CFC

Khách viếng thăm sẽ thiệt thòi lắm nha ~
Đăng nhập để chia sẻ/ Login để yêu thương  ^^


[Long Fic sưu tầm] Vampire's Love - Page 2 22985209-p0
CFC

Khách viếng thăm sẽ thiệt thòi lắm nha ~
Đăng nhập để chia sẻ/ Login để yêu thương  ^^


[Long Fic sưu tầm] Vampire's Love - Page 2 22985209-p0


Conan Fan Club
 
Trang ChínhLatest imagesĐăng kýĐăng Nhập

Share
 

 [Long Fic sưu tầm] Vampire's Love

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Chuyển đến trang : Previous  1, 2
Tác giảThông điệp
moringố

moringố

Sagittarius
Tổng số bài gửi : 308
Birthday : 27/11/1991
Age : 32
Đến từ : The another world

[Long Fic sưu tầm] Vampire's Love - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: [Long Fic sưu tầm] Vampire's Love   [Long Fic sưu tầm] Vampire's Love - Page 2 Empty25/3/2012, 15:37

First topic message reminder :

Tác giả: Shinxran_couple
Nguồn: Conankun.forumotion.com
Đã được sự cho phép của tác giả khi post bài lên diễn đàn

VAMPIRE'S LOVE

Couple: ShinichixRan, KaitoxAoko

Disclaimer: Họ hoàn toàn thuộc về bác G.A nhưng trong fic này số phận của họ thuộc về mình.

Summary:
Ran Mori- 1 cô nữ sinh trung học bình thường.
Shinichi Kudo- Chàng hoàng tử của Thánh địa bóng đêm- Nơi dành riêng cho ma cà rồng.
Họ là 2 người xa lạ, họ thuộc về 2 thế giới khác nhau, và họ không liên quan gì đến nhau...Vốn dĩ là như vậy...Nhưng họ phải gặp nhau bởi sự thức tỉnh của chiếc gương hình ngôi sao 7 cánh- Con đường duy nhất liên thông giữa thế giới của loài người với thế giới ma cà rồng đã bị phong ấn từ hàng ngàn năm qua...

Character:

[Long Fic sưu tầm] Vampire's Love - Page 2 13172840931372927840_574_574
Shinichi Kudo- Hoàng tử của xứ sở Ma cà rồng. Đẹp trai, thông minh, đôi chút lạnh lùng, thích khám phá những điếu bí ẩn. Cậu được giao cho 1 nhiệm vụ vô cùng khó khăn và bắt buộc phải hoàn thành để bảo vệ thế giới ma cà rồng

[Long Fic sưu tầm] Vampire's Love - Page 2 13172840961259918976_574_574
Ran Mori- Chủ nhân của chiếc gương hình ngôi sao 7 cánh. Vui vẻ, hoạt bát, nhưng rất giỏi Karate. Khi bị cuốn vào thế giới Ma cà rống cô đã tình cờ phát hiện được 1 bí mật về thân thế của mình

[Long Fic sưu tầm] Vampire's Love - Page 2 488f08dd_184
Kaito Kuroba- Con trai của vị bá tước ở xứ sở Ma cà rồng và là bạn của Shinichi. Cậu rất hoạt bát, tinh nghịch và thích đùa cợt người khác. Cậu còn có 1 thân phận khác là Kid- 1 tên trộm hào hoa thích ăn cắp những viên đá quí của giới quí tộc. Và ngưòi duy nhất biết được thân phận thật của cậu chình là Shinichi.

[Long Fic sưu tầm] Vampire's Love - Page 2 13156494681751088504_574_574
Aoko Nakamori- Con gái của 1 vị thanh tra và là bạn thân của Ran ở thế giới loài người. Tính tình vui vẻ, hoà đồng nhưng đôi khi cũng " thất thường". Cô cũng tình cờ bị kéo vào thế giới Ma cà rồng chỉ vì 1 sự cố bất ngờ. Nhưng cũng vì vậy mà số phận cô đã thay đổi.

[Long Fic sưu tầm] Vampire's Love - Page 2 Images?q=tbn:ANd9GcSByboT9Pz4LtNsH_i___Bb98-rkLct6hCOLGDAB3VWMKeudGchQVypiE1z0g
Shiho Miyano- Nữ phù thuỷ bậc nhất của xứ sở Ma cà rồng và là vị hôn thê của Shinichi. Thông minh, xinh đẹp. lạnh lùng và sắc sảo.
Về Đầu Trang Go down

Tác giảThông điệp
moringố

moringố

Sagittarius
Tổng số bài gửi : 308
Birthday : 27/11/1991
Age : 32
Đến từ : The another world

[Long Fic sưu tầm] Vampire's Love - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long Fic sưu tầm] Vampire's Love   [Long Fic sưu tầm] Vampire's Love - Page 2 Empty31/3/2012, 13:46

Nè nè windy muội muội, tính dọa sư huynh chạy khỏi 4rum đúng không :down: :down: ? Nói cho biết nhá là sư huynh đay không dễ bị bắt nạt đâu :super: :super: :super:

hiện nay sư huynh đã nhận được cam kết của tác giả là sẽ không bỏ fic muội cứ yên tâm là sẽ có chap mới phục vụ muội Very Happy Very Happy
Về Đầu Trang Go down
LoveConanForever

LoveConanForever

Nữ Aquarius
Tổng số bài gửi : 61
Birthday : 08/02/1997
Age : 27
Đến từ : Bí mật

[Long Fic sưu tầm] Vampire's Love - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long Fic sưu tầm] Vampire's Love   [Long Fic sưu tầm] Vampire's Love - Page 2 Empty2/4/2012, 16:16

Hay quá ! nhanh post chap 23 nha ! mong lắm đó ! :) :)
Về Đầu Trang Go down
moringố

moringố

Sagittarius
Tổng số bài gửi : 308
Birthday : 27/11/1991
Age : 32
Đến từ : The another world

[Long Fic sưu tầm] Vampire's Love - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long Fic sưu tầm] Vampire's Love   [Long Fic sưu tầm] Vampire's Love - Page 2 Empty15/4/2012, 20:12

Vâng sau những ngày rình rập và chờ đợi part tiếp theo của Vampire's Love


Part 2


Căn phòng vẫn tràn ngập trong sự u buồn, cô gái nhỏ vẫn ôm chặt chiếc gối mặc cho nước mắt đã làm ướt đi 1 phần của nó. Và...cô đã ngủ quên, ngủ quên trong chính nỗi đau của mình. Để rồi khi cô thức dậy, màn đêm
đã vây đặc lấy lâu đài.

Ran choàng tỉnh, cô dụi dụi đôi mắt đỏ hoe của mình, gương mặt cô thẫn thờ như 1 cái xác đã mất đi linh hồn. Ran ngạc nhiên khi thấy 1 mảnh khăn ướt mới được đắp lên trán mình cùng 1 số thuốc phía dưới.

"Chắc là Aoko"_Ran thầm nghĩ rồi lên tiếng gọi.

-Aoko!

Không có tiếng đáp trả, căn phòng lặng im chỉ còn âm thanh vang dội tiếng gọi của Ran lúc nãy.

-Sao thế nhỉ, chẳng lẽ cậu ấy không ở đây? Nhưng...đã tối thế này rồi mà!

Bỗng, Ran cảm thấy có cái gì đó như đang đè chặt lấy trái tim cô- 1 cảm giác vô cùng bất an.

-Sao lại...? Aoko!_Ran lại gọi và quyết định đi tìm Aoko mình.

Khẽ mở cánh cửa, cô đi ra ngoài với với những bước chân loạng choạng. Cô đi lang thang khắp tòa lâu đài tìm kiếm cô bạn thân với những tia sáng thấp thoáng của ánh đèn trên tay. Trong bóng tối, tiếng ho khù khụ của cô gái được dội lại rõ ràng hơn.

Ran bỗng thấy có bóng người đang đi trước mặt mình.

-A! Tổng quản!_Cô vui mừng reo lên.

Vị Tổng quản người hầu quay nhìn lại với nụ cười hiền hậu.(Kiếm hok ra tấm hình phù hợp, quơ đại tấm này, bả cười" hiền" hok ta!!!=.=)

-Giờ này con chưa ngủ sao?_Bà khẽ nói.

Ran cúi chào và lễ phép hỏi.

-Bà có thấy Aoko đâu không ạ?

Hơi bất ngờ, vị Tổng quản nhìn vào cô.

-Aoko chưa về sao? Ta thấy thấy nó cùng cậu Kuroba ra ngoài từ sớm, thế mà giờ chưa về sao?

Ran bắt đầu cảm thấy lo lắng.

-Nghĩa là Aoko vẫn chưa về ạ?

-Ừ!

-Nhưng...À mà bà có vào phòng con không?

-Không, ta không vào, mà bệnh con sao rồi? Sáng giờ ta bận quá nên...

-Con không sao ạ!_Cô khẽ cười.

Bỗng chốc, trong đầu Ran lóe lên 1 điều gì đó.

-Vậy Kaito thì sao ạ?

Tổng quản suy nghĩ 1 lúc rồi nói.

-Ta không biết, từ sáng giờ ta cũng không thấy cậu ấy về! Con thử tìm hoàng tử hỏi xem, vì họ luôn quấn quít bên nhau mà!

-Hoàng tử ạ?_Ran ấp úng.

-À mà nếu muốn tìm thì con chờ đến sáng nhé, giờ chắc không được đâu! Mà ta nghĩ con bé Aoko cũng không xảy ra chuyện gì đâu vì có cậu Kuroba mà! Thôi con đi ngủ đi, có gì để mai tính, con đang sốt mà!

Rồi vị Tổng quản ấy nhanh chóng đi về phòng, mất hút sau màn đen của lâu đài.

Ran thở dài, cô nghĩ Tổng quản nói đúng, có Kaito chắc Aoko không sao. Nhưng cái cảm giác lo lắng lại trào lên khiến cô không thể an tâm mà trở về phòng được.

Bước từng bước chân nặng nề trên nền đất lạnh, Ran từ từ tiến đến với căn phòng sang trọng nằm tách biệt với khu người hầu.Căn phòng ấy rất quen thuộc với Ran bởi vì đã biết bao nhiêu lần cô vào đó để dọn dẹp. Nhưng lần này, để mở được cánh cửa ấy ra đôi với cô là 1 điều vô cùng khó khăn. Bởi vì, bên trong đó, chứa đựng trái tim cô.

Ran đứng lặng trước căn phòng ấy, cô đưa tây đến chốt cửa rồi nhanh chóng rụt lại, cô cứ như thế và đã không biết bao nhiêu lần. Rồi cô hít 1 hơi thật sâu đưa tay đến cánh cửa ấy thêm 1 lần nữa.

-Cô đang làm gì ở đây thế?_Từ phía sau, 1 giọng nói quen thuộc vang lên.

Ran giật mình, cô quay lại. Dù bóng tối chỉ đang được thắp sáng bởi những ánh sáng nhỏ nhoi nhưng Ran vẫn có thể nhận ra khuôn mặt của người đó- người đã gieo vào lòng cô những nỗi đau khôn nguôi.

Ran cúi mặt xuống, vừa để thực hiện theo lễ nghi, vừa để che giấu những cảm xúc đang hiện rõ mồn một trên mặt mình.

-C...Chào hoàng tử ạ!

Shinichi cúi nhìn Ran, đôi mắt xanh biếc ấy vẫn vậy, vẫn nhuốm 1 màu lạnh lẽo dưới đại dương nhưng lại buồn bã đến vô tận.

-Sao cô lại đến đây vào giờ này?_Shinichi lạnh lùng hỏi.

-À à tôi..._Ran ấp úng, không hiểu sao khi đối mặt với cậu, cô gần như đã quên hết tất cả những điều mà mình muốn nói.

Shinichi nhìn Ran 1 lúc sau đó cậu quay phắt đi, đưa tay mở cửa phòng mình.

-Nếu không có gì thì tôi đi ngủ đây!

-A nè!_Ran nhanh chóng đưa tay kéo Shinichi lại.

-Thật ra là có chuyện gì?_Shinichi với vẻ bực tức hỏi.

Ran hơi ngập ngừng nhưng dù sao cô cũng phải hỏi cho ra lẽ mọi chuyện.

-Tôi...Tôi muốn hỏi từ sáng đến giờ cậu có thấy Kaito đâu không?

Shinichi bỗng im lặng, cậu đứng đó và cứ nhìn chằm chằm Ran khiến cô đỏ
mặt.

-Thật ra cậu có thấy không?_Ran lặp lại câu hỏi 1 lần nữa và vẫn cúi gầm mặt.

-Ran Mori!_Shinichi khẽ nói. -Nhìn vào tôi!

Ran hơi bất ngờ, cô định hỏi tại sao nhưng chưa kịp mở lời thì cằm của cô đã bị nâng lên 1 cách nhanh chóng. Và Ran càng bất ngờ hơn nữa khi cô nhận ra gương mặt của Shinichi đang kề sát mặt của mình.

-Cậu...Cậu làm gì vậy?_Ran đưa tay muốn đẩy Shinichi ra nhưng không đủ sức.

Cô bị cậu trần vào tường, không còn đường nào để thoát nữa. Cô quay đi lảng tránh ánh mắt hiện giờ của cậu. Nó thật sự...thật sự rất kì lạ.

Shinichi kề sát mặt mình hơn nữa, cậu khẽ thì thầm vào tai cô, làn hơi nóng tỏa ra khiến mặt Ran đỏ bừng.

-Cô đến đây chỉ để tìm Kaito thôi sao?

-Ơ tôi...

Ran như không còn ý thức nữa, điều mà cô biết bây giờ chỉ là 1 trái tim đang đập loạn nhịp.

Mặt Shinichi ngày càng kề sát hơn nữa, vầng trán của cậu đã chạm vào trán cô, Ran như bất động, cô không biết mình phải làm gì nữa, đúng ra cô phải ngăn chuyện này lại chứ.

-Tôi không thấy!_Cậu nói 1 cách lạnh lùng rồi nhanh chóng buông Ran ra.

Ran vừa ngạc nhiên, vừa có 1 chút thất vọng nhưng cô lại tự hỏi liệu mình đang hy vọng cái gì? Ran cố cười.

-V...Vậy à! Cảm ơn! Cậu đi ngủ đi!

Shinichi liếc nhìn Ran trước khi bước vào phòng.

-Cô cũng đi ngủ đi, cô còn đang sốt mà!

Rồi cánh cửa khép chặt lại để lại cô gái với gương mặt bàng hoàng với dấu chấm hỏi to tướng trong đầu.

-Tại sao cậu ta lại biết?

Nhưng dù có thắc mắc đến cỡ nào thì sự lo lắng trong lòng cô vẫn là trên hết, Aoko à Kaito vẫn chưa về, 1 điều không tốt chút nào.

------------------------------------------


Những giọt máu đỏ tươi cứ thế rơi xuống nền đất lạnh, phút chốc nó như nhuộm cả căn phòng trong sắc đỏ tươi thắm.

Gin trừng mắt nhìn Kaito, hắn gầm gừ.

-Ý ngươi là sao?

Kaito mỉm cười khiêu khích.

-Ngươi không biết mình đã bắt lầm người sao? Cô ấy không phải là người nắm giữ sức mạnh ánh sáng mà ngươi vẫn tìm.

Aoko cố nhướng mày dưới sự đau đớn của thể xác.

"Cô gái nắm giữ sức mạnh ánh sáng ư?"

Tên Gin nói với vẻ ngạc nhiên.

-Ngươi nói gì?

-Không tin ngươi cứ thử đi!

Ngay lập tức, Gin quệt tay lấy 1 giọt máu nhỏ, hắn đưa lên miệng nếm thử và gáo lên 1 cách kinh khủng, hắn buông thõng Aoko 1 cách thô bạo.

-Khốn kiếp! Tại sao lại là loại máu bình thường này, rõ ràng là khuôn mặt này mà! Tại sao?

Hắn như điên loạn uống lấy từng giọt máu trên sàn đất như hy vọng 1 kỳ tích sẽ xảy ra.

-Ha ha ha! Ngươi đã lầm rồi!_Kaito cười thật to như muốn chế giễu sự ngu
ngốc của tên quỷ khát máu.

Gin liếc nhìn Kaito và chợt cười, dường như hắn đã có 1 âm mưu mới. Hắn tiến đến và nắm chặt lấy cổ áo của Kaito.

-Như vậy thì chắc ngươi biết cô ta là ai! Nói!

Hắn bóp chặt lấy cổ cậu, dùng huy quyền của 1 chúa tể để có được thứ mà mình muốn.

Kaito vẫn cười mặc cho máu đã tuôn ra đến miệng.

-Dù có biết ta cũng không nói!

Gin bóp chặt tay hơn nữa nhưng vẫn không thể khuất phục được cậu, hắn ta gào lên 1 cách điên dạy.

-Đồ chết tiệt! Ngươi hãy chờ đó!

Rồi hắn tức giận đi nhanh ra bên ngoài chuẩn bị cho 1 kế hoạch mới.

Trong căn phòng, tất cả trở về với bóng tối ban đầu, những sợi dây trói biến mất. Mọi thứ mang 1 vẻ bình yên đến đáng sợ, chỉ khác 1 điều, giờ
đây cả căn phòng tanh nồng mùi máu tươi
Về Đầu Trang Go down
windy_august

windy_august

Nữ Leo
Tổng số bài gửi : 1251
Birthday : 11/08/1996
Age : 28
Đến từ : Ngân hà của chúng ta

[Long Fic sưu tầm] Vampire's Love - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long Fic sưu tầm] Vampire's Love   [Long Fic sưu tầm] Vampire's Love - Page 2 Empty16/4/2012, 09:05

Á, đọc lúc nào cũng đau tim. Vậy là Gin cầm máu của Ran hả. Mà Shin thật là...lạnh lùng dễ sợ. Tks huynh nhiều lắm. Cố săn cháp mới sớm nhất nha.
Về Đầu Trang Go down
moringố

moringố

Sagittarius
Tổng số bài gửi : 308
Birthday : 27/11/1991
Age : 32
Đến từ : The another world

[Long Fic sưu tầm] Vampire's Love - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long Fic sưu tầm] Vampire's Love   [Long Fic sưu tầm] Vampire's Love - Page 2 Empty17/4/2012, 18:07

Part 3



Phía sau chiếc cửa đóng sầm nơi căn phòng của vị hoàng tử danh giá, tiếng bước chân ai đó cứ mỗi lúc 1 xa dần làm trái tim mạnh mẽ kia phút chốc vỡ tan. Cậu muốn níu cô lại nhưng làm sao được khi sự sống còn của đất nước này đã và chỉ đang đè nặng lên đôi vai ấy.

Shinichi vẫn đứng yên ở đó, dựa sát người vào cánh cửa tuyệt đẹp đã bị khoá kín, cậu đưa tay lên xoa xoa mái tóc mình và đang tự hỏi tại sao mình lại làm như thế.






---------Flashback---------

Cánh cửa từ từ mở ra để lộ khuôn mặt đang ngủ say của cô gái nhỏ cùng những giọt nước long lanh vẫn đang trải dài nơi khóe mắt.
Shinichi bước lại gần Ran, đôi mắt cậu nhìn cô không phải là vẻ lạnh lùng hàng ngày mà là sự bị thương, đau đớn tột cùng.

-Ngốc à, tại sao phải khóc chứ? Chỉ cần cố quên là được mà, sao phải tự làm khổ bản thân mình như vậy?

Shinichi nói, giọng nói thật trầm buồn, cậu đưa tay lên lau khô những giọt nước trên mặt cô và bàng hoàng nhận ra cái nóng hổi tỏa ra từ vầng trán bé nhò.

-Con bé ngốc này, sao không biết tự chăm sóc bản thân mình chứ?_Với cái giọng hằn học pha lẫn sự lo lắng, Shinichi kéo cái xô nước ấm lại gần mình và nhúng khăn vào đó rồi đắp lên trán Ran.

Shinichi nhìn cái, gương mặt cô lúc ngủ thật thành thiện và trong sáng như 1 Thiên thần, mà không, vốn dĩ cô ấy cũng đã là Thiên thần rồi mà. Trong thực tế lẫn trong trái tim cậu. Bỗng dưng, trong vô thức, cậu lại cúi xuống hôn lên trán cô. Dường như trong giây phút ấy lí trí của cậu đã không thể thắng nỗi cái cảm xúc đang dâng tràn trong trái tim.

Nụ hôn ấy thật ngọt ngào và cậu ước gì nó không bao giờ kết thúc, nhưng ai cũng biết, hiện thực và giấc mơ luôn luôn trái ngược nhau.

Khẽ cúi mặt xuống, cậu thì thầm.

-Anh yêu em...

Rồi Shinichi đứng dậy bước ra phía cánh cửa, cậu ngoảnh lại nhìn cô gái đang ngủ say ấy thêm 1 lần nữa.

-Mau khỏi bệnh nhé! Đồ ngốc!

---------End Flashback---------




Shinichi thở dài và tử từ tiến về phía chiếc ghế sang trọng gần chiếc giường, cậu ngồi xuống 1 cách mệt mỏi. Đối với Shinichi bây giờ có lẽ không gì có thể làm cậu vui lên được.

"Cốc cốc"

Tiếng gõ cửa vang lên và đột nhiên Shinichi lại nghĩ đó là Ran. Với cái ý nghĩ đó cậu rất vui nhưng cũng phải cố làm ra vẻ lạnh lùng để Ran không hy vọng gì nữa.

Cánh cửa bật mở nhưng trái với những gì mà cậu hy vọng, người đứng ở trước cửa không phải là Ran mà là Quốc vương Yusaku.

-Phụ...Phụ vương..._Shinichi hơi bất ngờ.

Quốc vương bước vào phòng 1 cách tự nhiên.

-Hình như ta làm con thất vọng!_Ngài mỉm cười.

-Không...Không ạ!

Yusaku thoáng nhìn vẻ mặt Shinichi và vẫn mỉm cười rồi ngồi xuống 1 chiếc ghế nào đó.

-Phụ vương đến đây có chuyện gì thế ạ?_Shinichi hỏi và cũng ngồi đối diện với Quốc vương.

Ngài thở dài rồi nói.

-Thông qua sự biến đổi kí lạ của chiếc gương và sự tiên đoán của nữ phù thủy Elena, ta cho rằng Kaito và Aoko đã bị bọn Bóng đêm bắt!

-Sao cơ!_Shinichi đứng phắt dậy.

Quốc vương bước đến trấn an cậu.

-Con đừng lo ta nghĩ tạm thời chúng không làm gì họ đâu, có lẽ lí do bọn chúng bắt Kaito và Aoko là do nhầm lẫn giữa Aoko và Ran vì họ quá giống nhau mà.

-Vậy chúng ta phải làm sao để cứu họ?_Shinichi ngồi phịch xuống ghế với vẻ lo lắng.

Quốc vương im lặng 1 lúc rồi nói.

-Muốn cứu họ chúng ta không còn cách nào khác là phải đến đó thôi vì bọn chúng không bao giờ chịu thả người dù biết đã bắt lầm mà bọn chúng sẽ biến họ thành những kẻ tay sai cho chúng.

Nghe đến đây, trong lòng Shinichi bỗng dấy lên 1 sự bất an tột độ, vì nếu ai bị bọn Bóng đêm hạ độc thì người đó sẽ vĩnh viễn mất đi nhân cách vốn có và biến thành 1 con người hoàn toàn khác. Không nhớ đến quá khư, không biết đến tương lai, mãi mãi chỉ là những cái xác không hồn...

-Vậy chúng ta phải mau chóng cứu họ thôi!_Shinichi nói.

Quốc vương khẽ gật đầu nhưng gương mặt vẫn tràn đầy sự lo lắng.

-Tuy cứu họ là 1 chuyện gấp nhưng muốn đến đó thực sự là 1 điều rất khó khăn. Vả lại, cho dù chúng ta không đến thì khi nhận ra Aoko không phải là người cần tim thì chúng cũng sẽ tự đến đây.

-Như thế Ran sẽ gặp nguy hiểm sao?

Quốc vương gật đầu, ngài quay đi và nói 1 cách nhanh chóng không để cho vị hoàng từ có cơ hội để hỏi nữa.

-Đúng, nên vì an toàn của cô ấy chúng ta sẽ bào cô ấy rời khỏi hoàng cung trở về nhà Công tước Kogoro và lập 1 màng chắn bảo vệ cô ấy với thế giới bên ngoài.

-Phải bào Ran rời khỏi hoàng cung ạ?_Shinichi nói, đôi mắt lặng đi.

Quốc vương quay lại vỗ vào vai con trai mình.

-Đừng đặt tình cảm lên lý trí con trai ạ, muốn bào vệ được đất nước này cần có sự hy sinh của con.

-Vâng! Con hiểu!_Shinichi cười gượng.

Khi đó Quốc vương Yusaku mói tiếp tục.

-Song song đó chúng ta sẽ đến cứu Kaito và Aoko, nhưng người có thể xâm nhập vào lãnh địa của bọn chúng chỉ có ta, con, trưởng lão và những người mang trong mình dòng máu nữ phù thủy bậc nhất- Elena và Shiho- người kế vị. Nhưng ta không thể bỏ mặc vương quốc, Elena thì phải tiếp tục dùng sức mạnh dể chống đỡ với lực cản phá của bọn Bóng đêm còn trưỡng lão thì tuổi tác đã cao nên...

-Con và Shiho sẽ đi đúng không ạ?_Shinichi nói, nụ cười buồn lại thoáng hiện lên trên khuôn mặt tuyệt đẹp ấy.

Quốc vương Yusaku không nói gì, ngài lặng đi 1 lúc rồi bất giác thở dài.

-Nhưng ta đang lo...

-Sao ạ?

-Con quên rồi sao? Hôm nay là ngài trăng tròn, vào ngày nào loài Ma cà rồng chúng ta đều cần phải uống máu loài vật nào đó để duy trì sức sống.. Kaito đang ở cùng Aoko, ta sợ nó không chịu nổi mà...

-Nhưng nếu hút 1 chút máu thì có sao ạ?

-Con quên rồi sao? Aoko là người!

Bây giờ, gương mặt Shinichi cũng trở nên lo lắng, cậu đã quên mất điều đó, nó là điều cấm kị của loài Ma cà rồng....
...
..
.
.
.
.
.
.
Ánh trăng rọi sáng khung cảnh bên ngoài bằng 1 trắng tinh khiết và tuyệt đẹp, nhưng ở đâu đó trên đất nước này, mùi máu tanh nồng vẫn bốc lên trong căn phòng tối om, mù mịt.

Aoko choàng tỉnh với cái đau buốt của vết thương ở cổ. Cô ngoái nhìn xung quanh và...

-Kaito!_Aoko hét lên khi thấy Kaito đang nằm sóng soài trên mặt đất với gương mặt trắng bệch. -Cậu sao vậy?

Kaito từ từ mở mắt trước tiếng gọi của Aoko nhưng rồi 1 cách nhanh chóng, cậu đẩy cô ra xa người mình.

-Cậu đừng đến gần tớ!

Kaito đứng dậy và chạy ra xa Aoko mặc dù đã không còn đứng vững trên đôi chân của mình nữa.

-Kaito! Cậu sao vậy?_Aoko ngạc nhiên.

Kaito vịn chặt ngực trái của mình với vẻ rất đau đớn nhưng cậu vẫn cố hét lên.

-TRÁNH XA TỚ RA!!

-Thật ra cậu làm sao vậy Kaito?

Không thể chịu nỗi cơn đau đó nữa, Kaito khụy xuống đất.

-Cậu...đừng đến gần tớ...

Nhưng mặc cho những điều mà Kaito nói, Aoko vẫn bước đến đỡ lấy cậu vì bây giờ, trong cô chỉ là nỗi lo lắng cho chàng trai trước mặt mình.

-Kaito! Kaito_Aoko lay nhẹ.

Kaito lặng đi 1 lúc rồi bất chợt, cậu đưa tay lên nắm chặt vai của Aoko 1 cách thô bạo.

-Đau...

Aoko rên khẽ rồi mặt cô bỗng biến sắc khi thấy Kaito ngước mặt lên. Gương mặt cậu lạnh lùng với đôi mắt nhuốm màu đỏ rực, đôi mặt ấy nhìn kẻ đối diện như muốn ăn tươi nuốt sống.

-Kaito, cậu...

Dường như bừng tỉnh 1 chút, Kaito nhanh chóng đẩy Aoko ra, cậu nói với hơi hở hổn hển.

-Cậu...làm ơn...đừng...đừng đến gần tớ, nếu không...tớ...

Vẫn với vẻ mặt lo lắng ấy Aoko hét lên.

-Thật ra có chuyện gì xảy ra với cậu vậy?

Kaito cắn chặt môi.

-Hôm nay là...ngày trăng tròn...Tớ là Ma...cà rồng nên cần phải uống máu 1 loài động vật nào đó để duy trì sự sống...Cậu đừng...đến gần tớ...

Aoko đứng yên ở đó với sự bàng hoàng đang trỗi dậy, cô bỗng nhớ đến 1 điều.

-Máu ư? Hình như mình đã từng nghe Ran nói đến điều này...

-Hự..._1 tiếng động nhỏ từ Kaito bỗng khiến Aoko giật phắt mình.

Aoko quay sang thì thấy trên tay Kaito đã đầy những vết máu do cậu tự cào xước để khống chế bản thân.

-Kaito, cậu đừng làm như vậy mà!_Aoko chạy đến kéo lấy tay cậu ra khỏi cánh tay đối diện.

-Không được! Nếu không làm vậy tớ sẽ...

-Vậy cậu hút máu tớ đi!_Aoko hét lên.

Kaito bất ngờ, cậu ngước mặt lên nhìn cô gái với những giọt nước trắng buốt đang rơi lã chã trước mặt mình.

-Aoko, cậu...

-Cậu hút máu tớ đi, tớ không muốn thấy cậu như thế này đâu!

Kaito lặng nhìn Aoko 1 lúc, bất chợt trong trái tim cậu, 1 cảm giác quá đỗi quen thuộc bỗng tràn về, đây là cái cảm giác cậu đã cố gắng tìm kiếm từ rất lâu rồi nhưng...tại sao lại là với Aoko?

Rồi bỗng, Kaito quay phắt đi.

-Không, không được, nếu tớ làm như vậy sẽ hại cậu?

-Hại gì chứ? Tại sao lại hại đến tớ?

Kaito cắn chặt môi nhưng rồi bất chợt cậu lại hét lên.

-BỞI VÌ CẬU LÀ CON NGƯỜI!

Dưới ánh mắt bàng hoàng của Aoko, Kaito lảng đi, cậu biết mình đã nói ra điều không nên nói nhưng giờ đây cậu không còn sự lựa chọn khác nữa. Nhìn Aoko cậu có thể biết cô đang nghĩ gì và muốn hỏi gì.

-Tớ biết cậu biết hỏi tại sao tớ lại biết nhưng việc đó tớ sẽ giải thích sau...C...còn bây giờ..._Cơn đau ấy bất chợt ập đến thêm 1 lần nữa, nhưng nó mạnh mẽ hơn và khiến cho cậu cũng không thể khống chế được bản thân mình nữa. -Aoko...Aoko...làm ơn trói tớ lại, tớ...

Những giọt mồ hôi cứ thế thi nhau chảy dài trên gương mặt của Kaito, đôi mắt cậu liên tục chuyển màu từ màu xanh biếc của viên đá sapphire tuyệt đẹp sang màu đỏ lừ của những giọt máu tanh nồng, chết chóc.

Aoko vẫn đứng đó, đôi mắt chan hòa dòng lệ nhìn người bạn của mình đang cố chống chọi với sự đau đớn. Kaito nhìn Aoko, 1 ánh mắt như van xin, cầu khẩn.

-Tớ xin cậu đấy...Aoko...Mau trói tớ lại...Hự...

Dưới ánh mặt đó của Kaito, Aoko lấy 1 mảnh khăn đang nằm lê lết dưới sàn rồi xé mạnh nó ra thành từng mảnh. Cô bước đến gần Kaito với 1 sợi dây dài trong tay. Nhưng...sợi dây ấy đang run rẩy trong lòng bàn tay của cô, trái tim nhỏ bé của cô tại sao bỗng nhiên lại đau đến thế?

Aoko chạy đến ôm lấy Kaito, sợi dây rơi xuống nằm vương vãi trên nền đất.

-Tớ không thể, Kaito! Cậu hãy hút máu tớ đi, tớ không muốn nhìn cậu đau đớn thế đâu!

-Không...Không được...Nếu tớ hút máu cậu...cậu sẽ...

-Tớ không cần biết gì hết, tớ chỉ không muốn nhìn thấy cậu như thế này thôi! Vả lại không phải lúc nãy tên ác quỷ kia cũng đã uống máu tớ đấy ư? Tớ cũng không sao mà!

-Nhưng...hắn ta không phải là 1 Ma cà rồng mà là...Á Á Á..._Sự đau đớn ấy dường như đã biến thành ngàn mũi kim đâm xé vào trái tim cậu, đau đớn và nhức nhối.

Aoko chộp lấy 1 mảnh vỡ thủy tinh gần đó rồi cứa vào tay mình, những giọt máu nóng hổi, đỏ tươi lại tuôn ra. Mùi máu tanh nồng như hấp dẫn chàng Ma cà rồng kia. Cậu ngước mắt nhìn Aoko. Cô mỉm cười.

-Vì tớ mà cậu mới ra nông nỗi này, tớ không thể đứng yên nhìn cậu như thế, hãy uống máu của tớ đi!

Kaito nhìn Aoko, đôi mắt cậu đã không còn đủ sức giữ lại cái màu xanh sapphie kia nữa, nó đã chuyển sang màu đỏ nhạt và đang dần đậm lên.

-Nếu vậy cậu phải hứa với tớ 1 điều...

-Sao cơ?

-Hãy kết hôn với tớ!


Part mới đây, mọi người vừa thổi vừa đọc nhé
Về Đầu Trang Go down
windy_august

windy_august

Nữ Leo
Tổng số bài gửi : 1251
Birthday : 11/08/1996
Age : 28
Đến từ : Ngân hà của chúng ta

[Long Fic sưu tầm] Vampire's Love - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long Fic sưu tầm] Vampire's Love   [Long Fic sưu tầm] Vampire's Love - Page 2 Empty17/4/2012, 21:22

Á, cháp này kinh quá đi mất[Long Fic sưu tầm] Vampire's Love - Page 2 3377482787 . Đọc na ná giống VK. Trời ơi, Kaito hút náu Aoko thật sao, chị ấy mà có mệnh hệ gì là mình sẽ chém...Kid (sợ không chém nổi).[Long Fic sưu tầm] Vampire's Love - Page 2 3792326465

Mà đọc rồi thì bây giờ mới hoá ra Gin không phải là 1 vamprire...Who is he??[Long Fic sưu tầm] Vampire's Love - Page 2 1195858672

Hồi hộp quá, chờ cháp mới.

Suýt quên vote.

P/s: sao fic hay thế này mà vắng thế nhỉ. Thấy 4rom mình không ham đọc fic như xưa thì phải (chiêu câu khách)[Long Fic sưu tầm] Vampire's Love - Page 2 940153937
Về Đầu Trang Go down
moringố

moringố

Sagittarius
Tổng số bài gửi : 308
Birthday : 27/11/1991
Age : 32
Đến từ : The another world

[Long Fic sưu tầm] Vampire's Love - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long Fic sưu tầm] Vampire's Love   [Long Fic sưu tầm] Vampire's Love - Page 2 Empty18/5/2012, 10:08

Part 4


Căn phòng tối đen chìm vào khoảnh khắc im lặng đến rợn người, Aoko nhìn Kaito với vẻ ngỡ ngàng, tim cô đập thình thịch như muốn nhảy vọt ra khỏi lồng ngực. Còn Kaito, cậu vô cùng nghiêm túc, ánh mắt màu đỏ rực nhìn thẳng vào cô gái đang đứng trước mặt mình.

-Ư..._Kaito bỗng nắm chặt lấy ngực áo mình.

-K...Kaito...c...cậu...

"Soạt"

Nhanh như 1 cơn gió, Aoko cảm nhận được rằng có 1 bàn tay đang kéo mình xuống và trong thoáng chốc, cô đã nằm phía dưới của Kaito từ lúc nào.

Kaito ghìm chặt đôi vai Aoko xuống nền đất, đôi mắt cậu ánh lên 1 màu đỏ hoang dại, đục ngầu, những giọt mồ hôi theo từng đường nét của khuôn mặt mà rơi xuống, hơi thở cậu gấp gáp như 1 người đang hấp hối.

-K...Kaito?_Đôi mắt Aoko mở to hiện rõ sự ngạc nhiên.
-Xin lỗi cậu, Aoko! Tớ ...tớ không thể kìm chế nỗi bản thân mình nữa rồi! (Câu này nghe có vẻ...hơi đen tối)

Và như thế, gương mặt cậu từ từ hạ xuống, chiếc nanh trắng dần lộ ra, Aoko run lên và cảm thấy sợ hãi khi cảm nhận được sự lạnh toát khi chiếc nanh ấy chạm vào cổ mình.


"Phập"

Chiếc nanh lún sâu vào trong, dòng chất lỏng đỏ tươi tràn ra, thơm nồng như muốn kích thích kẻ khát máu kia.

Kaito ghìm chặt vai Aoko hơn nữa, cậu say mê nuốt những giọt máu nóng hổi- thứ có thể giải toả cơn đói khát của cậu hiện giờ, cậu bây giờ hệt như con dã thú khát mồi, cậu không để ý đến mọi thứ xung quanh, không cần biết mình đang như thế nào, không cần biết "con mồi" của mình là ai, cậu chỉ biết 1 điều, cậu đang rất đói..

Aoko bấu chặt vào chiếc áo sơ mi của Kaito, cô cố cắn chặt môi để không bật thành tiếng vì cơn đau. Trong giây phút ấy, cô bỗng cảm thấy sợ hãi người đang ở trước mặt mình, sợ hãi những âm thanh khi cậu nuốt từng giọt máu của cô nhưng cô không cảm thấy hối hận về điều mình đang làm, điều ước cả cô bây giờ là cứu được cậu.

Ánh trăng tròn dần khuất dạng sau những đám mây, ánh sáng dìu dịu của nó cũng không còn nữa, bầu trời hiện lên những tia sáng nhợt nhạt của bình mình. Những con cú đêm thu mình vào hốc nhỏ, những giọt sương buông mình xuống mặt đất.

Và...1 ngày mới lại bắt đầu.


--------------------------------




Chiếc váy trắng bay nhẹ trong gió, mái tóc đen trải dài theo sống lưng, đôi mắt tím buồn bã hướng về 1 phía xa xăm- nơi hoàng cung lông lẫy và uy nghi.

Tiếng gió thổi nhẹ qua mang theo những ký ức xưa trở về, những ký ức tuyệt đẹp nhưng đau đớn, những ký ức cô muốn chôn sâu trong trái tim và không bao giờ muốn nhớ lại nữa.


-------Flashback-------


-Cái gì? Tại sao cháu lại phải trở về lâu đài Công tước?_Ran đứng phắt dậy sau khi nghe được những gì mà Tổng quản nói.

Vị Tổng quản thở dài khẽ lắc đầu.

-Ta cũng không biết nhưng đây là mệnh lệnh từ hoàng tử, người muốn con ngay lập tức phải rời khỏi đây!

-Ng...Ngay bây giờ? Nhưng Aoko vẫn chưa biết rõ tung tích mà!

-Hoàng tử nói người sẽ lo việc này, người bào con cứ an tâm mà trở về lâu đài Công tước.

Ran chau mày lại, ánh mắt giận dữ.

"Hắn ta muốn đuổi mình khỏi đây sao? Không được, mình sẽ rời khỏi đây nhưng đó là khi nào tìm được Aoko"

Rồi Ran chạy nhanh ra phía cánh cửa 1 cách vội vã.

-Cháu đi đâu vậy, Ran?

-Cháu đi tìm Shinichi!

-Nè!


Ran lao như gió đến phòng của Shinichi, cô thầm rủa tên hoàng tử đáng ghét ấy và nhất định muốn hỏi cho ra lẽ mọi chuyện.

Đột ngột dừng bước trước cánh cửa, Ran áp tai vào cửa để nghe rõ những tiếng nói đang phát ra từ trong phòng của Shinichi.

-Sao cậu lại ra lệnh bắt Ran phải trở về lâu đài Công tước Mori? Chẳng phải cậu thích cô ta lắm à?_Giọng Shiho vang lên.

Shinichi đáp trả, giọng điệu hời hợt.

-Thích à? Chỉ là đùa 1 chút thôi mà, tớ không muốn thấy cậu ghen vì cô ta, cậu là hoàng phi của tớ mà.

-Thật không?

-Tất nhiên, ngay từ đầu tớ tiếp cận cô ta chỉ vì thấy cô ta có vẻ thú vị, tớ chỉ muốn đánh cá rằng mình sẽ làm cô ta phải động lòng. Và bây giờ điều đó đã xảy ra, trò chơi kết thúc rồi.

Giọng cười khúc khích của Shinichi và Shiho vang lên như cứa vào trái tim cô gái trẻ nhưng vết thương không thể nào nguôi ngoai, Ran chạy đi, mặc cho những giọt nước mắt lã chã rơi.

"Ngay từ đầu đối với cậu tôi chỉ là 1 trò chơi sao? Ngay từ đầu tôi đã không là gì trong mắt cậu? Vậy tại sao cậu còn mang đế cho tôi hy vọng?...Đúng rồi, là tại tôi ngu ngốc, tự nghĩ là cậu có tình cảm với tôi, là tại tôi ngu ngốc tự tìm hy vọng cho mình, là tại tôi ngu ngốc, tôi ngu ngốc đã yêu cậu. Đáng lẽ ngay từ đầu tôi đã phải biết rõ, 1 hoàng tử không thể sánh đôi cùng 1 kẻ có giai cấp kém hơi mình và 1 ma cà rồng cùng 1 con người mãi mãi sẽ không có kết quả! Là tại tôi quá ngốc!"

Những ý nghĩ đó cứ hiện lên khiến Ran không ngừng chạy, chạy mãi, chạy mãi, cô mong ước mình có thể chạy, chạy đến khi không còn sức, chạy đến khi kiệt quệ để hình ảnh cậu thôi ám ảnh tâm trí cô. Những cái ôm ấm áp, những nụ hôn nóng nàn, tất cả...tất cả chỉ là giả dối, tất cả chỉ là 1 trò chơi của kẻ đầy quyền uy, tất cả vốn dĩ chưa từng tồn tại.


Ran cứ chạy mãi cho đến khi 1 hòn đá khiến cô ngã nhào nắm sóng soái trên mặt đất, chân tay đầy vết trầy xước và những vệt máu đỏ, cô không đứng dậy mà nắm yên ở đó để mặc nước mắt tuôn rơi. Cô khóc, khóc thật nhiều, đôi mắt đỏ hoe và dần khép lại. Cô đã ngất đi....Và điều cô mơ ước hiện giờ là không bao giờ tỉnh dậy nữa.






Tiếng bước chân đạp lên những chiếc lá vàng khô tạo nên âm thanh lao xao sáo rỗng, 1 bóng người đến bên cạnh Ran nhìn cô 1 cách buồn bã, cậu bế cô lên, hôn lên vầng trán cao, khẽ thì thầm.

-Xin lỗi...


---------End Flashback--------




Ran nắm chặt tay vào thành cửa, cô nhớ lại lúc cô được bế đi, hơi ấm cùng mùi hương của người con trai ấy vô cùng que thuộc nhưng cô không tài nào nhớ ra nổi và cũng trong khoảnh khắc ấy, cái tên ấy đột nhiên xuất hiện- Kudo Shinichi.

Ran xoa xoa vầng trán của mình khẽ cười.

-Không thể nào, hắn ta...không thể....

Kudo Shinichi...Cái tên ấy từ bây giờ có lẽ sẽ phải biến mất trong đầu cô mãi mãi...




"Cạch"

Cánh cửa bật mở, bà Eri bước vào, bà vẫn đẹp, vẫn quý phái như xưa. Nhìn nét buồn bã trên gương mặt cô con gái, bà khẽ nói.

-Ran, con lại nhớ đến hoàng tử nữa sao?

Câu nói ấy khiến cho Ran giật mình.

Nhớ ư? Không phải? Cô không nhớ mà là đang hận. Hận kẻ đã làm trái tim cô vỡ tan.

Quay nhìn bà Eri, cô mỉm cười.

-Không đâu mẹ, chỉ là con đang lo lắng cho Aoko và Kaito thôi, họ đã mất tích 3 ngày nay rồi.

Bà Eri lặng im không nói gì bởi bà biết cho dù bà có nói thêm nữa thì những thứ nhận được chỉ là 1 nụ cười gượng cùng những lời biện hộ qua loa.

Bà bước đến gần Ran, kéo cô ngôi xuống, đưa tay lấy những sợi tóc còn vương trên mặt cô.

-Đừng lo, họ sẽ không sao đâu!_Bà mỉm cười dịu dàng.

Ran nhìn bà Eri với 1 chút phân vân.

-Mẹ! Có thực sự người cứu con 3 hôm trước là bố không?

Bà Eri giật nảy mình, mồ hôi chảy ra, bà trả lời 1 cách lúng túng.

-À...À tất nhiên. H...Hôm đó bố con...vào rừng đi săn thì thấy con ngất ở đó nên đưa con về, con không tin thì đi hỏi bố ấy.

Ran hơi chau mày nhưng rồi cô thở dài và cười nhẹ.

-Vâng ạ!

Bà Eri nhìn cô cũng mỉm cười đáp lại.

Tiếng chim líu lo bay lượn trước căn phòng nhỏ, ánh sáng ấm áp tràn vào, sự vật đang đầy ắp sức sống.

Bà Eri đứng dậy bước ra khỏi phòng, và ngoảnh lại nhìn cô con gái của mình 1 lần nữa và dặn dò.

-Suýt nữa mẹ quên, bắt đầu từ hôm nay con không được rời khỏi lâu đài Công tước này trong phạm vi 200m.

-Tại sao ạ?_Ran ngạc nhiên.

-Vì dạo này xuất hiện nhiều tên khát máu nên mẹ sợ con sẽ xảy ra chuyện, con biết mà...con là...

Ran chạy đến ôm lấy mẹ của mình.

-Con biết rồi thưa mẹ!_Cô thì thầm.

-Ừ!_Bà Eri mỉm cười dịu dàng rồi đi ra.

Ran thở dài đưa 1 cái nhìn buồn bã ra phía bên ngoài, cảnh vật vô cùng tươi đẹp nhưng trong lòng cô lại là những đợt gió lạnh buốt. Dù sao thì bây giờ cô củng không muốn rời khỏi nhà, trong khoảng không yên tĩnh này có lẽ cô sẽ bình tâm hơn. Đột nhiên cô lại cảm thấy hối tiếc, nếu như ngày trước cô không 1 mình lén ra khỏi lâu đài Công tước thì cô sẽ không gặp Shinichi và cô...cũng sẽ không trở nên thảm thương như thế này.

--------------------------------



Căn phòng trở nên sáng sủa hơn khi những tia nắng lọt được vào trong từ những kẻ hở.

Kaito nhìn cô gái đang thiếp ngủ trên đùi của mình, ánh mắt cậu buồn bã ánh lên chút hối hận, cậu đã làm 1 điều vô cùng tệ hại, cậu đã hại 1 cô gái trong sáng vô tội như thế này trở nên vấy bẩn bởi loài Ma cà rồng khát máu như cậu. Kaito chạm nhẹ vào gương mặt xanh xao vì mất máu quá nhiều của Aoko, cậu thầm rủa chính bản thân mình.

-Ưh..._Aoko khẽ chau mày, cô đưa tay che đi những tia nắng nhỏ làm chói mắt mình.

-Cậu tỉnh rồi à, Aoko?_Kaito vui mừng.

Aoko mở mắt ra và cô ngay lập tức bật dậy khi nhận ra mình đang nằm trên đùi của Kaito, cô ngượng ngùng nói.

-Xin...Xin lỗi...tớ...

Bỗng Aoko cảm nhận 1 vòng tay ấm áp đang ôm chặt lấy mính.

-K...Kaito?_Aoko đỏ mặt.

Kaito cúi sát mặt vào vai Aoko, cậu khẽ nói.

-Mai quá, cậu không sao! Cậu đã ngủ suốt 3 ngày qua! Cậu làm tớ sợ quá!

-C...Cái gì? 3 ngày á?_Cô hốt hoảng. -Làm sao tớ...

-Là tại tớ?

-Sao cơ?

-Là do tớ đã hút máu của cậu, nếu không thì...

-Cậu...

Aoko ấp úng và cô bỗng nhớ lại thứ quan trọng mà mình đã quên mất, tên ác quỷ quỷ hung hãn tìm kiếm 1 Thiên thần, mùi máu tanh nồng nặc và....Kaito đã hút máu của cô.

Đẩy nhẹ Kaito ra, Aoko ngồi xuống bên cạnh cậu.

-Cậu...ổn chứ?_Kaito lên tiếng.

Aoko mỉm cười, khẽ gật đầu.

-Ưhm, chỉ là còn cảm thấy hơi mất sức chút thôi!

-Xin lỗi...Là tại tớ._Kaito cúi mặt.

-Không sao đâu mà!_Cô mỉm cười vỗ vào vai cậu.

Căn phòng chìm vào yên lặng khoảng 1 lúc, Aoko liếc Kaito với vẻ ngượng ngùng.

-Kaito à, việc cậu nói lúc đó, kết hôn...nghĩa là sao?

Kaito đứng dậy tiến đến phía những tia nắng mỏng manh len lỏi qua các khe nứt.

-Đây là 1 luật lệ nghiêm cấm của loài Ma cà rồng bọn tớ đó là không được phép hút máu loài người.

Aoko nhìn Kaito, vẻ mặt bất ngờ.

-Loài người? Chẳng lẽ cậu biết...

Kaito gật đầu.

-Đúng vậy, không chỉ cậu mà cả Ran nữa, cả 2 đều là con người đúng không?_Cậu cười nhẹ.

-Cậu...

-Việc bọn tớ bị cấm hút máu loài người là do khi bị hút máu, trong cơ thể của con người ấy sẽ bị nhiễm chất độc từ răng nanh của loài ma cà rồng và không bao lâu sau, người đó cũng sẽ biến thành ma cà rồng. Nhưng đó lại là 1 ma cà rồng khát máu, cho nên, muốn ngăn chặn việc đó xảy ra, người đó phải giết chết kẻ đã hút máu mình và uống cạn máu của hắn hoặc...kết hôn với kẻ đó để ngăn chặn sự bộc phát của chất độc.

-Ý cậu là..._Mặt Aoko hơi đỏ ửng.

Kaito nhìn cô, mỉm cười.

-Tớ biết cậu không thể giết chết tớ nên chỉ còn lại 1 cách...

Kaito quỳ xuống, đưa bàn tay ngang với tầm tay Aoko.

-Kết hôn với tớ nhé!

------------------------------------------

Phù..
Về Đầu Trang Go down
windy_august

windy_august

Nữ Leo
Tổng số bài gửi : 1251
Birthday : 11/08/1996
Age : 28
Đến từ : Ngân hà của chúng ta

[Long Fic sưu tầm] Vampire's Love - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long Fic sưu tầm] Vampire's Love   [Long Fic sưu tầm] Vampire's Love - Page 2 Empty18/5/2012, 12:30

Á, cháp mớiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii

Huynh có biết là muội mong nó đến thế nào không????????????

Cơ mà đây là...fic sưu tầm nên tks huynh nhá. Ss tác giả viết hay ghê cơ. Nhất là cái đoạn Kaito hiện hình là một Vampire hút máu Aoko[Long Fic sưu tầm] Vampire's Love - Page 2 1468157981 . Đọc thấy hay quá chẳng còn sợ tí nào ~~ cái tội một thời từng đọc VK[Long Fic sưu tầm] Vampire's Love - Page 2 1468157981 . Ss ấy miêu tả cũng rất tinh tế, chăm chút từng chi tiết [Long Fic sưu tầm] Vampire's Love - Page 2 1468157981

Couple Shin-Ran vẫn trắc trở nhở. Tự nhiên thấy thương Shin ghê gớm hơn là thương Ran.[Long Fic sưu tầm] Vampire's Love - Page 2 68248999

Thôi trước mắt cứ chờ xem Kaito với Aoko thoát sao đã để còn có vụ đám cưới.[Long Fic sưu tầm] Vampire's Love - Page 2 1368767124 [Long Fic sưu tầm] Vampire's Love - Page 2 1368767124 [Long Fic sưu tầm] Vampire's Love - Page 2 1368767124
Về Đầu Trang Go down
Gin_Enjeru

Gin_Enjeru

Nữ Sagittarius
Tổng số bài gửi : 53
Birthday : 06/12/1997
Age : 26

[Long Fic sưu tầm] Vampire's Love - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long Fic sưu tầm] Vampire's Love   [Long Fic sưu tầm] Vampire's Love - Page 2 Empty18/5/2012, 19:18

Lâu lâu ms vào, đọc liền một mạch từ trưa đến tối!!!!!! :crazy: Hay ghê cơ!!!!!!
Hồi hộp wa'! Nhanh có chap ms nha bạn viết và nhanh up lên nha bạn sưu tầm!!!!!
Thanks moringố!!!!!!!!!!!!! Yeah Flower
Post bài ms, cố lên, cố lên :cheer:
Về Đầu Trang Go down
angelbaby

angelbaby

Nữ Virgo
Tổng số bài gửi : 111
Birthday : 02/09/1996
Age : 28
Đến từ : thiên thần thì phải đến từ thiên đàng chứ đâu

[Long Fic sưu tầm] Vampire's Love - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long Fic sưu tầm] Vampire's Love   [Long Fic sưu tầm] Vampire's Love - Page 2 Empty19/5/2012, 10:31

Mình nghĩ nội dung của nó là hay nhưng mình cảm thấy sợ sợ sao ý , nhất là lúc đọc vào ban đêm vừa cảm thấy thú vị vừa cảm thấy run run. :and:
Mình nghĩ sao nói vậy à , đừng giận nghen , ke ke
Về Đầu Trang Go down
Gin_Enjeru

Gin_Enjeru

Nữ Sagittarius
Tổng số bài gửi : 53
Birthday : 06/12/1997
Age : 26

[Long Fic sưu tầm] Vampire's Love - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long Fic sưu tầm] Vampire's Love   [Long Fic sưu tầm] Vampire's Love - Page 2 Empty19/5/2012, 10:41

Hình như tác giả fic này bận ôn thi, đến tháng 7 mới post chap ms đk :((
Đúng oy`! K viết nữa để mình còn ôn thi nếu k, vô k nổi cấp 3 thì die =)
Về Đầu Trang Go down
akiatatakai

akiatatakai

Nữ Virgo
Tổng số bài gửi : 276
Birthday : 01/09/2001
Age : 23
Đến từ : Yên Bái

[Long Fic sưu tầm] Vampire's Love - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long Fic sưu tầm] Vampire's Love   [Long Fic sưu tầm] Vampire's Love - Page 2 Empty12/6/2012, 21:21

chán. t/g đang ôn thi, hứa hen thành viên kênh sinh viên tháng 7 ra.

hic, mik` mỏi cổ, phải công nhậ đọc rùi, đọc lại vẫn thấy hay^^

huynh post típ nha
Về Đầu Trang Go down
http://akiatatakaiblog.wordpress.com
NightBaroness

NightBaroness

Nữ Leo
Tổng số bài gửi : 86
Birthday : 25/07/1996
Age : 28
Đến từ : Việt Nam

[Long Fic sưu tầm] Vampire's Love - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long Fic sưu tầm] Vampire's Love   [Long Fic sưu tầm] Vampire's Love - Page 2 Empty13/6/2012, 04:18

Em đọc bài này bên MCF rùi
Fic này phải nói là quá hay lun
Mà hình như tên anh bên đấy là Gió vô tình thì phải
Về Đầu Trang Go down
Milky

Milky

Nam Tổng số bài gửi : 1125
Đến từ : Tiểu bang Im re, Đại bang Trịch vía, CFC ~

[Long Fic sưu tầm] Vampire's Love - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long Fic sưu tầm] Vampire's Love   [Long Fic sưu tầm] Vampire's Love - Page 2 Empty15/2/2013, 10:17

Chap 22: Starting



Những con gió lạnh thổi qua cuốn theo chiếc lá khô xoay vần trong không ttrung, những hạt tuyết trắng nhẹ đáp xuống mặt đất báo hiệu sự bắt đầu của mùa đông lạnh giá.

Tuyết rơi, lạnh buốt, nhuộm trắng không gian.
Tuyết, màu trắng thuần khiết nhưng đau buồn.

Gió thổi, tuyết bay, xen qua khung cửa nhỏ trong nhà giam của tên Lãnh chúa tàn ác, 1 vài hạt tuyết lọt qua bay đầy phòng, không gian tù túng nồng tanh mùi máu phút chốc trở nên đẹp đẽ bởi vẻ đẹp mà tuyết mang đến.
1 khung cảnh mà bất cứ ai cũng ao ước, 1 lời cầu hôn lãng mạn trong 1 không nhuộm màu tuyết.

Aoko ngập ngừng, gương mặt đỏ ửng lên vì đây là lần đầu tiên cô nhận được sự cầu hôn như thế này.
Kaito vẫn như thế, giữ nụ cười nửa miệng tuyệt đẹp trên môi, lời cầu hôn là 1 sự ép buộc nhưng không hiểu vì sao nó không khiến cho cậu cảm thấy khó chịu.

Không gian yên tĩnh hòa cùng tiếng gió và màu trắng ngập trời, ta còn có thể nghe thấy tiếng đập đều đều của 2 trái tim mới lớn.

-Xem ra các ngươi có vẻ vui quá nhỉ?

Giọng tên Lãnh chúa vang lên kèm theo tiếng mở cửa khô khốc, hắn bước vào, mỉm cười, 1 nụ cười lạnh lẽo và tàn ác, trong nụ cười đó dường như chứa đựng cả những nỗi niềm của hắn.

Kaito đứng phắt dậy đưa tay đẩy Aoko ra phía sau mình.

-Ngươi muốn gì nữa đây?

Hắn vẫn cười, chua xót và ai oán, hắn cúi mặt xuống để mái tóc vàng che đi 1 phần nào đó thứ cảm xúc đang hiện hữu trên mặt hắn.

-Ngươi có biết, thứ ta căm ghét nhất là tình yêu không? 1 thứ tình cảm nhảm nhí với những lời hứa mãi mãi bên nhau nhưng cuối cùng vẫn chỉ nhận lại là sự phản bội. Ta ghét! Ta căm ghét nó!

Hắn siết chặt tay, nghiến răng ken két, có lẽ khung cảnh lãng mạn vừa rồi đã gợi đến cho hắn những ký ức xa xăm tràn đầy hạnh phúc mà hắn đã từng trải qua, từng chìm đắm trong giấc mộng bên nhau vĩnh hằng, từng 1 thời in sâu trong tâm trí hắn và cũng từng làm trái tim hắn quặng đau.

Hắn căm hận nó, căm hận thứ được gọi là tình yêu bởi cô gái mà hắn từng yêu say đắm đã phản bội hắn và khiến hắn trở thành như thế này. Cho nên, kể từ giây phút mất đi người con gái mình yêu, hắn đã thề, hắn thề rằng hắn sẽ khiến cho tất cả mọi người đều phải chịu đựng nỗi đau khổ như hắn và nhất là cô gái mà hắn từng yêu.

Aoko nhìn hắn, cô chợt hiểu ra tên Lãnh chúa này không phải là 1 kẻ vô tình, hắn trở nên độc ác, tàn nhẫn như thế này chỉ là do hắn đã từng mất đi tình yêu và vết thương ấy quá lớn kèm theo nỗi căm hận đã biến hắn thành 1 tên ác quỷ lãnh khốc, tàn ác.

-Có phải...ông đã bị người mình yêu phản bội không?_Aoko lên tiếng.

Gin giật mình, hắn ngẩng đầu lên nhìn cô, dù biết là không phải nhưng gương mặt của Aoko lại gợi lên trong tâm trí của bóng hình của người con gái năm nào, nụ cười thuần khiết và đôi mắt tím long lanh ngây thơ. Bóng dáng ai đó đã từng làm hắn hạnh phúc nhưng giờ đây chỉ mang đến cho hắn sự oán ghét và căm thù.

-Gin! Ta không biết chuyện gì đã xảy ra với ngươi nhưng dù gì đi nữa bán rẻ linh hồn cho ác quỷ cũng là ngu ngốc nhất. Cô gái mà ngươi nói không có lỗi gì cả, tất cả chỉ là do tham vọng và sự khao khát chiếm hữu của mi thôi_Kaito nói.


Siết chặt tay hơn nữa, hắn hét lên.

-Im đi, ngươi thì biết gì mà nói, ta làm tất cả, tất cả chỉ vì muốn cô ta được hạnh phúc không bị ràng buộc bởi những thứ gọi là quy luật, ta đã cố gắng để đưa cô ta lên ngôi vị tối cao dù cho có phải từ bỏ địa vị của chính mình hoặc phản lại cả Thế Giới. Thế mà cuối cùng cô ta lại rời bỏ ta và đến bên cạnh kẻ khác để nhận lại là cái chết thảm khốc. Ta không có lỗi gì cả. Tất cả lỗi đều do cô ta. Phải, ta ngu ngốc, ta ngu ngốc vì đã yêu cô ta.


-Ngươi....Ngươi thật là 1 kẻ điên rồ!_Kaito nghiến răng nhìn kẻ trước mặt mình 1 cách căm phẫn xen lẫn chút hối tiếc cho hắn.


Aoko kéo nhẹ tay áo và nép dần ra phía sau Kaito, Gin bây giờ là 1 kẻ vô cùng đáng sợ, có lẽ bản tính hắn không như vậy nhưng chính vì yêu đã biến hắn thành 1 kẻ tàn ác và lạnh lùng. Đúng như người ta nói tình yêu có thể là 1 viên kẹo ngọt ngào nhưng cũng có thể là liều thuốc độc chết người.


Hành động đó của Aoko như làm Gin chú ý đến, 1 ý nghĩ xoẹt ngang qua đầu hắn, hắn chợt cười- nụ cười lạnh tanh của ác thần. Tiến tới phía 2 con mồi trước mặt mình, hắn bất ngờ nắm lấy Aoko và kéo ngược về phía mình.


-Gin, ngươi muốn làm gì?_Kaito hét lên và lao tới nhưng không kịp giữ Aoko lại thì những sợi dây xích đã trói chặt cậu vào vách tường.


Aoko bất ngờ vì lực kéo, đến khi cô định hồn lại thì thấy mình đã nằm gọn trong tay tên lãnh chúa đáng sợ kia.


-Ngươi muốn gì? Thả ta ra!_Aoko vùng vẫy nhưng sức lực của cô thì thấm vào đâu so với hắn.


Đáp lại cô gái tội nghiệp kia chỉ là 1 ánh mắt vô hồn, tàn nhẫn đến ghê người.



-Thật ra ngươi...


"Bốp"



Aoko chưa nói hết lời thì 1 sức mạnh nào đó đã đập vào cổ cô khiến cô ngất lịm đi.


-Aoko!!_Kaito gọi to, cậu nhìn Gin bắng 1 vẻ mặt giận dữ. -Nếu ngươi động vào cô ấy ta sẽ không tha cho ngươi đâu!



-Hừm_Hắn lại cười. -Ngươi có thể làm gì ta nào? 1 hoàng tử bị bỏ rơi như ngươi thì không thể làm nên tích sự gì đâu!


-Gì cơ?


Hắn nhìn cậu, 1 cái nhìn khinh bỉ.


-Ngươi không biết cũng phải, ngay từ khi sinh ra ngươi đã mang dòng máu người kế vị chính thống của hoàng tộc bởi ngươi là đại hoàng tử nhưng chỉ vì ngươi là 1 ma cà rồng bình thường mà Yusaku đã quyết định vứt bỏ ngươi mà chọn lấy Kudo Shinichi. Ngươi cam tâm sao?


2 bên tai Kaito ù, cậu vô cùng ngạc nhiên trước những gì mình nghe được, đại hoàng tử ư? Đó là gì chứ?


-Hình như ngươi đang ngạc nhiên lắm hả? Ngươi không tin ta sao?



-Ngươi im đi, đừng nói những điều nhảm nhí như thế! Ngươi nghĩ nó có thể lừa được ta sao? Đại hoàng tử gì chứ, vương quốc này chỉ có duy nhất hoàng tử là Kudo Shinichi thôi.



Hắn vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi và bế xốc Aoko lên.


-Ngươi tự nghĩ lại xem, lẽ nào con trai của 1 bá tước lại có đầy đủ những phép thuật của hoàng gia chứ?
Ngươi chính là anh trai của Kudo Shinichi, con trai trưởng của hoàng tộc Kudo


-...! Ngươi...



-Ngươi hãy tự suy nghĩ lại xem những điều mà ta nói. Với lại...ta muốn nhắc nhở ngươi, nếu để cô gái này bị tên Ma cà rồng khác hút máu thì...


Câu nói đó của Gin như làm tim Kaito muốn vọt ra khỏi lồng ngực, ý nghĩ đang hiện hữu trong đầu cậu khiến cậu sợ phát khiếp, cố sức vùng vẫy khỏi những sợi xích sắt, cậu hét lên.


-Không được, thả cô ấy ra, Gin!!


-Hãy từ từ tận hưởng cái cảm giác đau đớn khi vừa là 1 đứa trẻ bị bỏ rơi và vừa mất đi người mà mình yêu đi!! Hahaha...


Hắn bước ra khỏi căn phòng đó, tiếng cười của hắn vẫn văng vẳng vang lên như thỏa thê trước sự đau khổ của người con trai đang bị giam lỏng trong ngục tối ấy, hắn đang nghĩ đến tâm trạng của cậu bây giờ, rồi chính cậu cũng sẽ phải chịu đau khổ như hắn vì mất đi người mình yêu. Nhưng khác hắn, cậu sẽ phải trơ mắt nhìn người con gái mà cậu yêu chịu sự dày vò đau đớn để rồi nhận lấy cái chết nhục nhã và thảm hại nhất.
----------------------------------------------


















Ran ngồi dậy xoa xoa vài cái nhẹ lên đầu, dù đã ngủ suốt cả 1 ngày nhưng hình như nó chẳng thấm vào đây so với cái cảm giác mệt mỏi mà cô đang chịu đựng.


Bây giờ trời cũng đã khuya lắm rồi, mặt trăng bị mây che kín chỉ còn thấy được vài tia sáng nhợt nhạt sau những làn mây mờ ảo. Sao cũng chỉ còn vài ngôi nhỏ nhắn lập lòe rồi cũng tắt hẳn. Bầu trời không có dấu hiệu sẽ mưa nhưng sao nó lại âm u và mờ mịt thế này.


Vươn vai, hít 1 hơi dài để cái không khí lạnh đi vào cơ thể, Ran bước ra khỏi phòng, cái ý nghĩ đi dạo giữa đêm khuya thế này cũng rất thú vị.


Bước xuống cầu thang, Ran đến phòng của ông bà Mori để xin phép, cô đang định gõ cửa thì giọng nói của họ đã vọng ra.


-Hình như hoàng tử đã lên đường rồi đúng không? Cùng pháp sư Shiho?_Bà Eri khẽ nói.


-Ta nghe nói là vậy, ta cảm thấy lo quá, nơi họ đang đến vô cùng nguy hiểm!


Tuy không nhìn thấy trực tiếp nhưng Ran vẫn nghe thấy tiếng thở dài của bố mình.


-Em nghĩ họ sẽ không sao đâu vì hoàng tử có 1 sức mạnh vô cùng to lớn còn Shiho thì có đủ quyền phép để vượt qua mọi nguy hiểm!!


"Shinichi và Shiho, họ đi đâu thế? Nguy hiểm gì cơ?"


-Ta chỉ sợ nơi mà họ phải vượt qua để đến được Lãnh địa bóng tối thôi!


-Ý anh là rừng Sương Ảnh?


"Rừng Sương ảnh? Đó là gì? Còn Lãnh địa bóng đêm nữa"



-Đúng vậy, rừng Sương Ảnh nằm bên phía bên kia đồi là nơi bất kì ai cũng khó mà vượt qua bởi muốn vượt qua nó thì phải tự chiến đấu với nỗi đau của bản thân mình mà hoàng tử hiện giờ thì...Ta nghĩ việc vượt qua đó còn khó huống hồ để cứu Kaito và Aoko!


"Kaito và Aoko làm sao chứ?"_Ran xiết chặt tay vào cánh cửa để giữ lấy bình tĩnh.



Tiếng bước chân vang lên đều đều trong căn phòng, bà Eri trấn an chồng mình.


-Em nghĩ...không sao đâu...


-Ta cũng nghĩ vậy nếu như là trước kia, bởi lẽ hoàng tử đã từ bỏ tình yêu để hoàn thành sứ mệnh của mình và đó cũng là nỗi đau lớn nhất của người, không khéo...người sẽ...



-Nếu để Ran ở bên cạnh hoàng tử thì có lẽ người sẽ vượt qua được!


"Rầm"


Tiếng đập bàn vang lên khiến Ran giật mình, ông Mori nói to.


-Đừng nghĩ điên rồ như vậy, hoàng tử làm tất cả chỉ để bảo vệ sự an toàn cho con bé, người không hề muốn vì người mà con bé phải bị nguy hiểm, nàng không được nói với nó điều gì biết chưa?


-Vâ...Vâng...


Gió thổi khẽ qua, tai Ran ù đi và chỉ nghe thấy tiếng gió, Shinichi, Shinichi mà cô yêu quý chẳng lẽ vì muốn bảo vệ cô nên mới đối xử với cô như vậy. Nhưng vì bất cứ lí do gì thì điều đó cũng thật ngu ngốc. Tại sao cậu lại phải bảo vệ cô? Thật ra chuyện gì đã xảy ra với Kaito và Aoko? Tại sao không ai cho cô biết chuyện gì đang xảy ra? Tất cả câu hỏi hiện lên và cứ quay xung quanh đầu Ran. Có lẽ cô phải đi tìm câu trả lời, cô muốn chính miệng cậu phải giải thích với cô và hơn nữa, cô muốn bảo vệ cậu khỏi sự nguy hiểm nơi rừng Sương ảnh.


Rời khỏi tòa lâu đài tráng lệ, bóng dáng nhỏ bé nhanh chóng bị màn đêm nuốt chửng. Bỏ mặc nỗi sợ hãi, cô chỉ biết chạy và chỉ chạy, hướng đến nơi có cậu, vùng đất mang tên Lãnh địa bóng tối.


--------------------------------------------------------
Về Đầu Trang Go down
Http://milkykunnie.blogspot.com
Milky

Milky

Nam Tổng số bài gửi : 1125
Đến từ : Tiểu bang Im re, Đại bang Trịch vía, CFC ~

[Long Fic sưu tầm] Vampire's Love - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long Fic sưu tầm] Vampire's Love   [Long Fic sưu tầm] Vampire's Love - Page 2 Empty15/2/2013, 10:19


Chap 23: Cận điểm

Part 1

Những sợi xích sắt từ từ nới lỏng, những vết máu chảy dài theo từng đường nét trên khuôn mặt Kaito rồi rơi tõm xuống nền nhà, cậu khụy xuống, thở hồng hộc, sức lực của cậu đã bỏ rơi cậu mất rồi. Đầu cậu đang sắp phát điên lên vì những gì mà tên Lãnh chúa kia nói, cậu mệt, cậu buồn ngủ, cậu rất muốn ngủ nhưng không phải là lúc này vì cô gái ấy đang ở trong tay hắn và nếu cậu bỏ cuộc thì không chỉ là cái chết mà là cô sẽ phải nhận lấy 1 cái hậu quả thảm khốc nhất. Bởi nếu 1 cô gái loài người đã từng bị hút máu nhưng lại bị 1 ma cà rồng khác hút máu nữa thì mỗi ngày cô gái ấy sẽ chịu sự dày vò vô cùng đau đớn vì 2 chất độc khác biệt đang hòa lẫn vào cùng 1 dòng máu và rồi thân thể sẽ nhanh chóng lở loét, thối rửa và nhận về cái chết đau đớn nhất.

Đứng dậy 1 cái mệt mỏi, Kaito nhìn xung quanh để tìm 1 lối thoát, và đôi mắt cậu dừng lại ở cánh cửa chính, ổ khóa bị lòng. Cậu tiến đến gần và chạm vào nó nhưng 1 sức mạnh vô hình đã cản cậu lại, những tia sáng xanh như những tia điện vô hình khiến cậu đau đớn tột cùng. Cắn nhẹ môi, cậu tự bảo chính bản thân mình rằng không được bỏ cuộc bởi nếu cậu bỏ cuộc, Aoko sẽ chết và cậu không muốn điều đó xảy ra. Rồi cậu thử lại, nhưng bao nhiêu lần vẫn vậy, ổ khóa tuy bị lỏng nhưng với sức mạnh này thì cậu khó mà ra được bên ngoài.

Ngồi phịch xuống nền đất vì kiệt sức, đôi mắt cậu trầm đi và lắng đọng thành 1 nỗi buồn vô tận.

-Mình là đại hoàng tử bị bỏ rơi ư? Nực cười!!

Không phải cậu chưa từng thắc mắc về việc tại sao mình lại có đủ tất cả loại phép thuật, cậu đã từng thắc mắc, thắc mắc rất nhiều lần là đằng khác nhưng mọi thắc mắc của cậu đều chỉ nhận về 1 câu trả lời duy nhất từ cha của mình: "Đó là vì năng khiếu của con hơn người!"

-"Năng khiếu" ư?_Trên môi cậu bất chợt nở 1 nụ cười.

Cậu nhận ra điều vô lí đó từ lâu rồi, bởi cho dù có năng khiếu đến đâu nhưng làm sao có thể có được phép thuật của hoàng tộc khi không có dòng máu di truyền chứ.

Bất chợt cậu lại nghĩ lí do mình bị bỏ rơi, theo luật của đất nước thì mỗi hoàng tộc chỉ có thể có 1 người kế thừa nhưng dì vậy người được chọn cũng nên là đại hoàng tử, vậy nếu là sự thật...lí dó cậu bị bỏ rơi...là gì?

1 ý nghĩ lóe lên trong đầu cậu: "Vô dụng"

"Liệu lí do mình bị bỏ rơi có phải là vô dụng?"

Cậu lại cười, cái cười đầy đau buồn.

-Có lẽ mình vô dụng thật, ngay cả 1 cô gái cũng không bảo vệ nổi...Hơn nữa, chính mình lại là người hút máu cô ấy...mình...

Trong sự dằn vặt với những câu hỏi không có lời giải đáp ấy, cậu bất chợt khép mắt lại, cậu muốn buông xuôi tất cả. Rồi bỗng đâu, từng mảng kí ức xưa cũ bỗng ùa về, 1 giọng nói dịu dàng, 1 nụ cười đáng yêu, 1 đôi mắt tím nhạt long lanh tuyệt đẹp, 1 cái tên mà đã bị cậu quên đi, tưởng như sẽ chìm vào.


---------Flashback---------

Tokyo 10 năm trước...

Bầu trời Tokyo trong xanh không 1 gợn mây, tiếng chim trong veo hòa cùng bầu không khí nhộn nhịp thường ngày. Những người qua đường nhanh chân đi đến với công việc của mình và hình như không ai để ý đến cậu bé với bộ trang phục kì lạ đang ngồi co ro ở chiếc tháp đồng hồ.

Người cậu bé run lên vì sợ hãi khi 1 mình ở 1 thế giới xa lạ, miệng cậu bé lẩm nhẩm.

-Bố ơi...con sợ quá...

Không những chỉ sợ hãi mà cậu bé còn hối lỗi, hối lỗi vì không nghe lời bố lén mò vào cấm địa của trưởng lão, chạm vào chiếc gương sau đó thành ra thế này.

Cậu bé úp mặt lên đầu gối và thút thít khóc.

Bỗng đâu từ xa, 1 bóng người nhỏ nhắn đến gần cậu. cậu bé ngước lên, trước mặt cậu là 1 cô bé đáng yêu với mái tóc đen ngắn ngang vai, đôi mắt màu tím nhạt cùng với 1 nụ cười vô cùng đáng yêu. Trên tay cô bé là 1 đóa hồng trắng tuyệt đẹp.

-Sao cậu lại khóc vậy?_Cô bé hỏi.

Cậu bé hơi sợ hãi vì người lạ đang nói chuyện với mình nên quay đi.

-Sao thế? Cậu sợ tớ à?

-...!

-Vậy chúng ta làm quen nhé!!_Nụ cười rạng rỡ trên môi cô bé như 1 liều thuốc giảm đi đáng kể nỗi sợ hãi trong cậu.

Nuốt nước bọt, cậu bé rụt rè trả lời.

-Tớ...bị...lạc...

Cô bé nghe xong, nhìn quanh, sau 1 lúc suy nghĩ gì đó, cô bé chợt hét lên.

-Ở ĐÂY CÓ AI LÀ NGƯỜI NHÀ CỦA CẬU BÉ NÀY KHÔNG Ạ?

Tiếng nói của cô bé khiến mọi người đang đi qua đường chợt dừng lại, họ nhìn vào 2 đứa trẻ 1 lúc rồi lại quay đi, có lẽ họ tưởng đây là 1 trò đừa của bọn trẻ.

Sau 1 lúc chờ đợi mà không thấy ai trả lời, cô bé quay lại nhìn cậu bé rồi mỉm cười buồn bã.

-Xem ra ở đây không có ai là người nhà cậu rồi!!

-..!_Cậu bé lại ngồi co chân lại, gương mặt lại trở nên ủ dột.

Nhìn cậu bé 1 lúc, cô bé bất chợt lại mỉm cười, cầm lấy tay cậu bé, cô bé nhét cành hoa hồng trắng của mình vào tay cậu.

-Đây là..._Cậu bé ngơ ngác.

-Hoa hồng trắng tượng trưng cho tình yêu, tình bạn, sự cao quý, thuần khiết và cả những điều may mắn. Tớ chắc với cậu rằng chỉ cần có nó thì cậu sẽ mau chóng tìm được bố mẹ thôi!!

Cậu bé nhìn cành hoa hồng, gương mặt bất chợt đó ửng lên.

-Từ nay chúng ta sẽ là bạn nhé!!_Vẫn nụ cười đó, cô bé chìa tay ra.

-À...ừ..._Cậu bé ấp úng.

-Vậy cậu tên gì?

-Tớ là...

-Này, Aoko!!_1 giọng nam từ phía sau cất lên, là 1 người đàn ông khoảng 30 tuổi.

Cô bé quay nhìn người đàn ông rồi nhìn vào cậu bé rồi bỗng nghĩ ra 1 ý gì đó, cô bé nheo mắt mỉm cười rồi nói với cậu bé.

-Cậu đợi tớ 1 chút nhé, tớ có cách giúp cậu về nhà rồi!!

Rồi cô bé tung tăng chạy đến bên người đàn ông với vẻ mặt hớn hở để lại cậu bé ngồi ngơ ngác với cành hoa hồng, trên môi cậu bé bỗng nở lên 1 nụ cười, cậu bé ngồi yên đó là chờ cô bé trở lại.

Bỗng đâu 1 con gió là thổi tới, phía sau cậu bé xuất hiện 1 luồng sáng hình ngôi sao 7 cánh rồi 1 bàn tay từ giữa luồng sáng ấy vươn ra, kéo cậu bé vào trong.

-Qu...Quốc vương?_Cậu bé ngạc nhiên nhìn người đang ở phía sau mình.

-Đi thôi, Kaito!!

...


---------End Flashback---------



"Này, Aoko"

"Aoko"

"Aoko"

Kaito giật mình và mở mắt ra.

-Aoko? Cô bé đó...

Suy nghĩ vừa loé lên trong đầu cậu khiến cậu bật dậy, tay cậu chạm phải sợi dây xích sắt.

-Đúng rồi ,cái này cũng do hắn tạo ra vậy thì có thể chạm vào ổ khóa!

Dường như nghĩ ra 1 điều gì đó, cậu cầm lấy sợi dây xích mặc cho những cảm giác ran rát vì bị hút cạn phép thuật nơi bàn tay, cậu quất mạnh vào ổ khóa.

-Không được, mình phải cứu cô ấy. Mình không phải là kẻ vô dụng...Aoko chờ tớ...Tớ sẽ cứu cậu...

Sau những cú đập liên hồi phát ra những tia lửa đỏ, ổ khóa đứt ra, buông lỏng sợi dây nhìn ra phía bên ngoài, Kaito dùng phép thuật khiến 2 tên canh gác ngủ say rồi chạy đi.

-Aoko...chờ tớ...tớ nhất định cứu cậu....

-------------------------------------------------------



Shinichi và Shiho đã đến được khu rừng Sương trắng, gió thổi lạnh buốt da thịt, khu rừng già hiện ra trước mắt với vẻ huyền bí đáng sợ, không thấy gì ngoài lớp sương dày đặc cùng bóng tối đang bao trùm lấy họ.

-Đi thôi, Shiho!_Shinichi nói.

Shiho nhìn sang cậu trai bên cạnh mình với vẻ ái ngại và lo lắng.

-Shin...Shinichi...

-Đừng lo cho tớ, đi thôi!!

Nói rồi cậu nhanh chóng lướt qua những hàng cây và lao thẳng vào khu rừng già trước mặt, bóng tối che kín lối, những bụi cỏ rậm rạp như cản bước chân họ, tiếng sói tru cùng tiếng lao xao của các động vật khác như thử thách trái tim của những kẻ gan dạ.

Nắm lấy tay áo của Shinichi, Shiho lần bước theo cậu, tuy đã có ánh lửa phép thuật dẫn đường nhưng hiện giờ vẫn không thấy sáng hơn chút nào.

Gió thổi qua, lửa tắt, tất cả chìm vào màn đêm tối om, sương mù bỗng ùa đến vây kín lấy họ, những cây cổ thụ như có chân, chúng cũng ngày 1 đến gần họ hơn.

-Shin...Shinichi!_Shiho níu chặt tay Shinichi hơn nữa.

-Đừng lo, Shiho, bình tĩnh.

"Shinichi"

1 giọng nói bỗng vang lên bên tai cậu.

-Ai đó?_Cậu hét lên và nhìn quanh.

"Shinichi"

Lại là tiếng nói đó, 1 âm thanh vô cùng quen thuộc.

-Ran?_Shinichi bỗng bật ra tên người con gái đó.

Trước mắt cậu, 1 ánh sáng nhạt nhòa, mù mờ, bóng dáng của cô gái ấy xuất hiện, mái tóc đen dài ngang lưng, đôi mắt tím buồn thăm thẳm cùng nụ cười thuần khiết nhưng đượm buồn trên môi.

-Đến đây...Shinichi!!

--------------------------------------
Về Đầu Trang Go down
Http://milkykunnie.blogspot.com
Milky

Milky

Nam Tổng số bài gửi : 1125
Đến từ : Tiểu bang Im re, Đại bang Trịch vía, CFC ~

[Long Fic sưu tầm] Vampire's Love - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long Fic sưu tầm] Vampire's Love   [Long Fic sưu tầm] Vampire's Love - Page 2 Empty15/2/2013, 10:22

Part 2




Gin bế Aoko trên tay, hắn vừa đi, vừa cười 1 cách thoả mãn, nhưng hắn chợt khựng lại khi nhìn vào gương mặt của cô gái đang ngủ, ánh mắt hắn trầm đi. Hắn lại cười, trong đầu hắn có lẽ đã có 1 suy tính khác, hắn rẻ sang hướng khác, đi ngược hướng với nơi mà hắn định đến là tù ngục, bỏ qua cái ý định đưa cô gái này làm món ăn cho lũ ma cà rồng đói khát ở dưới đó. Chợt, Aoko tỉnh dậy, cô vô cùng hoảng sợ khi thấy mình đang bị bế đi, hơn nữa kẻ mang cô đi lại là tên ác quỷ kinh tởm đó.

-Ngươi...thả ta ra!!_Aoko hét lên, cô vùng vẫy nhưng sức lực của cô chỉ như tiếng vo ve của ruồi muỗi đối với hắn.

-Im lặng!!_Gin nói, giọng lạnh tanh, đôi mắt vẫn hướng thẳng về phía trước.

-Ta nói thả ta ra!!_Aoko càng vùng vẫy hơn nữa.

Trên tay Gin bỗng xuất hiện những vệt sáng màu xanh sẫm, nó vây quanh Aoko và trong phút chốc sức lực cô đều biến mất.

-N...gươi..._Aoko cắn môi, dùng chút sức lực cuối cùng để lên tiếng.

-Nằm yên đó đi!_Hắn ra lệnh.

Bất chợt, Gin dừng lại ở 1 căn phòng vô cùng lộng lẫy, đôi mắt hắn dán chặt vào bức tượng trên cửa, ánh mắt của hắn trở nên đau đớn và buồn bã hơn bất kì ai. Aoko cũng khá bất ngờ với thứ mà hắn đang nhìn, phía trên cánh cửa là bức tượng của 1 cô gái thiên sứ với những vệt màu đó như là máu chảy dài dọc theo sống lưng, phía bên kia là 1 chiếc cánh cũng nhuốm máu, trong như nó đang bị cắt ra. Gương mặt của thiên sứ không thể hiện sự đau đớn mà là sự mãn nguyện, kì lạ hơn gương mặt cô ta trông giống hệt gương mặt cô và Ran. Chẳng lẽ đây là lí do hắn bắt cô mà không, có lẽ người hắn định bắt là Ran thì đúng hơn.

Sau 1 lúc trầm ngâm trước cánh cửa cuối cùng hắn cũng chịu mở cửa bước vào, bên trong là 1 điện thờ vô cùng trang hoàng và lộng lẫy, trong nó khác hẳn với cái vẻ u ám bên ngoài của lãnh địa này. Giữa điện là 1 chiếc giường nhỏ cho 1 người nằm, xung quanh là những đồ vật kì lạ. Tuy nhiên thứ đập vào mắt Aoko rõ nhất là 1 người phụ nữ với mái tóc vàng óng ả, trên người là 1 bộ y phục đen, trông bà ta thật quyến rũ với đôi máu màu xanh bạc lấp lánh, nụ cười nửa miệng trên môi- Vermouth nhưng ngay sau đó, cô kinh hoàng hơn khi nhận ra trên chiếc bàn gần đó là xác của 1 người con gái với làn da trắng muốt, gương mặt tái xanh, trên tay cô ta là 1 dòng màu đỏ thẫm đang chảy dài xuống 1 chiếc cốc thủy tinh nhỏ.

Gin quăng Aoko xuống chiếc giường màu trắng đặt ở giữa phòng 1 cách thô bạo.

-Thật ra...ngu...ngươi muốn gì?_Aoko hỏi.

Vẻmouth đặt cốc máu trên tay xuống, ngồi chéo chân trên 1 chiếc bàn gần đó, giọng bà ta chán nản.

-Gin! Ngài đã phá hỏng buổi tế thần của tôi đấy!!_1 nụ cười nở trên môi bà ta, đẹp nhưng đáng sợ.

-Thì sao?

Ánh mắt của bà ta chuyển sang hướng cô gái đáng thương kia, 1 ánh mất quyến rũ, những người đàn ông bình thường mà nhìn vào mắt bà ta thì chắc chắn sẽ bị mê hoặc ngay bởi bà ta chính là 1 trong những bậc phù thủy bậc nhất của Lãnh địa bóng tối này, ngang tầm với phù thủy Elena, tuy nhiên, thứ bà ta sở hữu là ma thuật của bóng tối chứ không phải là 1 thứ phép thuật linh thiêng cứu giúp đất nước này. Bỗng trên môi Vermouth lại nở 1 nụ cười- 1 nụ cười khiêu khích.

-Sao ngài lại đưa con bé này đến đây? Chẳng phải đã làm rõ là nhầm người sao? Tôi tưởng ngài sẽ ban nó cho bọn tù nhân khát máu dưới hầm để hành hạ nó chứ. Tôi còn định xem cảnh nó quằng quại trước lúc chết khi bị 1 ma cà rồng khác hút máu.

Gin chợt cười.

-Như vậy không được vui lắm đâu, ta còn muốn nó nhận 1 trừng phạt lớn hơn.

-Vậy ngài mang nó đến đây làm gì?_Vermouth đứng dậy tiến gần đến Aoko. -Hay ngài định ban nó làm vật tế thần tiếp theo cho tôi?

Vermouth đưa tay nâng cằm của Aoko lên với vẻ thích thú khi thấy cô đang run vì sợ hãi.

Gin đẩy tay Vermouth ra.

-Ta không định như thế đâu!

-Vậy thì ngài muốn gì?

-Hãy dùng đến thứ ma thuật của người và...biến con bé thành nô lệ của ta.



...

----------------------------------------





Kaito chạy theo con đường nhỏ trong lâu đài, con đường ấy thường ít người qua lại và cũng không được tuần tra nhiều bởi vì nó nằm bọc qua 1 khu vườn nhỏ- nơi chôn cất tử thi của những kẻ xấu số bị hút cạn máu, bọn tay sai thường không chú ý hoặc nói đúng hơn là không muốn đặt chân đến nơi này bởi trông nó vô cùng kinh tởm với núi tử thi đang dần thối rửa và bốc lên những mùi hôi kinh khủng.

Chạy nhanh qua con đường với những bụi cây rậm rạp và đống xác người chất cao như núi đó, Kaito khó chịu đến phát nôn mấy lần, cho dù có bịt chặt mũi như thế nào thì cái mùi hôi thối đó vẫn xộc thẳng vào các giác quan của cậu. Nhắm mắt thật chặt, cậu cứ chạy đến phía trước nhưng cũng phái tránh gây ra tiếng động. Chạy đến phía lối ra, cậu nép sát mình 1 gốc cây gần đó, cố nén hơi thở của mình, chờ đợi 1 điều gì đó.


"Lộp bộp"

Tiếng đế giày chạm vào mặt đất của 1 kẻ nào đó vang lên, âm thanh đó ngày 1 rõ hơn, chứng tỏ kẻ đó đang tiến rất gần đến chỗ Kaito. 1 bóng người dần hiện rõ, nhanh như gió, Kaito vòng tay qua kẹp chặt cổ của tên đó rồi lôi ra phía sau gốc cây- hắn là 1 tên tay sai.

-N...Ngươi là ai?_Tên tay sai cố lên trong tình trạng nghẹt thở.

-Nói cho ta biết Lãnh chúa đang ở đâu?

-K...Không...bi...biết...

Kaito siết chặt tay hơn nữa khiến mặt của tên đó sắp chuyển sang màu tím tái, 1 ánh sáng màu xanh nhạt xuất hiện trên tay cậu rồi dần dần biến mất để lộ ra 1 thanh kiếm nhỏ có cán màu bạc với những viên hồng ngọc đỏ đính trên đó. Kaito kề sát thanh kiếm đó lên cổ của tên tay sai.

-Nếu ngươi không muốn chết thì nói mau!_Cậu ra lệnh.

Tên đó nuốt nước bọt, gương mặt hiện rõ sự sợ hãi, trong tình trạng này thì dĩ nhiên hắn sẽ bảo toàn tính mạng của mình trước, môi hắn run run.

-Lúc này t...tôi thấy ngài ấy ở phía tù ngục nhưng rồi ngài ấy lại....lại quay sang hướng khác.

-Là nơi nào? Nói mau!


-Đ...điện thờ!!

-Điện thờ ở đâu?

-Đ...đi thẳng, rẽ trái sẽ thấy chính điện ngay, cửa lớn...có hình của...1 thiên thần bị chặt mất đôi cánh...

"Bốp"

Kaito dùng cán của thanh kiếm đập thẳng vào đầu của tên tay sai 1 cú như trời giáng khiến hắn bất tỉnh, cậu nhanh chóng thay đổi quần áo với hắn rồi giấu hắn vào chung với đống tử thi kia, bỗng 1 ánh sáng lóe lên, 1 tấm thẻ bạc rơi xuống, không biết nó là gì nhưng cậu cũng nhặt lên rồi chạy đi thật nhanh. Nhưng trong đầu cậu vẫn không ngừng hiện lên rất nhiều suy nghĩ.

-Không phải hắn muốn đưa Aoko làm con mồi cho những ma cà rồng khát sao? Tại sao lại đưa cô ấy đến điện thờ, nơi đó...


Dường như câu hỏi đã có lời giải đáp và nó khiến cho cậu phải tăng tốc hơn mà đi về phía trước.


-Không thể được, không thể như thế được, chuyện đó không thể, Aoko....đợi tớ....


----------------------------------------------




-Gì cơ?_Vermouth ngạc nhiên kèm theo đó là sự bất ngờ không kém của Aoko.


Gin chỉ cười nhạt không nói gì, hắn cũng ngồi xuống chiếc giường mà Aoko đang nằm và nhìn chằm chằm vào gương mặt cô.


-Rồi cô sẽ trở thành người của ta!_Hắn nói đưa tay vuốt nhẹ những lọn tóc mềm của cô gái trước mặt mình.


Dùng chút sức lực cuối cùng, Aoko đẩy mạnh tay hắn ra khỏi mái tóc mình.


-Ngươi đừng có nằm mơ nữa!!_Cô nói to.


Gin không nói gì, chỉ cười và đứng lên, hắn ta nhìn Vermouth bằng ánh mắt sắc lạnh.


-Mau thực hiện đi!!_Hắn ra lệnh.


Vermouth trầm ngâm 1 lúc, nhìn Gin, đôi mắt màu xang bạc thoảng qua 1 nỗi buồn rồi nhanh chóng tan đi, bà ta thở dài.


-Có phải...vì gương mặt đó không?_Vermouth nói.


Gin không nói gì, đưa cốc máu lúc nãy lên môi mình, nhấm nháp vài ngụm rồi tiếp.


-Cô không cần biết nhiều thế, mau làm đi!!


Vermouth im lặng, vẻ quyến rũ tự tin ngày nào biến mất chỉ còn thoáng hiện những nổi buồn và sự lo lắng trên khuôn mặt xinh đẹp kia, hơn ai hết, bà ta hiểu rõ mọi chuyện và đặc biệt là hiểu rõ Gin. Tất cả mọi chuyện diễn ra hiện tại chỉ là sự tiếp diễn bi kịch của câu chuyện quá khứ chưa được kết thúc và có lẽ nào bi kịch đó lại tái hiện tại đây?


Thở dài, Vermouth vạch 1 đường trên cổ tay của minh, máu chảy thành dòng hòa lẫn vào dòng nước được chứa sẵn trong 1 cái chén nhỏ, sau khi đã hòa hợp với nhau, thứ chất lỏng trong chén chuyển thành màu xanh đậm. Vermouth nâng nó lên đặt tên 1 chiếc kệ cao rồi lấy 1 thanh kiếm nhỏ nhúng vào đó, miệng đọc lầm rầm vài câu thần chú. Khói trắng từ trong chén bốc lên, tỏa ra 1 mùi hương khó chịu và điều đó khiến Aoko càng sợ hãi hơn, trong lúc này, không hiểu tại sao trong đầu cô chỉ toàn hình ảnh về Kaito và cô ước sẽ được gặp lại cậu lúc này.




-----------------------------------




Kaito kéo chiếc mũ xuống thật thấp để che khuôn mặt của mình lại, cậu bước nhanh, chỉ còn 1 đoạn nữa là tới điện thờ nhưng có 1 điều khó khăn là nơi đây được canh giữ vô cùng cẩn mật, khó mà cứu được Aoko ra ngoài.




-Ngươi đến đây làm gì?_1 tên lình bỗng đến trước mặt Kaito và nói to.


Kaito kéo chiếc mũ xuống thấp hơn nữa.


-Tôi...Tôi được lệnh đến đây!!


Tên kia nhìn Kaito với ánh mắt nghi ngờ 1 lúc rồi bỗng hắn nhìn thấy 1 tấm thẻ bạc giắt trên áo cậu và ngay lập tức thái độ của hắn thay đổi 180 độ. Hắn cúi đầu.


-Xin lỗi thượng cấp ạ!! Tôi không đế ý đến được


-Gì cơ?


-Mời ngài qua!!


-À...ừ!!


Kaito chạy nhanh qua, cậu thở dài và nghĩ mình thật may mắn, cũng may cậu đã nhặt tấm thẻ ấy lên mới có cơ hội qua được dễ dàng như thế này, nếu không thì rắc rối to. Chạy qua khỏi nơi có đám lính canh, cậu đến trước cửa điện thờ và nép sát mình vào thành cửa, cố gắng hé cánh cửa ra mà không gây tiếng động.


Đập vào mắt cậu là hình ảnh Vermouth vẫn đang làm phép với chất lỏng màu xanh đó còn Aoko thì nằm trên giường, gương mặt xanh xao và kiệt sức. Và đó đã cho cậu hiểu tất cả mọi chuyện sắp xảy ra, bọn chúng muốn biến Aoko thành 1 ma cà rồng khát máu và trở thành nô lệ của bọn chúng.


Làn khói trắng biến mất và đó cũng là lúc Vermouth đã thực hiện xong phép thuật của mình, bà ta cầm lấy chén nước đó và tiến gần đến Aoko, thật gần...


"Xoẹt"

Từ cánh cửa, 1 luồng sáng tỏa ra khiến cho Gin và Vermouth chói mắt rồi cũng từ đó 1 làn khói xám phụt ra, che mờ tất cả. Kaito chạy đến đỡ lấy Aoko rồi chạy thật nhanh ra phía cửa.


-Đứng lại đó!_Giọng Gin vang lên đầy tức giận.


1 ánh sáng chợt lóe lên và làn khói xám phút chốc biến đâu mất, cánh cửa cũng bị khóa chặt.


Kaito nhìn về phía Gin với vẻ bất ngờ.


-Ngươi nghĩ chỉ với mớ phép thuật cỏn con đó mà có thể che mắt bọn ta sao? Ngươi thật ngu ngốc khi khinh thường bọn ta như thế!!_Gin cười đặc thắng và tiến dần về phía 2 người họ.


Kaito ôm chặt lấy Aoko và dần lùi về phía sau nhưng trời không thương người, phía sau họ là 1 chiếc cửa sổ và chiếc cửa sổ này cách mặt đất đến chục m là ít.


-Sao hả? Sao không lùi tiếp đi!!_Gin cười lớn hơn và tiếp tục tiến đến.


Vermouth cũng tiến đến.


-Thả con bé ấy ra và ngươi sẽ có đường sống!_Bà ta lạnh lùng nói.


-Ngươi đừng có nằm mơ!_Kaito hét lên.


Bỗng 1 bàn tay nắm chắc lấy tay cậu, Aoko từ từ ngước mặt lên, giọng thều thào.


-Kaito, bỏ...t...tớ lại...c..cậu...chạy đi!!


Kaito ôm chặt Aoko hơn nữa.


-Không được, tớ không thể bỏ cậu lại, tớ đã tìm cậu lâu như thế rồi làm sao có thể bỏ cậu ngay lúc này.


-S...Sao cơ?_Aoko bất ngờ.


-Thôi đi!_Gin hét lên. -Đừng có mà đứng đây nói nhảm! Cả ngươi cũng không còn đường thoát thì còn lo cho người khác làm gì? Giờ nếu muốn cứu cô ta thì ngươi chỉ còn cách nhảy xuống dưới nhưng nếu vậy thì cả ngươi cũng không thể sống nổi trừ khi ngươi có cánh.


Rồi hắn cười to như chiến thắng đã nằm trong tay hắn vậy.


Điều hắn nói khiến 1 ý nghĩ lóe lên trong đầu Kaito và cậu quyết định thử 1 lần. Không chỉ để cứu Aoko mà còn để chứng minh 1 điều.


Gin tiến gần hơn, vòng sáng xanh bắt đầu lập lòe trên tay hắn.


-Thả cô ta ra_Hắn nói.


-Không bao giờ!!


Kaito nói, 1 nụ cười nửa miệng thóa hiện ra rồi bóng dáng 2 người họ từ cửa sổ rơi dần xuống cùng lúc đó 1 làn khói trắng hiện ra và 1 vệt máu đỏ để lại trên cửa sổ.


Gin ngạc nhiên hướng mắt ra phía cửa số nhưng thứ hắn thấy được không phải là xác của 2 con người lúc nãy mà là 1 đôi cánh đen đang dang rộng khuất lấp vào giữa nền trời đen thăm thẳm và tới lúc này hắn mới hiểu ra chính hắn đã gợi cho cậu con đường sống trong cõi chết.


-Chết tiệt!!_Gin đập mạnh tay vào thành cửa.


Từ phía sau, Vermouth bước lên, mỉm cười đắc thắng.


-Đừng lo Gin. chúng ta chưa thua đâu!!


Gin bất ngờ và nhìn Vermouth với vẻ nghi ngờ nhưng sau khi nhìn thứ chất lỏng màu xanh đậm trong chén giảm đi thì hắn đã hiểu ra tất cả.


-Không biết là kẻ nào nhưng chắc chắn 1 trong 2 bọn chúng đã dính phải thứ thuốc độc này và nếu không có thuốc giải thì trong vòng 3 ngày kẻ đó chắc chắn sẽ đến chỗ chúng ta!_Vermouth nói và mỉm cười.


Cùng đó, 1 tràng cười cũng bắt đầu vang lên từ Gin bởi hắn chưa thua mà đúng hơn, có thể chính hắn mới là kẻ thắng.
.
.
.
.
.
.
--------------------------------------------------
Về Đầu Trang Go down
Http://milkykunnie.blogspot.com
Milky

Milky

Nam Tổng số bài gửi : 1125
Đến từ : Tiểu bang Im re, Đại bang Trịch vía, CFC ~

[Long Fic sưu tầm] Vampire's Love - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long Fic sưu tầm] Vampire's Love   [Long Fic sưu tầm] Vampire's Love - Page 2 Empty15/2/2013, 10:26

Chap 24:Khu rừng Shiorikiri

Sau buổi trò chuyện với chồng mình là công tước Mori, bà Eri đến phòng Ran, mục đích là để xem đứa con gái của bà có được ngon giấc không, nhưng bên trong căn phòng không có sự có mặt của Ran và 1 linh cảm bất an chợt ào đến. Bà xuống lầu và tìm khắp nơi trong khuôn viên của lâu đài nhưng vẫn không thấy Ran đâu.

-Rei!!_Bà Eri gọi.

Từ trong lâu đài, cô hầu gái Rei bước ra 1 cách nhanh chóng với vẻ kính cẩn.

-Thưa phu nhân, có chuyện gì ạ?

-Cô có thấy tiểu thư đâu không?

-Dạ, lúc nãy con thấy tiểu thư đứng bên ngoài phòng của công tước và phu nhân 1 lúc thì chạy đi, con cứ tưởng tiểu thư ra ngoài vườn, vậy...

Khoảng dừng của cô hầu gái càng làm sự lo lắng trong bà Eri tăng lên gấp bội, nhìn theo hướng của cánh cổng phủ 1 màn đêm đen kịt, bà bất chợt bật khóc, phải chăng bà đang lo lắng cho đứa con gái mình yêu thương hay lo cho 1 điều gì đó khủng khiếp hơn sắp xảy ra? Khi 3 con người đó cùng đối mặt nhau thì liệu...quá khứ có mãi được ngủ yên hay sẽ tỉnh giấc và mang theo những phận người chìm sâu vào tăm tối.

-Eri!! Eri!!_Tiếng ông Mori vang lên.

-Anh à, anh à!!_Bà Eri lên tiếng trong sự đứt quãng.

Nhìn gương mặt thất thần và những giọt nước mắt đang lăn trên khuôn mặt bà, ông Mori lo lắng hỏi.

-Có chuyện gì vậy?

Bà Eri nắm lấy vạt áo chồng mình bằng đôi bàn tay run run, gương mặt hiện lên đầy vẻ lo lắng và sợ hãi.

-Ran...em sợ...nó đã nghe được cuộc trò chuyện của chúng ta và..._Bà Eri im lăng, hướng đôi mắt về phía con đường xa xăm mờ mịịt.

Ông Mori nhìn theo hướng ánh mắt của bà Eri và nỗi bất an cũng dâng trào, ông hét to.

-Người đâu, mau lập tức men theo con đường đến khu rừng Shiorikiri tìm tiểu thư ngay lập tức.

Tiếp đó là 1 đoàn người nhanh chóng chạy ra khỏi lâu đài và đi theo con đường tối tăm trước mắt.

-Anh à, liệu...có kịp không?_Bà Eri hỏi.

Ông Mori im lặng 1 lúc rồi thở dài.

-Có lẽ chúng ta phải trông chờ vào vận may thôi em ạ! Nếu như không thể ngăn cản được sự an bày của số mệnh thì hy vọng...câu chuyện của 2000 năm trước sẽ kết thúc tại đây...bằng 1 kết thúc tốt đẹp...

Gió đêm rít lên liên hồi...

Xoáy vào lòng người những nỗi sợ vô hình
Những ánh mắt nhìn về 1 hướng xa xăm nào đó tràn đầy nỗi bi ai...
Liệu tiếp nối 1 bi kịch, có phải là 1 bi kịch khác hay không?

--------------------------------------




Giữa màn đêm đen đặc tưởng chừng như là vô tận chợt lóe lên những tia sáng nhạt nhòa, mờ mờ ảo áo. Bóng hình người con gái ấy hiện ra, mái tóc đen dài buông thả theo gió, đôi mắt tím long lanh, nụ cười thuần khiết nhưng chứa đựng nỗi bi thương.

-R...Ran? Ran?_Shinichi khẽ gọi trong sự ngạc nhiên tột cùng.

Cô khẽ mỉm cười đáp lại.

-S...Sao cậu lại ở đây?

Ran vẫn cười, cô bất chợt đưa tay về phía Shinichi.

-Em đi tìm anh_Giọng cô nhẹ nhàng vang lên. -Đi với em nhé!!

-Đi? Đi đâu?

-Đến 1 nơi không còn đau khổ, đến 1 nơi chỉ có ánh sáng và hạnh phúc...Nơi mà...chỉ có anh và em.

Ran tiến gần phía Shinichi hơn, bất giác cậu ngửi được 1 mùi hương dễ chịu nhưng nó lại khiến cho đầu óc của cậu trống rỗng, không thể suy nghĩ được gì.

Ran tiến gần hơn, cô vẫn mỉm cười, bàn tay của cô giờ đã chìa ra trước mặt cậu.

-Nắm lấy tay em và nơi chúng ta đến sẽ là thiên đường.

Đôi mắt màu đại dương sâu thẳm kia bỗng trở nên trống rỗng, trong đôi mắt ánh không hiện diện bất cứ thứ gì ngoài hình ảnh của cô gái ấy. Đầu óc cậu...đã ngưng hoạt động mất rồi... Trong vô thức, cậu đưa cánh tay về phía trước.

-Shinichi, kh...không được_Tiếng Shiho vang lên.

Shiho vấn là 1 phù thuỷ đầy quyền năng và trong cô hiện giờ cũng không có những thứ như yêu và hận nên cô có thể thấy được mọi thứ đang diễn ra lúc ra. Trước mắt vẫn là 1 khoảng trời đen tối mịt đầy sương ảo, xung quanh là những thân cây đang chuyển động, và Ran mà Shinichi thấy được chỉ là 1 ma cây với thân gốc xù xì và 2 hốc mắt đen ngòm.

Shiho cố gắng hét to nhưng hình như Shinichi cũng không nghe
thấy được gì, suy nghĩ 1 lúc cũng chỉ còn cách phá huỷ ma cây đó. Cô nhắm mắt lại, đưa 2 tay ra trước ngực và đọc thần chú, và những tia sáng lấp lánh màu bạc dần xuất hiện. Nhưng trong lúc chăm chú đọc thần chú cô không biết rằng phía sau mình 1 bóng đen đang tiến đến gần...

"Soạt"

-Chuyện gì vậy?_Shiho hoảng hốt khi nhận ra rằng 1 sợi dây bằng gỗ đang quấn chặt lấy mình, 2 tay cô bị giữ chặt nên không thể thi triển phép thuật được nữa.

Sợi dây kéo Shiho ra phía sau và va mạnh vào thân cây.

-Shinichi, tỉnh lại đi, đó không phải là Ran, cậu mà cứ tiếp tục thế này sẽ bị chúng hút đi linh hồn đó. SHINICHI!!!!!!!

Tiếng gào thét của Shiho bị cả rừng cây nuốt chửng, Shinichi giờ đây đã chẳng thể nghe thấy được điều gì nữa rồi...
Bàn tay cậu chạm vào bàn tay trước mắt, 1 cảm giác lạnh toát chạy dọc theo sống lưng của cậu, cả cơ thể cậu dường như đông cứng. Cậu cảm thấy mình đang được bay lên, bay lên 1 khoảng không trắng xóa cùng với cô gái mà mình yêu thương...1 nơi tràn đầy ánh sáng và hạnh phúc...1 nơi chỉ có tiếng cười mà không có nước mắt...

Nhưng...nơi có sự hạnh phúc ấy...nơi trong giấc mơ của cậu...chỉ có thể là Thiên Đàng...
Sợi dây trói Shiho bỗng biến mất, lũ ma cây cũng trở lại là những gốc cây bình thường, phải chăng chúng đã có được thứ mà mình muốn? Trước mắt Shiho, Shinichi ngã khụy xuống nền đất lạnh, mặt tái đi và cả thân lạnh như băng.

-Shinichi!!_Shiho chạy đến và đỡ Shinichi dậy nhưng trong 1 khoảnh khắc nào đó, trái tim cô bất chợt lệch mất 1 nhịp khi cô nhận ra rằng...Shinichi đã không còn thở nữa...
.
.
.
.
.
.
.
-Ha ha ha_Tiếng cười sáng khoái vang lên trong căn phòng tràn ngập bóng tối, tên lãnh chúa ngồi chễm chệ trên chiếc ghế màu đỏ thẫm và vui vẻ nốc hết 1 cốc máu.

Phía sau tấm rèm, Vermouth xuất hiện, bà ta đứng dựa vào thành tường, 2 tay khoanh trước ngực và trên môi vẫn là nụ cười kiêu hãnh như ngày nào.

-Trên đời này có chuyện làm ngài vui thế sao?

Gin vẫn cười và liếc mắt nhìn vào tấm gương 7 cánh- 1 phiên bản của chiếc gương hình ngôi sao 7 cánh thần thoại trước mặt mình mà không nói lời nào nhưng bao nhiêu đó thôi cũng đủ để Vermouth mình phải làm gì. Trong tấm gương là toàn bộ sự việc đã diễn ra với Shinichi và Shiho như vậy có thể biết rằng Gin đã theo dõi họ từ rất lâu và tất nhiên là hắn cũng đã biết chuyện Shinichi đã chết.

-Chậc...Thật không ngờ, kẻ mang dòng máu Ma vương mà lại..._Vermouth cười 1 cách khinh bỉ.

-Hắn chỉ là Ma vương khi mà sức mạnh ấy thức tỉnh, còn lúc này, hắn cũng như tất cả các ma cà rồng bình thường mang 1 trái tim biết yêu thương nên chắc chắn hắn sẽ không thể thoát ra khỏi khu rừng Shiorikiri ấy.

Sau câu nói vẫn là tiếng cười thỏa mãn và tiếp tục theo dõi những hình ẩy thích thú ấy qua tấm gương. Nhưng...đôi mắt hắn dừng lại ở sự kinh hoàng tột độ, cốc thủy tinh trên tay hắn rơi xuống đất...vỡ tan...thứ chất lỏng màu đỏ đặc sệt ấy chảy dài trên nền đất. Nơi trái tim tưởng như đã chết của hắn như được hồi sinh, nó bắt đầu đập loạn nhịp. Thấy hành động kì lạ của Gin, Vermouth cũng nhìn thử vào gương xem chuyện gì đang xảy ra thì y như rằng toàn cũng không thể thoát khỏi sự ngạc nhiên, nụ cười trên môi biến mất để lại trên gương mặt tuyệt đẹp kia là 1 nỗi sợ vô hình...

Trong chiếc gương ấy, thân ảnh nhỏ bé len lỏi qua từng bụi cây rậm rạp,gương mặt hốc hác đi vì mệt mỏi, những vết trầy rướm máu trên cánh tay vì bị gai cào xước, nhưng người đó vẫn không lùi bước, vẫn tiếp tục đi về phía trước. Cái hình ảnh thân quen ấy như lục tung lại mọi kí ức, mọi quá khứ dường như đã ngủ yên trong tâm trí của tên ác quỷ ấy. Cô gái ấy- lần này không thể nhầm lẫn được nữa bới chỉ khi thật sự là người đó thì trái tim hắn mới có thể phản ứng đến như thế- Ran Mori.

Vermouth tiến lại gần, đôi môi bà ta run rẩy phát ra âm thanh 1 cách khó khăn.

-An...Angel?

Cái tên đó vang lên bên tay gin, xoáy mạnh vào trong tâm trí hắn, những kí ức buồn vui lẫn lộn, những cảm giác yêu thương ngập tràn hạnh phúc ngày nào chợt bừng tỉnh giấc nhưng càng nhớ bao nhiêu thì hắn lại càng cảm thấy thù hận bấy nhiêu, sự thù hận trong hắn bây giờ đang dang trào hơn bao giờ hết và sẵn sàng bùng phát bất cứ lúc nào. Thứ bây giờ mà hắn muốn là bóp nát kẻ thù đang ở ngay trước mặt mình ngay lập tức.

-Hừm!_Môi Gin bất chợt nhếch lên tạo 1 thành đường cong đáng sợ.

Vermouth nhíu mày khi nhận thấy nụ cười mang đầy sát khí từ Gin.

-Ngài đang nghĩ gì vậy?

-...! Ta nghĩ chúng ta nên giúp cô ta đi!!

-Giúp?

-Đúng! Giúp tìm người!!

1 câu nói ngắn gọn kết thúc bằng 1 cái cười nham hiểm và đầy bí ẩn, nhưng đó đã đủ để Vermouth biết Gin đang toan tính chuyện gì. Suốt hàng ngàn năm qua, bà luôn hắn, và cứ mãi nuôi hy vọng rằng sự thù hận trong Gin sẽ phai bớt đi phần nào vì như thế có nghĩa là tình yêu của hắn năm xưa đã có thể phai nhạt. nhưng rốt cục đó cũng chỉ là 1 mơ tưởng viễn vông vì người ta nói có yêu thì mới có hận và yêu càng nặng thì hận càng sâu. Mối hận của hắn hơn ngàn năm chưa từng nguôi bớt 1 phần nào và ngày càng tăng lên chứng tỏ tình yêu của hắn dành cho Angel chưa bao giờ là kết thúc...

Gin vẫn mỉm cười, hắn không hề để ý đến người đang ở phía sau hắn đang ôm trọn 1 nỗi buồn như thế nào, ngoắc tay ra hiệu cho Vodka bước vào. Hắn nói:

-Hãy dẹp hết tất cả đám rừng cây kia sang 1 bên và giúp cho cô gái kia đến khu rừng Shiorikiri càng nhanh càng tốt.

-Nhưng...t...tại sao ạ?_Vodka ấp úng.

-NGƯƠI KHÔNG CẦN HỎI NHIỀU, MAU ĐI LÀM ĐI!!_Hắn hét lên và quăng 1 cái ly rỗng vào mặt Vodka.

-V...Vậng!!_Vodka ôm gương mặt đang chảy máu với điệu bộ sợ hãi chạy đi.

Vermouth sau 1 hồi im lặng cũng lên tiếng, đôi mắt không còn sự quyến rũ và tự tin như ngày nào mà thay vào đó là 1 nỗi buồn xa xăm nào đó.

-Gin..._Giọng bà ta nhẹ tênh. -Có cần phải như vậy không?

Gin nhếch môi.

-Tất nhiên là cần, phải để cho cô ta được nhìn thấy xác người yêu mình lần cuối chứ!!_Nói xong hắn lại cười.
Vermouth cũng im lặng và khẽ mỉm cười- 1 nụ cười bi ai hơn bất kì lúc nào...



------------------------------------------------------------




Ran chạy theo lối mòn phía trước mắt, cô cứ chạy đi trong màn đêm tĩnh lặng, xung quanh không có gì ngoài bóng tối và sự im lặng hoặc có chăng cũng chỉ là những tiếng cú vọ đêm đêm đi tìm mồi. Cô chẳng nhìn thấy gì cả mà chỉ cảm nhận bằng xúc giác để biết rằng khắp mọi nơi đều là những ngọn cây đầy gai khiến da cô tóe máu.

Ngồi xuống 1 nơi nào đó để nghỉ chân, cô chợt cảm thấy lồng ngực mình đau nhói, cơn đau ấy cứ liên tục kéo đến, 1 cảm giác tràn ngập đến trong cô, nó...bất an đến khó chịu...

Phải chăng có chuyện gì đã xảy ra?

Ý nghĩa chợt lóe lên mang theo những hình ảnh của Shinichi tràn đến và bỗng xuất hiện trong đầu cô là 1 Shinichi với đôi mắt nhắm chặt với cả thân hình đầy máu...Cô cảm thấy người mình đang run lên, cảm giác sợ hãi ùa đến, hình ảnh đó...rất thực...là tưởng tượng hay là...

Nó cứ ùa đến, tất cả những suy nghĩ đáng sợ ấy đều ùa đến và nó thúc giục cô phải tiếp tục đi, tiếp tục bước về phía trước bởi cô có cảm giác rằng nếu cô dừng lại thì cô sẽ mãi mãi không thể gặp được cậu nữa...

"Xoẹt"

1 tia sáng màu xanh đậm từ đâu bỗng xuyên qua rừng cây mà vụt đến khiến tất cả bừng sáng, tia sáng ấy như muốn dẫn lối cho cô, nó chiếu thẳng theo 1 con đường trài dài phía trước và những nơi mà nó chiếu mọi loài cây đều chết sạch và biến mất nhanh chóng. Bây giờ trên đường không còn bất kì vật cản nào. Dù thấy hơi sợ nhưng cô cũng phải thử, bước theo thứ ánh sáng ấy, cô có cảm giác như mình đang đi trên không trung và chớp nhoáng, tia sáng ấy chợt lóe sáng cực độ nó khiến Ran phải nhắm nghiến mắt lại. Và sau đó ít phút tia sáng dần tắt đi và rồi biến mất không để lại chút vêt tích gì....ngay cả cô cũng biến mất theo đường sáng ấy...



--------------------------------------------------------




Khu rừng vốn đã tĩnh mịch giờ càng yên ắng như chìm vào 1 khoảng không thinh lặng, tất cả bây giờ chỉ còn là những giọt nước mắt nóng hổi chảy dài trên khuôn mặt thanh tú cùng với tiếng nấc nghẹn ngào và thân xác chàng trai trẻ đang lạnh dần vì đã mất đi sự sống.

Shiho mím chặt môi, cô chắp 2 tay lại và đọc thần chú, những đợt ánh sáng màu bạc cứ thế mà dần xuất hiện, cô đưa những ánh sáng ấy vào người Shinichi và hy vọng phép thần kì sẽ linh nghiệm nhưng tất cả...chỉ là con số 0. Cậu không hề tỉnh dậy...

Những ánh sáng màu bác lấp lánh dần tắt, cả khu rừng lại trở thành 1 màn đêm u tối, ánh sáng biến mất cũng như hy vọng đã lụi tàn...Shinichi...đã chết thật rồi sao?

Vào giây phút ánh sáng cuối cùng sắp biến mất thì từ đâu 1 tia snag1 vụt ra như ban phát thêm hy vọng cho 1 người nào đó, trong luồng sáng ấy, Ran bước ra, tỏa sáng như 1 thiên thần trong bóng tối.

-R...Ran?_Shiho ngạc nhiên.

Ran cũng bàng hoàng khi thấy người phái trước mặt mình là Shiho, cô cũng không hiểu tại sao mình lại ở đây chỉ nhớ rằng mình đã đi vào 1 luồng sáng lạ. Lẽ nào...là do nó đưa cô đến? Nhưng chưa kịp biết chuyện gì đã và đang xảy ra thì đập vào mắt cô là 1 Shinichi đang nằm bất động đến nền đất.

-S...Shinichi?!

Chẳng biết tại sao cổ họng cô lại nghẹn ắng, cô lao vụt đến bên cạnh người con trai ấy, chạm tay vào thân xác lạnh buốt kia và cùng lúc đó, trái tim cũng tưởng chừng như hóa đá.

-S...Shinichi!!_cô gọi tên cậu trong sự kinh hoàng.

Shiho khẽ chạm vào vai cô, giọng trầm đi.

-Tớ xin lỗi, nhưng Shinichi...Shinichi đã...đã..._Không có nước mắt nhưng trong lời nói của Shiho đã thể hiện được sự đau buồn và chua xót tột độ, mất đi người bạn thân từ thuở nhỏ, cảm giác đó...cũng không hề dễ chịu...

-T...Tại sao? Tại sao Shinichi lại...?_Cô hỏi khi nước mắt vẫn không ngừng tuôn ra, cô không thể và cũng không muốn tin đây là sự thật.

-Cậu ấy...đã thấy ảo ảnh của cậu và bị thôi miên...tớ không cứu kịp cậu ấy...cậu ấy đa bị những ma vật ở đây cướp đi linh hồn.

Bàn tay Ran run run lướt nhẹ lên gương mặt hoàn mĩ kia, gương mặt thân quen nhưng giờ lại không hề có 1 chút dấu vết cùa sự sống...Cô đã đến trễ, phải chăng cô đã đến quá trễ, nếu cô có thể đến sớm hơn thì có lẽ...mọi chuyện đã không ra thế này.

Bờ môi cô run run kéo nhẹ lên thành nụ cười 1 cách khó khăn.

-Shinichi!! Không đâu, không phải đâu đúng không!! Cậu làm sao có thể chết được? Cậu là ma cà rồng cơ mà, cậu sẽ không chết đâu đúng không?_Cố gắng giữ nụ cười như giữ lại 1 chút hy vọng cho mình nhưng đến cuối cùng trong đôi mắt tím kia vẫn chỉ là 2 hàng nước mắt mặn đắng trào ra.

-SHINICHI, CẬU TỈNH LẠI ĐI, LÀM ƠN ĐI MÀ, NÓI VỚI TÔI 1 CÂU ĐI, TÔI XIN CẬU!!_Ran hét lên nhưng tất cả đều đã bị màn đêm nuốt chửng.

Nước mặt thiên thần rơi ướt đẫm chiếc áo sơ mi trắng mà Shinichi đang mặc, cô ôm lấy cậu vòng lòng cầu mong cảm nhận chút hơi ấm của sự sống từ cậu nhưng chỉ nhận lại được là cái giá buốt của 1 cơ thể đã mất đi sự sống.
.
.
.
.
.
.
-Hừm!!_Gin nhìn vào tấm gương và cười nhưng trong nụ cười ấy không hề chứa đựng 1 chút niềm vui mừng nào cả, nụ cười ấy thật buồn, thật bi ai...

Tay hắn siết chặt thành hình nấm đấm, trông Gin bây giờ thật thảm hại, không còn sự tàn nhẫn và kiêu hãnh của 1 vị lãnh chúa ngự trị 1 vùng nữa mà chỉ là 1 kẻ thua cuộc trong tình yêu.

-Gin, ngài không vui sao?_Vermouth nhíu mày, giọng nói buồn pha chút chua xót.

-Ngươi đang nói gì vậy?_Hắn khẽ giật mình rồi lấy lại tư thế trước kia. -Sao ta lại không vui!! 2 kẻ thù của ta, 1 kẻ chết, 1 kẻ sống trong đau khổ, sao ta lại không vui cơ chứ!!

Dù hắn có nói thế nào nhưng trong lòng Vermouth cũng đã có 1 câu trả lời vô cùng rõ ràng. Suốt hàng ngàn năm qua bên cạnh hắn, tháu độ này là lần thứ 2 mà bà ta thấy ở hắn. Lúc đó...cũng là cảnh tượng này...cũng là nụ cười ấy...nhưng lúc đó, hắn không phải là 1 ác quỷ...

-Nhưng...Shinichi...chắc chắn đã chết thật chứ?_Vermouth chợt bật ra câu hỏi đó, 1 câu hỏi khiến tên lãnh chúa khựng lại.

Gương mặt Gin giờ lạnh như băng, hắn suy nghĩ điều gì đó 1 lúc rồi tiếp.

-Nói như có phép màu xảy ra thì hắn sẽ sống!!


---------------------------------------


-Đây là đâu?_Shinichi mơ màng nhìn khung cảnh trắng xoá xung quanh mình. -Sao mình lại ở đây!!

Cậu đi lang thang trong 1 khoảng không trống rỗng, xung quanh cậu là những làn khói bạc và những gam màu sắc toả sáng. 1 mùi hương xốc vào mũi cậu, 1 mùi hương nhẹ nhàng và dễ chịu. Không gian trắng bất chợt sáng rực lên, cậu nheo mắt lại và khi ánh sáng đó dần biến mất, xung quanh cậu hiện ra là 1 vườn hoa xinh đẹp đủ màu sắc. Cảnh sắc ấy tựa như Thiên Đàng nhưng rất đỗi quen thuộc.

-Đây...đây là...?_1 cái gì đó dường như đã chìm vào quên lãng từ rất lâu bỗng nhiên trỗi dậy trong kí ức của cậu, đó là...

1 bản nhạc du dương vang lên từ phía xa xăm đánh vào lòng người những cung bậc cảm xúc khác lạ, 1 giọng hát ngọt ngào trong veo rất đỗi quen thuộc. Và vô thức, cậu bất chợt bước đi, sải từng bước dài trên vườn hoa xinh đẹp dù không biết mình đang đi đâu.

Từ phía xa xa, 1 hình dáng với bộ váy tinh khôi và đôi cánh trắng lấp lánh màu bạc dần xuất hiện, mái tóc đen vì gió mà bay lên, đôi mắt tím huyền ảo xinh đẹp. Shinichi bất chợt khựng lại, đó không phải là người hằng xuất hiện trong giấc mơ cậu mỗi đêm sao? Nhưng gương mặt của cô ấy...là Ran!? Cô gái ngồi trên 1 chiếc xích đu với 2 dây buộc bằng hoa và lá đung đưa mình theo từ điệu nhạc mà cô đang ngân nga, bây giờ, cô gái ấy đúng thực là 1 thiên thần tuyệt đẹp.

-R...Ran!!_Shinichi khẽ gọi là chạy đến định chạm vào cô nhưng cậu lại xuyên qua cô như 1 lớp sương vô hình.

Trong lúc còn ngơ ngác không biết chuyện gì đang xảy ra thì xuất hiện trong lớp sương mờ ảo đàng xa xa là 1 bóng người khác, khi nhìn thấy hình bóng ây, trên môi cô gái chợt nở lên 1 nụ cười xinh đẹp.

-Coolguy!!_Cô gái vẫy gọi với sự hớn hở.

Bóng hình xa xa tiến lại gần và lần này Shinichi càng ngạc nhiên hơn khi người mang tên là Coolguy ấy là 1 người thanh niên có gương mặt giống hệt như mình. Người thanh niên ấy tiến lại gần cô gái và mỉm cười nhẹ nhàng. Cô gái đứng phắt dậy và ôm chặt lấy cổ anh nhưng chợt...trong khoảnh khắc ngắn ngủi, cả vườn hoa đỏ thẫm 1 màu máu và trong mắt Shinichi hiện giờ là những cánh lông vũ màu đỏ thẫm đang bay lượn lờ trong không trung. Đôi mắt của cô gái mở to nhìn người con trai trước mặt mình trong những giây phút ngắn ngủi rồi ngã khuỵ xuống nền đất còn người con trai đó vẫn đứng im nhìn cô gái dần ngất đi với 1 nụ cười khinh khỉnh và đôi mắt đỏ tươi nhuốm màu nhơ nhuốc của ác quỷ nhưng nó... thật chua xót.

Đầu Shinichi chợt đau nhức dữ dội, trái tim cậu như bị co thắt dữ dội, khoảng không trắng xoá tuyệt đẹp kia phút chốc trở nên tối tăm và lạnh lẽo. Những cánh lông vũ nhuộm đỏ màu máu kia cứ liên tục xuất hiện cùng đôi mắt đau khổ của cô gái khi nãy. Tại sao? Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
.
.
.
.
.
Chùi đi những giọt nước mắt thấm đẫm khoé mi, Ran nuốt 1 cái gì đó nghẹn ắng ở cổ, cô cúi người xuống hôn nhẹ lên môi của Shinichi-1 đôi môi lạnh toát.

-Em xin anh, hãy tỉnh lại đi!!

Bỗng chốc từ đâu, 1 ánh sáng cực mạnh xuất hiện bao quanh lấy 2 người họ và cả khu rừng như sáng tực cả lên.

Shiho hơi nheo mắt, cô bất ngờ trước những chuyện đang xảy ra trước mặt, phải chăng đây là thứ ánh sáng mà mẹ cô đã nói? Thứ ánh sáng của thiên thần?

Từ trong khoảng không tối mịt mà Shinichi đang đứng bỗng hiện ra 1 con đường nhỏ bằng áng sáng, con đường trài dài đến xa tít, không thấy được gì ở phía trước.

"Shinichi, em xin anh, hãy tỉnh lại đi!!"

Tiếng của Ran từ đâu vọng đến như đánh thức kẻ đang chìm đắm trong những kí ức mơ hồ kia và nó như thôi thúc cậu đi theo con đường ánh sáng phía trước mặt.

...

Đôi môi lạnh toát của Shinichi bất chợt có lại hơi ấm như trước, đôi tay cậu khẽ nhúc nhích và vươn lên ôm chặt lấy người con gái đang ở bên cạnh mình. Ran khẽ chớt mắt khi cảm nhận được vòng tay ấy, cô ngước mặt lên và hiện ra trước mắt là gương mặt của cậu tràn đầy sự sống đang mỉm cười với mình.

-S...Shinichi!!_Cô khẽ gọi khi nước mắt vẫn đang tuôn ra.

-Tôi chưa chết mà!!_Cậu khẽ cười nắm lấy tay cô áp vào má mình.

Cảm nhận được làn hơi ấm từ da thịt cậu, nước mặt cô càng tuôn ra nhiều hơn, không phải vì buồn mà là giọt nước mắt của hạnh phúc.

-Shinichi!! Cậu sống rồi, cậu thật sự còn sống!!_Cô nói và ôm chặt lấy cậu như thể sợ buông tay ra thì cậu sẽ biến mất thêm 1 lần nữa.

-E hèm!!_1 tiếng ho khan từ phía sau khiến 2 con người đang lân lân trong hạnh phúc kia phải dừng lại. -Còn có người ở đây đó nhé!!_Shiho nói với vẻ lạnh lùng nhưng có ý trêu chọc.

Ran buông Shinichi ra với vẻ ngượng ngùng nhưng bị cậu nắm kéo lại.

-Cậu ghen tị à?

Shiho đứng dậy và mỉm cười khiêu khích.

-Đừng quên là cậu phải kết hôn với tôi đấy!!

Đáp lại lời nói của Shiho cũng là 1 cái cười từ khoé miệng của Shinichi.

-Vậy sao? Hình như đâu có luật tôi không được cưới 2 vợ đâu nhỉ!!

Sau câu nói đó thì Shinichi hoảng hồn nhận ra có 2 tia lửa điện đang dán chặt vào mình.

-Cậu muốn lắm sao?_Ran nói xoay xoay 2 tay vào nhau.

-Hớ...không...không phải!!

Shinichi chưa kịp phân bua gì thì 1 áng đòn Karatedo đã đánh tới tập vào mặt. Lúc nãy không chết nhưng lần này may lắm cũng phải bầm mắt. Sau khi đã dần cho cậu 1 trận tơi tả, Ran nắm lấy tay Shiho và lạnh lùng quay đi.

-Mặc kệ cậu ta đi, chúng ta đi thôi!!

Shiho cũng cười bước theo để lại chàng hoàng tử tội nghiệp nằm chỏng chơ ở đó. Nhìn theo bóng dáng 2 cô gái gần khuất sau hàng cây, Shinichi khẽ cười buồn bã, những cánh lông vũ màu đó thẫm bay bay trong gió lại chờn vờn trong đầu cậu.

-Nếu đó là sự thật...thì..._Cậu khẽ nói, giọng trầm buồn, đôi mắt cậu hướng về 1 nơi nào đó thật xa xăm...

-------------------------------------------


"Xoảng"


Tiếng thuỷ tinh vỡ ra và rơi xuống khắp sàn, tên lãnh chúa với đôi tay nhuốm đầy máu hét lên 1 cách phẫn nộ.

-Tại sao? Tại sao lại như vậy? Tại sao mi vẫn không chết?

Vermouth lặng đi rồi bất giác lên tiếng.

-Hoá ra dù có chuyển kiếp thì sức mạnh của cô ta vẫn không hề thay đổi!!

Gin tức giận đập tan tất cả mọi thứ trong phòng với sự tức giận đã lên đến cực độ.

-Đáng ghét, tại sao vậy!!

Vermouth khẽ chau mày.

-Gin...nếu ngày thật sự muốn giết người đó thì vẫn còn 1 cách mà.

Gin chợt khựng lại và ngoáy nhìn Vermouth.

-Gì cơ?

-Chúng ta vẫn còn 1 quân bài mà!!_Nụ cười nham hiểm nở trên môi người phụ nữ xinh đẹp kia và đó cũng là minh chứng cho sự bắt đầu của 1 kế hoạch tàn khốc.


---------------------------------------------
Về Đầu Trang Go down
Http://milkykunnie.blogspot.com
Milky

Milky

Nam Tổng số bài gửi : 1125
Đến từ : Tiểu bang Im re, Đại bang Trịch vía, CFC ~

[Long Fic sưu tầm] Vampire's Love - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long Fic sưu tầm] Vampire's Love   [Long Fic sưu tầm] Vampire's Love - Page 2 Empty15/2/2013, 10:27

Chap 25:Con rối

Sau câu nói ấy, Vermouth khe khẽ cười và nhìn Gin, đường cong tuyệt đẹp nhưng sao lại quá đỗi bi ai. Gin trừng mắt nhìn người phụ nữ tuyệt đẹp đang đứng trước mặt mình, cái cau mày thoáng qua đột ngột rồi nhanh chóng tan mất.

-Ngươi muốn dùng biện pháp đó thật sau?

Vermouth không nói gì hướng mắt về phía bầu trời chằn chịt những áng mây màu đen sẫm.

-Đó là cách cuối cùng giúp ngài thành công mà!!

-Hậu quả!! Ngươi biết chứ!!

Ánh mắt bà chuyển dần về phía tên ác lãnh vô tình và tàn nhẫn kia, 1 ánh mắt không lạnh lùng, không kiêu kì, không bí ẩn, 1 ánh mắt của sự yêu thương và ấm áp.

-Vì ngài, tôi nguyện làm tất cả!!

Trong hắn như trỗi dậy 1 thứ cảm xúc gì đó, hắn nhìn Vermouth- cái nhìn như đồng cảm, bởi hắn biết điều bà ta nói nghĩa là gì nhưng có hiểu đi chăng nữa thì cũng có nghĩa lí gì. Hắn không quan tậm. Quay đi với vẻ vô cảm như bình thường, hắn lạnh lùng nói.

-Nếu vậy ngươi hãy làm đi, nhưng đừng trách ta bởi đó là con đường mà ngươi đã chọn!!

Vermouth mỉm cười không nói gì, bà ta sẽ không hối hận, cả đời này...cũng không hối hận. Kể từ khi gặp hắn, bà ta đã biết rằng: Hắn là tất cả của bà.

Verrmouth chậm rãi tiến đến chiếc bàn nhỏ ở giữa gian phòng, trên đó là 1 con rối nhỏ làm bằng rơm, bên ngực trái của nó bị ghim bởi 1 chiếc kim màu đen sẫm. Vermouth cắt lấy 1 ít máu rồi nhỏ lên con rối, làn khói xanh bốc lên, vài âm thanh như tiếng chập điện phát ra rồi tắt ngấm 1 cách nhanh chóng. Vermouth chắp tay lại, rì rầm đọc vài câu thần chú, tức thì, chiếc kim màu đen từ con rối bỗng bay lên và đâm thẳng vào ngực bà rồi mất hút. Vermouth hơi run người vì đau đớn nhưng cũng mau chóng lấy lại cân bằng, ta đọc cầm con rối trong tay, nhắm mắt lại như để cảm nhận 1 điều gì đó.

Ngoài trời vẫn phủ 1 bức màn đen thẫm, vài giọt mưa lách tách rơi xuống, gió thổi mạnh như muốn cuốn phang tất cả.
Sóng gió, bây giờ sẽ bắt đầu...


-----------------------------------------------------



Mưa rơi xối xả như muốn gột rửa thế gian này bằng sự tinh khiết của nó, nhưng thật vô ích, những giọt mưa khẽ chạm vào lòng đất rồi biến mất, mưa chẳng thế tồn tại được lâu.

Tiếng mưa rơi lách cách vào những vách đó như tạt vào lòng người 1 thứ cảm xúc kì lạ, mưa rôi khiến tâm trạng cơn người cũng phảng phất vài nỗi buồn man mác.

Aoko đứng từ 1 vách hang động nhìn ra ngoài, đôi mày cô khẽ cau lại khi nhìn thấy bầu trời đùn đụt màu mây xám, trong lòng cô bất chợt lại hiện lên những nỗi sợ vô hình như dự báo cho 1 sự việc kinh khủng sắp xảy ra.

-Khụ khụ!!_Tiếng ho khan của người con trai đang ngồi tựa vào vách đá khiến cô giật mình.

Quay vào trong, cô chạy nhanh đến bên cạnh Kaito với vẻ lo lắng.

-Kaito, cậu không sao chứ?

Kaito cười khe khẽ.

-Tớ không sao, tớ đâu phải là người bình thường, tớ sẽ mau chóng khỏe lại thôi!! Khụ khụ..._Cậu nói nhưng cơn ho vẫn không dừng lại.

Sau khi rời khỏi tòa lâu đài của tên ác quỷ ấy, sức khỏe của cậu ngày càng yếu hơn, trong người luôn có thứ gì đó đang thiếu đốt và thôi thúc cậu phải làm 1 việc nào đó, có lúc đầu óc cậu như quay cuồng và chìm vào 1 cơn mộng mị nào đó dù cậu vẫn còn rất tỉnh táo và cậu có cảm giác như mình không thể điều khiển được chính bản thân mình nữa.

-Kaito, cậu không sao thật chứ?_Aoko chau mày, vẻ mặt lộ rõ sự sợ hãi và lo lắng.

Kaito cười an ủi.

-Tớ không sao thật mà!!

Aoko thở nhẹ và đáp trả bằng 1 cái cười nhạt vì cô biết cậu muốn cô an tâm và ngược lại, cô cũng muốn cậu được an tâm.

Đỡ Kaito dựa nhẹ vào vách đá, Aoko thu mình ngồi sát bên cậu, nhìn đóm lửa đang cháy phập phồng trong chiếc hang đá nhỏ hẹp Aoko bỗng thấy ngực mình cũng đang hóa nhịp đập cùng ngọn lửa kia, 1 cảm giác ấm áp và an toàn. Liếc nhìn sang gương mặt chàng trai đang nhắm hờ mắt vì mệt mỏi, Aoko khẽ lên tiếng.

-Kaito này!! Tớ có thể hỏi cậu 1 chuyện được không?

Cậu mở mắt, quay nhìn sang cô 1 cách dịu dàng.

-Sao cậu phải liều mình cứu tớ như thế? Giữa chúng ta không có sự ràng buộc gì cả, nếu tớ chết chẳng phải sẽ tốt hơn cho cậu sao?

Kaito hơi ngạc nhiên, đôi mắt cậu mở to trong thoáng chốc rồi lại trở nên điềm tĩnh.

-Sẽ tốt hơn cho tớ điều gì?_Cậu hỏi, câu nói mau chóng tan vào không trung.

Aoko thu gối mình vào sát ngực, ánh mắt màu tím nhạt lắng xuống, cô nhìn những ánh lửa nhỏ bay lên cao rồi nhanh chóng vụt tắt và khẽ cười- 1 nụ cười buồn bã.

-Ít ra cậu không cần phải kết hơn với người cậu không thích!

Không gian chìm vào sự yên tính tuyệt đối, chỉ còn nghe thấy tiếng mưa rơi lách cách trên mái đá, tiếng gió xào xạc lùa qua những cành cây trơ trọi lá và tiếng thiêu cháy những thanh củi khô trong đốm lửa sáng lòa.

"Không thích" miệng cô phát ra 2 từ ấy và trái tim cô cũng đồng thời bị bót nghẹt lại.

-Như vậy thì đúng là tốt thật!!_Kaito nói, hơi thở khá gấp rút, những giọt mồ hôi bắt đầu lăn trên trán cậu.

-...!_Aoko im lặng, cô không hề đoán sai, cậu không hề thích cô.

-Nhưng cậu cũng biết nói mà, nếu đó là người tớ không thích!!_Kaito mỉm cười.

Aoko mở to tròn đôi mắt nhìn cậu con trai trước mắt mình 1 cách ngạc nhiên, đây có phải là 1 lời tỏ tình không?

-Hơ?

Nhìn gương mặt ngây ngô trước mặt mình, Kaito bỗng phá lên cười.

-Cậu đâu cần ngạc nhiên thế!! Tớ cũng khá thích cậu mà với lại cậu al2 bạn của Ran, tớ đâu thể để cậu chết!!

-Cậu thích Ran đúng không?_Aoko hơi ấp úng, ánh mắt nhìn xuống nền đất lạnh.

Kaito vẫn mỉm cười, ánh mắt hướng lên phái trên- không có gì ngoài những vệt đen ố và những giọt nước len qua kẽ đá rơi xuống. Cậu đang đắm chìm với những kí ức xa xưa.

-Không phải, tớ đã tớ nhầm lẫn!!_Cậu nói thật nhỏ.

-Sao cơ?

-Tớ đã nhầm lẫn!!_Cậu nhìn cô, mỉm cười.

-Nhầm lẫn là sao?

Cậu khẽ lắc đầu, bí mật ấy, cậu không muốn nói ra, cậu muốn giữ nó cho riêng mình và chờ đợi...đợi cho đến 1 ngày cô nhớ ra nó.

-Kaito!!

-Hửm?

-Nói vậy...người cậu thích..._Aoko không ngẩn mặt lên nhưng vẫn có thể nhận ra mặt cô nàng đã đỏ như quả cà chua chín, trái tim nhỏ bé của cô đang đập liên hồi.

Kaito khẽ suy nghĩ 1 lúc rồi nói.

-Là người đã đến với tớ tỏng úc tớ tuyệt vọng nhất, là người đã mang đến niềm tin cho tớ...tớ chỉ gặp cô ấy 1 lần duy nhất và đã chờ đợi cô ấy suốt 10 năm nay...

Nghe câu nói của Kaito, Aoko bỗng thấy trong lòng mình có cái gì đó nhoi nhói lên và cảm thấy vô cùng thất vọng, cô gái mà cậu đang nói đã quen với cậu từ 10 năm trước vậy người đó...nhất định không phải là cô. Nhưng...tại sao cô lại có ý nghĩ như vậy? Tại sao cô lại mong người đó...là cô. Giữa họ...ngay từ lúc bắt đầu đã không có vạch xuất phát và cũng chẳng có đích đến. Họ- ngay từ đầu chỉ là 2 con người thuộc về 2 thế giới khác nhau, họ gặp nhau đơn thuần là do 1 tai nạn, giữa họ không hề có 1 sự ràng buộc nào, vậy thì...cô còn mong đợi điều gì?

Khẽ cười cho những suy nghĩ ngốc nghếch của bản thân, Aoko lên tiếng, giọng nói của cô hòa lẫn cùng tiếng mưa ào ạt bên ngoài.

-Vậy...cậu đã tìm được cô ấy chưa?

-Tớ đã tìm được rồi.

-Gió thổi, mái tóc đen nhánh khẽ lay động...lạnh buốt.

-Vậy thì...chúc mừng cậu!!_Nụ cười tươi nhưng đau đớn.

Gió cuốn chiếc lá cuối cùng trên 1 ngọn cây rơi xuống, xoay vần trong màn nước mờ đục.

-Nhưng cô ấy không nhận ra tớ!!_Nụ cười của cậu thoảng qua nét buồn. -Nhưng tớ sẽ đợi cho đến khi cô ấy nhận ra tớ!!

Ánh mắt cậu trầm ấm, thân thương khi nhắc về cô gái ấy và nó cho cô hiểu, tình yêu mà Kaito dành cho cô gái ấy rất sâu nặng, không ai có thể thay thế hình bóng cô gái ấy trong tim cậu...kể cả cô...

Bầu không khí trở nên nặng trịch, cả 2 người nhất định phải có 1 người giải thoát cho họ khỏi hoàn cảnh này, và đó...là cô...

-Kaito, tớ còn 1 chuyện muốn hỏi nữa!!_Aoko nói, vẻ mặt gượng gạo.

Kaito im lặng thay cho sự đồng ý.

-Đôi cánh...

-Sao?_Đôi mắt cậu mở to với vẻ bất ngờ.

-Đôi cánh, ấy, tớ từng nghe Ran nói rằng chỉ có những người có dòng máu hoàng tộc mới có đôi cánh như thế!! Tạo sao cậu lại...

-Đừng nói nữa!!_Kaito gắt lên.

-Hơ!!_Aoko giật mình. -Xin lỗi...

Đôi cánh ấy gắn liền với nỗi đau mà cậu đang mang, tất cả đã có thể chứng minh 1 sự thật rằng: cậu chính là người thuộc dòng dõi hoàng gia. Hắn- tên lãnh chúa tàn ác ấy không gạt cậu nhưng cha mẹ cậu đã gạt cậu, những người sinh ra cậu đã bỏ rơi cậu chỉ vì dòng máu đang chảy trong người cậu là dòng máu cỉa 1 ma cà rồng bình thường. Cậu...mất tất cả vì nó? Thật chất cậu không cần ngôi vị kẻ kế thừa, cậu không cần 1 cuộc sống thuộc về hoàng gia mà thứ đang giày vò trái tim cậu chính là việc cậu bị những người thân yêu nhất của mình lừa dối.

Nhìn vẻ mặt của Aoko, Kaito biết mình đã hơi quá, cậu mở lời.

-Xin lỗi, nhưng điều đó tớ không nói ra được!!

-Uh...Uhm

-Aoko, cậu có thể ra ngoài lấy giúp tớ 1 ít nước không?_Cậu đánh trống lảng.

Aoko khe khẽ gật đầu rồi đứng dậy đi ra ngoài, để mình Kaito ở đó, cậu không hề cần nước mà thứ cậu cần là 1 khoảng không yên tĩnh để đối mặt với những sự việc đã diễn ra trong thời gian qua. Những điều đó như đảo lộn tất cả mọi thứ vốn dĩ đang rất bình thường trong cuộc sống của cậu. Cậu phải làm gì đây? Cậu có thể đối mặt với sự thật quá tàn nhẫn đó không? Cậu...1 làn khói xanh từ đâu bỗng bay đến gần chỗ cậu và sau đó là 1 cái giác đau nhói ở ngực trái như bị kim đâm khiến cậu khụy xuống.

-C...Chuyện gì vậy?_Kaito bàng hoàng với những gì đang xảy ra.

Những hình ảnh trước mắt cậu bắt đầu mờ dần, mờ dần và rồi trắng xóa, bóng dáng của người phụ nữ tóc vàng bỗng hiện ra trong tâm trí cậu với nụ cười quyến rũ tuyệt đẹp.

-Bà là ai?

"Ta là chủ nhân của ngươi..."

Trên cánh tay trái của cậu, 1 vết thương đang dần lành lại.

Còn tiếp...
Về Đầu Trang Go down
Http://milkykunnie.blogspot.com
Milky

Milky

Nam Tổng số bài gửi : 1125
Đến từ : Tiểu bang Im re, Đại bang Trịch vía, CFC ~

[Long Fic sưu tầm] Vampire's Love - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long Fic sưu tầm] Vampire's Love   [Long Fic sưu tầm] Vampire's Love - Page 2 Empty15/2/2013, 10:28

Mưa càng lúc càng nặng, cả thế giới bây giờ dường như đều thuộc quyền thống trị của nó, mưa đục ngầu che phủ mọi thứ bằng 1 màu trắng đục, Aoko chẳng thế thấy gì ngoài màn nước trắng xóa trước mắt. Cô và Kaito đã phải ở hang động này 1 ngày 1 đêm hơn nữa cậu còn có những biểu hiện khác thường khiến cho tâm trạng cô càng lo lắng hơn.

Cô tự hỏi tại sao mình lại rơi vào 1 hoàn cảnh như thế này, rõ ràng cô đang có 1 cuộc sống bình thường nơi thế giới loài người tràn đầy hạnh phúc, có bố, có bạn bè, có 1 cuộc sống đầy đủ nhưng tại sao bây giờ cô lại phải ở đây- 1 nơi thuộc về loài sinh vật sống nhờ máu của con người, nơi chỉ tồn tại sự tranh đấu và những cái chết bi thương, 1 nơi hoàn toàn không thích hợp với cô. Mọi thứ vẫn còn chưa dừng lại ở đó, đột ngột bị bắt rồi bị hút máu rồi lại đột ngột biết rằng mình bắt buộc phải lấy 1 người chỉ mới quen
được vài tuần, tất cả như khiến cuộc sống của cô đảo lộn hoàn toàn.

Aoko thở dài, cuộn 1 ít nước vào chiếc túi nhỏ, tuy nghĩ vậy nhưng những điều trên cũng không phải là thứ làm tâm trạng cô nặng nề như lúc này, thứ mà bây giờ cô quan tâm hơn cả là tình trạng sức khỏe hiện giờ của Kaito. Từ khi rời khỏi lâu đài của tên ác quỷ đó cậu đã có những dấu hiệu vô cùng bất thường: những cơn sốt đột ngột kéo đến khiến cậu mê man hoặc có những lúc cả cơ thể cậu lạnh ngắt như tảng băng trôi,...Nhìn Kaito như vậy chẳng hiểu sao cô lại cảm thấy vô cùng khó chịu, đã bao lần cô tự hỏi cảm giác này là sao? Là sự lo lắng cho ân nhân của mình, là sự quan tâm dành cho 1 người bạn bình thường hay là...

Gạt phắt những cái ý nghĩ không ra gì trong đầu mình, Aoko nhanh chóng trở về hang động tự trách mình sao lại có những cái ý nghĩ kì cục đó.





Về đến cửa hang động, Aoko tỏ ra vui vẻ nhằm che giấu thấy được gương mặt đỏ ửng của mình.

-Tớ mang nước về rồi này, thật là...phải đi cả 1 đoạn đường, mệt chết được...

-...

Không nghe tiếng đáp trả từ Kaito, Aoko mới quay ra phía sau khẽ liếc mắt nhìn, cậu ngồi dựa lưng vào tường, ánh mát nhìn đăm đăm vào cô, ánh lửa phập phồng khiến gương mặt cậu trở nên mờ ảo. Lúc đó Aoko chẳng hiểu sao cô có thể nghe được tiếng đập trái tim mình 1 cách rõ ràng.

-K..Kaito, cậu sao vậy?_Cô ấp úng.

Kaito bỗng giật mình, cậu nhìn cô rồi khe khẽ lắc đầu.

-À, không sao, tớ không sao!!

-Cậu lạ lắm, có sốt không?_Aoko nói với vẻ lo lắng rồi đặt tay lên trán cậu.

Kaito nắm lấy bàn tay cô, mỉm cười.

-Tớ đã nói là tớ không sao rồi mà, à, sao mặt cậu đỏ thế!!_Cậu nói, vẻ mặt đầy trêu chọc vì thấy gương mặt đỏ ửng của cô khi cô đang tiến lại gần mình_Bị tớ mê hoặc rồi à?

Aoko bị nói trúng tim đen, cô nhăn mặt, rụt tay lại 1 cách nhanh nhất có thể rồi quay đi với vẻ giận dỗi.

-Thôi đi, mặc kệ tớ, hết mưa chúng ta sẽ ra khỏi đây!

Cô chỉ nói thế rồi ngồi vào chỗ cũ của mình mà không để rằng đôi mắt của con người ngồi cạnh bên mình đang dần chuyển sang màu đỏ tươi của máu.


--------------------------------------------------

Shinichi, Ran và Shiho đã rời khỏi khu rừng Shiorikiri an toàn, trước mặt họ bây giờ là 1 đầm lầy nhếch nhác và bốc lên những mùi tanh tưởi đến nôn mửa, cây cối xunh quanh đều héo úa và đã chết gần toàn bộ, chúng đen kịt, trên thân có những hố sâu như mắt, miệng và ngoằn xuống trông như những con yêu quái. Mọi thứ đều bị phủ bằng 1 màn sương xanh thẫm trong nơi này như 1 chốn u linh.

Trên mặt đầm lầy, những quả bóng nước màu đen nổi lềnh bềnh trên mặt nước phút chốc rồi vỡ tan tựa như cả bề mặt nó đang sôi ùn ụch lên. Ven đầm lầy, xác của những kẻ xấu số bị hút hết máu bị quăng bừa ở đó, chúng thối rửa, những mảnh da thịt đang phân hủy bị ruồi nhặng bu quanh thật kinh tởm.

Phía xa xa, tòa lâu đài của Lãnh địa bóng tối đã xuất hiện, nó khiến người ta cảm thấy rợn người vì vẻ hoành tráng và đáng sợ của nó. Tòa lâu đài không có gì ngoài 1 màu đen, trên thành tường còn phủ 1 ít rêu, 1 loại rêu màu đỏ khác lạ. Chập chờn quanh lâu đài là những con dơi đen với đôi mắt đỏ ngầu, chúng nhìn ba vị khách lạ với đôi mắt thèm thuồng và như đang cười mừng cho bữa tối sắp đến.

Ran bịt mũi, mặt cô tái đi như sắp nôn mửa vì cảnh trước mặt, chúng quá kinh khủng với 1 cô gái như cô.

-Uống cái này vào đi!!_Shiho nói rồi đưa cho Ran 1 chiếc lọ nhỏ tỏng suốt, bên trong chứa 1 loại chất lỏng màu xanh đục.

Ran lấy chiếc lọ, cô tròn mắt.

-Đây là...

-Là loại thuốc bảo vệ chống những chất độc từ bên ngoài, cậu biết đấy, nơi này toàn khí độc không thôi!!_Shiho nói và cũng lấy 1 lọ cho mình và cho Shinichi.

Bỗng nhiên như từ 4 phía của 3 người họ, tiếng đá va đạp vào nhau vang lên cành cạch, gió bất chợt thổi mạnh, những tử thi bị gió cuốn lên không trung, da thịt còn sót lại của chúng cũng theo gió rời khỏi bộ xương trắng đục, tàn tạ mà rơi đầy dưới mặt đấy. Những làn khỏi xanh mờ ảo dần bao trùm cả không gian u tịch, đồng bùn nhếch nhác trong đầm lầy cũng bị gió cuốn phăng lên không trung.

Nhìn những giọt nước đen nghịt đang đọng trên nền trời, Shinichi và Shiho chau mày lại, cái khối đen đặc đó khẽ nhúc nhích như để lấy đà...

-Cẩn thần..._Shinichi nói to rồi kéo Ran và Shiho nấp vào 1 hốc đá gần đó.

Rồi như những chất axit, chúng rơi xuống mặt đất tạo thành những cái hố, tảng đá dính phải chất bùn đó cũng bị bào mòn trở thành 1 vũng nước. Những bộ xương kia đột nhiên đứng dậy, như những con rối, chúng tiến đến 3 con mồi trước mặt, lũ dơi trên lâu đài cũng bắt đầu lao xuống như muốn xé nát món ăn trước mặt.

-Shiho, cậu bảo vệ Ran nhé!!_Shinichi nói rồi lao nhanh ra ngoài.

-Shinichi!!_Ran gọi với theo và định chạy đến nhưng bị bàn tay của Shiho chặn lại.

Shiho mỉm cười nhìn bóng Shinichi khuất dần sau hốc đá.

-Yên tâm đi, cậu ấy chắc chắn không sao đâu!! Giờ cậu hãy xem Đệ nhất hoàng tử của vương quốc phép thuật là như thế nào nhé!!

Nhìn nụ cười cùng cái nheo mắt của Shiho, Ran cảm thấy an tâm phần nào nhưng ánh mắt cô nhìn theo hướng Shinichi vẫn không khỏi kèm theo những lo lắng, hồi hộp. Thêm vào đó, Shiho còn tạo ra 1 bức màn chắn bảo vệ 2 người khỏi những thứ ở bên ngoài.

Shinichi bước nhanh, tốc độ cậu nhanh đến chóng mặt, những chất axit từ bùn kia không thể dính lấy trên người cậu dù chỉ 1 giọt. Nhìn từ xa ta không thể đoán được đó là 1 người đang di chuyển mà chỉ nghĩ rằng đó là những tia sáng xoẹt ngang trong không trung.

-Amodea Kinokisata Kana!!_Shinichi nhắm mắt, đọc câu thần chú, tức thì xung quanh cậu xuất hiện 1 màn sáng trắng bạc, nó chắn cho cậu khỏi những chất bùn nhơ đang bắn xuống. (Mấy câu thần chú ta chôm trong truyện Magic of Darkness nhé dù ta chả hiểu nó là cái quái gì!!^o^")

Nhìn khối bùn nhếch nhác chuyển động trong không trung, Shinichi cau mày 1 lát rồi đặt tay ra phía trước ngực thành hình vòng tròn, cậu tiếp tục đọc thần chú.

-Korima Taukina Rinman!!_Những đốm sáng trắng dần xuất hiện tạo thành hình ảnh của 1 mảnh hoa tuyết chập chờn như sương, cậu đánh mạnh nó về phía khối bùn kia, 1 tia sáng xuất hiện bao lấy nó trong phút chốc rồi biến mất, khối bùn đông lại thành băng rồi rơi xuống mặt đất.

Ngay khi khối bùn đã bị vô hiệu hoá, những sợi dây leo không biết từ đâu bỗng chạy đến quấn lấy những bộ xương trắng mục nát kia và như những sợi dây điều khiến từ xa, chúng khiến cho những bộ xương chuyển động và lao tới như những binh lính thực thụ. Lũ dơi cũng không bỏ qua cơ hội lao đến với vẻ thích thú ngu ngốc.

-Hừm, nhảm nhí!!_Shinichi cười, 1 nụ cười tự tin đầy kiêu ngạo và như có gì đó khinh bỉ.

Từ tay cậu xuất hiện 1 luồng sáng tựa như 1 thanh kiếm, cậu vung thanh kiếm 1 vòng, luồng sáng xanh phát ra từ thanh kiếm phủ lấy cậu và đám xương trắng kia 1 lúc rồi biến mất và để lại là 1 đống xương ngổn ngang, bê bết.

Mọi thứ dường như đã xong, tất cả trở lại với sự yên ắng đến rợn người, những làn khói xanh mờ ảo lan rộng trong không trung rồi bị gió cuốn đi mất. Đầm lầy giờ trở nên khô khốc không còn lấy 1 giọt bùn. Bầu trời vẫn nằng nặng màu xám đục, gió thổi lạnh buốt qua từng cơn, xác của những con dơi cũng vương đầy nền đất, máu của chúng chảy ra rồi cô quạnh lại thành 1 khối đen đặc, mọi thứ tan hoang chẳng khác gì 1 bãi tha ma.

Shiho thu lại lớp màn bảo vệ và cùng Ran chạy ra ngoài.

-Hay thật, chớp nhoáng là xong!!_Shiho nói với nụ cười như trêu ngươi.

-Đúng là hay thật!!_Ran nói với vẻ ngưỡng mộ.

Shinichi cười trừ, đôi mắt cậu bỗng trầm xuống và hướng về những bộ xương còn quấn dây leo nằm dưới đất, chúng tỏa ra những ánh sáng xanh yếu ớt và nhạt nhoà.

Nhìn thấy thái độ trầm tư của Shinichi, Shiho hỏi:

-Có chuyện gì vậy?

Cậu gãi đầu, cười cho qua chuyện.

-À, không có gì, không có...CẨN THẬN...

Shinichi hét lên khi nhận ra 1 cơn dơi vẫn còn sống đang lao thẳng đến từ phía sau Ran, cậu vội kéo cô sang 1 bên. Ran bỗng cảm thấy 1 cái gì đó nhói lên ở cánh tay rồi xuất hiện 1 cảm giác như có dòng điện chạy dọc theo sống lưng cô, 1 tia sáng xoẹt ngang trí óc cô và có 1 cái gì đó mờ nhạt hiện lên khiến cô cảm thấy như đã và đang có 1 điều trỗi dậy trong đầu óc mình. Shiho cầm lấy 1 tảng đá nhỏ ném vào con dơi khiến nó rơi xuống đất và lần này là chết thật.

-Cậu không sao chứ Ran?_Shinichi hỏi với vẻ lo lắng.

Ran mỉm cười nắm lấy cánh tay trái như muốn che giấu 1 thứ gì đó, nụ cười của cô nhợt nhạt.

-Uhm, không sao đâu!!

-Được rồi, chúng ta mau đi tiếp theo, ở đây nhiều nguy hiểm quá!!_Shiho nói và chỉ thẳng về phía trước. -Với lại đích đến của chúng ta đang ở đằng kia kìa.

Theo hướng tay của Shiho là nơi toà lâu đài bóng đêm đang ngự trị, trông nó thật hiu hắt và đáng sợ.

-Này, các cậu!!

Âm thanh bỗng từ đâu vọng đến khiến cả 3 người quay đầu lại.

Từ phía xa, bóng của 2 người đang dần dần xuất hiện, sau lớp sương dày đặc, gương mặt họ từ từ rõ dần...là Kaito và Aoko.

Ran ngạc nhiên chạy đến chỗ 2 người bạn của mình.

-Sao 2 cậu lại ở đây? Chẳng phải...

Aoko gật đầu.

-Uhm, đúng là bọn tớ bị bắt nhưng may mắn thoát được, đúng không Kaito?_Cô quay sang người đứng phía sau mình và mỉm cười.

Kaito giật mình, cậu cười rồi gật đầu.

Shiho khoanh tay, nói với vẻ chế nhạo.

-Vậy tiếp theo làm sao đây? Không cần cứu con tin cũng thoát được, vậy giờ đi về sao?

-Chắc vậy thôi..._Shinichi đồng ý.

Nhưng kế hoạch của họ chưa thực hiện đã thất bại, bầu trời bỗng trở nên tới mịt và cuốn lại thành những vóng tròn kì lạ. Tiếng gió thổi rít lên kéo những cành cây ngã xuống, tiếng bọn dơi bay ra từ phía lâu đài bóng tới kêu lào xào tạo nên 1 bản âm hưởng của bóng tôi.

1 giọng cười lanh lảnh cất lên.

-Muốn rời khỏi đây à? Đâu có chuyện dễ như vậy!!
.
.
.
.
.
.
End chap 25
Về Đầu Trang Go down
Http://milkykunnie.blogspot.com
Milky

Milky

Nam Tổng số bài gửi : 1125
Đến từ : Tiểu bang Im re, Đại bang Trịch vía, CFC ~

[Long Fic sưu tầm] Vampire's Love - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long Fic sưu tầm] Vampire's Love   [Long Fic sưu tầm] Vampire's Love - Page 2 Empty15/2/2013, 10:29

Chap 25: Câu chuyện 2000 năm trước

Không gian bao trùm 1 màu trắng của mây, những chú chim nhỏ nhảy trên những cành cao hót véo von, những bông hoa tuyệt đẹp và quý hiếm vươn mình trong nắng, gió lùa nhẹ qua những hàng cây tạo nên những thanh âm tươi vui, trong trẻo.
Tất cả tạo nên 1 khung trời bình yên và thơ mộng, nơi chỉ dành cho những kẻ mang đôi cánh trắng trên mình- nơi được gọi với cái tên cao quí- Thiên Đàng.

Cô bé xinh xắn khoảng 7-8 tuổi thả mình trên bãi cỏ xanh, tận hưởng cái êm dịu mà nó mang đến cùng cái cảm giác mát lạnh của những cơn gió thổi qua. Đôi cánh tráng vươn ra 2 bên, 1 vài cánh lông vũ rụng xuống nằm im lìm trên nền đất, cảm giác buồn ngủ ào đến...

-Rachel!!_Tiếng gọi vọng ra từ phía sau những hàng cây cao vút, cô bé giật mình ngồi dậy, dụi mắt cho con buồn ngủ qua đi.

Từ sau hàng cây, người phụ nữ cao lớn có vẻ nhân từ và hiền hậu bước ra, mỉm cười đôn hậu.

-Tìm được công chúa rồi!!

-Nhũ mẫu!! Người tìm con làm gì?_Cô bé giương đôi mắt ngây thơ nhìn người trước mặt.

Người phụ nữ cười nhẹ dắt tay 1 ai đó vẫn đang thập thò từ bụi cây ra ngoài.

-Hôm nay Thượng đế đã tìm 1 người bạn mới cho người!!

1 cậu bé với mái tóc màu vàng bạch kim dài ngay hông bước ra sau câu nói của người được gọi là "nhũ mẫu", trông cậu có vẻ lớn hơn Rachel và nổi bật ở cậu là đôi mắt màu bạc lạnh như băng hút hồn người khác.

-Đây là Kelbelos!! Từ nay sẽ là cận vệ của công chúa!!_Nhũ mẫu tiếp. -Hai người chào nhau đi.

Cô bé đưa tay ra với nụ cười rạng rỡ.

-Chào cậu, tớ là Rachel!! Rất vui được gặp cậu!!

Kelbelos có vẻ khá lạnh lùng và nghiêm túc, cậu bé cúi người xuống với vẻ cung kính.

-Vâng, xin chào công chúa!!

Sau khi câu nói vừa dứt, Rachel quay lại với gương mặt hờn dỗi, cáu gắt.

-Đừng gọi tớ là công chúa, cứ gọi tên của tớ đi, hơn nữa hình như cậu cũng lớn hơn tớ mà!! Xưng hô như vậy không đúng đâu!!

-Nhưng tôi chỉ là cận vệ trong khi người là...

-Không thích, cậu không đuợc gọi như vậy nữa, nếu không tớ giận cậu thật đó!!_Cô bĩu môi cố làm ra vẻ giận dữ nhưng tất cả chỉ khiến người đối diện bật cười.

Cậu thở dài, đưa mắt nhìn về phía người nhũ mẫu, bà mỉm cười gật nhẹ đầu.

-Tớ biết rồi!!

Cô cười sau khi được thỏa ý nguyện, nắm lấy tay người bạn mới, cả 2 sóng bước bên nhau trong khu vườn tuyệt đẹp, chẳng ai biết được đó sẽ là khởi đầu cho 1 bi kịch nghiệt ngã.
.
.
.
.
.
.
Vài năm sau....

Mây tan đi, khu vườn tuyệt đẹp dần hiện ra với màu xanh tươi tốt của những vòm cây rợn ngợp, màu đỏ của sắc hoa tươi thắm, màu xanh biển của mặt nước mênh mông hòa cũng màu vàng nhạt của ánh bình minh chói lọi.

Tiếng hát trong trẻo hòa nhịp cùng gió, ngân lên trong không trung yên tĩnh, mặt hồ khẽ xao động như báo hiệu cho 1 thứ gì đó đang tiến đến gần.

Mái đình với chiếc vòm phủ 1 màu trắng tinh khôi nằm trơ trọi trong khu vườn, xung quanh bao bọc bằng 1 màu xanh ngắt của lá cây, trên thân 1 vài cây cột có quấn những sợi dây leo mỏng manh.

Lướt nhẹ tay qua những sợi dây leo ấy, thiếu nữ với bộ y phục mang sắc trắng của mây trời đặt mình lên thanh chắn ngang của mái đình, trên lưng cô, đôi cánh trắng với những chiếc lông vũ trắng muốt vẫn không ngừng bị lay động bởi sức gió. Ánh mắt màu tím biếc nhìn về phía chân trời xa bất tận, đôi môi tựa như cánh hoa đào ngân nga khúc nhạc quen thuộc.

Anh là một người tuyệt hảo cho tình yêu đầu của em
Anh là người đã dạy em như thế nào là tình yêu
(Vì thế em sẽ) Không bao giời quên anh
Em nhớ anh
Em sẽ mãi nhớ anh bằng cách đó

Cô gái thả hồn mình vào điệu nhạc, vô thức đưa tay ra ngoài, 1 cánh anh đào bị gió cuốn vô tình nằm trong lòng bày tay của cô.
Buông tay, cánh đào nhỏ xoay vần trong làn gió, rơi nhẹ xuống mặt đất...

Lớp cỏ xanh nghiêng mình vì tiếng động của người vừa bước đến, mái tóc dài màu vàng bay ngược chiều gió, người đó khoác trên người 1 bộ áo giáp tuyệt đẹp và vắt ngang hông 1 thanh kiếm sắc bén.
Trên lưng anh ta, cũng là 1 đôi cánh màu trắng.

Anh ta mỉm cười, nụ cười lạnh nhạt thường ngày giờ đây lại tràn ngập yêu thương, đọng lại trong đôi đồng tử màu xám tro băng giá ấy chỉ có thể là người con gái trước mặt.

-Rachel!!_Môi anh bỗng bật lên thành cô gái ấy nhưng nó rất nhỏ, nhỏ hơn cả tiếng gió lùa.

Khúc nhạc bị đứt quãng, dù có nhỏ đến mức nào thì đối với những kẻ không thuộc thế giới của loài người như họ đều có thể nghe thấy. Cô gái mang cái tên Rachel xoay người lại nhìn người con trai trước mặt rồi nở 1 nụ cười tuyệt đẹp, cô chạy đến, nụ cười rạng rỡ vẫn ngự trị trên môi và cái tên của người đó cũng bật ra.

-Kelbelos!!

Cô chạy đến bên anh, sà vào vòng tay ấm áp đang dang sẵn, ánh bình minh tỏa sáng 1 khung trời, bóng 2 người in hằn lên thảm cỏ non, tình yêu giữa họ đẹp như 1 bức tranh.
Đó là 1 kiệt tác hoàn hảo mà bất cứ người họa sĩ nào cũng muốn sở hữu...






Chiếc xích đu đong đưa trong làn gió, Rachel ngồi đong đưa đôi chân trên không trung, vạt áo quá dài nên chà sát dưới nền đất, nhưng có vẻ cô không mấy quan tâm đến nó, cô đưa ánh nhìn thơ ngây về phía khung trời xa mờ đục trong làn sương trắng. Chốc chốc cô lại đưa ánh nhìn về phía người con trai đứng phía sau.

-Kelbelos này!!

-Uh?

-Có phải bố của em đã giao cho anh nhiệm vụ tiêu diệt những Ma cà rồng dưới nhân thế cho anh không?_Ánh mắt cô đọng 1 nét buồn man mác, nụ cười thoảng nở nhẹ trên môi, cánh bồ công anh vươn mình bay theo chiều gió.

Mắt Kelbelos trầm đi hiển thị 1 nỗi buồn sâu lắng.

-Em biết rồi sao? Đây là 1 việc rất hệ trọng, anh nghĩ Thượng đế muốn cho anh cơ hội lập công.

Nụ cười tàn đi, những cánh bồ công anh bay mất hút sau những áng mây chỉ để lại 1 nhánh cây trơ trọi.

-Không đâu, bố em đã biết chuyện của chúng ta nên cố tình phái anh đi để chia cắt em và anh!! Anh biết đó, tình cảm của chúng mình là 1 điều không được chấp nhận ở đây!! Hơn nữa anh biết không, đây là 1 việc vô cùng nguy hiểm, em sợ...

Cô nói, giọng run run hòa cùng tiếng nấc nghẹn.

Anh nhìn về phía vầng thái dương rực rỡ ánh nắng vàng trong chốc lát, trên môi chợt nở nụ cười vô cùng ấm áp- thứ mà khó ai có thể thấy ở anh. Siết lấy bàn tay nhỏ nhắn, anh quỳ xuống bên cô.

-Em yên tâm, anh đã hứa sẽ ở bên em mãi mãi, và anh chắc chắn sẽ thực hiện được lời hứa đó. Anh nhất định sẽ trở về bên em, khi đó, chúng ta sẽ có thể ở bên nhau mãi mãi.

Rồi anh áp môi mình lên bàn tay thon thả, cảm nhận mùi hương toát ra từ làn da cô, hương thơm mà suốt cuộc đời anh cũng sẽ không thể quên.

-Hãy đợi anh!!

Cô bật khóc vòng tay ôm choàng lấy anh, cô siết thật chặt như thể khi buông ra anh sẽ vĩnh viễn biến mất.

-Em sẽ đợi, nhất định sẽ đợi, mãi mãi cũng đợi!! Anh nhất định phải trở về!!

Anh xoa nhẹ mái tóc cô, mỉm cười.

Dưới ánh nắng chiều, 2 con người kia đâu biết rằng đâu sẽ là thời khắc duy nhất họ có thể ở bên nhau.
.
.
.
.
.
.
Bọt nước sẽ vỡ tan
Cát bụi hóa tro tàn
Lời hứa năm xưa giờ bay theo chiều gió...

Anh nằm đó giữa 1 vùng trời đỏ rực của buồi chiều hoàng hôn, đôi cánh trắng nhuộm sắc bầu trời, y phục màu trắng tinh khôi giờ nhuốm đỏ.
Đôi mắt anh đã khép lại vĩnh viễn.
Lời hứa đó, anh không thể thực hiện được...

Cô gục đầu bên thân thể lạnh toát của anh, nước mắt không chảy ra nhưng ngấm vào tim, mặn đắng...
Sắc chiều đối với cô giờ là màu tang thương, chết chóc, mùi tanh nồng của chất lỏng đỏ rực kia, cô sẽ không bao giờ quên cùng với kẻ đã ra tay lấy mạng anh, cô cũng không bao giờ quên được.

Nụ cười tàn khốc ấy...
Ánh mắt điên dại vì thèm khát máu tươi...
Những móc vuốt sắc nhọn đã cướp anh đi...
Hắn- Ma vương của loài ma cà rồng bất tử.

Cô sẽ không bao giờ quên!

Gương mặt ẩn hiện sau bóng chiều rực đỏ...
Răng nanh hắn cắm phập vào cổ cô để chiếm lấy dòng màu cao quí của thiên thần
Đau nhói...cô sẽ chết?!

Không sao, anh đã không còn, sự tồn tại của cô cũng là vô nghĩa...
Nhưng dù sao cô cũng sẽ không để hắn làm hại người khác nữa và cô cũng phải trà thù cho anh.
Cắm thanh kiếm thánh với cán kiếm hình ngôi sao 7 cánh vào ngực hắn khi hắn đang hăng say rút cạn những giọt máu trong người mình, cô mỉm cười, tuy khogn6 thể giết hắn nhưng cô có thể phong ấn ma lực của hắn.

Rồi hắn sẽ tái sinh, cô và anh cũng vậy, cô biết điều đó và đã đưa ra lời nguyền cho số phận cả 3 người trước khi chết.

-Khi phong ấn hình ngôi sao 7 cánh tái hiện trên thế gian, cả 3 người chúng ta sẽ gặp lại nhau và khi đó, chính tay ta, sẽ giết chết ngươi 1 lần nữa- Jimmy!!

Và rồi cô chết, hắn cũng gục ngã, gió thổi mạnh, cắt bụi mù mịt như muốn cuốn phăng mọi thứ nơi này.
Trận cuồng phong kết thúc, không còn lại gì ngoài 1 sa mạc đầy cát nằm trơ trọi cùng chiếc gương hình ngôi sao 7 cánh đang phát ra những ánh hào quang mờ nhạt.

"Và khi đó, chúng ta sẽ lại tiếp tục tình yêu của mình nhé, Kelbelos...Đợi em..."
.
.
.
S-Shinichi?!

...






Ran bừng tỉnh dậy, những giọt mồ hôi thắm ướt vầng trán cao, cơn ác mộng mà cô vừa trải qua, trái tim cô vẫn còn đập mạnh sau cơn mơ đó.
Nó như 1 sự việc mà cô đã từng trải qua chứ không đơn giản là 1 giấc mơ.
Trong khi suy nghĩ về những điều đó, cô không để ý rằng mình đang ở 1 nơi hoàn toàn xa lạ, 1 căn phòng tuyệt đẹp, lộng lãnh và trang nghiêm...
Cánh cửa bật mở, lúc này cô mới hoảng hồn quay về với thực tại, phía sau cánh cửa, người con trai với mái tóc màu vàng bạch kim, đôi mắt mang sắc trời giông xuất hiện. Đôi môi cô bỗng bật ra thành tiếng trong vô thức.

-Kelbelos?!


(To be continued...)
Về Đầu Trang Go down
Http://milkykunnie.blogspot.com
Milky

Milky

Nam Tổng số bài gửi : 1125
Đến từ : Tiểu bang Im re, Đại bang Trịch vía, CFC ~

[Long Fic sưu tầm] Vampire's Love - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long Fic sưu tầm] Vampire's Love   [Long Fic sưu tầm] Vampire's Love - Page 2 Empty15/2/2013, 10:30

Part 2


Bóng tối tràn ngập khắp nơi, sắc đó vương khắp không gian trống trải, đâu đó tiếng hơi thở gấp rút hòa quyện cùng cái không khí nặng nề, u tịch.

Lại là giấc mơ ấy, giấc mơ về người con gái với đôi cánh trắng tan nát, từng chiếc lông vũ 1 màu đỏ thẫm lượn lờ trong không trung lặng vắng. Người con trai ấy giương đôi mắt kinh hoàng nhìn đôi tay của mình, nó đã nhuốm đỏ thứ chất lỏng nhớp nháp đó.

Máu...

Là máu của cô gái đó...

Cậu đã giết chết cô ấy...

"Phập"

Âm thanh tàn khốc ấy vang lên, 1 lần nữa, bầu trời trong xanh bị nhuốm bởi sắc đỏ chói lọi.

Thanh kiếm yên vị trên ngực trái của cậu, cô gái đó nhìn cậu, ánh mặt đầy sự hận thù và căm phẫn...

Tiếng gió xào xạc từng cơn, gào thét cho thảm cảnh tàn khốc
Nước mắt hòa cùng máu tạo thành 1 dòng chất lỏng mang sắc đỏ hồng tuyệt đẹp...
.
.
.
.
.
.
Shinichi choàng tỉnh, cố mở đôi mắt nặng trĩu của mình lên, cậu day day nhẹ lên trán, cô gái trong giấc mơ đó cậu cũng đã từng mơ thấy rất nhiều lần ngay từ lúc nhỏ. Nhưng trong những giấc mơ trước đây, không phải là thảm cảnh tàn khốc đầy máu ấy mà là 1 thiên thần với đôi cánh tráng xinh đẹp luôn mỉm cười dịu dàng, là 1 thiên thần với đôi mắt trong veo chứa đựng cái nhìn ấm áp thánh thiện chứ không phải cái nhìn đầy ai oán đau thương đến nhường vậy.

Nhưng...có điều khiến cậu phải suy nghĩ hơn cả, cô gái trong giấc mơ là...Ran!?

Rốt cục chuyện gì đang xảy ra?

Những suy nghĩ ấy nhanh chóng bị cắt đứt khi cậu bàng hoàng nhận ra mình đang ở trong 1 nơi tối tăm, xung quanh là rừng cây cao vút, gió đập qua từng lỗ hổng to trên thân cây tạo nên thanh âm nghe như tiếng gào thét kinh hoàng hơn nữa tất cả mọi người đều biến mất, cậu cất tiếng gọi nhưng...ngoài tiếng gào rú của gió ra không có bất cứ 1 âm thanh nào khác phản hồi lại cho cậu. Bỗng từ đâu, tiếng bước chân của ai đó đang vang lên đều đặn trong không gian tĩnh mịch.

Shinichi bỗng cảm nhận được 1 thứ gì đó nhão nhẹt dưới lòng bàn tay đang chống xuống đất, nó ẩm ướt, nhớp nháp và mang 1 loại mùi đặc trưng mà tất yếu cậu phải biết.

Là máu

Cậu nhìn xung quanh, vẫn 1 màu đen dày đặc khó phân biệt nơi này có hình thù ra sao, cố gắng lắm cậu cũng chỉ có thể thấy những ngọn cây cao vút. Niệm 1 câu thần chú nào đó, ánh sáng từ lòng bàn tay cậu lan ra và tỏa sáng khắp nơi, cả khung cảnh kinh tởm kia cũng lộ ra ngay trước mắt cậu.

Đây là 1 khu rừng, đứng nghĩa hơn là 1 bãi tha ma mọc đầy cây cối, khắp nơi vương đầy xác chết, núi tử thi đang bắt đầu phân hủy, dòi bọ cùng các lại vi khuẩn khác tranh nhau giày xéo miếng mồi ngôi tạo ra 1 khung cảnh kinh hoàng. Máu chảy lênh láng, dường như những loại cây kia cũng lấy chất dinh dưỡng từ máu và xác người mà sống nên lá cây của chúng đều có màu đỏ còn trên thân cây, những lỗ hổng tại nên khuôn diện của 1 con người trong như đang gào khóc, đau đớn.

Tiếng bước chân ngày 1 gần và nó chợt dừng lại, tiếng động ấy như là đang diễn ra ngay trước mắt cậu.

-Ngươi tỉnh rồi à, ta chờ lâu quá rồi đấy!!_Giọng nói của Vermouth vẫn quyến rũ như thường nhưng lại mang cái âm hưởng giễu cợt đầy châm chọc.

Bà ta đứng đối diện với Shinichi, mái tóc vàng lả lướt theo chiều gió phát ra những tia sáng nhạt nhòa nhưng đủ để tháy gương mặt xinh đẹp với đôi môi quyến rũ đang nhếch lên 1 nụ cười ma mị.

-Sao tôi lại ở đây? Những người khác đâu?_Cậu lên tiếng hỏi, nhưng giọng điệu điềm nhiên đến nỗi vô cảm.

Vẫn là nụ cười ngạo mạn ấy, Vermouth đáp lại.

-Đúng là Ma vương lãnh khốc, vô tình, ngay đến cả khi đơn độc trong 1 nơi đáng sợ như thế này vẫn không có 1 chút cảm giác sợ hãi nào!!

-Ma vương? Bà đang nói cái gì thế?

Vermouth khoanh tay trước ngực dựa lưng vào 1 thân cây gần đó.

-Giấc mơ lúc nãy...nếu ta nói đó là sự thật thì liệu ngươi có tin không?_Rồi bà ta cười, cái cười như khiêu khích kẻ trước mặt.

Shinichi ngạc nhiên trước câu nói của Vermouth, bà ta biết về giấc mơ của cậu sao.

-Vermouth, dừng những lời nói nhảm nhí đó đi, ngươi thực ra muốn gì?

-Chậc chậc, ta đã nói mục đích của ta cho ngươi nghe đó thôi!! Không lẽ ngươi nghĩ đó chỉ là 1 giấc mơ bình thường? Để ta nói cho ngươi nghe nhé, đó là những gì mà ngươi đã từng trải qua trong kiếp trước của ngươi, trong thân phận là Ma vương của loài Ma cà rồng tàn nhẫn và hung ác.

-C...Cái gì?

Vẻ mặt của Vermouth hiện giờ như 1 kẻ chiến thắng đang nhìn kẻ thủ bại của mình trong tâm trạng bấn loạn.

-Nào...ngươi có muốn xem không? Câu chuyện của 2500 trước!!

Rồi từ bàn tay bà ta, những vầng sáng đen xuất hiện bao bọc xung quanh rồi lại lờ mờ hiện ra những thứ hình ảnh mờ nhạt ngày càng rõ dần.

Câu chuyện của 1 quá khứ xa mờ, nhuốm thẫm màu đỏ tuyệt mĩ, huyễn hoặc lòng người...
.
.
.
.
.
.
.
Coolguy ngồi ngự trị trên chiếc ghế trải bằng 1 lớp da hổ phách cao quý, trên tay là cốc máu sánh mịn, hắn huơ huơ chiếc cốc trước mặt, trên môi là nụ cười ma mãnh, quỷ quyệt.

-Thưa ngài, mọi thứ đều diễn ra rất thuận lợi, xem ra chúng ta sắp trở thành kẻ thống trị nhân loại này!!_1 kẻ bầy tôi lên tiếng kèm theo cái cười đầy sủng nịnh.

Vẻ mặt lạnh lùng đầy ma mị đó vẫn không thay đổi, 1 nụ cười đầy kiêu hãnh nở rộ trên gương mặt lãnh khốc ấy. Đúng, kẻ thống trị nhân loại xứng đáng nhất trên đời này chỉ có loài Ma cà rồng vĩ đại như hắn, hắn đã ra lệnh tất cả ma cà rồng vùng dậy chống lại loài người giành lại quyền thống trị quả đất này và xem ra nó có vẻ như sắp thành công.

-Nhưng thưa ngài..._Tên bầy tôi hơi ấp úng.

-Có chuyện gì sao?_Hắn dừng động tác đưa mắt về phía kẻ đang gục đầu dưới chân mình.

Tên bầy tôi hơi toát mồ hôi, giọng run run hơi lo sợ.

-Nghe nói trên Thiên đàng sẽ cử người xuống đối phó với chúng ta.

Hắn khẽ cười nhạt, cái cười chứa đầu khinh bỉ.

-Những tên thiên thần vô dụng ấy có gì mà ngươi phải sợ, chẳng phải cái bọn lúc trước cũng đều bị dọn sạch sao?

-Nhưng...lần này nghe nói kẻ đến là 1 chiến thần vô cùng uy mãnh, hắn có 1 sức mạnh phi thường.

"Choang"

Chiếc cốc vỡ tan tành trên tay tên Ma vương kiêu ngạo ấy, thứ chất lỏng sóng sánh ấy chảy trào tỏa ra 1 mùi hương tuyệt diệu hấp dẫn loài sinh vật khát máu như hắn. Cứ tưởng đó là 1 hành động cho thấy vẻ tức giận nhưng trên gương mặt lạnh như băng ấy lại không có bất cứ biểu hiện gì cho thấy điều đó ngoại trừ nụ cười ngạo nghễ vẫn ngự trị trên môi cho thấy hắn đang mong đợi, mong đợi 1 cuộc chiến.

-Rốt cục cũng phái 1 kẻ ra hồn tới, ta đang rất háo hức đây. Máu của chiến thần, không phải là sẽ ngon hơn sao?
.
.
.
.
Và cuối cùng cũng đến ngày đó, ngày mà hắn mong đợi, đối diện với kẻ được xưng chiến thần- Kelbelos... Hắn đã rất háo hức mà đối diện với kẻ thù bằng 1 nụ cười ngạo mạn, trận chiến diễn ra, hắn chiếm ưu thế, hắn cảm nhận được dường như trong tâm của kẻ đối đầu với mình có 1 cái gì đó đang đè nặng lên nên không thể dùng hết uy lực.

Cứ tưởng hắn sẽ thắng, nhưng chiêu chí mạng của hắn đánh vào kẻ thù bị khựng lại, vì sự xuất hiện của cô...lần đầu tiên, hắn thấy tim mình lệch hẳn 1 nhịp.

Cô dùng thân mình che chắn cho Kelbelos, đôi mắt tim biếc đẹp đẽ nhìn hắn bằng ánh mắt sắc lạnh đầy thù hận như thể muốn nói rằng: Nếu đụng tới Kelbelos, cô sẽ giết hắn...

Và như thế, vì sự xuất hiện của cô mà hắn đã tha mạng cho kẻ thù của mình, lần đầu tiên...Vì sao?
Ánh mắt tím ấy cứ đeo bám hắn, hình ảnh cô cứ lẩn quẩn trong đầu hắn mỗi đêm, cứ nghĩ đến cô hắn không sao điều khiến cho con tim mình thôi đập loạn nhịp.

Hắn tự hỏi vì sao và vì sao, cứ lặp đi lặp lại câu hỏi ấy mãi và câu trả lời đã xuất hiện khi hắn phải tự nhận rằng Hắn yêu cô!
Yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên bởi ánh mắt tím ấy, ánh mắt đầy kiên nghị ấy đã mê hoặc hắn.
Nhưng hắn biết, người cô yêu là kẻ kia- kẻ thù của hắn- Kelbelos.

Và hắn quyết định cướp cô từ tay của người đó.
Cô phải là của hắn.
Tuyệt nhiên là như thế!!



Và đúng vậy, lần thứ 2, hắn đã thắng, dù cô đã ngăn cản thế nào đi nữa.
Nhưng hắn đâu biết, giết chết người yêu trước mặt cô đã khiến cô căm thù hắn đến tận xương tủy, biến cô thiên thần trong sáng kia thành kẻ mang đầy thù hận.

Nhưng khát vọng chiếm đoạt vẫn không ngừng thôi thúc hắn và hắn đã uống máu cô, biến cô thực sự thành người của hắn, hoàn toàn thành người của hắn.
Nhưng...nàng thà chết cũng không muốn bị hắn làm vẩn đục, và hắn không ngờ, Ma vương đứng đầu loài Ma cà rồng như hắn lại chết dưới tay của 1 cô gái- cô gái mà hắn yêu thương bằng 1 thanh kiếm có cán hình ngôi sao 7 cánh.

Cô vẫn không thôi căm thù hắn nên trước khi chết đã ban ra lời nguyền đó, lời nguyền định mệnh....

Lời nguyền ấy...đã linh nghiệm...
.
.
.
.
.
Shinichi lặng người đi khi phép thuật của Vermouth tạo ra ảo ảnh về câu chuyện năm xưa dần biến mất.

Vermouth cười nhạt.

-Sao hả, giống với giấc mơ của ngươi không? Bị giết bởi chính tay người mà mình yêu, vui không?

Bà ta cất tiếng cười khinh miệt đầy thỏa mãn.

Shinichi gạt phăng tất cả, cậu ta hét lên.

-Không, ta không tin, trong giấc mơ của ta không chỉ có như vậy, không chỉ có những khoảnh khắc đầu tàn khốc này!!

Vermouth quết nhẹ ngón tay trên vành môi.

-Ý ngươi là những khoảnh khắc ấm áp đầy hạnh phúc của ngươi và cô ta sao? Đó chỉ là ảo tưởng của ngươi từ kiếp trước, ảo tưởng của 1 kẻ si tình ngu ngốc!!

-Ngươi im miệng đi, ta không tin!!

-Hừm, ngươi không tin cũng không sao, nhưng ngươi vẫn còn nhớ lời nguyền chứ, lời nguyền lúc đó....

"Lời nguyền!?"

"Khi phong ấn hình ngôi sao 7 cánh tái hiện trên thế gian, cả 3 người chúng ta sẽ gặp lại nhau và khi đó, chính tay ta, sẽ giết chết ngươi 1 lần nữa- Coolguy!!"

-Ngôi sao 7 cánh đã xuất hiện trên thế gian và đưa kiếp sau của cô ta là Ran đến thế giới này, 2 người đã gặp nhau và kẻ mang tên Kelbelos đó...chắc không cần ta nói ngươi cũng biết đúng không?_Vermouth nói với vẻ tự tin, thách thức.

Phải, cậu biết, người đó không ai khác, chính là Gin!! Kẻ mà cậu không thể nào quên.

-Ứng với lời nguyền, bây giờ cả 3 ngươi đều đã gặp nhau, và..._Bà ta cười, cười như 1 con thú hoang dại.

-Ngươi im đi!!

Shinichi gào lên và bắn 1 tia phép thuật về phái kẻ đối diện nhưng bà ta như 1 ảo ảnh, tia sáng phép thuật xuyên qua con người ấy, Vermouth vẫn cười đầy thỏa mãn.

-Đây là lời cuối ta nói với ngươi, bây giờ, 1 là ngươi giết chết cô ta, còn không...cô ta sẽ giết chết ngươi.

Vermouth biến mất nhưng tiếng cười vẫn vang văng vẳng trong không trung, khi bà ta biến mất, 1 cánh cửa bỗng xuất hiện cũng là dấu hiệu cho thấy trận chiến sẽ bắt đầu...


------------------------------------------------------------

Trong 1 không gian tối tăm lạnh lẽo khác, Vermouth ngồi quan sát mọi thứ qua quả cầu pha lê đen, bằng cách cho ảo ảnh của mình thực thi nhiệm vụ, bà ta đã hoàn thành xuất sắc mọi thứ.

Vuốt ve con rối trong tay, đánh ánh nhìn về kẻ đang đứng phía sau cùng cô gái đang nằm bất tỉnh gần đó, bà ta khẻ nói.

-Chuyện tiếp theo nhờ ngươi...

Ánh sáng lập lòe trong không trung hiện rõ khuôn mặt của cậu- Kuroba Kaito nhưng đôi mắt ấy...vô hồn...
Bên cạnh câu, không ai xa lạ, Aoko Nakamori...

Về Đầu Trang Go down
Http://milkykunnie.blogspot.com
Milky

Milky

Nam Tổng số bài gửi : 1125
Đến từ : Tiểu bang Im re, Đại bang Trịch vía, CFC ~

[Long Fic sưu tầm] Vampire's Love - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long Fic sưu tầm] Vampire's Love   [Long Fic sưu tầm] Vampire's Love - Page 2 Empty15/2/2013, 10:31

Part 3


Ran nhìn đăm đăm vào kẻ đang đứng trước mặt mình, những hình ảnh rời rạc và lạ lẫm nào đó chợt ùa về trong tâm trí cô như 1 cơn sóng cuộn trào mạnh mẽ. Những hình ảnh về khung trời phủ trắng tinh khôi, về con người với mái tóc vàng óng ả tuyệt đẹp cùng nụ cười ám áp vô tận và về...sắc đỏ trong 1 khung trời hoàng hôn đầy chết chóc đọng trên thân xác lạnh buốt của con người ấy...

...Con người ấy...

...Giống hệt kẻ đang đứng trước mặt cô hiện giờ.

Vẫn mái tóc vàng dài tuyệt đẹp, vẫn gương mặt gầy với đôi mắt mang màu trời giông lạnh lẽo, vẫn mái tóc vàng lấp lánh ánh kim tuyệt đẹp nhưng trên lưng người đó không tồn tại đôi cánh trắng muốt ấy và cái nhìn của người này khác hẳn với người đã xuất hiện trong giấc mơ của cô.

Nó không ấm áp đầy yêu thương mà lạnh lẽo và đầy ai oán.

Ran đưa tay chạm nhẹ lên môi, cô cảm thấy bất ngờ khi đột nhiên mình lại phát ra cái tên ấy...

Kelbelos...

Có lẽ cô đã bị giấc mơ kì quặc ấy ám ảnh chăng!?

Gin nhìn cô gái còn đang ngồi ngơ ngác trước mặt mình, mỉm cười và bắt đầu lên tiếng.

-Lâu quá không gặp, Rachel...

"Lâu rồi không gặp"!?

Nghĩ là "đã từng gặp"!?

Nhưng cô không nhớ đã từng gặp hắn ở đâu...trừ...trong giấc mơ đó.

Sau 1 hồi tẩy xóa cái mớ hỗn độn trong đầu mình, cô cũng có thể cất nên lời.

-Chúng ta...có quen nhau sao?

Hắn nghe thấy, tim bỗng nhức nhối, cô đã quên hắn rồi...
Hắn biết chứ, đầu thai chuyển kiếp, làm sao giữ được kí ức năm xưa, nhưng như vậy cũng không hẳn là 1 chuyện xấu.

Hắn cười nhàn nhạt.

-Chẳng phái em vừa gọi tên ta đấy sao?

"Vừa gọi"!?

Cái tên vừa gọi!?

Kelbelos!?

Nhìn đôi mắt tròn xoe ngơ ngác của Ran, hắn bỗng cảm thấy thú vị, đôi mắt ấy hắn vẫn chưa từng quên và mãi mãi cũng không thể quên. Ánh mắt lần đầu tiên 2 người gặp nhau hàng nghìn năm trước, ánh mắt đã chinh phục trái tim băng giá của hắn và cũng chính ánh mắt đã đẩy hắn đến tận cùng của sự đớn đau và tội lỗi.

Hắn nuốt khan 1 thứ gì đó trong cổ họng, cái nụ cười đầy ai oán ấy tái hiện, thật chua xót làm sao.

-Em không tin cũng đúng, đã 2500 năm rồi và em cũng đã chuyển kiếp thành 1 cô gái bình thường và...

Hắn bỗng ngắt lời, ánh mắt trầm xuống trông vô cùng đáng sợ.

-Và!?_Ran lặp lại chữ mà hắn ngắt quãng.

-Yêu kẻ thù của chính mình!_Hắn ngước lên nhìn cô, ánh mắt sắc nhọn chứa đầy tia oán hận.

Mặt cô bỗng đanh lại, như có 1 sức mạnh vô hình nào đó khiến mọi hoạt động của cô bị đình trệ, cô chỉ biết nhìn và nhìn hắn, tai cô ù đi sau câu nói đó.

"Yêu kẻ thù của chính mình"?!

-S...Shinichi?!

Bất giác cô lại gọi tên cậu, cái tên khiến cô cảm thấy nhung nhớ khi xa vắng nhưng đối với hắn, cái tên ấy chính là nỗi căm hờn mà hắn không bao giờ quên.

Nếu không có cậu thì hắn đã không thành ra thế này.
Nếu không có cậu thì hắn đã có thể có được cô.
Nếu không có cậu thì hắn đã không phải rời xa cô.
Tất cả mọi thứ mà hắn đang có hiện giờ đều là do cậu ban cho, thử hỏi sao hắn không hận cậu, không căm ghét cậu.

-Đúng!!_Gin lên tiếng, giọng đầy căm tức. -Hắn chính là kẻ thù của em chứ không phải người mà em nên yêu thương.

Ánh mắt hắn long lên sồng sộc, hắn ghì chặt lấy vai cô và gào lên.

Ran bàng hoàng trước thái đó của hắn nhưng cũng không phải là vì sợ mà mất hẳn lí trí.

-Anh...anh đang nói gì vậy? Tôi không...b...biết, tôi không biết gì cả, sao Shinichi lại là kẻ thù của tôi?_Cô đẩy 2 tay hắn ra khỏi người mình, nói với vẻ phẫn nộ và có vẻ hơi ngập ngừng vì như đang muốn che giấu 1 điều gì đó.

Hắn cười trừ và không tỏ ra thái độ ngạc nhiên với những hành động của cô.

-Đó đúng là sự thật khó chấp nhận với em. Nhưng để ta nói cho em biết, giấc mơ lúc này là sự thật, nó là điều được diễn ra vào 2500 năm trước, tất cả mọi thứ mà em nhìn thấy đều là những điều mà em đã trải qua.

-Không, đừng có nói dối, nếu đó là sự thật thì tại sao tôi không mơ thấy nó trước đây mà đến bây giờ mới thấy.

-Là bởi vì kí ức trước đây của em đã bị phong ấn!! Em có nhớ lúc nãy đã bị 1 con dơi cắn trúng không? Chính ta đã lợi dụng nó tiếp xúc với em để giải trừ phong ấn!!

Ran chau mày đây nghi hoặc nhưng cô không thể phủ nhận mình đúng là đã bị 1 con dơi cắn trúng.

- Không đâu!! Đó chắc chắn là do các người phù phép..._Cô dừng lại, nhận dạng mọi thứ đang diễn ra, đây là Lãnh địa bóng đem, nghe Shinichi nói lãnh chúa nơi này là 1 kẻ có mái tóc vàng bạch kim, đôi mắt màu xám rất tàn ác. Vậy kẻ này...

-Ngươi là lãnh chúa của Lãnh địa bóng đêm?_Cô hỏi, ánh mắt nhìn với vẻ dò xét có chút run rẩy.

-...Vậy thì sao?_Hắn đáp, giọng như chờ đợi có chút dè dặt.

-Vậy thì ta lại càng không thể tin ngươi!! Ngươi là kẻ đối đầu với bọn ta, những lời ngươi nói làm sao ta có thể tin được?

Hắn im lặng không đáp, gương mặt tối sầm không thể đoán được điều gì đang diễn ra trong đầu hắn.

-Nếu..._Hắn lên tiếng, phá hỏng cái không gian im ắng đến rợn người. -Ta có bằng chứng thì sao?

Ran lặng người đi, bằng chứng, thứ có thể chứng minh được sự thật, thứ duy nhất có thể khiên cô tin vào câu chuyện mà hắn kể. Và nếu cô tin nó, cũng có nghĩa trái tim cô sẽ tan nát từ đó.

Thấy cô gái trước mặt có vẻ đang sợ sệt vì sắp phải đối diện với sự thật mà mình không muốn, hắn cười thầm trong lòng, khiến cho cả 2 người đều đau khổ, đó chẳng phải là tâm nguyện của hắn sao, vậy thì tại sao lại không bắt đầu?

-Em có nhớ trong giấc mơ em đã tự mình đâm vào lồng ngực của tên Ma vương đó không?

Đoạn băng kí ức tua ngược trở lại, trở lại buổi hoàng hôn nhuộm sắc đỏ ấy, trở lại với cảnh tượng cô gái với chiếc vày trắng tinh khôi cầm thanh kiếm có hình ngôi sao 7 cánh đâm thẳng vào lồng ngực tên Ma vương ấy.

-V...Vậy thì sao?

Hắn cười.

-Thanh kiếm em dùng để đâm vào hắn là 1 thanh kiếm thánh nên vết thương mà nó gây ra sẽ không biến mất theo dù là có đầu thai chuyển kiếp đi chăng nữa. Trên ngực trái của Shinichi, chắc chắn có 1 vết sẹo ngay từ nhỏ, nếu em không tin, cứ đi kiểm chứng_Hắn kết luận 1 cách chắc chắn đầy tự tin.

Ran cắn nhẹ môi, ngước mắt nhìn về phía trước 1 cách đầy chắc chắn nhưng vẫn không sao kiềm nổi con run rẩy trong trái tim nhỏ bé kia.

-T...Tôi không tin!! Ai lại đi tin kẻ ác quỷ như ngươi chứ, rõ ràng người mà tôi nhìn thấy trong giấc mơ tuy có gương mặt giống ngươi nhưng lại là 1 thiên thần có đôi cánh trắng như tuyết chứ không phải 1 tên ác quỷ với đôi bàn tay vấy máu và 1 trái tim độc ác như ngươi!!_Cô đánh cái nhìn sắc bén về phía hắn.

Nụ cười kiêu hãnh chợt tắt đi, ánh mắt hắn chùng xuống, cơn đau nào đó chợt ùa về, giọt máu thẫm sắc đỏ của 1 ai đó loạt toát, tanh tưởi chảy dọc theo sống lưng và lem luốc trên đôi cánh trắng muốt với những chiếc lông vũ đang tan biến dần trong không trung. Cái cảm giác đau đớn đó...cả đời hắn cũng không thể quên được.

-Ngươi hết nói rồi chứ gì!_Ran lên tiếng khi thấy sự in lặng kì lạ đến từ kẻ đối diện.

Gin như chợt tỉnh khỏi cơn ác mộng, ánh mắt hắn như 1 lưỡi dao sắc nhọn chĩa vào người cô.

-Em có biết vì sao ta trở thành 1 tên ác quỷ thèm khát máu người không?

Ran nhìn hắn, gương mặt hắn bây giờ nghiêm túc đến kì lạ khiến cho môi cô như dán chặt vào nhau.

-T...Tại sao?

Ánh mắt hắn vẫn chỉ nhìn về 1 phía duy nhất.

-Vì em!!

Ran sững người, ánh mắt của hắn như có thuật thôi miên vậy, ánh mắt trầm buồn, kiên định và chút oán niệm, cái ánh mắt như phát ra muôn ngàn sợi dây vô hình trói chặt lấy mọi hành động của cô.

Vì cô mà hắn trở nên như thế? Mà cũng không đúng, là vì người tên Rachel có gương mặt rất giống cô ấy chứ! Cô vẫn chưa thừa nhận đó là kiếp trước của mình mà bởi nếu cô thừa nhận điều đó chẳng phải cô cũng thừa nhận Shinichi chính là...

-Em có biết không?_Hắn nói tiếp, đôi mắt hướng về 1 nơi vô định. -Lúc linh hồn rời khỏi thế xác và đến nơi luân hồi...ta đã quay ngược trở lại, từ bỏ cơ hội chuyển kiếp làm người vì ta không muốn xa em. Dù là dưới hình hài 1 hồn ma vất vưởng ta vẫn muốn ở cạnh em, ta không muốn mất đi những kí ức về em, ta không muốn quên em, dù không thể chạm vào em nữa nhưng ta vẫn muốn được nhìn thấy em mỗi ngày, được giữ lại tất cả những kí ức về em.

-Anh nói sao? Từ bỏ cơ hội trở lại làm người ư?

-...Đúng vậy!! Nhưng...khi ta trở lại, thứ mà ta nhìn thấy lại là 1 thảm cảnh tàn khốc khi thiên thần đâm thẳng thanh kiếm vào ngực tên ác quỷ vói đôi tay đầy máu và rồi...ngã xuống_Hắn bỗng ghì chặt lấy đôi vai gầy của cô. -Em có biết lúc nhìn em quỵ xuống nền đất ta đã như thế nào không? Ta đã muốn chạy đến đỡ lấy em nhưng không tài nào có thể chạm vào em được. Em có biết cảm giác lúc đó của ta không?

Hắn gào lên, đôi mắt lạnh như băng tuyết bất giác trầm lắng đầy đau thương.

-Ơ...tôi...đau..._Ran nhăn mặt lại khi đôi vai bị bấu chặt 1 cách không thương tiếc.

Gin buông lỏng ta ra, dường như hắn ta đã lấy lại được bình tĩnh.

Hắn vẫn thế, cái điệu bộ tự tin không hề suy chuyển.

-Em có thể tự kiểm tra mà và..._Hắn tiến đến gần nâng cằm cô lên. -Khi em biết được sự thật thì hãy đến bên ta. chúng ta sẽ cùng nhau tiêu diệt kẻ thú!

"Tiêu diệt kẻ thù!?"

Ran rùng mình khi nghĩ đền điều đó, nếu đó là sự thật thì cô...sẽ cậu sẽ bị tiêu diệt sao...có thể là bằng chính tay cô!?

Hất tay hắn ra 1 cách lạnh lùng, cô quay đi.

-Và nếu không phải thì…

-Thì ta tự nguyện chết dưới tay em…_Hắn nói nhanh, nhưng 1 phần câu nói lại bị cắt ngang và nén sâu vào tận trong lòng.

Cô im lặng không nói gì thêm, mọi thứ xung quanh chìm vào tĩnh mịch, vắng lặng cho đến khi cô lại tiếp tục lên tiếng.

-Tôi…có thể đi rồi chứ!!

Hắn trầm tư 1 lúc rồi khẽ gật đầu sau đó lấy trong ngực áo ra chiếc gương hình ngôi sao 7 cánh- chiếc gương đã đưa cô đến với thế giới tàn khốc này. Hắn chìa ra trước mặt cô, giọng vẫn lãnh đạm.

-Cầm lấy thứ này, nó sẽ giúp được em!!

Nhìn chiếc gương trong tay hắn, trong lòng cô bất chợt dâng lên 1 cảm xúc kì lạ nhưng cô khogn6 muốn nấn ná ở đây thêm lâu hơn nữa nên vội vội vàng vàng cầm lấy nó rồi chạy vụt ra khỏi cửa.

Khi Ran vừa khuất dạng, 1 vầng sáng màu tím nhạt lóe lên bên cạnh Gin, người phụ nữ với mái tóc màu vàng xuất hiện, vẫn với nụ cười đầy mị hoặc, quyến rũ đến mê người ấy.

-Xem ra mọi chuyện đang rất thuận lợi, Gin nhỉ?_Vermouth mỉm cười chống 1 tay lên vai Gin, ánh mắt đầy kiêu hãnh.

Hắn vẫn giữ vẻ lạnh lùng đến chết người ấy, ánh mắt vẫn hướng về chiếc bóng nhỏ khuất dần trong lâu đài, khuất dần sau màu đen dày đặc.

Vermouth có thể biết hắn đang nghĩ gì, ánh mắt kiêu hãnh kia chùng xuống vấn vương 1 nỗi niềm u uẩn, nụ cười cũng trầm lắng đi.

-Ngài không nhẫn tâm…

Hắn giật mình vì câu nói đó, trong lòng dâng lên 1 thứ xúc cảm đáng ghét, phớt lờ người phụ nữ quyến rũ ấy, hắn lạnh lùng ngồi yên vị trên chiếc ghế gần đó, mỉm cười.

-Ngươi nên gạt bỏ những thứ suy nghĩ ngu ngốc đó đi, không nhẫn tâm ư? Nực cười.

Vermouth vẫn lặng lẽ quan sát hắn, ánh mắt ngoại trừ luyến tiếc ra thì vẫn là u buồn.

-Mọi chuyện đã xong chưa?_Hắn tiếp tục, đưa tay bông đùa với mái tóc của mình.

-Vâng!! Tất cả mọi chuyện đều ổn, chỉ còn chờ…

Hắn mỉm cười tàn khốc, phút giây hắn mong đợi đã sắp đến…
Phía xa, chiêc guong phát ra những vầng sáng kì lạ, không phải là màu trắng ấm áp như trước kia mà là những quệt màu đen nhạt lạnh lẽo đến tê người…

----------------------------------------

Trở lại với Thánh địa bóng đêm, nơi mà quốc vương Yusaku ngự trị, tất cả hiện lên với 1 thảm cảnh tàn khốc, mây đen vần vũ 1 góc trời, tai ương triền miên không dứt khiến cả vương quốc lâm vào khốn cùng. Quốc vương, trưởng lão cùng phù thủy dù đã cố gắng dùng sức mạnh của mình tạo kết giới bảo vệ thần dân nhưng xem ra sức mạnh của họ không thể chống cự được thêm nữa.

Trong gian phòng cùa trưởng lão, những chiếc đèn cầy xếp xunh quanh ngài ta với những tia sáng yếu ớt bị 1 cơn gió thổi qua làm tắt ngấm, Vị trưởng lão giật mình, đôi mắt nhăn nheo mở ra đầy kinh hoàng khi cảm nhận được chiếc gương đang có những sự rung động bất thường, ánh sáng mà chiếc gương phát ra đang dần bị nuốt chửng bởi bóng tối

“Cạch”

Quốc vương bước vào, gương mặt tràn đầy lo âu.

-Trưởng lão…

Vị trưởng lão thở dài, hơi thở nặng nhọc như sắp tàn.

-Ta đã mong nó không xảy ra nhưng có lẽ bi kịch của ngàn năm trước lại sắp tái diễn.

Trong ánh mắt già nua kia lóe lên những lo lắng tột cùng, nếu bi kịch ấy lại tái diễn thêm 1 lần nữa thì cả thế giới này sẽ lại chìm trong biển máu 1 lần nữa và tất cả sẽ cùng bị hủy diệt bởi đã không còn thiên thần nào để cứu rỗi nhân gian. Thời khắc mà tất cả mọi người đều lo sợ đang đến gần, rất gần…thời khắc mà Ma vương sẽ hồi sinh.

Từ xa, nữ phù thủy Elena tiến đến gường, gương mặt vẫn lạnh lùng như trước nhưng có vẻ nó đã xanh xao hơn nhiều và trông rất mệt mỏi, lí do chắc là do bà ấy đã sự dụng quá nhiều linh lực chăng?

-Trưởng lão, Quốc vương, kết giới của chúng ta tạo ra sắp khogn6 xong rồi!!_Elena lên tiếng, hơi thở chất đầy mệt mỏi.

Vị trưởng lão gật đầu, ánh mắt lại hướng về chiếc gương đang gần như là bị bao phủ bởi 1 màu đen u ám.

-Có lẽ ta đã không còn cách nào khác!!

Ngài ta đứng dậy, niệm 1 vài câu thần chú, chiếc gương ngay lập tức bị thu nhỏ lại và biến dạng thành 1 lưỡi kiếm sắc nhọn nhưng lại không có cán.

-Trưởng lão…ngài…_CẢ Yusaku và Elena đều thốt lên kinh ngạc khi nhìn thấy hành động của ngài ta. –Chẳng lẽ không còn cách nào khác?

Vị trưởng lão thở dài nhìn lưỡi kiếm trước mặt, ánh mắt không khỏi đau buồn.

-Ta nghĩ đây là cách cuối cùng, để ngăn chặn tất cả mọi thứ bị hủy diệt, ta chỉ còn dùng cách này…Yusaku, thông cảm cho ta…

Ánh mắt ngài nhìn vị Quốc vương đầy trầm tư và đang muốn nói lời xin lỗi nhưng lại không còn lời tha thứ từ người đó. Vị Quốc vương hiểu được tình thế nên cũng khogn6 nói gì chỉ lẳng lặng giấu đi đôi mắt tràn ngập đau thương.

-Được rồi!!_Vị trưởng lão kia tiếp tục. –Chúng ta mau đến Lãnh địa bóng đem trước khi quá muộn.

Ngoài trời, gió chưa bao giờ ngừng gào thét, cả nơi này chưa 1 ngày thấy được ánh sáng mặt trời, khắp nơi chỉ là 1 màu đen kịt. Thế giới này sắp đi vào hồi kết?
Về Đầu Trang Go down
Http://milkykunnie.blogspot.com
Sponsored content




[Long Fic sưu tầm] Vampire's Love - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long Fic sưu tầm] Vampire's Love   [Long Fic sưu tầm] Vampire's Love - Page 2 Empty

Về Đầu Trang Go down
 

[Long Fic sưu tầm] Vampire's Love

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 2 trong tổng số 2 trangChuyển đến trang : Previous  1, 2

 Similar topics

-
» [Long Fic] Love is a magic
» [Long Fic] Love Is Forever?
» [Long Fic] Endless love
» [Long Fic sưu tầm] Love story
» [Long Fic] Love story

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
CFC :: Khu vực Tài nguyên :: Fan Fiction :: Đang Tiến Hành-