Vâng chap 2 đây ạ
*sắp tới chắc sẽ không để đề mục mỗi chap nữa ^^~*
Chap 2:Shinichi nhẹ bước trên đường đến trường. Sau trận cuồng phong đêm qua, bầu trời sáng nay có phần quang đãng, êm dịu hơn. Đường phố ở Tokyo tất bật, nhộn nhịp đón chào một ngày mới, nhưng những bước chân của Shinichi vẫn tiến về phía trước một cách lặng lẽ.
“Không biết xứ sở thần tiên mà Ajin nói như thế nào nhỉ!?” _ Một ý nghĩ tò mò chợt thoáng qua trong đầu Shinichi. Cậu chẳng biết tại sao mình lại nghĩ thế, chỉ là cậu thấy tò mò, muốn khám phá, và tìm ra một thế giới mới tốt đẹp hơn…
- Shinichi!
Tiếng gọi của một cô gái vang lên trong trẻo từ ngay phía sau Shinichi. Cậu bất giác quay lại và thấy Ajin ngay trước mũi mình, gương mặt đầy vẻ giận hờn, trách móc. Nhưng không quan tâm đến điều đó, Shinichi tóm ngay lấy cô nàng rồi chạy vụt vào một con hẻm gần đó mặc cho Ajin la hét ầm ĩ.
Khi đã chắc chắn không bị ai chú ý, Shinichi mới buông cô ra.
- Sao cô lại ở đây? Nhỡ để người khác thấy thì sao? Hơn nữa vết thương của cô còn chưa lành. Về nhà ngay cho tôi! – Shinichi bực tức.
- Trời ạ! Anh đúng là tên ngốc. Làm gì có ai thấy được tôi, anh lo lắng cái gì chứ!!
- Không ai thấy? Nhưng tôi vẫn thấy cô còn gì!?
- Đây này! – Ajin vừa cười vừa nâng sợi dây chuyền trên cổ cho Shinichi xem. – Tôi nhờ vào sức mạnh phép thuật của nó đấy! Bây giờ ngoài anh ra chẳng có ai cảm nhận được sự tồn tại của tôi cả, không cần phải lo lắng đâu!
- Lo lắng gì chứ! Tôi chỉ đề phòng cô gây rắc rối cho tôi thôi.
- Xì! Lo thì cứ bảo là lo đi.
Ajin tinh nghịch nhìn Shinichi làm cậu ngượng đỏ mặt. Có trời mới biết cô đang nghĩ gì.
- Về nhà đi! Giờ tôi phải đi học. – Shinichi làu bàu bước ra khỏi con hẻm.
- Không đâu! Ở nhà chán lắm! Tôi đi với anh không được sao?
- Cô đi theo tôi làm gì!? Phiền quá! – Shinichi gắt.
- Không! Tôi muốn đi!
- Về nhà ngay! – Shinichi ra lệnh, đồng thời thấp giọng hơn khi cả hai đã bước ra đường chính.
- Không! Tôi muốn đi cùng. – Ajin bướng bỉnh.
- Đừng nhiều lời.
Shinichi cau mặt bước nhanh hơn như để bỏ xa cô nàng trong khi Ajin cứ cố bay xung quanh lặp đi lặp lại mấy câu bướng bỉnh của mình.
- Shinichi!
- ……
- Shinichi!
-……
- Shinichi! Shinichi! Shinichi! Shinichi! Shini…
- Im ngay!! – Shinichi cáu. – Muốn làm gì thì làm! Phiền phức!
Ajin đắc ý bay ngang Shinichi và nhìn cậu bằng ánh mắt tinh nghịch. Shinichi cũng đành chào thua với thiên thần nhỏ này. Cậu dịu sắc mặt lại hỏi:
- Ở nhà cô cô cũng như thế này à?
- “Thế này” là sao cứ!? Chỉ có mỗi anh là tỏ ra khó chịu vậy thôi. – Ajin phụng phịu.
- Thôi không cãi với cô. Tôi đến trường rồi. Lát nữa đừng có lượn loanh quanh và cố nói chuyện với tôi. Tôi sẽ không nói gì với cô đâu. Đừng có làm phiền tôi.
- Ơ? Tại sao?
- Vì tôi không muốn người khác nghĩ tôi bị điên.
Shinichi đáp gọn rồi bước nhanh vào trường để mặc Ajin đứng ngơ ngác trước cổng trường.
Ngày thứ hai ở trường của Shinichi cũng chẳng có gì đặc biệt. Thái độ của nữ sinh trong trường đã có vẻ dè dặt hơn vì hôm qua Shinichi đã vạch rõ ranh giới. Đối với cả trường bây giờ, Shinichi như một cái cây riêng lẻ. Cậu kiệm lời, không có ý định kết bạn hay nói chuyện cùng bất kì ai trong trường. Hôm nay Ajin rất biết điều. Cô chỉ bay theo Shinichi và nói vài câu nhưng không yêu cầu cậu phải trả lời. Ngay cả lúc ăn trưa, Shinichi cũng ngồi riêng một bàn gần cửa sổ nhà ăn với khay thức ăn và dán mắt vào chiếc laptop mà không nói gì. Ajin sau khi lượn khắp nơi thì thích thú bay trở lại bên cậu.
- Cô ăn gì? – Shinichi lên tiếng vừa đủ để cả hai nghe khi thấy Ajin trở lại.
Ajin chỉ nhìn Shinichi gắp thức ăn mà không nói gì.
- Sao vậy?
- Ở thế giới của tôi, tôi không ăn mấy thứ như anh. Các anh ăn thịt cả các động vật khác. Thật tàn nhẫn! – Ajin cuối mặt, giọng trầm buồn.
Shinichi nhìn cô rồi quay lại với khay thức ăn. Cậu lắc đầu và khẽ mỉm cười trước sự ngây thơ của nàng thiên thần nhỏ.
- Lại đây.
Shinichi vừa nói vừa kéo Ajin lại gần khay thức ăn, đồng thời xoay laptop để không ai biết về hành động của mình. Ajin đứng ngẩn ngơ nhìn Shinichi xúc một thìa cơm rồi đưa lại trước mặt cô.
- Ăn đi. – Shinichi nói.
- Không! Tôi không ăn mấy thứ này! Tôi không tàn nhẫn như con người các anh! – Ajin cương quyết.
Shinichi nhìn bộ mặt ngây thơ của cô đến mức phải bật cười. Ajin thì vẫn cứ ngây thơ nhìn Shinichi cười trong khi hai gò má cô nàng đang dần đỏ lên mà vẫn không hiểu gì.
- Đây là cơm. Nó làm từ hạt gạo. Khi gạo được nấu chín lên ở một nhiệt độ nhất định sẽ thành cơm. Gạo là hạt trên cây lúa, một cây lương thực. Nó thuộc hệ thực vật chứ không phải động vật, và là thứ sinh vật vô tri vô giác, không có linh hồn, không biết cảm nhận. Vì thế cô hãy ăn nó đi.
Shinichi nói một cách thích thú rồi đưa thìa cơm lại gàn Ajin hơn. Ajin dường như vẫn chưa hiểu rõ lắm những gì Shinichi nói. Cô dè dặt lùi lại một bước, hết nhìn thìa cơm lại xoay sang Shinichi.
- Ăn đi. – Shinichi lặp lại.
Ajin nhìn Shinichi rồi tiến lại gần thìa cơm. Cô rụt rè nâng một hạt cơm ra khỏi thìa, nhìn Shinichi một lần nữa như để chắc chắn rồi thận trọng cắn một miếng.
- Thế nào? Ngon không? – Shinichi nhìn cô chăm chú.
Ajin nuốt xong thì thay đổi hoàn toàn thái độ. Cô trở nên vui vẻ và thích thú chẳng khác nào đứa trẻ vừa phát hiện ra một món đồ chơi mới. Shinichi vui vẻ nhìn cô. Đã lâu lắm rồi, tưởng chừng cảm giác vui vẻ này sẽ chẳng bao giờ cậu cảm nhận được nữa. Nhưng giờ đây, cậu đang cười.
Shinichi chờ Ajin ăn no rồi mới tiếp tục bữa trưa của mình. Một cô gái như vậy thì ăn có bao nhiêu, chỉ là thời gian chờ cô ăn xong lâu quá. Nhà ăn bây giờ chỉ còn lác đác vài người, mà đa số là các nữ sinh *=.=*. Cảm thấy không thoải mái nên Shinichi cũng nhanh chóng kết thúc bữa ăn của mình.
- Anh được các nữ sinh hâm mộ thật đấy! – Ajin nói khi cả hai đang trên đường về lớp học.
- Mặc họ. – Shinichi lạnh lùng đáp.
- Nhưng tại sao thế?
- Cô đi mà hỏi họ.
- Ơ…. – Ajin xị mặt xuống, bay là đà.
Shinichi nhìn Ajin rồi không nói gì mà đi thẳng về lớp.
Các tiết học buổi chiều trôi qua trong yên bình. Nhưng đến giờ tiếng Anh, giờ học cuối cùng trong ngày, các học sinh phải chờ đợi giáo viên đến dài cả cổ. Gần nửa tiếng trôi qua mà vẫn không thấy cô Jodie, cả lớp bắt đầu… làm loạn.
- Sao cô không tới nhỉ!? – Tiếng Aoko vang lên hỗn tạp giữa tiếng náo loạn trong lớp.
- Ai mà biết. – Kaito đáp trống không.
- Lúc nãy tớ thấy cô ở trường rồi, chắc cô bận gì đó. – Saguru nói.
- Khéo cô đi hẹn hò với bạn trai rồi quên cả lớp rồi ấy chứ! – Sonoko chen vào, tay vẫn cầm điện thoại nhắn tin cho Makoto.
- Này Kudo! Sao cậu không dùng vệ tinh mini tìm cô? – Heiji nảy ra một ý tưởng… điên rồ.
Shinichi ngẩng mặt lên nhìn Heiji vô cảm rồi tiếp tục với chiếc laptop mà không nói gì. Điều đó khiến tất cả những ai nghe thấy câu hỏi của Heiji đều dồn mắt về Shinichi. Heiji nóng bừng mặt, anh chàng vừa định đáp lễ Shinichi thì Kazuha đã nhanh chóng đẩy mạnh ghế đứng dậy quát lớn.
- Này!! Có người đang hỏi cậu đấy! Kudo Shinichi!!
Cả lớp ngay sau đó bao trùm một sự im lặng đến đáng sợ. Vậy là tiếng quát của Kazuha đã “giúp” lớp trật tự. *
*
Shinichi ngưng việc, cậu quay sang nhìn Kazuha một lát rồi đáp:
- Tại sao tôi phải làm thế? Cô đén muộn dù là lý do gì cũng là của cô. Tại sao tôi phải dùng đến vệ tinh để kiểm tra một vấn đề vớ vẩn như vậy?
- Cậu… Cậu nói cái gì…
Nhìn thái độ lạnh lùng của Shinichi mà Kazuha như tá hỏa. Phải. Cô đứng dậy chỉ để bảo vệ Heiji. Những gì Shinichi nói không hề sai. Thứ mà cậu dành tâm huyết chế tạo ra là nhằm bảo vệ thế giới chứ không phải phục vụ cho những mục đích vớ vẩn.
Cả lớp trở nên căng thẳng chỉ vì một lý do chẳng đâu vào đâu. Trong tình huống này thường sẽ có một người đứng ra hòa giải. Nhưng người hòa giải thì chẳng thấy đâu, chỉ thấy Ajin đang lao nhanh qua cửa sổ với vẻ mặt hoảng hốt.
- Shinichi! Cô đến rồi!
Kèm theo lời báo động ngay sau đó là hình ảnh cô Jodie hiện ra trước cửa lớp như… một tử thần.
- Các em làm cái gì thế hả?? Ngay từ đằng xa cô đã nghe thấy tiếng Kazuha rồi. Chuyện gì đây!!?
Kazuha đứng tái mặt không thể nói gì.
- Kazuha!! – Cô Jodie lặp lại lần nữa.
Kazuha vẫn đứng đó, mặt tái đi và không thể giải thích gì. Heiji lập tức đứng dậy để bảo vệ cô.
- Thưa cô…
- Thưa cô là do em. – Shinichi đứng dậy cùng lúc cướp lời Heiji. – Là do em làm bạn ấy bực nên bạn ấy mới nổi cáu với em. Chỉ là đùa hơi quá trớn thôi. Mong cô bỏ qua cho chúng em.
Cả lớp đều đồng loạt nhìn Shinichi với ánh mắt vô cùng ngạc nhiên. Cô Jodie hết nhìn Shinichi lại quay sang nhìn Kazuha. Cuối cùng cô cũng đưa ra phán quyết.
- Hai em dám gây mất trật tự trong lớp! Cả hai về chép phạt Nội quy 50 lần và viết cho cô một bản kiểm điểm! Hạn chót sáng mai, ai không nộp đủ thì chép 500 lần và mời phụ huynh đến đây làm việc! Tất cả ngồi xuống. Chúng ta vào bài học…
**********
- Shinichi! Sao lúc nãy anh lại làm thế? – Ajin thắc mắc trong lúc cả hai đang trên đường về nhà.
- Vì nếu không mọi chuyện sẽ phức tạp hơn. Tôi đến trường để học, không phải để xem những chuyện rắc rối.
- Nhưng anh phải chép phạt Nội quy 50 lần!
- Không sao.
Shinichi đáp gọn rồi cả hai nhanh chóng về nhà.
Tối đó, Shinichi ăn tối trong phòng rồi nhanh chóng xử lý đống bài tập để thực hiện nghĩa vụ cao cả, chép phạt. Ajin bay lòng vòng khắp phòng cậu rồi quay sang nghịch cái hộp đựng vệ tinh trên bàn học của Shinichi.
- Ajin, đừng nghịch nữa.
Ajin xịu mặt lại rồi chuyển sang phá cái ống đựng bút. Nhưng cô không cẩn thận nên suýt nữa bị nguyên cả ống đựng bút đè bẹp. May là Shinichi kịp phản xạ đỡ nó cjo cô.
- Cô nghịch quá đấy! – Shinichi gắt.
Ajin ngoan ngoãn bò ra khỏi vùng nguy hiểm bằng gương mặt sợ hãi… nhưng đáng yêu vô cùng. Shinichi mỉm cười dựng ống đựng bút lên rồi tiếp tục thực hiện “nghĩa vụ cao cả”. Ajin bò tới chỗ chồng sách trên bàn, ngồi tựa vào, trên nét mặt vẫn còn vương nỗi kinh hoàng.
- Ajin này, cô bao nhiêu tuổi rồi? – Shinichi vừa viết vừa nói.
- Hơn 15 tuổi. Đến 1/10 là tôi 16 rồi. Còn anh? – Ajin đáp sau khi đã hoàn hồn.
- Tôi cũng thế. Nhưng tôi sinh 4/5 nên lớn hơn cô.
- Nhưng tôi sẽ không gọi Shin_chan là anh đâu!
- Hả? – Shinichi ngưng viết, gương mặt không thoải mái cho lắm. – Ai bảo cô gọi tôi như thế?
- Mẹ của Shin_chan cũng gọi thế còn gì?
- Nhưng tôi không thích. Cô đừng có gọi như thế nữa. – Shinichi đáp rôi tiếp tục công việc.
- Tại sao?
- Tôi bảo đừng gọi thì cô đừng gọi. Hỏi nhiều thế làm gì.
Ajin xịu mặt không nói không rằng bỏ ra chỗ khác ra vẻ giận hờn lắm.
- Chỉ là tôi không thích người khác gọi tôi kiểu đó, kể cả mẹ. Tôi không phải trẻ con.
Ajin quay lại nhìn Shinichi vẻ như đã hiểu ra vấn đề.
- Tôi xin lỗi… – Ajin ra vẻ ăn năn.
- Không sao.
Shinichi viết nốt những dòng cuối cùng rồi thu dọn sách vở. Cậu liếc nhìn chiếc đồng hồ trên bàn. Gần 8 rưỡi tối rồi. Nhanh thật.
- Anh học xong rồi à? – Ajin nói vọng từ phía sau Shinichi.
- Ừ.
- Shinichi này… – Ajin lưỡng lự.
- Sao thế? – Shinichi xoay người lại, nhìn thẳng vào Ajin.
- Tôi… muốn đi chơi. – Cô nàng ấp úng, đôi gò má ửng hồng.
- Nhưng tôi không thích. Tôi bận. – Shinichi đáp lạnh lùng rồi quay lại bàn học với chiếc laptop.
- Tôi đi ngủ trước vậy. – Ajin ỉu xìu lặng lẽ bay về giường.
- Tùy cô.
**********
Sáng hôm sau, Ajin lại cùng Shinichi đến trường. Cô nàng có vẻ thích nghi rất nhanh với cuộc sống ở thế giới này. Sáng nay, Ajin lại được khám phá thêm một món ăn mới, đó là bánh mì. Trong quá trình khám phá, cô nàng suýt nữa là Shinichi gặp phải rắc rối khi cố nâng miếng bánh lên trước mặt mẹ cậu. May cho Shinichi đã kịp phản ứng hướng sự chú ý của mẹ đi nơi khác.
Shinichi và Ajin vừa bước vào lớp đã nghe xôn xao cả lên vì tin đồn có ma trong trường học. Theo lời truyền miệng của mọi người, đêm qua trong thư viện có một bóng ma kì lạ. Có một nữ sinh do ngủ quên trong thư viện đã nhìn thấy một bóng người với cái đầu kì dị. Trong bóng tối, nữ sinh đó cố lần mò chiếc điện thoại để cầu cứu thì cái bóng bất chợt quay lại nhìn cô chằm chằm. Rồi cô cảm tháy như bị ai đó xiết chặt cổ nên ngất lịm đi. Cứ ngỡ mình đã chết rồi nhưng sáng hôm sau cô được đưa đến bệnh viện và đã tỉnh lại. Theo lời kể, học sinh đó đã nhìn thấy cái đầu ma quái hình tròn và phát ra một thứ ánh sáng vô cùng kì lạ.
Trong khi cả lớp xôn xao cả lên và đưa ra hàng loạt các nhận định trái chiều thì Shinichi có vẻ thờ ơ như đây là một việc hết sức nhảm nhí. Cậu ném cặp sách lên bàn rồi bước ra khỏi lớp.
- Shinichi… Tôi có chuyện cần nói. – Ajin nói với vẻ mặt nghiêm trọng khi cả hai bước ra khỏi lớp.
Shinichi nhìn cô khó hiểu nhưng rồi cũng đáp ứng yêu cầu của Ajin. Cả hai cùng lên sân thượng, địa điểm vắng người nhất trong trường.
- Chuyện gì vậy? – Shinichi hỏi.
- Về việc có ma trong trường học… Con ma đó… – Ajin nói bằng giọng hơi run và có phần do dự.
- Này. Không phải là cô đang sợ ma đấy chứ!? – Shinichi cười. – Tôi chẳng tin vào chuyện ma quỷ đâu.
- Không… không phải… – Ajin do dự với gương mặt đầy lo âu.
- Vậy là chuyện gì? – Shinichi bắt đầu không hiểu.
- Tôi đang nghĩ… liệu đó có phải là quả cầu Maki không!?
- Sao cô lại nghĩ vậy?
- Quả cầu Maki là một quả cầu phép thuật có tạo hình từ pha lê cổ. Trong đêm tối, quả cầu sẽ tỏa ánh hào quang rất sáng. Còn lúc sử dụng phép thuật, nó sẽ phát ra nhiều thứ ánh sáng đặc biệt rất đẹp nhưng cũng rất đáng sợ. Tôi nghĩ, có thể nào quả cầu Maki đã bay lạc đến nơi này không? – Ajin giải thích. Đúng lúc đó, tiếng chuông vào lớp cũng vang lên từng hồi.
Shinichi nhìn Ajin suy nghĩ một lúc rồi quyết định.
- Thôi được rồi. Vào lớp thôi. Nếu cô nghi ngờ đó là quả cầu Maki, chúng ta sẽ trực tiếp kiểm chứng.
- Thật chứ! – Ajin mừng rỡ.
- Ừ. Đi thôi nào.
Shinichi mỉm cười rồi cùng Ajin về lớp.
Các tiết học hôm nay trôi qua kèm theo những cảm xúc hỗn độn của các học sinh và giáo viên trong trường. Trong cùng một ngày mà từ “ma” được nhắc đến phải trên 500 lền. Tin đồn lan rất nhanh chóng gây ra những nỗi hoang mang trong hầu hết mọi người cũng như sự hiếu kì trong nhiều học sinh.
Tiếng chuông ra về mãi cũng vang lên, kết thúc một ngày học tập mệt mỏi. Trước mối nghi ngờ về bóng ma trong thư viện, toàn thể học sinh và giáo viên trong trường được báo động và yêu cầu không được phép ở lại trường sau giờ học. Để kiểm chứng thực hư câu chuyện hoang đường này, hiệu trưởng Agasa quyết định sử dụng toàn bộ hệ thống Camera giám sát toàn bộ thư viện và khu vực quanh đó.
Sau giờ học, tại lớp 10A vang lên tiếng bàn tán gì đấy của một nhóm học sinh. Cụ thể họ gồm Kaito, Aoko, Saguru, Heiji, Kazuha và… Makoto lớp 11A do bị Sonoko lôi kéo nên cũng ở lại. *=.=|||*
- Nhất định tớ sẽ tìm ra chân tướng của con ma này! – Heiji tuyên bố.
- Phải! Kaito Kid tớ còn chẳng ngại thì con mà này có sá gì cơ chứ! – Saguru đồng tình.
- Chẹp. Con ma này. Không hiểu nó sống ở thời đại nào mà dám to gan làm loạn trong trường học của Kuroba Kaito. Rồi ta sẽ cho mi biết tay. – Kaito cười nửa miệng.
- Nhưng mà các cậu này, lỡ… lỡ đâu có ma thật thì sao? – Kazuha lo sợ.
- Phải đấy! – Sonoko đệm vào.
- Đừng lo Sonoko. Anh sẽ bảo vệ em mà. – Makoto nói.
- Ôi! Anh Makoto! Anh đúng là anh hùng của em!
- Nhưng chẳng phải nữ sinh đó đã thấy sao? Con ma đó không có đầu, chỉ có một vật hình tròn phát sáng trên cổ thôi. Không phải rất đáng sợ sao? – Aoko nói mà mặt tái đi vì sợ.
- Cách để tạo ra những thứ như vậy không thiếu. Quan trọng là ở thế giới này, ma quỷ chỉ có thể tồn tại trong tưởng tượng thôi. – Một giọng nói quen thuộc bất chợt vang đến từ sau cánh cửa lớp.
- Kudo!!? – Cả nhóm ngạc nhiên khi thấy Shinichi đẩy cửa bước vào.
- Nếu các cậu muốn đi bắt ma thì tớ cũng muốn tham gia. Tớ không muốn ngày nào đến trường cũng bị tra tấn bởi mấy chuyện nhảm nhí này.
Cả nhóm sững sờ nhìn Shinichi. Vẫn gương mặt và cách nói lạnh lùng đó. Nhưng việc Shinichi muốn tham gia bắt ma cùng mọi người quả thật rất khó hiểu. *Tất nhiên là chỉ với nhóm Kaito thôi chứ tác giả và đọc giả biết hết rồi mà ^^*
- Cậu thật khó hiểu đấy. – Kaito lên tiếng. – Nhưng thôi, dù sao đây cũng là một việc có lợi cho tất cả. Tôi đồng ý để cậu cùng tham gia. Mọi người thì sao?
Mọi người im lặng một lúc rồi hồi đáp bằng sự tán thành.
Cả nhóm cùng bàn bạc một lúc rồi thống nhất sẽ gặp nhau trước cổng trường vào lúc 7 rưỡi tối nay. Một buổi tối thú vị.