CFC

Khách viếng thăm sẽ thiệt thòi lắm nha ~
Đăng nhập để chia sẻ/ Login để yêu thương  ^^


[Long Fic] Khung trời phiêu lãng 22985209-p0
CFC

Khách viếng thăm sẽ thiệt thòi lắm nha ~
Đăng nhập để chia sẻ/ Login để yêu thương  ^^


[Long Fic] Khung trời phiêu lãng 22985209-p0


Conan Fan Club
 
Trang ChínhLatest imagesĐăng kýĐăng Nhập

Share
 

 [Long Fic] Khung trời phiêu lãng

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Chuyển đến trang : 1, 2, 3, 4, 5  Next

Bạn muốn kết như thế nào?
1: Sad Ending
[Long Fic] Khung trời phiêu lãng Vote_lcap19%[Long Fic] Khung trời phiêu lãng Vote_rcap
 19% [ 4 ]
2: Kết thúc mở
[Long Fic] Khung trời phiêu lãng Vote_lcap10%[Long Fic] Khung trời phiêu lãng Vote_rcap
 10% [ 2 ]
3: Happy Ending
[Long Fic] Khung trời phiêu lãng Vote_lcap71%[Long Fic] Khung trời phiêu lãng Vote_rcap
 71% [ 15 ]
Tổng số bầu chọn : 21
 

Tác giảThông điệp
0ny

0ny

Nữ Scorpio
Tổng số bài gửi : 658
Birthday : 23/10/1995
Age : 29

[Long Fic] Khung trời phiêu lãng Empty
Bài gửiTiêu đề: [Long Fic] Khung trời phiêu lãng   [Long Fic] Khung trời phiêu lãng Empty29/6/2012, 10:58

FanFiction: Khung trời phiêu lãng

Author:0ny

Status: Completed

Rating:K+

Pairing:Shinichi, Ran, Shiho (một số nhân vật khác không quan trọng lắm)

Genrer: Romance

Disclaimer :Tất cả nhân vật thuộc về bác G.A Tuy nhiên...trong fic này...tất cả những gì khác cái tên đều thuộc về mình

Category:Original

Warning: Vui lòng đừng đem nó đi đâu khi chưa có per của mình. Mình biết fic này sẽ rất lạ lẫm... nhưng mình cũng biết... mình chưa bao giờ viết khi mà mình sợ không có đón nhận nó... mình chỉ sợ... fic không còn để lại chút gì trong lòng mỗi người khi đi thôi. Cân nhắc kĩ về Shiho, Ran và Shin trước khi đọc nhé.

Summary: Lấy bối cảnh từ xưa, khi mà nam nữ khác nhau về quyền bình đẳng. Tất cả câu chuyện là một lời tự sự của Ran. Theo ngôi thứ 1... tất nhiên rồi


Note: đánh dấu fic đây là fic thứ tư của mình. Nó là một Long fic chính hiệu...



Được sửa bởi 0ny ngày 24/7/2012, 08:11; sửa lần 5.
Về Đầu Trang Go down
http://quyenuycuasomenh.wordpress.com
Ever Clifford

Ever Clifford

Nam Scorpio
Tổng số bài gửi : 664
Birthday : 30/10/1998
Age : 26
Đến từ : Disney land

[Long Fic] Khung trời phiêu lãng Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long Fic] Khung trời phiêu lãng   [Long Fic] Khung trời phiêu lãng Empty29/6/2012, 13:15

ôi trời hay quá Yeah

bạn định để nó là ShinShi à? lại 1 wings89 nữa cuoi viết quá hay, mặc dù mình là fan ShinRan những mình sẽ đọc fic này phon8

quá khứ của Ran Mori chongmat mình thích những fic mà tính cách nhân vật thay đổi 180 độ như này, vậy sẽ không ai đoán trước được điều gì cả.

bạn viết nhẹ nhàng nhưng thực sự cuốn hút tieuthu1

fic hay như này bạn đứng drop nhé, drop thì tiếc lắm ấy :bored:

vote cho bạn :drink:
Về Đầu Trang Go down
windy_august

windy_august

Nữ Leo
Tổng số bài gửi : 1251
Birthday : 11/08/1996
Age : 28
Đến từ : Ngân hà của chúng ta

[Long Fic] Khung trời phiêu lãng Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long Fic] Khung trời phiêu lãng   [Long Fic] Khung trời phiêu lãng Empty29/6/2012, 13:31

Hay quá !!!!!!!!!!

Đọc cái đoạn về Shiho sao mà mình nghĩ ngay đến BOF cười lăn cười bò

Mình lại nghĩ fic này về Shin-Ran (vì hai fic kia cũng là ShinRan rồi với lại chắc bạn thích Ran hơn ).[Long Fic] Khung trời phiêu lãng 3792326465

Vote nhiệt tình luôn.

Đồng ý với Clif đừng drop bạn nhá. Mình ủng hộ mau ra cháp mới nha[Long Fic] Khung trời phiêu lãng 1195858672

Ý tưởng rất hay đấy[Long Fic] Khung trời phiêu lãng 1468157981
Về Đầu Trang Go down
0ny

0ny

Nữ Scorpio
Tổng số bài gửi : 658
Birthday : 23/10/1995
Age : 29

[Long Fic] Khung trời phiêu lãng Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long Fic] Khung trời phiêu lãng   [Long Fic] Khung trời phiêu lãng Empty29/6/2012, 17:00

----------------

Chương 0: mở đầu


Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ...

Vô duyên đối diện bất tương phùng...



Tự hỏi thế gian này tình là gì? Có phải chăng chỉ là một tình cảm mơ hồ nhạt nhòa? không có đoạn đầu và cũng chẳng có kết thúc chăng? Tình yêu bắt đầu từ cái gì? không ai biết được... tình yêu lớn lên và kết thúc ra sao? Cũng không ai biết được... tất cả chỉ dựa vào chữ duyên..

Đài cát, xinh đẹp, nụ cười tươi tắn... tất cả những thứ đó đổi lấy được tình yêu chăng?

Tất cả đều xoay vòng quanh chữ duyên... phải...nếu đã là của nhau, cho dù đi cả ngàn dặm cho dù gặp bao nhiêu cách trở cuối cùng họ vẫn thuộc về nhau... nhưng nếu đã không là của nhau... cho dù đứng gần nhau, cho dù ở cạnh nhau bao nhiêu thì vẫn không có hạnh phúc, chỉ như một sự ép buộc , mãi mãi chẳng tìm được hạnh phúc.

Hạnh phúc mong manh... hạnh phúc chỉ tựa như một cơn gió thoảng. Gió luôn mang đến đầu tiên là sự ấm áp, sau đó là một hương vị không thể nào quên, và tiếp theo đó... gió xoa dịu mọi giác quan, gió không tình cảm... gió chỉ thổi qua cuộc đời của từng người.... và lưu luyến lại chút gì đó..

.......

.....

...

..


Có lẽ anh là gió, một cơn gió tự do thổi qua cuộc đời họ... gió chưa bao giờ chịu dừng chân...

Có lẽ cô là mây... là một mây hiền hòa, lặng lẽ ngắm nhìn anh từ phía sau... im lặng chờ đợi... một ngày gió quay về bên mây...

Có lẽ cô là nước... một hạt nước bé nhỏ được gió mang theo bên mình, không ủ ấp...không hứa hẹn... anh thích thế, mặc cho cô...tan biến theo chiều gió...

Họ có thuộc về nhau chăng?... anh chọn ai giữa hai người... một bờ vai ấm, một nụ cười hiền... hay người anh hứa sẽ bên cạnh suốt đời? người anh hứa mãi sẽ bảo vệ? Anh yêu người đó... nhưng anh không biết rằng, cách yêu của anh được biểu hiện ra ngoài...

Còn cô ấy...chỉ lặng lẽ đứng nhìn anh từ xa.

........

.......

........

.....

...



Hai cô gái, hai mảnh đời... những sự kiện lặng lẽ vùi chôn vào nhau... họ cùng hướng về một người... và họ sống vì niềm tin đó...

Cách yêu của họ không giống nhau... nhưng tất cả những gì họ muốn... là ở bên cạnh anh mỗi ngày..

Một cô gái...không có tình yêu...sống trong cô lập và tăm tối... anh là ánh sáng duy nhất trong cuộc đời cô.

Một cô gái... chỉ tin vào quyền lực... và luôn tự nhủ mình sẽ không được phép yêu... anh là người đã giúp cô đứng dậy từ quá khứ của mình...

Họ cùng nhau sống trong một căn nhà... họ không thích nhau...nhưng không đua chen với nhau...

Họ hy vọng anh chỉ là của riêng mình...nhưng không phải vậy.

Anh không thuộc về bất cứ ai trong số họ cả... không hề...và chưa bao giờ...

Anh là gió... một cơn gió không bao giờ bị ràng buộc...cho dù họ yêu anh nhiều đến đâu.

.....

...

..

.

Chưa ai nhìn thấy nụ cười của cô gái có đôi mắt màu xanh tím ấy... trên gương mặt của cô ấy... là những đắng cay, tủi hờn... đôi mắt ấy là một sự cam chịu triệt để... Đôi mắt ấy không biết đến niềm vui...nó quá là xa xỉ với cô ấy... tại sao? Bởi lẽ... quá khứ của cô không yên ả như bao đứa trẻ khác...

Năm cô lên bảy, cha cô cưới thiếp... đây là người vợ thứ bao nhiêu của ông? cô không biết... cô cũng không cần nhớ đến điều đó, cô chỉ nhớ mẹ đã không ngăn nổi ông. Mẹ đã lao vào phòng ôm lấy cô, và khóc suốt đêm hôm ấy... những tổn thường chất chứa chờ đợi vỡ òa... người đó đã hứa sẽ yêu mình bà, người đó đã hứa bà sẽ là người phụ nữa cuối cùng của ông... nhưng không phải vậy, ông tuyệtu nhiên không lay chuyển khi nhìn thấy người Geisha ấy, ông đã cưới cô ta, dù tuổi cô đáng tuổi cháu mình... mặc cho mẹ van nài...mặc cho mẹ khóc thầm... ông vẫn không dừng lại... Cô đã hiểu được cái gì gọi là sự thật... trong đôi mắt người đàn ông ấy.

Mười tuổi, người đàn ông cùng bà ấy khinh khỉnh nhìn mẹ hấp hối, giây phút cuối cùng ông vẫn không đến gần bà... người vợ ấy không xem mẹ ra cái đinh gì... cô biết mẹ biết điều đó, nhưng ánh mắt mẹ vẫn hướng về phía ông, như một giấc mộng xa xôi chẳng bao giờ thực hiện được... cô không hiểu... tại sao mẹ lại sống như vậy? để rồi rời xa thế giới này... cùng với thứ bà gọi là tình yêu... Cô có thể tin vào thứ đó không? tin rồi ấp ủ lấy nó...sau đó chết như mẹ sao? Không bao giờ...

Mười hai tuổi, cô lớn lên cùng năm tháng, nỗi đau trong cô cũng nhạt dần, mái tóc đen huyền dài đã điểm đến lưng... đôi mắt ấy đã biết hút hồn mọi ánh nhìn... thế giới này là gì? là không khoan nhượng, là quyền lực... là vật chất... Những người đàn ông làm mọi thứ để có được thứ gọi là quyền lực đó... Cô đã hiểu... khó mà tồn tại được ở thế giới mà cô đang sống... Thật ngột ngạt.

Mười sáu tuổi, lần đầu tiên cô biết mỉm cười là như thế nào, nụ cười tàn ác nở trên môi cô gái ấy, một cô gái xinh như thiên thần... một cô gái vẻ ngoài thánh thiện. Nụ cười ấy thuộc về loài ác quỷ... sẵn sàng làm mọi thứ để thỏa mãn mình... Cô ban tặng cho người phụ nữ quỳ trước mặt mình. Ông ta đã tặng cho người mà ông ta cần địa vị bà ta... người phụ nữ mà ông ta cưng chiều trong suốt thời gian qua... Cô mỉm cười thương hại... chẳng qua chỉ là món hàng hóa trong tay những người đàn ông, sẵn sàng đổi chác khi cần thiết... cô cười thay cho sự ngốc nghếch của bà ta...

Cuộc đời của cô... chỉ có quá khứ là một màn đen... không hề có nụ cười... không hề có niềm vui... càng không có thứ cô gọi là cha... không có gì ngoài quyền lực...

Ran Mori

.......

...

..

.

Cô hướng về anh như bông hoa hướng về ánh mặt trời... đôi mắt xanh luôn dõi về anh mỗi khi anh đến... mái tóc nâu đỏ luôn che chắn cho chủ nhân của nó khỏi anh...

Cô yêu anh... đã rất lâu rồi... cô yêu anh ngay từ lần đầu anh bước vào phủ. Cô không biết anh có gì cuốn hút cô?

Lần đầu, anh thật cao ngạo, bướng bỉnh... không chịu nhường cô bất cứ gì...

Lần thứ hai, vẫn nụ cười ấy nhưng cô biết mình sẽ phải gắn kết cuộc đời mình với anh... cô đã được sắp đătj sẽ trở thành vợ anh... cô không hiểu, cô không muốn họ muốn gì ở cô... nhưng cô không muốn lấy anh... nó làm cô bị người cha của mình vứt bỏ không thương tiếc....

Cô đã sợ, đã đói đến bao nhiêu... cô đã nhìn thấy anh sau cánh cửa đó, trên tay cầm một chút đồ ăn... ánh mắt lúc ấy thật ngọt ngào, nó làm tan chảy mọi cảm giác của cô... cô không biết... từ sau đó đôi mắt của cô chỉ hướng về anh...

Lần gặp sau, anh đã cho phép cô đi bên mình, cô đã theo anh dù anh phản đối...

Cô bướng bỉnh, cao ngạo luôn gây phiền phức cho anh.

Anh luôn tỏ ra thông minh hơn cô, biết mọi thứ và sẵn sàng đứng ra chắn trước cô mỗi khi cô gặp nguy hiểm... Cô biết anh chỉ bảo vệ cô vì nghĩa vụ... nhưng nó vẫn làm tim cô, tría tim non nớt của cô chỉ có anh...

Cô yêu anh, yêu tất cả những sự bướng bỉnh, kiêu căng, yêu nụ cười, ánh mắt... và tất cả những thứ thuộc về anh... cô muốn mình sẽ là người duy nhất trong trái tim anh...

Tình yêu của cô nhỏ bé, nhưng cô vẫn không ngăn mình hướng về anh...

Cô vẫn đợi chờ...như bông hoa hướng về mặt trời...

Shiho Miyano...
chương 0 chỉ là mở đầu thôi mà ^^ như một intro thôi (mục đích câu khách hì) mọi người thích nó thì được rồi. Mà sao lại có vụ drop ở đây? yên tâm... đến khi bất khả kháng mình mới Drop. Còn về vụ Shinran hay Shinshi... nói chung mình không rõ nữa. Ran và Shi là nhân vật chính. Fic mình Shin khá mờ nhạt (mình nghĩ thế)

Chương 1


Đôi khi hạnh phúc chỉ tựa như bong bóng xà phòng.

Đẹp rực rỡ và lung linh...

Nhưng khi bay cao quá...bong bóng xà phòng sẽ vỡ... không để lại chút dấu vết nào trên thế giới này... như chưa từng tồn tại..

Để lại gì sau đó? chỉ có lưu luyến.. và niềm đau...

Mãi không thay đổi được gì...

Cô ấy chưa từng nắm giữ lấy những gì thuộc về mình... cô ấy chỉ thả cho hạnh phúc tự trôi tuột khỏi tầm với của mình...

..................


Có người gọi tôi là thiên thần. Lúc ấy tôi chỉ là một con nhóc không hơn, tôi không hiểu ý nghĩa của thiên thần, với tôi thiên thần phải là một người luôn mang đến hạnh phúc cho người khác, thiên thần khác với tôi... thiên thần thánh thiện, thiên thần luôn có một đôi cánh màu trắng muốt... còn tôi thì không như vậy. Tôi tuyệt đối không thể như thiên thần ấy... tôi nhớ bà ấy đã nhìn tôi rất lâu, ánh mắt như muốn nuốt chửng lấy người đối diện, tôi không nhớ gì ngoài nụ cười của bà ấy. Đó là một nụ cười đẹp, tôi ước cũng có thể nở nụ cười rực rỡ như vậy... Tất cả mọi người đều bảo tôi không thể cười, họ sợ tôi. Sợ một con nhóc cứ ngồi lì ở trong phòng và lâu lâu mới bước ra vườn hoa... tôi biết họ chăm lo cho tôi chỉ vì cha tôi muốn thế. Từ sau cái chết của mẹ, cha tôi đặc biệt lưu ý đến tôi. Tôi ghét cái cảm giác mình sẽ trở thành con cờ trong tay ông. Nhưng ông ấy cho tôi mọi thứ, cả cái thân thể và tất cả những gì thuộc về tôi... có lẽ dù phải chấp nhận là con cờ tôi cũng không được phản lại ông. Người tôi gọi bằng cha... Tôi không biết ngoài từ cha ấy ra thì ông là cái gì với tôi nhỉ? Ông ta không yêu thương tôi đâu, cũng chẳng bao giờ cho tôi một đồ chơi hay dịu dàng với tôi, ông chỉ luôn nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng. Vì sao? vì tôi là nữ nhân chăng? Vậy ông chỉ lưu tâm đến những người anh của tôi, vậy nữ nhân không phải là người sao? Phải không cha đáng kính?

Nực cười thật, hàng ngày ngồi cùng bàn ăn mà tôi gắng gượng để không biểu cảm thái độ ra, tôi tự hỏi ông có nhìn thấy ánh mắt chống đối ngấm ngầm của tôi? Có lẽ không đâu... cho dù biết ông cũng sẽ không nói. Thế giới của tôi chỉ vỏn vẹn trong bốn bức tường. Tôi bắt đầu cảm thấy mất tự do trong nhà rồi... lúc nhỏ tôi chỉ thường thấy mẹ đến thăm, còn bây giờ thì không. Tôi chỉ có thể nhìn thấy những đám mây lững lờ trôi qua trên bầu trời... chúng thật tự do, tôi ước mình cũng sinh ra là một đám mây, tự do bay theo làn gió... và cuối cùng rơi xuống gột rửa cả thế giới... tuyệt vời biết bao..

Tôi biết một điều, tôi chỉ thoát khỏi đây khi cha tôi quyết định không cần tôi nữa. Ông ta sẽ đối xử với tôi như những người phụ nữ trước đây của ông... vì sao ư? vì tôi là nữ nhân. Trong cái xã hội này, nữ không được coi trọng. Chỉ là một loại hàng hóa trong tay nam nhân. Hàng hóa có giá trị thì sẽ được phục tùng hơn một chút, họ xem tôi cũng như một loại đồ chơi để thỏa mãn cơn nghiện.. và sau đó thì sao? vứt bỏ... hoặc một cái gì đó tương tự. Trong đời tôi..đừng bao giờ nhắc đến tình yêu. Cái đó không tồn tại đâu. Tình yêu là khái niệm khó hiểu nhất tôi từng biết... tôi mãi không hiểu được cái nhìn cuối cùng của mẹ dành cho ông...

Vài hôm nay có vài người đến phủ, họ mang theo rất nhiều vàng bạc và châu báu... tôi không biết họ là ai. Tôi lặng lẽ nhìn khung cảnh ấy từ xa, từng hòm châu báu được đem vào đại sảnh, có vẻ như chủ nhân của họ rất giàu có. Tôi không nhìn thấy cha tôi ở đâu trong nhà, ông đi đâu thế nhỉ? Những người khách làm tôi để tâm. Có vẻ như sự kiện này sẽ có ảnh hưởng đến nhà tôi đây.

Ngày thứ ba khi những người khách lạ đến phủ, tôi loáng thoáng thấy một người con trai đi từ trong ra, anh ta nhìn tôi không chớp mắt. Nhưng ánh mắt vô cùng kiên định, không giống như những người tôi thấy trước đây. Tôi đứng nhìn một hồi và chạy đi. Bỏ lại anh, người con trai kỳ lạ ấy.

Tôi không nên như vậy mới phải, tôi không nên đến đó, cũng không nên để anh nhìn thấy mình. Vì người đó sẽ làm cuộc sống của tôi vỡ tan, chính anh sẽ khiến cho cuộc sống này không còn êm ả như vốn có nữa...

Nếu đó là định mệnh, trốn tránh được ích gì?

...........................................

............

....

..

.

Tôi nhìn những món quà trước mặt, chúng được dành cho tôi... Cha tôi đã đến và ngồi nói chuyện với tôi. Tôi nhìn thấy ánh mắt của cha... tôi đã được tự do rồi đấy. Người thanh niên ấy muốn cưới tôi. Người vợ thứ chín của anh... Địa vị lớn quá nhỉ? Tôi mỉm cười thay cho suy nghĩ ấy, một nụ cười lạnh lùng. Nó làm cha tôi hơi kinh ngạc, tôi chấp nhận nó như thể mười sáu năm qua tôi chỉ sống vì hôm nay thôi vậy... Tất cả những gì cha dạy cho tôi... là quyền lực. Cha có biết điều đó không? cha kính yêu? Tôi chấp nhận lấy anh... rời khỏi căn nhà này như thể chưa bao giờ từng tồn tại ở đây...

Đêm đó tôi đã không thể ngủ, căn phòng nhỏ này đã gắn bó với tôi thật nhiều... Những giọt nước mắt, những đau đớn khi tôi phát hiện ra sự thật về cha... tất cả những điều nhỏ nhặt, căn phòng này là tuổi thơ của tôi...

Ngày mai đi rồi... liệu còn cơ hội nhìn thấy nó? không... cuộc sống của tôi sẽ kết thúc ở bên anh. Không phải ở đây. Tôi có buồn không nhỉ? tôi chỉ thấy bình thản với tất cả, ít ra anh cũng còn trẻ, chứ không như những vị lão gia của cha tôi... họ nhìn tôi như chờ chực, tôi biết họ thích tôi. Nhưng cha tôi không đưa tôi cho họ. Ông ta chờ một người như anh... anh là ai? Lần đầu tiên... mà say mê ư?

Tôi biết không thể có từ say mê trong khái niệm của anh đâu... vì sao ư? ai lại đi yêu công cụ của mình... đàn ông trên đời này... đều như nhau cả thôi.

........................................

......................

............

.....

..

Đôi khi mây cũng không có tự do...

Mây chỉ dựa vào gió để có thể di chuyển cũng như chỉ hướng về gió.

Ngưỡng mộ mây... chi bằng ngưỡng mộ gió..

Mây bay theo gió...và chỉ ở bên cạnh gió...

Nhưng người gió yêu... chỉ có gió mà thôi.



...................

.........

....

..

.

Tấm vải đỏ phủ toàn bộ khung cảnh tôi nhìn thấy được chỉ có một màu đỏ thẫm... Tôi nhận thấy người ta thích dùng màu đỏ lắm thì phải, dường như màu đỏ luôn là màu của hạnh phúc chăng? tôi không thấy gì hạnh phúc ở đây cả. Tôi muốn ra khỏi đó... sau đó thì sao? tôi không muốn mình chết như mẹ mình. Tuyệt nhiên tôi vẫn không chấp nhận được, tại sao tôi lại là nữ? Tại sao chỉ có nam nhân mới có thể thi thố với thiên hạ?

Những nghi lễ lặng lẽ trôi qua, tôi nhìn căn phòng lớn đầy những trang trí... lần thứ mấy anh lấy vợ rồi? tôi sẽ là người thứ chín đúng không? Tại sao nam nhân lại có quá nhiều nữ nhân đến thế? Tôi thấy cánh cửa bật mở. Không phải anh, một người phụ nữ đang bước vào, cô có đôi mắt xanh... cùng mái tóc rực lửa, tôi không biết cô ấy là ai... nhưng ánh mắt của cô ấy nhìn tôi không chớp mắt. Đôi mắt thấm đẫm thương đau... Cô lại gần và khẽ vén tấm màn... cô ấy là hiện thân cho tất cả những gì đẹp nhất... tôi nhận ra cô ấy đang căm thù tôi. Chợt từ gương mặt ấy, một nụ cười hiện hữu... nụ cười vui nhưng trong đôi mắt cô ấy không có chút niềm vui nào.

- Cô hạnh phúc không? Cô sẽ là người vợ thứ chín của chồng tôi... À... chồng của chúng ta chứ nhỉ?

Cô ấy nói với tôi, đôi mắt vẫn nhìn tôi... tôi không hiểu câu nói ấy có ý nghĩ gì... nhưng nó vô tình đánh vào lòng tôi một cơn bão lớn... nó nhấn chìm mọi cảm xúc của tôi... Dường như cô ấy chịu đựng quá nhiều... tôi nhận ra, cô ấy đang đau đớn...

- Cô là ai? Tôi thậm chí còn không biết... chồng của chúng ta là ai...

Cô ấy thả mạn lại che gương mặt của tôi và ra ngoài... cánh cửa khẽ khép lại.


................

........

Không có con đường nào... mang lại hạnh phúc cho tất cả mọi người...

Anh chọn ai giữa hai người phụ nữ?

Dù là quyết định nào...

Họ cũng đều yêu anh... còn anh thì sao?

Anh không yêu họ... không một ai trong số họ...

Anh chỉ yêu bản thân anh mà thôi...


.............

.......

..

Cánh cửa mở ra lần nữa... Lần này thì là anh, người đã nắm tay tôi suốt buổi lễ, tấm mạn vén lên, để lộ một đôi mắt màu xanh... anh nở nụ cười... nụ cười làm tôi sững sờ... nó quá dịu dàng và ấm áp... Không được... tôi không được nhìn vào nó... Tôi quay đi nhưng bị bàn tay ấy giữ lại. Anh vẫn nhìn tôi... đặt lên môi tôi một nụ hôn...

Cả thế giới như xoay vần trong đêm ấy... Tất cả những gì thuộc về tôi... đều không thuộc về tôi...

....

..

.

Đau khổ ngập tràn... nến được tắt lần thứ chín...

Anh có yêu người đó không?

Đôi mắt màu xanh lặng lẽ nhìn căn phòng ấy...

Tôi thâm chí còn không biết chồng chúng ta là ai?

Cô mỉm cười... một nụ cười thật hiền...

Một giọt lệ khẽ lăn ở khóe mi...

Bao giờ anh sẽ dừng lại... và nhìn cô một lần nữa?


Được sửa bởi 0ny ngày 20/7/2012, 08:01; sửa lần 1.
Về Đầu Trang Go down
http://quyenuycuasomenh.wordpress.com
windy_august

windy_august

Nữ Leo
Tổng số bài gửi : 1251
Birthday : 11/08/1996
Age : 28
Đến từ : Ngân hà của chúng ta

[Long Fic] Khung trời phiêu lãng Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long Fic] Khung trời phiêu lãng   [Long Fic] Khung trời phiêu lãng Empty29/6/2012, 21:43

Hay quá
Mà tên 9 vợ kia là Shin hả??? Nếu thật thì em hơi.... [Long Fic] Khung trời phiêu lãng 2300537506
Tội nghiệp Ran thật đấy. [Long Fic] Khung trời phiêu lãng 1546180704
SS mau ra cháp mới nha. [Long Fic] Khung trời phiêu lãng 1135663209
Về Đầu Trang Go down
0ny

0ny

Nữ Scorpio
Tổng số bài gửi : 658
Birthday : 23/10/1995
Age : 29

[Long Fic] Khung trời phiêu lãng Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long Fic] Khung trời phiêu lãng   [Long Fic] Khung trời phiêu lãng Empty30/6/2012, 16:43

Chương 2

Đa tình tự cổ nan di hận

Dĩ hận miên miên bất tuyệt kì.



.........


....



Có người hỏi rằng ích kỉ và tham lam có gì hạnh phúc?

Ích kỉ chỉ mình hạnh phúc còn người khác ra sao mặc kệ thì có gì hạnh phúc?

Tham lam chỉ mong muốn hạnh phúc cho riêng mình , có rồi lại muốn đạt nhiều hơn thì có hạnh phúc chăng?

Hạnh phúc như vậy có phải là hạnh phúc không?


.........

....

...

..

.

Cô vẫn hướng về anh và chờ đợi...

Sao cô không chiếm giữ lấy anh?

Chưa từng có hạnh phúc... vậy mà tại sao vẫn muốn bên anh?

Gió sẽ vẫn thổi và cơn mưa vẫn sẽ rơi xuống... cánh đồng hoang vu không có mặt trời...

Nước mắt này đến bao giờ sẽ dừng lại?


.....

....

...

..

.

Trong cơn mê cô gọi thầm tên anh... ngoài địa vị ngoài vật chất...

Thứ mà anh cho cô là gì?

Là đau khổ, là tuyệt vọng là nước mắt trong đợi chờ mỏi mòn...

Tuyệt vọng chăng?

Tôi có thể đánh đổi mọi thứ chỉ để cần có được anh...

Cô chiếm giữ được anh... điều tôi chưa bao giờ làm được...

Tôi lại có thể chia sẻ anh cho cô... vì bởi lẽ tôi không cần anh...

......

....

...

..

.

Tôi mở mắt trong cơn mê tỉnh, đem qua tôi đã cố gắng gạt bỏ mọi suy nghĩ trào dâng trong tâm trí tôi, tôi không suy nghĩ đến một điều gì, thứ duy nhất ám ảnh tôi. Khiến tôi không thể quên được... chính là cô gái hôm qua, ánh mắt của cô ấy làm tôi cảm thấy không thể quên được cô ấy... một cái gì đó ở trong nó, đau khổ và đầy phẫn nộ. Cô ấy là ai? Tôi khẽ cựa mình thật nhẹ nhàng để không đánh động đến anh nhưng không thể. Anh luồn tay và ôm tôi chặt hơn. Tôi không có cảm giác nào ngoài sự mạnh mẽ của vòng tay ấy... tôi nép sát hơn vào anh và lắng nghe hơi thở của anh... tôi chưa từng được nhận một cái ôm nào như thế này... tôi không thể cảm nhận được sự yêu thương dành qua cái ôm cuồng nhiệt đó... Chưa hề, cha tôi chưa từng ôm tôi... mẹ chỉ ôm tôi vào lần cha cưới thiếp , mẹ đã ôm tôi khi cần một ai đó lau nước mắt trên mi mẹ. Đó là lần duy nhất tôi được một người khác ghì chặt trong tay...

- Em tên gì?

Tôi nghe anh hỏi, một giọng nói đầy ma mị. Anh không nói gì từ hôm qua, chỉ im lặng để cho cảm xúc biểu lộ tất cả, những cái ôm những nụ hôn...tất cả chúng đều thể hiện một cái gì đó mà tôi không hiểu được... Phải chăng anh không cần quan tâm đến tất cả những gì của tôi? anh chỉ cần sắc đẹp... chúng còn quan trọng hơn cả tên tuổi, quan trọng hơn cả tính cách... tôi thấy tim mình khẽ thắt lại. Không phải cảm giác nên có nhưng không tránh nổi lòng gơn sóng... đây là cảm giác tôi chịu đựng những tháng năm qua... tôi chưa bao giờ có thứ gọi là tình yêu... Anh chỉ gặp tôi một lần... sau đó nhất định phải cưới được tôi. Tôi chợt cảm thấy hơi hối hận... Tại sao đến phút cuối tôi vẫn để mình lệ thuộc vào cha? tại sao đến lúc này tôi vẫn không thể ngăn được cảm giác thương hại bản thân đó? cảm giác mọi thứ xung quanh trở nên kinh tởm hơn...

- Ran Mori...

Cái tên tuôn ra nhưng tôi chẳng hề muốn thế, tôi tự nhủ mình thật ngu ngốc... tôi nhận ra một cái hôn nhẹ trên trán. Rồi bên tai tôi vang lên một cái tên mà tôi biết mình sẽ không bao giờ quên được. Kudo Shinichi... Vậy ra người cha tôi chọn là anh... tôi biết tất cả về dòng họ Kudo. Cha thật sự trao đổi tôi cho anh... bởi ông cần quyền lực của anh nên cần tôi như một món hàng quý.

Tôi lơ đi hành động của anh, tôi sẽ không cho phép mình gục ngã, càng không cho phép mình được phép suy nghĩ về anh nữa, tôi không cần những thứ mà anh đang trao cho tôi. Thứ tôi cần là một địa vị, một thứ mà không ai có thể nhìn tôi bằng ánh mắt như hiện nay nữa. Tôi cần quyền lực, anh chỉ cần cho tôi nó... tôi không cần tình yêu hay thứ gì đại loại anh đang ban phát cho tôi... Một nụ hồn vồn vập trên môi... nhưng trái tim tôi đã lạnh lẽo từ lúc nào...

Tôi không có cảm giác nào... tôi không có bất cứ gì ngoài mong ước cháy bỏng ấy. Tôi không có tương lai, quá khứ chỉ toàn những hồi ức tốt đẹp về đàn ông... tôi sống vì cái gì? không có cả thứ gọi là mơ ước... tôi muốn quên đi, tất cả những thứ tôi đã trãi qua... quên cả cách tại sao không thể mỉm cười...

Kudo Shinichi... tôi nên gọi anh theo cách nào? Tôi thở nhe khi anh buông tôi và ra khỏi phòng. Miệng vẫn không quên hứa hẹn một điều gì đó. Tôi không nhớ, những lời hứa chỉ là một hình thức phỉnh phờ. Có những người không bao giờ thực hiện lời hứa của mình, chỉ vô tình nói rồi quên đi , không bao giờ thực hiện lời hứa... cô chợt không thể ngăn nổi mình nhớ... một hồi ức đã lâu...

Ta hứa sẽ đưa con ra khỏi đây... chúng ta sẽ cùng nhau rời xa tất cả...

Ta hứa sẽ cho con những thứ mà con muốn...

Ta hứa sẽ mua cho con chong chóng...

Ta hứa mà...

Mẹ không hứa gì cả... vì mẹ không thể thực hiện chúng dưới nấm mồ được...

Lời hứa chỉ làm cho mọi chuyện tệ hại hơn... tôi không bao giờ tin vào lời hứa. Càng không tin sẽ có người thực hiện chúng... không tin cả những con người suốt ngày hứa hẹn... mặc kệ cho tôi đau đớn... có bao giờ họ thực hiện chúng đâu? Tôi chải mái tóc dài của mình và buộc nó lại bằng một mảnh lụa trắng. Trong gương là ai? tôi nhìn thấy một tôi vô hồn... ánh mắt mãi không thể có được niềm vui, chỉ có một sự quyết tâm âm thầm nào đấy. Tôi khẽ cười, một nụ cười không nên có thì tốt hơn. Nụ cười vui nhưng gương mặt vẫn buồn man mác... tôi khẽ đặt tay lên tim mình... ai là người sẽ làm tôi thoát khỏi cái vỏ bọc của chính tôi... sẽ không có đâu... phải không?

Tôi không hề có hứng thú với những người thiếp của anh... nhưng vẫn phải tìm hiểu. Những bảng danh sách và xuất thân của từng người... tôi xem chúng và vô tình cóp nhặt được vài thứ.

Một bức họa làm tôi chú ý. Đó là cô gái hôm qua, Shiho Miyano, Bức trang được vẽ trên nền xanh, một cô gái đang nâng một bông hồng, cô ấy có thứ mà tôi muốn... Địa vị chính thất (vợ cả ấy mà ) Nhưng đó dường như không phải là điều mà cô ấy quan tâm... đôi mắt ấy luôn phảng phất một điều gì đó...

.........

.....

..

.

Tôi sẵn sàng đổi với cô... tôi chỉ cần anh...

Tôi chỉ cần thứ mà cô có... tôi không cần anh...

Nếu có một điều ước tôi sẵn sàng nhường lại cho cô mọi thứ... vì tôi biết cô mơ ước như tôi và ngược lại...

Thứ tôi cần ở anh... không phải quyền lực... mà là tình yêu.

Còn cô? thứ cô cần ở anh là quyền lực... không phải tình yêu...

......


..


.
Tôi lặng lẽ ra khỏi căn phòng ngột ngạt ấy, nơi ở của tôi có một hồ nước và một vườn hoa. Cườn hoa chỉ có oải hương màu tím nhẹ... tôi không thích oải hương...nhưng mùi hương của chúng thanh tẩy mọi thứ trong tôi... cuộc sống ở đây sẽ thực sự hạnh phúc nếu là trước kia... tôi là tôi, một tôi không chấp nhận mọi thứ quá bình thường như mọi người con gái cần. Tôi nhìn thấy Miyano đằng xa, cô ấy đang đứng trên một chiếc cầu và thả mồi cho cá phía dưới... mái tóc thả tự do theo làn gió nhẹ. Cảnh tượng ấy gây nên cho tôi một chút gì đó buồn man mác... cô ấy đơn độc hơn tôi nghĩ. Tôi bước thêm vài bước và nhận ra đôi mắt xanh của cô ấy đang nhìn về phía tôi. Cô ấy lặng quay đi... Tôi bước đến gần hơn:

- Cô là Ran Mori...

Vẫn là giọng nói ấy, tôi đúng lại ở chỗ tôi đang đứng. Mùi hương nhẹ nhàng giữa chúng tôi...

- Còn cô là Shiho Miyano?

- Đáng lẽ cô không được phép nói chuyện với tôi như vậy đâu... nhưng không sao, cô khác với họ.

Miyano vẫn giữ giọng mình đều đều như vậy. Tay cô ấy vân nhẹ mái tóc của mình, từng lọn uốn gọn. Cô ấy không làm tôi sợ... nhưng những gì mà cô nói quá khác lạ với tôi. Vì sao tôi tiếp cận Miyano? tôi không biết... tôi chỉ có cảm giác mình nên làm như vậy... Tôi lưỡng lự không biết nói gì hơn. Chợt Miyano trầm giọng, tôi nghe những câu chữ nhẹ như làn gió

- Anh ấy dường như chưa bao giờ dừng lại... tôi và cô đều không có thứ mà mình muốn...

Miyano quay lại quan sát tôi, nhưng gương mặt tôi không biểu hiện ngạc nhiên, cô ấy khẽ quay lưng bước đi. Cô không có thứ gì chứ? Tất cả mọi thứ đều thuộc về cô... không phải sao?

Tôi nhận ra, cô ta yêu anh ấy... mỗi lần có thêm một người mới... có phải cô chỉ có thể nhìn anh từ xa? mãi không có được anh? đó là thứ mà cô muốn sao? tôi khẽ cười... ngốc thật đấy...

..........

....

..

.
Tôi được mời đến ăn trưa với những vị phu nhân của anh. Tôi biết họ muốn nhìn thấy tôi, tôi biết họ muốn đánh giá tôi. Họ khác tôi, dù không muốn thừa nhận nhưng hiện tại tôi mới là người có được anh. Không phải sao? Thứ tình cảm của anh làm tôi có địa vị nhỉnh hơn họ một chút... Có rất nhiều tiếng nói cười từ căn phòng ấy.

Dù đã chuẩn bị những tôi vẫn không ngăn chút ngạc nhiên. Tám người họ đều còn quá trẻ, anh là chồng của tất cả sao? Họ dừng nói chuyện và hướng về phía tôi, một áp lực vô tình đè nặng lên tôi, tôi nhìn thấy Miyano khẽ quay đi, không quan tâm mấy đến mọi thứ xung quanh... Tôi lặng vào bàn ăn nhưng không có chiếc ghế nào dành cho tôi... họ không mời tôi đến để ăn cơm đâu... Tôi đứng như chôn chân tại chỗ không biết nên làm thế nào... Một ai đó ngán chân tôi làm tôi vấp ngã, cú ngã làm tôi đau hơn tôi nghĩ, đầu của tôi quay mòng mòng... Tôi ráng nở một nụ cười, họ chỉ có thể làm được thế này thôi sao? Tôi đã chứng kiến rất nhiều chuyện nhưng không nghĩ mình sẽ như thế này. Đối diện với họ, vẫn có chút kinh tởm.

- Ayumi, sao em không giúp cô ấy đứng dậy? có vẻ như... hồ ly tinh cũng không khéo léo lắm nhỉ?

Cô gái tên Ayumi quay đi, đôi mắt như muốn nói gì đó

- Em có thấy ai đâu? với lại, hồ ly tinh chỉ có thể quyến rũ khi... ở trên giường thôi.

Và họ cùng cười, tại sao tôi lại đến đây chứ? tôi đâu phải trò chơi của họ. Tôi khẽ đứng dậy và chạy ra khỏi đó, tôi vẫn có thể nghe loáng thoáng ''không biết điều''. Tôi không quan tâm, tại sao tôi vẫn không thể mạnh mẽ nổi như tôi vẫn nghĩ chứ? Tôi vẫn chưa thể đối diện với họ... chưa thể... Tôi khẽ đụng vào ai đó... người đó lặng lẽ kéo tôi lại... một mùi hương quen thuộc.

Kudo Shinichi... Tôi cảm thấy hơi nhẹ nhõm mà chẳng biết tại vì sao. Tôi tự nhủ mình gạt bỏ cảm xúc ấy đi. Nhưng cảm giác trong tay anh, hơi ấm từ anh... nó vô tình làm tôi bình tĩnh lại. (**nghe như bị bỏ bùa từ từ... **)

- Em chạy đi đâu vậy?

Tôi ngước lên và bắt gặp nụ cười của anh... tô không trả lời... người này luôn khiến tôi như vậy... cho dù anh làm tôi không ít lần khó chịu.. tôi sợ mình sẽ rung động... em chỉ cần anh... chỉ cần quyền lực thôi...
Về Đầu Trang Go down
http://quyenuycuasomenh.wordpress.com
ldp95_kudoshinichi

ldp95_kudoshinichi

Nam Leo
Tổng số bài gửi : 818
Birthday : 15/08/1995
Age : 29
Đến từ : 221B - Baker - Luân Đôn

[Long Fic] Khung trời phiêu lãng Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long Fic] Khung trời phiêu lãng   [Long Fic] Khung trời phiêu lãng Empty30/6/2012, 19:45

Giựt tem, bạn viết hay ghê luôn đó, lúc bạn mới post, mình đọc bằng máy tính, mới được mấy câu, không hiểu gì hết trơn, thế là ko đọc nữa, bữa nay đọc lại, thấy hay ghê luôn, bạn mau mau post tiếp đi nha.

Mà sao Shin có tới 9 vợ vậy, ngưỡng mộ quá cơ. [Long Fic] Khung trời phiêu lãng 1380890962) Shin sinh ra nhiều tai nên số khổ, sao bạn lại cho Shin có số hưởng dữ zậy. ^^

Câu nói muôn thuở. Chờ chap sau. ^^
Về Đầu Trang Go down
Samy_chan

Samy_chan

Nữ Sagittarius
Tổng số bài gửi : 1141
Birthday : 15/12/1997
Age : 26
Đến từ : Wonderful World

[Long Fic] Khung trời phiêu lãng Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long Fic] Khung trời phiêu lãng   [Long Fic] Khung trời phiêu lãng Empty30/6/2012, 19:49

Samy không thường com trong fic của người khác dù Samy biết một cái com của mình sẽ giúp đỡ tinh thần họ rất nhiều :(( Nói Samy hay đọc chùa fic cũng không đúng lắm vì chỉ có những fic nào thật sự xuất sắc mới khiến Samy theo dõi thực sự ^^~ và ... Samy sẽ luôn không tiếc gì để com cho những fic đấy ^^~

Fic của ss cũng là một trong những fic mà Samy biết mình sẽ theo dõi và không tiếc lời com + vote ^^~ Lời văn quá đỉnh và Samy thầm nghĩ là fic này của bạn là ShinRan hoặc không là couple nào cả ^^~ Sẽ đón xem vì Samy nhận ra em sẽ phãi học hỏi nhiều từ ss ^^~ Ss viết đỉnh quớ ^^~ Thật đấy ạ ^^~ Vote ^^~
Về Đầu Trang Go down
http://vn.myblog.yahoo.com/se7venjo
windy_august

windy_august

Nữ Leo
Tổng số bài gửi : 1251
Birthday : 11/08/1996
Age : 28
Đến từ : Ngân hà của chúng ta

[Long Fic] Khung trời phiêu lãng Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long Fic] Khung trời phiêu lãng   [Long Fic] Khung trời phiêu lãng Empty1/7/2012, 06:58

Oa thấy cháp mới tối qua rồi mà giờ mới đọc. Mất cả tem lẫn phong bì:-(. Dùng ngôi thứ nhất giúp miêu tả nội tâm cực hay, sâu sắc và chân thực quá đi;-). Ss cho kết thúc đúng đoạn cao trào lắm. Vì thế ss mà không nhanh ra cháp mới là cổ em dài đó :-D
Về Đầu Trang Go down
0ny

0ny

Nữ Scorpio
Tổng số bài gửi : 658
Birthday : 23/10/1995
Age : 29

[Long Fic] Khung trời phiêu lãng Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long Fic] Khung trời phiêu lãng   [Long Fic] Khung trời phiêu lãng Empty1/7/2012, 08:13

@ ldp: cám ơn bạn ^^ mình muốn thì cho cả hậu cung cũng được... do mình thích số 9 hì hì
@Samy: em khen làm ss ngại quá >"< ss chỉ khai thác nội tâm nhân vật thôi chứ có tài gì đâu. Do chưa có ai có văn phong giống ss nên em thấy thế thôi. >"<
@ Win: ss mới gửi chương mà em gõ vào trước làm chương 3 nó bay theo ... gió rồi ;))~ ss ra mỗi ngày một chương >"< (cho nên cái fic bước chân thiên thần viết trong vòng có một tuần) nên lần nào ss com hầu như cũng quăng chương vào... yên tâm (có ý tưởng mà lơ nó là có khi drop nó thiệt)

Chương 3


Thứ em cần ở anh... chỉ có quyền lực...

Em không cần những cái ôm, những nụ hôn...

Càng không cần sự nồng nàn trong đôi mắt ấy...


...............

...........

......

...

.

Tôi tách mình ra khỏi anh, có chút hơi bình tâm lại. Chợt anh đưa tay về phía tôi, vuốt những lọn tóc lòa xòa trước mặt tôi, cảm giác hơi khựng lại khi tay anh chạm vào da thịt tôi. Anh thổi nhẹ vào vết thương, tôi nghe nhịp tim mình đập nhanh hơn. Tôi đang bị anh thu hút sao? thật sự là như vậy sao? Tôi cảm thấy lạ lẫm với cảm giác này, tôi lùi lại, mắt dán chặt xuống đất. Không dám nhìn vào đôi mắt màu xanh ấy. Tôi không được phép xao động, tuyệt đối không. Tôi ước mình có thể, nhưng không... Anh chợt nhìn tôi, anh cúi thấp hơn để thấy được đôi mắt của tôi qua mái tóc đen dày. Chưa bao giờ tôi nhìn thấy ánh mắt như vậy trước đây. Nó làm mọi suy nghĩ trong tôi dừng lại, chết sững tại chỗ. Tôi đang bị gì thế này? Anh vẫn vuốt nhẹ má tôi, đừng làm như vậy nữa... tôi muốn la lên, muốn gạt bỏ bàn tay ấy... nhưng tôi không thể... Tôi nhắm tịt mắt, anh dường như không quan tâm đến thân thể đang biểu tình của tôi...

- Ran, chúng ta ra ngoài nhé? như anh đã hứa...

Lời hứa? tôi chợt nhớ lại, dường như lúc anh ra khỏi phòng. Anh có hứa thì phải. Anh đã hứa gì? đứa tôi đi chơi sao? Tôi không nhớ lời hứa đó... anh không cần phải giữ lời mà? Tôi rõ ràng không tin vào lời hứa đó, có chút không can tâm..nhưng vẫn thầm dễ chịu. Tại sao anh lại phải thực hiện nó làm gì? để bây giờ tim tôi khẽ thổn thức? Bàn tay anh nắm lấy tay tôi và kéo đi. Tôi không nhận ra mình đang đi theo anh như một cái máy, nhìn anh từ phía sau, những cơn gió làm mái tóc anh rối thêm chút ít. Những cảm giác lạ trào dâng trong tôi... bờ vai anh, nó làm tôi có cảm giác thật yên bình. và có lẽ tôi sẽ lợi dụng anh? tôi muốn anh không được có thêm một ai khác... tôi muốn mình có thể độc chiếm anh... chỉ cho riêng tôi. Tình cảm này sẽ không ở bên tôi mãi... anh đâu thể yêu tôi khi chúng tôi chỉ mới ở bên nhau hai ngày? tôi có cảm giác nếu ngày nào đó thật sự anh bỏ rơi tôi... tất cả sẽ chấm dứt. Tôi sợ một ngày nào đó, khi nhận ra mình không còn giá trị với anh... mọi thứ sẽ vụt mất khỏi tầm với... Vì lý do nào đó, tôi sợ phải nhìn thấy anh ở cạnh một con người khác, không phải tôi. Mà chính cô ấy sẽ có được tất cả mọi thứ từ anh. Tôi không chấp nhận điều đó xảy ra... đừng bắt tôi phải trở lại một lần nữa... Anh chợt thì thầm vào tai tôi kéo tôi quay về hiện tại, chúng tôi đang đi đâu thế nhỉ?

- Chúng ta gần đến rồi, em sẽ thích nơi đó cho xem.

Trong đôi mắt anh có cái gì đó thật lạ, là một sự thích thú xen lẫn một điệu bộ tự tin. Tôi nhìn ra ngoài qua chiếc mành mỏng. Chiếc xe vẫn lao nhanh trên con đường đông đúc. Những con người đi qua chúng tôi, họ đang mỉm cười vui vẻ, tôi chợt nhận ra... đó là một lễ hội. Trước đây chưa bào giờ tôi đi ra ngoài, chứ nói gì là đi lễ hội. Và hơn hết, tôi đi lễ hội với ai chứ? mẹ ư? hay cha đáng kính? Một đứa trẻ chợt chạy vụt qua tôi. Gương mặt thiên thần cầm trên tay một cây kẹo bông. Tôi nhìn nó, ngưỡng mộ thầm... những đứa trẻ ấy, chúng có cha mẹ nâng niu... chúng có sự yêu thương... tuổi thơ của chúng là kẹo ngọt, là những món quà là tràn ngập trong vòng tay ấm áp của mẹ... Tại sao tôi lại không được như chúng. Tại sao tôi lại không thể có bất cứ gì dù là nhỏ nhoi nhất? Một sự buồn bã trỗi dậy trong lòng tôi .Tôi tự hỏi kẹo có vị như thế nào? ngọt ngào? Ran..mày đang nghĩ gì thế này? tôi cười nhạt cho suy nghĩ ngu ngốc của tôi. Nhưng tôi vẫn chưa cân bằng nổi cảm xúc của mình. Tôi có biết khóc là gì không? Người ta thường nói... khóc để vơi niềm đau... nhưng tôi chỉ có thể chôn giấu nó trong lòng... mãi không thể nấc nghẹn được.

Tôi chợt nhận ra một cái siết nhẹ từ anh... nó làm tôi phải chú ý đến anh...

- Chúng ta xuống đây nhé?

Anh mỉm cười, lần nữa đánh tan cơn bão nhỏ trong lòng tôi. Tôi nhìn anh, nhìn sâu vào đôi mắt màu trời của anh. Nó làm tôi không thể từ chối bàn tay ấy. Shinichi... anh dìu tôi xuống xe và đi chậm bên tôi, tại sao anh lại quan tâm đến tôi như thế? có phải anh đang dẫn tôi vào giấc mộng... và sau đó khi tỉnh lại tôi nhận ra đây chỉ là mơ? Không phải tôi chỉ là một thứ gì đó khiến anh thích thú trong chốc lát? và sau đó anh cũng sẽ bỏ rơi tôi... như đã từng làm với họ sao? Anh sẽ chán tôi... và cưới thêm một? à không... có thể hơn ấy chứ? Tôi nhận ra chúng tôi đang đứng ở một góc khuất, trước mặt tôi là một hồ cá vàng, những chiếc vợt đang đặt ngay ngắn bên cạnh thành hồ. Tôi nhìn những đàn cá bơi lội trong hồ, chỉ duy nhất một con cá có chiếc đuôi màu đen... nó khác so với những con còn lại... nó lạc loài??? lạc loài...

Tại sao mày lại là con gái? tại sao lại như thế???

Tôi khẽ nhíu mày, làm ơn yên đi... tôi không muốn nhớ... không muốn.

Chết đi!

Tôi bàng hoàng, tôi nhận ra điều đó đang dần quay lại... tôi hét lên và ngồi xuống đất... không chút sức lực...

Không mẹ ơi! đừng như vậy...

Mày chết đi...

Con ngộp quá... mẹ ơi...


Tôi chợt nhận ra tôi đang rơi xuống một không gian màu đen... những ký ức hành hạ tôi... bàn tay tôi run rẩy cố gắng ôm lấy hai cánh tay... tôi không thở được... tại sao mẹ không cho con sống? tại sao mẹ muốn giết con? bàn tay...

Tôi thở dốc, cố gắng đẩy lùi suy nghĩ... nhưng nhắm mắt tôi cũng nghe tiếng ấy văng vẳng bên tai... chết đi!! Đừng... tại sao lại là tôi?

Tôi nhận ra có người đang giúp tôi, tôi nhận ra bóng dáng ấy đang ôm tôi vào lòng. Tôi để gương mặt mình ép sát vào anh... Tôi nhận ra mình đang run rẩy, tôi sợ... phải... thật sự rất sợ... Tôi đã nhớ rồi, gương mặt đầy mồ hôi của mẹ, nước mắt dâng tràn trên má tôi... đôi mắt đầy cảm phẫn... bàn tay bóp chặt lấy cổ tôi... Tai sao mẹ không cho con sống? vì tôi là nữ nhân? Đó mãi là câu hỏi của tôi... Đó là lý do quá khứ của tôi mãi không có nụ cười... Giả dối! tất cả đều là giả dối. Tôi chợt thấy gương mặt mình đầm đìa nước mắt... buông tôi ra, làm ơn hãy để tôi một mình... đừng ôm tôi như vậy... tôi không cần anh thương hại... nước mắt? tôi nhận ra mình đang khóc, thật nhiều... tôi chưa bao giờ khóc trước đây... tôi nhớ mãi ánh mắt ấy... của bà ấy... sinh ra tôi làm gì??? sinh ra làm gì để đạp tôi xuống vực sâu??? tôi là nữ nhân thì sao chứ?? tại sao chối bỏ trách nhiệm... tôi có lỗi gì chứ? nước mắt có vị mặn?? tôi nhận ra anh đang ngày càng ôm chặt tôi hơn, tránh mọi cảm xúc của tôi... tôi yếu ớt đẩy anh nhưng không thể. Thứ cảm xúc mơ hồ hình thành trong tôi... trong một phút, tôi ước mình có thể tách biệt như thế này lâu hơn một chút nữa... vì sao những năm tháng qua, tôi không biết khóc có cảm giác dễ chịu thế này? tại sao tôi lại chôn chặt nỗi buồn trong tim? Tôi nhận ra nước mắt đã ướt đẫm áo anh... giọng anh thật nhẹ nhàng.

- Khóc đi, có anh rồi... anh sẽ không đi đâu đâu...

Tôi lặng đi trong vòng tay anh... tại sao anh quan tâm đến tôi? tại sao vậy? Shinichi Kudo? tại sao? Thời gian quay lại... tôi nhận ra mình đã dừng khóc... tôi nhận ra anh đang lau những giọt nước mắt của tôi, bàn tay anh ấm quá...

- Chúng ta về nhà nhé? em cũng mệt rồi phải không?

Tôi gật đầu, tôi không hiểu sao anh lại có thể tốt đến thế, anh không buông tay tôi ra, bàn tay anh vẫn siết nhè nhẹ... xe lăn bánh, anh nhìn ra ngoài nhưng tuyệt đối không buông tay tôi. Tôi nên cám ơn anh mới phải... dù không biết đó là gì, anh vẫn an ủi tôi... những lời nói cứ vang bên tai tôi ''có anh rồi...anh sẽ không đi đâu đâu'' Những lúc tôi yếu đuối... tôi chỉ có một mình... Tôi không thể kể cho ai quá khứ của mình... tôi càng không thể quên được những vết hằn của nó... tưởng rằng đã quên...mà vẫn nhớ... anh chợt tiến lại gần tôi hơn, anh ghì chặt môi tôi vào môi anh...

...................

...........

.....

..

.


Đừng bao giờ gục ngã...

Đừng bao giờ tin tưởng một ai nữa...

Đừng tự bóp nghẹn con tim mình...

Đừng học cách yêu thương... hãy học cách làm mọi thứ để có được thứ mình muốn...

Thế giới này không ai cần cô... chỉ có quyền lực và địa vị mà thôi...

Đừng tự bóp nghẹn con tim mình...

..................

.............

........

....

...

- Em về phòng đi, anh sẽ quay lại sau.

Anh buông tay tôi ra và chạy đi, tôi nhìn theo, không nói gì... có chuyện gì vậy? hơi ấm vẫn còn vương lại một chút trên tay tôi... tôi lặng bước theo anh, dù là chuyện gì cũng được. Anh vào một căn phòng nhỏ, tôi đứng tựa cửa và lắng nghe... Tôi nghe giọng anh khàn đục:

- Shiho, em làm gì ở đây?

Cô ấy ở bên trong? tôi nhìn qua khe cửa chưa được khép chặt lại. Shiho đang nhìn anh bằng đôi mắt tôi nhìn thấy đêm hôm ấy, đôi mắt buồn và không có chút niềm tin. Tôi nghĩ cô ấy sẽ khóc nếu giữ ánh mắt ấy thêm một chút nữa... Shiho không trả lời anh, cô chỉ nhìn anh... gương mặt không để lộ thêm cảm xúc... tôi chưa bao giờ nhìn thấy cô ấy mỉm cười... Miyano... Cô ấy đột nhiên lao về phía anh, vòng tay qua người anh. Tôi nhìn thấy bàn tay cô ấy run rẩy... Cô đang làm gì vậy Miyano? Tôi nhìn thấy lưng anh, anh không đẩy cô ấy ra, anh đưa tay khẽ chạm lưng cô ấy.

Tôi đột nhiên thấy... một khoảng lặng vô tình khi nhìn thấy cô ấy ôm lấy anh, nhưng đôi mắt và bàn tay cô ấy khiến tôi thấy một tình cảm lớn cô dành cho anh...

- Xin anh... đừng đối xử vậy với em nữa.

Giọng cô ấy thật yếu đuối, tôi không biết mình đang có cảm giác gì, tôi chỉ thấy Miyano không giống cô ấy thường ngày, cô ấy khác với người tôi nhìn thấy trên chiếc cầu hôm ấy... không cao ngạo, không buồn... mà là tàn úa... Anh lặng đưa tay ôm cô vào lòng. Và sau một giây anh chợt gỡ tay cô ra khỏi mình.

- Em nên nghỉ sớm đi.

Anh ấy lạnh lùng, tôi nhìn thấy Miyano sững sờ, cô ấy không thể ngăn nổi cảm xúc nữa rồi. Tôi nhận ra một giọt lệ khẽ rơi trên gương mặt bàng hoàng ấy. Tôi không thể tin được... Tôi lặng quay đi khi nhìn thấy có vẻ như anh sẽ ra ngoài.. Bỏ lại Shiho Miyano trong căn phòng nhỏ ấy... cô ấy ... thật sự yêu anh. Nhưng thứ anh cho cô ấy là gì? ngoài sự lạnh lùng ấy? Tôi không hiểu tại sao, tôi lại không thể ghét được cô...

..................

.............

........

...

Là hy vọng... là niềm tin...

Là tình yêu... là nước mắt...

Là chờ đợi, là gục ngã... là không được đáp trả...

Chỉ có quyền lực... không hề có tình yêu...

Thứ tôi cần ở anh... chỉ có quyền lực.

Thứ tôi cần ở anh... không phải quyền lực... chỉ cần tình yêu...


Số phận của hai cô gái lồng ghép vào nhau...

Họ không có được thứ mà họ muốn...

Một người mãi ôm ấp một niềm tin không được đáp trả...

Một người chỉ cần một thứ không đổi được hạnh phúc...

Có hạnh phúc không??
Về Đầu Trang Go down
http://quyenuycuasomenh.wordpress.com
Ever Clifford

Ever Clifford

Nam Scorpio
Tổng số bài gửi : 664
Birthday : 30/10/1998
Age : 26
Đến từ : Disney land

[Long Fic] Khung trời phiêu lãng Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long Fic] Khung trời phiêu lãng   [Long Fic] Khung trời phiêu lãng Empty1/7/2012, 09:31

âu mèn ơi :empty: ss viết đỉnh quớ ợ :cheer:

mà ss cũng... năng suất thật đấy ạ, mỗi ngày ra 1 chap.

ss viết quá hay luôn, phân tích nội tâm cực hay, sâu sắc chân thực nữa chứ XD

đọc fic lại càng thấy thương Shiho-san :empty:

à mà ss ơi, em tưởng fic cổ trang thì xưng hô phải khác chứ ạ? kiểu chàng chàng thiếp thiếp ấy?
Về Đầu Trang Go down
windy_august

windy_august

Nữ Leo
Tổng số bài gửi : 1251
Birthday : 11/08/1996
Age : 28
Đến từ : Ngân hà của chúng ta

[Long Fic] Khung trời phiêu lãng Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long Fic] Khung trời phiêu lãng   [Long Fic] Khung trời phiêu lãng Empty1/7/2012, 11:02

ÔI trời zậy là em làm bay cái chương 3 của ss hả??? [Long Fic] Khung trời phiêu lãng 68248999 Why???? [Long Fic] Khung trời phiêu lãng 3318844168 . À nếu hai bài post lên cùng lúc mà bài ss post sau thì ss có thể nhấp vào nút "chấp nhận" thì sẽ tiếp tục post mà không bị mất bài ạ. [Long Fic] Khung trời phiêu lãng 443101171
Chương này SHin tình cảm ghê gớm. Sao Shin mới gặp Ran lần đầu mà lại..."mến" Ran thế nhỉ [Long Fic] Khung trời phiêu lãng 790939177 . Nhưng lạnh lùng với Hai thấy tội nàng quá. [Long Fic] Khung trời phiêu lãng 3828962882
Vote cho năng suất của ss nha. Dù ý tưởng có sao cũng đừng drop fic nha [Long Fic] Khung trời phiêu lãng 1195858672
Về Đầu Trang Go down
ldp95_kudoshinichi

ldp95_kudoshinichi

Nam Leo
Tổng số bài gửi : 818
Birthday : 15/08/1995
Age : 29
Đến từ : 221B - Baker - Luân Đôn

[Long Fic] Khung trời phiêu lãng Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long Fic] Khung trời phiêu lãng   [Long Fic] Khung trời phiêu lãng Empty1/7/2012, 15:46

@Windy, lúc trước đòi tem sao giờ ko lấy vậy, anh xin nha.

Vote cho cậu nhiệt tình, cậu viết hay quá cơ, lại năng suất nữa. Bạn cố gắng duy tei2 phong độ này nhé. [chẳng qua là mình tham lam muốn đoc miết thôi. ^^]

Cơ mà Shin mới 17 tuổi, lấy 9 người vợ thế, coi chừng làm ông cố khi 50 tuổi mất. [Long Fic] Khung trời phiêu lãng 1380890962)

Số phận nghiệt ngã cho Ran thật, làm vợ lẽ, tới thứ 9, Shin cũng tham dó. [Long Fic] Khung trời phiêu lãng 1380890962) Mình muốn hỏi là bạn có tính cho Shin lấy cô gái thứ 10 ko đó. Vậy tội nghiệp Ran chết, vừa mất Shin, vừa ko có quyền lực. :((
Về Đầu Trang Go down
Samy_chan

Samy_chan

Nữ Sagittarius
Tổng số bài gửi : 1141
Birthday : 15/12/1997
Age : 26
Đến từ : Wonderful World

[Long Fic] Khung trời phiêu lãng Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long Fic] Khung trời phiêu lãng   [Long Fic] Khung trời phiêu lãng Empty1/7/2012, 16:36

Hura ! ss quá đỉnh ! ^^~ Em rất mong ss giữ tiến độ như vậy đấy ^^~ mà ss ơi , em thích fic này không phải vì lời văn không đâu ^^ em thích nó vì khi đọc fic này , dù là chưa có gì thật đấy , dù là toàn nội tâm khá nhiều đấy nhưng thật sự em thấy nó không hề nhàm và nó khiến em cảm nhận một điều , rồi đây mọi chuyện sẽ rất thú vị , sẽ có kịch hay đằng sau và fic này khiến em rất rất tò mò ^^~ Vote cho ss nhiều ^^~ ss mà hổng ra chap mới sớm thì em sẽ :super: đấy ^^~ ss nhớ đó nha [Long Fic] Khung trời phiêu lãng 1380890962)

Ah` , em đoán nè .

Shin chắc là sẽ yêu Ran nhỉ nhưng vì tình yêu ấy mà anh cũng gây đau đớn cho Ran:

Trích dẫn :
Có lẽ cô là nước... một hạt nước bé nhỏ được gió mang theo bên mình, không ủ ấp...không hứa hẹn... anh thích thế, mặc cho cô...tan biến theo chiều gió...

... người anh hứa mãi sẽ bảo vệ? Anh yêu người đó... nhưng anh không biết rằng, cách yêu của anh được biểu hiện ra ngoài...

Trích dẫn :
Thứ tôi cần ở anh... chỉ có quyền lực.

Thứ tôi cần ở anh... không phải quyền lực... chỉ cần tình yêu...

Em đoán nhé , dòng 1 là của Ran , dòng 2 là Ai . Vì việc Ran đến với Shin là do cha của Ran muốn có quyền lực thì ... mà em nghĩ ss hiểu ý em mà , với lại Ran cũng là người không cho phép mình yêu Shin nữa :

Trích dẫn :
Một cô gái... chỉ tin vào quyền lực... và luôn tự nhủ mình sẽ không được phép yêu... anh là người đã giúp cô đứng dậy từ quá khứ của mình...

Do vậy mà em nghĩ người chỉ cần quyền lực chính là Ran ^^~

Dù vậy fic còn dài mà phải không ss ^^~ Ui , ss tuyệt thật đấy ^^~ Ngoài ss Wings thì không ai khiến em đọc một long fic mà nhớ hay để ý đến thế đâu ^^~ Thú vị thật ! ^^~

Về Đầu Trang Go down
http://vn.myblog.yahoo.com/se7venjo
0ny

0ny

Nữ Scorpio
Tổng số bài gửi : 658
Birthday : 23/10/1995
Age : 29

[Long Fic] Khung trời phiêu lãng Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long Fic] Khung trời phiêu lãng   [Long Fic] Khung trời phiêu lãng Empty2/7/2012, 09:25

@shin&: à, kiểu chàng chàng ss hơi ghê em thông cảm... anh em có vẻ hay hơn ^^~
@Win: nói là mất chứ ss có lưu lại bên W khỏi lo ^^ mà cái vụ năng suất... sao tự nhiên hơi ớn... có cảm giác mình không nên nói ra ha ha
@ldp: ực.. mình sẽ suy nghĩ về người thiếp thứ 10 ha ha bây giờ mình mới nghĩ ra... một chút thôi à. vì nó là long fic nên mình cho trí tưởng tượng bay xa đến đâu thì đến luôn ^^
@samy: em để ý quá tốt. Đúng gần hết á. Nhưng có một sự thật về Shin mà ss nghĩ sẽ gây sock cho hầu hết những ai thích Shin... cơ mà ss toàn miêu tả nội tâm không à... vì những sự việc còn dài lê thế ha ha




Chương 4:

Quá khứ và hiện tại luôn đối nghịch nhau...

Quá khứ là quá khứ... hiện tại là hiện tại.

Đừng mãi ngủ yên trong quá khứ.

.................................

................

Tôi không ngăn nổi mình quay lại nơi ấy. Đôi khi tò mò không mang lại kết quả tốt lành gì, nhưng tôi không nghĩ thế, tôi muôn gặp Miyano (**làm gì có trời mới biết**), cửa phòng cô ấy vẫn còn sáng đèn, tôi nhìn thấy cái bóng im lìm của Miyano qua cánh cửa, tôi chần chừ không gõ cửa, lý do gì tôi muốn gặp cô ấy nhỉ? tôi không biết... Chợt cánh cửa mở toang, đối diện với tôi là Miyano, Mái tóc ngắn hơi rôi, đôi mắt vẫn còn hơi hoe đỏ, nó làm tôi nghĩ cô ấy đã khóc nhiều hơn lúc nảy. Nhưng ánh mắt lạnh lùng ấy lại phản lại ý nghĩ của tôi. Bộ dạng cô ấy làm tôi nhớ đến một cái gì đó, tôi nhìn thấy nó ở đâu rồi nhỉ? Tôi không hề muốn chế giễu cô ấy, càng không đến để xem bộ dạng lúc này của cô ấy... tôi nghĩ không thể bỏ mặc cô. Nhưng cô ấy quá bình tĩnh, nó làm tôi hơi chùn lại.

- Cô đến đây làm gì?

Giọng cô ấy hơi khàn, nhưng vẫn giữ nguyên thái độ ấy. Tôi không biết nói gì hơn... tôi nhìn cô ấy, từ đầu bước vào đây, tôi biết cô đang ôm ấp một cái gì đó, mà mãi về sau tôi mới có thể hiểu được.

- Tôi...chỉ là...

Tôi ấp úng, Miyano lặng đi. Cô nhìn sang một góc khuất của căn phòng. Cửa đóng lại, tôi lặng im nhìn vào cánh cửa ấy... Cô ấy ghét tôi chăng? tại sao cô không mở lòng với tôi? nhưng tôi không thấy sự thù địch nào trong cô ấy. Tôi chỉ thấy một nỗi buồn luôn bao trùm đôi mắt ấy.

Tôi quay bước, đi về phía phòng mình.

Đêm đã về khuya, từng cơn gió lạnh hơn tôi nghĩ , tôi phải làm gì ở đây? tôi không biết nên bắt đầu từ đâu và như thế nào... Tôi chưa bao giờ nhận ra toan tính và âm mưu chưa bao giờ thanh hiện thực nếu không có mục đích tốt. Một động vật từ khi sinh ra thì chúng sinh tồn bằng tất cả bằng những gì chúng có, móng vuốt, vở ngoài, nhưng cái nanh nhỏ xíu... còn tôi? tôi không cần chống chọi tất cả để sống. Có người cho tôi tồn tại, nhưng ý nghĩ của sự tồn tại ấy chưa bao giờ là vì yêu thương... Giá trị là tất cả những gì tôi có. Không phải sao?

..............

.......

Những hồi ức...

Shiho, em đừng nghịch nước nữa...

Ánh mắt xanh, đôi bàn tay ấm, anh lo lắng kéo cô ra khỏi vũng nước lạnh.

Cô vùng vẫy, cô nũng nịu...

Em muốn chơi... buông em ra nào.

Anh ôm cô vào lòng, thì thầm như hơi thở

Nếu ướt thì anh sẽ phạt em đấy.

Cô thả lỏng, tự hỏi hình phạt sẽ là gì?

Anh tiến lại gần, đặt một nụ hôn nhẹ phớt trên má...

Đau khổ, nước mắt... tại sao anh lại đối xử với em như thế???

..................

..........

Tôi bước vào căn phòng quen thuộc, mùi nến hương vẫn vậy, chúng được đốt vì mục đích xua tan mọi căng thẳng. Tôi chải lên mái tóc của mình, vuốt nhẹ và cảm nhận mùi bạc hà thoảng quanh tay. Tóc vẫn mềm như thế... chỉ có cảm giác là thay đổi, chỉ có tôi là thay đổi. tôi nhận ra tôi đã không còn là tôi nữa rồi. Yêu đuối hơn những gì tôi đã từng tin. Càng bị chà đạp thì càng phải vùng lên chống trả, không phải mẹ đã dạy con như thế sao?

Cánh cửa đằng sau mở ra, tôi siết nhẹ tay. Đến lúc rồi, tôi biết ai vào phòng. Tôi không cho phép mình thêm một chút cảm giác về anh nữa. Bàn tay khẽ chạm vào tôi.

- Ran.

Giọng nói vẫn như vậy, nhưng tôi nhận ra âm điệu khác với tất cả những người khác. Con người này... dễ đổi và khó chiếm giữ. Tôi quay lại nhìn anh. Bên trong đôi mắt ấy là gì? Tôi không tin anh luôn dịu dàng như vậy... nếu yêu anh, tôi sẽ có lúc như Miyano... phải, tôi chỉ tin vào nhưng gì mình có được. Trong tay tôi chỉ có mạng sống của tôi. Tôi không chiếm giữ gì, cũng chẳng có gì để mất. Tôi không cho phép mình khoan nhượng nữa, tôi chợt ôm choàng lấy anh. Một cử chỉ tôi nghĩ sẽ chẳng bao giờ dùng đến, anh hơi khựng lại, ngạc nhiên. Tôi vẫn không buông tay, không có gì... không bối rối... cũng không còn hơi ấm... tôi vùi mình vào sâu ngực anh. Anh khẽ ôm lấy tôi, một nụ hôn nhẹ. Tôi tự hỏi anh có yêu tôi không? hay tôi thật sự chỉ là một công cụ của cha? và một trò tiêu khiển của anh? Yêu hay không có gì quan trọng? tôi cười nhạt khi anh nâng tôi lên.

Giường... ấm áp... một ngày nữa...

Hơi thở, cảm giác gì? chỉ còn sự hài lòng.

Một vòng ôm

Anh có thể cho ẹm thứ mà em muốn không?

Một nụ hôn

Liệu anh có say mê em? và em có thể chiếm giữ anh được không?

................

.........

Hãy lấy người đó. Chồng của con là một tướng quân. Ta cần con hãy làm tất cả để có được hắn... và sau đó con hiểu ta muốn nói gì chứ?

Tôi mỉm cười, tôi hiểu chứ, con hiểu tất cả những gì cha muốn.

Con sẽ làm.

Không chút cảm kích, không chút tình cảm. Chỉ có một thứ cả hai cần...

Quyền lực.

Tất cả những thứ này đều không nằm trong tầm kiểm soát của tôi. Tôi cảm thấy một làn sóng tràn lên căm phẫn.

Người đó bình thản, môi có một nụ cười hài lòng.

Nếu chỉ là lợi dụng nhau... tôi không cần phải xin lỗi anh... đúng không Shinichi?

.....................

.............

Tôi mệt mỏi nằm nghiêng lại, cảm giác ê ẩm toàn thân. Có lẽ trời lạnh quá, tôi cảm thấy không khí xung quanh như muốn đông đặc lại. Tôi muốn thêm một chút chăn nữa. Tôi kéo nó lên thật nhẹ nhàng. Tôi khẽ chạm vào anh, tôi nhìn lên gương mặt bình thản của anh lúc ngủ. Tôi khẽ quan sát nhưng sợi tóc phủ lòa xòa trước mặt anh. Tôi giơ tay lên, bỗng nhiên muốn chạm vào gương mặt đó quá. Nhưng khi tay tôi còn vài phân trước anh... thì đôi mắt ấy mở ra. Tôi giật mình rút tay lại. Anh dường như rất thú vị về thái độ đó. Anh khẽ cười, nó làm tôi hơi lúng túng.

- Sao anh lại cười?

Tôi ngây ngô hỏi nhưng chỉ làm anh thích thú hơn, anh đưa tay về phía tôi.

- Không có gì đâu.. Mà em đang định làm gì anh thế?

Tôi quay đi, anh cũng biết đùa sao? Nó khác với hình tượng anh dựng nên trong tôi, khác với người chỉ im lặng an ủi khi tôi cần. Hôm nay trông anh thật khác. Tôi không nói, môi chợt nở nụ cười. Anh khẽ chớp mắt, ngạc nhiên đúng nghĩa. Trong đôi mắt ấy thật lạ, tôi biết anh chưa bao giờ thấy tôi cười, lúc này, nụ cười khác với những nụ cười gượng trước gương.. Tôi khẽ quay đi nhưng bàn tay ấy kéo gương mặt tôi đối diện với anh (**chết rồi chết rồi..**)

- Trông em cười..

Anh không nói thêm vế sau, vuốt nhẹ má tôi. Anh ôm tôi chặt hơn, bên trong anh, tôi khẽ mỉm cười... nụ cười đầy ma mị, xin lỗi anh, nếu tôi lỡ làm anh thích tôi hơn một chút. Với tôi anh chỉ là một người có thể cho tôi mọi thứ. Tuyệt đối không phải là người có thể yêu...

...............

.........

Không thể yêu? hay tự ép buộc mình không được yêu...

Bởi lẽ phải tự lừa dối bản thân để có thể mạnh mẽ hơn...

Khi đạt được mục đích.. cô sẽ mãi mất đi một thứ khác...

Và cô sẽ nhận ra...thứ đó còn quan trọng hơn lẽ sống của cô hiện giờ.
Về Đầu Trang Go down
http://quyenuycuasomenh.wordpress.com
0ny

0ny

Nữ Scorpio
Tổng số bài gửi : 658
Birthday : 23/10/1995
Age : 29

[Long Fic] Khung trời phiêu lãng Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long Fic] Khung trời phiêu lãng   [Long Fic] Khung trời phiêu lãng Empty2/7/2012, 10:27

Chương 5

Nước... ặc... ặc... tôi không thở được.

Tôi cố vùng vẫy để thoát khỏi tất cả những bàn tay đang nhấn tôi xuống thùng nước.

Tanh tưởi, một màu đen...

Nước... không khí...

Tất cả đều quay cuồng. Thả ra...

Tôi cố vùng vẫy bằng tất cả sức lực mà tôi đang có.


.................

.........

Tôi thở dài khi bước về phía căn phòng của các vị phu nhân. Họ lại mời tôi đến lần hai, lần trước có lẽ quá nhẹ nhàng với tôi. Tôi mỉm cười, có lẽ họ đang chuẩn bị một việc gì đó cho tôi chăng? Tôi có linh cảm không hay mấy, mỗi bước chân như dài vô tận. Tôi ước mình không phải đến đó. Nhưng khó lắm... phải không? nếu tôi không đến họ sẽ nghĩ ra cách để mời tôi đến cho bằng được. Tôi cười nhạt, vui thật đấy. Cố gắng hít sâu lần cuối, tôi đã sẵn sàng cho tất cả. Một chiếc bàn lớn đặt giữa phòng, tôi nhìn thấy tất cả bọn họ ngồi quanh bàn, tôi không nhìn thấy Miyano.. cô ấy không ở đây sao? chợt tôi thấy bất an...

Cánh cửa đằng sau chợt khép lại đột ngột, tôi khẽ giật mình khi đối diện với tất cả họ. Một người đứng dây và tiến về phía tôi. Cô ấy mặc một bộ Kimono màu trắng, gương mặt xinh đẹp với đôi mắt màu lục. (**chẳng biết tả sao nữa**) cô ta nói bằng một giọng vô cùng đe dọa, tôi nhận ra sự hằn học trong giọng nói. Nó vô tình làm tôi lùi lại một bước:

- Em đến rồi à? thật may chúng ta không phải mời em đến...

- À, vâng..

Cô ta không cần nghe câu trả lời của tôi, chợt quay về bàn, một chiếc ghế trống được kéo ra, tôi có cảm giác tôi không nên đến thì tốt hơn. Nhưng một cô gái khác, tôi nhận ra cô ấy tên là Ayumi... cô ấy lại gần và ấn tôi xuống chiếc ghế... Tôi khẽ rên lên khi nhận ra có cái gì đó trên ghế mà tôi không biết được... nó như những cây kim châm vào da thịt tôi... lưng, tay và cả người tôi như ngồi trên một ổ chông... Đau... tôi ráng không rên lên.. tôi vội đứng dậy nhưng một bàn tay ấn tôi xuống. Tôi cảm thấy một sự tê liệt tràn vào từng thớ thịt... máu chảy ra từ bên trong bộ Kimono màu hồng... máu chảy xuống ướt đôi giày của tôi... họ nhìn tôi, khẽ mỉm cười... tại sao họ lại làm như vậy? tôi nghiến chặt răng, khẽ đứng dậy.. chợt một người khác nắm lấy cánh tay tôi và giữ tôi lại.

- Em chưa ăn gì mà? phải không? ôi...bộ áo này dơ hết rồi... em có cần thay không?

- Không...cần..đâu..

Tôi ráng nói nhưng giọng nói thật sự rất khác với tôi bình thường... tôi cảm thấy trước mặt mờ dần. Máu vẫn chảy làm bước đi thật trơn trượt... làm ơn buông tha tôi đi. Tôi đã làm gì họ chứ?

- Ô... thôi thì em ăn gì đã rồi hãy về.

Cô ấy cầm lên một dĩa muối hay cái gì đó tương tự... cô ta trút tất cả thứ màu trắng ấy lên người tôi. Từng hạt muối xát vào da thịt đang căn phồng của tôi... đau đớn đến phát thét... tôi không ngăn nổi một tiếng la từ cổ họng. Cảm thấy như xung quanh không còn chút ánh sáng nào... tôi vội chạy đi khỏi căn phòng đó. Bỏ lại tất cả tiếng cười cợt... Căn phòng của tôi... tôi không nhìn thấy nó nữa... Mắt tôi mờ dần, nhưng cơn đau tràn về...

Anh hứa sẽ ở bên em?

Anh ta đang ở đâu chứ? họ đối xử với tôi như thể tôi không có cái đinh gì trong mắt họ? thế thì sao? Tôi cười nhạt, bàn chân không nhấc nổi nữa, tôi thấy vệt máu dưới chân vô tình làm bàn chân tôi trơn trượt, tôi té xuống một nền đất, má và đầu tôi đau buốt... tôi ngất đi. Phải rồi, anh sẽ không ở đây, và tôi cũng không cần con người đó... tôi không cần tất cả những gì con người đó mang lại. Đây là điều tôi phải sự làm thôi.

Tôi nhận ra có ai đó đang đứng trước mặt mình... nhưng những cơn đau làm tôi không nhìn rõ gương mặt người đó.. ai vậy?

.....................

................

Tôi khẽ mở mắt, tôi đang nằm trên giường... những vết thương đã được băng lại, bộ áo đã được thay ra... ai đã giúp tôi vậy? tôi khẽ rên lên khi đứng dậy. Đau quá, đau đến không thở được. Các vị phu nhân ấy chỉ biết làm thế này thôi sao? Những nụ cười vang lên trong tâm trí tôi... đểu cán!

Tôi cố gắng đứng dậy nhưng không thể, da thịt như bị bỏng rát... từng tế bào như chảy máu ra khi tôi cử động. Tôi ứa nước mắt nhưng lặng nuốt nó vào ngay...

Muối... nó làm vết thương rát hơn... họ đã làm gì trên chiếc ghế vậy? Tôi không biết. Tôi lặng đứng dậy, chẳng khác nào đang mang một lớp đệm gai góc để đi vậy... Tôi muốn nằm xuống, tôi muốn thả mình xuống nền đất nhưng không thể. Tôi phải đứng dậy... tôi không được phép nằm xuống.

Điều tôi lo sợ đã đúng, nhưng vết thương đang dần chảy máu, thấm qua lớp vải. Trông tôi bây giờ... có lẽ như một xác ướp ấy nhỉ? Tôi khẽ nuốt nước bọt.

- Ran.

Tôi nhận ra giọng anh sau những cánh cửa, anh khẽ chạy vào ôm tôi... một cơn đau buốt khi anh chạm vào tôi. Tôi khẽ đẩy anh ra. Làm ơn đừng giả vờ như vậy... tất cả điều này đều do những người vợ của anh đấy.

- Ow..

- Ai làm em như thế này?

Tôi cười, ngu ngốc thật đấy, anh biết là ai rồi mà. Tôi không trả lời, chỉ lặng đi trong phút chốc, tôi tránh cả ánh mắt của anh. Cơn đau này... tôi hứa sẽ trả lại cho từng người một.

Anh chạy vụt đi, tôi không biết anh đi đâu... nhưng tôi nghĩ anh đã biết ai làm điều này. Thà anh đừng làm vậy thì tốt hơn. Như thế sẽ làm cho tôi khó khăn hơn một chút.. Tôi ngồi xuống một thềm cửa... toàn thân mất sức lực.

Tôi nhìn theo cánh cửa nơi anh chạy đi, nhìn ra vườn hoa oải hương... đẹp phải không? không hề... hoa không đẹp đâu... hoa chỉ có hương và sắc, hoa gì đẹp nhất? hoa hồng... hoa hồng có gai.. gai hoa làm người thưởng hoa chảy máu...

Tuyệt vời thật đấy.

.......................

.............

Cô ấy khẽ nhìn những vết thương, cô quay đi giấu cảm xúc của mình bên trong bộ tóc nâu đỏ.

Cô biết người làm ra những việc này...

Cô khẽ nâng thân hình ấy lên. Không hiểu sao.. cô lại bị họ ghét đến thế?

Tại sao tôi lại cứu cô nhỉ?

Đôi môi ấy khẽ nở nụ cười...

Có lẽ cô là người anh yêu... tôi không muốn anh đau khổ.

..............

........

Tuần trôi qua từ ngày hôm ấy, tôi cũng không biết mọi chuyện đã lắng xuống chưa, tôi chỉ biết mình nên ở yên trong phòng thì hơn. Những vết thương mau lành hơn tôi nghĩ. Họ ác thật đấy. Tôi cười vu vơ, tôi nhìn thấy những sự bất lực trong đôi mắt họ, họ đâu thể làm gì hơn nữa? họ không thể...

Tôi đáng lẽ nên ngăn anh chạy đi ngày hôm ấy mới phải...

Có lẽ anh sẽ phải rời phủ... em sẽ ổn chứ? chỉ hai ngày thôi

Tôi nhớ lại gương mặt anh lúc ấy, tôi sẽ ổn. Phải rồi, làm sao không ổn được chứ? tôi chỉ gật đầu cho qua... anh phải đi, điều đó là điều tôi hiểu. Tôi cũng biết làm sao mình ngăn nổi anh chứ. Anh đã làm gì họ nhỉ? tôi thật muốn biết. Nhưng anh chỉ làm mọi chuyện thêm tệ hại. Tôi biết điều đó là đúng.

Các vị phu nhân mời cô.

Tôi mỉm cười, đứng dậy. Thân hình tôi biểu tình bởi mỗi bước đi. Họ sắp làm trò gì nữa đây?

Căn phòng vẫn vậy, nhưng tôi đã không còn cảm giác rút lui được nữa rồi.

Họ nhìn tôi, đầy căm phẫn. Ayumi tát tôi khi cánh cửa đóng kín lại. Tôi nghe miệng có mùi máu, tôi quay đi không để lộ cảm xúc, khẽ nút thứ chất lỏng mặn chát ấy vào trong miệng.

Chỉ tại mày.. mà anh ấy... tất cả là tại mày

Tôi cười nhạt, tôi nhìn họ với vẻ mặt bình thản. Ayumi đang ngân ngấn nước, tôi nhận ra có lẽ anh đã đe dọa họ. Đe doa sao? ngốc. Anh càng làm như thế... họ càng không buông tha tôi. Giờ các người định làm gì tôi? Tôi đứng quay lưng lại, mỉm cười... nụ cười ấy chỉ làm họ càng tức tối. Tôi nhìn thấy một thùng nước màu đen trước mặt.

Từ thùng nước bốc ra mùi hôi thối. Nước màu đen xì.. Một người nào đó ấn tôi xuống cái thùng ấy. Cả thân hình tôi run lên bởi sự đụng chạm ấy. Nước... xung quanh chỉ có nước. Họ nhúng tôi xuống làn nước...

Tôi không có thời gian để hít thở nữa...

Nước... tôi không thể có chút không khí nào... Có ai đó đề đầu gối tôi làm tôi quỳ hản trên mặt đất. Không có ai ở đây giúp tôi...

Không một ai... tôi vẫy vùng, tôi không thể chết ở đây.

Ai đó cứu tôi với!

Tôi lại bị nhúng xuống lần thứ tư...

Cả thế giới chỉ còn sự sợ hãi ... xung quanh vẫn có tiếng cười. Tôi không muốn như thế này...

Tôi biết mình sẽ chết mất...

Tôi biết chỉ thêm một chút nữa... hơi thở của tôi... không khí... tất cả những gì tôi cảm nhận được sau cùng...

Là nước.

Cứu với..

Mình mai danh ẩn tích đây... biến mất là khỏi sợ bị chém :down: hẹn gặp lại nhé ;))~
Về Đầu Trang Go down
http://quyenuycuasomenh.wordpress.com
Samy_chan

Samy_chan

Nữ Sagittarius
Tổng số bài gửi : 1141
Birthday : 15/12/1997
Age : 26
Đến từ : Wonderful World

[Long Fic] Khung trời phiêu lãng Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long Fic] Khung trời phiêu lãng   [Long Fic] Khung trời phiêu lãng Empty2/7/2012, 10:35

Pực ! :stiff:

Ghét ss quớ ah` :ahah: Chap này ít quá ! Cực ít luôn í :crazy: Ss ui , ss cố gắng post nhiều hơn nữa nha ss :eye: Em xin lỗi nhưng thiệt là fic của ss cứ kết thúc rồi thêm mấy dòng chữ nghiêng vậy làm em dễ lên cơn và bị bấn loạn lắm :empty:


Trích dẫn :
Không thể yêu? hay tự ép buộc mình không được yêu...

Bởi lẽ phải tự lừa dối bản thân để có thể mạnh mẽ hơn...

Khi đạt được mục đích.. cô sẽ mãi mất đi một thứ khác...

Và cô sẽ nhận ra...thứ đó còn quan trọng hơn lẽ sống của cô hiện giờ.

Em thích fic này lắm lắm lắm cơ đấy :(( Em nghĩ sau này thể nào Ran cũng đạt được thứ là quyền lực và có lẽ cô sẽ mất ... Shin or tình yêu của cô hay Shin bị gì gì đó :hic: Gay cấn quớ ! Truyện ss theo phong cách nhẹ nhàng mà em cứ làm như phim hành động :down: Nhưng thiệt là em thích fic này lắm lắm luôn í :((

Ớ , ss post lun chap 5 kìa ^^~ đợi tí , lúc đó e không biết , để em đọc xong rồi bình luận tiếp luôn ^^~
Về Đầu Trang Go down
http://vn.myblog.yahoo.com/se7venjo
Samy_chan

Samy_chan

Nữ Sagittarius
Tổng số bài gửi : 1141
Birthday : 15/12/1997
Age : 26
Đến từ : Wonderful World

[Long Fic] Khung trời phiêu lãng Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long Fic] Khung trời phiêu lãng   [Long Fic] Khung trời phiêu lãng Empty2/7/2012, 10:47

Cái này là em bình luận cho chap 5 ^^~ Tại vì ss up chap 5 cũng lúc em up com nên nó kì vậy đấy ^^~ ss ơi , nếu ss trốn luôn thì em sẽ là người chém ss đầu tiên đấy [Long Fic] Khung trời phiêu lãng 1380890962) Vì em đang rất tò mò chap tiếp theo ^^~ ss cố lên ss nhé ^^~ Vote + cho ss hết này ^^~
Về Đầu Trang Go down
http://vn.myblog.yahoo.com/se7venjo
windy_august

windy_august

Nữ Leo
Tổng số bài gửi : 1251
Birthday : 11/08/1996
Age : 28
Đến từ : Ngân hà của chúng ta

[Long Fic] Khung trời phiêu lãng Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long Fic] Khung trời phiêu lãng   [Long Fic] Khung trời phiêu lãng Empty2/7/2012, 11:59

Oa đọc liền hai cháp sướng quá :-D. Tuy dùng ngôi thứ nhất nhưng ss phân tích nội tâm Ran cực hay luôn á mà không bị trùng lặp. Do vậy mà đọc không thấy nhàm chán tí nào ;-). Mấy bà vợ kia của Shin đúng là độc ác quá trời luôn. Khổ thân chị Ran ghê. Nhưng như vậy không hỉu sao sau này em lại muốn Ran tàn nhẫn chút. À mà ss đừng bảo mai danh ẩn tích đi :-@. E sợ lỡ fic hay lắm ;-(
Về Đầu Trang Go down
ldp95_kudoshinichi

ldp95_kudoshinichi

Nam Leo
Tổng số bài gửi : 818
Birthday : 15/08/1995
Age : 29
Đến từ : 221B - Baker - Luân Đôn

[Long Fic] Khung trời phiêu lãng Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long Fic] Khung trời phiêu lãng   [Long Fic] Khung trời phiêu lãng Empty2/7/2012, 13:12

Đọc hẳn 2 chap, sướng quá cơ. [Long Fic] Khung trời phiêu lãng 1380890962)

Cậu viết đỉnh của đỉnh thật, đọc chap 5 mà tức xì máu mũi, mình mà là Shin chắc mình cho out sạch, hết ghen luôn, mà thùng nước đó là gì zậy. Đọc thấy kinh quá.

Cậu viết fic nhẹ mà đọc đau tim quá, mỗi lần cậu viết là tớ có sẵn lọ trợ tim. Hehe. phải thế thôi, vì đang hay mà ngắt lửng, chết là có. ^^

Đừng lo mọi người uy hiếp, họ đang thèm đọc fic của cậu muốn chết đi được, ai dám chém đâu, không việc gì phải mai danh ẩn tích. Cậu giờ chỉ có lo mà viết tiếp chap sau phục vụ mọi người đi nha, không là cho dù cậu có mai danh ẩn tích mình cũng lôi cậu về để post tiếp đó. Tớ nói là tớ làm đó nha. ^^
Về Đầu Trang Go down
0ny

0ny

Nữ Scorpio
Tổng số bài gửi : 658
Birthday : 23/10/1995
Age : 29

[Long Fic] Khung trời phiêu lãng Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long Fic] Khung trời phiêu lãng   [Long Fic] Khung trời phiêu lãng Empty2/7/2012, 17:14

Chương 6

Cứu...

Tôi tuyệt vọng kêu thét, nhưng sự vùng vẫy chỉ làm cho tôi vô tình nuốt thứ kinh tởm ấy vào cổ họng.

Bóng tối, cái chết đến nhanh hơn...

Tại sao họ lại đối xử với tôi như vậy? tôi đã làm sai điều gì?

Tôi vùng vẫy, hết sức bình sinh để thoát nhưng không thể. Tôi chỉ thấy bất lực, các vết thương cũ dường như ngày càng một hành hạ hơn... tôi chịu không nổi nữa rồi.

Họ vẫn còn mỉm cười, những tiếng cười đầy thách thức, đừng bao giờ làm như vậy với tôi lần nữa!!

Với một chút sức lực, tôi đẩy người mình ra sau, đôi mắt nhìn họ với vẻ căm thù. Từng người từng người một ở đây tôi sẽ nhớ.

Đôi mắt tôi vô tình làm cho họ sợ, họ nhìn tôi sững sờ, không ai nói gì với ai. Tôi đứng dậy và đẩy cánh cửa đằng sau ra, thoát rồi... có lẽ như vậy. Tôi không tin là sau tất cả những điều đó họ vẫn có thể nhìn tôi không chút tội lỗi như vậy. Tất cả họ không có chút tình cảm nào... phải rồi, Shinichi tất cả những người anh từng yêu thương là vậy đó. Anh yêu họ được bao lâu? anh làm cho họ những gì để giờ họ đối xử với tôi như vậy?

Cảm giác nước vẫn làm cho tôi hơi buồn nôn, kinh tởm quá. Thứ đó là gì vậy? tôi lê bước, cho dù sao đi nữa thì cũng phải về phòng... bất chợt tôi cảm thấy ớn lạnh. Anh không có ở đây, như vậy đồng nghĩa tôi sẽ không có bất cứ một sự trợ giúp nào từ anh...

Anh là tất cả của cái đống hỗn độn này, suýt chết đấy... số tôi cũng còn may mắn thật. Bọn họ bên ngoài thì nói cười... họ hiền dịu? họ không biết đua chen? tôi thấy bên trong họ chỉ mang những trái tim của loài rắn độc không hơn.

Tôi bật cười, ngu ngốc.

Tôi sẽ không chết, tôi sẽ khiến từng người trong bọn họ chịu như tôi giờ đây... tôi thề phải làm được như vậy.

Họ vô tình làm cái quyết tâm trong tôi bùng lên mạnh mẽ, phải rồi, tôi chưa hề có ý định đấu tranh với họ... nhưng bây giờ thì có. Tôi thề đừng hòng ai nhìn tôi với đôi mắt như vậy nữa, tôi thề không để ai có thể cười cợt tôi nữa...

Miệng đắng chát, đây là cảm giác gì? Đây là cái giá phải trả ư?

..................

...........

Tôi không nhận ra trông mình bây giờ thảm hại đến mức nào, tôi nhìn ánh sáng rọi ra từ căn phòng của mình, có chút hơi vui mừng. Toàn thân tôi ướt đẫm, nhưng tôi không thấy gì ngoài một sự lạnh buốt. Tôi có cảm tưởng mình sẽ hóa thành băng nếu không kịp vào phòng mất. Hôi thối và tanh tưởi. Tất cả những gì tôi cảm nhận chỉ là sự ghê rợn, thế giới này sao mà đẹp quá?

Ngu ngốc, tôi lèm bèm và ho sặc sụa. Tôi phải vào phòng... căn phòng của tôi..

Bộ quần áo được tôi quăng ra xa, tất cả những ký ức đó đều quá sống động. Chúng ám ảnh tôi từ nảy đến giờ.. tôi nhận ra da thịt của tôi đang chảy máu, nhưng vét châm cũ nhỏ từng giọt máu nóng hổi. Máu.. tôi đã nghĩ dù gì họ cũng sẽ không giết tôi. Nhưng nếu như vậy...thì tôi có bị dìm xuống thùng nước ấy không? liệu tôi có còn sống đến bây giờ không? Tất cả mọi thứ... đều làm cho tôi mất hết lòng tin vào cái thứ gọi là lòng trắc ẩn rồi.

Tôi xoa những thớ thịt và lặng lẽ lau người... ngày mai anh mới về... sao tôi có cảm giác là mình không thể đợi cho đến khi anh quay về nhỉ? họ sẽ làm gì tôi?

Đôi mắt của tôi dần trở nên lạnh tanh như ngày đầu mới đến, tôi nhìn thấy mình trong gương... sự thật là đây sao? tôi nhìn thấy tôi xanh xao, hốc hác, một giọt nước mắt chảy ra từ sâu trong đôi mắt tím...

Tại sao mày lại khóc? phải mạnh mẽ lên.

Tôi chỉ có một mình, trong căn nhà lớn này... không một ai là bạn, tất cả chỉ có kẻ thù mà thôi.

...................

.............

Tôi lặng lẽ nhìn đống ngổn ngang trước mặt, cơm sao? đùa à... tôi cố gắng ngăn mình không ói mửa khi nhìn thấy một đĩa dòi sống. Những con dòi chen chúc nhau trên một lớp trái cây thối rữa. Chúng nhỏ bằng một đốt tay và từng con đều giầy giầy... những chấm xanh li ti trên thức ăn đêm đến. Bên cạnh có một bát cơm nhỏ. Họ dành chúng cho tôi sao? Tôi chợt cười nhạt... sao tôi lại thích thú thế này nhỉ?

Một ngày không ăn cũng chẳng sao...

Tôi tự nhủ và lặng đổ tất cả đi. Đây là thứ dành cho người ăn sao? Tôi nhận ra một con dòi đang chen chúc bò lên tay tôi, thứ ấy nhơn nhớt làm tôi hơi kinh. Tôi phủi chúng xuống đất và dựa vào tường, cố chống chọi cơn buồn nôn.

Có vẻ như họ không biết sợ là gì nhỉ? họ đâu cần biết những gì anh làm, họ cũng đâu sợ tôi nói lại với anh tất cả? nhưng không...tôi sẽ không nói. Họ sẽ biết tôi trả đũa thế nào khi anh quay về, tôi sẽ cho họ thấy... cái giá của quyền lực và tình yêu là như thế nào. Họ có thể hành hạ tôi, nhưng họ mãi không trở thành được như tôi.

Thật đáng thương hại.

Tôi chợt cảm thấy căm phẫn... gọi tôi là hồ ly tinh? tôi sẽ cho họ thấy.. hồ ly tinh là như thế nào?

Từng cơn gió thổi, vô ntinhf làm tắt cây nến độc nhất trong phòng tôi. Tôi nghe thấy một tiếng động gì đó thật lớn từ cánh cửa. Tôi nghe sau đầu mình có cái gì đó nặng trịch, đầu tôi ong ong... tất ngất đi. Lại chuyện gì nữa đây?

.................

..........

Đôi mắt xanh dõi theo cái bóng chạy vụt qua...

Họ sẽ làm gì cô nữa vậy?

Gượm bước đi... tại sao tôi lại phải lo lắng cho cô?

Sẽ không có lần thứ hai đâu...

Cô quay bước về phòng mình...

Nếu có bản lãnh, cô phải tự thoát thôi...

Ran Mori..


..................

...........

Ánh sáng..

Tôi mở choàng mắt khi nhìn thấy một chút ánh sáng trắng đang chiếu thẳng vào mắt tôi.

Tôi nhận ra mình đang ở trong một cái thùng lớn. Xung quanh không có ai. Tôi cố cựa mình nhưng nhận ra, tay mình đang bị trói vào một bức tường gỗ. Xung quanh đầy củi và rơm.. tôi nghĩ đây là nhà kho. Nếu ở đây cho dù tôi cô la hét bao nhiêu... thì cũng không ai nghe thấy...

Tôi chợt thấy lạnh, vậy nếu...

Tôi ngăn mình nghĩ đến cái chết...

Một tiếng rít chợt vang lên trong tai tôi... cái gì vậy?

Tôi bắt đầu hoảng sợ..

Tôi nhìn quanh căn phòng... không có gì cả mà? một chiếc hộp gỗ... tôi nhìn thấy có cái gì đang bò từ hộp ấy ra.. hàng ngàn con vật!

Chúng bò từ từ về phía tôi... chính xác là cái thùng này đã được quẹt một lớp gì đó.. rất thơm...

Tôi kinh hãi... tôi la hét khi cái đống tròn tròn như những con sâu ấy đến mỗi lúc một gần. Chúng là cái gì thế? chúng như những con sâu... nhưng lại có tiếng rít vô cùng chói tai...

Rít..

Tôi sợ hãi, bây giờ thì tôi không tưởng tượng nỗi mình phải nghĩ gì nữa...

Chúng bò về phía tôi, từng con một... qua cái thùng... chúng đang bò lên người tôi.. chui qua lớp áo mỏng..

Một cảm giác bỏng rát ngay khi một con chạm vào... da thịt tôi đau đớn. Từng lợp như bị ai cầm xé ra hàng ngàn mảnh...

Không!! tôi nhìn thấy chúng bò vào nhiều hơn. Toàn thân đã không còn cảm giác đau nữa rồi. Tôi ứa nước mắt... những tiếng rít làm tôi chỉ muốn gào thét mà chạy đi... Anh hứa anh sẽ không bỏ em mà? anh ở đâu??? Tôi chảy nước mắt... đau quá... đau đến không thở nổi...

Làm sao có thể... làm sao... tôi nhận ra lũ bọ đã tràn vào phân nữa... làm ơn... buông tha cho tôi đi..

Tôi nhận ra mình đã từ bỏ rồi... tôi buông tay... nhắm mắt.. cơn đau làm tôi mị đi. Tôi biết mình thật ngu ngốc, tôi căm thù các người.

Vì chương 6 với chương 5 đáng lẽ là một nên mình post lên luôn ^^ Mà mình quy ẩn vì mục đích tốt mà :eye: đi học thêm nhiều quá nên chắc có lẽ không thu xếp thời gian được thôi... ^^ yên tâm ... ý tưởng như mưa... chỉ chờ ngày gõ thôi [Long Fic] Khung trời phiêu lãng 1380890962)
Về Đầu Trang Go down
http://quyenuycuasomenh.wordpress.com
windy_august

windy_august

Nữ Leo
Tổng số bài gửi : 1251
Birthday : 11/08/1996
Age : 28
Đến từ : Ngân hà của chúng ta

[Long Fic] Khung trời phiêu lãng Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long Fic] Khung trời phiêu lãng   [Long Fic] Khung trời phiêu lãng Empty2/7/2012, 20:09

Bóc tem [Long Fic] Khung trời phiêu lãng 1380890962
Cháp này đọc hơi ngắn nhưng vẫn hay ss nha.
Khiếp thật, toàn những thứ kì dị gây ra đối với Ran :lol!: . Mấy con ấy thấy kinh quá [Long Fic] Khung trời phiêu lãng 3233883801 . Đọc hấp dẫn chết đi được. [Long Fic] Khung trời phiêu lãng 3792326465
Ss cố thu xếp thời gian nha. Chỉ cần để trễ hai ngày chắc đủ để em mong fic ss lắm đó [Long Fic] Khung trời phiêu lãng 1195858672
Về Đầu Trang Go down
0ny

0ny

Nữ Scorpio
Tổng số bài gửi : 658
Birthday : 23/10/1995
Age : 29

[Long Fic] Khung trời phiêu lãng Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long Fic] Khung trời phiêu lãng   [Long Fic] Khung trời phiêu lãng Empty3/7/2012, 10:07

@Win: ^^ ss sẽ cố gắng... do ý tưởng đang có nên ss muốn hoàn thành fic nhanh nhanh mà... do ss còn một fic phải trả nợ nên phải viết xong cái này mau để còn trả nợ fic kia ^^ mà oan uổng quá đi... Trong Wordpad ss thấy nó dài ơi là dài.. làm mình cũng cảm thấy vui vui tự nhiên post lên đây còn chút xíu khổ tâm hết sức :down:

Chương 7

Những nỗi đau xuyên suốt...

Vết thương quá khứ liệu có thể chữa lành?

Bắt đầu tin... thì niềm tin vỡ òa.

Bắt đầu học cách yêu.. thì chợt nhận ra không có thứ gì gọi là tình yêu...

Từ chối bàn tay ấy... liệu có gượng bước qua?

.............................

...................

Đau.

Cựa mình là đau...

Anh ở đâu?


Rát kinh khủng. Cơn sóng ấy tràn qua tôi, nhấn chìm tất cả thân hình của tôi. Toàn thân tôi tràn ngập chúng. Lũ sâu bọ kinh tởm, lũ côn trùng đáng ghét...

Bây giờ thì tôi được phép khóc chưa? Tôi nhận ra một giọt nước mắt lặng rơi trên má, giọt nước mắt ấy lơ lửng và không muốn rơi xuống... Chúng! hàng ngàn con sâu nhỏ, xù xì và nhớt... hàng ngàn con chen chúc trong da thịt, tôi nhận ra da của tôi tiếp xúc với những sợi lông nhỏ xíu của chúng đau và ngứa khủng khiếp. Da tôi ửng đỏ, những vết sưng thành từng lớp, như bị một thứ bệnh truyền nhiễm. Những cục sưng ấy bé bằng vết muỗi và nổi khắp thân hình tôi (**tác giả đã nhìn thấy con đó rồi, cũng thấy mấy người xung quanh bị rồi**), từng lớp lắng xuống thì một đợt khác tràn lên.. Nhưng chúng không bò lên mặt tôi.. những lớp áo không bảo vệ nổi tôi khỏi chúng. Chúng là thứ gì vậy? Cả thân thể dường như rất đau... nhưng tôi không còn cảm giác gì nữa. Những tiếng rít quen thuộc làm tai tôi muốn nổ tung.

Nó xuyên qua đầu tôi ngọt sớt, như một mảnh kim loại trong đầu. Nếu tôi ngất đi, có phải tôi sẽ không cả thấy gì không? nếu ngất đi sẽ không đau, cũng không cảm thấy gì mà... có lẽ tôi không được cái diễm phúc ấy. Những cơn đau, không cảm giác. Khó chịu khủng khiếp... nước mắt tôi dâng đầy..

Nóng ran, bỏng rát... Từng giọt rơi xuống, làm má tôi ướt đẫm... tôi không có cảm giác của vị mặn, cũng không cảm nhận được sự nóng hổi của nước mắt, không có nốt cảm giác cay nơi sống mũi, lần này, miệng tôi đắng chát.. không nghẹn ngào, không uất hận, tất cả chỉ có thế. Tay tôi rã rơi, dây trói... tôi nhìn lên và nhận ra, không chặt như tôi nghĩ. Những tiếng rít làm sự bấn loạn của tôi trở nên trầm trọng hơn. Làm ơn dừng lại đi!! làm ơn lôi tôi ra khỏi cái đống này.

Tôi tự cười cho sự ngu ngốc của mình. Có ai đến giúp tôi chứ? những người trong phủ muốn hành hạ tôi, họ muốn tôi biên mất khỏi phủ thì có ai đến giúp tôi? Giờ tôi mới hiểu cảm giác sống không bằng chết.. Đó là cảm giác muốn chết không được, muốn sống không xong.. Giờ chắc tôi hết sợ đau rồi. Lúc này còn đùa được. Tôi mỉm cười và cố nuốt nước mắt, phải, tôi không thể chết ở đây, tôi phải mạnh mẽ lên. Tôi cố gắng kéo tay mình từ từ ra khỏi dây trói.. tôi cố đứng dậy và cắn vào sợi dây... nó cứng hơn tôi nghĩ. Tôi phục mình quá, nếu như tôi thoát ra được... có lẽ tôi sẽ tự thưởng cho mình vài ngày trên giường. Đây là lý do tôi không tin một ai ngoài mình đấy... Tôi đã nghĩ đến anh, nhưng giờ anh ở đâu chứ? hứa ở bên cạnh ư? sao tôi lại tin vào một lời hứa như thế chứ? sau lần trước.. nếu thật sự lo lắng cho tôi, anh sẽ không đi... và bỏ lại tôi cho họ. Yêu ư? say mê ư? nực cười.

Tôi nhận ra bộ mặt thật của anh rồi đấy... có chút xuyến xao, có chút bình tâm... tất cả những thứ đó đổi lấy gì? những sự đau đớn của ngày hôm nay ư? tất cả những thứ này là nhờ anh đấy. Ran ơi, mày đã thấy mày ngu ngốc chưa? phải rồi, tôi ngu quá, đáng lẽ tôi không được phép yếu lòng... đáng lẽ tôi đừng bao giờ nhìn vào đôi mắt ấy, càng không được nắm lấy bàn tay ấy, tất cả sẽ không quá đau đớn như thế này. Những vòng ôm, những nụ hôn... chúng không là cái gì cả. Tất cả những kỷ niệm không mảy may là gì với anh. Thế thì tôi luyến tiếc cái gì? thế thì tôi cần gì nơi anh... tôi hy vọng gì? tôi chờ đợi gì? đó là ngu ngốc.. không phải ư? tôi ngu thật, ngu khi tin anh, ngu khi nghĩ anh sẽ không thất hứa với tôi, ngu khi nghĩ rằng chỉ cần nấp sau anh là ổn. Anh ta sẽ không đến đây! hiểu chứ Ran? anh ta sẽ không đến... Sẽ không bao giờ có mặt ở đây. Chỉ có mình mày thôi, chỉ một mình mày chống chọi thôi! Mày không được phép chùn bước... lau nước mắt đi... tôi sẽ sống. Nhất định sẽ sống. Tôi cắn vào sợi dây, ngày một chặt hơn.. tôi nhận ra vết răng mình chạm vào da thịt trên tay... đau đớn thì sao? tôi không tin anh nữa... không bao giờ tin một ai nữa...

Máu chảy nhỏ giọt.. nhưng sợi dây gần đứt rồi... cố lên... tôi cố gắng bằng tất cả khả năng. Đợi ra khỏi được đây... tất cả sẽ kết thúc. Phải, tôi phải nhanh hơn. Đứt đi... Tôi thầm nhủ, cố gắng day day sợi dây...

Tôi cần gì ở một người khác? trong khi một mình làm tốt tất cả rồi? phũ phàng.. lúc nào tôi cũng cô đơn thế này ư? đây là cảm giác suốt một thời gian dài ư? Tô cảm thấy khó chịu, một mình thì đã sao? Tôi cố gắng đẩy sợi dây mảnh ra từng chút một. Một chút nữa thôi vòng dây sẽ tuột ra... nhưng da thịt tôi chịu không được nữa rồi... cố lên.. Tôi nghiến răng, cố gắng chống lại cơn đau như rách da.. Tôi đẩy dây... da tôi trắng bệch ở vùng dây.. Chỉ một chút nữa thôi. Tôi cố tự trấn an bản thân. Và cuối cùng, tất cả cũng chấm dứt... vòng dây tuột ra khỏi tay tôi. máu lưu thông trở lại. Tôi nghiêng thùng gỗ cho tất cả tràn ra ngoài, có vài con vẫn nằm tỏng áo quần.. tôi cố gắng rũ chúng đi.. Tôi phủi lũ sâu ấy ra khỏi mình... Cuối cùng cũng thoát khỏi chúng. Tôi dùng chân đè lên một con sâu, dậm nát.. như để trút giận cho những cơn đau nảy giờ, những tiếng rít biến mất... chúng bỏ chạy về một đống rơm. Tôi lặng im và đi về phía cửa, quá đủ cho đêm nay..

Có bóng dáng ai đó vừa chạy đi, không cần phải đoán.. tôi biết đó là ai rồi. Tôi cũng biết có liên quan đến họ, những vị phu nhân đáng kính.. Cứ quang minh chính đại mà làm, thích thì giết tôi đi, đâu cần lén lút như thể họ sợ như vậy? Tôi biết họ làm mà... cần gì phải như vậy... Tôi cảm thấy sức lực tràn đầy. So với cảm giác trong cái thùng ấy, so với những vết thương.. so với những đau đớn, hiện tại tôi cảm thấy thực sự hạnh phúc. Tôi ra khỏi nhà kho, hít sâu.. cảm giác sống... Tôi đã ở trong đó bao lâu rồi? một giây phút như hàng ngàn năm. Tôi nhìn bầu trời ánh xanh, trời gần sáng? vậy là đêm qua...tôi không ngủ ư? Chưa sáng hẳn nhưng tôi vẫn thấy không khí lúc này thật dễ chịu. Một chút thoải mái khi không khí tràn đầy lồng ngực. Hôm nay là ngày cuối cùng rồi.. Tuy tôi không muốn dựa dẫm vào con người ấy nhưng tôi vẫn mong anh sớm quay về, vì nếu anh quay về, ít ra tôi cũng sẽ không phải sống trong tình trạng này nữa...Các người sẽ không còn có thể sống yên ổn thế này nữa đâu. Tốt nhất hãy hưởng thụ khi còn có thể đi... Tôi cười nhạt, có lẽ tôi nên đi tắm.. cả đêm qua thân hình tôi nhơ nhớt bởi máu rồi..

........................

...................

Sẽ không hạnh phúc nếu dừng tin tưởng..

Những cơn mưa lặng trút xuống...

Những cơn gió thổi mạnh...

Bão nổi dần lên... tất cả thế giới chìm ngập trong cơn bão..

Bão phá hủy mọi thứ... bão không dừng lại... bão chỉ có thể dừng... khi nó tan đi...

Khi không còn chút sức lực nào nữa...

Không niềm tin, không có hồn, không tình cảm...

.....................

...............

Làn nước ấm làm tôi bình tĩnh trở lại. Tôi ngồi xuống để da thịt mình ngâm trong nước thêm tí chút nữa, không hiểu sao, nước làm da thịt tôi vô cùng dễ chịu. Tôi nhận ra những vết sưng được nước xoa dịu, thậm chí là biến mất, chỉ còn hơi ửng đỏ. Da thịt không còn bỏng rát nữa, nước làm tôi cảm thấy dễ chịu. Có vẻ như chúng là một loại dị ứng, nếu là dị ứng thì có vẻ như tôi tìm đúng cách để trị rồi nhỉ? Lần đầu tiên tôi nghĩ mình nên tin tưởng thần linh... ít ra họ cũng không đối xử với tôi quá đáng lắm, ít ra thì cơn đau đã dịu dần.. Tôi rời khỏi làn nước và lau khô người... Bộ kimono che đậy toàn bộ những vết thương.. Thoải mái hơn tôi nghĩ, chợt thấy buồn ngủ quá. Cánh cửa chợt mở ra, một người hầu bưng một khay thức ăn vào, tôi không liếc nhìn nó, lại như hôm qua chứ gì? Không biết chuyện gì nữa đây? Những trái hản với suy nghĩ của tôi, nó bốc mùi thơm lừng.. tôi nhìn khay, một bộ bát đũa màu trắng, cơm trắng, một bát súp nóng hổi và vài món ăn... tôi cảm thấy đói, tôi nâng bắt súp lên và ngửi mùi thơm từ nó.. Khay thức ăn đơn giản nhưng tôi thực sự cảm kích... sau tất cả những gì tôi phải chịu, có lẽ tôi sẽ cần nó, tôi uống một chút súp và mặc cho thứ ấy trôi qua cổ họng mình.. ấm quá. Nó làm cơn đói trong tôi dịu hẳn đi.


Tôi không nghĩ nó là của bọn họ, lần trước cũng có người giúp tôi băng bó vết thương.. có vẻ như một người tốt nào đấy nhỉ? Nhưng người đó là ai? Có vẻ như người đó... không thể là một trong những phu nhân của anh. Dù đó là ai... thật sự cảm ơn.

- Thưa cô, Chủ nhân đã về.

Một giọng nói vang lên sau lưng tôi, tôi bỏ dở bữa và thả tóc ra, mái tóc che đi cổ còn sưng của tôi. Anh về rồi sao? đúng thời gian nhỉ? tôi phải ra đón chứ nhỉ? Tôi không có ý định sẽ làm gì họ, nhưng vẫn không ngăn nổi một nụ cười trên môi, anh về rồi đấy... sao lúc này không ra tay đi? Tôi cố gắng dìm cơn giận của mình xuống nhưng không thể, nó vẫn bốc lên.. nó vẫn làm tôi muốn làm cho từng người đau đớn như tôi... Tôi nhắm mắt... Những tiếng rít, những con sâu, nước... những cơn đau.. Chúng cứ văng vẳng và để lại ấn tượng trong tôi. Làm sao tôi có thể... bình thản và xem như không có chuyện gì được đây? Tôi không có cách nào gạt bỏ chúng đi được. tôi sẽ không tha thứ. Tuyệt đối không tha cho một ai.... Để đạt được được điều đó phải thật khéo léo, các người sẽ thấy... Tàn bạo và nhẫn tâm.. thứ đó là gì? tôi đang cần chúng phải không? Nhưng như vậy vẫn chưa đủ, tất cả những gi họ gây cho tôi. Chừng đó vẫn chưa đủ... tôi sẽ làm họ cầu xin tôi.. nhất định.

Oải hương... mùi hương quyện vào tôi... nó làm tôi bình tâm, Chúng làm tôi thẳng bằng trở lại. Tôi phải ra ngoài đó chứ, tôi phải đón anh chứ nhỉ? Đầu óc tôi mụ mị cả rồi.. chỉ còn ý nghĩ đó thôi. Đến cả chuyện này cũng không nhớ. Tôi bước ra ngoài, trời thật dễ chịu... chỉ có gió mà không có nắng...

Tôi nhìn thấy một người đằng sau những hành lang, là Miyano, không biết vô tình hay cố ý mà chúng tôi ở rất gần nhau (**cố ý đấy ;))~ **) không khó để nhìn thấy cô ấy gần đây.. Cô ấy vẫn giữ thái độ bình thản mỗi khi gặp mặt. Gương mặt mộc của cô ấy, tôi chỉ thấy một lần... là khi cố ấy khóc. Chỉ duy nhất lần đó tôi thấy cô thật khác biệt. Ở khía cạnh nào đó, cô ấy không có mọi thứ như tôi từng nghĩ, cô không lạnh lùng như vẻ ngoài... cố ấy ôm ấp một giấc mơ nào đó, dường như rất khó thực hiện... Miyano chợt quay lại nhìn tôi, cô ấy làm tôi ngạc nhiên. Ánh mắt có chút thay đổi... Nó đã trở nên thân thiện hơn.

- Dường như cô không ngủ được à?

Tôi không trả lời, những cô ấy cũng chẳng quan tâm đến câu trả lời của tôi, chỉ lặng lẽ bước về đại sảnh.

- Cô nên đi nhanh hơn, anh ấy sắp đến rồi..

Tôi chợt cảm thấy có chút nhẹ nhõm.. đi bên cạnh Miyano không làm tôi bị áp lực như khi đối diện với họ. Trên lí thuyết mà nói, Miyano rất kiệm lời.. cô ấy chỉ nói những gì cô ấy thấy cần thiết, nhưng với tôi, thà cô im lặng thế này.. còn tốt hơn nói toàn những lời cay nghiệt. Cô ấy khác với họ, chỉ riêng việc cô chưa bao giờ có mặt trong những trò bỉ ổi của họ cũng khiến tôi cảm thấy tốt rồi. Cô ấy không làm tôi ghét... cô ấy cũng chưa từng muốn tranh giành gì cả. Nhưng chỉ cam chịu như vậy cũng không tốt... cô ấy cần có chút nhẫn tâm.. cô ấy cần lợi dụng những thứ mình đang có.. thì cô ấy mới có hạnh phúc. Chúng tôi thật khác nhau...

Có lẽ sau này chúng tôi sẽ quý mến nhau chăng? điều đó hơi khó xảy ra.. Nhưng trên thực tế, tôi vẫn mong cô và tôi sẽ trở thành bạn tốt... vì khác nhau nên càng tò mò sao?

Tôi khẽ lắc đầu, tôi nhận ra mình và Miyano đã đến cửa phủ từ lúc nào.. Tôi nhìn thấy họ ở đó, tôi chỉ nhớ tên của một người trong số họ, cô trẻ nhất.. Ayumi, có ai đi nhớ tên kẻ thù của mình không chứ? họ liếc xéo tôi, vài người ban phát cho tôi cái nhìn lạnh lùng. Tôi không quan tâm, tôi nhìn thấy Miyano lùi lại đứng xa họ, cô ấy không quan tâm đến những gì đang xảy ra.. À không, dường như cô ấy không quan tâm gì ngoài anh thì phải.

Từ đằng xa, một chiếc xe tiến lại, chiếc xe chạy nhanh và ngừng lại ở trước tôi. Tôi nhìn người từ trên xe bước xuống, là anh.. Tất cả hớn hở chạy ra đón, anh khưng lại khi nhìn thấy họ, họ làm đủ trò trước anh, kẻ ôm hôn người vòi vĩnh, Ayumi khẽ tháo chiếc áo choàng của anh và cầm nó như giữ một vật gì quý lắm. Anh dường như quá quen với nó thì phải. Anh lại gần Miyano, mỉm cười và nói gì đó, Anh lấy từ trong túi ra một chiếc hôpk và đưa nó cho cô. Tôi nhìn thấy gương mặt cô dãn ra, từ gương mặt tuyệt mĩ ấy một nụ cười hiện hữu.. Thật sự tôi bất ngờ.. Miyano chỉ cần có thế thôi sao? trong lòng anh... cô ấy có địa vị thế nào nhỉ? Cô cầm chiếc hộp vào khẽ ôm vào lòng.. Sau đó anh quay đi, anh chầm chậm bước về phía tôi. Tôi nên làm gì? ôm? hôn? hay chạy đến? không.. tôi chỉ đứng nhìn anh. Tôi chỉ thấy một nỗi buồn len lỏi vào tim, tôi cảm thấy uất ức... thật sự bây giờ tôi chỉ muốn đứng sau lưng anh thôi... tôi chợt cảm thấy nhẹ nhõm, phải là nhẹ nhõm... Vẫn nụ cười ấy, vẫn bàn tay ấy... tôi biết mình sẽ không chịu thêm một sự việc gì tương tự nữa... phải, tôi chỉ cần như vậy... Anh vòng tay và khẽ ôm tôi vào lòng.

- Anh nhớ em lắm..

Anh khẽ rót vào tai tôi lời nói ấy, Nhớ ư? anh đừng lừa gạt tôi chứ? Tôi cười theo bản năng và khẽ ghì chặt con người ấy..

- Em cũng vậy.

Đằng sau cái ôm ấy chỉ có sự lạnh lẽo, anh không bảo vệ em như lời anh hứa... đến sau cùng anh vẫn chỉ lừa em mà thôi. Lừa hứa luôn là lừa dối...

Đôi mắt tôi khẽ lạnh lùng... tôi chẳng thấy gì cả.. tôi thậm chí còn không cảm nhận được một sự ấm áp nào... yêu thương là gì? chỉ có lừa gạt... chỉ có sự dối trá trong tim...

....................

..........

Đừng gục ngã.. đừng xao động..

Học được gì?

Biết cách đau đớn... biết cách khóc thầm...

Biết cô gắng là vô ích... biết yêu thương chỉ là giả vờ..

Anh ấy không thuộc về tôi... cũng không thuộc về cô..

Anh là gió.. một cơn gió tự do.. gió thổi qua cuộc đời chúng ta.. để lại dấu ấn.. rồi lặng lẽ rời xa...
Về Đầu Trang Go down
http://quyenuycuasomenh.wordpress.com
windy_august

windy_august

Nữ Leo
Tổng số bài gửi : 1251
Birthday : 11/08/1996
Age : 28
Đến từ : Ngân hà của chúng ta

[Long Fic] Khung trời phiêu lãng Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long Fic] Khung trời phiêu lãng   [Long Fic] Khung trời phiêu lãng Empty3/7/2012, 10:18

Không phải là ngắn do dòng đâu ss ạ mà tại fic hay quá nên em mới muốn đọc nhiều hơn [Long Fic] Khung trời phiêu lãng 1195858672 . Chứ xét theo độ dài mỗi cháp của em có khi bằng nửa cháp của ss [Long Fic] Khung trời phiêu lãng 2300537506 .
Cái chỗ Ran bị con sâu nó bò vào ý...đọc có cảm giác như chính mình vậy [Long Fic] Khung trời phiêu lãng 579101603 . Ss tả cái vẻ đau đớn của Ran hay lắm ạ. Em thích nhất đoạn đó. [Long Fic] Khung trời phiêu lãng 1135663209
Cơ mà càng ngày càng thấy ghét Shin [Long Fic] Khung trời phiêu lãng 20348227 Vote cho ss cái nè
Về Đầu Trang Go down
0ny

0ny

Nữ Scorpio
Tổng số bài gửi : 658
Birthday : 23/10/1995
Age : 29

[Long Fic] Khung trời phiêu lãng Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long Fic] Khung trời phiêu lãng   [Long Fic] Khung trời phiêu lãng Empty3/7/2012, 10:34

à ha... Sao em lại đi ghét Shin chứ? (ss Fan Ran nhưng mà cũng định đăng kí Fan Shin)
Còn về vụ độ dài chap.. ss đã từng bị com thế này ''Bạn nhìn lại chap đi? thế này mà là độ dài một chap á? mình nghĩ nó giống 1 part hơn'' đấy... nghe xong em thấy dám viết chap ngắn nữa không? Còn về tả cảnh vs văn.. lúc đầu ss viết toàn thoại là thoại... và một người đã com cho ss thế này ''mình nghĩ bạn dẹp fic đi là vừa thoại không thế này thì giống kịch bản hơn là fic '' :empty: thế đấy... mà ss ít đi com fic người khác... tốt nhất đọc chùa.. chứ ss com là mấy bạn đọc xong bỏ fic chạy lấy người :down: ^^
Ss định post thêm chương 8 (đang gõ sẽ edit sau)
Về Đầu Trang Go down
http://quyenuycuasomenh.wordpress.com
Sponsored content




[Long Fic] Khung trời phiêu lãng Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long Fic] Khung trời phiêu lãng   [Long Fic] Khung trời phiêu lãng Empty

Về Đầu Trang Go down
 

[Long Fic] Khung trời phiêu lãng

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 5 trangChuyển đến trang : 1, 2, 3, 4, 5  Next

 Similar topics

-
» [Long Fic] Cuộc phiêu lưu dưới đáy đại dương
» [Long Fic] Trò chơi hay trời cho?
» [Long Fic] Trận chiến bầu trời và mặt biển
» Những cuộc phiêu lưu của Sherlock Holmes - Conan Doyle
» [Sưu tầm]Một số khung ảnh nhỏ cực kì dễ thương ^^

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
CFC :: Khu vực Tài nguyên :: Fan Fiction :: Đã Hoàn Thành-