CFC

Khách viếng thăm sẽ thiệt thòi lắm nha ~
Đăng nhập để chia sẻ/ Login để yêu thương  ^^


[Long Fic] Giai điệu ngọt ngào - Page 6 22985209-p0
CFC

Khách viếng thăm sẽ thiệt thòi lắm nha ~
Đăng nhập để chia sẻ/ Login để yêu thương  ^^


[Long Fic] Giai điệu ngọt ngào - Page 6 22985209-p0


Conan Fan Club
 
Trang ChínhLatest imagesĐăng kýĐăng Nhập

Share
 

 [Long Fic] Giai điệu ngọt ngào

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Chuyển đến trang : Previous  1, 2, 3, 4, 5, 6
Tác giảThông điệp
0ny

0ny

Nữ Scorpio
Tổng số bài gửi : 658
Birthday : 23/10/1995
Age : 29

[Long Fic] Giai điệu ngọt ngào - Page 6 Empty
Bài gửiTiêu đề: [Long Fic] Giai điệu ngọt ngào   [Long Fic] Giai điệu ngọt ngào - Page 6 Empty30/7/2012, 10:35

First topic message reminder :

Title: Giai điệu ngọt ngào
Author: Ony, Guy
Disclaimer: Tất cả nhân vật không thuộc về mình.
Genres: General, Romance, Tragedy, Angst
Rating: K+
Pairing: Shinichi Ran Forever!
Status: Completed
Fandom: Detective Conan
Warnings:
1. Chỉ post fic ở CFC- tất cả các bản khác dù đã ghi rõ nguồn đều là vi phạm tác quyền .
2. Nhân vật được OOC nhiều
Summary: Nhạc ngân lên trong đêm bình yên. Có những thứ chỉ có thể cám nhận bằng trái tim.
Note: Fic thứ 8 của ta.. lần này mình viết theo nội dung cười lăn cười bò~


Được sửa bởi 0ny ngày 20/9/2012, 13:10; sửa lần 3.
Về Đầu Trang Go down
http://quyenuycuasomenh.wordpress.com

Tác giảThông điệp
0ny

0ny

Nữ Scorpio
Tổng số bài gửi : 658
Birthday : 23/10/1995
Age : 29

[Long Fic] Giai điệu ngọt ngào - Page 6 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long Fic] Giai điệu ngọt ngào   [Long Fic] Giai điệu ngọt ngào - Page 6 Empty16/9/2012, 16:23

@ all: cuối cùng mình cũng viết đến Part cuối == và đây là kết quả. cười lăn cười bò hẹn gặp lại cả nhà vào part sau cười lăn cười bò

@Guy: == mình nhận ra... T_________T~ Cậu là đồ đáng ghét :((~

Chương 11: Part đầu

Heiji nhận ra có cái gì đó đang tiến lại gần mình. Có thể chỉ là tưởng tượng? Anh nhíu mày và khẽ quay lại con đường tối mù trở về nhà, một chút ánh sáng của mảnh trăng khuyết phủ xuống con đường. Cái bóng mờ mờ của một người nào đó làm anh chú ý. Khẽ liếc nhìn phía sau, cố gắng rảo bước nhanh hơn. Trực giác mách bảo anh không sai.

Dừng lại ở một con hẻm nhỏ. Một người nào đó đang tiến lại gần, Heiji lao ra đứng đối diện với người nảy giờ đi theo anh. Đôi mắt màu lục chợt mở to hơn. Hơi thở anh dần gấp gáp, một lần rồi hai lần chớp mi. Kudo Shinichi!

Đúng là Shinichi, người mà anh luôn nhớ về suốt mấy tháng qua, đứng trước mặt anh giờ này là gì, bóng ma hay trí tưởng tượng của anh không cho phép anh quên đi người bạn này của anh? Không phải, rõ ràng không phải. Khẽ bước đến, chạm vào người đang đứng trước mặt. Tất cả đều là thật, Shinichi chưa chết! Chưa chết, cậu ấy là người duy nhất hiểu được anh, người duy nhất có chung lí tưởng của anh, một chút kinh ngạc, một chút bối rối sững sờ. Tất cả chỉ có thể làm cho cảm xúc của anh dồn dập hơn. Heiji siết chặt vai Shinichi. Tức giận, sững sờ, ngạc nhiên, không tin, trùng lặp, kết tôi, dò hỏi. Tất cả chúng làm giọng anh lạc đi. Không còn chút cảm giác nào, không một câu nói nào có thể tuôn trào khỏi vòm họng.

- Kudo.. cậu biến đi đâu thế!

Cuối cùng Heiji cũng có thể nói. Anh đấm nhẹ vào ngực Shinichi, nén đau, Shinichi khẽ bật cười. Heiji là người anh muốn gặp nhất, nhưng người anh tìm đến gặp đầu tiên thì lại là Ran. Một chút nét trầm lướt qua khi anh nghĩ về cô, tất cả những gì anh trãi qua. Nhưng chúng chẳng thể kéo anh rời xa cô được.

- Này, Heiji. Tớ đã tìm được…

Shinichi đặt vào tay Heiji một tập hồ sơ gì đó, nhưng đôi mắt không hề có chút cảm xúc gì gọi là niềm vui. Heiji tự hỏi đó là biểu hiện gì?

- Cậu hãy giúp tớ làm mọi chuyện còn lại, được chứ?

- Cậu muốn làm gì?

Heiji hỏi, nhưng Shinichi đã nhanh chóng chạy đi. Tập hồ sơ vẫn còn mới trong bàn tay anh. Đây là sự thật hay giấc mơ? Lật những tranh giấy còn mới, chúng là gì? Tất cả xoay quanh những sự việc từ nhiều tháng trước. Có những bằng chứng xác thực này thì sẽ không phải lo gì nữa. Shinichi đã thay đổi, có cái gì đó không giống trước kia nữa. Đó là gì? Heiji thở dài. Mọi chuyện dường như càng ngày càng phức tạp hơn.

……………..

- Cái gì cơ?

Người đàn ông lúng túng thu dọn đồ đạc, một chút hoảng sợ trên gương mặt ông. Khuôn mặt già nua nhiều nếp nhăn.

Shunchi như không tin vào tai mình nữa, gì mà làm ăn thất bát? Gì mà phá sản? Tất cả giống như một lời nói dối. Không tất cả chúng đều là nói dối. Tất cả những thứ mà anh đang có không thể mất hết như thế được.

- Ông nói gì, tôi không tin!

Shunchi thật sự sợ hãi, cảm xúc như tất cả đều biến mất làm anh gần như điên lên.

- Mau trốn với cha!

Ông khẽ kéo tay anh, nhưng anh giật tay mình khỏi tay ông.

Không. Tất cả không phải như thế này.

Tất cả sẽ không thể biến mất thế này. Shunchi chạy vào căn phòng của mình, lật tung mọi thứ lên. Anh phải làm gì? Những tiếng động gào thét từ dưới lầu, họ đòi anh trả gì đó. Họ muốn bắt lấy kẻ lừa gạt họ. Chúng ám ảnh anh, làm anh muốn trốn tránh tất cả.

Còn Ran… Phải, tập đoàn Mori.

Shunchi nhìn quanh cho đến khi bắt gặp quyển nhật kí của Ran. Nếu anh lấy Ran, cuộc sống trước kia sẽ quay lại. Đúng, tất cả chúng sẽ quay lại. Nhưng có gì đó làm anh run rẩy.

Shunchi quăng quyển nhật kí ra xa mình hơn. Từng câu chữ trong đó anh đã đều nắm được. Nhưng Ran vẫn có cái gì đó giữ khoảng cách với anh, dù anh có thể ở bên cô bất cứ lúc nào anh thích. Có cái gì đó thật vô lí, vì sao Ran luôn chờ đợi mối tình ngu ngốc nào đó thưở nhỏ mà khi anh xuất hiện để đáp lại nó thì cô lại đẩy anh ra xa hơn? Rõ ràng có cái gì không ổn mà.

Cảm giác của con gái chăng? Cái đó là gì chứ. Dù áp dụng bất cứ gì anh cũng phải có được cô. Vì thứ anh thèm khát chính là tình cảm của Ran.

Shunchi cầm lại quyển nhật kí lên và lật ra đằng sau, có một số dòng chữ nhạt nhòa.

Rõ ràng không phải tự nhiên mà mọi chuyện như thế này.. mình rõ ràng có tình cảm với cậu ấy, nhưng thật sự không thể đến được với nhau. Cậu luôn làm cho mình những điều như thế này, những đêm dài… chỉ mình mình ngồi đây… rốt cục thì cậu.. là ai?

Shunchi khẽ cau mày, Ran đang nhắc về một ai đó. Là ai mới được?

Dòng chữ vẫn nối tăm tắp trên hàng kẽ song song trên nền giấy trắng. Shunchi lật nó và cố gắng đọc những dòng chữ đã ướt nhòe.

Cậu không nhìn thấy mình? Hay cậu đã không còn muốn giúp đỡ tớ nữa.. cậu biến mất như thế, để lại toàn bộ cuộc sống gắn liền với cậu cũng biến mất. Và khi cậu quay lại, tất cả những gì mình nhận được là một đôi mắt vô hồn từ cậu. Không một chút cảm xúc, chỉ còn hương rượu nồng nàn giữa chúng ta. Cậu có thể đối xử với tớ như thế sao?

Shunchi chợt nhận ra, từ lâu rồi, tình cảm của Ran đã…

Cố gắng lật nhanh hơn. Những đoạn chữ nhỏ dừng lại khi trang giấy vẫn còn được viết nham nhở. Là ngày mà anh trộm nó từ cô.

Hôm nay cậu vẫn nằm yên ở đó, tên ngốc kia. Sao cậu ác thế? Cậu đối xử với tớ như thế sao? Cậu định làm gì khi mà cậu ép tớ cứ suốt ngày phải đến bên cậu, nhìn vào tấm bia mộ còn mùi hương cây cỏ. Cảm xúc của tớ… bao giờ cậu có thể hiểu? Tớ.. thật sự muốn biết.. đến bao giờ cậu mới chịu quay về… Shinichi… tớ xin lỗi..

Cái gì cơ… tất cả như đổ ập trước mắt. Shunchi chạy nhanh ra khỏi nhà, tránh tất cả tiếng chửi rủa từ trước nhà. Tại sao mọi thứ lại thành ra thế này?

Shunchi nhận ra bóng dáng Ran từ xa, cô khẽ cúi xuống ngửi một bông hoa. Nụ cười nhẹ nhàng trên gương mặt vốn đã buồn man mác. Một chút cảm giác gì đó ngăn anh bước đến gần Ran. Một bàn tay đặt lên vai anh. Shunchi sững người, đôi mắt hốc hác nhìn chằm chằm vào người đang đứng trước mặt mình. Shinichi Kudo?

- Buông ra!

Shunchi vùng vằng, cố gắng thoát khỏi tay Shinichi. Nhưng không thể, đôi mắt màu xanh trời kết tội. Nó làm Shunchi giật mình, anh cảm thấy sợ con người đang đứng trước mặt mình. Shinichi không còn như trước kia.

Shunchi nhận ra rất nhiều cảnh sát đang đứng vây quanh mình. Có vẻ như mọi chuyện đã ngã ngũ.

Ran chú ý đến đám đông đứng quanh nhà mình. Cô cố gắng chen vào, Shunchi đang đặt tay mình vào chiếc còng lạnh lẽo. Gương mặt thoáng buồn, một chút cảm xúc len lỏi vào tim cô.

- Khoan đã!

Cô chạy vào, chạm vào tay Shunchi. Đây là người đã giúp cô, cậu ấy là người tốt.

- Tại sao lại bắt cậu ấy?

Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má cô. Nó làm cho cảm xúc của cô chợt vỡ òa, Shunchi không thể làm ra bất cứ chuyện gì có tội để bị bắt thế này. Không đúng đâu!

Cô cố gắng đẩy chiếc còng ra khỏi tay anh, nhưng họ xô đẩy cô ra khỏi đó. Shunchi lên xe, và đám đông dần tản ra. Cậu ấy đã làm gì? Cô bàng hoàng, cảm xúc nổ tung. Quá nhiều câu hỏi, quá nhiều thứ cần trả lời. Nhưng không một ai trả lời giúp cô cả.

Từ sau bức tường, Shinichi lặng lẽ nhìn theo cảnh đó. Không một chút xúc cảm.

Chỉ còn hối hận đọng lại.

Chính anh đã đẩy người mà cô yêu thương nhất rời xa cô. Shunchi đã ở bên cô suốt thời gian qua. Chính anh đã làm nước mắt thêm một lần nữa rơi trên khóe mi cô… Tất cả những gì anh đem lại cho cô luôn là nước mắt ư?

Đôi mắt anh dừng lại ở gương mặt trầm buồn của cô. Anh khao khát được chạm vào cô lần nữa, anh muốn ôm lấy cô vào lòng, siết bờ vai nhỏ bé của cô. Anh muốn bảo vệ cô khỏi tất cả những mối nguy hiểm, muốn giúp đỡ cô, muốn được ở bên canh cô mỗi lúc cô cần. Anh muốn một lần lau đi những hạt lệ trên má cô. Nhưng không có gì.. ngoài niềm đau.

Xin lỗi cậu.. Ran!

Chuông điện thoại làm anh quay về với thực tại. Miễn cưỡng mở ra. Một cuộc gọi.

- Shinichi!

- Mẹ ạ?

Anh uể ỏi cất tiếng, mẹ anh dường như rất hiếm khi nói chuyện với anh, cũng chưa từng giữ thái độ như thế này. Sự im lặng bất thường làm anh chú ý.

- Mẹ nói gì đi chứ!

- Về nhà đi con!

Đôi mắt anh mở to, anh nghe thấy tiếng nức nở từ đầu dây bên kia. Nó làm cảm xúc anh chồng chất lên nhau, nó làm cho toàn bộ cảm xúc của anh chỉ còn lại một sự khó chịu và bức bối.

- Con biết rồi.

Khẽ gập máy, anh quay lại nhìn Ran.

Cậu phải hạnh phúc, được không Ran?

……………….

Sân bay thưa thớt người, những dòng người vô tình bước qua. Shinichi kéo chiếc va li của mình đi, nhìn lại cánh cửa mình vừa bước qua. Khẽ mỉm cười, chỉ vài phút nữa anh sẽ đi khỏi nơi đây. Từng dòng kỉ niệm, từng niềm đau nhức nhối trong tim.

Anh khẽ cười nhạt. Ran…

Cô sẽ không bao giờ đến đây? Sẽ không bao giờ…

Anh kéo chiếc va li miễn cưỡng bước đi.

Từng cơn gió thổi tạt chiếc áo khoát của anh. Gió lạnh… gió mơn man trên da thịt anh.

Cảm giác mà gió mang lại luôn là tự do…

Ran.. là người mà anh yêu thương..

Ran.. luôn là người mà anh chờ đợi..

Ran.. luôn là hiện thân cho mọi cảm xúc vô định hình trong anh. Luôn là câu hỏi mãi cũng chẳng có câu trả lời.. sau tất cả những giọt nước mắt của cô…

Ran.. sẽ là người quan trọng nhất với anh…

Siết chặt tay, Shinichi đi vào chỗ ngồi của mình, qua cánh cửa nhỏ xíu, một vài sợi mưa lăn tăn nhảy trên kính mờ.

Kết thúc rồi.

Shinichi nhắm mắt.. để mọi cảm xúc trôi tuột đi.
Về Đầu Trang Go down
http://quyenuycuasomenh.wordpress.com
nguyenmaihuong93

nguyenmaihuong93

Tổng số bài gửi : 75

[Long Fic] Giai điệu ngọt ngào - Page 6 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long Fic] Giai điệu ngọt ngào   [Long Fic] Giai điệu ngọt ngào - Page 6 Empty16/9/2012, 17:22

tks ss chap này hay quá. ss để fic đóng bụi lâu thế???

Sao A Shin lại xa chị ran vậy zời? bao giờ A Shin mới về bên Ran vậy hjxhjx :(( :(( :((
Về Đầu Trang Go down
https://www.facebook.com/nguyenmaihuong93
windy_august

windy_august

Nữ Leo
Tổng số bài gửi : 1251
Birthday : 11/08/1996
Age : 28
Đến từ : Ngân hà của chúng ta

[Long Fic] Giai điệu ngọt ngào - Page 6 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long Fic] Giai điệu ngọt ngào   [Long Fic] Giai điệu ngọt ngào - Page 6 Empty16/9/2012, 23:42

Ui đã có cháp cuối rồi ạ. [Long Fic] Giai điệu ngọt ngào - Page 6 2615604751
Đọc xong đã sáng tỏ mọi chuyện. Hoá ra tên kia đến với Ran vì tiền [Long Fic] Giai điệu ngọt ngào - Page 6 3913820407 . Shin vẫn tuyệt nhất, lặng lẽ điều tra ra tất cả. [Long Fic] Giai điệu ngọt ngào - Page 6 909555856
Mong part cuối Ran sẽ chạy đến sân bay [Long Fic] Giai điệu ngọt ngào - Page 6 3839493590
Bỏ vote và cuốn tem lẫn phong bì cười lăn cười bò
Về Đầu Trang Go down
Miyume

Miyume

Nữ Libra
Tổng số bài gửi : 202
Birthday : 13/10/1996
Age : 28
Đến từ : dream town

[Long Fic] Giai điệu ngọt ngào - Page 6 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long Fic] Giai điệu ngọt ngào   [Long Fic] Giai điệu ngọt ngào - Page 6 Empty18/9/2012, 14:50

Trời ui! Hay quá à! [Long Fic] Giai điệu ngọt ngào - Page 6 4244696355
Ss viết hay thật! Tên Shunchi kia đã lộ mặt nạ! Há há! :31:
Ôi! Anh Shin lại định bỏ Ran sao? :((
Nhất định là Ran sẽ biết và chạy đến! ( Tưởng tượng) Lãng mạn quá! :37: !!!!!
Vote cho ss nha!
Về Đầu Trang Go down
I LOVE SHINICHI

I LOVE SHINICHI

Nữ Taurus
Tổng số bài gửi : 7
Birthday : 13/05/1998
Age : 26
Đến từ : thế giới otaku

[Long Fic] Giai điệu ngọt ngào - Page 6 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long Fic] Giai điệu ngọt ngào   [Long Fic] Giai điệu ngọt ngào - Page 6 Empty18/9/2012, 15:45

chào mọi người,em là mem mới. Very Happy Very Happy Very Happy Very Happy
à quên,quay lại chủ đề.ss viết hay lắm ạ.nhưng...sao anh shin lạj xa chị ran...huhu TT^TT
Về Đầu Trang Go down
0ny

0ny

Nữ Scorpio
Tổng số bài gửi : 658
Birthday : 23/10/1995
Age : 29

[Long Fic] Giai điệu ngọt ngào - Page 6 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long Fic] Giai điệu ngọt ngào   [Long Fic] Giai điệu ngọt ngào - Page 6 Empty19/9/2012, 17:24

Cám ơn mọi người đã ủng hộ 0ny suốt thời gian qua ^^ cám ơn mọi người rất nhiều.

Chương 11: Part cuối

Nếu tở mở mắt ra, ánh sáng tràn vào trong tớ.. người đầu tiên tớ muốn nhìn thấy.. sẽ là cậu. Tớ muốn thấy nụ cười của cậu, tớ muốn nhìn thấy hình dáng của cậu.. tớ muốn thấy bàn tay cậu luôn lồng vào bàn tay tớ

Nếu tớ có thể nhìn thấy ánh sáng xung quanh.. tớ muốn thấy những con đường trãi đầy gió và hoa.. Những ngọn đồi nơi chúng ta từng cùng nhau vui đùa.. tớ muốn nhìn thấy những màu sắc sống động xung quanh..

Tớ muốn thấy, những giấc mơ không còn màu đen.

Nếu tớ thành công. Tớ hứa sẽ quay về.. và lúc đó tớ sẽ không bỏ cậu mà đi như bây giờ.. hãy chờ tớ..

Nơi những cánh hoa màu vàng… bay là đà trong chiều gió..

Ran chậm chạp lắng nghe từng hơi thở gấp gáp của mình, từng giọt lệ tràn lên gòm má sâu của cô, lặng lẽ buông mình xuống nền đất. Từng cảm giác một, làm tim cô vỡ nát.

Suốt cả cuộc đời cô, luôn là một niềm tin không bao giờ được đáp trả lại. Cô luôn dành tình cảm trọn vẹn cho một người, nhưng cô không thể chạm đến được người đó. Cô không biết người đó là ai, cũng không thể tìm được người đó dễ dàng như người ta vẫn có thể làm. Không hề biết mặt mũi ra sao, không hề có một lời nồng nàn yêu thương. Tất cả chỉ có một sự chờ đợi trong vô vọng. Cô chạy theo nó, đuổi theo tất cả những gì mình có thể tìm kiếm. Không hy vọng, không có gì ngoài sự tuyệt vọng hàng đêm. Cô nhắm nghiền mắt, cố gắng cho bờ mi mình không run lên mỗi lần nước mắt lăn đột ngột khỏi hàng mi dài. Cô quá mệt mỏi rồi, từ linh hồn đến thể xác. Không còn gì ngoài cô nơi đây..

Cô đã tìm người đó, và cuối cùng cô cũng tìm được. Đáng lẽ cô nên vui vẻ chứ? Và sẽ thật nhiều hạnh phúc bên cạnh người cô luôn cố gắng theo đuổi? Nhưng không, Ran dần mở mắt, ngắm nhìn ban công lộng gió. Cảm giác chênh vênh gió mang lại làm cô gần như điên lên. Đứng giữa triền gió mát hây hẩy phả vào gò má hồng hào. Cô không có cảm giác gì ngoài sự lạnh lẽo mơn man da thịt mình.

Cô không còn muốn tìm người đó nữa. Cô cũng không muốn phải chờ đợi nữa. Cô đã không còn muốn nhìn thấy người nào đó đã nắm tay cô đi nữa. Cô sợ hãi cảm giác một mình lạc lõng giữa màu vàng của hoa rẻ quạt xưa. Cô sợ cảm giác nồng nàn trong mưa, cô sợ hãi tất cả những cảm xúc không định hình của mình. Nó nhấn chìm cô, nó làm cô cảm thấy mình thất bại, nó làm cô ngã gục.

Và bây giờ, cô chỉ muốn nằm đây mãi mãi.. để không phải một lần đứng dậy nữa.

Có thật sự cô yêu con người cô luôn tìm kiếm?

Câu hỏi ấy bám lấy cô hàng đêm, làm tim cô chai sạn cảm xúc trước anh…

Anh… là người cô mới chỉ gặp gần đây.

Anh… là tất cả những rối bời trong lòng cô.

Anh… là tất cả những giọt lệ hoen trên mi..

Cô không biết mình có cảm giác như thế nào với anh. Cô cũng không biết mình chờ đợi gì ở anh. Cô ghét anh, bởi đôi mắt màu xanh trời dịu dàng luôn lặng yên nhìn lên ban công lộng gió. Anh luôn quan sát cô từ góc đường cũ. Không đi đâu, đúng giờ và thầm lặng. Cô không cho phép mình nghĩ nhiều như thế, cũng không cho phép mình quay lại nhìn anh. Tất cả những gì cô làm là… dửng dưng với anh.

Nếu như anh vô tình với cô, mọi chuyện đã khác.

Nếu như anh không bảo vệ cô, không quan tâm cô nhiều đến vậy… nếu anh mặc kệ cô sống chết ra sao.. thì mọi chuyện sẽ không như thế này. Nếu anh không đến, nếu anh không bước vào cuộc sống của cô và làm cô trở nên như thế này, mọi chuyện đã khác. Nếu anh không ngốc ngếch cõng cô về trong cơn bão tuyết, nếu anh không buông tay cô để ban phát cho cô cái nhìn lãnh đạm.. nếu anh đừng bao giờ nằm xuống mãi mãi dưới nền đất ấy.. mọi chuyện đã khác.

Nếu anh không rời xa cô mãi mãi như thế này… có lẽ cô sẽ không phải đau đớn như thế này.. Có quá nhiều từ nếu mà mãi cô cũng biết chúng cũng chẳng thành hiện thực được.

Cô có cảm giác như thế nào với anh? Anh có ý nghĩa thế nào với cô? Chúng còn ý nghĩa gì nữa không?

Điện thoại sáng lên trên chiếc bàn bên cạnh giường. Ran mệt mỏi nhấc máy.

Đôi mắt màu xanh tím dừng lại ở một giây khi nghe thấy một cái gì đó. Cô thả chiếc điện thoại trên nền đất, một tiếng cạch vang lên. Và sau đó không gian hoàn toàn im ắng.

Cảm xúc của cô chờ trực vỡ ra.

Cô quay đi, chạy ra khỏi ngôi nhà của mình.

……………….

Shinichi dựa lưng vào thành ghế máy bay.

Mùi máy lạnh làm anh hơi khó chịu, anh không thích phải ngồi trên máy bay quá lâu. Vặn chốt an toàn, anh chợt cảm thấy hơi khó chịu. Cảm xúc của anh quay về với chủ nhận của nó. Đôi mắt chợt nhìn ra cánh cửa nhỏ xíu. Không có ai ở đó, anh nhìn khoảng không gian trống trãi, một vài người tách xa đường bay để chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng.

Tất cả đều bận rộn, và không có ai rãnh như anh?

Shinichi khẽ cười, một kí ức hiện về.

Lá phong đỏ, mùi hương hoa cỏ.. và sau cùng là một cô bé.

Lần này anh sẽ đi thật sự, và không bao giờ quay về nữa. Đúng không? Shinichi dựa lưng thoải mái vào ghế và nhắm hờ đôi mắt màu xanh trời. Tất cả chỉ đến đây thôi. Và mãi mãi anh cũng không bao giờ được phép xuất hiện trước cô với tư cách một người bạn nữa. Có lẽ họ chỉ vô tình bước qua nhau thôi.

“Quý khách vui lòng kiểm tra lại dây an toàn. Chuẩn bị đếm ngược.. ”

10…

9…

Shinichi nhìn về phía khoảng trời đã mờ tối. Từng đám bụi bốc lên trong không khí. Đường bay vắng tanh..

8…

7…

………….


Ran nhìn quanh quất, cảm xúc cứ thế tràn ra, không có ai ở đằng sau kia.. không có ai..

Cô sợ hãi, không. Nhất định cậu ấy sẽ chờ mình.

Cô cố trấn an mình và chạy đi đến đường bay. Chỉ có một chiếc máy bay đang dần cất cánh. Ran chợt nhận ra.. đó là chuyến bay cuối cùng hôm nay.

Cậu ấy ở ngay kia.. người mà mình chờ đợi.. người mà mình tìm kiếm..

Ran thở hổn hển, cố chạy vào đường bay. Một vài cánh tay giữ cô lại.

- Cô không được vào.

- Không! Tôi phải gặp cậu ấy, hãy cho tôi đi!

Cô cố gắng thoát khỏi những bàn tay, nhưng không thể.

Chiếc máy bay chầm chậm lăn bánh. Cô chợt thấy nghẹn ngào, không…

Và máy bay dần bay lên.

- Đừng đi! Shinichi!!!

Nhưng không ai có thể nghe thấy tiếng cô. Anh không thể quay về được nữa?

Vậy là cuối cùng cô cũng không chạm vào anh được?

Anh chính là người cô chờ đợi, là người hai lần làm tình cảm của cô dành trọn cho anh. Là người mà cô đáng lẽ nên giữ chặt tay hơn.. vậy mà tại sao? Cô vẫn không thể làm được như thế? Một giọt nước mắt khẽ tràn. Lần này thì làm sao cô còn có thể gặp lại anh được nữa? Làm sao anh cho phép cô bước vào cuộc sống của anh lần nữa.. cô chợt nghe tim mình quặn thắt.

- Tại sao chứ? Đến… cuối cùng… cậu lại buông tay tớ ra…

Ran nghe thấy tim mình thổn thức. Cảm xúc làm cô gần như chết lặng…

Một kí ức khẽ lướt qua, thảo nguyên xanh mướt, gió và cỏ hoa xoay vần vào nhau.

Cậu thật sự bỏ lại tớ sao?

Ran vùi gương mặt của mình vào đầu gối, để cho tất cả cảm xúc tràn ra trong câm lặng.

- Tớ đã bảo cậu không được khóc mà.

Âm thanh, chúng làm cô chú ý.

Một bàn tay vụng về gạt đi những giọt nước mắt bướng bỉnh của cô.

Ran chầm chậm ngước lên, cô chợt nhận ra.. một đôi mắt màu xanh trời đang nhìn cô dịu dàng. Anh đang ở đây, sự thật chứ không phải là mơ.

Cô chợt nhận ra gần như mình không thở … Anh chầm chậm tiến lại gần, khẽ thì thầm vào tai cô. Cô nhận ra mùi hương quen thuộc từ anh.

- Đừng khóc nữa, tớ sẽ không để cậu phải khóc thêm một lần nào nữa.

Ran nghe tim mình loạn nhịp, họ tiến gần nhau hơn, một cái ôm nhẹ nhàng cuốn trôi tất cả. Ấm áp, hạnh phúc… vì cuối cùng họ cũng có thể tìm thấy nhau…

…………..

Gió đưa những cánh hoa bay là đà…

Ran lặng lẽ ngắm nhìn Shinichi đang bới một cái gì đó từ gốc cây.

- Đến chưa? Shinichi?

Shinichi im lặng, từ bên dưới đám đất một chiếc lọ thủy tinh hiện ra, bên trong có một chiếc chìa khóa nhỏ xíu bằng pha lê.

Anh lấy nó ra khỏi lọ và tra vào chiếc hộp nhạc. Một ngăn khác mở ra, Anh lấy ra một mảnh kim loại, “Sweet Melody”. Anh đặt nó vào trong chiếc hộp. Vặn chốt, từng âm thanh dịu dàng cất lên…

Đôi mắt anh dừng lại ở đôi mắt cô. Lặng lẽ ngắm nhìn gương mặt đang chăm chú quan sát bản thủy tinh quay nhẹ nhàng trong chiếc hộp. Anh chạm vào gương mặt cô, để cho bàn tay mình mơn man da thịt cô.

- Ran này…

Ran khẽ ngạc nhiên khi nhận ra một sự ướt át lướt nhẹ trên môi mình, cô siết nhẹ vòng tay mình để giữ hơi ấm ấy lâu hơn một chút.

Nhạc lại vang lên… nhẹ nhàng… bình yên… không chút gợn sóng..

Thế giới rộng lớn… nhưng những người yêu nhau sẽ tìm về được với nhau…

~The End~

Thân tặng người mà 0ny yêu quý nhất thế gian :x~
Về Đầu Trang Go down
http://quyenuycuasomenh.wordpress.com
nguyenmaihuong93

nguyenmaihuong93

Tổng số bài gửi : 75

[Long Fic] Giai điệu ngọt ngào - Page 6 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long Fic] Giai điệu ngọt ngào   [Long Fic] Giai điệu ngọt ngào - Page 6 Empty19/9/2012, 19:45

hura ss viết hay quá *tung hoa* 💯
Vậy là cuối cùng A Shin lại về với chị Ran rùi, cái kết đúng như mong muốn :17:
Chả biết nói gì ngoài từ "quá hay"
chờ chap mới của "khi tuyết tan hết" và "giấc mơ thiên đường" ngai2
p/s: ss post lên KSV đi, hay cho phép em đem qua đấy nhé *năn nỉ mừ* :cheer:
Về Đầu Trang Go down
https://www.facebook.com/nguyenmaihuong93
windy_august

windy_august

Nữ Leo
Tổng số bài gửi : 1251
Birthday : 11/08/1996
Age : 28
Đến từ : Ngân hà của chúng ta

[Long Fic] Giai điệu ngọt ngào - Page 6 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long Fic] Giai điệu ngọt ngào   [Long Fic] Giai điệu ngọt ngào - Page 6 Empty19/9/2012, 23:11

Vậy là part cuối cùng rồi. [Long Fic] Giai điệu ngọt ngào - Page 6 3622819031
Một HE nhưng vẫn thấy....buồn vì không được đọc fic này nữa [Long Fic] Giai điệu ngọt ngào - Page 6 2862096530
Chỗ cuối....hay và cảm động quá [Long Fic] Giai điệu ngọt ngào - Page 6 2561557008
Yêu ss nhiều [Long Fic] Giai điệu ngọt ngào - Page 6 1468157981
Về Đầu Trang Go down
0ny

0ny

Nữ Scorpio
Tổng số bài gửi : 658
Birthday : 23/10/1995
Age : 29

[Long Fic] Giai điệu ngọt ngào - Page 6 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long Fic] Giai điệu ngọt ngào   [Long Fic] Giai điệu ngọt ngào - Page 6 Empty20/9/2012, 13:09

@maihuong: fic này mình chỉ post ở trang này. War có ghi rõ rồi == thông cảm là không thể để nó đi đâu được ^^ bạn thông cảm nha
@win: cười lăn cười bò buồn gì em, bình thường mà, fic hoàn thành ss mừng gần chết [Long Fic] Giai điệu ngọt ngào - Page 6 1380890962)
Về Đầu Trang Go down
http://quyenuycuasomenh.wordpress.com
ldp95_kudoshinichi

ldp95_kudoshinichi

Nam Leo
Tổng số bài gửi : 818
Birthday : 15/08/1995
Age : 29
Đến từ : 221B - Baker - Luân Đôn

[Long Fic] Giai điệu ngọt ngào - Page 6 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long Fic] Giai điệu ngọt ngào   [Long Fic] Giai điệu ngọt ngào - Page 6 Empty20/9/2012, 17:45

Vì có người năn nỉ, ép buộc, cưỡng chế, khổ nhục kế, mỹ nhân kế,... *liếc* nên mình mới phải lò dò vào đọc cười lăn cười bò

Không bị ném đá à. [cũng phải thôi, song kiếm hợp bích mà [Long Fic] Giai điệu ngọt ngào - Page 6 1380890962 *tự sướng rồi==!*]

Kết rùi cũng buồn nhỉ [Long Fic] Giai điệu ngọt ngào - Page 6 1380890962. Anh đồng ý với win, đang cao trào mà hết [Long Fic] Giai điệu ngọt ngào - Page 6 1380890962. Nhưng mà anh không tiếc. Vì anh không muốn viết thêm đoạn họ cưới đâu. Để thế khi nào họ ghét nhau, bỏ nhau kệ họ cười lăn cười bò anh không đủ tiền cát-xê thuê và tiền cưới hỏi đâu. Very Happy

Mà sao ai cũng quên Guy này nhỉ. == biết thế làm cái SE theo lời "xui dại" của Ony có phải hay hơn không. [Long Fic] Giai điệu ngọt ngào - Page 6 1380890962. Nói đùa thôi. cười lăn cười bò

@Ony: xong cái này mệt không cười lăn cười bò Cậu sẽ khổ dài dài với tớ. Xong fic này, tạm tha cho cậu để cậu bồi dưỡng. Lo tận hưởng đi [Long Fic] Giai điệu ngọt ngào - Page 6 1380890962. Mà có mấy chỗ ở part cuối cậu không ghi rõ, không biết mọi người có hiểu không. Rồi hôn thì cứ nói hôn đi, còn cứ nói ẩn dụ [Long Fic] Giai điệu ngọt ngào - Page 6 1380890962 mà không biết cái câu cuối của fic có thành sự thật ngoài đời không ta ;)
Về Đầu Trang Go down
Miyume

Miyume

Nữ Libra
Tổng số bài gửi : 202
Birthday : 13/10/1996
Age : 28
Đến từ : dream town

[Long Fic] Giai điệu ngọt ngào - Page 6 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long Fic] Giai điệu ngọt ngào   [Long Fic] Giai điệu ngọt ngào - Page 6 Empty22/9/2012, 16:38

Hê! Cuối cùng cũng đã the end! Hay lắm đó! :3:
2 cái đầu vẫn hơn là 1 mà! Hi hi =)
Vote cho ss và anh Guy nha! :104:
Về Đầu Trang Go down
akiatatakai

akiatatakai

Nữ Virgo
Tổng số bài gửi : 276
Birthday : 01/09/2001
Age : 23
Đến từ : Yên Bái

[Long Fic] Giai điệu ngọt ngào - Page 6 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long Fic] Giai điệu ngọt ngào   [Long Fic] Giai điệu ngọt ngào - Page 6 Empty22/9/2012, 16:59

Ss ơi, thứ lỗi cho em khi mà ss đã có chap mới mà em không vô bóc tem == Nhưng đằng nào cũng vào com. Ss ơi, hay quá luv
@Guy- niichan: Cái kịch bản của anh làm em mê rồi cười lăn cười bò
Quên là nếu còn vote được thì e vote nhé [Long Fic] Giai điệu ngọt ngào - Page 6 1380890962
Về Đầu Trang Go down
http://akiatatakaiblog.wordpress.com
Sponsored content




[Long Fic] Giai điệu ngọt ngào - Page 6 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long Fic] Giai điệu ngọt ngào   [Long Fic] Giai điệu ngọt ngào - Page 6 Empty

Về Đầu Trang Go down
 

[Long Fic] Giai điệu ngọt ngào

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 6 trong tổng số 6 trangChuyển đến trang : Previous  1, 2, 3, 4, 5, 6

 Similar topics

-
» [Long Fic] Viên kẹo ngọt ngào
» [Fiction] Giai điệu của mưa
» [Long Fic] Lời giải
» [Long Fic sưu tầm] 16 điều khác biệt (ShinRan)
» [Long Fic] Lời giải - by ranmouri

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
CFC :: Khu vực Tài nguyên :: Fan Fiction :: Đã Hoàn Thành-