Rainy Archangel
Tổng số bài gửi : 2 Birthday : 03/08/1998 Age : 26
| Tiêu đề: [One-shot] Mối Tình Đầu 30/9/2012, 16:46 | |
| Mối Tình Đầu Author: Rainy Archangel Fic title: One short Mối Tình Đầu Disclaimer:Hình tượng nhân vật do bác Gosho Aoyama tạo ra. Số phận của họ trong Fic này thuộc về tác giả. Pairing: Shinichi♥♥Ran Rating: T Summary:Tôi yêu cậu và cậu có biết điều đó không? Chương 1 Tôi gặp cậu ấy lần đầu tiên trong buổi khai giảng của trường. Ban đầu cậu ấy chẳng gây cho tôi một ấn tượng nào cả, cậu ấy xuất hiện bình thường như bao người thiếu niên khác trong bộ quần áo đồng phục của học sinh trường Teitan. Có khác chăng là gương mặt điển trai cùng nụ cười nửa miệng trên môi sẵn sàng cướp mất trái tim của bao cô gái khác, đôi mắt cậu tuyệt đẹp bởi một màu xanh biếc như biển cả nhưng xen lẫn cả sự lạnh lùng. Tôi cảm thấy ấm áp khi nhìn vào nó. Chẳng biết là do duyên phận kiếp trước giữa tôi và cậu hay không mà cậu ấy lại được sắp xếp vào lớp mà tôi cũng đang theo học. Chắc mọi người sẽ nghĩ rằng tôi với cậu ấy ngồi chung một bàn phải không? Nhầm rồi! Cậu ấy ngồi cách tôi khoảng hai cái bàn gỗ. Bên cạnh chỗ cậu ngồi là một cô gái xinh đẹp có mái tóc màu nâu đỏ rất đặc biệt. Nhưng nếu như vậy thì làm gì có chuyện đáng nói ở đây. Trong một buổi trực nhật của lớp, tôi và cậu cùng nhau làm vệ sinh trong kho của trường. Việc này thật quá sức đối với tôi, một đứa hay sợ bóng tối và hậu đậu, hơn nữa tôi vốn ghét những nơi dơ dáy bụi bặm. Nhìn căn nhà kho đen thui chứa đầy những dụng cụ đã cũ kĩ không cần thiết nữa bám đầy bụi bẩn vì năm tháng. Tôi phát chán lên được, ấy vậy mà cậu chỉ mỉm cười nhìn tôi mà nói rằng cứ để cậu ấy làm. Bất giác, mặt tôi thoáng ửng hồng khi vô tình chạm ánh mắt của cậu. Tim tôi đập thình thịch thật lâu như muốn thoát ra khỏi lồng ngực của mình. Tôi nhìn cậu ấy, nhìn cái cách cậu ấy dọn dẹp căn nhà kho bám đầy bụi, nhìn cái cách cậu ấy cười với tôi khi tôi hỏi cậu có mệt không? Vài giọt mồ hôi đang đùa giỡn trên gương mặt anh tuấn của cậu, dưới ánh nắng của vị thần Mặt Trời chiếu rọi, trông chúng tựa như những viên pha lê lấp lánh rực rỡ càng làm hình ảnh cậu nổi bật hơn trong mắt tôi. Tôi cố lục tung hết những thứ có trong cặp mình tìm cho bằng được một tờ khăn giấy hay thứ gì đại loại như vậy. Cậu nhìn dáng vẻ lúng túng của tôi lúc ấy rồi bất chợt bật cười thật to khiến tôi ngượng chín cả mặt. Và từ đó, tôi biết rằng, trái tim của tôi đã bắt đầu có hình bóng của anh. Anh thường hay xuất hiện trong tâm trí tôi mỗi khi tôi say ngủ dưới cơn mơ mộng mị, không lúc nào tôi không suy nghĩ về anh. Tôi hết nhìn lên trần phòng ngủ rồi lại mở cửa sổ ghé mắt ra ngoài ban công. Trăng sáng vằng vặc thức làm bạn cùng với tôi mang theo từng cơn gió lành lạnh áp sát vào đôi gò má mịn màng của tôi. Không có một bóng người nào lai vảng ngoài phố vào giờ này cả. Lạnh ngắt! Vắng tanh! Nếu có chăng thì chỉ là tiếng những con mèo hoang kêu điên dại, hoặc tiếng những con chó đang gậm gừ bới tung mọi thứ có trong thùng rác. Tôi thả mình xuống chiếc giường êm ái mềm mại, cố nhắm mắt ngủ cho đến khi trời hửng sáng. Khi đằng Đông vừa chiếu sáng những tia nắng yếu ớt của ngày mới chào đời qua những cành lá ướt đẫm sương đêm. Một ngày mới đối với tôi lại bắt đầu. Bước vào lớp tôi đã thấy cậu ngồi ở dãy bàn quen thuộc đang lật từng trang sách trắng tinh ra mà lẩm nhẩm đọc vài công thức toán học khó nhớ. Tôi đứng yên lặng một lúc lâu ở ngoài cửa chỉ để ngắm nhìn cậu, trông mặt cậu lúc đang đăm chiêu suy nghĩ về một vấn đề gì đó thật ngây thơ, y như đứa trẻ mới lên ba vậy. Thế mà tôi lại thích vẻ ngây thơ ấy của cậu hơn là vẻ lạnh lùng thường ngày. Trong giờ học, tôi bỏ ngoài tai những lời giảng của các thầy cô giáo chỉ để làm một việc duy nhất. Đó là ngắm nhìn anh! Anh đưa mắt chăm chú nghe thầy cô giáo giảng bài, gặp một công thức hay đề bài nào mà anh cảm thấy tâm đắc nhất, anh ghi vội chúng lên một tờ giấy để những lúc rảnh đem ra ôn luyện lại. Anh đúng là một con mọt sách chính hiệu mà tôi biết. Phải rồi, đã có lần tôi nhìn thấy anh đọc một quyển sách có bề dày bằng khoảng vài chục cuốn sách gợp lại. Thỉnh thoảng trong giờ giải lao chuyển tiết, anh hay dùng những câu bông đùa dí dỏm hay một vài trò hề mà anh biết nói với cô bạn gái đang ngồi bên cạnh mình một cách vô tư và thoải mái. Anh không biết rằng, anh càng làm như vậy thì sẽ có một con ngốc đau lòng lắm đấy. Mà người ngốc nghếch ấy lại chính là tôi. Ông trời quả là trớ trêu con người, tôi chỉ biết chôn sâu tình cảm của mình ở trong lòng mà có nào dám thổ lộ với anh. Tôi cứ nghĩ rằng nói yêu một người sẽ dễ thực hiện lắm chứ, ai ngờ đó lại là một thử thách quá khó khăn đối với tôi. Ngoài việc cậu thích đọc những cuốn sách dày cộm, cậu còn có một biệt tài mà tôi phải thừa nhận đó là giỏi bóng đá. Đã có lần trong giờ thể dục, tôi thấy cậu ấy tưng bóng được hơn cả trăm cái trước con mắt thán phục của bạn bè, và đặc biệt là các nữ sinh khác trong lớp. Và rồi trường tôi có tổ chức một cuộc thi bóng đá giao hữu giữa các trường trung học với nhau, mọi người yêu thích môn thể thao này đều có thể tham gia. Và đúng như tôi dự đoán, cậu là một thành viên trong số ấy. Khi biết được tin ấy, tôi sung sướng và vui mừng chẳng kém gì cậu đâu. Tôi sẽ có thể từ trên khán đài xa tít dõi theo từng bước chân của cậu, nhìn ngắm cậu một cách tự do thoải mái chẳng cần sợ những ánh mắt soi mói hay dò xét từ bất cứ ai. Vài phút đầu tiên của trận đấu, cậu đã nhanh chóng thu hút sự chú ý của mọi người bằng cú ghi bàn tuyệt đẹp của mình trước khung thành đối phương. Nhiều nữ sinh trong trường yêu mến cậu cứ hét toáng lên: Kudo Shinichi! Còn tôi chỉ biết mỉm cười mà nhìn cậu, nhìn quả bóng theo sự điều khiển khéo léo và điêu luyện dưới đôi bàn chân nhạy bén của cậu, nhìn cái nụ cười nửa miệng khó ưa của cậu khi vừa ghi một bàn thắng mới. Tôi vốn là một người mù tịt về bóng đá, có nói với tôi hàng giờ liền về môn thể thao khô khan này chẳng khác nào lời nói thoảng mây bay. Ấy vậy mà từ khi quen biết cậu tôi lại chuyển sang mê tít cái môn bóng đá này mới chết chứ. Sau tiếng còi kết thú hiệp đấu, đội cậu giành lấy chiến thắng với tỉ số là 4-0. Mang huy chương vẻ vang về cho trường trung học Teitan. Các thành viên trong đội bóng tung hô cậu lên trên giữa sân khiến cậu kiêu hãnh cười khoái chí, nụ cười ấy đã từng cướp mất trái tim tôi đấy. Tôi thật sự mừng cho cậu đấy, trong mắt tôi cậu đã tuyệt vời nay lại càng tuyệt vời hơn. Nhìn những giọt mồ hôi tinh nghịch trên trán cậu, tôi chỉ muốn chạy ngay xuống dưới để chính đôi tay này của mình sẽ được săn sóc cậu ấy. Nhưng... bước chân tôi khẽ khựng lại. Đã có người làm việc ấy thay tôi mất rồi, đó là một cô gái có mái tóc màu nâu đỏ như con lai trông rất cá tính kia. Cậu nhìn thấy cô gái ấy mỉm cười vui vẻ, nhận lấy chiếc khăn bông mềm mại mà cô ấy đưa cho, khẽ lau những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán mình. Tôi đứng lặng yên trên khán đài nhìn ngắm cặp tài tử giai nhân đang hạnh phúc dưới ấy. Tôi biết tôi đang làm một việc cực kì ngốc nghếch mà ngay cả bản thân tôi cũng không thể kiểm soát được mình nữa. Trong mắt cậu thì tôi là gì? Đã từng có một phút nào cậu gác qua mọi chuyện để suy nghĩ về tôi chưa? Không, không cần phải một phút đâu, chỉ cần một giây thôi, thì đối với tôi đã là sự ân huệ mà cậu ban cho tôi. Tôi biết rằng mãi mãi mình không bao giờ có thể nói với cậu chỉ ba từ Tiếng Anh đơn giản: I Love You. Tôi sẽ chôn thật chặt cảm xúc của mình nơi con tim bé nhỏ. Cảm xúc về một mối tình đầu éo le ngang trái. Nếu có thể, xin anh hãy chú ý đến tôi dù chỉ một lần, suy nghĩ về tôi dù chỉ một phút giây ngắn ngủi thôi tôi cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc lắm rồi. Tôi yêu anh! Ran Mouri. Hết |
|