Fanfic : TearDrops
Disclaimers: Tsubasa Reservoir Chronicle [TRC]
Author: Ony
Category :Original
Genres : Hoàn toàn hư cấu
Pairing: Sakura, Syaoran
Warning: Mình sẽ thay đổi tính cánh vài nhân vật viết fic trong tình trạng đang căng thẳng quá độ nên cũng không biết nó ra cái gì nữa hic .
Rating: 13+
Summary : Muốn giữ lấy ánh sáng cho riêng mình , muốn được trân trọng nhưng ... mọi chuyện đều chịu ảnh hưởng của số mệnh ...
Một vật thể sống ... cô ấy sinh ra là điều phi lý ...
Cô ấy chỉ là ... vật thay thế ...
Dây xích .... to và nặng nề ... kiềm hãm tất cả những gì xung quanh ...
... Một cô gái ... ngơ ngác nhìn xung quanh ... một không gian màu đỏ máu ...
Không sợ hãi ... không cô đơn ... nụ cười lạnh tanh ....
Dây xích nới lỏng ... có cái gì đó làm nó không được vững nữa
Bắt đầu ..
.
Mảnh vụn thứ nhất : Kiềm hãm
Khuôn mặt cô gái trở nên không còn điềm tĩnh nữa , hơi thở bắt đầu gấp gáp hơn ... Những giọng nói lạ vang lên trong đầu và xuyên suốt trong tai cô . Không thể rũ bỏ , cũng không thể làm gì để giọng nói ấy biến mất . Cô gái lăn lộn trên giường một cách đau đớn ...
"giết"
Cô gái choàng tỉnh , đôi mắt màu xanh lục bảo khẽ đưa nhìn khắp phòng và dừng lại thấy chính mình trong gương ... Mái tóc màu trà ướt đẫm mồ hôi ... Giọng nói ấy vẫn tiếp tục ngân lên , một giọng nói ma quái và không thể chống cự ...
"giết! giết!"
Sakura rít lên đầy phẫn nộ , cô ôm lấy hai bên tai như cố gắng không nghe nữa , nhưng tiếng nói vẫn lặp lại liên hồi . Càng lúc càng nhanh và điểm nhịp bên tai cô .
- Ai? ai cơ? Sakura hỏi lại cô đứng dậy vớ lấy dao găm và đâm vào không khí ... và tim cô như nghẹn lại khi nghe thấy cái tên đó ...
"Ly Syaoran"
- Syaoran ? không! không! cút đi! aaaa !
Sakura hoàn toàn tê liệt cô không thể nghĩ được gì nữa . Tiếng chân càng lúc càng nhanh chạy đến phòng cô .
"gạch" tiếng mở cửa làm Sakura chú ý , cô đưa mắt nhìn cái người đang chạy vào ... Một đôi mắt màu thạch anh đang vô cùng lo lắng , mái tóc tím khẽ đong đưa khi cô chạy lại gần Sakura :
- Có chuyện gì vậy? Sakura ...
Sakura lắc đầu ... tiếng nói đã biến mất . Sakura khẽ mỉm cười . Một nụ cười giả tạo ... gắng gượng khiến nụ cười của cô không còn tươi tắn như trước nữa . Trời đã gần sáng , ánh mặt trời phủ một tấm vải trên cả đất trời . Không gian yên tĩnh và không có chút tiếng động . Đó chính là điều bất-bình-thường .
- Không sao thì tốt rồi ... vì cậu luôn như vậy , cậu sẽ không nói gì với tớ cho đến khi nào cậu thật sự muốn ? phải không? Sakura?
Sakura nhìn Tomoyo , ngạc nhiên hết sức . Sakura lại nhìn vào gương và nhận ra sự thay đổi ... Cô đặt tay lên vai Tomoyo như trấn an nhưng kết quả vẫn không được khả quan mấy . Cho dù ai nói gì thì họ vẫn hiểu mọi chuyện không ổn chút nào . Sự thật vẫn sẽ không thay đổi , vì nếu sự thật thay đổi thì mọi chuyện trong quá khứ cũng sẽ thay đổi . Đó là một việc không thể thực hiện ! số mệnh luôn tác động không nhỏ đến con người và tất cả sinh vật ...
- Cậu nghỉ đi nhé Sakura.
Tomoyo mỉm cười ,cô ra khỏi phòng và đóng cửa lại . Sakura chỉ chờ đợi có thế cô ngã xuống sàn nhà , đôi mắt khép hờ ... Hơi thở cô nhanh hơn bình thường ...
"đã đến cực hạn rồi" Sakura không còn điều khiển cơ thể theo ý nghĩ của mình được nữa , cứ như cơ thể không phải của cô nữa vậy . Gượng đúng dậy Sakura đi ra khỏi phòng đến một nơi-không-nên-đến .
Một căn phòng phía cuối hành lang tỏa ra một hương thơm dịu dàng ... Sakura bước đến cạnh cửa và nắm chốt ... Nhưng cô không đủ can đảm mở nó ra . Tay cô run run , Sakura ngồi bệch xuống và dựa lưng vào cửa . Cô cảm thấy dễ chịu hơn . Bên trong căn phòng một người con trai đang nằm ngủ . Trông anh điềm tĩnh và không hề nhúc nhích ... chợt có gì đó làm anh tỉnh dậy ... Anh nhìn ra phía cửa và chạy lại gần nó ... Chỉ một ánh cửa nhưng hai người vẫn không thể chạm vào nhau ...
Syaoran đạp mạnh vào cho đến khi tay mình rướm máu :
- Sakura ! hãy cho anh gặp em ! Sakura ...
Sakura nhìn cánh cửa , Từ trong tim một cảm giác nghẹn ứ len lỏi ... Lồng ngực cô nóng ran cho đến khi nước mắt chảy ra ... Nhanh đến mức không đủ nhận ra là mình đang khóc ... :
"xin lỗi anh ... em không thể "
- Sakura ... Giọng nói Syaoran làm Sakura sợ mình sẽ mở cánh cửa ra mất ... cô đứng dậy và gượng chạy đi ... nước mắt của cô vẫn tiếp tục rơi ...
Tomoyo bước đến cánh cửa phòng Syaoran , cô mở cánh cửa ra và nhìn Syaoran ... anh đang ngồi dưới sàn , không chút cảm xúc nào thể hiện ra ngoài ...
- Cậu cũng biết điều gì sẽ xảy ra nếu cánh cửa này được Sakura sẽ mở ra mà ... tại sao cậu lại làm thế?
Syaoran nhìn Tomoyo , anh không có gì để nói ... Gương mặt anh tràn ngập vẻ đau khổ :
- Tại sao cô ấy lại chịu đựng một mình? tôi muốn gặp Sakura ... tôi muốn ...
Chợt Syaoran gập mình lại ... vết thương ở bụng đang có nguy cơ rách ra, Syaoran cảm thấy cảm giac tim mình gần như nổ tung ... Tomoyo đỡ Syaoran ngồi xuống giường :
- Xin lỗi cậu , đó là điều không thể ... Cậu không được gặp Sakura ... Cậu phải sống , nếu cậu chết Sakura cũng sẽ....
- Nhưng cô ấy sẽ sống ... với tôi ... thế là đủ ! tôi muốn nhìn thấy ... nụ cười ... của cô ấy một lần nữa ...
Syaoran nói chậm rãi , Tomoyo lắng nghe và lắc đầu ... số phận trêu đùa hai con người một cách thái quá ...
Đừng bước đến ... cái nơi ấy
Đừng làm cho mình phải chết .... vì lúc ấy ...
Vì sao ... Nếu phải chết để người mình yêu được sống...
... Vậy cũng ... không được .... quy luật đã là vậy ...
.... đừng phạm luật .
...
End chap 1