Conan Fan Club |
|
| [Long Fic] Em mong ước... | |
| |
Tác giả | Thông điệp |
---|
Moon_loveConan^^
Tổng số bài gửi : 455 Birthday : 22/01/1999 Age : 25 Đến từ : Thế giới phép thuật
| Tiêu đề: [Long Fic] Em mong ước... 6/5/2012, 21:55 | |
| Author: Mun Fic title: Em mong ước... Disclaimer: Mọi nhân vật đều do bác Gosho, nhưng trong đây họ là của mình Genres: tình cảm, tâm lý Summary: không biết nói sao. Đọc thử coi ^^ Mong ủng hộ CHAP 1 - Conan! - Chị Ran! Từ đằng xa, bóng cậu bé dễ thương đang tiến gần lại phía Ran, cậu nhảy vào lòng Ran, Ran thì dang tay ra đón cậu. Họ ôm chầm lấy nhau. Sự gặp mặt của 2 chị em sau lần Conan về Mỹ thăm ba mẹ (cặp đôi nam tước bóng đêm). Ran dắt tay Conan đi ra khỏi sân bay. Cô lại nhớ tới anh... - Chị Ran? Sao vậy? Ran đang suy nghĩ miên man về người con trai ấy, chợt tiếng hỏi của Conan làm tan đi dòng nghĩ của cô, cô nhìn Conan với ánh mắt man mác buồn: - Conan! Em thường gọi điện và kể vụ án cho Shinichi đúng không? Vậy tại sao anh ấy lại không hề gọi cho chị? Chị rất nhớ anh ấy. Chị muốn đúng hôm nay, anh ấy cũng sẽ chạy như em và... ôm lấy chị. (đã yêu nhau rùi) Nói đến đây, hai hàng nước mắt long lanh đã chảy dài trên má Ran, rơi xuống bàn tay Conan đang được Ran nắm chặt. Trái tim cậu bé lớp 1 quặn đau khi thấy cô ấy khóc vì mình, nhưng cậu không thể ôm cô, không thể lên tiếng với tư cách là Shinichi Kudo, mà chỉ là một thằng nhóc. Điều đó càng làm cậu cảm thấy đau đớn. Về đến nhà, Ran chạy ngay vào phòng với ánh nhìn buồn bã của Conan. Cô ngồi một mình trong bóng tối, nghĩ về ngày ấy, ngày mà Shin rời xa cô. Cô lại vô cùng hối hận. Tại sao không đuổi theo anh? Tại sao cứ đứng nhìn như vậy? Để rồi chẳng được gặp mặt anh ấy nữa. Cô ngồi khóc run rẩy bên cửa sổ, ánh trăng chiếu sáng bóng ngồi khum lum đang gục mặt khóc của cô. Cảnh vật thật cô đơn. "Tạch..." Ánh đèn sáng lên làm Ran giật mình. Đó là Conan. - Conan hả? - Chị đừng khóc nữa! Anh Shinichi không muốn thấy chị như thế đâu! Chị có nhớ không? Anh ấy đã từng bảo rằng: Một ngày nào đó, cho dù có chết cũng sẽ quay về, anh ấy muốn chị đợi đến lúc đó! Chị nhớ không hả? Ran im lặng, nhưng nước mắt thì vẫn cứ rơi dài long lanh. Đúng vậy, anh ấy đã từng nói thế, cô cũng rất muốn đợi Shin, nhưng mà... điều đó làm cô đau đớn vô cùng. Ran lau nước mắt, trong trái tim cô giờ đây chỉ có hình bóng Shin. Cô chỉ ước rằng... - Chị Ran! Trả lời em đi! Đợi đến lúc đó nhưng phải cười tươi lên cơ! Chị đừng có khóc! Ran vui vẻ quay về phía Conan: - Ừ! Chị sẽ đợi anh ấy! Nhưng chị không thể không khóc được! Anh ấy đã làm chị đau đớn vô cùng, nhưng mà... chị vẫn muốn đợi. Nên... chị phải khóc. Em đừng có cản nhé. Conan. Nghe vậy, Conan cũng nở nụ cười nhẹ. Trong tâm trí, cậu nghĩ rằng: Em khóc vì tôi... còn điều gì hạnh phúc hơn được. Cứ như có một bức tường rào cản 2 người họ đến với nhau. Tuy vậy, họ đều có những mong ước đẹp tuyệt với hy vọng sớm thành hiện thực. "Shinichi, em mong ước... vậy đó! Anh nhớ phải quay về đấy" Đó là dòng suy nghĩ cuối cùng của Ran trước khi bước ra khỏi căn phòng chìm trong bóng tối của mình với Conan. HẾT CHAP 1. Ôi, không biết có hay không nữa. Nếu được mọi người ủng hộ, Mun sẽ viết tiếp, không thì rút vậy |
| | | HaibaCo
Tổng số bài gửi : 1102 Birthday : 07/06/1996 Age : 28 Đến từ : Friend of Detective Boys
| Tiêu đề: Re: [Long Fic] Em mong ước... 6/5/2012, 22:17 | |
| Nhanh chân bóc tem nào. Fic đầu tiên à? Anh ủng hộ hết mình. Sau đây là bài com của anh ^^ =) - Trích dẫn :
- Ừ! Chị sẽ đợi anh ấy! Nhưng chị không thể không khóc được! Anh ấy đã làm chị đau đớn vô cùng, nhưng mà... chị vẫn muốn đợi. Nên... chị phải khóc. Em đừng có cản nhé. Conan
Sao Ran lại nói là em đừng có cản nhé được. Chỗ này cần sửa lại Chắc là cứ phải sửa cái đó trước đã. Thấy thế thì không được hay. Không biết mọi người nghĩ sao nhưng cái khúc mà Conan và Ran có nói đến từ "em" thì có hơi vội vàng quá không nhỉ? Nội tâm nhân vật khá là hấp dẫn. Anh muốn đọc thêm rồi đấy nhưng mà sao lại hơi ít thế. Mỗi chap thế này là ít đó. Lần sau ráng triển khai ý tưởng cho phong phú hơn nha ^^ PS: Chúc mừng cho fic của em. Anh sẽ ủng hộ tiếp. Và theo phong cách cũ của anh thì anh sẽ chuẩn bị một đống cà chua dành cho em nếu em không post tiếp Vote nhé :lol!: |
| | | moringố
Tổng số bài gửi : 308 Birthday : 27/11/1991 Age : 32 Đến từ : The another world
| Tiêu đề: Re: [Long Fic] Em mong ước... 7/5/2012, 11:11 | |
| Chap đầu tiên của long fic, em mắc cái lỗi y hệt anh hồi trước đó là trình bày rối mắt quá, cố gắng cách dòng nhé. Chắc đây là fic đầu tay (Không tính cái "sự hiểu lầm") vì anh đọc thấy em sử dụng từ hơi non tay, kiểu của fic đầu tay. Không có gì phải lo lắng đâu vì dần dần em sẽ quen và trau chuốt hơn về cách dùng từ thôi. Vote
P/s: Cái P/s của em anh không hiểu lắm. Em muốn mọi người ủng hộ kiểu nào? Nếu muốn lớn thì phải ăn gạch (Đương nhiên), nếu muốn có động lực viết thì ăn kẹo. Em chọn cái nào? |
| | | Moon_loveConan^^
Tổng số bài gửi : 455 Birthday : 22/01/1999 Age : 25 Đến từ : Thế giới phép thuật
| Tiêu đề: Re: [Long Fic] Em mong ước... 8/5/2012, 11:20 | |
| Nhầm to rùi, em viết fic khá lâu. Nhưng mà đây là lần đầu tiên viết fic không... chuẩn bị trước. Bình thường em nghĩ nội dung rùi mới viết mà. Ay zaaa... Em sẽ sửa vậy! Em mún mọi người ủng hộ theo kiểu ăn gạch (đừng có nói em điên nghe chưa:curse:). Phải thế thì mới rút kinh nghiệm được chứ! Tất nhiên là với những cmt đúng thôi!^^ CHAP 2 Sau khi bước ra khỏi căn phòng tối tăm của mình, Ran lại cầm tay Conan rồi chạy xuống nhà. Dường như mọi thứ đã tươi sáng hơn sau khi Conan vào phòng mình, Ran cảm thấy càng thêm yêu quí cậu em trai thông minh, dễ thương của mình. Hôm nay là ngày họp lớp, tất cả học sinh lớp 11B trường Teitan sẽ họp mặt đầy đủ rồi cùng nhau đi ăn tối. Ai ai cũng hứa là sẽ đến. Chỉ có mình anh... - Shin-i-chi...Anh đâu rồi? Tiếng thì thầm một mình của Ran đang vang lên nhỏ nhẹ. Cô lại nhớ Shin, nước mắt đọng trên khóe mắt cô, những giọt nước mắt chan chứa nỗi yêu thương...Cô mong sao ngày mai anh ấy sẽ đến. "Tút...tút...tút" "Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được..." Ran nhẹ cụp điện thoại, thất vọng. Tại sao anh ấy không nghe máy? Tại sao không gọi điện cho mình chứ? Đồ ngốc? Những câu hỏi tràn trề trong tâm trí Ran, vẫn là nơi đó, nơi bóng tối bao quanh nhưng vẫn sáng chói bởi ánh trăng ngoài cửa sổ. Căn phòng chìm trong sự im lặng... dù tiếng khóc của Ran đã vang lên tự lúc nào?.. Ngoài cửa, vẫn là ai đó... vẫn đau buồn... khi nhìn Ran khóc... ***Tại nhà bác Agasa...*** - Shinichi? Cháu ở đây làm gì vậy? Conan không nói gì cả, cứ ngồi im lặng, vẻ buồn bã. Chợt một giọng nói quen thuộc chứa đựng sự lạnh lùng vang lên: - Cậu chỉ là một kẻ trốn tránh thôi! Muốn gặp cô ấy thì hãy đến đi! Tớ sẽ cho cậu... Chợt Conan ngẩng lên ngắt lời Haibara: - Không được! Tớ không thể đến đó! - Tại sao? - Haibara tò mò. - Nếu tớ xuất hiện... Ran sẽ lại giữ tớ lại... đến khi tớ phải ra đi... thì... cô ấy sẽ lại khóc mất! Tớ.. không muốn... - Còn hơn là để cô ấy lúc nào cũng nhớ cậu như vậy! Cậu gặp cô... sẽ giúp cô vui hơn! Cả Haibara, cả tiến sĩ Agasa đều nhìn Conan và im lặng, sự im lặng bao trùm cả căn phòng, không gì có thể hơn được nữa. Conan lại ngồi, cúi mặt xuống, buồn bã... ***Ngày họp lớp đã đến...*** Tất cả mọi người, ai ai cũng đến đông đủ. Chỉ vắng mặt mỗi anh... Ran nhìn xung quanh, có lẽ cô vẫn hy vọng anh sẽ đến một cách bất ngờ. Nhưng... càng hy vọng lại càng thất vọng... anh ấy thực sự không có ở đây. Ran lặng lẽ nở một nụ cười buồn... cô vô cùng nhớ Shin nhưng lại không thể làm gì ngoài... chờ đợi... - Đi nào Ran! Chúng ta ra công viên với cả lớp thôi nào! Ôi... tên đó không thèm đến sao? - Ừ... thôi, đi thôi Sonoko! Rồi, cô bạn kéo Ran đi luôn. Ran vẫn ngoảnh đầu lại, cô vẫn mong anh ấy sẽ ở sau mình ngay lúc đó. Đang lúc đã chạy xa trường học một quãng, Ran sắp ngoảnh đầu lên phía trước thì... Ai đó, ai đó đang đuổi theo Ran. Bình thường, sẽ là một cậu bé đeo kính dễ thương chạy theo, nhưng lần này... là anh ấy... - Ha... tệ thật... mình nhớ Shin đến nỗi tưởng tượng ra sao? - Ran vừa nghĩ vừa nhìn cái hình bóng anh mà cô nghĩ là tưởng tượng ra trong khi Sonoko vẫn kéo đi. - Ran! Hả? Không thể nào! Đó thật sự là Shin sao? Ran bỗng đứng lại làm Sonoko giật mình, cô dụi mắt, hình bóng Shin ngày một gần hơn, và... anh đến bên cô. Lúc này, Sonoko cũng rút. - Thật... sự là anh sao? Shinichi? Ran vừa mừng vừa ngạc nhiên và sắp khóc. - Ừ! Nghe nói hôm nay họp lớp. Anh biết là em sẽ khóc mà! Ran ôm chầm lấy Shin, không gì có thể tả được nỗi hạnh phúc của cô lúc này. Ôm Shin một hồi lâu, cô mới quay sang cáu gắt, và tung thêm vài cú karate: - Shinichi ngốc! Tại sao anh không gọi điện cho em chứ? Ngốc ngốc? Shin nhanh nhẹn nắm lấy bàn tay đang liên tiếp tung trưởng karate của Ran, kéo cô lại gần và... đặt một nụ hôn lên trán cô. Ran đỏ mặt tía tai, vừa vui vừa ngại. - Hôm nay anh về... chỉ muốn gặp em! Tối nay, anh sẽ đi phá án tiếp! Nghe câu nói này, Ran man mác buồn, nhưng rồi cô nhìn Shin và cười thật tươi: - Không sao! Em sẽ đợi anh nhé! Ngốc? Shin không trả lời, chỉ nắm tay Ran và đi. "Đúng là ngốc mà. Em chỉ cười cho anh đỡ lo thôi!" Ran nhìn Shin dịu dàng. Nghĩ thầm. Quả thực tối hôm đó thật vui, nhưng niềm vui đã vụt tắt khi Shin biến mất chỉ trong chốc lát. Nhưng... cậu bé đó lại xuất hiện. - Co...conan? Ha... lại thế nữa rồi! Anh ấy lại đi rồi đúng không? - Vâng... nhưng anh Shinichi bảo anh ấy sẽ quay lại vào một ngày nào đó! Nên... - Chị biết mà! Nói rồi, Ran lại nắm tay Conan và vui vẻ đi. Trời đã tối. Bầu trời đêm đầy sao trăng như một tấm vải lấp lánh kim tuyến phủ cả trái đất. Ran mỉm cười nhẹ nhàng ngước lên nhìn vầng trăng có in hình ảnh anh: "Tất nhiên rồi, anh phải quay về bên em chứ. Ít ra.. đó là điều em mong ước!" Hai hình bóng một nhỏ một to đang nắm tay nhau đi trong đêm. "Xin lỗi em! Ran! Nhưng anh sẽ trao cho em nụ hôn thật sự khi anh trở về..." HẾT CHAP 2 Hi hi, chẳng biết từ còn non như anh mori nói không. Nhưng em đã cố gắng hết sức rùi đó. Tuy nhiên, mọi người cứ thoải mái nhận xét nhá =) Thanks.
|
| | | HaibaCo
Tổng số bài gửi : 1102 Birthday : 07/06/1996 Age : 28 Đến từ : Friend of Detective Boys
| Tiêu đề: Re: [Long Fic] Em mong ước... 8/5/2012, 11:37 | |
| Temmmmmmmm . Bóc thôi. Giật luôn cái phong bì ) Anh thấy chap này hay hơn chap trước. Mọi thứ đều rất hấp dẫn. Tình tiết đơn giản nhưng tạo được sự lôi cuốn. Có vài câu tả tâm trạng với tả cảnh, anh rất thích. Chúc mừng em nhé =) Tuy nhiên anh lại thấy hơi lạ ở câu này - Trích dẫn :
- Những câu hỏi tràn trề trong tâm trí Ran, vẫn là nơi đó, nơi bóng tối bao quanh nhưng vẫn sáng chói bởi ánh trăng ngoài cửa sổ
Bóng tối bao quanh nhưng vẫn sáng chói? Anh chưa hiểu lắm Còn đoạn Ran gặp Shinichi, ban đầu Ran vui mừng, sắp khóc. Sau đó cô lại tung....karate??? Anh thấy nó không hợp với hoàn cảnh đó. Chỉ cần gắt gỏng là đủ chứ đâu cần tung chiêu đâu Nói chung là lần này anh thấy hay hơn rồi. Đó chỉ là ý kiến của anh thôi. Còn gì thì phải để nhà phê bình mor mới biết được Vote nhá :lol!: . Cố gắng post chap tiếp nha. Lần sau nên cho mỗi chap dài dài một tí, đọc cho đã mắt =) |
| | | Moon_loveConan^^
Tổng số bài gửi : 455 Birthday : 22/01/1999 Age : 25 Đến từ : Thế giới phép thuật
| Tiêu đề: Re: [Long Fic] Em mong ước... 9/5/2012, 15:52 | |
| CHAP 3 - Conan! Tỉnh lại đi! Conan! Tiếng gọi rối rít của Ran vang lên giữa đường phố, cô đang ôm chặt Conan. Cậu bé bị tai nạn giao thông, thoáng chốc, xe cấp cứu đã tới và đưa Conan vào bệnh viện. Ngoài phòng phẫu thuật, mọi người đang lo lắng vô cùng. Ai cũng đi đi lại lại, chỉ có Ran là đang khóc. Dù không muốn nhưng bà Eri vẫn phải lên tiếng: - Chuyện gì đã xảy ra vậy? Ran? - Dạ? À... Hic, tất cả là lỗi tại con thì Conan mới bị như vậy. Con không biết, vì lúc đó thấy đường vắng vẻ, con liền chạy ra nhặt chiếc khăn bị rơi, bỗng dưng có chiếc xe ô tô vùn vụt lao đến. Conan... thằng bé đã đẩy con ra và bị xe đâm. Hu hu, tại con... Ran đau đớn khóc òa, đúng lúc đó, bác sĩ từ phòng phẫu thuật bước ra. - Bác sĩ! Conan thế nào ạ? - Ran vội vã lo lắng hỏi. - Cả nhà hãy yên tâm. Cuộc phẫu thuật rất thành công! Nhưng vẫn chưa tỉnh lại. Mọi người hãy thường xuyên nói chuyện để Conan tỉnh lại trong thời gian sớm nhất. Người chủ xe đã trả tiền phẫu thuật cho bệnh nhân rồi. Chẳng chờ bác sĩ đi khỏi, Ran đã hồng hộc chạy vào phòng. Conan đang nằm bất tỉnh ở đó. - Conan! Chị đây! Chị xin lỗi! Xin lỗi Conan! Ran cầm chặt tay Conan và gục mặt khóc. Mọi người cũng để Ran một mình với Conan. Lúc này, Ran mới nén nước mắt vào trong, và... bắt đầu kể chuyện. Ran vừa kể vừa nhìn Conan, kể những kỉ niệm giữa cô và cậu: lần đầu tiên gặp mặt, những lần Conan cứu Ran, cả những lần bị Ran nghi ngờ, cô đều kể hết. Vừa kể... vừa khóc... Suốt mấy ngày liền, Conan trong tình trạng hôn mê. Cậu vẫn chưa tỉnh lại. Hằng ngày, Ran đều ở lại chăm sóc cậu cho tới tận tối, và ngủ ở đó luôn. Đêm hôm nay thật đẹp, trăng sao đầy trời làm nổi bật cái màu đen của màn đêm. Ran mở mắt, cô không thể ngủ được, cô đi nhẹ nhàng đến bên cửa sổ. Nhìn lại căn phòng, sao giống phòng cô ở nhà thế? Giờ đây, cả căn phòng chìm trong bóng tối, nhưng vẫn có ánh trăng soi vào từ phía cửa sổ, bóng Ran vẫn hiện ở nơi đó. Phía cửa sổ đầy ánh trăng rọi... - Shinichi! Anh có nghe em gọi không? Conan đã bị thế vì em, em biết làm sao đây? Cô lại khóc, khóc nức nở. Bàn tay nắm chặt vào nhau, cô lại nhớ anh... Chợt... ngoài cửa sổ, hình bóng anh hiện dần trong màn đêm. Lần này khác, Ran cứ ngỡ đó là Shin thật, cô vội vã chạy ra. Cái hình bóng Shin ấy đang dang tay ôm cô, Ran chạy dần dần về phía anh. Và... anh biến mất... Ran ngỡ ngàng nhìn lại xung quanh, chỉ có mình cô. Cô ngồi sụp xuống đất: - Lúc em ngỡ anh là tưởng tượng thì anh lại là thật. Còn lúc em tin anh là thật thì anh lại chỉ là tưởng tượng thôi sao! Đồ ngốc Shinichi! Xin anh hãy quay về đi! Bóng trăng soi sáng hình bóng đang ngồi gục mặt đau đớn của Ran. Dường như cả ông trăng, cả sao và những cái cây xung quanh cũng cảm nhận được nỗi buồn của cô. Gió như ngừng thổi, lá cây ngừng rung, chỉ để cho ánh trăng soi rọi và tiếng khóc của Ran vang lên trong đêm. Cảnh vật im lặng tràn trề nỗi nhớ thương và nước mắt của "thiên thần"... Vào phòng, Ran hoảng hồn. Conan biến mất rồi. Ran vội chạy khắp phòng, bật đèn, không thấy bóng dáng Conan đâu cả, cô chạy ra ngoài, gọi Conan thật to, ngẩng lên nhìn xung quanh, chỉ có mình cô. Conan? Em đâu rồi? Ran? Chị Ran? Chị đi đâu mất rồi? Cách đó khá xa (bệnh viện khá rộng mừ), Conan cũng đang hoảng hốt đi tìm Ran. Hai chị em đi tìm nhau trong đêm yên tĩnh. - Shinichi! Nếu anh ở đây, liệu anh có tìm thấy em không? Ran thầm nghĩ một mình. Bỗng dưng... - Chị Ran! Tiếng gọi quen thuộc từ xa khiến Ran giật mình, quay đầu lại, cậu bé xuất hiện ngay trước mắt cô. - Conan! Ran dang tay đón Conan, Conan cũng chạy ùa vào lòng Ran. Nước mắt chảy dài trên má cô. - Ôi! Conan! Chị xin lỗi! Conan nhìn Ran, rồi lấy tay lau nước mắt cho cô... như một người đàn ông. - Chị có biết không? Anh Shinichi đã giao cho em nhiệm vụ bảo vệ chị khi anh ấy vắng mặt, và em cũng đã hứa sẽ hoàn thành nhiệm vụ rồi, nên em phải làm cho tốt! Chị Ran ạ! Ran ôm chầm lấy Conan. Cô hạnh phúc vì Conan đã nói như vậy. Không phải hạnh phúc vì Conan, mà vì anh. Đối với Conan, chỉ có thể nói là cô mừng rỡ mà thôi. Bởi cô chỉ thấy "hạnh phúc" khi được ở bên anh. - Ừ ừ, chị biết rồi! Ran mới "mừng rỡ" cất tiếng. - Nhưng em tỉnh lại lúc nào? Mà sao em biết chị ở bệnh viện cùng em mà đi tìm thế? - Em tỉnh lại lúc chị đi khỏi, em thấy cái áo khoác của chị vắt trên thành giường! Trên đường trở về phòng bệnh, hai chị em vẫn nắm tay nhau, trò chuyện vui vẻ dưới ánh trăng. Vẫn là 2 cái bóng một to một nhỏ nắm chặt tay cùng bước đi... "Em có biết không? Mặc dù trong cơn hôn mê, anh vẫn cảm nhận được bàn tay em đang nắm chặt tay anh, vẫn cảm nhận được hơi ấm từ em, vẫn biết em đang khóc và vì thế... anh biết em đang ở bên cạnh anh. Khi hơi ấm ấy biến mất, tức là lúc em không ở bên anh, vì anh sợ em sẽ rời xa, nên mới tỉnh lại và chạy đi tìm đấy. Vì... anh luôn mong ước... em mãi ở bên anh mà. Lời nói lúc nãy chỉ là cái cớ thôi.Ran, em có biết không?..." Vẫn vậy thôi, Conan vẫn nhìn người con gái đang nắm chặt tay mình mà nghĩ như vậy. Cơn ác mộng đã qua, ngày mai sẽ là một ngày mới. Tràn trề tình yêu, niềm vui, nụ cười và cả sự chờ đợi, sự đau khổ và nước mắt... HẾT CHAP 3
|
| | | HaibaCo
Tổng số bài gửi : 1102 Birthday : 07/06/1996 Age : 28 Đến từ : Friend of Detective Boys
| Tiêu đề: Re: [Long Fic] Em mong ước... 9/5/2012, 16:26 | |
| Temmmmm!!! . Ừm. Anh lại thấy 1 chap hấp dẫn nữa. Anh có cảm giác như Ran có những lời nói thật sự của một người con gái khi xa người yêu. Cả Shin cũng có ý nghĩ rất "táo bạo" về Ran *mình nói hơi bị...sến quá mức* ) . Anh đoán rằng kết cục của câu chuyện là cặp đôi đó sẽ mãi mãi hạnh phúc bên nhau nhỉ Trước hết là khen như thế đã, bây giờ mới là...bình luận đây > Cái đoạn cuối chap 2 vào đoạn đầu chap 3 hình như có vấn đề. Cuối chap 2 có sự xuất hiện của Sonoko. Thế mà đến đoạn đầu chap 3, khi Conan bị tai nạn giao thông thì lúc đó Sonoko đâu. Sao tác giả không đề cập gì nhỉ? *Chắc là mình nghĩ đúng* Thứ hai là cái này - Trích dẫn :
- Mọi người cũng để Ran một mình với Conan. Lúc này, Ran mới nén nước mắt vào trong, và... bắt đầu kể chuyện
Kể chuyện? Kể chuyện cho ai? Không thể là mọi người rồi. Nếu mà kể chuyện cho Conan thì càng vô lí hơn vì em nói là Conan đang nằm bất tỉnh. Chẳng lẽ Ran...tự kể với chính mình sao Cuối cùng là cái này - Trích dẫn :
- Trên đường trở về phòng bệnh, hai chị em vẫn nắm tay nhau, trò chuyện vui vẻ dưới ánh trăng.
À thì sao ở đây lại có ánh trăng nhỉ. Trong bệnh viện...có trăng sao? Hay là ánh sáng của trăng lọt qua khe cửa sổ bệnh viện *Chắc là mình đi theo chủ nghĩa hiện thực nhiều quá nên không theo kịp chủ nghĩa lãng mạn của tác giả* PS: Mong em ra chap mới nhé =) . *Công nhận tốc độ post của tác giả...nhanh đáo để* |
| | | moringố
Tổng số bài gửi : 308 Birthday : 27/11/1991 Age : 32 Đến từ : The another world
| Tiêu đề: Re: [Long Fic] Em mong ước... 9/5/2012, 16:29 | |
| Anh vẫn chưa hiểu là em định viết fic kiểu gì vì đọc 3 chap đầu của em anh vẫn chưa đoán ra được mạch truyện, romance chưa thấy, tâm lí có nhưng chưa thực sự tạo ấn tượng (Cái này là ý kiến chủ quan thôi), mong chờ chap sau của em. |
| | | Moon_loveConan^^
Tổng số bài gửi : 455 Birthday : 22/01/1999 Age : 25 Đến từ : Thế giới phép thuật
| Tiêu đề: Re: [Long Fic] Em mong ước... 9/5/2012, 16:44 | |
| CHAP 4 Sau lần Conan bị tai nạn, mọi thứ đã trở về như thường. Trên con đường phố Beika, có một cô gái với mái tóc đen nhánh, lấp lánh dưới ánh mặt trời, tung bay trong gió mượt mà. Đôi mắt màu tím biếc long lanh đẹp vô cùng, cùng với bộ váy dài thướt tha như một quý cô. Đó là Ran. Cô đang ngồi trên ghế đá đọc sách. (Ai mún biết tại sao Ran ăn mặc như vậy?) Hôm nay, nhà Suzuki mở buổi dạ hội. Ran được Sonoko mời tới dự. "Cô nàng tiểu thư" muốn được khiêu vũ cùng "hoàng tử của những cú đá" - Makoto. Dù đã từ chối thế nào, Sonoko vẫn cứ nài nỉ khiến Ran phải tới dự. Nhưng, cô bạn thân đâu biết rằng, mình đang gây một nỗi buồn cho Ran, lại khiến Ran nhớ đến anh... Chiếc cổng biệt thự Suzuki mở ra, ai ai cũng có đôi có cặp. Họ đều là những công tử nhà giàu và những tiểu thư đài các. Chỉ có Ran là bước vào chiếc cửa với một thằng nhóc lớp 1 - Edogawa Conan. Ran ngồi một chỗ, cười tươi: - Conan! Em uống sinh tố dâu không? Nó rất thích hợp với vũ hội đấy! Conan không trả lời, thay vào đó, cậu đã vang lên một câu nói: - Thích hợp với tâm trạng buồn bã của chị thôi! Phải không chị Ran? Ran bàng hoàng, Conan nhìn cô chăm chú. Biết không thể lừa được cậu, Ran mới buồn bã: - Chị còn biết làm gì nữa ngoài buồn đây? Chị ước anh ấy xuất hiện ngay trước mặt chị! Nhưng mà ngốc thật, làm gì có chuyện đó nhỉ? Nói rồi, nụ cười trên khuôn mặt cô biến mất. Cô ngồi lặng im. - Em ra đây với chị một lát nhé! Một giọng nói kì lạ, chứa đầy sự lạnh lùng vang lên bên tai Conan. Cô gái ấy đội chiếc mũ che khuất cả khuôn mặt. Conan đi theo, không hiểu sao cậu có cảm giác gì đó thân quen ở cô gái này. - Nhận ra tớ không? Cô gái từ từ bỏ chiếc mũ ra khỏi đầu, cười bí ẩn. - Hai...Haibara? Tại sao...? Cậu... Dưới ánh trăng, hình bóng cô gái in trên mặt nước. Khuôn mặt xinh đẹp với mái tóc ngắn màu nâu óng ánh. Bộ váy càng tôn thêm vẻ đẹp quý phái, lạnh lùng của cô. Chỉ có thể nói rằng: cô còn xinh đẹp hơn cả Ran. - Phải! Chính là tớ! - Cậu... dám trở về như vậy sao? Cậu không sợ bọn chúng ư? - Tất nhiên tớ sợ, nhưng... tớ cũng muốn thử lòng dũng cảm của mình xem sao! Giống như cậu thôi! Này, cho cậu! - Hả? Đây là thuốc giải APTX 4869! - Ừ! Tớ biết cậu muốn nắm tay cô ấy và cùng chìm trong những bước khiêu vũ mà! Nhưng hãy chạy đi khi tiếng chuông đồng hồ vang lên nhé! Không cậu sẽ gặp rắc rối. Conan mừng rỡ vô cùng. Sau một đợt đau đớn và nóng ran tận xương cốt, Shinichi Kudo xuất hiện làm mọi người vô cùng ngạc nhiên. Anh tiến đến phía cô gái đang buồn một mình, uống sinh tố dâu. Anh giơ tay ra và cất tiếng: - Em có thể khiêu vũ với anh cả buổi tối không? Giọng nói thật quen thuộc làm Ran ngỡ ngàng nhìn lên. Cô xúc động đến phát khóc khi nhìn thấy Shin đang đứng ngay trước mặt mình: - Shin...i-chi? Anh... - Anh đến để khiêu vũ với "cô nàng mít ướt" mà! Ran mừng rỡ vô cùng. Điều ước của cô đã thành hiện thực. Shin nắm chặt đôi bàn tay trắng nõn nà của Ran, họ cùng chìm trong bước khiêu vũ và niềm "hạnh phúc". Ran cảm thấy thật hạnh phúc. Shin và Ran khiêu vũ thật đẹp. Vẻ khôi ngô và tự tin của Shin với vẻ xinh đẹp có chút ngại ngùng của Ran làm nổi bật cả sân khiêu vũ, mọi người đều hướng mắt nhìn họ. Trông họ như một đôi uyên ương vậy. - Anh lạ thật! Cứ thoắt ẩn thoắt hiện là sao hả? Có biết là em nhớ anh từng giây phút không? - Anh biết chứ! Và vì thế anh mới ở đây! Ran mỉm cười nhẹ nhàng với hai gò má đỏ hồng trông thật đáng yêu. Nhưng... nghĩ đến lúc phải rời xa Shin, cô lại buồn không chịu được. Mặc dù vậy, cô vẫn cười khi ở bên anh, để anh có thể ra đi mà không lo lắng. Haibara đang hướng mắt về phía họ. - Ngốc thật! Cậu yêu cô ấy đến mù quáng mất rồi! Kudo. Cô ngồi một mình. Khuôn mặt không có cảm xúc làm cô thật xinh đẹp lạnh lùng. "Coong....coong...coong..." Đồng hồ điểm 12 giờ đã kêu lên inh ỏi. Shin chợt nhớ tới lời Haibara. Anh vội vã chào tạm biệt Ran và chạy khỏi cửa mặc cho Ran đuổi theo sau. - Shinichi! Đợi đã! Shin không quay đầu lại. Bởi anh sợ, nếu làm vậy thì sẽ không thể cất bước đi được nữa. Shin vội nấp vào sau cái cây cổ thụ gần đó, sau cảm giác đau đớn và nóng ran đến xương tủy đó, Shinichi lại biến mất. Cậu bé đeo kính ấy lại xuất hiện... Ran sới bộ váy dạ hội chạy giữa đêm trăng như nàng công chúa, tòa biệt thự và cái hồ nước trong vắt in bóng những ánh sao lấp lánh khiến quang cảnh như trong chuyện cổ tích. Từ khi gặp Shinichi, Ran đã quên mất một điều: Conan đâu rồi? Ran chạy đi tìm. Cô không biết mình đang tìm Shin hay là tìm Conan nữa, cô cứ chạy đi. Quá mỏi chân với đôi giày màu trắng của mình, Ran ngồi nghỉ một lúc nhưng vẫn nhìn xung quanh tìm ai đó. Ngồi một lúc, cô muốn đứng lên. Chợt bàn tay giơ ra. Ran tưởng là Shin, ngước lên nhìn, thì ra... là Conan. Ran cũng đặt bàn tay mình lên tay Conan. Conan đỡ Ran đứng lên. - Shinichi đâu rồi? - Hôm nay anh ấy đến chỉ để khiêu vũ với chị, 12 giờ buổi khiêu vũ kết thúc thì anh ấy cũng phải đi ạ! Bên trong đang tổ chức tiệc đứng, mình vào thôi chị Ran! - Đâu nhất thiết phải vội vã như vậy chứ! Đâu cần phải đi nhanh như vậy, chỉ chào tạm biệt rồi biến mất luôn sao? Shinichi? Conan lại nhìn đôi mắt đẫm nước của Ran, cậu nhẹ nhàng cất tiếng: - Anh ấy sẽ quay lại mà chị! Một ngày nào đó... Chị phải tin tưởng anh Shinichi chứ! - Tất nhiên chị tin anh ấy. Chỉ là chị... muốn được ở bên anh ấy lâu hơn! Nói rồi, Ran lại dắt Conan vào biệt thự. Chiếc cửa tràn đầy ánh điện mở rộng như để chào đón hai chị em. " Mặc dù quãng thời gian ấy thật ngắn ngủi, nhưng nó làm em hạnh phúc đến chết đi được. Anh chắc chắn sẽ lại mang cảm giác đó đến với em chứ? Shinichi à, hôm nay điều ước của em đã thành hiện thực ngay khi cô gái bí ẩn đó xuất hiện, cô ấy có phải bà tiên không anh...?" Trong khi ngủ, Ran đã nghĩ như vậy đó. Kết thúc cho một "đêm cổ tích". HẾT CHAP 4 |
| | | Moon_loveConan^^
Tổng số bài gửi : 455 Birthday : 22/01/1999 Age : 25 Đến từ : Thế giới phép thuật
| Tiêu đề: Re: [Long Fic] Em mong ước... 9/5/2012, 16:48 | |
| Thật ra em cũng không có nhiều kiến thức về cách đặt tên fic và cả nội dung phù hợp, nên mỗi chap sẽ có một sự việc về ShinRan khác nhau, và mỗi chap đều có ai đó đề cập đến "Tôi mong ước..." gì đó để có liên quan đến tên fic tui ạ. Có lẽ anh thấy không vừa ý nhưng những ý trên đều là em đã cố hết sức rùi. Nhưng mà, anh cứ thoải mái mà cmt nhé. Để em viết fic sau tốt hơn. =) Em là không hay tự ái mà^^ |
| | | HaibaCo
Tổng số bài gửi : 1102 Birthday : 07/06/1996 Age : 28 Đến từ : Friend of Detective Boys
| Tiêu đề: Re: [Long Fic] Em mong ước... 9/5/2012, 20:19 | |
| Con tem thứ 3 rồi . Bóc tem...mỏi cả tay . Đúng là tác giả chưa có liên kết các chap với nhau. Nhưng mà nếu em thấy hài lòng thì đã thành công rồi đó =) . Tuy nhiên chap này anh thấy cũng tạm ổn. Nhưng anh lại có thắc mắc vài chỗ. Thứ nhất là Conan quay trở lại là Shinichi. Anh nghĩ em nên miêu tả thêm về cuộc khiêu vũ của 2 người họ. Ran rất mong gặp được Shin mà em chỉ lại nói cảm xúc của Ran có một tẹo trong cuộc khiêu vũ đó thôi. Thành ra anh thấy giống như bị đứt quãng giữa chừng vậy =) - Trích dẫn :
- Shinichi à, hôm nay điều ước của em đã thành hiện thực ngay khi cô gái bí ẩn đó xuất hiện, cô ấy có phải bà tiên không anh...?
Anh chưa hiểu câu đó lắm PS: Ráng post chap nữa nhé em. Anh thích nhất là những câu miêu tả quang cảnh của em đấy |
| | | Moon_loveConan^^
Tổng số bài gửi : 455 Birthday : 22/01/1999 Age : 25 Đến từ : Thế giới phép thuật
| Tiêu đề: Re: [Long Fic] Em mong ước... 9/5/2012, 20:25 | |
| Câu đó là mấy cái hồi suy nghĩ miên man linh tinh của Ran thôi mừ^^ "cô gái bí ẩn" tức chỉ Haibara, (Ran đâu có biết đâu), "bà tiên" là cho nó giống trong cổ tích thôi ấy mà. Nếu anh để ý kĩ, sẽ thấy giống chuyện Cô bé lọ lem, chỉ là ngẫu nhiên thui, lúc đọc lại em mới để ý đó. Ngày mai em sẽ post típ, hum ni đã viết 2 chap rùi. E đang triển khai ý tưởng. Cách viết của e là mỗi chap một nội dung cho thú vị, chứ dài liền thì e không nghĩ được với lại tạo nhàm chán lắm. Đó là e nghĩ vậy. |
| | | Milky
Tổng số bài gửi : 1125 Đến từ : Tiểu bang Im re, Đại bang Trịch vía, CFC ~
| Tiêu đề: Re: [Long Fic] Em mong ước... 10/5/2012, 06:20 | |
| Sr Mun nha, bây giờ ss mới vô cm fic của em được == Ss thích mấy ý tưởng fic thuộc dạng *hồn nhiên trong sáng* thế này *loại fic mà có cắn gãy bút mình cũng viết không nổi T_T*. Giọng văn của em cũng càng ngày càng mượt, tâm lý cũng khá sâu sắc. Tuy nhiên, theo ss thấy...tâm lý nhân vật của em...hơi ít >"< *sr, chắc tại ss ham hố quá ^^*. Cố gắng phát huy em nhé! Quăng gạch đã đời rồi...quăng nốt cho chủ fic cái vote rồi ôm dép chuồn |
| | | moringố
Tổng số bài gửi : 308 Birthday : 27/11/1991 Age : 32 Đến từ : The another world
| Tiêu đề: Re: [Long Fic] Em mong ước... 10/5/2012, 10:07 | |
| Bình thường anh com fic bao giờ anh cũng đứng trên góc nhìn của một Reader để com nhưng hôm nay anh phá lệ làm writer để com fic cho em. Về chap thì anh thấy không có vấn đề gì, giọng văn mượt, tâm lí nhân vật rất tốt, mặc dù em cho tình huống hơi đột ngột và hụt hẫng nhưng nhìn chung là được. Em bảo mỗi chap sẽ có một sự việc khác nhau liên quan đến ShinxRan thì anh khuyên em đừng viết long fic, hãy để nó là shot-fic thì hay hơn, vì long-fic cần có một nội dung rõ ràng , mạnh truyện cố định xuyên suốt cả fic, kiểu mỗi chap một tình huống chỉ hợp với Action, không hợp với Romance một tí nào cả. Đó là một số nhận xét của anh, mong em đọc và tham khảo |
| | | Anger_l0v3
Tổng số bài gửi : 10
| Tiêu đề: Re: [Long Fic] Em mong ước... 10/5/2012, 15:27 | |
| Em cứ viết đi kệ xác ông anh của chị, vote cho em nhá |
| | | Moon_loveConan^^
Tổng số bài gửi : 455 Birthday : 22/01/1999 Age : 25 Đến từ : Thế giới phép thuật
| Tiêu đề: Re: [Long Fic] Em mong ước... 10/5/2012, 21:26 | |
| Kệ sao được hả chị. Bởi anh í nói đúng lắm, em còn phải học hỏi nhìu =) Dù gì em cũng mới 13 tủi, còn non lắm.^^ Nhưng thui, đã lỡ viết rùi, em sẽ cố hoàn thành nốt theo ý của em. Đến fic sau sẽ tổng kết tất cả những gì mọi ngừi góp ý vậy. CHAP 5 - Tớ không biết! - Sao lại thế hả? Hắn đã đi cùng với một cô gái đấy. Sao cậu lại không biết chứ? Trong căn biệt thự nhà Suzuki tại phòng của "cô nàng" Sonoko, Ran đang ngồi thẫn thờ dưới những lời nói không thể tin được của cô bạn. Nhưng, thứ làm Ran sốc nhất, chính là bức ảnh chụp anh... và một cô gái... Bức ảnh in hình một người con trai giống hệt Shin đang đi cùng một cô gái, nhưng bị khuất mặt. Muốn phủ nhận sự thật, Ran liền cất lên giọng nói: - Có lẽ là người giống người thôi. Shinichi đang phá án mà! Với lại... tớ tin anh ấy! - Thật là...! - Sonoko không hiểu Ran nghĩ gì mà lại có thể bình thản đến vậy, cô bạn vô cùng bực tức. Vài giờ sau, Ran từ biệt thự ra về. Đến cổng, đằng xa phía chiếc cửa lớn, Sonoko vẫn vẫy tay tạm biệt cô. Mặc dù cô rất tin tưởng Shin, nhưng khi nghĩ lại tấm ảnh đó, thì cô lại nôn nao không chịu được. Đó có thật sự là Shin? Khi nghĩ đến câu hỏi đó, Ran lại suy nghĩ miên man: Không lẽ anh ấy đã thay đổi? Anh ấy đã yêu người khác?... Hàng vạn câu hỏi nghi ngờ. Bỗng dưng, chợt như cái gì đó làm cô thức tỉnh, Ran vỗ vỗ đôi má và tự nhủ rằng: nhất định phải tin tưởng Shin. Dù cái gì đang diễn ra đi chăng nữa... Vừa đi, cô vừa mỉm cười, đôi má hơi ửng hồng vừa nghĩ đến những câu nói mà Shin và Conan đã nói với mình trong quá khứ: "Một ngày nào đó, dù có chết anh ấy cũng quay về, anh ấy muốn chị đợi đến lúc đó"; "Em có thể tin tưởng anh được không?"; "Anh sẽ quay về gặp em trong thời gian sớm nhất, em nhất định phải đợi anh"... Cô cảm thấy hạnh phúc. Về tới nhà, cô lại lên căn phòng của mình. Bóng tối vẫn bao phủ xung quanh cho đến khi tiếng "tạch" vang lên. Khác với mọi lần, Ran không ngồi trong bóng tối u buồn dưới ánh trăng ngoài cửa sổ nữa, mọi việc đã tươi sáng hơn rất nhiều dù trong lòng cô vẫn rất nhớ Shin. Cô ngả mình xuống giường thoải mái. Nhắm mắt vào, hình ảnh anh lại hiện ra. Mở mắt ra, anh vẫn hiện ra dưới ánh sáng của bóng đèn. Tự dưng... Ran lại nghĩ về bức ảnh. Cô vẫn còn cảm thấy không an tâm về tình cảm của Shin. Rồi, cả đêm hôm đó, trời mưa. Kì lạ thật! Thiên nhiên như muốn đùa cợt với tâm trạng của Ran. Những lúc cô buồn, thì bầu trời đêm thật lấp lánh với hàng ngàn ngôi sao và được tỏa sáng bởi ánh trăng huyền ảo, hắt vào tận cửa sổ phòng cô. Vậy mà, hôm nay, tâm trạng cô rất vui và không đến nỗi tệ như vậy, trời lại mưa tầm tã suốt đêm. U ám... Mưa rơi "lách tách lách tách", hòa vào niềm suy nghĩ của Ran... - Shinichi! Không phải em không tin anh! Nhưng để khẳng định, em vẫn phải điều tra một chút! Đừng giận em anh nhé! Ran thì thầm một mình. Khi đó, trời cũng đã sáng và mưa cũng đã tạnh hẳn. Cô đi thong thả ra đường đến công viên Tropical Land - nơi mà ngày xưa cô và Shin thường đến đây chơi. Bỗng dưng, cảnh vật mờ dần, nước đọng trên đôi mắt Ran... khi cô nghĩ về ngày đó... Đó là ngày cô cảm thấy đau đớn nhất, là ngày cô hối hận nhất trong đời. Bởi chính ngày hôm đó, Shin - người con trai cô yêu thương nhất đã rời xa cô. Chỉ để lại cho cô nỗi nhớ mong khôn xiết, nước mắt và nỗi đau thương. Chợt, cô giật mình, ngoảnh đầu lại. Là họ, họ đến rồi. - Đợi đã! Cậu bạn kia...! Người con trai quay lại khiến Ran sửng sốt. Thật là giống anh! - Chuyện gì thế? Cô bạn? Bỗng nhiên, cô gái đứng cạnh cậu liền quay sang gắt gỏng và đấm vào đầu cậu một cái: - Đồ ngốc này! Cậu đừng có suốt ngày dán mắt vào gái như vậy chứ! Hả...? Lần này, đến cô gái cũng phải ngỡ ngàng khi nhìn thấy Ran đang đứng đằng sau. Cô gái tiến lại gần Ran, dí sát mặt vào Ran. Họ thật giống nhau. - Tớ là Aoko! Cậu là...? - Ran. Cứ gọi tớ như vậy! - Ran trả lời một cách vô thức khi nhìn thấy Aoko. - Này, Kaitou! Cô ấy giống tớ quá! Ngay lập tức, chàng trai chạy lại gần với vẻ mặt cau có và tỏ ra không mấy ngạc nhiên khi thấy Ran giống cô bạn của mình đến vậy: - À. "Nữ hoàng Karate" đây sao? Trông cô hiền hơn khi ở trên báo! - Cậu là kaitou sao? Cậu giống Shinichi thật đấy! Cậu biết tớ chắc chắn sẽ biết Shinichi! - Ờ. Cậu thám tử lừng danh mất tích đó hả? Cậu trả lời với vẻ chán nản. Quay sang Aoko: - Thôi, đi đi. Muộn rồi! Không thì không xem được mất! - Muộn gì? Mà xem cái gì? - Aoko tò mò. - Ôi, chỉ còn 5 phút nữa thôi! Đi thôi nào! Tạm biệt nhé nữ hoàng karate. Nói rồi, Kaitou cầm tay Aoko kéo đi mất, bóng hai người khuất dần đằng xa. Ran đứng nhìn theo họ, cười thầm: "Họ thật giống mình và anh ấy. Giống thật đó" Cô cảm thấy thật hạnh phúc bởi vì, đó không phải là anh. Ran muốn biết người con trai trong ảnh là ai, thật ra không phải vì cô không tin tưởng Shin, chỉ vì tò mò, hiếu kì. Đơn giản vậy thôi...Chỉ là... Ran không nhận ra điều đó trong trái tim mình... Bởi vì... trong trái tim cô, luôn tràn ngập hình ảnh của anh, luôn chứa chan tình yêu thương da diết đối với anh, niềm tin tưởng vô tận và nỗi mong ước anh luôn ở bên cô... "Chúng ta chắc chắn sẽ gặp lại. Ran Mori. Và cả cậu nữa... Shinichi Kudo." Dù đã chia tay Ran được 3 phút, đang trong lúc chạy hồng hộc cùng Aoko, Kaitou thầm nghĩ cùng nụ cười tự tin giống một ai đó... dưới ánh trăng huyền ảo hằng đêm khi kho báu xuất hiện... HẾP CHAP 5
|
| | | HaibaCo
Tổng số bài gửi : 1102 Birthday : 07/06/1996 Age : 28 Đến từ : Friend of Detective Boys
| Tiêu đề: Re: [Long Fic] Em mong ước... 10/5/2012, 22:17 | |
| Tem! Bóc thôi. Lần này com ít thôi vì anh sắp phải...đi ngủ rồi. Nói chung là rất hay. Nhưng mà anh thấy không được hay bằng lần trước hay sao ấy. Thế cảm xúc hơi thiếu thiếu thế nào ấy PS: Lần sao anh sẽ com tiếp. Bây giờ bị bắt đi ngủ rồi . Mau ra chap mới nhá =) |
| | | Milky
Tổng số bài gửi : 1125 Đến từ : Tiểu bang Im re, Đại bang Trịch vía, CFC ~
| Tiêu đề: Re: [Long Fic] Em mong ước... 11/5/2012, 09:11 | |
| Ss vô fic em...ném đá tiếp đây ^^ Ss thích cái nội dung của chap này...nhưng mà thấy nội tâm Ran thay đổi nhanh quá. Không biết có phải là nói quá không nhưng ss thấy chap này em viết hơi...hời hợt thì phải *có lẽ ss quá kĩ tính trong mấy vấn đề liên quan tới nội tâm, mặc dù chính mình viết cũng chả hay ho gì ==*. Em nên đặt mình vào hoàn cảnh của Ran lúc đó, có lẽ nội tâm của em sẽ phong phú hơn ^^ P/s: em viết thế này là khá chắc tay rồi đấy... Fic đầu tay của ss viết vào đầu năm nay... sad fic mà giờ đọc lại cười lăn cười lộn do sến quá độ == |
| | | Anger_l0v3
Tổng số bài gửi : 10
| Tiêu đề: Re: [Long Fic] Em mong ước... 11/5/2012, 10:38 | |
| Một lời khuyên nhỏ chị dành cho em là nếu viết mỗi chap một sự việc thì cố gắng kéo dài chap ra, tình huống tạo ra tốt nhưng cách giải quyết của em lại quá non tay, có thể là em giống H2O, mạnh về tình cảm và nội tâm nhân vật nhưng yếu về nút thắt và cách giải quyết. Thôi, vote cho em, cố gắng hơn vào chap sau nhé |
| | | Moon_loveConan^^
Tổng số bài gửi : 455 Birthday : 22/01/1999 Age : 25 Đến từ : Thế giới phép thuật
| Tiêu đề: Re: [Long Fic] Em mong ước... 11/5/2012, 18:18 | |
| Em có đặt vào hoàn cảnh của Ran rồi, (cũng đã góp ý với Haibaco đối với fic của anh ấy về Haibara), nhưng phải nói là hôm qua, tâm trạng em đang không tập trung cho lắm. Thôi, để tối nay bù nhá^^
|
| | | Moon_loveConan^^
Tổng số bài gửi : 455 Birthday : 22/01/1999 Age : 25 Đến từ : Thế giới phép thuật
| Tiêu đề: Re: [Long Fic] Em mong ước... 11/5/2012, 21:30 | |
| Đến giờ bù rồi^^ (cả nhà thứ lỗi nếu vẫn không hay) ChAP 6 "Tít".. Một âm thanh vang lên từ chiếc máy ảnh của Sonoko đang ở trên tay Ran, cô vừa mỉm cười vừa xóa bức ảnh của đôi bạn giống anh và cô như đúc. Ngoài trời đang mưa rất to. Bầu trời u ám làm tâm trạng con người cứ cảm thấy man mác buồn một cách khó hiểu. Kể cả Ran... Vẫn vậy, Ran cầm chiếc ô đi trong mưa đến cổng lớn, đằng xa, Sonoko vẫn vẫy tay chào tạm biệt cô. Đường phố hôm nay thật vắng vẻ. Chỉ có vài người ngồi chờ xe bus, có lẽ ai cũng ghét mưa chăng? Mưa như một bức màn mỏng mát lạnh bao trùm cả không gian. Giữa bức màn đó có một cô gái xinh đẹp nhưng ăn mặc rất giản dị mà vẫn toát lên vẻ dễ thương với chiếc ô màu hồng cầm trên tay... giống như một thiên thần...Đó là Ran. Bỗng nhiên, dừng lại. Cô lại suy nghĩ điều gì đó. À! Hóa ra không phải suy nghĩ, mà là mong muốn của cô: dưới chiếc ô, cô cùng anh đi bên nhau dưới trời mưa, bầu trời u ám và cơn mưa sẽ biến thành niềm hạnh phúc vô tận cùng với hơi ấm áp từ anh, vậy thì thật là thích. Ran muốn vậy đó. Ngẩng lên, cô lại đi tiếp, mong muốn tan biến vì cô biết nó sẽ không thành hiện thực dù chỉ là một mong ước rất nhỏ nhoi. Ran dừng chân trước cổng công viên Tropical Land dưới mưa, một mình. Công viên đóng cửa, quanh đó cũng chẳng có ai cả. Cảnh vật như chỉ có mình Ran cô đơn cùng với những giọt mưa nặng hạt rơi "lộp bộp" trên chiếc ô... Hòa cùng mưa là giọt nước mắt của cô. Không biết do mưa buồn hay do nỗi nhớ mà Ran khóc nữa. Cô nhận ra điều đó khi hình bóng anh xuất hiện trong mưa, trong trí tưởng tượng của cô. Anh mặc quần áo giống ngày hôm đó. Dù biết chỉ là hình ảnh tưởng tượng, nhưng hình ảnh đó đang cười với cô, như muốn cô lại gần. Ran không thể cất bước, vì khi đó, anh sẽ biến mất. Càng nhìn khuôn mặt anh, những giọt nước mắt lại tuôn ra ào ào, giống như mưa. Nhưng... không thể khống chế được bản thân, cộng thêm nỗi nhớ và mong muốn cùng anh đi dưới mưa, Ran bắt đầu tiến về phía hình ảnh anh... Anh vẫn cười tươi với cô. Trông thật ấm áp... Ran khẽ đưa tay ra như để anh đón lấy tay cô, nhưng... anh lại biến mất rồi. Tình yêu và nỗi nhớ thương của Ran đang làm cô nghĩ anh là thật, nên cô giật mình khi thấy vậy. Cô vội vã nhìn xung quanh, gọi: -Shinichi! Anh đâu rồi! Shinichi? Shinichi? Cô cứ gọi tên anh, tiếng gọi áp vào những hạt mưa, vang động cả không gian im lặng, đọng lại trong không khí. Ran ngồi sụp xuống, cô thất vọng và đau buồn tới mức bỏ cả chiếc ô xuống đất để gục mặt khóc. Ran không còn nghĩ được gì nữa. - Em nhớ anh lắm! Shinichi! Làm ơn, hãy xuất hiện đi mà! Em muốn nghe tiếng nói của anh, muốn nhìn thấy khuôn mặt anh! Shinichi! Cô cứ ngồi thủ thỉ một mình, khóc đau khổ mặc cho những hạt mưa làm ướt hết mình. Hình bóng nhỏ bé của Ran mờ mờ ảo ảo trong làn mưa trắng xóa giữa đường phố, trước "nơi gợi lại ký ức đau khổ" ấy. Chỉ còn mình Ran, mưa và nước mắt... Thật đau đớn... Chờ đợi Shin đã khiến cô cảm thấy vô cùng đau đớn, trái tim như muốn xé ra từng mảnh, xương cốt như muốn tan ra. Cô quá nhớ anh. "Bịch bịch..." Tiếng chân ai đó đập mạnh vào nền nước, Ran mặc kệ cho đến khi nghe thấy giọng nói quen thuộc: - Chị Ran! Chị Ran! Đó là Conan. Ran từ từ ngẩng đầu lên, đôi mắt vẫn còn ngấn lệ, cô thấy hình bóng nhỏ bé của Conan trong mưa đang tiến lại gần một cách vội vã. "Hộc hộc..." - Tiếng thở từ Conan đã gần ngay Ran, cậu đang đứng đó. Nét mặt đầy lo lắng và che ô cho Ran. - Sao chị lại khóc thế? Sao lại ngồi trong mưa? Mà tại sao lại là nơi này chứ? - Chị xin lỗi! nhưng mỗi lần đi quan chiếc cổng Tropical land này, chị không thể không khóc được. Anh ấy vừa mới ở đây đấy Conan! Nhưng lại chạy đi đâu rồi không biết. Ran vừa nói vừa nhìn xung quanh, cô đang diễn kịch trước mặt Conan - cậu bé thông minh này. Tất nhiên, điều đó sao qua mắt được cậu. Đau quá! Tại sao mình đau thế này! Trong lòng Conan đang vang lên những lời đó khi thấy Ran như vậy, chúng xuất phát từ trái tim. Đau lòng quá... Conan rất muốn khóc, nhưng cậu không thể. - Mình về thôi chị Ran! - Ừ! Rồi Conan đỡ Ran đứng dậy, cô dường như không còn sức để đi nữa. Vừa mới đứng thẳng một chút, cô nhìn lại chỗ hình ảnh anh xuất hiện lúc nãy, nước mắt lại rơi, hòa vào mưa, vào trái tim đau đớn của cậu bé đứng bên cạnh. "Bịch..." - Ran! Ran! Tỉnh lại đi! Ran ngất xỉu, cô đã khóc dưới mưa quá lâu. Đôi mắt vẫn còn hơi mở, nhưng kì lạ thay, cô thấy... - Shinichi! Cuối cùng anh cũng đã đến rồi! Ran thì thầm nhưng đủ để Conan nghe thấy, rồi xung quanh tối đen. Đôi mắt nhắm chặt, khuôn mặt lộ rõ vẻ buồn bã, nước mắt vẫn rơi. Khi Ran tỉnh lại, trời đã nắng chang chang sau trận mưa lớn đó. Trận mưa thấm đầy nước mắt của cô. - Chị tỉnh rồi hả? Thấy trong người thế nào? - Cảm ơn em! Chị khỏe rồi! - Lúc nãy anh ấy có đến đó chị. Em gọi cho anh ấy và bảo chị bị cảm lạnh, anh ấy tức tốc đến ngay và để một hộp quà trên bàn. Sau đó lại đi luôn! Ran ngỡ ngàng, cô vô cùng hối tiếc vì đã không gặp được anh ấy. Conan đưa cho Ran gói quà và lặng lẽ rời khỏi phòng. Wow! Đáng yêu quá! Ran kêu thốt lên khi thấy trong hộp là một con gấu bông mặc quần áo Sherlock Homels. Có một tấm thiệp ghi rằng: "My angel. Em chắc chắn phải đợi anh, phải tin anh và đừng có bao giờ đứng dưới mưa nữa. Nếu không anh sẽ phạt em." Lời lẽ trong thiệp thô lỗ, cộc lốc nhưng chứa chan tình yêu nồng ấm của anh. Ran thấy thật hạnh phúc. Mặc dù, trước đó, trời đã mưa rất to với bầu trời u ám, với nỗi nhỡ và nỗi đau khôn xiết. Nhưng giờ, đã bù được khoảng thời gian đáng sợ đó rồi. "Cảm ơn anh, Shinichi!" Ran ôm chặt con gấu bông và thầm nghĩ,mỉm cười. Chiếc cửa hé mở, cậu bé đeo kính cũng thấy vui khi nhìn thấy nụ cười của cô. - Conan! Em có muốn đi siêu thị với chị không nào? Tối nay chúng ta làm tiệc nhé! Ran cười rất tươi và trong tay vẫn ôm chặt con gấu Sherlock Homels của anh. Cô lại kéo Conan đi cùng. Ngoài đường lúc này, mọi người đã đi lại đông vui, ánh nắng tỏa lên mọi vật, làm chúng tràn trề sức sống, làm những hạt mưa còn đọng trên lá cây long lanh, làm mái tóc Ran óng ánh. Bầu trời trong xanh, làn mây trắng lững lờ trôi. Có một cây cầu bảy sắc vắt ngang làm cảnh vật thật thơ mộng. Niềm vui,niềm hạnh phúc thể hiện trên khuôn mặt cô, thiên nhiên cũng hòa vào nụ cười của Ran. Tay Ran nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Conan. Cậu đang chăm chú nhìn Ran, trái tim sau khi tan vỡ ở trận mưa trước đó đã lành lại bởi nắng, cầu vồng và nụ cười trên đôi môi cô. "Thật tốt vì em đã cười!" Cậu thanh thản nghĩ. Chỉ có từng đó từ thôi cũng đủ chứng minh cậu yêu Ran nhường nào. Yêu hơn bất cứ ai trên thế gian này... "Người có thể làm em đau khổ, làm em hạnh phúc, làm em khóc chỉ có mình anh thôi!" Ran ngước lên nhìn cầu vồng đang lấp lánh dưới ánh nắng vừa cười vừa nghĩ. HẾT CHAP
|
| | | HaibaCo
Tổng số bài gửi : 1102 Birthday : 07/06/1996 Age : 28 Đến từ : Friend of Detective Boys
| Tiêu đề: Re: [Long Fic] Em mong ước... 11/5/2012, 21:53 | |
| Bóc tem nào. . Chap này thật sự hay rồi đấy. Anh vẫn ấn tượng những câu văn tả cảnh vật với câu tả nột tâm Ran. Chúc mừng em. =) Chap này em viết dài hơn rồi nhỉ. Hi vọng lần sau em sẽ phát huy như thế nữa. *Mình thật sự thích rồi đấy* . Ôi. Tốc độ post của tác giả nhanh quá đấy. Sợ anh không theo kịp để com thôi ) . Bài hay thế này...phải cho "+" thôi |
| | | Milky
Tổng số bài gửi : 1125 Đến từ : Tiểu bang Im re, Đại bang Trịch vía, CFC ~
| Tiêu đề: Re: [Long Fic] Em mong ước... 11/5/2012, 22:57 | |
| Bé Mun của ss...chap này lên tay lắm rồi đó *chúc mừng nha...nhưng đừng có chủ quan khinh địch em nhá * Chị thấy thích mấy cảnh tả nội tâm Ran rồi đấy ^^. Chị còn phải học tập em nhiều ở màn "tả cảnh ngụ tình" đó Phát huy nha em ^^ @anh Kev: thế thì từ hôm trước tới giờ anh toàn - bé hả? |
| | | Moon_loveConan^^
Tổng số bài gửi : 455 Birthday : 22/01/1999 Age : 25 Đến từ : Thế giới phép thuật
| Tiêu đề: Re: [Long Fic] Em mong ước... 12/5/2012, 21:04 | |
| CHAP 7 Bình thường, nắng vàng rực rỡ, làm mọi vật tràn đầy sức sống. Nhưng mà hôm nay, nắng vàng chói chang, nóng nực làm mọi vật tưởng như khô héo. Đó cũng là lúc mùa hè đầy mong đợi đã đến... Hôm nay là ngày cuối năm học, cả lớp đã chụp ảnh kỉ niệm và treo lên tường, đóng khung rất đẹp. Thành viên của lớp 11B đều có mặt, chỉ có mình anh là không đến... Ran lại nghĩ về hôm họp lớp, hôm nay cũng chẳng khác gì... Mong muốn Shin lại xuất hiện như đợt đó lại dâng trào. Nhưng rồi cũng nhanh chóng vụt tắt. Bức ảnh của lớp lại chỉ thiếu có mình anh. Dưới nắng vàng chói chang, oi ả, Ran đi chầm chậm. Cô nhìn lên màu xanh trong của bầu trời: - Hè ư? Cũng chẳng có ý nghĩa gì hết! Bởi vì, anh không ở bên cô, nên vì thế, mùa hè lại càng kinh khủng hơn đối với Ran. Vì ngày ngày, không được gặp bạn bè để có thể quên đi nỗi nhớ anh. Những bước chân chậm rãi của Ran cũng đưa cô tới nhà, nhưng lần này khác với mọi hôm. -Chị Ran! Chị về rồi! Ngày mai là được nghỉ hè rồi nhỉ? Sướng thế! Conan đang tươi cười đứng trước cửa đón Ran. Nụ cười hồn nhiên của thằng nhóc lớp một như một liều thuốc kỳ diệu xua tan mọi nỗi buồn trong Ran. - Ừ! Conan thích hè lắm hả? - Ran tươi cười đáp lại. - Vâng ạ! Như mọi khi, chúng ta... - Mọi khi? - À, vâng! Như mọi khi, em sẽ được ăn kem! - Ừ! Nói rồi, hai chị em cùng đi vào nhà, thoát khỏi ánh nắng chói chang nóng nực bên ngoài. "Như mọi khi, chúng ta sẽ lại vui đùa cùng nhau: đi du thuyền, đi bơi và ăn kem, nhưng... chỉ khi anh trở về!" Conan nghĩ đến đó mà lòng đau như cắt. Vì mùa hè này, cậu không thể nắm tay Ran mà xem đài phun nước ở công viên nữa rồi. Conan đứng lặng thinh. Nhìn Ran buồn bã... Ran cũng chẳng kém gì, cô cảm thấy sắp không chịu nổi cả một mùa hè dài lãng nhãng mà không có anh bên cạnh nữa... Cô kiệt sức mất thôi... "Póc..." Một giọt nước mắt rơi vào nồi nước... "Póc póc póc..." Hàng chục giọt nước mắt lại rơi tiếp... vẫn từ đôi mắt Ran... Conan chỉ biết đứng nhìn đau khổ. Cậu còn có thể làm gì nữa chứ? Với thân hình bé nhỏ thế này? Dù bây giờ có an ủi Ran, và dù cô sẽ cười với cậu đi chăng nữa, thì đó cũng chỉ là nụ cười giả dối từ bên ngoài. Cậu biết bên trong cô, trái tim... đang rơi nước mắt. "Cạch..." Tiếng đóng cửa phòng Ran vang lên trong im lặng. Cô lại ngồi bên cửa sổ, u buồn trong bóng tối cô đơn không tiếng nói. Sự đau khổ bao trùm lên tất cả, cô chỉ biết ôm chặt con gấu Sherlock Homels anh tặng, ôm chăt bức ảnh chụp cô và anh còn vui vẻ trong mùa hè trước, ôm chặt nỗi nhớ thương da diết vô tận. Nước mắt cứ rơi, thấm vào bộ lông mềm mại của chú gấu bông. Nó như... đang lau nước mắt cho cô vậy. Tiếng khóc vang lên rất nhỏ, nhưng chứa chan bao sự đau đớn, nỗi nhớ và cả... tình yêu. Ánh trăng vẫn tỏa sáng bên cửa sổ, soi sáng bóng dáng của Ran đang gục mặt khóc. Cảnh vật thật quen thuộc. Một tia sáng mờ chiếu vào phòng. Chiếc cửa hé ra, vẫn là cậu bé đeo kính đang đứng nhìn cô khóc mà lòng cũng cảm thấy đau đớn. Còn biết làm gì ngoài đứng nhìn đây? Lại đi vào, cười tươi và lại nhắc cái tên "Shinichi" cho cô ấy nghe ư? Để làm gì chứ? Chỉ càng làm cô ấy thêm đau khổ mà thôi. "Bụp..." Conan ngồi sụp xuống giống như hết sức lực để đứng vững, hết sức để có thể nhìn cô ấy khóc trong đau khổ, hết sức rồi. Conan cúi gằm mặt xuống, nhìn cậu còn suy sụp hơn cả Ran nữa. Cả hai, một trong một ngoài, đều đang nghĩ đến nhau, chỉ cách nhau có một bức tường, mà sao... lại cách xa đến thế... Cô gái trong phòng, ngủ thiếp, cậu bé bên ngoài, cũng thiếp đi. Cả hai ngủ thiếp cho đến khi ánh nắng chói chang hắt vào phòng Ran từ cửa sổ làm cô tỉnh giấc. Mặt trời dường như không cho cô buồn nữa. - Hả? Ran mở cửa, bước ra, tay ôm chặt con gấu bông anh tặng, quay sang và ngạc nhiên khi thấy Conan đang ngồi ngủ ở ngoài. Cô khẽ ngồi xuống, chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt dễ thương đang ngủ của cậu. Nhìn kĩ hơn, vẻ buồn bã lộ rõ trên khuôn mặt Conan, Ran ngỡ ngàng vô cùng. Khuôn mặt này... có gì đó rất quen thuộc... Không hiểu tại sao, khi nhìn Conan, Ran lại cảm thấy... nhớ anh đến vậy? - Dậy đi! Hôm nay là ngày hè đầu tiên đó! Ran đưa tay ấn nhẹ vào má Conan làm cậu bừng tỉnh, sau đó lại làm cậu ngạc nhiên khi cô nở nụ cười tươi vô cùng: - Đi nào! Em đi đánh răng rồi chúng ta đi chơi ở công viên Tropical Land nhé! Nói rồi, cô bước xuống cầu thang. Một lúc sau... Ran nắm chặt tay Conan và đi ra khỏi phòng. Họ lại xuất hiện trong ánh nắng vàng chói chang. - Đây rồi! - Ran nói. Đôi chân cô đang định bước qua chiếc cổng. Bỗng dưng ngước đầu lên, màu đỏ rực rỡ che lấp cả ánh nắng mặt trời, cô lặng im nhìn những bông hoa phượng đỏ cả khoảng trời. Đôi mắt đã man mác buồn, có chút nước mắt. "Em sẽ có một cành hoa phượng nếu anh ở đây phải không? Shinichi?" Ran nhìn cây phượng chăm chú, vừa nghĩ, nỗi nhớ anh lại dâng trào. Đột nhiên... - Chị Ran! Bắt lấy! Gì thế kia? Conan đang ở trên cây tung cành phượng cho Ran, Ran vội vã bắt lấy. Conan nhảy bụp xuống: - Đẹp không? Cành đó em thấy đẹp nhất đó! Conan đang cố cho Ran không nghĩ đến "Shinichi". Cậu chỉ có thể làm vậy thôi. Ran mỉm cười rồi nhẹ nhàng cùng Conan đi qua cổng công viên. Những cánh phượng nhè nhẹ rơi xuống đất giống như là tạm biệt cô và Conan vậy. "Em giống như thiên thần của chị được anh ấy gửi tới vậy!" Ran nhìn Conan ấm áp vừa nghĩ. - Ôi, chỉ còn có 5 phút nữa thôi! Đi nào Conan! Thật là ngược đời! Đáng ra, phải là Shin kéo tay Ran chạy đi, nhưng lần này, Ran lại là người kéo tay Conan. Họ đang đi đến nơi đó. "1...! Phụt..." Nước phun lên xung quanh vòng tròn Ran và Conan đang đứng. Thật là đẹp! - Ủa? Conan? Em đâu rồi? Á, lạnh quá! Conan cầm một lon nước coca mát lạnh dí vào má Ran làm cô giật mình. Cậu cười tươi: - Chắc chị khát lắm rồi nhỉ? Ran chậm rãi đón lon nước từ tay Conan rồi mỉm cười. Cậu nhóc giống anh ấy quá khiến Ran cảm thấy anh đang ở bên cạnh cô vậy. Nhưng mà, Conan vẫn không thể thay thế Shin. Nụ cười trên môi cô vụt tắt chỉ sau vẻn vẹn vài giây... Cái đài phun nước này, lon nước này, nơi này, tất cả đều có hình ảnh của anh. Điều đó làm Ran nhớ anh không thể chịu nổi nữa. - Shinichi! Shinichi! Cô vừa khóc, vừa gọi tên anh một cách đau đớn, nước mắt cô chảy ào ào, giống như... nước của đài phun nước. Vòng tròn đài phun nước đã thấm đậm nỗi đau của Ran, của cả Conan khi nhìn cô khóc, của cả tình yêu họ dành cho nhau... Cả cành phượng đỏ rực trên tay Ran cũng có hình ảnh anh nữa... Ran biết phải làm sao khi anh cứ xuất hiện mà không chịu tan biến, phải làm sao khi nỗi nhớ cứ dâng trào, phải làm sao khi nước mắt cứ tuôn rơi...? "Mong ước anh xuất hiện,mong ước có mùa hè vui vẻ bên anh, điều đó là quá lớn hay sao? Tại sao mong ước nhỏ nhoi này lại không thành hiện thực chứ?" Mùa hè này thật là kinh khủng. Điều đó thể hiện ở ngày hè đầu tiên, chính là ngày hôm nay. "Anh phải làm sao chứ? làm sao để em ngừng khóc vì anh đây?" Conan đứng đó nhìn cô đau khổ, trái tim cậu lại tan vỡ, dường như tim cậu... cũng muốn chảy nước mắt. Ran ơi,...! Lúc này, đài phun nước đã tắt. Nỗi nhớ của Ran lại càng lan rộng. "Bụp..." - Ai đó va vào Ran. "Hả...?" Conan vô cùng kinh ngạc khi nhìn người đó... HẾT CHAP 7 |
| | | HaibaCo
Tổng số bài gửi : 1102 Birthday : 07/06/1996 Age : 28 Đến từ : Friend of Detective Boys
| Tiêu đề: Re: [Long Fic] Em mong ước... 12/5/2012, 22:05 | |
| Bóc tem là niềm vui . Lần này thì anh không chê ngắn nữa. Anh rất muốn được khen em ngay lúc này đây (nhưng có chỗ chê đấy) =) Trước tiên là câu mở đầu. Anh thấy câu này kì lắm - Trích dẫn :
- Bình thường, nắng vàng rực rỡ, làm mọi vật tràn đầy sức sống. Nhưng mà hôm nay, nắng vàng chói chang, nóng nực làm mọi vật tưởng như khô héo.
Em mà đọc lại thì phải công nhận với anh là nó không được hay lắm Tiếp theo là khúc này - Trích dẫn :
- "Póc..."
Một giọt nước mắt rơi vào nồi nước... "Póc póc póc..." Hàng chục giọt nước mắt lại rơi tiếp... vẫn từ đôi mắt Ran... Nước mắt rơi lắm thế? Hàng chục giọt rơi liên tiếp cơ à? Anh thích nhất là câu này trong chap - Trích dẫn :
- Cả hai, một trong một ngoài, đều đang nghĩ đến nhau, chỉ cách nhau có một bức tường, mà sao... lại cách xa đến thế...
Tuyệt vời. Có lẽ anh phải mượn em nguyên văn câu này mới được Hê hê. Chúc mừng em nha. Vì em...vinh dự...được anh...bóc tem cho mà ) . Nói thế thôi chứ chap này hay lắm. Vừa hay vừa dài, nhưng không dai và cũng không dại . Thế này thì tội gì em không được nhận vote chứ |
| | | Sponsored content
| Tiêu đề: Re: [Long Fic] Em mong ước... | |
| |
| | | | [Long Fic] Em mong ước... | |
|
Similar topics | |
|
| Permissions in this forum: | Bạn không có quyền trả lời bài viết
| |
| |
| |
|