Fic : Vạch Sống
Disclaimer: Tất cả thuộc về Clamp ss
Author : Blue
Rating: 14+
Summary: Những vạch kẻ... của sự sống...
-----------0o0-------------
Xuân sang...
hoa anh đào đang nở rộ...
những cánh hoa lơ lửng trong không trung và rơi xuống...
cơn mưa hoa màu hồng phấn...
Dưới gốc cây anh đào một cô gái đang viết từng dòng vào một trang giấy đã khá dài.
Cô chăm chú công việc đến nỗi không biết đến mỗi thứ xung quanh như một người hoàn toàn tách biệt . Ngày nào cô cũng viết cho dù những bức thư ấy chưa một lần được đáp trả nhưng cô chưa bao giờ ngưng lại việc viết những bức thư ấy. Vì nó dường như là thứ mà cô chờ đợi, đó là cảm xúc mà cô muốn cảm nhận mỗi ngày. cho dù...nó không có hồi đáp đi chăng nữa.
Bỗng chợt cô dừng lại cắm cây bút xuống là lặng lẽ ngắm một cách hoa màu hồng rơi ngang tầm mắt , cái cảnh này khiến cô nhớ đến một ngày vào mùa thu thế này , hình như chỉ vừa hôm qua thôi .... lúc mà cô đã chia tay với người mà cô yêu mến nhất ở gốc cây anh đào này những cô luôn tin tưởng chỉ cần cô chờ đợi thì nhất định sẽ có một ngày nào đó người ấy sẽ xuất hiện một lần nữa ...
Khái niệm về chờ đợi là một khái niệm quá khó khăn mà không ai có thể phủ nhận , chờ đợi và rồi sống với sự chờ đợi đó ... những cô đã sống như thế đã qua được hai mùa thu ....
Sự chờ đợi như thấm vào từng thớ thịt...khoé mi cô bỗng cay nồng.
------------------------------------------------------
Bàn tay run run... một cánh tay vuốt ve trên nền tường trắng tinh và bắt đầu cứa sâu vào tường.
Một vạch kẻ lại được vạch lên tường trắng tinh những chiếc vạch nối tiếp nhau dài vô tận được chăm chút đến cách lạ kỳ , một bàn tay nhẹ nhàng đưa lên vuốt từng rãnh sâu trên tường , một điều gì đó khiến người con trai dừng lại đôi mắt hổ phách nhìn sang phía khác cố gắng quên đi con số mà những chiếc vạch đó báo cho anh ... 620 vạch cũng chính là 620 ngày trong chờ đợi và đau khổ . Đứng bật dậy anh tiến đến một chiếc bàn nhỏ và rót nước những bàn tay như không nghe lời anh nữa tay run run và tách trà rơi nhanh xuống đất những lá trà còn tươi vũng vãi khắp sàn ...Anh mở choàng đôi mắt màu hổ phách, nỗi thống khổ chen lấn trong trái tim của anh...
Vì sao lại là anh?
Cánh cửa bật ra một cô gái đi vào với đôi mắt có vẻ buồn lắm và đỏ hoe cô chạy lại gần đỡ lấy thân hình yếu ớt của chàng trai những anh không đồng ý với cái cách cô chăm sóc anh như thế anh đẩy cô ra mặc cho mình loạng choạng anh cố gắng ngồi xuống chiếc giường trải khăn màu trắng tinh như trong bệnh viện vậy , chỉ khác là ở đây không quá khó chịu như bệnh viện không đưa anh tới suy nghĩ là mình sắp... chết .
Cô gái chạy lại gần và nhặt từng lá trà thả vào một chiếc giỏ cạnh đó cô tin rằng anh sẽ chẳng nói gì với cô cả như hai tháng này anh vẫn làm ... Nhưng không từ anh một giọng nói trầm trầm vang lên phá tan sự êm đềm sẵn có của căn phòng :
- Chỉ còn 30 vạch nữa ...
Giọng của anh ương bướng và thật lạnh lùng... một nỗi đau dường như được giấu kín.
Cô hiểu anh muốn nói gì cô cố gắng ngăn cho mình không bật khóc , cô tiến đến chiếc giường và ngồi xuống đặt bàn tay bé nhỏ run run của mình lên tay anh :
- Syaoran chẳng lẽ anh gắn cuộc sống của mình với những chiếc vạch này ư ? đừng như thế anh biết là vẫn còn có người chờ đợi anh vẫn còn nhiều khoảng trống trên bức tường kia cho anh vạch mỗi ngày ... anh không thể bi quan như thế được !
- Không đi về đâu cả ... cuộc sống này chỉ còn ba mươi ngày để chuẩn bị về với tử thần ... sự cố gắng nói khiến anh ho sặc sụa Syaoran lấy một chiếc khăn tay ho vào đó và từ miệng cảm thấy mặn chát khăn tay chỉ toàn một màu máu ... anh nhìn như xoắn vào chiếc khăn và bỏ nó vào túi áo , Meiling lại gần kéo chiếc khăn ra ngoài bây giờ thì cô mới khóc ôm choàng lấy Syaoran :
- Anh sẽ không chết đâu ...Syaoran
Lại gần cửa sổ anh giơ tay nắm lấy một cánh hoa đang bay theo làn gió cánh hoa màu hồng như hao anh đào mặc dù ý nghĩ đó quá ngốc nghếch vì ở Trung Quốc không thể có hoa anh đào ...
Hai bàn tay giơ lên từ hai nơi xuyên suốt vào nhau cũng nắm lấy cánh hoa đang rơi rất nhanh ... Chúng lồng vào nhau...và không nhận ra sự hiện diện của nhau.
Buổi tối ... căn phòng sáng trưng mặc dầu không có ai cả , Syaoran nằm trên giường mồ hôi đầm đìa hình như anh đang gặp ác mộng. Không những thế từng cơn khó thở vẫn tràn về một cách khó khăn nhất cho anh ...
Đôi mắt mở ra nhìn về cửa sổ một ngôi sao lấp lánh nhìn lại anh , bàn tay anh muốn thả ra để có thể chết đi ... tử thần sẵn sàng nhíc lưỡi hái của mình ... tưởng chừng như vô vọng tưởng như anh sắp chết nhưng không một ánh sáng gì đó khiến tử thần không thể tiến lại gần anh được ...
Syaoran nắm lấy bình dưỡng khí và thở một cách khó khăn vào đấy . Ánh sáng vừa rồi là ánh sáng từ một người mà anh đang vạch từng nỗi nhớ nhung và yêu thương vào tim mình .... Anh đặt tay xuống gối lấy ra một xấp thư có thời gian gửi gần như là ngày nào cũng gửi xấp thư có những hàng chữ mang đầy tình yêu thương và nỗi nhớ mong ... ngày nào anh cũng xem lại từng bức thư cho dù không hề viết lại cho chủ nhân của bức thư kia ... anh không thấy nó có gì là quá tàn nhẫn vì như thế là tốt cho cả hai .
Dòng thư vẫn thế không hề thay đổi cách viết , nhưng đó không phải là điều làm anh chậm chậm nhìn xuống dòng cuối cùng nó làm anh nghẹt thở "tớ vẫn sẽ chờ cậu mãi mãi"
Chờ ? tại sao lại chờ một người như Syaoran ? tại sao lại chờ đợi khi mà hy vọng đã tắt từ lâu ? Sakura không hiểu gì cả không thể ... Syaoran rút bình dưỡng khí ra cho dù biết điều đó sẽ làm cho mình ra sao ... lại gần chiếc bàn anh cầm lên chiếc điện thoại và dùng hết tình yêu thương để gửi đi ...
Anh té xuống đất và ho sặc sụa từ ngaòi meiling chạy vào ôm lấy Syaoran :
- Anh ơi ?
Cô đang khóc , nước mắt và máu hoà quyện vào nhau . Syaoran vẫn ho , anh không thể thở được meiling nghe được từng lời thật khó khăn cô hỏi nhanh chưa khỏi cơn xúc động :
- Anh đừng chết anh còn 30 vạch nữa để sống cơ mà ? tại sao ? anh ... anh muốn nói gì sao ? cô ghé tay sát vào từng lời thì thào đứt quãng :
- Hãy nói với Sakura là ... anh ..vẫn..rất...yêu... các từ ngữ sau nhỏ dần không thể nghe rõ .
Hơi thở cuối cùng hắt mạnh ra và bàn tay rơi nhanh xuống đất ... một linh hồn đang bay bổng giữa không gian ...
Tử thần đã có thể làm nhiệm vụ của mình..
Đôi mắt hổ phách nhắm hờ...
Xin lỗi...Sakura... ------------------------------------------------------
"Syaoran" tiếng vọng từ xa xôi tìm về sakura giật mình mở mắt cô thấy diện thoại đang run ... màn hình hiện lên từ ngưưoì mà cô đang chờ đợi sakura mở ra và đọc những gì trong đó ngồi xuống sàn gỗ nước mắt rơi như phàn xạ vô điều kiện , một hơi ấm ôm choàng lấy cô .
Syaoran đã bỏ cô rồi... anh không còn ở bên cô nữa sao?
Chợt một hơi ấm len lỏi qua và nước mắt được lau khô...
Một cái bóng ôm choàng phần linh hồn trong cô...
''Tớ...yêu..cậu''
Sakura choàng dậy nhìn ra ngoài
- Syaoran ? cậu đấy ư ?
Không ai đáp lại cô chỉ có cánh hoa rơi hững hờ....
Hoa anh đào lại rơi ... bắt đầu từ đây và cũng sẽ kết thúc từ đây ....
---The end---