CFC

Khách viếng thăm sẽ thiệt thòi lắm nha ~
Đăng nhập để chia sẻ/ Login để yêu thương  ^^


[One-shot] Thiên đường 22985209-p0
CFC

Khách viếng thăm sẽ thiệt thòi lắm nha ~
Đăng nhập để chia sẻ/ Login để yêu thương  ^^


[One-shot] Thiên đường 22985209-p0


Conan Fan Club
 
Trang ChínhLatest imagesĐăng kýĐăng Nhập

Share
 

 [One-shot] Thiên đường

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Tác giảThông điệp
shinichikudo275

shinichikudo275

Nữ Gemini
Tổng số bài gửi : 894
Birthday : 27/05/1990
Age : 34
Đến từ : Lửa địa ngục

[One-shot] Thiên đường Empty
Bài gửiTiêu đề: [One-shot] Thiên đường   [One-shot] Thiên đường Empty28/12/2012, 19:40

Oneshot :

Thiên đường

Ngoại truyện fic : Happy birthday- Shinichi Kudo

Author :shinichikudo275
Disclaim :tất cả nhân vật đều của bác GoSho , phần còn lại thuộc về t/g
Genre : tình cảm
Status: ongoing

Summary :


Một đêm thu lạnh , bầu trời quang đãng không một gợn mây .

Dưới khung cửa sổ hai bóng hình đang ngồi cạnh nhau , một dài một ngắn cùng tựa cửa ngắm ánh trăng sáng . Trong câu chuyện tưởng như không có điểm dừng , chốc chốc họ lại cười rộ lên vì một điều gì đó nhưng rồi đột ngột cả hai lại cùng im lặng . Nếu tình cờ có ai qua đường nhìn lên cánh cửa sổ văn phòng thám tử Mori , họ cũng sẽ chỉ nghĩ rằng đó là câu chuyện bình thường giữa cô chị gái và cậu em trai mà không thể biết rằng cậu nhóc đó là một học sinh cấp ba đã bị teo nhỏ , và cô gái đó là người mà cậu yêu hơn bất cứ ai trên thế gian này .

Tiếng chuông đồng hồ điểm vang báo hiệu thời khắc cuối cùng của một ngày đã đến cũng không thể kết thúc được những điều mà họ muốn nói . Suốt đêm đó cả hai đều không thể chợp mắt . Vì trong lòng họ đều hiểu rằng “ngày mai còn có cơ hội gặp nhau ?” .

Cậu nhìn cô , đôi mắt sáng đầy ý chí kiên định : “Cậu hãy chờ tớ nhé , Ran . Hãy chờ tớ quay trở về  !”

Cô nhẹ nhàng gật đầu và mỉm cười .

Đêm ngày 1 tháng 10 , một đêm sinh nhật vui vẻ , một lời hứa đã trao ,một cái gật đầu hẹn ước .

Đã từng….

Ngày sinh nhật lần thứ bảy , cậu nhóc ngượng ngùng trao món quà trên tay .

Đã từng…..

Ngày sinh nhật lần thứ mười bảy , cậu nhóc ấy đã trưởng thành , vẫn gãi đầu lúng túng khi đứng trước cô bạn thanh mai trúc mã .

Giá như …..

Ngày sinh nhật lần thứ mười tám…..

Tất cả chỉ có thể là ….giá như ….

[One-shot] Thiên đường 59919_520251714685878_1500934225_n



Aiwa Itsumo (Love is always)

Ever since that day
I've been feeling us two
Even Separated
That feelings will definitely reach you
In the passing seasons
I hid my wishes
Love is always
A red song
Painful
One tear drop flowed


Bài hát Aiwa Itsumo  là nguyên nhân tôi viết fic này . Nếu bạn là đã từng xem anime Conan và là fan ShinRan chắc hẳn sẽ nhớ , bài hát này vang lên trong một khung cảnh quan trọng của Shinichi và Ran.


Được sửa bởi shinichikudo275 ngày 19/9/2013, 07:52; sửa lần 6.
Về Đầu Trang Go down
shinichikudo275

shinichikudo275

Nữ Gemini
Tổng số bài gửi : 894
Birthday : 27/05/1990
Age : 34
Đến từ : Lửa địa ngục

[One-shot] Thiên đường Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [One-shot] Thiên đường   [One-shot] Thiên đường Empty28/12/2012, 20:09

Part 1 :

Los Angeles , một buổi tối mùa đông .

Những cơn gió lạnh sượt qua mang theo tuyết trắng đập vào khung kính cửa sổ. Tuyết rơi thật đẹp nhưng cũng thật nguy hiểm . Cơn bão tuyết mấy ngày qua đã khiến cho nơi đây bị ngập ngụa trong tuyết trắng , cái hồ nước ở công viên đối diện nơi căn phòng nhỏ tôi đang ở đã bị đóng băng hoàn toàn . Nhưng có vẻ như mọi người nơi đây đã quen với điều này và lấy đó làm thích thú . Đến chiều nay gió đã dịu lại nhưng tuyết vẫn còn rơi .Tầm nửa đêm mấy cậu thanh niên trạc tuổi tôi cùng với mấy nhóc tì lại lén lén lút lút rủ nhau trèo hàng rào qua hồ nước . Trong ánh sáng của cột đèn rọi lại từ tứ phía họ cười đùa , nô giỡn với nhau , dùng những chiếc ván tự chế lướt trên băng và tự gọi đó là trượt băng nghệ thuật mới ghê chứ . Đến khi có người trực ca đêm đi kiểm tra , họ ra dấu cho nhau rồi lẩn về phòng nhanh chóng .

Còn tôi , vẫn chưa quen được với cái lạnh tê tái của mùa đông nơi xứ lạ , nên chỉ muốn tận hưởng cảm giác được vùi mình trong chăn ấm đệm êm và thoản mãn cái ước nguyện mà nhiều người mong muốn , đó là ngồi ngắm tuyết rơi qua cửa sổ. Giá như cùng người mình yêu chia sẻ hơi ấm và cùng nhau ngắm tuyết rơi đầu mùa thì hạnh phúc biết bao . Tưởng chừng như sẽ lãng mạn lắm nhưng sự thật lại phũ phàng hơn thế nhiều . Tôi không ngồi trong ngôi nhà của chính mình , cũng chẳng phải tụ tập ở nhà cậu bạn nào đó mà say sưa , tôi đang ở trong bệnh viện với cái thân thể trẻ con hoàn toàn chẳng lớn thêm được chút nào qua sáu năm .

Tôi ghét cái cảm giác rằng mình đang bị bệnh và cần người khác chăm sóc .
Nhưng tôi lại đang ở nơi đây , đối mặt với đống thuốc men cùng bông băng và thuốc sát trùng bầu bạn .
Tưởng chừng như sau ngần ấy năm tôi đã có thể thoát được khỏi nó , nhưng đến cuối cùng tôi vẫn phải bó buộc cơ thể ở nơi đây , trở về bên giường bệnh với những thiết bị y tế bao quanh .

Trời đã về khuya , trong không gian im ắng , mọi thứ như đang chìm dần vào giấc ngủ và tôi cũng vậy .

Cơn đau chợt ập đến đã khiến cơn mộng mị vừa đến đã bị xua đuổi đi thật nhanh . Cơn đau tim nhói sâu đã khiến tôi không thể nào chợp mắt trở lại .

Tôi nằm đó và bồi hồi nghĩ lại về những chuyện đã qua .

Sáu năm trước tôi đã từng ở nơi đây .

…………….............................

Rời khỏi Nhật Bản , tôi định cư ở LA cùng bố mẹ . Cũng đã được một thời gian dài từ lúc tôi bắt đầu phương pháp điều trị mới , tôi cũng chẳng rõ là được bao lâu , dường như từ lúc nhập viện tôi đã mất khái niệm về thời gian .

Những con người tôi đã gặp , không phải y sĩ thì cũng là những bệnh nhân . Một bên mang trong mình nhiệt huyết muốn cứu giúp cuộc đời , một bên phải đấu tranh với bệnh tật , đấu tranh với chính mình . Họ níu kéo cuộc sống , dù cuộc đời còn nhiều gian nan và vất vả nhưng cũng có những hạnh phúc đang chờ họ phía trước , những con người mà họ trân trọng sẽ giúp đỡ họ vượt qua cửa ải của đau thương và bệnh tật .

Nhưng không phải ai cũng có thể nói “Không” với tử thần .
Chẳng phải tôi sợ hãi điều đó . Bởi “tử thần” , tôi đã phải giáp mặt với kẻ không hình bóng này không ít lần .
Chỉ bởi vì tôi không muốn kết thúc cuộc đời mình ở nơi đây , nơi bao trùm của hai màu trắng và đỏ .

Và , tôi đã quyết định rời khỏi bệnh viện .

Vấn đề hộ chiếu tôi được sự giúp đỡ của FBI , vì vậy chẳng cần quan tâm hiện tại tôi là ai .

Mẹ tôi cảm thấy lo lắng , rời khỏi bệnh viện liệu có đảm bảo cho sức khỏe của tôi không ? Nhưng một khi tôi đã quyết định thì không ai có thể lay chuyển được . Bà muốn đi theo tôi , cả bố và Haibara nữa , nhưng tôi đã cương quyết từ chối . Tôi đã quen sống một mình trong nhiều năm , cũng vì hoàn cảnh gia đình tạo nên , và hoàn cảnh hiện tại cũng không làm thay đổi được điều đó . Họ nên có cuộc sống của họ , không nên bị ảnh hưởng bởi tôi .

Để họ an tâm , tôi hứa sẽ báo cáo tình trạng sức khỏe thường xuyên và dùng thuốc đều đặn . Nhìn những giọt nước mắt rơi trên gò má mẹ , tôi cảm thấy nhói đau .

Tôi cố nở nụ cười và nói :
“ Con hứa sẽ chăm sóc tốt cho bản thân , bố mẹ và mọi người cũng phải sống tốt đấy “ .

Mẹ không ngăn cản nữa , cũng không nói gì , đôi bàn tay mảnh khảnh ôm riết tôi vào lòng và khóc . Mẹ khóc không thành tiếng nhưng những giọt nước mắt nóng hổi đang rơi trên vai tôi . Đôi bàn tay bé nhỏ , tôi ôm bà thật chặt , nhẹ nhàng vỗ vai bà an ủi , điều mà hiếm khi tôi làm trước kia .

Bố cũng tiến tới ôm chặt lấy mẹ và tôi , ông không nói lời nào , nhưng chỉ cần một cái vỗ vai cũng đã là điều cổ vũ rất lớn đối với tôi rồi .

Haibara vội vã quay đầu rồi lặng lẽ rời khỏi phòng khi bắt gặp ánh mắt của tôi nhìn cô ấy . Chỉ là tôi vô tình nhìn thấy giọt nước mắt khẽ rơi từ đôi mắt xám ấy. Là do tôi hoa mắt nhìn nhầm chăng ? Hay do chưa quen với hình ảnh này của Haibara nên cảm thấy lạ lẫm? Nhưng chợt nghĩ lại tôi đã hiểu , có lẽ chúng tôi đã làm cô ấy nhớ tới gia đình , những người mà cô ấy thương yêu đã không còn tồn tại trên thế gian này .

Vài ngày sau tôi rời khỏi LA .
Bắt đầu một cuộc hành trình dài , tôi đã đến thăm rất nhiều nơi và đi qua nhiều đất nước .

Tôi đã đến Brazil , đất nước của bóng đá và những điệu Samba cuồng nhiệt . Tiến vào Amazon huyền bí với với những bí mật mang màu sắc huyền thoại về những bộ tộc sinh sống ở đây . Tôi đã chứng kiến những phong tục tập quán kì lạ của các bộ tộc mà trước đây chỉ được biết tới qua báo chí và thời sự . Có một sự kiện khiến tôi nhớ mãi , đó là trong một lần tôi chứng kiến nghi lễ đánh dấu sự trưởng thành của những chàng trai trong bộ tộc Awá . Sau khi được đọc tên và vẽ một số hình vẽ biểu tượng lên mặt , những chàng trai này sẽ phải đeo những chiếc bao tay dài khoảng hai mươi centimet .Chúng được bó quanh vùng từ khuỷu tay đến cổ tay , trong đó có sẵn một số lượng ong mà tôi cũng không biết bao nhiêu con , chắc cũng cỡ một tổ ong . Họ sẽ phải đeo bao tay đó trong một giờ đồng hồ , nếu vượt qua được thì sẽ được đánh dấu là đã trưởng thành . Bây giờ nghĩ tới điều đó tôi vẫn cảm thấy rùng mình , tôi cũng chỉ trạc tuổi họ , nếu phải làm nghi lễ đó chắc tôi sẽ không chịu nổi vài phút mà phải đầu hàng mất .

Rời khỏi Châu Mỹ , Vượt qua Đại Tây Dương , tôi đến với Châu Phi đầy nắng và gió . Cưỡi lạc đà băng qua sa mạc và những cồn cát đẹp mê hồn . Đến với sa mạc Trắng của Ai Cập là một trải nghiệm thú vị . Khi hoàng hôn xuống , các tia nắng mặt trời màu cam chiếu ánh sáng vào bầu không khí tạo nên một cảnh đẹp kỳ vĩ tưởng như chỉ có trong phim ảnh . Cuối cùng thì thưởng thức một buổi tối với không gian tĩnh lặng và ngắm các ngôi sao tuyệt đẹp trên bầu trời khi màn đêm buông xuống .

Lúc này tôi chợt nghĩ tới một nơi , đó là Luân Đôn - thành phố sương mù Không giống với lần đầu tiên tới Luân Đôn , sự háo hức và vui sướng khi đặt chân tới thánh địa của vị thám tử lừng danh , thần tượng của tôi , đã không còn tồn tại , thay vào đó chỉ là sự hoài niệm .
Hôm đó là một ngày mưa mùa thu . Gió trời se se lạnh . Với chiếc áo khoác mỏng tôi rời khỏi khách sạn . Tôi bắt tầu điện ngầm tới ga Charing Cross , rồi đi bộ tới quán bar Sherlock Holmes , ngồi lại ở một bàn ăn phía gần cửa kính và gọi món salad dưa , món ăn quen thuộc của Watson . Nhấm nháp chút hương vị của buổi sáng muộn cùng với chiếc bánh kẹp và một li cà phê đặc . Tôi nâng ly cà phê trên tay , khẽ hít hương thơm thanh tao , nhẹ nhàng , cảm nhận chút hương vị đắng nơi đầu lưỡi , khi tới cổ họng lại thấy ngọt dịu . Tôi bần thần nhìn dòng người tấp nập qua lại qua khung cửa kính . Cuộc sống đôi khi cũng như vậy , phải cảm nhận được vị đắng rồi mới có ngọt ngào .

Xong xuôi , tôi lại tiếp tục thả bộ . Băng qua một chặng đường dài với những con phố lớn và những tòa cao ốc biểu tượng của thành phố , tôi đang đứng trước bảo tàng Holmes . Nhưng tôi không vào mà tiếp tục bước đi . Qua tháp BigBen tôi dừng lại trên cây cầu bắc qua sông Thames . Tựa vào thành cầu tôi nhìn xuống dòng nước lững lờ trôi . Cơn mưa thu nhè nhẹ cùng với gió táp hơi nước vào mặt khiến tôi đau rát . Tôi đội chiếc mũ áo lên áp nó vào má tìm chút hơi ấm .

Cơn đau bỗng chốc lại ập tới . Mặt tôi nhăn nhó lại đến nỗi khó coi . Tay phải bám chặt vào ngực , tôi ngồi sụp xuống tựa lưng vào lan can cầu . Nhắm chặt mắt lại , tôi cố gắng hít thở thật đều chờ đợi cơn đau qua đi .

Khi cơn đau đã dịu lại , tôi chống tay xuống đất lấy đà đứng dậy , bàn tay trái vô tình đụng phải chiếc nắp cống . Tôi chợt hếch miệng cười , chắc chắn có một chữ “A” ở mặt sau nắp cống . Tôi lật nó lên và đúng như vậy . Không dừng lại nữa , tôi lại tiếp tục bước đi , miên man trong dòng hồi tưởng .
Mỗi con đường đi qua đều khiến tôi gợi nhớ về cô ấy , Ran Mori . Ở nơi đây , suýt chút nữa thân phận của tôi đã bị phát hiện khi cô ấy rượt đuổi tôi trên cầu . Cũng ở nơi đây , tôi và cô ấy đã cùng nhau giải quyết một vụ án . Và vẫn là ở nơi đây , dưới chân tháp đồng hồ BigBen , tôi đã nói được những điều tận đáy lòng với cô ấy .

Bước chân dừng lại trên phố Baker , tôi đứng trước tượng đài Holmes , nhưng nhờ ngài ấy đưa ra một lời khuyên là một điều hoang tưởng , ngay cả khi Holmes có thật cũng chẳng thể giải quyết được vấn đề của tôi . Trong phá án Holmes là chuyên gia nhưng trong tình cảm ngài ấy cũng chỉ là con số không thôi .

Đã gần một năm rồi tôi không gặp lại Ran .
Bản thân không thể đem lại hạnh phúc cho người mình yêu , tôi chỉ còn cách rời xa Ran , đi thật xa để có thể quên đi cô ấy , quên đi những kỉ niệm về chúng tôi .
Mỗi một lần cơn đau kéo đến lại nhắc nhở tôi , phải để Ran quên tôi đi , dù rằng điều đó sẽ khiến tôi không còn tồn tại trong trái tim cô ấy nữa .

Những tưởng rằng thời gian có thể xóa nhòa đi tất cả . Nhưng sự xa cách chỉ khiến tôi thêm nhớ Ran , nhớ mái tóc dài đen mượt , nhớ ánh mặt dịu dàng , nhớ nụ cười tỏa nắng và cả những chiêu karate cực đỉnh luôn khiến tôi phải nhăn nhó .

Tôi móc chiếc điện thoại từ túi áo , sợi dây đeo với quả bóng nhỏ bị kéo ra đung đưa mạnh trong không khí . Lật nhanh sổ địa chỉ tôi nhìn thấy một gương mặt quen thuộc .Ngẩn ngơ một hồi , ngón tay cái vẫn bất động trên bàn phím . Tôi sợ rằng một khi nói chuyện với cô ấy tôi sẽ không kìm lòng được mà nói ra tất cả .

Cuối cùng không thể chịu nổi , tôi quyết định dùng cách nhắn tin , tôi vẫn muốn nói lời chúc phúc tới cô ấy trong ngày đặc biệt này . Dù rằng không có hồi âm nào đáp trả tôi vẫn chấp nhận . Tôi biết là mình ích kỉ , nhưng chỉ có như vậy tôi mới biết mình còn sống , trái tim này vẫn còn đập .
Đã tự nhủ rằng sẽ không làm phiền cô ấy nữa nhưng tôi lại không làm được . Tôi muốn cô ấy quên tôi đi , nhưng một phần trong tôi lại muốn níu kéo . Tôi đang cố chờ điều gì , hi vọng điều gì khi mà tất cả chỉ là vô vọng .

Liệu có chăng một kì tích sẽ xảy ra ?

Khẽ buông tiếng thở dài , chiếc điện thoại được gập lại thật nhanh vang lên một tiếng cạch khô khốc . Đôi bàn tay buông thõng , đôi chân bước đi đầy mỏi mệt . Và tôi quyết định rời khỏi Luân Đôn một cách nhanh chóng .

Tôi lại tiếp tục cuộc hành trình của người lữ khách .
Lang thang hết vùng đất này qua vùng đất khác , tôi gặp rất nhiều người , những sự việc khiến tôi kinh ngạc . Cái sự tò mò luôn thôi thúc và cảm giác vui sướng khi khám phá ra được sự thật luôn khiến tôi đâm đầu vào nguy hiểm . Đôi khi nó thật đơn giản , nhưng cũng không ít chông gai .
Bởi vì tôi là một thám tử và người ta gọi đó là bệnh nghề nghiệp .

Tôi muốn kể cho Ran nghe tất cả những điều này và cả những chiến tích phá án của mình nữa , giống như trước kia tôi là kẻ thao thao bất tuyệt , còn cô ấy luôn là người lắng nghe tất cả .

Nhưng điều đó sẽ khiến cô ấy phiền lòng , vì vậy tôi đã mang tất cả đống tâm tư này ghi lên những trang giấy trắng , mà cuối cùng tôi gọi chúng là “ Shinichi Kudo - nhật kí hành trình ”


……………….................................

Cánh cửa sổ lung lay vì gió đập mạnh vào chắn tường , chiếc chốt cửa cũng rung lên bần bật , chúng như đang giao chiến với nhau , muốn giải thoát khỏi sự kìm hãm của nhau . Dường như cơn bão tuyết vẫn chưa chịu dừng lại mà tiếp tục đổ bộ trong đêm .

Mùa đông năm nay kéo dài và khắc nghiệt quá .

Tôi xa cô ấy cũng đã sáu mùa đông rồi .

Vài tháng trước tôi đã gửi tin nhắn cho Ran , tin nhắn thoại duy nhất trong sáu năm qua , cũng là lời nói dối cuối cùng tôi gửi tới . Nhưng điều khiến tôi đau đớn chính là bởi tôi không thể dùng chính giọng nói thật của mình để nói chuyện với cô ấy .

Tôi đã thất bại trong việc quên đi Ran nhưng tôi cần phải để tình yêu này vùi sâu vào kí ức .

Tôi đã quá ích kỉ , cố níu kéo một hi vọng không tưởng để rồi gây tổn thương cho cả hai . Tôi cần một sự dứt khoát .

Lãng quên tôi , Ran mới có thể tìm được hạnh phúc .

Tôi đã buông tay không còn níu kéo .
Tôi đã từ bỏ chẳng thể vấn vương .
Để cho cô ấy đi , để cho tôi đi .

Tôi ngồi gượng dậy , lôi cuốn sách và chiếc bút ở đầu giường ra , ghi chép vài dòng ngắn ngủi .

Tim tôi bỗng đau nhói , tưởng chừng như không thể thở nổi , hai bàn tay vội vã ôm chặt lấy ngực . Quyển sách rời khỏi tay tôi mang theo chiếc bút rơi xuống sàn nhà vang vọng lên trong không gian tĩnh mịch . Tôi ngã vật xuống giường , mồ hôi tứa ra thấm đẫm chiếc áo , hai tay vẫn bấu chặt lấy lồng ngực oằn mình chống chọi . Đôi mắt nhắm chặt lại , tôi nghe rõ tiếng trống ngực đang đập sau lớp da thịt kia .Chiếc chăn bị xô kéo trông đến thảm hại , những thiết bị nối với cơ thể tôi hầu như bị dứt ra hết . Cơn đau này đã luôn hành hạ tôi mấy tháng nay , với khoảng cách ngày càng hẹp dần và cường độ ngày càng mạnh lên . Tôi biết thời điểm ấy sắp tới rồi .

Chiều nay mẹ có ghé qua thăm tôi , kể cho tôi nghe rất nhiều chuyện . Còn cả chồng sách trinh thám mà mẹ cố công lặn lội tìm cho tôi nữa . Bố không tới là bởi vì hôm nay ông bận ra sách mới , sẽ mất cả một ngày để kí tên cho người hâm mộ . Mẹ vừa gọt táo vừa kể , mẹ cười thật nhiều , nói rằng trong cuốn sách đó có một cậu bé được lấy từ hình tượng của tôi . Tôi vừa ngạc nhiên vừa cảm thấy hạnh phúc . Nhưng chợt thấy nuối tiếc , cuốn sách đó tôi sẽ chẳng thể kịp đọc được rồi . Bỗng chốc nụ cười trở nên méo xệch .

Tôi mơ hồ nghe thấy những tiếng tít dài và âm thanh của những bước chân đang vọng tới từ đâu đó trên hành lang . Nhưng lúc này tôi chẳng còn cảm thấy gì nữa , chẳng còn đau đớn , chẳng còn giày xé , cơ thể bỗng trở lên nhẹ tênh .

Đôi mắt mơ màng tôi vẫn còn nhìn thấy , cánh cửa sổ bỗng bật tung va vào thành tường chan chát , gió tuyết ù ù ùa vào thổi tung cánh rèm cửa .

Tuyết , nhiều tuyết quá .

Tuyết vờn lên mái tóc tôi , nhẹ nhàng .

Tuyết rơi trên khóe mi tôi , lạnh .

Tuyết rơi xuống gò má tôi , khô khốc .

Tuyết rơi trên đôi môi tôi , là mặn hay ngọt ?

Đôi bàn tay nắm chặt những bông tuyết tinh khôi .

Đôi tai ù đi , không còn nghe được gì nữa . Đôi mắt mệt mỏi từ từ khép lại .

Tôi vẫn mơ được trở về nơi ấy .
Ngắm những cánh anh đào tươi nơi đất quê hương .
Đôi bàn tay khẽ đón lấy những cánh hoa mềm mại , chẳng phải tuyết kia lạnh lẽo vô tình .
Trong giấc mơ , cậu ở đó cùng tôi trò chuyện .
Cười tíu tít trong ánh nắng vàng rơi .
Chuyện trên trời dưới đất , chỉ cần cậu lắng nghe là đủ .
Đôi bàn tay nắm chặt , sẽ cùng nhau đến cuối chặng đường đời .
Tôi sẽ mong mình chẳng bao giờ tỉnh , để giấc mơ này kéo dài mãi không thôi .






tobe continued......


Được sửa bởi shinichikudo275 ngày 7/2/2013, 22:11; sửa lần 4.
Về Đầu Trang Go down
windy_august

windy_august

Nữ Leo
Tổng số bài gửi : 1251
Birthday : 11/08/1996
Age : 28
Đến từ : Ngân hà của chúng ta

[One-shot] Thiên đường Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [One-shot] Thiên đường   [One-shot] Thiên đường Empty28/12/2012, 20:50

Ờ thì lâu lắm mới đọc cái fic mà nặng mùi tâm trạng của Shin như thế này. :22:
Như một hồi nhật kí vậy và mong rằng Shin với Ran sẽ được hạnh phúc chứ Shin phải đau khổ thế kia thấy tội nghiệp quá [One-shot] Thiên đường 2155288934
Về Đầu Trang Go down
Wendy_SR

Wendy_SR

Tổng số bài gửi : 79

[One-shot] Thiên đường Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [One-shot] Thiên đường   [One-shot] Thiên đường Empty31/12/2012, 15:05

Buồn, buồn wá...
Lúc trc e có đọc wa cái fic Happy birthday_Shinichi Kudo rồi, nhưng mà tới đoạn Shin cặp vs Shiho bỏ Ran lại NB thì ko chịu nổi nữa nên bỏ, 1 phần cũng vì rất ghét fic buồn, bi h đọc cái này vẫn thấy buồn wá xá...
Mong sao Shinran có kết thúc tốt đẹp!
Về Đầu Trang Go down
shinichikudo275

shinichikudo275

Nữ Gemini
Tổng số bài gửi : 894
Birthday : 27/05/1990
Age : 34
Đến từ : Lửa địa ngục

[One-shot] Thiên đường Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [One-shot] Thiên đường   [One-shot] Thiên đường Empty17/9/2013, 09:29

Part 2.1


[One-shot] Thiên đường 522731-547417015302681-2093298317-n-809903-4762

~ Nhiều năm sau ~


Tôi đang ở trên một ngọn đồi ở vùng nam Los Angeles , một nơi yên tĩnh , rất ít khi có người dừng chân lại . Kể từ sau ngày ấy trong bệnh viện , tôi được chuyển về đây . Mẹ nói ở nơi này có thể trông ra biển lớn giống như Tokyo của chúng tôi vậy . Chỉ có điều mặt trời sẽ không bao giờ mọc lên từ biển cả bao la kia .

Đã qua bao nhiêu năm rồi , tôi cũng không rõ nữa .

Kể từ những giây phút cuối cùng ấy , thời gian như lắng đọng lại , nó chẳng còn ý nghĩa gì với tôi .

Tại sao tôi vẫn chưa thể ra đi ?

Thế gian này còn gì khiến tôi lưu luyến ?

Tôi vẫn không thể trả lời được .

Thời gian vẫn cứ trôi , trải qua thế sự xoay vần con người vẫn phải sống , còn tôi chỉ là sự tồn tại .

Cho tới một ngày kia , nơi thanh bình này bị khuấy động , những gút mắc trong lòng tôi đã tìm được cách tháo gỡ và dần xóa bỏ .

Vào những ngày đầu của tháng mười , trong tiết trời thu se se lạnh , một cơn bão bất thường bỗng đổ bộ lên khu bờ biển . Từ sáng sớm những đám mây giông lớn cứ ngùn ngụt kéo tới . Cả bầu trời trong bỗng chốc tối sầm lại , những tiếng sấm rền vang , những ánh chớp cứ đua nhau lóe sáng trên bầu trời xám xịt . Trên khắp sườn đồi , gió thổi lồng lộng quật đổ những loài cây nhỏ bé , làm nghiêng ngả những thân cây cao . Mưa như quần nhau với mặt đất , xé nát những cây cỏ mỏng manh , sói mòn đất cát về với biển cả .
Ở dưới chân đồi , những vách đá khổng lồ với nhiều hình dáng đặc biệt đứng san sát nhau bao quanh bờ biển đang dậy sóng , trông chúng như những chiến sĩ đang che chở cho đất liền trước sự giận dữ của biển cả .

Những cơn sóng biển cao tới hàng chục mét vẫn ầm ầm xô lên những vách đá dựng đứng , mặt nước sôi lên sùng sục , lớp sóng này chưa qua lớp sóng khác đã ập tới gầm gừ như một con sư tử đang nhào tới vồ mồi .

Nhiều loài động vật sống dưới bãi đá sỏi đã cảm nhận được sự nguy hiểm nên đã chạy lên những vùng đất cao từ trước , những loài chim cũng dáo dác tìm nơi trú ẩn .

Đến buổi chiều hôm đó, khi mưa đã ngớt , những chiếc xe tải đến từ thành phố ở phía bên kia ngọn đồi mang theo chiếc máy xúc lớn nối đuôi nhau ầm ầm kéo tới . Từ trong những chiếc xe tải kín người ta mang ra những chiếc quan tài lớn nhỏ rồi đặt xuống hố những chiếc hố đã được đào lên bởi máy xúc . Màn đêm sụp xuống trong những tiếng đào xới khô khốc , những nét căng thẳng pha lẫn sự xót thương trên khuôn mặt nhem nhuốc của những người lính cứu hộ trẻ tuổi . Trong vỏn vẹn vài giờ đồng hồ , hàng chục chiếc hố được đào lên và lấp đi . Trong ánh sáng chiếu rọi từ những cột đèn đường , những người lính lặng lẽ trở về xe tải , ngược trở lại thành phố với nhiệm vụ , với trách nhiệm của mình .

Tôi những tưởng mình đã chai lì với cảm xúc , nhưng nhìn hàng chục nấm mồ vô danh được xây lên vội vã trong đêm mưa gió , trong lòng tôi chợt dâng lên niềm thương cảm . Những kí ức tưởng chừng rơi vào quên lãng lại bất chợt ùa về trong tôi , những kí ức xa xăm trong trận chiến với tổ chức , những cảnh sát đã ngã xuống , những đồng đội đã hi sinh và những kẻ khát máu cũng đã phải trả giá . Nhưng tôi đã quên những gương mặt ấy mất rồi , kí ức còn sót lại trong tôi chỉ là những hình ảnh mờ mờ ảo ảo , những cái tên còn đọng lại và những giọng nói vang vọng không thể phân biệt.

Đúng như lời Tessa Collin đã nói , những kí ức của tôi sẽ dần dần biến mất , đến cuối cùng tôi sẽ chỉ là bóng ma vật vờ mà không hiểu vì sao mình còn tồn tại trên thế gian này .

Tôi ngồi xuống một gốc cây ở ngoài nghĩa trang , trong ánh sáng le lói đang rọi xuống của những cột đèn , tôi viết những cái tên ra đất cùng với những nét vẽ nguệch ngoạc theo những mảnh kí ức đang dần được chắp vá để cố hình dung lại hình ảnh của họ .

Mưa lại tiếp tục rơi .

Gió không ngừng gào thét .

Nhưng tôi không để ý cũng chẳng quan tâm , bởi chúng chẳng thể gây ảnh hưởng gì tới tôi .

Ngày qua ngày , tôi vẫn ngồi đó , làm những việc hiện tại tôi cho là quan trọng nhất . Dù rằng có nhớ ra cũng chẳng có ý nghĩa gì nhưng tôi vẫn kiên trì không chịu bỏ cuộc . Bởi có lẽ ở một kí ức xa xăm nào đó có một người quan trọng mà tôi đã vô tình lãng quên .

Cho tới khi những tia nắng đầu tiên len lỏi qua những tán lá soi rọi xuống mặt đất , tôi mới biết rằng cơn bão đã tan .

Sau cuộc càn quét bất ngờ của thiên nhiên , cuộc sống của các loài sinh vật nơi đây đang bắt đầu phục hồi trở lại , nhưng có lẽ cỏ là loài hồi phục nhanh nhất , chúng có một sức sống mãnh liệt mà mọi sinh vật khác phải ghen tị , chúng có thể tồn tại ở mọi nơi , dòng sông khe núi len lỏi qua những kẽ đá , dù thân hình đã bị dập nát nhưng chỉ cần còn gốc rễ chúng lại có thể tiếp tục sinh tồn .

Ở gần đây có những cây cỏ thảo mọc thành những khóm lớn liên tiếp nhau . Vì vậy chúng có thể che chở cho nhau qua mưa gió và điều kì diệu đã xảy ra  , những mầm hoa đã được bảo vệ và hiện tại  những bông hoa vàng tươi của chúng đang nở rộ trong ánh nắng vàng rực rỡ .



Tôi đứng dậy và đi xuống chân đồi hướng thẳng về phía những vách đá dựng đứng . Bước chân trên thảm cỏ xanh mượt vẫn còn ướt đẫm sương mai , tôi leo xuống một vách đá nhỏ nhô ra biển , trải rộng tầm mắt ra khắp xung quanh .

Ở đỉnh vách đá , nơi bị sóng sói mòn dữ dội nhất , tôi đang đứng đó , đặt bàn tay lên lớp vỏ sần sùi của thân cây bách . Một cây bách mọc lên giữa những tảng đá lạnh lẽo  , đứng chơ vơ trước biển , nhỏ bé , đơn độc đương đầu với phong ba bão táp của đại dương . Qua năm tháng nó vẫn sừng sững đứng đó.

Tôi cười nhẹ , không giấu nổi sự khâm phục bản lĩnh của nó . Tôi vỗ vỗ vài phát vào thân cây rồi ngồi sụp xuống tựa lưng vào nó , hai chân vắt chéo , tay đặt ra sau đầu , đôi mắt ngước nhìn lên bầu trời xanh thẳm , đâu đó có những đám mây trắng lững lờ trôi . Những cánh chim phiêu diêu tự tại , chúng từng đàn từng đàn một sải cánh bay vẽ nên những chữ V thật lớn trên bầu trời . Gió thổi nhè nhẹ mơn man trên những cành lá .

-         Anh không phải người ở vùng này ?

Một giọng nói trong trẻo phát ra từ sau lưng tôi , đó là giọng nói vùng Kanto. Khi tôi định đứng dậy thì người đó đã ngồi xuống ngay bên cạnh . Đó là một trong những người mới tới . Có vẻ như cô bé muốn bắt chuyện , vì vậy tôi ngồi yên vị tại chỗ và chờ đợi . Tôi đã không hề nhận ra sự có mặt của cô bé ở nơi đây trong những ngày qua . Và cũng chẳng để ý rằng mình đã bị theo dấu từ nãy giờ . Tôi nhìn cô bé trân trân một hồi . Trông dáng vẻ có lẽ là học sinh trung học ,  với mái tóc đen huyền , đôi mắt màu tím mang vẻ trầm buồn . Tôi chợt nghĩ : thật giống quá .




Được sửa bởi shinichikudo275 ngày 17/9/2013, 09:36; sửa lần 2.
Về Đầu Trang Go down
shinichikudo275

shinichikudo275

Nữ Gemini
Tổng số bài gửi : 894
Birthday : 27/05/1990
Age : 34
Đến từ : Lửa địa ngục

[One-shot] Thiên đường Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [One-shot] Thiên đường   [One-shot] Thiên đường Empty17/9/2013, 09:34

Part 2.2


Một cơn gió nhẹ nhàng vuốt ve mặt nước bao la xanh thẳm , hơi ấm ban mai theo đó dần dần xâm nhập sưởi ấm vào dòng nước lạnh lẽo của biển khơi . Cảm nhận được tấm thịnh tịnh của cơn gió , mặt nước gợn lên những đợt sóng lăn tăn liên tiếp tạo nên một cái mặt cười thật lớn như một lời cảm ơn về món quà sớm bình minh . Gió không đáp trả , chỉ lặp đi lặp lại một động tác như đã được luyện tập chỉn chu , mang hơi ấm từ những tia nắng xoa dịu lên mặt nước thật nhẹ nhàng , giống như đang an ủi vỗ về một người bạn . Năm tháng trôi đi , chúng đã có bao nhiêu kỉ niệm , cùng nhau trải nghiệm , cùng nhau ngắm nhìn . Trời xanh núi thẳm , gió vẫn thổi nước vẫn trôi , chẳng có ngược dòng . Ngày qua ngày , nước vẫn chờ đợi gió mang hơi ấm đến . Dù là đêm mưa lạnh lẽo gió cũng chưa từng bỏ đi .


Mặt nước lúc thì yên ả lúc thì nhấp nhô , gió và nước giống như đang chơi đùa với nhau thật vui vẻ . Một ngày kia , bất chợt gió uốn mình bay vút lên cao không một lời giải thích với nước cứ thế mà ra đi , nước hoảng hốt chợt gồng mình , từng đợt từng đợt sóng nối tiếp nhau theo hướng cơn gió mà đuổi tới . Gió bay càng nhanh nước càng gồng mình lên cao . Chỉ muốn với tới hỏi một câu : tại sao lại bỏ bạn đi mà không một lời từ biệt . Gió vẫn không chịu ngừng lại , nước phát hiện càng đuổi càng xa gió hơn , trước mắt lại là vách đá cheo leo , liệu có nên đuổi theo tiếp ? Đối với nước có lẽ đã là đường cụt nhưng đối với gió lại là chân trời rộng mở , gió không có điểm ngừng , gió có thể đi tới bất cứ đâu không bị chi phối . Bất chợt gió đập mình vào vách đá vang lên những tiếng kêu dị thường rồi mất dạng , chẳng rõ đã về phương trời nao . Nước cảm thấy như bị trêu chọc , bị đem ra làm trò cười , tự thấy tủi cực nhưng bản thân vẫn không thể khống chế , vẫn gồng mình lên cố gắng tìm một lời đáp trong vô vọng . Nước vồ vập đập lên bờ đá mong mỏi tìm kiếm một lối thoát , trái lại phải hứng chịu sự đáp trả thô bạo của những khối hình sắc nhọn tầng tầng lớp lớp chồng lên nhau , nước cuối cùng chịu đừng không nổi , quằn quại trong đau đớn tung mình với lên vị trí cao nhất , tâm hồn tan nát đã hoá tan bản thân thành hàng trăm tia nước nhỏ , một phần trở về với đại dương bao la , một phần hoá thân tan biến . Tâm hồn kia mãi mãi không thể lành lặn trở lại . Đến cuối cùng mặt nước trở nên bình lặng một cách lạ thường .


Người ta có thể cảm nhận nỗi đau của nước nhưng có ai có thể hiểu được nỗi lòng của gió ?

Tình yêu quả là một thứ không thể lí giải !



- Thật sự anh muốn nhìn em như vậy đến bao giờ ? Em không phải là cô gái đang hiện ra trong ý nghĩa của anh đâu .


Cô bé quay đầu hướng ánh mắt về phía người bạn mới quen , một tia nhìn trêu chọc khiến tôi như bừng tỉnh . Một lời xin lỗi vội vàng được thốt ra , tôi ngoảnh mặt tránh đi ánh mắt như đang chiếu tia thăm dò về phía mình . Cùng lúc đó tôi nghe thấy tiếng một nụ cười thật khẽ , cô bé cũng không tiếp tục nhìn tôi nữa , đôi mắt tím long lanh bất thần hướng về một điểm vô định nơi biển xa . Một khoảng lặng diễn ra , khiến âm thanh rơi rụng của những chiếc lá khô vàng cũng trở nên thật rõ ràng . Kì thật lúc đó trong đầu óc tôi đã hiển hiện ra những hình ảnh kì lạ nhưng sự việc đó lại có cảm giác vô cùng quen thuộc . Giống như một tâm hồn đã bị tổn thương bởi vì tôi . Một tâm hồn thân thiết với tôi từ thuở bé đã chịu phải một tổn thương không thể bù đắp .

Cảm giác trầm buồn đang dần len lỏi trong từng ý nghĩ , tôi nhìn sang cô gái ngồi bên , cảm giác quen thuộc này càng lúc càng gia tăng . Cô bé co người ngồi tựa vào thân cây , hai tay ôm gối , nghiêng đầu hướng ánh mắt về bên phải , mái tóc dài buông thả nhẹ nhàng tung bay theo gió , một vài lọn tóc bất chợt khẽ chạm lên mặt tôi , cảm giác thật mềm mại .


Cảnh tượng này sao mà quen thuộc quá !


Bỗng chốc khung cảnh trước mắt hoàn toàn biến mất , không còn vách đá cheo leo , chẳng còn bờ biển xì xào sóng vỗ . Những cánh hoa phớt hồng mỏng manh bay là là theo gió cuối cùng hạ cánh êm ru trên thảm cỏ xanh mượt . Tôi giật mình đứng dậy ngoảnh đầu nhìn lại , chẳng còn cây bách sừng sững trên vách đá nữa , thay vào đó là một thân cây sần sùi đã nhiều năm tuổi , những vòm lá xanh sum xuê hoàn toàn mất dấu , bao phủ lên những cành lá khô gầy hiện tại là một đám mây hồng đang toả sáng rực rỡ dưới nắng mai . Một cơn gió tinh nghịch khẽ len lỏi tới , cả đám mây hồng như chuyển động , một phần đám mây tách ra tung lên không trung như hùa theo sự ngịch ngợm của làn gió , cuối cùng tách ra thành tầng tầng lớp lớp những cánh tròn mỏng manh . Cuộc chơi cũng đến hồi kết thúc , cơn gió bỏ đi để lại những cánh tròn tiu ngỉu buông mình rơi xuống . Một vài cánh chợt dừng lại trên một bàn tay thon gầy như đã vươn ra chờ đợi từ lâu . Một nụ cười dịu dàng , một giọng nói khẽ khẽ đang đếm từng cánh từng cánh một , một dáng người thanh mảnh đang hướng khuôn mặt nhìn về phía tôi .


- Là hoa anh đào .


Tôi bất chợt thốt lên không dấu được sự ngạc nhiên trong đôi mắt . Tôi cũng vươn tay ra đón nhận một vài cánh hoa đang thả mình lơ lửng giữa tầng không .


- Cậu đang mơ ngủ à ? - Giọng nói dịu dàng như buồng lời trách móc , cả thân hình đó như đang chạy lại phía tôi , một cái cốc tay thân thiện hạ cánh trên cái đầu đang ngây ra như tượng gỗ .


- Mùa hoa anh đào đã nở rộ được vài ngày rồi , cậu suốt ngày chỉ biết tiểu thuyết với chả án mạng , chẳng biết mùa xuân đã đến tự lúc nào .


- Tớ …xin lỗi – tôi gãi gãi đầu ấp úng , cả khuôn mặt đang dần nóng lên , tôi có thể cảm nhận được một màu hồng đang lan toả ra từ đó . Chỉ duy nhất khi đối diện với khuôn mặt này mới khiến tôi có cư xử kì cục như thế , cảm giác vừa thân thiết lại có một chút xa lạ . Dường như đã quen biết từ lâu nhưng lại chẳng thể nhớ ra được .


Cô gái chợt quay người chạy đến gốc cây thu dọn một vài quyển sách còn để mở đang ngự trên một rễ cây to và nhẵn nhụi .


- Cậu ấy , sao lại có thế đem những án mạng máu me thế này đọc ở một khung cảnh lãng mạn như thế chứ ? Đúng là chẳng biết cảm nhận nghệ thuật gì cả …


Tôi không nói gì , cũng không có ý đáp trả , chỉ bởi tôi muốn nghe giọng nói đó , không cần biết là trách móc hay quan tâm , chỉ cần nghe được giọng nói đó cũng đã đủ ấm áp lắm rồi .


Sau khi đã xếp sách vào trong cặp , cô đứng dậy ra hiệu tỏ ý muốn trở về , không cần đợi tôi trả lời cô ấy đã đi trước . Tôi muốn gọi tên cô nhưng bỗng phát hiện ra rằng chẳng biết làm sao để gọi . Cô gái với vóc dáng thon gầy , khuôn mặt luôn tươi cười rạng rỡ , đôi mắt tím biếc long lanh như biết nói, mái tóc dài buông thả , dưới nắng vàng bao phủ , những cánh anh đào phớt hồng lả lơi trong gió , những hình ảnh đó luôn ghi sâu trong trí óc tôi , nhưng chỉ duy có cái tên tôi chẳng thế nhớ được .


Cô gái đã đi được một khoảng khá xa chẳng thèm ngó lại một cái , lúc đó tôi mới vội vàng cất bước đuổi theo . Dòng sông lững lờ trôi , âm thầm in dấu hai bóng hình , một đi một chạy , một thư thái một ưu tư trên con đường đất đỏ ven sông . Con đường giống như dài ra vô tận .Tôi càng chạy càng phát hiện bản thân càng cách xa cô ấy . Nhưng cho dù là vô tận tôi cũng muốn nắm lấy bàn tay đó đi hết chặng đường này . Những cây anh đào bỗng dưng chuyển động , dường như thấu hiểu suy nghĩ của tôi nhưng lại không muốn thoả mãn những ý nghĩ đó . Đám cây càng lúc càng chuyển động mạnh , những cánh hoa tầng tầng lớp lớp bay lên cuộn xoáy tạo thành một bức tường ngăn cách giữa tôi và cô . Tôi càng muốn gạt đi thì bức tường lại càng thêm dày đặc . Cô gái với ánh mắt dịu dàng , nụ cười toả nắng đã không còn xuất hiện nữa . Trong chốc lát dáng lưng thon gầy kia cũng đã hoàn toàn biến mất . Bức tường hoa dày đặc như muốn che lấp tất cả nhưng mọi thứ bỗng chốc trở nên thật rõ ràng . Trái tim này cuối cùng cũng biết vì ai mà loạn nhịp .


Tôi vẫn mơ được trở về nơi ấy .

Ngắm những cánh anh đào tươi nơi đất quê hương .

Đôi bàn tay khẽ đón lấy những cánh hoa mềm mại , chẳng phải tuyết kia lạnh lẽo vô tình .

Trong giấc mơ , cậu ở đó cùng tôi trò chuyện .

Cười tíu tít trong ánh nắng vàng rơi .

Chuyện trên trời dưới đất , chỉ cần cậu lắng nghe là đủ .

Đôi bàn tay nắm chặt , sẽ cùng nhau đến cuối chặng đường đời .

Tôi sẽ mong mình chẳng bao giờ tỉnh , để giấc mơ này kéo dài mãi không thôi .




“ Ran Mori ”

Cuối cùng tôi cũng thốt lên được những tiếng thân thương ấy .


- Thì ra cô gái đó tên là Ran Mori sao ? Hoa lan hoa lan , một cái tên thật đẹp .

Giọng nói thanh thoát phá vỡ không gian im lặng , vang dội đến đến đôi tai đang ù đi vì quá khứ làm cho nghiệt cảnh trở nên thật đáng sợ . Hiện thực trước mắt đã trở lại khiến tôi chẳng muốn trả lời , hoàn toàn ngồi im bất động .


- Tại sao anh vẫn còn lưu luyến thế gian này ?


Giọng nói đó vẫn không chịu bỏ cuộc , vẫn tiếp tục muốn truy hỏi . Là tại sao ư ? Thực sự đến giờ phút này tôi mới có thể hiểu được . Thật là hổ thẹn với danh một thám tử nhưng lại bất lực trước sự thực của bản thân . Tôi chợt cười buồn . “Sự thật duy nhất chỉ có một” , chính cái tên của tôi đã nói lên điều đó , nhưng sự thật lúc này lại khó có thể thốt lên thành lời .


- Vậy còn em , tại sao em vẫn lưu luyến thế gian này ?


Trả lời một câu hỏi bằng một câu hỏi khác đánh vào tâm tư của đối phương , một cách vô hiệu hoá đòn tấn công truy vấn có thể nói là tuyệt vời . Cô bé im lặng , nét mặt trùng xuống , ánh mắt khẽ lay động hướng về bên phải như đang tưởng nhớ một việc đau buồn trong kí ức . Đôi môi khẽ động đậy thốt ra một tiếng mà như trút được gánh nặng ngàn cân .


- Đợi …





(còn tiếp ....)
Về Đầu Trang Go down
Sponsored content




[One-shot] Thiên đường Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [One-shot] Thiên đường   [One-shot] Thiên đường Empty

Về Đầu Trang Go down
 

[One-shot] Thiên đường

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

 Similar topics

-
» [Short Fic] Giấc mơ thiên đường
» Khám phá nhà tù "thiên đường" ở Nauy
» Những thiên đường mua sắm thế giới
» Những điều thú vị về trái đất mà có thể bạn chưa biết
» [One-shot] Nơi cuối con đường

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
CFC :: Khu vực Tài nguyên :: Fan Fiction :: Tạm Ngưng-