CFC

Khách viếng thăm sẽ thiệt thòi lắm nha ~
Đăng nhập để chia sẻ/ Login để yêu thương  ^^


[Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện 22985209-p0
CFC

Khách viếng thăm sẽ thiệt thòi lắm nha ~
Đăng nhập để chia sẻ/ Login để yêu thương  ^^


[Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện 22985209-p0


Conan Fan Club
 
Trang ChínhLatest imagesĐăng kýĐăng Nhập

Share
 

 [Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Chuyển đến trang : 1, 2, 3, 4  Next
Tác giảThông điệp
wings89

wings89

Tổng số bài gửi : 332

[Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện Empty
Bài gửiTiêu đề: [Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện   [Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện Empty8/11/2010, 02:44

Author: Wings89

Đây là những mẩu truyện ngắn, do Wings ngẫu hứng viết ra, hoàn toàn ko liên quan gì đến nhau. Tổng gộp lại thành một series chuyên về Ai-chan. Mong mọi người đóng góp ý kiến nhiệt tình.

Mỗi fic là một mảng về quá khứ, hiện tại, hoặc tương lai,...về Sherry-Shiho-Ai.

***

[Sherry] Gin và Những kẻ phiền phức.

- Cô Sherry, phản ứng dự đoán ở đây là...

- Cô Sherry, phương trình thực nghiệm của loại chất này...

- Cô Sherry, mời cô xem xét bảng kết quả...

- Cô Sherry...

- Cô Sherry...

Bốp.

Một tập hồ sơ dày cui bay thẳng ra sau, dội vào đầu ( hay mặt ) một tên phiền phức nào đó đang léo nhéo đằng sau, trước khi rơi bịch xuống đất, các mảnh giấy tờ trong đó vung vãi đầy ra sàn.

Không buồn quay lại coi ai là kẻ "trúng số", Sherry day day vầng trán, đôi mày nhíu lại vẻ tuyệt vọng.

Chúa ơi! Tổ chức tuyển đâu ra cái bọn ngốc này vậy? Việc gì cũng réo tên cô, cứ như thể ko có cô thì cha bọn chúng tắt thở ngay không cần hấp hối á!

Thật ra lỗi đâu phải tại bọn họ. Những người trong phòng thí nghiệm này đều là những tinh hoa của nghành y hoá dược, được chọn lọc từ nhiều nơi trên thế giới. Chỉ xui xẻo làm sao khi người lãnh đạo cao nhất của họ lại là một thần đồng với IQ cao ngất, chả trách ttrong mắt cô mọi người đều là kẻ trí não kém phát triển. Haizzzz.

Sherry bực dọc đứng dậy, quét đôi mắt lạnh lùng một lượt khắp phòng. Những cái mồm đều ngậm tăm, một số len lén đưa mắt nhìn cô, nơm nớp lo sợ, một số giả vờ cắm đầu vào máy tính, gõ điên cuồng dù màn hình đang đen thui???

Sherry thở dài, cố kềm chế sự khó chịu, đẩy chiếc ghế sang một bên, bước ra ngoài.

- Cô Sherry...?

Một giọng nói rụt rè vang lên, khiến chân cô khựng lại một chút.

- Các chuỗi phương trình phản ứng với thuốc này...?

- Nếu anh không hiểu, tôi có thể nhờ Gin trả anh về trường Đại Học để anh từ từ nghiên cứu thêm.

Im phăng phắc.

Không một tiếng rục rịch.

Không một hơi thở mạnh.

Sherry nhếch môi cười nhạt, lạnh lùng bước ra ngoài. Tiếng cánh cửa đóng lại, khô khốc.

Một lũ đầu người óc heo.

Sherry lẩm bẩm, bước chân chậm rãi trên nền gạch hoa cương nhẵn bóng.

Một lũ người phiền phức.

Cô rảo bước nhanh hơn, đến khúc quẹo thì tông rầm vào một người vừa trờ đến.

Khỏi cần ngó mặt cũng biết, cái mùi thuốc lá đậm đặc không ai bằng- Gin.

- Tôi đã nói đợi ở dưới xe, Gin.

Sherry nhướng cao đôi mày, ánh mắt tỏ vẻ cáu gắt khó chịu. Đổi lại, Gin cũng tặng cho cô tia nhìn lạnh lẽo thấu tim gan, đi kèm chất giọng trầm trầm tone-xuyẹc-tone.

- Cô đã trễ 3 phút, Sherry.

- 3 phút không phải là quá nhiều.

- Đủ để cho nổ một toà nhà bằng vài quả bom.

Sherry lườm anh. Sau đó vai cô khẽ rũ xuống. Cô biết, nói chuyện với Gin thì lý lẽ nào cũng bị bóp méo được hết.

Không tranh cãi với kẻ không cùng chí hướng- đó là nguyên tắc thứ nhất của một nhà hoá học. Chí hướng ở đây được định nghĩa là- ko có cùng chuyên nghành với nhau^^!

Sherry bước tiếp, lần này thong thả hơn, phía sau là Gin đang theo bám gót.

- Hôm nay anh ko có nhiệm vụ sao?_ Sherry hỏi với giọng miễn cưỡng.

- Cô quan tâm ?

- Tôi có nói là quan tâm à?

Khoé môi Gin nhếch lên một nụ cười khó hiểu, rõ ràng rất nguy hiểm nhưng cứ khiến người ta bị cuốn vào.

***


Thả người lên chỗ ngồi cạnh Gin trên chiếc Porsche 356A, Sherry ngả đầu thoải mái ra sau, nhắm mắt lại.

Cả ngày làm việc với lũ người ồn ào kia, thật khiến cô đau đầu muốn chết!

Gin sập cửa xe, liếc nhanh qua cô gái kế bên.

- Mệt lắm sao?

Tra khoá vào ổ, đề ga.

- Nhốt anh cả ngày với lũ ngốc chỉ biết la hét, xem anh có mệt không.

Một tay đặt trên vô-lăng, tay kia thọc vào túi áo khoác, Gin lôi ra một gói nhỏ, vứt sang bên cạnh.

- Ăn đi.

Gin nói cụt lủn, giọng ra lệnh thoáng chút dịu dàng.

Sherry bắt lấy, chậm rãi mở ra. Không ngoài dự đoán, vẫn là kẹo vi-ta-min-C vị cam ngọt. Cô nhón tay lấy một viên, bỏ vào miệng.

- Lần sau tôi muốn vị dâu.

Cô thả viên kẹo trên lưỡi, nhấm nháp mùi thơm ngọt ngọt của nó. Cẩn thận vuốt lại gói kẹo, bỏ vào túi áo blue trắng.

- Tự đi mà mua.

Âm thanh phát ra từ miệng Gin vẫn không chút thay đổi nào. Nhưng cũng không tỏ vẻ khó chịu hay bực mình.

- Tôi không rảnh._ Sherry chống tay lên cạnh kính, tựa cằm nhìn ra ngoài cửa sổ.

- Còn tôi thì rảnh chắc?_ Gin vẫn đáp lại một cách kiên nhẫn, đi kèm ý giễu cợt.

- Tại sao mua vị cam thì rảnh, còn vị dâu thì ko?_ Sherry lườm anh bằng nửa con mắt, khoé môi nhếch nhẹ thành một nụ cười châm chọc.

Lần này Gin không trả lời, chiếc xe từ từ lăn bánh khỏi gara.

- Đi đâu đây?- Gin liếc Sherry.

- Anh biết mà.- Sherry lơ đãng nhìn khung cảnh bên ngoài vùn vụt lướt qua.

- Hừ, tôi ko phải con sâu trong bụng cô.

Gin nói với giọng khá thấp, nhưng mang hơi hướm của sự ấm áp.

- Tạ ơn Chúa!

Sherry cong cao đôi mày, ném cho anh một ánh nhìn mỉa mai.

- Hắn ta bận lắm, ko rảnh ngó tới cô đâu.

Gin cười nhạt, bẻ ngoặc tay lái quẹo vào đường cao tốc.

- Phải, chỉ có anh rảnh chứ gì.

Sherry bật cười.

Đôi mắt Gin nheo lại, ánh mắt dừng trên đôi môi xinh xắn màu hoa anh đào.

Bất giác, Gin cũng mỉm cười.

Chiếc xe vút đi trong màn đêm.

***
Về Đầu Trang Go down
li hoang

li hoang

Scorpio
Tổng số bài gửi : 61
Birthday : 19/11/1995
Age : 29
Đến từ : Nơi giao hòa giữa ánh sáng và bóng tối

[Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện   [Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện Empty8/11/2010, 12:02

Tem
Hay lắm tiếp đi chị, rất hấp dẫn ah
Về Đầu Trang Go down
mixu1702

mixu1702

Nữ Aries
Tổng số bài gửi : 47
Birthday : 25/03/1997
Age : 27
Đến từ : cánh đồng xám

[Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện   [Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện Empty8/11/2010, 20:51

pic đầu tiên wing viết
um
hay
cảm xúc giữa GIN và AI rất tự nhiên
đẹp
phần đầu cũng khá hài
[Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện 1286243441
Về Đầu Trang Go down
wings89

wings89

Tổng số bài gửi : 332

[Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện   [Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện Empty8/11/2010, 21:01

mixu1702 đã viết:
pic đầu tiên wing viết
um
hay
cảm xúc giữa GIN và AI rất tự nhiên
đẹp
phần đầu cũng khá hài
[Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện 1286243441

Ac ac 😢

Khi yêu là vô tận, nụ hôn rắc rối, nghiệp bá vương, hell angel, tất cả là do wings viết mà. Cái này ko pahỉ cái đầu tiên huhu 😢

Chắc tại dịch nhiều wá nên mọi ng wên mất rùi 😢

"Mơi mốt" ko dịch nữa, huhu 😢
Về Đầu Trang Go down
wings89

wings89

Tổng số bài gửi : 332

[Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện   [Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện Empty8/11/2010, 22:26

Đây là những mẩu truyện ngắn, vốn nằm trong series " Angel and Hell Angel", nhưng Wings quyết định gom lại chung trong topic này để mọi người theo dõi. Đừng thắc mắc vì Wings viết về Vermouth nhiều, vì fic cũ vốn định giành riêng cho Vermouth ^^! Nhưng sau đó "máu" yêu Ai-chan nổi lên nên toàn cho Ai-chan lên sàn catwalk.

***
*ANGEL*

- Are you angel?

Đứa trẻ tóc vàng ngẩng lên nhìn bà, tròn xoe đôi mắt. Một chiếc xe vừa lao tới, và nhanh như cắt, một tiếng nổ vang lên từ bánh xe. Cả chiếc xe chòng chành, xoay vòng và tông thẳng vào cột đèn. Đứa trẻ ngơ ngác với quả bóng trên tay, khi bà kéo nó vào lề.

"A secret makes a woman woman"_ Người phụ nữ thầm thì với nụ cười nửa miệng. Cô xoa đầu đứa trẻ, trước khi quay đi lạnh lùng trong gió tuyết. Khẩu súng giảm thanh lấp ló sau tà áo khoác rộng thùng thình.

... Vermouth nâng ly rượu lên môi. Đứa trẻ ấy đã gọi bà là Angel, khi bà cứu nó. Cùng hôm ấy, bà đã gặp một angel khác- kẻ sẵn sàng ra tay cứu tên giết người. Đôi mắt đó...mới đúng là angel...

Vermouth liếc về cánh cửa. Ba tấm hình.

Một chiếc tiêu xé gió bay phụt tới, ghim vào tấm ảnh của cô gái có mái tóc đen dài.

Hình ảnh cô ta lao ra ôm chầm lấy Sherry, và lấy thân ra đỡ những viên đạn mà cô ta biết chắc sẽ lấy mạng của mình.

Angel and Betrayer. ( Thiên thần và Kẻ phản bội)

Both love Cool guy. ( Cả 2 đều yêu cậu ta)

Một nụ cười lạnh lẽo nở trên gương mặt băng giá.

" So, what will you do, Angel?" ( Vậy , ngươi sẽ làm sao, Thiên sứ?)

***

*HELL ANGEL*
Một phát súng khô khốc, lạnh lùng vang lên.

Một bóng đàn ông ngã vật trong vũng máu, căn phòng vung vãi những quyển sách lấm tấm tia máu đỏ.

Đứa trẻ ngơ ngác lay người đàn ông, nó cứ gọi mãi, nhưng bố nó vẫn ngủ.

Người phụ nữ tóc vàng dịu dàng trao cái kính vào tay nó, nở một nụ cười ngọt lịm như que socola nó vẫn ăn.

" Who are you?"

"A secret makes a woman woman"_ Bà ta trả lời bằng giọng dịu dàng. Gương mặt giấu sau chiếc nón lưỡi trai, thấp thoáng đôi mắt xanh biếc ánh lên những tia nhìn bí ẩn. Vài sợi tóc vàng loà xoà trước trán.

Người đó quay gót... Một que diêm bật cháy trên tay, bà vứt vào vũng dầu trước cửa.

Toà biệt thự chìm trong biển lửa. Đứa trẻ gào lên nức nở.

Xa xa, bóng người phụ nữ bí ẩn đang dần khuất trong màn đêm.

Nó nhìn thấy sau lưng bà ta có một đôi cánh.

ĐÔI CÁNH MÀU ĐEN!

Nó lẩm bẩm_ " Evil, no, hell angel. She killed my father!". Và nó oà khóc.

***

Ly Martin rơi xuống sàn, vỡ toang.

Cool guy đứng trước mặt bà, bên cạnh là Betrayer.

Hai khẩu súng chĩa vào Vermouth. Nhưng, vẫn là nụ cười ngạo nghễ khinh bạc đó, tiếng cười bà ngân cao vút trong bóng đêm tĩnh mịch.

Nhưng...ánh mắt bà khựng lại trước bóng dáng nhỏ bé đằng sau họ.

Angel đang khóc.

" Tại sao bà giết cha mẹ tôi?"_ Angel thét lên. Những giọt nước mắt như những viên pha-lê đua nhau tuôn rơi trên khuôn mặt thánh thiện.

Nhưng...

Ôi không, đôi mắt Angel rực lên ngọn lửa hận thù...Ko còn trong veo, thuần khiết như ngày nào.

Vermouth nhíu mày. Một vẻ mặt tiếc nuối, ân hận. Giọng người trầm xuống, trở nên khàn đục và xót xa.

...Bà đã huỷ diệt một trái tim thiên thần....

- Thực ra, bà là ai? - Cô gái có mái tóc màu nâu đỏ cất tiếng hỏi. Ánh mắt hoài nghi kỳ quặc nhìn vào gương mặt trẻ trung xinh đẹp của bà.

Vermouth ngừng lại một chút. Với tay lấy chai Martin. Nhưng ko còn cái ly nào nữa, nó đã vỡ toang.

Bà nhấp một ngụm Martin bằng cách dốc thẳng cái chai vài miệng. Thong thả, bình thản, xem như 2 kẻ đang chĩa súng vào mình kia là vô hình.

Bà nhìn Angel.

Nhìn Cool guy.

Và ánh mắt dừng lại ở Betrayer, tha thiết và xa xôi.

Nó sẽ ko giống bà...tuyệt đối ko giống...Nó sẽ có một cuộc sống bình thường...và hạnh phúc...ko bị bóng tối bủa vây...

" A secret makes a woman woman "_ Bà thì thầm, trước khi một ngụm máu tươi ọc khỏi miệng.

***
Về Đầu Trang Go down
wings89

wings89

Tổng số bài gửi : 332

[Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện   [Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện Empty8/11/2010, 22:28

** Quá khứ**
Vermouth nhìn gã đàn ông trước mặt bằng đôi mắt sắc lạnh. Trên tay hắn là đứa trẻ 8 tuổi có mái tóc màu nâu đỏ.

- Con bé thế nào?

- Sống_ Gã trả lời gọn lỏn.

- Tốt_ Bà ta nhếch khẽ đôi môi, nhưng ko biết có thể gọi đó là một nụ cười hay ko.

- Nhưng chỉ bây giờ thôi._ Gã dập tắt ngay lập tức niềm hi vọng yếu ớt vừa ánh lên trong mắt người phụ nữ.

Vermouth im lặng một lúc lâu, nhìn chằm chằm và cố đoán xem ý gã là gì sau câu nói đó. Nhưng rồi bà bật cười, gương mặt đầy thách thức nhìn gã.

- Anh có thể giết con bé sao, Gin?

- Sao ko?_ Đôi mắt gã loé lên một sắc màu nguy hiểm. Lạnh và độc.

- Đừng diễn trò hề đó trước mặt tôi, Gin.

Ánh mắt Vermouth như hai viên đạn bạc xoáy thẳng vào gã, khiêu khích và mỉa mai.

- Tôi thừa biết cậu yêu nó.

- Yêu?_ Gã bật cười khan, ngước xuống nhìn con bé đang ngủ mê trong tay mình_ Con nhóc này ? Cô có điên ko vậy, Vermouth?

- Nếu nó chết thì kẻ phát điên sẽ là cậu.

Đuôi mắt khẽ nhếch lên, và nụ cười nửa miệng ngọt ngào xuất hiện.

- Và BOSS cũng phát điên nếu biết được chuyện này.

Một âm thanh khàn đục phát ra từ cổ họng gã. Ko rõ có phải gã đang cười hay ko.

- Nó sẽ sống, vì nó là nhân tài cần thiết cho tổ chức.

- Chắc chắn rồi_ Vermouth mỉm cười, lần này là nụ cười thực sự, nhưng chứa đựng một vẻ nhẫn nhịn và bất lực.

- Nói lời từ biệt nó đi_ Gã vứt con bé vào xe, theo cái cách-nhẹ-nhàng-nhất-có-thể (đối với gã). Chựng lại một lát, gã cởi chiếc áo măng tô đen to đùng đắp lên người nó.

- Sẽ sớm gặp lại thôi, ko cần bịn rịn như vậy đâu.

Vermouth chống một tay lên mui xe, nghiêng đầu qua ô cửa nhìn đứa trẻ vẫn đang thiêm thiếp. Bà hạ thấp giọng, vừa có vẻ như mỉa mai vừa có vẻ buồn bã. Ko biết đang tự nói với mình, hay với gã đá tảng đằng trước.

Gã nhếch mép, vứt điếu thuốc đang ngậm dở xuống đường. Sau đó, gã nhấn ga và chiếc xe vút đi trong màn đêm.

Vermouth cúi xuống nhặt sợi dây chuyền bạc của con bé. Lúc nãy khi quăng nó lên xe, Gin vô tình làm đứt.

" Goodbye, my angel"

Bà siết chặt sợi dây trong tay. Gương mặt chùng xuống, và nụ cười phảng phất sự tiếc nuối tĩnh lặng...

***
Về Đầu Trang Go down
wings89

wings89

Tổng số bài gửi : 332

[Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện   [Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện Empty8/11/2010, 22:29

** Gặp lại **
L.A- Thành phố thiên thần

Con bé đứng trước mặt Vermouth, đôi mắt hoài nghi và dò xét.

Nó lớn nhanh thật.

7 năm trước, Gin còn bế nó gọn lỏn trong tay. Giờ thì nó đã đứng ngang ngực anh ta, và Vermouth cảm thấy buồn cười trước vẻ lạnh lùng giả tạo của gã khi đi bên cạnh Sherry.

Diễn viên dù diễn xuất giỏi đến đâu cũng ko thể qua mặt một diễn viên khác.

Hơn cả sự kỳ vọng của tổ chức, với IQ cao ngất, con bé nhảy lớp liên tục, và bây giờ- 15 tuổi, nó bước chân vào đại học Princeton, nghiễm nhiên trở thành sinh viên nghành hoá học của ngôi trường danh tiếng bậc nhất nước Mỹ.

Trước đó 2 năm, Gin bảo với Vermouth, con bé đã được tổ chức cấp cho một phòng nghiên cứu riêng tại nhà.

Và giờ, nó đang là một trong 3 người đứng đầu phòng nghiên cứu khoa học- dược chất của Tổ chức.

- Vermouth?

Con bé cau mày nhìn bà. Nó ghét cái cách người phụ nữ này nhìn nó, cứ như thể bà ta muốn đi sâu vào nội tâm của nó và lục tung hết mọi bí mật của nó vậy. Nó cũng ghét cái cách bà ta ngồi vắt chéo chân, tay lơ đễnh cầm điếu thuốc đầy ngạo mạn.

Chốt lại một câu, nó ghét người đàn bà này =__=

- Tôi đang rất bận_ Con bé nhún vai, liếc qua Gin thăm dò_ Nếu ko có gì, tôi muốn trở về phòng thí nghiệm.

Gin ko phản ứng, chỉ đáp lại bằng đôi mắt lạnh lẽo chết người. Nhưng con bé ko hề nao núng, bởi nó đã quá quen. 7 năm qua, anh ta luôn nhìn nó bằng đôi mắt này. Thoạt đầu, nó còn thét lên vì hoảng sợ, hoặc run lẩy bẩy như con cún bị bắt nạt, nhưng giờ thì ko.

Đơn giản, nó hiểu, mắt của anh ta bẩm sinh đã như vậy rùi ( nó tự nghĩ thế)=__=

Chẳng ai buồn đáp lại lời đề nghị của nó. Con bé nén tiếng thở dài bực bội, quay người ra cửa. Nhưng một bàn tay rắn rỏi đã níu bờ vai nhỏ bé lại.

- Tôi chưa nói là đồng ý, Sherry.

Gã gằn giọng. Nhưng xem ra giọng hăm doạ đó chưa đủ để nhát gan cô nhóc 15 tuổi kia.

- Anh cũng đâu có nói là tôi phải ở lại, Gin.

Cô nhíu mày, vỗ nhẹ vào bàn tay đang đặt trên vai cô. Gã buông nó ra ngay lập tức, quét ánh nhìn lạnh lẽo vào Vermouth, ngầm bảo " Muốn gì thì nói đi trước khi con bé này mất kiên nhẫn".

Vermouth nheo mắt nhìn gã, và nở một nụ cười ý nhị.

- Trẻ con luôn hấp tấp thế đấy.

Bà ta dụi điếu thuốc trên tay vào cái gạt tàn bằng pha lê tuyệt đẹp, khiến nó nham nhở một vết đen xì.

- Tôi ko phải trẻ con.

Cô gái quay lại, vẻ cáu kỉnh hiện trên gương mặt trẻ thơ xinh đẹp.

- Đúng..._ Vermouth bật ra một tiếng cười chế nhạo_ Nếu cô cứ trẻ con mãi thể nào cũng có mấy kẻ sớm phát điên vì chờ đợi.

Tiếng lên đạn lách cách, Vermouth nhìn qua Gin- đang giấu tay vào túi áo khoác. Mái tóc vàng óng ả kiêu hãnh lượn lờ trên bờ ngực quuyến rũ, và cái chếch nhẹ nơi đuôi mắt tỏ ý thách thức ko che giấu.

- Tóm lại, bà tìm tôi có việc gì?

Con bé thực sự mất kiên nhẫn. Đáng lẽ nó đang ở phòng thí nghiệm- giờ này- ở trong thiên đường của riêng nó, nơi mà ko có bất cứ cái ống phun khói nào tiếp cận được. Thế lý do chết dẫm nào mà Gin lại lôi về mụ đàn bà lạ hoắc này? Anh ta tưởng cái nhà này chưa đủ ngộp mùi thuốc lá và rượu chắc?

- Chậc...chậc...

Vermouth tặc lưỡi, nâng ly rượu Martini ngang miệng.

- Chẳng lẽ ko có việc thì ko tới gặp em được sao, Sherry bé nhỏ?

Con bé ném một cái nhìn hậm hực vào Gin, ý hỏi" Anh đào đâu ra cái mụ điên** này vậy??"

(** xin lỗi li hoang =__= )

Gin đáp lời cô bằng cách nhìn chằm chằm vào người phụ nữ kia. Dường như hiểu được trao đổi ngầm của nó, người phụ nữ thong thả bước tới bên cô bé, nâng chiếc cằm nhỏ xinh xinh lên.

- Là tôi tự đến, chứ ko phải Gin mang tôi đến.

Một nụ cười tự mãn nở rộng trên gương mặt hoàn mỹ.

- Nhưng chính tôi kêu Gin mang em đến.

Cô bé khó chịu quay đầu đi, tránh bàn tay lạnh như đá của bà.

- Tổ chức muốn ta dạy em một vài điều cần thiết.

Vermouth buông những ngón tay khỏi gương mặt trắng trẻo, nhưng một vài vết hằn đo đỏ đã kịp in trên làn da tơ non ấy.

- Tôi có thể tự học ở nhà, ko cần ai dạy.

Con bé mím môi, nó đang rất...rất...chịu đựng...

- Tôi luôn đạt thành tích tốt ở trường, và tôi ko cần ai làm gia sư cả.

- Chậc..chậc

Lại những tiếng chắt lưỡi nhẹ nhàng phát ra từ đôi môi mọng đỏ quyến rũ, nhưng lần này, rõ ràng nó mang ý trêu chọc cô.

- Tổ chức luôn dạy cô bé những điều cô ko được học ở trường.

- Gin.

Con bé gắt lên, nhìn sang gã tóc vàng to như hộ pháp.

- Anh chưa từng nói với tôi về điều này, trước đây.

Gã liếc xuống cô bằng nửa con mắt, giọng gã trầm trầm vang lên, cứ như cố nén một thứ gì đó muốn bật khỏi cổ họng.

- Vì cô ko hỏi.

- Ít ra cũng phải báo tôi biết trước._ Con bé rõ ràng đang cáu.

- Tôi ko có nghĩa vụ báo cáo tất tần tật với cô, Sherry.

Gã hạ giọng, rõ ràng nghe như đe doạ, vừa rất lạnh lẽo lại cực kỳ khó chịu, nhưng Vermouth biết rõ, gã đang cảm thấy phiền phức nếu con bé này nổi giận với gã.

- Được rồi, Gin.

Vermouth đặt ly rượu xuống, một tay chống lên bàn, bà nghiêng người nhìn cô bé, mỉm cười dịu dàng.

- Tôi sẽ giải thích cho bé cưng này hiểu. Ờ tất nhiên, sẽ dạy con bé đúng quy trình của tổ chức.

Bà vứt cho Gin một ánh mắt khinh khỉnh, trước khi thả người xuống chiếc ghế sofa êm ái.

- Còn giờ cho cô nhóc đi nghỉ đi, tôi ko muốn bé cưng nổi giận, vì sẽ làm đau lòng "ai đó".

Gin trừng trừng nhìn Vermouth, như thể ko tin nổi mụ ta lại có thể huỵch toẹt mấy điều ngớ ngẩn đó ra như thế. Anh cứ chôn chân tại chỗ như vậy, vừa giận dữ vừa kiềm chế, cho đến khi Sherry dập sầm cánh cửa phía sau.

Cô bé đang cực kỳ-khó-chịu.

- Bé cưng nổi giận rồi_ Vermouth mỉm cười nhìn sắc mặt lạnh tanh của Gin đang dần chuyển wa màu tím tức tối.

- Nếu cô còn nói những câu ngu ngốc đó trước mặt nó_ Gin rút súng_ thì tôi sẽ ko khách sáo đâu, dù cô có là ai đi nữa.

Anh bóp cò.

Bình hoa trong cuối phòng bể nát, hàng trăm mảnh vụn bắn tung toé khắp một góc tường.

Đáp lại, vẫn là nụ cười nửa miệng đầy quyến rũ mê hoặc.

***
Về Đầu Trang Go down
wings89

wings89

Tổng số bài gửi : 332

[Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện   [Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện Empty8/11/2010, 22:31

** Yêu và Hận**
Vermouth cởi áo khoác treo lên giá, mở cửa sổ, để mặc cho những luồng gió đêm lạnh lẽo táp vào mặt.

Gió không làm ta lạnh. Vì một người vốn dĩ đã đánh mất trái tim thì sao phân biệt được cảm giác ấm cúng hay giá lạnh?

Cô độc- đó là thứ duy nhất còn lại bên ta lúc này.

...Ta nhớ về người đàn ông ta đã từng yêu, từng chung sống...

Nhớ về hai đứa con gái ta từng sinh ra, nhưng lại ko thể bên cạnh chăm sóc hay che chở chúng...

Nhớ về quá khứ, mà quá khứ chỉ là nỗi đau và phản bội.

Nghĩ đến hiện tại, chỉ có máu và tội lỗi

Tương lai là cái chết đã được định sẵn.

Vậy thì, sự cô độc này có đáng vào đâu?


- Vẻ mặt đó ko hợp với cái tên Hell Angel chút nào.

Một giọng nói thình lình vang lên trong bóng tối.

Vermouth ko quay lại. Bà biết đó là ai.

- Tôi tưởng giờ này ngài đã ngủ?

- Nếu tôi ngủ thì sẽ bỏ lỡ dịp nhìn ngắm biểu hiện thú vị vừa rồi!

Vermouth vẫn dựa lưng vào khung cửa sổ, tay lắc ly rượu sóng sánh một màu đỏ đậm huyền bí.

- Gặp được con bé, em thoả mãn rồi chứ?_ Giọng nói trầm trầm tiếp tục phát ra từ bóng tối.

- Cũng ổn_ Vermouth xoay người lại, khẽ đưa ly rượu lên môi_Con bé vẫn còn là một thiên thần.

- Nó sẽ sớm phải vấy máu thôi_ Một tiếng cười vừa như chế giễu, vừa như đe doạ_ Cũng như em, nó cũng là một Hell Angel.

Bàn tay Vermouth khẽ run lên, rất khẽ.

- Ngài đã hứa...._ Vermouth nén giọng thật thấp, dường như đang kiềm nén.

- Dĩ nhiên_ Người trong bóng tối bật ra một tiếng cười_ Tôi chỉ đùa thôi. Một Thiên Sứ Địa Ngục đã là quá đủ cho Tổ Chức!

Một tiếng thở hắt ra nhẹ nhõm.

Phải, những gì Ngài đã hứa, chắc chắn ngài sẽ giữ lời.

_Vậy còn lời hứa của em đối với tôi?_ Giọng nói lần này chùn hẳn xuống, có vẻ như tha thiết, lại gần như doạ dẫm_ Lời hứa sẽ trở thành người của tôi?

_ Tôi vẫn luôn là người của ngài_ Vermouth mỉm cười, đặt ly rượu xuống bàn_ Từ trước đến nay vẫn vậy.

Vermouth thong thả bước về phía giường.

Tiếng thở dài vang lên trong bóng tối.

- Em vẫn còn hận tôi?

Vermouth nhướng đôi mày thanh mảnh, đôi mắt se lại cái nhìn xa xăm.

- Hận hay Yêu đều là những cảm xúc yếu đuối của con người. Hell Angel ko cần những thứ đó. Chính ngài đã dạy tôi, chẳng lẽ quên rồi sao?

- Phải, chỉ những kẻ yếu đuối mới đắm mình trong loại cảm xúc đó._ Tiếng cười nhẹ vang lên, lạnh lẽo có, bi thương có_ Và chính ta...bây giờ, cũng là một kẻ yếu đuối.

- Ngài là người vĩ đại nhất_ Vermouth bật lửa, điếu thuốc cháy lập loè trong bóng đêm_ Ngài là người đứng đầu tổ chức, sao lại nói những lời đó?

- Người vĩ đại nhất cũng có lúc sai lầm_ Có tiếng rít qua kẽ răng_ Sai lầm lớn nhất đời tôi là đẩy em vào vòng tay hắn!

Bóng tối quả là người đồng hành thú vị. Vì trong bóng tối mờ mịt, đối phương sẽ ko dễ nhận ra những biểu hiện trên gương mặt- thứ duy nhất tố giác tâm trạng con người.

Vermouth nhếch môi, tạo thành một nụ cười nửa miệng đầy quyến rũ. Nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo vô hồn. Và như đang âm ỉ cháy một ngọn lửa xa xôi.

Qúa khứ- như đã nói lúc nãy, chỉ là nỗi đau chất chồng nỗi đau.

Kéo dài đến tận cùng chính là cái chết.

Vermouth thở ra một làn khói trắng tờ mờ, và thấp thoáng đằng sau những dải khói hư ảo đó, hình như là những mảng ký ức từ xa xưa mà bà đã lãng quên.

Ngày bà ta gặp hắn, theo lệnh của Ngài, thăm dò xem hắn có thực sự tận trung với tổ chức hay không.

Rồi chính vì mệnh lệnh của Ngài, bà giũ bỏ chiếc áo sát thủ bậc nhất của tổ chức để đóng vai một nhà nghiên cứu khoa học, tiếp cận hắn, mê hoặc hắn, làm cho hắn điên đảo tâm thần, khiến Tổ chức trở thành một phần máu thịt của hắn- giống chính bà.

Phải, vì trong Tổ chức, Vermouth chính là thợ săn giỏi nhất, chưa từng để xổng lưới con mồi nào. Nên tất cả sự tín nhiệm và cưng chiều, Ngài đều giành hết cho bà.

Nhưng đời thì ko có gì hoàn hảo, khi kẻ đi săn lại rơi vào đúng cái bẫy mình giăng ra bắt con mồi.

Bà yêu hắn- cái thứ tình cảm ngu dại, điên cuồng mà Vermouth từng cho rằng nó là điều tệ hại nhất mà Chúa đã tạo ra.

Phải, bà đã yêu hắn, "con mồi" của Tổ chức, rồi chấp nhận kết hôn và sinh con cho hắn nữa.

Thậm chí, bà từng nghĩ nhờ có hắn, bà mới hiểu thế nào là hạnh phúc.

Rồi tất cả vỡ tan, khi bà biết thân phận thực sự của hắn là tay trong- tệ hơn hết, hắn cũng như bà- là một thợ săn hoàn hảo của FBI.

Hai tay thợ săn giỏi nhất của 2 thế lực Thiện-Ác đối đầu nhau, giăng bẫy nhau và cùng rơi vào lưới của nhau. Nực cười quá phải ko?

Rồi chính bà nhận lệnh thanh trừng hắn, từ Ngài.

Chính bà tặng hắn 6 phát súng, nhưng phát nào cũng trượt qua da, chỉ khiến hắn xây xát nhẹ.

Cuối cùng, một phát súng quyết định, xuyên thẳng qua đầu- được bắn ra từ Ngài.

Lạ lùng là Vermouth đã ko hề khóc. Không một giọt nước mắt nào rơi vào lúc đó.

Chỉ từ từ quay nhìn Ngài, rồi bình thản cúi xuống, đưa tay lên dò hơi thở của hắn.

Hắn đã chết. Thật sự.

Vermouth quay gót đi, lạnh lùng như thể chẳng hề có quan hệ gì với người nằm đó.

Phải, và như thế, mọi thứ kết thúc.

Cuộc tình khờ dại.

Yêu.

Hận.

Mọi thứ đều kết thúc.


Hai đứa con gái được người trong tổ chức đem về.

Đứa lớn thì giống hắn như tạc, có đôi mắt đen và mái tóc đen. Nó hiền lành, thật thà và trong sáng. Nó cũng chẳng tỏ vẻ gì là thích hợp để tào tạo thành sát thủ. Nhưng Ngài đã hứa với bà là chăm sóc chúng, nên cứ thế, con bé lớn lên trong Tổ chức nhưng hoàn toàn mù tịt về danh tính những người đang nuôi mình.

Còn đứa nhỏ, giống bà với đôi mắt xanh, và màu tóc nâu đỏ đặc biệt. Trầm tĩnh, lạnh lùng, thông minh và sắc sảo. Ngài rất thích nó, nên ko tiếc tiền đem nó sang Mỹ khi nó mới 8 tuổi. Cho nó ở ngôi nhà to đẹp, có phòng thí nghiệm riêng để phát triển năng khiếu của nó, tất nhiên, dưới sự giám sát của Gin.

Còn Vermouth, vẫn đi tới đi lui với chuỗi nhiệm vụ đẫm máu, hàng ngàn khuôn mặt, hàng ngàn giọng nói và hàng ngàn thân phận khác nhau.

Đối với 2 đứa con đó, vừa hận, lại vừa yêu.

Cũng như đối với người đàn ông đó, rất yêu và rất hận.

...và với Ngài...cũng vậy...

-Khép đôi cánh lại và ngủ đi, Hell Angel._ Giọng nói ấy lại vang lên trong bóng tối, lần này, nó dịu dàng và ấm áp hơn một chút.

- Đã gọi là Thiên sứ dưới địa ngục, dĩ nhiên là tôi ko có đôi cánh như thiên thần.

Một đôi tay, từ đằng sau, ôm lấy Vermouth, siết chặt. Giọng nói người ấy thầm thì bên tai:

- Trước khi xuống địa ngục, em cũng từng là một thiên thần.

Một nụ hôn nhẹ nhàng đặt lên cổ.

- Ngủ ngon, Hell Angel!

Đôi tay đó biến mất trong bóng đêm, trả lại sự yên tĩnh cho căn phòng. Vermouth vẫn ngồi yên trên giường, vắt chéo chân. Đôi mắt bà phóng ra cửa sổ...

Trên bầu trời, một bóng dáng rất thân quen....

Hell Angel...là một thiên thần vấy máu ...

***
Về Đầu Trang Go down
wings89

wings89

Tổng số bài gửi : 332

[Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện   [Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện Empty8/11/2010, 22:33

**Mệnh lệnh kỳ quặc**
( Ko giành cho những bé có trí tưởng tượng phong phú)
- Cởi ra_ Gin nhìn cô bé 15 tuổi đứng trước mặt, gằn giọng.

- Không_ Cô bé trừng mắt nhìn gã, vẻ bướng bỉnh hiện rõ trên mặt.

- Tôi dạy cô cách kháng cự mệnh lệnh từ lúc nào vậy?_ Gã ném một cái nhìn lạnh lẽo đe doạ về phía cô.

_ Đây ko phải là mệnh lệnh của Tổ chức, chỉ là lệnh của anh thôi_ cô bé vẫn gân cổ cãi với giọng sắc bén.

_ Lệnh của tôi tức là lệnh của Tổ chức, đừng quên tôi là cấp trên của cô, Sherry!_ Gã có vẻ đã mất kiên nhẫn, con mắt lấp ló sau lớp tóc mái dài thượt bắt đầu run nhẹ.

_Không- Cô bé cắn môi, và lắc đầu cương quyết.

Gã rút khẩu súng lục trong áo choàng, chĩa thẳng vào cô.

- Cởi ra, hoặc chết!_ Ánh mắt gã hằn lên tia nhìn giận dữ.

-..._ Cô bé mím môi, nhìn chằm chằm vào khẩu súng của gã, gương mặt hơi tái đi vì sợ.

- Sherry!_ Gã nhếch đôi mày rậm lên, để lộ ánh nhìn cáu kỉnh._ Nếu cô ko tự cởi được, tôi sẽ đến giúp cô đấy.

- Cái gì?_ Cô bé tròn mắt, đôi môi hồng xinh xắn mở to hết cỡ_Anh bị biến thái hả?

ĐOÀNG!

Viên đạn bay thẳng vào tường, ghim sát bên cô. Sherry giật bắn người vì sợ, trân trân nhìn vào người đàn ông trước mặt.

-Anh...Gin...Anh dám..._ Cô cắn nhẹ môi, giọng run run.

- Lần nữa, Sherry!_ Gã cười khẩy, đôi mắt xanh bắn về phía cô bé cái nhìn thách thức ngạo nghễ_ Tự làm, hay tôi giúp?

-ĐƯỢC RỒI! Anh muốn nhìn thì tôi cho anh nhìn!

Cô bé hét lên giận dữ, cởi phăng đôi bốt và ném oạch xuống đất. Đôi chân trần đứng run rẩy trên nền đất lạnh. Một vết thương rạch dài từ bắp đùi xuống tận mắt cá chân trái của cô. Vết thương đang rỉ máu tong tong, và Sherry- với gương mặt đỏ au tức giận, gào lên:

- Bộ anh chưa bao giờ thấy người ta bị thương hả, sao cứ muốn nhìn thế chứ?

-Chưa, tôi chỉ nhìn thấy người ta chết thôi.

Gin lạnh lùng đáp lại, và bước tới gần hơn. Đôi mày khẽ nhíu lại nhìn vết rạch sâu hoắm trên làn da trắng mịn màng.

- Tôi đã nói cô ko được ra ngoài một mình, nếu ko có tôi đi kèm.

Gã cất khẩu súng vào áo khoác, đưa mắt gã lồng vào đôi mắt xanh biếc của cô bé.

- Và tại sao, cô dám cãi lệnh?

- Lạy Chúa!_ Cô bé đập tay vào trán, rên rỉ_ Tôi 15 tuổi rồi, Gin!

- Dù cô 15 tuổi hay 55 tuổi đi nữa, thì cũng ko được tự ý rời khỏi mà ko được phép của tôi.

- Tôi ko phải là phạm nhân, đi đâu cũng có anh giám sát!_ Cô bé hét lên uất ức.

- Tôi sẽ biến cô thành phạm nhân thực sự, nếu còn lén trốn ra ngoài một mình.

Gã nhếch môi, ném cho cô một nụ cười gai góc và lạnh lẽo. Sau đó, gã bước ra ngoài với gương mặt u ám.

- Chúa ơi_ Cô bé tự đập đầu nhẹ vào tường_ Kiếp trước tôi thiếu nợ anh hả Gin?

Sherry ngồi phịch xuống giường, nhìn vào vết thương. Cô vừa đau, lại vừa tức. Vì hồi sáng, cô cần đi mua gấp vài thứ đồ cần thiết, nên đã rời khỏi nhà mà ko nói với Gin. Mà thực ra là ko tìm thấy anh ta để nói. Cô băng ngang đường, ai ngờ bị một gã du thủ du thực nào đó chạy vụt qua, xô cô té vào mấy thanh sắt người ta treo quảng cáo trước cửa hàng. Và một trong những móc nhọn của nó cào toạc một đường ngay chân. Dĩ nhiên là đau gần chết, nhưng cô vẫn phải cắn răng chịu đựng ko dám rên la, thậm chí còn mang bốt cao để che đi vết thương. Chỉ vì sợ Gin biết.

Từ nhỏ đến lớn, mỗi lần cô bị thương là mặt hắn đều tối sầm lại, với điệu bộ như muốn giết người ngay lập tức. Và hắn thường sẽ biệt giam- nghĩa là cấm túc mọi hoạt động của cô, đến khi hắn tìm hiểu cặn kẽ nguyên nhân cô bị thương, ai làm cô bị thương và vết thương khi nào khỏi hẳn. Khỏi phải nói, Sherry đã phát điên vì việc đó biết bao lần.

- Nếu muốn nguyền rủa tôi thì nên khoá cửa phòng lại.

Giọng Gin lạnh lẽo vang lên bên cạnh, khiến Sherry suýt rớt tim vì sợ. Cô ngước lên nhìn gã, lãnh đạm.

- Tôi dư thời gian để làm chuyện đó chắc?

Gin ném lên giường một dải băng trắng, thuốc đỏ, thuốc kháng sinh và thuốc chống nhiễm trùng. Sherry trợn mắt nhìn cái đống bùi nhùi ấy, rồi ngẩng lên nhìn gã.

- Gì nữa thế?_ Cô nhíu mày, hỏi với giọng nghi ngờ.

Gã ko nói gì, lẳng lặng quỳ một chân xuống, và bằng một cách hơi thô bạo, gã xốc chân cô bé lên, khiến Sherry phải nhanh tay chống xuống giường để ko bị ngã.

Gã cầm lọ thuốc chống nhiễm trùng, đổ ọc vào vết thương khiến cô bé thét lên vì rát. Gã dửng dưng trước phản ứng đau đớn đó, tiếp tục lấy bông thấm dọc thuốc , kéo dài theo đường rách của da.

- Đủ rồi, đau quá!_ Cô bé hét lớn, định quẫy ra nhưng một tay gã đã níu cô lại. Gã gằn từng tiếng với vẻ giận dữ.

- Ngồi yên, hoặc tôi cho cô một viên đạn bây giờ.

-Thế thì cho tôi đạn đi._ Sherry đấm vào vai gã, cố xô gã ra, nhưng ko được. Cô quá yếu còn gã quá mạnh.

Bỏ mặc những kháng cự yếu ớt của cô, gã lấy chai thuốc đỏ, rưới lên miệng vết thương, khiến cô bé lần nữa phải thét lên . Nước mắt bắt đầu chảy ra trên gương mặt xinh đẹp. Gã chẳng hề quan tâm đến ( hoặc cố tình ko quan tâm đến), lấy dải băng và quấn lại từng vòng, bọc lấy vết thương.

Cuối cùng, gã vứt lại vỉ thuốc kháng sinh trên giường, nhìn cô bé đang thút thít với vẻ mặt kỳ lạ, trước khi rời khỏi phòng và đóng sầm cánh cửa, ko quên để lại một mệnh lệnh:

- Nếu tôi biết cô ko uống thuốc, tôi sẽ bắn chết cô ngay lập tức!

- Đồ ma quỷ!_ Sherry hét lớn, vớ lấy cái gối và ném mạnh về phía cửa.

Vỉ thuốc kháng sinh nằm trơ trọi trên giường, ngạo nghễ cười....

***
Về Đầu Trang Go down
wings89

wings89

Tổng số bài gửi : 332

[Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện   [Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện Empty8/11/2010, 22:33

**Tiến cử**
- Gin, tôi muốn tiến cử một người vào tổ chức.

Sherry- 16 tuổi, đứng trước mặt Gin, hít một hơi thật sâu và nói. Gã ngưng việc lắp đạn vào nòng súng, khựng lại vài giây trước khi buông thõng một chữ duy nhất.

-KHÔNG.

-Gin, tôi vẫn chưa nói đó là ai mà._ Sherry tiếp tục kiên nhẫn._ Anh ấy là 1 tay cừ khôi, tôi chắc rằng anh sẽ rất hài lòng.

Gã đặt khẩu súng xuống bàn, ngước lên nhìn cô, đôi mắt xanh lạnh lẽo khiến cô thấy khó chịu vô cùng. Nhưng cô ko thể bỏ cuộc.

- Anh ấy cực kỳ thông minh, lại rất giỏi về vũ khí và có kiến thức chuyên nghành rất rộng...

-Sherry!_ Gã cắt ngang câu nói của cô bằng giọng cay nghiệt_ Khi tôi nói "Không", nghĩa là "KHÔNG", và sẽ "KHÔNG" bao giờ thay đổi.

-Tại sao anh lại từ chối, khi vẫn chưa biết đó là ai chứ ?_ Cô bé hơi gắt lên với sự kiên nhẫn chịu đựng.

-Dai Moroboshi_ Gã nhếch mép, nụ cười ngạo nghễ như chế giễu_ Bạn trai của Akemi Miyano, đúng chứ?

-Sao anh...?_ Cô tròn mắt, nhưng ngay sau đó lại sầm mặt xuống_ Tôi quên là tổ chức luôn giám sát chúng tôi.

Gin không trả lời, cũng ko phản ứng gì thêm, chỉ lặng lẽ nhìn cô bằng đôi mắt xanh băng giá. Trong Tổ chức, ngoài Boss, chỉ có cô gái này dám đứng trước gã nói chuyện một cách tự nhiên như vậy. Cũng chỉ có cô ta dám tức giận, cáu gắt hoặc lầm bầm nguyền rủa gã một cách ko nể nang, và cũng chỉ có cô ta dám nhìn thẳng vào đôi mắt độc ác lạnh buốt của gã.

Vì cô ta được gã cho phép, và chỉ duy nhất cô ta mà thôi.

-Sherry_ Gã thấp giọng, nhưng ko làm giảm đi sự uy quyền vốn có_ Công việc của cô là nghiên cứu, những việc khác đừng xen vào.

-Gin_ Cô nhìn gã, chăm chú và có vẻ như suy nghĩ_ Lý do?

_Đơn giản là Không.

- OK_ Cô quay người, bước ra cửa, thậm chí ko thèm liếc gã bằng nửa con mắt. Cánh cửa đóng sầm lại trong tiếng thở dài bất lực của gã.

Gã mở hộc tủ, dốc ngược phong bì, hàng chục bức ảnh rơi trên bàn.

Ảnh của Akemi và Dai Moroboshi, những cuộc hẹn hò, những bức trong quán cafe, trong trường đại học, trong công viên. Và một bức ảnh-duy nhất trong số đó- xuất hiện cô gái có mái tóc màu nâu đỏ quen thuộc. Ánh mắt cô bé nhìn hắn ngưỡng mộ. Ánh mắt trẻ thơ đã ám ảnh gã suốt 10 năm, từ ngày gã nhận lệnh đưa con bé về Tổ chức, sau đó giám sát con bé sang tận Mỹ. Ánh mắt chất chứa nỗi buồn thăm thẳm, phảng phất sự yêu thương lặng lẽ, ngưỡng mộ và xót xa. Ánh mắt ấy khiến gã chỉ muốn bắn chết kẻ trong tấm ảnh kia-ngay-lập-tức. Phải, gã chẳng ngại ngần nã một viên đạn xuyên qua đầu hắn, nếu như hắn ko phải là bạn trai của Akemi Miyano- nghĩa là anh rể tương lai của con bé.

Gã đã im lặng, để mặc con bé và giả vờ như ko biết gì. Gã tin rằng những nghiên cứu của tổ chức sẽ sớm lôi tâm trí con bé khỏi hắn. Nhưng, chết tiệt, con bé lại đề nghị tiến cử hắn vào Tổ chức!

Nó đang nghĩ cái gì vậy?

Nó tưởng Tổ Chức là cái chợ, muốn ai ra vô cũng được chắc?

Dĩ nhiên con bé ko hiểu hết bản chất thật sự của Tổ chức, nó ko hỏi và gã cũng ko buồn nói. Con bé chỉ biết Sherry là bí danh của nó, biết các thành viên trong tổ chức đều mang mật danh là một loại rượu, tổ chức lấy màu đen là đồng phục, và Tổ chức rất rộng lớn. Thế thôi.

Gã cầm điếu thuốc, dí vào gương mặt người thanh niên tóc đen lạnh lùng trong ảnh, khiến nó cháy xém thành một lỗ đen ám khói.

Đôi mắt gã khẽ hướng về căn phòng- nơi con bé đang vùi đầu vào cái máy tính và gõ như điên để trút hết sự tức giận.

....
Về Đầu Trang Go down
wings89

wings89

Tổng số bài gửi : 332

[Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện   [Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện Empty8/11/2010, 22:35

**Đối mặt**

Vermouth vắt chéo chân, lắng tai nghe điệu nhạc Betthoven phát ra từ chiếc đài radio. Đôi mắt lơ đễnh nhìn ra đường phố, nơi cuộc sống xô bồ ko níu giữ bước chân bất cứ ai. Bà khẽ nhếch môi khi thấy bóng gã xuất hiện từ bóng tối.

Gã mở cửa xe, bước vào và đóng mạnh cửa lại. Gã giơ tay tắt phụt chiếc radio trong cơn giận dữ ko che giấu.

-Tại sao cô lại làm việc đó?_ Gã lạnh lùng, ném một cái nhìn sượt qua vai về phía người phụ nữ ngồi ghế sau.

- Anh định nói gì, Gin?_ Vermouth mỉm cười. Bà dĩ nhiên hiểu hắn muốn đề cập tới chuyện gì, nhưng trêu ngươi kẻ khác lại là sở thích của bà.

- Đừng giả vờ_ Gã gằn giọng

-Anh nóng nảy quá, Gin_ Vermouth rút điếu thuốc đưa lên miệng, bật lửa._ Tôi thực sự nghi ngờ ko biết anh có còn là Gin mà tôi quen hay ko?

- Đó ko phải chuyện của cô_ Gã đặt tay lên vô-lăng, nhưng ko có vẻ gì định lái xe_ Sao cô lại xen vào?

-Con bé đến tìm tôi_ Vermouth nhướn mày, thở ra một làn khói trắng_ Và anh biết là tôi sẽ ko từ chối yêu cầu của nó mà.

_Cô ta dám tới tìm cô?_Gin nắm chặt bàn tay_ Chỉ để tiến cử thằng đó vào Tổ chức?

_Con bé đã nói với anh, và anh từ chối_ Vermouth nở nụ cười ngọt ngào_ Chậc chậc... Ko ngờ Gin cũng biết ghen đấy.

- Cẩn thận lời nói của cô, Vermouth_ Gã khẽ nghiêng đầu ra sau, mái tóc dài thượt xéo qua gương mặt chuyển động để lộ con ngươi màu xanh băng giá.

Vermouth ko nói gì,chỉ khinh khỉnh nhìn gã. Cô biết thừa gã chỉ giỏi giả vờ như thế.

- Hắn ta rất tài giỏi_ Vermouth rít sâu một làn thuốc, và thở ra những dải khói uyển chuyển_ Và Ngài luôn chào đón những nhân tài, ko lý do gì từ chối cả.

- Tôi ko tin tưởng hắn_ Gã hừ giọng, thay vào vẻ lạnh lùng là sự nghi hoặc.

- Ngài ấy tin là được_ Vermouth cười nhạt_ Và Sherry bé bỏng của chúng ta tin là được.

Gã không nói gì nữa, chỉ nhìn trừng trừng người phụ nữ qua kính chiếu hậu bằng đôi mắt như muốn nghiền nát bà ta. Đổi lại, Vermouth chỉ tặng gã một nụ cười bí ẩn.

***
Dai Moroboshi chuyển về ở chung nhà với Gin và Sherry, theo đề nghị của Boss, và vì Gin là cấp trên trực tiếp huấn luyện, xét duyệt hắn.

Gin nhận mệnh lệnh này với vẻ mặt lạnh băng và đôi mắt toé lửa.

Ở chung với hắn?

Trong ngôi nhà này?

Với Sherry...?


Dĩ nhiên, Gin chưa từng kháng lệnh của Ngài- và sẽ ko bao giờ kháng lệnh của Ngài- nhưng đây là lần đầu tiên, mệnh lệnh của Ngài khiến gã thật sự thấy phiền phức.

Thậm chí phiền phức hơn nhiều so với việc bảo gã giết một ai đó.

Nhưng gã ko còn cách nào khác là chấp nhận.

Gã nốc cạn ly rượu Gin, dụi điếu thuốc hút dở lên bàn, trước khi bước xuống phòng thí nghiệm tìm cô bé.

- Sherry, ra đây_ Gõ nói qua chiếc loa gắn bên ngoài phòng thí nghiệm._ Có mệnh lệnh mới.

Không có tiếng trả lời, nhưng có tiếng bước chân vọng ra. Sau vài giây, cánh cửa bật mở.

Cô gái ngướng cổ lên nhìn gã, đôi mắt xanh ngọc hiện lên dấu hỏi to đùng. Gã đã định sẽ giáng cho cô một bạt tay về tội ko nghe lời, tự ý hành động...và ờ, tóm lại, gã từng có ý định trừng phạt cô nghiêm khắc về tội dám cãi lệnh, nhưng không hiểu sao khi đứng trước cô, gã lại hoàn toàn bay biến hết cảm xúc đó.

" Dù sao, cô ta cũng chỉ muốn tốt cho Tổ Chức", gã nghĩ thầm, ko đúng, là gã đang cố biện minh cho việc tha thứ tội lỗi của cô gái đang đứng trước mặt- nói vậy chính xác hơn chăng?

- Gì, Gin?_ Cô bé nhăn trán lại, nhìn gã dò xét.

- Đúng như ý cô_ Gã tặng cho cô bé nụ cười lạnh giá_ Dai Moroboshi đã được xét duyệt, ngày mai hắn sẽ chuyển đến đây.

Ánh mắt cô bé thình lình sáng lên, chỉ là một chút thôi, nhưng gã thấy rất rõ. Một nụ cười khẽ nở trên môi, à ko, chỉ là cô bé khẽ động đậy bờ môi một chút, nhưng gã cũng thấy rõ luôn. Gã thấy rõ cô bé đang vui- niềm vui mà gã chưa-bao-giờ mang đến được cho cô, dù gã đã bên cô gần 10 năm trời.

Một cái gì đó...rất khó chịu, rất bức bối...thốc vào tim gã....

Gin, ngươi điên rồi!

Gin, ngươi là Gin- kẻ lạnh lùng đáng sợ nhất của Tổ chức!

Gin, ngươi ko thể...!!!

Lý trí gã lập tức lên tiếng, ngăn chặn cái cảm giác vừa chớm nở đó.

Phải, dù sao thì....cô ta cũng ko yêu hắn được.

Hắn là bạn trai của Akemi Miyano.

Chết tiệt, hắn là bạn trai của ai thì liên quan khỉ gì đến ngươi?

Chết tiệt, cô ta yêu ai thì mặc xác cô ta chứ!

Chết tiệt,...

Chết tiệt,...


Gã cứ đứng đó, chằm chằm nhìn vào cô gái, ko nói, ko động đậy, hỗn độn với mớ suy nghĩ riêng.

Lý trí và tình cảm của gã chia làm hai cực, và đang đấu đá nhau dữ dội.

- Gì nữa, Gin?_ Cô gái lại ngước mặt nhìn gã.

Cô ko hiểu phía sau bộ mặt lạnh như nước đá kia gồm có những gì. Đối với cô, gã chỉ hiển thị 2 sắc thái tình cảm: Lạnh lùng và giận dữ.

Có vẻ như ngoài 2 biểu hiện đó ra, gã chẳng còn mạch cảm xúc nào khác. Ở bên cạnh gã, cô thấy mình cũng dần dần chai sạn đi rất nhiều. Đôi lúc cô ao ước được như chị, hồn nhiên và vui vẻ, nhưng ko biết sao nụ cười cứ chớm trên môi là lập tức lụi tắt ko lý do.

- Gin?_ cô lập lại.

Gã nhếch môi giống như định nói gì đó, nhưng lại thôi. Thình lình, gã giật mạnh cổ tay cô gái và kéo, khiến cô té dúi dủi vào người gã. Và khi cô chưa kịp hoàn hồn, thì gã xô mạnh cô ra, làm cô suýt té xuống đất nếu tay gã ko đang nắm lấy tay cô.

-Gin!_ Sherry hét lên, cáu kỉnh

Nhưng gã đã quay lưng đi.

Mái tóc dài gần chấm gót chuyển động nhẹ theo từng bước chân của gã. Gã đút tay vào túi, tà áo khoác đen phấp phới xa dần, và biến mất vào căn phòng tối.

" Gin..."_ cô gái thừ người nhìn xuống cổ tay tấy đỏ, rồi ngẩng lên nhìn về căn phòng tối cuối hành lang, " Anh là đồ ngốc...", cô khẽ thở dài.

***
Về Đầu Trang Go down
wings89

wings89

Tổng số bài gửi : 332

[Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện   [Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện Empty8/11/2010, 23:48

[Shiho Miyano] Máu và Nước Mắt

(Fần 1)


***
Shiho cảm thấy đau. Viên đạn nằm trong ổ bụng, có lẽ đã xuyên qua một bộ phận nào đó. Máu chảy vẫn chảy ồ ạt, thấm qua cả chiếc áo sơ-mi trắng mà Shinichi đã cởi ra để băng bó cho cô.

Chàng thám tử bế cô trên tay, lưng cõng Ran, cố gắng chạy từng bước nặng nhọc xuống chỗ tàu thoát hiểm. Lửa bao vây tứ phía, hơi nóng hừng hực phả vào mặt Shinichi. Mồ hôi của cậu nhỏ giọt lên gương mặt xinh đẹp của cô. Máu của cô đẫm trên bờ ngực cậu. Ran đã ngất xỉu, đang ngủ yên bình trên lưng cậu, mà không biết rằng, giấc ngủ đó được đổi lấy bằng 2 viên đạn trên người Shiho.

Shiho không biết tại sao, khi thấy Chianty chĩa súng vào cô ấy, không một giây suy nghĩ, cô nhào ra đỡ.

Bây giờ, nằm gọn trong lòng cậu, nhìn nét mặt thanh thản của Ran, cô mỉm cười yếu ớt, và hiểu lý do.

Vì cô ấy giống nee-chan.

Vì cô ấy từng cứu cô.

Vì cô ấy là người Shinichi Kudou yêu.

Vì cô ấy...là người duy nhất có thể mang lại hạnh phúc cho anh.


Shiho nhìn Shinichi, dịu dàng, đau đớn.

Vì tôi yêu anh.

Nên tôi chỉ cần anh hạnh phúc...


Shinichi đã đến được thuyền cứu hộ. Chết tiệt. Thuyền chỉ giành cho 2 người.

Không chần chừ, Shinichi bế cô đặt lên thuyền, sau đó nhẹ nhàng để Ran vào chỗ còn lại. Nhưng...

Đoàng.

Một viên đạn xuyên qua cánh tay Shinichi, máu anh bắn vào mặt cô.

Cả hai thản thốt quay lại.

Korn.

Nhanh như cắt, Shiho kéo cánh tay Shinichi, làm anh ngã chúi lên thuyền, rút khẩu súng lục ngang thắt lưng của anh, bắn vào Korn.

Gã ngã xuống, một nụ cười độc ác thoáng hiện trên môi.

Shiho lập tức hiểu ra.

Trước khi Shinichi kịp có phản ứng, Shiho nhét vào miệng anh một loại bột trắng trắng.

Thuốc ngủ, và có hiệu lực ngay lập tức.

Shinichi trợn to đôi mắt nhìn cô, nhưng cô đã đẩy anh xuống thuyền, nằm kế Ran, còn mình thì một tay ôm ngang bụng, bước trở lại.

Shiho mím chặt môi, cố nén tiếng bật khóc vì đau đớn, quỳ xuống bên cạnh con thuyền nhỏ.

Cô đưa tay, vuốt nhẹ lên mặt Shinichi- người đang cố gắng lại cơn buồn ngủ bằng cách cắn môi đến toé máu.

Từng ngón tay run rẩy, chầm chậm, lướt trên gương mặt lấm lem máu và mồ hôi của chàng thám tử trẻ.

- Shinichi, hãy quên Sherry đi. Quên Ai Haibara đi. Quên cả Shiho Miyano.

Đôi môi Shinichi mấp máy, không thốt ra tiếng, nhưng qua ánh mắt tuyệt vọng ấy, có thể thấy rõ một chữ KHÔNG thét lên trong đau đớn.

Cô lắc đầu, mái tóc màu nâu đỏ ngắn bết vào mồ hôi trên mặt, tạo nên một vẻ đẹp huyền ảo mê hoặc. Nhìn gương mặt trắng bệch vì mất máu quá nhiều, dưới ánh lửa đỏ đang nhảy múa cuồng loạn phía sau, khiến Shinichi cảm thấy, cô giống một thiên sứ vừa bị quăng xuống hoả ngục.

- Hãy sống hạnh phúc. Quên Shiho đi. Và cả những điều tớ sắp nói với cậu.

Máu từ miệng Shinichi tứa ra, chảy ròng ròng. Nhưng cơn đau đó không bằng một góc nhỏ cơn đau trong tim cậu lúc này.

Ngón tay Shiho lướt lên miệng cậu, quệt đi vết máu. Một nụ cười nhợt nhạt, nhưng rất dịu dàng, nở trên đôi môi anh đào xinh xắn, khiến gương mặt cô như sáng bừng lên giữa trời đêm.

Shiho nhoài người ra trước, cái đau thốc lên từ bụng, khiến toàn thân cô gần như tê liệt, nhưng ánh mắt xanh biếc của cô vẫn lấp lánh một niềm hạnh phúc kỳ lạ.

Run run, cô đặt môi mình lên môi anh, cảm nhận rõ rệt bờ môi lạnh ngắt của anh đang giật giật, nhưng không có vẻ phản đối. Một giọt nước mắt lăn dài trên đôi má, vị mằn mặn hoà cùng vị tanh tanh của máu, đọng trên đầu lưỡi Shiho.

Shinichi muốn nhấc cánh tay lên, muốn chụp lấy cổ cô gái mà kéo xuống, nhưng toàn thân anh ko còn chút sức nào.

Chưa bao giờ anh thấy hận mình đến như vậy!

Cô nhấc đầu khỏi anh, nhìn thẳng vào đôi mắt đang chìm trong sự bàng hoàng, đau xót, lẫn sự tiếc nuối khôn cùng. Cô thì thầm, nhẹ như tiếng gió thoảng, bằng một giọng trầm lắng, vừa buồn bã dịu dàng, vừa sâu sắc tuyệt vọng.

- Em yêu anh, Shinichi.

Đôi mắt Shinichi dần dần khép lại, không biết Shiho có trông thấy hay không, hai dòng nước mắt đang từ từ lăn dài. Trái tim anh đang vỡ, không phải thành hai mảnh, là là hai ngàn mảnh hay thậm chí còn nhiều hơn thế.

Chiếc thuyền nhỏ trôi xa dần...xa dần...

Chỉ còn một cô gái ở lại, trong biển lửa, nắm chặt nút điều khiển quả bom, ko dám buông tay.

Lặng lẽ, lặng lẽ...

Nhìn hạnh phúc của cô trôi xa.

Nhìn tình yêu của cô trôi xa.

Nhưng cô không hề hối hận. Mãi mãi. Không-hối-hận.

Cô mỉm cười, buông tay.

Tiếng quả bom tích tắc bắt đầu nhảy số như điên dại.

Shiho gục xuống, trước mắt mờ dần, mờ dần.

Và bóng đêm trở lại.

***


Được sửa bởi wings89 ngày 9/11/2010, 00:59; sửa lần 1.
Về Đầu Trang Go down
li hoang

li hoang

Scorpio
Tổng số bài gửi : 61
Birthday : 19/11/1995
Age : 29
Đến từ : Nơi giao hòa giữa ánh sáng và bóng tối

[Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện   [Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện Empty9/11/2010, 00:18

TEM TEM
OA, mấy fic về ver là đỉnh của đỉnh :P :P :P
Viết tiếp tiếp chị, viết thêm về ver và boss đi
Vui nhất là chị còn nhớ đến em :h1: :h1: cảm động ghê
Về Đầu Trang Go down
mixu1702

mixu1702

Nữ Aries
Tổng số bài gửi : 47
Birthday : 25/03/1997
Age : 27
Đến từ : cánh đồng xám

[Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện   [Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện Empty9/11/2010, 12:18

wings89 đã viết:
mixu1702 đã viết:
pic đầu tiên wing viết
um
hay
cảm xúc giữa GIN và AI rất tự nhiên
đẹp
phần đầu cũng khá hài
[Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện 1286243441

Ac ac 😢

Khi yêu là vô tận, nụ hôn rắc rối, nghiệp bá vương, hell angel, tất cả là do wings viết mà. Cái này ko pahỉ cái đầu tiên huhu 😢

Chắc tại dịch nhiều wá nên mọi ng wên mất rùi 😢

"Mơi mốt" ko dịch nữa, huhu 😢

wings à
sr wing nha
thật lòng xin lỗi
trước nay mixu cứ tưởng là wings dịch hết chứ
wings cho mixu xin lỗi lần 2 nha
nhưng mà nếu như vậy thì wings giỏi thiệt đó
rât nhiều truyện hay
:o :shock: :P ❤ :queen:
mà mixu chưa đọc hell angel
wings có link không cho mixu với
:queen: :queen: :queen: :queen: :sleep:
Về Đầu Trang Go down
wings89

wings89

Tổng số bài gửi : 332

[Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện   [Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện Empty9/11/2010, 13:10

mixu1702 đã viết:

wings à
sr wing nha
thật lòng xin lỗi
trước nay mixu cứ tưởng là wings dịch hết chứ
wings cho mixu xin lỗi lần 2 nha
nhưng mà nếu như vậy thì wings giỏi thiệt đó
rât nhiều truyện hay
:o :shock: :P ❤ :queen:
mà mixu chưa đọc hell angel
wings có link không cho mixu với
:queen: :queen: :queen: :queen: :sleep:

Hell Angel toà fic viết về Vermouth, chính là fic thứ 2 trong truyện này đó. Toàn bộ fic ngắn trong Hell Angel wings đã post trong topic này hết rùi ^^!

Giờ là típ tục chap mới hehe
Về Đầu Trang Go down
wings89

wings89

Tổng số bài gửi : 332

[Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện   [Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện Empty10/11/2010, 00:49

[Shinichi Kudou] Ác mộng
(F2)
Máu.

Nước mắt.


Bờ môi run run của em đặt lên môi tôi. Rõ ràng rất dịu dàng, rất ngọt ngào...Nhưng sao khiến tim tôi đau đớn như vậy.

Tôi biết, tôi sắp mất em.

Mà không, chắc chắn là tôi sẽ mất em...


Tôi cảm thấy đang máu bật ra trên môi dưới sức ấn của răng, mi mắt nặng trĩu, nhưng vị tanh tanh mặn mặn của máu đã giúp tôi giữ được chút tỉnh táo. Em nhìn tôi, mỉm cười.

- Shinichi, hãy quên Sherry. Quên Shiho Miyano. Quên Ai Haibara đi.

"KHÔNG", tôi thét lên trong đầu,"Shiho"

Nhưng cổ họng tôi rất nóng, ko thể mở miệng được. Tôi muốn níu em lại, nhưng toàn thân tôi tê liệt, ko thể nhúc nhích.

"Shiho! Đừng!", tôi gào lên, nhưng tôi biết em ko nghe thấy.

Em rời khỏi môi tôi. Máu trên người em đã thấm qua lớp băng trắng tôi quấn bằng áo sơ mi, nhỏ giọt xuống boong thuyền. Gương mặt em tái dại vì đau đớn, mồ hôi chảy bết những sợi tóc màu nâu đỏ vào gương xinh đẹp.

Nhưng tại sao...em vẫn mỉm cười?

Tại sao...đôi mắt em...lại ánh lên vẻ hạnh phúc đến vậy?

- Em yêu anh.

Giọng nói dịu dàng, sâu lắng. Chỉ 3 chữ, nhưng khiến tim tôi vỡ nát. Xộc thẳng vào đầu tôi, vọng đi vọng lại không ngừng.

Rồi em cắt dây neo, đẩy thuyền tôi ra xa.

Nước mắt tôi bắt đầu lăn dài, không cách nào kềm chế được nữa.

***


Hộc...hộc...

Như những đêm khác, tôi mở bừng mắt với tấm lưng ướt đẫm.

Xung quanh vẫn là màu đen của đêm tối.

Đập tay vào trán, tôi cảm nhận lòng bàn tay lạnh ngắt nhưng trán lại rịn đầy những giọt mồ hôi nóng hổi.

Không, không chỉ là mồ hôi.

Tôi ngồi dậy, với bật chiếc đèn ngủ, luồn tay xuống đệm, lấy ra một bức ảnh đã được ép plastic cẩn thận.

Những kỷ niệm xa xưa tràn về, tôi khẽ mỉm cười theo bản năng. Ngón tay miết lên một hình dáng quen thuộc trong tấm ảnh- Đội thám tử nhí lừng lẫy năm nào.

Tôi đang đứng tâng bóng ở trung tâm, Genta ngồi lăn ra đất nhai một bịch snack, Ayumi cười đến tít mắt, hai má ửng hồng, Mitsu thì đang vùi đầu vào quyển Kamen Yaiba. Và bên trái, Haibara đứng bắt chéo tay trước ngực, tựa lưng vào thân cây, nhìn tôi với đôi mắt xa xăm, khoé môi khẽ nhếch lên, nhẹ đến mức nếu không để ý kỹ sẽ không thấy.

Cô ấy luôn luôn như thế. Lạnh lùng, trầm tĩnh, luôn tiết kiệm nụ cười đến mức tối đa có thể.

Shiho, em bảo tôi quên em, nhưng lại không nói tôi biết làm sao để quên?

Tôi phải quên em bằng cách nào?

Shiho....

Biết rằng không thể nào chợp mắt nữa, tôi rời khỏi giường đến phòng sách. Hi vọng ngài Sherlock Holmes sẽ giúp đôi mắt tôi khép lại. Đó cũng là cách duy nhất tôi truy trì giấc ngủ dở dang của mình suốt hơn 2 năm qua.

[/font]
***
[font=Times New Roman]


- Shinichi, anh lại ngủ ở phòng sách nữa.

-Uhm...

Tôi lơ mơ khi nghe giọng nói quen thuộc. Một cái tên bật ra khỏi miệng, rất nhỏ.

-Shiho?

Tôi không chắc là chủ nhân giọng nói kia có nghe không, nhưng tai tôi thì nghe rất rõ. Hai mắt tôi mở rộng trước khi một cơn giông tố nào đó ụp tới. Nhưng không, cô ấy đã rời khỏi phòng sách từ lúc nào, và có vẻ đang tất bật dưới bếp.

- Em đã làm sẵn thức ăn, đợi tý đang hâm lại.

Tôi vươn vai, cảm thấy lưng mình nhưng nhức. Hậu quả của việc ngủ gục trên bàn suốt 2 năm. Chẳng trách ai được, tự mình chuốc lấy thôi mà.

-Shinichi, nhanh lên!

-Uhm.

Tôi nhét vội tấm ảnh vào giữa quyển sách, cất vào hộc tủ. Cố gắng vệ sinh buổi sáng thật nhanh, tôi khoác vội chiếc áo sơ-mi trắng, chạy xuống bếp.

Trên bàn ăn đã sắp sẵn hai phần sandwich thịt, kèm trứng, cả một tách cafe đen. Tôi ngồi vào bàn với một chút thắc mắc:

- Sao em đến sớm vậy?

- Hôm nay chúng ta bận rộn cả ngày mà, ko sớm sao được._ Ran mỉm cười, gương mặt thoáng ửng hồng.

- Bận rộn?_ Tôi cau mày, phải đến 5' lục lọi giữa mớ vụ án và hình ảnh lẫn lộn, tôi mới nhớ ra việc bận rộn này là gì.

Ran thở dài, gương mặt thoáng chút thất vọng, nhìn tôi chăm chăm. Một nụ cười hối lỗi chính là liều thuốc tốt nhất lúc này.

- Anh nhớ rồi. Đi mua nhẫn kết hôn, và chọn áo cưới chứ gì.

Nét mặt Ran bừng sáng, cô gật đầu, vui vẻ lên kế hoạch:

- Chút ta sẽ tới cửa hàng đá quý ở khu thương mại Haido, Sonoko có giới thiệu cho em 1 chỗ quen biết. Nhân tiện chúng ta có thể đi mua sắm loanh quanh trong khu thương mại,em muốn xem trước vài bộ trang trí nội thất...

Tôi đáp lại vẻ hào hứng của Ran bằng nụ cười quen thuộc, cắm cúi giải quyết cho xong phần sáng của mình trong một tâm trạng nặng nề.

...2 năm.

Em đã ra đi 2 năm.

Tôi đã cố gắng hoàn thành một phần di nguyện của em.

Tôi đã cố gắng sống thật hạnh phúc.

Mỗi ngày, Ran đến chuẩn bị bữa sáng cho tôi với nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời.

Nhưng khắc vào mắt tôi lúc đó lại là cái nhếch môi rất khẽ của em.

Tôi nắm tay Ran đi trên những con phố dài từ nhà đến sở làm, bàn tay ấm áp và mềm mại.

Nhưng cảm giác luồn qua từng ngón tay tôi lúc đó, lại lành lạnh, man mát. Bàn tay trẻ thơ ngày nào tôi đã nắm chặt trong cơn chạy trốn hoảng loạn.

Tôi nhìn vào đôi mắt nâu dịu dàng của Ran, lấp lánh những tia nắng hạnh phúc.

Đôi mắt em xanh biếc lạnh lùng, nửa thờ ơ nửa sâu sắc, ánh mắt luôn khao khát một bờ vai nương tựa, ánh mắt luôn khao khát một tia hạnh phúc dù mỏng manh.

Hạnh phúc...


Cuối cùng, sau 2 năm, Ran cũng đề cập đến việc kết hôn.

Một tháng trước, chúng tôi đính hôn.

Tuần sau, chúng tôi chính thức cử hành hôn lễ.

Nhìn gương mặt hớn hở của Ran, tôi thầm thở dài.

Shiho, đây chính là hạnh phúc mà em muốn, phải ko?

***
Về Đầu Trang Go down
wings89

wings89

Tổng số bài gửi : 332

[Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện   [Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện Empty10/11/2010, 01:36

[Sherry] A secret make a woman woman
-Tôi nhắc lại một lần nữa._ Sherry trừng trừng nhìn người đàn ông có tóc vàng dài thượt trước mặt_Tôi-không-đi.

-Cô không thể không đi._ Gin nheo mắt, giọng nói lạnh lẽo nhuốm một chút kiên nhẫn.

-Tôi ghét gặp cô ta._Sherry vung vẩy cây bút trên tay, liếc mắt xuống bản báo cáo kết quả thí nghiệm, ko màng đến cái nhìn chòng chọc của Gin.

- Tôi đã nói, đây là buổi tiệc họp mặt các thành viên ưu tú của Tổ chức, không phải ai muốn đi cũng được đâu._ Gin nén tiếng gầm gừ trong cổ họng, cố gắng giữ chất giọng của mình ko thay đổi.

- Tôi ko muốn đi._ Sherry nhận ra sự thay đổi nhỏ phát ra từ cổ họng của Gin, nhưng vẫn thờ ơ như ko biết._ Ai muốn thì nhường phần tôi cho họ.

-Huhmm.

Gin có vẻ đã mất đi sự nhẫn nại.

Con ngốc này đang nói gì vậy?

Nhường?

Cô ta có biết hắn đã phải tốn bao nhiêu công sức để có thể dẫn cô ta theo?

À, không, không phải...Để có 1 chỗ trong danh sách được-phép-gặp-Ngài.

Thế mà...cô ta lại từ chối, vì một lý do hết sức ngớ ngẩn.

Vì không muốn gặp Vermouth?


Gin hít một hơi thật mạnh, bước đến bên cô bé 16 tuổi, hai tay thọc sâu vào túi chiếc áo khoác dài.

- Tôi đã hứa với Ngài sẽ dẫn cô đến gặp ông ấy.

- Anh hứa chứ đâu phải tôi?_Bờ môi hồng xinh xắn khẽ cong lên đầy chế giễu.

Mặt Gin sầm xuống, một màu đen u ám như chính bộ đồ gã đang mặc trên người. Chắc chắn thật bất hạnh cho kẻ nào ở gần hắn lúc này- một kho thuốc súng đang bén mồi lửa.

Sherry nhìn Gin qua vai, đôi mắt nhấp nháy những tia thích thú. Khó lòng phủ nhận rằng, chọc giận Gin cũng là một sở thích của cô mỗi lúc buồn chán. Nhưng Sherry luôn đủ khôn ngoan để biết dừng lại đúng lúc. Dù sao, cô cũng ko buồn chán đến mức lấy phải lấy đầu mình ra đùa với họng súng của Gin.

-Sherry_ Gin nói bằng giọng thấp, nghe như tiếng rít qua kẽ răng_ Cho tôi một lý do, tại sao cô ghét Vermouth?

Chúa ơi! Ai dám bảo anh là kẻ thông minh nhất Tổ Chức vậy, Gin?

Sherry cắn môi, gấp tập báo cáo lại, đẩy ghế đứng dậy.

-Sherry!_ Gin gần như gầm lên khi cô đặt chân ra đến cửa.

Sherry hơi cau mày.

Nụ cười quyến rũ ngọt ngào của Vermouth hiện lên trong đầu cô.

Ánh mắt đầy mê hoặc liếc qua Gin khi thấy anh đưa cô đến phòng thí nghiệm.

Và...

Một nụ cười tinh quái hiện trên gương mặt xinh đẹp băng giá. Cô nghiêng đầu, liếc Gin một cái thật bén, trước khi buông một câu quen thuộc bằng giọng Mỹ chuẩn.

"A secret make a woman woman"

***
Về Đầu Trang Go down
li hoang

li hoang

Scorpio
Tổng số bài gửi : 61
Birthday : 19/11/1995
Age : 29
Đến từ : Nơi giao hòa giữa ánh sáng và bóng tối

[Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện   [Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện Empty10/11/2010, 10:04

Hay hay chị, rất vui mau viết tiếp đi
Phải chi được nhìn thấy mặt gin lúc đó Very Happy
Về Đầu Trang Go down
wings89

wings89

Tổng số bài gửi : 332

[Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện   [Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện Empty10/11/2010, 16:12


[Gin] Trở về

(F3)
Tiếng động vang lên từ phòng bên cạnh, tôi biết em lại giật mình thức giấc.

Nhìn đồng hồ, 3:10' Sáng.

Tôi bước xuống bếp, pha một ly sữa, thêm ít mật ong, nhưng lại ngần ngừ khi đứng trước cửa phòng em.

-Melkior..?_ Giọng em phía sau cánh cửa, rất nhỏ nhưng đủ khiến tim tôi rớt đi một nhịp.

Trực giác của em luôn nhạy bén với "mùi" của tôi, từ hồi còn ở trong Tổ chức.

Em nói, "mùi" của tôi rất đặc biệt. Vẫn biết đó là một lời châm biếm mỉa mai, nhưng tôi vẫn vui- thực sự. Vì ít ra, điều đó chứng tỏ rằng, trong lòng em vẫn có tôi.

Tự cười nhạo mình vì ý nghĩ điên rồ đó, tôi đẩy cửa bước vào.

Căn phòng vẫn chìm trong bóng tối, chỉ leo lét vài ánh vàng từ ánh đèn đường hắt lên. Em ngồi trên giường, dựa lưng vào gối, gương mặt hơi tái đang rịn mồ hôi.

Nuốt ngược tiếng thở dài vào lòng, tôi tiến đến, chìa ly sữa nóng cho em.

- Cảm ơn, Mel.

Tôi hơi cau mày. Tôi cực ghét cái cách gọi trẻ con này.

Cái gì mà Mel?

Cô ấy tưởng mình là con mèo chắc?

Nếu là bình thường, chắc chắn tôi sẽ gầm gừ với em, để rồi nhận lại những nụ cười trêu chọc - vừa rất đáng ghét, nhưng lại khiến người ta muốn nhìn mãi.

Nhưng vào những đêm khuya thế này, tôi không giờ phản đối bất cứ điều gì, kể cả...cái tên kỳ cục đó ( dù theo em nói thì nó dễ thương hơn hẳn biệt danh ngày xưa của tôi).

Em xoa xoa hai tay vào ly sữa nóng, nhấp một ngụm, rồi lại ngồi thừ ra.

- Lại mơ về hắn?

Tôi hỏi với vẻ khó chịu ko che giấu.

Em liếc tôi thay cho câu trả lời, ánh mắt như muốn nói" biết rồi còn hỏi".

Uhm, dĩ nhiên tôi biết.

2 năm bên em là 2 năm tôi chưa bao giờ có một đêm trọn vẹn. Ký ức trong tôi chợt trở về...

Tôi và Vermouth, không, Elena mới đúng, cuối cùng cũng chọn được thời điểm ly khai khỏi Tổ chức. Đó là khi Tổ chức sụp đổ.

Có một bí mật không ai biết rằng, giữa tôi và Elena từ lâu đã có một giao ước.

Elena cam đoan bảo vệ em, còn tôi giúp cô ta từ từ đục khoét Tổ chức, nội ứng ngoại hợp. Lúc Tổ chức bị FBI tấn công trận cuối cùng, tôi cùng Elena vốn muốn đưa em rời khỏi con thuyền ngay, không ngờ thằng nhóc Kudou luôn bên cạnh em. Tôi gần như phát điên khi thấy hắn ôm em vào lòng-điều vốn dĩ chỉ có tôi trên thế gian này có thể làm được. Nếu không phải Elena kéo tay tôi, e rằng tôi đã xông lên thuyền bắn vỡ sọ thằng nhóc ấy. May mắn, Korn đã tạo cơ hội cho chúng tôi. Em ngất xỉu vì mất máu quá nhiều, nhanh như cắt tôi đưa em lên canô, Elena băng bó vết thương của em. Con thuyền phát nổ chỉ 2 phút sau đó, cách chúng tôi một khoảng an toàn.

-Mel....

Em đột ngột lên tiếng, làm tôi ngạc nhiên hơn là giật mình. Bởi mỗi lúc choàng dậy, ngoài việc chậm rãi uống hết ly sữa, em thường chỉ ngồi im lặng đến sáng, không bao giờ mở miệng nói bất cứ điều gì.

Nhìn vẻ mặt do dự của em, tôi biết em sắp đưa ra một lời đề nghị điên khùng nào đó.

- Chuyện gì?_ Tôi nhướng cao đôi chân mày, cố ý ném cho em một cái nhìn đe doạ, ý rằng " nếu cô lại đưa ra yêu cầu ngớ ngẩn thì tôi bắn một phát vào đầu bây giờ", dù thực tế đã 2 năm nay tôi ko còn cầm súng nữa.

Môi em cắn nhẹ, ra chiều suy nghĩ. Nhưng cuối cùng, em cũng bật ra cái điều mà tôi không-muốn-nghe-nhất.

- Tôi muốn...trở về Nhật.

Tôi có cảm giác ai đó vừa giáng một quả vào ngực mình. Gương mặt lạnh băng không chút cảm xúc, câu hỏi bật ra cũng là câu trả lời tôi biết từ sớm.

- Muốn về gặp hắn?

-...

-Cho đến bây giờ...em vẫn chưa quên hắn?_ Tôi ko biết em có nhận ra khi tôi thấp giọng có ý nghĩa thế nào hay chăng.

-Không, tôi...

Em lại cắn môi lần nữa. Đôi mắt xanh buồn bã quay đi, như né tránh ánh mắt xuyên thủng tâm can của tôi.

- Tôi...chỉ muốn nhìn anh ấy...Muốn biết liệu anh ấy có sống hạnh phúc hay ko....

...Vẫn là hắn!

Shinichi Kudou!


Tôi nghiến răng cố nuốt ngược cơn thịnh nộ đang trào ra.

18 năm bên cạnh nhìn em khôn lớn, âm thầm bảo vệ em, vì em mà bán mạng phản bội Tổ chức, nhưng cuối cùng em lại vùng khỏi tay tôi, lao về phía hắn, run rẩy nép sau bờ vai của hắn.

2 năm ròng chăm sóc em ngày đêm, cuối cùng vẫn không bằng thằng nhóc Shinichi Kudou- kẻ đang vui vẻ bên người con gái khác- người con gái đã khiến em suýt chút mất mạng.

Em...thật tàn nhẫn, Shiho Miyano!

Tôi cười khan, quay lưng chuẩn bị rời đi, thì bàn tay nhỏ nhắn của em níu vạt áo tôi lại.

- Mel, please! Chỉ cần xác định anh ấy thực sự hạnh phúc, tôi có thể giũ bỏ mối tình này. Có thể...bắt đầu một cuộc sống mới- cuộc sống của Shiho Miyano.

- Thật sao?_ Tôi khinh khỉnh nhìn em, đón nhận ánh mắt nài nỉ tha thiết của em bằng vẻ hờ hững.

-Thật....

Giọng em hạ xuống, nhỏ tới mức không cần quay lại cũng biết mặt em hiện lên 2 chữ rành rành " Nói dối"

Nếu có thể dể dàng buông xuống như thế, cần gì em phải đau khổ suốt 2 năm?

Nếu có thể dễ dàng giũ bỏ như vậy, cần gì mỗi đêm tôi phải lồm cồm bò dậy để pha sữa dỗ em?- công việc mà nếu bất cứ ai trong tổ chức ngày xưa biết được, chắc chắn tôi chỉ có thể một phát vào đầu tự sát cho đỡ xấu hổ.

Nếu...

Nếu...có thể lãng quên dễ như vậy, thì tôi đã sớm không còn đứng ở đây, chịu sự giày vò xé lòng của việc mỗi ngày phải nhìn em hướng mắt về một hình bóng xa xôi, trái tim thì vứt lại nước Nhật, hằng đêm gọi tên một người đàn ông khác trong giấc mơ...

-Mel....

- Tôi gọi điện đặt vé máy bay. Ngày mai chúng ta sẽ về Nhật.

chúng ta, không phải một mình em.

Em im lặng, không đồng ý cũng không phản đối. Em rất thông minh để nắm bắt ý nghĩa ẩn giấu trong lời nói của người khác, đặc biệt là tôi...và hắn.

Tôi ko thể để em một mình quay về Nhật...về bên hắn...

Chỉ cần nghĩ đến đó, tôi đã phát điên.

Tôi sợ...sẽ mất em lần nữa!

***
Về Đầu Trang Go down
wings89

wings89

Tổng số bài gửi : 332

[Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện   [Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện Empty12/11/2010, 01:32

[Ran] Gặp lại
(F4)

Warning: ShinxShi
Tôi đến nhà anh, cắm chìa khoá, đẩy cửa bước vào. Không cần suy nghĩ, tôi bước nhanh đến phòng sách- nơi đã trở thành "phòng ngủ" của anh suốt 2 năm qua.

Anh nằm gục đầu trên hai cánh tay, bên dưới là một quyển truyện trinh thám đang đọc dở. Tôi thực sự ko biết nên cười hay khóc nữa. Cười vì mình hiểu được lý do tại sao anh ấy như thế, hay khóc vì biết rằng lý do đó có liên quan đến một người con gái khác?

Tôi sợ nhất vào những lúc nhìn anh ngủ như vậy. Bởi lẽ con người thường không bao giờ giấu được nội tâm của mình khi ngủ, cũng như khi say.

Và anh cũng thế.

Tôi rón rén đến bên anh, lặng im nhìn anh chìm trong giấc ngủ.

"Shiho", tiếng anh thầm thì trong cơn mơ," không, tôi làm sao có thể..quên..làm sao quên..em?"

Tôi hít một hơi mạnh, cố nhấn chìm cảm giác đau thắt ở ngực.

Đây không phải lần đầu tiên.

Suốt 2 năm qua, không biết bao nhiêu lần tôi nghe tên cô ấy từ miệng anh, với giọng tha thiết, đau đớn, dằn vặt. Dĩ nhiên anh chưa bao giờ nhắc trước mặt tôi, hay phải gọi là lúc anh còn tỉnh táo.

Tôi...dĩ nhiên tôi muốn hờn dỗi, muốn oán trách anh lắm, nhưng...sao tôi có thể??- với một người đã mất?

Phải, cô ấy đã không còn trên đời này nữa.

Đó là lý do tôi ko thể nổi giận với anh..dù anh có gọi tên cô ấy bao nhiêu lần...

..cô ấy ..cũng ko thể nghe thấy...


Tôi không muốn thấy anh tiếp tục đắm chìm trong hình bóng một người đã khuất, vì thế...tôi đã bóng gió với anh về một hôn lễ- sau ngày chúng tôi đi dự lễ cưới của Hattori và Kazuha. Điều bất ngờ là chỉ một tháng sau, chúng tôi đính hôn, và hai tuần sau đó- nghĩa là tuần sau, chúng tôi sẽ kết hôn.

Qúa nhanh, quá vội vã...như thể anh muốn chạy trốn một điều gì đó, không, là chạy trốn một sự thật nào đó mà anh cố giấu trong tim.

Tôi lay lay đôi vai Shinichi, và trước khi anh kịp phản ứng, tôi lao nhanh vào bếp, để không phải nghe anh lập lại tên cô ấy thêm lần nữa.

Hai lần trong một buổi sáng là quá nhiều.

"Chúng ta bận rộn cả ngày mà, không đến sớm sao được?"

"Bận rộn?"

Anh lập lại với giọng hoài nghi. Dù biết trước anh sẽ quên- nhưng không hiểu sao vẫn có cảm giác chua xót trong lòng.

Hôn lễ này có phải sai lầm hay không?

Tôi lắc đầu, cố xua đi những ý nghĩ ngớ ngẩn đó.

Phải, chúng tôi sắp trở thành vợ chồng, sau hơn 24 năm bên nhau.

Tôi ko nên nghĩ ngợi vẩn vơ nữa, phải ko?

***


Chúng tôi lại nắm tay nhau đi trên con đường quen thuộc- con đường năm xưa anh hay đưa tôi về sau mỗi giờ tan học.

Nó cũng là con đường anh đã cùng cô ấy đi về trên chuyến tàu trở lại tuổi thơ.

Đội thám tử nhí năm nào nay đã thành những thiếu niên, thiếu nữ 15 tuổi, vẫn thường hay ghé nhà anh chơi mỗi chiều tan học. Không một câu chuyện nào thiếu vắng hình bóng Ai-chan. Anh luôn hồ hởi chơi đùa, học tập với chúng, như thể trở lại là Conan-kun ngày nào.

Tôi biết, đó chỉ là cách khiến anh cảm thấy gần bên cô ấy hơn, cảm nhận sự tồn tại của cô ấy trong bầu không khí thân quen ngày nào.

Tôi và anh đã từng có một quá khứ - quá khứ không có sự hiện diện của Shiho Miyano.

Nhưng anh và cô ấy cũng đã có với nhau một quá khứ- quá khứ mà Ran Mouri tôi mãi mãi không chen chân vào được.

Vì thế, tôi từng rất sợ...sẽ mất anh.

Nhưng tại sao, ngay cả khi cô ấy không còn nữa, tôi vẫn cảm thấy anh xa xôi đến vậy?

Cảm giác như... bên cạnh tôi ko còn là Shinichi Kudou, mà là Edogawa Conan.

Đang miên man theo dòng suy nghĩ, một hình bóng chợt thoáng qua trong đáy mắt tôi.

Mái tóc màu nâu đỏ tém ngang vai, đôi mắt xanh biếc u buồn lạnh lẽo.

Tôi hoảng hốt quay lại, níu chặt tay áo của anh.

Nhưng...không có ai cả.

- Sao vậy, Ran?

Anh cất giọng dịu dàng, nhìn theo hướng của tôi.

- Em mới nhìn thấy...

Tôi im bặt ngay khi cái tên suýt bật khỏi miệng.

Không, không đúng, cô ấy đã chết rồi.

Cô ấy không thể xuất hiện được.

Chắc chắn mình nhìn nhầm mà thôi!

Tôi lắc đầu, mỉm cười.

- Em tưởng nhìn thấy Sonoko, chắc là nhìn nhầm.

- Sonoko đã qua Pháp lâu rồi mà.

Anh xoa đầu tôi, chắc là nghĩ tôi nhớ cô bạn thân quá mới bị hoa mắt. Tôi cũng gật đầu đáp lại, sau đó kéo anh rời đi càng xa càng tốt nơi này.

Trong tôi có linh cảm bất an không hiểu nổi.

***

Mua xong nhẫn, tôi cùng anh đến cửa tiệm áo cưới mà Sonoko quen biết. Nghĩ cũng tội cậu ấy, đang ở tít bên Pháp mà chuyện hôn lễ của tôi cậu ấy lại vô cùng sốt sắng giúp đỡ, từ việc mua nhẫn ở đâu đến thử đồ cưới chỗ nào, thậm chí cả nhà hàng cũng được giới thiệu luôn.

Sau một tiếng chọn lựa, tôi ưng được 6 mẫu, và bắt đầu thử từng cái.

Tôi thấy hồi hộp lạ lùng, mặc dù chỉ là thử đồ thôi.

Shinichi tựa lưng dòm ra cửa sổ, lơ đãng ngó nghiêng phố xá, mặc tôi tuỳ ý thiết kế mẫu mã. Anh nói, một thám tử như anh kêu đi phá án thì được, còn shopping hay thời trang thì khác gì nước đổ đầu vịt. Nên dù không thích, tôi vẫn không thể lôi kéo anh tham gia vào việc thử quần áo được.

Tôi đang thử đến chiếc áo thứ 3 thì nghe tiếng anh hét gấp gáp:

- Ran, anh có việc bận. Em thử đi nhé, anh sẽ quay lại ngay.

Trước khi tôi kịp trả lời, đã nghe tiếng xô bật cửa cùng những bước chân hối hả lao đi như tên bắn.

Tôi đẩy cửa phòng thay áo bước ra, ngơ ngác nhìn chiếc ghế trống không nằm chỏng chơ đang được chị nhân viên dựng lại.

Đây không phải lần đầu tiên anh "bỏ rơi" tôi giữa đường, nhưng đây là lần thứ hai tim tôi cảm thấy đau nhói với nhịp đập dồn dập.

Lần đầu tiên, là khi anh mất tích ở công viên Nhiệt Đới, trong buổi đi chơi năm 16 tuổi.

Không còn tâm trạng nào nữa, tôi chỉ tay vào chiếc áo đang mặc, ra hiệu sẽ lấy cái này. Thậm chí thanh toán tiền xong, tôi còn chẳng nhớ mẫu áo vừa thử ra sao. Đầu tôi lâng lâng còn đầu óc thì bay biến đâu mất.

Mái tóc nâu đỏ, đôi mắt xanh biếc lại hiện về trong tâm trí tôi.

Giọng anh hoảng hốt, tiếng đẩy cửa mạnh cùng những bước chạy của anh...

Chẳng lẽ...

Không, không thể nào!

Cô ấy đã chết rồi, không thể nào như thế được.

Chắc chắc...chắc chắn sở cảnh sát có vụ án nào đột xuất, nên Shinichi mới chạy đi vội vã như vậy thôi.

Tôi hấp tấp rút chiếc điện thoại, bấm số chị Satou. 10 giây sau, tôi nghe giọng chị ấy vang lên.

"Tôi Satou Takagi nghe đây ạ?"

" Chị Satou, có phải mới có vụ án nào xảy ra ko ạ?"

"Vụ án? Làm gì có? Mà dù có cũng đâu gọi Shinichi. Cậu ấy đã xin nghỉ hẳn 3 tuần làm lễ cưới mà"

"À không, không có gì, em chỉ sợ anh ấy quên nộp đơn nghỉ"

"Haha, mong chồng thấy phát sợ luôn kìa"

"Không có mà, cảm ơn chị Satou"

Buông máy xuống, lòng tôi trĩu nặng.

Anh xin nghỉ lúc nào tôi cũng ko hay biết. Không phải sở cảnh sát gọi, việc gì anh lại đi gấp như thế?

Trừ khi...

Ôi không, Ran Mouri. Làm ơn đi, đừng suy nghĩ linh tinh nữa.

Tôi rảo bước nhanh về nhà. Phải rồi, tôi sẽ nấu món cơm mà Shinichi thích ăn nhất, để chờ anh ấy trở về. Việc nấu nướng sẽ làm đầu óc tôi ko bay lung tung nữa.

***


9h tối, mâm thức ăn đã nguội ngắt.

10h, tôi ngả lưng vào ghế, thẫn thờ nhìn về phía cửa, hoàn toàn quên đi cái đói dù cả ngày không chút gì vào bụng.

11h, tôi co ro giữa căn nhà vắng lạnh, nhớ đến ngày xưa khi Shinichi "mất tích". Ngày đó, anh cũng bảo tôi " Ran, chờ chút nhé, tớ sẽ quay lại ngay".

Ba tiếng " quay lại ngay" của anh là biền biệt suốt 4 năm trời.

Cảm giác sao lại giống đến thế!

Tôi đã gọi cả chục cuộc điện thoại. Ban đầu là những hồi chuông reo vang không người bắt. Sau đó là những tiếng bíp bíp kéo dài, tín hiệu của việc máy nằm ngoài vùng phủ sóng.

Anh đã đi đâu đến nỗi phải tắt máy?

Hay...hay hình dáng người con gái hồi trưa tôi gặp chính là cô ấy?

Anh đã đến với cô ấy?

Anh sẽ lại mất tích như ngày xưa?

Một ngọn lửa từ lâu âm ỉ trong tôi chợt lan toả mạnh mẽ, thiêu đốt tim gan và cả đầu óc.

Tôi bật dậy, chạy đến bên chiếc điện thoại quen thuộc, vừa nhấc lên thì có tiếng kéo cổng.

Chiếc điện thoại rớt xuống đất, dộng lên nền nhà nghe cốp một tiếng, khiến bóng người vừa mở cửa bước vào kia giật nảy mình.

Với tay bật đèn, anh giấu nổi sự kinh ngạc lẫn hoảng hốt khi nhìn thấy tôi.

- Sao...em lại ở đây?_ Anh nhướng mày hỏi với giọng lắp bắp.

- Em là vợ sắp cưới của anh, chẳng lẽ ko thể ở đây sao?

Tôi cố trả lời với vẻ bình thản, nhưng không được. Ngọn lửa trong tôi sắp bùng lên, và nước mắt trên mặt tôi bắt đầu tuôn lã chã.

Anh không trả lời, lặng lẽ bước đến gần tôi.

- Em đợi anh à?

- Anh đã đi đâu?

Hai câu hỏi với hai nỗi niềm hoàn toàn khác nhau. Câu hỏi của anh hàm chứ sự ân hận, còn câu hỏi của tôi lại mang ý oán hận.

- Anh...

Anh cắn môi. Đôi mắt liếc qua chiếc điện thoại đang nằm lăn lóc dưới đất.

- Anh có việc ở sở cảnh sát.

Anh thấp giọng, nhưng câu nói ấy vọng vọng rõ trong tai tôi từng chữ một. Tôi cố mỉm cười, hỏi lại với một chút mỉa mai.

- Thật sao?

- Uh.

- Nói dối!_ Tôi hét lên, và theo phản xạ, chân tôi bay thẳng lên thốc vào giữa ngực anh, khiến anh bật ra sau mấy bước, loạng choạng ôm ngực khuỵ xuống.

Tôi gào lên tức tưởi với bao nhiêu phẫn uất dồn nén bấy lâu:

- Thiếu uý Satou nói anh đã xin nghỉ 3 tuần, thì sao lại có việc ở sở cảnh sát chứ? Anh lại nói dối em, nói dối em như ngày xưa. Không, không phải, anh luôn luôn nói dối em. Từ sau khi mất tích và biến thành Conan, anh đã luôn giấu em mọi thứ. Kể cả khi trở về, anh cũng luôn nói dối em. Suốt bao nhiêu năm qua, anh luôn đóng kịch, luôn dối trá. Thậm chí em thực sự ko biết, những lời thốt ra từ miệng anh, câu nào thật, câu nào giả nữa!

Anh chết lặng, không buồn đứng dậy, khuỵ nơi đó nhìn tôi trừng trừng. Nước mắt tôi đã làm mờ đi mọi thứ trước mặt. Khiến tôi ko nhìn rõ biểu hiện trên mặt anh lúc này.

- Anh đã đi gặp cô ấy, phải ko?

Câu hỏi bật khỏi miệng tôi với sự chua xót.

Không, Shinichi, hãy nói là không phải.

Shinichi, hãy ôm em, nói với em rằng em chỉ ghen tuông vớ vẩn đi.

Làm ơn, phủ định đi, nói với em rằng cô ấy đã chết rồi.

Chỉ cần anh nói như thế, bất cứ lý do dối trá nào khác, em cũng sẽ chấp nhận.

Xin anh...dù cho đó chỉ là một lời nói dối khác....

Anh chống tay vào tường, nặng nề đứng dậy. Đôi mắt xanh của anh nhìn tôi với vẻ đau đớn lẫn tiếc nuối.

Dường như lý trí và tình cảm của anh đang giằng xé nhau dữ dội.

- Anh...xin lỗi, Ran!

Tôi bật cười.

Đây là câu trả lời của anh ư?

Anh tàn nhẫn lắm Shinichi!

Tại sao lúc cần nói dối thì anh lại chọn nói thật chứ?

Tôi lắc đầu, chậm rãi rời khỏi nhà trước đôi mắt khổ sở của anh.

Nhưng bước chân tôi dừng lại ở bậc cửa. Tôi nhìn anh, hỏi một câu cuối cùng:

- Tuần sau, chúng ta vẫn làm đám cưới chứ?

Anh ngả lưng vào tường, đôi mắt xa xôi nhìn vào khoảng không trước mặt, nơi có những bậc thang gỗ dẫn lên phòng ngủ. Một lúc sau, anh cất giọng, nhẹ như tiếng gió len qua khe cửa, khiến tôi không nắm bắt được cảm giác thật sự của anh là gì.

- Uh, vẫn đám cưới.

***
Về Đầu Trang Go down
wings89

wings89

Tổng số bài gửi : 332

[Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện   [Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện Empty13/11/2010, 14:53

[Ai Haibara] Câu hỏi
Trường trung học Teitan.

-Conan-kun, chiều nay tớ và Ai-chan phải đi mua đồ, cậu cứ về trước nhá.

Ayumi quay xuống nhìn Conan khi vừa đặt chiếc cặp lên bàn. Bên cạnh Conan, tôi mỉm cười đáp lại khi cậu tò mò đánh mắt qua dò hỏi.

- Uhm, vậy tớ sẽ về với Genta và Mitsu.

- Genta bận sang nhà bác cậu ấy, còn Mitsu bận đi mua sách chuẩn bị cho kỳ thi sắp tới.

Ayumi nói luôn một mạch, bỏ qua cái nhìn sửng sốt của cậu. Cô bạn toét miệng cười.

Vừa lúc đó, giáo viên bước vào. Bất đắc dĩ, Conan đành uể oải lật sách ra, nhưng nhìn vẻ mặt cậu ấy, tôi biết cậu đang thắc mắc chuyện gì sắp xảy ra.

Đã 9 năm kể từ ngày chúng tôi teo nhỏ. Không, là 9 năm từ khi chúng tôi bắt đầu cuộc sống mới- trở về tuổi thơ của mình.

Tổ chức đã bị đánh đổ, nhưng điều tệ hại là cơ thể Kudou đã xảy ra hiệu ứng lờn thuốc. Viên thuốc giải vĩnh viễn đã hoàn toàn mất tác dụng với cậu ấy. Trong trận chiến cuối cùng, cậu đã sử dụng nó để quay lại hình dạng cũ, nhưng phản ứng thuốc thuốc chỉ còn kéo dài trong 2 giờ. Cậu ấy biết điều đó, và chính cậu ấy là người lên kế hoạch cho "sự ra đi vĩnh viễn" của chàng thám tử tài hoa nhất Nhật Bản- Shinichi Kudou.

Tôi nhớ dáng người cao cao của cậu lao vào biển lửa, những tiếng súng chát chúa vang lên, toà nhà nổ tung.

Và...Shinichi Kudou đã chết trong đống tro tàn đó.

Chỉ còn lại Conan Edogawa- cậu bé 7 tuổi, thương tích đầy mình, kẹt dưới một tầng hầm sau góc tủ.

Ran đã khóc rất nhiều. Những viên cảnh sát ở sở Tokyo cũng khóc. Toàn Nhật Bản đều thương tiếc cho sự hi sinh của chàng thám tử tài năng. Shinichi Kudou trở thành cái tên được nhiều người nhắc đến suốt mấy năm liền, gần như thành một huyền thoại.

Chỉ có những người biết rõ sự thật là không khóc, nhưng ko ai là không nuối tiếc. Mất một thời gian, toàn bộ giấy tờ của chúng tôi mới được làm lại, những bản lý lịch hoàn hảo với sự giúp đỡ của FBI.

Conan được bố mẹ cậu ấy nhận làm con nuôi, đổi sang họ Kudou, còn tôi trở thành con gái của tiến sỹ Agasa. Họ tên mới trên giấy tờ của chúng tôi là Conan Kudou và Ai Hiroshi. Nhưng hầu hết tất cả mọi người, kể cả các bạn ở trường, đều gọi chúng tôi là Conan và Haibara. Chúng tôi cũng thích tên gọi cũ hơn.

Dù cậu ấy luôn vỗ về tôi rằng, việc lờn thuốc ko phải lỗi của tôi, và cậu ấy ko hối hận khi "cái chết" của Shinichi Kudou có thể đem lại bình yên cho Nhật Bản ( và cả thế giới), nhưng tôi vẫn rất ân hận.

Mặc cảm tội lỗi- về việc chính tôi đã đẩy cậu ấy vào hoàn cảnh hiện tại, khiến tôi luôn cố gắng né tránh cậu ấý suốt 9 năm. Cậu đã hoàn thành lời hứa bảo vệ tôi tuyệt đối, nhưng tôi lại ko thể giữ được lời hứa sẽ đưa cậu trở về bên Ran.

Ran đã kết hôn với một thanh tra cảnh sát trẻ đầy tài năng, hài hước và dí dỏm. Cô ấy đã nguôi ngoai nỗi nhớ với Shinichi và hạnh phúc bên gia đình của mình. Nhưng tôi thì mãi mãi ko quên được những gì đã xảy ra.

- Ai, cùng đi ăn trưa chứ?

Conan đẩy ghế đứng dậy khi chuông vừa reo. Ayumi đã biến mất sau cửa lớp trước khi tôi ngẩng lên định chỉ vào cô ấy.

- Tớ...muốn xuống thư viện một chút.

Tôi bình thản bịa ra lý do từ chối.

- Thôi nào, Ai. Sáng nay cậu đã ăn gì đâu.

Conan nắm tay tôi kéo dậy, nhưng tôi đã gạt tay cậu ấy ra, với chút bối rối.

- Chút tớ sẽ ăn sau. Tớ đi đây.

Tôi vội vã rời khỏi lớp học như chạy trốn, dù cảm nhận rõ ánh mắt thất vọng chán nản của cậu ấy vẫn bám theo sau lưng.

Cậu ấy bắt đầu gọi tên tôi từ sau khi Tổ chức sụp đổ, khi biết rằng Shinichi Kudou ngày xưa ko thể trở về. Cậu ấy rất nhanh chóng chấp nhận sự thật đó, như thể đã đoán được từ trước.

"AI, đừng khóc. Đấy không phải lỗi của cậu", Conan đã ôm tôi, vỗ nhè nhẹ lên tấm lưng đang nức nở của tôi vào cái ngày toàn nước Nhật "đưa tang" vị anh hùng 16 tuổi của họ.

Đó là lần đầu tiên cậu ấy gọi tên tôi. Và đến tận bây giờ.

Tôi đi một vòng xuống thư viện, sau khi chắc chắn rằng đã đủ thời gian Conan ăn hết phần cơm trưa, tôi mới bước xuống căn-tin. Một giọng nói quen thuộc khiến tôi hốt hoảng núp vào một góc tường.

" Tớ xin lỗi"

Đó là giọng Conan.

"Tớ đã thích một người khác rồi"

"Tớ...xin lỗi"

Rồi tiếng thút thít của một cô gái, và những tiếng bước chân chạy đi vội vã.

Lại thêm một người nữa. Khờ dại và ngốc nghếch.

Khoảng từ năm lớp 9, Conan bắt đầu nhận được nhiều lời tỏ tình của các cô bạn gái cùng trường, nhưng cậu ấy luôn từ chối với cùng một câu. Và câu đó luôn là lưỡi dao đâm vào tim tôi, khoét lại những vết thương đã cũ.

Tôi biết, "người khác" cậu ấy thích là ai.

Chính là lỗi của tôi, đã chia rẽ họ.

Tôi dựa lưng vào vách tường, hướng mắt xuống đôi chân đang di di trên sàn, quá chú tâm vào những suy nghĩ miên man đến nỗi không thấy cậu ấy đã đứng trước mặt.

- Ai, cậu vẫn chưa ăn trưa.

Giọng Conan chứa đầy phiền muộn, không đợi tôi phản ứng, cậu nắm lấy cổ tay tôi, kéo đi.

- Dạ dày cậu ko khoẻ, bao tử cũng ko tốt nhưng lại luôn ko chịu ăn uống đúng giờ.

Conan phàn nàn bằng giọng cáu kỉnh. Tôi rất muốn giằng tay ra, nhưng cậu ấy nắm quá chặt. Tôi đành nhắm mắt lại mặc cậu ta lôi đi, đến lúc mở mắt ra đã thấy mình đứng trước quán cafe cạnh trường học.

- Tớ biết cậu ko thích ăn fastfood ở trường.

Cậu mỉm cười, dắt tay tôi vào trong, ấn tôi ngồi xuống ghế, và không buồn hỏi ý tôi, cậu gọi luôn hai phần ăn một cách hào hứng.

Thật ra ko cần hỏi, Conan thừa hiểu Ai thích ăn gì, cũng như Shinichi rất hiểu Ran thích món nào nhất.

Tôi nhún vai, thờ ơ nhìn ra ngoài cửa sổ, trong khi Conan móc từ trong túi ra quyển truyện trinh thám mới xuất bản.

- Lúc nãy, cậu vừa từ chối Midori-san?

Cậu ấy ngẩng lên khỏi quyển truyện trinh thám, gương mặt thoáng vẻ đo đỏ lúng túng.

- Uhm.

- Tại sao?..._ Tôi ngập ngừng, hít một hơi thở sâu trước khi nói đến sự thật phũ phàng mà tất cả chúng tôi đều biết_ Ran-san đã kết hôn 4 năm rồi.

- Tớ biết_ Conan cắt ngang, nhưng không tỏ vẻ gì là bận lòng_ Tớ cũng rất vui vì cô ấy đã hạnh phúc, ko phải chờ đợi và khóc lóc vì tớ nữa.

- Vậy thì ...

- Ai_ Conan bất chợt gấp quyển sách lại, chống cằm lên bàn_Cậu muốn tớ có bạn gái lắm sao?

Tôi chắc rằng lớp mặt nạ sắt của tôi vừa mẻ mất một miếng, nếu ko thì tại sao mặt tôi lại nong nóng lên như vậy?

- Tớ....

Cậu giơ tay, xoa xoa lên mái tóc màu nâu đỏ của tôi, bật cười.

- Cậu còn chưa có bạn trai thì tớ làm sao dám đi trước cậu chứ? Haha.

- Vậy nghĩa là...chỉ cần tớ có bạn trai, cậu sẽ đi tìm bạn gái ?_ Tôi nhìn cậu ta một cách nghiêm túc.

- Uh, có lẽ thế._ Conan nhún vai, không chắc là có thực sự nghiêm túc để trả lời lại hay ko.

- Tại sao ?

- Vì tớ đã "lỡ" hứa phải bảo vệ cậu, nhớ ko?_Conan cốc nhẹ vào trán tôi, một cử chỉ có thể xem như âu yếm_ Nên trước khi có tên ngốc nào tình nguyện vào "chết" thay tớ, thì sao tớ có thể đi kiếm bạn gái được?

- Nhưng Tổ chức đã ko còn nữa...cậu đã hoàn thành lời hứa đó rồi._ Tôi cố gắng thuyết phục cậu bằng giọng dịu dàng.

Conan không đáp, cậu đưa tay di di lên gáy sách. Ánh mắt cậu xa xăm và ....rất khó hiểu.

Tôi thở dài.

- Conan.

- Sao, Ai?

- Nếu cậu ko tìm được một người con gái nào mà khiến cậu yêu thương...như ngày xưa Shinichi từng yêu thương Ran...thì suốt đời tớ sẽ...

- Tớ tìm được rồi.

Cậu ấy cắt ngang, bằng giọng rất tự nhiên, bình thản như là chuyện đó đã xảy ra từ lâu lắm, nhưng với tôi thì ko khác nào tiếng sét ngang tai. Chẳng phải cậu ấy luôn từ chối những cô gái khác ư?

- Là ai thế?_ Hai bàn tay tôi giấu dưới gầm bàn, vặn vẹo vào nhau một cách bực bội. Tôi cảm nhận được chiếc mặt nạ băng giá lại mẻ thêm một miếng.

Conan cười cười, đáp lại câu hỏi đó bằng một câu hỏi khác.

- Sao tớ phải nói cho cậu biết?

- Vậy tại sao cậu ko ở bên cô ấy?

- Tại sao tớ phải ở bên cô ấy?

- Đó là người cậu thích mà?

- Thì sao?

...

Bữa ăn trưa kết thúc bằng một chuỗi các câu hỏi không có câu trả lời từ đối phương, bằng vẻ mặt hả hê hớn hở của Conan và tôi thoáng chút bực mình, chiếc mặt nạ "Nữ hoàng băng giá" bị mẻ hết phân nửa.

Tôi cắn môi, ngoảnh đi né cái nhìn như muốn xuyên thấu trái tim của cậu ấy.


Có cảm giác tôi đang bị cậu ấy đùa bỡn.

Phải không nhỉ???

***[b]
Về Đầu Trang Go down
wings89

wings89

Tổng số bài gửi : 332

[Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện   [Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện Empty13/11/2010, 19:53

[Shinichi Kudou] Không để em ra đi lần nữa
(F5)
Cánh cửa khép lại, tôi nhìn qua cửa sổ cho đến khi dáng Ran biến mất hoàn toàn trong đêm tối. Thở dài, tôi lê từng bước nặng nề lên những bậc cầu thang, cảm thấy ngày hôm nay dường như dài vô tận.

Tôi...đã gặp lại em, sau 2 năm mong nhớ mỏi mòn.

Không suy nghĩ, tôi lao đến, ôm chầm lấy em, chỉ sợ em lại biến mất như ảo ảnh trong những giấc mơ.

Không, không phải mơ, là sự thực.

Làn da em ấm áp, mái tóc thơm mềm mại, cơ thể em run lên trong vòng tay của tôi.

Tôi cứ ôm em như thế, cho đến khi một đôi tay to lớn giật mạnh tôi ra, và một cú đấm giáng thẳng vào mặt mình.

Quệt vết máu chảy ra khi răng bập vào môi, tôi sững sờ nhìn người đứng trước mặt.

Gin.

Em giật giật tay áo hắn.

- Mel, dừng lại.

Hắn nhìn tôi bằng đôi mắt đầy căm phẫn. Trong phút chốc, tôi vỡ lẽ tất cả.

Hắn cũng yêu em....

Em thì thầm vài câu với Gin- người em vừa gọi bằng một cái tên khác khá lạ, và nhìn hắn bằng đôi mắt van nài. Gin đáp trả em bằng một gương mặt miễn cưỡng, quay gót đi sau khi vứt cho tôi một cái nhìn đe doạ.

Em khom xuống đỡ tôi dậy. Bàn tay nhỏ bé dịu dàng.

Tôi đứng đối diện với em, trí óc mơ hồ. Nếu không phải cú đấm lúc nãy khá đau, thì tôi chắc chắn vẫn nghĩ rằng mình đang mơ.

Phải, giấc mơ ngọt ngào....không phải là những cơn ác mộng hằng đêm, đẫm máu và nước mắt như xưa.

Em nhíu mày, ngón tay lướt trên gương mặt sưng vù của tôi, " Xin lỗi, đau lắm phải không?"

Toàn thân tôi tê liệt, cảm giác như có dòng điện chạy qua người.

Tôi...tôi làm sao thế nhỉ?

Trước khi kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, tôi đã thấy vòng tay mình ôm chặt lấy em thêm lần nữa. Mũi tôi vùi vào những sợi tóc màu nâu đỏ mềm mại, hít lấy hương thơm dìu dịu thoang thoảng, và đuôi mắt tôi bắt đầu giần giật.

- Không phải mơ. Em đã về. Em còn sống, Shiho.

Cơ thể nhỏ bé của em cứng lại trong tay tôi, dường như em đang kiềm chế những cảm xúc của mình. Tôi thì thầm những câu ngắn ngủi, ngây ngô, nhưng chắc chắn rằng đó là những câu tôi đã vùi kín trong tim suốt 2 năm qua.

- Tôi nhớ em. Rất nhớ em. Mỗi ngày, mỗi đêm, mỗi giờ, mỗi phút và mỗi giây. Tôi xin lỗi vì không thể làm theo những gì em muốn. Tôi ko những ko thể quên em, mà còn...nhớ...rất nhiều. Thực sự.

Bờ lưng tôi hơi gồng lên khi cảm nhận được đôi tay run run của em bấu vào. Tôi thấy vòng tay mình siết chặt hơn nữa, đến khi hơi thở khó khăn của em phá vào cổ tôi nóng hổi.

- Chúng ta...tìm một nơi khác để nói chuyện, được ko?

Tôi thì thầm vào tai em, khi nhận thấy nhiều ánh mắt tò mò nhìn hai chúng tôi. Suýt nữa tôi quên mất, mình đang đứng giữa đường phố.

Một số người dường như nhận ra tôi- khuôn mặt xuất hiện thường xuyên nhất trên báo chí và truyền hình. Và sau khi xác định được tôi đúng là người mà họ đang nghĩ, ánh mắt họ dừng lại trên cô gái trong tay tôi. Cái nhìn đó khiến tôi khó chịu.

Em gật đầu, và tôi nắm tay em, chạy như bay trên đường, không xác định được là mình muốn đi đâu. Tôi chỉ nghĩ...là tôi muốn nắm tay em, chặt như thế, mãi mãi.

Cuối cùng, chúng tôi dừng chân tại một quán cafe nhỏ. Yên vị tại chỗ, tôi lặng lẽ quan sát em, như muốn thâu tóm tất cả những gì của em vào mắt mình...những hình ảnh tôi đã đánh mất từ 2 năm trước.

Chúng tôi im lặng như thế thật lâu, trước khi em bắt đầu ngập ngừng hỏi về cuộc sống của tôi, và kể tôi nghe cuộc sống của em.

Thời gian cứ như thế, êm đềm trôi đi, mãi đến khi người phục vụ bước đến, ngượng nghịu nói cho chúng tôi biết đã đến lúc quán đóng cửa.

Tôi tiễn em về khách sạn, ôm chặt em và hẹn rằng ngày mai tôi sẽ đến tìm em. Em mỉm cười, dịu dàng nhưng đầy đau đớn, chúc mừng tôi sắp kết hôn. Lời chúc của em nhắc nhở tôi một sự thật cay đắng rằng...tôi sẽ phải để em ra đi lần nữa, dù muốn hay không.

Tôi chôn chân dưới cổng khách sạn cho đến khi bóng em khuất sau cửa thang máy.

....Và bây giờ, tôi nằm lăn trên giường, trằn trọc với những suy nghĩ rối ren.

Tôi phải làm gì?

Kết hôn? Tuần sau tôi sẽ kết hôn. Đúng vậy, và vợ của tôi là Ran.

Nhưng tại sao....mỗi lúc nghĩ đến hôn lễ, tim tôi đau đớn và đầu tôi thì như muốn nổ tung?

Chúa ơi, hãy chỉ cho tôi biết, tôi phải làm gì bây giờ?

Tôi xoè hai bàn tay, đưa lên ngang tầm mắt. Hơi ấm trên của em vẫn còn lưu lại, cùng mùi hương nhẹ nhàng vẫn còn vương vấn nơi những ngón tay.

Shiho...

Tôi thì thầm trong bóng tối.

"Anh vẫn hạnh phúc chứ?"_ câu hỏi cuối cùng em nói trước lúc chia tay.

Tôi đáp lại em bằng đôi mắt xa xăm.

"Gặp lại em chính là điều hạnh phúc nhất của đời anh", tôi nói khẽ với chính mình, không chắc rằng lúc đó, em có nghe thấy hay không.

Chiếc nhẫn đính hôn loé lên những ánh sáng mờ mờ từ ngọn đèn hắt lên.

Tôi nhớ đến gương mặt Ran, vẫn là những giọt nước mắt nức nở, vẫn là bờ vai run rẩy, vẫn là cú Karate siêu hạng. Nhưng tại sao, khi nhìn cô ấy khóc, tôi chỉ thấy buồn chứ không hề thấy đau?

Từ lúc nào, cái tên Shiho mới trở thành nỗi đau trong tôi?

Nghĩ đến hôn lễ tuần sau, tim tôi lại trì xuống thêm một chút nữa.

Thao thức đến 2 giờ sáng, tôi lồm cồm bò dậy, với tay lấy điện thoại.

Nên hay không?

Giờ này chắc em đã ngủ?

Không, em luôn luôn không đi ngủ đúng giờ. Biết đâu đấy...

Trước khi tôi cho mình một quyết định đúng đắn nhất, thì ngón tay tôi đã lướt trên những con số.

Và đầu dây bên kia, giọng em vang lên, rất thấp, dường như hơi hồi hộp.

"Miyano nghe đây?"

"Shiho...uhm...em chưa ngủ?", quả thật đây là câu hỏi ngu ngốc nhất đời. Nếu ngủ thì sao lại nghe máy được? Hoặc là do tôi đã đánh thức em.

"Uhm, chưa...Có gì ko, Shinichi?"

"Anh có thể...gặp em bây giờ ko?"

"Bây giờ...?", giọng em hơi ngạc nhiên.

"Làm ơn.", tôi hạ giọng, gần như rất tha thiết.

Bên kia là một sự im lặng kéo dài. Tôi nghe tiếng em thở, có vẻ như đang run rẩy. Hơi thở hỗn loạn và không đều.

"Anh sẽ đến đón em. 10' nữa có mặt", tôi cúp máy trước khi em kịp từ chối.

Thay vội bộ quần áo, vơ lấy chiếc áo khoác, tôi phóng như bay xuống gara.

Tôi sẽ không để em ra đi lần nữa.

Nhất định.

Chiếc nhẫn đính hôn bơ vơ nằm lại trên đầu giường.

***
Về Đầu Trang Go down
Sakiyo

Sakiyo

Tổng số bài gửi : 9
Đến từ : somewhere on Earth

[Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện   [Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện Empty16/11/2010, 10:17

Wing à, Wing à, mình bị lậm Wing mất ràu T^T
đây là lần đầu tiên mình vào 4rum, và cũng là lần đầu tiên mình đọc 1 cái fic hay đến độ nổi hứng muốn com :geek:
trc h toàn làm silent reader ko à :")
fic ở trên *chỉ chỉ* làm mình đau đến chết đi đc T^T thương cho Ai (mình là fan Ai à nha :") thương cho Shin (1 chút xíu thôi ) và thương Gin :"> rất nhiều. Và mình là mình mong au tác thành cho cặp Ai-Gin cơ íh :h17: (các bạn fan Shi-Shin đừng chửi mình T^T ) vì mình thấy, nỗi đau của Gin, khi yêu đơn phương Ai, lớn hơn của Shin rất nhiều vì ít ra Shin còn có đc tình cảm của Ai, còn Gin, sau bao năm trời đi theo bảo vệ, yêu thương và che chở Ai, rốt cuộc, cái nhận lại, chỉ là sự mỏi mòn đau khổ của 1 kẻ yêu mà ko đc đáp lại. Mình rất dễ bị xúc động đậy bởi những hình tượng đơn phương như thế...nên là.....fic này của bạn, biến mình thành fan của Gin (đồng thời là fan của Ai-Gin) mất rồi....óa.....óa..... bắt đền bạn đóa!!! :h14:
*giẫy giẫy*

cơ mà hy vọng là 1 chuyện, còn plot thuộc về au, mình ko có xí xớn tranh phần đc :")

Chap mới đâu òy?? *chìa tay* mình đang bị bấn loạn với fic này à nha!! bạn Wing chậm ra chap mới ngày nào thì có 1 con bé ngày càng bấn loạn vì bạn ngày ấy à nha!! cười lăn cười bò

nữa là, từ h, mình chính thức say bạn như điếu đổ rồi nha :"> mình sẽ bám theo fic này đến tận cùng à nha!! :geek: :geek:
*kéo kéo hỏi nhỏ* bạn Wing học trường nào mà viết fic hay dễ sợ ^^!
Về Đầu Trang Go down
wings89

wings89

Tổng số bài gửi : 332

[Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện   [Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện Empty16/11/2010, 13:01

@Sakiyo

Thanks for comment

Thực sự khi viết fic này Wings ko định cho Gin vào, vì quả thực, càng đào sâu vào tình củm củaGin giành cho Ai thì lại càng thấy...ghiền Gin hơn ku Shin

Wings ko thik Shin ( thực sự là ko thik), chỉ thik Ai thôi nên vik tới vik lui đều chỉ mong Ai hạnh phúc--> mà Ai thì chỉ cảm thấy hạnh phúc khi bên Shin--> thế mới đau.

Wings đang nghĩ ra một cái kết trọn vẹn cho fic này, ko làm fan của Gin đau khổ, hic hic. Sẽ cố update trong time sớm nhất.

Còn câu cuối cùng, hì, từ lớp 6 đến lớp 12 Wings học chuyên văn, tới lúc lên DH thì theo nghành quản trị khách sạn và du lịch ^^ ❤ :h2:


Được sửa bởi wings89 ngày 16/11/2010, 22:20; sửa lần 1.
Về Đầu Trang Go down
li hoang

li hoang

Scorpio
Tổng số bài gửi : 61
Birthday : 19/11/1995
Age : 29
Đến từ : Nơi giao hòa giữa ánh sáng và bóng tối

[Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện   [Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện Empty16/11/2010, 21:30

Viết hay lắm chị, cảm ơn 1000 cái luôn, mau viết đoạn kết nhé nhưng như chị đã hứa đừng khiến fan gin đau lòng.

Nhờ chị mà số lượng fan gin tăng đáng kể cảm ơn tiếp :queen: :queen: dù là ginxshiho :h2:

Chị làm gánh nặng của em nhẹ đi nhiều đấy cảm ơn chị nhiều nhiều :geek: :geek:

Lấy chị làm tấm gương cố gắng phấn đấu :oops:

Cuối cùng cảm ơn một lần nữa.
Về Đầu Trang Go down
Sponsored content




[Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện   [Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện Empty

Về Đầu Trang Go down
 

[Series] Sherry - Shiho Miyano - Ai Haibara Truyền kỳ truyện

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 4 trangChuyển đến trang : 1, 2, 3, 4  Next

 Similar topics

-
» [Shiho Miyano/Ai Haibara] Xám
» Hoa hậu của TTLD Conan - Miss Conan của chúng ta là: Shiho Miyano/ Haibara Ai
» 10 họa sĩ truyện tranh làm thay đổi lịch sử truyện tranh Nhật Bản
» [Conan fan art] by Haibara-sherry
» [Shiho Miyano] Một tâm hồn đầy những tổn thương...

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
CFC :: Khu vực Tài nguyên :: Fan Fiction :: Tạm Ngưng-