Conan Fan Club |
|
Tác giả | Thông điệp |
---|
windy_august
Tổng số bài gửi : 1251 Birthday : 11/08/1996 Age : 28 Đến từ : Ngân hà của chúng ta
| Tiêu đề: Re: [Long Fic] Khung trời phiêu lãng 3/7/2012, 10:51 | |
| Nhưng com thế là để rút kinh nghiệm mà. CÒn hơn là cứ khen lấy lệ rồi bỏ chạy. Em còn chưa bị chém thế bao giờ nên có chịu sửa đâu cháp vẫn ngắn tẹo à Không phải em ghét Shin đâu mà là ghét Shin trong fic này cơ . Tại từ đầu tới giờ thấy Shin kiểu gì ý chứ Shin là tình yêu thứ 2 của em sau Kid đó Mà không cần vội đâu ss cứ thong thả mõi ngày một cháp là được rồi chứ một ngày nhiều cháp rồi lại bỏ mấy ngày đọc mất hứng lắm |
| | | 0ny
Tổng số bài gửi : 658 Birthday : 23/10/1995 Age : 29
| Tiêu đề: Re: [Long Fic] Khung trời phiêu lãng 3/7/2012, 11:08 | |
| Fan Shin vui lòng Back ngay đi ạ ^^~ cám ơn..
Chương 8
Thiên đường hữu lộ, vô nhân vấn
Địa ngục vô môn, hữu khách tầm
.............
..........
Tôi buông anh ra, đẩy lùi mọi cảm xúc trong tôi. Tôi đã học cách này hàng vạn lần, phải rồi... tôi luôn luôn đối mặt với các xúc cảm và tình cảnh mà không để lộ cảm xúc của mình. Tôi nên làm gì nhỉ? anh đến bên tôi... mà không chú ý đến họ? tôi nên vui mừng không? tôi biết anh có một chút thích tôi, và tôi cũng biết tôi có địa vị quan trọng hơn họ. Nhưng liệu anh có yêu tôi thật lòng? hay chỉ là một kiểu thấy mới nới cũ? đàn ông mà... không ai cấm họ cưới thiếp, nhưng nữ nhân chỉ được có một người đàn ông.. Tôi chợt cảm thấy một chút xót xa. Thế giới này thật bất công.
- Em làm sao thế?
Anh nhìn những vết đỏ trên tay tôi và chợt hỏi.. tôi đưa tay che nó đi, như một hành động phủ nhận, nhưng bàn tay anh khẽ giật tay tôi lại, anh nhìn những vết cắn hay gì đó tương tự và khẽ ngạc nhiên. Anh nhìn tôi không nói gì, tôi không biết anh nghĩ gì, chỉ nhìn thấy gương mặt anh đột nhiên sửng sốt, anh sờ vào chúng, bàn tay anh làm tôi cảm thấy da thịt mình nhạy cảm kinh khủng, tôi lùi lại một chút. Anh thổi nhẹ vào cố tôi.. nó làm tôi dễ chịu hơn một chút:
- Ai làm em bị thế này?
Tôi lắc đầu, không nói gì, tôi cũng không biết tại sao mình lại làm như thế, vì dù họ có làm thật nhưng tôi cũng không có bằng chứng. Tôi quay đi tránh trả lời.. Dường như tôi đang cố gắng che giấu cho họ? không phải đâu.. tôi đang cố gắng đẩy họ vào đường cùng thì đúng hơn, anh có biết? sự che giấu có chủ ý của em không? Tôi nghĩ anh hiểu, tôi nhìn thấy ánh mắt anh khẽ buồn, một nét gì đó thoáng qua anh... anh không nói gì chỉ lặng lẽ nhìn họ, cả tám người.. anh chợt nghiêm lại... Họ co rúm trước ánh mắt anh, không có chút gì gọi là hối lỗi.. nhưng tôi nhìn thấy sự hoảng sợ trong mắt họ. Tôi hài lòng, thật sự rất hài lòng. Tôi biết anh sẽ không làm gì họ vội đâu...
Anh quay lại nhìn tôi, khẽ nắm lấy tay tôi kéo đi. Anh dừng lại trước mặt Miyano.. Anh nhìn cô thật lâu, tôi không biết tại sao lại thế? Anh đang nói gì với Miyano qua ánh mắt ấy? tôi nhìn thấy ánh mắt cô thoáng thương đau.. Miyano? anh vội kéo tay tôi đi.
Vào phòng, đóng cửa... anh đột nhiên ôm tôi.
- Ạnh xin lỗi.. đáng lẽ anh không nên bỏ em lại đây..
Xin lỗi? làm xong tất cả rồi xin lỗi sao? tôi chợt thấy nước mắt mình dâng đầy, tôi không nói gì, chỉ áp mặt vào anh mà khóc. Tất cả nước mắt này đều là thật.. nhưng không phải là sự yếu đuối, tôi không dựa vào anh... cũng không hề muốn làm vậy. Nhưng tôi buộc mình phải rơi lệ... nó sẽ khiến anh thương hại tôi thêm một chút? tôi không biết.. tôi chỉ thấy anh đang ôm tôi thật chặt, có vẻ như tôi thành công? tôi nhìn thấy sự hối hận trong mắt anh... anh không cười, chỉ có sự buồn rầu ngự trị. Tôi ngạc nhiên? trong thâm tâm có lẽ anh đang bị dày xé... tôi đáng lẽ không nên lừa anh? Tôi nhìn sâu vào trong mắt anh... anh khẽ ôm tôi...
- Anh hứa không để ai đụng đến em nữa đâu...
Lại một lời hứa sao? lại hứa hẹn sao? anh còn làm em đau đớn đến khi nào? tôi không còn tin lời hứa đó nữa... không bao giờ tin nữa! nhưng vẫn thấy chút khinh thường. Tôi từ lúc nào... đã ghét con người này đến thế? (**đọc nội tâm của Ran hèn gì ai cũng ghét Shin hức**) Tôi không cần anh bảo bọc... tôi chưa nắm được một chút quyền lực nào... vì thế anh cứ làm những gì anh muốn... hãy giúp tôi đuổi họ đi? được chứ? tôi không biết có được không.. nhưng tôi tin anh sẽ không tha cho họ bởi tất cả những gì họ làm cho tôi... hy vọng là như thế. Hy vọng ư? lại khái niệm gì thế này? tôi không hy vọng.. mà tôi sẽ bắt anh làm cho kì được... nhất định thế..
- Em rất sợ...
Tôi ngậm ngùi, nép sát vào anh hơn, anh chợt khựng lại, rồi từ trên đó một nụ cười hiện hữu.. anh ghì chặt lấy tôi... Tôi biết mình không nên làm thế này.. nhưng tôi không cho phép mình quay lại.. từng người một.. có lẽ sẽ không bao giờ có thể chạm đến tôi lần nữa... anh sẽ làm điều đó cho em chứ?
..................
..........
Âm mưu là quyền lực..
Tất cả chỉ có thế..
Thiên đường.. nhiều lối đi... không ai ghé lại..
Địa ngục.. không lối.. ai cũng muốn bước vào..
.............
........
Từ sáng đến giờ tôi không nhìn thấy anh... không biết anh đi đâu rồi? Tôi cũng không thấy họ.. tôi không thấy một ai trong số họ. Tôi nghĩ anh đã làm gì đó với họ? Nhưng tôi muốn biết điều anh làm.. thật sự muốn biết.
Họ sẽ không thừa nhận đâu... họ cũng không nói ra đâu.. thà chết cũng không. Nhưng tôi vẫn muốn nhìn thấy họ.. vẫn muốn nhìn thấy một ánh mắt vô vọng bất lực..
Tôi không biết mình có ác quá không? Những tiếng rít... những hồi ức.. tôi siết chặt chiếc lược trong tay tôi.. không tôi không ác... họ đã làm gì tôi? họ đã làm tôi trở nên thế này.. chính họ đã dồn họ vào đường cùng. Đừng bao giờ làm như thế với tôi... vì các người chẳng là gì cả.
Tôi chợt nhìn thấy anh đăng sau cánh cửa, trông anh vô cùng bình thường như mọi ngày, nhưng khác ở ánh mắt. Anh mắt anh dừng lại ở tôi đầy kiên định.
- Đi với anh!
Tôi không biết anh muốn đưa tôi đi đâu.. tôi lẳng lặng đi theo mà không hỏi gì.. Anh đưa tôi đi xuống một mật thất, những ánh sáng từ ngọn đèn như lối vào địa ngục... anh muốn đưa em đi đâu vậy? tôi không hỏi, chỉ lặng đi theo anh... chợt tôi nghe một giọng la hét.. chói tai..
Tôi cô gắng để mình không sợ hãi.. bàn tay anh siết chặt lấy tôi hơn.
Tôi nhìn thấy một căn phòng ở cuối hành lang. Trong căn phòng là họ, bảy người họ ôm nhau ngồi trong một góc tối... của căn phòng, ánh mắt hoang dại nhìn nhau... tôi lặng im, trông họ bẩn thỉu và kinh khủng.. tôi nhìn thấy họ đang khóc. Nhưng tôi không quan tâm, sao các người không cười nữa đi? sao các người không đắc ý nữa đi?
Anh vòng sang họ, một vài người ôm lấy chân anh.. giọng cầu xin khẩn thiết:
-Em không làm.. em không làm gì cả thật mà.
Anh rút chân về, không quan tâm, Anh đã họ qua một bên. Tôi nhìn cảnh tượng ấy mà thỏa mãn.. chợt tôi nhận ra mình đang vui đến thế nào..
Anh tiến lại Ayumi, nâng gương mặt của cô lên ngang tầm mắt. Giọng anh lạnh tanh:
- Em thế nào? đừng nói dôi với anh nữa.
Ayumi không trả lời, tôi nhìn thấy guơng mặt cô đầy nước mắt...
- Em không có.
Cô ta la lên, đầy phẫn nộ, nhưng anh không tin, tôi nhìn thấy anh tát Ayumi, từ khóe mi cô trào ra một chút gì đó, chất lỏng đó là gì? là máu chăng..
Bây giờ thì sao? các người la hét đi.. tôi đang mỉm cười đây, tôi thật sự tò mò không biết anh sẽ làm gì họ nhỉ? anh sẽ làm gì họ? Tôi cười nhạt... tôi đã hứa sẽ trả lại từng người mà.. Tôi sẽ không tha thứ cho các người.. tôi sẽ làm cho các người phải biến khỏi đây.. mãi mãi biến mất khỏi cuộc sống của tôi!
Không chỉnh Font kịp luôn... mama réo kinh quá >"<
Vậy để khi nào ss vào com cho em hứa đấy ^^
Được sửa bởi 0ny ngày 4/7/2012, 08:51; sửa lần 1. |
| | | ldp95_kudoshinichi
Tổng số bài gửi : 818 Birthday : 15/08/1995 Age : 29 Đến từ : 221B - Baker - Luân Đôn
| Tiêu đề: Re: [Long Fic] Khung trời phiêu lãng 3/7/2012, 11:24 | |
| Sao cậu không cho Fan Shin đọc, mình là Fan Shin chính gốc mà đọc xong thấy còn chưa đủ tàn nhẫn đấy. Không biết cậu có tính học theo ông Nguyễn Du, cho Thúy Kiều trả thù những kẻ đã làm hại mình không nhỉ - Trích dẫn :
- à ha... Sao em lại đi ghét Shin chứ? (ss Fan Ran nhưng mà cũng định đăng kí Fan Shin)
Còn về vụ độ dài chap.. ss đã từng bị com thế này ''Bạn nhìn lại chap đi? thế này mà là độ dài một chap á? mình nghĩ nó giống 1 part hơn'' đấy... nghe xong em thấy dám viết chap ngắn nữa không? Còn về tả cảnh vs văn.. lúc đầu ss viết toàn thoại là thoại... và một người đã com cho ss thế này ''mình nghĩ bạn dẹp fic đi là vừa thoại không thế này thì giống kịch bản hơn là fic '' thế đấy... mà ss ít đi com fic người khác... tốt nhất đọc chùa.. chứ ss com là mấy bạn đọc xong bỏ fic chạy lấy người ^^ Cậu đừng nghe lời họ, có nhiều người đọc nhưng lại thích phá, cậu căn cho dài hơn 4 trang A4 là đủ 1 chap, nhưng hình như chap 8 không đủ thì phải, hơi ngắn, hay là mình đọc ham quá không nhận biết được chap đang trôi đi nhỉ. Dây là cách viết theo hướng dùng lời thoại nhân vật, làm gì có chuyện toàn lời thoại như người đó nhận xét chứ. Nếu tính kỹ, 1 chap có 4-5 lời thoại thôi à. - Trích dẫn :
- Tôi không biết mình có ác quá không? Những tiếng rít... những hồi ức.. tôi siết chặt chiếc lược trong tay tôi.. không tôi không ác... họ đã làm gì tôi? họ đã làm tôi trở nên thế này.. chính họ đã dồn họ vào đường cùng. Đừng bao giờ làm như thế với tôi... vì các người chẳng là gì cả.
Mình thấy còn chưa đủ, tức quá muốn họ phải bị kinh khủng hơn thế 100 lần mới hả giận được, như thế chả xi nhê. |
| | | windy_august
Tổng số bài gửi : 1251 Birthday : 11/08/1996 Age : 28 Đến từ : Ngân hà của chúng ta
| Tiêu đề: Re: [Long Fic] Khung trời phiêu lãng 3/7/2012, 13:26 | |
| Oé sao lại đuổi fan Shin zậy. Fan Shin thì đã sao chứ đây chỉ là cái fic thôi mà. Em không phải con người hâm mộ đến mức không chịu được người khác viết về Shin không tốt mà giận đâu. MÌnh đọc fic thì phải đặt vào vị trí của người đọc chứ đâu thể là fan Shin thì không được ném đá Shin đâu. Fic có thể quay tính cách của nhân vật cả vòng trái đất mà. Em bảo ghét Shin là ss viết quá hay nên đặt vào vị trí của Ran thì thấy Shin không biết là yêu thật hay lợi dụng gì gì đó Mà cháp này đọc thấy hả lòng cho Ran quá. Thích cái kiểu độc ác thế này cơ |
| | | 0ny
Tổng số bài gửi : 658 Birthday : 23/10/1995 Age : 29
| Tiêu đề: Re: [Long Fic] Khung trời phiêu lãng 3/7/2012, 15:23 | |
| Post xong chương này luôn rồi tính tiếp.. ^^ mình ợ bị ném cà chua ấy mà.. bị Fan Ran dần một trận rồi ^^~ trước kia mình viết không hay như bây giờ đâu.. thật đấy (hức.. trễ học)
Chương 8
(tiếp theo)
Tôi đứng sau anh, nắm lấy áo anh mà siết, trong tôi chẳng có gì là sợ hãi, những tôi vẫn nấp sau anh. Tôi nhìn họ đầy căm phẫn.. anh sẽ làm gì tiếp theo? đó là câu hỏi cứ lởn vởn trong tâm trí tôi nảy giờ.
Tôi thật sự muốn biết anh sẽ làm gì tiếp theo. Nếu giao họ cho tôi, tôi quyết sẽ trả thù bằng mọi hình phạt tôi nghĩ ra, những không... tôi còn phải làm hơn như thế nữa. Bấy nhiêu đã đủ sao? Những vấn đề mà họ đang tranh giành với tôi, họ ngược đãi tôi là vì anh mà? vậy nếu anh làm họ tổn thương.. làm họ nhận ra cảm giác muốn tranh đấu chẳng vì một mục đích gì cả, như vậy sẽ tốt hơn. Họ sẽ hiểu cảm giác bị người mình yêu hành hạ là như thế nào, tôi lại nở nụ cười, hôm nay tôi chợt thấy mình cười nhiều hơn thì phải.. Bàn tay tôi siết khẽ tay anh, anh quay lại nhìn tôi, trong giây phút anh nhận ra gương mặt đầy khó chịu của tôi. (**giả vờ ấy mà**)
- Em lạnh à? hay em quay về phòng nhé?
Tôi lắc đầu, quay về thì làm sao chứng kiến tất cả được? làm sao nhìn thấy những gì anh sắp làm cho họ chứ? không, tôi không muốn đi khỏi đây. Anh dường như hiểu được những gì tôi đang nghĩ thì phải. Những anh không nói gì, am trầm ngâm nhìn từng người trong bọn họ, tám vị phu nhần, trẻ đẹp.. tất cả các người sẽ làm gì? sao không cười nữa đi.. tại sao lại khóc? Anh đẩy tôi về phía sau, tôi lặng nhìn anh từ phía sau... anh muốn bảo vệ em ư? không cần thiết đâu. Nếu anh đối xử với tôi như họ hiện giờ, nhốt những người mình yêu quý trong căn phòng lạnh lẽo này, có lẽ tôi sẽ thông cảm được với ánh mắt tội nghiệp của họ, từng người trong họ đều muốn độc chiếm anh. Nhưng nếu giết chết tôi, anh sẽ quay lại với họ chắc? hay sẽ tiếp tục cưới một người thiếp khác? Ngu ngốc thật... anh đến bên Ayumi, nhìn sâu vào đôi mắt ướt đẫm nước mắt của cô nàng. Cô ấy là người được anh từng cưng chiều nhất trước kia..
- Em có nhớ anh đã nói gì không?
Giọng anh ấy đầy bình thản, nhưng bên trong vẫn có chút lạnh lùng. Tôi quan sát biểu hiện của cô ấy, nhưng cô ấy không nói gì cả... Dương mặt đầy nỗi thống khổ. Anh đưa giày mình và đạp mạnh xuống tay cô, tôi nghe tiếng hét chói tai của Ayumi... tôi nhận ra anh đang đè mạnh tay cô và khẽ nghiến.. những giọt máu chảy ra từ gót chân.. Ánh đèn có chút hiu hắt, nó lờ mờ đủ để tôi nhận ra , anh ta dường như không có tình cảm? Chỉ vì tôi.. một người anh chưa quen đầy một tuần mà anh sẵn sàng gây tổn thương cho tất cả bọn họ? Một chút thương hại khẽ lướt qua trái tim tôi... lòng trắc ẩn chăng? tôi không tin.. tôi không cho phép mình có ý nghĩ yếu đuối đó. Tôi nhận ra anh không đáng tin cậy. Từ trước giờ tôi vẫn không tin anh.Tôi nhận ra đây là bộ mặt thật của người đàn ông mà họ yêu? anh ta chỉ cần lấy lòng một tiểu thiếp. Tôi tự nhủ mình sẽ không bao giờ yêu người đó, tôi tuyệt đối không được phép yêu người đó.. nếu tôi không muốn chuốc lấy những đau khổ như những người này...
Tôi lặng nhìn họ, không nói gì, sự thật sao mà phũ phàng quá nhỉ? Anh chỉ hỏi một mình Ayumi, dường như cô ấy là người anh quan tâm nhất trong số những người ở đây. Anh đã từng thích nhất cô ấy, có lẽ anh đã từng thích nhất cô ấy thì anh mới chú ý đến cô ấy nhiều hơn những người khác như vậy. Tôi nhìn thấy cô ấy vẫn cúi gầm mặt, gương mặt không chút ánh sáng.. tôi không nhìn thấy cảm xúc trên gương mặt ấy.. cô ta đang vui hay buồn? Tôi quay lại nhìn những người khác, họ đều có biểu lộ tương tự..
Anh chợt nói, giọng nói như muốn nuốt chửng tất cả những người ở đây, anh thật sự giận dữ... anh cố gắng nhấn mạnh từng chữ,
- Lần cuối cùng, ai là người đứng sau tất cả?
Họ im lặng nhìn nhau, khẽ lắc đầu, tất nhiên họ sẽ không nhận.. Anh vẫn đứng đó, nhìn những người phụ nữ anh từng yêu thương... tôi lại nghĩ có lẽ anh không yêu anh trong số họ cả. Anh vẫn đứng yên, trầm ngâm... tôi nghĩ họ vẫn sẽ không nói gì đâu.. Anh gượm bước đi.. hết rồi? những chợt giọng của một ai đó ngân vang, một cái tên làm tôi chú ý, tôi dừng lại trong giây lát:
- Shiho Miyano... tất cả là do chị ấy, chúng em làm sao dám động đến cô ấy nếu không có chị ấy đứng sau?
Tôi nhìn cô ta trong phút chốc, khẽ im lặng, Đừng hy vọng tôi tin những lời giả dối đó.. tôi không tin, ai cũng được nhưng tuyệt đối không thể là Miyano. Anh quay lại, gương mặt chợt nở nụ cười, tôi hơi sợ nó, nụ cười đầy tự mãn..
- Em không cho tôi sự lựa chọn nào cả.
Tôi nắm lấy áo anh, nhưng anh khẽ lắc đầu, không phải Shiho đâu.. không phải.. rõ ràng cô ta đang nói dối... tôi phải nói cho anh biết điều đó.. nhưng anh ngăn không cho tôi nói gì.. anh nhìn họ và quay đi, không chút cảm xúc..
- Tất cả hãy thu xếp đi, rời khỏi đây ngay cho khuất mắt tôi.. đừng bao giờ quay lại nữa.
Anh bước đi, tôi nhận ra câu nói đo đánh một đòn đâu vào tâm lí họ, tất cả đều co rúm lại, đầy sợ hãi.. có chút ngạc nhiên, họ chạy đến ôm anh, cầu xin anh, khóc lóc... hưng anh chỉ phủi tay họ ra khỏi người mình, anh thật tàn nhẫn... suy nghĩ trong tôi bị dập tắt hoàn toàn khi nghĩ đến những tiếng rít.. không họ đáng bị như vậy. Họ bị anh đuổi đi, giờ thì còn muốn tranh giành với tôi nữa không? Tất cả.. sẽ không còn ai có thể gây ra thêm cho tôi một sự đau đớn nào nữa. Chợt họ quay sang tôi, quỳ rạp, đầm đìa nước mắt..
- Xin lỗi, chúng tôi thật sự xin lỗi.. hay giúp chúng tôi nói với anh ấy đi.. tôi không cố ý.. xin cô...
Tôi mỉm cười, một nụ cười đầy chết chóc. Tôi đã từng có cảm giác này trước kia... một cảm giác thỏa mãn trào dâng.. tôi không có thẩm quyền gì trên các vị, tôi khẽ bước đi.. Tôi bước đến và chạm vào anh.
- Anh đưa em ra khỏi đây đi.. em sợ lắm.
Có người nói với tôi sự yếu đuối luôn mang lại kết quả tốt, thật chẳng sai... anh mỉm cười và kéo tay tôi đi..
- Em có hài lòng không?
Tôi không trả lời.. hài lòng ư? trên cả tuyệt vời ấy chứ... tôi sẽ không bao giờ gặp lại họ nữa, tạm biệt.. tôi nở nụ cười.
Được sửa bởi 0ny ngày 4/7/2012, 08:51; sửa lần 1. |
| | | windy_august
Tổng số bài gửi : 1251 Birthday : 11/08/1996 Age : 28 Đến từ : Ngân hà của chúng ta
| Tiêu đề: Re: [Long Fic] Khung trời phiêu lãng 3/7/2012, 16:22 | |
| Part tiếp theo này hình như ss viết vội *chỉ chỉ ai đó nói trễ học* Nhiều lỗi type quá ss. - Trích dẫn :
- Anh đưa giày mình và đạp mạnh xuống tay cô
. Hành động "đưa giày" không phù hợp lắm thì phải Bây giờ mới thấy sự đáng sợ của Shin. Vote tặng ss nè |
| | | trjeu_ngan
Tổng số bài gửi : 34
| Tiêu đề: Re: [Long Fic] Khung trời phiêu lãng 3/7/2012, 16:57 | |
| hehe... chào trước... Mình đọc fic của bạn từ đầu rồi... coi bộ ý tưởng giàu gê... rốt cuộc thì Shin có 10 người vợ hả? trước giờ cứ tưởng 9 nội dung cũng được nếu xét về phương diện chung bị ngược đãi trước, sau đó trả thù sau... xem vợ mình như những con búp bê, chơi chán thì quăng.... lấy lòng một người còn hơn cho qua của nhiều người... nếu viết fic cổ trang thì có một số chi tiết nhỏ hơi hiện đại chắc tiếp theo hai người đó sẽ nghi ngờ shiho san mặc dù nói là k tin...
|
| | | ldp95_kudoshinichi
Tổng số bài gửi : 818 Birthday : 15/08/1995 Age : 29 Đến từ : 221B - Baker - Luân Đôn
| Tiêu đề: Re: [Long Fic] Khung trời phiêu lãng 3/7/2012, 18:16 | |
| Mình phục bạn sát đất luôn, một tốc độ post chưa thấy ai làm nổi. Mình chịu không viết nhanh như vậy được. . Chap này hay lắm, thỏa hết được cơn giận, nhưng sau khi hết giận, mình lại thấy thương họ mới chết chứ. Mình bất đầu thấy Shin hơi nhẫn tâm. Dù gì cũng đã từng chung chăn chung gối mà, Vs lại họ cũng là con gái chân yếu tay mềm nữa. Vì quá yêu nên họ mới làm vậy, tình cảm là vậy. Mong bạn đừng có cho Shin cưới thêm vợ, không thì có lẽ mình phải chuẩn bị một cái giường VIP ở bệnh viện quá. Mình tin là Shiho không bao giờ làm việc này, cô ấy thực sự rất đáng yêu mà, phải không. Dù sao vẫn tin tưởng tác giả cho một câu chuyện hợp lí cho độc giả bớt vừa đọc vừa uống thuốc trợ tim và thuốc c6am2 máu. [tức ói máu ] |
| | | 0ny
Tổng số bài gửi : 658 Birthday : 23/10/1995 Age : 29
| Tiêu đề: Re: [Long Fic] Khung trời phiêu lãng 4/7/2012, 08:58 | |
| @ all: tớ thành thật xin lỗi vì sự vô ý của tớ.. ở chương 8 Shin chỉ có 9 người vợ thôi.. nhưng tớ đã quên mất tính cả Shiho vào nên tự nhiên thành ra lỗi nghiêm trọng như vậy. Tớ xin lỗi.. và tớ sẽ cố gắng không tái phạm thêm nữa ^^ cám ơen vì đã chỉ ra cho tớ chỗ cần Edit. @ Win: >"< ss bị trễ học thật, không kịp chỉnh font lẫn kiểu chữ. Thấy vậy chứ chương đó gõ trong vòng 30p thì làm sao không nhầm nổi >"< Sr em, ss sẽ cố gắng không như thế nữa. @Ldp: ồ, tốc độ hả? tớ không biết nữa ^^~~ chẳng qua là tớ ý tưởng tuôn ra, cộng thêm dạo này trong đầu toàn Sin vs Cos, rồi thì ở nhà đam ra buồn chán nên mới thành thế này. >"< tớ nghĩ ra cái kết cho fic này rồi... nên tớ nghĩ kết nhanh thôi. (chắc cũng phải >20 chap) Lần cuối... cám ơn góp y của mọi người, post bài là ss bị chém nên cứ góp ý thoải mái. Mình nhận ra một điều.. càng bị chém nhiều bao nhiêu thì cách hành văn sẽ tốt bấy nhiêu |
| | | 0ny
Tổng số bài gửi : 658 Birthday : 23/10/1995 Age : 29
| Tiêu đề: Re: [Long Fic] Khung trời phiêu lãng 4/7/2012, 10:42 | |
| Chương 9
Tôi bước theo anh, có chút xa lạ. Cảm giác như xoáy vào tôi... tôi rõ ràng đã trả thù được họ, nhưng trong lòng vẫn có chút gì thật lạ. Nó không vui như tôi nghĩ, cho dù là gì.. họ cũng gây cho tôi khá nhiều xúc cảm.. ánh mắt họ.. tôi không quá tàn nhẫn.. nhưng cũng không phải là người vô cảm. Cảm giác tội lỗi nhen lên trong tôi... nhưng họ đã đẩy tôi vào đường cùng trước cơ mà? tại sao khi trả lại cho họ tất cả rồi.. tôi vẫn không thấy dễ chịu.. ánh mắt vô hồn, cái nhìn khinh bỉ, những uất ức trong đôi mắt họ.. tất cả tôi đều nhớ.. Họ làm tất cả.. họ đối xử với tôi như vậy.. nhưng suy cho cùng tất cả cũng không phải do họ tự chọn lựa.. họ đều vì anh, họ đều yêu anh... nhưng tại sao anh lại rũ bỏ quá dễ dàng như vậy? anh không yêu họ ư? những lời buộc tội... họ lôi Miyano vào chuyện này để làm gì? Tại sao họ phải nói dối như thế? Tôi không hiểu cách họ đang làm, chẳng phải họ sắp rời khỏi đây rồi sao? vậy còn tại sao phải làm cho mọi chuyện thêm rắc rối.. Tôi không nghĩ Miyano đứng sau tất cả, tôi tuyệt đối không tin.. tôi không thể nghi ngờ cô ấy... cô ấy thật.. đáng thương.
Cô ấy có được địa vị chính thất, cô ấy cũng có thể hất tôi ra khỏi vị trí hiện giờ, cũng có thể làm gì tôi cũng được.. nhưng cô ấy chưa bao giờ động đến tôi.. cô ấy không hề tranh giành gì với tôi cả. Anh dường như không tin? Không.. nụ cười của cô ấy khi nhận được món quà ấy.. nó không thể có trên gương mặt một người xấu.. cô ấy tuyệt đối không thể làm những chuyện đó.. cô ấy không có ý định giết tôi.. phải không? Cô ấy có thể ghét tôi, cũng có thể đối xử với tôi theo cách khác. Nhưng cô ấy hầu như còn không quan tâm đến những việc xung quanh.. cô ấy không hề có ý định làm gì cả.. Tôi biết điều mà cô ấy quan tâm.. chỉ có anh. Cô ấy luôn hướng về anh, tôi luôn bắt gặp ánh mắt đong đầy tình cảm của cô dành cho anh.. tôi chưa từng thấy ánh mắt nào nồng nhiệt như vậy, tôi không muốn làm tổn thương một người như vậy.. vì khi cô buồn.. cả thế giới xung quanh dường như cũng lây theo.. như một cơn mưa.. không ai nhìn những hạt mưa rơi xuống.. mà không tránh nổi xao xuyến trong tim.. vì sao anh lại bỏ rơi Miyano? Vì sao.. anh lại gây cho cô ấy một nỗi buồn như thế.. nụ cười hợp với Miyano hơn chứ?
- Anh định làm gì Miyano?
Anh đột nhiên ngừng lại, anh không nói gì, qua những việc anh vừa làm, tôi không thể ngăn mình không run sợ.. bên trong anh là một thứ tình cảm gì đó tôi không hiểu được.. tôi đã nghĩ anh là người không có tình cảm.. nếu như anh không nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng đó.
- Tại sao em lại nghĩ anh sẽ đi tìm Miyano?
Anh vẫn nhìn tôi, đầy nghiêm nghị, anh đang che giấu gì qua đôi mắt ấy? Shinichi? Tôi đột nhiên có cảm giác hơi buồn.. liệu tôi có quan trọng với anh? liệu tôi hơn được họ bao nhiêu? rồi anh sẽ bỏ rơi tôi.. như họ chứ? Tôi lắc đầu.. dù bỏ rơi.. thì đã sao? tôi mong đợi gì hơn thế? tôi biêt giá trị của mình..
- Miyano.. không liên quan đến việc này.
Tôi nói nhỏ, cố gắng che đậy cảm xúc của mình. Cảm xúc này là gì? tôi nghe tim mình khẽ nhói lên.. và sau đó chỉ còn một nỗi buồn vô tận trong lòng.. tôi chưa từng co nó trước đây.. Anh đưa tay về phía tôi, chạm vào má tôi.. tôi giật mình, đôi mắt tôi chạm vào cái nhìn của anh.. Mắt anh.. vẫn luôn như vậy, vẫn luôn nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng đó.. nó làm tôi quên mất nỗi sợ của mình.. nó làm tôi.. không còn nhớ đến những điều anh đã làm..
- Anh biết, Shiho không liên quan đến việc này.
Tôi ngạc nhiên.. anh biết? anh biết thì tại sao.. tại sao anh lại quay lưng đi? tại sao anh lại nổi giận.. tại sao anh siết chặt bàn tay em kéo đi? nếu anh biết đó không phải do Miyano thì tại sao anh lại biểu hiện như thế? nhận ra sự bối rối của tôi, anh chợt rút tay về, anh quay đi.. né tránh ánh mắt của tôi.. khi nói về Miyano.. trông anh thật khác. Nét trầm buồn trên gương mặt, nụ cười hầu như không thể quay lại được với anh nữa... họ thật giống nhau... Tôi nhận ra. Miyano có một vị trí trong lòng anh mà tôi sẽ không bao giờ hiểu được.. không giống tình yêu.. nhưng nó thật mãnh liệt.
- Shiho.. anh đã cùng cô ấy lớn lên.. cô ấy trở thành vợ anh khi mới mười ba.. cô ấy .. ngốc hơn những gì anh nghĩ... anh làm mọi thứ.. nhưng cô ấy vẫn luôn... chờ đợi...
Những câu nói sau nhỏ dần, tôi không thể nghe được.. anh lặng đi.. tôi cảm thấy chút ghen với Miyano.. cô có biết.. liệu cô có từng nhìn thấy ánh mắt lúc này của anh? Anh đang hoài niệm.. một ký ức nào đó.. tôi không hiểu, tôi chỉ thấy rất buồn.. Nhưng cho dù lý do gì.. anh cũng sẽ không bao giờ gây nên một thứ gì tương tự những điều anh làm với họ.. cô ấy quan trọng với anh? đúng không.. Tôi cảm thấy mối rối trong lòng gỡ ra được tý chút.. phải, chỉ cần không phải là Shiho Miyano là đủ rồi.. tôi chỉ cần như vậy.. có chút dễ chịu.. nhưng rất buồn.. rốt cục tôi đang bị gì thế này?
- Em có vẻ quan tâm đến Shiho?
Câu nói của anh làm tôi hơi bất ngờ.. phải rồi, tôi chưa từng để ý đến điều này.. tại sao tôi lại quan tâm đến Miyano? Tại sao.. tôi từ đầu đã tiếp cận cô ấy, tôi ngay từ đầu đã luôn chú ý đến Miyano.. tôi không biết tại sao.. tôi lại chú ý , lại quan tâm đến Miyano nhiều như vậy nữa... Tôi không thể trả lời anh.
- Em thấy anh tàn nhẫn phải không? Em đang sợ anh có phải không?
Tôi nhìn anh, nhìn sâu vào đôi mắt anh.. một nét thương đau khẽ lướt qua.. đọng lại dâu trong mắt anh.. Giọng anh lạc hẳn đi. Tôi không biết mục đích của câu hỏi đó... tôi không dám gật đầu.. tôi sợ anh sao? đây không phải là nỗi sợ.. thật sự không phải.. Tôi nghĩ anh đang thăm dò tôi.. hay anh biết tôi không như vẻ ngoài của tôi.. Đôi khi làm tất cả mọi thứ, đôi khi càng che giấu càng lộ liễu.. dường như tôi chưa bao giờ giấu nổi anh điều gì...tôi không thể ngăn ý nghĩ chút độc ác trong việc làm của anh.
- Anh không cần quá nhiều thiếp.. ở bên anh họ có được gì đâu? anh có thể cho họ tiền, có thể cho họ nhà cao, mặc quần áo đẹp.. nhưng anh không yêu họ.. chỉ là một vật trang trí.. anh không muốn họ sống như vậy.. Miễn cưỡng bên nhau.. sẽ không có hạnh phúc.. Anh biết em nghĩ anh tàn nhẫn.. nhưng họ.. tất cả họ điều là thứ đem ra làm quà tặng.. những người muốn quyền lực của anh đem họ đến cho anh.. họ xu nịnh để đạt được thứ họ muốn.. em nghĩ anh nên giữ họ trong phủ lâu hơn?
Tôi khẽ quay đầu đi, anh thật sự nghĩ như vậy sao? anh quan tâm đến hạnh phúc của họ? nhưng họ đều yêu anh mà.. nếu ở bên anh.. họ sẽ hạnh phúc hơn là anh chối bỏ họ.. có phải như vậy không? Tất cả họ đều là quà biếu anh thôi ư? như một sự hối lộ thôi sao? giống như em phải không? Anh bảo họ là vật trang trí, anh nghĩ con người chỉ có thế thôi sao? nam nhân có thể có quá nhiều nữ nhân.. nhưng họ chỉ có thể.. có mình anh.. không phải sao?Vậy anh làm tất cả để giải thoát cho họ? Chỉ có anh nghĩ miễn cưỡng thôi.. tất cả họ đều đâu có quyền quyết định số phận của anh? họ được ràng buộc với anh cơ mà... Tôi cố ngăn cho mình không suy nghĩ nữa.. hàng ngàn câu hỏi sẽ tiếp tục hiện ra nếu tôi tiếp tục suy nghĩ.. những câu hỏi mãi không có câu trả lời.
- Anh biết vì sao.. họ lại làm thế với em không? em có biết tại sao họ kéo Shiho vào không?
- Tại sao?
- Anh chưa từng đến phòng ai trong số họ.. anh chưa từng làm gì họ.. họ chưa từng là vợ anh.. họ ghen với em.. vì anh..
Tôi nhìn thấy gương mặt anh có chút ửng đỏ, phải không? hay vì đèn trong này làm giác quan của tôi không được tinh tường như bình thường.. anh đang bối rối sao? Anh chưa từng động đến họ? vậy.. em.. tôi chợt thấy chút rung động. Cảm xúc rất khác... vậy là sao.. tại sao anh lưu giữ cả hậu cung như thế làm gì... tại sao anh không từ chối họ... anh chẳng khác nào chiều chuộng .. cung phụng họ.. nữ nhân.. chỉ cần tình yêu.. và môt gia đình. Em biêt điều đó, biết rất rõ.. vì mẹ cũng đã từng nói như thế... nhưng tại sao...
-... Shiho là vợ anh.. họ muốn anh đến tìm cô ấy, vì cô ấy nhất định sẽ nhận mọi tội lỗi về mình.. Cô ấy luôn như vậy... anh giải thoát cho họ.. có phải tốt hơn không?
Một câu hỏi nữa.. nó làm tôi không thể suy nghĩ về anh như lúc trước.. tôi chợt cười.. phải rồi, anh chỉ tìm một cái cớ để đuổi họ đi.. Shiho Miyano.. tại sao tôi lại không thể hiểu nổi cô nhỉ? cô sẽ nhận dù mình không làm.. chỉ để cứu họ ư? vì cô biết anh sẽ không phạt cô? tôi thật sự.. rất khâm phục cô.. thật sự đấy...
Tôi biết.. mình sẽ chẳng bao giờ đạt được những gì cô đang làm cả...
.......................
..........
Cô yêu anh chứ? tôi không cần biết những gì cô đang làm..
Tôi cũng không có ý định đua đòi với cô.. tôi càng không muốn mình sẽ trở thành một đối thủ của cô..
Bởi lẽ.. cô đã thắng ngay từ đầu, cô nắm giữ thứ mà tôi muốn có..
Nhưng địa vị của cô không chỉ dừng lại ở đó..
Nhưng tôi chưa bao giờ có thể nắm giữ được anh.. anh mới là điều tôi muốn..
Anh không yêu tôi.. tất cả những thứ đó.. tôi không cần.. tôi chỉ cần một lần nhận được ánh mắt nồng nàn ấy từ anh.. anh chưa bao giờ nhìn tôi bằng ánh mắt đó.. chưa hề..
.......................
............
Điểm tựa sẽ lung lay.. nếu có quá nhiều thứ trên diểm tựa ấy..
Đừng bao giờ để tình cảm có chỗ ngự trị trong trái tim..
Vì tình yêu có thể thay đổi mọi thứ.
...............
...........
Gã đàn ông nhìn tôi đầy sắc lanh...
Tôi không thấy gì trong đôi mắt ấy, chỉ có sự chết chóc..
Tôi thật sự không dám nhìn vào ông ta.. ông ta sẽ ăn tươi nuốt sống tôi mất.. tôi nghĩ ông ta có thể giết người không ghê tay...
Tôi không thể ngăn mình không sợ hãi.. đối mặt với nó, tôi mới biết thế nào là giả dối.. đối mặt với hắn.. tôi mới biết tình yêu không là gì cả..
Tất cả những lời hứa, tất cả những hẹn ước.. tất cả tình cảm của tôi nát vụn..
Miyano.. cô nhất định phải sống.. Và quay về bên anh.. được không?
Tôi khẽ ngăn dòng nước mắt.. tôi biết.. hắn sẽ làm gì tôi.. tôi đã không cỏn không thể quay lại được nữa.. tôi nhất định phải làm việc này... Miyano hãy hứa với tôi.. cô nhất định phải quay về bên anh..
Cho dù bị phản bội... cho dù đau khổ.. tôi vẫn không thể ngăn mình ngừng nghĩ về anh... tôi cuối cùng cũng có thể hiểu.. những tình cảm cô dành cho anh... tôi cuối cùng cũng hiểu đôi mắt mẹ phút cuối đời.. tôi hiểu mẹ đã chờ đợi gì.. đã hy vọng gì...
Chương 9 đây... mình kết phần 1 ở đây.. đoạn chữ nhỏ là mở ra một phần mới của fic.. ai có tài thám tử đoán thử đi nhá.. lâu lâu phải câu khách chứ hehe |
| | | ldp95_kudoshinichi
Tổng số bài gửi : 818 Birthday : 15/08/1995 Age : 29 Đến từ : 221B - Baker - Luân Đôn
| Tiêu đề: Re: [Long Fic] Khung trời phiêu lãng 4/7/2012, 12:39 | |
| Bóc tem.
Quá chuẩn, như thế mới là Shinichi chứ, một tính cách rất đáng khâm phục.
Toàn fic của bạn chả có gì để chém. Thông cảm cho mình nha. ^^
Dòng chử nhỏ nghiêng mình đoán là đã có chuyện gì xảy ra với Ran và Shiho, có thể là bị Gin bắt cóc, Và rất nhiều tình huống nữa. Nhưng đó là tình huống mình nghĩ có nhiều % xảy ra hơn cả. Thôi, đợi tác giả gợi ý vậy.
Mong chap mới quá, bạn post nhanh nahnh nha. Không chờ được. |
| | | 0ny
Tổng số bài gửi : 658 Birthday : 23/10/1995 Age : 29
| Tiêu đề: Re: [Long Fic] Khung trời phiêu lãng 4/7/2012, 13:53 | |
| @ ha ha tớ hết ý tưởng rồi.. nảy giờ ngậm cục bí to tướng. Không nghĩ nổi một dòng.. Đôi khi tớ hâm hâm thế này hức. Tớ đã cố gắng để viết chương 9 cho xong rồi thôi.. coi như end phần 1 của fic.. phần 2 này tớ cũng chẳng biết viết nổi không.. tớ hơi lo (bị quăng cà chua đem về bán được luôn á) Mà cậu đoán cũng hay.. đúng là tớ lôi Gin vào đây.. anh ấy ''cool'' nhất chứ gì nữa Nhưng còn đoạn kia... không hẳn là bắt cóc ^^~~ cuối phần hai mới có đoạn ấy ^^ tớ câu khách ấy mà.. (vậy mà có ai sập vào đâu) |
| | | ldp95_kudoshinichi
Tổng số bài gửi : 818 Birthday : 15/08/1995 Age : 29 Đến từ : 221B - Baker - Luân Đôn
| Tiêu đề: Re: [Long Fic] Khung trời phiêu lãng 4/7/2012, 14:24 | |
| Hi hi, cậu ngậm cục bí thì ăn thêm nhiều đậu vào, thế là ra ). Đọc đi đọc lại, thế là hiểu ý tác giả rồi, ). Ngoài khả năng ném bom liều chết ra thì mình cũng có khả năng thám tử không thua mọi người trong forum là bao đâu. ^^ Bán tán về nó tí: Như vậy thì tội nghiệp Ran quá, không biết đến lúc đó, Shin có ngăn chặn được việc làm đó không nhỉ. . Tình huống đó mình nghĩ ra, còn về mắt tình cảm đó thì mình chịu, ôi, mình càng lúc càng giống Heiji, mù tịt về mặt cảm xúc. Không biết ý nghĩa đó là gì nhỉ. Cậu nhanh post đi nha, không là tớ có rổ cà chua cho cậu đó. Yên tâm, post xong mình sẽ thuê hẳn một bức tường cho cậu né cà chua của mọi người. Với điều kiện cậu vẫn phải post tiếp cho những người không ném đọc. ) |
| | | 0ny
Tổng số bài gửi : 658 Birthday : 23/10/1995 Age : 29
| Tiêu đề: Re: [Long Fic] Khung trời phiêu lãng 4/7/2012, 15:28 | |
| Cuối cùng cũng xong chương này thật tình tốn chất xám quá... Chương 10 Những hạt mưa nhẹ lăn trên má...
Nóng hổi, cay xè...
Mưa là hiện thân của những cung bật cảm xúc... Mưa luôn lạnh lùng, mưa chỉ lặng lẽ làm tất cả khung cảnh trở nên ướt đẫm nước ... mưa lặng lẽ buông mình xuống... mưa khóc, mưa buồn...
Nước... lạnh? không... ấm áp.. trào dâng.. ướt... không...khi đi dưới mưa.. gương mặt ai cũng đầm đìa nước..
Có phải là mưa không? hay là nước mắt... ?.......................... ............. Họ đi rồi.. Tôi thầm nghĩ và nhìn theo chiếc xe ngựa đi xa dần.. Tôi không luyến tiếc, cũng chẳng còn oán hận nữa. Tôi biết mình sẽ cũng sẽ làm như họ, nếu tôi bị đặt vào một tình thế tương tự. Tôi sẽ thông cảm hơn.. nếu biết đặt mình vào vị trí của họ mà nghĩ? Tôi mệt mỏi lắm rồi, không muốn suy nghĩ về họ nữa... chiếc xe dần đưa họ ra khỏi tầm mắt của tôi.. trên con đường xa hun hút.. tự do? tôi thoáng mỉm cười với ý nghĩ đó, không phải tự do.. ngay từ đầu họ đâu có gì ràng buộc ở đây... Những đám mây lặng lẽ trôi trên nền trời.. tôi chợt nhớ về một kỷ niệm đã từ lâu... Mây.. trắng, những đám mây trôi thật chậm, chúng thật tự do... Thiên thần... tôi mỉm cười, thiên thần ư? tôi đã từng nghe qua.. cụm từ này. Một thiên thần.. không cần đến đôi cánh.. Phải, người ấy đã nói, tôi không cần đến thứ đó.. thiên thần.. không cần phải một đôi cánh trắng, vì như thế.. thiên thần mới ở cạnh mãi bên chúng ta.. Thiên thần ư? nực cười thật.. thiên thần hạnh phúc hơn tôi chứ.. thiên thần đâu thể như tôi..đã là thiên thần thì xung quanh cũng phải trở nên hạnh phúc chứ. Nếu là thiên thần, tôi sẽ không phải ở đây lúc này.. tôi sẽ không phí tất cả thời gian trong quá khứ để ôm ấp mãi một tham vọng quyền lực. Tôi đang cố gắng vì cái gì? Cha có thể tạo cho tôi một bước tiến để bước vào phủ, nhưng cha đâu thể mãi nắm giữ lại số phận của tôi? không phải sao? Tôi biết mình luôn muốn tự do.. nhưng khi đã rơi xuống bùn, nếu càng vùng vẫy muốn thoát ra..thì càng lún sâu hơn. Càng khao khát được sống thì càng bị nó nuốt chửng. Cơn gió bông đùa trên những cánh hoa oải hương. Mùi thơm dịu dàng quá, tôi tận hưởng cảm giác gió vuốt ve khuôn mặt và những mùi hương thoáng qua.. nếu để ý mới có thể cảm nhận chúng. Tôi chưa từng thử để ý những thứ quanh mình.. càng không để ý đến những sự việc đang dần trôi qua. Tôi ước mơ gì... tôi từng nghĩ tôi không bao giờ mơ ước.. tôi cũng không bất cứ gì để mơ ước.. Nhưng hôm qua mọi thứ trong tôi đã khác. Nâng lên rồi hạ xuống.. Hôm qua còn ở trong nệm ấm chăn êm.. hôm nay họ đã không còn có quan hệ gì với tôi.. cuộc sống vẫn tiếp diễn.. và sẽ mãi trôi như thế.. không phải sao? Vậy thì tôi có cần đấu tranh không? cuối cùng tôi cũng sẽ như họ.. cuối cùng tất cả cũng sẽ quay về số không. Vậy thì tranh đấu vì lý do gì? Tôi muốn mình hạnh phúc...đúng vậy.. tôi thật sự mong muốn mình sẽ thật hạnh phúc. Vì lý do gì mà tôi trở nên như vậy.. là ánh mắt của anh hôm qua.. nó làm tôi cảm thấy bất lực.. tôi không muốn chiếm giữ thêm một thứ gì khác nữa, tôi chợt thấy... rất lạ. Tôi thật sự mình có thể tránh xa mãi quá khứ, tôi muốn mình quên đi hoàn toàn những thứ mình đã từng trãi qua.. tôi muốn quên cái quá khứ ấy, tôi thật sự muốn tin.. vào một người có thể trân trọng tôi. Tôi thật sự muốn mình có thể nở nụ cười, tôi muốn có được cảm giác hạnh phúc len lỏi trong từng cảm giác, tôi cũng muốn có được một hơi ấm.. từ bất cứ ai... cũng được. Không ai bị tước mất quyền mưu cầu hạnh phúc cả.. ai cũng có quyền mơ ước hạnh phúc chứ... từ lúc nào tôi quên mất điều đó rồi nhỉ? Tôi không quên, mà là không bao giờ muốn mình hạnh phúc cả, tại sao tôi không nhận ra hạnh phúc thật giản đơn nhỉ? Trời lạnh quá, gần sang đông rồi... Tôi sắp nhìn thấy tuyết... tôi rất thích tuyết, tuyết chỉ có một màu trắng, lạnh lẽo.. và thật yên bình (**ôi trời.. không phải chứ**) Tôi luôn có cảm giác chỉ khi cả đất trời tràn ngập tuyết trắng, hơi lạnh phả vào mặt.. lúc ấy tôi mới có thể cảm nhận được sự ấm áp của bàn tay. Tôi luôn nhìn những đứa trẻ chơi đùa ở một góc sân.. chúng chưa bao giờ mời tôi gia nhập... chúng chỉ lâu lâu nhìn về phía tôi.. nụ cười hồn nhiên đó, tôi mãi chẳng có được. Tôi cũng muốn cười hạnh phúc, tôi cũng muốn thử một lần như vậy... Một chiếc áo khẽ choàng lên vai tôi.. Cảm giác ấm trào dâng... trời không lạnh lắm đâu mà.. tôi quay lại, nhìn anh đang cười.. một cử chỉ lần đầu tôi nhận được.. tôi khẽ kéo chiếc áo lên cao hơn.. choàng kín bộ Kimono của tôi.. thật sự cám ơn anh.. Nó làm tim tôi ấm lại.. Tôi đứng dậy và khẽ nhìn anh. - Anh tìm em có việc gì à? Anh không trả lờ, đột nhiên bật cười... mặt tôi không có gì bất bình thường đâu.. Thái độ của anh làm tôi hơi bối rối. - Anh cười gì thế? Tôi nhận ra gương mặt của mình đã hơi ửng hồng. Anh không nói gì, mặc kệ cho tôi suy đoán.. trông anh tươi tỉnh hơn hôm qua nhiều... ................. .......... Khi màn đêm buông xuống..
Một sự thật sẽ hiện ra..
Sự thật sẽ không dễ dàng chấp nhận như những sự giả dối..
Và sự thật này sẽ gây tổn thương cho không ít người..
.................. ......... Tôi vẫn tưởng mình sẽ mãi mãi như thế này.. nhưng không.. tôi không biết đêm nay sẽ thay đổi cuộc đời của mình như thế nào.. Đêm, lạnh lẽo.. tôi bước theo một người hầu, anh nói muốn tôi đến gặp anh.. giờ này? tôi không biết tại sao lại phải là bây giờ.. đêm nay tôi có cảm giác sẽ không yên bình như vốn có.. Tôi nhìn một chút ánh sáng rọi ra từ cánh cửa, đằng sau hai cái bóng im lìm đối diện nhau... tôi có linh cảm không hay nếu bước vào, tôi đưa tay.. khẽ gõ cửa. Những tiếng động vang lên trong không gian vắng tanh.. Từng chút một.. tôi nhận ra sự hồi hộp của mình. - Vào đi. Giọng anh dứt khoát, tôi chầm chậm bước vào.. tôi nhìn thấy người đàn ông đang ngồi đối diện anh, một cảm giác chết chóc trào dâng. Tôi không biết ông ta là ai.. nhưng thật sự rất đáng sợ, tôi nhìn thấy ánh mắt hắn nhìn tôi. Không chút biểu hiện bên trong nó.. không có gì ngoài sự sợ hãi.. Tôi khẽ bước vào, cố gắng thì đúng hơn. Tôi không thể điều khiển nổi bản thân mình, như thân thể của tôi không nghe lời tôi nữa vậy. Chân tôi bước từng bước thật nặng nề. Hắn khẽ quay đi, môi nở nụ cười, nó chính xác không phải nụ cười.. nó chỉ là một sự nhếch mép đầy thích thú. Hắn đáng sợ quá.. tôi nhận ra anh đang nhìn tôi, ánh mắt không tỏ ra như bình thường.. anh không cho tôi chỗ dựa như bình thường.. Tôi đang tự hỏi.. ông ta là ai? tại sao lại ở đây.. điệu bộ của hắn giống như một tên sát nhân hơn là một con người.. hắn nom như thần chết trong bộ dạng đó.. tôi thật sự không dám hít thở.. chưa bao giờ tôi bị áp lưc như thế này. - Đây là vợ ngài sao? ngài Kudo.. - Ồ, đây là tiểu thiếp của tôi.. Anh cũng trả lời hắn nhưng ánh mắt không hề rời khỏi tôi.. anh đang cố truyền đạt gì đó cho tôi thì phải.. nhưng đó là điều gì? Tôi lặng đến bên anh.. cô gắng không nhìn người đó.. nhưng tôi chưa từng biết rằng.. Hôm đó, đêm đó.. tôi không nên đến đó.. càng không nên gặp người đó.. vì cuộc sống của tôi.. sẽ một lần nổi bão lên.. một cơn bão lớn. ......................... ............. Tôi sợ hãi, cố gắng ngăn mình đừng khóc... nhưng vì một lý do nào đó tôi vẫn khóc..
Nước mắt của tôi không thể so với sự sợ hãi đó.. hắn điên rồi.. hắn không phải người...
Tôi sợ hãi, tôi gào thét.. nhưng không có ai ở đây có thể giúp tôi thoát khỏi hắn...
Tên của hắn là gì... tôi thấy được sự tuyệt vọng tràn dâng.. tôi biết hắn đang thỏa mãn.. tôi thấy nụ cười đáng sợ đó..
Xung quanh chỉ toàn là bóng tối..
Xung quanh chỉ toàn là một màu đen... |
| | | ldp95_kudoshinichi
Tổng số bài gửi : 818 Birthday : 15/08/1995 Age : 29 Đến từ : 221B - Baker - Luân Đôn
| Tiêu đề: Re: [Long Fic] Khung trời phiêu lãng 4/7/2012, 16:34 | |
| Bóc tem, sao hôm nay ít ai ham đọc fic thế nhỉ, chắc họ đọc chùa hết rồi. Như thưởng lệ: Chap này hay lắm. Bất đầu nổi gió rồi. Nhưng cái đoạn cuối làm mình tò mò muốn chết đi được, bạn post nhanh nhanh lên nhé. Chờ mà thấy tim mình đập loạn xạ. ^^ Cuối cùng Gin cũng xuất hiện. Nhưng có vẻ sẽ tội nghiệp Ran đây. Lúc đó chắc Shin sẽ đến cứu nhỉ. ) Mau post chap mới nha. Ko thì như mọi khi, bom đạn sẵn sàng, trốn là tớ oanh tạc cái fic này. hehe^^ |
| | | windy_august
Tổng số bài gửi : 1251 Birthday : 11/08/1996 Age : 28 Đến từ : Ngân hà của chúng ta
| Tiêu đề: Re: [Long Fic] Khung trời phiêu lãng 4/7/2012, 20:48 | |
| Ui chao đọc được 2 cháp Hoá ra Shin của mềnh là như vậy. Bây giờ thì chẳng biết nên thương Ran, Shin hay Shi. MÀ cái vụ "lăn lê bò càng" làm ss mất chất xám à??? Không biết đâu. Ss phải ra cháp đều nha. Mà đúng là có vụ kia đọc thấy hồi hộp hơn chút. Góp ý chút nha: e không biết là vô tình hay cố tình nhưng e nghĩ là sau dấu "?" thì cũng cần viết hoa chữ ạ. Vì đọc mãi mà thấy toàn viết thường e thấy khó chịu kỉu gì ý |
| | | 0ny
Tổng số bài gửi : 658 Birthday : 23/10/1995 Age : 29
| Tiêu đề: Re: [Long Fic] Khung trời phiêu lãng 5/7/2012, 16:51 | |
| Thật ra tớ định để nó nằm yên trong quên lãng luôn cơ.. nhưng mà thôi..post tiếp vậy. (ai bảo dọa cho lắm vào.. gì mà bom đạn ==''thật là kinh khủng làm muốn trốn luôn)
Cám ơn nha Win.. ss đã cố gắng để viết hoa sau mỗi chấm.. haha..
Chương 11
Tôi ngồi xuống bên anh, có chút hơi run sợ, từ lúc bước vào căn phòng tôi luôn cảm thấy lo sợ. Hắn làm tôi vô cùng bất an. Đôi mắt được giấu dưới chiếc mũ màu đen ấy, màu đen luôn là màu của tôi ác, là màu của màn đêm. Đẹp nhưng vẫn có chút đáng sợ.. màu đen làm lu mờ mọi thứ vì khi nhìn mọi thứ trong màu đen.. ta chỉ thấy được màu đen thôi. Tôi có ấn tượng không tốt về người này, không tốt chút nào..
Tại sao anh lại đưa tôi đến đây? Tại sao anh muốn tôi gặp hắn? Hắn là ai? Có ý nghĩa gì với tôi không? Anh giới thiệu tôi với hắn làm gì? Tại sao anh không giới thiệu Miyano... cô ấy có địa vị hơn tôi mà. Một linh cảm không hay làm tôi thấy hơi lo lắng. Lần đầu tôi mới biết cảm giác của con mồi đối diện với thợ săn là như thế nào, hắn làm cho tôi có ý nghĩ sắp lao đến tôi.. và tôi sẽ nằm gọn trong tay hắn.
Bấn loạn. Phải, đó là cảm giác của tôi hiện giờ. Tôi cố gắng hít thở nhưng mỗi lần thành công thì hắn lại ném cho tôi cái nhìn ấy. Cái nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống.. Hãy cho em ra khỏi đây.. cho em rời khỏi hắn đi..
Chợt tôi nhận ra bàn tay anh khẽ choàng qua tôi, anh kéo tôi lại gần hơn. Mùi rượu làm tôi cảm thấy hơi khó chịu, Tôi lại lần nữa nhìn thấy nụ cười của hắn. Họ toàn nói chuyện mà tôi không thể hiểu được, nào là chiến dịch mới, nào là tình hình kinh tế.. tôi nhìn thấy nụ cười gượng gạo trên gương mặt của hai con người này.. Tuy bề ngoài giả vờ cười đùa nhưng trong ánh mắt họ không nói lên điều đó, ánh mắt họ không vui vẻ gì.. thậm chí là khinh thường đối phương, chuyện gì thế nhỉ? Họ đang ngầm chống đối nhau. Họ đang cố gắng che giấu gì đó. Tôi mãi không hiểu được điều họ che giấu.. đây là một cuộc nói chuyện bình thường giữa nam nhân sao?
Tôi chợt để ý đến một câu nói của anh. Nó làm tôi hơi bất ngờ..
- Đêm cũng đã khuya. Nếu không chê, ngài hãy ở lại đây đêm nay nhé?
Mời hắn ở lại làm gì? Tôi cố gắng không cho những từ ngữ tuôn trào ra khỏi miệng. Sao anh lại mời hắn ở lại? Thôi.. bình tĩnh Ran.. mày không thể để hắn biết.. mày không được phép tỏ thái độ ấy ra. Nhưng tôi không muốn hắn ở lại phủ đâu. Tôi không muốn nghĩ rằng đêm đang ngủ, sẽ có một tên máu lạnh đứng trước cửa phòng. Tay cầm một con dao đâu, tôi cố gắng nuốt nước bọt.
- Đa tạ.
Hắn trả lời gọn gàng rồi đi ra cùng một người hầu. Anh sẽ sắp xếp cho hắn ở nơi dành cho khách. Tên đó dù mỉm cười cũng chẳng làm hắn trở nên thân thiện hơn nổi. Mà mỗi khi hắn mỉm cười, trong nụ cười đó đe dọa nhiều hơn là vui vẻ. Tôi không thể thích hắn nổi! Tôi không thể ngăn mình không kinh hãi khi đứng trước hắn. Tại sao?
Tôi nhìn sang anh, anh đã buông tay ra khỏi người tôi. Anh nhìn cái bóng của hắn đi xa dần, quay lại vẻ bình thường vốn có. Thật ra là sao? Tôi chờ đợi một lời giải thích từ anh. Nhưng không có gì.. anh dường như muốn chắc chắn hắn đã đi xa rồi mới nói với tôi.
- Em đang thắc mắc tên đó là ai?
Tôi chầm chậm gật đầu. Tôi nghĩ hắn là một sát thủ.. hay trộm cướp gì đó. Hoặc một nghề gì tương tự.. nhưng vậy thì anh đâu thể tỏ ra nhún nhường hắn như thể họ cùng vai vế thế được? Họ xu nịnh anh để có quyền lực chứ anh đâu cần phải nể nang ai?
- Hắn tên là Gin. Một trong những đối thủ đáng gờm của anh, bề ngoài thì hắn như thế nhưng hắn ngầm chống đối anh. Hắn đang thu gom quyền lực và sẵn sàng hất anh ra khỏi vị trí hiện giờ.
Hắn là mối đe dọa của anh á? Tôi không tin. Nhưng sự thật đó không thể chối cãi được.. Anh nói thật, tôi nhận ra từ lúc quen anh, dường như anh chưa nói dối tôi lần nào.
- Vậy tại sao anh lại giới thiệu em cho hắn?
Im lặng.
Một sự im lặng đến rợn người. Vì sao? Tôi không biết, tôi nhận ra một sự bất minh trong đôi mắt ấy. Rồi anh nở nụ cười.
- Đừng sợ hắn.. anh không thể nói cho em nguyên nhân.. nhưng anh hứa sẽ không gọi em đến thế này nữa đâu. Được không?
Tôi gật đầu, thôi được rồi. Tôi không giận anh, cũng chẳng muốn biết ly do đó.. vì ánh mắt đó làm tôi dịu lại. Tôi không thể nói gì khi đối diện với nó nổi.
Thôi được, tôi sẽ không nhớ đến hắn nữa. Chỉ cần anh hứa với tôi như vậy là đủ rồi. Từ bao giờ tôi lại tin một lời hứa đến thế nhỉ? Tôi chợt sững lại.. tôi không biết.
...................
...........
Đừng hy vọng vào gió..
Gió chỉ lướt qua.. để lại ấn tượng..
Rồi lặng lẽ rời xa..
..............
.........
Tôi ra khỏi phòng từ sớm. Hôm nay không hiểu sao tôi không thể ngủ được.. Cả đêm qua tôi đã cố gắng ngủ nhưng vẫn có cảm giác không nên ngủ thì tốt hơn. Có vài lần nhắm mắt nhưng tôi vẫn không thể ngăn sự lo ngại của bản thân. Nó làm tôi giật mình giữa cơn mơ tỉnh.
Buổi sáng, ngày càng lạnh hơn thì phải. Cũng sắp đến mùa đông rồi.. chắc cũng sắp có tuyết, không khí không loãng như bình thường, tôi có thể thấy một làn hơi trắng tỏa ra từ miệng mình. Tôi lặng nhìn khu vườn hoa, chúng không nở.. cũng phải, hoa đâu thể sống trong thời tiết quá khắc nhiệt thế này.
Hoa tàn... trái hẳn với mùa xuân... mùa xuân rực rỡ bao nhiêu thì mùa đông lại khắc nhiệt và tàn úa bấy nhiêu...
Tôi hơi buồn, thật sự không quen nhìn khu vườn trống không có hoa như thế này. Tôi lặng bước trên hành lang... lạnh đến độ thở cũng khó khăn hơn.
Tôi bước đi, buổi sáng tâm trạng cũng tốt hơn. Nó làm tôi quên hoàn toàn quên đi mọi thứ hôm qua. Nhưng dường như mọi chuyện chưa dừng lại ở đó, tôi chợt nhận ra.. bộ đồ màu đen của hắn..
Màu đen.
Tôi nhìn hắn đầy kinh ngạc, hắn đâu thể xuất hiện ở đây? Hắn đâu thể ở đây vào lúc này được... Nhà của khách ở xa phòng tôi cơ mà. Tôi hoa mắt chăng? Tôi dụi mắt nhưng rõ ràng là hắn, vẫn là cảm giác đó.. một áp lực vô hình làm tôi muốn bỏ chạy ngay lập tức. Nhưng thân thể tôi chỉ đứng yên đó.. Nó ì ạch không chịu cất bước. Chạy đi... Tôi suy nghĩ nhưng lập tức bị cắt ngang bởi một nụ cười khiêu khích từ hắn như thể.. chạy đi đâu? Tôi lùi lại một bước khi hắn đến gần.
- Chào người đẹp.
Giọng hắn thật kinh khủng, tôi quay đi không nói gì.. dù biết sẽ rất bất lịch sự. Nhưng thật sự tôi không muốn gặp hắn, giọng hắn trầm mặc, làm tôi tưởng chừng như đang có một con rắn luồn lách vào tim. Thật khủng khiếp (**mà sao Ran sợ ghê thế nhỉ**)
- Ngươi làm gì ở đây.
Cuối cùng tôi cũng nói được một câu.. Hắn lại gần tôi hơn, tôi nhận ra hắn đang quan sát tôi.. từ đầu đến chân.. tôi thật sự ghét cái nhìn ấy. Như thể hắn nhìn thấu hết tất cả mọi bộ phận của tôi.. tôi cảm thấy kinh tởm.. tôi thật sự sợ hắn. Nhưng trái hẳn với nỗi sợ của tôi, trông hắn lại vô cùng thích thú. Tuyệt đối không phải là sự thích thú thông thường.. nó làm tôi bấn loạn trong phút chốc.
Hắn đưa tay chạm vào mặt tôi, tôi như chết đứng tại chỗ, không gạt nổi tay hắn.. Hắn mân mê da tôi và đưa tay phớt qua tóc tôi... Tránh ra!! Tôi đẩy hắn, vẫn chưa hết bàng hoàng, hắn muốn gì? Tên này muốn gì ở tôi chứ.
Thái độ của tôi chỉ làm hắn thêm thích thú, tôi thật sự không hiểu nổi hắn. Hắn quay đi và bỗng cười một tràng.
- Tạm biệt, cô thật sự rất thú vị.
Tôi không biết câu nói ấy có nghĩa gì.. nhưng tôi biết tôi sẽ làm mọi cách để không gặp lại hắn nữa! Tuyệt đối không bao giờ.
Nhưng tôi không biết.. có lẽ sẽ không bao giờ tôi thoát khỏi hắn được.. mãi không bao giờ..
...................
.........
Tôi nhìn căn phòng trống... đôi mắt trở nên vô hồn.
Thật ra tôi hy vọng gì chứ? Anh sẽ không đến.. anh sẽ không đến đây..
Tôi nên làm gì? Tôi không muốn mình trở thành như hắn... tôi không muốn mình tiếp tục rơi xuống bùn đen..
Tôi muốn quay về bên anh... nhưng tôi không có tư cách để quay về... mãi không bao giờ tôi có thể ở bên anh được nữa..
Tôi cảm thấy sợ chính bản thân mình..
Ánh mắt của anh.. nó vẫn làm tôi tan chảy... nhưng tôi chưa bao giờ quên được ánh mắt hôm đó..
Tuyệt vọng... tôi sẽ không bao giờ có thể nhìn lại nó được nữa rồi.. ánh mắt dịu dàng của anh.. lần sau gặp lại.. có lẽ anh sẽ không nhìn tôi như thế nữa...
Mọi thứ dần trở nên tăm tối hơn... |
| | | windy_august
Tổng số bài gửi : 1251 Birthday : 11/08/1996 Age : 28 Đến từ : Ngân hà của chúng ta
| Tiêu đề: Re: [Long Fic] Khung trời phiêu lãng 5/7/2012, 17:40 | |
| Một lần nữa vô cùng phục ss ở khoản khai thác nội tâm Ran những cảm giác sợ hãi khi đối mặt với Gin. Vote cho ss nha và đừng hòng mong nó vào quên lãng ^.< |
| | | ldp95_kudoshinichi
Tổng số bài gửi : 818 Birthday : 15/08/1995 Age : 29 Đến từ : 221B - Baker - Luân Đôn
| Tiêu đề: Re: [Long Fic] Khung trời phiêu lãng 5/7/2012, 20:03 | |
| He he, xin tem nha. Sao cậu lại muốn để fic này rơi vào quên lãng thế, mình biết đoạn sau sẽ khá khó viết, nhưng bạn cứ post đi, không sao đâu, có sai thì mọi người góp ý mà. Mà nếu cậu không post tiếp thì cái vali đầy bom của tớ sẽ quăng vào fic cậu đó. Uy hiếp thiệt đấy ) Quả nhiên những gì tớ suy đoán sắp thành hiện thực rồi. Quả này sẽ không ổn đâu. Nhá nhá Ony. Vậy là bão tố sắp nổi lên lần 2 rồi. Úi ùi, lúc đó mình sẽ đọc với cảm xúc nào ta. Ngồi ngâm nga suy nghĩ đã. Một lần nữa cảm ơn cậu nhìu vì vẫn quyết định post tiếp nha. Hóng chap mới. |
| | | 0ny
Tổng số bài gửi : 658 Birthday : 23/10/1995 Age : 29
| Tiêu đề: Re: [Long Fic] Khung trời phiêu lãng 6/7/2012, 10:15 | |
| Chương 12
- Sao Gin chưa rời khỏi đây????
Tôi hỏi anh, mắt vẫn nhìn về bóng dáng đang lởn vờn gần tôi, hắn ''vô tình'' đi dạo trong vườn hoa, rồi cũng ''vô tình'' ban cho tôi một cái nhìn đầy đe dọa đó.. Tôi thừa biết hắn cố tình đi qua nơi mà hắn biết là sẽ gặp được tôi ở đó mà. Vô lý, hắn ở đây làm gì chứ? Tôi vẫn chưa quên cách mà hắn nhìn tôi hôm qua.. Tôi quay lại, tránh né ánh mắt hắn và nhìn người có thể cho tôi biết tất cả những thứ đang diễn ra.. Nhưng anh không bộc lộ cảm xúc gì, anh nhìn về hắn, môi chợt nở nụ cười..
- Sao em quan tâm hắn vậy? Anh ghen đấy nhé.
Tôi nhíu mày, tôi liếc sang anh. Đột nhiên tôi căm ghét nụ cười đó kinh khủng. Tôi chỉ muốn hắn lập tức rời khỏi đây thôi.. Vì tôi tin hắn sẽ làm xáo trộn tất cả, tôi ghét hắn! Vậy mà anh còn đùa được nữa?
- Anh đuổi hắn đi đi... có hắn ở đây.. em thực sự cảm thấy không ổn chút nào!
- Ran, dù gì hắn cũng là khách, em bảo anh đuổi khách đi ư?
Tôi im lặng, cảm thấy lòng mình có cái gì đó hơi khó chịu, tôi nhìn sang khu vườn trống, gió khẽ thổi qua những cành cây khẳng khiu, tôi thật sự có cảm giác lạ với Gin. Tôi không thể chấp nhận được cảm giác khi đối diện với hắn. Tôi ghét màu đen! Tôi ghét mọi thứ thuộc về hắn! Dường như anh không chịu hiểu, hay không quan tâm đến cảm giác của tôi.. Anh vẫn nhìn hắn bằng ánh mắt thản nhiên đó. Đúng là nam nhân, họ thà để kẻ thù đứng trước mặt mình không quan tâm, không làm gì rồi sau đó sau lưng thì lặng lẽ đâm người ta. Tất cả đều vì quyền lực, cũng chẳng trách.. tôi đã từng mơ ước thứ đó còn gì.. Nhưng giờ tôi chẳng quan tâm có được nó hay không nữa... vì sao? Tôi đã trở nên thế này từ lúc nào?... Tôi biết anh sẽ không dừng lại, cho đến khi đạt được mục đích. Vì con người là thế, luôn tham lam.. đã có rồi thì muốn có hơn.. khi đạt được mục đích thì lại tiếp tục cố gắng làm mọi thứ để giữ quyền lực trong tay mình. Cứ tiếp tục như thế cho đến khi không thể nắm giữ được giữ được nữa.. Tôi nghĩ chẳng bao giờ họ đạt được thứ mình muốn cả. Tôi giận dỗi đi ra khỏi đó, bỏ lại anh đang ngẩn ngơ nhìn theo. Anh chẳng hiểu tôi một chút nào hết.
Tôi nhìn thấy Miyano ở cuối hành lang. Cũng cả tuần nay tôi không nhìn thấy cô ấy rồi.. Miyano đang ôm một vài ống tre ngắn, hình như bến trong là nước thì phải. Tôi chợt nhìn thấy cô ấy dừng lại một chút khi nhìn thấy tôi, nói thế nào nhỉ.. hình như tôi thấy cô ấy vui hơn trước. Không hiểu có điều gì khiến cô ấy trở nên như vậy..
- A..
Tôi cố gắng nói một cái gì đó để đánh động cô ấy, nhưng thái độ của tôi dường như khiến cô ấy thích thú. Cô ấy chợt nở nụ cười, một nụ cười thoáng qua.. nhưng nó khiến tôi ngạc nhiên. Tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày cô ấy cười với tôi. Tôi cố gắng mỉm cười.. nhưng chịu. Tôi cười không nổi.. trong đầu toàn là một màu đen kinh khủng, rối loạn khủng khiếp. Miyano chỉ nhún vai về phía của phòng bếp.
- Cô có muốn giúp tôi không?
- Nếu cô muốn.
Tôi chấp nhận ngay và chạy lại gần cô ấy, tôi tò mò không biết cô ấy sẽ làm gì với những cái ống đầy nước đó.. Tôi đi theo cô vào nhà bếp, không có ai ở đây cả, nó khá nhỏ, những vật dụng được đặt ngay ngắn. Một đống củi được dựng cao ở góc bếp. Miyano đặt ống nước xuống, cô lấy ra một ấm trà nhỏ từ cái túi (không rõ là nó ở đó lúc nào nhỉ?) Một ấm trà nhỏ, rất xinh.. những đường vân trắng li ti chạy dọc từ đáy lên thành bình. Cô ấy khá nâng niu nó, tôi nhìn thấy ánh mắt cô hơi sáng lên khi nhìn thấy nó.
- Này, đừng đứng đó nữa.. giúp tôi nhóm lửa đi nào. Bỏ củi vào, thổi cho đến khi nào cháy.. nhớ chọn củi khô nhé nếu không khói lắm... (còn gì nữa nhỉ, cô ấy nói nhiều lắm..)
Tôi hơi giận, cô ấy làm như thể tôi không biết làm việc gì ấy. Tôi biết tôi chưa từng đụng việc này nhưng đâu cần làm như tôi là một đứa trẻ thế.
- Đừng khinh thường tôi!
Tôi lao vào giật lấy một cái ống thổi lửa đen xì và ngồi xuống cạnh lò, tôi đặt củi và cố thổi cho ngọn lửa nhỏ ấy bùng lên.. nhưng không giống tôi nghĩ chút nào, nó cứ im lìm không chịu bùng lên. Miyano nhìn thấy cảnh tôi loay hoay với nó, chợt nở nụ cười. Cô lại gần tôi:
- Ai nói là không được xem thường tôi ấy nhỉ?
Tôi đỏ mặt, tôi đâu nghĩ nó khó đến thế, những bữa ăn đều được phục vụ tận tay từ nhỏ. Có bao giờ tôi phải động vào cái gì đâu.(**chẳng bù cho trong D.C nhỉ**) Miyano ngồi xuống cạnh tôi và lấy ra một cái ống tương tự. Cô bắt đầu thổi, má phồng lên mỗi lần lấy hơi. Tôi nhìn cô ấy mà không biết làm gì.. Sau lần thứ ba, chợt cô ấy quay sang tôi.
- Tôi sắp hết hơi rồi này, cô cũng thổi đi chứ! thổi vào chỗ đó ấy.
Cô ấy chỉ vào một thanh củi vẫn còn hơi ửng đỏ. Và tôi cũng nâng ống lên, chúng tôi cùng thổi vào lò. Thổi và thổi.. bao giờ nó mới chịu cháy lên nhỉ? Như một cách rèn luyện độ kiên nhẫn, chúng tôi không ai bỏ cuộc, thỉnh thoảng liếc qua cô ấy, tôi nhìn thấy cô ấy hoàn toàn say mê với nó. Sau lần thứ n.. chợt ngọn lửa bùng lên, cháy tất cả những thanh củi được bỏ vào lò. Tôi nhận ra niềm hân hoan trong mình, nó rất vui.. hình như tự tay làm một điều gì và khi đạt được kết quả thì đều có niềm vui này đây, ngọn lửa tí tách.. tôi dừng lại và rời xa khỏi nó, vì lò đã bắt đầu nóng. Tôi chợt nhìn sang Miyano, một vệt đen dài trên gương mặt ấy. Miyano cũng nhìn tôi với ánh mắt tương tự... sau vài giây, chợt chúng tôi cùng phá lên cười.. lần đầu tiên tôi cảm thấy thích thú đến như thế. Tiếng cười trong trẻo từ cô ấy.. lần đầu tôi cười lớn như thế.. bao nhiêu lo lắng trôi đi hết. Sau một hồi tôi cố gắng nhịn cười vì không muốn.. củi cháy hết. Miyano nhanh tay đổ nước từ ống ra một chiếc ấm nhỏ và đặt lên bếp. Tôi đứng dậy và nhận ra một chiếc khăn tay màu vàng, với những họa tiết hình hoa anh đào đang chìa ra trước mặt.
- Lau đi này, nhá nhem hết cả rồi.
Tôi nhìn gương mặt cô ấy còn vệt đen, tôi lưỡng lự không muốn nhận nó. Tôi đưa nó lên, lau nhẹ vệt đen ấy của cô. Miyano khá ngạc nhiên, cô ấy mở to đôi mắt xanh của mình nhìn tôi.. tôi mỉm cười khi nhận ra trên mặt cô đã hết vệt đen ấy.
- Cám ơn.
Miyano khẽ quay đi, tôi không nói gì và dùng một ít nước rửa mặt... tôi tự hỏi tiếp theo cô sẽ làm gì? Miyano lấy ra một chiếc tách tròn bằng bàn tay và rót nước sôi vào. Sau đó cô quay sang tôi.
- Cô có muốn uống trà với tôi không?
Tôi gật đầu, chúng tôi cùng nhau bước đi.. trà thất được đặt trong một góc vườn. Lần đầu tôi qua nơi Miyano sống mà, tôi cùng nhau rửa tay khi đi qua tảng đá dẫn vào trà thất(phòng dành riêng để uống trà) Tôi thấy Miyano mở cửa gian phòng, căn phòng chỉ có một màu vàng nổi trội lên. Mùi hương trầm ngay lập tức tỏa ra.
Căn phòng nay khá đơn giản, chỉ có một bàn nhỏ ở giữa phòng. Tôi nhìn sang góc Tokonoma (đó là một góc phòng hơi thụt vào so với cả căn phòng) trên đó có một bức trang, một chiếc bình hoa đặt ở góc phòng. Tôi nhìn thấy nó khá đẹp..dù chỉ có duy nhất một cành lan đơn độc. Miyano rót nước sôi lên tất cả dụng cụ dùng để pha trà, sau đó cô xếp một chiếc tách, bên dưới có một chiếc đĩa nhỏ. bên cạnh có một chiếc bánh gạo.
Tôi quan sát cách Miyano đặt trà vào ấm, cô pha trà.. và rót một ít vào tách của tôi, sau đó quay lại rót vào tách của mình. Cô làm vậy ba lần.. trà đạo.. cô thật sự hợp với nó. Rất tao nhã, tôi nhìn ra một góc vườn, không có những màu nóng rực rỡ, tất cả chỉ có màu thật nhạt.. chúng làm tôi thấy tĩnh lặng. Tất cả mệt mỏi tan biến.. tôi ăn một miếng bánh và khẽ nhấp một ngụm trà.
Miyano cũng làm tương tự.. Chúng tôi không nói gì .. khi được mời thưởng thức trà luôn là như vậy, tôi không bao giờ uống trà với ai... vì tôi ghét phải uống trà mà trong lòng bộn bề những suy nghĩ.
- Cô thường uống trà ở đây à?
Tôi hỏi Miyano, cô ấy gật đầu. Đôi mắt khẽ nhìn xa xăm.
- Nếu cô thích, hãy đến đây lúc nào cô muốn.
Tôi nở nụ cười, sự tĩnh lặng của Miyano luôn làm cho tôi bình tĩnh lại.
Cánh cửa đằng sau chợt mở, tôi nhìn thấy ánh mắt Miyano khẽ khó chịu. Tôi từ từ quay lại, là hắn.. Tên Gin.. hắn vẫn như vậy.. hắn cúi chào Miyano và ngồi xuống bên tôi.
Miyano không đưa tách ra cho hắn, dường như cô cũng không thích con người này.
- Xin lỗi vì đã làm phiền cô.. phu nhân Kudo..
- Vậy thì sao còn xông vào nếu biết mình sẽ làm phiền?
Tên Gin chợt cười, nhưng nó không gây chút áp lực nào cho Miyano như tôi. Cô ấy nhấp trà và đặt tách xuống.
- Nếu muốn ngài hãy quay lại sau.. còn bây giờ tôi nghĩ ngài nên rời khỏi đây thì hơn.
Gin khẽ liếc Miyano, hắn đứng dậy và đi khỏi phòng. Không quên nhìn tôi.. hắn thật đáng sợ... trông đôi mắt ấy chẳng có chút nào là ánh sáng. Chỉ có một màu đen ngập tràn..
Hắn ra ngoài, thật bất lịch sự khi xông vào như thế... Miyano nhìn theo không chớp mắt..
- Không đáng sợ đến thế đâu..
Cô ấy lại uống trà.. tôi thấy mình hơi ngạc nhiên.. phải hắn đâu đáng sợ đến thế chứ...
|
| | | ldp95_kudoshinichi
Tổng số bài gửi : 818 Birthday : 15/08/1995 Age : 29 Đến từ : 221B - Baker - Luân Đôn
| Tiêu đề: Re: [Long Fic] Khung trời phiêu lãng 6/7/2012, 11:05 | |
| Bóc tem, thật sự khó đoán những gì cậu đang nghĩ đó Ony, không biết những thứ sắp xảy ra tiếp theo là thế nào nhỉ, tò mò không chĩu được. Giờ mới biết nghệ thuật trà đạo đó, cậu tinh tường những thứ như thế này thế nhỉ. Mà không biết khi nào sóng gió mới bất đầu đây, đọc ho nó gay cấn.^^ Cậu mau post tiếp đi. Tớ chỉ có thế thôi vì cái này không có gì để chém hết. Hoàn hảo quá làm chi. ) |
| | | windy_august
Tổng số bài gửi : 1251 Birthday : 11/08/1996 Age : 28 Đến từ : Ngân hà của chúng ta
| Tiêu đề: Re: [Long Fic] Khung trời phiêu lãng 6/7/2012, 20:18 | |
| Sau những hồi đau thương kịch tính thì cháp này diễn ra khá nhẹ nhàng. Yêu Shiho quá đi và hình như Shi biết Gin thì phải. Vote tặng ss nha. Hóng cháp tiếp |
| | | 0ny
Tổng số bài gửi : 658 Birthday : 23/10/1995 Age : 29
| Tiêu đề: Re: [Long Fic] Khung trời phiêu lãng 10/7/2012, 15:26 | |
| Ây da...rốt cục vẫn phải quay lại với ''con'' =='' hai ngày te tua.. và kết quả là đây.
Chương 13:
Hắn bước nhanh vào khu rừng tối, đôi lúc quay lại nhìn quanh như thể chắc chắn không có ai đi theo mình. Mọi thứ vẫn ổn, hắn yên tâm rảo bước.
Rừng đêm im lặng như tờ, qua ánh sáng của trăng lu mờ, hắn đến được chỗ hẹn. Có một người phụ nữ đã đứng chờ sẵn ở đó, bà quay ngay lại khi nghe thấy tiếng xào xạc mà hắn gây nên khi cố gắng lách qua một bụi cây. Người phụ nữ cảnh giác nhìn về phía hắn, tay nắm chặt một con dao dắt ở trong áo choàng đen. Khi nhận ra người quen, bà lập tức bớt căng thẳng, bà quay về phía hắn, đặt tay lên ngực và khẽ cúi đầu.
- Ngài đã đến.
- Đúng giờ lắm.
Hắn cười, khóe môi khẽ cong lên đầy ngạo nghễ. Người phụ nữ không đáp trả, bà hạ tay xuống và giữ khoảng cách với hắn.
- Thế nào rồi? Kế hoạch vẫn tốt chứ?
- Vâng, chúng ta đã hoàn thành được một nửa.
Một nửa? hắn cau mày như thể muốn xác nhận lại thông tin mà mình vừa nghe. Thời gian của hắn không còn nhiều, hắn phải hoàn thành kế hoạch càng nhanh càng tốt. Hắn muốn loại trừ cái gai trong mắt hắn càng nhanh càng tốt. Kẻ thù của hắn chỉ có một… Kudo Shinichi.
………………………………………..
Tôi không phải là người hay soi mói người khác, cũng không có lý do gì để làm như vậy. Nhưng khi bắt gặp Gin, tôi không còn là mình nữa. Tôi bắt lỗi từng cử chỉ nhỏ của hắn như tìm một lý do để có thể thuyết phục anh đuổi khéo hắn ra khỏi phủ. Hắn làm tôi có cảm giác không an toàn trong chính ngôi nhà của mình nữa Tôi đã thử nói chuyện này cho ai đó, hy vọng mình sẽ tìm được lời khuyên. Và tôi chọn Miyano. Cô ấy vẫn bảo Gin không quá đáng sợ, tôi vẫn không biết lý do từ cô ấy, nhưng dường như cô ấy không hề bị Gin làm cho sợ hãi.
Sau buổi uống trà, tôi thường xuyên đến tìm Miyano hơn. Một phần là vì lời mời của cô ấy, phần còn lại vì tôi thật sự muốn mình có thể thân thiện với Miyano hơn. Tôi có vẻ như đã thành công. Chúng tôi khá hợp nhau. Trước đây tôi không có một người bạn nào, tôi không thường nói ra những suy nghĩ của mình. Từ khi Miyano mở lòng mình hơn với tôi, tôi thật sự xem cô như một người bạn. Người bạn đầu tiên của mình. Miyano rất hoàn hảo, tôi không tìm được bất cứ lĩnh vực nào mà cô không biết. Tuy vẫn biết chắc chắn có thứ Miyano không nắm rõ, nhưng tôi không quan tâm đến điều đó. Những thứ tôi không biết Miyano đều nói cho tôi nghe. Cô ấy thật sự sâu sắc, và cũng có cái nhìn rất tinh tế về mọi thứ .Ngày hôm qua, lúc cô mân mê một cành lan, Miyano đã nói ”không phải là hoa không nở được trong mùa đông… mà là mùa đông không phải là thời gian dành cho hoa nở” Tôi không biết cô ấy muốn ám chỉ gì, và nó gây cho tôi nhiều suy nghĩ. Miyano thích ngồi một mình trong trà thất, chọn những cành hoa và cắm chúng không theo một quy tắc nào. Nhưng trong các tác phẩm của cô đều nổi bật sự tĩnh lặng và hài hòa tuyệt đối.
Càng tiếp xúc với Miyano, tôi càng nhận ra cô khác với những gì mà tôi nghĩ.Chúng tôi cùng sống trong một mái nhà, nhưng tôi không gặp cô thường xuyên, dường như Miyano có một thế giới riêng mà tôi không bước vào được.Đến bây giờ tôi vẫn cảm thấy Miyano quá khó gần. Cô luôn làm tôi ngạc nhiên bởi cô cũng biết đùa, cũng biết vui, cũng có những sở thích khác người một chút. Tất cả đều đó làm cô phai bớt cái quá hoàn hảo trong mình.
Có một chủ đề mà cả hai chúng tôi đều ngại nhắc đến, đó là quá khứ của mỗi người. Tôi vẫn không thể kể cho cô nghe trước kia tôi ra sao . Tôi không tự tin kể cho cô. Và có lẽ cô cũng vậy. Cô không quan tâm đến quá khứ của tôi, và cũng ít khi nói về mình. Đôi khi trong lúc lỡ lời, cô lướt qua quá khứ như đó là một cuộc đời của một người khác, không phải cô.
Cô lớn lên cùng với anh, có hôn ước từ nhỏ với nhà Kudo. Và cô lấy anh như tục lệ từ xưa vẫn thế. Tôi biết tất cả những điều đó, tôi đã nghe được rất nhiều lời bàn tán về cô. Vì lối sống quá khép kín nên khiến cô trong mắt mọi người thật khác.
Tôi xoay xoay chén trà trong bàn tay mùi hương từ trà tỏa ra làm tôi cảm thấy hoàn toàn thư giãn. Miyano đang thưởng thức tách của mình, tôi uống hết trà trong tách của mình và đặt nó lên đĩa, Tôi chờ đợi Miyano rót trà cho mình. Mắt nhìn ra vườn, thời tiết ngày càng lạnh.Vào mùa này năm ngoái, có lẽ bây giờ tuyết đã phủ hết sân vườn. Góc vườn không có màu sắc nổi bật, toàn bộ chỉ có vài màu nhạt nhòa, trắng và xám. Tôi nhận ra tách của mình đã đầy trà (“trở”) lại, tôi lại cầm nó lên, cảm nhận hơi ấm từ tách trà không quá nóng.
Miyano vẫn im lặng, cô ấy lúc nào cũng yên lặng khi uống trà, tôi nhận ra thói quen này từ vài ngày trước, cô ấy thích thưởng thức tách trà của mình trong sự tĩnh lặng tuyệt đối. Vì thế cho dù tôi có nói gì, cô ấy cũng sẽ không trả lời nhiệt tình như bình thường. Tôi nhận ra, khi im lặng ngồi trong trà thất, sẽ không còn bất cứ gì có thể ảnh hưởng đến tinh thần của mình nữa. Như một kiểu thiền, rất yên bình.
- Có vẻ như mùa đông năm nay sẽ rất khắc nghiệt.
Chợt Miyano đánh động không gian yên tĩnh, nó làm tôi chú ý đến cô, hơi giật mình. Mùa đông sẽ khắc nhiệt sao? Tôi mỉm cười, nhấp một ngum trà… Mùa đông thì bao giờ mà chẳng khắc nghiệt.
………………………………..
Tôi kéo chăn quá đầu, co mình lại để toàn thân ngập tràn trong sự ấm áp. Khác hẳn với trong chăn, bên ngoài thật sự rất lạnh. Lúc nằm ngủ, chỉ cần nhắm mắt một lát… thì trời đã sáng rồi. Tôi uể oải ngồi dầy. Ngoài cửa sổ, một thứ gì đó màu trắng làm tôi chú ý, tôi nhìn thấy những hạt tuyết trắng rơi chậm ngang tầm mắt.. Tuyết rơi, mùa đông đã đến..
Câu nói của Miyano vẫn vang vọng trong tâm trí của tôi.
Mùa đông năm nay sẽ rất khắc nghiệt đây.
Tôi nhìn những chiếc xe ngựa đang đậu trước cổng, từ sáng những người hầu đã sắp xếp đồ đạc đầy ba chiếc xe, tôi tự hỏi có ai sắp đi sao? Và lập tức tôi nghĩ đến hắn. Nếu là hắn thì quá tốt, mà dạo này phủ cũng không có khách mà.. tôi nghĩ chắc chắn là hắn- Gin, tôi đến gần những chiếc xe để chắc chắn rằng mình đoán không sai. Tôi nghe thấy tiếng nói sau lưng khi đang chăm chú quan sát chiếc xe đầu tiên. Giọng nói lạnh lùng vang lên.. nó làm tôi nhớ đến hắn. Tôi quay lại và bắt gặp hắn, người luôn giấu đi đôi mắt dưới chiếc mũ sụp màu đen.
- Cô muốn xác minh rằng tôi sắp đi hay chưa à?
Hắn lại cười, tôi không thích nụ cười đó. Tôi ráng cử động mình, tránh chạm ánh mắt hắn. Tôi không thể bình tĩnh nổi khi nhìn vào mắt con người đó. .
- Vậy cuối cùng cũng chịu đi rồi sao.
Tôi nghe thấy một giọng khác, tôi nhìn về phía đó. Shiho đang đứng sau lưng Gin, khoanh tay. Cô ấy vẫn rất bình tĩnh. Tôi như bắt được vàng, dù sao thì Shiho vẫn làm tôi thoải mái hơn hắn. Tôi đến chỗ Shiho và đứng gần cô, Gin bước về phía chúng tôi, chào lịch thiệp. Nhưng tôi thấy đằng sau cái vẻ lịch thiệp đó có cái gì đó kinh nhờn.
- Đúng là tôi sắp rời khỏi đây. Thưa phu nhân.
Hắn nhấn mạnh ba từ cuối cùng, rõ ràng hắn không xem Shiho ra gì cả nhưng cô ấy không quan tâm đến điều đó, trên môi chợt nở nụ cười. Nụ cười của Shiho đầy đe dọa nó làm tôi trong phút chốc tôi nhận ra Shiho và Gin có kiểu cười khá giống nhau, nhất là khi đe dọa người khác. Nó buộc người khác phải nhún nhường mình.
- Vậy ngài cũng nên đi sớm đi chứ.
- Phu nhân đuổi tôi sao? Tôi cần chờ ngài Kudo nữa. Chúng tôi sẽ đi cùng nhau.
Vậy ra.. anh cũng sẽ đi cùng Gin? Nhưng họ đi đâu mới được chứ? Dạo này anh không thường gặp tôi. Sau cuộc nói chuyện vài tuần trước tôi thường tránh mặt anh. Tôi thật sự không biết thông tin này. Nhưng Gin tuyệt đối không phải là loại người có thể tin tưởng được.. tại sao anh lại đi với hắn? Họ có việc gì mà phải hợp tác. Tôi có linh cảm rằng sắp có chuyện chẳng lành xảy ra. Tôi có cảm giác nếu anh đi lần này, khó có cơ hội gặp lại.
Gin đứng đấy, chờ đợi. Shiho không nói gì chỉ nhìn về phía cửa một cách vô định. Cô đang chờ anh thì phải. Tôi nhận ra từ bên trong môt hòm đồ được bưng ra, vài người hầu đang dùng một thanh gỗ dài để khiêng nó. Hòm đồ khá nặng, những người bưng nó đều bị trọng lượng của nó đè xuống. Tôi nhìn thấy anh đang từ một phòng đi ra, tóc gọn gàng, đôi mắt xanh nghiêm nghị, anh mặc một chiếc áo choàng đen, một thanh kiếm được đeo ngang hông. Tất cả những việc đó như thế anh sắp ra trận.. một trận đánh lớn.
Vẻ ngoài của anh làm tôi càng bất an hơn. Tôi không biết giải thích cảm giác của mình như thế nào. Nhưng nó không dễ chịu gì, anh đi qua chúng tôi và dừng lại một chút trước Shiho.
- Anh sẽ đi cùng Gin sao?
Shiho trầm giọng, tôi nhận ra cô ấy đang có những cảm xúc tương tự tôi… Tôi im lặng nhìn về phía anh, không biết nói gì.
Cảm xúc dừng lại ở cổ họng, không chịu lắng xuống, không phải giận.. cũng không phải lo lắng. Nó là cái gì đó thật lạ,
không thể dùng từ ngữ diễn tả được.
- Anh sẽ đi một thời gian, giúp anh trông coi nhà nhé.
Anh mỉm cười, một nụ cười nhẹ, đầy tự tin. Anh nhìn qua tôi, không nói gì.. vẫn cười. Anh để mắt chúng tôi chạm nhau một lúc và quay bước đi, bóng dáng anh xa dần.. tôi nhìn theo lưng anh.. không..thật sự tôi không muốn anh đi. Tôi sợ mình sẽ không bao giờ có thể gặp lại anh nữa. Nhưng tôi không thể bước đến, không thể vẫy tay như Shiho. Tôi chỉ đứng chôn chân tại chỗ. Thật sự là sao? Anh sẽ ổn mà.. không phải sao?
Tôi biết không ổn chút nào. Thật sự không ổn. Từ thái độ của Gin, hắn dường như đang âm mưu một cái gì đó. Tôi lo lắng nhìn theo những chiếc xe đi xa dần. Rõ ràng là Gin luôn tìm cách để hạ bệ anh. Mà bây giờ lại đề nghị anh làm gì đó với hắn? Tôi không tin Gin.. tôi cũng không bao giờ nghĩ mình sẽ có thể tin một con người như vậy.
……………….
Hắn dựa hẳn ra sau ghế, một nụ cười lại hiện ra trên gương mặt. Những kế hoạch của hắn đã gần thành công, không hề có sai sót. Lần này hắn tin tưởng không gì có thể ngăn cản được hắn. Và hắn sẽ tiêu diệt được kẻ thù của mình.
Những đám mây trôi lững lờ ngoài cửa xe, hắn nhìn bầu trời không chút nắng, mây mù vần vũ khắp nơi. Một khung cảnh không mấy tươi sáng.
Nếu đã đi.. đừng hòng về.
Hắn nắm chặt bàn tay cho đến khi tay hắn trắng bệch ra, tất cả những gì hắn phải làm chỉ có một.
Thợ săn đã gần chạm đến được con mồi.
By: Ony
Beta Reader: Ân
|
| | | ldp95_kudoshinichi
Tổng số bài gửi : 818 Birthday : 15/08/1995 Age : 29 Đến từ : 221B - Baker - Luân Đôn
| Tiêu đề: Re: [Long Fic] Khung trời phiêu lãng 10/7/2012, 16:12 | |
| Tớ cứ tưởng không có cách nào bắt cậu post chap mới chứ, thế mà vẫn làm được à. Ôi, mình phục mình quá. *tự tin thấy ớn*.
Chap này mình chưa đọc, lên forum thì thấy cậu post nên vào nói chuyện chơi. Mình sẽ chém sau ha.
Thành thật xin lỗi. Nhưng mà chắc chả có gì chém đâu. Vì từ đầu tới giờ. Mình có chém được cậu cái nào đâu. ^^ Cậu thì từ nội dung tới hình thức đều ổn. Buồn thật ==! |
| | | windy_august
Tổng số bài gửi : 1251 Birthday : 11/08/1996 Age : 28 Đến từ : Ngân hà của chúng ta
| Tiêu đề: Re: [Long Fic] Khung trời phiêu lãng 11/7/2012, 13:24 | |
| Hay thật. Tên Gin bao giờ cũng bí ẩn nhỉ Mà bây h bắt đầu action rồi hả ss? Ngóng ngóng cháp mới nha. CÓ lệnh truy nã đó không trốn được đâu |
| | | Sponsored content
| Tiêu đề: Re: [Long Fic] Khung trời phiêu lãng | |
| |
| | | | [Long Fic] Khung trời phiêu lãng | |
|
Similar topics | |
|
| Permissions in this forum: | Bạn không có quyền trả lời bài viết
| |
| |
| |
|