Conan Fan Club |
|
| [Long Fic Dịch] A wish upon a star | |
| |
Tác giả | Thông điệp |
---|
wings89
Tổng số bài gửi : 332
| Tiêu đề: [Long Fic Dịch] A wish upon a star 5/5/2011, 22:50 | |
| CHAPTER I-“Nhìn kìa! Một ngôi sao băng nữa!” Ayumi reo lên, chỉ lên hướng bầu trời. Cả 5 đang ngồi trên mái nhà của Giáo sư Agasa, nhìn lên bầu trời, nơi những ngôi sao băng vụt qua bầu trời từng ngôi một. -“Mọi người ước đi!” giáo sư hét lên từ tầng dưới Ayumi, nhìn lướt qua Conan, thầm cầu nguyện rằng ai đó sẽ cùng cô dự dạ hội của trường vào tuần sau. Mitsuhiko cũng nghĩ về buổi dạ hội, nhìn Ai một cách mong đợi; trong khi Genta muốn được đến nhà hang mới mở ở khu phố dưới. -“Ước gì có thêm một vụ khác.” Conan thì thầm trong hơi thở. Đã mấy tháng rồi mà văn phòng thám tử chưa có vụ nào. -“Oh, vậy là cậu ước có ai đó bị giết sao?” Ai nói, cười nhếch môi. Conan lờ cô đi. Nhìn lên bầu trời một lần nữa, Ai thì thầm nhẹ nhàng, “Tôi ước có thể trở về thế giới mà chị vẫn ở đây.” *** -“Giáo sư Agasa?” Ngồi dậy, Ai thấy giáo sư đang ngáy khò khò trên một chiếc giường kế bên cô. Kì cục thật. Không phải họ vừa mới đang ở trên mái nhà sao? Tại sao bỗng nhiên cô lại nằm trên giường? Cô nhìn xung quanh, bối rối. Nghe thấy giọng cô, Giáo sư tỉnh giấc. “S-sao cháu biết tên ta?” Ông hỏi, sợ hãi như vừa nhìn thấy ma. Ai đảo mắt. Cháu đã sống ở đây mấy năm rồi, sao lại không biết tên bác chứ? Cô nghĩ. “Bác đừng đùa nữa, Giáo sư, chuyện gì xảy ra vậy?” Thế nhưng giáo sư đã chạy ra khỏi phòng. “Shinichi! Cô bé cháu tìm thấy vừa mới tỉnh dậy rồi!” ông hét lên. Cô bé mà cậu ta tìm thấy? Là mình à? Ai nghĩ. Nếu đây là một giấc mơ, thì đúng là 1 giấc mơ kì lạ. Vừa lúc đó, Giáo sư bước vào phòng, đi sát phía sau là Shinichi. -“Tớ là Kudou Shinichi, rất vui được gặp cậu.” -“Edogawa?” Ai hỏi, đầu óc rối tung cả lên, sao cậu ấy lại không đeo kính? “Cậu và giáo sư đang chơi trò gì đây?” cô nói với giọng buộc tội, nghĩ rằng có thể là ngày Cá Tháng Tư và cô đã quên mất điều đó. -“Edogawa? Đó là ai?” cậu bé trước mặt cô hỏi, cau mày. Bằng cách nào đấy, ánh mắt của cậu rất chân thật. -“Dừng lại đi; tớ không bị lừa đâu.” Ai nói, bắt đầu trở nên khó chịu. “Mà sao cậu không đeo kính?” -“Kính? Tại sao tớ lại cần chúng chứ? Thị lực của tớ là 20/20 mà.” Cậu nói, nhe răng cười, có vẻ khá tự hào, Ai nhận thấy vậy. “Và tên tớ là Shin-i-chi.” Cậu nói từng âm một, như thể cô chưa nghe rõ cậu nói lần đầu tiên. “Có lẽ là câu vẫn còn hơi choáng váng vì cậu vừa mới tỉnh dậy. Nghỉ đi, mai chúng ta có thể nói chuyện.” Cậu kéo chăn lên cho cô, và nhe răng cười lần cuối, trước khi quay đi. Nếu em ước khi một ngôi sao chổi xẹt qua bầu trời, những cô tiên ở trên đó sẽ nghe thấy và biến chúng thành sự thực Giọng của Akemi vang lên, Ai dần nhớ lại từ một câu chuyện mà Shiho được nghe kể khi còn nhỏ. Ai rùng mình, không thể như thế được… -“Từ từ!” cô gọi cậu. “Bây giờ là năm nào?” Shinichi cười, và Ai hơi thoáng nghĩ là cậu sẽ thú nhận là cậu đang đùa, nhưng rồi cậu nói, “Cậu cũng quên cả điều đó sao? Là 1998.” (fic được viết từ năm 2008) -“Này, cậu có ổn không đấy?” Shinichi hỏi, nhìn khuôn mặt của cô bé tóc nâu đỏ chăm chú, lo lắng, thế giới như đang quay cuồng trước mắt cô. Ai cảm thấy hơi lành lạnh. Điều ước của cô đã trở thành sự thật. Cô đã quay trở lại 10 năm trước, trước khi chị cô bị giết! Những điều này không thể xảy ra, trừ ở trong phim, phải không? |
| | | wings89
Tổng số bài gửi : 332
| Tiêu đề: Re: [Long Fic Dịch] A wish upon a star 5/5/2011, 22:51 | |
| Chapter 2
Để chào đón cô, Giáo sư đối xử với cô không khác gì 1 đứa trẻ 7 tuổi.
-“Ấy ấy, nguy hiểm lắm, tránh xa nhà bếp ra!”
-“Đừng, Ai-chan, bác sẽ nấu ăn!”
Cuối cùng, Ai cũng phải từ bỏ theo yêu cầu của giáo sư không cho cô vào bếp. Cô ngồi chọc chọc món trứng trước mặt mình.
***
Nhiều ngày trôi qua, Shinichi ngày nào cũng ghé sang, và khi câu hỏi tại sao cùng với vẻ mặt khó chịu của Ai, cậu ngạc nhiên. “Tớ là người đã tìm thấy cậu bất tỉnh ở ngoài, tớ phải chăm sóc cậu!” cậu giải thích như thể đó là điều hiển nhiên vậy, sự nghiêm túc trong giọng cậu làm Ai suýt cười phá lên, nhưng cô đã tự nhắc nhở mình rằng cậu bé đứng trước mặt cô thực sự chỉ mới 7 tuổi.
Và bây giờ cô đang rất chán nản. Không có gì ngoài kênh tin tức và thời trang được bật lên.
-“Ahhhhh!” tiếng hét của giáo sư vọng ra cả phòng khách khi ông đang cố tránh dầu nóng bắn ra từ chảo. Rõ ràng là ông đã quên đợi cho chảo khô trước.
Ai chạy vào giúp ông.
-“Ai-chan, cháu đang làm gì vậy, ở đây nguy hiểm lắm!” giáo sư trốn dưới bồn rửa và hét lên. “Bữa tối sắp xong rồi!”
-“Vâng, sẽ nguy hiểm nếu bác là người nấu ăn ấy chứ.” Ai nghĩ, đảo mắt.
Cô đã phải thấy ông nấu 3 bữa một ngày, và CÔ CHỊU ĐỰNG ĐỦ RỒI!
Nhanh chóng bước qua giáo sư, cô nhấc chiếc chảo lên, khéo léo đổ những thứ trên nó vào thùng rác không do dự. Dù nó là cái gì, các thành phần không thể phân biệt với nhau, và đang toả ra mùi nhựa cháy.
-“Ahh, cháu làm gì vậy?” giáo sư thét lên khi thấy công sức của mình bị đổ đi một cách không thương hại.
Ai tự cười với mình. “Cháu ngạc nhiên rằng đến giờ bác vẫn chưa vào viện cơ đấy, tự nấu ăn cho mình như vậy suốt bao năm nay.” Cô nói, có vẻ hơi bực tức.
Giáo sư cười ngượng ngùng. “Thỉnh thoảng bác cũng ăn ở ngoài. Cháu nói rằng bác nấu ăn không tốt à?”
-“Không. Cháu nói là bác nấu ăn dở tệ.”
-“Bác sẽ gọi pizza.” Giáo sư đồng tình, quyết định từ giờ sẽ không đầu độc người khác như thế nữa.
-“Không cần. Từ giờ cháu sẽ lo việc nấu ăn.” Ai nói, làm cho Giáo sư há hốc miệng, hơi lo lắng, còn cô bé tóc nâu đỏ đã bắt đầu thái rau với sự thành thạo như một đầu bếp nhà hang vậy.
-“Nếu không phiền, bác có thể ra phòng khách đợi được không? Bác đang chắn đường cháu đi tới tủ lạnh đấy.” Ai nói, và Giáo sư không biết phải nói gì. Một cô bé 7 tuổi có thẻ học nấu ăn như vậy ở đâu chứ?
-“Được rồi, cẩn thận với dầu đấy.”Giáo sư thận trọng nhắc trước khi bước ra khỏi bếp. Ai đảo đảo mắt.
***
-“Wow! Mùi gì vậy?” Shinichi thò đầu ra ở cửa trước khi Ai vừa mang món cuối cùng ra. “Nhìn ngon thật đấy ,giáo sư!” Nắm lấy đôi đũa từ tay ông, cậu lấy đĩa và băt đầu ăn. “Mmm, món này ngon quá, bác đặt hàng ở đâu vậy?”
-“Ai-chan làm đấy.” Giáo sư giới thiệu và nhìn về miếng thịt lợn nướng ông định lấy đang ở trong đĩa của Shinichi.
Shinichi suýt nghẹn. “Ai-chan, thật sao?” cậu hỏi, ho hung hắng, mắt mở to ngạc nhiên.
-“Có vấn đề gì sao, ngài thám tử?” Ai hỏi, đặt chiếc đĩa cuối cùng xuống.
-“Thám tử?” Cậu ngạc nhiên. “Sao cậu biết sau này tớ muốn làm thám tử khi lớn lên?”
Oops, cô quên mất rằng đáng lẽ cô chưa biết đến điều đó. “Đoán mò thôi” cô nói, hơi bối rối.
Shinichi, nhìn cô tò mò, rồi nhún vai và quay trở lại bữa ăn thịnh soạn.
-“Đáng lẽ cháu phải về nhà ăn tối chứ.” Giáo sư hỏi thử, nhìn chằm chằm vào miếng thịt nướng.
-“Về nhà? Tại sao cháu lại phải ăn bông cải xanh của mẹ khi cháu có thể ở đây chứ?” Shinichi hỏi với nụ cười tinh quái. “Từ giờ cháu sẽ ăn tối ở đây hằng ngày!” cậu tuyên bô, và cười nhe răng trong khi giáo sư lầm bầm.
-“Khônggg! Cháu về nhà mà ăn!” Giáo sư thét lên. Ai cười khi thấy cả hai cãi nhau như trẻ con. “Cậu là một cậu bé khá đang yêu đấy, Kudou-kun.” Cô tự nói với mình, mỉm cười.
-“Được rồi.” Giáo sư càu nhàu và cuối cùng họ cũng ngồi xuống ăn. “Mà này, Ai-kun, bác đã đăng kí cho cháu làm bài thi vào trường rồi. Vào sáng mai.”
-“Thật sao, vậy là cháu có thể đi học cùng Ai-chan ạ?” Shinichi háo hức hỏi, làm Ai nhớ đến Mitsuhiko và Genta.
-“Ừ” giáo sư trả lời.
-“Yay!” cậu thám tử nhỏ reo lên.
-“Sao mà vui vậy?” Giáo sư hỏi, ngơ ngác.
-“Chúng ta có thể…từ gì mà mẹ mình hay nói nhỉ…đúng rồi, ‘bạn từ thưở nhỏ’!”
-“Thế còn Mouri Ran thì sao?” Ai nhẹ nhàng hỏi, ánh mắt hướng xuống nền nhà.
-“Mouri Ran…ai vậy?”
Ai nhìn lên ngạc nhiên. Sự xuất hiện của cô làm thay đổi quá khứ sao?
“Cậu…cậu không biết cô ấy sao?” cô lắp bắp nói.
Shinichi suy nghĩ một chút. “Hình như tớ có biết một gia đình tên là Mouri chuyển đến khu phố đối diện, nhưng tớ chưa bao giờ gặp họ.”
Ai thở dài an tâm. Vậy là quá khứ không thay đổi, chỉ là cậu chưa gặp cô ấy thôi. Vậy nên hai người bọn họ có thể gặp nhau khi bắt đầu đi học. Cô trầm ngâm.
Từ từ. Thay đổi quá khứ?
Ý nghĩ đột nhiên bao phủ tâm trí Ai. Mười năm trước, đáng lẽ cô đang lớn lên ở Mỹ, và chị Akemi mới lên trung học. APTX 4869 chưa được phát minh, cô và Kudou chưa bị tổ chức truy đuổi. Nếu, và chỉ nếu, cô có thể cung cấp thông tin cho cảnh sát về tổ chức và phá huỷ nó, thì chị sẽ không bị giết, cô và Kudou cũng sẽ không bị biến thành trẻ con! Mọi thứ sẽ đúng!
-“Ai-chan? Sao vậy?” Shinichi hỏi, nhìn cô tò mò.
Cố giữ đều nhịp tim, Ai ngồi xuống, nhấc đũa lên.
|
| | | wings89
Tổng số bài gửi : 332
| Tiêu đề: Re: [Long Fic Dịch] A wish upon a star 5/5/2011, 22:54 | |
| Chapter 3
(Bài kiểm tra vào trường Tiểu học Teitan)
Ai thở dài nhìn những câu hỏi trước mặt cô.
(1) 5 8?
…Xuống đến…
(58)Có bao nhiêu quả trong 1 tá trứng?
Đành phải chấp nhận làm thôi, Ai nhấc bút chì lên và bắt đầu làm. Cô đã định cố tình làm sai một vài chỗ, để không gây sự chú ý, nhưng…hạ thấp bản thân mình thế này là một điều cô không thể làm được.
Hoàn thành xong bài với 40 phút còn lại, Ai nhìn lên trần nhà, chờ đợi một cách vô vọng cho tới khi chuông kêu. Chán quá đi mất! Cô vẫn chưa nhận ra cô đang nhớ Kudou, người từ mười năm sau. Ít nhất khi cậu ở gần, trong tình huống này, sẽ có ai đó để than phiền, để hướng những ánh mắt nhận xét bài thi này dễ dàng một cách vớ vẩn như thế nào.
***
-“Ai-chan, cậu làm bài thế nào?” Shinichi hỏi ngay sau khi chuông reo. Ai rùng mình khi nhớ về bài thi. “Ổn, tớ đoán vậy.” Cô nói, quay sang hướng khác.
-“Từ từ, tớ có điều cần nói với cậu!”Shinichi nói, chặn cô lại.
-“Gì?”
-“Không phải là hôm trước cậu nói cậu muốn gặp Mouri Ran sao? Tớ nhìn thấy bạn ấy ở phòng học bên cạnh! Tớ dẫn cậu sang bên đấy nhé!” cậu vui vẻ nói, kéo tay cô đi.
-“Tớ? Muốn gặp cô ấy?” Ai hỏi và chỉ về phía mình. Cô đã nói thế sao? Tại sao cô lại muốn gặp bạn gái tương lai của Kudou chứ?
-“Cậu không muốn sao? Nhưng nhìn cậu có vẻ lo lắng khi nói về bạn ấy hôm trước, nên tớ đã cố tìm bạn ấy cho cậu.”
-“Vậy nên cậu đã tìm xem cô âý ở phòng nào à?” Ai hỏi, mỉm cười bởi suy nghĩ chu đáo của cậu. Cậu ta chẳng thay đổi nhiều kể cả mười năm trước.
-“Không có gì nhiều, tớ chỉ nhìn vào danh sách lớp thôi. Vậy cậu thực sự không muốn gặp bạn ấy sao? Thế thì chúng ta đi về thôi.” Cậu càng cố giấu, thì Ai càng thấy rõ sự thất vọng của cậu.
-“Không, tất nhiên là tớ muốn gặp cô ấy!” Ai vội vã nói. Shinichi vui hẳn lên. Nhe răng cười, cậu nắm lấy tay cô và chạy tới phòng học đó, những tia nắng cuối cùng chiếu bóng họ trải dài trên nền đất
***
Bây giờ chắc chị Akemi vẫn đang bị giám sát, mình không thể để ai biết được danh tính thật của mình, nhưng làm thế nào mà một cô bé có thể phá huỷ một tổ chức mà không cần đến sự giúp đỡ? Ai nghĩ khi cô đang cùng Shinichi rảo bước về nhà. Nụ cười tự tin của Conan thoáng qua trong ý nghĩ của cô.
-“Giá mà tên ngốc đó ở đây…”cô thì thầm.
-“Ai cơ?” giọng nói trẻ con làm Ai giật mình.
-“Shinichi?”
Shinichi nhìn Ai một cách khó hiểu, mặt chỉ cách cô có vài inch (~10-15cm)
-“Er…” Ai lắc lắc đầu. Cô không thể nói rằng đó là cậu trong 10 năm sau, đúng không?
-“Cậu đang làm gì ở đây?” Ai thét lên khi cô mở mắt ra và nhìn thấy đôi mắt của Shinichi đang nhìn cô chằm chằm.
-“Đánh thức cậu dậy để cùng đi học!”
Ai xem đồng hồ. Mới có 6h sáng. “Sớm thế này sao?”
-“Tớ muốn ăn sáng ở đây!” Shinichi giải thích vấn-đề-thực-sự, kéo tay cô. “Dậy—đi!”
Một vài giây sau, Shinichi bị ném ra ngoài cửa và rồi nó đóng sầm lại, để Ai thay quần áo đi học
-“Xin lỗi vì để cháu phải phiền với việc nấu ăn, Ai-kun.” Giáo sư nói một cách ‘thật lòng’ và nuốt thức ăn xuống cổ.
-“Oh? Vậy thì cháu sẽ không phiền đến việc này nữa.” Ai ngọt ngào nói, nhếch môi cười.
-“Không!” Shinichi và giáo sư phản đối cùng một lúc.
Ai cười. “Đùa thôi.”
-“Ai mà lấy được cháu thì may mắn lắm đấy, Ai-kun.” Giáo sư vừa nhai vừa nói.
-“Huh?” Shinichi nhìn giáo sư. “Bác nói gì vậy? Chúng ta sẽ ăn gì nếu Ai-chan đi lấy chồng?”
Giáo sư gãi đầu ngẫm nghĩ. Ông chắc chắn sẽ không quay lại những ngày ăn cháo suông và đồ ăn sẵn đâu. “Hmm…cháu nói đúng. Nhưng Shinichi, Ai-kun quá đáng yêu nên không thể không lấy chồng được.”
-“Vậy thì cháu sẽ lấy bạn ấy!”Shinichi tuyên bố, đặt cốc nước cam xuống trước mặt cậu.
-“Đúng rồi! Ý hay đấy, Shinichi!” Giáo sư vui vẻ nói, vỗ vỗ đầu Shinichi. Bây giờ ông có thể ăn các món ăn của Ai miễn sao ông sống!
-“Này, hai người!”Ai nói, cuối cùng cũng không thể chịu được cuộc nói chuyện của họ. Hít thật sâu, cô tự nhắc mình rằng cậu ta thực sự là một đứa trẻ con để cố hạ hoả.
-“Cậu không được lấy ai đó chỉ vì thức ăn thôi, biết không.” Dù cô không coi những lời nói của Shinichi là nghiêm túc, Ai vẫn cảm thấy phải chỉnh đốn lại sự hiểm nhầm thảm hại về tình yêu của Shinichi. “Cậu cưới ai đó bởi vì cậu thực sự, thực sự thích họ, đồ ngốc.”
-“Nhưng tớ rất thích cậu, Ai-chan!” Shinichi nghiêm túc nói, đôi mắt xanh mở rộng.
-“Uhm…người mà cậu thích nên là cô bạn thân thời nhỏ của cậu Mouri-san, không phải tớ.” Ai lầm bầm sau một vài giây shock
-“Mouri? Cậu nói gì vậy? Bạn từ nhỏ của tớ là cậu mà!”
Ai toát cả mồ hỏi. Cô không nhận ra rằng, quá khứ đang thay đổi, từng chút một.
Nếu, vì sự hiện diện của cô ở đây, mà Shinichi trở thành một người như Genta, chỉ quan tâm đến ăn uống? Ý nghĩ thoáng qua làm Ai rùng mình. |
| | | kamiekim94
Tổng số bài gửi : 75 Birthday : 03/10/1994 Age : 30 Đến từ : Pearl Red Ocean of Cassiopeia
| Tiêu đề: Re: [Long Fic Dịch] A wish upon a star 7/5/2011, 18:55 | |
| Tem của em... Em chưa đọc bản gốc tiếng Anh của fic này, nhưng chị Wing dịch hay quá, em có đọc 1 số fic dịch của chị r và chúng đều rất tuyệt. Vậy là Ai đã quay trở về quá khứ r à, hẳn đó là điều cô ấy mong muốn đã lâu, nó đã đk gửi gắm vào 1 ngôi sao băng, thế nhưng khi nó trở thành sự thật thì lại kéo theo 1 loạt rắc rối. Ai phải cố tỏ ra là k biết j về n~ chuyện đã xảy ra, mặc dù n~ việc đó cô hiểu rất rõ. Dễ thương làm sao cái khúc Ai nấu ăn, r lúc làm bài thi ở trường nữa, lúc này Ai phải cư xử đúng như đứa trẻ con vì ngoài Ai ra đâu có ai biết cô ấy đã 18t. Còn Shin thì...đúng là tình cảm trẻ con! Nhưng biết đâu đến lúc gặp Ran...e chỉ đoán thôi, hình như fic này là ShinAi hả chị? Oh, cũng hi vọng Ai sẽ thay đổi đk quá khứ về BO, cô ấy và Akemi sẽ k rơi vào tay BO và phải sống n~ ngày tháng khổ sở...Akemi sẽ k bị giết... Và còn Shin nữa...Ai có thể thay đổi quá khứ, để Shin chưa từng gặp Ran, và Ai sẽ thế chỗ Ran? K, e phải hỏi: Ai có thật sự muốn điều ấy k? Hay vẫn đễ Shin đến vs Ran? K biết đk. Tóm lại là: e chờ chap tới chị Wing nhé! |
| | | Lee_kun
Tổng số bài gửi : 14 Birthday : 06/01/1997 Age : 27
| Tiêu đề: Re: [Long Fic Dịch] A wish upon a star 7/5/2011, 20:48 | |
| mất tem-> gặm phong bì=>đau lòng :( .fic hay lắm chị wings ui Vote, Vote, Vote. không bik Ai_chan có thay đổi đc quá khứ của mình ko nhỉ??? Chắc là sẽ có 1 cái happy ending cho ShinXShi^^Mong chap mới p/s:nhai phong bì->nuốt=>vào bv vì ngộ độc thực phẩm |
| | | wings89
Tổng số bài gửi : 332
| Tiêu đề: Re: [Long Fic Dịch] A wish upon a star 7/5/2011, 22:25 | |
| Hi em, người dịch fic này là bé Cherry chứ ko phải chị ^^ Chị có ghi ở đầu ý ^0^ Cherry là 1 trong những dịch giả nhỏ tuổi nhất nhưng đã đóng góp rất nhiều fic hồn nhiên, vui tươi và rất tuyệt vời cho fan Ai **đây là 1 fic ví dụ** - Trích dẫn :
- Và còn Shin nữa...Ai có thể thay đổi quá khứ, để Shin chưa từng gặp Ran, và Ai sẽ thế chỗ Ran? K, e phải hỏi: Ai có thật sự muốn điều ấy k? Hay vẫn đễ Shin đến vs Ran?
Em yên tâm, Ai-chan vẫn là Ai-chan ^^ Trong mọi hoàn cảnh và suy nghĩ. *** Chapter 4 -“Giáo sư?” thở sâu, Ai xem đồng hồ một cách không kiên nhẫn. Đã 15 phút trôi qua rồi. “Giáo sư!” Để truy cập vào máy chủ của tổ chức, cô cần phải mượn máy tính của Giáo sư Agasa. Nhưng tránh cho Giáo sư lên cơn đau tim sau khi xem hàng đống thông tin về các loại thuốc và những thứ tương tự, cô đã quyết định nói ra sự thật. Cô đã dự đoán được trước rằng ông sẽ bị shock, nhưng đứng đó há hốc miệng suốt 15 phút thì hơi quá rồi đấy. -“Giáo sư!” cô hét lên, bật tách tách ngón tay trước mặt ông. -“Cháu nói cháu đến từ tương lai sao?” cuối cùng cũng trở về mặt đất, giáo sư yếu đuối hỏi. Ai gật đầu. -“10 năm sau, 1 tổ chức sẽ dùng một loại thuốc để biến cháu và Shinichi trở thành trẻ con?” -“Đúng rồi” -“Và cháu muốn thay đổi quá khứ để sửa lại tương lai.” -“Yep.” Giáo sư thở dài, đặt tay lên trán Ai. “Cháu có ổn không?” -“Cháu hoàn toàn ổn, Giáo sư. Thật đấy.” -“….” Một lần nữa không còn gì để nói, giáo sư lại há hốc miệng nhìn cô. -“Bác không tin cháu sao?” -“Tất nhiên là có! Chỉ là…”Bây giờ, giáo sư đang cố nhớ xem có bác sĩ tâm lí nào tốt để đưa cô bé đi khám. -“Được rồi, cháu sẽ chứng minh.” Bật máy tính lên, Ai mở một file mới và gõ nhanh tất cả những gì cô nhớ về APTX 4869. “Một cô bé 7 tuổi có thể thực sự làm được tất cả những thứ này không?” "!" Ai khoanh tay và kiên nhẫn đợi giáo sư nhận thức được trở lại. -“Vậy…những gì cháu nói là thật?” cuối cùng ông cũng lắp bắp được vài từ. -“Vâng” -“Và cháu đến từ 10 năm sau?” -“Và Shinichi sẽ bị teo nhỏ? Và cháu cần sử dụng máy tính của bác để tìm cách huỷ hoại tổ chức đã làm điều đó?” -“Đó là điều cháu đang cố nói với bác!” -“Nhưng Ai-kun, dù cháu là ai, cháu vẫn ở trong hình dạng của một cô bé, cháu định làm gì để có thể phá huỷ cả 1 tổ chức?” Ai mỉm cười nhẹ nhàng. “Vậy thì bác nên cảm ơn rằng bây giờ là quá khứ. Mật khẩu vẫn chưa bị thay đổi, nên cháu có thể nắm bắt được các kế hoạch của chúng trước khi chúng kịp tiến hành. Cũng không đến 2, 3 năm để kết thúc tất cả đâu.” Giáo sư Agasa nhìn màn hình, ngẫm nghĩ. “Vậy là tổ chức sẽ không còn tồn tại nữa? Và không còn thứ gì được gọi là APTX 4869? Cháu và Shinichi sẽ không bị teo nhỏ? Ai gật đầu, xác nhận những điều này. -“Nhưng…” giọng giáo sư nghiêm trọng hẳn. “Cháu không biết kết cục sẽ thế nào sao?” -“ݬ—ý bác là gì?” Mọi thứ sẽ được sửa chữa lại, đúng không? Kudou sẽ lớn lên và trở thành 1 thám tử lừng danh, mà không phải chia sẻ danh tiếng với ông Kogoro say rượu đó, cậu ta có thể ở bên Mouri-san. điều gì có thể xảy ra chứ? -“Nhưng cháu đã thay đổi quá khứ.” Giáo sư nói. “Cháu sẽ không bao giờ tạo ra APTX, không bao giờ trở thành Haibara Ai, nghĩa là cháu chưa bao giờ ước điều đó, nghĩa là—.” Giáo sư nuốt nước bọt, ông tiếp tục. “Cháu sẽ biến mất!” Sự yên lặng gần như kéo dài hàng giờ, ngày. -“…Uhm, đó là những điều sẽ xảy ra.” Ai cuối cùng cũng nói. “Luôn có một cái giá cho việc can thiệp vào số phận.” -“Nhưng Ai-kun…” Giáo sư nói, nước mắt ứa ra. Ông không muốn cô bé biến mất!” -“Bác sẽ giúp cháu, được không?”Ai yêu cầu. “Hứa là bác sẽ giúp đi.” -“Bác không thể để cháu ra đi như thế…” Giáo sư nói một cách không chăc chắn. “Cháu bây giờ như con gái bác vậy…” Ai mỉm cười, cam đoan một lần nữa với ông. “Đừng như vậy. Cháu sẽ không chết, cháu sẽ chỉ, sống một cuộc sống khác. Thế là tốt nhất.” Như thế, đúng không? Chị Akemi sẽ không bị giết, và cô có thể có một cuộc sống bình thường mà không có những nỗi đau đớn và buồn bã đó . Không phải đó là điều cô luôn ước muốn sao? Vậy tại sao có một khoảng rỗng đau nhói trong tim cô không biến mất đi? -“Giáo sư…” Quên họ đi là điều cô không bao giờ muốn làm, nhưng nếu để ngăn chặn tổ chức, thì…”Hứa đi.” Cô nói, mặc cho những giọt nước mắt chảy dần xuống má. -“…” Giáo sư nhận thấy sự quả quyết trong mắt Ai, và biết rằng không gì có thể thay đổi ý định của cô. Cuối cùng, ông gật đầu. -“Hai người đang làm gì vậy?” Giọng nói bất chợt làm cả hai giật mình. Shinichi đứng ở cửa, mắt mở to tò mò. Ai nhanh chóng quệt khoé mắt cô bằng tay áo. Cậu ta đã nghe thấy gì sao? -“Không có gì, chỉ—chỉ nói chuyện với giáo sư, thế thôi.” Ai hướng ánh mắt thận trọng về phía giáo sư. Dù gì, Shinichi cũng mới chỉ là 1 đứa trẻ, và cậu không nên bị lien quan đến việc này, gánh nặng một bí mật như vậy, mà cậu còn sẽ trở thành một thám tử lừng danh nữa. Shinichi nhìn đôi mắt đỏ hoe của giáo sư một cách nghi ngờ, nhướn một bên mày. -'Ah, bác...vưa xem một phim hài tâm lí xong, và nhân vật chính vừa chết vì bệnh ung thư..." Giáo sư vội vàng sửa lại -“Thật sao?” TV không bật mà. Ai suýt ngất bởi lời chối vớ vẩn đó. Đó là tất cả những gì bác ấy có thể nghĩ ra sao? Giáo sư trông có vẻ đang cố biện hộ. Dù gì thì cũng quá muộn cho 1 lời giải thích khác rồi. -“Chỉ thế thôi.” Cô nói, mỉm cười cam đoan. “Sao cậu ở đây?” -“Để nhắc Ai-chan rằng ngày mai tớ ăn sáng ở đây!” -“Oh…được rồi.” -“Cảm ơn! Oh, và chúng mình đều được điểm tối đa cho bài thi đấy, và chúng mình ở cùng 1 lớp! Chúng ta có thể đi đến trường cùng nhau, trong trường hợp cậu không tìm được phòng học. Ai nuốt lại một câu nhận xét châm biếm, và gật đầu. Shinichi nhe răng cười. “Gặp lại cậu ngày mai nhé!” cậu chạy ra khỏi cửa. -“Tạm biệt… Vừa bước ra khỏi cửa, Shinichi dừng bước lại. Ý Ai là sao, khi nói rằng bạn ấy đến từ tương lai? Tại sao giáo sư nói Ai-chan sẽ biến mất? Và cái tổ chức đó là cái quái gì? Cậu thám tử nhỏ thở dài. Thôi vậy, cậu sẽ hỏi giáo sư sau. Quan trọng là, Ai-chan học cùng lớp với cậu. __________________________________________________ ______ |
| | | wings89
Tổng số bài gửi : 332
| Tiêu đề: Re: [Long Fic Dịch] A wish upon a star 7/5/2011, 22:26 | |
| Chapter 5
Chuông reo, như thường lệ, học sinh bắt đầu đi ra từ cửa toà nhà. Chúng đi theo nhóm, đùa vui với nhau, cười nói vui vẻ và bàn luận xem sẽ đi đâu sau giờ học.
Một cô bé đi một mình cô độc giữa đám đông, mái tóc đen nhánh bay trong gió theoe từng bước chân cô bé đi. Cô ôm chặt cặp, tránh ánh mắt của những người xung quanh. Tên cô là Akemi Miyano.
Liếc mắt nhìn về 1 góc, cô thấy chiếc xe màu đen, đi theo cô, theo dõi. Cô không dám giao tiếp với các bạn, trong nỗi sợ hãi có thể gây nguy hiểm cho bất cứ ai.
Nhưng gần đó, cũng có 1 người khác đang nhìn theo cô, một cô bé tóc nâu đỏ, chiếc mũ lưỡi trai che thấp xuống khuôn mặt.
Ai nghĩ về chị suốt đêm, trở mình, nằm sấp trong giấc ngủ. Cô muốn gặp chị, nhưng cô biết cô không thể để mình bị phát hiện.
Nhưng, bỗng quên mất điều đó, cô ra khỏi lớp ngay sau khi hết giờ, mặc kệ lời gọi của Shinichi bảo cô chờ cậu, và điều tiếp theo cô nhận ra, cô đang đứng trước cổng trường chị mình.
Một khi cô nhận ra cô đang ở đâu, cô không thể quay lại được. Mình không thể để chị ấy thấy mình, Ai tự nói với bản thân, cố thuyết phục những ý nghĩ của chính cô.
Nhưng Akemi đã nhận ra. Cô cảm thấy ai đó đang nhìn mình, ai đó không phải gián điệp của tổ chức. Nhìn về hướng ánh mắt đó, cô há hốc miệng ngạc nhiên. “Shiho?” cô thở dốc. Không thể nào, em gái cô đang ở Mỹ, tổ chức đã đưa cô bé đi. Nhưng cô vẫn đi về hướng cô bé, giả vờ chú ý vào cửa hang bên cạnh cô bé tóc nâu đỏ.
Trái tim Ai bỗng cảm thấy hoảng loạn khi nhận ra chị cô đã nhìn thấy cô, nhưng cô không thể bước đi, cô muốn được nói chuyện với chị, được đối xử như một cô em gái, mặc kệ tất cả những rắc rối, quên đi tất cả, và đơn giản là để cảm nhận sự an toàn trong vòng tay của chị.
-“Shiho?” Giọng Akemi ấp úng. Cô hy vọng với cả trái tim đó là em gái cô, và đây không phải là ảo giác vì cô nhớ em gái lắm. Họ không được nói chuyện, tâm sự thực sự từ khi cô bé rời đi, mọi cuộc gọi đều bị tổ chức giám sát, nhưng cô có thể nhận ra giọng Shiho buồn hơn yếu hơn, sau mỗi cuộc gọi, và cô chỉ mong rằng có thể ở bên để chăm sóc cô bé.
Ai đang định trả lời thì ai đó nắm lấy cánh tay cô. “Ai-chan, cậu đang làm gì vậy?” Shinichi hiển nhiên đã đi theo cô.
-“Shinichi? Cậu đang làm gì ở đây?” Ai gằn giọng hỏi, quay người lại.
-“Cậu biến mất ngay sau khi tan học, nên tớ…”Shinichi nói nhỏ với vẻ có lỗi, lùi lại khi thấy sự giận dữ trong đôi mắt cô.
Akemi cũng hơi lùi lại, nhưng đôi mắt cô vẫn tràn đầy hy vọng. “Shiho, là em à?”
-“Tên bạn ấy là Haibara Ai, chị à.” Shinichi nói với giọng lịch sự trong khi Ai chưa kịp nói gì.
Nhưng có vẻ Akemi không nghe cậu nói. Cô đợi câu trả lời từ Ai.
Cố gắng để dừng nhìn vào mắt chị, Ai cúi đầu xuống. “Xin lỗi. Chắc chị nhầm em với ai đó rồi.” Cô nói trong giọng thấp, hơi buồn, cố tránh để những giọt nước mắt chảy ra. “Đi thôi, Kudou.”
Cậu không để tôi chạy đi, dù trong mọi thời điểm, đúng không, Kudou? Ai cay đắng nghĩ, mắt nhìn xuống mặt đất. Cô có thể cảm thấy sự thất vọng của Akemi, như đang làm đau chính mình. Cô không quay lại, vì sự đau buồn trong đôi mắt chị sẽ làm cô sụp đổ.
Shinichi im lặng đi theo cô, nhận ra rằng cô đang giận cậu, nhưng không biết vì sao.
-“…Ai-chan, đó là ai vậy?” cậu thử hỏi. “Chị ấy nghĩ cậu là ai?”
Cậu không thấy rằng cô đang không có tâm trạng để nói chuyện sao? Ai không trả lời, chỉ tiếp tục rảo bước nhanh hơn.
Shinichi chạy theo để theo kịp cô. “…Ai-chan?” cậu nắm lấy tay cô như vẫn thường làm, nhưng cô kéo tay mình lại.
-“…Ai?”
-“Để tớ một mình đi, Kudou.” Cô lạnh lẽo nói trước khi chạy xuống phố. Cô không dừng lại cho tới khi về đến nhà giáo sư, mặc cho sự ngạc nhiên của ông, cô đi về phòng mình và sập mạnh cửa. Thở dốc trong yên lặng, Ai ném mình xuống giường và nước mắt bắt đầu rơi.
Trên phố, một nhóm các bà tò mò (và thọc mạch) đang mua sắm ở gần đó nhìn Shinichi một cách ngớ ngẩn với ánh mắt tỏ vẻ cảm thông. “Aww, một cặp đôi thật đáng yêu...bà nghĩ cậu bé đó đã làm gì…cô bé đó đang khóc!” Họ thì thầm không nhỏ một chút nào.
-“…”Cậu đã làm gì khiến cô giận như vậy? Mặc kệ họ. Shinichi buồn tẻ lê bước về nhà giáo sư.
Shinichi chạy nhanh về phía phòng Ai. Cậu định gõ cửa, nhưng Giáo sư nắm cổ áo cậu và kéo cậu lại. “Để cô bé ở yên một lúc, Shinichi.” Dù ông không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng ông biết cô không muốn bị làm phiền. Thở dài, Shinichi bị nhấc lên.
Ai ra khỏi phòng để làm bữa tối một lúc sau. Shinichi đến gần để nói chuyện với cô, nhưng lại lùi lại khi thấy sự lạnh lẽo trong đôi mắt cô. Bữa tối diễn ra trong im lặng, với ánh mắt của giáo sư nhìn tưng người một, cố giảm đi sự căng thẳng trong bầu không khí.
-“…Tớ xin lỗi…” Cuối cùng Shinichi nói, giọng nhỏ.
Ai liếc nhìn cậu, nhưng không trả lời.
-“Nếu cậu giận vì tớ đi theo cậu, tớ thực sự xin lỗi…chỉ là…nếu cậu gặp nguy hiểm, tớ muốn ở đó để bảo vệ cậu…”
Ai gần như đóng băng, chỉ là rất giống, giọng điệu y như vậy khi cậu nói điều đó trong tương lai.
Nhưng cô sẽ không còn được nghe những lời đó trong tương lai nữa, không còn nếu mọi việc diễn ra như ý muốn của cô. Chỉ có 2 con người không liên quan gì tới nhau, Kudou Shinichi và Shiho Miyano.
-“Ngốc, tớ có thể tự lo cho mình. Chị đó…chỉ giống ai đó tớ từng gặp 1 lần…không phải lỗi của cậu.” Ai nói, mỉm cười nhìn sự giảm nhẹ dần trong mắt Shinichi. “Tớ nghĩ là tớ chỉ cần đổ lỗi cho ai đấy…” Cô không thể đổ tội cho cậu vì đã dừng cô lại khi cậu không biết điều gì đang xảy ra. Với lại, cô cũng không định gặp chị Akemi từ đầu.
Shinichi gật đầu. “Vậy thì cậu cùng tớ tới ‘Miền Nhiệt Đới’ thứ 7 này chứ? Mẹ tớ nói tớ có thể mời ai đó.” Cậu háo hức hỏi, quên đi mất những gì đã xảy ra chiều hôm đó. __________________________________________ |
| | | kamiekim94
Tổng số bài gửi : 75 Birthday : 03/10/1994 Age : 30 Đến từ : Pearl Red Ocean of Cassiopeia
| Tiêu đề: Re: [Long Fic Dịch] A wish upon a star 8/5/2011, 08:34 | |
| Tem chap mới là của em hehe. Quả đúng là quá khứ đã thay đổi, nhưng thực tế là ngay từ đầu nó đã k theo ý muốn của Ai. Nhất là cuộc gặp gỡ với Akemi, và tình cảm của Shin nữa, nó đã vượt ngoài tầm kiểm soát mất r. Ai thật sự đang phải sống trong sự lo ngại về 1 tương lai k hề tốt đẹp j, cô ấy sẽ phải...ra đi? Mà quá khứ thay đổi thì tương lai cũng thay đổi theo đúng k nhỉ, n~ chuyện tồi tệ đáng lẽ xảy ra thì bh sẽ k xảy ra, nhưng sẽ kéo theo nhiều hệ luỵ khác. Cũng tội cho Shin, thằng bé 7t k biết j, mà cũng vì nó thích Ai...riêng cái này đã là sự thay đổi rất lớn cho quá khứ của Ai... Chuyến đi Tropical Land này...liệu có diễn ra như n~ j đã diễn ra trong manga vol 1? Shin sẽ gặp Ran hay k? Cục diện tình cảm sẽ thay đổi? Ai sẽ làm j để tránh n~ rắc rối từng xảy ra trk khi cô trở về quá khứ? Em chờ chap sau của chị.
P.S: Cherry bao nhiêu tuổi vậy ạ?
|
| | | wings89
Tổng số bài gửi : 332
| Tiêu đề: Re: [Long Fic Dịch] A wish upon a star 10/5/2011, 13:38 | |
| Bé Cherry 14 tuổi em ạ *** Chapter 6 -“Ổn rồi, trông cháu đáng yêu lắm!” Yukiko nói không biết bao nhiêu lần, mỉm cười nhìn Ai, và rõ ràng là không biết đến cái nhìn băng giá của cô bé tóc nâu đỏ. Sau khi gặp cô bé và thốt lên “đáng yêu quá!” rất nhiều lần, cô cứ nhất định mua quần áo mới cho cô bé. Ai bây giờ đang nhăn nhó nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong gương, sốt ruột chờ trong chiếc váy xoè màu hồng mà cô chỉ biết là Ayumi sẽ thích. -“Cô tốt quá, nhưng cháu thực sự không cần—.” Nhưng Ai chưa kịp nói hết thì Yukiko đã nhanh chóng đẩy cô ra khỏi phòng. Tuyệt, giờ thì cô sẽ phải nghe những lời châm biếm và tiếng cười khúc khích từ Kudou. Ai khô khan nghĩ. Và nó đã trở thành sự bất ngờ khi Shinichi nói trong giọng hơi ngượng. “Wow, cậu nhìn đẹp lắm, Ai-chan.” Không nhầm lẫn gì nữa, Kudou đã từng khá hơn nhiều so với Conan. Nhưng điều đó đã được chứng minh là sai khi Shinichi kéo cô đến xe lộn nhào (roller coaster ấy, nhưng lúc dịch không nhớ rõ nghĩa lắm nên dịch tạm thế này) ngay khi chiếc ô tô dừng lại. Không phải cái bình thường, mà nó còn đâm sâu 50 feet (~1m5) xuống dưới nước, và chỉ vừa mới thấy nó, cô đã cảm thấy nôn nao. Tất nhiên, Ai từ chối đi. -“Tớ không nghĩ vậy.” -“Sẽ không vui tí nào nếu tớ đi 1 mình!” cậu thám tử nhỏ than vãn. “Đi mààààààààà?” -“Không bao giờ trong cuộc đời tớ.” -“Nhưng Ai-chan…” -“Cậu không hiểu nghĩa của từ ‘không’ à? Và hiển nhiên là không, từ khi Shinichi bắt đầu làm cô khó chịu. “Đi mà, Ai-chan!...Trừ khi cậu sợ?” Shinichi thách thức. Ai đảo mắt. Rõ ràng là cô không thể yên ổn cho tới khi lên cái thứ đó. “Tớ không!” cô nói, biết rằng đó là câu trả lời cậu mong đợi. -“Chứng minh đi.” Chiều theo ý cậu thám tử nhỏ, nhưng Ai đã tranh luận với cậu 1 lúc trước khi đi. “Được rồi, tớ sẽ đi.” -“Yay!” cậu thám tử nhỏ hân hoan trong chiến thắng. Nhưng chắc chắn cậu không thể ăn mừng sau mười phút tiếp theo, họ đi xuống, mặt mày tái mét, và chỉ mong có một cái túi nôn. *** -“Ai-chan, nhìn này!” Shinichi nói hôm sau, tay đưa ra. Đó là bức ảnh cô, chắc là được cô Yukiko chụp từ hôm qua. Ánh mắt của Ai rời cuốn tạp chí của cô chỉ đủ để liếc nó. “Ừ, thì sao?” cô với tay lấy tấm ảnh từ tay cậu. “Đưa đây, là của tớ." Shinichi lè lưỡi với cô. “Tớ cũng ở trong ảnh.” Tất nhiên, nếu tính phía sau đầu của cậu ló ra ở góc tấm ảnh Giáo sư nuốt cho thông họng. “Shinichi, đưa tấm ảnh cho Ai-kun.” Nếu Ai biến mất, tấm ảnh sẽ trống và đưa tất cả mọi thứ đi. -“Không.” Shinichi nói, cười. Ai đặt cuốn tạp chí của cô xuống với một tiếng thở dài bực tức. “Shinichi!” Nhưng điều đó chẳng thuyết phục cậu. Shinichi chỉ cười và chạy quanh phòng, vẫy vẫy tấm ảnh trong không trung trong khi giáo sư đuổi theo cậu. -“Cậu còn quá đáng hơn cả Conan” Cuối cùng Ai thốt lên, bỏ cuộc. Lúc đó, thái độ của Shinichi thay đổi đột ngột. Ai thấy mình sát mũi cậu khi cậu hỏi. “Conan? Ai là Conan?” Dù cô không nói với cậu bất cứ điều gì về quá khứ của cô, rõ ràng rằng 7 năm vừa qua của cô không thực sự trống rỗng. Shinichi nghĩ. Đầu tiên là ‘Edogawa’ cô nhắc đến, rồi có lúc cô thì thầm ‘nếu tên ngốc đó ở đây’, và bây giờ còn người tên là Conan nữa. Sheesh, có quá nhiều người cậu phải chú ý đến! Ai cố hết sức để không cười khi cô nhận ra cậu đang ghen. Đánh lại với tiếng cười âm thầm của mình, cô quyết định biến chuyện này thành thế lợi cho minh. Trong một khoảnh khắc ngắn, cô ước Shinichi trung học đang ở đây, để cô có thể cười chế nhạo cậu. -“Conan-kun không bao giờ cố gắng làm tớ khó chịu!” Ai hét lên. -“Tớ không—“ -“Cậu biết tớ muốn lấy lại tấm ảnh mà!” Ai nói trong giọng thuyết phục của một cô bé sắp khóc. Giáo sư Agasa suýt vỗ tay vì màn kịch quá thông minh. -“…” Shinichi trông hoàn toàn có vẻ đã nản lòng, sau yên lặng, cậu miễn cưỡng đưa tấm ảnh lại cho Ai, và cô gần như cảm thấy tội lỗi, khi nhìn thấy ánh mắt cậu. -“…Tớ chỉ, muốn nhìn thấy cậu, dù cậu không có ở đây…” cậu hờn dỗi nói, trước khi chạy ra khỏi căn phòng. Ai và giáo sư nhìn nhau với ánh mắt giật mình. Giọng của Shinichi …hơi quá nghiêm túc một chút. Ai là người phá vỡ sự im lặng. “Cậu ta chỉ là trẻ con, không thể nào biết được.” Cô nói, chắc chắn hơn với những gì cô cảm thấy. -“…nhưng, Ai-kun…Shinichi thông minh hơn hầu hết những đứa trẻ ở độ tuổi đó…IQ của cậu bé là 186…” Họ nghe thấy tiếng cửa trước cọt kẹt mở. “Ai-chan? Đừng quên là tớ vẫn sang ăn tối đấy nhé!” Giáo sư gặp ánh mắt của Ai, và cả hai đều bật cười. Nah, không thể nào. ______________________________________ sao chap nào cũng dừng lại ở sự ngây thơ vô (số) tội của Shinichi nhỉ |
| | | wings89
Tổng số bài gửi : 332
| Tiêu đề: Re: [Long Fic Dịch] A wish upon a star 10/5/2011, 13:38 | |
| Chapter 7
Từ trong bếp, Ai có thể nghe thấy tiếng cửa mở, biết rằng Shinichi đã sang đây để đi học cùng cô. Nhưng hôm nay có một điều khác biệt.
-“Chào buổi sáng, Shinichi!” Ran vui vẻ nói, ngay khi Shinichi vừa đóng cánh cửa sau lưng mình. Cô bé mới gặp cậu có 1 lân, và cô không biết vì sao Ai và giáo sư lại chắc chắn rằng cô bé có thể gọi cậu bằng tên.
-“Eh? Cậu đang làm gì ở đây vậy?” Shinichi hỏi, lung túng.
-“Haibara-san hỏi tớ có muốn đi học cùng hai bạn không.” Cô trả lời đơn giản.
-“Oh…” Shinichi không thể làm gì nhưng cậu cảm thấy hơi khó chịu. Từ trước tới giờ chỉ có hai người đi cùng nhau, không hiểu Ai đã nghĩ gì vậy, mời một người khác cùng đi theo.
-“Có vấn đề gì sao?” Ran rụt rè hỏi. “Tớ có thể đi.”
-“Không, không sao.” Shinichi nói nhanh, cảm thấy hơi có lỗi. “Tất nhiên là cậu được chào đón, Mouri—er, ý tớ là, Ran.”
Ran cười tươi, và Shinichi cũng mỉm cười e thẹn đáp lại.
Ai nhìn cả hai nói chuyện, hay chính xác hơn, Shinichi kể với Ran về Sherlock Holmes, từ trong bếp, với một nụ cười nhẹ. Đấy, mọi chuyện nên diễn ra như vậy. Bây giờ cô đã sửa chữa lại mọi thứ, sau khi tổ chức bị phá huỷ, sẽ không có APTX4869, chỉ có cặp thanh mai trúc mã, Shinichi và Ran. Sẽ không còn vấn đề gì nếu cô biến mất bây giờ…
Thế nhưng, nỗi buồn cứ bao trùm lấy cô, và những giọt nước mắt cứ tuôn ra.
-“Ai-kun…” giáo sư đặt bàn tay lên vai cô.
-“Cháu ổn, giáo sư.” Cô phủ nhận, quay mặt đi. Làm vậy, cô bị ngã vào tủ, và một chiếc đĩa chênh vênh ở thành tủ , rơi xuống trước khi vỡ thành nhiều mảnh trên mặt đất.
Cả Shinichi và Ran đều chạy tới khi nghe thấy tiếng động.
Một mảnh vỡ của chiếc đĩa bằng sứ cứa sâu vào đầu ngón tay của cô. Ai hít thật sâu, cố gắng để không khóc. Chỉ khi Shinichi và giáo sư nhìn thấy một giọt máu đỏ, một màu tương phản trên mảnh vỡ, họ mới nhận ra cô bị thương.
Dưới sự hướng dẫn của giáo sư, Ran đi tìm băng cứu thương, trong khi Shinichi nắm chặt tay Ai, giữ cho đầu ngón tay ngừng chảy máu.
-“Chỉ là một vết cắt thôi mà. Tớ ổn.” Cô nói, cố kéo tay ra.
-“Tớ tìm được rồi!” Ran hét lên, chạy về phía họ.
Shinichi băng vết thương cẩn thận hết sức có thể. “Đừng chạm vào nước trong một tuần.” Cậu nói với vẻ ra lệnh.
-“Nhưng tớ phải rửa mặt.” Cô nói, chỉ về hướng nhà tắm.
-“Dùng tay kia của cậu.”
-“Nhưng…bữa tối…”
-“Làm sao tớ và bac Agasa có thể nhờ cậu làm bữa tối như thế này?” Shinichi yêu cầu.
Giáo sư Agasa định phản đối, nhưng lại im vì bị Shinichi nhìn trừng trừng. “À…mua đồ ăn sẵn, bác hiểu rồi.”
Nhanh chóng ăn nốt bữa sáng, cả ba rảo bước tới trường. Shinichi nắm tay Ai như thường lệ, nhưng Ai, với một cái nhìn thoáng qua Ran, kéo tay lại.
-“Tay tớ đau.” Cô nói, một lời từ chối đã được nghĩ từ trước trả lời cho vẻ nhìn dò hỏi của Shinichi.
-“Oh.” Cậu thả ra, chỉ để nắm tay kia của cô.
-“Cậu—thôi kệ đi.”
-“Nhanh lên! Chỉ còn 10 phút nữa là vào học đấy!” Giáo sư gọi theo từ nhà.
Với một cái nhìn thoáng qua sang Ran, Shinichi hét, “Nhanh lên, chạy đi!” và khi cô bé còn chưa hiểu gì, cậu đã chạy về phía trường, kéo Ai theo.
-“Đợi tớ với!” Ran hét với theo vài giây sau, cố đuổi kịp theo họ.
|
| | | wings89
Tổng số bài gửi : 332
| Tiêu đề: Re: [Long Fic Dịch] A wish upon a star 10/5/2011, 13:39 | |
| Chapter 8
Những hành động chống lại tổ chức đang diễn ra thuận lợi. Với sự trợ giúp của giáo sư, Ai đã có thể ngăn chặn 1 vài kế hoạch của chúng trước khi được tiến hành. Nhưng cùng lúc ấy, chúng đã bắt đầu nghi ngờ.
‘Đăng nhập không được chấp nhận’ dòng chữ hiện ra trên màn hình. Mật khẩu đã được thay đổi đến lần thứ 3 trong tuần rồi, và Ai biết rằng nếu cô sai một lần nữa, tổ chức sẽ cảnh giác.
-“Ai-kun, cháu cần nghỉ ngơi.” Chiếc đồng hồ treo trong phòng khách chỉ 3h30. Giáo sư Agasa thức dậy vì cần vào nhà vệ sinh, thấy đèn vẫn bật, và Ai đang ngồi trước máy tính, cân nhắc xem nên làm gì. “Đã hơn 3h sáng rồi đấy.”
-“Oh.” Ai trả lời, nhưng cô không dịch chuyển.
-“Ai-kun!”
Dụi dụi mắt, Ai quay sang giáo sư. “Cháu không thể chắc chắn rằng chúng sẽ không tìm ra cháu, nên cháu phải hoàn thành càng nhanh càng tốt. Càng hoàn thành sớm đến đâu, thì từng ấy mạng người có thể được cứu.
-“Nhưng…”ông lo lắng nói. Cô trông rất mệt mỏi, mặt mày tái nhợt vì không ngủ đủ.
-“Cháu ổn.” Cô nói với 1 nụ cười chắc chắn.
Giáo sư thở dài và ngồi phịch xuống chiếc ghế bên cạnh cô, nghĩ rằng nếu cô từ chối nghỉ ngơi, thì cũng có thể giúp cô.
Một ý nghĩ đập vào đầu, Ai đăng nhập vào tài khoản email của cô, chính xác hơn, của Miyano Shiho. Chắc chắn, có thư gửi từ bọn chúng, một bức thư ngắn mà bình thường sẽ bị xếp vào phần thư rác.
Cô bôi đen bức thư, và ở cuối, viết bằng font trắng, là mật khẩu mới.
Giáo sư nhìn cô làm việc trong yên lặng, kinh hoàng một lần nữa, bởi số lượng những tội ác mà tổ chức gây ra.
-“…Ai-kun…Shinichi đã dành khá nhiều thời gian với Ran…”Ông nói sau 1 lúc.
-“Tốt.” Ai cố hết sức tập trung vào màn hình máy tính, mặc kệ sự đột ngột, cảm thấy đau đớn như bị đâm vậy. Cô đã chẵc chắn về điều này, đúng không? Tại sao lại cảm thấy như thế này?
-“Cháu…đã…tránh mặt cậu bé à?” Giáo sư hỏi, cân nhắc cẩn thận từng từ.
-“Không.” Chỉ để cho cậu ta và Ran có thời gian với nhau.
-“Ai-kun…cháu sẽ làm tổn thương cậu bé…cháu biết nó thế nào mà…”
-“Oh?” Ai nói, cố tạo vẻ không quan tâm. Điều tốt nhất cô có thể làm cho cậu là tránh xa, khiến cho cậu dễ dành quên đi cô hơn khi cô không còn ở đây.
-“Ai-kun…” Giáo sư định tiếp tục nói, nhưng Ai ngắt lời ông. “Cháu đi ngủ đây. Chúc ngủ ngon, giáo sư.” Cô nói, và tắt máy tính.
Ông nhìn thấy biểu hiện trên mặt cô, và quyết định không đưa vấn đề đi xa hơn nữa.
Nằm trên giường, Ai cố ngủ, nắn lại gối thành một dạng dễ chịu hơn; cô thoáng nhìn qua chiếc bàn đầu giường, mong đợi tấm ảnh của Nhóm thám tử nhí trong chuyến cắm trại , chỉ để nhớ rằng nó không có ở đó.
Với một tiếng thở dài, cô tự hỏi tại sao một người lại thấy nhớ nhà ở trong khi đang ở trong phòng của chính người đó. ___________________________ |
| | | kamiekim94
Tổng số bài gửi : 75 Birthday : 03/10/1994 Age : 30 Đến từ : Pearl Red Ocean of Cassiopeia
| Tiêu đề: Re: [Long Fic Dịch] A wish upon a star 10/5/2011, 17:26 | |
| Oh wow...tem lại là của em, hehe. Chap 6 thấy Shin trẻ con dã man (trừ cái chỗ "tớ chỉ muốn nhìn thấy cậu" có vẻ cực kì nghiêm túc). Rõ ràng là quá khứ đã thay đổi r. Nhưng xem ra Ai vẫn chưa làm cho ShinRan giống như trong tương lai đk nhỉ (là em cảm thấy thế). Có vẻ là Shin thik Ai nhiều lắm r đó, mà Ai lại k hề muốn (em nói là Ai k muốn thôi chứ k nói là Ai k thik Shin nhá, chap 8 kia kìa). Nhưng dù j đi nữa Ai cũng đang làm hết sức để chống lại tổ chức r. Em tin là cô ấy sẽ thành công và cứu đk mọi ng. Thanks chị Wing và chờ chap tiếp nha!
P.S: roller coaster hình như là cái tàu lượn trên không à chị? (em xem Phineas and Ferb thấy nó dịch nt ^^) |
| | | wings89
Tổng số bài gửi : 332
| Tiêu đề: Re: [Long Fic Dịch] A wish upon a star 11/5/2011, 12:05 | |
| Chapter 9
-“Ai-chan, giáo sư, Ran và cháu mang bánh quy sang này!” Shiichi mở cửa trước của nhà giáo sư, Ran theo sát sau và cười khúc khích vì những gì cậu vừa nói. Mỗi người đag cầm một đĩa bánh quy sôcôla. “Ran vừa mới làm chúng xong!”
Ai chỉ ngẩng đầu lên nhìn từ bànp màn hình máy tính, không nói gì.
-“…Ai-chan?” Shinichi vẫy vẫy tay trước mặt cô, chỉ để bàn tay của mình gạt sang với sự thiếu kiên nhẫn.
-“Tớ không đói.” Cô nói ngắn gọn.
-“Thôi mà Ai-chan, chúng khá ngon. Bọn tớ tìm được công thức trong thư viện trường.” Shinichi nói, nhe răng cười.
Bằng cách nào đó, khi Shinichi nói ‘bọn tớ’, cô cảm thấy đau nhói trong tim.
Nụ cười của Shinichi nhoà dần bởi sự lạnh lẽo trong mắt cô. “Ai-chan…cậu giận tớ sao?”
Mặc kệ câu hỏi, Ai lại chăm chú vào màn hình.
Ran đứng đằng sau họ, không biết nên làm gì. May mà giáo sư đế giúp cô bé.
-“Ah, Ran-chan, chúng nhìn ngon quá, sao cháu không giúp bac cất chúng đi?” Ông nhẹ nhàng nói, đưa cô tránh xa nơi sắp nổ tung.
-“Cậu có thể đi, nếu cậu không còn gì để làm ở đây.” Ai nói, phá vỡ sự im lặng.
-“Vẫn có điều tớ cần làm! Tại sao cậu lại phớt lờ tớ?”
-“Vậy sao?” Ai cảm thấy hơi có lỗi khi nhìn thấy cậu lo lắng như vậy. “Tớ rất bận, chỉ thế thôi.”
-“Nhưng Ai-chan, cậu…”
-“Với lại, có vẻ như cậu đang có 1 khoảng thời gian tuyệt vời với Ran-san.” Ai ngắt lời. “Sao cậu không đến văn phòng thám tử Mouri thay vì đến đây hằng ngày?’
Shinichi nhíu mày trong bối rối. “Bố Ran là cảnh sát mà, cậu đang nói gì vậy?” cậu hỏi, bỗng chốc quên đi chủ đề chính của cuộc nói chuyện.
-“…Không có gì.”
Có điều gì đó dần trở nên rõ ràng với Shinichi, cậu bỗng bật cười và nói, “Đó là lí do cậu giận sao? Bởi vì tớ chỉ đi với Ran?” rồi giọng cậu chuyển sang vẻ kết tội. “Nhưng Ai-chan, cậu không thể đổ lỗi cho tớ vì điều đó; cậu là người phớt lờ tớ trước mà. Với lại, cậu cũng là người mời bạn ấy.”
-“Cái gì?” cậu ta đang nói cái quái gì vậy?
-“Chẳng phải thế sao?” Cậu hỏi và nhe răng cười (một cách vô ‘số’ tội -_-“). “Đúng không?”
Ai không nói gì, chỉ chú ý vào màn hình máy tính.
-“Uhm, đúng không?”
Thằng nhóc này nghĩ cô ghen với Mouri sao? Cảm thấy khó chịu, Ai quay lại, với giọng mạnh mẽ hơn những gì cô định, cô nói, “Nói cho cậu biết, tớ mời Ran tới chỉ để cậu ngừng làm phiền tớ nữa thôi!”
Ai hối hận về những gì cô vừa nói. Nụ cười của Shinichi biến mất, cậu nhìn cô trong ánh mắt buồn buồn.
-“Cậu thực sự có ý vậy sao?”
-“Không, tớ…” Nhưng Shinichi đã chạy ra khỏi nhà.
-“Shinichi? Sao vậy?” Ran chạy theo cậu. “Shinichi!”
Ai bị bỏ lại một mình, trong phòng khách, nhìn chằm chằm xuống mặt đất.
-“Cháu có thực sự phải làm như vậy không?” giáo sư hỏi, nửa nghiêm nghị, nửa thông cảm.
-"…"
-“Shinichi nghĩ cháu giận nó vì lờ Ran đi khi lần đầu cháu mời cô bé đến, nên nó muốn đền bù lại cho điều đó.”
-"…"
-“Shinichi chỉ thực sự muốn làm cháu vui thôi.”
-"…"
-“Và cháu đã nói rằng, cháu sẽ không chết khi cháu biến mất. Nếu Shinichi thực sự không vượt qua được, nó luôn có thể đến Mỹ tìm cháu."
-“Thôi kệ đi, giáo sư.” Ai nhẹ nhàng nói. “Dù vậy, cháu không muốn nghĩ đến khuôn mặt cậu ấy khi cậu ta nhận ra cháu không nhớ cậu ta.”
-“Nhưng vẫn…”
-“Kệ nó đi, giáo sư. Xin bác đấy.”
Giáo sư Agasa cắn môi, im lặng _________________________________________ |
| | | wings89
Tổng số bài gửi : 332
| Tiêu đề: Re: [Long Fic Dịch] A wish upon a star 11/5/2011, 12:06 | |
| Chapter 10
Ai nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, cắn môi. Cô đang tự hỏi xem phải đi đến đâu để xem cậu có ổn không. Nếu là trong tương lai, thì cậu có thể hiểu được và không lo nghĩ gì về điều đó, nhưng bây giờ, cậu ta mới chỉ là 1 đứa trẻ, và Ai biết cô đã quá khắc nghiệt. -“Có lẽ bây giờ nó quên rồi.” Giáo sư Agasa nói 1 cách mong đợi, với không nhiều vẻ kết tội lắm. Ai quay lại. “Vâng, có lẽ vậy.” Giáo sư đang bê một chiếc thùng các tông chứa những quyển sách nghiên cứu cũ đã quăn mép, với một cái lỗ nhỏ do mọt ăn. Tơ nhện và bụi bám trên chiếc áo khoác của ông. “Trông bác luộm thuộm quá. Có cần cháu giúp dọn dẹp gác mái không?” Giáo sư mỉm cười, bớt căng thẳng. “Có chứ, Ai-kun. Bác không biết vì sao bác lại để đồ chất đống lên như thế.” Ông nói với vẻ biết ơn. -“Bác sẽ lại thấy bừa bộn nữa sau một thời gian không lâu đâu, và chắc nó sẽ tệ hơn thế này.” Ai lầm bầm theo hơi thở, nhưng cô đã đi lên đến gác mái rồi. *** -“Bữa tối, Giáo sư!” Ai gọi, đặt chiếc đĩa xuống. Cô đã khiến bản thân mình bận rộn cả ngày, để cố không nghĩ đến Shinichi, nhưng không hành công. Rõ ràng là Shinichi chắc chắn chưa quên cuộc cãi nhau sáng nay. Cậu không sang ăn tối. Và ai cũng biết, điều đó thực sự nghiêm trọng. Cả hai đều cố tránh nhắc đến sự việc. Ai cố tỏ ra bình thường, nhưng ắnh mắt cô cứ hường về chiếc ghế trống bên cạnh. Giáo sư vắt óc cố nghĩ ra điều gì đó để nói, khi nhìn cô dùng đũa chọc chọc vào thức ăn một cách lơ đãng. -“Cháu không đói.” Cuối cùng Ai nói, đứng dậy. “Cháu sẽ dạo ở ngoài một chút.” -“Oh, cẩn thận nhé.”Giáo sư trả lời. Ai lấy áo khoác và bước ra ngoài. Cô ngập ngừng khi đi qua nhà Shinichi, ngón tay chỉ cách chuông cửa có vài inch ( ~10cm). Cô có nên đi vào không? Nhưng rồi cô lại hạ tay xuống vì không đủ cam đảm. Dù sao cô cũng chẳng biết phải nói gì. Lớn lên trong tổ chức, cô từng thề, hét, hay nói những lời mỉa mai với những người khác, nhưng cô chưa bao giờ có thể xin lỗi một cách tử tế. Ai ghét những người trong tổ chức tới mức nếu có có làm sai điều gì (một điều cực kì hiếm), cô cũng chỉ tỏ vẻ không vui. Không chắc chắn mình sẽ đi đâu, Ai đi thơ thẩn theo con phố, vừa lạ mà vừa quen đối với cô. Cô chỉ ý thức lại được khi nhận ra mình bị ngã xuống đất. Nước mắt chảy dàim cô nhìn lên người vừa đụng phải cô. Đó là một người đàn ông mặc toàn đồ đen, với khuôn mặt lầm lì và vẻ cau có đe doạ. Bỗng, một cảm giác rùng mình, như là cô bị chìm trong nước đá vậy, thoáng qua cô và cô lập tức biết rằng, hắn là một trong số chúng -“Nhìn đường chứ, nhóc!” Hắn ta gắt gỏng khinh bỉ, bước đi tiếp. Ai nhổm dậy và nhìn về hướng toà nhà mà tên thành viên của tổ chức vừa đi qua. Chúng đang làm gì ở đây vậy? Rồi, khi nhận ra nơi này, cô gần như đóng băng. Đây là căn hộ của chị cô. Cẩn thận hết sức để không bị nhìn thấy, Ai rón rén đi tới phía cửa sổ, kéo mũ trùm của áo xuống mặt. Qua cửa sổ mở, Ai có thể nghe thấy cuộc nói chuyện khá rõ ràng. -“Chị không hiểu tại sao em không thể thực hiện những nghiên cứu đó ở đây!”Akemi nói, phản đối lại. Chị ấy đang nói chuyện với mình. Ai nhận ra. -“Mẹ và bố muốn em học tập ở đây, Shiho-chan!...Không, chị không quan tâm Gin nói gì, chị không gọi em là Sherry!” -“…Em mới chỉ 7 tuổi, dù em có thông minh thế nào, nhưng em cần phải được ở xung qunh những người bạn cùng trang lứa!” Akemi thở dài. “…Chị cũng nhớ em, Shiho-chan…em biết không, hôm trước chị thấy một cô bé, cô bé ấy giống em tới mức mà chị nghĩ rằng…” -“Này, nhóc, đang làm gì đấy!” Một giọng quát tháo hung dữ phía sau cô. Tên thành viên của tổ chức đã quay lại. Akemi nhìn lên theo giọng hắn, ngạc nhiên. Trong vài giây, Ai nhận ra mình đang bị túm cổ áo nhấc lên. Cô vùng vẫy và cố đá tên kia, nhưng hắn ta không hề tỏ ra bị phiền chút nào. -“Ông nghĩ ông đang làm cái quái gì vậy, Calvados?” Akemi ra lệnh, cô đã cúp máy và chạ ra ngoài giúp Ai. Hắn ta là Calvados? Thảo nào mà trông quen thế… -“Con nhóc này đang thám thính ở đây.”Calvados trả lời, thô bạo lắc Ai . Lúc này, mũ cô trượt xuống, và hắn há hốc miệng, nhận ra cô. Hắn thả dần tay ra trong ngạc nhiên, và Ai ngã xuống đất. Akemi kéo Ai ra phía sau cô trước khi hắn có thể bắt cô bé lần nữa. Calvados quay sang Akemi. “Và cho tôi hỏi làm thế nào cô đưa em cô khỏi sự giám sát của chúng tôi?” Hắn hỏi, dù Akemi cũng ngạc nhiện không kém gì hắn. Nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, Ai lườm và nói, “Nếu ông có đủ thông minh để nhớ rằng tôi vừa nói chuyện với em gái tôi qua điện thoại, ông sẽ nhận ra rằng cô bé này không phải là Shiho. ‘Ông ấy’ sẽ không vui vẻ gì nếu biết rằng ông doạ bừa vài đứa trẻ trên phố đâu, tôi chắc thế. Đáng lẽ bố mẹ cô bé đã gọi cảnh sát rồi chứ?” Calvados nhún vai. “Cảnh sát là một lũ vô dụng.” Hắn vẫn nhìn kĩ Ai một cách nghi ngờ. Ai nắm chặt lấy áo chị cô. -“Được rồi, gọi Gin đi. Ông sẽ thấy rằng Shiho vẫn đang làm việc tại cái phòng thí nghiệm ngu ngốc của các người. Trừ khi ông nghĩ rằng cô bé có thể ở cả 2 nơi cùng 1 lúc. Đứng sau cô, Ai khó chịu nhìn xuống mặt đất. Calvados vẫn liếc mắt nhìn họ, như đang quyết định xem có nên tin họ hay không. -“Được rồi.” Cuối cùng hắn gầm gừ. “Cô nên chắc rằng con nhóc đó sẽ không nói gì về việc này, Miyano.” Ánh nhìn của Akemi theo hắn cho tới khi hắn đi khuất, rồi, khi chỉ còn 2 người, cô quay lại phía Ai. -“Chị xin lỗi về việc đó, em có đau không?” Ai lắc đầu, không nói gì. -“Em là cô bé chị thấy lần trước, đúng không?” Akemi hỏi. “Tên em là Ai, đúng không?” Ai mỉm cười. “Vâng ạ.” -“Nghe này, em không được nói với ai những gì đã xảy ra ở đây, nhé? Và em cũng đừng đi lại quanh đây. Em giống em gái chị lắm đấy.” Akemi thở dài, vuốt nhẹ mái tóc của Ai. “Giá mà cô bé ở đây.” Ai nhìn lên mắt chị. “Không sao đâu, mọi thứ sẽ ổn thôi.” Ai thì thầm nghiêm nghị, đôi mắt cô sáng lên. “Mọi thứ sẽ ổn, em hứa.” Nói rồi, cô quay lại và đi, Akemi bối rối nhìn theo cô |
| | | wings89
Tổng số bài gửi : 332
| Tiêu đề: Re: [Long Fic Dịch] A wish upon a star 11/5/2011, 12:06 | |
| Chapter 11
Cứ nghĩ mãi về chị, Ai nhìn lên bầu trời đêm, nửa mong muốn được nhìn thấy sao băng bay qua một lần nữa, nhưng bầu trời đêm cũng vẫn chỉ một màu.. Cô tìm chìa khoá trong túi áo khi về đến gần nhà, và suýt vẫp phải ai đó đang ngồi trong bóng tối. Shinichi dựa vào cánh cửa. Cậu chẳng có vẻ gì là muốn đi vào trong cả, và chỉ ngồi đó, hờn dỗi. -“Chào,” Ai thử nói sau khi hết ngạc nhiên. Cậu lờ cô đi. -“Cậu ăn tối chưa?” -“Cậu nói cậu không muốn tớ làm phiền cậu, vậy sao cậu lại nói chuyện với tớ?” cậu hỏi. -“Tớ không thể vào trong, cậu đang chắn cửa.” Ai nói. Shinichi nhìn thoáng qua cô trước khi dịch sang một bên. “Đấy, hài lòng chưa?” Bình thường, dù cô cảm thấy tệ thế nào, cô cũng chỉ vẫn mở cửa và bước đi. Đó là cách đơn giản của cô như thế. Nhưng rồi Ai nhận ra cô cung ngồi xuống cạnh cậu. Im lặng Cô không biết phải nói gì, và Shinichi chỉ liếc nhìn qua cô trước khi cùng cô tiếp tục nhìn căn nhà đối diện nhà giáo sư. Buồn cười thật, thường thì Ai là nguời giận dỗi, trong khi Conan cố tìm điều gì đó, hay bất cứ điều gì để nói. Sự im lặng dường như đông lại trong không khí, trước khi cô quyết định cô sẽ là người phá vỡ nó. -“Về những gì tớ nói lúc trước…tớ không thực sự có ý đó…” cô nói. Shinichi quay sang nhìn cô. Ai hít một hơi thật sâu. “Tớ xin lỗi.” Một nụ cười thoáng hiện ra trên khuôn mặt Shinichi. “Cậu sẽ không tránh mặt tớ nữa chứ?” Ai gật đầu. -“Chúng mình lại là bạn nhé?” -“Uhm.” -“Cậu vẫn sẽ cưới tớ khi chúng mình lớn lên chứ?” Cậu hỏi với một nụ cười táo tợn. -“Tớ—Cái gì? Tớ chưa bao giờ nói…”Ai lắp bắp, nhưng Shinichi bật cười, và rồi cô cũng mỉm cười theo. Rồi tiếng sôi bụng ùng ục của Shinichi vì chưa ăn tối, gián đoạn. “Ai-chan? Tớ đói quá.” -“Vào trong đi, tớ có phần lại thức ăn cho cậu đấy.” Ai nói. Shinichi háo hức đứng dậy, và cầm tay Ai để giúp cô dậy. Cậu cho rằng đó là một dấu hiệu tốt khi cô không kéo lại. Nhìn Shinichi và giáo sư tranh giành nhau phần còn lại của bữa tối, Ai mỉm cười với bản thân mình. Cô sẽ không cố gắng đẩy cậu ra xa nữa. Cô sẽ lo lắng cho tương lai khi nó đến. Mọng là đến khi ấy, mọi thứ sẽ suôn sẻ ________________________________ |
| | | kamiekim94
Tổng số bài gửi : 75 Birthday : 03/10/1994 Age : 30 Đến từ : Pearl Red Ocean of Cassiopeia
| Tiêu đề: Re: [Long Fic Dịch] A wish upon a star 11/5/2011, 20:03 | |
| Tem của em nữa à... Có vẻ như fic này cp chính là ShinAi thì fải? Có lẽ Ai cũng đã có chút rung động j đó vs Shin r (cái đoạn ghen vs Ran ý, đọc mà thấy tội cho Shin). Gặp lại Akemi, có vẻ như Ai đã nhận ra thêm nhiều điều... Shin thì vẫn bị trẻ con, k thể giận lâu đk, nhất là vs ng hắn thik ~.~ Tương lai sẽ ra sao, chưa bik đk, nhưng có thể tin là Ai, cũng như Shin, sẽ tìm ra điều fải làm. Can't wait till the next chapter comes out! |
| | | Lee_kun
Tổng số bài gửi : 14 Birthday : 06/01/1997 Age : 27
| Tiêu đề: Re: [Long Fic Dịch] A wish upon a star 11/5/2011, 21:30 | |
| aaaaaaaaaaaaaaa :evil: Lại để tem vào tay chị Kamie mất rồi T_T Đau lòng wa' Ss wings mau post chap mới nha, vote cho Ss dù lòng đang tan nát(vì mất tem)Đọc mà thấy tội Ai_chan ghê, dù đc gặp người chị của mình mà vẫn phả giả làm 1 cô bé 6 tuổi,giả làm 1 người ko quen bít vs Akemi dù rất muốn đc nói ra mình chính là Shiho, để có thể cảm nhận đc hạnh phúc bên chị mình dù hạnh phúc ấy rất mong manh... Còn về Shin thì đúng là hơi trẻ con thật, chẳng thể thấy bóng dáng của 1 chàng thám tử tài hoa, tự tin và kiêu ngạo đâu cả Mong happy ending cho couple ShinAi & chap mới Và cuối cùng là vẫn mất tem nhưng em đây hok thèm gặm fong bì, fong bì chỉ thèm đốt thôi |
| | | wings89
Tổng số bài gửi : 332
| Tiêu đề: Re: [Long Fic Dịch] A wish upon a star 11/5/2011, 23:38 | |
| Dear mọi người, dạo này ss hơi bận, update hơi chậm, mọi người ai nóng ruột chờ ko nổi thì sang đây đọc nhé: http://shihomiyano-fc.net/forum/showthread.php?t=142Have fun and welcome Shiho Miyano Fanclub ^^ *** Chapter 12 Những khoảng thời gian tốt đẹp, cùng với tất cả, trôi dần qua như ý muốn của bất cứ ai. Những ngày tháng dưới sự chăm sóc của giáo sư Agasa thật vui vẻ, và 3 năm nhẹ nhàng trôi qua nhưng dường như không ai nhận ra. Rất giống như những ngày tháng vui vẻ cùng với Nhóm thám tử nhí một lần nữa, tất nhiên là không có Ayumi, Mitsu và Genta. Giáo sư đưa họ đi cắm trại, công viên giải trí, và những thứ tương tự như thế. Thỉnh thoảng cũng có Ran đi cùng. Đã lâu rồi cũng chưa có ai bị giết, và Ai coi như đó là một tiến triển lớn. Không may, tất cả những điều tốt cũng phải kết thúc. -“Ai-kun, xem này, có phải là cô ta không?” Giáo sư Agasa gọi, và Ai chạy vội ra phòng khách, nơi ông đang chỉ vào TV, đang chiếu tin tức. -“Nữ diễn viên Mỹ Chris Vinyard bị nghi ngờ có góp phần trong kế hoạch ám sát cố Thượng nghị sĩ…” người phát thanh viên nói. “…FBI giờ đã tham gia vào vụ việc. Họ cho rằng Chris Vinyard không hành động một mình. FBI đã tìm ra dấu vết của một và đồng bọn khác…” -“Đúng không, Ai-kun, có phải là chúng không?” Ai gật đầu. Cô đã làm xong điều đó. Sự tồn tại của tổ chức đã được biết đến, nhưng cô vẫn không cảm thấy vui vẻ. Tất nhiên, cô mừng là Vermouth đã bị bắt, nhưng sự sụp đổ của tổ chức cũng có nghĩa là…Cô nhìn quanh, tự hõiem còn bao nhiêu thời gian để đuợc làm Haibara Ai nữa… -“Giáo sư…tại sao cháu vẫn ở đây?” -“Uhm…”giáo sư suy nghĩ về câu hỏi. “Tổ chức sẽ bị phá huỷ khi Sherry không còn nghiên cứu APTX 4869 nữa, và chúng đã bị phát hiện ở Nhật , nên…” Giáo sư Agasa được FBI nhờ giúp đỡ vì ông đã cung cấp thông tin cho họ. Ông sẽ phải sang Mỹ hơn 1 tuần. -“…Nên cháu sẽ biến mất sớm thôi, chừng nào bác quay trở lại.” Ai kết thúc. Giọng cô đều đều, dù cô có cảm nhận được một vài điều. Họ đều đồng tình là từ bây giờ, Ai không nên đến trường nữa. Có rất nhiều rắc rối nếu cô đột nhiên biến mất. -“Cháu có định nói với Shinichi-kun không?” Ai cố tìm ra câu trả lời, nhưng thất bại. “Cháu không biết.” Đã 3 năm trôi qua, nhưng sáng nào cũng vẫn vậy. Dù Ai có dậy sớm đến thế nào, bằng cách nào đó Shinichi đã ở sẵn bên giường cô rồi. Và Shinichi không hay biết rằng, Ai luôn tiếp tục giả vờ ngủ, mở mắt từng chút một, nhìn cậu. Cậu luôn có một ánh mắt mà cô không thể xác định được; nó vừa vui mà vừa buồn cùng một lúc. Nhưng khi cô mở mắt ra, quyết định dậy, thì cậu sẽ nhe răng cười, và nói, “Chào buổi sáng, Ai-chan! Khi nào có bữa sáng?” Ai không biết cái gì đã tạo nên điều này. Cả giáo sư và Ai luôn cố tỏ ra vui vẻ, và cũng như bao buổi sáng khác. Nhưng Shinichi cũng nhận ra. Cậu sẽ trở thành một thám tử tài ba, và dù gì, cậu cũng nhận ra nụ cuời trái ngược với ánh mắt của họ -“Trận đấu sẽ diễn ra trong 2 ngày nữa.” Cậu bất chợt nói, nhìn lên từ cuốn sách đang đọc. Nếu bạn chơi tốt, thì họ sẽ cho bạn chơi trong đội bong của trường trung học, Shinichi là cầu thủ giỏi nhất. -“Thì sao?” Ai hỏi, khuấy sữa vào cà phê của cô. -“Cả hai người sẽ đi xem, đúng không? Cậu và giáo sư?” Ai liếc nhìn qua giáo sư. “Tớ—” -“Xin lỗi Shinichi-kun, tối nay bác sẽ đi Mỹ, vì công viêc, cháu biết đấy…Nhưng tất nhiên Ai sẽ tới đó!” Giáo sư Agasa ngắt lời. Shinichi nhe răng cười. Và, sau khi ngấu nghiến đĩa bánh pancake, cậu nói rằng cậu có buổi tập bóng đá và phải đi. Ai quay sang giáo sư, sửng sốt. “Bác có chắc không? Nếu cháu…” -“Đó là 1 chuyến bay 24 tiếng, Ai-kun. Chỉ một ngày thôi, cháu vẫn kịp để rời nhà.” Giáo sư mỉm cười. “Và cháu cũng muốn ở đó để xem Shinichi ghi bàn mà, đúng không?” _______________________ |
| | | kamiekim94
Tổng số bài gửi : 75 Birthday : 03/10/1994 Age : 30 Đến từ : Pearl Red Ocean of Cassiopeia
| Tiêu đề: Re: [Long Fic Dịch] A wish upon a star 12/5/2011, 07:14 | |
| Cái tem nó cứ thuộc về mình là sao? (sorry bé Lee_kun) Ver bị bắt r ah? Và BO bị fát hiện nữa. Quả đúng là tiến triển lớn. Nhưng rồi Ai sẽ tn? Cô ấy sẽ sớm fải ra đi, đúng k? Nhưng vẫn còn có Sherry. Thái độ của Shin có vẻ hơi khó hiểu? Xem ra tên nhóc này hiểu nhiều hơn chúng ta tưởng. Ông Agasa qua Mĩ liệu có gặp Sherry k nhỉ? K bik có chuyện j nữa đây. I'm looking forward to another chapter! |
| | | thiensumoclinh
Tổng số bài gửi : 20 Birthday : 02/11/2000 Age : 24 Đến từ : khu vườn mây trắng
| Tiêu đề: Re: [Long Fic Dịch] A wish upon a star 16/4/2014, 11:26 | |
| Chapter 13
Giáo sư Agasa bước xuống cầu thang, mang theo một vali màu xanh và một chiếc túi đeo vai. Ai đứng dậy, lục trong chiếc túi xách của cô. “Đây. Cháu tìm thấy hộ chiếu của bác rồi, và đây là vé máy bay…” -“Cảm ơn, Ai-kun.” Họ đứng nhìn nhau gần 1 phút, không biết phải nói gì. Cả 2 đều biết rằng, khi giáo sư từ Mỹ trở về, Ai sẽ không còn ở đây nữa. -“Giáo sư…cảm ơn bác, vì tất cả, cháu rất…” Giọng Ai ngập ngừng. Giáo sư đã tin tưởng cô từ đầu, tín nhiệm cô. Ông là người gần gũi nhất đối với cô như cha mẹ. Ông chăm sóc cho cô, luôn nhắc cô phải mang thêm áo khoác, rầy la cô mỗi khi cô không chịu nghỉ ngơi đủ, cho cô cảm thấy như ở nhà. Cô không thể tìm được đủ những từ ngữ để nói cho ông biết rằng điều đó có ý nghĩa tới mức nào đối với cô. -“Bác biết.” Không cần dùng đến từ ngữ. Giáo sư có thể nói cô đã quan tâm nhiều đến nhường nào. -“Bác nhớ kiểm tra lượng cholesterol, và huyết áp, nhé? Và không ăn đồ ăn nhanh…” cô nói, cố hết sức để giữ giọng mình bình tĩnh. -“Ai-kun…” Giáo sư Agasa thổn thức kéo cô vào lòng. Ông biết rằng cô sợ khi cô biến mất, và cô đang cố để khiến cậu không quá lo lắng tới cô. -“Chúng ta đều biết điều này sẽ xảy ra. Chúng ta đã hứa sẽ không khóc, bác nhớ chứ?” Ai nhẹ nhàng nói, vỗ vỗ lưng giáo sư nhưng cô cũng khóc. Thời gian trôi qua thật nhanh trước khi họ có thời gian để giữ chúng trong lòng. Mới chỉ như ngày hôm qua khi Ai lần đầu tiên đến đây ở, khi cô nói với giáo sư về quá khứ (hay tương lai) của cô và giải thích những gì cô cần làm, những gì phải xảy ra. Mọi thứ trôi đi quá nhanh; ông chưa sẵn sang để mất đi một người gần như là con nuôi của mình, còn chưa tuởng tượng được cuộc sống sẽ thế nào khi cô đi rồi. -“Cháu vẫn còn chị gái, cháu sẽ ổn thôi…” Ai nói cam đoan. Ai đó gõ cửa. “Agasa-san?” Đó là các đặc vụ FBI hộ tống giáo sư ra sân bay. -‘Uhm, bác phải đi rồi.” Giáo sư nói, quệt nước mắt. Ai gật đầu, một nụ cười buồn hiện lên trên khuôn mặt cô. “Tạm biệt.” Cô nhìn chiếc xe xa dần; vẫn đứng đó cho dù chiếc xe đã khuất tầm mắt. Đó là khi chiếc mặt nạ băng giá của cô tuột xuống và cô cho phép bản thân mình được khóc |
| | | thiensumoclinh
Tổng số bài gửi : 20 Birthday : 02/11/2000 Age : 24 Đến từ : khu vườn mây trắng
| Tiêu đề: Re: [Long Fic Dịch] A wish upon a star 16/4/2014, 18:06 | |
| Chapter 14 -“Ai-chan, ở đằng này!” Ran gọi, nhảy lên xuống ở chỗ ngồi, vẫy tay cô bé tóc nâu đỏ. Ai gật đầu và đi về hướng dãy ghế ngồi. Hai cô bé nhìn ông huấn luyện viên đang tập hợp đội thành vòng tròn để bàn kế hoạch trước trận đấu. Ai nghe loáng thoáng trong cậu nói. “không có ‘tôi’ trong 1 đội.” -“Em đây rồi, Ai-chan!” Ai quay lại nhìn chị mình đang cầm 3 chiếc kem ốc quế trong tay, trông vui vẻ hơn bình thường. Cô đưa một chiêc kem cho mỗi người, và ngồi xuống bên cạnh họ. Ai nhận ra rằng, không ai đang theo dõi Akemi, và mỉm cười. -“Đoán xem?” Akemi nói, giọng thấp xuống. “Bọn chúng đã bị FBI phát hiện. Chị đoán là Shiho-chan sẽ được trở lại sớm thôi! Chờ đến lúc em gặp bạn ấy nhé!” Ai gật đầu, cắn môi. “Thế thì tuyệt quá.” Tiếng còi của trọng tài vang lên, báo hiệu lệnh trận đấu bắt đầu. -“Chào các cậu!” Shinichi hét lên, vẫy tay họ, và bị ông huấn luyên viên cốc cho một phat vào đầu. -“Tập trung vào, Kudou!” Shinichi nhe răng cuời và quay lại, vừa đúng lúc có người truyền bóng cho cậu. Đám đông đứng dậy, reo hò cổ vũ ầm ĩ. Ran nắm chặt tay Ai chặt tới mức móng tay cô nhợt đi, nhưng Ai đã hơi cảm thấy điều gì đó. *** -“Tỉ số hoà 2-2, đội Beika đang điều khiển bóng…” Tiếng nói to đến chối tai của người tường thuận viên vang lên. “…Nhìn Kudou chuyền bóng kìa! Cậu đang rê bóng qua vạch kẻ trung tâm, hướng về phía gôn, hậu vệ chính đang cố chặn cậu lại, anh ta cần làm tốt hơn thế, bởi vì Kudou đang dễ dàng vượt qua cậu! Hãy nhìn này!” Shinichi đã nhìn thấy gôn ở phía trước, và cậu liếc sang trái thì thấy tên thủ môn to lớn ngay trước mặt, tại-sao-lại-chơi-bóng-đá-chứ-không-phải-đấu-vật-sumô thủ môn của đội đối phương nhíu mày dữ dằn nhìn cậu. Cậu giả vờ sang trái, lắt léo đưa bong dễ dàng, và nghe thấy đám đông rít lên vì cú đá xoáy lừa. -“Ôi trời ơi! Kudou đang ở trong vị trí ghi bàn, thủ môn đã chệch hướng và…VÀO! Tiếng còi kết thúc của trọng tài vang lên, trận đấu đã kết thúc! Đội Beika đã chiến thắng đội Haido với tỉ số 3-2!” Cứ như là có cái gì đang nổ tung trong đám đông vậy. Mọi người nhảy lên, reo hò mừng chiến thắng. -“Họ thắng rồi, Ai-chan! Họ thắng rồi!” Ran hét lên và lắc lắc tay Ai. Và Ai thấy mình cũng đang vỗ tay chúc mừng như những người ở xung quanh cô
|
| | | thiensumoclinh
Tổng số bài gửi : 20 Birthday : 02/11/2000 Age : 24 Đến từ : khu vườn mây trắng
| Tiêu đề: Re: [Long Fic Dịch] A wish upon a star 16/4/2014, 18:08 | |
| Chapter 15 Ai ngồi trên mái nhà, hơi run vì lạnh. Đã 2h sáng rồi, nhưng cô không thể ngủ được. Thật là lạ. Cô lặng im đứng ngắm bầu trời, cố gắng không nghĩ về điều đó, nó sẽ xảy ra như thế nào. Cô sẽ dần dần mờ nhạt đi, hay chỉ đơn giản là biến mất, ở đây rồi biến mất trong chưa đày 1 giây? Ai ghét cái cách mà cô sợ hãi. Đến mức mà cô còn sợ nhắm mắt lại. -“Cậu còn định đứng đó bao lâu nữa?” Cô hỏi, sau một lúc. Phía sau cô, Shinichi bước ra từ trong bong tối, với vẻ ngượng ngùng. Cậu không bao giờ cậu có thể qua mắt được cô. -“Cậu thở quá to.” Ai nói, trả lời cho câu hỏi cậu chưa kịp nói ra. -“Oh.” Shinichi ngồi xuống cạnh cô, đưa cho cô chiếc áo khoác. “Này, trời lạnh lắm đấy.” -“Cậu làm gì ở đây vậy? Bây giờ là 2h sáng đấy.” -“Trốn ra ngoài.” Shinichi nhe răng cười. “Mẹ sẽ giết tớ nếu bà ấy biết việc này.” -“Sao cậu lại làm thế?” Shinichi nhìn cô một lúc lâu trước khi cô nhún vai. “Tớ đoán là cậu vẫn thức, và có lẽ cậu muốn trò chuyện vì Giáo sư không có ở đây.” -“…” Ai cảm thấy khó chịu bản thân mình vì mừng rằng cậu đang ở đây, trong khi đáng lẽ cô nên bảo cậu về đi. Hai người ngồi đó, bên cạnh nhau, giống một cảnh trong phim. Nó luôn xảy ra như thế, mái nhà, bầu trời đầy sao, cặp đôi nắm tay nhau, yêu nhau và sống hạnh phúc mãi mãi. Trừ ở đây, bầu trời đầy mây, và Ai rất không chắc chắn là cô sẽ có một kết thúc tốt đẹp. -“Ai-chan?” -"Hmm?" -“Cậu thực sự không đến trường nữa sao?” Im lặng. Rồi cô gật đầu. Cô biết là cậu sẽ hỏi lí do, và cô đang cố nghĩ ra một câu trả lời hợp lí. Nhưng câu im lặng, và những gì cậu nói tiếp theo không đúng như cô dự đoán. -“Ai-chan…cậu nghĩ tương lai sẽ như thế nào?” Ai quay lại nhìn cậu. Câu nói vừa rồi thực sự đã được suy tính kĩ càng, cô không thể nói đó là một câu hỏi bình thường hay là một câu hỏi sự-thực-hay-thách-thức, hay là có điều gì ẩn chứa đằng sau nó. Nhưng không điều gì có vẻ khác biệt… Quyết định tránh trả lời câu hỏi, cô nhún vai. “Tớ không biết. Thế cậu nghĩ sao?” -“Không công bằng. Tớ hỏi trước mà.” Ai lạnh lẽo,“Được rồi. Trong tương lai, Kudou Shinichi sẽ trở thành một thám tử lừng dành.” -“Cậu thích vậy sao? Tớ làm thám tử á?” Shinichi nghiêm trọng hỏi, và Ai không thể làm gì ngoài mỉm cười. -‘Tất nhiên.” -“Và rồi?” -“Cậu sẽ học cùng lớp với Ran-san, lớn lên cùng cô ấy, ở đó khi cô ấy thắng giải karate, …và sẽ rất vui.” -“Còn cậu thì sao?” -“Tớ sao? Tớ…” Ai mỉm cười nhẹ. Tớ sẽ là Miyano Shiho…một người không lien quan gì tới cậu… Cô im lặng nhìn xuống mặt đất trước mặt. “Tớ…” Rồi cô thấy cậu nắm tay cô nhẹ nhàng. Ai thắc mắc nhìn lên và thấy cậu đang nghiêm nghị nhìn cô. -“…Xuống tầng dưới thôi.” Ai gật đầu, và để cậu dẫn mình xuống những bậc thang. -“Tạm biệt Ai-chan. Hẹn gặp lại ngày mai nhé.”\ Ai đóng cửa lại, rồi thả mình xuống băng ghế dài. Là cô đang tưởng tượng, hay là câu ‘Hẹn gặp lại ngày mai’ của cậu nghe như một câu hỏi? |
| | | thiensumoclinh
Tổng số bài gửi : 20 Birthday : 02/11/2000 Age : 24 Đến từ : khu vườn mây trắng
| Tiêu đề: Re: [Long Fic Dịch] A wish upon a star 16/4/2014, 18:08 | |
| Chapter 16 -“Thôi nào…” Ai lầm bầm, ấn chuột một cách mất kiên nhẫn. Cô đang cố đọc e-mail, để xem Giáo sư đang hợp tác với FBI như thế nào, nhưng có vẻ cái máy tính đang không có tâm trạng tốt để hợp tác với cô. Ai cố hết sức tìm cách để thúc đẩy cho máy chạy nhanh hơn rồi tắt mắy đi. Đằng sau cô, cánh cửa mở ra. “Này Ai-chan.” -“Tớ nhớ là tớ đã bảo cậu đừng sang đây nữa mà.” Ai nói nhỏ, cố để giọng không nghiêm túc đủ để cậu thực sự nghe. Shinichi chỉ nhe răng cười với cô. -“Tại sao lại có mạng nhện trên tóc cậu?” cô hỏi, nghiêng người gõ chúng ra. -“Tớ trèo cửa sổ.” Shinichi ngượng ngùng giải thích, vuột vuốt lại tóc. “Hôm qua mẹ phát hiện ra tớ, nên tớ bị phạt.” Xem đồng hồ, Ai đứng dậy. “Tớ coònphải làm bữa tối.” -“Tớ giúp được gì không?” Shinichi háo hức hỏi. -“Không.” Ai đã có kinh nghiệm từ quá khứ rằng để Shinichi vào bếp là thể nào cũng xảy ra thảm hoạ. Và một điều nữa cô chắc chắn là Shinichi sẽ không nghe lời cô dễ dàng như vậy… -“Cậu làm gì vậy? Đó là đường, muối ở bên kia cơ mà!”… -“Bỏ con dao đấy xuống!”… -“Cậu chưa bỏ nó vào được, nước đã sôi đâu!” Nửa tiếng sau, Ai lôi Shinichi ra khỏi bếp, nói rằng nếu cậu muốn thấy bất cứ thứ gì có thể ăn được trên bàn ăn tối nay, thì tốt nhất là cậu nên dừng ‘giúp đỡ’. -“Được rồi, được rồi…Gee, Ai-chan, tớ chỉ cố giúp thôi mà…” Shinichi phàn nàn. -"..." -“Cậu không phải bực tức về điều đó…” Vẫn không đáp lại. -“Ai-chan?” Im lặng. Một cảm giác sợ hãi sôi lên trong lòng cậu, Shinichi quay lại thì thấy Ai đứng đó, mắt mở to, nhìn chằm chằm đôi bàn tay mình, đang trong mờ dần đi, chậm nhưng đang xảy ra ngay trước mắt cô. -“Ai!” Cậu chạy về phía cô và vòng tay xung quanh cô. Mặt cậu không tỏ vẻ ngạc nhiên chút nào, chỉ là sự quyết tâm muốn giữ cô lại. Đến lúc đó Ai mới nhận ra đó là vẻ mặt mà cô nhìn thấy mỗi sáng Đó là sự yên lòng và lo lắng. Yên lòng rằng cô vẫn ngủ bình yên, và lo lắng rằng một ngày nào đó cô sẽ biến mất trong cuộc đời cậu. Cậu biết…tất cả…ngay từ đầu…và cậu chưa bao giờ nói với cô, chưa bao giờ hỏi cô giải thích, nhưng thay vì đó bảo vệ cô theo cách riêng của cậu. Ai mỉm cười. Đó là vì sao cậu cứ khăng khăng đi cùng cô về nhà sau mỗi buổi học, dù cậu có buổi tập bóng đá, là vì sao cậu cứ đi theo cô, là vì sao… Ai cảm thấy nước mắt chảy ra. “Ngốc…” cô thầm thì. -“Đừng đi, Ai-chan! Shinichi nói, giọng nói thực sự hoảng loạn. Cậu kéo cô lại gần hơn, nhưng không có tác dụng gì. Ai có thể cảm thấy cô đang yếu dần đi; cô chỉ loáng thoáng cảm thấy cậu. Vậy là nó đã đến. Chắc chắn là giáo sư đã thành công trong việc phá hủy tổ chức. Tất cả mọi người đều đã an toàn, không còn tổ chức, không còn APTX, và mọi thứ xảy ra theo đúng như những gì nó nên xảy ra. Mọi thứ trước mắt cô mờ dần. Ai nhắm mắt lại. -“Tạm biệt…Shinichi…”
Được sửa bởi thiensumoclinh ngày 29/4/2014, 07:44; sửa lần 2. |
| | | thiensumoclinh
Tổng số bài gửi : 20 Birthday : 02/11/2000 Age : 24 Đến từ : khu vườn mây trắng
| Tiêu đề: Re: [Long Fic Dịch] A wish upon a star 16/4/2014, 18:09 | |
| Chapter 17 Miyano Shiho cố gắng để không bị chú ý đến, nhưng kết quả hoàn toàn ngược lại. Lí do chính là vì cô vừa cực kì xinh đẹp, vừa rất thong minh. Những lời nhắn và hoa hồng đến từ những người hâm mộ bí mật cứ dồn dập trên bàn cô, nhiều như sự khó chịu của cô. Tất cả các giáo viên của cô đêu yêu quý cô, nói rằng họ chưa tùng được dạy dỗ ai tài năng như thế, đến truyền hình cũng muốn phỏng vấn cô khi cô đạt điểm tối đa khi thi vào cả khoa Hóa học và khoa Sinh học của trường Havard khi chỉ mới 14 tuổi. Cô ghét bị chú ý, và chỉ thích ở trong phòng thí nghiệm, làm các nghiên cứu. Cô không quan tâm đến sự cô đơn, như cô từ trước tới giờ vẫn luôn chỉ có một mình, và dù sao cô có thể tập trung tốt hơn khi ở một mình Và bây giờ cô đang ở nơi này, và cô sẽ tốt nghiệp sau 1 tháng nữa, đợi cho kết quả của thí nghiệm cô đang làm. Bên cạnh những tài liệu nghiên cứu, là một cốc cà phê đã được rót đầy vài lần rồi. Những chữ trên tập giấy cô đang đọc mờ dần đi, và cứ rời rạc dần ra. Cô cảm thấy mí mắt mình sụp xuống, và… -"Ai-chan?" Và bỗng nhiên cô lại ở nơi này. Công viên giải trí ‘Miền nhiệt đới’. -“Ai-chan!” Giọng nói vang lên rõ ràng, như thẻ ngươi đó đang đứng ngay cạnh cô vậy. Bằng cách nào đó cô biết giọng nói đó đang gọi cô, dù cô không nhận ra cái tên đó. Ai…. Bằng cách nào đó cô biết nó rất quan trọng. Để tìm ra được ngừơi này là ai. Shiho quay vòng, cố tìm ra giọng nói đó phát ra từ đâu, nhưng xung quanh cô, mọi người đang tiếp tục nói chuyện, như thể họ không nghe thấy gì. -“Bạn ở đâu?” Cô gọi, thất vọng, khi giọng nói đó cứ nhỏ dân đi. “Đừng đi!” -“Shiho?” Shiho thầm thì điêu gì đó nghe không rõ ràng. -“Dậy đi.” Cô lờ mờ cảm thấy ai đó đang lắc nhẹ vai cô. Cô đang ở đâu nhỉ? Đúng rồi, phòng thí nghiệm, và thí nghiệm… Thí nghiệm! Cô mở mắt và nhìn thấy giáo sư của trường, Giáo sư Williám, lo lắng nhìn cô. -“Chết tiệt! Em lại ngủ quên, kết quả…?” Giáo sư Williams, một người đàn ông với mái tóc xám và nháy mắt với cô, đặt một bàn tay lên vai cô. “Bình tĩnh. Thầy đã nghiệm thu kết qủa rồi. Không phải thầy đã bảo em đừng làm việc muộn nữa sao?” ông nói, nhướn mày nhìn cốc cà phê trống rỗng. “Đổ đầy 5 hay 6 lần rồi?” -“5 lần.” Shiho miễn cưỡng thú nhận. Giáo sư Williams bắt đầu tuôn 1 tràng về caffeine có tác dụng xấu với cô như thế nào, đặc biệt là cô còn chưa ăn tối. Nhưng cô không thực sự nghe, cô vẫn đang lơ là bởi giấc mơ vừa qua. Miền nhiệt đới. Cô chưa bao giờ tới đó, nhưng từ khi 10 tuổi, nó bắt đầu xuất hiện trong những giấc mơ của cô, cùng với giọng nói của môt cậu bé, và cái tên đó…Ai…Có vẻ vừa lạ mà lại vừa quen, như là tên của một người bạn cùng lớp từ lâu lắm rồi mà mới nói chuyện một vài lần. Cô chỉ phải biết được giấc mơ đó có ý nghĩa gì, và giọng nói đó, nó sâu thẳm trong tâm trí cô, cô chắc chắn như vậy, nhưng cô không thể nhớ được cô đã nghe thấy nó ở đâu. Chị Akemi thường xuyên tới thăm cô, từ khi tổ chức sụp đổ. Và khi Shiho nói với cô về những giấc mơ đó, có vẻ như Akemi biết điều gì đó mà cô chưa biết. Akemi có vẻ rất ngạc nhiên khi cái tên ‘Ai’ được nhắc đến, và một chút bối rối hiện lên trong mắt cô trước khi cô nở một nụ cười bí ẩn. “Miền nhiệt đới…nó ở Tokyo. Có lẽ em sẽ tìm thấy câu trả lời ở Nhật, Shiho-chan.” -“Shiho, em có nghe thầy nói không đấy?” Giáo sư Williams vẫy vẫy tay trước mặt cô. -“Vậy, em đã quyết định chưa?” -“Gì ạ?” -“Lời đề nghị của thầy, thầy đã nói với em từ tuần trước rồi. Em sẽ tốt nghiệp trong 1 tháng nữa. Thầy không biết liệu học trò giỏi nhất của thầy có thể ở lại để làm trợ giảng cho thầy không? Tất nhiên là trước khi em tìm đuợc một công việc, cũng chỉ trong một thời gian ngắn thôi.” -“À điều đó.” Shiho mỉm cười xin lỗi. “Em đã quyết định sẽ trở về Nhật Bản rồi.” Giáo sư gật đầu. -“Rồi sau đó có lẽ em sẽ quay lại, chắc vậy” -“Vậy thì, thầy rất mong được làm việc cùng em một ngày nào đó.” Giáo sư Williams nói, mỉm cười ấm áp. *** -“Chúng tôi đã hạ cánh tại Tokyo, Nhật Bản. Mong quý khách hài lòng với chuyến bay. Cảm ơn quý khách đã tin tưởng vào Japan Airlines.” Shiho thở dài, cảm thấy mệt mỏi sau chuyến bay 24 tiếng. Cô không thể nào ngủ trên máy bay, có nghĩa là cô vừa phải xem liên tiếp 5 bộ phim chán ngắt. Cô đứng cạnh vòng để hành lí, chờ chiếc vali của cô được đưa tới. -“Xin lỗi?” một giọng nói bên cạnh cô. Cô không trả lời, nghĩ rằng dù là ai thì chắc cũng đang không gọi cô -“Xin lỗi?” Được rồi, có lẽ là cô đoán sai. Shiho quay lại, và thấy mình đang nhìn vào một cặp mắt xanh ấm áp. Cô mở to mắt ngạc nhiên. Trước mặt cô, Shinichi nhe răng cười. -“Nhớ tớ không, Ai-chan?” |
| | | thiensumoclinh
Tổng số bài gửi : 20 Birthday : 02/11/2000 Age : 24 Đến từ : khu vườn mây trắng
| Tiêu đề: Re: [Long Fic Dịch] A wish upon a star 16/4/2014, 18:09 | |
| Chapter 18 Shiho ngồi bật dậy, cô vừa có một giấc mơ kì lạ nhất. Cô ngẩng đầu lên nhìn quanh, trần nhà này, chiếc giường này,… sao cô lại ở nằm trên giường? cô vừa mới xuống sân bay ở Nhật mà và…đây không phải là căn phòng của nhà cô, đây là…phòng của cô ở nhà giáo sư Agasa sao? Cô nghĩ.Giáo sư Agasa…ai nhỉ…à, người đã nhận nuôi cô khi mà cô chạy trốn khỏi tổ chức. Tổ chức? Tổ chức Mafia đã hãm hại cha mẹ cô và giết chị cô, làm cho Shinichi bi teo nhỏ!? Chị Akemi vẫn còn sống mà, và tổ chức đó đã bị phá huỷ nhờ có giáo sư Agasa, nghĩa là…đúng rồi, cô đã từng quay trở lại thời gian để sửa lại mọi chuyện.Vậy đây không phải là một giấc mơ! Shiho cố ráp nối những mảnh kí ức rời rạc lại. *Flash back* -“Chúng tôi đã hạ cánh tại Tokyo, Nhật Bản. Mong quý khách hài lòng với chuyến bay. Cảm ơn quý khách đã tin tưởng vào Japan Airlines.” Cô thở dài, cảm thấy mệt mỏi sau chuyến bay 24 tiếng. Cô không thể nào ngủ trên máy bay, có nghĩa là cô vừa phải xem liên tiếp 5 bộ phim chán ngắt. Cô đứng cạnh vòng để hành lí, chờ chiếc vali của cô được đưa tới. -“Xin lỗi?” một giọng nói bên cạnh cô. Cô không trả lời, nghĩ rằng dù là ai thì chắc cũng đang không gọi cô -“Xin lỗi?” Được rồi, có lẽ là cô đoán sai. Shiho quay lại, và thấy mình đang nhìn vào một cặp mắt xanh ấm áp. Cô mở to mắt ngạc nhiên. Trước mặt cô, Shinichi nhe răng cười. -“Nhớ tớ không, Ai-chan?” Bỗng nhiên trong đầu cô hiện ra những kí ức từ quá khứ trước khi chúng thay đổi, mọi thứ rõ ràng như mới xảy ra hôm qua vậy: Từ khi cô phát minh ra APTX 4869, rồi -“S-Shinichi?”Cô ngạc nhiên hỏi, rồi bỗng gục xuống do quá mệt mỏi và đau đầu vì những kí ức trở về đột ngột. *End flashback* Vậy là cuối cùng cô cũng đã có được câu trả lời cho những thắc mắc suốt 8 năm qua. Ai Haibara là cái tên cô dùng kể từ ngày được bác Agasa nhận nuôi, ‘Miền nhiệt đới’-nói mà cô đến cùng với Shinichi khi quay trở lại thời gian,…Lúc trước chị Akemi từng bảo cô khi về Nhật sẽ tìm được câu trả lời. Có lẽ chị ấy đã đoán được ra mọi chuyện. Shiho đứng dậy, nhìn quanh căn phòng. Mọi thứ vẫn ở nguyên chỗ của nó, căn phòng sạch sẽ, không hề vương chút bụi. Vậy là bác Agasa (cũng có thể là Shinichi)đã dọn dẹp căn phòng này thường xuyên. Nghĩ lại lúc ấy, cô cũng muốn ở lại lắm, nhưng số phận là số phận, đó là cái giá của thực tại yên bình này. Cô nhẹ nhàng mở cánh cửa, bước ra khỏi phòng. Giáo sư Agasa đang ngồi yên lặng ngoài phòng khách với vẻ mặt lo lắng, đứng dậy, chạy lại ôm chầm lấy cô -“Ai-kun, bác nhớ cháu quá. Bác tưởng cháu sẽ không bao giờ trở lại chứ!” -“Vâng.”Shiho mỉm cười, vỗ nhẹ lên lưng giáo sư. Cảnh tượng bây giờ giống như cái ngày giáo sư sang Mĩ vậy, chỉ khác là lúc đó, không khí ngập trong u buồn, còn bây giờ là trong sự mừng vui. “Bác Agasa, cháu không thở được mất.” -“À, à, bác xin lỗi. Chỉ tại bác mừng quá.” Giáo sư Agasa buông tay ra, lấy tay dụi dụi nước mắt. Shiho nhìn quanh, căn nhà chẳng thay đổi là mấy. Căn nhà tràn ngập với biết bao kí ức. Vui, buồn lẫn lộn. Nơi đây, cô đã được hồi sinh, được cảm nhận một tuổi thơ thực sự. Một niềm mơ ước giản dị mà thật lớn lao. Bỗng một bàn tay vỗ nhẹ lên vai Shiho, cô quay lại. Shinichi đứng đó, nhìn cô với đôi mắt ấm áp, tươi cười nói -“Ai-chan, chào mừng cậu trở về!” |
| | | Sponsored content
| Tiêu đề: Re: [Long Fic Dịch] A wish upon a star | |
| |
| | | | [Long Fic Dịch] A wish upon a star | |
|
Similar topics | |
|
| Permissions in this forum: | Bạn không có quyền trả lời bài viết
| |
| |
| |
|