CFC

Khách viếng thăm sẽ thiệt thòi lắm nha ~
Đăng nhập để chia sẻ/ Login để yêu thương  ^^


[One-shot] Lỗi nhịp yêu thương 22985209-p0
CFC

Khách viếng thăm sẽ thiệt thòi lắm nha ~
Đăng nhập để chia sẻ/ Login để yêu thương  ^^


[One-shot] Lỗi nhịp yêu thương 22985209-p0


Conan Fan Club
 
Trang ChínhLatest imagesĐăng kýĐăng Nhập

Share
 

 [One-shot] Lỗi nhịp yêu thương

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Tác giảThông điệp
0ny

0ny

Nữ Scorpio
Tổng số bài gửi : 658
Birthday : 23/10/1995
Age : 29

[One-shot] Lỗi nhịp yêu thương Empty
Bài gửiTiêu đề: [One-shot] Lỗi nhịp yêu thương   [One-shot] Lỗi nhịp yêu thương Empty31/5/2013, 19:20

Title: Lỗi nhịp yêu thương
Author: Ony
Disclaimer: Tất cả nhân vật không thuộc về mình.
Genres: General, Romance, Tragedy, Angst, Sad,
Rating: K+
Pairing: Heiji.H & Kazuha.T
Status: Completed (Nhưng mà giờ chưa thể quăng lên)
Fandom: Detective Conan
Warnings: Chỉ post fic ở CFC- tất cả các bản khác dù đã ghi rõ nguồn đều là vi phạm tác quyền.
Note: Fic thứ 20~ Phần tiếp của Bên bờ nỗi nhớ *Cúi đầu chào* Sẽ post đầy đủ trong thời gian sớm nhất~
Spoi:
Có phải tớ giữ lấy? Thì cậu sẽ ở lại đây?
Yêu thương với tớ chưa bao giờ là hư ảo..
Góc phố ấy, con phố ấy, chưa bao giờ thiếu vắng cậu.
Cậu ở đâu, sao tớ tìm mãi, vẫn chẳng thấy cậu?


Về Đầu Trang Go down
http://quyenuycuasomenh.wordpress.com
0ny

0ny

Nữ Scorpio
Tổng số bài gửi : 658
Birthday : 23/10/1995
Age : 29

[One-shot] Lỗi nhịp yêu thương Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [One-shot] Lỗi nhịp yêu thương   [One-shot] Lỗi nhịp yêu thương Empty2/6/2013, 10:58

------------------ ---------------------


Cô, bước chậm trên con đường vắng.

Góc phố ngày xưa vẫn vậy, chút dư âm lên ngôi thay cho cảm xúc sa ngã dần. Yêu thương trong cô chết lặng, chút cảm xúc vẫn còn nguyên đấy.

Người ta thường bảo, khi bắt gặp một bờ yêu thương, người ta tự dưng sẽ cảm thấy ấm áp.. nhưng rồi sau đó, khi yêu thương lỡ nhịp, chẳng bao giờ con tim trở lại như lúc xưa được nữa.

Kazuha thường không tin những thứ như thế này, cô cũng không có lý do để chìm đắm mãi trong những suy nghĩ ngốc nghếch không đầu không cuối. Cô biết, nhưng mà trái tim thì chưa bao giờ nghe theo suy nghĩ.

Bước thật chậm, để lắng nghe tiếng bước chân lạo xạo, nghe tiếng gió thoảng qua, vuốt ve bờ vai thanh mảnh.. Kazuha tưởng chừng như ngày ấy, chỉ mới hôm qua, cũng lặng yên như cơn gió, cũng nhẹ nhàng như làn mây cuối phố. Nhưng sự thật, đã quá lâu rồi, đã quá lâu để còn được phép nhớ. Ngày ấy trôi chậm, chậm dần và thưa trong trí nhớ, để lùi về sâu trong trong nơi gọi là quá khứ, ấy vậy mà vẫn chẳng thế dừng lại. Kazuha khẽ nhếch môi cười, mặc dù, chính cô cũng không biết tại sao lại nở nụ cười.

Hàng cây, già nua, lá vàng rơi. Tiếng gió xôn xao, lá vàng chao nghiêng, cơn gió đảo mình, ngăn những tán lá thôi đong đưa.

Kazuha nhớ, cô hoài niệm. Cho dù một chữ nhớ chẳng thể nào miêu tả đầy đủ cảm xúc hiện lên vội vã… Nhưng thế thì đã sao, Kazuha khẽ thở dài, đưa đôi mắt ngọc lên ngắm nhìn bầu trời màu thanh thiên.

Nắng hôm nay nhạt nhòa, tàn úa như vàng không đậm đà.. Giọt nắng tí tách, rồi lại rơi trên những lớp gạch trên đường đi. Osaka hôm nay không nóng, cũng chẳng hề lạnh lẽo, mà vẫn có chút buốt giá trong tim.

Cũng thế này, hôm ấy, dường như nắng cũng màu này.

Cũng như thế, góc phố này, luôn là những đợt lá vàng chao nghiêng..

Cũng như thế, và dường như lúc nào cũng thế. Luôn có chút gì đó trong tim, lắng nghe, hoài vọng, và nóng nảy bật ra, đốt cháy cả ruột gan..

Yêu thương tựa cơn gió, mát hây hẩy, chợt đến, rồi vội đi..

Kazuha nhắm mắt, để mình lạc giữa những miền kí ức không gọi tên.

Ngày xưa ấy, có những con đường mòn, lấp lánh sao trời. Cô chạm tay vào nó, cố gắng chạy thoát khỏi vị gió mát hây hẩy, cố gắng từng chút một, để quan sát đôi mắt cậu ấy, cũng như trăng, như sao, luôn lấp lánh cả một vùng tinh tú.

Ngày ấy, những yêu thương rất nhẹ nhàng, không chấp vặt chuyện nhỏ, không hề có những đau đớn, tất cả chỉ là kề bên, mang yêu thương kết tinh thành những ấm áp thường trực, rồi vội vàng tắt trên con đường quen thuộc. Ở bên cậu, là chỉ ở bên cậu mà thôi.

Ngày ấy, Osaka không hề có nắng, không hề có những cơn nắng gay gắt, phong phỏng da như bây giờ, nắng luôn một màu hiền hòa, nắng luôn trãi vàng ươm trên những con đường mòn, không lối đi, không ngã rẽ, chỉ có tiếng cười trong trẻo nhẹ rơi.

Ngày hôm ấy, Kazuha nhớ có rất nhiều lá rơi, cậu ở đó, đôi mắt luôn ngập tràn những đam mê.. Mang yêu thương dấu kín trong lòng, Kazuha vẫn còn nhớ, từng mẩu chuyện một, từng cử chỉ, từng điệu bộ, từng tiếng cãi vã của hai người. Ừ, thật sự thì một chút cũng chưa hề phai nhạt, tất cả ở đâu đó, trong gió, trong mây, trong lòng cô. Gió đến, rồi lại vội đi. Để lại trên con đường đầy lá úa, Kazuha nhìn thấy màu vàng, chợt cảm thấy có lẽ hôm nay trời cũng không quá gay gắt.

Ngã nghiêng.

Cô cố gắng buộc lại tóc, rồi lại bước đi.

Con đường này, mang tên kí ức, cô chưa đi được nửa đường. Yêu thương này, dường như chưa được phép bắt đầu, mà đã vội kết thúc. Còn nhiều câu, vẫn chưa kịp nói, còn nhiều lời, chưa kịp trao. Còn quá nhiều lí do, để kéo dài mãi mãi phút giây bên cậu. Còn quá nhiều, những hư ảo, những đam mê. Còn quá nhiều, thứ gọi là yêu thương.

Cám giác lớn dần lên, xuyên qua không gian. Nó làm trái tim cô khẽ nhói đau, lòng rừng rực như lửa đốt. Cảm giác lạnh toát chạy dọc theo sống lưng, rồi tăng tiến thành bàng hoàng vô độ. Cô thấy lòng bàn tay tê rần, cả kí ức cũng vội vã mà tràn về.

Nơi đấy, có cậu, đang mỉm cười, ngây ngô, không hề có chút tạp âm.

Đằng kia, có cậu, ánh mắt như sao trời.

Phía xa, có cái bóng của cậu nặng nề cất, như mang theo hương vị chiều tà, như yêu thương cất bước rời xa.

Kazuha chết lặng, cô cảm thấy chính mình đang nhắm nghiền đôi mắt, để thôi không nhìn nữa. Có ai đó nói, không thấy sẽ không đau, nhưng với cô, cho dù không thấy, thì cảm giác vẫn còn vẹn nguyên nơi đấy.

Giả sử, nếu cậu vẫn ở đây, vẫn bên cô, thì liệu cô có cảm giác này không? Vẫn có thể nhìn cậu từ xa, vẫn nhìn thấy nửa yêu thương nhất. Sẽ còn cảm giác trống vắng đến thế này? Hay vẫn như thế, vẫn đau đớn đến muốn chấm dứt tất cả? Kazuha không biết, thật sự không biết. Cô chỉ biết rằng, trên đời này chưa bao giờ có nếu như. Cậu đã không còn ở đây, dù cô có cố tìm, thì cậu vẫn không ở đây.

Cậu không hề tồn tại, không hề còn lưu lại chút kí ức nào trên đời này nữa. Cậu không còn có thể hét lên trong tai cô, không thể chạm vào mái tóc, không thể ngừng lại việc chạy đi khắp nơi, không còn ở đây nữa.

Kazuha lắc lắc đầu, hàng ngày, hàng tháng, hàng năm… cô luôn tự nhủ, thật sự là gì, và hư ảo cô tạo nên là gì. Chìm đắm trong thế giới giữa cô, và bóng ma của cậu. Vui không?

Kazuha cảm thấy nụ cười chợt nhạt nhòa, không, cậu vẫn ở đây cơ mà, cậu vẫn ở đó, vẫy tay, cậu vẫn bên cạnh, lùa tay vào bàn tay nhỏ bé của cô.

Cô chưa cho phép cơ mà, cậu không được rời đi. Cô không muốn, cô không muốn mọi chuyện lại trở nên như thế này. Cậu ấy, lừa dối cô. Tất cả đã không còn, vậy mà vẫn muốn lừa gạt cô sao? Cậu ấy không thể đối xử với cô như thế. Cậu ấy vẫn chưa cho cô một cơ hội, để cùng nắm tay, cùng bước đi vào nơi ấy. Cô muốn, thật sự muốn mình cũng được gặp cậu. Muốn mình được gặp cậu, một lần cuối thôi.

Bước, thật chậm.

Lưu luyến hương vị, vẫn muốn một chút gì đó ghi dấu lại.

Ngày đấy, cô không đến, hôm nay, cô vẫn không đến.

Hôm nay là ngày nắng, ngày vắng những cơn mưa, Kazuha nhìn bầu trời màu thanh thiên, cô nhớ, cảm giác cơn mưa buốt giá, tràn qua da thịt, thấm lại trên từng nỗi đau. Cô nhớ cảm giác rét run, dụi đầu vào cậu, trên đầu chỉ có chiếc áo khoát quen thuộc của cậu.

Cô nhớ hương vị lạnh như tờ, xung quanh chỉ có mưa rơi, và bàn tay cậu như che đi tất cả, nhưng vị lạnh ngắt, những dư vị đậm đà, những yêu thương trong cô chờ trực. Cô muốn, một lần nếm lại, cái cảm giác mà tim mình loạn nhịp, dồn nén, nhưng ngập tràn hạnh phúc.

Cô nhớ cậu.

Nhớ một tên da ngăm, đôi mắt màu lục, luôn luôn lỡ lời mà không suy nghĩ trước… Cô nhớ, một tên lúc nào làm cô dỗi, rồi lại cố gắng lởn vởn quanh cô để nói lời xin lỗi. Ừ vì cậu là vậy, nên đâu thể trách được. Vẻ mặt cậu cứ ngây ra vì cô. Cô nhớ, cô nhớ cái cảm giác hạnh phúc ấy, cứ muốn thêm nữa, cứ muốn cho thời gian ngừng lại ở nơi đấy. Để mãi mãi được nhìn thấy đôi mắt cậu nhìn mình.

Cô nhớ, nhớ hương vị ngày nắng, ôm lấy cậu từ phía sau, gió thổi vù bên tai.

Cô nhớ ngày gió, ngày mưa, ngày nắng, ngày có cậu.

Cô nhớ ngày chênh vênh, ngày đau đớn, ngày ngập tràn bóng tối, mà chính cậu là người kéo cô ra khỏi nơi đấy..

Cô nhớ cái cảm giác cùng cậu bên bờ vực sống chết, đôi mắt cậu như hoang dại, cô nhớ cảm giác cậu làm cô trở nên đặc biệt hơn người khác. Yêu thương trong cậu là thế, là những chất chứa, là những tình cảm đơn giản nhất.

Cô nhớ tất cả, giọng nói, ánh mắt, cả hơi ấm lành lạnh từ lòng bàn tay cậu.

Cậu chưa từng buông tay cơ mà, vì sao giờ đây, vẫn là mình cô đứng nơi đây?

Lỡ mất rồi, nhịp yêu thương.
Nếu cùng nhau quay lại thời gian.
Một lần nữa, xin mỉm cười cùng nhau…

Hương hoa cỏ quyện vào quanh đây, Kazuha nhìn về phía đó, lòng buồn mênh mông.

Cô không muốn bước đến đây, càng không muốn mình dừng ở đây.

Nhưng rồi, cô vẫn vào, vẫn cố gắng bước đi.

Hương thơm, dịu nhẹ, đưa tất cả những cảm xúc của cô trỗi dậy.

Vầng ánh sáng, cô nhìn thấy không hề chói chang.

Trời ngã màu xám, gió cũng mang thật nhiều tia lạnh lẽo. Kazuha hít sâu, vội vã lại gần hơn.

Cô thấy đôi chân muốn ngã, nhưng vẫn bình thản mà bước đi.

Người bình yên, không phải là người đó. Càng không phải cô.. Tình cảm là một trò chơi, mà ngay từ đầu, không ai có thể chiến thắng. Kết thúc rồi, cả hai sẽ phải cùng đau, cùng day dứt, cùng chết lịm trong nỗi đau không vết thương.

Cô khẽ cười.

-Tớ đến rồi đây, Heiji.

Ngồi xuống, bàn tay dừng lại, bó hoa được đặt thật ngay ngắn.

Từ đâu đó, một giọt nước mắt rơi xuống không gian…

Nếu đã yêu thương, thì không có đúng hoặc sai.

Nếu đã lỡ một nhịp, cho dù đi bao lâu, cũng sẽ chẳng tìm lại được nữa.

Lỡ nhịp yêu thương…


~The end~

~By Ony~
Tặng người~ Luôn, và mãi :3~
Về Đầu Trang Go down
http://quyenuycuasomenh.wordpress.com
 

[One-shot] Lỗi nhịp yêu thương

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

 Similar topics

-
» [One-shot] Khi yêu thương đủ lớn để rời xa
» [Sưu tầm]Một số khung ảnh nhỏ cực kì dễ thương ^^
» [Vol 79] File 836 - Bức ảnh dị thường
» Các tư thế online thường gặp
» Chapter 14 - Cô gái đáng thương

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
CFC :: Khu vực Tài nguyên :: Fan Fiction :: Đã Hoàn Thành-