Conan Fan Club |
|
| [Drabble Collection Dịch] Tình bạn: 30 câu chuyện về Shinichi và Heiji | |
| |
Tác giả | Thông điệp |
---|
LittleDragonfly
Tổng số bài gửi : 245 Birthday : 16/12/1995 Age : 28 Đến từ : Where Madness Rules
| Tiêu đề: [Drabble Collection Dịch] Tình bạn: 30 câu chuyện về Shinichi và Heiji 2/11/2010, 23:18 | |
| First topic message reminder :Trước hết, tớ mong là các bạn KHÔNG SPAM Ở TRONG TOPIC NÀY, HAY BẤT CỨ TOPIC NÀO KHÁC. Những câu spam cụt lủn như "Hay lắm", "Dịch tiếp đi",... sẽ gây loãng topic rất nhiều, vì bọn tớ post từng chap một. Hay hay dở, chỉ cần vote cộng hoặc trừ là đủ hiểu. Tất nhiên không ngăn cản các bạn comment hay gì đâu, nhắc thế thôi :face:. Author: Candyland (FanFiction.Net) Translator: LittleDragonfly, anita_hailey, Steveny Genre: Tình bạn Rated: nói chung là K+ nhưng tùy trường hợp. Source: 30 Friends: Shinichi and HeijiSummary: Tình bạn là vĩnh cửu, kể cả khi bạn muốn đá vào ống chân hắn hay choảng hắn bằng một cây katana... Disclaimer: Nếu đã là của bọn tớ thì còn rỗi hơi ngồi đây dịch fic làm chi??? *Khấu đầu* chả biết đây là lần thứ bao nhiêu mình sửa lại cái rep này nữa, nhưng mà thôi không nói nhiều, bon tớ xin cảm ơn cả sự giúp đỡ của bạn amy white nữa (yên tâm là LD không quên đâu ). Bây giờ thì, enjoy
Được sửa bởi LittleDragonfly ngày 14/3/2011, 17:48; sửa lần 13. |
| | |
Tác giả | Thông điệp |
---|
Anfu
Tổng số bài gửi : 1317 Birthday : 03/04/1995 Age : 29
| Tiêu đề: Re: [Drabble Collection Dịch] Tình bạn: 30 câu chuyện về Shinichi và Heiji 30/1/2011, 10:39 | |
| Khụ, fic mình cái nào cũng bụi tung mù mịt :| Sau một thời gian mai danh ẩn tích để hoàn thành nghĩa vụ học sinh, tớ đã trở lại đây Nghỉ Tết rồi là cắm đầu vào dịch bù trả nợ cho mọi người :) #17: Giữ bí mậtCậu nghĩ tớ sẽ vui vẻ khi cậu biết hết mọi chuyện sao?Conan có một linh cảm tồi tệ rằng thứ gì đó không dễ chịu chút nào sẽ xảy ra vào ngày hôm nay. Khi điện thoại reo và Ran nhấc máy, cậu đã thấy rùng mình. Và khi cô quay lại, nói điện thoại của cậu rồi đặt ống nghe vào tay cậu, Conan biết điều mình linh cảm là đúng. "A, Kudo!" một giọng nói hớn hở và đặc sệt chất Kansai vang lên từ bên kia. Conan đã phải đặt ống nghe ra xa để bảo vệ tai mình khỏi cái volume cao ngất trời đó. "Không cần phải gào lên như thế," cậu đáp từ tốn. "Tớ nghe thấy rồi." Lí do Hattori gọi đến, cậu không biết, nhưng cậu không tin là vì một thứ cậu có hứng thú. Hay đúng hơn, cậu chắc chắn không hề quan tâm đến thứ đó. Cậu vẫn còn hơi tức khi bí mật của mình bị phát hiện. Kudo Shinichi KHÔNG HỀ thích bị vượt mặt. Dù trong bất kì hoàn cảnh nào. Và vì thế cậu thường tỏ ra hờn dỗi mỗi khi chuyện như vậy xảy ra. Nhưng Hattori dường như quyết tâm không để cho cậu cứ quanh quẩn ủ rũ về việc ấy mãi... và điều đó thật khó chịu! Thật ra mà nói, tại sao tên này lại thân thiện quá như thế nhỉ? Ở hắn có thứ gì đó dễ khiến người ta cáu tiết chỉ muốn xông vào cho một trận, mà cậu cũng không biết chính xác tại sao. Thêm nữa, nó cũng chẳng giúp gì mà còn khiến cho tình cảnh của cậu khổ sở hơn, cậu phải thừa nhận thế. Mạng sống của cậu và những người xung quanh phụ thuộc vào sự giữ bí mật, và theo cách đó thì dường như ở Hattori toát ra một cảm giác rằng cậu ta có thể để tất cả mọi thứ trượt qua môi mà không cần nghĩ. Và nếu đánh giá bằng cái kiểu nói thẳng tuột hắn dùng khi gọi tên thật của cậu to tướng trên điện thoại, thì chắc hẳn cậu thám tử Osaka này không có đủ tính kín đáo cần thiết. Ý nghĩ rằng Ran hay bất kì ai đó quanh cậu trở thành mục tiêu của Tổ chức vì một tên thám tử to mồm để lộ chuyện gì đó... khiến cho Conan sợ hãi. Nó làm cho cậu khiếp sợ hơn cả ý nghĩ chính mình trở thành nạn nhân. ...và Hattori vẫn đang nói. Nhưng rồi việc nhận được quá ít câu trả lời từ đầu dây bên kia đã gây chú ý cho cậu. "Cậu im lặng quá," Heiji nói, cuối cùng cũng nhận ra bản thân đang tán gẫu một mình. "Chuyện gì thế?” Conan liếc nhìn xung quanh và thấy chỉ có mình mình trong văn phòng. Nếu thế thì nói thẳng thừng luôn cũng được. "Cậu nghĩ tớ sẽ vui vẻ khi cậu biết hết mọi chuyện sao?" cậu gắt, nghe khó chịu hơn cả dự định của cậu. Nhưng những chuyện xảy ra gần đây đã khiến cho dây thần kinh của cậu chỉ thiếu nước đứt luôn vì thể không chịu nổi nữa. Một khoảng im lặng dài ở đầu dây bên kia. Khi Hattori cất tiếng trở lại, Conan thực sự đang nghĩ đến chuyện đặt ống nghe xuống, nếu như cậu muốn điều đó. Nhưng đối thủ của cậu mở miệng vừa kịp lúc để cuộc nói chuyện không có một cái kết đột ngột và đầy thô lỗ. "...tại sao?" "Bởi vì mạng sống của tớ... và của những người quanh tớ... phụ thuộc vào chuyện không một ai biết được bí mật này," Conan nói thẳng thừng. "Và cậu nghĩ tớ không đủ khả năng giữ kín bí mật của cậu." Đó là một lời khẳng định, không phải một câu hỏi. "Cậu vừa gọi tớ là Kudo, đúng không?" Conan đáp, hạ giọng xuống để chắc rằng mình không bị nghe trộm. "...Tớ sẽ không nói đâu." Có thứ gì đó trong cách nói của Hattori khiến cậu sững lại. Một vài chỗ nhấn khác lạ trong giọng điệu, nghiêm túc hơn hẳn bình thường đối với cậu thám tử Osaka này. Hattori dường như không thể trở nên hoàn toàn nghiêm túc ngoại trừ trong một vụ án. Vậy nên nghe thấy cái giọng đó bây giờ thật lạ lùng. "Hattori..." "Cậu nói cậu không muốn ai khác biết. Và tớ đã hứa là sẽ không nói. Không hiểu sao cậu vẫn không tin tớ," Hattori nói đơn giản. Đó là lúc Conan nhận ra thứ của Hattori dễ khiến cho cậu bực mình. Một phần là vì Hattori đã kéo được cái bí mật ra khỏi người cậu mà hầu như không cần phải cố gắng chút nào (bằng sự đe doạ được sắp đặt đúng thời điểm), và cậu không thích bị vượt mặt. Nhưng hơn thế nữa... Cậu nhận ra rằng bản thân mình muốn tin tưởng Hattori. Cứ cho là vậy đi, thì trong hoàn cảnh này cậu cũng không có nhiều hơn một lựa chọn. Thực tế là Hattori đã biết được sự thật. Và điều đó khiến cậu khó chịu. Nhưng cùng lúc, ở tên này có điều gì đó khiến cho Conan thực sự muốn tin cậu ta mà không hề e dè như những người khác. Thật kì lạ... đặc biệt với một người đã quen với việc nghi ngờ người khác như một bản năng. Cậu là một thám tử. Cậu tạo danh tiếng cho mình bằng việc nghi ngờ tất cả mọi thứ quanh cậu. Conan hít một hơi thật sâu. "...cậu hứa không nói chứ?" "Tớ đã bảo rồi mà." "...thôi được." Cậu băn khoăn không biết rồi mình có phải hối hận vì quyết định này không... hay hoá ra nó lại thành điều may mắn trong bí mật của cậu. "Tuyệt!" Hattori reo lên ở đầu dây bên kia. "Vậy giờ... kể cho tớ nghe về Bà chị của cậu nhé?" Mọi dấu hiệu đều dẫn đến thứ gọi là ‘hối hận muộn màng’... nhưng vẫn còn quá sớm để kết luận. |
| | | LittleDragonfly
Tổng số bài gửi : 245 Birthday : 16/12/1995 Age : 28 Đến từ : Where Madness Rules
| Tiêu đề: Re: [Drabble Collection Dịch] Tình bạn: 30 câu chuyện về Shinichi và Heiji 22/2/2011, 22:00 | |
| Hơ, phải nói là drabble này LD dịch không ổn cho lắm, vì vốn LD không chuyên dịch theo ngôi thứ nhất bao giờ. Hiện nay tốc độ dịch của 3 bọn tớ khá là rùa bò (phần vì chả có mấy thời gian, phần vì không hứng, phần vì... lười) nên mong các bạn thông cảm giùm nha.
#18: Đi dạo chiều Tôi nghĩ nên để hai người họ một mình...
Chúng tôi đi dạo.
Tuyệt thật đấy.
Thế nào cũng được. Được ra ngoài trời, hít không khí trong lành, lại chọc được Kudo nữa. Tôi cũng chưa đến Karuizawa bao giờ, mà đi loanh quanh đâu đó cũng khoái. Thế là tôi để mấy người Kazuha dẫn ra ngoài. Bà chị nói đã từng tới đây – bố mẹ Kudo đưa họ đến một lần. Đại loại là cậu ấy biết đường, nên chắc để cậu ấy dẫn đi thôi.
Trên đường đi, cậu ấy chợt cất tiếng. "Đây gọi là Con đường Thì thầm đấy."
"Con đường Thì thầm?" Kazuha hỏi lại và quay sang phía tôi. "Này, Heiji – thì thầm gì đó đi."
Tại sao cô ngốc này lại thích làm ba cái trò như thế cơ chứ? Mà mình đùa tí cũng có sao! "Được thôi – lại đây." Cô ấy có vẻ ngạc nhiên, nhưng rồi cũng ghé tai lại gần. Và tôi thì thầm. "Cậu là...ĐỒ ĐẠI NGỐC!" Cô ấy giật mình lại, có vẻ khó chịu. Còn tôi thì thấy rất buồn cười.
Cái cô ngốc ấy.
Rồi chúng tôi nghe thấy tiếng chuông. Xa xa một đoạn đường nữa là một nhà thờ. Bà chị nói nó là nhà thờ Ryu-Karuizawa. Đang có một lễ cưới – có vẻ hay ho đấy. Vui cho họ thôi. Nhưng vấn đề là Kazuha bắt đầu có cái kiểu mắt chó con mơ mộng, gì mà đám cưới lộng lẫy với chả lãng mạn. Bà chị cũng chẳng khác gì, nhưng ít nhất là cậu ấy còn có lý do chính đáng.
"Này, Ran-chan..." Kazuha cất lời. Không tốt rồi. Chắc chắn là như thế. "Cậu đang mơ làm chuyện đó với Kudo-kun à?" Ờ đấy. Đúng là không tốt một tí nào.
"Cậu nói cái gì đấy?" Bà chị ấp úng. "Tớ có mơ cái gì đâu!"
"Thật á?" Kazuha tiếp tục vặn vẹo. "Thế đôi mắt mơ màng của cậu là như thế nào đấy?"
Bà chị có vẻ khó xử (chả trách gì được cậu ấy) và đột nhiên cười...nham hiểm. Tôi nghĩ cậu ấy nhiễm cái bệnh đấy từ Kudo (một thói quen cực kỳ cực kỳ xấu) và vặn lại, "Thế à, còn cậu thì sao, Kazuha-chan?"
Cái vẻ mặt của Kazuha lúc này đáng đổi...ngàn vàng. Hoan hô Bà chị. "Cậu nói cái gì đấy? Bọn tớ đâu có làm chuyện đó!"
"Ôi kìa," Bà chị sáp lại gần, trông rất tự mãn. Mình thích cậu ấy rồi đấy. "Không làm cái gì cơ? Mà 'bọn tớ' là ai vậy?"
Đến lượt Kazuha lúng ba lúng búng và suỵt Ran im lặng. Kudo và tôi đứng bên lề đường quan sát. Cả hai đều đồng quan điểm: mù tịt về nguyên lý hoạt động của con gái. Đấy là một bí ẩn mà dám chắc chẳng đứa nào giải thích được.
Tiếp bước, chúng tôi dừng lại ở một cái hồ. "Đây là hồ Kumoba," Bà chị nói, dẫn chúng tôi qua lối đi chăng dây. "Tớ với Shinichi từng đạp xe ra đây từ làng đấy."
Kazuha bắt đầu tớn lên, khen nó đẹp, đến tôi cũng phải đồng ý – thực sự chỗ này rất tuyệt. Nhưng bây giờ Bà chị trông có vẻ buồn. Cậu ấy lại nghĩ đến Kudo nữa rồi.
Tôi nhìn xuống, định xem phản ứng của cậu bạn... chờ đã, tôi thề là đã nhìn thấy Kudo ngồi đó cạnh Bà chị, nhìn ra hồ với một ánh mắt xa xăm kỳ lạ.
Tôi dụi mắt, nhưng nhìn lại, hắn đã quay về cái hình dáng bé nhỏ ấy...và Kazuha đang chắn trước mắt tôi, có vẻ lo lắng và hỏi tôi có sao không.
Chớp chớp mắt.
Ừ. Mình vẫn ổn.
Bà chị nói nên đi thăm cả một chỗ khác nữa – Đảo Chim nước, tên nó là thế – và lại tiếp tục bước đi. Cũn Cỡn lon ton đằng sau, một cách tự nhiên, với lên nắm lấy tay cậu ấy. Dễ thương thật đấy. Thế là họ đi xa dần.
Kazuha định đi theo, nhưng tôi ngăn lại. "Này, Kazuha."
Cô ấy quay lại."Gì cơ?"
"...mình đi về đi." tôi nói, đi về phía cổng vào.
"Hả? Vì sao?" cô ấy hỏi.
"Chẳng vì sao cả. Cứ về đi thôi."
Tôi gần như nghe thấy một Kazuha đang phân vân cố quyết định. Và rồi... "Heiji! Đợi đã!" Tôi đi chậm lại chờ, và cô ấy chạy đến đi cùng tôi. Đúng như tôi nghĩ cô ấy sẽ làm.
Tôi không biết vì sao mình nhìn thấy Kudo ngồi đó, nhưng mà...có lẽ lẻn đi và để họ chút thời gian bên nhau một mình, ôn lại những kỷ niệm xưa cũ là tốt nhất. Một điều gì đó đã mách bảo tôi rằng điều đó không mấy khi xảy ra lắm. -o- ...được rồi, thế là mình bị Kudo lật tẩy.
Làm thế nào mà hắn biết được? Hắn nhắm trúng tim đen mình cái vụ chai rượu bị vỡ.
Tên ngốc ấy.
Ngoài trừ việc...hắn có vẻ quá là "tốt bụng" về điều đấy. Lại còn bảo sẽ không nói với mọi người nữa. Có quá kỳ quặc không khi châm ngôn của hắn có hai chữ "sự thật" to đùng đoàng ra đấy? Nhưng dù gì thì... "Xấu hổ quá. Tớ lại nợ cậu một lần nữa rồi." Tôi nghĩ chắc mình phải tôn hắn làm ân công mất.
"Không đâu," hắn đáp, đút tay vào túi quần và lại đi vào trong phòng, "tớ chỉ đáp lại điều cậu làm cho tớ ban nãy thôi."
Chỉ cần một giây là tôi đã hiểu hắn muốn nói gì. Tức là hắn cũng rất trân trọng chút thời gian bên Ran một mình hả. Điều gì đó lại mách bảo cho tôi, rằng hắn sẽ câm như hến về tất cả mọi chuyện, dù có bị tra hỏi đi chăng nữa.
...đôi lúc tôi nghĩ, có lẽ tình bạn giữa hai chúng tôi kỳ lạ đến nhất quả đất. |
| | | li hoang
Tổng số bài gửi : 61 Birthday : 19/11/1995 Age : 29 Đến từ : Nơi giao hòa giữa ánh sáng và bóng tối
| Tiêu đề: Re: [Drabble Collection Dịch] Tình bạn: 30 câu chuyện về Shinichi và Heiji 23/2/2011, 00:46 | |
| Tem Hay đấy, chỉ là Ran vớii Kazuha nói gì nhỉ? |
| | | LittleDragonfly
Tổng số bài gửi : 245 Birthday : 16/12/1995 Age : 28 Đến từ : Where Madness Rules
| Tiêu đề: Re: [Drabble Collection Dịch] Tình bạn: 30 câu chuyện về Shinichi và Heiji 23/2/2011, 05:46 | |
| - li hoang đã viết:
- Tem
Hay đấy, chỉ là Ran vớii Kazuha nói gì nhỉ? li hoang đã xem OVA 2 của Conan chưa? Chap này hoàn toàn dựa trên đó đấy. Còn cái đoạn Ran với Kazuha đang nói chuyện với nhau là vì cả mỗi cô nàng đang mơ một lễ cưới với một ai đấy :h15: |
| | | LittleDragonfly
Tổng số bài gửi : 245 Birthday : 16/12/1995 Age : 28 Đến từ : Where Madness Rules
| Tiêu đề: Re: [Drabble Collection Dịch] Tình bạn: 30 câu chuyện về Shinichi và Heiji 23/2/2011, 20:55 | |
| - kunnie2911 đã viết:
- cái này ưen ưen hình như kun xem phim rồi thì phải[b] :!:
Lần sau cố viết nhiều chữ hơn một tẹo bạn nhé, dù tớ không biết đây có phải spam không nhưng cứ an toàn :h1:. Tớ cũng vừa nói ở trên rồi, cái này vốn tác giả Candyland dựa trên OVA 2: 16 nghi phạm của Conan nên thấy quen cũng phải thôi. |
| | | LittleDragonfly
Tổng số bài gửi : 245 Birthday : 16/12/1995 Age : 28 Đến từ : Where Madness Rules
| Tiêu đề: Re: [Drabble Collection Dịch] Tình bạn: 30 câu chuyện về Shinichi và Heiji 25/2/2011, 23:36 | |
| #19: Nơi chuyện ấy xảy ra Nơi này khiến cậu vô cùng bất an... Chính nơi sinh ra mọi bí mật và những lời nói dối...
“Tớ thực sự không hiểu tại sao cậu muốn đến cái chỗ như thế này,” Conan cất lời, dẫn đường đi vào con dốc dẫn đến một nơi cỏ rậm rạp, gần như không thể thấy nếu không có ý định tìm kiếm. Tiếng nhạc và tiếng nói chuyện lao xao từ Tropical Land vang đến cả con đường này.
“Vì tớ muốn thế,” Heiji trả lời thẳng tưng. Từ nãy hắn đã đi theo mà không một lời nói, nhưng giờ hắn vòng qua cậu bạn tí xíu và rảo bước lên phía trước. Đút tay vào túi quần, hắn ngó nghiêng xung quanh. “Chỗ ấy đây à?”
Conan gật đầu. “Đúng nó đấy.”
Tron khi Hattori đi loanh quanh và nhìn cho đã mắt (mà ngay từ đầu đã chẳng có gì mấy để mà nhìn), Conan chợt nhận ra cậu đang giật lùi lại, thận trọng dồn trọng tâm từ chân này sang chân kia và lén nhìn xung quanh mình, cứ như chờ chực một Gin đột ngột xuất hiện và xử lý nốt con mồi của hắn.
Thật là ngốc quá đi mất – ngay lúc này, nó chỉ là một khoảng trống dưới hầm cầu mà thôi. Chẳng có lý do gì khiến cậu phải bất an như thế này.
...ngoại trừ việc đây chính là nơi chuyện ấy đã xảy ra. Nơi cậu đã chạm trán Gin và Vodka, tới tận mức độ cận kề cái chết. Ấy vậy mà, cậu lại phải chịu giam cầm trong thân thể của chính mình ngày bé, giấu tất cả mọi người mình yêu thương, mong rằng có thể bảo toàn mạng sống của họ mà vẫn truy tìm được bọn người Áo đen. Trong quá trình ấy, cậu gần như đã dối lừa tất cả mọi người cậu từng biết.
Thực sự, đây đúng là nơi sinh ra mọi bí mật và những lời nói dối.
Cậu chợt rùng mình và bước lùi lại thêm vài bước. “Hattori, tớ đi lên đây,” cậu chỉ về con dốc đi lên đỉnh đồi. “Tớ sẽ chờ cậu ở trên đó.” Cậu quay lại và đi lên trên đường, không chờ đợi một câu trả lời; nghe thấy Hattori gọi lại, cậu cũng lờ đi.
Chỉ đến khi ra đường, cậu mới thở dễ dàng hơn được. Cố kiên nhẫn hết mức có thể, cậu chờ Hattori đi ra và đến chỗ cậu đứng, dù chỉ là vài phút sau. “Bất nhẫn quá nhỉ?” Chàng thám tử Osaka đùa trên đường trở ra.
Cái nhìn Conan ném cho hắn chắc đóng nước thành băng mất. “Liệu cậu có muốn quay trở lại cái nơi đã xảy ra một chuyện như thế với cậu không?” cậu bực tức, lời nói gay gắt hơn cậu dự định. Điệu bộ của cậu cũng chẳng khác gì. Thật lòng mà nói, cậu không nghĩ nó lại khiến mình phản ứng dữ dội như vậy. Nhưng mà...
Câu nói tiếp theo của Hattori có phần hơi hối lỗi. “Cũng đúng nhỉ.”
Conan thở dài. Cậu không định xin lỗi vì đã nổi nóng, nhưng cũng không định để bụng chuyện này nữa. “Thế cậu đã xem thứ cậu muốn xem chưa?” cậu hỏi với một giọng gần như bình thản.
“Rồi. Tớ chỉ hơi tò mò về nó thôi mà.” Hattori nhún vai. “Nhưng đúng là nó khá cô lập đấy. Nếu Ahoutoxin đã hoàn thiện và giết cậu, chắc phải lâu lâu người ta mới tìm được xác đấy.”
“APOtoxin!” Conan cố cưỡng không đập bốp vào trán mình. “APOtoxin. Không phải là AHOUtoxin. Ahou là tên thân mật của cậu dành cho cô bạn gái. Ừ biết rồi, biết rồi, cô ấy không phải bạn gái cậu,” cậu huề huề tay và chêm thêm câu nói cuối cùng để ngăn chặn kịp thời lời chống đối hẳn sẽ tiếp ngay sau đó. “Nhưng mà, trời đất ạ. Cậu không thể nhớ nổi tên của loại thuốc đó, đến tên tớ nói cũng chả ra đâu vào đâu – chuyện quái quỷ gì đã xảy ra giữa cậu và ba cái loại tên đó vậy?”
“Im đi, cũn cỡn. Tớ ném cậu xuống cầu bây giờ đấy.” ---------- Ahou/Aho (phát âm với chữ 'o' kéo dài): đồ ngốc (tương đương với 'baka'). Ở đâu có Heiji và Kazuha thì ở đó có Ahou ngự trị ;). |
| | | Anfu
Tổng số bài gửi : 1317 Birthday : 03/04/1995 Age : 29
| Tiêu đề: Re: [Drabble Collection Dịch] Tình bạn: 30 câu chuyện về Shinichi và Heiji 27/2/2011, 22:29 | |
| Vote cả hai chap :h8: Hay lắm :h1: Ờ, tình hình là Anita đang mắc mấy bài kiểm tra nên cái vụ dịch này phải hoãn lại ít ngày, xong việc tớ sẽ lao vào làm bù :( Mà có ai lấy chap 21 chưa, ko thì tớ nhận nhé :) LD này, lần sau post chap mới, cậu dịch chap nào tiếp thì ghi luôn nhé, chứ thế này khó lần mò quá :| Mới quay đi quay lại đã thấy đứa bạn mình post liền lúc cả mấy chap, choáng :47: Ghi luôn cho rõ ko lại đụng nhau thì hơi mệt :627: |
| | | Anfu
Tổng số bài gửi : 1317 Birthday : 03/04/1995 Age : 29
| Tiêu đề: Re: [Drabble Collection Dịch] Tình bạn: 30 câu chuyện về Shinichi và Heiji 7/3/2011, 04:41 | |
| #21: Giả thiết Heiji có một câu hỏi. Tất nhiên, hoàn toàn là giả thiết.
"Kudo... Tớ có một câu hỏi giả thiết."
Đó là một mở đầu đáng lo ngại cho cuộc nói chuyện điện thoại này, nhưng Shinichi tự trấn an mình phải cứng rắn cho dù bất cứ chuyện gì xảy ra và nói, "Cái gì thế?" Chẳng hiểu sao, cậu nghĩ có khi mình lại thích cái kiểu nói này.
"Cậu biết là Kazuha đã đến Mĩ một thời gian, đúng không?"
"Ừ..."
"Hừm..." Hattori nói chậm, mặc dù hắn đang xa tít tận Osaka, Shinichi cũng có thể nhận ra hắn đang sốt ruột đứng ngồi không yên vì hắn ta cố phát âm thật chuẩn. "Cứ giả sử là cô ấy hẹn hò với một người khác trong khi ở đó."
"Uh... huh."
"Rồi tên đó phản bội và làm cho cô ấy vô cùng đau khổ."
"...ừ..." Giờ thì Shinichi quan tâm đến chuyện này hơn bao giờ hết. Cậu quý Toyama-san, cậu luôn nghĩ rằng đó là một cô gái thông minh và mạnh mẽ. Nếu điều gì xảy ra với cô... cậu cũng không tránh khỏi lo âu và buồn bã.
"Và cứ cho rằng đó là lí do cô ấy quay trở về Nhật Bản," Hattori tiếp tục. "Và thế là bọn tớ quen nhau và hai đứa cùng ở chung. Cậu biết điều đó rồi chứ, phải không?"
"Hattori, chuyện gì xảy ra thế?" Shinichi nói ngắn gọn, cậu thực sự lo lắng.
"...cậu sẽ làm gì nếu như gã đó xuất hiện ở cửa nhà cậu trong khi cậu đi vắng và khi về đến nhà, cậu bước vào rồi phát hiện ra hắn đang hôn cô ấy? Và sau đó cô ấy đuổi hắn đi, nhưng rồi hắn quay lại và bắt đầu nói những chuyện hết sức vớ vẩn về cô ấy?" Hattori nói một mạch. "Cậu có giết hắn không? Và nếu vậy, cậu định làm như thế nào?"
"...Hattori, cái quái gì thế?"
"Trả lời câu hỏi đi."
Shinichi thở dài. "Đây là giả thiết, đúng không?"
"Đúng."
"...nếu là tớ, tớ có lẽ sẽ cho hắn đo ván luôn. Ít nhất là một lần," Shinichi thành thật, cố gắng tưởng tượng lại tình huống khi Ran thế vào vị trí của Toyama-san. "để chắc chắn rằng hắn phải chịu đau đớn. Rồi tớ sẽ doạ cho hắn sợ chết khiếp để tên khốn đó không bao giờ quay lại nữa. Nhưng tớ không nghĩ là mình sẽ giết hắn ta."
"Được rồi, tốt lắm. Cám ơn... cậu đúng là bạn tốt!"
"Hattori, đợi..."
Bíp bíp bíp...
Shinichi đứng chết trân, ngơ ngác với cái ống nghe trong tay, vừa bị cắt kết nối với cuộc gọi đường dài từ tận Osaka. "Cái quái...?" END P/S: Tớ lấy chap 23 đấy nhá :h22: |
| | | Anfu
Tổng số bài gửi : 1317 Birthday : 03/04/1995 Age : 29
| Tiêu đề: Re: [Drabble Collection Dịch] Tình bạn: 30 câu chuyện về Shinichi và Heiji 9/3/2011, 04:33 | |
| #23: Đính hôn trước Heiji mắc phải một sai lầm LỚN. Và Shinichi đang cực kì KHÔNG vui.
Kudo đang giận điên lên.
Cứ cho là Heiji đã phạm sai lầm. Nhưng đúng là, cơn thịnh nộ khổng lồ trút lên đó thật không công bằng.
...thôi được, có vẻ như nó công bằng thật. Nhưng điều đó không có nghĩa là Heiji sẽ để cho nó chìm xuống như thế. Cậu không thể làm việc gì một cách im lặng và kín đáo, xét cho cùng. Cậu sẽ chọc tức, khích bác, quấy rầy và làm tất cả những gì cần thiết để xin được lời tha thứ của chàng thám tử Tokyo!
Nhưng không giống những lần khác, khi Heiji lảm hỏng chuyện gì đó, họ cãi nhau và rồi lại đâu vào đấy, lần này Kudo không dễ dàng nói tha thứ. Thậm chí lời biện hộ từ Bà chị cũng không thể làm thay đổi ý kiến của cậu, điều đó hoàn toàn lệch khỏi niềm tin vững vàng nhất của Heiji về cậu bạn thám tử và cũng là đối thủ của mình – Heiji luôn nghĩ rằng Kudo không thể từ chối cô ấy bất cứ thứ gì.
Bà chị nói rõ rằng cô ấy hiểu vì sao Shinichi lại giận dữ như vậy, nhưng cô ấy cũng hiểu và thông cảm với sai sót ngớ ngẩn của Heiji. Và tất nhiên, cô ấy chắc chắn không nghĩ rằng nó có thể huỷ hoại tình bạn giữa hai người.
Phải mất 4 ngày sau sai lầm động trời đó cậu mới có thể đối mặt với tên đối thủ thân thiết của mình về vụ này. Kudo, có thể hiểu được, không vui chút nào. "Xuống địa ngục đi, Hattori," cậu nói cộc lốc.
"Cậu không thể cứ bực bội như thế mãi được!" Heiji nói.
"Muốn cá không?"
"Đó chỉ là một sai sót vô tình thôi," Heiji phản đối.
"Cậu không bao giờ giữ mồm giữ miệng được chuyện gì, phải không? Có nhớ đã bao nhiêu lần cậu gọi tớ là 'Kudo' khi tớ ở thân phận của Conan không hả?" Shinichi gắt giận dữ. "Cậu biết việc này quan trọng thế nào mà!"
"Sao cậu lại lôi vụ đó vào đây?"
"Tớ nói rồi đấy, cậu đi chết đi."
"Kudo, thôi nào..." Heiji cố phản bác thêm một lần nữa, nhưng Shinichi đã bước qua cậu và ra khỏi phòng, để lại một Heiji đang gào rú trong đó. "Làm sao tớ biết được cậu vẫn chưa đưa nhẫn cho cô ấy!?" END Next target: chap 24 :265: |
| | | kupo
Tổng số bài gửi : 13
| Tiêu đề: Re: [Drabble Collection Dịch] Tình bạn: 30 câu chuyện về Shinichi và Heiji 9/3/2011, 22:08 | |
| póc tem, xé tem lẹ lên nha chị Hailey ps : vote |
| | | LittleDragonfly
Tổng số bài gửi : 245 Birthday : 16/12/1995 Age : 28 Đến từ : Where Madness Rules
| Tiêu đề: Re: [Drabble Collection Dịch] Tình bạn: 30 câu chuyện về Shinichi và Heiji 10/3/2011, 23:07 | |
| #20: Ẩn ý Conan chợt nhận ra rằng đã lâu lâu mình chưa đá đểu Heiji.
Conan đang gặp một vấn đề nan giải – cậu không thể tin nổi một người có thể đần thậm tệ như thế. Nhưng như thường lệ, Hattori lại phá vỡ niềm tin của cậu bằng cách nhập vai bằng chứng sống của sự ngốc nghếch tuyệt thế. Tên này potay.com toàn tập luôn.
Tính từ thời điểm ra ngoài đi ăn cùng các cô nàng, cậu đã lên cơn muốn đá vào chân tên bạn Osaka đúng ba mươi mốt lần rưỡi. Cái nửa đó là lúc Hattori định bật ra cái gì đó ngu ngốc, nhưng tự cứu nguy vào phút cuối bằng cách chêm bào một câu nói đùa – nhưng nếu mà hắn đã nói ra, chúng ta sẽ có một vụ án mạng ngay tại chỗ đây. Nhưng mà cậu vẫn muốn đá vào đầu hắn thêm sáu lần nữa.
Thật tình – cô nàng phải đưa ra bao nhiêu ẩn ý trước khi hắn “bật đèn” cơ chứ? Conan dám cá bản đầu tiên cuốn truyện Con chó của dòng họ Baskervilles của mình, rằng cần phải có một cú sốc điện lớn (như sét đánh ấy) thì não hắn mới chịu hoạt động.
Nhưng nhìn lại mặt tích cực, cái trò giải trí như thế bình thường là phải trả tiền. Trong trường hợp này thì miễn phí và đi kèm bữa trưa luôn. Hơ, ai dám nói là cậu không biết thế nào là “trong cái rủi còn có cái may” chứ.
Kazuha tội nghiệp như sắp nổ tung đến nơi. Và cuối cùng, cô đứng dậy và đi ra ngoài, khẽ càu nhàu cái gì đấy nghe như “đế lót giầy” và đại loại cô muốn tông thẳng nó vào đâu đó. Conan không muốn nghe hết; cậu có cảm giác là chỉ nghe thôi đã thấy đau dã man rồi.
Nhưng rồi cậu “bật đèn”. Thực lòng mà nói, đã lâu lâu rồi cậu chưa đá đểu Heiji. Và nhìn thấy chưa, cơ hội ở ngay đó kìa.
Trong khi Ran và tên Osaka xứng danh Đệ Nhất Ngốc đi ra cửa, Conan kiễng chân lên nhìn Kazuha và dán lên mặt mình một Cậu Bé Dễ Thương to uỳnh oàng. “Ne, chị Kazuha,” cậu nói một cách ngây thơ vô (số) tội, “'hôn' là như thế nào?”
Mắt Kazuha tròn to. “Em nghe cái đó ở đâu?”
“Anh Heiji.”
“...tại sao mình lại không ngạc nhiên nhỉ?” cô thở dài, đã xắn tay xắn chân chuẩn bị dần cho cậu bạn thân kiêm Đệ Nhất Ngốc một trận tơi bời. “Đừng băn khoăn gì nhiều, Conan-kun–”
Conan tiếp lời, “Ừm thì, em đang băn khoăn vì lúc đấy anh ấy đang nói về chị.”
Cô khựng lại. “Chị...ờ, cái gì cơ?”
Cậu gật gật đầu nhấn mạnh lại. “”Đúng vậy ạ! Anh ấy nói,” đoạn, cậu dừng lại và giả giọng một cậu chàng nào đó (trông không khác gì một cậu nhóc đang cố bắt chước người lớn), “Kazuha trông hot đấy, nhưng mà ngốc tệ á. Anh sẽ hôn cô ấy nếu cô ấy không ngốc nghếch đến chết tiệt như thế!”
Kazuha mở miệng, ngậm lại, rồi lại mở ra lần nữa. “Oh...ừ thì, Conan-kun, đừng băn khoăn gì chuyện đó nữa. Bây giờ thì để chị...” Cô lướt qua cậu – hoàn toàn quên mất rằng mình đã để tên đầu sỏ đầu đuôi câu chuyện ở lại – và đi ra ngoài nhà hàng. Hattori và Ran vẫn đứng trên hè phía bên ngoài chờ họ.
Conan đợi. Nghe thấy tiếng hét đầu tiên, cậu cười thầm.
Nếu mà Hattori gặp may thì cô ấy sẽ ấn tượng cái câu khen cô hot hơn là chê cô ngốc. Còn nếu không gặp may thì...ờ, đầu hắn cứng lắm mà. Hắn sẽ ổn thôi. ---------------------------------- Conan đá đểu Heiji kiểu này thì đúng là.... Thôi nào các bạn hiền, tớ được dịch chap mấy tiếp đây? Chúng ta chỉ còn 6 chap để tranh nhau nữa thôi. ;) Oh well, chắc mình lấy chap 25 thôi (tiếp tục với hai cậu nghịch ngợm này ) |
| | | kupo
Tổng số bài gửi : 13
| Tiêu đề: Re: [Drabble Collection Dịch] Tình bạn: 30 câu chuyện về Shinichi và Heiji 11/3/2011, 13:01 | |
| tem,ho ho hay lắm á, dịch nhanh lên nha. vote |
| | | Anfu
Tổng số bài gửi : 1317 Birthday : 03/04/1995 Age : 29
| Tiêu đề: Re: [Drabble Collection Dịch] Tình bạn: 30 câu chuyện về Shinichi và Heiji 12/3/2011, 05:10 | |
| Nói thật thì cái chap này Anita dịch ko đc ổn lắm, có gì mọi người thông cảm nhé == Hờ, quên mất, LD thân mến :roll: , cậu xem thử xem cái chap này của tớ có phải sửa chỗ nào ko nhé, bản thân dịch xong vẫn còn lơ mơ đây :| Nghe cái tên chap là đủ hiểu =.=
#24: Lạnh Qua những sườn núi tuyết, họ bắt gặp ánh mắt của nhau.
Tuyết rơi dữ dội. Và qua những sườn núi phủ đầy tuyết, hai chàng thiếu niên nhìn nhau chằm chằm.
Họ bắt gặp ánh mắt của nhau, và mỗi người ngay lập tức nhận ra người kia là ai. Xét cho cùng, với cái thời tiết tệ hại thế này thì cũng không thể trượt tuyết được, vậy thì còn ai đứng trên cái triền núi vào giờ này nữa? Cả hai đều có hai cô gái đứng cạnh, có vẻ bằng tuổi họ.
Trong một lúc, cái nhìn giữa hai người đầy suy xét và nghi ngờ. Họ đánh giá lẫn nhau, ước đoán khả năng của nhau chỉ qua ánh mắt. Nếu như những sự việc họ đã kể trong nhà nghỉ và qua điện thoại được công nhận... cả hai chàng trai đều khao khát trở thành thám tử, và tài suy luận của họ ngang nhau. Chỉ cần nói rằng, chưa ai trong hai người gặp một người khác bằng tuổi mình khiến cho họ phải gọi như vậy. Mà bây giờ chính cái tên đó lại gần thế này.
Và dần dần, cái nhìn của họ chuyển từ dò xét sang nụ cười nửa miệng đầy tự tin chứng minh khả năng của mình. Đó là sự thừa nhận, như thể nói rằng, "Cậu ngang bằng tôi" mà không cần mở miệng. Thực sự, họ chưa từng gặp nhau, nhưng cả hai đều biết rằng họ có điểm tương đồng.
Khoảnh khắc đó qua đi, và chàng thiếu niên da đen tiếp tục đi xuống dưới ngọn đồi. Cậu đang cõng cô gái đồng hành trên lưng, chân cô chỉ mang một chiếc giày, chứng tỏ cô vừa bị thương ở chân và không thể đi được.
Chàng thám tử kia đứng lại, bên cạnh là cô bạn gái của mình. Khi hai người đó đã khuất vào trong màn mưa tuyết dày đặc, cô gái quay sang. "Shinichi? Ai thế?"
Shinichi mỉm cười và quay lưng lại. "Tớ nghĩ mình vừa làm quen được một người bạn." Cậu không biết tên anh chàng đó, nhưng có thứ gì đó mách bảo cậu rằng hai người nhất định sẽ gặp lại nhau, lần nữa. END Xí chap 27 nhé ^^!
Được sửa bởi anita_hailey ngày 12/3/2011, 14:43; sửa lần 1. |
| | | LittleDragonfly
Tổng số bài gửi : 245 Birthday : 16/12/1995 Age : 28 Đến từ : Where Madness Rules
| Tiêu đề: Re: [Drabble Collection Dịch] Tình bạn: 30 câu chuyện về Shinichi và Heiji 12/3/2011, 07:01 | |
| @anita: Cậu dậy sớm vừa vừa thôi, cấm cậu dịch quá trớn mà hại sức khỏe đấy nhé == (Đấy lại nhắc, mấy hôm trước thấy cậu cứ 4 5 giờ rep lại tớ mà thấy hãi :h1n1:) Ừ đấy, đúng là đọc xong có lơ mơ thật nhưng không tệ hại lắm đâu. Nói thật nhé, tớ nghĩ chẳng cần phải dịch sát hay đầy đủ quá đâu, cứ nhét cái gì cậu cho là phù hợp vào (tất nhiên là nội dung thì đừng đả động gì). Tớ vốn dốt Văn lắm à, nên thế này: tên chap sửa thành "Vụ án giá băng" hay gì đấy, "qua những sườn núi tuyết" sửa thành "giữa sườn núi tuyết" (tớ biết là nó dùng across và số nhiều, nhưng vừa nói gì rồi ;) ). Còn lại tớ nghĩ cứ thong thả mà sửa, bây giờ tớ phải.........đi học đây. |
| | | LittleDragonfly
Tổng số bài gửi : 245 Birthday : 16/12/1995 Age : 28 Đến từ : Where Madness Rules
| Tiêu đề: Re: [Drabble Collection Dịch] Tình bạn: 30 câu chuyện về Shinichi và Heiji 13/3/2011, 16:45 | |
| #25: Phía cuối hội trường Họ phải tham gia buổi thuyết giảng. Nhưng không ai bắt họ phải tập trung, đúng không?
“Không ngờ lại gặp cậu ở đây.”
Heiji ngẩng lên khi nghe thấy tiếng nói quen thuộc. “Tớ đang tự hỏi cậu có đến không đấy.”
“Tớ đâu có được lựa chọn,” Shinichi đáp, ngồi thụp xuống chiếc ghế trống cạnh hắn; may mắn là họ ngồi ở gần cuối giảng đường. “Nhưng mà, có lẽ cũng chẳng tệ lắm đâu. Nếu có thì...ờ, đành tự tìm trò giải trí vậy.” Anh cười thầm khi thấy hắn khụt khịt mũi.
Một điều luật mới đã được ban ra, buộc tất cả các thám tử tư phải chấp hành. Tất nhiên là có một loạt lý do, nhưng chủ yếu nhất vẫn là: tuy một lượng lớn trong số họ rất tài năng và chuyên nghiệp (như Heiji và Shinichi chẳng hạn), không ít người làm việc quá bất cẩn hay thiếu hiểu biết về các quá trình khám nghiệm. Thậm chí một số còn dính dáng đến vụ án nữa.
Để giải quyết tình hình, điều luật mới yêu cầu họ phải có bằng cấp và chứng nhận tham gia các cuộc hội thảo, nhằm đảm bảo mọi thám tử tư ở Nhật Bản nắm được vấn đề, đồng thời biết cách hợp tác với cảnh sát; hơn nữa, nó còn loại bỏ những người không đủ tiêu chí để đứng ra gánh vác công việc.
Hai cái tên Kudo Shinichi và Hattori Heiji đã không còn lạ lẫm gì nữa, kể từ khi họ mới chỉ là hai chàng thiếu niên. Họ nằm lòng mọi vấn đề trong buổi thuyết giảng như chính tên họ vậy. Điều đó đối với họ dễ như trở bàn tay. Nhưng luật pháp vẫn là luật pháp, và nếu muốn tiếp tục sự nghiệp thành đạt của mình thì họ đành phải tuân thủ và chịu đựng nó thôi.
Họ ngồi đó nói chuyện trong khi chờ cái “màn trò” này bắt đầu. Nhiều người bước vào đã chào họ rối rít; nhìn vào danh tiếng của họ thôi, chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả. Họ nhận ra nhiều thám tử đã từng gặp ở các vụ án hay buổi họp trước kia, nhưng cũng khá nhiều người họ chưa biết. Khi Mouri Kogorou tiến vào, ông chỉ vẫy chào họ chứ không tiến tới gần; hiển nhiên thôi, chẳng phải ông đã gặp con rể mình suốt ngày đó sao. Lại có một chàng trai trẻ dừng lại bắt tay họ, ánh mắt tràn đầy sự thần tượng.
Khi cậu tiếp tục tiến đi tìm chỗ ngồi, Heiji quay sang anh bạn mình với một nụ cười nửa thấy hứng thú. “Cậu có nghĩ bọn mình là lý do cậu ta dấn thân vào nghề này không?”
“Có thể,” Shinichi đáp, “Nhưng điều đó không có nghĩa là cậu ta kém cỏi.” Vị thám tử lừng danh miền Đông ngồi lại xuống ghế. “Kazuha-san thế nào rồi? Cả cậu nữa? Sắp làm đám cưới chưa?”
Heiji hơi đỏ mặt. “Cô ấy đang phát khiếp lên kia kìa. Tớ nghĩ cô ấy sẽ loạn trí mất nếu mà mẹ tớ không có ở đó để dàn xếp mọi chuyện. Dù vậy, tớ hoàn toàn yên tâm để họ lên mọi kế hoạch. Tớ chỉ can thiệp nếu được yêu cầu thôi. Cái cách ấy mà, dù có vấn đề gì thì Kazuha cũng chẳng trách tớ được. Tớ có làm gì đâu.”
Nghe xong, Shinichi cười. “Tớ phải thừa nhận là tớ và Ran để mẹ cô ấy lo liệu gần hết mọi thứ. Eri-san là một người vô cùng chu đáo và khéo sắp đặt mọi việc... cộng thêm việc cả tớ và Ran mải yêu nhau quá nên chẳng nghĩ được cái gì hữu dụng cả. Thế là bà ấy đứng ra thôi. Nếu mà không có bà ấy, có khi đến vụ tiếp khách cũng chẳng lo xong được.”
“Bà chị thế nào rồi?” Heiji hỏi; dù họ đã trưởng thành, hắn vẫn gọi Ran bằng cái biệt danh thân mật từ hồi họ mới gặp mặt thời niên thiếu. “Cô ấy vẫn khỏe chứ?”
“Bác sĩ nói cô ấy sẽ phải cố gắng thêm khoảng hai tuần nữa. Còn sau đó thì đứa bé có thể ra đời bất cứ lúc nào.”
“Phấn khởi không?”
“Có mà sợ muốn chết.”
“Tớ hiểu.”
Cuộc nói chuyện bị gián đoạn khi ánh đèn mờ dần, một người đàn ông mảnh người để ria tiến lên bục. “Xin mọi người chú ý cho ạ. Xin hãy tìm cho ngồi của mình.” Có tiếng lục xục khi những người vẫn đứng ở lối vào đi tìm ghế trống.
Khi tiếng ồn lịm dần, buổi thuyết giảng bắt đầu. Phát thanh viên đầu tiên đang thảo luận về những công việc phải làm trước hiện trường: đeo găng tay, thu giữ bằng chứng, thẩm vấn các nhân chứng, vân vân và vân vân. Nói cách khác, họ đang giải thích những điều Shinichi và Heiji đã nằm lòng từ thuở bé tí và đã áp dụng chúng liên tục suốt những năm tháng niên thiếu.
Chẳng cần phải nói, chẳng ai trong hai người chịu tập trung cả. Đây chỉ là hình thức. Tất cả những gì họ muốn làm chỉ là điền vào đống giấy tờ, nhận chứng chỉ và biến khỏi đó. Đáng tiếc thay, đấy là công việc cuối cùng trong lịch trình, thế nên đành phải ngồi chờ thôi.
Trong khi người phát thanh viên chuyển sang slide tiếp theo với một đống gạch đầu dòng và giải thích bài bản cách thu thập chứng cớ, Shinichi thấy có gì đó trên bàn chạm vào tay mình. Anh nhìn xuống và thấy Hattori đã đẩy một cuốn sổ vào tay mình để gây sự chú ý. Mặt khác, mắt Heiji vẫn “hoàn toàn” chăm chú nhìn lên phía khán đài.
Shinichi kéo cuốn sổ về phía mình và nhìn xuống nó. Góc trên của trang giấy nguệch ngoạc câu Chán muốn chết!. Kèm theo đó cũng lại một bức hình nguệch ngoạc vẽ một cái mặt đang ngái ngủ, cộng thêm vài ba tiếng ngáy.
Anh cố nhịn cười và cầm bút mình lên, viết Có cần thiết phải độc địa như thế này không? Hay đây là sự tra tấn được cấp giấy phép? Và vẽ một bức hình không kém nguệch ngoạc về một cái người hình que quất quất roi rồi đẩy nó lại trên bàn.
Heiji khẽ cười và tiếp tục. Có thể họ nghĩ bên ngoài có quá nhiều thám tử và cần phải cắt bớt số dư thừa? Chắc chắn là họ đang có âm mưu gì đó.
Một cái cười nửa miệng. Tớ vẫn bó tay tại sao chúng ta không được miễn vụ này. Chúng ta đánh bại Tổ chức Áo đen rồi. Họ còn muốn gì ở chúng ta nữa?
Heiji viết đáp lại, Thử nghiệm thuốc chữa mất ngủ mới chăng?
Kudo và Hattori đã dùng chúng! Các bạn cũng nên thử! Shinichi ngoáy tít lên, cố mà không cười ra tiếng. Thật tình, thế này là quá trẻ con, và hai người trông còn giống hai cậu học sinh cấp III trong lớp học hơn là hai thám tử lâu năm trong nghề ở buổi hội thảo. Nhưng mà...nó hay ho thế nào ấy.
Lần này, Heiji đáp lại bằng một bức vẽ to tướng, gồm vài ba anh chàng người que ngủ khò và một tên trên đầu có hai sừng đang cười the thé bên cạnh họ. Trong khung thoại, hắn nói gì đó về chuyện làm bá chủ thế giới, blah blah blah...
Vì một lý do nào đó, nó đã làm nên chuyện. Shinichi cười phá lên, và khi cả hội trường (tính cả người phát thanh) im bặt và ngạc nhiên nhìn anh, anh phải nhanh chóng giả tảng như mình đang ho sặc sụa. Dù gì đi chăng nữa, anh cũng là Kudo Shinichi. Một thám tử chuyên nghiệp lừng danh và đáng kính trọng. KHÔNG phải tuýp người cười sằng sặc giữa những lúc như thế này.
Heiji lập tức ứng biến, đứng dậy và xua xua tay. “Xin lỗi mọi người, tôi nghĩ cậu ta bị nghẹn.” Hắn tiện tay gập cuốn sổ lại, nắm lấy tay Shinichi và lôi cả hai ra ngoài hành lang, nơi họ có thể tha hồ mà cười trước khi trở vào trong.
Có lẽ ngày hôm ấy cũng chẳng đến nỗi tệ như họ nghĩ. Ít nhất thì người này cũng có thể giải trí cho người kia.
----------------------------------------
@Steveny: Cậu còn đó không? Nếu không nhanh chân là tớ với anita xí hết 4 chap còn lại đấy nhá :twisted:. Đăng ký chân trước đi. @Mọi người: LD dự định là nếu không có gì thay đổi thì sẽ dịch thêm nhiều nhất là 2 chap nữa, còn dành cho anita với Steveny. Hai cậu có ý kiến gì cứ nói, tại tớ dạo này cũng tương đối rỗi (tương đối thôi nhá!) Mà các thân mến, đã ai dũng cảm dám thó vào chap 6 chưa? Tớ vẫn........chưa đâu.
Được sửa bởi LittleDragonfly ngày 13/3/2011, 22:59; sửa lần 1. |
| | | kupo
Tổng số bài gửi : 13
| Tiêu đề: Re: [Drabble Collection Dịch] Tình bạn: 30 câu chuyện về Shinichi và Heiji 13/3/2011, 20:58 | |
| oh, tem lại là của ta hoho hay quá đi mất, nhưng mà chỉ còn 4 chap nữa thui ạ???? Tiếc quá đi mất< hình như mình hơi tham :h5: > Vote |
| | | Anfu
Tổng số bài gửi : 1317 Birthday : 03/04/1995 Age : 29
| Tiêu đề: Re: [Drabble Collection Dịch] Tình bạn: 30 câu chuyện về Shinichi và Heiji 14/3/2011, 05:23 | |
| @LD: Ái chà, có người quan tâm đến mình này ;) Nhưng cậu đừng lo, tớ ko sao đâu, chỉ là dậy sớm học bài nên tiện thể post luôn cái chap vừa dịch thôi :oops: Yên tâm đi, tớ khoẻ re như thường (ngủ sớm dậy sớm nó quen rồi) Còn vụ tên chap thì cuối cùng quyết định để tên là "Lạnh" thôi, cho nó hàm súc, độc giả muốn hiểu nghĩa nào thì hiểu :) Ban đầu cũng định lấy tên là vụ án gì đó, nhưng cả đoạn chẳng thấy nói gì mấy, kể mỗi cái việc 2 anh í nhà mình... nhìn nhau == Mà cậu muốn dịch chap nào thì cứ tự nhiên lấy, Steveny bây giờ nó bơ rồi, đang làm trans cho mấy box bên V-Westlife cơ :| Tớ ôm chap 27, 28 với cả chap 6 nhé (dũng cảm chưa?) :h15: Muốn dịch chap 30 cơ, nhưng mà có lẽ cậu dịch thì hay hơn, vừa để kết thúc luôn (cậu bày ra mà) và cũng thấy cậu dịch hay hơn tớ :h10: Thế nhé, mà rảnh rỗi thì tìm tiếp xem có cái drabble nào hay hay chúng ta lại hợp tác tiếp :roll: |
| | | Kaz
Tổng số bài gửi : 68 Birthday : 06/02/1997 Age : 27 Đến từ : Hỏi lắm thế? Bộ hỏi cung người ta à?
| Tiêu đề: Re: [Drabble Collection Dịch] Tình bạn: 30 câu chuyện về Shinichi và Heiji 14/3/2011, 19:59 | |
| Ú ù..hay quá đê Dịch nhanh cái nhá Còn cái tem nào không để còn bóc với
|
| | | Anfu
Tổng số bài gửi : 1317 Birthday : 03/04/1995 Age : 29
| Tiêu đề: Re: [Drabble Collection Dịch] Tình bạn: 30 câu chuyện về Shinichi và Heiji 16/3/2011, 20:03 | |
| #27: Ngoại tình Một kế hoạch để chọc tức mấy chàng trai. Phần nào đó.
"Tớ không biết đâu..." Ran rên rỉ, mặc dù cô đang để cho Kazuha kéo đi. "Tin tớ đi," Kazuha nói ranh mãnh, đẩy Ran về phía một toà nhà màu tối xám xịt. "Cậu có muốn chắc rằng Kudo-kun thực sự thích cậu không? Đây chính là cách đấy. Cứ cho đó là một phép thử đi, nếu cậu làm theo nó."
"Nhưng tớ đâu có nghi ngờ gì Shinichi!" Ran phản đối, rồi một ý nghĩ chợt nảy ra trong đầu cô, và cô liếc sang cô bạn gái mình. "Hoặc là cậu muốn làm cho Hattori-kun ghen, và không muốn đi một mình, nên cậu kéo tớ theo làm như một tối đi chơi của các cô gái."
"...im đi nào."
-o-
Hai cô gái đã ra ngoài chơi buổi tối, để cho Shinichi và Heiji tự xoay sở. Vậy là hai chàng thám tử chỉ có thể giết thời gian bằng những cuộc tranh cãi ‘thân thiện’ thường xuyên của mình trước khi quyết định ngồi trước TV để xem một trận bóng chày. Shinichi không phải fan cuồng bóng chày ("Đây mà là thể thao sao!? Bọn họ chỉ đứng yên đó và đợi quả bóng bay đễn chỗ mình!") nhưng lúc đó chẳng có trận bóng đá nào để làm phương án khác.
Họ đang ở cuối hiệp 7 (chiếm được 3 gôn, loại 2, và tay battter chuẩn bị đập bóng – tư thế không tồi chút nào) thì di động của Heiji reo. Cậu rút nó ra, lầm bầm ‘ahou’ gì đó (khiến cho Shinichi đoán ngay ra đó là Kazuha), và trả lời "A lô?"
"Heiji!" Kazuha reo lên.
Heiji nhíu mày. "Cậu đang làm gì thế?" Ở phía đầu dây bên kia, cậu nghe thấy tiếng đàn ông nói chuyện.
"Ồ, không có gì," cô nói ung dung. "nhưng cậu không tin được chuyện này đâu... Ran-chan và tớ tìm được một câu lạc bộ kết bạn. Mấy anh chàng ở đây rất thú vị!" Lại thêm những tiếng reo hò với giọng con trai phía bên kia. "Bọn tớ đang rất vui! Tớ chỉ muốn xem các cậu thế nào rồi."
Giờ thì Heiji đã đứng bật dậy. "Cậu đang ở đâu?"
"Tớ vừa nói đấy thôi, ngốc..."
"Không, ý tớ là cậu đang ở đâu? Địa chỉ ấy?"
"Cậu biết để làm gì?"
"Cứ nói đi!" cậu ra lệnh.
"Không." Và cô gác máy.
Heiji cảm giác như mình đã bỏ lỡ thứ gì đó, nhưng cậu quyết định bây giờ không phải lúc cho nhưng suy nghĩ ‘lý trí’ như vậy. Cậu đi quanh phòng và gắt lên với Shinichi, người vẫn đang ngồi thư giãn trên ghế sofa xem trận đấu. "Kudo, cậu có biết hai cô ấy có thể đến chỗ nào không?"
"...sao cậu lại muốn tìm họ?" Shinichi hỏi ngơ ngác.
"Kazuha kéo Bà chị đến câu lạc bộ kết bạn."
Câu nói đó làm bùng lên ngọn lửa trong người Shinichi. Cậu thực sự không nghĩ là Ran sẽ làm điều gì đó... cô ấy rất kiên định mà. Nhưng đó mới chính là nguồn gốc của vấn đề! Và ngoài ra, danh dự của một chàng trai ra lệnh rằng cậu phải đi và giải cứu người con gái mình yêu khỏi ‘nanh vuốt’ của... những tên con trai khác. Chưa kể cậu nghe nói rằng câu lạc bộ kết bạn là những nơi khá ô uế. Ran có thể tự lo cho mình (và Kazuha cũng thế), nhưng nếu... cậu không thích ý nghĩ này lắm. Vậy nên cậu gật đầu. "Tớ không biết chỗ đó ở đâu... nhưng tớ biết một người có thể gợi ý cho chúng ta..."
Không hiểu sao, cậu không mong muốn lắm cái việc phải gọi cho Sonoko với câu hỏi đặc biệt này.
-o-
Ran nhanh chóng nhận ra rằng cô không thích kiểu câu lạc bộ kết bạn như thế này. Tuy nhiên, một vài anh chàng nói chuyện khá hài hước và dễ chịu, và Kazuha đang tán gẫu rất vui vẻ, vậy nên cô chỉ ngồi xuống ghế và nói chuyện một cách thoải mái. Hoá ra là có một người cũng đang học karate, vì vậy họ bàn luận về các kĩ thuật rất sôi nổi.
Đó là tình trạng trong câu lạc bộ khi cánh cửa bật mở tung và hai cơn bão nhiệt đới cấp 11, 12 gì đấy lao vào trong phòng.
Ran lập tức đứng dậy. "Shinichi! Cậu làm gì ở đây thế?" Mấy chàng trai đứng gần cô chạy toán loạn, dường như cảm nhận được rằng án tử hình sẽ treo lơ lửng trên đầu nếu chọc ghẹo quá trớn cô nàng này.
Shinichi dừng lại ngay trước mặt cô trong khi Hattori cũng tiếp nối con đường đó, oai nghiêm bước đến chỗ Kazuha. "Bọn tớ đến đón cậu."
"Tại sao chứ?"
"Ah... uhm..., bởi vì... cậu biết mà..." Shinichi nhìn xuống đất, đột nhiên cảm thấy lúng túng và không còn cái vẻ hiên ngang khi lao vào câu lạc bộ với mong muốn đoạt lại ‘người con gái ấy’.
Sau vài giây, có vẻ như kế hoạch đã thành công, và Ran mỉm cười. "Shinichi... cậu ghen à?"
"...một chút," cậu thừa nhận, không nhìn thẳng vào mặt cô.
Điều làm cậu ngạc nhiên là Ran nhảy bổ đến và choàng tay qua cổ cậu. "Đáng yêu quá!" cô reo lên vui mừng. "Nhưng cậu biết tớ sẽ không làm những chuyện như vậy mà." Bàn tay cô chạm lấy một bên má Shinichi. "Tớ chỉ có mình cậu thôi."
Tuy nhiên, khoảnh khắc lãng mạn của họ bị phá vỡ, bằng tiếng la hét đến từ phía bên kia. "ĐỒ NGỐC!"
"Heiji, cậu đang làm cái quái gì vậy?"
"Tớ đến đây để chắc rằng cậu không làm điều gì ngu xuẩn thôi!"
"Tớ có thể tự lo được!"
"Làm sao được chứ?! Nếu như có tên nào giở trò gì với cậu thì sao?"
"Cái gì, cậu ghen à?"
"KHÔNG ĐỜI NÀO!"
Shinichi nhăn mặt và lắc đầu. Hattori là người bạn thân nhất của cậu, nhưng thỉnh thoảng cậu nghĩ rằng mình phải cho vài cái bạt tai hắn mới tỉnh ra được. "Hattori... cứ thú nhận là cậu ghen đi. Thật đấy. Cô ấy thích thế." END Nói thật là cái tên chap dịch ko đúng lắm, nhưng chẳng nghĩ đc dịch thế nào, nên tự đặt 1 cái hợp nhất :) |
| | | LittleDragonfly
Tổng số bài gửi : 245 Birthday : 16/12/1995 Age : 28 Đến từ : Where Madness Rules
| Tiêu đề: Re: [Drabble Collection Dịch] Tình bạn: 30 câu chuyện về Shinichi và Heiji 16/3/2011, 21:55 | |
| #26: Thay đổi tích cực Mọi chuyện bây giờ cũng đâu có tệ lắm đâu, nhỉ?
“Có câu hỏi cho cậu đây,” Heiji lên tiếng.
Conan – đang đọc sách – ngước mắt lên. “Hửm?”
“Tớ đang nghĩ–”
“Gặp vấn đề hả?”
“Im đi. Tớ đang tự hỏi – liệu giữa chúng ta sẽ khác đi tí nào không nếu cậu không bị teo nhỏ?”
“Ý cậu là nếu bọn mình gặp nhau khi tớ vẫn là Shinichi?”
“Ừ.”
Conan mở miệng định đáp trả... nhưng lại ngậm lại khi nhận ra mình không thể ngay lập tức nghĩ ra câu trả lời. Thay vì vậy, cậu phải dừng lại suy nghĩ kỹ về câu hỏi đó.
Nếu cậu đã là Shinichi khi hai người họ gặp nhau... vì một lý do nào đó, cậu nghĩ họ đã chẳng là bạn tốt của nhau như bây giờ. Thứ nhất, cậu đã thấy mếch lòng thậm tệ khi thấy hắn – chẳng biết chui ở đâu ra – xuất hiện và đột nhiên thách thức cậu. Thứ hai, ấn tượng đầu tiên của cậu về hắn: tên thám tử Osaka này rõ là phiền nhiễu người khác.
Nhưng cậu đã là Conan... Thật lòng mà nói, khi ấy cậu tin vào Hattori vì buộc phải làm như vậy. Không còn lựa chọn nào khác. Nếu mà Hattori không nắm thóp “tim đen” của cậu, Conan đã chẳng muốn thấy hắn thêm lần nữa, trong bất cứ trường hợp nào.
Và chính vì như vậy, đã bao lần họ đã cùng chạy đến hiện trường vụ án? Đã bao lần nước sôi lửa bỏng họ cùng vượt qua? Đã bao lần họ “tranh luận” về... ờ, tất cả mọi thứ trên đời? Đã bao lần cậu phải chuồn đi, giữ lại chút lương tri (và cố để không bị loạn trí!) khi Hattori bị choảng hoặc/và nghe một tràng “CocaCola”?
“Nếu tớ không tắc tịt trong cái bộ dạng này...” Conan chậm rãi cất tiếng, gập quyển sách trên đùi lại và trả lời, “... tớ không nghĩ mọi chuyện giữa chúng ta sẽ được như bây giờ đâu. Ngược lại hoàn toàn là đằng khác.”
“...tích cực hay là tiêu cực?” Heiji hỏi.
“Tớ không biết nữa,” Conan đáp. “Nhưng cứ nói thế này – mọi chuyện bây giờ cũng đâu có tệ lắm đâu, nhỉ?”
Heiji cười khì. “Không. Chắc chắn là không rồi.” |
| | | Anfu
Tổng số bài gửi : 1317 Birthday : 03/04/1995 Age : 29
| Tiêu đề: Re: [Drabble Collection Dịch] Tình bạn: 30 câu chuyện về Shinichi và Heiji 18/3/2011, 04:56 | |
| #28: Quá trễ Chẳng lẽ đâm sau lưng lại tốt hơn đâm trước mặt sao?
"Kudo, tớ..." Đó là những gì Heiji có thể nói trước khi Shinichi quay sang lườm cậu. Làm đóng băng Heiji chỉ bằng một cái nhìn, cậu quay lưng và bước đi, hầm hầm lao qua cánh cửa gần đó và ra một hành lang vắng. Họ đang ở cơ quan chính của Sở Cảnh sát Tokyo để tường thuật về chuyện vừa xảy ra.
Nhưng hơn thế nữa, Heiji đang gặp rắc rối cực kì lớn khi thậm chí không thể bắt chuyện được với Kudo.
Không giống những lần trước, khi một người bực mình với người kia vì chuyện nhỏ nhặt nào đó, họ cãi nhau một lát và rồi đâu lại hoàn đấy. Nhưng lần này hắn giận khủng khiếp. Và không hiểu sao, cậu nghĩ rằng mọi chuyện sẽ chẳng thể trở lại bình thường vào ngày mai. Vì ngay lúc này đây, Kudo thậm chí còn không thèm nhìn mặt cậu, nói gì đến chuyện trò.
Heiji đi theo hắn. "Chết tiệt, Kudo, cậu có đứng lại không?"
Và ngạc nhiên thay, Shinichi dừng lại thật. "Cậu muốn gì đây? Như vậy vẫn còn chưa đủ sao?"
"Kudo, tớ xin..."
"Cậu xin lỗi. Được lắm. Như vậy là không sao nữa, đúng chứ?" Shinichi nói chua chát, rồi quay đi. Đôi mắt xanh của cậu bùng lên ngọn lửa giận dữ. "Còn gì nữa không?"
"Tớ chỉ nghĩ sẽ giúp được thôi," Heiji nói.
"Dù sao điều đó cũng không thay đổi được sự thật. Cậu đã nói rồi," Kudo buộc tội, nghe như một đứa trẻ đang hờn dỗi.
"Ít ra thì tớ cũng thành thật với cậu về việc mình làm và lí do tại sao," Heiji đáp, cảm thấy ghét bản thân mình vì những từ sắp phát ra khỏi miệng, "không giống một số người ở đây. Không phải đâm trước mặt còn tốt hơn sau lưng sao?"
Câu nói ấy quả thực có tác động rõ rệt – Kudo chợt khựng lại. Nếu như có điều gì đó khiến Kudo cảm thấy áy náy về tình trạng này, thì đó là thực tế rằng cậu đã phải nói dối với những người quan trọng nhất của mình. Cậu đã hết sức tin tưởng vào công lí và lẽ phải, nhưng rồi chỉ để thấy rằng mình là một kẻ giả nhân giả nghĩa. "Tớ đã tin cậu. Tớ biết đó là một sai lầm, đồ..."
"Thôi đi, đừng có giở cái giọng đó ra!" Heiji nói. "Cậu nghĩ họ sẽ không bao giờ phát hiện ra sao? Không bao giờ sao? Cái kim trong bọc rồi cũng có ngày lòi ra – tất cả các bí mật đều sẽ lộ ra dù sớm hay muộn. Tớ im lặng suốt thời gian rồi là vì cậu muốn như vậy, không phải vì tớ nghĩ điều đó là đúng "
"Đấy không phải bí mật của cậu, và cậu biết điều đó mà."
"Tớ chỉ..." Vai của Heiji sụp xuống. "...Tớ chỉ muốn giúp thôi."
"Vậy sao, cậu có làm được gì đâu," Shinichi gắt. Với cái liếc giận dữ cuối cùng, cậu bước đi.
Heiji đứng ở giữa hành lang, nhìn theo bóng dáng cậu bạn thân khuất dần. "...Tớ xin lỗi." |
| | | Anfu
Tổng số bài gửi : 1317 Birthday : 03/04/1995 Age : 29
| Tiêu đề: Re: [Drabble Collection Dịch] Tình bạn: 30 câu chuyện về Shinichi và Heiji 20/3/2011, 06:55 | |
| WARNING: Một chap có nội dung nhạy cảm, Rate 13+. Cấm bé nào dưới độ tuổi này mà lon ton vào xem, Mod này không tha đâu :h15: Note: Chap này có khá nhiều cụm từ cần giải nghĩa, nên mọi người có thể đọc xong rồi xem chú thích hoặc đọc chú thích ở cuối chap trước cũng Ok (mà tốt hơn thì nên đọc trước :h11: ) Mà đọc xong chap đừng ai sốc quá mà ném đá tớ nhé, dù sao cũng chỉ là fic thôi :h8: #6: Tiệc kínHai cô nàng đi đến một bữa tiệc mà không một tên con trai nào được tham gia.Buổi tối. Hai cô gái đều đã đi chơi. Biết thế nghĩa là gì không? Các chàng trai phải ở nhà. Ran và Kazuha đã mong chờ buổi tiệc này suốt mấy tuần rồi. Thực ra thì Ran là người mời cô bạn Osaka đi cùng. Họ lúc nào cũng ôm chặt cái ống nghe bàn luận về chuyện đó từng giây từng phút (hay ít ra thì hai anh chàng cũng cảm thấy thế), và cuối cùng, Kazuha lặn lội đến Tokyo để đi với Ran. Heiji bám theo để ở cùng Kudo trong lúc hai nàng kia đi vắng. Bạn bè thì phải như thế chứ? Hai anh chàng bị bỏ lại cho tự xoay sở. Vậy nên họ quyết định ở nhà và tìm thứ gì đó thú vị trên TV. Cuối cùng, một trận bóng đá đã được chọn làm phương án tốt nhất. Còn hơn là bộ phim hoạt hình của Mĩ mà họ phải chuyển kênh ngay chỉ sau 5 giây lướt qua, tất cả những thứ chiếu trong đó càng thuyết phục hai chàng thám tử rằng, người Mĩ, quả thực, rất quái lạ. Có gì hay với một miếng bọt biển... mặc quần ống vuông chứ?(1) Cuộc nói chuyện cũng tương đối nhẹ nhàng, xoay quanh những chủ đề thường ngày. Trường học, thể thao (kiếm đạo và bóng đá), những vụ án mới nhất, và hầu hết là, con gái và những phiền phức đi kèm. Cái chủ đề bàn luận đặc biệt đó diễn ra lâu hơn hẳn những cái khác, và cuối cùng dẫn đến một câu hỏi mà không ai dám đưa ra cho đến lúc đó... "Vậy chính xác thì bữa tiệc họ đến là cái gì?" Shinichi hỏi khi trên màn hình TV vừa hiện quảng cáo. "Ran nói đó là 'bữa tiệc đam mê.' Nhưng lại chẳng nói thêm gì về chuyện ấy." "Tớ tưởng cậu biết rồi!" Heiji muốn nổ tung. "Kazuha cũng thế. Cô ấy cứ ba hoa suốt ngày rằng ‘hồi hộp’ thế này, ‘hứng thú’ thế kia, rồi lại ‘vụ này sẽ vui lắm đây’... và nói rằng tớ không cần biết. Đó là ‘chuyện của con gái’.” Cậu nhấn mạnh cái đó bằng việc đưa tay lên ‘mở ngoặc kép’ trong không khí. "...bây giờ, người ta thường nói rằng bất cứ thứ gì được cho là ‘chuyện con gái’,'" Shinichi bắt chước điệu bộ tay y hệt, "nên được đưa lên thành những việc cực kì nguy hiểm. Nhưng... khỉ thật, tớ tò mò quá!" Cậu ngồi phịch xuống ghế đầy khó chịu, cái kiểu mà lâu lắm mới thấy kể từ hồi làm Conan. "Một bữa tiệc đam mê..." Heiji ngả đầu ra sau và nghĩ. "Quả chanh leo sao?"(2) Shinichi khịt mũi rồi bật cười. "Họ thích nấu ăn mà, nên chắc là muốn thử vài loại trái cây mới thôi! Đó... hừm, tớ không biết nó có gọi là ‘chuyện con gái’ không, nhưng rõ ràng là chúng ta chẳng làm được gì rồi. Hay có lẽ là... ‘Những nỗi khổ hình của Chúa Jesus’(3)? Cậu có biết gì về thế giới tôn giáo không?" "Đó là Thiên Chúa Giáo nhỉ?" "Yeah." "...không hiểu sao, tớ không nghĩ là cái đó. Nhưng cũng không tồi," Heiji gật đầu. "Hay là ‘Hội những người thích trà’(4)?" Shinichi thử lại. "Tiệc trà? Hay là phòng trà?" "Hmmm... nhưng thế thì tại sao chúng ta lại không thể đến?" Heiji phản đối, thế rồi mắt cậu bỗng mở to đầy cảnh giác. "Kudo... nếu như thực sự nó chỉ là ‘đam mê’ theo đúng nghĩa đen thì sao? Ví dụ như, dịch vụ hẹn hò chẳng hạn." Shinichi lắc đầu. "Không thể nào... Họ có chúng ta rồi mà?" "Nhưng vậy thì sao phải bí mật chứ? Tại sao lại chỉ dành cho con gái?" Heiji đưa đầu ngón tay ra đếm trong khi liệt kê danh sách những lí do có thể chấp nhận được. "Chắc chắn phải có lí do vì sao mà họ không nói với chúng ta nơi đến và nội dung buổi tiệc đó! Ngoại trừ," cậu ngồi xuống, "Kazuha không làm thế đâu." "Ran cũng vậy," Shinichi thở dài. "Đành đợi đến khi họ về vậy. Rồi chúng ta sẽ năn nỉ." Bốn thế kỉ rưỡi trôi qua, cuối cùng thì cánh cửa chính cũng bật mở. "Bọn tớ về rồi đây!" Giọng Ran reo vui. Lát sau, cô và Kazuha cùng xuất hiện ở cửa bếp, mỗi người xách một túi nilon nhỏ. "Xin lỗi các cậu, bọn tớ về muộn!" Shinichi cố nặn ra một nụ cười. "Chắc là bữa tiệc vui lắm nhỉ?" "Rất tuyệt!" Kazuha ríu rít. Rồi cô để ý thấy cái nhìn của Heiji. "Sao thế?" "Không có gì," cậu đáp, hơi nhanh. Cô nhướng mày. Shinichi vội lao vào giải cứu. "Bọn tớ chỉ tò mò không biết ‘bữa tiệc đam mê’ nó là cái gì." Lời nói rất bình tĩnh, nhưng giọng điệu thì như kiểu ‘Làm ơn nói nhanh đi, bọn tớ sắp phát điên lên rồi đây!’ Ran mỉm cười. "Không phải bọn tớ nói rồi sao?" Cả hai anh chàng lắc đầu quầy quậy. Hai cô gái nở nụ cười. Đầy ranh mãnh. "Có 50 cô gái tụ họp lại để bàn luận về sex và tất cả những thứ liên quan," Kazuha đáp. Hai cái quai hàm rớt xuống qua mặt bàn và đến tận sàn nhà. "Cậu đi đến buổi tiệc... về sex?" Shinichi lắp bắp nhắc lại. "Ừ!" Ran nói. "Nhanh lên, Kazuha-chan... xem mấy món đồ mới của chúng ta nào." Họ bước về phía cầu thang, nhưng rồi dừng lại vì nghe tiếng gọi. "Kazuha?" Heiji hỏi, giọng kiềm chế hết mức có thể. "Hả?" "...Trong túi có cái gì thế?" "Đồ chơi ấy mà."(5) Nụ cười đáp lại của Kazuha sẽ ám ảnh những giấc mơ đẹp đẽ nhất Heiji suốt cả tháng sau. Nó khiến cho cậu cứng họng, mắt đờ đẫn, đầu quay mòng mòng mà phải mất cả tiếng sau mới trở lại bình thường. Điều duy nhất giúp Shinichi thoát khỏi trạng thái tương tự là việc Ran, đứng cạnh Kazuha, cho tay vào trong túi của mình và chỉ lấy ra vài quyển sách nhỏ. Thế nhưng, kết quả để lại sau đó vẫn rất buồn cười. Ran khúc khích. Kazuha cười tinh quái. Shinichi cứng đờ người. Heiji nghệt mặt. Và xem ra sẽ còn nhiều trò vui nữa đây. END *Chú thích: (1) Miếng bọt biển mặc quần ống vuông: Nhân vật hoạt hình nổi tiếng của Mĩ, tên nguyên văn là SpongeBob SquarePants. Hình ở dưới: - Spoiler:
(2) Quả chanh leo: nguyên văn là "passion fruit", hay còn gọi là quả lạc tiên. (3) Những nỗi khổ hình của Chúa Jesus: nguyên văn là "the Passion", một đoạn trong Kinh Thánh thuật lại những nỗi khổ hình mà Chúa Jesus đã phải chịu. (4) Hội những người thích trà: nguyên văn là "passion tea", có thể hiểu như vậy hoặc cũng có thể là một loại trà như Tazo Passion Tea (ai muốn hiểu hơn thì Google nhé (5) Đồ chơi: nguyên văn là "Batteries", nghĩa gốc là pin, còn nghĩa chuyển (theo đúng tinh thần của cái chap này ấy) thì tớ ko dám nói vì nó khá nhạy cảm :h10: Thôi thì các anh chị lớn ai hiểu được thì hiểu, các em nhỏ không cần hiểu cũng được, ko sao (có lẽ sau này cũng biết thôi ==). Nhưng đừng có mang đi hỏi người lớn nhé, ko lại bảo bọn tớ đầu độc trẻ con =.=
Được sửa bởi anita_hailey ngày 31/5/2011, 17:34; sửa lần 1. |
| | | LittleDragonfly
Tổng số bài gửi : 245 Birthday : 16/12/1995 Age : 28 Đến từ : Where Madness Rules
| Tiêu đề: Re: [Drabble Collection Dịch] Tình bạn: 30 câu chuyện về Shinichi và Heiji 20/3/2011, 08:20 | |
| #29: Sự thật Có thật là sự điên khùng của Heiji có thuốc chữa?
Ở cùng một phía đầu dây cuộc điện thoại giữa Heiji và Kazuha đã cho Conan biết nhiều điều. Cậu nhận ra rằng dù trông chuyện có rối tung rối mù hết mức đi chăng nữa, chắc chắn là hắn còn ẩm IC hơn cậu tưởng nhiều. Khi cậu bạn Osaka dập máy, Conan chỉ biết thở dài. “Hattori, cậu là đồ đại ngốc.”
Thay vì lời phản bác thường ngày, câu đáp lại của hắn lại khá là ngạc nhiên. “Tại sao?”
“Cậu thực sự không hiểu một cái gì hết, phải không?”
“Cái gì, chuyện tớ thích Kazuha á? Hay chuyện Kazuha thích tớ? Hay chuyện cô ấy khi nổi giận trông rất dễ thương?” Heiji tưng tửng.
Đó là một trong những giây phút hiếm hoi trong đời – đối với cả Conan và Shinichi – cậu phải trố mắt nhìn hắn như thấy kỳ quan thế giới thứ tám. “CÁI GÌ CƠ?” cậu há hốc miệng. “Ý cậu là cậu biết hết tất cả á?”
“Đương nhiên rồi. Tớ đâu có ngốc hả.”
Câu đấy khó mà tin được, Conan nghĩ cộc lốc. Nhưng cậu không nói ý nghĩ đó ra mà chỉ hỏi rõ to. “Vì cái lý do quái quỷ gì mà cậu phải bày trò giả nai như thế, trong khi nó chỉ đem lại rắc rối cho cậu cơ chứ?”
Heiji nhún vai. “Cách đó, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn. Nếu Kazuha nghĩ tớ không biết gì, cô ấy sẽ không trông chờ điều gì từ tớ cả. Nếu không có sự trông chờ đó, tớ sẽ không phải chịu áp lực. Còn việc tớ có làm gì với tình cảm của tớ không? Một ngày nào đó. Nhưng ngay lúc này, chọc cô ấy nổi điên lên và ngồi đó xem là vui rồi. Hơn nữa,” hắn đút tay vào túi quần và cười khì, “cãi nhau rõ là hay ho.”
Conan nhìn, và nhìn. Điều đó khá là có lý. Theo một gu kỳ quặc hết chỗ nói... nhưng vẫn là có lý. “Đấy là thông minh theo kiểu gàn dở,” cậu thừa nhận. Trong lòng, cậu tự hỏi liệu trong cái đầu cứng như đá của Heiji còn giấu ý tưởng điên khùng nào nữa không.
Có lẽ Hattori không đến nỗi ẩm IC như cậu vẫn nghĩ.
|
| | | LittleDragonfly
Tổng số bài gửi : 245 Birthday : 16/12/1995 Age : 28 Đến từ : Where Madness Rules
| Tiêu đề: Re: [Drabble Collection Dịch] Tình bạn: 30 câu chuyện về Shinichi và Heiji 20/3/2011, 08:48 | |
| anita, cái của cậu rated T ở bên kia thì có mà rated M ở bên mình mất ==. Nhưng không sao, warning cho ra rồi, chỉ sợ các bé ngây thơ vô số tội mó vào. Dịch hay đấy bạn trẻ. À, có gì xem lại cho tớ cái drabble này, dạo này dịch chả thèm xem lại gì đâu. #30: Theo dòng thời gianChúng ta đã đi dược một chặng đường dài rồi nhỉ?Có những kỷ niệm thường đọng lại giữa những người bạn từ thuở thiếu thời. Đó là kỷ niệm về những trò chơi cùng nhau, những bộ phim hoạt hình xem chung, những chiếc bánh quy ăn vụng, những thứ đồ chơi tranh giành lẫn nhau, những lần cãi nhau ỏm tỏi mà quên béng ngay sau dăm phút. Đó là kỷ niệm về sân chơi, về những cuộc phiêu lưu trên hố cát, về những lời bông đùa các cô cậu bạn đồng lứa có “những con rận kỳ bí”*, về những lần đẩy nhau xuống cầu trượt (mà đầu đi tiên phong), về những lần thi xem ai vươn ghế đu xa hơn, về những lần chống lại bọn hay bắt nạt ở sân chơi và hậu quả là về nhà đầu toàn cát là cát. Đó là kỷ niệm về những năm tháng lớn lên cùng nhau – hiểu theo bất cứ nghĩa nào. Kudo Shinichi và Hattori Heiji không có kỷ niệm nào như vậy, trừ điều cuối cùng. Họ gặp nhau khi còn học cấp III (nói là như thế) – có nghĩa là gặp nhau khi đã gần đến tuổi trưởng thành. Ngày ấy, Kudo còn bị giam cầm trong bản thể bảy tuổi của chính mình, giấu mình khỏi những kẻ muốn trừ khử anh. Nhưng thật lạ lùng, trong cái rủi còn có cải may, chính tình cảnh đó đã khiến họ trở thành bằng hữu. Hattori biết được bí mật của anh, và vì lẽ đó mà Kudo, không còn lựa chọn nào khác, phải đặt niềm tin vào hắn. Và từ khởi đầu chẳng mấy gì tốt đẹp ấy, một tình bạn đã nảy sinh và vẫn tồn tại ngay cả khi Kudo đã trở về với hình dáng cũ. Vậy là họ cứ dần trưởng thành, mọi thứ cũng thay đổi theo dòng thời gian... -o- Sau khi bị bắt quả tang ăn vụng quá nhiều, Heiji và Shinichi bị các bà vợ – đang nửa muốn nổi điên lên – cấm tiệt không cho vào bếp. Ran và Kazuha không hề hài lòng với “hành vi trẻ con” của các ông xã nhà mình – thế là họ bắt hai người phải đi chỗ khác cho đến khi bữa tối sẵn sàng. Hai người đành miễn cưỡng đi ra con đường lát gỗ dọc quanh biệt thự nhà Hattori – một ngôi nhà xây theo phong cách truyền thống. Họ chọn chỗ ngồi có thể quan sát cả bốn đứa trẻ (đủ mọi lứa tuổi) đang chơi đá bóng trong sân. “Con cậu trông được ra phết,” Heiji cất lời, nhìn cậu nhóc mười bốn tuổi Conan tung hứng bóng một cách chuyên nghiệp trước khi đá sang cho Yukari, con gái lớn của Heiji vừa tròn mười ba tuổi. “Nó là cực kỳ trên sân cỏ đấy,” Shinichi gật đầu, nói đầy tự hào. “Ít nhất là nó có cái đó từ tớ. Nhưng chủ yếu là thừa hưởng trí óc từ mẹ nó.” Ngừng lại, anh hơi cười. “Con cậu cứ hàng đàn hàng đống ra ấy nhỉ?” “Ôi, im đi,” Heiji đáp lại. Hắn quay lại phía lũ trẻ... và cau mày. “Nhìn kìa...” Hắn đang nhắc đến chuyện chẳng biết vì lý do gì, Yukari đang cười thật tươi và xoa đầu Conan khiến tóc cậu rối bù. Và Conan cũng chẳng hề tỏ ra phản đối cử chỉ đó cả – dù có lẽ hiếm có cậu bé nào lại khó chịu trước sự thân mật của một cô bé xinh xắn như thế. Sự thật là, chỉ mới một sáng vài tháng trước, Conan mới chịu công nhận – dù vẫn rụt rè trước mẹ mình – rằng cậu nhận ra con gái thật dễ gần. Trong khi đó, hai nhóc út ít nhà Hattori đang nằng nặc đòi chơi tiếp. “...hơ, thú vị thật đấy,” Shinichi cho một câu cộc lốc. Heiji ném cho anh một cái nhìn viên đạn (xịt!), khoa khoa ngón tay và gầm gừ, “Cậu bảo con trai cậu tránh xa con gái tớ ra, nghe không hả?” Giờ thì Shinichi cười thành tiếng. “Bảo con gái cậu tránh xa con trai tớ ra! Như thế thì thế nào?” Đến lượt Heiji khúc khích. Hắn lại quan sát lũ trẻ con đã tiếp tục trò chơi – Tomoe đang đuổi theo bóng sau khi đã đá hụt ra ngoài. “Cậu nghĩ thế nào? Nghiêm túc đấy nhé. Nếu Conan-kun và Yukari thực sự sẽ có gì đó?” “Tớ nghĩ là chúng còn quá nhỏ để phải lo về chuyện đó. Chúng mới có mười ba mười bốn tuổi thôi mà – dù có gì đi chăng nữa thì cũng phải mất vài năm mới trở nên nghiêm túc được,” Shinichi nói. “Và rốt cuộc thì, quyền quyết định vẫn là ở chúng.” “Nhưng liệu cậu có hài lòng không?” Heiji hỏi. “Tớ đang hỏi cậu nghĩ gì cơ mà.” “...ừ thi, nếu một ngày nào đó chúng lấy nhau, tớ và cậu sẽ thành thông gia. Và tớ phản đối cả hai tay hai chân luôn,” Shinichi đáp, vẻ mặt hoàn toàn tưng tửng. “Đấy là lý do vì sao tớ không muốn chơi bài với cậu.” “Hattori, cậu thừa biết là tớ không có tí gen hài hước nào trong người mà.” Cuộc nói chuyện của họ bị gián đoạn khi quả bóng lăn tới chân Shinichi. Anh đang định đá lại cho bọn trẻ (hàng năm trời anh chưa tập lại, nhưng đá bóng quanh sân với Conan đã giúp anh duy trì khá tốt khả năng của mình) thì thấy cô con gái nhà Hattori bé nhất đang lon ton đuổi bóng; chị bé đang hô hào cổ vũ cho bé bắt lấy bóng. Thôi không đá bóng về phía nhóc tì hai tuổi nữa – nếu nhắm nhầm có thể gây ra trọng thương – anh nhặt nó lên và đưa ra cho bé. “Của cháu đây, Midori-chan.” Bé với ra và vong đôi tay tí hon của mình quanh quả bóng, khoe cho Shinichi và ba mình một nụ cười thật to (không phải nói, chắc chắn thừa hưởng từ ba bé) rồi quay và chạy lại thật nhanh chỗ các anh chị trên đôi chân bé nhỏ của mình. Shinichi liếc nhìn Hattori; thấy vẻ mặt của hắn, anh cất tiếng. “Đúng là công chúa bé nhỏ của ba có khác.” Cũng chẳng trách hắn được – cô con gái này đối với hắn quả là vô giá. “Tớ không thừa nhận gì đâu đấy.” “Chính thế nên tớ mới nói với Ran là bọn tớ sẽ không sinh con gái đâu.” Cuộc nói chuyện trùng xuống, chỉ đôi lúc có tiếng cười reo của lũ trẻ phá vỡ sự im lặng. Mùi thơm từ cửa sổ nhà bếp báo hiệu một bữa tối ngon miệng sắp nấu xong. “Này, Kudo?” Heiji lên tiếng sau hồi lâu. “Hửm?” “Cậu có bao giờ nghĩ chúng ta lại trở thành thế này không?” hắn hỏi. “Ý tớ là, khởi đầu chả mấy gì tốt đẹp, những giờ chúng ta lại là những ông bạn lâu năm đang ngồi ngắm nhìn con cái.” “Thật lòng nhé? Không đâu,” Shinichi đáp thẳng. “Nói thật, hồi đấy tớ hơi bực vì cậu đã lật tẩy tớ, và lúc đầu tớ phải tin cậu vì hoàn cảnh ép buộc. Và tớ không thích mình không làm chủ được tình cảnh của chính bản thân – cái đó không phải bí mật gì hết. Cho đến khi tớ mở lòng với cậu... tớ phải nói là cái khung cảnh ngay lúc này vẫn có gì đó không ổn.” Heiji thực sự ngạc nhiên. “Vì sao cơ?” “...Tớ cảm giác là mình phải đang cầm bia trên tay chứ.” Đáp lại là một tiếng cười vừa vui vẻ vừa thở phào nhẹ nhõm. “Có trong tủ lạnh đấy. Chúc may mắn lách qua được Kazuha. Tớ thề là phụ nữ chả khác gì cún giữ nhà đâu.” “Ấy mà cậu phải lòng cô ấy.” “...ừ.” “Và cưới cô ấy.” “Ừ.” “Và có ba đứa con với cô ấy.” “Rồi rồi, thế là hiểu rồi.” “...Hattori?” “Hả?” “...chúng ta thật sự là tri kỷ của nhau, phải không?” Shinichi ngẫm nghĩ. “Đã như thế ngay từ ngày đầu tiên rồi.” Câu đầu tiên không mấy đáng ngạc nhiên so với câu thứ hai. Dù có là một thám tử tài ba, anh vẫn thường gặp khó khắn khi ứng xử trước mọi người, và điều đó bộc lộ rõ nhất ngay lúc này đây. “Ừ... thì đấy.” Heiji đáp. Hắn im lặng một hồi, rồi chợt cười khúc khích. “Bộ đầu cậu vẫn cứng như đá thế hả?” “Tớ không biết,” Shinichi đáp cộc lốc. “Để tớ đâm nó vào mũi cậu xem, biết đâu lại có kết quả.” “Xuống địa ngục đi rồi hãy tính.” “Ê, đừng có nói thế trước mặt lũ trẻ,” Shinichi giả vờ cảnh báo, “Không tớ sẽ mách Kazuha-san đó.” “Nói với em gì cơ?” Cả hai người ngước lên và thấy Kazuha đang đứng trước cửa nhà với một nụ cười. “Bọn anh có ngoan không?” “Có, thưa phu nhân!” Heiji đưa tay giả vờ thi lễ. “Chỉ khi nào Ran ở trong tầm nghe thôi,” Shinichi đùa, khiến Kazuha cười vang. Giữa họ vốn khởi đầu chẳng mấy gì tốt đẹp, nhất là vụ việc Conan. Nhưng sự kiên trì của Heiji đã xen vào, khiến họ dần dần rồi cũng trở thành bạn tốt. “Ừm, bữa tối gần xong rồi đấy,” cô hớn hở, “Các anh có thể gọi bọn trẻ vào không?” “Khỏi lo. Xem đây,” Shinichi chụm tay quanh miệng. “Conan! Ăn tối!” Có tiếng nổ âm thanh nghe như vật nào đó đã vượt cả vấn tốc ánh sáng, và một giây sau tóc ba người họ rối bù. Cộng thêm việc cậu nhóc đang được nhắc tới thì chẳng thấy đâu. Kazuha chớp chớp mắt. “Đấy... là cái gì vậy?” Shinichi cười khì. “Con trai anh đó. Cứ nhắc đến đồ ăn trước mặt lũ con trai đang lớn này đi, cho bọn nó đi thi chạy chắc chắn giành giải đặc biệt. Đói hay no ảnh hưởng đến toàn bộ những nhân tố khác. Hiện tại thì, Conan là một cái “thùng không đáy” biết đi – lúc nào cũng kêu đói.” “Các con!” Heiji gọi. Chúng đã nghe thấy tiếng Shinichi gọi Conan; Yukari đang bế Midori lên và đi cùng Tomoe về nhà. Sau khi bọn trẻ đã vào nhà cùng với mẹ chúng, hai người họ ngồi lại đó lâu hơn một chút. “Chúng ta đã đi được một chặng đường dài rồi, phải không?” Shinichi lên tiếng. “Cậu hơn là tớ,” Heiji sửa lại, “Hồi đấy cậu vẫn là một nhóc cũn cỡn. Nhưng đúng đấy. Chúng ta đã lớn lên...” “Cuối cùng cũng bắt cậu vỡ lẽ ra là cậu yêu Kazuha-san...” “Và cậu tiến thêm bước nữa với Bà chị...” “Rồi kết hôn...” “Có con...” “Trở thành những thám tử lừng danh...” “Và giờ vẫn chưa thít cổ nhau.” Shinichi đứng dậy. “Và cậu vẫn không đá bóng nổi dù chỉ một quả..” “Và cậu cũng chẳng bắt chước nổi giọng Osaka hẳn hoi đủ để mà kiếm sống,” Heiji đáp, cũng đứng lên. Họ đã cùng nhau trải qua bao chuyện từ lần gặp mặt kì lạ đó, đối mặt với hết thử thách đời thường cho đến những thử thách nước sôi lửa bỏng, và cả những chuyện không-phải-ngày-thường-vẫn-xảy-ra, như đánh gục Tổ chức Áo đen. Và giờ họ ở đây. “Được rồi, sến chảy nước quá đi đấy,” Heiji nói với giọng điệu thường ngày. “Tớ đói mềm người rồi đây này.” Chẳng cần thêm một lời nào nữa. Và hai vị thám tử đi vào trong nhà cùng ăn tối với gia đình họ. * "Những con rận kỳ bí": trong nguyên tác là "mysterious cooties". Đây là một trong những quan niệm phổ biến của trẻ con nước ngoài (có lẽ là ngoài châu Á). Một đứa trẻ sẽ bị lây "con rận kỳ bí" này một khi nó tiếp xúc với một người bạn khác giới cùng tuổi bị "nhiễm bệnh". Ví dụ một bé trai cầm tay một bé gái thì bé trai đã nhiễm "rận" của bé gái đó. Căn bệnh này có thể được "phòng" và "chữa" bằng cách vừa đọc "Circle, circle / Dot, dot / Now you've got the cootie shot" vừa vẽ lên tay "nạn nhân". Nói chung, mọi chi tiết xin tự lên Wikipedia mà đọc, LD ngại dịch lắm. ... Thế là 30 Friends cuối cùng cũng hoàn thành rồi nhỉ. Vui không? Có. Tiếc không? Có. anita ơi, "hợp đồng" của chúng ta vẫn là dài hạn, lúc nào dở chứng tìm được cái collection nào hay ho nhớ gọi nhá :h8:. Riêng về phần tớ thì tớ cũng đã đi xin permission một fic nữa, đang chờ rep của tác giả thôi. Chắc là bạn ấy sẽ đồng ý, chỉ sợ lâu bạn ấy không on thì... Cơ bản là, dịch mà không xin phép thì hơi áy náy, đi xin rồi mà không có hồi đáp thì... sốt lộn ruột, dịch xong rồi mới xin (phần lớn fic của LD đây) thì phải vừa xin per vừa xin lỗi. Thật là... |
| | | kupo
Tổng số bài gửi : 13
| Tiêu đề: Re: [Drabble Collection Dịch] Tình bạn: 30 câu chuyện về Shinichi và Heiji 20/3/2011, 21:38 | |
| ô la la tem!!!!!!!!! mặc dù mai em phải đi thi nhưng thấy fic này vẫn nhảo vô ngấu nghiến , hay quá mà lị :geek: ( mặc dú em vẫn thấy hơi tội lỗi :h10: ) Vote |
| | | Sponsored content
| Tiêu đề: Re: [Drabble Collection Dịch] Tình bạn: 30 câu chuyện về Shinichi và Heiji | |
| |
| | | | [Drabble Collection Dịch] Tình bạn: 30 câu chuyện về Shinichi và Heiji | |
|
Similar topics | |
|
| Permissions in this forum: | Bạn không có quyền trả lời bài viết
| |
| |
| |
|