậy quanh cô. Một khung cảnh hỗ loạn. Chưa đầy 3 phút sau, xe cứu thương đã đỗ trước hiện trường. Cô được đưa lên xe mà tay vẫn năm chặt lá thư tuyệt mệnh kia. Hai hàng nước mắt cứ lăn dài không dứt. Ánh mắt cô vô hồn, nhìn về một nơi xa xăm. Phải chăng, cô đang nhìn người ấy? Yamamoto Hiroshi… Cô nằm bất động trên xe cứu thương với sự chăm sóc tận tụy của các bác sĩ và y tá. Chợt đôi môi cô khẽ mấp máy như đang nói một điều gì đó. Rồi cô mỉm cười, khóe mi dần khép lại, bàn tay dần buông lỏng ra. Cô nằm đó trong sự lo lắng và những tiếng gọi hốt hoảng của các y tá và bác sĩ.
Lá thư kia rơi xuống. Một sinh mạng vừa lìa bỏ thế gian. Tuy là chết, nhưng có lẽ đây cũng là một sự giải thoát cho cô. Rồi đây, có lẽ hai người sẽ được gặp nhau ở nơi phương trời xa ấy, nơi mà họ được ở bên nhau. Sẽ không còn những hiểu làm hay vướng bận nào nữa. Sẽ không còn gì có thể chia cắt được họ. Phải chăng, họ đang chạm tay tới cánh cửa của sự vĩnh hằng…
“Hiroshi…” _____________________________
Ặc, cuối cùng cũng xong cái chap. Hic, viết xong từ bao đời nay rồi mà giờ mới type xong.
Phù…~ *nhìn nhìn* Tềnh hềnh là chap này dài đấy chứ! Hehe. Vâng, cái chap này dài nên hứa hẹn chep sau sẽ ngắn.
*hứa hẹn sẽ bị lược còn hơn cả chap này.
*
Thật là thoải mái *chút chút* vì đã đi được… một phần nhỏ chặng đường.
Đùa thôi, qua được nửa cái vụ án dở hơi dài dằng dặc này thật là khỏe!
*Hên là hôm trước kịp dừng lại chứ không là kéo thêm một vụ án nữa thì chắc mình đau não luôn mất
*
Chẹp. Hiện tác giả đang lâm vào tình trạng… rớt trong “vô”. Và hiện cũng đang không có thời gian để type fic và đang bị mama cấm động vào máy tính với cái tội: Ôm máy tính không lo học hành gì! *mà đúng thế thật
* nên chắc chap sau còn lâu *lắc* đấy. ^^
@Miyu: tớ cảm ơn bức tranh của Miyu nha ^^ Nó rất đẹp nhưng có lẽ Miyu quên chỗ này, thời gian của fic là “Vào một buổi chiều tuyết rơi cuối tháng 10.” Nó ở đầu fic đấy. Mà trời lạnh mà cậu cho Ran mặc phong phanh thế die nhân vật của tớ sao
Đùa thế thôi. ^^ Mà Ran đang cầm cái gì vậy? Trông như cuốn sách, mà cũng chẳng giống. ^^!
PS: Xin cảm ơn tất cả những ai đã ủng hộ tớ trong thời gian qua! =)