Conan Fan Club |
|
| [Long Fic] Căn phòng số 66 | |
| Tác giả | Thông điệp |
---|
Ice
Tổng số bài gửi : 205 Birthday : 03/10/1998 Age : 26 Đến từ : xứ sở hoa anh đào
| Tiêu đề: [Long Fic] Căn phòng số 66 27/6/2013, 11:52 | |
| Tile: Căn phòng 66. Author: Bạn của Bông viết từ chap 1->5 còn Bông biết nốt những chap sau vì bị ép T.T Disclaimer: Các nhân vật trong fic ko thuộc quyền sở hữu của mình (viết thế này cho ngắn gọn) Genre: Horror/Romance. Status: Completed. Summmary: Chuyện gì sẽ xảy ra khi bạn đi chơi ở một khách sạn lớn mà lại vắng người. Ở đây còn liên tiếp xảy ra những vụ giết người không có lời giải đáp. Là người hay do ma? *~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~* Mở đầu * * * Tiếng hét khản đặc vang lên ghê rợn. Một lời bài hát.... Một giọng hát khản đặc.... Tiếng hét yếu dần... Những tiếng khóc van nài... “Đừng….” rồi tắt hẳn.... Thay vào đó là một mùi máu tanh nồng và tiếng cười lanh lảnh ma quái cất lên. Máu….
Máu……
Và chỉ máu…… *~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~* “Đến chưa vậy, cậu lái kiểu gì thế đồ chậm chạp.” Kaito cằn nhằn. Hôm nay là buổi đi chơi đầu tiên sau năm học vất vả vừa qua. “Cậu thích thì đi mà lái, chỉ được cái lắm mồm thôi, tên ngốc!!!!.” Saguru tức giận. “Bảo ai là đò ngốc, là cậu mới phải.” Kaito nạt lại. Và cuộc chiến của họ lại xảy ra. Và có vẻ như những người trên xe đang bịt tai kia ko mấy ngạc nhiên lắm vì chuyện này xảy ra như cơm bữa. Heiji nhắn cậu thật không hiểu nổi sao mấy tên này lại trẻ con như thế. Bỗng chiếc xe mất lái lao về phía trước quẹt vào lề đường tạo lên những tiếng đinh tai nhức óc. Nhanh chóng Shinichi cầm lái và nhấn phanh xe, nếu ko có Shinichi thì bọn họ đã suýt nữa đâm vào chiếc xe tải đằng trước. “Hakuba cậu làm gì vậy!!!! Để ý vào công việc của mình đi” Aoko cốc đầu Saguru và “tặng” cho Kaito một cái lườm sắc lẹm. Keiko và Saguru đã chuyển qua sống ở Anh. (Giải thích: Keiko là bạn than của Aoko, Keiko và Saguru ko có quan hệ gì hết, đừng hiểu lầm nha. =.=) Buổi đi chơi ngày hôm nay là do bọn họ mời và đặt vé cho những người bạn của mình sang Anh. Cô loay hoay vẫn hoảng vì chiếc xe lúc nãy. “Chúng sẽ leo núi, nghịch suối và nghỉ ngơi ở khách sạn Stanley Hotel gần đó, nhưng khách sạn đó hơi ít người….” “Tại sao vậy?” Ran thắc mắc. Chiếc vấp lên vấp xuống. Nó đang đi ở chỗ vùng núi và đi qua một cánh rừng. “Là lí do đó đấy, nđừng núi ở đây rất nguy hiểm nên ít có người đến.” Keiko tóc tai dựng hết lên.” “Sắp đến chưa vậy?” Shiho người im lặng từ này đến giờ, chỉnh lại dây an toàn và hỏi. “Đây rồi!” Shinichi dừng xe. “Thế nào Hakuba tớ lái tốt hơn cậu chứ?” “Im đi Kudo đừng chọc ghẹo tớ!” Saguru lườm. Nơi họ dừng chân là một khách sạn có màu đên là chủ đạo, trông rất huyền bí, nó như là 1 khách sạn cổ xưa. _____o0o______ To be continue………
Được sửa bởi Ice ngày 29/6/2013, 00:18; sửa lần 1. |
| | | Ice
Tổng số bài gửi : 205 Birthday : 03/10/1998 Age : 26 Đến từ : xứ sở hoa anh đào
| Tiêu đề: Re: [Long Fic] Căn phòng số 66 27/6/2013, 11:53 | |
| Chương 1. Nạn nhân đầu tiên
“Cậu ở phòng này hả?”
Ran và mấy cô nàng của chúng ta đang chăm chú nhìn tấm biển căn phòng 62, chợt giật mình bởi giọng nói lành lạnh này.
Một bóng người gầy mảnh đi tới, đó là một cô gái có mái tóc dài buông gần chấm đất và mặc một chiếc váy ngắn. Nếu không phải đang giữa ban ngày chắc người ta phải nghĩ đến một “U hồn sảnh nữ”(chỉ mỹ nhân thất tình chết oan nghiệp – ND).
“À…ừ” Ran nhẹ nhàng đáp.
“Cậu có thấy căn phòng kia không?” Cô ta lại hỏi và chỉ tay về phía cuối hành lang, ở đó có một căn phòng trông cũ kĩ hơn hẳn các phòng khác mạng nhên bám xung quanh, căn phòng số 66.
“Có. Sao vậy?” Aoko ngạc nhiên.
“Đừng bao giờ đi tới đó.”
“Đừng nói với họ như thế. Yori!”
Có hai cô gái khác đi tới, một cô có mái tóc màu xanh dài, gương mặt tinh nghịch, đáng yêu. Còn cô gái đi đằng sau có vẻ nhút nhát hơn mái tóc ngắn, màu hạt dẻ, cô trông thật dịu dàng.
“Chào bạn mình tên là Saki” Cô gái tóc xanh cười tươi. “Kia là Yori, còn người nhút nhát sau lưng mình đây là Sakura.”
“Rất vui đc làm quen với bạn.” Sakura mỉm cười bắt chuyện.
“Thôi bọn mình xuống đi phòng ăn đi.” Saki kéo tay Kazuha.
“Uhm, đi thôi” Yori lạnh lùng quay đi.
“Cô ấy giống Shiho quá!” Aoko bật cười và được tặng kèm cái lườm của Shiho.
“Thôi chúng ta xuống đi” Ran chạy ra cửa thì chợt va vào một cô gái
“Bạn có sao không?” Ran đỡ cô gái ấy dậy.
“Không sao” Cô gái nói.
“Kira cậu ở đây hả?” Sakura nhẹ nhàng tiến tới. “Xuống ăn luôn nha”
“Tớ có việc phải đi thôi nhé.” Kira chạy về phía hành lang.
*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*
Dưới phòng ăn.
“Phòng ăn ở đây đẹp thật mà Shinichi đâu nhỉ?” Ran nhìn xung quanh.
“Tìm chồng hả Ran?” Heiji đứng đằng sau cười, và không khó gì để tìm ra Shinichi cậu ta mặt đang đỏ ửng đứng đằng sau chực túm lấy cổ Heiji lắc mạnh.
“Hóa ra cậu có cặp rồi hả giống hệt Syaoran và Sakura.” Một cậu trai tóc trắng dáng người cao đang chọc ghẹo người bên cạnh.
“Đâu phải…Thôi nào Fujitawa tớ biết cậu với Saki là 1 đôi mà” Syaoran đỏ mặt, nạt lại.
Saki nghe được ngượng ngùng lườm bọn họ. Cô thấy mấy tên này thật lắm mồm.
“Đây là những người bạn mới cậu quen được hả Kaito?” Aoko thì thầm.
“Ừm, Thôi chúng ta đi ăn đi” Kaito nói.
“Ra dáng gớm.” Saguru cười châm chọc Kaito khiến cậu ta tức điên và vụ cãi và thường ngày nhàm chán lại xảy ra trước những cặp mắt tròn xoe nhìn họ.
“Kira đâu rồi.” Syaoran hỏi Sakura.
“Tớ cũng ko biết lúc nãy cậu ấy bảo có chút việc.”
Buổi tiệc diễn ra êm đềm và tuyệt với, nhưng ko 1 ai biết có chuyện kinh khủng đang xảy ra cho đến khi…..
“Tớ đi rửa tay đây.” Ran đứng lên.
“Tớ đi cùng cậu” Aoko chạy theo.
Bọn họ vào cầu thang máy để đi lên tầng vì phòng vệ sinh dưới tầng bị hỏng. Lúc rửa tay xong 2 người rủ nhau lên tầng thượng là tầng 16 hóng mát. Khi bước vào thang máy Ran và Aoko thấy 1 cô gái mái tóc dài che kín khuôn mặt, dáng người cũng tầm học sinh trung học như các cô.
Ran ấn nút lầu thượng, thang máy ''rầm'' một tiếng rồi bắt đầu chuyển động lên trên. Hai cô thấy rất lạnh. Đột nhiên, cầu thang dừng lại, cô ta chậm rãi bước ra khỏi thang máy, mái tóc xõa sau lưng. Ran và Aoko vẫn không nhìn thấy mặt cô ta. Cô tò mò nhìn vào tầng 13, bên ngoài đã có mấy người đang đứng chờ, dường như họ muốn đi xuống, tất cả đều đờ đẫn nhìn hai người. Aoko nhìn Ran thì thầm.
“Không biết đây là nơi quái quỷ gì mà trông mọi người cứ như vô hồn vậy.” Ran gật đầu đồng tình cô vội vàng thấy mình không mang theo điện thoại rồi ấn xuống tầng sáu.
Nhìn vào các con số đang chuyển động trong thang máy. Đột nhiên Ran phát hiện trong thang máy không có số 13. Cô tưởng thang máy trục trặc gì đó liền buột miệng hỏi nhân viên khách sạn đi cùng mình trong đó:
"Tại sao thang máy ở đây lại không có số 13 nhỉ? "
Nhân viên khách sạn nghi hoặc nhìn cô rồi hỏi:
"Tại sao cô lại hỏi như thế?"
"À, tôi vừa trông thấy một người đi vào tầng 13. Nếu không có thang máy, tý nữa làm sao cô ta xuống được?"
Người kia nhìn cô từ đầu đến chân, có vẻ rất kỳ quặc, giống như nhìn thấy quái vật hoặc anh ta vừa nghe thấy một câu nói dối trá vậy.
Aoko hoang mang, cô cẩn thận hỏi lại:
"Sao vậy?"
Người kia lạnh lùng và có hơi chút hoảng hốt trả lời:
"Trước kia tầng 13 là một công ty, không biết tại sao công ty đó cứ như bị ma ám; một tháng mà chết mấy người liền, đều do nhảy lầu. Lãnh đạo cao ốc chúng tôi sợ quá, liền đóng cửa tầng 13. Để tránh cho quý khách nào không biết đi nhầm vào đó, chúng tôi đã quyết định bỏ số 13 trên thang máy."
Ran run lên liền nói:
"Nhưng lúc nãy tôi vừa trông thấy một phụ nữ lên tầng 13 mà, hơn nữa tôi còn thấy rất nhiều người ở trên đó nữa."
"Cô à, có lẽ cô gặp phải ma rồi, mau đi khám bác sĩ tâm lý đi!" Nhân viên khách sạn không ngần ngại nói anh ta nhìn hai cô sợ hãi như là gặp ma.
Rõ ràng bọn họ trông thấy người phụ nữ đó đi lên tầng 13. "Tại sao những chuyện mắt thấy tai nghe lại bị coi là nói dối được?" Mà không chỉ một người thấy mà là tận hai người.
Vừa ra khỏi thang máy, đến phòng của mình, thấy bên ngoài nhốn nháo Ran chột dạ nghĩ: "Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?"
Aoko và Ran ko nói lời nào nắm tay nhau đi tới đó thì thấy Shinichi đã ở đó từ lúc nào cùng với Heiji Saguru và Kaito, mặt trông rất nghiêm trọng. Những người bạn mới cũng ở đó kể cả Kazuha và Shiho. Ran để ý thấy mặt Shiho trắng bệch, Kazuha thì đang kinh hoàng khóc thút thít. Saki dựa đầu vào vai Fujitawa khóc, Sakura thì đang được Syaoran an ủi.
“Có chuyện gì vậy?” Aoko hỏi Kaito và định đi vào trong phòng cùng Ran thì bị Shinichi và Kaito giữ lại.
“Đừng”
Nhìn qua những cậu bạn đang cố che đi cái gì đó cô nhìn thấy xác một cô gái đang dựa vào tấm gương. Mắt đã bị khoét. Hung khí giết người cách tay cô gái không xa - đó là cái bút bi đẫm máu màu xanh da trời, trên đó còn dính rất nhiều miếng thịt nhỏ. Điều ghê nhất chính là hai con mắt bị khoét ra được ngâm trong bình nước của khách sạn. Sau khi bị khoét chúng xong, hung thủ còn rửa sạch sẽ dưới vòi nước rồi mới bỏ ngâm trong bình nước này. Và hai người nhân ra đó chính là Kira. Cô ấy đang nằm đấy. Đã không còn mắt nữa rồi trông cô ta như đang cười vậy. Ran và Aoko hoảng hốt cảm giác như không còn sức lực ngã khuỵu xuống
________o0o________ To be continue.....
Được sửa bởi Ice ngày 27/6/2013, 21:40; sửa lần 2. |
| | | Ice
Tổng số bài gửi : 205 Birthday : 03/10/1998 Age : 26 Đến từ : xứ sở hoa anh đào
| Tiêu đề: Re: [Long Fic] Căn phòng số 66 27/6/2013, 11:53 | |
| Chương 2. Trở thành điên loạn.
“Không có chút manh mối nào cả! Chỉ biết cô ấy chết ở trong căn phòng 66 mà nó lại ko có ai sống ở đây” Heiji buồn bã. Vì đường quá gập ghềnh nên cảnh sát chưa thể đến được. Những chàng thám tử bắt buộc phải điều tra xem xét lại hiện trường
“Vụ án này thật ghê tởm, kinh khủng nhất là những con mắt ấy đã đc rửa sạch sẽ.” Saguru rung mình.
Shinichi và những cậu bạn cố an ủi mấy cô bạn gái của mình nhưng có vẻ là không ăn thua cho lắm. Bọn họ, người thì khóc, còn nếu không thì mặt đờ đẫn, trắng bệck
“Kaito….” Mãi Aoko mới lên tiếng. “Keiko đâu chẳng lẽ cậu ấy…” Aoko lo sợ.
“Không có chuyện gì đâu vì sợ quá nên cậu ấy ngất và được đưa xuống phòng y tế nghỉ ngơi rồi.” Kaito đặt tay lên vai Aoko, chưa bao giờ cậu dám gần cô ấy như thế này, Kaito ko còn chọc ghẹo hay đùa nghịch như trước mà rất nghiêm túc. “Và Keiko…”
Aoko sững người lại. "Keiko cậu ấy làm sao nữa?”
“Cậu ấy có vẻ như bị điên lên cậu ấy bảo..cậu ấy….cậu ấy nhìn thấy Kira chỉ tay về phía mình…” Kaito nói không được dút khoát vì cậu biết khi nói xong câu ấy những cô gái quay lại nhìn cậu với gương mặt biến dạng các chàng trai thì chỉ còn biết lắc đầu.
“Có ma thật, chết tiệt tớ sẽ giết con ma đó.” Là Keiko, cô bước đến, gần như bị điên. Cô dã trốn mấy người ở phòng y tế mà lên đây.
“Keiko!!!"
Keiko lại lăn ra bất tỉnh Ran chạy tới đỡ. Ở gần đây không có bệnh viện nào cả bọn họ đành lại đưa cô trở về phòng y tế.
*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*
Trong phòng y tế của khách sạn
Keiko mở mắt nhìn xung quanh tất cả đều màu trắng, cô nghe thấy tiếng những người bạn của mình đang nói chuyện với bác sĩ. Cô nhìn xung quanh thì nhận thấy rằng có cái gì đó….chậm chậm….từ từ tiến lại…LÀ KIRA, cô ấy ko còn đôi mát xanh nữa mà thấy vào đo là một hốc mát đen xì đầy máu.
“Cậu có muốn đến chỗ tớ ở ko?” Kira nói lạnh lùng.
“Ko ko phải sự thật ko.” Keiko run sợ lẩm bẩm như 1 kẻ điên.
“Để tớ dẫn cậu đi nhé.” Kira vươn tay ra tóm lấy Keiko.
“KHÔNG!!!!!!!!!!!!!!!!” Keiko hét lên.
“Keiko có chuyện gì vậy” Aoko và mọi người chạy vào. Cô đến gần Keiko.
“Tớ đây” Thấy Aoko, Keiko bấu chặt cô khóc thét lên.
“Là Kira tớ đã thấy cậu ấy, là Kira.”
Aoko hoảng sợ cô là bạn thân của Keiko bao năm nay chưa bao giờ thấy cậu ấy bị như thế cả.
“Chắc cậu chỉ hoa mắt thôi ko có chuyện gì đâu.” Ran cố an ủi người bạn mình, nhưng thật ra cô cũng đang run lên vì sợ.
“Tớ đã thấy đúng là cậu ấy, cậu ấy định đưa tớ đi cùng, cậu ấy….ko còn mắt nữa.” Keiko hét lên trong sự sợ hãi của tột đỉnh. Mọi người nhìn cô đau lòng. Saguru tức điên lên.
“Tại tớ tất cả là tại tớ đã đưa các cậu đến chỗ này.”
“Hakuba đây ko phải lỗi tại ai hết.” Shinichi kêu lên.
"Chúng ta nên để Keiko nghỉ ngơi thêm một chút" Kazuha lau nước mắt nhìn những người bạn gương mặt đang chán nản
*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*
Buổi đêm hôm đó.
“Chắc giờ này Shinichi vẫn còn đang suy nghĩ cậu ấy chưa ngủ đâu, mình phải nói với cậu ấy điều này.” Ran ra khỏi giường cô mở cửa. Trong lúc mọi người đang ngủ, cô rất sợ nhưng cô trấn an mình phải nói cho Shinichi điều này, bước ra ngoài 1 cảm giác lạnh lẽo bâu lấy cô, một cơn gió thổi qua cô quay lại, hình như có cái gì đó đằng sau, cô nhìn vào sau lưng cô là căn phòng mang sô 66. Rùng mình Ran định bước tiếp nhưng cô cảm thấy có cái gì đó thật. Lấy hết cản đảm cô bước về phía căn phòng 66. Có một bóng người ở đó
To be continue…………...
Được sửa bởi Ice ngày 27/6/2013, 11:56; sửa lần 1. |
| | | Ice
Tổng số bài gửi : 205 Birthday : 03/10/1998 Age : 26 Đến từ : xứ sở hoa anh đào
| Tiêu đề: Re: [Long Fic] Căn phòng số 66 27/6/2013, 11:53 | |
| Chương 3. Người sẽ là kẻ thứ 3. Bóng người vẫn thấp thoáng ko thể nhìn rõ, bất chợt 1 bài hát vang lên. “Cái chết thật thú vị………. Nó là niềm vui tột độ…….. Bạn sẽ cảm thấy thích thú….. Lucifer sẽ đến đưa bạn đi…… Ngài sẽ dùng những móng vuốt sắc nhọn đen cắm vào da thịt bạn…. sẽ đau đớn nhưng chỉ một thoáng…. Bạn sẽ không còn cám giác…. Linh hồn của bạn đã được bán cho quỷ…….” Ran cảm thấy sợ hãi, giọng hát lúc trong trẻo lúc khản đặc vang lên. Ran nhìn mọi thứ xung quanh đều đen xì. Sợ hãi, cô chạy vùng ra, cô nhìn sang xung bức tường như toàn máu, căn phòng số 66 như đang nhìn theo cô bằng cặp mắt đầy máu. Ran chạy va vào một cái gì đó. Cô hét lên hoảng sợ. Cô sẽ chết ư? Bị giết như Kira ư? “Ran bình tĩnh tớ đây mà….” Thì ra đó là Shinichi. Nhìn thấy cậu Ran ôm chầm lấy và khóc không ngại ngùng như trước đây nữa. Cô không để ý nhiều như thế chỉ biết rằng mình đang sợ “Có chuyện gì vậy?” Mọi người bật đèn đi ra ngoài. Dường như tất cả mọi người trong khách sạn đều ở đây. Rất ít vì sau cái chết của Kira, tất cả đều đã xuống núi. “Buổi đêm ko để cho ai ngủ mà la hét ầm ĩ thế hả?” Một người đàn bá lớn tuổi béo ục ịch tên là Jeni, cáu kỉnh. “Chúng cháu xin lỗi tại bạn cháu gặp ác mộng.” Shinichi trả lời. Bà ta nhăn nhó và bỏ vào phòng cùng ông chồng. Ông chồng tên Jack và có vẻ hiền lành hơn. Jack khác hẳn Jeni ông ta không béo mà lại gầy guộc. Về đến phòng của Ran. “Ran à cậu ra khỏi phòng vào buổi tối làm gì vậy?” Sau khi cảm thấy Ran đã lấy lại được bình tĩnh. “À..đúng rồi tớ định nói với cậu điều này.” Ran ngập ngừng một lúc nhìn ánh mắt mọi người xung quanh rồi tiếng tục nói. “Uhm…cậu thấy Yori ko?” “Yori? Là ai vậy?” Kaito ngạc nhiên. “Là bạn của bọn tôi.” Fujitawa, Syaoran, Sakura và Saki bước vào. Trông mấy cô gái ấy tiều tụy hơn rất nhiều. Saki thì mặt trắng bệch còn Sakura vẫn chưa thôi khóc. Cũng phải thôi Kira là bạn học của họ mà “Cô ấy đã từng nói cẩn thận với căn phòng 66 ấy. Rồi vào đúng ngay sau đó Kira đã chết, và từ lúc đó đến giừ chúng ta vẫn ko thấy cô ấy…tớ nghĩ…” Ran dừng lại. “Cậu nghĩ cô ấy là kẻ gây ra chuyện này sao?” Aoko nhìn Ran nghi hoặc. Cô còn nhớ tới chuyện tầng số 13. Aoko đã kể cho Kaito nhưng cậu ta ngẫm nghĩ gì đó rồi không trả lời. “….” “Ko thể nào Yori là bạn học bọn tớ cậu ấy ko có đâu.” Sakura bật khóc. “Để rõ thực hư chúng ta hãy đi tìm cậu ấy.” Fujitawa đề nghị. “Tớ đi với các cậu” Là Keiko, cô ấy đã tỉnh lại từ nãy. Aoko lo lắng không hiểu Keiko đã ổn định chưa. “Lề mề quá chúng ta đi thôi.” Kaito khó chịu nói và bị Aoko dẫm vào chân và nhìn bằng ánh mắt Cẩn-thận-mồm-miệng-đấy. “Nhưng vào buổi tối thế này có nguy hiểm quá ko?” Shiho ngần ngại hỏi. Dù sao bây giờ cũng là nửa đêm rồi. Shinichi lắc đầu cậu ta nghĩ cả bọn đi với nhau thì sẽ an toàn hơn là có ai ở lại. Bọn họ bước về phía hành lang tối đen ko dám bật đèn sợ làm thức giấc mọi người. Bước từ từ đến phong 69, nơi Yori ở. Căn phòng vắng tanh, vẫn yên bình. Bọn họ đi khắp mấy phòng gần đấy đều ko có chỉ trừ một phòng họ chưa kiểm tra, đó là căn phòng 66. Cánh cửa mở ra từ từ. Trong chỗ tối họ nhìn thấy 1 cái xác bị tróc da, là Yori, ko còn tóc hai mắt trợn tròn. Bụng bị rạch mấy vết. Cảnh tượng thật ghê rợn. “Yo….Yori…” Lần này mấy cô gái không khóc, há hốc, mắt đờ đẫn, không nói được gì, mặt trắng bệnh trông như người mất hồn. Nhất là Keiko người cô cứng đơ, bất chợt cô quay sang bên tay phải có dòng chữ viết bằng máu tươi. “NGƯƠI SẼ LÀ KẺ THỨ BA” ____o0o____ To be continue……. |
| | | Ice
Tổng số bài gửi : 205 Birthday : 03/10/1998 Age : 26 Đến từ : xứ sở hoa anh đào
| Tiêu đề: Re: [Long Fic] Căn phòng số 66 27/6/2013, 11:56 | |
| Chap này ko có gì lắm.
Chương 4. Đau lòng.
“NGƯƠI SẼ LÀ KẺ THỨ BA"
“Không!!!!! Không!!!!!!! Ta không muốn” Keiko lại trở nên hoảng hốt, cô hò hét, nhìn mọi người xung quanh bằng cặp mắt bấn loạn. Trông cô không khác gì một kẻ tâm thần
Aoko dường như không còn đủ sức cô cố gắng đứng lên níu lên bạn thân của mình với hai dòng nước mắt nhạt nhòa, cô an ủi Keiko. Nhưng không có tác dụng cho lắm.
“Hắn ta sẽ giết tớ” Keiko lẩm bẩm với gương mắt vô hồn.
“Ko có chuyện gì đâu Keiko, mọi thứ sẽ bình yên, tớ..tớ hứa” Aoko cố gắng nói một cách khó khăn. Nhưng Keiko nhìn Aoko, cô ấy bật người cặp mắt đáng sợ hẳn. Cô giơ tay lên tát mạnh vào mặt bạn mình
“Aoko!!!! Keiko cậu làm gì vậy?” Kaito như điên lên, toan xông tới dựt tay cô ấy ra.
“Đừng!!!” Khuôn mặt Aoko đẫm nước mắt với gương mắt vẫn còn hằn lên vết tay “Tớ ko sao, Keiko cậu….”
“Đừng động đến tôi…..Tại sao ko phải là mấy người mà cứ phải là tôi?” Tôi sẽ chết có 2 biết điều đó ko? TÔI SẼ CHẾT”!!!!!!!!!!” Keiko vùng chạy ra khỏi cửa phòng. Mọi người cố ngăn cô ấy lại nhưng không thể được. Keiko đã điên rồi cô ấy trở thành một người khác thật đáng sợ.
“Aoko, khóc đi, dựa vào đây mà khóc này.” Kaito thì thầm, trong lòng cậu vẫn có chút lo lắng cho Keiko dù gì cũng là bạn cùng lớp suốt bao năm. Nhưng cái tát lúc nãy khiến cậu cảm thấy hết sức khó chịu và thương cho Aoko nhiều hơn.
*~*~*~*~*~*`*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*
“Ran” Shinichi bước đến chỗ cô bạn gái mặt mũi trắng bệch, trông cô thật mỏng manh hệt như mảnh thủy tinh sắp vỡ tan.
“Tớ sẽ bảo vệ cậu, đừng lo.” Shinichi quả quyết. Cậu lo lắng nhìn người con gái mình yêu thương đang chìm trong hoảng sơ.
Ran nhìn cậu nở nụ cười gượng gạo, yếu ớt. “Shinichi, tớ tin cậu mà”
Shinichi ân cần đỡ Ran dậy thật dịu dàng, cho cô mượn bờ vai cậu dựa vào và khẽ an ủi, cậu nói cô cứ an tâm mọi chuyện đều sẽ ổn thôi
*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*
“Thôi nào sẽ ko có chuyện gì xảy ra đâu! Đồ ngốc!” Heiji an ủi Kazuha nhưng lại không biết phải nói thế nào. Kazuha vẫn im lặng. Heiji với khuôn mặt đỏ ửng vòng tay qua người Kazuha ôm vào lòng.
“Sẽ không có chuyện gì xảy ra chứ? Cậu vẫn mang theo bùa phải ko?”
“Tớ vẫn mang theo sẽ ko có chuyện gì xảy ra đâu”
*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*
“Shiho cậu ko sao chứ?” Hakuba hỏi cô bạn bạn mái tóc màu hung đỏ đang ngồi bệt xuống sàn nhìn xác của Yori. Có lẽ Shiho là người bĩnh tĩnh nhất. Cảnh máu me thế này cô cũng đã từng chứng kiến nhiều lần rồi
“Ko sao.” Shiho nói cố ngăn hàng lệ vượt quá khóe mắt.
“Rồi sẽ ổn thôi” Saguru mỉm cười.
“Chết tiệt ai đã làm cái việc này chứ?” Fujitawa tức giận.
“Chúng ta đã nhầm khi nghĩ Yori là kẻ gây ra chuyện, giờ đây cô ấy cũng bị hại chết.” Syaoran đấm mạnh vào tường, cậu nhìn khuôn mặt Sakura trước đây xinh đẹp thế nào bây giờ đã héo hon hẳn đi.
“Không thể gọi được cho cảnh sát” Shinichi lắc đầu. “Sóng quá yếu”
“Làm sao bây h?” Saki lo lắng tay vẫn vịn vài Fujitawa.
Bọn họ nhìn nhau như hiểu ý định. Tất cả phải nhanh chóng thoát ra khỏi đây.
“Nhưng Keiko…” Aoko chần chừ mãi.
“Có lẽ lúc nãy cậu ta đã chạy ra ngoài rồi, mà đằng nào thoát khỏi đây gọi cảnh sát rồi chúng ta chẳng quay lại” Kaito kéo tay cô nói bằng giọng chắc chắn.
________o0o_________ To be continue….. |
| | | Ice
Tổng số bài gửi : 205 Birthday : 03/10/1998 Age : 26 Đến từ : xứ sở hoa anh đào
| Tiêu đề: Re: [Long Fic] Căn phòng số 66 27/6/2013, 11:58 | |
| Chương 5. Nguồn gốc.
“Mike à, em vẫn ổn chứ, mấy hôm nay em không thấy anh qua đây vậy?”. – Người con gái hỏi người con trai đang ở bên cạnh cô.
“Anh ổn mà Katie, chỉ….” Anh ta ngập ngùng với ánh mắt không dám nhìn thẳng vào cô.
“Có phải anh sắp kết hôn với Jane phải ko?” Mặt Katie tối sầm đi nhìn Mike tìm kiếm 1 cậu trả lời. Cô hy vọng nó sẽ là “Không tất cả chỉ là bịa đặt.”
“Katie, chuyện nay thật ra bố mẹ anh….” Katie dường như đã biết được câu trả lời. Mike là con nhà giàu có nhất vùng này, bố mẹ anh ấy là chủ khách sạn Stanley Hotel. Còn cô chỉ là một cô gái nghèo quê mùa lên đây để làm công việc đầu bếp cho nhà anh làm sao có thể xứng đôi được? Làm đầu bếp thì ko sao nhưng cô lại mắc một căn bệnh nan y có khả năng vô sinh, bố mẹ anh ấy chỉ có anh là đứa con duy nhất.
Bây giờ Katie cảm thấy vô vọng Jane tốt hơn cô rất nhiều cố ấy giàu cô xinh đẹp có đủ tất cả những thứ mà một người đàn ông mong muốn
“Em biết, anh ko phải nói gì cả?” Nước mắt của Katie chảy dài, trái tim cô đau nhói.
“Katie này, anh hứa anh sẽ chỉ lấy Jane và để cô ta sinh cho anh thật nhiều con thôi còn bố mẹ vẫn cho anh cưới hai vợ mà. Khi nào cô ta sinh xong anh sẽ cưới em về.”
“…..”
"Em yên tâm đi sẽ ko có chuyện gì xảy ra đâu” Mike ôm cô vào lòng.
Katie mỉm cười nhưng nó là một nụ cười buồn rầu. Tình yêu của mình, người yêu mình, chồng mình, làm sao có thể dễ dàng mang đi san sẻ cho người khác được nếu như thế đâu phải gọi là tình yêu? Cô đã yêu Mike tha thiết làm sao có thể để anh cho người phụ nữ khác
Mike nói phải về. Anh ta khoác chiếc áo đen của mình vào, hôn nhẹ lên trán Katie "À em này, anh cần phải làm một dự án đầu tư lớn anh sẽ rút một ít tiền trong ngân hàng để làm vốn e đông ý nhé”
Katie gật đầu. Cho anh ấy vay chút tiền cũng không sao. Dù gì cô cũng sẽ thuộc về anh ấy.
Katie đi ra đường với một khuôn mặt buồn rười rượi. Cô ngước nhìn lên trời có vô vàn những vì sao tuyệt đẹp cô nhớ lại những ngày cô và Mike yêu nhau hạnh phúc ra sao. Đang đi thì cô thấy Jane đang khoác tay 1 người đàn ông rất đẹp trai. Jane không tin vào mặt mình khi nhìn những cử chỉ thân mật của Jane với người đó.
“Katie lâu lắm ko gặp cậu giới thiệu với cậu nha đây là Harry bạn trai và là chồng sắp cưới của mình.” Jane hớn hở vui mừng nhận ra bạn cũ. Cô ôm Katie vào lòng và giới thiệu người bên cạnh.
“Không phải Mike sao?”
“Mike ư? Nghe nói anh ta lại sắp tái hôn thì phải, hình như là 1 quý cô giàu có nào đó.”
“Tái hôn?”
“Đúng rồi cậu ấy đã có sáu đời vợ rồi và có đến tận mười mấy cô người yêu bị cậu ta lột sạch tiền rồi đuổi ra nơi khác cái loại đáng ghét đấy.”
Nghe đên đây Katie rùng mình, cô nhớ đã cho Mike mượn thẻ ngân hàng để rút tiền. Katie chạy thật nhanh về nhà kiểm tra số tiền trong ngân hàng. Mấy trăm triệu của cô giờ đây không còn đồng nào.
Đột nhiên tiếng gõ cưa vang lên. Katie biết chắc là Mike. Cô vội chạy ra mở cửa rồi mắng chửi hắn. Cô vừa đnhs vừa khóc. Tiền tiết kiệm của cô bao lâu nay sao hắn lại nhẫn tâm như vậy. Cô đòi hắn lại số tiền đấy. Nhưng mặt Mike tối sầm lại nở một nụ cười gian xảo. Hắn ta quyết không trả lại còn giơ túi bột trắng lên. Heroin. Là Heroin.
"Tôi mua tặng cô đấy!"
“Cho tôi? Anh nói vậy nghĩa là sao?”
“ Hôm qua khi cô đang ngủ tôi đã cho cô một lượng heroin khá lớn vì tôi biết rằng cô đã có thai”
Katie không thể tin được khả năng sinh con của cô là rất hiếm. Thật khó khăn khi có con. Vậy mà hắn nỡ nhẫn tâm như vậy. Con của cô. Nghĩ đến là lại thấy hết sức tức giận. Katie tát mạnh vào mặt Mike.
“ Cô tát tôi?” Mike hét lên, dựt tay của cô ra, cầm bình rượu uống liên tục.
“Tôi sẽ đi báo cảnh sát”.
Mike Ko kiềm chế được bản thân. Hắn đã say, giờ đây như một con thú. Mike giữ chặt tay Kaite trói và nhét vào một cái túi đưa lên sân thượng đánh đập dã man. Katie ko ngừng chửi rủa. Hắn càng như một con thú điên cầm con dao đâm tới tấp vào người Katie. Máu ở vùng bụng của cô chảy ra nhiều nhất. Thế là hai mạng người. Hắn cười sung sướng. Katie dãy dụa trong đau đớn.
“Tôi nguyền rủa anh! Nguyền rủa cái khác sạn này! Nguyền rủa nơi này!"
Không gian trở lại im lặng. Chỉ còn thật một màu đen xì của màn đêm. Cánh cửa căn phòng số 66 bật mở. Tối ôm chỉ còn phảng phất mùi máu và những tiếng cười điên dại của một người đàn ông.
______o0o______ To be continue |
| | | Ice
Tổng số bài gửi : 205 Birthday : 03/10/1998 Age : 26 Đến từ : xứ sở hoa anh đào
| Tiêu đề: Re: [Long Fic] Căn phòng số 66 27/6/2013, 11:58 | |
| Mình sẽ end fic này trong vòng mấy ngày thôi. Bắt đầu từ chap này là mình tự viết^^ Nên nội dung và đoạn kết có hơi khác với lúc đầu mình vừa viết vừa ran nhưng lỡ hứa với ss Spum rồi ^^ ss nhớ giữ lời hứa là end vampire love's đấy ^^ Chương 6. Mèo đuổi chuột. Điện của khách sạn đã bị tắt ngóm ngay cả quản lý cũng không thấy đâu. Cả bọn đi sang phòng của Jack và Jeni để đảm bảo an toàn cho cặp vợ chồng này. Linh cảm có điều không lành Shiho đề nghị mấy chàng trai phải cẩn thận. Shinichi đi tới gõ cửa phòng. Không một tiếng động. “Để tớ.” Ran lên tiếng. Mặc dù cô vẫn còn sợ nhưng cô không tin hoàn toàn là có ma quỷ gì hết.Cô lùi ra sau hai bước lấy đá và đạp mạnh, cánh cửa bật tung ra. Một mùi máu tanh nồng lại sực lên. “Chết tiệt!” Shinichi kéo Ran ra sau, cô cũng lờ mờ đoán được có chuyện nên nhắm tịt mắt lại. Fujitawa và Syaoran đứng ở ngoài với các cô gái. Còn Shiho và bọn còn lại đi vào trong xem xét. Saguru ngần ngại nhìn Shiho, anh đang phân vân chả lẽ cô không sợ sao? Shiho chỉ nhún vai không nói gì. Heiji đi vào phía giường nằm. Trên giường có hai người. Đấy là Jack và Jeni. Họ bị thái ra thành từng mảnh mọi bỏ phận bị cắt rời nhưng hung thủ lại lắp ráp trông như một người nguyên vẹn trừ cái đầu thì bị treo lên thành giường. “Thật dã man” Heiji nhăn mặt quay ra nói với Shinichi. Hai người không quá bất ngờ vì điều này. Đã có quả nhiều người chết rồi mà. Ai cũng đoán rằng cặp vợ chồng này sẽ chết. “Các cậu không thấy lạ sao?” Kaito bước tới quan sát tỉ mỉ và chỉ vào cái xác. Đúng là thật dã man. Chân tay với những bộ phận khác đều bị xoắn vào. Như kiểu hung thủ đang vắt máu? “Có điều không ổn rồi” Shiho nắm lấy tay Saguru và nhìn sang xung quanh. Saguru cười thầm. Cậu cứ nghĩ cô ấy gan dạ lắm cơ thì ra là vẫn sợ. Anh nắm chặt tay Shiho lại trong lòng cảm thấy hết sức vui *Mẹ ơi đang trong lúc nguy hiểm vui nỗi gì *. Shiho biết điều đó nhưng cô không để ý nhiều thứ mà cô chú ý tới là sàn nhà. “Lấy nến và đèn pin ra đây!” Shinichi ngạc nhiên cậu chạy ra chỗ mấy cô gái ở ngoài lấy đèn pin từ tay Kazuha và cầm theo đèn dầu vào. Shiho rọi đèn xuống sàn và bảo mọi người lùi ra xa. Kaito hoảng hốt cậu đã nhìn thấy dòng chữ kia. Thảo nào mà cơ thể của cặp vợ chồng bị vắt máu hóa ra là để viết dòng chữ này. Một dòng chữ to bằng máu: MÈO VÀ CHUỘT. “Muốn chúng ta chơi trò đuổi bắt?” Cả lũ bàng hoàng nhìn nhau. Đến lúc đi ra khỏi đây rồi. Cái chết thật thú vị……. Nó là niềm vui tột độ…….. Bạn sẽ cảm thấy thích thú…….. Lucifer sẽ đến đưa bạn đi……. Ngài sẽ dùng những móng vuốt sắc nhọn đen cắm vào da thịt bạn……… Sẽ đau đớn nhưng chỉ một thoáng………. Bạn sẽ ko còn cái giác……… Linh hồn của bạn đã được bán cho quỷ…….. Mau đến đây nào Lucifer……. Mau đến đây nào con mèo nhỏ…… Nào Kitty….Kitty à…….. Một bài hát vang lên với một giọng khản đặc. “Shinichi…” Ran sợ hãi “Tớ đã từng nghe nó…” “Cả bài ư?” Syaoran ngạc nhiên hình như bài này cậu cũng đã từng nghe. “Là bài do Yori và Kira từng hát để dọa chúng ta” Sakura ôm chặt lấy Saki trước đây bọn họ đã từng nghe hai cô nàng kia hát bài này. Nhưng có vẻ không giống lắm. Fujitawa suy nghĩ một lúc rồi nói: “Hình như thừa ba câu cuối. Ừm…Nó không có lời gọi quỷ với con mèo nào như thế cả” Kaito đưa mắt nhìn Shinichi một cách lo lắng cậu túm lấy tay Aoko rồi hô to. “Mau chạy ra khỏi đây thôi. Nơi này nguy hiểm lắm rồi. Ba câu hát cuối đấy chính là Lời thôi miên của quỷ!” “Đúng rồi tớ cũng biết! Cái này là lời mà những kẻ biến thái sai kẻ tâm thần đi giết người…” Heiji nhớ là cậu cũng từng đọc một tác phẩm. Trong đó có viết về những vụ giết người trong thế kỉ và có những tên chủ mưu điều khiển những kẻ tâm thần bằng một bài hát khi sau khi giả vờ thông cảm cho những tên tâm thần đó. Mấy câu hát đấy như một lời thôi miên gọi là Lời thôi miên của quỷ. Cả nhóm lại chạy cầu thang bộ xuống tầng một. Những chàng trai luôn bám sát các cô gái của họ vì tình thế này đã vượt ngoài tầm kiểm soát rồi. Cánh cửa khách sạn đã ngay trước mặt. Nhưng nó lại bị khóa chặt. Không lối thoát. “Để tớ phá nó!” Ran định dùng đến Karate, cô nhìn Kazuha và muốn cô ấy dùng Aikido cùng phá nó. Nhưng Heiji và Shinichi đã ngăn lại. Các cô ấy không thể nào phá được đâu bởi vì cánh cửa bằng sắt. Các cô gái sẽ tự làm mình bị thương mất. “Đến đây… Đến đây Lucifer….. Đến đây Kitty à… Bắt nó bắt nó….” Lời bài hát lại vang lên. Một bóng đen chạy từ phía xa đến nó mập mờ phía sau Sakura, Aoko và Saki. “Aoko!” Kaito nhận thấy điều đó và cậu hét lên khi thấy một ánh sáng của con dao. _________o0o___________ To be continue…. |
| | | Ice
Tổng số bài gửi : 205 Birthday : 03/10/1998 Age : 26 Đến từ : xứ sở hoa anh đào
| Tiêu đề: Re: [Long Fic] Căn phòng số 66 27/6/2013, 11:59 | |
| Còn tầm 3,4 chương nữa thôi sẽ nhanh mà. Tại mình đang hứng lần đầu viết Horror
Chương 7. Bắt giữ.
Một con dao sắc nhọn định đâm vào Aoko nhưng Ran đứng ngay đấy và kịp đá vào tay kẻ đó nhưng con dao vẫn làm một vệt dài trên cánh tay của Aoko, nó còn chệch thêm hướng về chân của Ran khiến cô cũng bị thương. Kẻ đó không để yên hắn đập vào huyệt của Aoko và Ran một cách nhanh chóng và lôi họ đi. Mọi việc diễn ra chỉ trong tích tắc khiến mọi người chưa kịp định hình được chuyện gì đang xảy ra. Quá nhanh. Một tốc độ đến bất ngờ.
“Ran! Aoko!”
Shinichi và Kaito hét lên, chạy theo cái bóng đen đó nhưng không thể kịp ngoái đầu lại thì hai cậu đã bỏ xa những người còn lại khoảng một quãng dài. Đường ở đây khá lằng nhằng. Nó rộng lớn như một mê cung vậy.
“Mang nó đến đây Kitty ngoan… Ngoan nào… Mang đến đây….”
Tiếng hát cất lên lần nữa. Shinichi và Kaito nhìn nhau không nói câu nào chạy lần theo nơi có giọng hát kì quái đó. Cạnh họ là cái thang máy nó tự nhiên bật sáng và hiển thị số 13 rồi chỉ hình mũi tên lên sân thượng.
…..~o0o~….. “Ran và Aoko…” Kazuha khóc nức nở ôm chặt lấy Sakura. Saki đứng an ủi cô ấy nhưng tay thì đang nắm chặt Fujtawa. Syaoran đứng nhìn xung quanh đề phòng nguy hiểm. Heiji thì quan sát cẩn thận cánh cửa.
“Mấy tên ngu ngốc này!” Saguru cằn nhằn “Mấy cậu ở đây đi để tôi đi điều tra vài thứ”
“Hakuba, Tôi đi cùng cậu.”
Shiho đứng lên bám theo Saguru. Những người còn lại cũng muốn đi theo. Nhưng Saguru không đồng ý. Cậu bắt họ chờ ở chỗ cổng đấy tìm cách mở cửa thoát ra ngoài và còn để đợi Shinichi và Kaito.
Shiho và Saguru đi về phía căn phòng 66 để tìm hiểu thêm. Saguru nhìn Shiho rồi đưa tay ra như muốn cô ấy nắm vào. Shiho không thèm nhìn mà quay mặt đi nhưng lòng vẫn run run. Nhưng cậu vẫn kiên quyết dựt tay cô ấy cầm chặt. Shiho ngại ngùng im lặng ngoan ngoãn đi theo. Heiji lườm Saguru cậu ta coi cậu như người thừa ý. Chẳng nhẽ tên ngóc này muốn được đi một mình với quý cô lạnh lùng? Cậu cười nhếch môi bắn ánh mắt đáng ghét về phía Saguru. Cậu ta ngoài đầu lại như muốn nói Nhìn-cái-quái-gì-tên-ngốc.
....................
Căn phòng 66 vẫn đang mở. Nó toát lên vẻ lạnh lẽo. Tiếng gió lùa vào khiến người ta sởn gai ốc. Có một người đang nằm đấy. Đó là Keiko cô ấy đang ngất lịm đi đầu chảy máu. Chắc là bị một cú đánh vào đầu. Saguru đành tạm để cô ấy ở đấy nhìn ngó xung quanh kiểm tra lại những vết máu ở chỗ phát hiện xác của Yori. Cái xác đã được đặt xuống gốc. Chết thảm thật. Hai hốc mắt thâm lai, môi tái nhợt tím đen. Có triệu chứng bị trúng đọc. Chắc là Xyanua. Trong lúc đấy Shiho lục các ngăn tủ ở đấy. Đến ngăn tủ cuối cùng, cô thấy một quyển sổ màu đen. Cô cầm quyển sổ lên ngắm nghía. Trông nó đã khá cũ kĩ chắc phải đến mấy chục năm rồi. Giấy vàng bắt đầu mục nát, bị mối mọt đục phá. Mở trang đầu thì Shiho phát hiện đây là sổ nhật kí.
Mấy trang đầu là những dòng tâm sự yêu thương của cô gái tên Katie dành cho người yêu nhưng đến gần cuối là những thứ thật sự biến thái.
Nhật kí Ngày….tháng….năm…..
Hôm nay tôi rất đau lòng vì biết tin Mike chuẩn bị lấy Jane-cô ấy thật xung sướng. Cô tốt hơn tôi về mọi mặt……….
Dòng nhật kí viết đến đấy thì bị đứt quãng cách hẳn sang một trang mới, và được viết bằng một màu đen thứ mực có mùi hôi thối như được cắt từ nội tạng.
Nhật kí Ngày……tháng……..năm…….. Hắn đâm tôi. Đâm liên tục. Mắt của tôi bị khoét mất rồi. Hắn dùng còn dao và đục ra tôi nguyền rủa hắn tôi nguyền rủa căn phòng này. Hắn trói tôi vào tầng thượng và bắt đầu đánh đập dã man. Không đau chút nào. Tôi cảm thấy dễ chịu sướng quá đánh tiếp đánh tiếp đi………..
Chỉ viết tới đó thôi. Shiho thấy kì lạ. Câu hỏi đặt ra là tại sao người có tên là Katie bị hành hạ như thế mà vẫn còn sống để rồi viết lên những trang nhật kí ghê tởm này. Cô lật kĩ từng trang và phát hiện một tấm thẻ bác sĩ: Katie Fexi.
"Saguru lại đây."
Saguru hơi ngạc nhiên vì cô ấy không gọi họ của mình nữa mà lại gọi tên. Saguru nghe thân mật thật. Cậu định chạy đến nhưng lại phát hiện ra một cái túi nhỏ thấp thoáng bên trong bụng của xác chết. Nó được khâu lại để cất giữ bên trong. Thảo nào bụng Yori bị rạch và khâu mấy mũi. Shiho cũng ngạc nhiên chạy lại, cô cẩn thận đeo găng tay và từ từ tách những lớp thịt đang bị đàn kiến sâu vào. Cái túi màu trắng. Là Heroin? ………………………………. Ran mở mắt nhìn xung quanh. Cơ thể cô đau ê ẩm chắc vì bị cú đánh của bóng đen kia. Aoko vẫn nằm ngất bên cạnh, cô lay lay gọi cô ấy tỉnh dậy. Sau một hồi Aoko mới bắt đầu mở mắt. Hai người đang ở trên sân thượng. Nó tối đến kinh khủng mọi thứ đều mập mờ. Cảm giác sợ hãi càng lấn chiếm toàn bộ suy nghĩ của các cô.
“Kitty…… Kitty ơi…... Cái chết thật thú vị……. Nó là niềm vui tột độ…….. Bạn sẽ cảm thấy thích thú…….. Lucifer sẽ đến đưa bạn đi……. Ngài sẽ dùng những móng vuốt sắc nhọn đen cắm vào da thịt bạn……… Sẽ đau đớn nhưng chỉ một thoáng………. Bạn sẽ ko còn cái giác……… Linh hồn của bạn đã được bán cho quỷ……..”
Lại bài hát đó bài hát kinh hãi đó. Nhưng nghe nó thật nhỏ âm thanh khản đặc ấy như đang ở gần đây. Nó gần lắm. Ran gọi Aoko và chỉ về phía góc xa của sân thượng. Nơi đó có một cái bồn nước hình như là tiếng hát xuất phát từ đó.
……………………………... “Phải tìm cách mở cửa.”
Kazuha liên tục đá vào cái cửa. Chân cô sưng lên nhưng cửa thì vẫn đóng im. Heiji ngăn lại không cho cô làm vậy nữa nếu không đến đi cô cũng không đi được mất.
“Kazuha thôi ngay trò ngốc của cậu đi.”
Kazuha không giống như bình thường, cô níu lấy cậu khóc nức nở. Cô đang lo cho Ran và Aoko liệu hai cậu ấy sẽ không sao chứ. Heiji chỉ khẽ lắc đầu chính cậu cũng không thể chắc chắn về điều này. Hi vọng Shinichi và Kaito có thể đến kịp lúc.
Syaoran tìm kĩ mọi ngóc ngách gần đấy. Chắc phải có chìa khóa dự phòng chứ. Fujitawa mới nhớ ra gì đó. Cậu chạy vội tới quầy tiếp tân. Nó cách xa cửa một quãng thôi nhưng cũng đủ để không còn ai nhìn thấy cậu. Bóng tối tràn ngập khắp nơi. Cậu tự trấn an chắc chìa khóa nằm ở đó thôi cậu đã từng thấy mà. Không sao đâu. Sẽ ổn mà. Fujitawa nhanh chóng lục nhưng ngăn kéo ở đó. Nhưng chợt cậu cảm giác thấy lưng mình lạnh toát. Cậu từ từ quay đầu. Là hắn hắn đang cầm một con dao. Con dao vội căm phập vào người Fujitawa. Máu túa ra từ bụng thấm ướt cả quần áo. Cậu không còn đủ sức mắt mờ dần đi chỉ thở hổn hển, cố nói thành tiếng:
“Ngươi…còn…sống…….”
Mọi thứ lại trở về với bóng đêm, trở về với sự im lặng đáng sợ. Chỉ còn tiếng mài dao ghê rợn, hắn nhìn một cách thích thú rồi ấn mũi tên di chuyển lên sân thượng.
Cái chết thật thú vị……. Nó là niềm vui tột độ……..
Hắn cất tiếng hát nhưng giọng hát này không giống như lúc nãy….
“Ta đến đây…. Đến đây…. Kitty à…. Đi cùng ta….”
_______o0o________ To be continue……
Được sửa bởi Ice ngày 27/6/2013, 17:32; sửa lần 1. |
| | | Ice
Tổng số bài gửi : 205 Birthday : 03/10/1998 Age : 26 Đến từ : xứ sở hoa anh đào
| Tiêu đề: Re: [Long Fic] Căn phòng số 66 27/6/2013, 12:28 | |
| Chương 8. Bế tắc.
“Tên ngu ngốc đó chạy đi đâu rồi”
Heiji tức giận, chờ một hồi lâu mà chưa thấy Fujitawa. Saki nhìn chần chừ một lúc rồi tính chạy vào trong nhưng bị Syaoran giữ lại nhìn mọi người bằng ánh mắt Muốn-đi-thì-cùng-đi. Bọn họ gật đầu đồng ý. Kazuha thì thầm gì đó với Heiji, chỉ thấy cậu ta lắc đầu một hồi rồi kéo cô ấy chạy vào trong. Bọn họ chạy đến quầy tiếp tân, Saki hoảng sợ khi cảm thấy chân mình như dẫm vào một vùng nước gì đó. Cô nhìn xuống. Là máu. Máu đỏ kéo thành một vệt dài trên đất. Heiji chắc rằng Fujitawa đã bị hại và bị lôi đi chỉ cần lần theo vũng máu đó. Nó dẫn tới phía cầu thang bộ. Không nghĩ ngợi gì thêm Heiji chạy đến chỗ tiếp tân lục tìm chiếc chìa khóa. Nó vẫn nằm ở đấy. Cậu lấy ra đưa cho Syaoran.
“Cậu định làm gì?”
Kazuha mặc dù biết Heiji có ý định lần theo vết máu nhưng cô vẫn cố hỏi như muốn cậu nói không phải. Nhưng Heiji chỉ lắc đầu không nói gì.
“Chúng tớ đi cùng cậu”
Syaoran quả quyết muốn chạy ra chỗ cầu thang nhưng Heiji ngăn lại và nói rằng họ phải thoát ra ngoài để còn báo cho cảnh sát mau đến đây. Syaoran không nói gì nữa gật đầu đồng tình. Sakura quay lại đằng sau định gọi Saki nhưng không thây cô ấy đâu.
“Syaoran! Saki biến mất rồi!”
Sakura hoảng hốt ôm chặt lấy Syaoran. Heiji đoán được Saki đã lên tầng cậu liền chạy ra chỗ cầu thang. Cậu chạy một mình trong bóng tối, mấy lần suýt ngã. Sao lại cắt điện một cách quái quỷ như thế chứ. Đột nhiên có bàn tay kéo cậu lại.
“Cái gì….cậu…”
Heiji giật mình thì ra đó là Kazuha. Mặt cô ấy đang đỏ lên, khóe mắt còn ướt, cô mắng chửi Heiji một hồi rồi cương quyết “Tớ sẽ đi cùng cậu. Bây giờ quay lại cũng không được tớ đã bỏ xa họ rồi.” Heiji không biết nói gì cậu đành nắm tay Kazuha rồi chạy tiếp. Vết máu càng ngày càng ít. Nó dẫn lên sân thượng.
……………………………….. Ran và Aoko sợ hãi. Tiếng hát đã dừng hẳn. Không gian trở nên im ắng. Sự im ắng này còn đang sợ hơn rất nhiều. Hai cô men theo vách tường tới chỗ cửa tính chui xuống tầng. Cái giọng khản đặc lại một lần nữa vang lên nhưng nó không hát mà lại nói với hai cô.
“Đến đây…Nếu xuống các ngươi sẽ chết….Đến đây ta không làm hại hai ngươi đâu”
Ran nhìn Aoko chần chừ. Nhưng họ vẫn quyết đi tới chỗ đó. Ở sân thượng có một căn phòng trông hết sức tồi tàn. Như kiểu là nhà kho chứa đồ. Ran đẩy nhẹ cửa. Cô khẽ ho liên tục. Ở đây toàn bụi là bụi, lại còn đầy mạng nhện. Aoko quan sát xung quanh quá tối cô không nhìn rõ được. Hình như có người. Có một người đang ngồi đấy.
“Lại đây…”
Chính là người này người bài hát đó. Ran nắm chặt tay Aoko bước vào. Cô hoảng hốt vì nhìn thấy cảnh tượng trước mắt. Một người bà lão khoảng bảy mươi tuổi. Tay bị trói bằng dây thừng buộc vào thành bàn. Có lẽ đã bị trói rất lâu rồi mà còn quá chặt nên hai tay teo tóp lại chỉ toàn da với xương. Hình như tay chân còn bị rút hết gân. Những gần xanh bị đứt vẫn còn treo ở đó. Tóc tai bà ta màu trắng che xõa cả khuôn mặt. Hai cô còn kinh hãi hơn khi nhìn qua lớp tóc ấy là hai hốc mắt đen xì bị đã bị móc ra và có vào con bọ chui rúc vào đấy làm tổ. Không chỉ vậy gương mặt còn bị rạch thành nhiều vết bị những đàn kiến và sâu bọ chui lúc nhúc gặm nhấm. Bà ta lè lưỡi liếm còn dòi đang bò gần miệng. Rồi vừa nhai vừa nuốt nó. Khiến Ran và Aoko cảm thấy buồn nôn.
“Đừng nhìn ta như vậy…..”
Bà ta có thể nhận thấy có người nhìn bởi vì đã sống trong mù lòa mấy chục năm rồi nên tai nghe rất tốt.
“Bà…bà...sao…lại…”
Ran run run hỏi. Nhưng bà ta chỉ cười vài tiếng không nói gì.
…………………… Shinichi và Kaito leo mãi mới đến tầng 10 cầu thang thật là dài. Sân thượng tận tầng 16. Các cậu đã mệt nhoài nhưng vẫn cố gắng chạy nhanh hơn.
“Shinichi!”
Shinichi quay lại khi nghe thấy tiếng gọi mình. Cậu nhận thấy hai khuôn mặt quen thuộc đang bước tới. Là Shiho và Saguru. Nhanh chóng hai người đó cũng chạy lên tới chỗ Kaito và cậu. Saguru đưa cho Shinichi xem cái túi Heroin còn Kaito thì nghiên cứu quyển nhật kí.
“Đây là một tên đi buôn Heroin” Shiho nói và cầm lại quyển nhật kí kia. Mắt Kaito sáng lên như hiểu ra vấn đề Shinichi cũng vậy cậu ta gật đầu.
“Chúng ta phải sắp xếp lại mọi việc từ cái chết của Kira”
Bọn họ không quá lo lắng cho Ran và Aoko nữa. Có thể cô ấy vẫn an toàn có khi các cô ấy sẽ được “Bà ta” bảo vệ. Họ gật nhìn nhau và chợt nghe thấy tiếng “Ting” của thang máy đang đi lên. Shinichi nhìn về phía góc thang máy cuối hành lang. Có ầkhi nó cũng đang lên tng thượng. Tới lúc diệt trừ mấy tên biến thái và xóa bỏ cái trò ma quỷ này rồi.
…………………………. Một kẻ đứng trong thang máy cười mỉm. Hắn liếc nhìn con số 13 đang di chuyển một lần nữa con số 13 trên thang máy lại xuất hiện rồi nhanh chóng biến mất…
_____o0o_______ To be continue….. |
| | | Ice
Tổng số bài gửi : 205 Birthday : 03/10/1998 Age : 26 Đến từ : xứ sở hoa anh đào
| Tiêu đề: Re: [Long Fic] Căn phòng số 66 27/6/2013, 23:15 | |
| Chắc fic sẽ end tầm mai hoặc ngày kia thôi ^^
Chương 9. Gặp nguy hiểm.
Bọn họ lập tức chạy lên tầng thượng thật nhanh. Shinichi vừa đi vừa sắp xếp lại các sự kiện. Shiho vẫn đang bàn bạc với Saguru. Cậu thấy họ có vẻ thân thiết hơn trước. Trông khá tình cảm. Hình như Kaito cũng biết điều đó cậu ta cứ nhăm nhe cười suốt. Đã lên đến sân thượng từng cơn gió lạnh ùa vào trông màn đêm. Nó lạnh lẽo và mịt mù đến đáng sợ. Không gian còn im ắng chỉ nghe thấy tiếng gió rít.
Ran và Aoko vẫn ngồi đó. Bà lão không cho họ ra ngoài. Họ gặng hỏi mãi lí do nhưng bà ta không trả lời chỉ bảo rằng ra sẽ bị giết. Tuy vậy hai cô cũng an tâm hơn, bà lão này có vẻ là người tốt dù bà ta có hơi quái dị.
“Đến rồi. Hắn đến rồi. Mau nấp ra sau cái bàn.”
Bà lão khẩn trương thúc giục Ran và Aoko. Bà đã nghe thấy tiếng chân và ngửi được mùi máu tanh từ hắn. Cửa kho lại mở tung một bóng đen bước vào. Ran cố nhìn kĩ qua khe hở. Cô thấy một dáng người nhỏ bẻ chỉ tầm mét năm. Trông hắn như một tên quỷ lùn, đi vào hết sức nhanh nhẹn. Quá tối cô không thể nhìn rõ nhưng vẫn có thể loáng thoáng thấy được da mặt hắn hết sức nhăn nheo. Đầu trọc lốc lưa thưa vài sợi tóc dài loằng ngoằng màu trắng. Cả người hắn dính toàn máu. Cái mùi tanh nồng ấy thật khiến người khác muốn nôn. Tên quỷ lùn tiến đánh hơi như loài thú vật có vẻ hắn cảm thấy có gì đó bất thường.
“Kitty ngoan…. Không có gì ở đây hết….”
Hắn quay lại chỗ bà lão, nằm phục xuống chân rồi liếm những con sâu bọ trên mặt bà ta. Thậm chí còn như đang thích thú cho từng con dòi vào mồm. Chứng kiến điều này thật sợ hãi và kinh tởm nó không khỏi khiến Aoko hoảng sợ. Cô nhỡ quay người và chạm vào đống giấy gần đó. Có tiếng động. Tên quỷ lùn vội bật dậy hắn lại đánh hơi rồi bò đến lần theo tiếng thở. Bà lão cố giữ hắn lại, hắn vẫn nhanh chóng bò về phía các cô đang nấp.
Ran và Aoko cố nhìn thở nhưng không được bởi vì các cô đang run lên bần bật. Tiếng thở phát ra mỗi lúc một to. Hắn đã phát hiện ra liền luồn tới chỗ ra tiếng động, rồi gạt đổ chiếc tủ lộ ra Ran và Aoko. Hắn bật cười nhăm nhe tiến tới bằng một tốc độ nhanh đến bất ngờ y hệt như lần bắt các cô lên đây.
“Mau chạy đi. Hắn sẽ không nghe lời ta nữa đâu”
Nhưng khó mà các cô có thể chạy kịp được khi mà tên quỷ lùn đã bám chặt vào Ran. Cô đã có thể nhìn kĩ được hắn. "Kitty" thật sự đã rất già chắc cũng cỡ tuổi như bà lão nhưng sức khỏe và tốc độ thì thật kinh khủng. Hai hàng nước dãi từ mép hắn đang chảy dài. Đôi mắt không còn con ngươi mà toàn lòng trắng. Cô hét lên trong sỡ hãi. Aoko chạy tới kéo Ran lại. Cô không cho phép mình bỏ rơi bất cứ ai.
“Buông…cậu ấy..ra...”
Cô nói một cách hết sức khó nhọc cầm lấy mấy mảnh gỗ đập mạnh vào tay hắn. Nhưng không được hắn lách mình xuống dùng hàm răng cắn phập vào bụng cô. Hàm răng ấy quá sắc. Máu từ người Aoko tóe ra thấm đẫm bộ áo trắng. Con dao trên tay hắn cũng thả rơi mạnh xuống chỗ vết thương ấy. Aoko rên lên từng tiếng đau đớn rồi ngất lịm đi.
“Aoko…”
Ran kiệt sức quay ra nhìn cô bạn mình. Cô bây giờ thật sự hoảng loạn cô gắng chống trả nhưng vô ích. Tên quỷ lùn liên tiếp đập mạnh đầu cô vào tường. Đầu Ran bây giờ cũng bị thương nghiêm trọng. Hắn ném cô thật mạnh xuống sàn. Gương mặt xinh đẹp nây giờ cũng đầy máu.
Đột nhiên cánh cửa bật mở. Ánh đèn pin rọi hẳn vào tên quỷ. Hai người con trai vội chạy tới đè hắn xuống sàn cầm chiếc gậy gỗ đập mạnh vào đầu hắn. Đó là Shinichi và Kaito. Shiho và Saguru thì chạy tới chỗ Ran và Aoko. Tên quỷ đang đánh trả hắn nắm lấy tay Kaito và vật ra đằng sau. Hắn ta cũng cắn vào tay Shinichi khiến tay cậu bị chảy máu. Nhìn xung quanh và phát hiện ra sợi sây thừng, cậu dựt mạnh nó trói chặt hắn vào cái bàn. Hắn vẫn cố sức thoắt ra nhưng Kaito từ đằng cầm gậy tiền đến tập hắn để giúp cho SHinichi buộc chắc dây. Hai cậu đã đập hắn cho tới khi hắn bất tỉnh. Shinichi và Kaito lòng đầy căm phẫn quay về chỗ Ran và Aoko.
Kaito nâng nhẹ Aoko lên lòng mình. Người cô mất máu quá nhiều, cơ thể lạnh toát nhợt nhạt đi hẳn. Kaito bật khóc lên này cậu khóc thật sự. Aoko..Thật tồi tệ cô ấy đã bị thương nghiêm trọng. Shinichi cũng tới cho Ran đỡ cô ấy dậy. Ran nhìn thật khuôn mặt lo lắng của cậu chợt mỉm cười nhẹ nhàng. Cô cố đưa tay chạm vào gương mặt ấy. Nhưng đầu cô đau quá. Cô không còn nhìn rõ được nữa. Cảnh vật mờ dần khuôn mặt Shinichi cũng mờ dần. Ran chỉ thì thầm: “Shinichi…” Rồi ngất đi.
Hai cậu tự mắng chửi mình. Đáng lẽ hai cậu không nên chủ quan nghĩ rằng “Bà ta” có thể bảo về được Ran và Aoko. Nhìn hai cô bị thương mà họ đau lòng biết bao. Cảm giác này thật đau đớn. Đau hơn chính mình bị thương nhiều.
Shiho cũng phải bật khóc. Giờ hai người bạn của cô đang bị thương. Ran vùng đầu bị tổn thương khá nghiêm trọng, có thể ảnh hưởng tới não bộ. Còn Aoko. Cô không dám nghĩ tới nữa. Cậu ấy bị mất máu quá nhiều bị đâm vào bụng như thế. Có khi khó mà…. Saguru chạm vào vai Shiho an ủi. Cậu là người đang bình tĩnh nhất ở đây. Saguru bước tới chỗ bà lão từ từ ngồi xuống nói:
“Nào Katie Fexi bà cần cho chúng tôi một lời giải thích.”
________o0o_________ To be continue….. |
| | | Ice
Tổng số bài gửi : 205 Birthday : 03/10/1998 Age : 26 Đến từ : xứ sở hoa anh đào
| Tiêu đề: Re: [Long Fic] Căn phòng số 66 28/6/2013, 15:25 | |
| Nó sắp end rồi đáng lẽ là mình tách ra thêm một chương nữa nhưng để chương 11 thì cứ thế nào ý nên mình chia chương 10 thành 2 part. Nên part 2 của chương 10 mới end. Vì hôm này mình dậy sơm đi chơi nên còn hơi mệt T.T nếu có thể mình sẽ end luôn fic trong hôm nay vì còn mỗi một part mà ^^
Chương 10. Hồi kết.
Part 1. Giải đáp
Syaoran cõng Keiko và đi cùng với Sakura. Lúc nãy Saguru có đưa cô ấy xuống tầng giao cho cậu. Keiko từ từ mở mắt nhìn xung quanh. Cô đang được ai đó cõng. Là Syaoran. Keiko khẽ cảm ơn rồi trườn người xuống. Cô đã bình tĩnh hơn. Đầu thì vẫn chảy máu. Sakura chạy tới hỏi thăm.
"Cậu ổn không?"
Keiko chỉ lắc đầu, cô không nhớ chút gì cả cô chỉ loáng thoáng là đã nghe được một bài hát, và bị một ai đó đánh ngất đi. Họ suy nghĩ một lúc rồi không nói gì nữa vội mở cửa thoát ra ngoài. Đột nhiên Syaoran khựng lại. Một tiếng gì đấy đang kêu. Cậu quay lại lục trong đống báo cũ gần cửa. Ôi. Cậu giật bắn mình. khắp mọi nơi đều có ngay cả phía hộc tủ. Sakura và Keiko cũng hoảng hốt không kém, họ cảm giác tất cả như đổ sụp xuống.
…………………………. Hắn đứng trong bóng tối. Cửa phòng số 66 mở tung. Hắn thích thú nhìn nhưng khuôn mặt đang nhắm nghiền mắt lại. Hai nam một nữ và một xác chết. Hắn cười nhạo sự ngu ngốc của lũ người đó. Một tên điên khùng thích làm anh hùng đi tìm vào nơi nguy hiểm một mình. Một đôi nam nữ ngốc nghếch, trong lúc nguy cấp mà còn cãi nhau làm gây sự chú ý. Hắn xoa xoa bên vai tím bầm. Phải công nhận con nhỏ nay giỏi võ thật may mà hắn thủ sẵn khâu súng trong người. Hắn tiến tới chỗ cái xác của Yori. Hắn kinh ngạc khi thấy những vết khẩu ở bụng kia đã bí xé toạc ra. Không thể như thế được. Hắn bàng lục kĩ lại trong đống nội tạng. Những gói thuốc đã biến mất. Hắn vội bật đèn lên. Lúc nãy khi sập cầu giao hắn không cắt điện ở một vài cầu thang máy và căn phòng này. Không có. Không thấy đâu. Hắn như điên lên quay cuồng tìm thuốc.
“Tìm cái này à?”
Shinichi giơ một bọc Heroin lên. Sau khi đã đỡ Ran nắm xuống đất. Cậu bước vào nở nụ cười nửa miệng quen thuộc. Cậu đang cố tỏ ra bình tĩnh, trong thâm tâm Shinichi lúc này đang sôi sục khi chính tên hung thủ này đã làm Ran bị thương, hắn đã rắc tâm hãm hại tất cả những người bạn của cậu.
“Ngạc nhiên chứ hung thủ gây án. Hay chúng tôi nên gọi ông là Jack”
“Làm sao mà ngươi…”
“Đơn giản thôi mà…”
Heiji đứng lên thoát mình khỏi đống dây thừng, rồi nhanh nhẹn cởi trói cho Kazuha để cô chạy tới chỗ Fujitawa, cậu ta đang hôn mê. Heiji nhếch mép giơ bộ đàm lên.
"Nhưng cũng hơi chán khi để tên Kudo vưọt mặt mình."
Đây là một sáng chế của tiến sĩ Agasa dành cho Kudo. Cậu ta đã cho Heiji một chiếc vì vậy có thể liên lạc được với nhau và nghĩ mưu kế. Heiji và Kazuha đã cố tình cãi nhau thật to để rồi bị bắt tới đây.
Saguru đỡ Katie vào gân tay gân chân đều bị cắt đứt bà ta không thể đứng được. Bên cạnh bà là con quỷ lùn “Kitty”- nhưng thật ra hắn là Mike.
“Jack Michel - một kẻ đã từng đi điều trị tâm lí và là em song sinh của Mike Michel”
Kaito nói và ném đống hồ sơ bệnh án của hắn xuống đất. Cậu đã tìm được nó khi lục kĩ cuốn nhật kí của Katie.
“Đầu tiên ông đã giết Kira vì hình như cô ấy đã phát hiện ra tập hồ sơ ấy. Người đứng ở cầu thang máy cùng Ran và Aoko ban đầu chính là Kira. Lời thôi miên ấy có thể điều khiển những nguời tâm lí yếu. Ông đã dễ dàng sai khiến cô ấy nhằm mục đích tuyên truyền rằng nơi này có ma.” Shinichi tươi cười khi thấy ông ta đã thay đổi sắc mặt sang trắng nhởn.
Kaito tiếp lời, nhưng trông cậu khá mất bình tĩnh nên Shinichi đẩy cậu ta dựa sát tường để thả lỏng người. Cậu rất thông cảm cho Kaito vì Aoko đang bị thương như thế, tính mạng đang nguy cấp làm sao cậu ta có thể yên lòng được. Kaito nhắm mặt một lúc rồi nói:
“Aoko có kể với tôi rằng cô ấy và Ran đi vào tầng số 13 trong khi không có con số này. Vì một số rắc rối ở tầng 13 nên người ta cho rằng nó nguy hiểm và lập tức số đó trên thang máy để tránh có người đi vào. Nhưng thang máy thì không thể xóa số nên họ đành dùng một loại đá lấp vào đó là ‘Crazy diamond’. Nó gây ảo giác cho người đi và thậm chí còn không thể để ý rõ. Lúc Kira bước vào một tầng. Thực chất nó là tầng 12 chứ không phải 13. Số 2 và 3 gần na ná nhau nên dễ nhầm lẫn. Khi nhìn thấy ánh đèn sáng ở số 12, các cô ấy đã bị lóa mắt và nhìn thành số 13. Tuy vậy, không may cho ông là tôi cũng đi thang máy đó và cũng đã nhìn nhầm nhưng mấy trò ảo thuật đơn giản đó không thể qua được mắt tôi.”
Jack giật mình ngạc nhiên đưa mắt nhìn sang Katie. Bà ta đang cười nhạo hắn. Bà đã đem hết mọi chuyện kể cho bọn họ. Thật ra ngay từ đầu kẻ hại bà ra nông nỗi này không phải Mike mà là em song sinh của ông. Sau khi qua đêm với bà, Jack đã hãm hại, chia cắt Mike và Katie. Vốn là kẻ có bệnh từ bé hắn ta đi khám và gặp được bác sĩ Katie Fexi và đem lòng muốn chiếm đoạt người yêu anh mình. Nhưng khi ẩu đả với bà hắn đã uống rượu và hóa tâm thần nên đã khoét mắt bà rồi đánh đập tàn nhẫn. Hình như Mike cũng lờ mờ đoán được có chuyện nên Jack đã hại luôn cả anh mình. Hắn hành hạ tới nỗi Katie và Mike da mặt nhăn nheo chân tay gầy guộc, tóc trắng xóa y như người già. Mike thì đã hóa điên. Jack không hề biết Katie còn sống, mãi đến khi Yori leo lên sân thượng tìm ra bà. Cô đã bị Jack giết ngay sau đó. Vì là bác sĩ nên Katie biết ‘Lời thôi miên của quỷ’ bà đã dùng và điều khiển được Mike khiến Jack cũng bị hoảng loạn tinh thần, rất sợ hãi tìm chỗ trốn khi nghe thấy bài hát. Cũng chính vì bài hát này mà Keiko cũng phát điên bởi vì tâm lí cô ấy không được tốt. Kira cũng nghe theo vì cô ấy nhẫm lẫn rằng có người gọi mình và Kira dễ dàng bị Jack sai khiến. Thường ngày Jack lại trở lại thành một người đàn ông có vẻ hiền lành. Hắn đã giết Jeni khi bà ta phát hiện những hành động kì quặc của mình. Rồi Jack giết cả người quản lí khách sạn, để đóng giả rằng cặp vợ chồng Jack và Jeni đã chết. Ông tạo lên tin đồn khách sạn bị ám để đánh lạc hướng của mọi người, gây nên lo sợ vì thế sẽ dễ dàng thực viện các hành vi khác. Jack còn đang buôn bán, tàn trữ Heroin. Bằng chứng là hắn đã giấu nó trong cơ thể của Yori ngoài ra còn nhiều nơi khác.
Nghe xong Jack liền bật cười lớn. Ông ta vỗ tay liên hồi bước đến chỗ cái tủ từ từ mở nó. Trông ông ta hết sức bình tĩnh và lôi ra một người. Đó là Saki. Mọi người hết sức ngạc nhiên. Jack đã bắt được cô khi Saki chạy đi tìm Fujitawa. Saki đứng lên khóc lóc cô đang bị hắn dí súng vào đầu. Kazuha và Heiji đứng gần đó cũng hoảng hốt. Sao hai người không để ý những tiếng động trong tủ cơ chứ.
“Dừng lại đi Jack thế là quá đủ rồi!”
Katie nghe được những tiếng động đó bà liền nhận ra rồi hét lên bắt Jack dùng lại. Nhưng ông ta nhanh chóng rút súng bắn ngay giữa trán Katie. Máu từ đầu bà tóe ra. Mike gần đó ngửi thấy mùi máu và liên tục hít hà. Ngay lập tức một viên đạn bay tới xuyên qua tim Mike.
“Ta luôn ghét các ngươi”
Ông ta nguyền rủa Katie rồi giữ chặt Saki tiến dần ra cửa. Ông ta đi ngang qua chỗ Ran và Aoko đang bất tỉnh còn cười tươi nói “Nhân tiện ta đã đặt bom rải rác trong khách sạn các người chuẩn bị chết từ từ đi.” Jack nói rồi liền kéo theo Saki bỏ chạy…
_______o0o_________ To be continue….. |
| | | Ice
Tổng số bài gửi : 205 Birthday : 03/10/1998 Age : 26 Đến từ : xứ sở hoa anh đào
| Tiêu đề: Re: [Long Fic] Căn phòng số 66 29/6/2013, 00:16 | |
| Bây giờ chap cuối nhé ^^
Part 2. Sau cơn mưa trời sẽ lại sáng?
Chưa để mấy chàng trai làm gì Shiho vội lẻn theo. Saguru phát hiện ra cố chạy theo nhưng cô ấy đi khá nhanh nhẹn về phía bóng tối.
Kaito cũng tính đuổi theo nhưng chợt Shinichi kéo cậu lại. Còn Ran và Aoko bọn họ không thể bỏ mặc hai cô được. Kazuha thì ngồi khóc nức nở lau máu trên đầu Ran và cố cẩm máu cho Aoko. Cô ấy mất máu quá nhiều. Fujitawa thì đã tỉnh lại có vẻ khá hơn trước vết thương của cậu ta không nghiêm trọng lắm chỉ bị đánh vào đầu. Nhưng hai người kia....Chết tiệt. Kaito rủa thầm, đau óc cậu giờ đang quay cuồng. Shinichi chạm nhẹ vào vai Kaito như giúp cậu ta bình tĩnh hơn. Kaito không thể nào kiềm chế cảm xúc của mình được như Shinichi nhưng lại hết sức thông cảm cho cậu vì họ đều đang có chung một cảm giác. Shinichi suy nghĩ một lúc. Cậu bế Ran lên và ra hiệu cho Kaito làm điều tương tự. Họ phải đưa hai cô gái thoát ra khỏi đây rồi quay lại cũng chưa muộn. Ở đây có bom các cô ấy sẽ càng gặp nguy hiểm hơn. Kazuha đỡ Fujitawa, cô quay đầu tính gọi Heiji nhưng cậu ta đã biến mất.
……………………… Saguru dừng lại khi va vào ai đó, cậu giật mình quay đầu lại:
“Heiji…cái quái…gì…”
“Im nào Saguru. “Người tình “ của cậu đi hướng này.”
Heiji nhăn nhở rồi nhanh chóng lấy lại vẻ mặt nghiêm túc mà đi về phía trước Saguru không biểu lộ gì. Chuyện của anh với Shiho mớ chỉ là bàn tán chính anh cũng không rõ về tình cảm của mình nên cứ cho bọn họ nói thỏa mái anh cũng không thấy quan trọng lắm.
Shiho có thể nghe rõ nhịp tim mình đang đập mạnh. Jack đang ở trước mặt cô, hắn đang đưa Saki xuống cầu thang. Shiho bước đến từ từ. Từng bước một. Chết thật hắn hình như đã phát hiện ra. Jack quay đầu lại, ngay lập tức Shiho tiến tới dựt khẩu súng. Jack hất Saki ra xa. Hắn xông tới Shiho dựt tóc cô và liên tiếp đánh cô tàn nhẫn. Hắn liên tục đánh vào mặt đến mức Shiho phun ra máu. Saki đã lấy lại được bình tĩnh và thăng bằng. Cô chạy tới đẩy Jack ra cố cứu Shiho. Jack mất đà ngửa về đằng sau nhưng khẩu súng thì đang nắm trong tay. Chợt nó bị cướp cò bắn về phía trước găm vào chân Shiho. Jack bất ngờ nhưng hắn vẫn cười hết sức sung sướng.
“Shiho!” Saki hoảng loạn, không biết phải làm gì người cô đang run lên bần bật. Jack lại giơ súng lên lần nữa định bắn nhưng đã có một cánh tay giữ chặt lấy nó và đấm vào mặt hắn.
Saguru tức giận chạy đến chỗ Shiho trong khi Heiji đang “xử” lão.
“Tôi sẽ chơi đẹp với ông”
Heiji hung hăng đạp súng ra xa liên tiếp đánh mạnh. Jack dù đã bị gục xuống nền đất hắn vẫn tươi cười: “Còn 5 phút nữa bom sẽ nổ…” rồi lăn ra bất tỉnh.
Bom. Heiji hoảng hốt cậu quên bẵng đi chuyện này. Một tiếng nổ phát ra từ tầng trên một quả bom đã kích hoạt chắc công suất của nó nhỏ nên chỉ làm nổ phần trên của khách sạn. Nhưng bây giờ thật khó khăn lửa đang lan xuống. Saguru cõng Shiho trên lưng. Bốn người họ khẩn trương chạy xuống. Không khí đang nóng dần trần nhà cũng dần nứt ra. Những mảnh nứt roi rụng khiến việc di chuyển hết sức khó khăn. Ngọn lửa càng lúc càng to. Lại một tiếng nổ nữa từ khuôn sân sau. Còn 2 phút nữa họ sẽ không ra khỏi đây mất. Đột nhiên mảnh nứt to trần trần rơi xuống đè lên người Heiji.
“Heiji!”
Saki gọi Saguru rồi vội chạy lại. Mảnh nứt từ tầng trên đang nằm trên người Heiji. Cậu ta thở nặng nhọc cố thoát ra. Nó nặng quá một mình Saguru và Saki không thể nhấc lên được. Shiho cũng giúp nhưng cô ấy đang bị thương nên không có ích được gì. Theo dự tính họ còn 3 phút nữa làm sao có thể trong khi bây giờ đang ở trên tầng 4.
……………………. Shinichi và Kaito nghe thấy tiếng nổ cũng cùng lúc họ xuống tới tầng 1.
“Chết thật” Shinichi đoán có chuyện chẳng lành nhưng không biết phải làm sao cậu muốn leo lên đó. Nhưng còn Ran. Chợt Syaoran chạy vào. Trông cậu ta đang mồ hôi nhễ nhại. Syaoran đã đưa Sakura và Keiko tới chỗ an toàn để có thể gọi điện cho cảnh sát cứu thương, và cứu hỏa. Còn một mình cậu chạy vào đây. Thấy Syaoran, Shinichi bèn bảo Kaito đưa Aoko cho cậu ta còn mình thì đưa Ran cho Fujitawa và Kazuha đỡ ra ngoài. Kaito truyền Aoko cho Syaoran. Hình như cô ấy cũng đã tỉnh lại đôi chút. Nhưng vẫn còn khá mơ hồ, đôi môi nhợt nhạt phát ra những tiếng khó khăn: “Kai..to….”
Kaito nhìn cô một lúc rồi dứt khoát quay mặt đi chạy lên trên cùng Shinichi. Cậu không biết mình có thể quay lại được không. Có thể đây là lần cuối cậu được nhìn cô.
Còn 2 phút nữa thời gian đang đếm ngược lửa thì đang lan tới. Nó sẽ làm bom phát nổ trước giờ định. Phải như thế nào bây giờ Saguru vẫn cố gắng Gỡ bức tường đó ra. Heiji đau đớn hét lên: “Đồ ngốc mau ra khỏi đây”
Saguru vờ không nghe thấy cậu ta quay lại nói với Saki:
“Mau đỡ Shiho ra khỏi đây”
“Không được anh điên à”
Shiho phản khảng tức giận cô không cho phép mình bỏ mặc ai hết.
“Đi ngay”
Saguru cự tuyệt gạt tay Shiho ra. Saki thì lúng túng không biết làm gì. Cô đỡ Shiho đứng dậy nhưng cô ấy lại chập chững tiến về phía Saguru. Cô nhẹ nhàng nhìn gương mặt đang đỏ lên vì ánh lửa của anh, mồ hôi anh ướt đẫm cả mái tóc vàng. Shiho chầm chậm đặt lên môi anh một nụ hôn rồi thì thầm: “Muốn chết thì cùng chết”
Saguru lặng đi cảm thấy tim mình như đang đập liên hổi. Saki đỏ mặt quay sang chỗ khác còn Heiji thì thích thú ngắm nhìn.
“Tình cảm quá nhưng càng người thực sự muốn chết à. Shinichi và Kaito chạy kịp để chứng kiến cảnh tượng “đẹp” ấy. Mặt Saguru đỏ lự cùng giúp hai cậu bê mảnh nứt kia ra khỏi người Heiji.
Còn 1 phút…59 giây…58…
Họ chạy thật nhanh xuống tầng. So với bế hai cô gái việc đỡ một tên điên khùng hay lảm nhảm khó khăn hơn nhiều và Shinichi, Kaito đang phải làm việc đó.
“Heiji cậu không im đi tôi sẽ giết cậu đó!”
Shinichi gắt lên. Bây giờ thật sự cần sự im lặng. Heiji lườm Cậu-nghĩ-mình-là-ai?
Lửa đang lan nhanh xuống nhưng quả bom đang nổ dần may sức công phá của nó không lớn nhưng quả bom ở tầng một mới là chính. Nếu lửa bén xuống bom sẽ bất ngờ phát nổ. . 57….56…55…. . . Họ cố đi nhanh hơn. Việc có hai người thương làm di chuyển trở nên khó khăn hơn.
Bây giờ mới là tầng 2. . 30…... . . Cửa cầu thang tầng một. . . 22…21…. . Bọn họ đã tiến được vào sảnh tầng một còn đến cánh cửa nữa thôi. . 19...18….17… . . Khốn thật! Cánh cửa bị kẹt.. . . 14..13… . . Bốn người con trai cố gắng hợp sức đẩy cánh cửa sắt nặng nề. . . 6…5…4… . Được rồi. Cánh cửa bật mở. Nhưng khá bé họ đành lách người qua. Shinchi là nguời đi cuối cùng cậu không hiểu sao mình lại khó khăn trong việc chui qua nó. Heiji kéo mạnh tay Shinichi. . Còn mấy giây nữa thôi. . 3….2…1…0…… . . Khách sạn to liền bùng nổ cũng là lúc Heiji đã kéo được Shinichi và cùng mọi người nhảy và chạy thật nhanh về phía trước. Ngon lửa cháy dữ dội đằng sau lưng họ. Thật may tất cả đều ổn. Họ đã kịp thời nhảy tới khu vườn cách xa khách sạn năm sáu mét. Mặt tất cả đều đen xì vì khói thuốc.
“Cậu đã đen lại còn đen hơn” Shinichi nằm ngả người xuống nền cỏ, bật cười nhìn bộ dạng lấm lem của Hattori.
“Này này Kudo còn cậu nên xem lại mình đi có khi béo quá nên không lách được”
Họ lại nổ ra ”cuộc chiến” với nhau. Kaito xen giữa cậu đánh mắt về phía cặp tình nhân đang nằm đè lên nhau. Shiho và Saguru đỏ mặt vội ngồi bật dậy.
“Mọi người!”
Có tiếng kêu lên. Là Sakura, Syaoran, Fujitawa, Kazuha còn có cả Keiko nữa. Saki nhìn thấy Fujitawa cô chạy tới ôm chầm cậu mà khóc. Cứu hỏa cũng đang ùa vào dập lửa. Kazuha không thèm đến cạnh Heiji, cậu chỉ biết ngơ ngác khi cô ấy lườm bằng ánh mắt Đồ-chết-tiệt-sao-không-chết-đi. Tuy vậy, Kazuha cảm thấy yên lòng ít ra Heiji cũng không bị gì. Shiho và Saguru thì đang nhìn nhau ngại ngùng không ai nói câu nào chỉ tự cười thầm.
Ran, Aoko hai người bị thương nặng nhất giờ đã được nhập viện. Ran đã tỉnh dậy, may đầu cô bị thương chưa đến mức ảnh hưởng tới não những vẫn cần chăm sóc cẩn thận. Aoko mặc dù vẫn đang hôn mê nhưng không làm sao. Thật may mắn vì đã cầm máu cho cô ấy kịp thời nếu không thì đã có thể mất mạng.
…………………..... Ba tháng sau, trong một buổi tụ tập ở nhà Shinichi Kudo.
Những người bạn Syaoran, Sakura, Fujitawa và Saki đã trở về Nhật. Mọi người không hề biết thêm thông tin gì về họ chỉ biết hiện này họ đang đi du lịch ở đâu đó. Ran đã có thể hoạt động bình thường cô cùng Keiko và Shiho nấu nướng chuẩn bị bữa ăn. Aoko thi phải ngồi xe lăn một thời gian. Tất nhiên Kaito vẫn quấn quýt bên cô ấy suốt ngày.
“Tớ đã báo là mình ổn rồi” Aoko cằn nhằn khi mà Kaito cứ reo réo bên tai hỏi cô liên tục. Cậu ta không cãi nữa mà chỉ nhăn mặt nói “Tớ đã rất lo. Thật đấy” Aoko bật cười: “Cảm ơn” rồi hôn nhẹ lên môi Kaito.
Shinichi vòng tay qua eo Ran từ phía sau. Cậu hỏi cô đầu còn đau không. Ran quay người. Đôi môi hai người giao nhau. Ấm áp và dịu dàng. Khoảnh khắc đó cậu chỉ mong thời gian dừng trôi hoặc giả sử nó trôi chậm đi chút thì Shinichi sẽ cảm ơn trời biết bao.
“Đồ ngốc, tớ còn rất tức cậu”
Kazuha mắng chửi Heiji liên tục. Đã ba tháng trôi qua vậy mà cô vẫn không thể nào hết tức vì vụ Heiji đâm đầu vào nguy hiểm. Cậu ta chỉ biết bịt tai im lặng. Chợt Kazuha vấp ngã ngả người vào lòng Heiji. Và cũng chợt môi hai người chạm nhau *Bựa quá )* Kazuha ngượng ngùng định đứng dậy nhưng Heiji nắm chặt tay cô. Hai người cứ im lặng như vậy.
“Bọn họ tình cảm thật” Saguru lẩm bẩm. Chốc chốc lại đưa mắt nhìn Shiho. Từ sau nụ hôn ấy cậu và cô cũng không tiến triển thêm gì nữa. Shiho cũng nhận ra điều này. Cô cười thầm khẽ gọi: “Saguru tớ bảo này.”
Saguru ngạc nhiên tiến lại, Shiho kéo anh và hôn nhẹ lên má *Cặp này lúc nãy hôn rồi bây giờ chỉ má thôi * Saguru sung sướng ngồi im thin thít không nói nên lời.
Keiko chán nản nhìn mấy người này. Đều có đôi có cặp hết. Cô đặt lên bàn 9 tấm vé. Tủm tỉm cười tươi.
“Chúng ta đến Anh tiếp nhé lần này là khách sạn nổi tiếng…”
Cô mới nói đến đây chợt dừng lại để ý mấy con mắt kia ngơ ngác nhìn nhau rồi đồng thanh hét lên “Không!”
Rồi bọn lại bật cười vui vẻ. Dù gì đi nữa bọn họ sẽ vẫn luôn bên nhau mãi mãi về sau. Tình bạn và tình yêu đã bền chặt hơn chúng kết nối họ lại vớ nhau tạo nên một gia đình ấm áp.
~The end~
Note: Thế là fic đã end rồi *Tung hoa* \^0^/ phải nói là nó kì công quá ==" Hôm nay mình viết đến muộn đầu óc cứ quay cuồng nên có thể xảy ra nhiều lỗi Type. Ngày mai mình sẽ có thể edit lại nên ngày mai các bạn đọc cũng được. Anw, cảm ơn đã theo dõi fic này từ đầu đến cuối mình rất vui vì các bạn đã ủng hộ mình. Mình sẽ làm hết sức mình ở những fic tiếp theo^^. |
| | | Sponsored content
| Tiêu đề: Re: [Long Fic] Căn phòng số 66 | |
| |
| | | | [Long Fic] Căn phòng số 66 | |
|
Trang 1 trong tổng số 1 trang | |
Similar topics | |
|
| Permissions in this forum: | Bạn không có quyền trả lời bài viết
| |
| |
| |
|