Conan Fan Club |
|
Tác giả | Thông điệp |
---|
0ny
Tổng số bài gửi : 658 Birthday : 23/10/1995 Age : 29
| Tiêu đề: Re: [Long Fic] Khung trời phiêu lãng 14/7/2012, 07:29 | |
| Hello mọi người.. mình đã về rồi đây... lạnh vs vui lắm. Chỉ tội mưa ghê quá. Không biết có ai còn nhớ ra mình là ai không nhỉ? Thôi.. công việc đầu phải phủi bụi đã, mình viết nhanh nhanh cho fic này end đây. Lại có ý tưởng mới.. nhanh không thôi nó đi hết. Còn fic nợ tùm lum hức. Thôi mình đâu rãnh đâu vào tám nhảm. >"< @Guy: Cậu ~ thôi lâu ngày k gặp (nhớ ) nên tớ sẽ có một góc tự sướng trong fic của tớ ~ @Win: ôi trời em ơi.. ss không cần lệnh truy nã đâu. Ss muốn hoàn thành fic sớm mà. Vì dạo này đọc toàn fic chưa end. Tức + gai nên quyết tâm hoàn thành fic mình há há.. mà ss không mạnh thể loại hành động nên em thông cảm.. có lẽ chương này sẽ không được hay lắm. |
| | | 0ny
Tổng số bài gửi : 658 Birthday : 23/10/1995 Age : 29
| Tiêu đề: Re: [Long Fic] Khung trời phiêu lãng 14/7/2012, 08:36 | |
| Win ới.. đến chap em thích rồi này ~~ Chương 14 Chạy và chạy.
Càng nhanh càng tốt Shinichi ráng nhìn phía trước nhưng chỉ toàn một màu đen bao trùm. Gin đang ở đằng sau, khoảng cách giữa hai người không quá xa nhau. Anh biết nếu dừng lại thì chỉ có cái chết. Những cảm giác làm anh bấn loạn, chuyến đi này là vì giải quyết loạn quân. Anh cũng biết Gin là người đứng sau nhưng có thông minh đến đâu anh cũng không thể đoán được.. toàn bộ những quân của anh đều là người của Gin. Shinichi đã xông ra từ vòng vây đó, không một ai bên cạnh. Anh vẫn nhớ đôi mắt ác quỷ của hắn, châm chọc, ngạo nghễ.. tại sao anh không đoán ra sớm hơn? Vậy là rõ ràng thế lực của Gin ngày càng lớn hơn anh nghĩ. Shinichi cố gắng chạy nhanh hơn, hơi thở mỗi lúc một dồn dập. Không phải sợ, nhưng anh không muốn chết trong tay hắn. Một vết thương từ đủi khiến mỗi bước đi đều hơi nhói, Shinichi nhận ra những vệt máu khô trên má và tay. Rủa thầm trong họng, anh ráng bước đi. Đằng sau anh, một đoàn người với ánh lửa bập bùng đang đuổi tới. Anh nghe rõ mồn một tràn cười đắc ý của Gin. Lúc này không thể đứng lại mà đánh nhau, càng không thể tỏ ra mình không sợ chết, Shinichi muốn quay lại, muốn đấu với hắn nhưng chỉ một đấu với hàng trăm người là không thể. XoạcShinichi nghe thấy những tiếng động sau lưng, tiếng động ngày càng lớn và dường như muốn đâm sầm vào anh. Anh biết tử thần đã gần kề lắm rồi. Shinichi nói gì đó khi rẽ sang một lối khác, ra khỏi khu rừng đang có nhiều người tìm kiếm. Anh tự trách bản thân đã quá mất cảnh giác, nhưng anh vẫn có thể yên tâm là Gin sẽ không dễ dàng dành được tất cả quyền lực của anh. Siết chặt tay, Shinichi thầm rên khi máu lại chảy thấm qua lớp vải quần mỏng. Anh ra khỏi rừng, lúc này anh mới nhận ra đây là một khe núi, anh ra sau một hòn đá to và ngồi xuống. Chỉ có một lối đi nhỏ dẫn vào, vì thể từng người sẽ phải vào đây nếu như muốn bắt được anh. Nó sẽ làm họ không thể dùng số đông mà trấn áp anh. Shinichi cố gắng cầm máu nhưng không dễ, vết thương hở miệng và chạm vào động mạch khiến máu chảy không ngừng. Hít sâu.. mình không thể chết ở đây. Khu rừng tối mù. Như một con mãnh thú hắn lao đi trong màn đêm dày đặc. Hắn vùng chạy theo con mồi, một niềm hân hoan không gì diễn tả nổi. Nụ cười man rợ trỗi dậy, hắn nhìn thấy những vết máu loang trên đường hắn đi qua và cả mùi tanh nồng trong không khí. Hắn cười, một nụ cười đầy kích thích. Ngươi sẽ không thoát được ta đâu. Gió.
Gió mang mùi máu đến hắn. Những hạt bụi và cơn gió làm cả hai người khó mà đứng vững trên thành vực cao. Anh đối diện hắn, ánh mắt không lộ cảm xúc. Nụ cười phớt trên môi, vẫn tự tin và đầy kiêu hãnh , hắn thực sự ghét nụ cười khiêu khích đó. Chính vẻ mặt đó luôn làm hắn khó chịu, luôn làm hắn quyết tâm phải tiêu diệt bằng được anh. Vì ánh mắt đó luốn nói với hắn.. mãi mãi hắn cũng không thể thắng anh. - Ngài Kudo, sao ngài lại chạy như một kẻ hèn nhát thế? Anh nhếch môi, không trả lời. Dù có chuyện gì anh cũng không thể chết ở đây. Quyết tâm đó làm anh trở nên cứng rắn hơn. Shinichi rút thanh trường kiếm đang đeo bên hông sau đó đứng thủ thế. Hắn cũng rút thanh kiếm của mình ra. - Quả nhiên vẫn phải tự tay giải quyết thôi. Và họ xông vào nhau. Gió làm cho cử động của cả hai khó khăn hơn. Hai lưỡi gươm chạm nhau tạo nên một âm thanh chát chúa. Anh cố tạo áp lực về phía hắn bằng tất cả sức bình sinh, nhưng vết thương làm sức anh giảm đi phần nào. Không thể trụ vững bằng chân phải như mọi khi. Gin đẩy lùi lưỡi gươm đó về phía anh. Anh cảm thấy mình đuối sức đến không ngờ. Khẽ nguyền rủa kẻ thù, anh xoay chuôi kiếm tách mình ra khỏi Gin. Shinichi đã thấm mệt, anh lặng nhìn từng cử động nhỏ nhất của hắn. Với một tiếng la đầy man rợ, hắn lại tiếp tục xông vào anh. Kiếm nặng hơn bình thường… Shinichi cố gắng chém vào phần bả vai của hắn, nhưng cử động của anh không linh hoạt bởi mỗi lần bước đi thì lại khựng lại vởi vết thương. Gin cười ngạo nghễ, lách sang trái đồng thời chém một đường dài trên lưng anh. Shinichi khẽ rên và lập tức quay ngay người lại. Máu chảy ròng ròng từ vết thương mới. Mắt bắt đầu mờ dần khiến Shinichi nhận ra mình đã đạt giới hạn rồi. Đứng thẳng người, anh cầm kiếm bằng cả hai tay. Chờ đợi cho đợt tấn công tiếp theo. Máu thấm qua lớp áo choàng làm anh có cảm tưởng lưng mình đã bị chặt làm hai khúc. Gin lại áp sát vào anh, nhưng lần này hắn chuyển động quá nhanh. Anh không nhận ra khi hắn vòng ra sau lưng. Lưỡi gươm của Gin không chút do dự, giơ kiếm đỡ chậm chạp. Động tác của anh không gây tổn hại đến hắn.. và cũng không ngăn được lưỡi gươm xuyên qua bụng mình. Shinichi thả kiếm.. lùi ra sau. Tay quơ loạn xạ trong không khí, Anh bước lùi, những viên đá nhỏ khẽ lăn.. một bước nữa.. anh thấy tim mình đập nhanh, một cảm giác không còn điểm tựa. Shinichi rơi xuống lớp gió mạnh quanh vực.. máu và sự bất lực làm tiêu tan mọi hy vọng trong anh. Bầu trời..
Sao.. Đôi mắt xanh dần khép lại, một hơi thở hắt ra từ miệng. Mình thua rồi sao? Gin bật cười thành tiếng khi nhìn thấy lưỡi gươm của mình vẫn còn dính máu kẻ thù. Hắn chưa bao giờ hả hê như lúc này. Hắn nhìn Shinichi rơi và rơi.. Hắn biết từ nay không phải lo ngại nữa. Sẽ không ai còn có thể uy hiếp đến quyền lợi của hắn… Kudo Shinichi đã chết rồi. …………………………………. Giấc mơ.. Một vệt sáng màu hồng hiện ra từ trong màu đen dày đặc. Cô gái ấy chạy sâu vào vùng ánh sáng. Một khung cảnh nhạt nhòa hiện ra. Càm giác đau buồn lạnh buốt ở vùng ngực. Những cánh hoa anh đào bay ngang tầm mắt. Những cây cỏ đang nghiêng mình theo gió, cỏ dưới chân xanh rờn, đầy sức sống. Cuối con đường đó, một người con trai đang đứng quay lưng lại với cô. Gió mơn man những lọn tóc đen quen thuộc. Trong một phút cô chợt chạy hết sức lực về người đó. Cô đã chờ đợi, đã cố gắng thật nhiều để không bật ra tiếng nức nở hàng đêm. Cô chưa từng biết tới cảm giác này, cảm giác không thể mất một người quan trọng.. Đôi mắt xanh dịu dàng, những vòng ôm hờ hững.. nụ hôn và tất cả những cử chỉ yêu thương.. nó làm cô nhớ.. cô nhớ đến một người không nên nhớ. Cô đưa tay cố chạm vào bàn tay đang đưa ra đó, cô với lấy những khát khao.. cô muốn ôm người ấy vào lòng.. muốn để trái tim mình một lần nữa ấm lại bởi cảm giác ấm áp truyền qua.. Nắm.. Nhưng khoảng cách ngày càng xa, mãi cô vẫn không thể chạm vào bóng hình đó. Cô vấp ngã, nhận ra nước mắt đang dần rơi khỏi khóe mi. Cay nồng.. mặn chát. Cô không nhìn thấy bàn tay ấy nữa.. cô gào lên..nức nở.. đừng đi!! Shinichi................................... - Không! Tôi mở mắt thật nhanh. Chỉ là mơ thôi… chỉ là một giấc mơ… tôi gục đầu vào đầu gối của mình. Nhận ra một giọt lệ vẫn còn vương trên mi. Tôi không nhớ anh đến thế chứ? Tại sao tôi cứ mơ thấy anh thì lại đều là giấc mơ đó? Giấc mơ mà tôi có vươn tay cũng không chạm được đến người đó… Tôi thật sự không muốn mình trở nên thế này. Tôi không cần anh cơ mà? Tôi luôn tự nhủ mình không nên nhớ con người đó. Anh đã đi, đã đi mà không thèm chào tôi, cũng không hề báo cho tôi về chuyến đi đã quá lâu này. Tôi không cần cử chỉ yêu thương. Nhưng tôi vẫn không ngăn nổi nỗi buồn khẽ lướt qua trái tim khi nhìn căn phòng trống rỗng. Anh luôn im lặng, luôn vuốt tóc tôi thật nhẹ. Nó làm tôi không nhận ra sự hiện diện của anh. Nhưng anh hoàn toàn khác không khí, vì khi không có anh. Tôi không khỏi cảm giác trống rỗng. Tôi quen mất rồi một nụ cười dịu dàng dành cho tôi, tôi đã lỡ quen sự hiện diện của anh quanh đây. Tôi thật sự nhớ anh. Tôi đã giận, đã rất giận khi anh cứ đi biền biệt như thế, không phải hai ba ngày, mà đã một tháng nay không hề có tin tức. Nỗi sợ nhen lên trong tôi.. tôi vẫn có cảm giác không bao giờ có thể gặp lại anh nữa. Và tôi biết mình sợ điều đó. Nếu một ngày không gặp anh.. nếu anh thực sự biến mất khỏi cuộc đời của tôi. Tôi sẽ có cảm giác như thế nào? Tôi thấy trái tim như ai bóp nghẹn.. tôi thật sự không muốn nghĩ, tôi chưa nghĩ ra mọi việc ra sao thì cảm giác đã đánh bật tôi trước rồi. Tôi không dám đối diện với cảm xúc trong tôi. Tôi không dám thừa nhận là tôi đã nhìn anh bằng đôi mắt khác.. tôi luôn tự nhủ mình không được phép yêu thương. Nhưng trái tim tôi không nghe lời chủ nhân của nó. Nó vẫn tiếp tục nhớ về anh. Tại sao chứ? Vì sao anh gây nên cho tôi những cảm xúc rối reng này… Giấc mơ làm tôi sợ hãi. Nếu thật sự anh vụt mất khỏi tôi.. Sẽ không còn những nụ cười đầy ẩn ý.
Sẽ không còn chiếc áo mỗi khi nhận ra tôi đang ngồi ngoài hành lang lạnh toát.
Sẽ không còn những cái nắm tay kéo tôi vào lòng..
Sẽ không còn người đó.. sẽ không bao giờ được nghe giọng ương bướng của anh. Sẽ không bao giờ được nhìn anh từ phía sau, được bảo vệ trong bàn tay đó nữa.. Bây giờ tôi có thể hiểu… cô cảm thấy ra sao.. tôi cười nhạt. Tôi thật ngốc, tại sao tôi không nhận ra sớm hơn, anh có ý nghĩa thế nào với tôi? Miyano.. cô luôn phải chịu đựng tất cả cảm giác này sao? Tôi gạt những giọt nước mắt một cách đầy miễn cưỡng. Đừng yếu đuối thế chứ. Bao giờ tôi mới lại có thể không rơi lệ sau mỗi giấc mơ đây? Tôi thật sự sợ hãi.. tôi không muốn cứ phải nhìn vào màn đêm vô tận không có lối ra… Thật sự rất tối. ……………………. Cô đứng lặng khi nhận ra mảnh ngọc xanh lục, Cô lặng đi, cố gắng đứng vững. Cô cúi thấp, che giấu những cảm xúc qua mái tóc nâu đỏ. Những giọt nước mắt chực trào ra… Cảm xúc rối bời trong cô, một vết máu trên mảnh ngọc làm cô run rẩy. Toàn thân đau đớn, nỗi buồn lập tức nhấn chìm cô và không cho cô có thể đứng vững nưa, nó làm cô ngồi xuống đất, một giọt nước mắt khẽ rơi.. cô ôm mảnh ngọc vào lòng, bề mặt lạnh lẽo.. không còn chút hơi ấm từ anh. Không! Cô không thể tin anh đã chết… Không! Anh chưa chết. Cô tự nhủ, nhưng trái tim và cảm xúc không nói như vậy, cô chỉ muốn nhắm mắt lại, cô chỉ muốn đi với anh.. cô không tin anh có thể bỏ lại cô như vậy.. cô không tin… Shiho.. đừng khóc..anh hứa sẽ bảo vệ em..được chưa? Nói dối.. cô khẽ thổn thức, lịm đi trong hàng nước mắt, Cô không bao giờ muốn anh biến mất… cô đã chịu đưng, đã chấp nhận mọi chuyện chỉ để được ở bên anh… cô đã thấy anh cưới Ran Mori.. cô đã thấy ánh mắt nồng nàn của anh luôn thuộc về cô ấy. Nhưng cô không quan tâm.. chỉ cần một món quà, một nụ cười.. cô sẵn sàng hy sinh tất cả chỉ để ở bên anh. Cô mặc kệ cho những ương bướng, cho những giọt nước mắt rơi hàng đêm.. tất cả những việc này đổi lại cái gì? Tại sao anh lại bỏ lại cô? Một mình? Em đừng tin những thứ vớ vẫn thế này. Nếu anh cưới em.. thì anh sẽ không cưới thêm ai khác? Được không.. Anh chưa bao giờ thực hiện những lời hứa… Cô nghẹn ngào.. những nỗi đau không gì có thể bù đắp. Hãy giúp anh chăm sóc nhà nhé.
Em chỉ có thể giúp anh đến đây thôi? Tại sao anh lại không quay về? Cô khẽ kêu gào trong tâm trí, không một lời nào phát ra từ đôi môi xinh đẹp ấy.. cô không tin tất cả những chuyện này có thể xảy ra.. cô hận anh.. kẻ cướp đi trái tim cô, kẻ luôn làm cô xốn xang… kể cô chỉ muốn ở canh.. không cần gì từ anh…….. Cô lặng lẽ ngước lên, cô bắt gặp một đôi mắt màu tím, cô đang hoàng hốt? Ran Mori.. môi cô lẩm bẩm.. cô không biết mình phải nói gì.. Ran lại gần, ngồi xuống cạnh cô. Không có nước mắt.. nhưng đôi mắt ấy biểu lộ cảm xúc đau buồn hơn cả cô. Hai cô gái.. ôm nhau… dựa vào nhau. Cô nhận ra những cái siết tay nhè nhẹ từ Ran. Không phải mỗi mình tôi phải gánh chịu tất cả, phải không? By: Ony |
| | | windy_august
Tổng số bài gửi : 1251 Birthday : 11/08/1996 Age : 28 Đến từ : Ngân hà của chúng ta
| Tiêu đề: Re: [Long Fic] Khung trời phiêu lãng 14/7/2012, 08:55 | |
| Bóc tem và cướp phong bì Bình thường sẽ có màn đọ súng nếu ở thế giới hiện đại nhưng đây là fic kiểu cổ trang do vậy đọ kiếm hả ss . Lần đầu tiên đọc fic thấy Gin oánh nhau bằng kiếm Chỉ tội nghiệp cho Ran và Shiho thui . Ss tính cho Shin die thật hả |
| | | Samy_chan
Tổng số bài gửi : 1141 Birthday : 15/12/1997 Age : 26 Đến từ : Wonderful World
| Tiêu đề: Re: [Long Fic] Khung trời phiêu lãng 14/7/2012, 10:21 | |
| Giựt phong bì từ Win , xé , đốt ) Chap này gay cấn thật , đúng là đọc chap này thấy Shin hơi bị tội Có vẻ như Ran và Shiho đã dần trở thành 2 chị em tốt rồi Nhưng ... nhưng mờ ... Shin not die phải không ss Ony ??? Dù sao Shin trong fic nay` cũng thật lãng tử nên anh ấy mà die thì Hay ss tính cho Shin được cứu bởi 1 cô gái huh~ ? và .... anh í ... sẽ yêu cô gái ấy huh~ ????? * Giá trời đừng thế * Nếu mà là thế thì Ran và Shiho ==" |
| | | ldp95_kudoshinichi
Tổng số bài gửi : 818 Birthday : 15/08/1995 Age : 29 Đến từ : 221B - Baker - Luân Đôn
| Tiêu đề: Re: [Long Fic] Khung trời phiêu lãng 14/7/2012, 10:31 | |
| *Giấu giấu diếm diếm* Tớ đã chuẩn bị sẵn đạn dược rồi, đang chờ giờ tốt để truy lùng cậu đây. Hên sao cậu chịu trở lại. ) Thứ nhất: rất cảm ơn cậu vì vẫn còn nhớ đến tớ. ^^ Thứ hai: tớ đợi rất lâu rồi mà sao cậu nỡ nòng nào post vào đúng lúc đi học. Tớ là người đọc fic cậu đầu tiên mà tên Win kia lại comt trước Thứ ba: mừng cậu trở lại, đúng là càng trở lại cậu càng mạnh hơn. Chap trước đã không có gì chém rồi, chap nay lại càng không có gì bắt bẻ luôn. Lại dài nữa chứ Thôi, tán dóc về chap này nào. Cậu viết hay thật, đọc rất hồi hộp. Dù tình cảm cậu đã giỏi rồi, viết action cậu còn giỏi hơn. Nghĩ lại thấy mình kém quá. Mình nghĩ là Shinichi sẽ trở lại. Nhờ thoát chết hay được một ai đó cứu. Nhưng mình tin là cậu sẽ đứng về ShinxRan mà phải không. Mong chờ chap tiếp. Và không được để tớ đợi lâu đâu đó nhé. Nếu không thì |
| | | 0ny
Tổng số bài gửi : 658 Birthday : 23/10/1995 Age : 29
| Tiêu đề: Re: [Long Fic] Khung trời phiêu lãng 15/7/2012, 06:45 | |
| E hèm.. chào buổi sáng mọi người. *chỉ chỉ* cái chap đó có 5 trang A4 à đâu gọi là dài được. @Win: hơ.. ss đã cho em biết trước chương đó rồi mà ~ chuân bị tinh thần rồi cơ mà ~~ ss cho Shin ngồi chơi xơi nước rồi em ~ trả anh ý tiền cát xê đàng hoàng nữa mà ~ @Samy: em làm ss cười lăn... ~ trí tưởng tượng của em bay xa dễ sợ..thậm chí ss còn chưa nghĩ ra cơ mà.. yên tâm đi! không có vụ Shin được cứu đâu =='' @Guy: đạn vs chả bom.. cậu thử quăng vào đi..tớ sẽ liều chết bảo vệ nơi này còn vụ post chap.. ai bảo cậu đi học đúng lúc tớ post chứ hô hô ) |
| | | 0ny
Tổng số bài gửi : 658 Birthday : 23/10/1995 Age : 29
| Tiêu đề: Re: [Long Fic] Khung trời phiêu lãng 15/7/2012, 08:04 | |
| Chương 15 Mây hiền hòa trôi về một góc trời..
Nơi ấy chỉ có gió và hoa.. Những cánh hoa rơi là đà theo gió.. cỏ xanh tươi mơn mởn..
Mùi hương hoa.. cơn gió mát.. tất cả quyện vào nhau…
Cơn gió thổi.. đưa hoa bay bổng. Khung trời ấy không có buồn đau, không có những suy nghĩ lo toan. Khung trời ấy ngập tràn nắng và gió.
Khung trời phiêu lãng.. Khung trời tự do và đầy hy vọng.
Bến bờ dừng chân sau những thử thách…
……………………………Shiho ngồi cuộn tròn trong căn phòng tối, đôi mắt thẩn thờ nhìn những hạt tuyết đang rơi xuống. Trời ngày càng lạnh hơn, tuyết phủ trắng nhân gian bằng màu sắc ảm đạm và đìu hiu. Cảnh sắc đã buồn, trong lòng cô lúc này còn đau thương hơn. Shiho không kiềm nổi tiếng nấc nghẹn ngào. Nước mắt được dịp tuôn trào, không chủ ý. Cô chợt thấy nực cười.. cố gắng níu giữ để cuối cùng được gì, con ngươi xanh ngọc không còn chút ánh sáng. Đi rồi.. Cuối cùng anh cũng bỏ lại cô mà ra đi. Shiho đã đối diện với cảm giác này trước đây, lúc nào cô cũng nhìn anh quay lưng lại với cô. Lúc nào cũng bước vào phòng tân hôn của anh với cảm giác đau buốt tràn ngập trong tim. Gượng cười nhưng lòng đầy xót xa. Nhưng cô chưa bao giờ có thể quay lưng lại với anh. Chưa bao giờ cô đủ can đảm để buông tay anh ra, Shiho nhìn bát súp còn nóng hôi hổi, những làn khói vờn trong không khí.. ấm áp? Shiho gạt nó ra khỏi bàn, chiếc bát rơi xuống vỡ tan. Hàng trăm mảnh vụn văng tung tóe xung quanh chân cô. Da cô bỏng rát vì độ nóng của bát súp nhưng cô không quan tâm. Đã là gì chứ? Chỉ là một vết bỏng thôi. Nói dối phải không? Quay về và nói với em.. tất cả những điều này chỉ là lời nói dối thôi.. Kudo Shinichi. Shiho ra ngoài, đôi mắt ngây dại nhìn những bông tuyết trắng đang từ từ buông mình rơi xuống. Cô nở nụ cười, đầy bi ai.. đôi mắt vô hồn nghĩ về một điều gì đó. …:Flashback:… Một cậu bé chạy vội qua những hành lang, một đôi mắt vô cùng kiên định và tràn đầy sự quyết tâm nào đấy. Tuyết rơi dày đặc khiến bất kì ai cũng khó di chuyên được trong làn tuyết ấy, nhưng cậu không dừng lại.. Trong căn phòng nhỏ, một cô bé đang nằm ngủ, gương mặt thật yên bình.. Cô chầm chậm mở mắt, ánh sáng rọi vào đôi mắt màu xanh ngọc. Cảm giác khó chịu len lỏi vào từng tế bào. Cô đang lên cơn sốt, cả người cô ê ẩm và hơi thở thật khó khăn.. Shinichi?? Cô lên tiếng trong vô thức đôi mắt nhìn quanh tìm người đó, nhưng không ai ở đây… Cô bắt đầu cảm thấy sợ hãi, cô sợ rồi mình sẽ chết.. Tuyết vẫn rơi lơ lửng ngay tầm mắt, cánh cửa vội mở để lộ một cậu bé chừng mười tuổi, cậu chạy đến giường và nắm lấy tay cô. Em có sao không? Cậu hỏi, đầy dịu dàng. Cô quay đi, không nói. Một giọt nước mắt miễn cưỡng trào ra. Chợt bàn tay cậu choàng qua cô và nhấc bổng cô lên. Cậu mở cửa, đưa cô ra ngoài, nơi có tuyết trắng tràn ngập.. hơi lạnh ngay lập tức len lỏi.. Khó chịu hơn cả khi ở trong phòng. Chợt bàn tay cậu siết nhẹ bàn tay bé nhỏ của cô, cậu khẽ làm nó ấm lên một chút.. có phải khi cả thế giới tràn ngập tuyết trắng và sự lãnh lẽo.. ta mới nhận ra chỉ cần một hơi ấm cũng có thể khiến lòng ấm lại? …:End Flashback:… Shiho nắm lấy bàn tay mình, lúc này thì không có chút hơi ấm nào cả đâu… Cô ngồi xuống nền lạnh, mặc kệ cho những hạt tuyết nhấn chìm mình trong cái lạnh cắt da. Một hạt tuyết khẽ vương trên mi, hơi lạnh chảy dài xuống gò má của cô. Tất cả những gì níu giữ là gì? Shiho buông taym nhận ra tuyết xốp đang từ từ tuột ra khỏi bàn tay cô. Cô đơn… cô cảm thấy thân hình mình đang run rẩy, Sống làm gì.. khi lẽ sống không còn tồn tại? Nước mắt.. hay nỗi đau đang kết tinh? …………………………………… Tôi xoa xoa bàn tay lạnh cóng của mình, hy vọng làm nó ấm lên tí chút. Tôi tuyệt nhiên không thể ngăn cái lạnh tràn vào từng lớp da, và cũng như tôi không thể ngăn được Shiho Miyano không đau lòng. Tôi nhìn thấy cô ấy, trong trạng thái ấy.. lần đầu tôi thấy cô ấy khóc nhiều đến vậy, và tôi cũng chẳng còn tâm trí đâu mà rơi lệ nữa. Cô đã khóc thay phần của tôi sao? Tôi không cảm thấy gì cả, không đau buồn, không vui.. tất cả chỉ là một cảm giác vụt mất một thứ gì đó quan trọng. Tôi chỉ thấy cân bằng giữa những cảm xúc đó.. không có nước mắt, cũng chẳng kêu gào thảm thiết.. tôi không biết mình đang cảm giác ra sao.. đau buồn ư? Có không? Tôi không phải là kẻ vô tình. Tôi không dám đối diện với sự thật đó, tôi chỉ chọn cách im lặng.. tôi biết tôi yếu đuối.. nhưng tôi không thể làm khác được. Có lẽ cả đời này tôi cũng chẳng bao giờ tìm được một người thật sự quan tâm tôi.. không phải vì bề ngoài. Anh cũng như họ, chỉ vô tình lướt qua cuộc đời của tôi? Cuộc đời vốn tẻ nhạt của tôi, anh làm nó sáng lên tí chút.. rồi lặng lẽ rời xa? Tôi lồng hai tay vào nhau, cố gắng ôm lấy toàn bộ thân hình mình… Tôi nhận ra chẳng có cảm giác nào.. ngoài sự lạnh lẽo. Tôi cố gắng hít thở, chỉ có một sự tê tái tràn ngập. Tôi nhìn ra ngoài, nơi trước kia là vườn hoa. Tôi nhìn thấy bóng dáng của một ai đó, tôi cảm thấy như ngừng thở, tôi thấy hình bóng ấy đang cách xa tôi.. tôi lập tức chạy ra ngoài. Tôi cảm thấy một nỗi niềm vui sướng tràn ngập.. nhưng khi tôi chạy ra nền tuyết, bóng hình ấy tan biến.. một cảm giác hụt hẫng tràn ngập trong tôi. Không có anh.. không hề có anh ở đây! Tôi nhận ra đôi mắt đã ươn ướt, Nước mắt ư? Không đâu.. tôi lặng đi trong giây lát, quyền lực? Âm mưu? Tham vọng? Những thứ ấy.. có đổi lại được một bờ vai? Có đổi được nụ cười của tôi.. Không.. tôi hối hận rồi.. hối hận vì đã không giữ anh lại. Hối hận để anh ra đi.. Tại sao tôi không nắm giữ? Tất cả đã muộn rồi.. không bao giờ có thể quay lại như xưa. - Phu nhân! Xin hãy vào trong đi ạ. Một ai đó la lên từ khuôn viên bên cạnh, rôi bước sang đó, lòng tràn đầy suy nghĩ. Tôi nhìn thấy Shiho đang ngồi trên tuyết, đôi mắt tuyệt vọng nhìn quanh. Tôi thật sự không quen nhìn thấy một Shiho như thế này. Tôi cảm thấy cô ấy.. thật đáng thương. Tôi lại gần, khẽ chạm vào cô ấy nhưng Shiho giật tay khỏi tất cả những người xung quanh. Cô ấy như một con thú đang bị thương.. chỉ muốn một mình liếm láp vết thương của mình. - Shiho.. Tôi khẽ gọi tên cô, nhưng cô không trả lời, đôi mắt vẫn nhìn vào khoảng không. So với cô ấy, dường như tôi vẫn không chút đau buồn? - Các ngươi lui ra đi. Tôi lạnh lùng ra lênh, đợi khi tất cả bọn họ đi hết, tôi mới từ từ ngồi xuống cạnh Shiho. Cả hai chúng tôi cùng im lăng, không ai nói gì với ai. Cái lạnh len lỏi giữa chúng tôi.. Tôi chờ đợi đôi mắt của cô ấy, nhưng Shiho vẫn tự cô lập bản thân như thế. Chúng tôi đều đau buồn.. vì anh… Tôi mỉm cười và lồng hai bàn tay vào nhau. Cười khi đau đớn… Liệu anh có quay trở về? Trước mắt tôi chỉ có màu trắng tinh khôi. - Tại sao cô lại ngồi đây? Hành hạ bản thân? Chợt tôi nhận ra, Shiho đang nhìn về phía tôi. - Tôi không biết, chẳng phải cô cũng đang làm thế sao? Shiho có chút ngạc nhiên, đôi mắt chợt sáng lên một chút. Cô ấy lại quay ra hướng khác, giọng trầm hẳn: - Lạnh nhỉ? Tôi đặt bàn tay mình lên Shiho, khẽ siết nhẹ. Cô ấy nhìn qua tôi, một chút ấm áp nơi hai bàn tay chạm nhau.. Cô ấy cũng siết tay tôi.. chúng tôi cùng đứng dậy và vào phòng. - Ran, cám ơn. Tôi cười nhẹ, lặng lẽ đóng cửa lại, tách biệt chúng tôi khỏi màu trắng của tuyết. ………………. Ngày trôi qua, những vết thương sẽ nhạt dần.. Thế nhưng có những nỗi đau mãi không có gì có thể bù đắp được. Tôi chầm chậm mở mắt như vừa thức dậy sau giấc ngủ dài, nhưng sự thật tôi có ngủ chút nào đâu. Cứ nhắm mắt tôi lại gặp những cơn ác mộng không có hồi dứt, nó hành hạ tôi từng chút một.. Tôi sợ hãi bóng đêm.. Tôi không muốn mình phải ngủ khi đêm đến. Giấc mơ không ngọt ngào như bề ngoài. Tôi bước ra ngoài, những tiếng động làm tôi chú ý. Chúng phát ra từ phòng Shiho. - Vậy ngài nghĩ ngài đạt được mục đích? Tôi nghe giọng Shiho đầy phẫn nộ, tôi nhìn qua khe cửa, nhận ra Gin đang đứng đối diện với Shiho… Gin? Hắn đi cùng anh.. vậy có phải hắn đứng đằng sau tất cả? Tôi cố ngăn mình không bàng hoàng. - A. phu nhân tôi có được gì đâu.. tôi chỉ đến chia buồn cùng cô thôi mà. - Ngài nghĩ ngài thắng sao? Dòng tộc Kudo và Miyano liên kết chặt với nhau.. quyền lực không tập trung vào mình Shinichi đâu. Shiho vặn lại Gin, sự sắc sảo của cô làm Gin hơi khựng lại, hắn đang nhìn Shiho bằng thái độ lạnh lùng ấy. Tôi tự hỏi họ đang nói gì với nhau thế? Dường như họ đấu nhau bằng ánh mắt thì phải.. Gin chợt quay đi, hắn lấy ra một tấm thiệp màu đỏ. Đưa nó về phía Shiho: - Mời phu nhân đến dự tiệc của tôi. Mong cô sẽ nể mặt. Shiho nhận lấy nó, ánh mắt vẫn còn dè chừng Gin - Tôi sẽ tới. |
| | | Samy_chan
Tổng số bài gửi : 1141 Birthday : 15/12/1997 Age : 26 Đến từ : Wonderful World
| Tiêu đề: Re: [Long Fic] Khung trời phiêu lãng 15/7/2012, 09:55 | |
| Tem ) Chậc . Thì ra title fic này có nghĩa là thế thiệt là .... hay quá đi !!!!!!!!! Hix , Shin ... hẻm được cứu zị zị ... chẳng lẽ anh ấy die rồi hả ss ???? T_T T_T Hix , nếu Shin die , Shiho mà đến buổi pạc ti đó * pạc ti * thì chắc chị ấy cũng ... * fic này phũ phàng thế * Vote cho ss Em đợi chap sau ^^~ |
| | | windy_august
Tổng số bài gửi : 1251 Birthday : 11/08/1996 Age : 28 Đến từ : Ngân hà của chúng ta
| Tiêu đề: Re: [Long Fic] Khung trời phiêu lãng 15/7/2012, 10:27 | |
| Shin die thật rồi. Hai bạn kia trở thành...goá phụ. Tên Gin vẫm nguy hiểm như bạn Nô Hóng cháp tiếp |
| | | ldp95_kudoshinichi
Tổng số bài gửi : 818 Birthday : 15/08/1995 Age : 29 Đến từ : 221B - Baker - Luân Đôn
| Tiêu đề: Re: [Long Fic] Khung trời phiêu lãng 15/7/2012, 10:45 | |
| Ony quá đáng đó nha. Tớ cứ tưởng cậu chỉ comt, ai dè là một chap mới. Làm tớ chém gió trong box chat khí thế. Chap này hay lắm. Cảm giác buồn len lỏi đó đây. Nhưng cậu dùng từ con thú bị thương cho Shiho nghe ko hay lắm. Vì dù sao Shiho cũng là người tốt trong fic này mà. Nghe nó có phần hoang dại. Không biết Gin sẽ làm gì đây ta. 70% là rủ hai người đó tới rồi bắt cóc. Như thế mới có phần tự sự tương lai chứ. p/s: Mới đọc nhật kí của cậu. Thật buồn. Mối tình như cậu kể thật đẹp. Đáng tiếc nó đã tàn phai. [Mối tình đầu ai cũng vậy mà] ít ai có mối tình đầu vẹn nghuyện lắm. Mình khuyện cậu đừng nên níu giữ thứ gì không thuộc về mình, có níu thì cũng không níu mãi được. Hãy có gắng vượt qua. Hãy cười nhiều vào như cậu nói. Nếu cần, pm Y! cho tớ, chuyện gia tư vấn, tất tần tật mọi vấn đề Guy. Có chuyên ngành hẳn hoi về việc xúi dại, đã từng xử lí hơn 30 ca tự tử bất thành. [Ca nào thành công không tính. ] |
| | | 0ny
Tổng số bài gửi : 658 Birthday : 23/10/1995 Age : 29
| Tiêu đề: Re: [Long Fic] Khung trời phiêu lãng 16/7/2012, 07:36 | |
| @Samy: Thế hử? Em thấy fic hẩm hiu mà sao vẫn cười bò thế ~ Mà em cứ bình tĩnh.. Shiho còn sống dài dài.. đến cuối fic luôn ấy chứ >"< @ Win: góa phụ ~~ em chép nguyên văn câu của ss sao ~~ @ Guy: hơ.. tớ show đấy ai bảo cậu không vào rồi kêu tớ quá đáng? Còn cái vụ nhật kí.. Forever Alone!! Thấy vậy thôi chứ mềnh lạc quan lắm ) Mà cậu vẫn còn nhớ đoạn tự sự đó à? Nếu để ý kĩ vậy thì đoán được tiếp tục còn đâu ~ |
| | | 0ny
Tổng số bài gửi : 658 Birthday : 23/10/1995 Age : 29
| Tiêu đề: Re: [Long Fic] Khung trời phiêu lãng 16/7/2012, 08:23 | |
| Không câu giờ ~ Post chap tiếp >"< Ôi bao giờ mới đến chương 19? Chương 16: Tôi bước vào phòng ngay khi Gin ra về, Shiho đang nhìn chằm chằm vào tấm thiệp, tôi không đoán được lý do tại sao cô ấy lại chấp nhận đến đó nữa. Rất nguy hiểm, nhất là với tên Gin đó. Từ đầu tôi đã không có ấn tượng tốt với hắn rồi. Hắn là một tên ác quỷ đội lốt người.. - Ran, tôi sẽ đi đến đó. Cô đừng cản tôi. - Tại sao cô lại biết tôi sẽ cản cô? - Tôi biết cô đang lo sợ.. Shiho trầm giọng, cô không nhìn tôi nhưng ánh mắt vẫn không chút biểu cảm. Cô vẫn còn rất buồn về cái chết của anh? Tôi chợt hiểu, cho dù biết sẽ có nhiều bất trắc nhưng Shiho vẫn sẽ không trốn chạy khỏi Gin. Thái độ của cô ấy là một tinh thần trách nhiệm tuyệt đối. Cô vẫn còn phải thay anh cai quản cả nơi đây. Tôi thật sự thán phục cô ấy. Vè ngoài yếu đuối nhưng bên trong thực sự mạnh mẽ.. - Tôi hiểu rồi.. Shiho gục đầu khẽ, tôi tin cô sẽ xảy ra chuyện gì.. Shiho đủ thông minh để đối đầu với tất cả những thứ đó mà? Tôi cố ngăn những suy nghĩ, tôi biết mình không thể ngăn cản Shiho, vậy thì càng không nên khiến cô ấy bận tâm về tôi. ……………………. Shiho bước xuống từ xe ngựa, mái tóc được buộc ngay ngắn. Shiho chỉ mặc một bộ Kimono màu trà, đôi mắt nhìn từng ngõ ngách trong phủ Gin, Nơi đầy tráng lệ và đầy nguy hiểm. Shiho thở nhẹ, cô cảm thấy một sự lo lắng bao trùm trái tim. Không phải là cô không sợ Gin, mà cô khinh thường cái vẻ ngoài giả vờ đạo đức của hắn. Shiho đi theo một người quản gia của phủ, căn phòng của Gin nằm cuối hành lang. Một chút ánh sáng nhạt nhòa rọi ra ban công. Shiho từ từ tiến đến cánh cửa. Đập vào mắt cô là Gin đang ngồi giữa những cô gái, vẻ lả lơi. Cô tỏ ra không quan tâm đến điều đó. Nam nhân mà, lúc nào chẳng xem nữ nhân chỉ là một thú tiêu khiển. Cô nhìn hắn đang cười đùa và hôn một cô gái, cô tự hỏi chẳng lẽ người đàn ông nào cũng phải dùng hình ảnh này để che đậy sự thật sao? Cô cười nhạt, Gin đột nhiên ngước lên, nói bằng một tràng cười chưa dứt: - Xin chào.. phu. nhân. Hắn nhấn mạnh, Shiho đã quá quen với điều này. Lúc nào hắn chẳng gọi cô bằng thái độ như thế. Cô ngồi xuống đối diện với hắn, tự hỏi liệu tên này có ý đồ gì khi mời cô đến buổi tiệc này? Mà cô lại là người khách duy nhất của hắn nữa chứ. Cô biết mọi chuyện không đơn giản như vậy. Gin như đoán được tất cả, hắn cười ngạo nghễ và ra lệnh cho tất cả các cô gái lui ra. - Có vẻ như nàng vẫn như xưa. Shiho lại cười, cô không nghĩ tên Gin vẫn còn có thể nói ra những câu nói tương tự. Cô tự trấn an bản thân. - Vậy sao? Tôi vẫn là tôi thôi. Gin nhấp một chút rượu, hắn đã say, Shiho nhìn thấy mùi rượu phả ra nồng nặc trong không khí. - Nàng thấy đấy, Shinichi Kudo đã chết rồi. Nàng đã thua. - Ngài chưa bao giờ thắng cả. Shinichi không thể chết dễ dàng như vậy, không phải sao? Ngài chưa bao giờ có thể có được phân nửa thứ ngài muốn. Shiho dường như làm Gin kích động, hắn thả ly rượu và lao đến bóp cổ Shiho, cô cố vùng vẫy, bàn tay hắn như thép nguội, cô không thể vùng vẫy.. Cô cảm thấy khó chịu. Shiho cố gắng cào tay hắn, nhưng Gin không buông ra. Hắn hận cô, hắn muốn bóp nát người phụ nữ đang nằm trên sàn đất. Gin chưa bao giờ muốn đối diện với Shiho theo cách này, hắn chưa bao giờ có thể nghĩ cô sẽ vẫn nhìn hắn bằng ánh mắt này. Ánh mắt không quan tâm đến sự hiện diện của hắn. Ặc. Shiho nhăn nhó, cố gắng hít thở nhưng không thể. Gin chợt dừng lại, hắn không thể giết cô, hắn không thể tiếp tục làm như thế này. Đôi mắt hắn lạnh lùng trở lại, hắn nới lỏng tay. Shiho vùng vẫy, cô thoát khỏi hắn và ho sặc sựa.. suýt nữa thì chết. Cô nghĩ thầm, đôi mắt vẫn không rời khỏi hắn. Cô đứng dậy, cố gắng chạy đi khỏi căn phòng ấy, thật sự hắn muốn giết cô. Cô ghét hắn, chính hắn đã cướp đi người mà cô yêu thương nhất.. hắn là hiện thân của cái ác. Shiho vừa mở cửa thì chợt kinh hãi, rất nhiều người đang đứng ngoài cửa. Cô biết mình sẽ khó quay trở về đây. Một ý nghĩ chết chóc chợt lướt qua đầu cô. ……………………. Bịch. Shiho bị quăng vào một căn phòng đầy củi, cô nhận ra dưới chân mình có cái gì ươn ướt.. là dầu. Shiho cố gắng ngồi dậy nhưng dây trói làm cô khó mà tự ngồi dậy được. Shiho nhìn Gin đang đứng đối diện với mình. Hắn bỏ giẻ trong mồm cô ra, nâng mặt cô lên ngang bằng với đối mắt hắn. Họ nhìn nhau trong vòng vài giây. - Nếu nàng chấp nhận điều kiện của ta… -Không! Chưa đợi hắn nói hết câu, Shiho đã quả quyết, cô sẽ không phản lại anh. Không bao giờ. Gin co rúm lại trong một thoáng. Hắn buông cô ra và chợt cười nhạt. - Nàng sẽ suy nghĩ khác thôi. Rồi hắn quay đi, bỏ lại Shiho trong căn phòng tối. Này.. khóc là xấu lắm nhá.
Khi đối diện với sự sợ hãi.. em hãy tin rằng sau những nỗi đau.. đều là hạnh phúc.
Thật ư? Vậy nếu em khóc nhiều hơn.. anh sẽ ở bên em chứ?
Ngốc!
Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi, những kỷ niệm của cô.. nó luôn làm cô nhớ đến anh. Shinichi.. anh ở đâu? Em thật sự rất sợ.. Cô không bao giờ từ bỏ.. cô không bao giờ muốn phản lại anh. Vì tất cả những gì cô làm, tất cả vì anh. Cô luôn hướng về anh.. như bông hoa hướng về ánh mặt trời… …………………… Tôi thở dài khi nhìn cánh cửa phòng vẫn còn đang khép lại của Shiho. Tôi có linh cảm không tốt, cô có sao không? Tôi không muốn có bất cứ gì xảy ra với cô.. Tôi không biết mình sẽ phải làm gì để có thể giúp được cô, nhưng tôi không muốn tôi cũng một lần nữa mất đi một người quan trọng. Đã từ khi nào.. Shiho có vị trí rất quan trọng với tôi? Tôi thật sự lo lắng cho cô. Shiho bên ngoài rất mạnh mẽ, cô ấy luôn nhìn cuộc sống với một cái nhìn hời hợt. Nhưng tôi biết cô ấy không lạnh lùng. Shiho cũng có những cảm xúc nồng nàn như bất kì ai. Cô cũng chỉ là một con người, một con người có những khát vọng và có một tình yêu hơn bất kì ai. Cô yêu anh, tôi biết điều đó. Tôi cũng biết đáng lẽ mình không nên yêu anh, đáng lẽ anh không nên cưới tôi.. Shiho có lẽ đã rất đau khổ khi biết anh liên tục nạp thiếp. Tôi thậm chí còn không thể chấp nhận việc anh sẽ lấy thêm một ai khác. Tôi không thể chịu đựng phân nửa những điều cô ấy đang chịu đựng, và hơn hết là tôi bất lực. Tôi không thể làm gì cho cô.. không một điều gì.. Cô sẽ không sao chứ? Shiho? …………… Lửa, xung quanh ngập tràn lửa..
Shiho cố gắng ngồi dậy, xung quanh lửa đang liếm dần đến bàn chân cô.
Cô sẽ chết ở đây sao ?
Một giọt nước mắt chợt rơi.. bấp chấp khung cảnh màu đỏ rực xung quanh.
Cứu em.. Shinichi!
Cô tuyệt vọng nhìn quanh.. không một ai có thể cứu được cô nữa rồi.
Shiho cảm thấy khó thở, xung quanh hơi nóng và mụi than làm cô ngất đi.. |
| | | 0ny
Tổng số bài gửi : 658 Birthday : 23/10/1995 Age : 29
| Tiêu đề: Re: [Long Fic] Khung trời phiêu lãng 16/7/2012, 09:14 | |
| @@~ sắp đến rồi.. cố lên!! Chương 18.. mình trông đợi mãi... hẹn gặp lại ngày mai nhá ~ Chương 17:
Tôi đi xuống một con đường nhỏ, nó nằm sau phủ Gin, tôi nghĩ đã có chuyện xảy ra.. nhất định có chuyện với Shiho rồi. Ý nghĩ đó làm tôi không thể ở nhà nổi. Tôi đến đây, hy vọng sẽ tìm được cô. Phủ này khá lớn và có nhiều quân lính, làm sao tôi có thể trà trộn vào mà không bị phát hiện được? Tôi cảm thấy khó ở, thật sự không biết nên làm thế nào. Nếu tôi cứ chần chừ mãi ở đây chẳng mấy chốc mà bị phát hiện. Tôi suy nghĩ nhanh và nấp sau một cây lớn trước phủ. Lòng tràn đầy suy nghĩ. Một cái gì đó vụt cho trong bóng tối, tôi cảm thấy dường như có ai đó sau lưng thì phải. Tôi chầm chậm quay lại và nhận ra.. Gin. Tôi sững người, đối mặt với hắn. Áp lưc vẫn như cũ nhưng tôi không còn quá sợ hắn nữa. Thay vào đó là cảm giác căm thù. Hắn chợt cúi đầu, đôi mắt vẫn không rời khỏi tôi: - Đêm khuya thế này không biết phu nhân ghé phủ có chuyện gì? - Tôi.. Tôi bỏ lửng câu nói, hắn nhìn tôi bằng một đôi mắt như nhìn thấu tất cả, hắn khẽ cười, vẫn nụ cười không ra nụ cười đó. Tôi thầm nhủ trong đầu chạy đi nhưng thân hình tôi vẫn cứ không chịu di chuyển. - Cô tìm Shiho Miyano phải không? Tôi giật mình khi nghe thấy tên đó, phải đó là lý do của tôi nhưng hắn dường như biết được tất cả những chuyện này thì phải? Tôi nghi ngờ, liệu có khi nào hắn đứng sau tất cả? Và Shiho đã.. tôi ngăn mình ngừng suy nghĩ, cảm giác bất an hiện ra trong tôi. - Đi theo tôi.. Tôi nhìn hắn quay đi, dù gì tôi đã đến đây rồi.. tôi sẽ phải đi thôi. Tôi hít sâu và bước vào cùng hắn. Điều mà tôi không biết.. là nụ cười ẩn ý của hắn khi đó. Đáng lẽ tôi nên chạy đi thì tốt hơn. ……………………………. Shiho mở mắt, nhận ra nảy giờ mình vãn còn trong căn phòng tối. Cô nhìn xung quanh, cảm thấy có chút ngạc nhiên. Không có ai ở gần đây, Gin cũng không cho nhiều người canh gác. Shiho chợt nghĩ không biết liệu có thể thoát khỏi đây không? Cô cố gắng lết tới cánh cửa. Hy vọng của cô bị dập tắt ngay khi nhận ra có một người đàn ông cầm đuốc đang đứng ở ngoài. Cô nhìn ngọn lửa đang cháy trên thanh củi, chợt cảm giác không hay xuất hiện. Cô lắc đầu, cố gắng không hốt hoảng. Gin không gài lại giẻ trong miệng cô, cô cố gắng đưa tay ra trước để căn dây trói, nhưng việc đó bất khả thi. Cô đau nhói và ngã lại xuống sàn. Phải làm gì đây? Trong đầu cô rối như tơ vò, không nghĩ ra bất cứ thứ gì khác. Chợt một tiếng tách làm cô chú ý. Shiho nhận ra đó là gì, một ngọn lửa nhỏ bốc lên từ cánh cửa và đang lan dần vào phòng chứa, bên dưới cô là dầu.. Shiho chợt nhớ ra, vậy.. Gin muốn thiêu chết cô sao? Shiho hốt hoảng vội ngồi dậy chạy đến cửa, cô lay mạnh và dùng sức lao vào cánh cửa, nhưng nó đã bị khóa. Shiho chợt nhận ra, lửa lan nhanh hơn cô nghĩ. Lửa làm cả căn phòng cháy to, khói bắt đầu lan nhanh trong không khí và lan vào nơi cô đang ngồi.. Shiho thấy kiệt sức, đôi mắt cô dần nhắm lại. Hơi nóng phả vào khuôn mặt cô. Cô sẽ chết ở đây sao? Shiho tuyệt vọng nhìn căn phóng với bức màn lửa. Mụi than làm cô thấy mũi khó chịu vô cùng.. cô không muốn chết ở đây. Shiho cố gắng chống chọi, nhưng càng ngày không khí càng vơi dần đi. Cô không ngăn nổi sự sợ hãi của bản thân. Tất cả những chuyện này là sao? Shiho biết mình sẽ không thể thoát nổi, lửa đang dần lan đến bàn chân cô.. Shiho cảm thấy bất lực. Cô ngất đi. …………………………….. Tôi bước theo chân Gin, một cột khói từ xa làm tôi chú ý, tôi có linh cảm đã có chuyện gì đó xảy ra, Gin dẫn tôi đi qua những hành lang dài và tối, cho đến khi dừng lại ở một căn phòng nhỏ. Nó đang cháy to.. Tôi nhìn ngọn lử bốc cao ngùn ngụt.. Gin hướng về phía đó, không chút cảm xúc. Hắn chợt cười nhạt, chút hối tiếc hiện ra trên gương mặt. - Tại sao cô lại quan tâm đến Shiho? Chẳng phải cô là vợ bé của tên Kudo Shinichi sao? Tôi không trả lời, vẫn nhìn ngọn lửa đang cháy. Tôi thật sự sợ nó. - Cô có yêu tên đó không? - Shiho đâu? Tôi hỏi lạnh lùng, tên máu lạnh này đang lảm nhảm gì vậy? Tôi không biết tình yêu được nói ra bởi hắn đáng buồn cười như thế. - Ở đấy. Hắn hất mặt vào căn phòng đang cháy, tôi lập tức nhìn theo.. Shiho thật sự ở trong đó? - Sao? Dám xông vào không? Hắn cười, nụ cười đáng ghét. Hắn tin tưởng một điều gì đó mà tôi không hiểu được. Tôi nhìn vào phòng, chợt hình ảnh của Shiho hiện ra trong tâm trí làm phai dần mọi cảm giác sợ hãi trong tôi.. Quá coi thường tôi rồi. Trước sự ngạc nhiên của hắn, tôi chạy vào trong bó đuốc khổng lồ, miệng không ngừng gọi tên cô.. Shiho!!!!!! ……………………………….. Cô chầm chậm mở mắt, tiếng lách tách làm cô muốn ngủ mãi mãi, khó thở quá.. Lửa làm chân cô bỏng nặng, cô không thể di chuyển chân mình.. cô bỏ cuộc, cảm giác này thật không hay ho gì, cô cười cho sự ngốc nghếch của mình. Đáng lẽ cô không nên tự tin vào mình như thế.. đáng lẽ cô không nên đi đến đây… Nước mắt rơi chậm rãi. - Shiho!! Một cô gái xông vào từ màu vàng sáng rực đó, cô nghe thấy người đó gọi tên mình, chợt cô thấy mình mỉm cười.. là ai? - Này, Shiho.. mở mắt ra.. chúng ta phải chạy. Cô ấy lay lay cô, Shiho khẽ mở mắt nhìn cô, đôi mắt màu tím đang nhìn cô đầy quan tâm. Ran Mori? Shiho ngạc nhiên, cô không nghĩ người có thể lao vào đây lại là cô ấy.. cô không ghét tôi ư? Shiho khẽ nói nhưng chỉ nhận được từ Ran một cái lắc đầu pha lẫn chút ngạc nhiên..bây giờ đâu phải là lúc nói chuyện. Không phải sao? Ran dìu Shiho ra khỏi đó, Cô nhìn thấy bầu trời đầy sao hiện ra trước mặt.. Ho sặc sụa. Gin nhìn cả hai không nói gì. Hắn thật sự ngạc nhiên khi nhìn thấy Ran chạy vào đó, hắn quay đi.. hắn đã thua. Và hắn không nên giữ hai người thêm nữa.. -Cô đi được chứ? Ran thì thầm, nhưng Shiho không trả lời.. Ran choàng tay Shiho qua mình và khẽ dìu cô đi. Hai cô gái chấm chậm bước đi trong màn đêm, rời khỏi phủ Gin. Shiho vẫn im lặng suốt quãng đường họ đi qua. Ran nhìn những vì sao lấp lánh, lòng chợt yên bình lạ. Những cơn gió mơn man tóc của Shiho và đưa nó bay lên ngang tầm mắt.. - Ran.. sao cô lại cứu tôi? - Trước đây, người cứu tôi khi tôi sắp chết.. có phải cô không? Shiho quay đi, thì ra cô trả ơn ư? Cô không ngăn nổi suy nghĩ đó.. - Cứu một người.. đâu cần có lý do.. đúng không? Shiho nhìn thấy nụ cười của Ran, lần đầu cô thấy nụ cười như vậy, không chút âu lo, không phảng phất nỗi buồn. Nó làm suy nghĩ của cô về Ran thay đổi hoàn toàn.. - Ran.. cô có tin anh ấy đã chết không? Ran không trả lời, cô lặng lẽ quay đi.. Shiho dừng lại cô ngước nhìn bầu trời đêm không chút gợn mây.. - Tôi thì không.. anh ấy nhất định sẽ trở về. …………………………. Tôi sợ hãi.. tôi gào thét cố gắng chống chọi với hắn..
Nhưng tất cả những gì có thể là im lặng nhìn hắn đối diện với tôi với niềm vui thú ghê tởm..
Không ai có thể giúp tôi.. không ai giúp tôi thoát ra khỏi hắn sao?
Tôi tuyệt vọng, nước mắt không ngừng rơi…
Làm ơn.. ai đó giúp tôi với..
Tôi sợ hãi, cố gắng ngăn mình đừng khóc... nhưng vì một lý do nào đó tôi vẫn khóc..
Nước mắt của tôi không thể so với sự sợ hãi đó.. hắn điên rồi.. hắn không phải người...
Tôi sợ hãi, tôi gào thét.. nhưng không có ai ở đây có thể giúp tôi thoát khỏi hắn...
Tên của hắn là gì... tôi thấy được sự tuyệt vọng tràn dâng.. tôi biết hắn đang thỏa mãn.. tôi thấy nụ cười đáng sợ đó..
Xung quanh chỉ toàn là bóng tối..
Xung quanh chỉ toàn là một màu đen... |
| | | windy_august
Tổng số bài gửi : 1251 Birthday : 11/08/1996 Age : 28 Đến từ : Ngân hà của chúng ta
| Tiêu đề: Re: [Long Fic] Khung trời phiêu lãng 16/7/2012, 09:47 | |
| Yêu Ran quá đi. Mà chướng 18 là sao???? Ss ...end nó hả???? Hóng nhá |
| | | ldp95_kudoshinichi
Tổng số bài gửi : 818 Birthday : 15/08/1995 Age : 29 Đến từ : 221B - Baker - Luân Đôn
| Tiêu đề: Re: [Long Fic] Khung trời phiêu lãng 16/7/2012, 10:51 | |
| Ha ha, hôm nay rình mãi, mới kiếm được một chút manh mối chém trả Ony. Vặn tả thì tớ dưới cậu nhiều, nên ko đủ trình độ chém. Nhưng tớ bẻ ý đồ của cậu thì chắc được. Và đây là thành quả sau khi rình suốt 2 chap: - Trích dẫn :
- Tôi thật sự thán phục cô ấy. Vè ngoài yếu đuối nhưng bên trong thực sự mạnh mẽ..
- Trích dẫn :
- Shiho bên ngoài rất mạnh mẽ
Hai cái này củng diễn tả một người, một dánh vẻ, nhưng nó lại ngược nhau. ) Hết sức chém rồi, lần mãi ko ra được nữa. Đành chịu vậy. Hóng chap tiếp, có vẻ như vẫn còn sự nguy hiểm cho 2 nàng của chúng ta nhỉ. |
| | | 0ny
Tổng số bài gửi : 658 Birthday : 23/10/1995 Age : 29
| Tiêu đề: Re: [Long Fic] Khung trời phiêu lãng 17/7/2012, 08:31 | |
| @Guy: tks đã com.. tớ sẽ để ý hơn. Do gõ hơi nhanh mà tớ thì lại không đọc lại fic mềnh bao giờ (cho đến khi nó kết ~~) @Win: ờ.. không phải kết. Nhưng mà ss thích chương 19 nên muốn nó qua cho nhanh ấy mà Chương 18 Giá như trên thế giới đừng có thứ gọi là tình yêu..
Giá như em cũng chưa bao giờ gặp được anh..
Giá như trong giấc mơ em đừng bao giờ có hình ảnh anh..
Giá như anh chưa bao giờ hiện diện trong cuộc sống của em..
Giá như em đừng yêu anh..
Thì có lẽ em sẽ không bao giờ phải rơi lệ … vì anh.
……………………………………………… Trời đã dần sang xuân, những cơn gió đã dần ấm trở lại.. Tuyết sẽ tan hết và nhường chỗ cho một mùa đẹp nhất năm, nhưng mùa xuân của cô ấy bao giờ mới đến? Tôi bưng chén cháo đi trên dãy hành lang đầy gió, tuyết không còn rơi nữa và không khí đã đỡ khắc nghiệt hơn. Tôi đến trước cửa phòng Shiho và nhẹ nhàng mở cửa. Hôm qua khi về đến phủ, cô ấy ngủ li bì đến giờ này. Shiho bị bỏng nặng ở bàn chân và hít phải khá nhiều khí độc. Cô ấy cần thời gian để hồi phục lại sức khỏe. Tôi lại gần cửa sổ và mở tung nó ra, một cơn gió ấm áp lùa vào phòng. Tôi tận hưởng mùi hương trong gió, những cảm giác chìm dần xuống, không lo lắng, không đau buồn.. ước gì được đến một nơi đầy gió nhỉ? Tôi mỉm cười cho suy nghĩ của mình, nếu có một nơi như thế thì hay biết mấy… Tôi lại gần chiếc giường khi nhận ra Shiho đã dậy, cô nhíu mắt khi nhìn thấy ánh sáng sau lưng tôi. - Ran? Tôi giúp cô ngồi dửa vao thành giường và đưa cho cô chẻn cháo. Shiho nhận lấy nó và bắt đầu ăn muỗng đầu tiên. - Cô tự nấu phải không? - A.. ừ.. cô thấy thế nào? Tôi bắt đầu hơi lo, tôi biết đây là lần đầu mình nấu nên chắc chắn mùi vị sẽ không ngon lành gì.. Tôi thấy đôi mắt cô nhìn chằm chằm vào nó, hình như đấu tranh tư tưởng dữ dội lắm. Shiho không muốn làm tôi buồn chăng? - Mùi vị rất lạ.. nhưng tôi rất thích. Tôi bật cười, tôi biết đó chỉ là một lời khen khách sáo nhưng vẫn không ngăn nổi cảm xúc vui sướng ấy. Dù gì thì hai tiếng trong bếp cũng có ý nghĩa nhỉ. Shiho đặt chén cháo trên kahy và nằm xuống, cô ấy thật sự rất mệt mỏi. Tôi lặng lẽ đi ra ngoài, không muốn làm phiên Shiho thêm nữa Hy vọng cô sẽ sớm khỏe lại. Tôi bước đi, trên môi vẫn còn nụ cười thoáng. Nhưng chợt một màu đen đập vào mắt tôi. Bộ quần áo màu đen quen thuộc, Gin đang đứng đó, nở nụ cười. Tôi thả chiếc khay rơi tự do, nhìn Gin không chớp mắt. - Ngươi làm gì ở đây? Cuối cùng tôi cũng có thể tìm lại được giọng nói của mình. Gin búng tay, sau lưng hắn một vài tên lính chạy vào đứng xung quanh tôi. Tôi nhận ra hắn đã bao vây toàn bộ phủ. Tôi thất kinh.. hắn muốn gì ở đây? Tôi đứng cách xa hắn, môi mấp máy không nên lời. Hắn lại gần tôi, nhìn tôi bằng đôi mắt vô cùng thỏa mãn. - Đây là điều ta muốn làm. Hắn nâng nhẹ cằm tôi, bắt buộc tôi phải nhìn thẳng vào hắn.. tay tôi không đủ sức gạt bàn tay kinh tởm của hắn. Tôi sợ hãi.. hắn định làm gì? Hắn tiến lại gần tôi hơn, hắn đặt lên má tôi một nụ hôn. Bàn tay hắn vẫn nắm chặt lấy tay tôi. Tôi sợ hãi.. tôi gào thét cố gắng chống chọi với hắn.. Nhưng tất cả những gì có thể là im lặng nhìn hắn đối diện với tôi với niềm vui thú ghê tởm.. Không ai có thể giúp tôi.. không ai giúp tôi thoát ra khỏi hắn sao? Tôi tuyệt vọng, nước mắt không ngừng rơi… Làm ơn.. ai đó giúp tôi với.. Tôi sợ hãi, cố gắng ngăn mình đừng khóc... nhưng vì một lý do nào đó tôi vẫn khóc.. Nước mắt của tôi không thể so với sự sợ hãi đó.. hắn điên rồi.. hắn không phải người... Hắn lần xuống những làn da nhạy cảm trên thân thể tôi. Tôi sợ hãi, tôi gào thét.. nhưng không có ai ở đây có thể giúp tôi thoát khỏi hắn... Tên của hắn là gì... tôi thấy được sự tuyệt vọng tràn dâng.. tôi biết hắn đang thỏa mãn.. tôi thấy nụ cười đáng sợ đó.. Xung quanh chỉ toàn là bóng tối.. Xung quanh chỉ toàn là một màu đen... Tôi thấy nước mắt vẫn tiếp tục rơi.. hắn không buông tha tôi sao? Shinichi… Tôi nắm lấy bàn tay, giáng cho hắn một cái tát, tôi cố gắng sửa lại bộ Kimono đã hơi nhàu.. tôi sợ hãi nhìn hắn, trong đôi mắt tôi không có gì ngoài sự căm thù. Kinh tởm quá.. sao hắn có thể làm như thế với tôi? Gin nhìn tôi không nói gì, hắn nhổ một bãi nước bọt xuống sàn. - Ra vẻ cao quý ư? Tôi quay đi, không muốn nhìn hắn. Tôi thật sự sợ con người này.. tôi thật sự muốn bỏ chạy khỏi nơi đấy.. nhưng tôi không chạy nổi. Tôi ôm lấy thân thể mình. Cố gắng đứng cách xa hắn. Gin lạnh lùng nhìn một tốp lính đang dìu một cô gái, tôi lập tức nhận ra mái tóc màu nâu đỏ của cô.. Shiho mệt nhoài, đôi mắt nhắm nghiền.. cô không thể tự đi được và bị kéo lê bởi hai tên lính. Tôi nhìn khung cảnh đó không làm gì được. Họ quăng Shiho xuống nền đất, cô mở mắt nhìn Gin đang đứng gần mình, không ngạc nhiên. - Shiho.. Tôi gọi tên cô, Shiho quay về phía tôi lắc nhẹ đầu. Gin cúi xuống nhìn cô, chợt hắn cười lớn, hắn cười như thể trêu ghẹo cô. Nó làm tôi lùi một bước.. Shiho cố gắng ngồi dậy. Gin nói nhỏ vào tai cô điều gì đó tôi không nghe được, nhưng tôi có thể thấy Shiho nhíu mày.. đôi mắt cô trở nên buồn bã lạ thường. Sức ảnh hưởng của nó làm cô dường như suy sụp hẳn. Tôi tự nhủ không biết có chuyện gì xảy ra với cô vậy? Gin quay lại với cô. Chờ đợi một thứ gì đó, nhưng Shiho không làm gì cả.. cô thậm chí còn không thèm nhìn hắn. Cô cho mình chìm lắng vào trong những cảm xúc được dịp tràn ra. Gin nắm chặt tay, chưa bao giờ tôi nhìn thấy hắn tức giận đến thế. Hắn nắm chặt tay cho đến khi trắng bệch. Với giọng lạnh lùng hắn ra lệnh : - Giết ả đi. Tôi ngạc nhiên.. hắn muốn giết cô? Tôi chạy ra đến cạnh Shiho nhưng bị một tên lính giữ chặt tay lại. Tôi cố vùng vẫy nhưng không thoát được. Tôi nhìn thấy Shiho được đem ra giữa sân. Một gã đàn ông to lớn đang cầm thanh đao, sẵn sàng làm công việc được giao.. Tôi thấy tim mình như ngững đập, tôi sợ hãi khi nhìn hắn cười ngạo nghễ. Thật hèn hạ! Cô ấy còn không có sức lực để chống trả… Tôi vẫy vùng, nước mắt cứ thể tuôn ra. - Shiho!!!!! Không!!!!! Hắn giơ thanh đao, trong giây phút ấy mọi thứ như dừng lại. Tôi nhắm mắt.. cố gắng không nhìn cảnh tượng ấy… tôi gào thét, cố đẩy tên lính ra và chạy ra bên cạnh Shiho.. Tên đó khẽ nhíu mày, gã lôi tôi ra trên nền đất.. Shiho nhìn tôi, chợt cô mỉm cười.. Shiho! Đừng giết cô ấy… Shiho!! Thanh đao to giơ lên, tôi thấy Shiho đang chờ đợi nó thì phải. Chợt một tiếng hét đằng sau khiến cho tất cả đều quay trở lại nhìn về phía đó. Tôi nhíu mày khi ánh sáng phát ra từ cánh cửa. Một đoàn lính khác đang chạy vào và đứng đằng sau toàn bộ quân lính của Gin. Tôi nhìn thấy những cung thủ đã vào vị trí. Gin cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra thì phải, trên gương mặt của hắn hiện lên vẻ bồn chồn. Từ sau cánh cửa và đoàn quân một người bước vào, tôi lập tức ngừng thở khi nhìn thấy người đó. Đôi mắt xanh màu trời, một nụ cười không có chủ ý hiện ra. Tôi nhìn chằm chằm con người đó. Tôi thở nhẹ.. là anh? Là anh! Kudo Shinichi!!! P/s: anh Shin ới.. làm ơn diễn tiếp nhá anh ~ em trả thêm cát sê sau ~~ |
| | | 0ny
Tổng số bài gửi : 658 Birthday : 23/10/1995 Age : 29
| Tiêu đề: Re: [Long Fic] Khung trời phiêu lãng 17/7/2012, 09:45 | |
| *cười* tớ không dám post chương 20.. vì tớ biết sẽ có hàng tá gạch + trứng + cà chua ném vào tớ ~~ tớ sợ lắm nên tớ phải chuẩn bị sẵn tinh thần rồi mới dám post lên ~~ Chương 19 Thà đừng biết đến tường siêu nước đổ..
Bởi nhân gian thật khó trùng phùng…
………………………….. Tôi không tin được vào mắt mình nữa, trước mắt tôi rõ ràng là anh.. một Shinichi bằng xương bằng thịt. Tôi không tin chuyện này có thể xảy ra.. rõ ràng anh đã chết rồi cơ mà? Nước mắt của tôi lại rơi, bao nhiêu cảm xúc làm tôi không nghĩ được gì nữa.. Shiho cũng như tôi, kinh ngạc, sửng sốt, không tin.. nó làm chúng tôi chết trân tại chỗ. Tôi không thể tin anh vẫn còn sống? Tôi không thể tin nổi.. tôi cảm thấy rối rắm quá chừng.. Có thật người đó là anh? Anh chợt cười, đi vào bên trong lớp cung thủ, anh đối diện với Gin, thái độ có phần châm chọc hắn : - Ngài đem quân xông vào đây có ý gì đây nhỉ? - Vậy ra ngươi chưa chết? Tôi nhìn thấy Gin phẫn nộ như muốn ăn tươi nuốt sống người đang đúng trước mặt, anh vẫn cười, nụ cười đó làm Gin muốn điên lên. Tôi thật sự không hiểu nổi những con người này nữa.. sao họ cứ phải tranh đấu với nhau? Tại sao họ cứ phải theo đuổi mãi một mục đích khó thực hiện.. Tôi lại gần Shiho, đỡ cô dậy.Shiho cũng đang nhìn anh, không tin tất cả những việc này là sự thật.. Trong đôi mắt Shiho có cái gì tha thiết mà tôi không hiểu được. Shiho nắm lấy tay tôi, đứng dậy. Cô hơi nhói khi bàn chân băng bó chạm đất. Vết bỏng.. Tôi hy vọng mọi chuyện mau kết thúc. Tôi mệt mỏi lắm rồi. - Bắt lấy toàn bộ những người ở đây. Anh ra lệnh, những cung thủ lại ngồi xuống, Gin chần chừ tại chỗ không muốn bước đi, nhưng rồi hắn cũng quay bước.. Đôi mắt hắn nhìn anh đầy hằn học. Tôi có cảm giác mọi chuyện sẽ không kết thúc dễ dàng như vậy. Gin chạy ra cùng với một toáng lính. Anh ra lệnh bắn hạ tất cả những người đi theo hắn. Những mũi tên xuyên qua họ, những tiếng kêu gào, những sự sợ hãi hiện ra trong đôi mắt họ. Tôi quay đi khi nhận ra cái chết đến thật dễ dàng đối với họ. Mùi máu tanh tưởi trong không khí. Tôi đúng lặng đi, họ không đáng phải chết vô ích như vậy? Có phải không? Tôi nhận ra tất cả chuyện này thật điên rồ. Bóng dáng Gin chạy qua hành lang hẹp, đùng để hắn thoát… Tôi hy vọng họ sẽ sớm bắt được hắn. Nhưng Gin không như những người ở bên cạnh hắn. Như một con thú hoang dã, hắn nhảy ra khỏi bức tường cao.. chạy mất. Anh ra lệnh đuổi theo, nhưng tôi nghĩ sẽ khó mà bắt được hắn. …………………. Xác người chất đống trong phủ, một cảnh tượng đầy thê lương.. tất cả những người lính ấy mở to đôi mắt của mình nhìn chúng tôi. Tôi thật sự không muốn mọi chuyện thành ra thế này. Cái chết.. Shiho chợt siết tay tôi làm tôi nhìn về phía cô. Nhưng Shiho không nhìn tôi, cô đang ngước nhìn một hướng khác. Tôi chầm chậm ngước lên.. đôi mắt tôi dừng lại ở gương mặt anh. Là anh có phải không? Anh không giống như Shinichi mà tôi đã từng biết. Sau một thời gian xa cách.. có cái gì thay đổi. Hay tại tôi quá nhạy cảm? Shiho buông tay tôi ra để đến gần anh, cô khẽ đưa tay vuốt nhẹ má anh.. Tôi không hảnh động gì, đứng yên tại chỗ.. tôi không thể tin. Tôi cũng không muốn chạm vào người mà tôi chờ đợi, người tôi yêu thương.. tôi không hiểu nổi chính mình nữa. Anh siết nhẹ Shiho trong tay.. tôi nhìn thấy một giọt lệ trên mi cô. Cảm xúc rối bời.. Shinichi buông tay cô ra, anh lại gần tôi, nở nụ cười dịu dàng: - Sao em không nói gì? Anh về em không vui sao? Tôi im lặng, khẽ quay đi.. tôi thật sự không biết vì sao.. tôi cảm thấy muốn tránh cái nhìn đó.. Anh khẽ chạm vào tay tôi, và kéo tôi vào lòng.. một mùi hương từ anh quyện vào mũi tôi. Nó làm cảm xúc trong tôi vỡ òa.. một giọt nước mắt khẽ rơi.. anh đã về.. anh thực sự đã về sao? ………………………… Hắn rút mũi tên còn găm ở tay ra, tuyệt nhiên không kêu lên một tiếng nào. Hắn nhìn những giọt máu nhỏ xuống chân.. chất lỏng màu đỏ ấy không làm hắn sợ. Hắn băng bó vết thương và nhìn một khoảng trống trên tường. Nỗi căm thù nổi dậy trong hắn. Con người máu lạnh ấy. Hắn lấy ra một con dao găm.. phóng nó vào tường. Con dao bay đi, gắm vào nơi hắn muốn. Hắn không thể mỉm cười nổi. Bao nhiêu phẫn nộ trào dâng trong huyết quản, quân của hắn hầu như bị tiêu diệt sạch sẽ.. bây giờ hắn không còn gì. Không còn quyền lực, không còn nhà để về.. Tất cả hắn còn chỉ là tín mạng của mình. Hắn nghiến răng.. Thù này không trả.. hắn quyết không cam lòng. Kudo Shinichi!! ……………………………… Tôi lặng lẽ ra khỏi giường. Cố gắng để không đánh động anh, Shinichi đã ngủ, gương mặt vô cùng bình thản. Ai nghĩ rằng anh rơi xuống đó mà vẫn sống? Tôi nghĩ đây có lẽ là một đặc ân.. Tôi khép cánh cửa và mỉm cười.. bây giờ tôi thật sự hạnh phúc.. nó làm tôi dễ chịu. Hơn hết thảy mọi thứ.. cuối cùng anh cũng đã quay trở về.. bên tôi. Bóng đêm phủ một lớp vải nhung huyền lên vạn vật. Tôi bước trên hành lang, một cái gì đó vừa vụt qua sau lưng tôi. Tôi quay lại, không có gì cả. Tôi yên tâm rảo bước. Nhưng gáy tôi chợt nhói lên.. tôi ngất đi. Không còn biết gì nữa. ……………………………….. Gã đàn ông trói hai cô gái vào nhau, khóa trái cánh cửa bằng gỗ. - Tại sao phải bắt hai con đàn bà này chứ? Hắn lèm bèm, nhưng câu nói của hắn vô tình bị một người khác nghe được. Gin liếc tên đồng bọn đang co rúm mặt mày. - Ăn nói cho đàng hoàng, Vodka. Hắn nói lạnh lùng. Rồi nhìn về hướng đang có hai con tin, hắn mỉm cười. vết thương trên tay vẫn còn nhói đau như nhắc nhở hắn về một mối thù mà hắn không bao giờ được phép quên. - Ngươi ở đây trông chừng chúng. Gin bước đi sau khi nhận được một cái gục đầu từ người tên Vodka. ………………………………… Tôi mở mắt thật chậm, một khung cảnh mờ nhạt đập vào mắt tôi. Một căn phòng nhỏ, không có đồ đạc gì cả. Tôi đang ở đâu thế này? Tôi nhận ra mình hoàn toàn khô ráo, tay bị trói với một người khác. Tôi cố gắng nhìn về phái sau, và tôi nhận ra.. Shiho đang ở đầu dây bên kia. Tôi sững sờ, tôi nói nhỏ : - Shiho.. dậy đi. Shiho mở mắt, cô nói yếu ớt: - Ran? Cô đấy sao? Chúng ta đang ở đâu vậy? - Tôi không biết… Chợt cánh cửa mở ra, tôi nhìn thấy một tên áo đen to lớn, hắn làm tôi nhớ đến Gin, hắn lúc nào cũng mặc một bộ áo màu đen. Tên này mập và di chuyển có vẻ rất ì ạch. Hắn mỉm cười khi nhìn thấy tôi: - Tỉnh rồi à? Tốt nhất ngoan ngoãn ở đó đi. Hắn đóng cửa lại, Shiho chợt thì thầm: - Ran, chúng ta bị bắt rồi.. chắc là do Gin. Tôi cũng nghĩ chỉ có Gin mới có thể làm việc này.. Tôi gật đầu. Nhưng hắn bắt chúng tôi làm gì? Có cần thiết như vậy không? Shiho thở dài, cố gắng đổi tư thế. Dây trói không chắc chắn lắm. - Hắn sẽ dùng chúng ta để trao đổi với Shinichi. Chúng ta cần phải thoát khỏi đây. Tôi nhận ra Shiho biết về Gin nhiều hơn tôi nghĩ. Nhưng làm sao mới có thể thoát khỏi đây? Chúng tôi mới đoàn tụ.. chưa đến một ngày. Bây giờ lại tiếp tục thế này.. Tôi thở dài. Một ý tưởng chợt lướt qua. Tôi nhanh chóng nói cho Shiho nhưng chỉ nhận được từ cô ấy một sự im lặng tuyệt đối: - Cô tin tôi đến thế sao? - Cô sẽ quay lại.. đúng không? Shiho không trả lời, cô chợt cười nhẹ.. - Cô sẽ hối hận cho xem! Tôi bật cười và gỉa vờ lăn lộn gào thét. Tên áo đen mở cửa nhìn tôi đầy hoài nghi. Hắn ngồi xuống cạnh tôi: - Mày bị gì vậy? - Tôi đau bụng quá.. Hắn chửi rủa gì đó rồi cởi trói cho tôi.. Tôi vùng dậy chạy đi. Hắn lập tức chạy theo. Bỏ quên mất Shiho ở lại, tôi chạy ra khỏi phòng, biết là kế hoạch sẽ thành công. Tên ấy vẫn chạy theo tôi, la oai oái. Nhưng tôi không quan tâm. Tôi biết tôi sẽ không được phép dừng lại. Shiho cần thời gian.. Cô nhất định phải quay trở về… Shiho.. Tôi chợt vấp ngã, trước mắt tôi người đàn ông nhìn tôi đầy lạnh lùng. Gã đàn ông nhìn tôi đầy sắc lanh... Tôi không thấy gì trong đôi mắt ấy, chỉ có sự chết chóc.. Tôi thật sự không dám nhìn vào ông ta.. ông ta sẽ ăn tươi nuốt sống tôi mất.. tôi nghĩ ông ta có thể giết người không ghê tay... Tôi không thể ngăn mình không sợ hãi.. Cô nhất định phải trở về. Hắn tiến đến nắm lấy tóc tôi, tôi đau đớn : - Mày chạy nữa đi! - Tôi sẽ không để các người đạt được mục đích. Tôi nén đau, nhưng càng làm như vậy hắn càng mạnh tay hơn. - Buông ra đi. Một giọng khác vang lên, tôi quay lại. Gin đang đứng đấy, vậy tất cả những chuyện này là do hắn làm? Tôi cười nhạt.. dù sao thì ngươi cũng thua rồi. - Yêu hắn đến thế sao? Cô muốn Shiho trốn đi nên mới dụ Vodka ra đây sao? Tôi giật mình, sao hắn biết được? Gin cười ngạo nghễ.. - Hắn có xứng không? Hắn ta chẳng yêu cô đâu.. Ran Mori! - Im đi. Tôi ngắt lời hắn nhưng hắn không để tâm. Gin cúi sát tôi, phả hơi thở nóng vào mặt tôi, lời của hắn như một con rắn luồn lách qua tai tôi: - Chúng ta đánh cược nhé? |
| | | ldp95_kudoshinichi
Tổng số bài gửi : 818 Birthday : 15/08/1995 Age : 29 Đến từ : 221B - Baker - Luân Đôn
| Tiêu đề: Re: [Long Fic] Khung trời phiêu lãng 17/7/2012, 11:13 | |
| He he, vậy là mọi thứ lại bắt đầu một chu trình làm việc mới. Không biết đó có phải là Shinichi nữa ko. Nhưng dù sao cũng nên hy vọng. Chap này hết thứ chém rồi. Thôi thì nợ dao với chủ tác giả vậy. Mà cũng có thể hăng đọc quá không biết có lỗi nữa có khi. À, nhớ rồi. Có một lỗi type sai đó. 1 trong con số khổng lồ. Thật chẳng là bao. Mình thực su75kha6m phục cậu rồi đó. Có lẽ tớ sẽ còn phải học hỏi cậu nhiều. Mau viết fic mới nha. Sau khi end fic này |
| | | windy_august
Tổng số bài gửi : 1251 Birthday : 11/08/1996 Age : 28 Đến từ : Ngân hà của chúng ta
| Tiêu đề: Re: [Long Fic] Khung trời phiêu lãng 17/7/2012, 13:13 | |
| Ss!!!!!!! Anh Shin của em là thật hay giả đấy. Em sẵn sàng góp tiền vào để trả cát sê cho anh ấy có đất diễn để tụi em xem . Vote tặng ss nè *2 cháp siêu quá* |
| | | Samy_chan
Tổng số bài gửi : 1141 Birthday : 15/12/1997 Age : 26 Đến từ : Wonderful World
| Tiêu đề: Re: [Long Fic] Khung trời phiêu lãng 17/7/2012, 13:20 | |
| Chương 20 ... chương ... cuối ???? T^T . Em post bài này lên khi đang onl = đt và em đang cảm thấy rất bấn loạn Nghe ss nói post chap 20 lên là sẽ bị ... hix =='' hổng lẽ là sad ending huh~ trời T_T em đợi chap mới của ss đấy , em sốt ruột quớ rùi T_T @Guy : anh và em đúng là đối nhau trông anh đọc fic bình thản thế kia còn em thì lại rần rần |
| | | 0ny
Tổng số bài gửi : 658 Birthday : 23/10/1995 Age : 29
| Tiêu đề: Re: [Long Fic] Khung trời phiêu lãng 18/7/2012, 10:01 | |
| Nghĩ đi nghĩ lại vẫn post lên.. Tớ ấp ủ chương này như là đề tài chính cho fic luôn ^^ nên các cậu vui lòng đừng chém tớ :33: *nếu không thì ai viết tiếp chương cho các cậu nhỉ? * ~~ thôi tiếp tục đi nhá tớ nghĩ vui lắm đấy @Win: ờ.. đúng là Shin! >"< ss chưa cho Shin Die được..cái gì cũng có nguyên do của nó. @Samy: Bình tĩnh em.. ss khá thích những việc sau này.. Mây hiền hòa yên ả…
Gió tự do bềnh bồng…
Gió và mây bên nhau riêng một góc trời..
Khung trời phiêu lãng.. Chương 20: - Chúng ta đánh cược chứ? Gin hỏi lại tôi, tôi không biết hắn có ý định gì, nhưng ý tưởng này không hay chút nào. Tôi lưỡng lự không biết có nên nhận lời để kéo dài thời gian, không tốt nhất là đừng bao giờ tin vào những gì Gin nói. Con người này vô cùng thủ đoạn. - Nếu cô thắng tôi, tôi sẽ biến mất khỏi cuộc đời cô. Thế nào? Cô đâu mất gì? - Ngươi nghĩ ta tin những lời giảo hoạt của ngươi sao? Gin không mỉm cười, trên mặt hắn có chút cảm xúc vụt qua, nhưng nó cũng biến mất nhanh như khi nó xuất hiện làm tôi tự hỏi liệu tôi có nhìn nhầm không. Gin cười nhạt và nắm lấy cổ tay tôi. Hắn kéo tôi đi một cách thô bạo, tôi đi theo hắn không chút phản kháng. Dù gì thì tôi chỉ cần Shiho thoát được, vậy thì cơ hội sẽ lớn hơn. Anh có yêu tôi không? Tôi khựng lại trong giây lát, đó là câu hỏi tôi muốn biết câu trả lời hơn hết thảy. Anh thật sự có thể làm hết tất cả mọi thứ vì tôi chứ? Anh sẽ không đối xử với tôi khác đi? Anh sẽ mãi như thế chứ… Có phải không? Vòng ôm.. mùi hương.. đôi mắt xanh ấy.. anh cũng có cảm giác như tôi chứ… Gin cùng gã đàn ông tên Vodka dẫn tôi đi vào một con đường hẹp, ánh trăng phủ một lớp ánh sáng mờ ảo lên con đường. Dù có trăng con đường vẫn không sáng lên được thêm tí nào. Tôi quay lại nhìn những bụi mâm xôi phủ kín hai bên đường. Tôi ngửi thấy mùi hương của chúng. Mùi hương cây cỏ tinh khôi.. Rừng đêm lạnh lẽo và cô tịch, những cây cao quá đầu mọc san sát nhau. Nơi này thích hợp với việc lẩn tránh hơn là một khu rừng bình thường. Shiho có lẽ đã có thoát, tôi không thấy Gin quay về căn nhà gỗ chứa chúng tôi nữa. Gin sẽ không thể dùng cả hai chúng tôi để uy hiếp anh. Vậy là đủ, sau những ngày trống vắng.. tôi không có cảm giác là Shiho sẽ làm đủ mọi cách để bảo vệ anh. Nghe thì phi lí quá, nhưng cách cô làm.. không thể gọi là bảo vệ được. Shiho đã nói với tôi, chỉ cần việc đó không gây ảnh hưởng đến anh, cô sẵn sàng làm mọi chuyện. Shiho sẽ không để anh bước vào nguy hiểm, có lẽ cô sẽ không cho anh đến cứu tôi.. nhưng đó là trước kia. Còn bây giờ, tôi tin cô ấy. Anh nhất đính sẽ đến, cho dù vì mục đích gì. Nếu thật sự anh đến, Gin sẽ lấy tôi để bắt anh trao đổi thứ hắn muốn. Giả dụ như vậy, anh có cứu tôi? Quyền lực với Shinichi là thứ mà anh tranh đấu cả đời , sẵn sàng hy sinh cả mạng sống để đạt được. Còn tôi.. anh yêu tôi chứ? Anh bảo vệ tôi như lời anh hứa.. anh thật sự yêu tôi như anh thường nói? Hay anh … Đầu óc tôi rối như tơ vò, tôi không biết đáp án là gì.. nhưng tôi tin anh sẽ không gây cho tôi bất kì một tổn thương nào.. Tình cảm có thể là giả vờ nhưng biểu hiện thì không thể. Tôi nhắm mắt lại , hít sâu.. tất cả sắp kết thúc rồi. Vodka kéo tôi xuống một bụi rậm và bắt tôi ngồi xuống, hắn trói tay tôi và gốc cây và nhồi giẻ vào miệng tôi.. Tôi ghét thứ này kinh khủng, nó có mùi không dễ chịu gì. Tôi nhìn thấy Gin và hắn đang đứng cách xa bui cây hắn ngụy trang cho tôi. Đó là nơi trăng sáng nhất, có một lối mòn nhỏ ở bên phải Gin. Từ lối mòn, một người xuất hiện. Tôi nhận ra đó là ai, vậy là anh đã đến, vậy là Shiho đã không ngăn cản anh lại? Một cảm giác khuây khỏa trỗi dậy trong tôi.. - Cô ấy đâu? Anh hỏi Gin, giọng không thay đổi. Tôi nhận ra dường như anh đang rất bồn chồn. Gin không trả lời, vẻ ung dung của hắn khiến tôi bất an.. Gin chắc chắn về điều hắn làm. - Có vẻ cô ta rất quan trọng với ngươi? Sao chúng ta không làm một cuộc trao đổi nhỉ? Anh nhìn xung quanh như thể chắc chắn về một điều gì đó.. Anh vẫn đúng đấy, mặc kệ cho làn gió vuốt những lọn tóc rối trước mặt. Anh không mảy may để tâm đến lời Gin nói.. - Sao người lại dùng thủ đoạn hèn hạ thế? - Ta hèn hạ? Chính ngươi đã ép ta. Tôi nhìn thấy anh im lặng, hăn muốn gì ở anh? Hắn muốn trao đổi điều gì.. ……………….. Một tình yêu ủ ấp trong trái tim..
Không vì quyền lực, không vì những lo toan vật chất.
Trái tim cô chỉ có một người để hướng về..
Gió tự do phiêu lãng…
Gió là thứ mọi vật đều ngưỡng mộ, sự tự do của gió làm vạn vật đều muốn được nương mình theo gió..
Nhưng…
Gió chỉ yêu gió, không hề có tình cảm với bất kì ai… Chỉ có một mình gió mà thôi.
…………………………….. Mưa rơi xuống tưới mát mọi tâm hồn.. Mưa nhẹ nhàng trút xuống vai tôi, lạnh lẽo… Shinichi vẫn im lặng, nhưng tình trạng đó không kéo dài được lâu, vẫn vẻ mặt tự tin ấy, anh nhìn Gin không chút bối rối, anh đã biết câu trả lời của mình.. - Vậy ngươi nghĩ ta sẽ đánh đổi mọi thứ? Chỉ vì cô ấy… Tôi nhận ra cơn mưa đang dần lớn hơn, tôi cũng nhận ra ánh mắt của anh không chút trốn tránh.. tôi ngừng vẫy vùng, ngưng luôn cả việc suy nghĩ, tôi bàng hoàng nhìn anh.. Anh đang nói gì vậy? - .. cô ta cũng chỉ là một nữ nhân.. mà nữ nhân trong thiên hạ đầy rẫy.. ngươi nghĩ có thể uy hiếp được ta sao? Đầy rầy? Tôi nhìn anh không tin.. câu nói của anh xuyên vào tim tôi một lưỡi dao.. tôi không tin.. anh không thể như vậy! Tôi cúi mặt, mặc kệ cho mưa đang làm mái tóc mình ướt sũng, lạnh vô cùng. Rất lạnh.. tôi nở nụ cười, trong lòng tôi có một tiếng nói vang vọng, giọng nói ấy đánh vào lòng tôi một cơn bão lớn.. Nhận ra rồi chứ? Anh ta không hề yêu mày đâu! Anh hứa sẽ bảo vệ em.. Đây là người hứa sẽ bảo vệ tôi? Đây là người tôi chờ đợi suốt thời gian qua? Đây là người đã an ủi tôi, cho tôi một chỗ dựa khi tôi cần? Chính bàn tay đó đã lau những giọt nước mắt của tôi? Đây là người đã đắp lên tôi một chiếc áo khi tôi cần, là người đã luôn quan tâm và nắm lấy tay tôi? Vậy ngươi nghĩ ta sẽ đánh đổi mọi thứ? Chỉ vì cô ấyTôi chợt nở nụ cười, một nụ cười lạnh như băng, phải rồi.. tôi chỉ là một nữ nhân trong hằng hà sa số những nữ nhân trong thiên hạ. Vậy là tôi không có địa vị quá quan trọng như tôi vẫn nghĩ, nực cười thật! Tôi chờ đợi gì.. ai bảo tôi tin anh? Ai bảo tôi yêu anh? Ai bảo tôi để mình mềm lòng.. ai bảo tôi sẵn sàng hy sinh tất cả vì anh? Ai bảo tôi ngu ngốc! Ai bảo tôi nhớ đến anh, chờ đợi anh để rồi chợt khóc trong những đêm dài không có anh bên cạnh! Ran Mori! Mày tự làm tự chịu, tất cả những điều này phải trách ai? Một giọt nước rơi xuống gò má tôi, thứ nước ấy mặn chát hòa lẫn với mưa.. Những cảm xúc, những niềm tin trong lòng tôi nát vụn.. trên thế gian này, không một ai cần đến tôi.. không một ai yêu tôi thật lòng cả.. anh không yêu tôi.. không hề! Tôi chỉ là một người mà anh ôm ấp mỗi đêm.. giờ thì tôi hiểu rồi, cảm giác của thứ gọi là tình yêu.. Tôi lo lắng? Tôi hối hận? Tôi đau khổ? Tôi muốn chạy đi, ra khỏi nơi này.. tôi không muốn nhìn thấy anh nữa, tôi không muốn đối diện với đôi mắt không hề có sự dối trá nào đó nữa. Tôi không muốn! Làm ơn đừng nói gì nữa! Làm ơn đừng bắt tôi phải chịu đựng tất cả những việc này! Ngay từ đầu đã không có gì cả! Ngay từ đầu anh đã không yêu tôi!! Cô ta cũng chỉ là một nữ nhân.. mà nữ nhân trong thiên hạ đầy rẫy.. ngươi nghĩ có thể uy hiếp được ta sao?Sau cùng.. với anh chỉ có quyền lực là trên hết.. anh là người có thể hy sinh mạng sống vì quyền lực.. không phải một người con gái.. như tôi! Gin hất mặt về phía tôi, dường như hắn đang muốn cho tôi biết điều này.. hắn làm tôi không thể chịu thêm nữa.. tôi muốn mình chìm vào cõi vĩnh hằng.. để đừng bao giờ đối diện với tất cả những điều thế này nữa. Tình yêu? Đó là thứ không tồn tại, niềm tin.. tất cả niềm tin sẽ kết thúc bằng nước mắt.. chờ đợi có phải mọi thứ sẽ quay lại như cũ? Không bao giờ.. thời gian cũng không thể xóa nhòa được ký ức của ngày hôm qua.. Anh có thể giả dối đến thế sao? Tôi thấy anh quay lưng lại, đi xuống con đường mòn.. Mưa đã tạnh, nhưng trong lòng tôi.. vẫn mưa. Cơn mưa thật nhanh, không níu kéo.. anh đã bước đi như thế.. và tôi biết anh sẽ không bao giờ quay trở lại nữa.. anh không cần tôi! …………………………………. Gin kéo tôi đi, tôi không còn sức lực để vùng dậy nữa. Tôi mặc kệ cho hắn kéo đi đâu thì đi, trong lòng tôi giờ đây, chỉ còn ký ức về anh… - Chúng ta làm gì với nó? Vodka chợt hỏi, tôi nhìn thấy Gin không trả lời, hắn tặng cho tôi một nụ cười đầy mỉa mai. - Ta biết phải làm gì rồi. Bàn chân tôi tê dại khi bị Gin kéo quá mạnh trên nền đất, những con người lặng lẽ bước qua nhau, phố đêm bận rộn.. tôi nhận ra.. đây là nơi tôi đã nhìn thấy lễ hội. Gin kéo tôi vào một khu nhà, tôi nhận ra đó là đâu… Gin đưa tôi vào một căn phòng trống , rồi bỏ đi mất. Tôi ôm gọn thân thể mình.. Không có chút cảm giác nào. Một người phụ nữ bước vào, trên gương mặt thoáng lộ vẻ ngạc nhiên. Tôi nhìn đôi mắt bà ấy có cái gì đó thật quen thuộc. Nhưng tôi không nhớ đã gặp ở đâu.. Bà ta lại gần tôi, không còn ngạc nhiên.. - Cô gái, chúng ta lại gặp nhau… - Chúng ta đã từng gặp nhau sao? Tôi hỏi nhưng chỉ nhận được từ người đàn bà ấy một nụ cười.. nụ cười mà tôi sẽ chẳng bao giờ có được.. bà ấy có phải là người tôi đã gặp lúc nhỏ? … những ký ức quá nhạt nhòa làm tôi không nhớ nổi nữa.. Tôi không biết mình sẽ ra sao.. nhưng tôi biết mình sẽ chẳng bao giờ quay lại được nữa. Tôi biết tôi sẽ không bao giờ có quyền quay lại… anh đang dần đẩy tôi xuống một lớp bùn đen.. mà mãi mãi tôi sẽ không gội sạch được. ................................... Giọng của cô ta vẫn vang lên trong đầu tôi.. nó cũng làm tôi đau đớn như những vết thương từ roi da..
Đừng ngang bướng nữa…!
Không! Đừng ép tôi!
Tôi hét lên.. đôi mắt vẫn không thể chấp nhận.. sự lả lơi, sự ghê tởm khi đối mặt với chúng..
Chiếc roi vẫn được quất vào người tôi.. vì sao vậy?
Máu.. nhưng chúng đã là gì.. tôi đau đớn.. từng ký ức vẫn hành hạ tôi… Tôi không là gì cả.. Tôi sẽ không là gì cả! Đừng ép tôi làm điều đó..
Tôi không muốn mình rơi xuống bùn đen.. tôi không muốn!
|
| | | windy_august
Tổng số bài gửi : 1251 Birthday : 11/08/1996 Age : 28 Đến từ : Ngân hà của chúng ta
| Tiêu đề: Re: [Long Fic] Khung trời phiêu lãng 18/7/2012, 10:23 | |
| Shin bỏ Ran hả hay chỉ là giả vờ thôi thế ss ơi. Ss viết hay lắm, bất ngờ luôn. Rồi lại còn bà nào thế kia đừng nói là Ver nhá *Ver chắc không bị gọi là bà đâu nhỉ* |
| | | Samy_chan
Tổng số bài gửi : 1141 Birthday : 15/12/1997 Age : 26 Đến từ : Wonderful World
| Tiêu đề: Re: [Long Fic] Khung trời phiêu lãng 18/7/2012, 11:48 | |
| Hay quớ :36: Shin chắc là ... chỉ già vờ thôi ss nhỉ ? Còn người phụ nữ kia là ai ? Bà ta có liên hệ gì khi chính Ran đã gặp bà ấy trong quá khứ nhỉ Hóng chap mới của ss :32: |
| | | ldp95_kudoshinichi
Tổng số bài gửi : 818 Birthday : 15/08/1995 Age : 29 Đến từ : 221B - Baker - Luân Đôn
| Tiêu đề: Re: [Long Fic] Khung trời phiêu lãng 18/7/2012, 12:05 | |
| Nhào vào nào. Đọc chap này tớ chả tức tí nào. Cậu tưởng cậu có diễm phúc ăn gạch của tớ như vậy sao. Muốn kiếm được mấy cục của tớ cậu cần có gì đó là tớ tức sôi máu thôi. Để coi nào, Shin nhà ta cũng giỏi đóng kịch quá đó chứ. Tớ chắc chắn rằng đó chỉ là lời nói dối dọa họ để lần manh mối theo Gin mà thôi. Vì đối với những người anh chưa bao giờ yêu, anh còn nhân từ, [7 cô vợ ý] Thế thì Ran làm sao bỏ được. Cậu lại đi end chap này ở đoạn đó làm mọi thứ càng khả nghi hơn. Cậu cũng là fan Shin Ran chính hiệu, lại viết ở ngôi thứ 1 của Ran. Gạch của tớ quý lắm, không có cho cậu đâu. p/s: chỉ có những người nhẹ dạ cả tin thì mới bị cậu lừa thôi. |
| | | 0ny
Tổng số bài gửi : 658 Birthday : 23/10/1995 Age : 29
| Tiêu đề: Re: [Long Fic] Khung trời phiêu lãng 18/7/2012, 17:26 | |
| Post kịp rồi.. giờ chạy đi thôi >"< lại trễ rồi.. >< Mọi ng nghĩ sao chẳng được ~ mình đã hơi lo một chút nhưng giờ thì ổn rồi.. Gút nhanh đi thôi ~ Làm như mềnh thích ăn lắm mà đòi quăng Chương 21: - Sao cơ? Tôi ngạc nhiên hỏi người phụ nữ đang ngồi trước mặt mình, mái tóc thả bềnh bồng quanh gương mặt sắc sảo của bà. Bà không hề lặp lại, đôi mắt chứa gì đó hơi buồn man mác. Đây là một khu phố Geisha, và bà ấy muốn tôi cũng phải làm một Geisha tập sự. Tôi quay đi né tránh ánh mắt đó, bà ấy không phải là người xấu, từ khi Gin đưa tôi đến đây. Hắn hoàn toàn giao tôi cho bà ấy và không hề quay lại nữa.. Tôi không hẳn là ghét, nhưng không muốn mình đem ra làm trò đùa cho nam nhân thêm nữa, trong đời tôi.. không phải mọi người đàn ông đều lấy tôi ra đùa cợt sao? Yêu thương ư? Đó là cái gì vậy… hạnh phúc ư? Nó có ở trên đời không? Từ lúc anh quay đi.. tôi đã biết sẽ khó có ngày gặp lại. Hoặc khi gặp lại.. tôi sẽ không còn là một tôi của bây giờ nữa. Tôi sẽ trở thành cái gì nữa đây? Khẽ thở dài, người phụ nữ lên tiếng gọi: - Asa, vào đây. Cô gái tên Asa xuất hiện sau cánh cửa, đó là một cô gái chừng hai mươi, cô có một đôi mắt màu chàm và mái tóc ngắn ngang lưng. Cô ấy là một Geisha nổi tiếng ở nơi này. Asa cúi đầu trước bà ấy và nhìn về hướng tôi. - Có phải cô ấy đây không? - Hãy giúp ta.. nhớ nhẹ nhàng với Ran hơn những người khác. Cô ấy gật đầu chầm chậm và ra hiệu tôi đi theo. Tôi ái ngại quay lại nhìn bà, đôi mắt bà vẫn không chút xao động.. Cảm giác hơi khó chịu trong lồng ngực, Asa đưa tôi vào một căn phòng nhỏ, nơi đó có các loại nhạc cụ và rất nhiều bộ Kimono được sắp ngay ngắn trên giường. - Cô hãy chọn một nhạc cụ cho mình đi. Đó là câu nói đầu tiên của Asa với tôi, cũng là lần cuối cùng cô ấy nói với giọng nhẹ nhàng đến vậy. Ngày dần qua đi.. tôi đang từng bước một tiếp cận với thế giới của bà ấy.. Asa lớn hơn tôi, và cô ấy không hề có ý định sẽ đối xử tốt với tôi. Cô ấy rất nghiêm khắc, tôi không gặp lại bà ấy từ sau ngày bà ấy giao tôi cho Asa… Giờ đây tôi đã quen dần với nhạc cụ, trà đạo và thế giới (mà theo Asa là tao nhã) của họ. Những con người này sống rất vội vã, tôi không gặp những cô gái khác như tôi.. cũng như không được phép rời khỏi phòng khi chưa được phép. Tôi tự hỏi đến bao giờ tôi có thể bước ra khỏi nơi đây để tự do đi đến nơi mà mình thích? Hiện tại tôi không có nhà để về, cha tôi.. tôi nhớ ra.. về người mẹ kế của tôi.. bà ấy là một Geisha! Ký ức tràn về thật mơ hồ, tôi tự hói đó có phải ký ức của mình không. - Tại sao cháu lại ngồi ở đây? Người phụ nữ cúi xuống thấp, mùi hương dịu lan tỏa trong không khí. Tôi không trả lời, cúi gầm mặt. Hôm nay cha sẽ cưới vợ.. tôi đã nhìn thấy mẹ khóc thật nhiều khi bà vào phòng.. - Nếu cháu không muốn nói, cô cũng không giúp được. Nhưng đừng ủ rủ như thế này.. - Cô là ai? Tôi ngây ngô hỏi lại, người phụ nữ ấy không nói gì, khẽ vuốt mái tóc ngắn của tôi ra sau. Rồi bà ấy nở một nụ cười..nụ cười tôi sẽ không bao giờ có được. Ký ức của tôi dừng lại ở đó.. đó chỉ là một đoạn đối thoại nhỏ, tôi nhớ dường như mình đã quên một cái gì đó. Nhưng tôi không thể nhớ ra đó là việc gì. Ngày thứ hai, Asa quay lại với một bộ Kimono màu tím trên tay, cô ấy đưa nó cho tôi. Giọng vẫn còn chút men rượu.. có lẽ cô vừa tiếp khách về. - Mặc vào đi, cô cũng phải đi đấy. - Sao cơ? Không.. Tôi một mực từ chối đón lấy bộ áo, tôi không thể, tôi không thể bước ra ngoài kia và làm điều mà Asa đang làm. Xin đừng ép tôi.. Tôi nhìn Asa nài nỉ, nhưng cô ấy không biểu lộ chút cảm xúc nào.. luôn là đôi mắt màu chàm ấy, lạnh lùng và vô cảm. Tôi co mình lại trong góc giường, không muốn rời khỏi đó. Asa chợt lại gần nắm lấy cánh tay tôi. - Đi ngay. Tôi lắc đầu, nhưng Asa không cho phép ai cưỡng lại cô. Cô ấy đưa cho tôi bộ áo nmootj cách quyết liệt: - Đà vào đây, cô còn muốn mình còn trong sạch bước ra ư? Câu nói ấy đánh động tôi, đôi mắt tôi mở to nhìn cô. Asa bước ra ngoài, để lại tôi trong căn phòng nhỏ. Tôi biết cô ấy muốn cho tôi tự quyết định. Đã vào đây.. còn muốn quay về? Tôi cúi mặt, chợt thấy nhói lòng. Tôi nhớ cảm giác nằm trong chăn ấm.. tôi nhớ mùi vị thức ăn và những buổi trà đạo cùng Shiho.. thay vào đó, ngày đêm luyên tập ca kỉ, một buổi cơm chưa bao giờ được ăn quá no.. chiếc giường này chưa bao giờ được nằm quá hai tiếng.. một giọt nước mắt lặng rơi. Tôi chưa bao giờ nhận ra trước đây cuộc sống của mình quá hào nhoáng.. nó chưa hề có vết gợn. Tôi nhớ những ngày yên bình như thế.. còn bây giờ? Tôi có gì? Chẳng có gì trong tay.. Tôi nhớ anh.. người đã quay lưng lại với tôi.. nhớ những đêm lắng nghe hơi thở ấm của anh.. Tôi vẫn không thể quên được người ấy.. một cảm giác ớn lạnh làm tôi cảm thấy mình chơi vơi quá.. như một người bước đi không có điểm tựa..và có thể ngã bất cứ lúc nào. Tôi nhìn căn phòng trống trãi, với bức tường màu gỗ.. ước gì anh có ở đây lúc này.. Tôi thật ngốc! Anh sẽ không bao giờ xuất hiện ở đây.. Tôi đứng dậy, mặc bộ áo mới vào. Có những thứ không phải tự mình có thể quyết định được. Đây là một trong số đó. Tôi không có quyền chọn lựa mình phải làm gì.. cũng không có quyền nói tôi không muốn gì.. Tôi không muốn chống trả lại cuộc sống này nữa. Tôi không phải mất tất cả rồi sao? À không.. ngay từ đầu tôi đã chẳng có gì cả. Thế thì sao gọi là đã mất được! Tôi cười nhạt, nhìn chính mình trong gương.. đây là ai? Là tôi sao? Tôi khẽ quay đi tránh cái nhìn vô hồn đó. Tôi đã không còn là tôi nữa rồi.. nhưng tình yêu tôi dành cho anh, có lẽ suốt cả đời cũng không quên được. Người đàn ông chạm vào tôi, luôn nhắc nhở tôi cười lên. Nhưng tôi không thể! Ông ta đã ngà ngà say, mũi và gò mà đỏ ửng. Mỗi khi ông nói, mùi rượu phả vào mặt tôi nồng nặc. Tuổi đã cao.. mà vẫn còn tìm đến kỉ nữ sao? Tôi không nhớ mình đã làm gì, hình như là dạo một khúc nhạc. Ông ta không quan tâm, ông ta chạm vào tay tôi và hôn lên nó, cảm giác ghê tởm làm tôi buồn nôn. Tôi cố gắng rút tay về để dạo tiếp khúc nhạc còn dang dở.. nhưng ông ta đẩy cây đàn đi.. ông ta tiến lại tôi và kéo tôi sát vào ông ta, bàn tay dơ bẩn ấy chạm vào tôi.. vò xé gấu áo tôi.. tôi bắt đầu cảm thấy sợ hãi.. ông ta đang làm gì vậy? Những nụ hôn được ban phát cho tôi vô điều kiện. Tôi cố gắng thoát khỏi ông ta, tát thật mạnh vào người đàn ông đáng tuổi cha mình . Ông ta mở to mắt nhìn tôi, rồi xô tôi ra góc tường. Đầu tôi buốt.. máu chảy ra từ trán.. Cảm giác ghê sợ tràn vào trong tôi.. tôi vùng chạy ra khỏi đó.. nước mắt không ngừng rơi.. Tôi nhìn căn phòng trống... đôi mắt trở nên vô hồn. Thật ra tôi hy vọng gì chứ? Anh sẽ không đến.. anh sẽ không đến đây.. Tôi nên làm gì? Tôi không muốn mình trở thành như hắn... tôi không muốn mình tiếp tục rơi xuống bùn đen.. Tôi muốn quay về bên anh... nhưng tôi không có tư cách để quay về... mãi không bao giờ tôi có thể ở bên anh được nữa.. Tôi cảm thấy sợ chính bản thân mình.. Ánh mắt của anh.. nó vẫn làm tôi tan chảy... nhưng tôi chưa bao giờ quên được ánh mắt hôm đó.. Tuyệt vọng... tôi sẽ không bao giờ có thể nhìn lại nó được nữa rồi.. ánh mắt dịu dàng của anh.. lần sau gặp lại.. có lẽ anh sẽ không nhìn tôi như thế nữa... Mọi thứ dần trở nên tăm tối hơn... (còn nữa...) |
| | | Sponsored content
| Tiêu đề: Re: [Long Fic] Khung trời phiêu lãng | |
| |
| | | | [Long Fic] Khung trời phiêu lãng | |
|
Similar topics | |
|
| Permissions in this forum: | Bạn không có quyền trả lời bài viết
| |
| |
| |
|