@ss win: thư kí thiên thần là sao ạ
Chương II. Lại là ngươi Sói xám!!>.<
Ngày X tháng XY năm XYZ, >.<
Nhật kí thân mến,
Ôi có chuyện gì xảy ra thế này!!! Sao mình lại gặp lại tên đó chứ! Ngày mai liệu có nên đến công ty không? Không được! Mình không được từ bỏ! Dù gì mai cũng chỉ là thời hạn thử việc. Có lẽ nếu không được thì mình bỏ cũng không sao.
Nhưng không ngờ giám đốc lại là cậu ấy. Sao Shinichi có vẻ thay đổi thế nhỉ? Cậu ta khác thật không giống như ngày trước. Ánh mắt sắc xảo nhìn khiến mình rất sợ T.T
Ran đọc thầm lại những dòng mình vừa viết, khi đọc đến câu cuối cô bỗng nghĩ đến Shinichi, nhớ lại tuổi thơ của mình. Giọng nói trong trẻo của cậu nhóc 6 tuổi bỗng vang lên “Sau này lớn lên nếu cậu không có anh chàng nào theo đuổi tớ sẽ làm chồng của cậu theo đuổi cậu đến cùng!”
Bất chợt Ran đỏ mặt, cô nhắm mắt lại tự nhủ sao lại nghĩ đến cái người đã bỏ bạn bè đi không nói tiếng nào chứ? Đáng ghét đáng ghét!! >.<
Kính Koong!!Tiếng chuông cửa vang lên, Ran giật mình vội cất quyển sổ xuống dưới chiếc gối của mình rồi chạy nhanh ra mở cửa.
“M…mẹ…?” Ran thốt lên ngạc nhiên. Sao giữa trưa hè nắng nóng này mà đại nương nương đích thân giá đáo như vậy?>.<
Từ năm trước, ông bà Mori đã chuyển sang nhà mới để ở, còn Ran vì vẫn lưu luyến nơi này nên đã sống một mình ở đây. Mỗi khi có vụ mai mối nào mới là mẹ cô chắc hẳn sẽ gọi điện thông báo rất hồ hởi, lúc đó điện thoại trong nhà sẽ reo liên tục nào là
Con chuẩn bị xong chưa? Sắp đến giờ rồi, Hôm nay mặc quần áo như thế nào đấy? v….v…..Vào nhà, cô mời mẹ uống trà rồi lắp bắp hỏi: “Mẹ..sao hôm nay mẹ lại đến đây?”
Bà Eri đặt cốc trà xuống, từ từ nói “Con với chả cái, chẳng nhé mẹ không được đến đây?”
“Ý con không phải vậy…”
Dừng lại một lát Eri lườm, không nghe Ran giải thích mà khua tay “Dù sao đi nữa, hôm nay mẹ có việc đi thăm mấy hàng xóm cũ bên nước ngoài mới về, tiện rẽ qua đây thông báo chiều nay con có một cuộc hẹn xem mặt. Liệu mà đi đấy!”
“Dạ?”
Cô chưa kịp hiểu gì thì mẹ cô đã “Hừ!” một tiếng rồi bước ra thẳng cửa mà không thèm ngoái lại.
Ran ngồi đờ đẫn, cô bắt đầu rên rỉ thảm thiết.
Mẫu hậu đại nhân thật đáng sợ T.T
-------------->.<-----------------
“Aoko…Em hủy cuộc họp chiều nay cho anh. Anh có việc quan trọng cần làm”
Shinichi chỉnh lại cà vạt và nói với cô em-gái kiêm thư kí riêng của mình – Aoko Nakamori. Con gái cưng của chủ tịch tập đoàn lớn Nakamori nhưng lại không chịu ngoan ngoãn làm việc ở đó mà lại đòi đến công ty của anh-trai Shinichi Kudo, cả hai gia đình quen nhau từ trước nên việc này khá dễ dàng. Cậu và cô quen nhau từ hồi ở bên Mĩ. Tuy nói Aoko là thư kí và là em gái nhưng sự thật là Shinichi có phần hơi “sợ” cô, cô ấy như một quản gia nghiêm khắc! @.@
Cậu nhíu mày nhìn vẻ mặt của Aoko. Cô ấy đang khoanh hai tay rồi lườm một cái đáng sợ “Giám đốc! Anh có thể cho em biết lí do chính đáng hơn được không?”
Bịt hai lỗ tai mình lại, cậu chạy vội ra của và hét lên “Chào!”
Aoko thở dài ngao ngán nhìn ông anh đang chạy như bay cô quay đầu lại bàn làm việc của Shinichi thì bất chợt cười tươi “Shinichi ^^ Anh quên điện thoại^^”
------------------->.<------------------------
Quán cà phê Poirot, yên tĩnh trong tiếng dương cầm du dương nhưng trong lúc đó Ran thì đang mồ hôi nhễ nhại. Một phần vì hồi hộp và phần còn lại là do chiếc váy trắng cô đang mặc. Đó là của mẹ cô mới mua cho, một chiếc váy quây bó sát và Siêu ngắn!>.< Nó làm Ran trông thật quyến rũ lạ thường, mái tóc dài của cô buông xõa. Thật sự là một Mỹ nhân ^o^. Ran than thở vì chiếc váy đáng sợ này , khóc ròng “Sao mẹ nỡ ác như vậy? T.T”
Đang chật vật thì có một tiếng người bước đến giọng nói ra vẻ ngạc nhiên pha chút nham hiểm “Ran Mori?”
Ran giật bắn mình từ từ quay lại thấy một gương mặt quen thuộc đang nhăn răng cười,cô há hốc mồm “Shinichi Kudo?”
Lại một lần nữa, thật sự trùng hợp đến vậy sao? T.T. Đối với cô mọi thứ hết ngạc nhiên còn Shinichi dù cố tỏ vẻ không biết gì nhưng cậu ta vẫn tự nhiên ngồi xuống cười xảo quyệt.
Từ trước khi xem hồ sơ cậu đã biết đó là Ran nên mới cố tình nhận cô vào, còn nữa hủy cuộc họp chiều nay cũng vì biết cô đi xem mặt .....Shinichi Kudo ơi là Shinichi Kudo cậu đang âm mưu chuyện gì vậy?
-------------->.<------------------
Trò chuyện cũng khá lâu nhưng không hề nói gì đến kỉ niệm trước kia cô chắc là Shinichi không nhớ gì nên cũng cho qua.,chỉ bàn đến công việc và cuộc sống hiện tại. Lúc xong trời cũng đã tối. Shinichi mời Ran đi đến một bữa tiệc của bạn mình tiện thể coi như là mời cô ăn tối
Dù rất muốn từ chối theo linh cảm có chuyện chẳng lành nhưng cô vẫn đồng ý và lòng tự nhủ sẽ không sao >.< Nhưng Ran ơi lần này trực giác của cô thắng rồi >.<
“Uống một ít chứ” Shinichi đưa ly martini cho Ran. Cô giật thót mình quả thật Ran không biết uống rượu, tửu lượng rất kém nhưng cô lại nghiện rượu nặng, nhất là Martini. Cô đã không tự chủ được và uống gần hết chai rượu đến mức say bí tỉ.>.<
Shinichi vuốt mặt thở dài “Sao mình lại vác nợ vào thân thế này”
Đưa Ran ra đến chiếc xe Lamborghini đen của mình. Nhưng xui xẻo một việc là nó đã hết xăng, cậu rủa thầm rồi nhìn Ran cô bắt đầu nói nhảm “Shinichi à sao cậu lại bỏ đi vậy hả?”
“Tôi…” Shinichi đỏ mặt không biết nói gì, tim cậu đập mạnh. Nhưng bỗng Ran lại thốt lên một câu nữa “Cậu biết tôi và Kaito lo không?”
Cái gì lại là tên Kaito đó? Shinichi tức giận nhớ về 5 năm trước của mình.
“Shinichi nhìn này đây là Kaito đến rồi!”
Lớp bên của cậu có một cậu nhóc tài giỏi mà lại được lòng rất nhiều nữ sinh tên là Công tử Kaito Kuroba. Không hiểu sao từ khi xuất hiện, Ran lúc nào cũng chơi với hắn mà chừa cậu ra. Cậu thật sự trở nên ghen tỵ! Đúng rất ghen tỵ!!!
Hóa ra lúc mình đi cô ấy lúc nào cô ấy cũng ở bên hắn. Shinichi bực vứt chiếc xe ở lại đó, sờ tay vào túi quần định lấy điện thoại thì Ôi trời ơi quên điên thoại mất rồi!
Câu đành dìu Ran đến khách sạn gần đó nhất. Khách sạn Beika…….
Đăng kí một phòng cậu đưa Ran vào đó và bắt đầu rên rỉ “Cô nặng lên từ bao giờ vậy?”
Ran vẫn ngủ say sưa không biết gì. Lúc này Shinichi mới để ý đến bộ váy Ran đang mặc. Vuốt ve mái tóc cô cậu thì thầm “Em có biết là nếu em cứ như thế này sẽ khiến tôi không tự chủ được không?”
--------------->.<-------------------
Đen tối đen tối Aaaaah chúng ta tạm dừng ở đây ^o^.