Nốt đây (Ôi, chưa chi đã nghĩ đến chuyện viết cái fic mới. Nhưng đợi sau tháng 7 nhá, fic ơi
Sau khoảng nửa tiếng, hung thủ Onome Saito đã được đưa tới. Tay tôi túa đầy mồ hôi vì hồi hộp và tôi không thể ngăn mình nuốt nước bọt liên tục. Thằng nhóc Conan đứng bên cạnh có vẻ còn lo lắng hơn (Hay tại nó sợ cách của nó không thành công thì nó bị ăn kem cốc nhỉ???)
- Này, các người thật vô cớ. Rõ ràng tôi vô tội mà, sao các người lại đưa tôi tới đây?
Một giọng nói quen thuộc vang lên khiến tôi giật mình
Phải, quen lắm. Nhưng tôi đã bắt gặp cái giọng này ở đâu vậy nhỉ?
Một thanh niên khoảng 27 tuổi được đưa vào phòng. Tóc đen, đầu húi cua, mặt dài và có vẻ hốc hác, lại còn xanh lét nữa (Y như nạn nhân của giặc đói)
Mắt anh ta xoáy sâu vào tôi
Và tôi nhận ra, anh ta thoáng có vẻ ngạc nhiên, lẫn chút hãi sợ nữa.
Nhưng tại sao lại như vậy nhỉ?
Saito đã bình tĩnh lại và hỏi thanh tra Megure với vẻ quạu quọ
- Tôi đến rồi đây, sao nào?
- Chúng tôi nghi ngờ anh có liên quan đến vụ án mạng xảy ra 3 ngày trước tại căn hộ này.
- Chúng tôi biết anh quen nạn nhân Koichi, và trước ngày xảy ra án mạng hình như anh và nạn nhân có chuyện gì đó dẫn đến cãi vã. - Thanh tra "đầu xoăn" (một lúc sau tôi biết đó là thanh tra Shiratori) nói tiếp
- Thật vô lý. Chỉ vì thế mà tôi bị kết án hả?
- Không đâu! - Thằng nhóc Conan đột ngột lên tiếng
- Mi nói gì cơ, nhóc con?
Conan quay sang tôi
- Thám tử miền Tây Hattori Heiji đã suy luận rất kĩ càng và có những bằng chứng thuyết phục cho thấy anh là hung thủ.
Saito lại nhìn vào tôi. Một cái nhìn sắc lạnh cả sống lưng. Và bỗng dưng tôi nghe tim mình đập "thịch" một cái. Nhưng anh ta không nói gì cả. Cố bình tĩnh lại, tôi chìa tờ giấy trong tay mình ra, giơ lên cho tất cả cùng thấy.
- Mọi người thử nhìn xem, đây là chữ gì.
Chưa ai kịp nói thì Saito đã hừ mũi
- Một hàng chữ vô nghĩa chứ gì.
Rồi anh ta giật mất tờ giấy, đọc váng lên
- OJONNOME - OTIAS - 030. Đảo. Nào, nói cho tôi nghe, cậu suy luận được gì từ tờ giấy vứt đi này?
- Đây không hề là tờ giấy vứt đi, mà chính là bằng chứng buộc tội anh đấy. - Conan bình tĩnh nhìn Saito - Onome Saito, anh là hung thủ! Và anh nên nghe suy luận của chúng tôi trước khi đưa ra bất kỳ lời phản đối nào.
Rồi nó quay sang tôi
- Anh Hattori!
- Đầu tiên, yêu cầu mọi người hãy nhìn vào chữ OJONNOME và - 030....
Tôi nhắc lại y nguyên những suy luận của mình.
Mặt Saito tái đi với từng lời nói. Anh ta nắm chặt tay lại, mồ hôi bắt đầu chảy trên trán.
- Và đó là lý do khiến tôi tin rằng anh chính là hung thủ, anh Saito Onome.
Một khắc im lặng. Rồi Saito cười phá lên
- Ha ha. Chỉ vì thứ vớ vẩn này mà tôi bị buộc tội ư? Thật vô lý. Tôi phản đối. Trong thời gian 3 ngày trước tôi không hề có mặt tại đây.
- Vậy anh sẽ lý giải ra sao với điếu thuốc hút dở trong gạt tàn của nạn nhân? Đây là loại thuốc mà nạn nhân không bao giờ hút, cô Aiuchi khẳng định rằng đây là loại thuốc ưa thích của anh. - Thanh tra "đầu xoăn" giơ lên một cái túi ni lông đựng mẩu thuốc lá. Nhìn mặt Conan hậm hực lắm, chắc tại nó đang tức vì không dùng được cái chiêu táy máy sở trường để chôm mẩu thuốc lá kia về, lập công trạng cho mình.
Ơ! Mà tại sao tôi lại biết nó táy máy nhỉ? Tôi gặp nó mới chỉ có một tuần thôi mà.
- Ha, loại này ai hút chẳng được! - Saito cười khẩy.
- Đó là điều không thể. - Ông bác Mouri lúc này mới lên tiếng - Loại thuốc này đã không có mặt trên thị trường Nhật từ 1 năm nay rồi. Nó chỉ còn có ở Mỹ thôi. (Khiếp, ông bác sành hút có khác)
- Chúng tôi cũng biết được rằng anh đã đi công tác tại Mỹ trong 2 năm vừa rồi. Điều này càng chứng tỏ anh là hung thủ.
- Tại... tại sao chứ? - Saito vẫn cố cãi trả. - Nhỡ có người khác....
- Không thể nào. Chúng tôi đã tìm thấy chiếc găng tay hung thủ đeo khi gây án trong căn phòng này - Tôi lắc đầu - Và tôi khẳng định, trong chiếc găng đó có biểu bì da của anh.
- Cậu bé nói đúng. - Thanh tra Megure tiếp lời - Cậu Takagi đã mang cái găng đi xét nghiệm rồi. Trong găng tay có biểu bì da của cậu đấy, Saito Onome.
Saito ngồi phịch xuống chiếc ghế đằng sau mình. Hắn cười một cách chua chát
- Chà. Thật không ngờ tôi đã lên kế hoạch hoàn hảo tới vậy rồi mà các người vẫn phát hiện ra.
- Kế hoạch có kỹ thế nào thì vẫn là do con người tạo ra. - Conan nói với bộ mặt nghiêm trang - Tìm ra được vì chúng ta đều là con người.
- Nhóc nói hay lắm - Saito nhìn Conan. Rồi hắn quay sang tôi - Chú mày, đáng lẽ ra ta không nên đưa chú mày vào viện mới đúng.
Hả?
- Sao, không nhớ ra hả? Ừ, chú mày nhớ sao nổi. Vì cứu ta thoát khỏi cái xe đó mà chú mày đập đầu xuống vỉa hè mà. Ta chắc rằng sau vụ đó nếu chú mày không chết thì cũng phải mất hết trí nhớ. Và dại dột làm sao, ta lại đưa chú mày vào viện, để bây giờ chú mày trở mặt hại ta.
Saito bắt đầu rơi nước mắt.
- Ta đã thất vọng lắm rồi. Đầu tiên là vụ bị chú mày phá. Ta đã bị thằng bạn mà ta nghĩ là chí cốt đó phản bội. Rồi đến lượt Sano Aiuchi. Cô ta đã không đợi ta mà đến với một thằng bạn nữa của ta, chính là tên Zakato Koichi này. Hắn đã vung tin rằng ta đã có người yêu mới ở Mỹ, và cô ta không cần biết rõ trắng đen, đã vội vàng tin ngay. Cuộc đời này đối với ta như một vở kịch bi hài, cái hài đối với người đời và cái bi đối với ta. Ta đã quá chán nản với cuộc sống này rồi....
Và bất thình lình, Saito nhảy phắt dậy, vượt qua hàng người trước mặt, xông thẳng ra cửa chính. Tôi vội vàng đuổi theo. Hắn đang mở cổng, định lao ra con đường đầy xe qua lại trước mặt.
Và bỗng dưng, một loạt ký ức quen thuộc quay về...
Ký ức về cái ngày cả hai đứa chơi trò cảnh sát rồi không thể nào tháo nổi cái còng tay ra được...
Ký ức về cái ngày có vụ án thành công đầu tiên trong đời...
Ký ức về cái ngày lặn lội đi khắp đường phố Tokyo để lùng cho ra tên Kudou Shinichi nào đó nhằm mục đích tranh tài....
Ký ức về cái ngày hắn thú nhận mình chính là Kudou Shinichi....
Ký ức về cái ngày bị rơi xuống biển, tưởng chết đuối tới nơi...
Và ký ức về cái ngày bị ô tô đâm phải.
Những ký ức, những khuôn mặt quen thuộc bỗng từ đâu ùa vào trong tâm trí. Tôi nhớ tất cả những khuôn mặt đó. Bố, mẹ, Kazuha, Conan, Ran, bác Mouri.... Và Kudou Shinichi.
- Onome Saito! - Tôi đã kịp thời kéo được anh ta ra ngay khỏi đường cái, vừa lúc một chiếc ô tô tải đi ngang.
- Sao... chú mày.... lại làm thế? - Saito nhìn tôi với bộ mặt ngạc nhiên tột cùng
- Anh không được trốn chạy. Anh phải đối mặt với những gì anh đã làm, vượt qua nỗi sợ hãi, chán nản và thất vọng. Sống ở đời cần có nghị lực. Không chỉ vì một việc sai lầm mình đã làm mà sẵn sàng đánh đổi cả mạng sống để quên đi. Đúng là cái đau chỉ trong chốc lát, và ngay sau đó tất cả những gì anh làm sẽ được anh quên đi. Nhưng người khác có quên được không? Và những người anh quen biết, họ muốn chấp nhận nỗi đau mất anh hay cố gắng cùng anh vượt qua những năm tháng để cho anh tự suy nghĩ về hành động của bản thân? Họ muốn đến thăm nấm mồ anh hàng ngày hay cùng giúp anh làm lại cuộc đời? Anh thử nghĩ xem, đối với họ, sự có mặt của anh hay những gì anh đã làm quan trọng hơn?
Không biết từ bao giờ, tất cả mọi người đã từ căn hộ bước ra. Họ chắc chắn đã nghe hết những lời nói của chúng tôi.
Saito nhìn tôi bằng ánh mắt vô hồn
- Chú mày cứ thử trải qua cảm giác của ta, trải qua những gì ta đã từng rồi hẵng nói như vậy...
- Đúng là tôi không thể hiểu được tâm trạng anh sau tất cả những điều đen đủi xảy ra như vậy. - Tôi thở ra một hơi và tiếp tục - Nhưng anh có biết không, có người đã từng nói với tôi thế này "Cho dù đó là nước mắt của những cay đắng, đớn đau hay những nụ cười của sự sung sướng, hạnh phúc thì tất cả đều đã thuộc về ngày hôm qua rồi. Chính vì thế, chúng ta phải tiếp tục sống cho ngày hôm nay với một niềm tin rằng hôm nay sẽ thật sự tốt đẹp, sống để không để phí hoài giây phút nào trong cuộc đời."
Saito đứng chết lặng một hồi. Rồi anh ta chầm chậm đi về phía thanh tra Megure, chìa tay ra để thanh tra còng lại. Khi đi ngang qua tôi, Saito mỉm cười
- Ừ, cậu nói đúng. Có lẽ tôi đã quá dại dột với tất cả những quyết định của mình. Được, cậu hãy chờ tôi, một ngày nào đấy, tôi sẽ là một con người mới, không còn là kẻ sát nhân khát máu như ngày hôm nay nữa. Chờ tôi nhé, cậu hứa đi!
- Tôi hứa. - Tôi nhìn người đàn ông xa lạ trước mặt mình. Mắt anh ta ánh lên một tia hi vọng. Tôi tin anh ta sẽ làm được, bởi vì hi vọng chính là thứ khiến cho con người ta tồn tại trên đời, chống lại những điều tồi tệ như bệnh tật, lòng tham, lòng căm hận, sự dối trá...
Chỉ cần có hi vọng, con người ta sẽ sống. Sống không chỉ để tồn tại, mà sống để cho đúng là người.
*********
Hai tuần sau, tôi đã lại có mặt ở Tokyo. Theo lời Kazuha, đó là để ăn mừng việc "Heiji hồi phục trí nhớ" Mèn ơi, có nhất thiết phải thế không?
Nhóc Conan (Nói đúng hơn là Kudou) đã đứng đợi tôi ở bến tàu cùng Ran. Mọi chuyện lại trở nên vui vẻ như trước đây
- Hôm nay ăn gì vậy? - Tôi tò mò
- Bí mật quân sự - Ran trả lời
- Ăn xong tụi mình đi đâu chơi đi - Kazuha hào hứng
- Có mà chị, ăn xong tụi mình đi hát karaoke đó! - Conan tí tởn
- Hả? Thôi tôi xin tướng! Tướng tha cho tôi! - Tôi hốt hoảng
Tất cả cùng phá lên cười vui vẻ. Chúng tôi chậm bước về văn phòng thám tử Mouri, trong ánh hoàng hôn vàng đổ xuống ngập những con đường.
**************
Epilogue:
- Thêm một người nữa mất tích trong tuần này rồi - Conan nói lúng búng (Chắc hẳn là đang đánh răng) - Cậu nghĩ thế nào
- Cậu nói trước đi! - Tôi trả lời
Conan nói gọn lỏn hai chữ
- Quạ Đen.
Tổ chức Áo đen à? Tôi cũng đang nghĩ như vậy.
Những người mất tích từ hơn một tháng nay đều là những người có mối liên quan nào đó đến chính trị. Nói trắng ra là, có những thông tin liên quan đến băng Áo đen mà nếu để lộ ra sẽ rất nguy hiểm cho chúng.
Nhưng chuyện gì đang diễn ra?!
- Cậu biết tin gì chưa? Lần này FBI và CIA sẽ hợp tác cùng nhau đấy.
- Ờ hờ, cậu còn tin gì mới hơn không?
- Còn chứ. Người bị tình nghi là sẽ mất tích lần tới. - Conan cười cười (Tôi có thể tưởng tượng ra bộ mặt vênh vênh của nó ở bên kia đầu dây)
- Là ai nào?
- Cậu đấy, Hattori!