CFC

Khách viếng thăm sẽ thiệt thòi lắm nha ~
Đăng nhập để chia sẻ/ Login để yêu thương  ^^


[Long Fic Dịch] Khách sạn Ánh Trăng (Moonlight Hotel) - Page 4 22985209-p0
CFC

Khách viếng thăm sẽ thiệt thòi lắm nha ~
Đăng nhập để chia sẻ/ Login để yêu thương  ^^


[Long Fic Dịch] Khách sạn Ánh Trăng (Moonlight Hotel) - Page 4 22985209-p0


Conan Fan Club
 
Trang ChínhLatest imagesĐăng kýĐăng Nhập

Share
 

 [Long Fic Dịch] Khách sạn Ánh Trăng (Moonlight Hotel)

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Chuyển đến trang : Previous  1, 2, 3, 4, 5, 6  Next
Tác giảThông điệp
Anfu

Anfu

Nữ Aries
Tổng số bài gửi : 1317
Birthday : 03/04/1995
Age : 29

[Long Fic Dịch] Khách sạn Ánh Trăng (Moonlight Hotel) - Page 4 Empty
Bài gửiTiêu đề: [Long Fic Dịch] Khách sạn Ánh Trăng (Moonlight Hotel)   [Long Fic Dịch] Khách sạn Ánh Trăng (Moonlight Hotel) - Page 4 Empty7/7/2010, 09:06

First topic message reminder :

Author: CocoCatz
Source: Moonlight Hotel
Rate: K+
Genre: Humor/Adventure
Translators:
  • Chap 1-12: Nyu Hato - fixi.acc.vn
  • Chap 13-28: Anfu - conan.forum-viet.net

Disclaimer: Bản quyền nhân vật thuộc về Gosho Aoyama. Ý tưởng truyện, cùng một số nhân vật được sáng tạo khác, thuộc về tác giả fic. Người dịch chỉ sở hữu bản dịch.
Note: Vui lòng hỏi ý kiến người dịch trước khi đem fic post ở web khác ngoài CFC. Cám ơn.
Summary: Sau sự kiện kì nghỉ hè, một cuộc phiêu lưu mới lại mời chào các chàng trai trẻ của chúng ta.

Spoiler:

To be continued...


Được sửa bởi Anfu ngày 21/2/2014, 15:44; sửa lần 14.
Về Đầu Trang Go down
http://anfucafebook.blogspot.com/

Tác giảThông điệp
shinichi.kid1412

avatar

Tổng số bài gửi : 4

[Long Fic Dịch] Khách sạn Ánh Trăng (Moonlight Hotel) - Page 4 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long Fic Dịch] Khách sạn Ánh Trăng (Moonlight Hotel)   [Long Fic Dịch] Khách sạn Ánh Trăng (Moonlight Hotel) - Page 4 Empty23/10/2010, 19:57

trời ơi, chị nên chạy đi là vừa...why tại sao là kid cơ chứ!!!
tội nghip wá hixhix :h2:
Về Đầu Trang Go down
candy_l0v3_kid&c0nan

candy_l0v3_kid&c0nan

Nữ Sagittarius
Tổng số bài gửi : 189
Birthday : 29/11/1997
Age : 26
Đến từ : My heaven

[Long Fic Dịch] Khách sạn Ánh Trăng (Moonlight Hotel) - Page 4 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long Fic Dịch] Khách sạn Ánh Trăng (Moonlight Hotel)   [Long Fic Dịch] Khách sạn Ánh Trăng (Moonlight Hotel) - Page 4 Empty24/10/2010, 20:56

waaa, em chỉ thấy hồi hộp chứ không thấy lãng mạn |:, chắc là Kaito vẫn sống thôi (anh ý số may lắm mà ;)), nhưng vấn đề là: làm thế nào mà... sống được??? ==
hóng chap tiếp của ss nè, vote :roll:
Về Đầu Trang Go down
miss_unavailable

miss_unavailable

Nữ Virgo
Tổng số bài gửi : 78
Birthday : 06/09/1997
Age : 27
Đến từ : Invisible world

[Long Fic Dịch] Khách sạn Ánh Trăng (Moonlight Hotel) - Page 4 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long Fic Dịch] Khách sạn Ánh Trăng (Moonlight Hotel)   [Long Fic Dịch] Khách sạn Ánh Trăng (Moonlight Hotel) - Page 4 Empty29/10/2010, 08:53

Trời ơi!!
Cái fic này thì dùng ở KID.Chắc đâu KID o chết đâu nhưng trốn kiểu gì thì được, chẳng lẽ cha cậu xuất hiện cứu chăng? Nhỡ lại thế!
Cái kia thì Shinichi.( Cái này thì mình biết Shin o chết vì còn xuất hiện ở đây cơ mà)
cười lăn cười bò ;)
Thanks nhiều, chị có biết bản gốc TA ở đâu o ạ??
ĐỪng để mọi người già đi nhá! Mong chap mới của chị! :oops: :geek:
Về Đầu Trang Go down
amy white

avatar

Nữ Tổng số bài gửi : 7

[Long Fic Dịch] Khách sạn Ánh Trăng (Moonlight Hotel) - Page 4 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long Fic Dịch] Khách sạn Ánh Trăng (Moonlight Hotel)   [Long Fic Dịch] Khách sạn Ánh Trăng (Moonlight Hotel) - Page 4 Empty17/11/2010, 18:36

chắc Kid ko chết đâu nhỉ. Nhân vật chính mà. Mong chap mới của chị.
:P
Về Đầu Trang Go down
Kaz

Kaz

Nữ Aquarius
Tổng số bài gửi : 68
Birthday : 06/02/1997
Age : 27
Đến từ : Hỏi lắm thế? Bộ hỏi cung người ta à?

[Long Fic Dịch] Khách sạn Ánh Trăng (Moonlight Hotel) - Page 4 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long Fic Dịch] Khách sạn Ánh Trăng (Moonlight Hotel)   [Long Fic Dịch] Khách sạn Ánh Trăng (Moonlight Hotel) - Page 4 Empty19/11/2010, 12:17

he he cuối cùng cũng đến đoạn mình thích nhất rùi... Kaito kiss Aoko! Kaz đọc đi đọc lại đoạn này nè. ❤ nhưng mà cũng tội Aoko quá. Vừa được tỏ tình xong đã bị chia cắt rồi. 😢

Nhận xét: tác giả viết ngày càng hay :o dịch giả thì :h8:

Ss dịch nhanh lên nhé, đoạn sau em chẳng hiểu gì cả. Vote!
Về Đầu Trang Go down
Anfu

Anfu

Nữ Aries
Tổng số bài gửi : 1317
Birthday : 03/04/1995
Age : 29

[Long Fic Dịch] Khách sạn Ánh Trăng (Moonlight Hotel) - Page 4 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long Fic Dịch] Khách sạn Ánh Trăng (Moonlight Hotel)   [Long Fic Dịch] Khách sạn Ánh Trăng (Moonlight Hotel) - Page 4 Empty20/11/2010, 21:45

Đang gay cấn thế này mà để fic bụi tung mù mịt 😢
3 chap tiếp theo sẽ có phần POV của các nhân vật, báo trước cho mọi người biết để đoán xem là của ai :)
Chap này dài, cứ từ từ mà đọc cười lăn cười bò

Chapter 23: "Tớ biết rồi!"

Tôi đang chạy.
Tôi dám thề rằng mình chưa bao giờ chạy nhiều đến thế trong đời. Chân tôi đau nhức, tim đập nhanh đến mức tôi đã nghĩ rằng nó chuẩn bị nhảy ra khỏi miệng và cái chết sẽ đột ngột ập đến.
Toàn thân tôi đầy máu và mồ hôi. Cái mùi này khó chịu thật. Tôi chắc chắn rằng Kazuha không thích nhìn thấy tôi như thế này...nhưng đó chỉ là nếu như tôi thoát ra khỏi đây và còn sống.

Kudou đang chạy trước tôi, và Hakuba ở phía sau. Họ đang cố gắng giữ lấy mạng sống của mình. Chắc rằng họ cũng mệt mỏi y như tôi lúc này. Nhưng máu cứ tuôn xối xả trong huyết quản, và họ lại chạy.
Tôi chẳng hề biết rằng con người lại chứa đựng nhiều năng lượng như vậy khi họ tuyệt vọng.
Chúng tôi bị kẹt trong cái mê cung đầy gương kì quái này, cùng với một người phụ nữ điên cuồng đang rượt theo sau. Không cần nhắc lại rằng bà ta có súng và nã vài viên vào chúng tôi thì chẳng phải là vấn đề gì to tát lắm.
Tôi bắt đầu ngừi thấy mùi khói. Khét lẹt. Người đàn bà điên đó đã châm lửa đốt cả lâu đài.

Tôi cũng biết rằng mê cung nằm ở dưới lòng đất, nhưng sớm hay muộn, lửa cũng sẽ lan tới đây và nếu đến lúc đó mà chúng tôi còn ở trong này, tất cả sẽ kết thúc.

Suy nghĩ đó thật sự khiến cho tôi hoảng loạn. Tôi chạy nhanh hơn nữa, vượt cả Shinichi. Thôi được, không chỉ là vượt qua, tôi đã đẩy cậu ta.
"Chú ý vào chứ!" cậu ta gầm lên.
"Im đi Kudou, cậu có biết mình đang đi đâu không?!" Tôi gào lại, nhưng giọng khản đặc và cổ họng khô khốc. Mỗi lần cất tiếng tôi lại thấy đau buốt.
Hakuba tiến lại chỗ chúng tôi, ho sặc. “rẽ trái." Cậu ấy chỉ vào dãy hành lang dài. "Chúng ta sắp đến căn phòng rồi." Cậu cúi gập người xuống, cố gắng kiểm soát hơi thở của mình.
“Sao cậu biết?" Kudou và tôi cùng hỏi, không muốn phải nghe lời ai lúc này.
"CỨ RẼ TRÁI ĐI, ĐỪNG HỎI NHIỀU!" Hakuba gầm lên. Đầu cậu ta như nổ tung ra.
Kudou và tôi quyết định tốt nhất là không nên tranh luận với Hakuba khi hắn đang tức giận, vậy là chúng tôi tiếp tục đi, ngay khi ba chúng tôi vừa định rẽ trái, tiếng súng lại nổ. Chúng tôi lập tức cúi xuống theo phản xạ, cứ như nhanh đến mức có thể tránh được viên đạn.
"Làm sao bà ta làm được vậy?" Tôi nói. "Ta không thể cắt đuôi bà ta sao?"
"Bà ấy biết vì cậu cứ liên tục kêu ca đấy!" Kudou gắt.
Tôi đã định cãi lại, nhưng rồi thôi vì có khi cậu ta nói đúng thật.

Kudou và tôi vẫn còn giận nhau, mặc dù tôi cũng chẳng biết vì lí do gì nữa.
Kazuha và Ran đã được an toàn, hi vọng là thế. Vậy thì lẽ ra tôi không nên giận cậu ta nữa mới đúng. Tôi biết, cả hai chúng tôi đều đã cư xử rất tệ và không muốn xin lỗi. Nhưng tại sao tôi lại phải xin lỗi trước cơ chứ?
Cậu ta gọi tôi là một kẻ thất bại, một tên ngốc và thậm chí đấm vào mặt tôi. Thôi được, tôi đấm cậu ta trước, tôi biết chứ. Nhưng cậu ta cũng không nên mắng tôi là đồ thất bại trước mặt mọi người.

Sau khi Toyama và Ran thoát được, Kudou và tôi vẫn hầm hè nhau, vẫn lườm nhau bực bội và Hakuba cứ phải liên tục đứng ra hoà giải.
Có lẽ vì quan điểm của tôi và cậu ta. Không, là tính cách của chúng tôi. Chúng tôi là hai người rất khác nhau. Kudou dường như là người luôn tự tin và hãnh diện. Cậu ta lịch sự, chu đáo (thỉnh thoảng thôi), và tôi phải công nhận rằng cậu ta cực kì thông minh.
Cậu ấy cũng rất phong độ nữa. Đặc biệt là trước mặt Ran.

Còn tôi á? Tôi là những gì mình thích, nói những gì mình muốn và làm mọi việc theo cách của chính tôi. Nếu tôi không thích ai đó, tôi sẽ nói thẳng ra với họ.
Tuy nhiên, có một điều chắc chắn rằng, hai chúng tôi đều không muốn thừa nhận rằng mình đã sai. Nhất là khi chúng tôi cùng nghĩ rằng người kia cũng mắc lỗi y như mình.

Tôi hiểu cậu ta quá mà. Chúng tôi đã cùng nhau trải qua bao nhiêu chuyện. Chúng tôi giúp đỡ nhau biết bao lần, thậm chí cứu mạng lẫn nhau...nhưng tôi nhất định sẽ không nói xin lỗi trước. Có lẽ là do lòng tự trọng của một đứa con trai.

Khoan đã...hình như tôi nhìn thấy thứ gì đó...
"Đây này!" Tôi hét toáng lên. Ánh sáng, không, ánh nắng chiếu sáng cả mặt đất. Hàng trăm nghìn mảnh gương vỡ.
Thế rồi nền nhà rung chuyển. Theo nghĩa đen.
Chúng tôi nghiêng ngả, vấp vào nhau, xung quanh chỉ có âm thanh ầm ầm dữ dội.
Cát, đá, và những chiếc gương cứ thế đổ xuống, khói và bụi tung mù mịt trước mắt chúng tôi. Một luồng khí nóng thổi qua. Khó thở quá.

"Chỗ này sắp sập rồi!" Kudou hét.
Cậu ấy nói đúng, cả mê cung đang dần sụp đổ. Tôi không biết tại sao và như thế nào, nhưng chắc chắn có liên quan tới việc chúng tôi đã nhập mật mã vào. Trong mê cung có cả một hệ thống cửa bí mật, bẫy và đủ thứ máy móc.
Chỗ này đã được thiết kế để tự huỷ, cùng với bất kì ai lấy được Pandora.

Không kịp nghĩ đến lần thứ hai, chúng tôi chạy vào phòng và tiến đến chỗ cầu thang xoắn ốc. Bề ngang của nó hẹp đến mức chúng tôi phải đi từng người một. Nỗ lực hết sức, cuối cùng chúng tôi cũng leo lên được từng bậc thang. Tôi nhìn lên.
Cầu thang khá dài, và các bậc của nó không vững chắc cho lắm, chúng lung lay mỗi khi một bức tượng đổ xuống trong mê cung.
"Trần nhà!" Hakuba thốt lên. Cậu ấy đi trước tôi và Kudou.
Tôi ngước nhìn cái trần nhà một cách khó khăn. Nó tối đen và đầy bụi bặm. Nhưng có thứ gì đó đang chuyển động, và tôi chợt nhận ra có một người đang nhìn tôi chằm chằm.
Đó là tôi.
Trần nhà cũng được thiết kế như một tấm gương khổng lồ!

"Ông Norferk coi bộ bị ám ảnh bởi mấy cái gương chết tiệt này" Tôi lầm bầm.
Tôi cũng nhận thấy rằng trông mình thật kinh khủng - cả người đầy vết thương và cả vết bẩn. Máu dính lên một nửa khuôn mặt, cùng với bụi và mồ hôi. Quần áo bẩn thỉu, rách tứ tung. Những vết xước, xây sát chi chít khắp người.
*Ôi trời...chắc mình sẽ chẳng thể đi đâu trong vòng 2 tuần sau vụ này!* Tôi nghĩ thầm.
Cạnh đó, Kudou và Hakuba cũng y như vậy, mệt mỏi và đầy thương tích.

Khi chúng tôi đã đi được nửa cầu thang, tôi chợt đưa ra câu hỏi mà chắc hẳn đang ở trong đầu tất cả mọi người.
"Alice thì sao?"
Hakuba dừng lại và quay nhìn tôi. "...nếu bà ta không thoát ra được, thì cảnh sát sẽ có thể lấy lại Pandora khi chuyện này kết thúc."
Chúng tôi im lặng.
Nếu bà ta chết, cảnh sát có thể đào xác bà ta lên và tìm viên Pandora. Nếu Alice thoát ra được thì Pandora sẽ mãi mãi biến mất.
Có vẻ không được hợp lí lắm. Nhưng chúng tôi còn làm được gì nữa?
Hakuba thực sự trông rất buồn bã, và dường như tất cả chúng tôi đều vậy. Chúng tôi thấy có lỗi. Lẽ ra không nên làm vậy, nhưng xét cho cùng, người phụ nữ này dã giết quá nhiều người. Gia đình của bà ta.
Nhưng...
Chúng tôi tiếp tục đi.

Ánh nắng chiếu thẳng vào mắt tôi. Tôi nheo mắt, cố gắng điều chỉnh để quen với ánh sáng.
Sau vài tiếng đồng hồ mò mẫm trong bóng tối, tôi cảm thấy ánh sáng chói loá đến mức không thể mở hẳn mắt được.
Chúng tôi đã đến đỉnh cầu thang, Hakuba dùng hết sức đập vỡ một khoảng kính và chui qua chiếc lỗ lớn đó, lối thoát duy nhất. Cậu vịn lấy mép của phần kính hai bên, càu nhàu điều gì đó và nhấc người lên.
Tôi lại gần và đẩy chân Hakuba.
Cậu ấy đã thoát được.
Vài giây sau, cái đầu của cậu ta thò xuống và đưa một tay ra. Tôi nắm lấy tay Hakuba và dùng hết sức lực còn lại nhấc người lên.
Hakuba kéo thật mạnh, và khi cảm thấy chân mình vùng vẫy trong không khí, tôi biết mình đã ra khỏi căn phòng.
Kudou không hề giúp tôi.

Thực sự lúc này tôi chỉ muốn nằm xuống và đánh một giấc thật dài, toàn thân tôi đã mỏi rã rời đến mức không thể làm được gì nữa.

Tôi đang ở trên nóc toà nhà.
Và ở bên ngoài.
Mái nhà rất RỘNG, với vài cái ống khói lớn ở giữa. Khói đen đang bốc lên từ đó.
Lối ra chỉ cách ống khói vài mét, nhưng không đơn giản như vậy, đó là một khoảng không lớn.
Bao quanh lâu đài là những bức tường được xây khá thấp, chỉ khoảng hơn một mét và bất cứ ai cũng có thể nhảy qua dễ dàng.

Tôi nhìn thấy mặt biển tối đen, mặt trời màu da cam và bầu trời xanh tím nhạt. Cả những ngọn đồi xa xa và khu rừng xanh thẫm bao quanh lâu đài.

Tôi cũng nhận thấy rằng đám cháy đã dần bao trùm hết cả khách sạn.
Lửa lan rất nhanh. Từng đám khói đen phủ lên bầu trời.
Tôi ho sặc sụa và chửi rủa. Chậm vài phút thôi, chúng tôi sẽ bị cái lưỡi lửa đỏ rực đó nuốt chửng.
Bước chầm chậm đến bên mép mái nhà, tôi nhìn xuống.
Khói bốc lên từ những chiếc cửa sổ phía dưới và phả vào mặt tôi, khiến mắt tôi cay xè. Tôi vội đưa tay lên che mặt và cố quan sát qua khe hở giữa các ngón tay.
Phía dưới là bãi cỏ xanh ẩm ướt, nhưng cách khá xa.
Thảm cỏ dày và êm ái, nhưng tôi chắc rằng nó sẽ không thể cứu được chúng tôi khi nhảy xuống từ nóc toà nhà.
Tôi nhảy lùi lại và quay ra nhìn hai người bạn với đôi mắt đỏ hoe đẫm nước.

Hakuba đang giúp Kudou leo lên, cậu cố kéo mạnh, và cuối cùng, Kudou đã thoát ra.
Tôi cũng không giúp cậu ta.
Hai người họ thở hổn hển, ngồi bệt xuống và trông như kiệt sức.
"Cám ơn đã giúp đỡ, Heiji!" Shinichi nói chua chát, nhìn tôi chằm chằm.
"Không có gì." Tôi đáp. Rồi tôi nhìn họ. "Vậy, gìờ chúng ta chỉ cần nhảy xuống thôi."

"Nhảy á?" Kudou trợn tròn mắt. "Chúng ta cố tìm cách thoát ra khỏi mê cũng vì muốn tiếp tục sống. Giờ thì cậu muốn chúng ta tự tử tập thể à?"
"Thế thì còn biết làm gì nữa!?" Tôi cãi.
"Gì cũng được trừ việc đó!"
"Cậu là đồ..."

"Khoan đã! Hai cậu im đi được không?...Tớ nhớ là..." Hakuba lẩm bẩm, cậu đứng dậy, nhìn xung quanh. Có vẻ như đang cố gắng nhớ xem chúng tôi đang ở đâu với một vẻ mặt khổ sở.
Kudou và tôi chỉ nhìn cậu chằm chằm.
Sau đó Hakuba bước về phía tây toà lâu đài. Cậu cúi xuống để nhìn, ho từng đợt vì khói, và vài giây sau, cậu ta reo lên.
"TỚ BIẾT RỒI!"
Hakuba lập tức quay lại và vẫy tay với chúng tôi, chỉ xuống thứ gì đó. "Nhìn kìa!"
Kudou và tôi tiến lại gần để nhìn.
Có một cái hồ ở phía dưới, khá lớn và dường như rất sâu.
Nước ngập đầy sau trận bão tối qua.
"Tớ chú ý đến cái hồ này khi đang xem xét cả toà nhà. Lúc đó tớ đã thắc mắc tại sao cái hồ lại được đặt sát sạt lâu đài. Giờ thì hiểu rồi! Nó được thiết kế đặt ngay cạnh toà lâu đài như một lối thoát để nhảy xuống trước khi cả toà nhà sụp đổ!"
Kudou và tôi tròn mắt nhìn Hakuba.
"Ý cậu là chúng ta phải nhảy từ độ cao 30 mét này xuống nước?"
"Đúng vậy."
"Cậu điên à Hakuba?! Tớ không phải vận động viên Olympic đâu!"
"Vậy thì còn cách nào khác để thoát ra khỏi đây không?" cậu ta hỏi lại. Không thể phủ nhận rằng điều đó đúng.

Ba chúng tôi đứng đó và ngẫm nghĩ. Tôi cảm thấy từng đợt gió nóng lạnh lẫn lộn thốc vào mặt. Ngọn lửa sẽ lan tới đỉnh lâu đài trong vài phút nữa thôi.
Tôi ngước lên bầu trời, xuyên qua khe hở của những làn khói đen dày đặc, tôi nhìn thấy mặt trời. Nó lên đến lưng chừng trời, chúng tôi đã ở đây bao lâu rồi? Rõ ràng không thể chỉ mới vài phút.
Tôi thấy chóng mặt và mệt mỏi. Thực sự mệt mỏi...
Tôi nghĩ đến Kazuha.
Giờ này cô ấy đang làm gì? Cô ấy đã thoát ra khỏi toà lâu đài chưa? Lỡ như cô ấy vẫn còn ở trong, lỡ như cô không kịp thoát ra thì sao?
Tôi còn có thể gặp lại cô ấy lần nữa không?
Có thứ gì đó nghẹn ngào trong cổ họng tôi, và khoé mắt tôi lại đẫm nước. Tại khói chăng?...Tôi không biết...

Tôi phải nhảy, tôi muốn gặp lại Kazuha.
Tôi sẽ không bỏ mạng tại nơi này.

Tôi quay sang và nhìn Kudou với Hakuba. Mắt họ cũng nhoè lệ. Lại là do khói ư?

"ĐƯA NÓ CHO TA!"

Tiếng thét bất thình lình vang lên sau chúng tôi.
Không cần quay lại tôi cũng biết đó là Alice.
*Bà ta vẫn còn sống sao?* Tôi ngạc nhiên tự nhủ với chính mình.

Bà ta chĩa súng vào chúng tôi, tay run run. Trông mệt mỏi và bẩn thỉu, nhưng không có nhiều vết thương như chúng tôi.
Ba chúng tôi đã sát đến mép của mái nhà. Còn bà ta đứng cạnh lối thoát, cách chúng tôi khoảng 8, 9 mét. Giá như tôi có thể...
"Đừng nghĩ đến chuyện đó! Tránh xa cái rìa mau, bằng không tao sẽ giết hết chúng mày!" bà ta ra lệnh.
Hakuba và tôi miễn cưỡng lùi lại. Không thể nhảy khỏi toà nhà được nữa.
Shinichi không chuyển động.

Rồi Alice nhìn trừng trừng Shinichi. Sự giận dữ và căm thù như phun trào trong đáy mắt bà ta.
"Ngươi! Đưa nó cho ta, mau lên!" bà ta gầm lên.
Shinichi cắn môi. Tôi có thể đoán cậu ta không nghĩ ra được cách nào nữa. Nhưng Shinichi là một kẻ ngoan cố và lì lợm, cậu ta sẽ không đầu hàng đâu.

Sau vài giây yên lặng, Shinichi bắt đầu cất tiếng bằng giọng khô khốc.
"Tôi không còn giữ viên kim cương nữa." Cậu ta bình tĩnh nói. “Nó mất rồi."
Alice nhìn Shinichi nghi hoặc. Hakuba và tôi cũng thế. Thế rồi Alice phì cười.
"Ngươi nghĩ ta sẽ tin điều đó ư?"

Shinichi đặt tay vào túi áo, và tôi nhận ra nó trống rỗng. Rõ ràng tôi thấy cậu ta cho viên đá màu xanh vào túi áo khi ở trpng mê cung! Cậu ta làm mất nó thật! Đồ ngốc!
Hakuba và tôi há hốc miệng kinh ngạc. Alice nhìn thấy phản xạ của chúng tôi, và bà ta hiểu rằng đó không phải là diễn kịch.
"AAAAHH!" Alice gào lên tuyệt vọng, thở hồng hộc, mặt tái nhợt. Bà ta ôm lấy đầu như thể nó sắp sửa nổ tung.
Chúng tôi vẫn ở yên đó, quan sát bà ta, không chuyển động. Đợi xem bà ta định làm gì. Với chúng tôi.
Thêm vài giây yên lặng nữa, Alice chầm chậm ngẩng đầu lên, mắt nhìn chúng tôi đầy căm thù.

Nụ cười lạnh lùng loé lên từ khoé miệng bà ta.
"Ta sẽ GIẾT ngươi, nhưng ta sẽ không để ngươi chết một cách dễ dàng chỉ với một viên đạn đâu, Kudou." bà ta nhếch mép.
"Ngươi sẽ phải chịu đau đớn trước khi chết...Quay trở lại mê cung ngay!"

"Cái gì?" Tôi hét to.
"QUAY LẠI ĐÓ MAU!" Alice rống lên. "Nếu không ta sẽ giết các bạn ngươi!"
"Đằng nào bà cũng giết hết chúng tôi thôi!" tôi nói, và nhìn Kudou. "Đừng nghe theo bà ta!"
Mặt Shinichi tái xanh, nhưng cậu ấy không cử động. *Thà để bà ta bắn mình còn hơn quay trở lại cái mê cung đó.*
Tôi chắc rằng cậu ta đang nghĩ như vậy.
"Đừng làm thế, Kudou." Hakuba nói.

Không một ai chuyển động, chúng tôi cứ đứng yên đó và chờ đợi. Tôi quan sát ngọn lửa đang dần bao trùm lên xung quanh, rất nhanh.
Nóng quá. Tôi chỉ còn nghe thấy tiếng gió gào thét và âm thanh của lửa đang thiêu rụi mọi thứ.
Đó là khoảnh khắc yên lặng dai dẳng và khó khăn nhất cuộc đời tôi cho đến lúc này.
Tôi nín thở.

Alice bật cười. "Không đi ư? Vậy thì ngươi hãy xem đây!"
Bà ta chĩa súng hướng về Hakuba, và bóp cò.

Tôi kinh hoàng nhìn Hakuba gục xuống đất.

To be continued...

P/S: POV là Point Of View, tức là tác giả viết dựa theo góc nhìn của nhân vật, nên đại từ nhân xưng sẽ là 'tôi'. Một số fic thường có thêm POV để độc giả có cái nhìn khác nhau và đa dạng về tình huống truyện và tâm lí nhân vật. (dành cho những bạn chưa biết :oops: )
Thế mọi người đã đoán ra ai có POV trong chap này chưa? ;)


Được sửa bởi anita_hailey ngày 21/11/2010, 12:42; sửa lần 2. (Reason for editing : Typing mistakes ==)
Về Đầu Trang Go down
http://anfucafebook.blogspot.com/
miss_unavailable

miss_unavailable

Nữ Virgo
Tổng số bài gửi : 78
Birthday : 06/09/1997
Age : 27
Đến từ : Invisible world

[Long Fic Dịch] Khách sạn Ánh Trăng (Moonlight Hotel) - Page 4 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long Fic Dịch] Khách sạn Ánh Trăng (Moonlight Hotel)   [Long Fic Dịch] Khách sạn Ánh Trăng (Moonlight Hotel) - Page 4 Empty20/11/2010, 22:05

Trời ơi! Sao chị lại cho dừng đúng lúc hay thế! Chap này hay lắm! Toàn đoạn rượt đuổi nhau! Nhưng thế còn kaito thì sao hả chị? Chap này o nói đến Kaito!
Thanks chị nhiều!
P/S: POV là gì ạ?!
Về Đầu Trang Go down
candy_l0v3_kid&c0nan

candy_l0v3_kid&c0nan

Nữ Sagittarius
Tổng số bài gửi : 189
Birthday : 29/11/1997
Age : 26
Đến từ : My heaven

[Long Fic Dịch] Khách sạn Ánh Trăng (Moonlight Hotel) - Page 4 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long Fic Dịch] Khách sạn Ánh Trăng (Moonlight Hotel)   [Long Fic Dịch] Khách sạn Ánh Trăng (Moonlight Hotel) - Page 4 Empty21/11/2010, 12:04

oa, bạn miss_unavailable có giật tem không, tớ giật nhé :)
từ đầu đã biết đây là Hatt's POV rồi ^^, phải nói chap này rất hay ạ, có một lỗi type nhưng không đáng kể ^^
Trích dẫn :
Đó là khoảng khắc yên lặng dai dẳng và khó khăn nhất cuộc đời tôi cho đến lúc này.
mong chap mới của ss, vote :roll:
Về Đầu Trang Go down
shinranisone

avatar

Tổng số bài gửi : 36

[Long Fic Dịch] Khách sạn Ánh Trăng (Moonlight Hotel) - Page 4 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long Fic Dịch] Khách sạn Ánh Trăng (Moonlight Hotel)   [Long Fic Dịch] Khách sạn Ánh Trăng (Moonlight Hotel) - Page 4 Empty11/12/2010, 02:17

Mình đã ngồi đọc từ 21h đến giờ, không 1' ngừng nghỉ.
fic hay kinh khủng, cứ như đang xem phim Holywood vậy (không! Hay hơn mới đúng).
Mình thực sự khâm phục t/g cũng như tài dịch chuyện của anita! Hay quá đi mất! Hy vọng sẽ sớm có những chap tiếp theo! Mình không thể chờ được nữa! Cố gắng tiếp tục bạn nhé!
Ủng hộ bạn hết mình
:P
Về Đầu Trang Go down
amethyst

amethyst

Nữ Scorpio
Tổng số bài gửi : 109
Birthday : 27/10/1996
Age : 28
Đến từ : N-field

[Long Fic Dịch] Khách sạn Ánh Trăng (Moonlight Hotel) - Page 4 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long Fic Dịch] Khách sạn Ánh Trăng (Moonlight Hotel)   [Long Fic Dịch] Khách sạn Ánh Trăng (Moonlight Hotel) - Page 4 Empty12/12/2010, 19:29

trùi, hay quá, đang đọc mà run run, ko dám đi vệ sinh lun
Khổ cái chỉ rảnh buổi tối nên ttoi61 11h ngồi đọc, ôi...
nhanh nha bạn
Về Đầu Trang Go down
http://vnvista.com/amethyst_ruby
Khách vi
Khách viếng thăm
avatar


[Long Fic Dịch] Khách sạn Ánh Trăng (Moonlight Hotel) - Page 4 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long Fic Dịch] Khách sạn Ánh Trăng (Moonlight Hotel)   [Long Fic Dịch] Khách sạn Ánh Trăng (Moonlight Hotel) - Page 4 Empty15/12/2010, 21:53

:425: chết mất sao chị không ra chap mới ? làm em đợi dài cổ :farao:
Về Đầu Trang Go down
wings89

wings89

Tổng số bài gửi : 332

[Long Fic Dịch] Khách sạn Ánh Trăng (Moonlight Hotel) - Page 4 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long Fic Dịch] Khách sạn Ánh Trăng (Moonlight Hotel)   [Long Fic Dịch] Khách sạn Ánh Trăng (Moonlight Hotel) - Page 4 Empty16/12/2010, 15:07

Giờ mới đcọ fic này...giờ mới com

Ôi ShinxHa của tôi kìa :h21: :h21:

Hakuba quyến rũ, Hakuba đẹp trai của tôi kìa :h21:

Thanks anita nhìu lém cơ. Fic hay lém, thik nhất câu Hakuba nói " Em sẽ ko đối xử với tôi như vậy chứ Shiho" :h17:

Hô hô sợ vợ vẫn là sợ vợ :h17:
Về Đầu Trang Go down
Khách vi
Khách viếng thăm
avatar


[Long Fic Dịch] Khách sạn Ánh Trăng (Moonlight Hotel) - Page 4 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long Fic Dịch] Khách sạn Ánh Trăng (Moonlight Hotel)   [Long Fic Dịch] Khách sạn Ánh Trăng (Moonlight Hotel) - Page 4 Empty18/12/2010, 21:07

sao chị chưa ra chap tiếp vậy ...đang hay mừ :(
nhưng :h8:
Về Đầu Trang Go down
Anfu

Anfu

Nữ Aries
Tổng số bài gửi : 1317
Birthday : 03/04/1995
Age : 29

[Long Fic Dịch] Khách sạn Ánh Trăng (Moonlight Hotel) - Page 4 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long Fic Dịch] Khách sạn Ánh Trăng (Moonlight Hotel)   [Long Fic Dịch] Khách sạn Ánh Trăng (Moonlight Hotel) - Page 4 Empty18/12/2010, 22:29

Ấy ấy mọi người bình tĩnh, mấy tuần rồi Anita bận quá nên chưa thể dịch kịp mà post lên được :) Mà cái chap này nó cũng dài quá, 13 trang Word lận, nên lai rai mãi chưa xong ==
Cuối cùng quyết định chia ra làm 2 phần để up cho mọi người đỡ sốt ruột Very Happy
Chap này đảm bảo sẽ khiến nhiều người... :h3: , vì chính dịch giả dịch xong cũng... :h14:
@ss Wings: em cũng thích HakuxShi từ câu nói đấy ấy ạ :roll:

Chapter 24: "Buông tớ ra"

Part 1

Tôi bàng hoàng.

Hakuba khuỵu gối trên mặt đất, nắm chặt lấy tay trái, máu trào ra ướt đẫm bàn tay phải của cậu ấy.
Tôi nhận thấy Alice không muốn giết Hakuba. Đó chỉ là một lời cảnh cáo.
"Không muốn bạn mình phải chịu thêm vài viên đạn nữa chứ? Biết điều thì quay trở lại mê cung đi!" Alice nói.
"Chết tiệt!" Hakuba nguyền rủa. "Điên rồ!! %£$^*&!"

"...Tớ không thể để bà ta làm vậy với hai cậu được." Tôi nói khẽ.
"Chỉ là vài viên kẹo đồng nhỏ xíu thôi mà!" Heiji nói. "Đằng nào bà ấy cũng giết hết chúng ta, Kudo, cậu không có lí do gì phải nhượng bộ cả." Nhưng tôi thấy được ánh nhìn trên khuôn mặt Hakuba. Chắc hẳn cậu ấy rất đau đớn.
"Đừng xuống đó, Kudo." Hakuba nghiến răng.

Tôi chỉ cười. "Xin lỗi, nhưng lần này tớ không thể nghe theo hai cậu được."
Tôi đã quyết định.
Tôi bước lên vài bước và tiến dần về phía lối ra của mê cung. Đến chỗ Alice.
Suốt lúc đó, Alice vẫn chĩa súng vào Hakuba, nhìn tôi chằm chằm với một nụ cười đắc thắng trên gương mặt.

Tôi nhìn thẳng vào mắt bà ta. Đôi mắt lạnh lùng, vô cảm và tàn nhẫn. Tôi không sợ bà ta, không sợ cả khẩu súng đen ngòm có thể nổ bất cứ lúc nào. Nhưng tôi sợ bạn bè tôi phải chịu điều đó thay cho tôi.
Cuối cùng tôi quyết định đầu hàng, coi như lần này bà ta đã thắng.
Gần đến lối ra hơn, tôi nuốt nước bọt và cảm thấy áp lực cùng sự sợ hãi đè nặng lên mình.
Tôi đột ngột dừng lại, nhìn xuống lối thoát, không tin vào mắt mình.
"Cầu thang đã gãy!" Tôi thì thào.
Chiếc cầu thang xoắn ốc lúc nãy giờ chỉ còn một nửa, với phần trên gắn với trần nhà. Nó đung đưa, rung lắc dữ dội. Từ cầu thang đến sàn nhà cách nhau khoảng vài mét.
Biển lửa đỏ rực đã tràn ngập căn phòng và đang lan toả rất nhanh.
Tôi nhìn bức tượng phu nhân Norferk nằm trên sàn, lửa vây lấy bà. Đôi mắt mở to nhìn tôi trừng trừng.
Trần nhà bằng gương đang vỡ dần, những mảnh kính vương vãi văng khắp nơi, rơi trên bậc cầu thang hoặc chìm vào lửa với tiếng loảng xoảng vô hồn.

"Khỉ thật" là từ đầu tiên xuất hiện trong đầu tôi khi nhìn xuống.
"Ngươi còn đợi gì nữa? NHẢY ĐI!" Alice hét lớn, chĩa súng vào Hakuba hăm doạ.
Tôi hít một hơi thật sâu. Nhìn Heiji và Hakuba lần cuối. Ánh mắt của họ lúc đó, tôi sẽ không bao giờ quên. Thời gian giờ cũng chẳng còn nhiều để mà nhớ nữa.
Tôi nhấc chân phải lên. Chết tiệt! Nó nặng quá. Tâm trí và cơ thể tôi đang gào thét, rằng tôi KHÔNG được làm thế, nhưng trái tim tôi lại vượt lên trên tất cả. Tôi phải làm vậy. Vì bạn bè của tôi.
Tôi nghĩ đến Ran.
"Tạm biệt, Ran." Tôi thì thầm, họng nghẹn lại.
Biển lửa trước mắt đang chờ tôi.

Bỗng tôi nghe thấy một tiếng hét.
"AHHHH!"

Tôi quay lại và nhìn thấy một bóng người chạy đến xô vào Alice.
Đó là John!
Ông nhảy ra khỏi chỗ núp sau ống khói và lao về phía Alice. Ông ta trốn ở đó bao lâu rồi vậy? Lẽ ra John phải thoát ra trước chúng tôi rồi chứ!

Alice rõ ràng quá sốc đến mức không kịp phản ứng, nhưng John cũng rất nhanh, ông lao đến chỗ Alice và nắm lấy tay bà ta.
"Đưa súng đây Alice! Tôi sẽ không để cô giết thêm người nào nữa!" ông gào lên.
"Buông tôi ra! Bằng không anh sẽ chết!" Alice hét lại.
Họ giành giật kịch liệt, Alice vùng vẫy, tay quơ liên tục trong không khí, súng chĩa khắp nơi. John cố giữ lấy tay bà ta để đánh rơi khẩu súng.
Heiji và Hakuba đang chạy đến.

Tôi nhảy về phía trước, cố ngăn người đàn bà điên cuồng này.
Tôi với tới tay bà ta rồi nhận ra khẩu súng đang hướng về mình. Alice đẩy John sang một bên, mắt bà ta bắt gặp tôi.
Bà ta gào lên, ngón tay siết cò súng.
ĐOÀÀÀÀNNNGGGG!!!!!!!!!!!

Viên đạn xé gió sượt qua vai phải của tôi, đau nhói.
Tôi đưa tay ôm lấy vai, mất thăng bằng và loạng choạng lùi lại. Ngay lúc ấy dưới chân tôi chẳng còn gì ngoài không khí.

Tôi ngã và rơi xuống mê cung, trên chiếc cầu thang.
Nó rung lên dữ dội, khiến tôi không kịp đứng dậy.
Trong vài giây, tôi chỉ còn cảm nhận được cơ thể mình đang lăn xuống theo những bậc cầu thang. Không thể dừng lại.

*******************************

Cùng lúc đó, Hakuba và Heiji bàng hoàng nhìn Shinichi rơi xuống cái mê cung đầy khói lửa.
Alice và John vẫn đang giành giật nhau, Alice phát ra một tràng cười thoả mãn khi thấy Shinichi biến mất vào trong lối thoát của mê cung.
"Chết đi!" bà ta thét.
John đã nắm được khẩu súng, nhưng không thể làm cho Alice buông tay ra.
Khẩu súng ở giữa hai người, 4 bàn tay liên tục tranh đấu nhằm đoạt lấy nó. Alice cào mạnh, máu bắt đầu rỉ ra trên tay của John.

"BUÔNG RA ĐI ALICE!" John gào. Alice không hề dừng lại.

ĐOÀÀÀÀÀÀNGGGG!!!!!

Tiếng động đột ngột làm Hakuba giật mình. Anh dừng lại và quan sát.
Cả John và Alice đều mở to mắt.
Alice nhìn trân trân vào mắt John, kinh ngạc và sửng sốt.
John há hốc miệng, nhưng không thốt được tiếng nào.

Ông nhìn Alice, vợ mình, dần dần gục xuống trong tay.
Đôi mắt bà ta trở nên vô hồn, cơ thể cứng đờ.
John nhìn xuống tay mình. Máu.

Trong lúc hỗn loạn giằng co, John đã vô tình kéo cò và nổ súng. Viên đạn nhằm thẳng vào tim Alice.
"Alice...?" John thì thào, giọng khản đặc.
Nhưng Alice không đáp lại.

John ôm bà trong tay, mặt tái nhợt, môi run run. Nước mắt bắt đầu trào ra từ khoé mi.
Vẻ điên dại trên khuôn mặt Alice đã biến mất, đôi nắt đờ đẫn nhìn lên bầu trời. Giờ thì bà ta chỉ còn là một cơ thể không còn sự sống.
Hakuba quan sát trong im lặng.
*Việc gì đến rồi cuối cùng cũng phải đến.* Hakuba nghĩ.

Cuối cũng, Alice có thể dừng việc giết chóc của bà ta lại. Đó là kết cục của một người đàn bà đã rơi vào con đường tội lỗi điên cuồng chỉ vì ghen tuông và hận thù.
Bà ta không thể tha thứ cho chồng mình, hay phu nhân Norferk. Bởi vậy, bà ta huỷ hoại cuộc sống của những người khác. Và của chính mình.

*Thật ra bà ta đâu có quan tâm đến Pandora.* Hakuba nghĩ thầm. *Alice không biết mình muốn gì, tất cả những gì bà ta có thể làm để giải toả sự giận dữ của mình là giết chóc. Nếu như Alice có thể chấp nhận quá khứ và vị tha đối với lỗi lầm của người khác, tất cả những chuyện này đã không xảy ra.*

"Tôi đã làm gì thế này?" John bật khóc.
Ông chầm chậm đặt thi thể của Alice xuống đất, và ôm mặt bằng đôi bàn tay dính đầy máu.
Đột nhiên, John đứng bật dậy và quay lại, nhìn xung quanh. Hakuba nhận ra cái nhìn trong đôi mắt của ông.
Hét lên tuyệt vọng, John chạy đến chỗ mép của mái nhà.

"JOHN!" Hakuba gào to, đuổi theo John và giữ ông lại. Họ đã đến sát rìa mái, John liên tục chống cự và tìm cách nhảy xuống.
"Chú không được tự sát! Đó chỉ là sự cố thôi!" Hakuba nói lớn, cố ngăn John.
"Buông ra! Tôi xứng đáng bị như thế!"
"Đừng có điên nữa chú John! Bình tĩnh lại đi!"
"Để ta chết Hakuba! Ta đã giết vợ mình rồi!"
"CHÚ CÓ CÒN NGHĨ ĐẾN ROSEY KHÔNG?!" Hakuba hét.

Lửa càng lúc càng nhanh và dữ dội hơn. Trong khi hai người họ giằng co, bên cạnh đó, có một người muốn kết thúc cuộc sống của mình, và một người thì muốn giữ lấy mạng sống đó.
Một tình bạn đẹp đứng giữa ranh giới mong manh của sự sống và cái chết...

**********************************

Tôi cảm thấy những mảnh kính vỡ đâm vào da thịt mình trong khi lăn xuống, đau nhói và rỉ máu.
Lúc đó tôi đã biết rằng, mình sẽ nhanh chóng lăn xuống chân cầu thang và rơi vào biển lửa rừng rực ở dưới. Đó sẽ là kết thúc của cuộc đời tôi. Tay tôi chới với, cố bám lấy cái gì đó để giữ cơ thể mình lại.
Nhưng trong lòng bàn tay tôi chỉ có không khí.
Cảm giác duy nhất lúc này trong tôi là choáng váng và rối bời, sự sống của tôi còn kéo dài được bao nhiêu giây nữa? Khi nào thì tôi sẽ ngừng rơi? Cái cầu thang này dài đến chừng nào? Quá nhiều câu hỏi cứ vùn vụt qua đầu tôi. Không, tôi không thể nghĩ được nữa...mệt mỏi quá...không thể...

Đột nhiên, mọi thứ ngừng lại.
Không còn gì đỡ tôi cả, người tôi lơ lửng trong không khí.
Nó đến rồi.
Tôi mở to mắt, tay cố hết sức với lên, nhưng chẳng được gì. Miệng há hốc nhưng cổ họng lại nghẹn đắng không thốt lên được tiếng nào.

Tôi đang rơi xuống.

Chỉ trong phút chốc.

Có thứ gì đó giữ cổ tay tôi lại. Trọng lực vẫn đẩy tôi xuống, sự dừng lại đột ngột khiến cổ tay tôi đau nhói.
"AAAAAHHHHHH!!!” Tôi hét to. Đó là một trong những khoảnh khắc đáng sợ nhất cuộc đời tôi!
Nhìn xuống dưới, ngọn lửa vẫn đang cháy rừng rực. Mình không rơi xuống sao?...Mình không rơi xuống...

Tôi nhìn lên, đầu óc quay cuồng, mắt mờ đục, không thể nhìn rõ được.
Đó là một gương mặt quen thuộc. Đôi mắt xanh mở to đầy tập trung. Mồ hôi rịn ra trên khuôn mặt dính máu của người đó.

"HEIJI!" Tôi sửng sốt.

Cậu ấy đang dựa vào mép cầu thang, tay trái nắm lấy lan can, và tay phải giữ chặt cổ tay tôi.
Heiji dường như quá mệt đến mức không thể đứng lên được. Cậu ấy nhấc đầu gối lên chống xuống cầu thang một cách nặng nề.
Chắc hẳn là đau lắm, khuôn mặt của Heiji đã nói lên điều đó.

Những mảnh kính vỡ trên bậc cầu thang đâm vào đầu gối cậu ấy.
Sức nặng của cả người cậu ấy và người tôi tưởng như muốn nhấn chìm chúng, tôi nghe thấy tiếng thuỷ tinh vỡ răng rắc bên dưới Heiji, hai cái đầu gối trầy xước và đẫm máu, càng lúc càng đâm sâu vào những mảnh kính.
"AHHHH!" cuối cùng, nỗi đau đớn quá giới hạn khiến Heiji phải kêu lên.
Tôi chỉ có thể nhìn trong kinh ngạc.
Cậu ấy đã không buông tôi ra. Không buông...

"Chết tiệt, Shinichi!" Heiji nghiến răng.
"Giờ tớ đang rất GHÉT cậu, nhưng tớ không thể để cậu chết được!"
"Buông ra đi!" tôi hét. "Cậu có thể sẽ bị rơi xuống, ngọn lửa sẽ giết cả hai ta...hãy thả tớ ra rồi nhảy xuống khỏi toà nhà đi!"

"Im đi, tớ không thể để cậu chết, Ran sẽ giết tớ mất!" Heiji gắt. Nhưng bàn tay cậu ấy đang dần lỏng ra.
Heiji vội bám chặt hơn vào cổ tay tôi, sẵn sàng xé rách da tôi để níu giữ mạng sống này.
Luồng khí nóng bốc lên hừng hực, rất mạnh làm tôi không thở được. Tôi nghe thấy tiếng lửa cháy ùng ục và tiếng tường đổ ầm ầm bên dưới, cả xung quanh nữa.
Heiji không còn đủ sức để kéo tôi lên nữa, tôi biết, và cậu ấy cũng vậy.

"Thả ra đi" tôi nói.
"KHÔNG!"
"Cậu KHÔNG THỂ chết chung với tớ được!"
"Cậu có quyền quyết định sao?!"

Tên ngốc này! Thật không thể tin được cậu ta đang làm cái gì. Không thể để cậu ta chết ở đây...nhất định KHÔNG ĐƯỢC...Tôi phải bắt Heiji buông tay, nếu không ngọn lửa sẽ thiêu rụi cả hai chúng tôi.
Máu nhỏ xuống từ đầu gối cậu ấy, Heiji vẫn giữ chặt cổ tay tôi. Chân tôi lơ lửng trong không khí.
Tôi nhìn xuống, mình chỉ còn cách mặt đất khoảng 5 mét nữa. Nếu rơi xuống có lẽ không sao, nhưng một khi đã xuống đó, tôi sẽ không thể lên được nữa.

"Hattori...nghe tớ nói đây." tôi từ tốn cất lời, nhìn thẳng vào mắt cậu ấy.
"Tớ xin lỗi...lẽ ra tớ phải nói sớm hơn...nhưng cậu không thể chết ở đây được, còn Kazuha nữa, cô ấy cần cậu. Cậu không thể để cô ấy lại một mình được. Cậu không thể chết với tớ...không, ít ra là không phải với tớ!"
Nhìn đôi mắt Heiji tôi có thể cảm giác được những lời tôi vừa nói như một cái búa tạ đập vào đầu cậu ấy.

"Cậu cần phải sống, Hattori. Hãy nói lại với Ran tớ luôn nghĩ đến cô ấy, làm hộ tớ nhé, Hattori."
"Kudou..." Heiji thì thào, tôi sẽ không ngạc nhiên nếu như cậu ấy sắp khóc, bởi vì mắt tôi cũng đã nhoà lệ. (vâng, còn dịch giả thì đã nấc lên rồi đây :h2: )
Heiji nới lỏng tay.
Cậu ấy cắn môi mạnh đến mức tôi nhìn thấy một dòng máu nhỏ rỉ xuống từ khoé môi.
Sự đau đớn về thể xác đã vượt quá giới hạn chịu đựng của cậu ấy.

"BUÔNG TỚ RAAAAAAAAA!" tôi gào lên.
Heiji do dự và gần như buông xuôi.

*Được rồi* tôi nghĩ. *Cậu ấy sẽ thả tay thôi!*
Chúng tôi nhìn nhau không rời, tôi nín thở, chờ đợi.
Tôi nhìn thấy sự đau khổ trong đôi mắt cậu ấy.
Cơ thể tôi đang trượt dần xuống, mồ hôi và máu khiến cho Heiji không thể giữ tôi lâu hơn được nữa.
*Một vài giây nữa thôi...một vài giây...*

Mắt tôi rời khỏi khuôn mặt của Heiji và hướng ra sau cậu ấy.
Một cái đầu khác xuất hiện đằng sau Heiji.
Hai bàn tay ôm chặt lấy người Heiji và kéo cậu ấy. Cánh tay trái của người đó bị thương.
Heiji quay lại nhìn xem đó là ai.
"HAKUBA!"

"Tớ mặc kệ John rồi, ông ấy muốn làm gì thì làm." Hakuba nói. "Muốn chết hả? Cứ tự nhiên! Hai cậu mới là bạn tớ cơ mà." Cậu ta toe toét.
Heiji buông tay ra khỏi lan can, và dùng cả hai tay nắm lấy tay tôi. Lần này đã chặt hơn, và tôi không trượt xuống nữa.
"Được rồi, đếm đến 3 nhé" Hakuba nói. “Một, hai, ba, KÉO!"

Dần dần, Hakuba và Heiji bắt đầu kéo tôi lên.
"Alice sao rồi?" Tôi hỏi.
"John giết bà ta rồi."
"Oh."
Lúc đó, hi vọng bắt đầu nhen nhóm trong tôi. Có lẽ chúng tôi sẽ thoát được, ra khỏi đây, cùng nhau.

Nhưng tôi đã nhầm.

Tôi dùng tay trái giữ lấy mép cầu thang để tự đẩy mình lên.
Đột nhiên, cả toà nhà rung chuyển dữ dội, những bức tường đổ sụp xuống, bụi, lửa, khí nóng, khói đen bốc lên và bao vây chúng tôi. Khung cảnh lúc đó trông như địa ngục vậy.
Cái cầu thang đung đưa mạnh, tôi bị quăng từ bên này sang bên khác, đó là lúc Heiji bị trượt tay và ngã xuống cầu thang.

"AHHHH!"
Hakuba vẫn ôm chặt người Heiji, cậu ấy mất thăng bằng và phải dùng tay phải để nắm lấy lan can.
Tay trái vẫn trên người Heiji, Hakuba nghiêng người sát xuống mặt cầu thang, gần như cúi gập xuống. Nhưng như vậy cũng không thể giữ được lâu.
Giờ Heiji và tôi đều đang treo trong không khí. Một mình Hakuba không thể giữ được cả hai chúng tôi.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, quá đột ngột.
Bản năng nói cho tôi biết tôi cần phải làm gì.

Tôi nắm lấy cổ tay Heiji bằng cánh tay còn lại, và kéo cổ tay mình ra khỏi tay cậu ấy.

Và rơi xuống.

"KUDOU!!!!!" Heiji gào lên. Cậu ấy với tay xuống, nhưng quá muộn.
Tôi nhìn thấy gương mặt thất thần của cậu ấy, đôi mắt mở to của Hakuba. Tôi nhìn thấy nét bàng hoàng của họ và từng ngọn lửa đỏ rực đang dần bao vây lấy tôi.
Tôi ngã mạnh xuống sàn nhà, đầu đập xuống đất.

Thế rồi trước mắt tôi chỉ còn là một màu đen kịt...

To be continued...
Ôi các sama của tôi!!!! :h4: Sao lại có thể khó đỡ đến thế???? :244:
Về Đầu Trang Go down
http://anfucafebook.blogspot.com/
shinranisone

avatar

Tổng số bài gửi : 36

[Long Fic Dịch] Khách sạn Ánh Trăng (Moonlight Hotel) - Page 4 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long Fic Dịch] Khách sạn Ánh Trăng (Moonlight Hotel)   [Long Fic Dịch] Khách sạn Ánh Trăng (Moonlight Hotel) - Page 4 Empty18/12/2010, 23:35

kiwi không lấy tem à?
Vậy mình lấy nhé! Thanks!!!
Ôi hay tuyệt cú mèo, mình chờ lâu lắm rùi
Hix,anh Shinichi ơi đừng chết nhé.
Anh mà chết chị Ran sẽ giết anh đấy (à quên! anh chết rùi thì chị Ran giết kiểu gì).
Truyện hay quá làm mình mụ mẫm hết cả đầu, ăn nói lung tung.
Bạn cố gắng dịch tiếp nha. Ai lại kết thúc đúng đoạn hay thế bao giờ.
Về Đầu Trang Go down
pewendy171

pewendy171

Nữ Capricorn
Tổng số bài gửi : 237
Birthday : 17/01/1997
Age : 27
Đến từ : 1 nơi xa lắm.....

[Long Fic Dịch] Khách sạn Ánh Trăng (Moonlight Hotel) - Page 4 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long Fic Dịch] Khách sạn Ánh Trăng (Moonlight Hotel)   [Long Fic Dịch] Khách sạn Ánh Trăng (Moonlight Hotel) - Page 4 Empty19/12/2010, 10:50

Ôi, lâu lắm mới thấy Anita ra chap mới ^^ chap này đúng là rất hay đó Anita XD
Đây là POV của anh Shin nhà ta, thấy cách nói là bik rồi cười lăn cười bò vậy là bà Alice đã chết, thế còn các sama như thế nào nhẩy, mong anh Shin đừng chết nhé, nếu ko chị Ran sẽ 1 mình bùn "nhắm" :h2: đọc thì thấy hơi bị cảm động đấy hen
*Trời ơi, thiệt tình, chứng lảm nhảm của mình lại bộc phát, ko bik có spam ko ta == *
Vote cho Anita nhé
p/s: shinranisone lấy tem mà ko xé, thôi, mình xé nhá
:h22:
Về Đầu Trang Go down
candy_l0v3_kid&c0nan

candy_l0v3_kid&c0nan

Nữ Sagittarius
Tổng số bài gửi : 189
Birthday : 29/11/1997
Age : 26
Đến từ : My heaven

[Long Fic Dịch] Khách sạn Ánh Trăng (Moonlight Hotel) - Page 4 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long Fic Dịch] Khách sạn Ánh Trăng (Moonlight Hotel)   [Long Fic Dịch] Khách sạn Ánh Trăng (Moonlight Hotel) - Page 4 Empty19/12/2010, 21:27

ahhhh, ôi trời ơi các sama... :h3: , ôi em cảm động phát khóc rồi, nhưng anh Shin sẽ không die đâu đúng không ạ? (hầu hết các fic đều không để nhân vật chính chết mà ^^)
vote cho chị ạ, chị mau ra chap mới nhé ❤
P/S: Wen xé tem mà không đốt à, tớ đốt hộ nhé :h22: cười lăn cười bò
Về Đầu Trang Go down
Sóc Nâu

Sóc Nâu

Nữ Tổng số bài gửi : 574
Đến từ : Khánh Hòa

[Long Fic Dịch] Khách sạn Ánh Trăng (Moonlight Hotel) - Page 4 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long Fic Dịch] Khách sạn Ánh Trăng (Moonlight Hotel)   [Long Fic Dịch] Khách sạn Ánh Trăng (Moonlight Hotel) - Page 4 Empty19/12/2010, 22:31

TẠI SAO???!!! Cả Kaito lẫn Shin đều phải kết thúc như thế??? Anita!! Làm ơn dịch chap tiếp đi màààà!!!
Về Đầu Trang Go down
http://kurodamichiyo-chan.blogspot.com/
shinranisone

avatar

Tổng số bài gửi : 36

[Long Fic Dịch] Khách sạn Ánh Trăng (Moonlight Hotel) - Page 4 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long Fic Dịch] Khách sạn Ánh Trăng (Moonlight Hotel)   [Long Fic Dịch] Khách sạn Ánh Trăng (Moonlight Hotel) - Page 4 Empty26/12/2010, 18:13

Anita ơi sao lâu quá k có chap mới vậy? Chờ mỏi cả mắt rùi nè :(
Về Đầu Trang Go down
Anfu

Anfu

Nữ Aries
Tổng số bài gửi : 1317
Birthday : 03/04/1995
Age : 29

[Long Fic Dịch] Khách sạn Ánh Trăng (Moonlight Hotel) - Page 4 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long Fic Dịch] Khách sạn Ánh Trăng (Moonlight Hotel)   [Long Fic Dịch] Khách sạn Ánh Trăng (Moonlight Hotel) - Page 4 Empty1/1/2011, 11:16

Xin lỗi đã bắt mọi người đợi lâu[Long Fic Dịch] Khách sạn Ánh Trăng (Moonlight Hotel) - Page 4 Cuteonion17 Cũng một lí do muôn thuở: BẬN!!![Long Fic Dịch] Khách sạn Ánh Trăng (Moonlight Hotel) - Page 4 Cuteonion19 Hôm nay đc nghỉ mới có tgian ngồi gõ nốt ^^! Thôi, sau đây là part 2 của chap 24, enjoy[Long Fic Dịch] Khách sạn Ánh Trăng (Moonlight Hotel) - Page 4 8onion53

Chapter 24: Part 2

"KUDOU!" Heiji gào to. "KHÔÔÔÔÔÔNG!"
"SHINICHI!" Hakuba hét lớn. Hai người đứng trên cầu thang, nhìn xuống dưới.
Kudo đang nằm trên sàn nhà, mặt ngửa lên, mắt nhắm lại. Máu bắt đầu chảy ra từ vết thương trên trán.
Lửa dần bao vây cậu.
Heiji tưởng như không thở được, Hakuba cảm thấy .
Họ vẫn nhìn. Một cảm giác bàng hoàng và sợ hãi khó tả xâm chiếm đầu óc, khiến toàn thân họ tê liệt.

Hai bàn tay bỗng túm lấy áo của họ từ phía sau và giật mạnh.
"Thoát ra khỏi đây mau, hai người!" John hét.
Nhưng Heiji và Hakuba cứ đứng yên đó, nhìn xuống Shinichi. Đôi mắt của họ đờ đẫn và trống rỗng.
"ĐI MAU!" John gào to. "Ta đã mạo hiểm tính mạng vì hai đứa, chúng ta phải thoát ra NGAY! Lửa sắp lan đến đây rồi!"
Nhưng Hakuba và Heiji dường như chẳng nghe thấy gì, hoàn toàn không để ý đến tiếng hét của John.

Heiji không thể rời mắt khỏi người Shinichi, cậu chẳng nghĩ được gì nữa. Không thể tin được chuyện vừa xảy ra. Hoàn toàn trống rỗng.
Lửa lan rất nhanh và khói đen bao quanh họ càng lúc càng nhiều hơn, John ho sặc sụa và bắt đầu nguyền rủa.
"TỐT THÔI! HAI ĐỨA CỨ ĐỨNG ĐÓ ĐI!" ông hét lên.

*Tớ cần cậu phải sống, Hattori.*
Một giọng nói vang lên trong đầu Heiji.
*Kazuha cần cậu*

Heiji nuốt nước bọt. Cậu không nhận ra mắt mình đã nhoà lệ.
Cố hết sức, Heiji quay đi khỏi Kudou, và nhìn sang Hakuba. Anh vẫn đang nhìn xuống.
"Ta phải đi thôi." Heiji nói.
Hakuba nhìn cậu. Anh mở miệng, nhưng không thốt lên được tiếng nào.
"MAUUUUUUUUUU!" Heiji gào lên.

Hakuba gật đầu, cắn chặt môi.
"Không thể để Kudou hi sinh vô ích được." Heiji nói.

Họ bò lên những bậc cầu thang trong tiếng ho sặc sụa và thở khò khè.
Chỉ vào lúc đó Hakuba và Heiji mới nhận ra những giọt nước mắt đang lăn trên mặt mình.
*Có lẽ là do khói* hai chàng trai nghĩ thầm. Nhưng họ biết, không phải tại khói.

John trèo lên mái nhà, kéo Hakuba và Heiji cùng ra ngoài.
Lửa bao quanh họ mỗi lúc một cháy to hơn, hơi nóng và khói đen càng nhiều.
Hakuba đứng dậy và nhìn xung quanh, cố tìm vị trí của cái hồ.
"Bên đó!" Hakuba hét. Anh chạy về bên trái, Heiji và John theo sau.

Họ đột ngột dừng lại ngay sát mép mái nhà và nhìn xuống.
Từ đây xuống hò là một khoảng cách LỚN.
Họ nhìn lẫn nhau.

"Tôi không thể nhảy xuống!" John rên rỉ. "Cao quá!"
Hakuba và Heiji liếc nhìn nhau thật nhanh.

"Đếm đến ba," Hakuba nói. "Một, hai, BA!!!"

Rồi hai người họ bất thình lình đẩy John từ phía sau.
"AHHHHHHHHHH~~~~~~~~~~~~!"
Bị xô đột ngột, John không còn biết làm gì khác ngoài gào to hết cỡ và chân tay khua loạn xạ, như cố bay thêm một vài giây nữa rồi rơi ùm xuống hồ như một tảng đá lớn.

Tiếng hét của ông bị nhấn chìm trong bọt nước...
ÙMMMMMMMM!

Heiji và Hakuba nhìn xuống, cố tìm một dáng người trồi lên khỏi mặt nước.
Bong bóng sủi lên mặt hồ, Heiji và Hakuba nóng lòng chờ đợi.
Một giây...hai giây...ba giây...bốn giây...

"AHHH~~~~~*khụ**khụ*" Cuối cùng John cũng ngoi lên khỏi mặt nước.
Ông vùng vẫy một lúc rồi bắt đầu bơi vào bờ.

"Tớ nghĩ ta CÓ THỂ sống sót sau cú nhảy đó." Heiji nói cộc lốc.
"Ừm...Tớ đếm nhé?" Hakuba hỏi, nhìn xuống dưới, có vẻ chưa tin lắm.
"Ừ."
"...Sẵn sàng chưa? Được rồi, nhảy nhé" Hakuba nói. Anh cũng lo lắng chẳng kém gì Heiji.
"Một. Hai. BA!!!"

"AHHHHH~~~~~~~~!" hai người hét lên rồi cùng nhảy xuống khỏi toà lâu đài đang chìm trong biển lửa.
Họ lao mình vào không khí, cảm thấy tiếng gió ù ù qua tai và những lọn tóc dựng đứng lên.
Chân hướng xuống dưới, toàn thân duỗi dài hết có thể để giảm lực va chạm của nước, mắt nhắm chặt và nín thở, họ rơi xuống.

Rơi...rơi...và...ÙMMMMMM!
Hakuba cảm thấy đau nhói khi vào nước, lạnh buốt nhưng thật sảng khoái.
Anh chìm xuống, chân chạm đến đáy hồ. Anh mở mắt và nhìn thấy làn nước trong xanh, những sinh vật phù du trôi nổi, một vài con các nhỏ và hàng triệu triệu bong bóng đang bao quanh mình.
Anh cảm giác được nước đang tràn vào tai mình.
Hakuba nhìn lên, thấy ánh sáng lờ mờ lung linh của mặt trời.
Anh đạp mạnh chân, tay khoát ra hai bên, bơi lên mặt hồ.

"Puwah~~~*hộc hộc*~~Heiji?"
Hakuba hét lớn, đưa tay quệt nước trên mắt, vuốt lại mái tóc nâu vàng ướt đẫm, nhìn xung quanh lo lắng.
Một dáng người trồi lên ngay bên cạnh anh, bất ngờ tạt nước vào Hakuba.
"Cũng không tệ lắm nhỉ? " Heiji nói, phun hết nước trong miệng ra.

Hakuba thở phào. "Ừ, cậu lặn cũng không tồi."
Họ cùng nhau bơi vào bờ.
Nước lạnh làm dịu đi cái đầu nóng của hai người, nước cũng rửa trôi hết máu và những vết bẩn trên gương mặt do khói.
Trời đã sáng. Bầu trời xanh và ánh nắng vàng lấp lánh chiếu xuống hai người. Ngoại trừ toà lâu đài đang cháy, mọi thứ còn lại đều yên ắng và thanh bình.
Mùi cỏ ướt và đất thoang thoảng trong không khí. Mùi hương đặc trưng của nước Anh.

Heiji đạp mạnh, đầu gối của cậu nhức nhối kinh khủng, nhưng cậu không nhận ra một vệt máu dài loang lại trong làn nước phía sau. Hakuba cũng cố lờ đi cánh tay trái bị thương đau dữ dội.
Anh biết máu đang chảy ra nhiều đến mức nào.
Họ với tay nắm lấy đám cỏ mọc dài trồi ra bên mép hồ.
Hai người thở hổn hển, nước lạnh đã làm tê cóng những ngón tay của họ.
Nước rịn ra từ đầu, nhỏ xuống mắt.

Heiji vô cùng mệt mỏi, cậu chỉ muốn nằm ngay lên bãi cỏ và ngủ một giấc...mãi mãi.
Cậu nhắm mắt và bắt đầu nghĩ xem làm cách nào để tự đẩy mình lên khỏi mặt nước.

Một bàn tay đưa ra và nắm lấy cổ tay cậu.
Cậu nhìn lên.

"Kazuha?"

Đó là Kazuha.
Cô quỳ xuống, tay giữ lấy bàn tay của Heiji. Đôi mắt cô đỏ hoe và nước mắt đã chực trào ra trên mặt.
"Nào, Hattori, để tớ kéo cậu lên." Cô nói.

Shiho đang giúp Hakuba ra khỏi hồ, Richard và Rose đứng cạnh John, ông ngồi bần thần trên bãi cỏ, nhìn lên toà nhà đang cháy rực.
Ran và Aoko cũng ở đó.
Họ nghe thấy tiếng súng nổ trong lúc đang đợi những người khác, rồi tiếng hét của Hakuba và John.
Lo lắng và sợ hãi, họ tiến lại gần lâu đài để xem chuyện gì đã xảy ra.
Một lúc sau, họ nghe thấy tiếng hét của John khi rơi xuống khỏi toà nhà, và theo đó tìm thấy Heiji và Hakuba đang ở dưới hồ.

Cuối cùng, Heiji và Hakuba cũng lên được mặt đất.
Họ ngồi trên thảm cỏ ẩm ướt, nhìn trân trân mấy cô bạn gái.
"Heiji, đầu gối của cậu!" Kazuha sửng sốt, cô đặt tay lên đó đầy lo lắng.
"Cậu làm gì nó thế? Đừng cử động! Tớ sẽ cố cầm máu..."
Heiji chỉ nhìn cô và không kịp nghĩ, cậu bất chợt ôm chầm lấy Kazuha, chặt hơn bao giờ hết.

"Tớ nhớ cậu lắm, Toyama..." Heiji thì thào.
Kazuha chớp mắt, đỏ mặt. Cô cũng ôm chặt lấy Heiji (mặc dù cậu ta ướt sũng).

"Tay của anh...để yên tôi xem nào, Saguru." Shiho nói khi nhìn thấy cánh tay bị thương của Hakuba. Cô quỳ xuống bên cạnh và nhận ra sự mệt mỏi trên gương mặt anh.
Cô nhẹ nhàng cầm lấy cánh tay và xem xét thật cẩn thận. Hakuba chỉ nhìn cô.
Đôi mắt họ gặp nhau, và Shiho cố kìm lại dòng nước mắt sắp sửa trào ra khỏi khoé mi.
Hakuba mỉm cười, anh đưa tay ôm choàng lấy cô.
"Tôi đã rất lo lắng, Saguru..." Shiho thì thầm. “Anh thật quá đáng...” Ôm chặt lấy Hakuba.
"Tôi biết." Hakuba đáp. "Tôi biết mà."

"Heiji..." Ran nói, môi run run. Cô đứng sau Kazuha, chờ đợi.
Cô nhìn cái hồ, rồi toà lâu đài, rồi chuyển sang nhìn Heiji với đôi mắt dò hỏi.
Nỗi sợ hãi đã ngập đầy trong đôi mắt cô.
Heiji buông Kazuha ra, cậu chầm chậm đứng dậy, đối mặt với Ran. Cậu không nói gì, nhưng đôi mắt đã nói lên tất cả.
Ran nhìn Heiji vài giây, và bật khóc.
"Shinichi...cậu ấy không..."
"Ran...tớ đã cố hết sức...Kudo...cậu ấy..."

"ĐỪNG NÓI NỮA!" Ran gào lên. "CẬU ẤY NÓI SẼ QUAY VỀ MÀ!" giọng cô khản đặc
"Shinichi...cậu ấy...cậu ấy không thể chết được! Tớ không tin đâu!" Ran nức nở.
Heiji đứng yên, không biết phải nói gì. Cậu chỉ có thể nhìn Ran khóc trong đau khổ.
Aoko bước đến chỗ Ran và ôm chặt cô. Đó là điều duy nhất cô có thể làm lúc này.

Kazuha bỗng dưng cũng bật khóc.
John, Richard và Rosey im lặng. Richard nhìn xuống chân mình. Sự giận dữ và đau buồn xâm chiếm trái tim cậu.

Hakuba nhìn xung quanh, tìm kiếm ai đó, và quay sang Shiho.

"Kaito đâu rồi?"
Shiho nhìn xuống dưới. Cô không đáp lại.
Hakuba nhận ra cái nhìn trên gương mặt Aoko. Đôi mắt đỏ hoe sưng mọng của cô nói lên tất cả.

"Không phải chứ...Kaito...cậu ấy...?" Hakuba nói khẽ.
"Kaito không thoát được khỏi biển lửa. Và Kudo cũng thế phải không?" Shiho hỏi yếu ớt.
Hakuba không đáp, anh chỉ nhìn Heiji.
Hai người họ chưa bao giờ cảm thấy trống rỗng và đau đớn như vậy trong suốt cuộc đời.
Họ thả người xuống bãi cỏ. Mệt mỏi. Kiệt sức.

Heiji thu chân sát vào người, vùi đầu vào hai cánh tay khoanh lại. Cậu không muốn ai nhìn thấy sự đau khổ cùng cực của mình.
Hakuba chỉ ngồi đó, đờ đẫn nhìn xuống hồ.
Shiho ôm chặt lấy anh và nấc lên từng hồi.

To be continued...
P/S: Dịch giả ko có gì để bình luận về chap này cũng như số phận của 2 hot boy :h22: Nhưng mọi người cứ yên tâm là họ ko chết đâu, chết thì Anita đã chẳng dịch cái fic này[Long Fic Dịch] Khách sạn Ánh Trăng (Moonlight Hotel) - Page 4 7onion51
Muốn biết hả? Đón đọc chap sau!!![Long Fic Dịch] Khách sạn Ánh Trăng (Moonlight Hotel) - Page 4 8onion38
Về Đầu Trang Go down
http://anfucafebook.blogspot.com/
be.phuongha

avatar

Nữ Tổng số bài gửi : 13

[Long Fic Dịch] Khách sạn Ánh Trăng (Moonlight Hotel) - Page 4 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long Fic Dịch] Khách sạn Ánh Trăng (Moonlight Hotel)   [Long Fic Dịch] Khách sạn Ánh Trăng (Moonlight Hotel) - Page 4 Empty1/1/2011, 13:06

hay quá...hay quá...tuyệt vời...
Mình nghĩ chap sau sẽ:
Kaito và Kudo sẽ dìu nhau ra trong biển lửa....thế mới đúng chứ nhỉ????
Thôi khỏi đón mò nữa chờ chap sau sẽ biết hehe
[lấy tem+xé+đốt+chôn xuống đất=>Khỏi sợ ai lấy mất]
Very Happy Ra nhanh nhé


Được sửa bởi be.phuongha ngày 13/1/2011, 13:07; sửa lần 1.
Về Đầu Trang Go down
amethyst

amethyst

Nữ Scorpio
Tổng số bài gửi : 109
Birthday : 27/10/1996
Age : 28
Đến từ : N-field

[Long Fic Dịch] Khách sạn Ánh Trăng (Moonlight Hotel) - Page 4 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long Fic Dịch] Khách sạn Ánh Trăng (Moonlight Hotel)   [Long Fic Dịch] Khách sạn Ánh Trăng (Moonlight Hotel) - Page 4 Empty4/1/2011, 16:46

Ôi hay quá, hồi hộp quá làm đọc tiếng anh lun rồi. Mong dịch giả nhanh lên tại em đọc rồi mà...ko hỉu T_T( giỏi tiếng anh quá nó vậy).Phần sau POV của Kaito, cảm động lắm, đọc mà thấy xót xa. Lúc anh nhớ về ng cha của mình và dc cha động viên (thầm lặng) 😢 😢 😢 😢
Về Đầu Trang Go down
http://vnvista.com/amethyst_ruby
conan_5897

conan_5897

Nữ Leo
Tổng số bài gửi : 42
Birthday : 05/08/1997
Age : 27
Đến từ : JP

[Long Fic Dịch] Khách sạn Ánh Trăng (Moonlight Hotel) - Page 4 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long Fic Dịch] Khách sạn Ánh Trăng (Moonlight Hotel)   [Long Fic Dịch] Khách sạn Ánh Trăng (Moonlight Hotel) - Page 4 Empty11/1/2011, 16:23

anita ơi sao chưa ra chap mới nữa vậy??? hix hix ngồi đọc mấy chap này mà mình cứ 😢 huhuhu anh Shinichi, anh Kaito nữa :h4: tại sao lại là mấy ảnh chứ :h3: mình chờ mong chap sau nhanh nhanh nhe anita
Về Đầu Trang Go down
wings89

wings89

Tổng số bài gửi : 332

[Long Fic Dịch] Khách sạn Ánh Trăng (Moonlight Hotel) - Page 4 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long Fic Dịch] Khách sạn Ánh Trăng (Moonlight Hotel)   [Long Fic Dịch] Khách sạn Ánh Trăng (Moonlight Hotel) - Page 4 Empty26/1/2011, 00:56

P/S anita: Sorry vì không nói trước với anita mà đã nhảy vào dich chap tiếp, mong anita bỏ qua.

Chap này dịch tặng bé Violet_Crystal ( vì Violet đang mê quá mà bị drop nên nhờ mình dịch giúp). Do thời gian có hạn, làm biếng lại có thừa~~~nên Wings xin mạo muội cắt ra từng part nhỏ ( ý là dịch tới đâu post tới đó). Hi vọng trong hai hoặc ba ngày có thể hoàn tất chap 25 ^^ Tuy nhiên do ko nắm rõ hết các ý chap trước nên văn phong hơi tưng tửng, chưa kể dăm ba chỗ thêm gia vị " mắm, muối, tiêu, hành, tỏi, bột ngọt" vào nữa...suy ra nếu thấy chap này dịch quá dở thi~~ xin cả nhà chém nhẹ tay và chờ đọc lại bản dịch của anita hen ^^

Chúc Violet vui vẻ ^0^ và chúc CFC thoả mãn cơn ghiền fic.

Chap 25: Hey, Trust me! ( P.1)

Tôi nhìn xung quanh, thấy mình đang bị vây chặt trong lửa đỏ. Hơi nóng và khói đen mịt mù khiến tôi ko thể nào chịu nổi.
Những vạt sơn chảy dài trên tường, trần nhà ám những vệt khói đen và từng giọt sơn nhỏ xuống chậm chạp. Vô số những tác phẩm cổ điển đang bị huỷ hoại dần trước đôi mắt đau xót của tôi.

Nếu có thể cứu chúng, tôi sẽ làm.

Lắng nghe tiếng lách tách vang lên từ những đồ đạc bị cháy, tựa như những hơi thở đầy bất bình phà đến từ bên cạnh, tôi thấy thật mình thật đơn độc. Hoàn toàn bị cô lập.
Tôi vẫn nhìn thấy họ đã thoát khỏi lâu đài, và tôi cố gắng kéo lê tấm thân ra khỏi góc phòng, nhưng không nhúc nhích.

Tôi từ từ khuỵ xuống, tạo thành một thế thẳng góc với trần nhà chỉ để cảm nhận mặt sàn đang càng lúc càng nóng hơn. So với nó, cơ thể tôi lúc này thật lạnh lẽo và yếu ớt.

Tôi rên rỉ. Cơn đau vẫn không ngừng sục sạo để giữ tôi tỉnh táo.

Tôi chỉ muốn ngã vật xuống, chìm vào giấc ngủ và không bao giờ tỉnh lại.

Phải. Tôi-muốn-chết.

Tôi khép đôi mắt, những điều đang xảy ra xung quanh quá kinh khủng. Không muốn nhìn nữa-

Tôi bắt đầu nghĩ đến-rất nhiều- những điều mà có lẽ sẽ là thứ cuối cùng tôi còn có thể nghĩ đến trong đời-… một trong số đó- là cô ấy.

Đôi mắt-Những giọt lệ-…cô ấy đang khóc…Cô ấy muốn cùng chết với tôi, nhưng tôi ko muốn kéo cô ấy theo cùng.

Nên tôi đã hôn cô ấy.

Chết tiệt, cô ấy sẽ giết tôi mất-oh, khoan đã, tôi đang nói về cái gì vậy? Tôi sẽ không thể gặp lại cô ấy nữa…không thể trông thấy đôi mắt xanh và mái tóc dài ấy lần nữa…

Tôi đã cho cô ấy biết thân phận thật sự của mình, và tôi biết cô ấy cũng đã sớm nhận ra. Tôi nhìn thấy điều đó trong mắt cô ấy. Cô ấy sốc, nhưng mọi chuyện đều rất rõ ràng vào thời điểm đó.

Tại sao tôi lại quyết định kể cô ấy nghe sự thật?-Ôi, tôi không biết. Tôi đoán là mình muốn thú nhận với cô ấy trước khi quá muộn. Tôi chưa bao giờ nhận thức được cô ấy đối với mình có ý nghĩa thế nào cho đến thời khắc này.

Tôi mỉm cười. Đó là một nụ hôn ngọt ngào.

Tôi quyết định tốt hơn hết là ko nên nghĩ về nó nữa, xoá nó khỏi tâm trí tôi, để mọi thứ trống rỗng và chờ đợi ngọn lửa hung hãn kia đến xơi gọn mình.

Nhưng tôi không thể.

Qúa nhiều cảm xúc đang cuồn cuộn dâng trào, quá nhiều sự việc đang nhảy nhót trong đầu.

Tôi nghĩ đến một người- cũng vô cùng có ý nghĩa đối với tôi trên cõi đời này.

Bố.

Tôi vẽ lại khuôn mặt ông trong ký ức của mình- nụ cười ấm áp, giọng nói…tất cả, những thứ mà sau rất nhiều năm, nó vẫn tồn tại rõ nét như một bức tranh rực rỡ sống động- về ông, về mọi thứ mà bố con tôi đã cùng trải qua.

Trông ông rất buồn.

“Con xin lỗi, bố. Con ko thể tìm ra kẻ đã sát hại bố. Con không thể-“, tôi thầm thì, cảm giác như có gì đó đang tắc nghẽn nơi cổ họng.

Ông chỉ khẽ mỉm cười. Một nụ cười buồn bã.

Điều gì đó trong mắt ông đang muốn nói với tôi, lặng lẽ tiến đến bên tôi.

Tôi giơ bàn tay trước mặt, cảm giác hơi ấm thân quen ấy đang vỗ về quanh mình.

Tôi nghe tiếng tim mình đang đập-nhanh và mạnh.

*Con đang làm gì vậy?*

*Điều này ko giống con chút nào, Kaitou Kuroba*

*Nằm đó chờ chết, đó ko phải phong cách của siêu trộm Kid lừng danh! Dậy đi, đồ ngốc*

Đồ ngốc? Bây giờ thì-giọng nói quen thuộc ấy-

Tôi nghe thấy tiếng của Aoko. *Kaitou, đồ ngốc! Cậu đang làm gì vậy?*

Tôi ho khan, cố mở mắt. Ánh sáng, ngọn lửa và hơi nóng làm mắt tôi cay xè.

Nhưng tâm trí tôi lại rất rõ ràng, tựa như nhìn xuyên suốt cả đáy của mặt hồ xanh. Nguồn sức mạnh thình lình ập vào cơ thể.

“Ko được bỏ cuộc”, tôi tự nói với mình.

“Nó vẫn chưa kết thúc cho đến khi mọi thứ đều ổn, vì thế, hãy cử động đôi chân của mày và rời khỏi cái địa ngục chết tiệt này”

Tôi đấu tranh cố đứng dậy, một gối vẫn quỳ trên sàn, thở hổn hển trong vài phút, và hít một hơi thật sâu, với một tiếng rên nhỏ, tôi đã gượng lên được khi tay vẫn ôm chặt bụng.

Rất đau, nhưng tôi nhất định phải rời khỏi nơi này.

Tôi nhìn xung quanh, giữa bức tường lửa và những cột khói đen, tôi thấy cầu thang dẫn đến tầng hai.

Lên trên. Chỉ còn một lối đó. Tôi ko biết mình sẽ thoát khỏi đây bằng kiểu quái gì nếu lên lầu, nhưng-

Hey, chờ đã. Một sáng kiến chợt nhảy vào đầu tôi.

Có lẽ..nếu tôi vào phòng mình và dùng cái đó-?

Tôi mỉm cười tự mãn.

Oh yeah, siêu đạo chích Kid trở về đây!

Tôi ko thể đợi để nghe cô ấy gọi tôi là thằng ngốc lần nữa-khi tôi trông thấy cô ấy.

Thành thật mà nói, tiếng gọi ngốc nghếch ấy rất dễ thương.

Tôi lê từng bước nặng nề lên những bậc thang….

**End Kaitou’s POV**
Về Đầu Trang Go down
Anfu

Anfu

Nữ Aries
Tổng số bài gửi : 1317
Birthday : 03/04/1995
Age : 29

[Long Fic Dịch] Khách sạn Ánh Trăng (Moonlight Hotel) - Page 4 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long Fic Dịch] Khách sạn Ánh Trăng (Moonlight Hotel)   [Long Fic Dịch] Khách sạn Ánh Trăng (Moonlight Hotel) - Page 4 Empty26/1/2011, 05:51

@Wings: chị ơi, ko phải em drop fic này đâu, vì dạo này bận quá nên chẳng có thời gian mà dịch nữa. Với lại em định để Tết rảnh rỗi 1 tí ngồi dịch hết đống fic cho mọi người đọc == Mà lần sau chị dịch fic của em thì pm trước nhé, chứ 1 fic nhiều người dịch rất là rắc rối về việc bản quyền, mà em cũng ko muốn share fic với ai cả :| Các độc giả yên tâm là tớ nhất định sẽ dịch trọn vẹn, chỉ tại thời gian có hạn, mà sức đọc thì có thừa =.=
Thôi thì đây, bù cho mọi người part 1 chap 25. Sorry for the delay :oops:

Chapter 25: "Này, tin tớ đi!"

Part 1

Tôi nhìn quanh mình, lửa đã gần lắm rồi. Hơi nóng, khói bụi càng lúc càng không thể chịu nổi.
Những bức tranh dần rơi ra khỏi tường, trần nhà phủ đen, màu vẽ chảy xuống từng giọt. Hàng ngàn món đồ cổ giá trị đang bị thiêu rụi ngay trước mắt tôi.
Nếu như tôi còn đủ khả năng để cứu chúng, nhất định tôi sẽ làm.
Nghe tiếng lửa cháy ùng ục, tiếng ầm ầm phát ra từ dưới nền nhà, tôi cảm thấy vô cùng cô đơn và lạc lõng.
Tôi nhìn theo đến khi họ thoát ra khỏi lâu đài, và lê người đến ngồi ở một góc căn phòng, không thể cử động.
Chầm chậm nằm xuống, tôi nhìn chăm chăm thẳng lên trần, sàn nhà đang nóng dần lên. So với nó, cơ thể của tôi lại lạnh cóng và yếu ớt.

Tôi rên rỉ, sự đau đớn không cho phép tôi ngủ.
Tôi chỉ muốn nằm tại đây, chìm vào giấc ngủ và không bao giờ tỉnh dậy nữa.
Đúng vậy. Tôi muốn kết thúc cuộc đời mình.

Tôi nhắm mắt, những việc xảy ra xung quanh tôi quá khủng khiếp. Không muốn nhìn nữa...
Tôi bắt đầu suy nghĩ, gần đây tôi đã suy nghĩ rất rất nhiều, và một trong số đó là về cô ấy.

Đôi mắt đó...dòng nước mắt...cô ấy đang khóc, cô ấy muốn chết cùng tôi, nhưng tôi sẽ không để cho cô ấy làm vậy.
Vậy là tôi hôn cô ấy.
Chết tiệt, nàng sẽ giết tôi nếu như chúng tôi gặp lại nhau...nhưng khoan đã, mình đang nghĩ cái gì thế? Tôi sẽ không được gặp lại cô ấy nữa...Tôi sẽ chẳng bao giờ nhìn thấy đôi mắt xanh biếc và mái tóc đen dài ấy nữa...
Tôi đã thú nhận con người thật của mình, và tôi biết cô ấy đã biết. Tôi có thể đoán được từ đôi mắt đó. Cô ấy bị sốc, nhưng lúc đó tất cả mọi thứ dường như đã rõ ràng với cô ấy.
Tại sao mình lại quyết định nói ra chứ? Huhm...tôi cũng chẳng biết nữa. Có lẽ là tôi muốn thành thật với cô ấy trước khi quá muộn. Tôi chưa bao giờ nhận ra cô ấy lại quan trọng đến vậy, cho đến khi đó.
Tôi mỉm cười. Đó là một nụ hôn tuyệt vời.

Tôi quyết định tốt nhất là không nghĩ đến chuyện ấy nữa, thả lỏng đầu óc, không suy nghĩ và chờ đợi ngọn lửa ập đến nuốt chửng lấy mình.
Nhưng tôi không thể.
Quá nhiều cảm xúc đang tràn đến, chúng không ngừng phủ lấy tâm trí tôi.

Tôi nghĩ đến một người khác, có ý nghĩa vô cùng to lớn với tôi.
Bố tôi.
Tôi có thể tưởng tượng ra khuôn mặt của bố ở trong đầu, nụ cười ấm áp, giọng nói trầm trầm...tất cả mọi thứ, cho dù bao nhiêu năm đã trôi qua, tôi vẫn lưu giữ trong trái tim hình ảnh của ông, và những trò ảo thuật bố dạy cho tôi ngày ấy.

Ông nhìn rất buồn.
"Bố, con xin lỗi...con không thể tìm ra thủ phạm sát hại bố...con không thể..." Tôi thì thào, cảm giác như có thứ gì đó nghẹn lại ở cổ.
Bố tôi chỉ cười, một nụ cười thật buồn.
Đôi mắt ông như muốn nói điều gì đó với tôi.
Tôi đưa tay lên mặt, cảm nhận từng giọt mồ hôi đang rịn xuống, hơi thở gấp gáp, nặng nề.

*Mình đang làm gì thế này?*

*Thật không giống mày chút nào, Kaito Kuroba!*
*Chỉ biết nằm đây chờ chết, đó không phải là phong cách của Siêu Đạo chích Bóng đêm KID! Đứng dậy đi tên ngốc!*
Tên ngốc ư? Khoan, cái này nghe quen quen...
Tôi nghe thấy giọng nói của Aoko. "Kaito, đồ ngốc! Cậu đang làm gì vậy hả?"

Tôi ho, mở mắt ra. Khung cảnh xung quanh bừng sáng, lửa và sức nóng khiến mắt tôi nhoè nước.
Đầu óc và tâm trí tôi bỗng thông suốt như một chiếc hồ trong xanh. Một nguồn năng lượng dâng trào trong tôi.
"Không được phép từ bỏ" Tôi nói với chính mình.
"Mọi chuyện chưa kết thúc cho đến khi chúng hoàn toàn kết thúc, vậy thì hãy di chuyển đi và thoát ra khỏi cái chỗ chết tiệt này!"

Tôi cố sức đứng dậy, bò trên sàn nhà, thở hổn hển, và hít một hơi thật sâu, tôi cắn răng đứng lên, tay ôm chặt bụng để máu không trào ra.
Vết thương càng đau nhức hơn, nhưng tôi nhất định phải ra khỏi đây.

Tôi nhìn xung quanh, giữa những luồng lửa rực đỏ và đám khói đen kịt, tôi nhìn thấy cầu thang dẫn lên tầng 2.
Lên tầng trên. Đó là con đường duy nhất. Tôi chẳng biết làm thế nào để thoát được nếu lên đó, nhưng...

A, đợi đã. Một ý nghĩ loé lên trong đầu tôi.
Hay là sử dụng cái đó...?
Tôi mỉm cười.

Đúng vậy, Siêu đạo chích KID đã trở lại.

Tôi không thể chờ được nghe giọng nói của cô ấy gọi tôi là tên ngốc khi chúng tôi gặp lại.
Và nói thật ra thì điều đó nghe rất ngốc nghếch.

Tôi bước lên trước và bắt đầu đi lên cầu thang. Về phía phòng của tôi.

******************************

Cậu mở mắt. Cố tập trung. Đầu óc choáng váng và nặng như chì.
Cậu từ từ ngồi dậy và nhìn lên cái trần nhà bằng gương.
Qua khẽ hở của lửa và khói, Shinichi nhìn thấy 3 bóng người biến mất khỏi lối thoát.

"Họ làm được rồi!" Shinichi nói với chính mình. Một cảm giác vui sướng trào dâng trong lòng.
Rồi cậu bỗng cảm thấy đau nhói như có một lưỡi dao vừa xuyên qua đầu mình.
"OW!"
Cậu ôm đầu và sờ thấy máu.
Shinichi nhận ra cậu đang gặp rắc rối trầm trọng.
"Sao mình vẫn chưa chết vậy?" Kudou lẩm bẩm.
*thường thì người ta không hay than phiền về điều này.* Shinichi nghĩ.

"Ít ra thì họ cũng đã ra ngoài, giờ chỉ cần nhảy xuống cái hồ đó thôi...Chắc họ sẽ ổn cả." Shinichi nghĩ thầm.
"Nhưng mình thì KHÔNG."

Cậu đứng dậy. Ngọn lửa không đốt cháy căn phòng vì nó được làm từ đá và thuỷ tinh, lửa cũng không thiêu đốt được gì nhiều, nhưng lượng không khí tràn ngập ở đây đang lôi kéo từng luồng lửa và những đám khói đen len lỏi vào trong.
Cầu thang giờ đã quá tầm với của Shinichi, nó vẫn liên tục đung đưa.
Shinichi nhìn quanh, nhận ra mình đang mắc kẹt trong phòng
Nhưng không chỉ có cậu, còn có lửa, khói và bức tượng của phu nhân Norferk nằm trên sàn.

"Chết tiệt!" cậu nghĩ. "Không còn lối nào để thoát ra khỏi đây...Mình sẽ bị thiêu sống trong căn phòng này!"
Trừ phi có phép màu xảy ra, Shinichi biết mình sẽ chẳng thể toàn mạng mà bước ra khỏi toà lâu đài này.
Cậu lại ngồi xuống, thu hai chân sát vào người và nhìn vào khoảng không vô định. Đôi mắt hoàn toàn không chút hi vọng.

"Đến lúc rồi" Shinichi nghĩ. "Mình sẽ chết ở đây...không phải một cách hay ho lắm để kết thúc một sự sống, nhưng mình cũng chẳng thể làm được gì hơn."
Cậu nghĩ đến Ran.
"Ran... cô ấy sẽ thế nào nếu không có mình? Heiji có nói với cô ấy chuyện đã xảy ra không?" Chỉ nghĩ đến việc Ran sẽ lại một mình như trước cậu đã cảm thấy thật đau đớn.
Quá nhiều câu hỏi ập đến trong tâm trí cậu. *Cô ấy có biết mình yêu cô ấy nhiều đến nhường nào không?*
"Chỉ một lần thôi... xin hãy để tôi nhìn thấy cô ấy một lần nữa thôi..." Shinichi thì thào, cậu không biết mình đang nói điều này với ai, nhưng cậu cũng không thể ngăn được trái tim mình như đang vỡ tan thành trăm mảnh. Cậu cảm thấy giận dữ.
Tại sao chuyện này lại phải xảy ra cơ chứ? Cậu đã đính hôn với người con gái duy nhất mình yêu thương, và giờ thậm chí họ còn chưa làm đám cưới?
Cậu rất muốn được ở cạnh cô ấy...
Cậu cảm thấy mệt mỏi, quá nhiều khí cacbonic khiến cậu mơ màng, đầu óc như bị phủ bởi một làn sương mờ đục...
Nhưng suốt lúc đó, hình ảnh của Ran vẫn hiện diện trong tâm trí cậu.

Kudou ho từng hồi, cậu hướng ánh nhìn vô hồn vào khoảng không trước mắt. Bức tượng đang nằm đó.
Phía dưới chân của người phụ nữ, dường như nền nhà đang sáng lấp lánh.
Shinichi chớp mắt, không biết đây có phải là một ảo ảnh do đôi mắt đã mờ đục của cậu gây nên hay không?
"Cái gì thế...?" cậu bò lại gần đó để nhìn rõ hơn.

Trên nền nhà bằng đá, có một vết lõm hình tròn khắc sâu vào mặt đá. Nó rất lạ, cỡ khoảng bằng một bàn tay. Trên đó có những hình khắc khác biệt và toàn bộ được làm bằng vàng.
Shinichi quan sát, cậu dùng tay ấn vào cái hố tròn, và nó càng chìm sâu vào nền đá hơn. Giống như một cái bát đặt trên chỗ nhún.

Shinichi nhanh chóng rút tay ra, vì cậu không hề mong chờ một cái lỗ liên tục *chìm xuống*.
Cái lỗ lại từ từ trồi lên.
"Đây LÀ cái gì vậy...?"
Shinichi cau mày.
"Nếu bức tượng không bị Alice xô đổ, mình sẽ chẳng bao giờ tìm thấy cái này. Chắc chắn nó phải có một ý nghĩa nào đó, không thì nó đã không được làm bằng vàng...nhưng chính xác thì đây là cái gì?"
Một loại thiết bị? Một nút bấm? Một công tắc bí mật?
"Một con đường để thoát ra!" Shinichi nghĩ. "Giờ mình phải tìm hiểu xem nó hoạt động thế nào..."

Lửa đã ở ngay trên đầu cậu, hơi nóng làm cản trở sự tập trung và khói khiến cho cậu khó thở hơn.
Shinichi ho và thở khò khè, biết rằng mình sẽ nhanh chóng ngất đi và chết do ngộp thở bởi những luồng khói nóng chết chóc liên tục thoát ra từ đám lửa.
Cậu cảm nhận được sức nóng ở phía sau mình, mồ hôi chảy đầm đìa trên lưng, cậu vuốt lại tóc, cố tập trung suy nghĩ. Áp lực và sự lo sợ như một cơn sóng thần cuồn cuộn đổ ập lên cậu.
Cậu phải bình tĩnh, bằng không, mọi nỗ lực sẽ mất hết.
"*Khụ khụ* Chết tiệt... nghĩ đi, Kudou! Nghĩ mau đi! Mày đã nhìn thấy cái này trước đây rồi mà, nhưng ở đâu...hình dáng này...bằng vàng..."
Shinichi thở hổn hển một cách khó khăn, nhìn trân trân vào cái lỗ, cảm thấy thời gian cứ vùn vụt trôi qua nhanh hơn bao giờ hết, mỗi giây giờ đây đều rất quan trọng, cậu không được phép bỏ lỡ một giây nào, vì chúng quyết định hoặc là sự sống, hoặc là cái chết.

"Bằng vàng...nhỏ...hình tròn..."
Một ý nghĩ xuyên qua đầu Shinichi như một viên đạn.
"BÔNG HỒNG VÀNG!"

Kudou thậm chí không cần đứng dậy tử tế, cậu bò lồm cồm trên bốn chân, đến chỗ cái đầu của bức tượng, và nhìn kĩ bông hồng, nó đã rời ra khi bức tượng bị xô đổ.
Cậu với tay và dễ dàng lấy được đoá hoa.
"Đây rồi, hi vọng nó sẽ hiệu quả."

Shinichi quay trở lại cái lỗ, và thật cẩn thận, cậu đặt bông hồng vào trong đó. Nó không hoàn toàn khớp, nên cậu phải xoay vài vòng, cho đến khi bông hoa hồng vừa khít với cái lỗ.
Cái lỗ từ từ lặn xuống, sâu dần, và dừng lại.

Không có gì xảy ra.

Shinichi cắn môi, cảm thấy hoàn toàn thất vọng và sợ hãi.
Vẫn còn thiếu một thứ nữa. Đó là gì?
Cậu không thể tập trung suy nghĩ, chỉ mở mắt thôi cũng đã là một việc khó khăn.
Nhưng cậu sẽ không từ bỏ dễ dàng như vậy.

"Có lẽ cần phải có đủ khối lượng, cái lỗ chỉ hoạt động khi có đủ trọng lượng đặt lên nó... có thể là cái gì được chứ? Nghĩ đi nào... chết tiệt, giờ mình thậm chí còn không nhìn rõ..." Shinichi nghĩ thầm, cố gắng xua đi đám mây đang che phủ cái đầu nặng trịch của cậu.
Nóng quá... mệt quá...
"Một thứ gì đó nằm bên trong bông hồng"
Tất nhiên, cái vật đó đã quá rõ ràng, nhưng thật khó để mà phát hiện ra ngay khi mà một người đã phải chạy từ nơi này đến nơi khác cả ngày, không ngủ tí nào trong 24 tiếng, trải qua biết bao cơn đau về cả thể xác và tinh thần và đang ở trong nguy cơ bị thiêu sống bởi ngọn lửa hừng hực cận kề.

Lửa đằng sau lưng Shinichi bỗng nhiên bùng lên, bén sang lưng áo khiến cho cậu nhảy dựng lên.

"AHHH!" Shinichi nhảy về phía trước, quay phắt lại nhìn ngọn lửa giờ đã lùi xa vài mét.
Mồ hôi rịn ra trên gương mặt cậu, lạnh toát. Lưng cậu đau quá, chắc là đã bị bỏng.
Cơn đau bất chợt khiến cho đầu cậu phản ứng nhanh hơn bình thường.

"VIÊN ĐÁ XANH!" Shinichi hét lên, cho tay vào túi và lấy ra viên đá quý màu xanh.
"Hakuba và Heiji thực sự nghĩ là mình đã đánh mất nó sao? Huhm, kể cả nếu như không tin điều đó, họ cũng đã diễn rất tốt!" Shinichi nghĩ thầm. Tất nhiên, đó là một mưu kế của cậu.

Cậu biết rằng nếu Alice bắt kịp họ, chắc chắn bà ta sẽ giết hết cả bọn, dù có làm gì đi nữa. Vậy là cậu giả vờ đặt viên đá vào túi áo, đề phòng trường hợp Alice hỏi đến (chính xác thì bà ta đã làm thế), Shinichi có thể ‘diễn’ như thể cậu đã làm mất viên đá quý, như thế, và ta sẽ không bao giờ lấy được nó.
Và có thể sau khi mọi chuyện đã kết thúc, gia đình Richard có thể lấy lại viên kin cương gia... nhưng cậu sẽ không thể làm được thế nếu như Alice không tin rằng cậu đã làm mất nó. Đó là kế hoạch của cậu.
Vậy nên, phản ứng của Heiji và Hakuba cũng rất quan trọng.
Nếu không có vẻ kinh ngạc của họ, Alice có thể dễ dàng đoán ra rằng Kudo đang nói dối, và vẫn lấy đi viên đá quý từ cậu.

"Giờ thì...đặt viên đá vào...làm ơn hoạt động đi!" Shinichi cầu nguyện, khi cậu cẩn trọng đặt viên đá vào bên trong bông hồng vàng.

Cái hố chìm xuống sau hơn, và sâu hơn... rồi dừng lại.

Một tiếng ầm lớn vang lên sau Shinichi, cậu quay lại, nhìn thấy bức tường đang đổ xuống, lối thoát của căn phòng cũng đang biến mất cùng ngọn lửa.
"Chết tiệt! Không còn thời gian nữa rồi!" Shinichi nguyền rủa, cậu lùi lại xa khỏi đám lửa, ho không ngừng, tiến đến góc xa nhất của căn phòng, cái cầu thang gãy đang đung đưa ngay phía trên cậu.

Shinichi dựa sát vào tường, nhìn chăm chăm váo đám cháy. Cái chết, không còn xa nữa.
Một tiếng động lạ bất chợt làm Shinichi giật mình, và cậu đột nhiên cảm thấy có thứ gì đó đang chuyển động rời khỏi lưng mình.
Cậu quay lại và nhìn thấy một phần của bức tường đá phía sau cậu đang chầm chậm thụt vào trong, sâu dần.
Phần đang chuyển động đó cao khoảng 2 mét với bề ngang độ 1 mét.
Cậu nghe thấy tiếng náy cót két bên trong tường, tiếng bánh xe quay, tiếng lanh canh và rầm rầm khiến cậu muốn thủng màng nhĩ.
Shinichi lặng yên quan sát, chờ đợi.

Bức tường thụt vào khoảng 1 mét và để lộ một cầu thang dài, hẹp dẫn lên trên.
Một luồng khí lạnh sảng khoái phả vào mặt Shinichi, cậu chưa bao giờ cảm thấy nhẹ nhõm như vậy.
Shinichi cố kìm nén để không gào lên vì sung sướng.
Cậu quay lại, nhìn bức tượng phu nhân Norferk.
Ngọn lửa đã bao quanh đầu bà, nhảy nhót quanh người bà, những tia sáng vàng lóng lánh ánh lên trên gương mặt xinh đẹp.
Giờ thì bà là một bức tượng với màu sắc của vàng và bạc, những màu sắc sang trọng nhất hoà quyện tuyệt vời trên cơ thể ánh bạc.
Đôi mắt của bà đang nhìn cậu. Gương mặt của bà đang mỉm cười.

Shinichi mỉm cười, rồi cậu nhìn thấy cái vật sáng lấp lánh gần chân bức tượng.
Ngọn lửa đang nhanh chóng bao phủ nó.
Cậu lao đến chỗ bức tượng, cúi xuống và nhặt lấy viên đá quý màu xanh từ cái lỗ, trước khi lửa làm bỏng bàn tay cậu.
“Cám ơn, phu nhân Norferk." Shinichi thì thầm.
Rồi cậu chạy vào lối thoát bí mật và biến mất, để lại đằng sau lửa, khói, những tấm gương vỡ, bông hồng vàng và cuối cùng, bức tượng của phu nhân Norferk.

Vài giây sau đó, một tiếng ẦMMM! Cả toà nhà như rung chuyển.
Căn phòng sập xuống và phá huỷ phần kí ức cuối cùng về chiếc mê cung bằng gương.

To be continued...
Về Đầu Trang Go down
http://anfucafebook.blogspot.com/
Sponsored content




[Long Fic Dịch] Khách sạn Ánh Trăng (Moonlight Hotel) - Page 4 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long Fic Dịch] Khách sạn Ánh Trăng (Moonlight Hotel)   [Long Fic Dịch] Khách sạn Ánh Trăng (Moonlight Hotel) - Page 4 Empty

Về Đầu Trang Go down
 

[Long Fic Dịch] Khách sạn Ánh Trăng (Moonlight Hotel)

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 4 trong tổng số 6 trangChuyển đến trang : Previous  1, 2, 3, 4, 5, 6  Next

 Similar topics

-
» Hotel For Dogs - Khách sạn cún cưng (2009)
» [Long Fic Dịch] Can you convince me?
» [Long Fic Dịch] As long as you're happy
» [Long Fic Dịch] I'd come to you
» [Long Fic Dịch] Forget me not

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
CFC :: Khu vực Tài nguyên :: Fan Fiction :: Đã Hoàn Thành-