ủa , ss k kê khai đầy đủ chứ có khai gian đâu :31:
up nốt
Part cuốiThời gian lặng lẽ trôi qua, bên ngoài tối hẳn, mưa vẫn thế - không ào ạt nhưng dai dẳng – tư nó dường như chưa bao giờ muốn dứt; đoàn tàu đã đi được một quãng đường khá dài và sắp đến một trạm dừng mới, tiếng nhân viên đoàn tàu thông báo 15 phút nữa tàu sẽ đến trạm khiến mọi người trong toa tỉnh giấc, thu dọn đồ đạc, tiếng nói chuyện làm mọi thứ bắt đầu ồn ã hơn.
Cô gái bên cạnh cậu cũng đã không còn khóc nữa, thỉnh thoảng cô nhận được tin nhắn và khẽ mỉm cười. Thật lạ, nụ cười ấy khiến cậu cảm thấy ấm áp!
-Điều gì có thể khiến một người vừa khóc xong lại có thể mỉm cười?!
Cô ngạc nhiên nhìn sang cậu, lúc này cậu mới biết mình vừa lỡ lời
-À không…ý tôi là…nghĩa là…
-Tôi vừa nhận được tin nhắn của chồng chưa cưới, anh ấy bảo đang đợi tôi ở trạm
“Chồng chưa cưới” – câu nói này vô cớ làm cậu khó chịu, không, chính xác là tức giận và thất vọng. Mà cậu làm gì có cái quyền đó!
-Là chồng chưa cưới nên đương nhiên anh ấy có trách nhiêm phải làm điều này !
-Tôi nhận lời cầu hôn của anh ấy vào ngày hôm qua nhưng anh ấy đã đợi tôi suốt 10 năm! – cô mở ảnh của anh ta trên điện thoại cho cậu xem – điều làm một cô gái hạnh phúc, đến tận sau này, tôi mới biết , đó không phải theo đuổi một bóng hình viễn vông, một tình yêu khởi đầu từ mộng tưởng mang nhiều sắc thái hão huyền mà là đến tận cùng có ai đó đợi mình và tình nguyện sánh bước trên con đường dài đi qua cả những đau đớn của quá khứ!
TRong ảnh là một chàng trai kính cận, anh ta cao, có mái tóc màu nâu sẫm, trên người khoác áo blouse trắng, trên áo có thêu tên anh “Bác sĩ Araide Tomoaki”, anh ta có nụ cười hiền.
-Cậu sẽ đi đến đâu? – cô gái hỏi, vẫn với giọng dịu dàng
-Dường như tôi không thể hòa nhập được với cuộc sống đang diễn ra xung quanh, tôi đang tìm kiếm sợi dây ràng buộc tôi với mọi người. Tôi không biết chính xác nó ở đâu nên cứ thế mà đi thôi.
-Giống như là “khủng hoàng tuổi trưởng thành”- cô nói một cách điềm tĩnh
-Cô cho là thế thì cứ gọi là thế - cậu hờ hững nói – so với độ tuổi hiện tại, tôi nghĩ, tôi lớn hơn hẳn, già dặn hơn hẳn, nghe có vẻ vô lý nhỉ - rồi cậu cũng bậc cười.
Có nhiều điều khó hiểu đã xảy ra trong buổi tối ngày hôm nay, cậu gặp một cô gái trong một chuyến đi ngớ ngẩn với một mục đích ngớ ngẩn không kém, rồi có cảm giác thân quen và nói cho cô nghe bí mật mà cậu chưa từng nói với ai; những băn khoăn, những ngờ vực, những xáo trộn, những lo lắng, những bất an trước đó… tất cả được cô gọi là “khủng hoảng tuổi trưởng thành”.
-Tôi không có ý châm chọc cậu – cô gái lên tiếng phá tan sự tĩnh lặng này – tôi cũng từng trãi qua cái gọi là “khủng hoảng tuổi trưởng thành” và có lẽ tôi hiểu những khó khăn của cậu bây giờ.
-Cô không hiểu được đâu – cậu cắt ngang – cô cũng chẳng phải là bác sĩ tâm lí - trong giọng điệu có phần cáu kỉnh.
Và cả hai cùng im lặng.
Thỉnh thoảng, cậu nhìn ra ngoài, nước mưa làm nhòe đi cửa kính, không thể nhìn rõ cảnh vật được nữa. Màn mưa trắng đục khiến mọi thứ trở nên nhòe nhoẹt đến mơ hồ. Và cảm giác lơ lửng, không thực, đầy khó chịu này làm cậu nhớ đến những giấc mơ ngắn ngủi khi bình minh vừa đến, lúc cơn mưa chợt lặng phắc như lịm đi. Giấc mơ với những hình khối xuất hiện tựa cái chớp sáng của bóng tối, không đủ thời gian để cậu ghi nhớ từng bối cảnh, từng sự kiện nhưng lặp đi lặp lại đầy thách thức. Cậu đã sống cùng giấc mơ trong suốt khoảng thời gian khôn lớn của mình, nó ám ảnh và khiến cuộc sống của cậu bắt đầu hỗn độn từ bên trong; sự hỗn độn như cách giấc mơ bắt đầu và kết thúc, có lúc cuộn xoáy, có lúc rời rạc…Thật ra, nó cũng giống như sự khủng hoảng tâm lí nhưng nó bắt đầu từ khi cậu còn rất bé và như cách cô gái ấy nói, không phải là không có sự đúng đắn.
-Tôi xin lỗi…chỉ vì trước đây, chưa từng có ai nói với tôi như vậy – cậu lên tiếng nhận lỗi.
Cô gái nghĩ ngợi hồi lâu, cuối cùng, cô lấy từ trong chiếc túi mà cô mang theo một quyển sổ cũ. Quyển sổ được giữ gìn rất cẩn thận, vì dù các trang giấy đã ngã màu nhưng trên góc của mỗi trang đều giữ phẳng, không một nếp gấp, điều này có thể thấy cô gái trân trọng quyển sổ đến nhường nào.
-Đây là nơi lưu giữ những kỉ niệm của tôi với người mà tôi rất yêu thương – cô chậm rãi nói .
-Là chồng chưa cưới của cô à? – Cậu thắc mắc.
-Không! Anh ấy là một thám tử.
-…!
-Chúng tôi chơi với nhau từ bé. Luôn ở cạnh nhau dù cho có chuyện gì xảy ra. – cô giở từng trang nhẹ nhàng, ngay những trang đầu của quyển sổ là ảnh món quà mà cô được chàng trai đó tặng trong các dịp lễ lớn và sinh nhật, đúng là một người khá trẻ con khi trong dịp valentime trắng, anh ta lại tặng người mình yêu một túi kẹo ngậm - Ước mơ lớn nhất của anh ấy là trở thành một thám tử xuất sắc như Sherlock Holmes – thần tượng của anh ấy và cuối cùng anh ấy cũng làm được. Lúc bằng tuổi cậu bây giờ, anh ấy đã phá được nhiều vụ án lớn. Dù vậy với tôi, đó vẫn là một chàng trai vụng về và ngốc nghếch – các trang tiếp theo của quyển sổ là những mẫu tin trên báo được cắt ra và ghi chú cẩn thận phía dưới - những mẫu tin đã rất cũ rồi, đến nổi có vài chữ không thể thấy rõ.
Khi xem đến 2/3 cuốn sổ thì phần còn lại chỉ ghi chú vài dòng về “ngày, tháng, năm và thời gian” cuộc gọi của chàng trai kia, những cuộc gọi càng lúc càng ít dần dù cho nó chẳng đều đặn.
-Và công việc đã cuốn anh ấy đi – cô hít một hơi thật sâu – tôi biết anh ấy không có nghĩa vụ phải luôn ở cạnh tôi, tôi biết anh có lí tưởng lớn lao của mình… nhưng dù có tự suy nghĩ ra bao nhiêu lí do thì sự trống vắng ấy luôn khiến tôi hụt hẫng. – cô di ngón tay trên những trang giấy bỏ trống – Tôi lấy hết mọi hy vọng để tin tưởng rằng sợi chỉ hồng sẽ kết nối chúng tôi dù có ở đâu.
Quyển sổ đi đến những trang cuối, cô nhẹ nhàng xếp lại và cẩn thận cho vào túi.
-Cuối cùng, anh ấy trở về và cho tôi một lí do. Kì thực, phụ nữ không nhất thiết phải biết lí do về sự ra đi đột ngột của người mình yêu thương, cô ta sẽ tự hài lòng khi người ấy trở về, bên cạnh cô, thế là đủ. – mắt cô chớp nhẹ – lần đó, tôi đón anh trở về và tiễn anh ra đi…Bọn người xấu đã lấy anh ra làm vật thí nghiệm cho một loại thuốc mới, vì thế để trở lại cuộc sống bình thường cho anh và cho những ai đang gặp nguy hiểm, tổ chức đó phải bị tiêu diệt.
-Tổ chức mà cô nói là….? – cậu dường như lờ mờ đoán ra được sự kiện mà cô đang nhắc tới.
-Là tổ chức bóng tối . Cách đây 10 năm, cảnh sát đã truy lùng ra được hang ổ của bọn chúng. – cậu thoáng giật mình, cô gái này có liên quan đến cuộc chiến năm xưa – cuộc chiến mà bố cậu không bao giờ muốn cậu được biết - Trận chiến đó vô cùng ác liệt, rất nhiều người đã chết, trong đó có bố và mẹ của tôi, những người bạn thân thiết của chúng tôi…- đôi mắt khép hờ, ánh nhìn cô xa xăm, giọng nói vẫn chậm rãi, đều đều.
-Anh ta cũng đã chết rồi à? – cậu hỏi, đầy vẻ tò mò.
-Anh ấy vẫn sống, không có thuốc giải, sau cơn hôn mê kéo dài, anh tỉnh dậy và quên hết mọi thứ…
Vậy là, cô gái ra đi để chàng trai bắt đầu một cuộc sống hoàn toàn mới, cũng như cô nói “
Người được quên, kẻ phải nhớ, vốn chúng ta không có quyền quyết định, thế nên tôi cũng chẳng còn oán trách thêm nữa!” Tất cả những gì được kể như khoảng khắc hồi sinh của một giấc mộng thiếu thời buồn bã. Một câu chuyện bắt đầu bằng niềm vui , tiếng cười, trãi qua những khó khăn, được thời gian thử thách và hy vọng một cái kết mỹ mãn cuối cùng lại tựa giọt nước rơi trong cơn mưa đã lạc.
-Vậy là cả hai không còn gặp nhau?
-Cứ tưởng là như vậy nhưng kì lạ tại con tàu này chúng tôi đã gặp lại. Có chút ngỡ ngàng, có chút bối rối nhưng tôi đã có thể thản nhiên cười với anh, trò chuyện cùng anh như hai người lạ gặp gỡ nhau trong một chuyến đi.
-...
Dừng chân nơi đây không dám bước tiếp
Để bi thương không cách nào hiện diện
Rất nhanh, đoàn tàu đã gần đến trạm, nó giảm tốc, đi chậm lại, nghe cả tiếng bánh lăn nghiến vào đường ray. Mọi người được thông báo hai lần để chuẩn bị. Cô cũng thu xếp lại hành lí, rút chiếc ô ra khỏi vỏ, mưa vẫn chưa dứt.
“Quãng đường này thật ngắn” – cậu nghĩ- thấy buồn cười, cũng là một khoảng thời gian như khi đến những trạm dừng kia nhưng lần này cậu lại có cảm giác khác, có thể đoạn đường vẫn dài như vậy duy chỉ có thời gian trôi đi nhanh hơn mà thôi, cũng có thể do có rất nhiều điều cậu cảm thấy khúc mắc muốn hỏi mà thời gian thì đã hết, cô gái này sắp phải xuống tàu, cô sẽ dừng lại như cậu thanh niên kia để mặc cậu vẫn tiếp tục rồi cậu nghĩ đến viễn cảnh ngay cả con tàu cũng phải kết thúc hành trình của nó và cậu thì chẳng biết mình phải đi đâu nữa khi mà mọi ngã đều dẫn đến một nơi vô định, cậu thoáng thấy hốt hoảng.
Cuối cùng, tàu cũng vào trạm, mọi người xếp hàng để xuống tàu một cách trật tự, tiếng gọi nhau nhộn nhạo cả trên tàu và dưới trạm. Cô đứng dậy, chào cậu , ngay lúc đó, một suy nghĩ thoáng qua trong đầu là cậu muốn cô ở lại, muốn giữ cô gái kì lạ này ở lại dù không có bất kì lý do nào. Cậu nắm vội tay cô, bàn tay cô lạnh và dường như các ngón tay đang run lên, cô nhìn cậu, trong ánh mắt có chút xáo động.
-Một chút thôi! Tôi xin cô!
Mọi lý luận và lý giải bây giờ đều vô dụng; mọi tư duy, logic của một thám tử thiên tài đều không thể giải thích nổi hành động này của cậu là thế nào. Mà cũng không cần thiết nữa, người ta không có đủ thời gian để suy nghĩ cho một hành động xuất hiện trong phút chốc rồi biến mất cũng trong phút chốc, người ta không đủ can đảm để mổ xẻ từ nguyên nhân đến lý do cho nó khi đối mặt với sự chơi vơi sau đó, thôi thì cứ đổ lỗi cho cảm giác vậy: muốn có được một hơi ấm nên nắm tay, muốn có được một ánh nhìn nên phải níu giữ, muốn có được một sự chú ý nên hành động điên rồ. Thôi thì chỉ xin trong phút chốc rồi sẽ buông tay…
-Xin lỗi! – cậu nói khi hành khách xuống trạm gần hết.
-Tôi biết cậu đang gặp phải những trở ngại nhưng chạy trốn không giải quyết được vấn đề, cậu không thể tạo được những mối liên hệ bền chặt khi không mở rộng tấm lòng với những người thân thiết bên cạnh, những người mà sẽ luôn hiện diện trong cuộc sống của cậu không phải một hình bóng mơ hồ nào đó – lần cuối, cô lại cười, nụ cười dịu dàng vẫn như lần đầu - Hành trình của chúng ta còn dài nhưng với cậu không phải trên con tàu này còn tôi thì đã đặt yêu thương ở lại. Mong sẽ gặp lại cậu. Bảo trọng…
Thôi không nhìn ánh mặt trời xuyên thấu làn mây
Thôi không tìm thiên đường đã từng ước hẹn
Chẳng kịp đợi chờ, chẵng kịp quay đầu thụ hưởng
Còi tàu vang lên inh ỏi, báo mọi người tránh khỏi vạch chắn, đón những cái vẫy tay chào tạm biệt và đoàn tàu lại lên đường.
Chỉ còn một mình cậu, cậu nhớ những lời cô nói và thấy cô đơn đến lạ, có lẽ cậu nên về thôi, chí ít thì vì công việc. Nghĩ thế, cậu liền bật nguồn điện thoại và nhận được một loạt tin nhắn thoại, phần nhiều là từ số điện thoại của văn phòng thám tử. Xoa nhẹ thái dương, cậu chọn tin nhắn thoại được gửi đến gần nhất
“
Này Conan, sao hai ngày rồi mà cậu vẫn chưa về thế? Tớ lo lắm” – giọng Ayumi thút thít
“
Có biết văn phòng đang ngập trong núi hồ sơ không hả” – Mitsu không ngừng la hét
“
Đi thì phải báo cho mọi người biết chứ, ngốc!” – chắc tên Genta đang ngoạm thứ gì đó trong miệng nên cũng chẳng nói nhiều như mọi khi.
Ayumi, Mitsu và Genta là ba người trong đội thám tử nhí do cậu làm nhóm trưởng và văn phòng này là do cả bọn quản lí.
“
Tên kia, nếu trong vòng 24 tiếng đồng hồ mà cậu không trả lời tin nhắn này thì bọn tớ xem như cậu đã bị tên nào đó thủ tiêu, nếu không muốn rắc rối với cảnh sát thì nên cho hồi âm sớm.Píp píp píp” giọng nói có phần chát chúa này thì không thể lầm với ai khác, chính là cô nàng quái dị Ai Haibara con nuôi của bố cậu.
Cậu liếc nhìn các tin nhắn chưa đọc trong hộp thư mà lắc đầu ngao ngán, không ngờ chỉ đi vài ngày mà lại có nhiều người thích tấn công hộp thư của cậu như vậy. Giờ thì cậu phải chợp mắt một tí, cậu đã đi được gần 6 trạm dừng nên phải dành sức đi thêm sáu trạm dừng nữa để trở về.
Bây giờ, cậu muốn về nhà hơn bao giờ hết.
THE END