Chương 1
Ánh dương bao la của mặt trời mang không khí của mùa xuân dịu êm nhẹ nhàng đáp xuống trần thế, ánh nắng bắt đầu len lỏi trên những vòm cây kẽ lá xanh mát còn đọng sương đêm, đi xuống đường phố sưởi ấm vạn vật bằng sự thuần khiết của mình xua tan đi màn đêm đen tối đang bao trùm. Trên nền trời xanh thăm thẳm, những đám mây trắng đủng đỉnh trôi trườn qua các sườn núi, thảm cỏ xanh hùng vĩ, nơi được xem là xứ sở mặt trời mọc. Cây thay lá, hoa chen nhau đua nở, một vài con bướm xinh đẹp đáp xuống những nụ hoa vừa mới chớm nở, như muốn chúc mừng, như muốn chiêm ngưỡng vẻ đẹp của nó.
Hôm nay quả là một ngày đẹp trời thích hợp cho việc đồng áng, thích hợp cho mọi người sắm sửa hành trang du xuân, làm tăng thêm vẻ nhộn nhịp, rộn rã của đường phố Tokyo trong những ngày lập xuân. Một năm có bốn mùa, mùa nào cũng đẹp cũng có cái hương vị đặc trưng riêng của nó, nhưng có lẽ mùa xuân là mùa mang đến sự tốt lành và ấm áp cho mọi người. Hằng năm cứ đến thời khắc này, mọi người đều nô nức sắm sửa quần áo để đi cầu phúc cho một năm mới thật nhiều sức khỏe và bình an sẽ đến với gia đình mình.
Ngôi đền thiêng Temazu nằm ở thượng nguồn một con sông lớn chảy ngang qua một ngọn núi, nơi đây quanh năm mát mẻ, không khí trong lành, có nhiều người khi đến đây đồn thổi rằng trong đền có một vị thần đang cai trị, nếu ai là người hiền lành, tâm hồn trong sáng, thuần khiết sẽ được ngài ban phúc cho. Còn nếu là kẻ đầu trộm đuôi cướp, làm chuyện sai trái thì chắc chắn sẽ bị ngài trừng phạt. Và từ đó ngôi đền này nổi tiếng với bao truyền thuyết quái lạ mà người xưa kể lại, đây cũng là nơi mà các cô gái trẻ có thể đến xin quẻ bói tình duyên để biết được vị hôn phu mà mình sắp cưới làm chồng là người như thế nào.
Ngôi đền không rộng lớn lắm, chỉ khoảng vài chục mét vuông, trước đền có treo hình hai vị Phật đang ngồi tọa thiền trên nền đài sen, toát ra một vẻ gì đó rất lung linh và huyền bí mà không ai có thể giải thích nổi. Những cột trụ trong đền đã cũ kĩ phai màu vì năm tháng chạm trổ hình cặp long phượng song sinh rất đẹp mắt. Ở phía cửa chính có trồng một gốc cây đại thụ, tương truyền rằng khi xưa nữ oa nương nương đã dùng một loại bùn và nước tốt nhất trên thế gian này để tạo ra con người, bà đã ngồi nặn tượng người đất đầu tiên ở ngay dưới gốc cây đại thụ này, và từ đó mọi người nói rằng gốc cây này rất linh thiêng mang long khí của rồng và hỏa khí của phượng. Nếu ai muốn cầu xin điều gì chỉ cần viết lời khấn nguyện ấy lên một tấm vải đỏ có thêu hình cặp long phụng song sinh, sau đó dán lên thân cây, tức thì điều ước sẽ trở thành hiện thực. Bên trong ngôi đền, kẻ ra người vào tấp nập, lớn bé già trẻ hay cao sang nghèo hèn đều có đủ cả. Mùi nhang khói trong đền theo gió bay phảng phất trong không khí. Chính giữa đại điện của ngôi đền có trang bị mười tám bức tượng, tượng trưng cho mười tám vị la hán, và tượng Phật mẹ Quan Âm đang ngồi tọa thiền trên nền đài sen ngay giữa điện thờ rất uy nghiêm, trông huyền bí và lung linh kì ảo đến lạ thường. Mọi người trong đền đều dâng hương cúi đầu hành lễ trước các vị thần để cầu xin một năm mới an lành và bình yên sẽ đến với họ, nhà nhà sẽ có của ăn của để, không lo sợ đói kém hay mất mùa nữa. Cũng có những cô gái mới lớn đã đến tuổi cập kê đến đây để cầu xin Đức mẹ Quan âm phù hộ cho mình sẽ kiếm được một tấm chồng tốt để yên bề gia thất.
Khi các nghi lễ trong đền vẫn đang được diễn ra thì từ phía cửa chính, một người thiếu nữ xinh đẹp vận một bộ áo kimono màu cam, trên có đính những hạt kím tuyến lấp lánh, dưới trang bị những họa tiết tuy đơn giản nhưng cũng có phần thu hút. Trong cái nắng nhẹ nhàng của mùa xuân ban mai, nàng bước vào bên trong điện thờ, vẻ đẹp lung linh huyền ảo của nàng khiến mọi người phải trầm trồ, ghen tị. Mái tóc màu đen nhánh xõa ngang lưng khẽ đùa nghịch với từng cơn gió mát thổi vào bên trong đền, đôi lông mày lá liễu thanh thoát tựa nét núi mùa xuân và đôi mắt màu tím biếc xinh đẹp tựa như nước hồ mùa thu làm xao xuyến lòng người khi bắt gặp. Chiếc mũi dọc dừa thanh cao chạy dọc theo đôi gò má trắng nõn đang ửng hồng của nàng, một vẻ đẹp mà khó có ai bì được. Nàng xuất hiện trước mặt mọi người không phải trong vầng hào quang tỏa sáng, nàng xuất hiện bình thường như bao người thiếu nữ khác với bộ đồ truyền thống đơn giản nhưng lại gây ấn tượng cho tất cả người dân ở bên trong ngôi đền. Mọi người trong đền đưa cặp mắt ngưỡng mộ nhìn theo bóng người thiếu nữ ấy, theo sau nàng là một người nữ tì khoảng chừng đôi mươi tuổi, ăn vận cũng rất đàng hoàng, trên vai là chiếc tay nải màu trắng trông nhỏ gọn, dễ coi.
Mặc cho mọi ánh mắt soi mói hay dò xét từ phía mọi người, nàng tiến đến trước Phật mẹ Quan âm đại từ đại bi, cúi đầu hành lễ rồi quỳ xuống chiếc nệm màu vàng mềm mại, đưa tay chắp trước ngực mà khấn cầu, đôi mắt màu tím biếc ẩn chứa nhiều cảm xúc khó tả. Sau khi đã hành lễ và khấn nguyện xong, nàng nhẹ nhàng bước ra ngoài, nắng ban mai ấm áp nhảy nhót trên làn da trắng như tuyết của cô.
_Tiểu thư, lúc nãy người cầu xin điều gì vậy, có thể nói cho em biết được không? - Người tì nữ đi theo sau hầu nàng lên tiếng.
_Không nói cho em biết đâu! - Người thiếu nữ ấy đáp.
_Tiểu thư không nói thì em cũng đoán được, có phải tiểu thư cầu mong một ngày nào đó sẽ gặp được một đấng phu quân khôi ngô tuấn tú và tốt bụng...
_Ơ... Em chọc quê ta đó hả? Ta đã nói rồi, xuất giá tòng phu là điều mà ta chưa bao giờ nghĩ đến, ta chỉ muốn suốt đời phụng dưỡng cha mẹ già thôi.
_Tiểu thư của em ơi! Người xinh đẹp như vậy, thuộc hàng mỹ nhân chứ chẳng chơi, mà lại chịu cảnh phòng không gối chiếc như vậy suốt đời sao. Em mà đẹp được một phần mười tiểu thư, em sẽ không dại gì mà ở giá như vậy đâu. Em sẽ kiếm một chàng hoàng tử khôi ngô tuấn tú, phải giàu có nữa thì em mới chịu!
_Em ở đó mà mơ mộng đi. Chúng ta rời khỏi nhà đi lễ Phật cũng đã lâu rồi. Còn phải mau về nhà nữa chứ!
_Dạ!
Dưới ánh nhìn của vị thần Mặt Trời chiếu sáng mọi ngóc ngách trên cao, nàng thiếu nữ xinh đẹp ấy rời khỏi ngôi đền thiêng, bước đi nhẹ nhàng tiến thẳng về con đường mòn phía trước. Sắc đẹp tuyệt trần của nàng khiến người khác phải mê muội.
Họ dừng chân tại một con suối nhỏ, nước hồ trong veo, cá bơi lượn từng đàn, đâu đó trên những cành cây cao còn nghe rõ cả tiếng chim đang hót, tiếng gió khẽ xì xào. Nàng thiếu nữ ấy ngồi trên nền một tảng đá khá to, đưa tay mình múc từng ngụm nước trong veo lên để rửa mặt, bóng nàng loang loáng xuất hiện trên mặt nước yên tĩnh rồi biến mất. Từng giọt nước trong veo còn đọng lại trên gương mặt tú lệ ấy như những viên thủy tinh đang tỏa ra ánh hào quang vậy, chúng càng rực rỡ hơn khi được ánh nắng mặt trời phảng chiếu.
_Tiểu thư ơi! Hay chúng ta nghỉ ngơi một lát rồi đi tiếp nha.
_Không được đâu em, nơi này hay có bọn hung đồ qua lại. Nếu để bọn chúng phát hiện thì chúng ta sẽ gặp rắc rối đấy.
_Vậy chúng ta mau rời khỏi đây thôi. Em sợ lắm!
Soạt
Người tì nữ vừa dứt lời, tiếng sột soạt từ trong khu rừng thanh vắng vốn yên tĩnh vang lên. Một nhóm người có gương mặt dữ tợn xông đến chỗ hai người thiếu nữ ấy đang đứng. Trên tay bọn chúng là giáo mác sáng ngời, mặt mũi tên nào tên nấy rất đáng sợ, chứng tỏ bọn chúng chẳng phải là hạng người đứng đắn ngay thẳng mà là bọn du thủ du thực, bọn côn đồ.
Một tên to con nhất trong đám, trên mặt có một vết sẹo dài từ trán xuống hai bên gò má bước đến gần vị thiếu nữ xinh đẹp:
_Cô nương xinh đẹp đang đi đâu vậy? - Giọng nói đầy ẩn ý dục vọng từ tên ấy vang lên.
_Tiểu thư ơi, bọn người này là ai vậy? Đáng sợ quá - Người nữ tì bên cạnh cô lên tiếng, vẻ run sợ.
_Còn phải hỏi, chắc chắn bọn chúng chẳng phải là hạng hảo hán quân tử gì đâu, nhìn cái cách hắn nói chuyện chứng tỏ hắn là thủ lĩnh của đám đàn em này.
_Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?
_Nghe đây! Khi ta đếm đến ba thì ta với em sẽ cùng nhau bỏ chạy nhé, ai chạy thoát thì sẽ đi báo tin cho mọi người biết để giải thoát người còn lại.
_Dạ! Em biết rồi.
Thấy người thiếu nữ đang đứng trước mặt mình chẳng nói chẳng rằng, hắn ta tức giận:
_Ta hỏi mà không trả lời à? Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt.
_Bọn dâm tặc các ngươi khôn hồn thì tránh đường cho ta đi, nếu không ta la lên bây giờ. Bớ người ta! Có ai không? Cứu tôi với!
_Haha, nơi đây rừng núi hoang vu, không một bóng người, nàng cứ la to thoải mái, sẽ chẳng ai cứu được nàng đâu. Khôn hồn thì theo bọn ta, ta hứa sẽ không bạc đãi nàng đâu.
Tên thủ lĩnh cười ra vẻ khoái chí, rồi hắn bước lại gần người thiếu nữ ấy, mỗi lúc một gần. Giờ thì nàng có muốn chạy cũng không kịp nữa rồi, đành phải trông chờ vào vận may mà thôi, giá như hồi đó cô nghe lời phụ thân của mình, học võ công để phòng thân thì bây giờ đâu phải rơi vào hoàn cảnh khó xử này. Nàng luôn cho rằng, mọi chuyện đâu cứ nhất thiết phải dùng vũ lực để giải quyết, vẫn còn có cách khác mà. Nhưng bây giờ đây, lâm vào hoàn cảnh này nàng nghĩ rằng: đôi khi võ công cũng thật cần thiết.
Đúng lúc nguy cấp ấy, một bóng đen nhẹ nhàng đáp xuống chỗ bọn họ đang đứng. Người này chẳng biết tốt xấu ra sao, nhưng khí chất toát ra vô cùng cao sang chứng tỏ chẳng phải người tầm thường. Người ấy khắp thân thể vận một bộ đồ màu đen, che gần kín khuôn mặt nên không thể nhìn rõ dung mạo đẹp xấu thế nào. Với đôi mắt vô cùng sắc bén và lạnh lùng lộ ra trên gương mặt đang che bởi lớp vải đen, hắn quay về phía bọn dâm tặc mà nói:
_Thả hai cô gái ấy ra mau!
_Mày là đứa nào mà xen vào chuyện của bọn tao?
_Ta nhắc lại một lần nữa: Thả họ ra mau! - Với giọng điệu chắc nịch có phần cương quyết, hắn ta lập lại.
_Tên này láo! Bây đâu, xông vào giết chết nó cho tao.
_Dạ! - Sau tiếng quát của tên đầu sỏ vang lên, bọn tay sai nhắm hướng người lạ mặt kia mà xông tới, tay cầm giáo mác sáng ngời chỉ chực chờ hạ gục đối phương.
Người kia vẫn bình thản, chẳng tỏ ra vẻ gì là run sợ. Với thanh bảo kiếm mang theo trên vai, chàng nhẹ nhàng rút gươm ra khỏi vỏ, đáp trả sự tấn công của bọn tay sai, tiếng binh đao, vũ khí vang lên vực cả một góc trời. Vài phút sau, đám tay sai dễ dàng bị người lạ mặt hạ gục, người thì bị thương, người thì chết với vết thương chí mạng trên mình, xác người nằm la liệt trên nền đất, máu đỏ thẫm hòa lẫn với màu trong xanh của con suối gần đó.
Đáng sợ!
Tanh!
Tên thủ lĩnh thấy vậy hoảng sợ, vội bỏ chạy trước khi người bị hạ gục tiếp theo là hắn. Lúc bấy giờ, người thiếu nữ ấy mới hoàn hồn lại sau những việc xảy ra trước mắt. Thật đáng sợ! Cô vốn ghét khi phải nhìn thấy cảnh đầu rơi máu chảy, vì vậy ngay từ nhỏ, cô đã chẳng hứng thú gì với việc tập luyện võ công hay những trò bạo lực. Nhưng xét cho cùng thì người kia cũng là vì cứu mạng mình, ít nhất cũng phải đền ơn thì mới phải đạo. Nàng tiến đến gần người lạ mặt ấy, hỏi:
_Đa tạ người, tôi chẳng biết lấy gì để báo đáp!
Người lạ mặt ấy bây giờ mới quay lại nhìn cô gái đã mang ơn mình. Vẻ đẹp tuyệt sắc của nàng khiến người ấy cũng phải mê muội.
_Không cần đâu! Ta vốn là người học võ, thấy chuyện bất bình tất phải ra tay tương trợ. Cũng chẳng mong nàng phải báo đáp gì cả - Lát sau, người ấy đáp.
_Nhưng...
_Tạm biệt. Nếu có duyên chúng ta sẽ gặp lại nhau!
Nói rồi, người lạ mặt ấy phi thân biến mất, đâu đó trong không khí vẫn còn nghe rõ tiếng lá cây khẽ xào xạc theo bước chân của vị anh hùng nghĩa hiệp ấy.
_Tiểu thư! Chúng ta về nhà thôi. Chắc lão gia và phu nhân đang sốt ruột vì lo cho tiểu thư lắm.
_Ừ! Chúng ta về.
Hết Chương 1