Conan Fan Club |
|
| [Long Fic Dịch] Khách sạn Ánh Trăng (Moonlight Hotel) | |
| |
Tác giả | Thông điệp |
---|
Anfu
Tổng số bài gửi : 1317 Birthday : 03/04/1995 Age : 29
| Tiêu đề: [Long Fic Dịch] Khách sạn Ánh Trăng (Moonlight Hotel) 7/7/2010, 09:06 | |
| First topic message reminder :Author: CocoCatz Source: Moonlight Hotel Rate: K+ Genre: Humor/Adventure Translators:- Chap 1-12: Nyu Hato - fixi.acc.vn
- Chap 13-28: Anfu - conan.forum-viet.net
Disclaimer: Bản quyền nhân vật thuộc về Gosho Aoyama. Ý tưởng truyện, cùng một số nhân vật được sáng tạo khác, thuộc về tác giả fic. Người dịch chỉ sở hữu bản dịch. Note: Vui lòng hỏi ý kiến người dịch trước khi đem fic post ở web khác ngoài CFC. Cám ơn.Summary: Sau sự kiện kì nghỉ hè, một cuộc phiêu lưu mới lại mời chào các chàng trai trẻ của chúng ta. - Spoiler:
Chương 1: Bắt đầu
Một chàng trai bước dọc theo bãi biển. Nhìn lên bầu trời về đêm với hàng vạn vì sao, cậu thở dài nặng nề. Cậu đứng chỗ nước cạn để những cơn sóng lạnh buốt hờ hững kéo tới chân mình. Ở đây rất lạnh và vắng vẻ cũng giống như tâm trạng cậu lúc bây giờ. Cậu rùng mình, biển nước Anh thật lạnh dẫu giờ là mùa hè.
Cậu đứng đó một lúc lâu nhìn bóng trăng tỏa sáng dưới nước và lắng nghe tiếng gió thổi. Cuối cùng cậu quyết định trở về nhà dù cho cậu ghét cay ghét đắng khi phải gọi nơi đó là nhà.
Cậu quay lưng, hướng về tòa lâu đài cách đó không xa. Ánh sáng từ trong tòa lâu đài phát ra càng làm nó thêm lộng lẫy, tráng lệ hơn bình thường nhưng đối với cậu nó chẳng có nghĩa lý gì, chẳng có gì đẹp đẽ để gọi là hồi ức ở đây. Cậu bước thêm vài bước nhưng rồi đột ngột dừng lại, hình như có một cái gì đó đằng sau. Cậuquay lưng lại...
Trong đêm tối đen, một cái gì đó đang trôi bồng bềnh, đẩy đưa theo những con sóng rồi trôi dạt lên bãi cát. Đó là... một người đàn ông...
Ít giây sau, người cậu như đông cứng lại.
“CHAA!!!!” Cậu hét lên, chạy quàng đến trong hai hàng nước mắt. “CHA!!!” Đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng người đàn ông này không thể trả lời đứa con trai đang chìm trong nỗi kinh hoàng.
*******************************
“Này! Hattori! Cậu đi đâu đó?” Kazuha hỏi khi thấy Heiji lén lút rời khỏi nhà bằng cửa sau với một cái túi to. Giọng cô làm anh chàng giật bắn mình như là tên vụng trộm bị phát hiện vậy.
Hôm nay là ngày đầu tiên của kỳ nghỉ hè. Như thường lệ, Kazuha đến nhà Heiji bằng cửa sau vì cô nàng không đủ kiên nhẫn ấn chuông cửa và đợi gần 10 phút sau cậu ta mới chạy ra mở.
“Shhhhh!! Toyama! Khẽ nào!” Heiji nói bực dọc “Tớ chỉ đi ra ngoài một chút thôi! Đừng có gào lên như thế..."
“Ồ... Vậy à?” Kazuha buột miệng rồi gật đầu, “Vậy tớ sẽ đi với cậu.” “GÌ??? Không được!” Hattori hét lên, nhanh chóng với lấy cái nón bảo hiểm rồi chạy về phía xe mô tô của mình.
“Hattori!” Kazuha la réo, đuổi theo Heiji và nhìn cậu ta nhảy phóc lên xe, nổ máy. “Cậu không nói cho cha mẹ cậu biết mình đi đâu à?”
“Gặp cậu sau nhé, Toyama!” Heiji nói vọng “Tớ sẽ về thôi!” rồi biến mất ở cuối đường. “Baka!!” Kazuha gầm lên “Cậu nghĩ cậu là ai chứ???”
****************************
“Heiji! Tới rồi à!” Kudou cười toe tóet khi mở cửa trước. “Yeah! Đường xa quá! Cậu có gì ăn không??? Tớ đói quá!” Hattori phàn nàn, rồi nhìn Kudou vẫn đang giữ cửa. “Cậu làm gì thế?”
“Đợi Kazuha vào, tất nhiên!” Kudou châm chọc.
“Này! Tớ đã trốn cô ấy đi trong gang tấc đó! Tớ không nói cho cô ấy biết mình đi đâu nên cô ấy sẽ không biết đường đến đây đâu!” Heiji hét.
“Đừng có chắc chắn như thế!” Kudou lầm bầm, đóng cửa.
Heiji ngồi xuống sofa, nhìn xung quanh “Ran đâu?” Shinichi nhún vai “Cô ấy cũng không đến vì tớ không nói gì!”
Nói rồi hai anh chàng nhìn nhau, cùng thở dài. “Đừng có chắc chắn như thế!” Heiji lặp lại.
Vừa lúc Shinichi lấy vài gói khoai tây chiên cùng coca ra thì tiếng chuông cửa lại vang lên. Cả hai giật bắn mình. “Ai thế?” Heiji tự hỏi *toát mồ hôi*, ngó ra cửa sổ. Trước cửa có một ‘anh chàng’ đang đứng nhấn chuông liên tục.
“Ít ra thì không phải là Kazuha hay Ran..." Shinichi ra mở cửa, hai giây sau cậu cùng vị khách kia bước vào nhà. “Này! Nhà cậu đẹp thật đấy!” Cậu ta nói khi đặt cái balô xuống sàn.
"Kaito! Khỏe không?” Hattori mỉm cười “Lâu quá không gặp!”
Kaito nhìn Heiji cười toe tóet “Mấy cậu không thể tin được nỗi gian nan của tớ để thóat khỏi Aoko!” Ngay khi Kaito nói xong, cậu ta nhìn hai người kia đang mang sự biểu lộ khác lạ trên mặt. “Gì thế?”
“Dù sao đi nữa...” Shinichi nói, đặt ba tấm vé lên bàn. “Đây là ba vé máy bay, trưa nay ta sẽ xuất phát và có lẽ sẽ đến đó vào tối mai.”
“Được lắm! Giờ cậu nên nói mục đích chính ta đến Anh làm gì?” Heiji nói, cầm gói khoai tây chiên lên. Kaito cũng ngồi xuống nhưng con mắt thì đảo khắp nhà. Shinichi nhìn anh với ánh mắt ‘Đừng có đụng vô bất cứ cái gì’ nhưng anh chàng chỉ cười khoái trá với Kudou.
“Tớ chỉ biết Hakuba đã gọi điện và rủ tớ sang Anh thăm cậu ta cùng với các cậu, đồng thời giúp cậu ấy giải quyết một vụ án.” Shinichi nói rồi thêm vào phấn khởi, “Cậu ta hứa sẽ dẫn tớ đi tham quan nơi ở trước kia của Sherlock Holmes.”
“Đây là lần đầu tiên tên đó cần sự giúp đỡ của người khác..." Kaito lầm bầm, không quan tâm đến việc Shinichi nói về Sherlock Holmes. “Vậy ra đó là nguyên nhân cậu muốn đi! Có phải cậu đã nghe chuyện gì về viên kim cương trên điện thoại?" Heiji cười.
“Pandora. Kim cương Pandora.” Kudou trả lời, nhìn Kaito. Ánh mắt cậu ta biến chuyển khi nghe tên viên kim cương đó. Nó rất lạnh và sắc bén. Kaito nhìn Kudou đăm chiêu nhưng không nói gì.
“Tớ không biết rõ nội dung nhưng hình như vụ án có liên quan đến viên kim cương đó” Kudou nói.
“Pandora..." Hattori lẩm bẩm, một tay chống cằm. “Gã... tên gì nhỉ... à Gin đúng không? Có phải hắn đã nhắc đến viên kim cương đó trước khi rơi xuống vực..." Heiji dừng lại khi chú ý sự yên lặng ngượng ngùng đang diễn ra giữa họ. Không ai trong họ muốn nhắc đến Gin.
Shinichi nhìn xuống bàn tay mình. Vết thương của vụ việc đó, mặc dầu đã qua một thời gian nhưng giờ đây khi nhắc lại Kudou vẫn còn cảm nhận được sự đau đớn khi mũi dao đâm vào cậu.
“Ai đâu?” Kaito đột nhiên hỏi “Cô ấy biết chuyện này chứ?" “Không, cô ấy..." Shinichi dừng “Nghe này, nếu cô ấy biết chuyện nhất định sẽ đòi đi. Cả tớ và Hakuba đều nghi ngờ vụ này có liên quan đến Tổ chức Áo đen nên tớ phải đi.” “Vậy sao cậu lại đến?” Heiji hỏi Kaito.
“Tớ có lý do riêng của mình." “Eh???” Hattori chớp mắt.
Kudou và Kaito nhìn lẫn nhau rồi mỉm cười.
“Thôi! Ta hãy chuẩn bị để đi cho kịp chuyến bay" Shinichi nói, nhìn Heiji. “Ê! Hattori! Sao cậu ăn hết đống khoai tây chiên đó? Tớ đem ra cho tớ mà!" “Ơ... Tớ đã nói là tớ đói bụng mà..." Heiji trả lời khi miệng còn đầy thức ăn.
“Nhưng... Cậu chén sạch chúng chỉ trong vòng NĂM PHÚT!?” Shinichi hét lên.
“Không thể tin được kỳ nghỉ của mình lại phải tham gia với 2 tên này..." Kaito làu bàu khi bước ra khỏi căn nhà.
To be continued...
Được sửa bởi Anfu ngày 21/2/2014, 15:44; sửa lần 14. |
| | |
Tác giả | Thông điệp |
---|
Anfu
Tổng số bài gửi : 1317 Birthday : 03/04/1995 Age : 29
| Tiêu đề: Re: [Long Fic Dịch] Khách sạn Ánh Trăng (Moonlight Hotel) 22/8/2010, 18:28 | |
| *Warning: _Chap này có phần hơi kinh dị, bạn nào yếu tim nên cẩn thận. _Các fan của Kaito đọc xong xin đừng quá sốc mà tha cho em. Có gì trách tác giả ấy Now, new chap!!! Chapter 15: "Đừng phí thời gian nữa!" "Một cô bé? Cô bé nào?" Tracey ngập ngừng, có vẻ khó chịu và gần như suy sụp. "Chúng tôi đã nhìn thấy một cô bé gái vào ngày đầu tiên đến đây, cô bé đó trông giống hệt mẹ các cậu khi bà còn nhỏ!" Shinichi nhìn Hakuba. Một cái nhìn thể hiện sự ấn tượng và đồng tình. "Hakuba giỏi thật!" Shiho nghĩ thầm. Nhưng rõ ràng Hakuba không vui chút nào. Nụ cười tự tin và đầy kiêu hãnh trước đây đã lâu không hiện hữu trên khuôn mặt anh. "Có lẽ cậu ấy đang tự dằn vặt mình về cái chết của cô Louise và chú Mike..." Shiho không nhận ra rằng khuôn mặt mình bây giờ cũng trầm tư y hệt như Hakuba. "Và đây là những suy luận của tôi về những việc đã xảy ra ở đây. Từ đầu đến cuối." Hakuba kết luận. “Phu nhân Norferk và chú John ngoại tình với nhau. Phu nhân Norferk qua đời khi sinh đứa bé, nhưng đứa trẻ đó được cứu sống. Ngài Norferk dù biết rằng đứa bé đó không phải con mình, nhưng ông luôn muốn được nuôi nó. Ngài Norferk và chú John đã giấu cô bé gái đó trong lâu đài này..." "Khoan, cậu nói rằng cô bé đó đã sống trong lâu đài với chúng tôi trong 7 năm, và không ai biết điều đó ngoại trừ bố tôi và chú John?" Richard ngắt lời. "Đúng vậy, toà lâu đài này rất rộng lớn, việc giấu một cô bé gái 7 tuổi không phải là khó khăn lắm, đúng không?" "...Tội nghiệp quá!" Tracey thốt lên. "7 năm? Thật tàn nhẫn! Tại sao bố tôi lại làm như vậy?" "Có lẽ vì nó quá giống phu nhân Norferk chăng?" Kaito lẩm bẩm. "Mặc dù mỗi khi nhìn nó ông ấy rất đau lòng nhưng vẫn luôn muốn được nhìn thấy cô bé mỗi ngày." "Sao cũng được!" Hakuba tỏ ra khó chịu vì quá nhiều câu hỏi. "Cô Alice không hề biết gì cho đến vài tháng trước đây, có lẽ vậy. Cay đắng khi nhận ra sự thật, bà ta như điên lên và luôn muốn giết đứa trẻ. Ngài Norferk vì cố bảo vệ cô bé nên đã bị bà ta đẩy xuống vực. Sau đó, bằng cách nào đó William cũng phát hiện ra đứa trẻ. Anh ấy và Alice đã tranh cãi, nguyên nhân có thể là do anh cố ngăn cản bà ta hoặc anh ấy biết được bà ta đã giết Ngài Norferk. Alice đã đến phòng William tối hôm đó với hi vọng sẽ giết anh ta để bịt đầu mối." "Vậy ông chú John đó biết rằng vợ mình bị mất trí nhưng không ngăn cản bà ta?" Kaito chen vào. "Uhm...ông ấy không biết. Chính vì thế. Cho đến bây giờ tôi mới khẳng định được, ông không còn lựa chọn nào khác là phải làm theo vợ mình." Hakuba giải thích. "Còn về cô Louise, tôi nghĩ bằng cách nào đó cô ấy biết được bí mật giữa chú John và phu nhân Norferk. Hoặc là cô Louise biết rằng trong lâu đài này có giấu một đứa trẻ. Do đó Alice đã giết cô ấy." "Thật ra...Hakuba..." Shinichi cất lời. "Tớ biết tại sao cô ấy lại phát hiện ra." "Cậu biết sao?" Hakuba ngạc nhiên. Tất cả mọi người trong phòng cúng hướng về phía Kudou. Shinichi lưỡng lự một lúc, cậu nhìn Kaito đang đứng đằng sau Hakuba. Cậu ta lắc đầu quầy quậy, mồm ra hiệu. "Đừng!" "Ehm...thôi quên đi, chẳng có gì đâu, tớ cũng không chắc lắm. Để tớ nghĩ lại đã." Shinichi xua tay. Hakuba cau mày, nhưng anh nhanh chóng quay sang Richard và Tracey. "Tôi không biết tại sao Alice, hay cả cô ấy và chú John sát hại chú Mike. Nhưng tôi hứa nhất định chúng ta sẽ tìm ra." "Họ đã bắt Ran và Kazuha để buộc chúng ta đi tìm Pandora. Cô Alice và chú John rõ ràng là cần tiền để trốn ra khỏi chỗ này. Chẳng biết giờ này mấy ông nhân viên cảnh sát của bố tôi ở đâu nữa, chắc đã bị giết hay đánh thuốc mê rồi....” *Mấy tên vô dụng...đã nói với bố bao nhiêu lần rồi...họ không có đủ trình độ để làm cảnh sát đâu mà...rõ chán...* Mọi người tròn mắt nhìn Hakuba lầm bầm về chất lượng cảnh sát tồi tàn ở Anh. Heiji cười toe và gật đầu với Hakuba. "Đúng như vậy đấy, tớ cũng đã bảo bố bao nhiêu lần rồi!" "THÔI ĐƯỢC RỒI!" Kaito ngắt lời. "Chúng ta hãy tách ra, để dễ dàng hơn cho việc tìm hai cô gái và viên kim cương, đi cùng nhau thì mất nhiều thời gian lắm. Mà hiện giờ thì thời gian là thứ đang cần nhất." "Cậu nói đúng, nhưng nếu tách ra thì quá nguy hiểm!" Shiho nói. "Alice và John là những kẻ sát nhân điên cuồng và khát máu. Có thể họ còn mang theo súng! Trời đang rất tối, và chẳng biết cơn bão chừng nào mới kết thúc? Chúng ta thậm chí còn không liên lạc được với bên ngoài. Tất cả mọi người lại im lặng. Sau một lúc, Aoko cất tiếng ngập ngừng. "Huhm...tớ...không muốn phải tách ra, nhưng tớ muốn đi cứu Ran và Kazuha.", cả nhóm quay lại nhìn cô. Trong bóng tối, Aoko dường như trông càng mỏng manh và yếu ớt. Kaito tiến lại gần Aoko. Thật kì lạ, bỗng nhiên cậu cảm thấy như muốn ôm chặt Aoko vào lòng và nói với cô ấy rằng mọi chuyện sẽ ổn cả. Aoko hít một hơi thật sâu rồi tiếp tục, "Tớ...tớ đồng ý với việc tách nhóm, nếu điều đó là cần thiết để cứu được Ran và Kazuha, như Kaito đã nói." Kaito mỉm cười với Aoko và nói với giọng bông đùa "Cuối cùng thì cậu cũng đồng ý với tớ, Aoko! Cậu biết tớ luôn đúng mà!" Aoko lườm Kaito khó chịu. "Kaito, im đi nào!" "Nhưng cậu vừa nói tớ đúng mà!" "Uhm...nếu Aoko đã muốn chúng ta chia ra, thì tôi cũng vậy." Shiho ngắt lời. "Ehm...tôi cũng không biết, nhưng...tôi sẽ đi với Richard." Tracey nói. “Tôi cũng muốn cứu các em ấy." "Được rồi, xem nào, tất cả lại gần đây." Kaito bắt đầu. "Aoko và tôi sẽ là một nhóm. Tracey đi với Richard. Hakuba...với Shiho, tất nhiên rồi." Kaito thêm cụm từ cuối cùng vào và khoái trá nhìn khuôn mặt đỏ ửng của Hakuba và Shiho. "Và còn..." Kaito quay sang nhìn Shinichi và Heiji. “Hai cậu đã sẵn sàng hợp tác với nhau chưa?" "KHÔNG ĐỜI NÀO!" Shinichi và Heiji hét lên cùng một lúc. "Đúng như tôi nghĩ. Huhm...thế này thì sao, Shiho đi với Kudou, và Heiji với Hakuba. Rất tiếc vì phải tách hai người ra, Hakuba và Shiho, nhưng chắc các cậu vẫn sẽ sống được nếu không nhìn thấy mặt nhau một lúc chứ nhỉ?" Kaito cười khoái trí. "Kuroba, tôi sẽ cho cậu một trận ngay lập tức nếu cậu không bỏ cái thái độ đùa cợt ấy đi!" Hakuba gầm lên. Kaito phá lên cười và kéo cổ tay Aoko. "Đừng phí thời gian nữa! Đi nào mọi người! Sau một tiếng nữa ta sẽ hẹn gặp nhau ở đây!" "Nhưng...này Kaito....!" Aoko vừa kịp kêu lên khi cô bị Kaito kéo đi. Hai người họ chạy khuất vào dãy hành lang tối và sâu hun hút. Hakuba lắc đầu ngao ngán. "Uhm, như cậu ta đã nói, đừng phí thời gian nữa. Ta phải đi tìm Ran và Kazuha thôi." Từng đôi một, cả nhóm tách ra và đi theo các hướng khác nhau. Từng người với những nỗi lo lắng và sợ hãi riêng, bắt đầu cuộc tìm kiếm vô tận xuyên qua màn đêm tối tăm và lạnh lẽo. Kaito và Aoko xuống tầng trệt của toà lâu đài, với chiếc đèn pin và khả năng quan sát hơn người, Kaito bắt đầu lục xét từng phòng một. Aoko đứng ngay bên cạnh, cô nhìn xung quanh một lượt và tự bắt mình nhìn xuyên qua từng bức tranh mặc cho nỗi sợ hãi bao trùm cả người cô. "Sao vậy, Kaito? Sao cậu bắt tớ nhìn hết mấy bức tranh này?" Aoko hỏi. "Tớ nghĩ có lẽ có một cánh cửa hay một căn phòng bí mật nào đấy trong toà lâu đài cổ xưa này. Ta phải tìm ra lối dẫn vào đó. Đó có thể là nơi Ran và Kazuha đang bị nhốt." Kaito đáp trong khi đẩy một chiếc ghế sofa lớn sang bên cạnh và lật tấm thảm dưới đó lên để kiểm tra cái sàn gỗ. Động tác của cậu rất nhanh nhẹn và thành thạo. "Kaito?" Aoko nhìn cậu nghi ngờ. "Huh? Gì thế?" "Cậu là một tên trộm hay sao thế? Cậu có vẻ...khá quen thuộc với việc lục lọi mấy thứ đồ vật này nhỉ?" Kaito cứng đơ người và cố nặn ra một nụ cười méo xệch. "Tất nhiên là không!...Ha ha ha *cười gượng* sao cậu lại nghĩ như thế? Ha...ha...” Aoko nhún vai. "Tớ chỉ hơi thắc mắc chút thôi. Ít nhất..." Kaito nhìn lại cô. "Ít nhất cái gì?" "Ít ra cậu không giống như cái tên KID đó." Cô mỉm cười. Kaito bỗng lặng đi, mặt tối sầm lại. Cậu quay mặt lại với Aoko, vì không muốn cô nhìn thấy biểu hiện của mình. "Yeah...Tất nhiên tớ không giống hắn ta" Kaito đáp khẽ, nụ cười trên mặt cậu biến mất và chưa bao giờ trái tim cậu cảm thấy nặng nề đến thế. "Có một nhà kho ở bên cạnh phòng ở cho khách. Đi đến đó thôi." Kaito nói. “Ở đây chẳng có gì cả." Nhưng Aoko không nghe thấy cậu nói. Kaito bước nhanh ra khỏi căn phòng với cảm giác tội lỗi. Tâm trí cậu tập trung vào những việc khác mà không để ý rằng Aoko không đi theo mình. Cô đang mải ngắm nhìn bức chân dung phu nhân Norferk. Người phụ nữ trong tranh thật xinh đẹp. Đôi mắt xanh lục của bà chất chứa nhiều nỗi niềm nhưng đôi môi lại đang mỉm cười. Người phụ nữ ấy nhìn Aoko với vẻ lạnh lùng nhưng cũng rất đỗi dịu dàng và nhân hậu. Mái tóc nâu dài mềm mại gợn sóng buông nhẹ xuống thắt lưng. Như một đoá hoa ly trắng sang trọng, người phụ nữ trong tranh trông rất thanh khiết và mỏng manh nhưng cũng không kém phần cương nghị và cứng rắn. Aoko không thể rời mắt ra khỏi gương mặt thanh tú của vị phu nhân. Y như bị bỏ bùa mê vậy, cô chợt nhận ra vì sao Ngài Norferk lại yêu bà đến thế. Dù vậy cô cũng cảm nhận được nỗi đau buồn hiện lên trong bức tranh. "Mình...nhất định phải tìm được con gái của bà ấy. Cô bé ấy cũng chỉ là một đứa trẻ bị liên luỵ trong việc này." Aoko nghĩ thầm. Cô thở dài. "Kaito! Nhìn bức chân dung này đi! Nó..." Aoko sững lại. "Kaito?" cô quay lại và nhận ra chỉ còn mình mình trong căn phòng lạnh lẽo và trống trải. Mọi thứ đều tĩnh mịch. Chỉ có bóng tối và im lặng. Aoko chợt thấy tim mình đập mạnh. Ngay lúc ấy, một tia chớp loé lên và làm bừng sáng cả căn phòng. Những cái bóng kì quái và đáng sợ, như những con quỷ và quái vật nhảy ra khỏi bức tường và vây quanh Aoko. Tiếng sấm inh tai như muốn chọc thủng màng nhĩ của cô. Aoko bịt tai lại và nhắm chặt mắt. Thế nhưng, không hiểu vì sao, Aoko bỗng cảm thấy có một thế lực vô hình nào đó buộc cô phải nhìn ra phía sau. Cô run run quay lại phía bức tường. Trước mắt Aoko là bức chân dung phu nhân Norferk. Người phụ nữ trong tranh bỗng mở miệng và cất lên một tràng cười ghê rợn. Bức chân dung trên tường đang cười như điên dại! Mái tóc dài xoã tung ra bay trong gió, bà từ từ quay mặt sang Aoko. Đôi mắt xanh của phu nhân Norferk nhìn chằm chằm Aoko và cô cảm thấy dường như bức tranh đang sống dậy. Bàn tay xanh xao của người phụ nữ đưa ra ngoài với đến chỗ Aoko. Cô kinh hoàng nghe thấy tiếng lẩm bẩm của phu nhân Norferk. "Nguy hiểm đấy...con ơi, nguy hiểm!" Aoko mở to mắt, nhận thấy sự tuyệt vọng trên khuôn mặt phu nhân Norferk. "ĐI MAU!" tiếng hét của bức chân dung vang vọng trong đầu Aoko. Những cái bóng trên tường nhảy múa điên cuồng, ánh sáng nhấp nháy liên tục, tất cả mọi thứ trong phòng như muốn nhảy bổ vào cô. "KHÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔNGGGGGGGGGGG!" Aoko hét lên kinh hoàng, cô khóc ngất đi và ngã gục xuống sàn nhà. Mọi thứ trở lại yên lặng. Im lặng và tĩnh mịch như thể chưa có gì xảy ra. Aoko nức nở, ngước nhìn lên tấm chân dung. Chẳng có gì cả. Vẫn là phu nhân Norferk đang nhìn cô, cũng nụ cười lạnh lùng ấy. Bao trùm xung quanh là bầu không khí tăm tối, trống rỗng và không có sự sống. "Gì thế này...mình điên rồi sao...cái gì vừa diễn ra vậy?" Aoko nấc lên từng tiếng, cô cố gắng đứng dậy một cách khó khăn. "Chỉ là ảo giác do thiếu ngủ và mấy cái bánh cookies mình ăn ngày hôm nay thôi." Aoko lẩm bẩm. Đột nhiên, trong cô có một linh cảm xấu, một chuyện gì đó vô cùng tồi tệ sắp xảy ra. "KAITO!" Aoko hét to và quên hết những nỗi sợ hãi và lo lắng, cô hoảng hốt lao ra khỏi phòng. *************************** Trong căn nhà kho, Kaito vẫn đang tìm kiếm dù là dấu hiệu nhỏ nhất dẫn đến chỗ hai cô gái đang bị nhốt. Cậu chiếu đèn pin khắp mọi hướng với sự lo lắng càng lúc càng tăng lên cho Ran và Kazuha. "Chết tiệt thật...họ đang ở cái chỗ nào đây?" Kaito rủa thầm khi nhìn quanh cả nhà kho với những chai lọ, thùng gỗ, bao túi và tất cả những gì một cái nhà kho có thể có. “Trong góc tối nhất của căn phòng..." Kaito lẩm bẩm nhớ lại lời bài hát. "Huhm, có lẽ tốt nhất mình nên đi tìm viên kim cương thôi.” Thế rồi, Kaito bỗng nhận ra có gì đó khác lạ trong cái phòng chứa đồ này. Cách sắp xếp đồ đạc. Vẫn còn vài khoảng trống trên cái kệ kim loại nhưng lại có mấy bao bột nằm trên sàn nhà. Hay nói một cách đơn giản là, các ngăn trên kệ đều trống rỗng. Kaito bước lại gần mấy cái bao và nhận ra trên đó không hề có chút bụi nào, mặc dù để đây đã khá lâu. "Mmmm...có vẻ hay đây..." Kaito mỉm cười, cậu cúi thấp xuống và quan sát kĩ hơn sàn nhà. "Ah ha!" nụ cười trên mặt cậu nở rộng hơn. Kaito nắm lấy cái kệ và bắt đầu đẩy nó. "Nào nào...dịch chuyển đi chứ...?" Bất chợt Kaito cảm thấy một cái gì đó ở phía sau, đầy căm thù và chết chóc, cậu dừng lại. “Cái...." ngay khi Kaito vừa quay lại, hiện lên ngay trước mắt cậu là một ánh kim loại sáng loá. Chỉ trong tích tắc ấy, Kaito lập tức nhảy lùi lại, khả năng phản xạ nhanh nhạy đã cứu mạng cậu. Nhưng lưỡi dao sắc nhọn ấy vẫn kịp lướt qua mặt cậu và để lại một vết thương bên má trái. "Ah!" Kaito đưa tay lên chạm vào vết thương trên mặt. Máu. Cậu ngước nhìn lên và chợt bắt gặp tia sáng yếu ớt từ con dao. Nhằm thẳng vào tim cậu. Kaito vung tay trái ra trước để ngăn con dao nhưng không kịp. PHẬPPPPP!!!!! Lưỡi dao thép sắc nhọn lạnh lùng đâm xuyên qua da thịt cậu tạo ra một cảm giác khủng khiếp, vừa đau đớn vừa hoảng sợ. Kaito cắn chặt môi, đưa tay lên giữ vết thương để ngăn kẻ thủ ác đâm sâu thêm, nhưng mọi sức lực trong người cậu như tan biến hết, Kaito khuỵu xuống. Máu bắt đầu loang ra ướt đẫm áo. Đau. Đau quá. Cậu không thể cử động được. Kaito cố nén tiếng khóc đau đớn và sự giận dữ tột đỉnh đang bùng lên trong người. "Đủ rồi đấy đồ khốn!" Kaito gầm lên, cậu túm lấy tay kẻ đó và tung cú đấm vào vị trí mà cậu nghĩ rằng đó là mặt. OUCH!!!!!!!!! Kẻ sát nhân kêu lên một tiếng, và ngã phịch xuống sàn. "KAITO!" Kaito chớp mắt, là Aoko, cô ấy đang gọi cậu. Giọng cô đầy hoảng hốt và sợ hãi. "Kaito, cậu ở đâu thế? Ra đây đi đồ ngốc!" Kaito vừa định vươn tay ra để túm lấy tên hung thủ thì đầu cậu bỗng nhiên nhức nhối và choáng váng. Kaito gục xuống. "Chết tiệt...!" cậu rên rỉ, mặt như sắp bốc lửa. Máu không ngừng chảy ra từ vết thương trên bụng. Kaito ngước nhìn lên và thấy một bóng đen lảo đảo bước ra khỏi phòng. Dựa vào dáng đi cậu nhận ra đó là một người phụ nữ. *Aoko! Bà ta sẽ đâm Aoko mất!* Kaito nghĩ, cậu cố hết sức để đứng dậy và chợt nghe thấy tiếng hét. Của Aoko. Tim Kaito như ngừng đập khi trước mắt cậu hiện lên hình ảnh tên hung thủ đâm Aoko với con dao sắc nhọn của bà ta. "AOKO!" Kaito hét lên, nhưng giọng cậu quá yếu. Kaito cố gắng đứng lên lần nữa, tay giữ chặt vết thương trên bụng, nhưng rồi mọi sức lực trong người cậu tan biến. Cậu không còn cảm nhận được gì nữa và ngã gục xuống sàn. To be continued... P/S: cuối tuần sau mình phải ôn để thi hết hè nên có thể chap ra chậm hơn vài ngày. Tiếc lắm nhưng ko khác đc :( Mọi người thông cảm nhé :oops: |
| | | Sóc Nâu
Tổng số bài gửi : 574 Đến từ : Khánh Hòa
| Tiêu đề: Re: [Long Fic Dịch] Khách sạn Ánh Trăng (Moonlight Hotel) 22/8/2010, 20:02 | |
| TẠI SAO????? Huhu, Kaito mà có mệnh hệ gì thì mình ko nương tay đâu!!! :h13: (Đùa thui, nhưng vẫn tức đó nhá :h12: Định xử lí dịch giả lun nhưng chắc đợi fic này đc dịch xong rùi mới xử :h15: ) Ầy, ra muộn 1 chút c~ ko sao, chờ fic wen rùi mừ :oops: Cứ từ từ mà dịch, ko gì phải vội. Vote nhé! p/s: Lâu chưa vô 4rum mà đc xé tem rùi, vui quá |
| | | candy_l0v3_kid&c0nan
Tổng số bài gửi : 189 Birthday : 29/11/1997 Age : 26 Đến từ : My heaven
| Tiêu đề: Re: [Long Fic Dịch] Khách sạn Ánh Trăng (Moonlight Hotel) 23/8/2010, 21:03 | |
| huhu, tại sao Kaito lại bị đâm :h3: nhưng em ấn tượng đoạn rùng rợn nhất, em đang đọc thì sấm chớp... mưa... :h2: :king: phải nói là đứng tim dù sao cũng vote cho chị, em sẽ cố bóc tem lượt sau |
| | | pewendy171
Tổng số bài gửi : 237 Birthday : 17/01/1997 Age : 27 Đến từ : 1 nơi xa lắm.....
| Tiêu đề: Re: [Long Fic Dịch] Khách sạn Ánh Trăng (Moonlight Hotel) 24/8/2010, 22:11 | |
| đọc fic này mà cứ nổi da gà, kinh khủng wa' đi ủa mà sao anh chàng Kid bị đâm zậy ( cảnh báo : anita coi chừng bị fan Kid :h13: :h15: ) đang đọc lúc trời tối lại còn bị ss chọc nữa chứ, điên thiệt( luckywatch chứ ai) wên 1 việc, vote cho anita :h8: |
| | | Anfu
Tổng số bài gửi : 1317 Birthday : 03/04/1995 Age : 29
| Tiêu đề: Re: [Long Fic Dịch] Khách sạn Ánh Trăng (Moonlight Hotel) 5/9/2010, 10:05 | |
| I'm back!!! Tuần rồi vừa thi xong máy lại còn hỏng nữa nên chẳng onl đc nhiều. Đã vậy máy hỏng làm mất luôn cả 6 trang truyện vừa dịch đành ngồi gõ lại :| Thôi lạc đề quá, vào chap luôn đây. Tí quên cái warning: Chap này hơi ghê rợn và đẫm máu, nên bạn nào có trí tưởng tượng phong phú thì tốt nhất nên kìm lại một tí :h3: Chapter 16: Ngươi là người tiếp theo "Ai...ai đấy?" Ran hỏi, giọng run run. "Ai đang cười vậy?" Bóng tối bao trùm cả không gian, Ran và Kazuha ôm chặt nhau, run lên bần bật với bao ý nghĩ sợ hãi trong đầu. Tiếng cười đã dừng lại, nhưng họ không thể đoán được đó là ai hay nó đến từ đâu. Tất cả những gì hai cô nhớ được đó là họ bất ngờ bị tấn công và ngất đi, cho đến khi tỉnh dậy thì Ran và Kazuha đã ở trong một căn phòng tối om, lạnh lẽo và khủng khiếp, hay nói cách khác, họ không biết mình đang ở đâu. Sau đó, một giọng cười trong trẻo cất lên khi Ran và Kazuha đang cố thoát ra, khiến họ rùng mình. THẬT ghê rợn. "Ran...hình như là...một con ma?" Kazuha thì thầm, rồi hai cô hét to hơn và túm chặt nhau, mặt tái xanh. Thế rồi, tiếng nói rất nhẹ ấy một lần nữa lại cất lên trong bóng tối, nhưng lần này, nó thì thầm. "Sao các chị lại hét lên?" nó nói. "Các chị sợ à?" Kazuha ôm chặt Ran hơn, “Nó nói gì thế, Ran?" cô thì thầm. "Tớ...tớ nghĩ là nó hỏi tại sao chúng ta lại hét lên." Ran đáp. "Sao lại hét ư? Nó nghĩ gì thế không biết? Đương nhiên là vì sợ chứ gì nữa!" Kazuha thì thầm qua kẽ răng. "Đây là đâu? Cô là ai?" Ran cất tiếng. "Cô đang ở đâu thế?" Im lặng, rồi tiếng nói lại vang lên. "Các chị đang ở trong một phòng của em. Em là Rosey, các chị tên là gì?" Ran chớp mắt. "Er...Kazuha này, có lẽ đây hoặc là một con ma rất thân thiện hoặc là một cô bé gái." Kazuha gật đầu. "Ừhm...có vẻ là vậy!" Cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn. "Chị có thể nhìn thấy em không? Em ra đây được chứ?" Rồi Ran và Kazuha nghe thấy tiếng bước chân, càng lúc càng gần. Một vầng sáng đột ngột hiện lên trong bóng tối, chiếu thẳng vào họ khiến cho hai cô gái phải nhíu mắt và đưa tay lên che bớt ánh sáng chói loá. Sau vài giây định thần lại, Kazuha mở mắt và nhận ra đó là ánh sáng từ một chiếc đèn pin. Ai đó đang cầm đèn đứng ngay phía trước họ. Nhưng họ không thể nhìn rõ mặt của người đó. "Erm...chị không thấy gì cả, em bước ra được không?" Ran hỏi thận trọng. Người đó liền chiếu đèn pin đi hướng khác để Ran và Kazuha nhìn thấy. Một cô bé. Cô bé mặc một chiếc váy đầm ren màu đen, đôi mắt xanh lục mở to ngơ ngác, mái tóc vàng gợn sóng buông xoã ngang lưng. Gương mặt có vẻ tái xanh, nhưng đôi má của cô bé lại hồng hào và một nụ cười thân thiện nở trên khuôn mặt hết sức đáng yêu ấy. Ran và Kazuha cùng nhoẻn cười. “Oh...chào em!" Ran bước đến chỗ cô bé. "Em tên gì nhỉ?" Cô bé khẽ đáp lại. "Rosey." "Bố và mẹ của em đâu?" Kazuha hỏi. Rosey chớp đôi mắt to tròn "Em không có bố mẹ." "Oh...ehm, em có biết ta đang ở đâu không?" Ran hỏi. Lần nữa. “Các chị đang ở trong khách sạn Ánh Trăng, đây là một trong số các phòng của em. Em đã nói rồi mà!" Rosey cười khúc khích, nhưng rồi đôi mắt xanh của cô bé mở to đầy lo sợ. "Chú John sẽ đến đây ngay, các chị hãy trốn đi nếu không chú ấy sẽ mắng em mất! Em đợi mãi mà chẳng thấy bác Norferk đâu cả, lâu lắm rồi em chưa gặp bác ấy, các chị có thấy bác Norferk ở đâu không?" Ran và Kazuha nhìn nhau, đột nhiên họ cảm thấy lạnh xương sống. "Bác Norferk...bác ấy...uhm...bác ấy không còn ở đây nữa...Chị rất tiếc..." Ran ngập ngừng, cô không biết phải nói gì. Gương mặt cô bé hiện lên vẻ khó hiểu. Kazuha nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Rosey. "Em dẫn các chị ra được chứ? Chị muốn gặp lại bạn mình, có lẽ họ đang ở đâu đó trong khách sạn." Kazuha hỏi. "Đừng lo, bọn chị sẽ chăm sóc cho em." Ran cố không bật lên tiếng cười. "Kazuha, vài phút trước đây mình còn sợ cô bé này như sợ ma quỷ vậy, và giờ cậu nói chúng ta có thể bảo vệ cô bé? Nghe rất thuyết phục đấy." "Ran à...chúng ta không thể để nó lại đây được...ta cần sự giúp đỡ của cô bé, đúng không?" Kazuha quay sang nhìn Rosey. "Em sẽ giúp các chị chứ?" Rosey gật đầu. "Em sẽ dẫn các chị ra, nhưng các chị phải đưa em đi tìm bác Norferk!" Ran và Kazuha nhíu mày, họ không biết cô bé này là ai cả, và làm sao họ nói với một cô bé ngây thơ rằng Ngài Norferk đã chết? "Rosey này...em có biết ai khác ngoài chú John và bác Norferk không?" Ran hỏi. Rosey nghĩ ngợi một lúc và chợt nhớ ra. "Em đã gặp một anh tên là William, anh ấy tốt lắm. Anh ấy cho em kẹo nữa." "Vậy được rồi!" Ran mỉm cười. "Chị sẽ đưa em đến gặp William, sau khi em đưa các chị ra ngoài, đồng ý chứ?" Khuôn mặt Rosey bừng sáng khi nghe lời đề nghị của Ran, cô bé mỉm cười và gật đầu. "Vâng ạ." **************************** "Cậu có nghe thấy gì không, Shiho?" Shinichi hỏi. "Nghe cái gì cơ?" cô đáp. Hai người họ đang trên đường trở về phòng khách sau khi đã tìm kiếm trong 1 giờ như dự định. "Tớ không biết...không rõ lắm...nghe như tiếng ai đó đang hét." Kudou nhìn quanh hành lang và nhíu mày. "Vậy sao? Cậu biết không, ở những chỗ như thế này thì cứ khoảng 10 giây ta lại nghe thấy tiếng hét, và đó thường là tiếng của chúng ta." Shiho lẩm bẩm. "Như thế này cũng không ổn, phải nhanh tập trung lại thôi." Kudo nói, không hề đùa cợt chút nào. Họ rẽ vào góc hành lang và đâm sầm vào hai bóng đen vừa ló ra. "AHHHHHHH~~~~~~~~~~!" "Kudo! Cậu làm tôi sợ hết hồn!" Richard nói, hai tay dìu chị mình. Tracey rõ ràng đang vô cùng mệt mỏi và suy nhược sau những chuyện đã xảy ra. Dây thần kinh của tất cả mọi người luôn ở trong trạng thái căng lên như dây đàn và có thể đứt phựt bất cứ lúc nào. "Tớ đã nói rồi mà. Chúng ta mới là những người đang hét!" Shiho thở dài. Kudou lắc đầu. "Cậu có thấy Hakuba không?" cậu hỏi Richard. “Có, họ cũng đang ở trong dãy phòng này, chúng tôi qua đây để tìm cậu và Shiho." "Êh, có thu hoạch gì không?" Hakuba nói khi chạy đến cùng Heiji. "Không, chẳng có gì cả, ở đây tối quá. Bọn tớ đã khám xét sau từng bức tranh, dưới những tấm thảm và lục tung mọi đồ vật lên rồi, vẫn chẳng có gì cả." Kudou đáp, bực bội và lo lắng. Thời gian không còn nhiều, nhưng vẫn chưa có dấu vết gì của Ran và Kazuha. "Cậu...cậu có sắp xếp lại đồ vật không?" Tracey hỏi. "Dù sao chúng cũng khá đắt. Các bạn đừng làm xước bức tranh nào nhé." Shiho chợt nhận thấy nét mặt Shinichi bỗng chuyển biến khác lạ, tối sầm lại và cậu siết chặt nắm tay. Cô liền nắm lấy tay Kudou trước khi cậu nổ tung. "Tất nhiên rồi, đừng lo, chúng tôi rất cẩn thận." Shiho đã nói dối. Cô không muốn nói ra rằng trong lúc thất vọng Shinichi đã ném một bức tranh ra ngoài cửa sổ. (và họ tất nhiên không hề sắp xếp lại đồ đạc) "Shhhh...im lặng nào, nghe thấy gì không?" Heiji ngắt lời, cậu chuyển ánh nhìn hướng về phía cuối hành lang. Cả nhóm im lặng và chăm chú lắng nghe. Xuyên qua bầu không gian lạnh lẽo và trống trải đến ghê rợn, họ nghe thấy tiếng khóc của ai đó. Rất nhỏ. "Kaito~~Kaito!" Tất cả sững người. Richard và Tracey chớp mắt chầm chậm. "Aoko!" Shiho thốt lên. "Chết tiệt!" Hakuba rủa thầm, anh vội lao xuống hành lang. Theo sau đó là Kudou và Heiji. "Lại phải chạy nữa sao?" Tracey nghĩ thầm, chán nản và khó chịu. *************************** Aoko đang loanh quanh trong lâu đài để tìm Kaito thì vài tiếng động từ phòng chứa đồ khiến cô chú ý. Cô bước về phía căn phòng, không ngừng gọi tên Kaito. "Kaito, ra đây ngay đi! Tớ không đùa đâu!" Bất thình lình, cánh cửa bật mở và một bóng đen lao vội ra ngoài. Aoko cứng người. Hai bàn tay của người đó đầy máu. Kẻ đó mặc một chiếc áo choàng có mũ trùm đầu nên Aoko không thể nhìn thấy mặt. Aoko hét lên khi người đó lao thẳng vào cô. Nhưng tất cả chỉ có vậy. Kẻ đó đẩy mạnh cô sang một bên và chạy mất. Aoko ngã xuống sàn. "Cái...ai...chết tiệt!" Aoko rủa thầm, cô ghét phải chửi bới, nhưng trong hoàn cảnh này thì không còn từ gì để diễn tả tâm trạng của cô. "Kaito... ôi không!" Aoko hãi hùng khi nghĩ đến đó. Cô lồm cồm bò dậy và vội vã chạy vào phòng chứa đồ. Nhưng cảnh tượng hiện ra dưới ánh đèn pin của Aoko quả thực giống như một cơn ác mộng khủng khiếp nhất đối với cô. Trong căn nhà kho tối tăm và bụi bặm, Kaito nằm thoi thóp trên sàn nhà. Máu. Máu đọng thành vũng ở nơi cậu đang nằm, chiếc áo khoác đang mặc cũng nhuốm đỏ máu. Đôi mắt cậu nhắm nghiền, mặt tái nhợt. Kế bên đó là một con dao sắc nhọn vẫn còn dính máu. "KAITO!" Aoko khóc thét lên, KHÔNG THỂ tin được cảnh tượng đang diễn ra trước mắt mình, mặc dù trước đây Kaito vẫn hay doạ cô bằng máu giả và mấy trò ảo thuật cô nghĩ rằng thật vớ vẩn. "Kaito... ĐỪNG doạ tớ nữa!" Aoko bước đến chỗ cậu. Rồi cô chợt nhận ra rằng đây KHÔNG phải một trò đùa. Kaito không hề chuyển động. "Dậy đi nào...Kaito! Xin cậu đấy..." cô khóc nấc lên. Aoko quỳ xuống bên cạnh Kaito và nâng đầu cậu dậy. "Katio, nói gì đi! Tớ van cậu! Kaito, dậy đi! Đừng chết...Kaito!" Aoko đặt tay lên mặt Kaito và cúi sát hơn để nghe nhịp tim của cậu. Khuôn mặt đã lạnh ngắt, nhưng cô không thể nghe được nhịp tim. Aoko bật khóc, nước mắt chảy dài trên mặt. Cô không hề biết rằng máu đã dính đầy lên quần áo mình, cũng không để ý là Kaito đang nằm trong lòng cô, bây giờ trong đầu cô chỉ hiện hữu một ý nghĩ duy nhất, đó là niềm hi vọng Kaito sẽ mở mắt ra, sẽ lại cười với cô và nói rằng mọi thứ sẽ ổn cả. Aoko đang vô cùng bấn loạn, cô không thể tin được đây lại là sự thật. Một sự thật đau đớn. Aoko nức nở một hồi lâu, cô không nhận ra Hakuba đã ở ngay trước cửa. "Aoko! Cậu không sao chứ...cái quái...Kaito!” Hakuba chạy vội đến chỗ Aoko và Kaito. "Chuyện gì vậy? Cậu ấy..." Hakuba hỏi, Aoko quay lại run run. "Hakuba, hãy cứu cậu ấy đi!" Aoko nài nỉ. "Cậu ấy sắp chết!" Hakuba nhìn nghĩ ngợi một lúc, rồi thì những người còn lại cũng chạy đến trước cửa nhà kho. Sau khi thốt lên những câu nguyền rủa, Shinichi và Heiji quỳ xuống bên cạnh Aoko. "Cậu ấy...bị đâm à?" Aoko nấc lên, "Uhm...có lẽ cậu ấy bị đâm vào tay và bụng...Nhưng tại sao?" Vừa lúc đó, Kaito bật lên tiếng rên. "Kaito!" Aoko reo lên vui mừng. Câu đầu tiên của Kaito đó là nguyền rủa về cái gì đó. Rồi cậu từ từ mở mắt. "Aoko...cậu...cậu không sao chứ?" Kaito thều thào, việc đầu tiên cậu nghĩ đến đó là Aoko. Aoko mỉm cười và gật đầu. Nước mắt vẫn chưa ngừng rơi trên khuôn mặt cô, và người cô vẫn run lên nhè nhẹ. Kaito khẽ mỉm cười, cậu đưa bàn tay còn dính máu ra lau những giọt nước mắt trên mặt Aoko. "Tớ không...con dao..." cậu lại rên rỉ. "...viên kim cương...bài hát...nó đang ở đây...lấy nó...và...cứu...Ran...Kazuha..." Kaito hít thật sâu và thấy vết thương ở bụng lại nhói lên. Cậu thì thầm "Aoko?" "Huh?" "Tớ...mệt quá...tớ...muốn ngủ...một lúc...” Rồi Kaito nhắm mắt lại, toàn thân thả lỏng. "KAITO! KAITO!" Aoko gào lên. "Đừng ngủ mà! DẬY ĐI!" (trong khoảnh khắc ấy Shiho đã tưởng rằng Aoko sẽ cho cậu ta một cái bạt tai) Hakuba nắm lấy cổ tay Kaito và bắt mạch. "Chỉ là ngất đi thôi, Aoko." "Cậu có thấy hung thủ không?" Heiji hỏi. Aoko gật đầu. "Tớ không thấy rõ mặt...vì tối quá...nhưng...có lẽ đó là một người phụ nữ..." "Cần phải cầm máu lại ngay." Shinichi sốt sắng. "Hộp cứu thương ở đâu?" Shiho quỳ xuống cạnh Kaito và nhìn Richard lục tung cả căn phòng. “Rõ ràng hộp cứu thương ở đây mà...đâu mất rồi?!" Richard lẩm bẩm chửi rủa. Rồi, cậu reo lên mừng rỡ. "Đây rồi!" Cậu nhanh chóng chuyển nó cho Shiho. Cô không để phí thêm một giây nào nữa, lập tức băng bó cho Kaito cùng với Aoko. “Suýt nữa thì trúng dạ dày...May cho cậu đấy.” Shiho lẩm bẩm khi đang tháo cuộn băng. "Tại sao bà ta lại đâm Kaito?" said Hakuba. "Kaito đã phát hiện ra chỗ của Ran và Kazuha! Cậu ấy đã cố nói với Aoko điều này." Heiji nói. "Bài hát ư...?" Shinichi ngẫm nghĩ. "bài hát..." Rồi cậu nhìn Heiji và Hakuba. Ba chàng thám tử hét lên cùng một lúc. "BÀI HÁT!" "ÔI TRỜI ƠI!" Tracey đột ngột thét lên, tiếng hét của cô khiến cho mọi người giật bắn mình. Mắt Tracey mở to, miệng há hốc, nhưng cứ nghẹn lại không kêu thêm được nữa. “Cái gì vậy? Tracey?" Richard lo lắng hỏi. Tracey đang đứng ngoài phòng, chiếu đèn pin vào dãy hành lang tối om đề phòng trường hợp ai đó bất ngờ nhảy ra và chĩa con dao vào cô. Nhưng rồi cô chợt nhìn thấy dòng chữ viết trên tường. Dòng chữ viết tay bằng máu đỏ thẫm. "NGƯƠI LÀ NGƯỜI TIẾP THEO PHẢI CHẾT" Tất cả mọi người nhìn trân trân vào bức tường, nỗi khiếp sợ bao trùm cả căn phòng. Aoko nhắm chặt mắt lại và ước gì đây chỉ là một cơn ác mộng, để rồi sáng hôm sau có thể cuống cuống choàng dậy và vội vã chạy đến trường. “KHÔNG THỂ CHỊU ĐƯỢC NỮA!" Tracey gào lên, gần như mất kiểm soát. “Tôi sẽ đi khỏi đây, tôi không muốn ở lại ngôi nhà ma ám chết tiệt này một giây nào nữa!", cô bật khóc và chạy về hướng cửa chính của toà nhà, "Tôi phải ra khỏi đây!" Hakuba nhảy bổ ra và đuổi theo cô. (tất nhiên, mọi người đều chạy theo) "Tracey! ĐỪNG!" Richard gào lên khi nhìn chị gái điên cuồng chạy ra cửa trước. "Tracey!" Hakuba hét gọi khi đuổi theo Tracey. Cô vấp ngã, nhưng rồi lập cập bò dậy và tiếp tục chạy. Tracey đã quyết định phải rời chỗ này bằng mọi giá, mặc cho cơn bão đang gào rú bên ngoài. Đưa tay cầm lấy tay nắm cửa, cô đẩy cửa ra và bật lên tiếng kêu tự do. Một luồng gió lạnh thốc qua toà lâu đài, những giọt mưa đập vào gương mặt xinh đẹp nhợt nhạt của Tracey, mấy lọn tóc đen ướt đẫm nước bết vào má cô. Cô nhìn quanh và mỉm cười. Cuối cùng cô cũng thoát ra khỏi đây! Tracey bước thêm vài bước và bỗng nhiên vấp ngã, đầu gối đập xuống đất, cô nhìn xuống thì thấy quanh cổ chân mình là một búi dây rối tung đang buộc chặt vào mắt cá. Cô bàng hoàng. Đó không chỉ là một sợi dây, đó là một loại bẫy được buộc vào thùng thư trước nhà, và giờ đây, như ai đó đã yểm vào một lời nguyền, sợi dây càng lúc càng siết chặt cổ chân cô, máu bắt đầu ứa ra. Mưa rơi xuống nhỏ giọt trên khuôn mặt của Tracey, hai bàn tay cô ướt đẫm và trơn tuột, xung quanh chỉ có tiếng gió gào thét và sấm chớp liên hồi. Kinh hoàng và sợ hãi, Tracey cố sức tháo sợi dây để thoát ra. Nhưng rồi có thứ gì đó khiến cho cô ngẩng đầu lên. Cô chớp mắt liên tục khi những giọt mưa và gió mạnh đập vào đôi mắt xanh lục. Bất thình lình, một tia chớp loé sáng làm hiện lên khuôn mặt méo mó xấu xí của một con quỷ khổng lồ. Đó là một trong những bức tượng trang trí được đặt trên mái của toà nhà. Giờ đây nó đang ở ngay phía trên Tracey. Hai tròng mắt lớn rỗng tuếch của con quỷ nhìn trừng trừng vào Tracey. Cái miệng mở to với những chiếc răng nanh sắc nhọn như đang cười nhạo cô. Tracey không thể thở được, cô nhìn trân trân vào con quỷ, ngạc nhiên và sợ hãi. Như thể nó đang chế giễu cô một cách đầy thích thú. "Để tôi yên!" Tracey gào. “Thả tôi ra!" Như đáp lại lời cầu xin của Tracey, con quỷ bắt đầu chuyển động. Từng chút một. Rồi nó rơi xuống. "!!!!!!!!!!!!" Tracey gào thét kêu cứu, cô không thể di chuyển được, sợi dây vẫn buộc chặt vào cổ chân mặc cho cô cố sức kéo ra. Richard trợn mắt kinh hoàng khi bức tượng đá hình quỷ rơi xuống đè lên chị gái cậu. Tiếng thét của Tracey đột ngột tắt lịm và thay vào đó là tiếng “ầm” khi bức tượng rơi xuống cơ thể cô, cùng với tiếng gẫy rắc ghê tởm của xương sọ. Máu. Bắn tung toé. Khắp mọi nơi. "KHÔÔÔÔÔÔÔÔÔNGGGG!" Richard gào khóc, khuỵu xuống. Tiếng hét thảm thiết như một lời rền rĩ, một tiếng kêu kinh hoàng và đau đớn. Aoko vẫn hét. Shiho há hốc miệng, sững người. Hakuba chỉ cách Tracey vài mét khi bức tượng đổ xuống đè lên gương mặt xinh đẹp của cô. Máu bắn khắp đôi chân của anh. Anh đứng đó, không thể chuyển động. Choáng váng. Bàng hoàng. Trống rỗng. Hakuba cứ để cho những cơn gió cuồn cuộn và từng đợt mưa quất mạnh vào khuôn mặt. Anh không thể rời mắt khỏi thi thể của Tracey. Bức tượng quá lớn và nặng. Nó đè lên cơ thể mảnh mai của Tracey. Tay, chân, ngực. Máu. Mưa rơi xuống khiến cho máu lan dần ra những bậc tam cấp trước nhà. Dòng suối đỏ rực ấy nhuốm lên màu trắng của sàn đá hoa với cái sắc đỏ rợn người của nó. Không thể nhận diện được khuôn mặt của Tracey khi bị vùi xuống dưới bức tượng quỷ khổng lồ. Shinichi chết trân. *Chuyện này không xảy ra...không xảy ra...* cậu nghĩ. Heiji cứng đơ người, mắt trợn tròn. Im lặng. Chỉ còn nghe thấy tiếng khóc của Richard và Aoko. Bầu trời u ám, xám xịt, mây đen vần vũ. Nguồn sáng duy nhất là những ánh chớp thỉnh thoảng lại loé lên cùng tiếng sấm dữ dội. Cảnh tượng khủng khiếp trước mắt như một cơn ác mộng kinh hoành đã khắc sâu vào trong tâm trí mỗi người, trở thành mảng kí ức đen tối nhất. Gió vẫn gào thét, phát ra những tiếng kêu đau đớn như đang khóc thương cho số phận bi thảm của con người... To be continued... P/S: Nhân tiện, hôm nay 5/9, chúc mừng sinh nhật Aoko!
Được sửa bởi anita_hailey ngày 6/9/2010, 20:36; sửa lần 1. |
| | | Sóc Nâu
Tổng số bài gửi : 574 Đến từ : Khánh Hòa
| Tiêu đề: Re: [Long Fic Dịch] Khách sạn Ánh Trăng (Moonlight Hotel) 5/9/2010, 13:23 | |
| OY OY!!! Chap này kinh dị quá, nếu mà làm thành phim thì chắc mình tắt ngay từ đầu rùi May mà mình cũng ko có trí tưởng tượng gì nhiều . Cám ơn hailey đã chăm chỉ dịch lại chap nhé. Vote cho hailey :oops: . |
| | | .:.baby_Rosy.:.
Tổng số bài gửi : 638 Birthday : 18/05/1998 Age : 26
| Tiêu đề: Re: [Long Fic Dịch] Khách sạn Ánh Trăng (Moonlight Hotel) 5/9/2010, 18:43 | |
| *Hóng hớt* Em thấy dạo này fic này *và cả Summer Camp* khá là nổi ạ ^^ : Nhưng mà sao nó dài kinh dị
Được sửa bởi .:.baby_Rosy.:. ngày 29/4/2013, 18:13; sửa lần 1. |
| | | pewendy171
Tổng số bài gửi : 237 Birthday : 17/01/1997 Age : 27 Đến từ : 1 nơi xa lắm.....
| Tiêu đề: Re: [Long Fic Dịch] Khách sạn Ánh Trăng (Moonlight Hotel) 6/9/2010, 16:09 | |
| đúng là, tập này kinh dị thiệt đó, cứ làm thử film đi, mình tắt từ lâu oy`. Àh mà, anita này có khúc là : 'Aoko nhắm chặt mắt lại và ước gì đây chỉ là một cơn ác mộng, để rồi sắng hôm sau có thể cuống cuống choàng dậy và vội vã chạy đến trường.' thì cái khúc này bạn viết sai là sáng thành sắng nhé mém tý wên 1 việc : vote +
|
| | | candy_l0v3_kid&c0nan
Tổng số bài gửi : 189 Birthday : 29/11/1997 Age : 26 Đến từ : My heaven
| Tiêu đề: Re: [Long Fic Dịch] Khách sạn Ánh Trăng (Moonlight Hotel) 7/9/2010, 12:37 | |
| uầy, chap này dài nhưng ghê quá, may mà em đang đọc vào ban ngày, không thì... :evil: vote + cho chị |
| | | Anfu
Tổng số bài gửi : 1317 Birthday : 03/04/1995 Age : 29
| Tiêu đề: Re: [Long Fic Dịch] Khách sạn Ánh Trăng (Moonlight Hotel) 12/9/2010, 09:01 | |
| Cám ơn pewendy đã góp ý, mình sửa lại rồi đấy :oops: Mọi người thấy mình viết sai thì sửa giúp nhé, tại gõ nhanh quá đấy mà =.=
Chapter 17: "Quên uống thuốc à?"
Shinichi từ từ bước đến phía cửa chính và đóng lại. Tất cả mọi người như ngây ra. Tái nhợt. Kinh hoàng. Họ vẫn nhìn trân trân vào cánh cửa đã đóng lại, không ai cử động được.
Richard vẫn khóc, Aoko nức nở.
Heiji bước về phía Hakuba và đặt tay lên vai anh. "Không phải lỗi của cậu" Heiji nói khẽ. "Cô ấy không tự chủ được và chúng ta không ai biết rằng có bẫy. Không phải lỗi của cậu, Hakuba."
Hakuba không đáp. Khuôn mặt anh chìm trong sự đau buồn.
"....Chúng ta phải tìm được Ran và Kazuha trước khi hai tên sát nhân điên cuồng đó giết hết những người ở đây." Shinichi lẩm bẩm. "Chúng ta hãy quay lại nhà kho. Giờ thì chúng ta không thể làm được gì nữa."
"Ý cậu là cậu để chị tôi nằm ngoài đó sao?" Richard gào lên giận dữ. "Làm sao cậu....!?" "Vậy thì cậu bảo tôi phải làm gì? Chúng ta không thể nhấc được bức tượng đó ra, và ai biết được còn bao nhiêu bẫy ngoài kia nữa?" Shinichi nói khẽ. "Tôi rất tiếc, Richard, nhưng lúc này chúng ta không thể làm được gì cho cô ấy."
**************************
Cả nhóm quay trở lại nhà kho nơi Kaito đang nằm, cậu đang thở nhẹ, mặt trắng bệch. Nhưng vẫn còn sống. Aoko quỳ xuống cạnh Kaito và nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của cậu.
"....cậu ấy sẽ không chết, phải không?" Cô hỏi khẽ trong lo sợ.
"Không đâu, Aoko." Shiho cam đoan một lần nữa, mặc dù cô cũng không chắc chắn với chính mình. "....Cậu ấy sẽ không chết đâu." Lần đầu tiên, Shiho hối tiếc sao mình không mang theo vài viên APTX.
Heiji lấy ra một tờ giấy từ túi của Kaito, và đó là hai mảnh giấy nhỏ. Một ghi bài hát, tờ kia là những dòng chữ kì lạ trong di chúc của Ngài Norferk. "....chúng ta hãy cùng xem xét cái này." Heiji nói, cậu đặt giấy lên một cái hộp các tông lớn vì không có bàn, và tất cả mọi người túm lại xung quanh để nhìn rõ hơn.
Hakuba chiếu đèn pin vào hai tờ giấy. Mọi người như nín thở cùng lúc đó.
"................................................lời nguyền Trông như thiên đàng nhưng.....địa ngục Mỗi đêm khi ma quỷ............................. Chính là thời khắc.............linh hồn hấp hối Trong một góc...........căn phòng tối nhất ................cái chết kinh tởm nhất Sẽ không có lối thoát Bạn sẽ biến mất......................................... Ít nhất đây là lần bạn không thể biết trước được Đây chỉ là cơn ác mộng hay là sự thật”
Tiếng Anh: "-------------------------------------- spell Looks like heaven but it could ---hell Every night when the demon call Its time to give ----- dying soul In the corner -------darkest room ------- your most horrid ---doom There is no way out of this (place?) You will vanish-------------------- For once you can never tell If this is a nightmare or its real"
L.M1.M2.E1 M1 *6**7* L *2* *4-F---* M2 *1* *5* E1 ---Wife
"Được rồi....giờ chúng ta phải ghép những cái này lại, và nó sẽ mang một nghĩa nào đó. " Hakuba nói. "Đầu tiên, hầu hết các câu đều kết thúc với chữ L, trừ M và E ở các từ “room”(căn phòng), “doom”(cái chết), “place”(địa điểm) và “trace”(dấu tích)."
"Có vẻ như dòng L.M1.M2.E1 khớp với bài hát, vì chúng là những chữ cái cuối cùng trong các câu của bài hát....Ah, đúng rồi!" Shinichi kêu lên, cậu thọc tay vào túi tìm kiếm thứ gì đó.
"Quên uống thuốc à?" Heiji nhún vai, nhưng Aoko liền đá vào chân cậu và ném cho Heiji một ánh nhìn giận dữ.
Shinichi lấy ra một cây bút và bắt đầu viết lên giấy:
L- Its time to give ----- dying soul (Chính là thời khắc.............linh hồn hấp hối) M1- In the corner -------darkest room (Trong một góc...........căn phòng tối nhất) M2 - ------ your most horrid ---doom (..............................cái chết kinh tởm nhất) E1- There is no way out of this (place?) (Sẽ không có lối thoát)
"Cậu lấy cái đó ở đâu vậy?" Richard hỏi, nhìn tờ giấy với vẻ tư lự.
"Uhm, vì chỉ có 4 câu kết thúc bằng M và E, nên có thể đó là những câu quan trọng nhất trong bài hát. Kết hợp với mật mã này, chúng ta thấy rằng chữ L được đặt trước M1.M2, nên L có nghĩa là câu đứng ngay trước M1, tức là câu "Its time to give ----- dying soul" (Chính là thời khắc.............linh hồn hấp hối)" Kudo giải thích với nụ cười trên môi.
"Vậy thì.... M1 *6**7* nghĩa là gì?" Aoko hỏi.
Lần này, Hakuba mỉm cười. "Có vẻ không khó như chúng ta nghĩ. Nó có nghĩa là từ thứ 6 và thứ 7 trong câu M1, đó là...Darkest Room (Căn phòng tối nhất)."
"CĂN PHÒNG TỐI NHẤT!" Richard bất ngờ hét lên, "Tôi biết nó ở đâu rồi!" Tất cả mọi người như nhảy dựng lên vì tiếng hét đột ngột.
"Cậu biết sao?" Heiji hỏi, nhìn Richard chằm chằm.
“Phòng đọc sách, cha tôi đã từng gọi nó là “Căn phòng tối” vì nó nằm ở chính giữa lâu đài và là căn phòng duy nhất không có cửa sổ." "Chính là nó!" Shinichi kêu lên. "Nhanh lên nào, hãy đưa chúng tôi đến đó đi Richard!"
"Mọi người đã ngừng hét lên được chưa? Tôi sắp sửa vỡ tung ra vì lo lắng đây!" Aoko phàn nàn. "Tôi sẽ KHÔNG đi đâu cả, tôi sẽ ở lại đây với Kaito." Cô nói.
Tất cả mọi người nhìn cô chằm chằm, như thể có một con quỷ nhỏ màu xanh đang ngồi trên vai Aoko.
"Cậu không đi sao?" Hakuba hỏi. "Không. Sao mọi người lại nhìn tớ như vậy?”
"Ehm....bởi vì tớ nghĩ rằng cậu sẽ sợ hãi khi ở lại đây. Phòng này có một cái khoá. Tớ cầm theo chìa khoá, chúng ta sẽ khoá Kaito lại trong phòng và không ai có thể vào được. Cậu ấy sẽ được an toàn, Aoko."
"Tớ sẽ ở lại." Aoko đáp cương quyết. "Nếu vậy, tớ ở lại với cậu." Shiho nói. "Thật sao? Cảm ơn...Shiho..." Aoko mừng rỡ. "Tớ sẽ không sợ gì nữa nếu cậu ở lại đây với tớ."
Các chàng trai nhìn lẫn nhau, rồi Hakuba nói với hai cô gái: "Hãy ở lại đây cho đến khi chúng tôi quay trở lại. Đây, cầm lấy chìa khoá đi Shiho. Cậu hãy khoá các cậu lại bên trong. Đừng mở cửa cho đến khi cậu chắc rằng chúng tôi ở ngoài cửa, được chứ? Chúng tôi sẽ quay trở lại sớm nhất có thể."
Shiho gật đầu. Cô lấy chiếc chìa khoá từ Hakuba và nhìn các chàng trai đóng cửa lại. "....Hakuba!" Shiho kêu lên ngay khi Hakuba chuẩn bị đóng cửa lại. "Yeah?" "....hãy cẩn thận." Hakuba mỉm cười. “Tất nhiên"
Cuối cùng cánh cửa cũng khép lại.
"Được rồi, giờ thì khoá vào, không mở cửa cho đến khi chúng ta quay về!" Hakuba nhắc lại, và các chàng trai đi theo Richard xuống cái hành lang dài và rối rắm như mê cung.
Shiho nhanh chóng khoá cửa lại. Cô dựa sát tai vào cửa cho đến khi không nghe thấy tiếng bước chân của hội con trai nữa.
Cô quay lại và thấy Aoko ngồi trên sàn nhà, đặt đầu Kaito lên vạt áo và nhẹ nhàng vuốt tóc cậu.
Từng cử chỉ của cô thật dịu dàng và trìu mến, những cảm xúc Aoko từng giữ kín dành cho Kaito đã thể hiện hết ra ngoài mà chính cô cũng không nhận ra.
"Cậu biết không Aoko?" Shiho mỉm cười. "Kaito là người may mắn nhất trên thế giới khi có cậu bên cạnh."
"Tớ biết." Aoko cười nhẹ. "và tớ là cô gái may mắn nhất khi có cậu ấy là bạn thân nhất của mình."
To be continued... Cái khúc giải mã ấy, tác giả viết bằng tiếng Anh nên mình đã cố gắng Việt hoá hết mức có thể, nhưng chắc vẫn hơi khó hiểu :h10: Thôi, cứ tạm thế đã :h11:
|
| | | Sóc Nâu
Tổng số bài gửi : 574 Đến từ : Khánh Hòa
| Tiêu đề: Re: [Long Fic Dịch] Khách sạn Ánh Trăng (Moonlight Hotel) 12/9/2010, 09:36 | |
| Trời ơi, mong là Kaito ko chết :h4: Và Aoko + Shiho cũng ko sao cả Hic, chap sau gay cấn lắm đây :h10: Còn cái vụ mật mã thì Hailey dịch như thế là tốt rồi :oops: Thank Hailey nhìu nhé. Vote+ ủng hộ tinh thần :h8: P/s: Tem là của ta, *xoẹt xoẹt* :h22: |
| | | candy_l0v3_kid&c0nan
Tổng số bài gửi : 189 Birthday : 29/11/1997 Age : 26 Đến từ : My heaven
| Tiêu đề: Re: [Long Fic Dịch] Khách sạn Ánh Trăng (Moonlight Hotel) 12/9/2010, 09:40 | |
| ôi chap này hay thế :h21: cái đoạn giải mã dễ hiểu mà chị, tiếng anh hay tiếng việt cũng hợp lí hết :oops: , mà căn phòng tối có lẽ là phòng của cô bé :h5: quên, phong bì :o |
| | | pewendy171
Tổng số bài gửi : 237 Birthday : 17/01/1997 Age : 27 Đến từ : 1 nơi xa lắm.....
| Tiêu đề: Re: [Long Fic Dịch] Khách sạn Ánh Trăng (Moonlight Hotel) 12/9/2010, 22:35 | |
| ko có gì đâu anita, mình thấy nên sửa thôi :oops: mong là Aoko với Shiho ko bị sao hết :| chap này vừa hay vừa gay cấn, mấy chap sau này anita dịch thì thấy hơi gay cấn rồi đấy. Vote + |
| | | Anfu
Tổng số bài gửi : 1317 Birthday : 03/04/1995 Age : 29
| Tiêu đề: Re: [Long Fic Dịch] Khách sạn Ánh Trăng (Moonlight Hotel) 19/9/2010, 11:44 | |
| Chapter 18: "D.O.O.M"
"Đây rồi." Richard nói và chỉ vào phòng đọc sách. "Còn đợi gì nữa, đi thôi!" Heiji nôn nóng, cậu sắp sửa chạy vào trong phòng thì Hakuba kéo áo cậu lại.
"Khoan đã! Chúng ta không biết được rằng có còn bẫy nữa hay không, hãy cảnh giác!" "Được rồi được rồi! Tớ sẽ thận trọng!" Heiji cằn nhằn. "Giờ thì vào được chưa?"
Bốn chàng trai từ từ bước vào căn phòng tối. Tối đen như mực, họ thậm chí còn không nhìn thấy tay của chính mình phía trước. "Giờ thì tôi đã hiểu vì sao bố tôi gọi đây là căn phòng tối." Richard lẩm bẩm. "Er....cái này có vẻ hơi ngu ngốc, nhưng chính xác thì chúng ta đang tìm cái gì vậy?” Shinichi hỏi, sau khi đã rọi đèn pin hết căn phòng và không thấy có gì đặc biệt.
Các chàng trai nhìn nhau, (hay cố nhìn thấy mặt nhau trong bóng tối.) rồi Heiji lấy ra tờ giấy. "Tớ không biết, để xem lại đã...."
L.M1.M2.E1 M1 *6**7* L *2* *4-F---* M2 *1* *5* E1 ---Wife
"Hiện giờ, chúng ta đã giải quyết xong 2 dòng đầu.... dòng thứ 3 là: L *2* *4-F---*" Heiji nói, chĩa đèn pin vào mảnh giấy. “Trong câu L, từ thứ 2 là ....“time” (thời gian)." Shinichi nói. "Vậy thì chúng ta phải tìm cái gì đó liên quan đến thời gian....hmmmmm....này, Richard, trong phòng có đồng hồ không?" "Có, một cái đồng hồ quả lắc lớn. Nó ở.... đây." Richard trả lời, chiếu đèn pin vào góc phải căn phòng.
Ở đó, đứng yên lặng trong một góc phòng, là một chiếc đồng hồ quả lắc khá lớn. Kim đồng hồ không chuyển động. Nó trông đã cũ kĩ và bụi bặm. "Hình như nó chết rồi." Heiji nhận xét. "Theo như những gì tôi còn nhớ, kim đồng hồ chưa bao giờ chuyển động. Tôi không hiểu tại sao bố tôi không vứt nó đi. Có lẽ nó bị hỏng." Richard nói.
"Uhm, tôi nghĩ chúng ta sắp tìm ra rồi." Hakuba nói, bước chầm chậm về phía cái đồng hồ, vì phòng rất tối. Mọi người theo sau anh. Họ vừa cảm thấy không yên tâm vừa thấy thích thú. (đặc biệt là các chàng thám tử, họ luôn thích khám phá các bí mật mà!)
Shinichi và Hakuba đứng ngay bên cạnh và xem xét cái đồng hồ, trong khi Richard nhìn xung quanh với vẻ lo sợ. "Hi vọng cô Alice và chú John không quan sát chúng ta lúc này." "Tôi e rằng vậy." Heiji lầm bầm. "Này, các cậu xem đủ chưa?” “Nó được xây liền với tường, chúng ta không thể dịch chuyển nó được." Hakuba nói. "Đến giờ, tôi không thấy cái gì khác biệt so với những cái đồng hồ cổ khác....lạ thật....mật mã tiếp theo là gì vậy?"
"*4-F---*" Heiji nói. "Cậu vừa nói gì?" "*4-F---*! Mật mã đấy!" "Rồi rồi, đùa thôi mà...." "Lúc này mà cậu còn đùa được à!"
"Được rồi! Bình tĩnh lại nào!" Shinichi quát lên "Chúng ta PHẢI giải ra mật mã này!" "....." Mọi người im lặng và quyết định nghe theo Shinichi trước khi cậu ta nổ tung ra vì bực tức.
"Từ thứ 4 trong câu đó là... “Your”(của bạn)." Richard nhìn vào tờ giấy. "Your? Cái đó chẳng liên quan gì cả."
"F---, chỗ này phải có một nghĩa nào đó." Heiji nói. "Nhìn này, có 3 dấu chấm sau chữ F, nên nếu chúng ta thay chữ Y trong từ “Your” bằng F, 3 chữ o.u.r sẽ khớp với 3 dấu chấm nếu mỗi dấu chấm là một chữ cái" "Vậy thì chúng ta sẽ được từ “Four”(bốn)!" Richard reo lên. "Wow, các cậu giỏi thật đấy!"
"Tất nhiên rồi." Heiji gật đầu. "Ah, ý tôi là Hakuba và tôi." Heiji muốn làm cho Shinichi tức lên, và nó đã có tác dụng. Shinichi lườm Heiji giận dữ, nhưng Hakuba đã kịp bước vào giữa hai người. "“Four”(bốn), có lẽ nó nghĩa là bốn giờ?" Hakuba nói nhanh. "Vậy tôi sẽ dịch mấy cây kim để nó chỉ 4 giờ."
Hakuba bước lên để di chuyển kim của chiếc đồng hồ nhưng rồi anh nhận ra rằng có một tấm kính đậy kín mặt đồng hồ để bảo vệ kim đồng hồ. Bên cạnh tấm cửa kính ấy là một cái khoá nhỏ.
"Chán thật. Richard, chìa khoá mở cánh cửa này ở đâu?" Hakuba hỏi một cách thất vọng. “Tôi thậm chí còn không biết có một tấm cửa kính!" Richard đáp. "Tôi không biết chìa khoá của nó ở đâu nữa."
"Nếu vậy, hi vọng cậu không phiền nếu...." Hakuba nói. Anh đột ngột đấm vào khung cửa kính, nó vỡ thành nhiều mảnh rơi loảng xoảng xuống nền nhà. Các chàng trai vẫn đứng yên, lông mày hơi nhướng lên.
"....Hakuba! Cậu có biết cái đồng hồ đó trị giá bao nhiêu không mà dám làm vỡ kính vậy?" Richard há hốc miệng. "Không, và tôi cũng không quan tâm." Hakuba đáp, anh bước lại gần và bắt đầu dịch chuyển kim đồng hồ. ".....Huhm....Chị Anne sẽ giết tôi mất!" Richard nghĩ thầm.
Đột nhiên, chiếc đồng hồ như sống dậy. Các bánh răng trong đồng hồ bắt đầu chuyển động và xoay tròn, rồi nó đổ chuông. Tiếng chuông lớn, nặng nề phát ra từ chiếc đồng hồ. Cả lâu đài đang tĩnh lặng bỗng vang lên tiếng chuông đồng hồ, nó vang vọng khắp các hành lang tối om và dội vào những bức tường cổ trăm năm tuổi. Chiếc đồng hồ đổ bốn hồi chuông rồi im bặt.
Các chàng trai nhìn lẫn nhau, không ai chuyển động khi đồng hồ đổ chuông. "Uhm...vậy là nó không bị hỏng, Richard, nó vẫn hoạt động được." Heiji kết luận.
"Nhìn kìa!" Kudo chĩa đèn pin vào mặt đồng hồ. Những con số chỉ giờ trên đồng hồ lặn vào trong, và các chữ cái hiện lên bên cạnh những số đó. Chúng cùng màu với mặt đồng hồ, và rõ ràng là chúng đã từng cao đúng bằng bề mặt trước đó nên không thể nhìn thấy được nếu những chữ cái này không nhô lên một chút.
"Cái gì vậy?" Richard hỏi. "Chữ cái. A, O, F, G, O, K, L, R, D, H, M, và H" Hakuba đáp, anh nghiêng sát vào mặt đồng hồ. "Tôi không hiểu....mật mã tiếp theo là gì?" "M2 *1**5* và câu “Awaits your most horrid doom” (Là sự đợi chờ cái chết kinh tởm nhất đến với bạn)" Heiji nói. "Vậy thì từ đầu tiên là “Awaits” (đợi chờ). Hum, chúng ta đã chờ rồi phải không? Lúc đồng hồ kêu ấy?" Shinichi nói. "Từ tiếp theo là “doom”(cái chết). Có vẻ như không khó lắm." "Thử quay kim đồng hồ theo các chữ D, O, O, M đi." Heiji gợi ý. Hakuba dịch mấy chiếc kim sao cho chúng chỉ vào chữ D, rồi hai lần vào chữ O, rồi đến chữ M. Không có gì xảy ra.
"Thử quay ngược chiều kim đồng hồ xem nào" Shinichi gợi ý. Hakuba làm theo. Lại không có gì xảy ra. "Thêm 1 lần theo chiều kim đồng hồ đi!" Heiji nói. Đồng hồ vẫn đứng yên. Không có gì xảy ra cả.
Các chàng thám tử nhìn nhau. "Chúng ta đã quên mất thứ gì sao?" Heiji hỏi. "Không biết, nhưng có cái gì chúng ta chưa thử không?" Hakuba nói với vẻ thất vọng.
"Hay thử ấn vào các chữ cái xem?" Richard bất ngờ lên tiếng. Hakuba chớp mắt. "....được rồi." Các chàng thám tử nghĩ thầm “Sao mình lại không nghĩ ra nhỉ?!”
Hakuba chậm rãi ấn vào từng chữ cái. "D....O....O....M.” Cả nhóm nín thở.
Một tiếng động lớn vang lên từ phía trong tường, nghe như tiếng đổ vỡ. “ẦM! ẦM...!” Bức tường rung lên, chiếc đồng hồ lại đổ những hồi chuông dài, trông nó như một vật thể sống vậy! Hakuba nhảy lùi lại khi chiếc đồng hồ bắt đầu rung nhẹ, thật kinh ngạc, mặt trước của đồng hồ bắt đầu chuyển động. Y như một cánh cửa, nó bật mở ra và để lộ một đường hầm. Bụi và những cơn gió lạnh từ đường hầm phả ra ngoài. Rồi mọi thứ lại trở nên im ắng. Chiếc đồng hồ đứng yên. Chỉ còn nghe thấy tiếng gió gào thét bên ngoài và tiếng mưa đập từng hồi vào cửa sổ. Cái đường hầm tối và ghê rợn đang ở ngay trước mặt họ. Họ đã giải xong mật mã.
"....Tôi nghĩ có lẽ cậu cũng nên làm thám tử đi, Richard." Heiji kết luận.
************************
"Cậu có nghe thấy gì không?" Aoko hỏi Shiho đang ngồi kế bên cô và nhìn chằm chằm vào cánh cửa khoá chặt. Shiho chậm rãi gật đầu. "Ưhm....tiếng động đến từ phía phòng đọc sách, có lẽ bọn họ đang đi đúng hướng." "Vậy thì...họ sẽ quay trở lại ngay thôi, phải không?" Aoko lại hỏi. "Hi vọng là vậy." Shiho đáp. "Họ cần phải tìm ra kim cương Pandora để cứu Ran và Kazuha."
Aoko thở dài và nắm chặt tay Kaito hơn. Rõ ràng là cô đang lo lắng. "Kaito thật ngốc khi để lỡ chuyện này. Cậu ấy rất thích tìm kiếm những vật quý giá." "....Cậu ấy sao rồi?" "Không tốt lắm...tớ...tớ không biết mình phải làm gì nữa...Shiho...tớ...." Đôi mắt xanh của Aoko bắt đầu đẫm nước mắt, Shiho đưa tay vòng qua vai Aoko. "Cậu đã làm tất cả những gì có thể làm rồi, Aoko."
Một tiếng động đột ngột xuất hiện phía sau hai cô gái, nó vang lên từ trong tường phía sau mấy cái kệ. Nghe như có cái gì đó ở đằng sau đang đẩy và cào vào bức tường. Càng lúc càng to.
Aoko và Shiho đứng bật dậy, Aoko đứng ngay trước Kaito. Cô nuốt nước bọt. Shiho chầm chậm lùi lại phía cánh cửa và lấy ra chiếc chìa khoá. "Aoko...cậu biết chúng ta phải làm gì rồi chứ?" Aoko sợ hãi. "Không! Tớ không bỏ Kaito lại đâu!" Shiho không nói gì. Cô biết Aoko sẽ không rời Kaito một bước, nên cô quyết định nếu có tình huống phát sinh ngoài dự kiến, cô sẽ làm tất cả để cứu Aoko khỏi nguy hiểm. Kể cả phải để lại Kaito ở đây.
Càng lúc càng to hơn, tiếng lách cách từ bức tường lúc này dường như là tiếng động đáng sợ nhất với Shiho và Aoko. Aoko thở dốc, tim cô đập loạn nhịp, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi. "Giá như Kaito không sao! Cậu ấy sẽ biết phải làm gì!" Aoko nghĩ thầm.
Một tiếng nổ lớn vang lên phía sau mấy cái kệ. Aoko và Shiho mở to mắt đầy sợ hãi. Cái kệ bắt đầu dịch chuyển sang bên phải, mang theo một phần của bức tường, nó từ từ để lộ ra một đường hầm phía sau tường. Đó là một lối đi bí mật.
Luồng gió lạnh từ đường hầm tràn ngập căn phòng. Hai cô gái cứng đơ người, nhìn trân trân vào cái đường hầm đen ngòm và sẵn sàng đối mặt với bất cứ thứ gì sắp đi ra từ đó. Shiho ước gì ngay lúc này mình có một câáyúng hay bất kì một thứ vũ khí nào đó.
Sau đó là vài giây im lặng. Tiếng bước chân. Tiếng động đó từ trong đường hầm càng lúc càng gần hơn. Một bóng đen chầm chậm xuất hiện, có vẻ cảnh giác và thận trọng.
Shiho chiếu đèn pin vào cái bóng đen đó.
".....!"
Một cô bé đang đứng đó, một tay che mắt để tránh ánh sáng bất ngờ từ chiếc đèn. Đôi mắt xanh lục dường như rất ngạc nhiên khi thấy Shiho và Aoko.
"Chị...là ai?" cô bé hỏi. Shiho và Aoko ngỡ ngàng đến mức không nói được gì.
Những tiếng bước chân khác vang lên phía sau cô bé. Một bóng người nữa xuất hiện. Và một người nữa.
"Shiho!" Ran thốt lên. "Aoko!" Kazuha sửng sốt.
"KAITO!" và hai người họ cùng kêu lên khi nhìn thấy Kaito nằm trên sàn với chiếc áo đẫm máu. Aoko và Shiho chỉ kịp há hốc miệng. Họ kinh ngạc đến nỗi vẫn chưa nói được gì. "Chuyện gì vậy?" Ran hỏi, "Các cậu có sao không?"
"RAN! KAZUHA!" Aoko cuối cùng cũng cất tiếng. Cô chạy ùa vào họ và bật khóc. Shiho cũng chạy đến và bốn cô gái ôm nhau thật chặt. Họ đã an toàn và đang ở bên nhau. Cho đến bây giờ.
To be continued... Oài, còn 10 chap nữa thôi ^^! Cố lên!!! :265: |
| | | candy_l0v3_kid&c0nan
Tổng số bài gửi : 189 Birthday : 29/11/1997 Age : 26 Đến từ : My heaven
| Tiêu đề: Re: [Long Fic Dịch] Khách sạn Ánh Trăng (Moonlight Hotel) 19/9/2010, 11:53 | |
| oh my god, còn ... 10 chap nữa thôiạ??? Nghĩa là vụ án còn kéo dài lắm == mà sao không có Alice và John xuất hiện nhỉ, dù sao chap này cũng đỡ sợ hơn chap trước :| vote cho chị |
| | | Sóc Nâu
Tổng số bài gửi : 574 Đến từ : Khánh Hòa
| Tiêu đề: Re: [Long Fic Dịch] Khách sạn Ánh Trăng (Moonlight Hotel) 19/9/2010, 12:46 | |
| Cuối cùng thì trong cái đường hầm đó có gì??? Oài, hồi hộp quá chết mất :h10: Chap này hay ghê. OMG, 10 chap nữa nghĩa là gần 3 tháng sau mới kết thúc vụ án này sao? Sợ lúc đó đang ôn thi HKI thì làm sao coi đây :h4: Chán == Thôi,vote+ lấy tinh thần Hailey nhé. FIGHTING!!! :h23: |
| | | .:.baby_Rosy.:.
Tổng số bài gửi : 638 Birthday : 18/05/1998 Age : 26
| Tiêu đề: Re: [Long Fic Dịch] Khách sạn Ánh Trăng (Moonlight Hotel) 20/9/2010, 20:35 | |
| uầy...truyện này càng ngày càng li kì hồi hộp, sợ quá đi mất thôi.Nhưng mà khiếp, "chỉ còn 10 chap nữa thôi"á, nhiều quá đi,Vân Anh sẽ cố vô bóc tem+xé tem+đốt tem nhá!Vote! :queen: |
| | | Anfu
Tổng số bài gửi : 1317 Birthday : 03/04/1995 Age : 29
| Tiêu đề: Re: [Long Fic Dịch] Khách sạn Ánh Trăng (Moonlight Hotel) 25/9/2010, 15:12 | |
| Chap này đảm bảo rất gay cấn và...buồn cười Chapter 19: "Đang yêu?" "Cái....ai...sao...cậu...!?" Aoko không thể quyết định được nên hỏi câu nào trước. "Shinichi đâu rồi? Kaito bị sao vậy?" Ran hỏi. “Họ...họ nghĩ rằng các cậu bị chú John và cô Alice bắt cóc, vậy nên họ phải tìm kim cương Pandora để cứu các cậu, còn Kaito bị cô Alice đâm, chúng tớ nghĩ rằng....cô bé này là ai vậy?" Shiho nhìn cô bé tóc vàng và hỏi. Rosey đứng im lặng trong một góc phòng, bối rối và sợ hãi, cô nhìn Kaito với đôi mắt khiếp sợ. Cô bé chưa bao giờ nhìn thấy máu.... "Em ấy là...là con gái của phu nhân Norferk và Ngài Norferk." Ran đáp, cô cúi xuống và nhẹ nhàng ôm lấy Rosey. "Vậy cô bé này là....Không, cô bé là con của chú John." Aoko nói. "Cái gì?" "Bọn tớ sẽ giải thích sau, làm sao các cậu thoát ra được vậy?" Shiho hỏi Kazuha. "Rosey đưa chúng tớ ra ngoài, cô bé đã ẩn nấp trong lâu đài 7 năm rồi. Có rất nhiều đường hầm và phòng bí mật trong lâu đài này!" "Chúng ta nên làm gì bây giờ?" Ran hỏi. “Thoát ra khỏi đây ngay." Shiho nói. "Cứu chữa cho Kaito!" Aoko nói. "Đưa Hattori, Shinichi và Hakuba ra ngoài!" Kazuha nói. Các cô gái nhìn nhau, có quá nhiều việc phải làm lúc này. Tất cả bọn họ cùng im lặng và cố gắng bình tĩnh lại. "Được rồi, đây là những việc chúng ta sẽ làm." Shiho lên tiếng. "Chúng ta cần cho Hakuba biết rằng hai cậu đã an toàn với bọn tớ. Sau đó phải tìm cách chữa cho Kaito. Chúng ta cũng cần phải liên lạc với cảnh sát." "Chúng ta phải tách ra." Ran nói. "Gì chứ?!?" Aoko và Kazuha cùng kêu lên. "Chúng ta vừa mới gặp lại nhau mà!" "Tớ biết, nhưng đây là lựa chọn duy nhất....nếu không chúng ta chỉ có thể ngồi đây và đợi họ quay về." Shiho nói. Im lặng. "KHÔNG THỂ ĐƯỢC." Ran kết luận. "Chúng ta sẽ không ngồi đây và đợi bọn con trai đến cứu....chính chúng ta mới là người sẽ giải cứu họ. Chúng ta phải tách ra thôi." "Tớ sẽ ở lại với Kaito." Aoko nói. "Tớ sẽ cố đưa cậu ấy ra khỏi khách sạn." "Vậy tớ sẽ đi tìm Shinichi và những người khác. Ai muốn đi với tớ?" Ran nói. "Tớ đi" Kazuha đáp. "Họ đi đâu rồi?" "Đến phòng đọc sách....hãy cẩn thận, tớ có linh cảm không tốt với chuyện này." Shiho nói. "Nhưng, phải nói lại là nơi này đã gây cho tớ linh cảm xấu ngay từ đầu." "Rosey thì sao?" Kazuha hỏi. “Cô bé sẽ đi với chúng ta chứ?" Ran gật đầu. "Cô bé biết những lối tắt nên sẽ giúp chúng ta thoát ra khỏi đây. Đi nào Rosey, chúng ta đi tìm các chàng trai nào.” "Con trai ư?” Rosey chớp mắt. "Vậy tớ sẽ ở lại với Aoko." Shiho nói. "Bão đang tan dần, tớ sẽ cố liên lạc với cảnh sát bằng điện thoại di động." "Đúng đấy....vậy chúng ta đi thôi." Ran tuyên bố. Ran và Kazuha mở cửa và biến mất vào bóng đêm. Họ không hề biết điều gì đang đợi họ ở phía trước.... ************************ Dưới nền của tòa lâu đài cổ, các chàng trai đang đi trong những đường hầm dài và ghê rợn. Không khí ẩm ướt và khá lạnh, chưa kể đến bóng tối đang bao trùm xung quanh họ. "Nơi này y như mê cung vậy." Hakuba nói. "Chúng ta đã rẽ phải bao nhiêu lần rồi?" "Chắc là...15?" Heiji đáp. "Dù sao thì tất cả những gì chúng ta đã làm chỉ là rẽ phải nên sẽ không dễ bị lạc đâu." "Chính vì thế nên từ nãy đến giờ chúng ta chỉ đi lòng vòng thôi!" Shinichi bất ngờ hét lên đầy khó chịu. Cậu chiếu đèn pin vào tường, có một vết đánh dấu hình chữ thập trên bức tường ẩm ướt vấy bùn. "Tôi đã đánh dấu chỗ đó 10 phút trước....không hay rồi." "Vậy...chúng ta làm gì bây giờ?" Richard hỏi. "Chắc phải có một gợi ý nào đó trong bài hát và tờ mật mã này....chữ tiếp theo là E1....vậy thì là câu...." Heiji lẩm bẩm, cậu lấy tờ giấy ra và xem lại. Giọng của Heiji chợt nhỏ dần rồi im hẳn. "Gì vậy?" Hakuba hỏi. Heiji thở dài và đáp lại với vẻ hơi khó chịu “Sẽ không có lối thoát." "Tin cậu thì chúng ta chết từ lâu rồi, Heiji." Shinichi nhếch mép. "Đồ ngốc, tờ giấy ghi như vậy!" "Không có lối thoát ư?" Richard hỏi e sợ. "Nó chỉ doạ chúng ta thôi, có lẽ chúng ta bỏ sót cái gì đó....nghĩ kĩ lại xem nào...." Bốn chàng trai cau mày suy nghĩ và đặt tay lên cằm, theo cái kiểu thường thấy của thám tử “Tôi đang tập trung suy nghĩ, đừng có làm phiền." Họ nghe thấy tiếng nước nhỏ giọt, chảy dài xuống bức tường lạnh ngắt, tiếng thở nhẹ của họ và cả sự trống trải đáng sợ bao trùm xung quanh. "....có ai nghe thấy gì không?" Richard bất ngờ lên tiếng, cậu nhìn xuống cái đường hầm dài hun hút và đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng. Tiếng bước chân vọng vào giữa những vách tường, càng lúc càng gần họ hơn. "....ai đó đang đến!" Hakuba thì thầm. "mau tắt đèn pin đi!" Họ nhanh chóng tắt hết đèn và đứng dựa sát vào tường. Đường hầm rộng khoảng 4 mét, nên nếu họ may mắn bám sát được vào tường hết mức có thể thì đó là ai đi nữa thì cũng sẽ đi vượt qua họ. Các chàng trai nín thở, và lắng nghe, chờ đợi. Gần hơn, một vài bóng đen xuất hiện cuối đường hầm. Các chàng trai nín thở và quan sát. Họ sẵn sàng tấn công những người này nếu cần thiết. Từng dây thần kinh trong người họ căng lên, tưởng chừng như có thể đứt phựt bất cứ lúc nào. Đột nhiên, những cái bóng đó chợt dừng lại khi chỉ còn cách họ vài mét. "Er....em có biết chính xác chúng ta đang đi đâu không?" một giọng nói cất lên. "Có chứ ạ. Hồi nhỏ em đã bị lạc bao nhiêu lần, bác Norferk đã phải đi tìm và đưa em về phòng!" một giọng nói khác nhưng có âm điệu của trẻ con. "Tớ không thích chỗ này! Sao chúng ta không gọi họ?" người thứ ba lên tiếng. "Không được! Shiho nói John và Alice có thể ở ngay gần đây, nếu chúng ta gọi thì bọn họ sẽ tấn công!" “Ôi trời....vậy chúng ta vẫn phải tiếp tục tìm họ sao?....Heiji là một tên ngốc! Tớ mà bắt được cậu ta thì....." "Thì cậu sẽ nói rằng cậu nhớ cậu ấy lắm đúng không?" người kia cười khúc khích. "Yeah!...Ah, ý tớ là, KHÔNG!" Các chàng trai nhìn nhau (mặc dù không thể nhìn thấy mặt nhau trong bóng tối như thế này), và đến giây thứ 30, Heiji và Shinichi đều nhảy bổ ra và chạy về phía những cái bóng đó. Trước khi họ kịp mở miệng gọi thì một tiếng thét đinh tai nhức óc vang lên từ các cô gái. "AAAAAAHHHHHHHHHHHHHHHH!!!!!!” Shinichi chưa kịp làm gì, cậu đã lĩnh trọn một cú đá vào bụng và ngã ngửa ra mặt đất. Heiji thì bị ai đó túm lấy tay và chưa kịp nói gì đã bị quật ngay xuống đất. "Owww...." hai anh chàng rên rỉ vì đau đớn. Ran vừa định đá thêm cho Shinichi thì Rosey chĩa đèn pin vào anh chàng tội nghiệp đang nằm trên mặt đất. "Cái....ngươi....Shinichi!" Ran reo lên, sau khi nhận ra người vừa đột ngột nhảy ra và “chuẩn bị” tấn công cô. "Heiji! Cậu làm gì ở đây?!....Trời ơi, cậu có sao không?" Kazuha mừng rỡ, cô vẫn còn ngỡ ngàng, nhưng cũng nhẹ cả người khi thấy Heiji ở đây. Hakuba và Richard nhanh chóng bước ra từ phía sau, sau khi chắc rằng họ sẽ không bị đánh nữa. "Các cậu có sao không?" Hakuba hỏi Ran và Kazuha. (trong lúc đang cố không phì cười) "Tin tôi đi, họ đang khoẻ hơn bao giờ hết." Heiji than thở, trong khi Kazuha đỡ cậu đứng lên. "Bất kì ai đánh được đòn như vậy thì đều khoẻ cả" "Tớ xin lỗi...nhưng lẽ ra cậu không nên nhảy ra giữa đường như vậy!" Kazuha nói "Tớ không...cái gì?" Heiji gào lên "Shinichi....Tớ xin lỗi! Cậu có sao không? Tớ...." Ran hỏi với vẻ lo lắng. Shinichi chỉ nhìn cô. "Tớ lo cho cậu đến phát điên, vậy mà việc đầu tiên cậu làm là đá vào bụng tớ?" "Tớ...." "Tớ rất mừng là cậu không bị thương." Shinichi mỉm cười, cậu nắm tay Ran và nhìn cô trìu mến. Nhưng nụ cười đó nhanh chóng biến mất khi Shinichi nhìn thấy trán của Ran. "Có máu chảy trên trán cậu...chuyện gì đã xảy ra?! Bọn chúng đã làm gì cậu?" Shinichi hỏi, với vẻ lo lắng và bực bội. "Tớ ổn mà, thật đấy. Shinichi, chúng ta hãy ra khỏi đây ngay...." "Làm sao chúng dám..." "Shinichi!” "Thôi được rồi!” Shinichi lầm bầm “Tớ mà bắt được chúng thì...” "Chúng ta phải ra khỏi đây ngay....cô bé này là ai vậy?" Heiji hỏi, cuối cùng cậu cũng chú ý đến cô bé tóc vàng. Richard bước lên trước và nhìn với một vẻ mặt “không thể tin được”. "Richard.... đây là Rosey. Em gái cùng mẹ khác cha của cậu." Kazuha nói, "Rosey, đây là Richard, anh trai của em." "Anh trai...của em?" Rosey hỏi khẽ. Cô bé lùi lại vài bước, cô không thích cái nhìn của Richard. Richard không biết phải nói gì. Mọi loại cảm xúc lẫn lộn trong cậu. Giận dữ, căm ghét, đau đớn, buồn bã....tràn ngập tâm trí cậu. "Richard.... đó không phải lỗi của cô bé." Hakuba nhắc khẽ. Tất cả mọi người đều lo lắng và nghĩ rằng Richard sẽ quát mắng cô bé thậm tệ. Cuối cùng, Richard hít một hơi thật sâu, mắt cậu đẫm lệ. Cậu nhìn Rosey và bước lên trước với vẻ mặt vừa giận dữ vừa đau lòng. Richard cúi xuống và nhìn vào khuôn mặt nhỏ bé của Rosey. Rosey nhìn lên Richard, cô bé hơi e sợ, nhưng cô vẫn đứng yên đó. Tiếp sau đó là vài giây im lặng. "....em trông giống hệt mẹ của chúng ta, Rosey." Richard nói một cách dịu dàng, cậu nghẹn ngào, hai hàng nước mắt chảy dài trên mặt. "Đừng lo, anh sẽ chăm sóc cho em... ôi trời....tôi đã có một đứa em gái!" Richard ôm Rosey vào lòng. Rosey bật khóc, cô bé chưa bao giờ cảm thấy được che chở và an toàn như thế này. Lúc này, cô bé biết rằng mình sẽ không còn cô đơn nữa. Hakuba mỉm cười nhẹ nhõm, Ran và Kazuha rơi lệ vui mừng. Shinichi và Heiji đều mỉm cười, mặc dù họ đang có hàng nghìn câu muốn hỏi các cô gái. *************************** "Rosey sẽ đưa chúng ta ra ngoài, hãy đi theo cô bé. Cô bé biết rất rõ nơi này." Ran nói, cô nhìn Richard đang nắm tay Rosey. "Đi nào Heiji, Shiho và Aoko vẫn đang đợi." Kazuha giục cậu bạn thân nhất của mình. "Heiji?" cô hỏi lần nữa, rồi chợt bắt gặp cái nhìn của Heiji. Không chỉ có cậu, Shinichi và Hakuba đều như vậy. "....chuyện gì vậy?" Kazuha hỏi, mặc dù trong lòng cô biết rõ đó là cái gì. "....Tớ sẽ không rời khỏi chỗ này, tớ muốn đi tìm viên kim cương." Heiji trả lời rõ ràng. "Tớ cũng sẽ ở lại, sau khi tìm ra Pandora, bọn tớ sẽ quay ra ngay." Hakuba thêm vào. "....tớ..." trước khi Shinichi kịp nói gì đó, Ran đã nắm lấy cổ tay cậu. "Đừng nói nữa Shinichi, chúng ta đi thôi, tớ không quan tâm đến cái viên kim cương ngu ngốc đó! Chúng ta sẽ ra ngoài, Heiji, Hakuba, đừng cố phản đối nữa, trừ phi các cậu muốn nếm thử vài đòn karate của tớ!" Ran ra lệnh. Kazuha mỉm cười, cô cũng thấy cái nhìn của bọn con trai, nhưng giống như Ran, cô hiểu rằng họ cũng không quan tâm đến viên kim cương đó. "....không phải vì viên kim cương, bọn tớ không cần nó. Nó thuộc về gia đình Richard." Hakuba giải thích. "Bọn tớ sẽ không bỏ dở vụ điều tra này đâu...uhm, ít ra thì là tớ. Hai cậu có thể đi cũng được." anh nhìn Heiji và Kudo. "Tớ không đi đâu, Ran, kể cả khi cậu dùng karate với tớ." Heiji nói. Rồi cậu bước lùi lại như thể Ran sắp sửa đá bay đầu cậu ra khỏi cổ. Ran vẫn đứng yên với vẻ mặt đầy thất vọng. “Còn Kaito thì sao? Chúng ta phải giúp cậu ấy! Bọn tớ không thể ra khỏi đây mà không có các cậu được! Shinichi...!" "Heiji! Cậu điên à? Làm sao cậu ra khỏi đây được?” Kazuha hỏi. Shinichi lưỡng lự, thật lòng cậu cũng muốn ra khỏi đây. Không giống như Heiji và Hakuba, lí do duy nhất khiến họ muốn ở lại là vì họ là thám tử, và họ không thể cưỡng lại sự tò mò của mình. Nhưng cậu đã hứa với Ran. Cậu không thể cứ đi xung quanh chỗ này và đưa chính mình hoặc Ran vào chỗ nguy hiểm. (không giống trước đây chút nào) Nhưng.... kim cương Pandora. Nếu đó là một viên kim cương nào khác, cậu có thể bảo họ từ bỏ nó. Pandora....viên kim cương mà KID đã liều mạng tìm kiếm. Hoặc, KAITO đã liều mạng tìm kiếm. Giờ thì Kaito đã bị thương, và đây có thể là cơ hội duy nhất để tìm được viên kim cương, để tìm hiểu vì sao cha của Kaito bị giết... để ngăn KID không đi ăn trộm nữa... và cậu là người duy nhất có thể làm việc này cho Kaito, dù sao thì KID đã cứu mạng cậu.... "Ran.... đi đi, đừng lo, bọn tớ sẽ ổn thôi." cuối cùng Shinichi nói. Ran há hốc miệng, nhưng cô hiểu cái nhìn trong đôi mắt xanh của Shinichi. Cương quyết, và vẻ mặt “Tớ xin lỗi, nhưng lần này tớ sẽ không đi, vì bất kì lí do gì.” "....tớ ghét cậu." Ran nói khẽ. "Nhớ quay ra ngay đấy." "Các anh tìm cái gì vậy?" Rosey đột nhiên hỏi, mọi người nhìn cô bé. "Một viên kim cương....hay một cánh cửa bí mật nào đó. Này, em có biết một cái cửa hay một căn phòng nào đó trong đường hầm này không?" Hakuba hỏi đầy hi vọng. "....yeah, có cả đống phòng!" Rosey đáp “Khoảng 50 hoặc hơn." "....50?...Haizzz... " "Ehm....thế có cái phòng nào khác biệt so với những cái khác không? Như kiểu, có hình dạng kì lạ hoặc có cửa hay...những dòng chữ trên tường?" Hakuba vẫn chưa đầu hàng. Rosey suy nghĩ một lúc, rồi đột nhiên một tia sáng loé lên trong mắt em. "....có một căn phòng nhỏ, với những chữ viết rất lạ trên tường, bác Norferk đã nói với em là: “Khi cháu lớn lên, bác sẽ cho cháu biết sẽ phải làm gì với những dòng chữ này. Bây giờ chưa phải lúc.”” "Căn phòng đó ở đâu?!" các chàng trai hỏi cùng một lúc với vẻ hào hứng hiện rõ. "Đi hết đường này, rẽ phải hai lần và trái một lần." Rosey đáp. "Em giỏi lắm, Rosey!" Richard nói, cậu rất ấn tượng với vẻ lanh lợi của cô bé. Rosey nhoẻn cười. "Vậy thì chúng ta còn đợi gì nữa, đi thôi." Heiji nói, cậu rất nóng lòng muốn xuất phát ngay. Heiji đi thẳng qua Shinichi. Cậu vẫn còn giận cậu ta, mặc dù các cô gái đã trở về an toàn. Shinichi lườm Heiji. "....Heiji!" Kazuha đột ngột lên tiếng, cô bước lại gần cậu và hỏi. "Cậu có mang theo bùa hộ mệnh không đấy?" "Yeah, có đây rồi. Cậu hãy ra ngoài và tự chăm sóc cho mình nhé." "....." Kazuha muốn nói thêm gì đó, nhưng cô không biết phải nói gì. Kazuha nhìn xuống sàn nhà một lúc, và quyết định. Lấy hết dũng khí, cô kiễng chân lên và hôn nhẹ vào má Heiji. Heiji vẫn đứng đó (gần như đánh rơi cái đèn pin trên tay), và mặc dù chỉ có một chút ánh sáng, mọi người đều nhìn thấy mặt cậu ta đỏ như thế nào. "Xin lỗi đã đánh ngã cậu...tớ...tớ sẽ đợi cậu ở ngoài." Kazuha thì thầm, và nhanh chóng quay đi, va cả vào Shinichi và Hakuba với khuôn mặt đỏ bừng. "....er.... được rồi" Heiji đáp, mắt mở to và miệng há hốc. Ran cười khúc khích và nói gì đó với Kazuha làm cho mặt cô càng đỏ hơn. "Richard, bây giờ cậu có trách nhiệm phải chăm sóc cho các cô gái này, và ra khỏi lâu đài nếu có thể. Hãy cẩn thận với Alice và John, được chứ? Giờ chúng ta vẫn không biết họ đang ở đâu." Hakuba nói với cậu bạn thân. Richard gật đầu, cậu nhìn Hakuba đầy cảm kích. "Saguru...cám ơn cậu....vì tất cả mọi thứ...Xin lỗi vì tớ đã...." Hakuba xua tay và mỉm cười. "Đừng nhắc đến nữa, chúng ta sẽ nói chuyện sau khi kết thúc vụ này." Richard gật đầu và nói với Rosey: "Nào, chúng ta đi thôi." Ran hôn tạm biệt Shinichi lên má, và bảo Hakuba hãy chăm sóc cho Heiji và Kudo. Kazuha vẫy tay tạm biệt Heiji, cả hai người họ mỉm cười với nhau. Các cô gái bắt đầu chuyến đi quay trở lại lâu đài, với Richard và Rosey dẫn đường. "Nào, chúng ta cũng đi thôi, các chàng trai đang yêu." Hakuba nói, đợi cho đến khi các cô gái biến mất khỏi tầm nhìn của họ. Anh cười toe toét với hai cậu bạn của mình. "Cậu vừa nói gì?!" Kudo và Heiji cùng hét lên. Hakuba chỉ cười và bắt đầu chạy xuống cái đường hầm dài. "Chúng ta không có thời gian đâu! Nhanh lên!" anh gọi to. Heiji và Shinichi chỉ còn cách chạy theo Hakuba nhanh nhất có thể. "Đang yêu?" Heiji nghĩ thầm trong khi chạy ".....Kazuha và mình? Huhm...." Cậu mỉm cười. To be continued... Hình như càng về sau chap càng dài hay sao ế, dịch muốn toát mồ hôi :425:
Được sửa bởi anita_hailey ngày 25/9/2010, 19:59; sửa lần 2. (Reason for editing : lỗi chính tả ==) |
| | | Amy lee
Tổng số bài gửi : 82 Birthday : 15/12/1997 Age : 26 Đến từ : Little Rock,Arkansas
| Tiêu đề: Re: [Long Fic Dịch] Khách sạn Ánh Trăng (Moonlight Hotel) 25/9/2010, 17:25 | |
| Giựt tem, xé, xả rác Chap này hơi dài dòng nhưng vẫn hay như thường, khổ thân Heiji với Shin Vote |
| | | luckywatch
Tổng số bài gửi : 16 Birthday : 10/01/1991 Age : 33
| Tiêu đề: Re: [Long Fic Dịch] Khách sạn Ánh Trăng (Moonlight Hotel) 25/9/2010, 18:23 | |
| hừ, mất tem oy`, thôi lấy đỡ phong bì. chap này hay quá, tội nghiệp Hei với Shin, nhào ra làm j` cho bị đá. Kaz cũng có dũng khí wá nhỉ, h` lại... mình góp ý chút nhé, sai lỗi chính tả nữa đó : Ran há hốc miệng, nhưng cô hiểu cái nhìn trong đôi mắt xanh của Shinichi. Cương quyết, và vẻ mặt “Tớ xin lỗi, nhưng lầm này tớ sẽ không đi, vì bất kì lí do gì.” lần thành lầm đó nha anita , vote cho anita p/s : xé fong bì roẹt roẹt ( pewendy171 đây ko fải ss luckywatch đâu, tại dag ở máy laptop nên lấy nick lun ) |
| | | Anfu
Tổng số bài gửi : 1317 Birthday : 03/04/1995 Age : 29
| Tiêu đề: Re: [Long Fic Dịch] Khách sạn Ánh Trăng (Moonlight Hotel) 9/10/2010, 15:19 | |
| Để quý độc giả phải chờ lâu :oops: Chapter 20: "Có đi vào không?"
"Cái gì vậy?" Aoko hỏi, mắt mở to, chăm chú lắng nghe tiếng bước chân càng lúc càng gần với nhà kho.
"Shhhhh...." Shiho đứng dậy và dựa sát tai vào cánh cửa, cố lắng nghe.
Họ đã ngồi trong căn nhà kho tối được hơn 20 phút, và mọi tiếng động dù là nhỏ nhất đều làm cho họ sợ hãi.
Aoko không thể ngừng việc cứ nhìn chằm chằm vào cái đường hầm đen ngòm ở cuối phòng. Cô cảm thấy như thể sắp có một con quỷ sẽ bất ngờ nhảy bổ ra và nuốt sống cô.
Aoko nắm chặt tay Kaito hơn.
Tiếng bước chân chợt dừng lại, và mọi thứ trở nên im ắng.
"....Shiho? Tớ đây, Ran đây." Một giọng nói vang lên từ phía ngoài cửa. "Richard và Kazuha đang đi với tớ, mở cửa ra đi."
Shiho thở phào nhẹ nhõm, cô mở cửa ra với hi vọng sẽ nhìn thấy Hakuba và các chàng trai còn lại.
Nhưng thay vào đó, chỉ có Ran, Kazuha, Richard và Rosey.
"Đi nào, chúng ta sẽ ra khỏi đây với Kaito." Ran nói.
"....Hakuba đâu rồi?" Shiho hỏi, lông mày hơi nhướng lên.
"....họ không đi, họ muốn tìm kim cương Pandora." Kazuha đáp. "Shinichi và Heiji nài nỉ ghê quá, bọn tớ không ngăn được."
Shiho nhìn xuống, cố gắng kìm lại cơn tức giận sắp sửa phun trào.
*Sao bọn họ đều ngu ngốc như vậy?* cô không thể hiểu cái viên kim cương đó có cái gì hấp dẫn.
*Hakuba thực sự tin rằng viên kim cương đó quan trọng hơn mạng sống của chúng ta sao?*
“Mấy tên ngốc!" Đột nhiên, một giọng nói yếu ớt nhưng tức tối vang lên, tất cả mọi người quay lại kinh ngạc.
Aoko nhìn Kaito, miệng há hốc.
Kaito vẫn nằm trên sàn nhà, nhưng đã mở mắt, và trông tươi tỉnh hơn.
"Kaito! Cậu đã dậy rồi!" Aoko reo lên mừng rỡ, cô không thể kìm được và cúi xuống hôn nhẹ lên gương mặt xanh xao của Kaito.
"Yeah, một nhát dao làm sao giết tớ được." Kaito đáp với giọng yếu ớt, rồi cậu cắn môi vì vết thương ở bụng lại nhói đau.
"Chuyện gì đã xảy ra? Ai đó kể cho tớ với." Cậu hỏi.
"Chuyện dài lắm, bọn tớ sẽ kể sau. Chúng ta phải ra khỏi đây ngay, để tớ giúp cậu." Richard nói, cậu và Aoko đỡ Kaito đứng dậy, mỗi người quàng một tay của Kaito qua vai mình.
Kaito lầm bầm điều gì đó "Tớ muốn đi tìm Pandora, Kudo dám hớt tay trên của tớ....hãy để tớ đi tìm nó!"
Aoko gần như nổ tung vì tức giận, cô không thể hiểu được cái viên kim cương quái quỷ đó có gì hay ho đến vậy! Sao Kaito lại muốn nó đến vậy? Cậu ta đúng là vô phương cứu chữa!
"....đứng nói nữa, giữ sức đi. Vết thương có đau hơn không? Cậu có muốn gì không?" Aoko hỏi, cô lo Kaito lại ngất đi lần nữa.
Kaito nhìn cô với vẻ ngạc nhiên hiện rõ trên khuôn mặt. Cậu chưa bao giờ thấy Aoko cư xử dịu dàng như vậy, thật nhẹ nhàng và chu đáo....
"Àh, giờ thì tớ chỉ muốn một nụ hôn, cậu cũng muốn thế đúng không?" Kaito cười toe toét và nháy mắt với Aoko.
"....không bao giờ!" Aoko lúng túng. "Và hãy im mồm lại ngay Kaito Kuroba!"
*****************************
"Đây rồi." Hakuba nói, anh bước vào một căn phòng nhỏ theo chỉ dẫn của Rosey.
Căn phòng có chiều rộng không quá 4 mét, và Rosey nói đúng, có những dòng chữ ở bên phải bức tường.
"Không phải những chữ kì lạ như Rosey nói, đây là tiếng Anh." Shinichi nói, cậu nhìn vào bức tường, và dùng đèn pin chiếu bao quát cả căn phòng.
Có những chữ cái từ A đến Z, và số từ 0 đến 9.
"Có lẽ Rosey không biết đọc, vì thế nên cô bé gọi đây là những chữ viết kì lạ...." Shinichi nghĩ.
"Tớ nghĩ chúng ta cần giải thêm mật mã." Hakuba nói, anh đặt tay lên tường và nhận thấy những chữ này được làm bằng kim loại.
Chúng giống như những nút ấn kim loại trên bức tường đá.
“Mật mã cuối cùng là: ---Wife" Heiji nói, nhìn xuống tờ giấy trên tay.
"Tớ không hiểu, từ “Wife”(vợ) nghĩa là gì?"
"Thật ngạc nhiên!" Hakuba thốt lên thích thú, không chú ý đến Heiji.
"Làm sao người ta có thể làm cho kim loại khít vào đá như thế này nhỉ? Chúng hoàn toàn khớp với nhau."
"Bằng kĩ thuật hiện đại" Kudo đáp. Cậu cũng bắt đầu thấy chuyện này khá thú vị.
"Điều đó có nghĩa là bức tường này mới được xây gần đây, chắc khoảng 20 năm trước."
Hakuba gật dầu. "Cần có đủ loại máy móc hiện đại để cắt xuyên qua đá và đặt kim loại vào trong....không biết ai đã làm việc này?"
Heiji nhún vai "Còn ai vào đây nữa? Người đã cố gắng hết sức để che giấu viên kim cương, và theo những gì tớ biết, chắc hẳn đó là Ngài Norferk."
“Vậy chúng ta làm gì bây giờ?" Hakuba hỏi, suy nghĩ về dòng mật mã.
"---Wife. Vậy nếu chúng ta giải mật mã này theo cách trước đây, chắc chắn phải có 3 chữ cái đứng trước từ “wife”."
"....cái đó chẳng liên quan gì cả." Heiji làu bàu.
“Này, nếu Ngài Norferk đã xây bức tường này, thì ông chắc hẳn phải nhắc đến vợ mình ở đây, đúng không?" Shinichi gợi ý.
"....yeah, vậy thì phải tìm cái gì đó liên quan đến vợ ông ấy." Heiji đồng tình (lần đầu tiên cậu đồng ý với Shinichi sau trận đánh nhau của họ)
"Phu nhân Norferk....---Wife...." Heiji gãi đầu, "Này....có ai biết tên thật của bà không? Trước giờ chúng ta chỉ gọi bà ấy là Norferk."
Những gì Heiji vừa nói đã gợi nhắc cho Hakuba về điều gì đó, cậu nhìn trân trân vào bức tường, cố lục lọi lại trong trí óc của mình.
"Richard đã nói với tớ trước đây....khi bọn tớ còn nhỏ...."
"DORA!" Hakuba bất ngờ kêu lên. Cậu nhìn Heiji và cười to.
"Tất nhiên rồi! Sao tớ không nghĩ ra nhỉ? Heiji, thỉnh thoảng cậu cũng thông minh ra trò!"
"Eh?" Kudo và Heiji chỉ nhìn Hakuba chằm chằm.
Hakuba dường như vui sướng quá mức, mắt anh ánh lên những tia nhìn thích thú. Hakuba bước ngay đến chỗ bức tường và bắt đầu nhấn những cái nút kim loại.
"C...cậu vừa nói gì?" Kudo hỏi.
"Dora, đó là tên thật của phu nhân Norferk! Nghĩ thử xem, nếu chúng ta đặt tên thật của phu nhân Norferk vào mật mã thay cho từ “wife”, và nếu 3 dấu chấm phía trước là chữ Pan, thì sẽ được Pandora! Tên của viên kim cương!"
Hakuba giải thích với nụ cười nở rộng trên khuôn mặt, trong khi đang ấn những chữ cái cuối cùng.
"Tuyệt vời! Sao cậu không nói sớm hơn?" Kudo nói, cậu rất vui vì cuối cùng họ đã giải xong mật mã, nhưng hơi bực bội một chút vì thực tế là cậu không giải ra mật mã cuối cùng.
"Cậu có ý gì khi nói tớ *thỉnh thoảng* cũng thông minh!?" Heiji lầm bầm.
Trước khi Hakuba kịp trả lời câu hỏi của Heiji, họ nghe thấy một tiếng động lớn rung chuyển cả người.
BANG!
Những bánh xe kim loại bắt đầu chuyển động bên trong bức tường, những tiếng lách cách, ầm ầm, cọt kẹt khiến cho bức tường rung lên dữ dội. Các chàng trai nhìn xung quanh lo lắng, không nhận ra chính mình đang bước lùi lại.
"Tớ không thích nhìn chuyện này." Kudo lẩm lẩm.
Những tiếng động lớn ầm ầm xung quanh họ, tưởng chừng như cả đường hầm sắp sụp đổ!
Giống như một trận động đất đang diễn ra với họ ngay dưới lòng đất, và đó KHÔNG phải là một ý nghĩ hay khi biết rằng mình có thể sắp bị chôn sống.
"Chết tiệt!" Heiji nguyền rủa. "Chắc cậu đã giải sai mật mã rồi Hakuba!"
"Không thể nào!" Hakuba hét lại, anh nhìn khắp căn phòng, nghĩ rằng chắc chắn mình đã giải đúng mật mã. *Làm sao ra khỏi đây bây giờ?*
Rồi mắt anh bắt gặp vật gì đó chuyển động trong bóng tối.
"Nhìn kìa!" Hakuba chiếu đèn pin vào tường, và thật ngạc nhiên, cả bức tường đang dần chuyển động về phía sau, như một cánh cửa vậy. Phần xây bằng đá tạo nên một tiếng động ken két lớn kinh khủng đến nỗi suýt làm thủng màng nhĩ của các chàng trai.
"Whao! Y như truyện Alibaba vậy! Lẽ ra chúng ta nên nói ‘Vừng ơi mở ra’ trước." Heiji cau mày.
“Thật kinh ngạc." Hakuba nhận xét. Anh quan sát khi bức tường nặng nề ngừng chuyển động và để lộ ra một lỗ hổng trên tường, đủ lớn cho một người đi qua.
"Có đi vào không?" Shinichi hỏi. Cậu có cảm giác rất tồi tệ với chuyện này, mặc dù cậu đã biết trước câu trả lời.
"Đương nhiên là có." Heiji nói, "Ta phải nhanh lên thôi, nơi này sắp sửa sụp đổ rồi."
*****************************
"Cái gì vậy?" Kazuha hỏi khi sàn nhà rung lên dưới chân cô, cả nhóm nhìn quanh lâu đài với vẻ lo lắng.
"Hình như nó đến từ dưới mặt đất....có chuyện gì ở dưới đó vậy?" Shiho nói. “Ầm ầm và cọt kẹt....tôi không thích những tiếng động này." Richard lẩm bẩm.
‘Trời ơi, Shinichi định làm gì đây?" mặt Ran tái xanh, cô phải cắn chặt môi để ngăn cái ý nghĩ quay trở lại tìm Kudo.
Họ vừa ra khỏi nhà kho và bắt đầu ra ngoài bằng lối cửa sau.
Nghe có vẻ mạo hiểm, nhưng họ phải ra khỏi đây ngay khi còn có cơ hội.
Một tiếng động lớn nữa làm rung chuyển tất cả mọi người, nghe như một phần nào đó của lâu đài sắp sửa sụp đổ hoặc nổ tung.
Rosey gần như oà lên khóc, nhưng Richard đã nắm chặt lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô bé, và Rosey biết rằng cô luôn được chở che và bảo vệ.
"Đi tiếp thôi." Richard nói. "CHÚNG TA phải ra khỏi đây."
".........." Kaito vẫn im lặng, cậu biết chuyện gì đang diễn ra, nhưng hiện giờ cậu không còn đủ sức lực để nói hay làm bất cứ điều gì. Richard và Aoko đang đỡ cậu bước chầm chậm ra khỏi lâu đài.
Đôi mắt xanh của cậu ánh lên một tia sáng lạ khi cậu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cơn bão đã qua đi.
Bình minh đang dần hé rạng.
Khuôn mặt của Kaito vẫn tái nhợt, nhưng trên môi cậu nở một nụ cười yếu ớt.
*Vậy là họ đã giải xong mật mã, rồi họ sẽ sớm lấy được viên kim cương. Nếu như họ có thể vượt qua thử thách cuối cùng.*
Gương.
Rất rất nhiều gương, ở tất cả mọi nơi, trên mọi bức tường.
Hành lang, được tạo nên với những bức tường gương, dài, tối, và sâu hút.
Nhưng không phải là những tấm gương sáng bóng, lấp lánh, mà chúng cũ kĩ và bụi bặm, vì không có ai lau chùi. Không một ai trong vài trăm năm năm gần đây.
Chúng đã đợi. Đợi đến ngày những nạn nhân mắc bẫy.
Giờ thì chúng đứng lặng yên và không cần phải chờ đợi nữa.
Hakuba, Kudo và Heiji bước vào một mê cung toàn bằng gương.
Họ đi qua cái đường hầm dài hẹp từ phía bức tường, và giờ không ai nói được lời nào.
Ánh sáng duy nhất là từ những chiếc đèn pin của họ, nhưng giờ chúng đang yếu dần đi vì pin sắp cạn kiệt.
Ánh sáng từ đèn pin phản chiếu giữa những tấm gương, tạo nên hàng nghìn tia sáng lung linh trên những bức tường gương. Chúng làm bừng sáng mê cung, nhưng cũng tạo nên bầu không khí u ám và nặng nề. Thật lạnh lẽo và ghê sợ.
Hàng trăm hàng nghìn bóng của các chàng trai phản chiếu ĐỀU hiện lên xung quanh họ.
Họ có thể nhìn thấy chính mình từ mọi góc độ khác nhau.
Những hình phản chiếu dường như kéo dài bất tận, và như có hàng nghìn nghìn đôi mắt đang quan sát họ.
Hay là đang nhìn họ chằm chằm.
Nơi này tạo nên một cảm giác đặc biệt ghê sợ và trống trải. Nó đầy bụi bặm, và thỉnh thoảng, một luồng gió lạnh lướt qua khiến cho các chàng trai rùng mình.
Một mê cung rộng lớn, và bóng tối bao trùm xung quanh họ.
Những tấm gương tạo nên ảo giác về hàng nghìn đường hầm đen kịt kéo dài vô tận không bao giờ thoát ra được.
Kudo nhìn lên, nhưng không thể thấy được trần nhà.
Giống như họ đang bị mắc kẹt dưới lòng đất, bên trong một không gian quanh co và khúc khuỷu.
Sau một lúc chỉ nhìn chăm chú vào hàng trăm hình phản chiếu và cảm nhận được mình đang gặp rắc rối cực kì lớn, các chàng trai bắt đầu đi từng bước thận trọng trong mê cung.
"Tớ ghét cái chỗ này." Heiji làu bàu.
“Này, cậu là người duy nhất muốn vào đấy nhé." Kudo đáp.
"Shhhhhh....nghe đi." Hakuba nói.
Tất cả mọi thứ đều im lặng.
"Tiếng động đã dừng rồi. Vậy là tớ đã giải đúng mật mã!" anh cười toe toét.
"Đây là nơi kinh khủng nhất mà tớ từng đến." Shinichi nói. "Thật khác thường, quá khác thường."
"Có lẽ đó là một ý kiến hay, còn gì đáng sợ hơn là bị mắc kẹt trong bóng tối hoàn toàn im lặng, nhìn vào hàng trăm hàng nghìn hình phản chiếu của chính mình và những đôi mắt chằm chằm xung quanh, và nguồn sáng duy nhất là một ánh đèn pin nhỏ xíu?" Heiji nhận xét.
"Tớ không biết, nhưng tớ phải thừa nhận là thật đáng sợ khi phải nhìn hàng trăm Heiji cùng một lúc. Nhưng có lẽ với Kazuha thì không sao." Hakuba cười lớn.
Shinichi không thể không tham gia, tiếng cười của họ vang vọng khắp các tấm gương.
“Thôi được, các cậu đã im đi chưa? Nhìn hàng nghìn hình phản chiếu hai cậu đang cười ngặt nghẽo sẽ làm cho tớ bị ác mộng mất!" Heiji gắt.
"Chúng ta phải luôn đi cùng nhau, nếu tách ra sẽ không có cách nào để tìm lại nhau nữa." Hakuba báo trước.
"Giờ chúng ta phải tìm lối thoát ra khỏi đây....có lẽ viên kim cương ở cuối cái mê cung này." Kudo nói nhưng không hướng đến ai.
"Quả là ngạc nhiên....Không biết họ xây nơi này trong bao lâu?" Hakuba nói.
"Tớ không nghĩ đó là điều quan trọng nhất lúc này" Heiji nói. "Đúng là đáng kinh ngạc, nhưng, tớ vẫn GHÉT nơi này."
Sau khi đi lòng vòng được 10 phút và rẽ 2 lần, các chàng trai giờ đang ở trung tâm của mê cung.
Họ rẽ trái một lần nữa và Shinichi đi đầu. Cậu chiếu đèn pin xuống hành lang tối đen dài *bất tận* khi rẽ trái.
Một đôi mắt đen và khuôn mặt tái nhợt đang nhìn chằm chằm vào cậu.
Một khuôn mặt méo mó như quỷ dữ. Qua ánh sáng lờ mờ của chiếc đèn pin, Shinichi nhìn thấy sự điên cuồng trong đó.
"CHẾT TIỆT!" Kudo kêu lên, cậu bất thình lình nhảy mạnh về phía sau, xô vào Hakuba và Heiji.
"Cậu bị cái gì vậy?" Heiji gắt, đưa tay ôm mũi.
Đầu của Kudo húc vào cậu khi cậu ta nhảy lùi lại.
"Cậu nhìn thấy ma hay sao hả đồ ngốc?"
Shinichi chớp mắt vài lần trước khi cậu bước lên phía trước ở chỗ rẽ trái, cẩn thận nhìn xuống cái hành lang tối đen.
Đôi mắt đã không còn ở đó nữa.
Kudo quay lại nhìn Heiji. Mặt cậu tái nhợt và cậu phải hít vài hơi thật sâu để làm chậm lại nhịp tim đang đập thình thịch của mình.
Đó là một trong số những thứ khủng khiếp nhất cậu từng thấy.
Kudo nuốt nước bọt và cuối cùng, cậu đáp lại Heiji.
"Không. Còn tệ hơn. Đó là Alice."
Hakuba và Heiji sững sờ.
"Họ đang ở đây. Trong mê cung này. Họ đang theo dõi chúng ta."
To be continued... |
| | | pewendy171
Tổng số bài gửi : 237 Birthday : 17/01/1997 Age : 27 Đến từ : 1 nơi xa lắm.....
| Tiêu đề: Re: [Long Fic Dịch] Khách sạn Ánh Trăng (Moonlight Hotel) 9/10/2010, 18:33 | |
| trời ơi, anita ơi là anita, tuần trước đã ko post rồi thì tuần này fải bù đi, chứ post thêm 1 chap nữa đi cho đủ chap này hay thiệt, gay cấn nữa, lại cắt ngang :( :h2: Shin, Hak, Hei sao giống đi vào mê cung ma quái wá, đọc mà rợn luôn. spam wá vote cho anita : :h8: p/s : Giựt tem, xé + đốt => rải khắp rừng Amazôn |
| | | candy_l0v3_kid&c0nan
Tổng số bài gửi : 189 Birthday : 29/11/1997 Age : 26 Đến từ : My heaven
| Tiêu đề: Re: [Long Fic Dịch] Khách sạn Ánh Trăng (Moonlight Hotel) 10/10/2010, 15:09 | |
| em com nha: chap này hay quá, em thích nhất cái khúc giải mã và khúc cuối (đoạn này kinh thật, đến lúc rùng rợn lại thấy cái dòng "to be continued..." =.= tuần sau chị lại ra chap mới nhé, vote + :roll: |
| | | Anfu
Tổng số bài gửi : 1317 Birthday : 03/04/1995 Age : 29
| Tiêu đề: Re: [Long Fic Dịch] Khách sạn Ánh Trăng (Moonlight Hotel) 23/10/2010, 17:00 | |
| *Warning: _Đây là một chap rất cảm động và lãng mạn, độc giả cần chuẩn bị sẵn khăn giấy. _Kaito's fans nên chuẩn bị tinh thần, có gì dịch giả không chịu trách nhiệm đâu nhé.Chapter 21: "Cậu ấy là KID"Ran từ từ mở cánh cửa chính, cẩn thận nhất có thể. Tiếng cửa kêu kẽo kẹt. Từng dây thần kinh của cô căng lên, miệng khô khốc, Ran tập trung hết sức, lắng nghe từng tiếng động nhỏ nhất hay bất cứ thứ gì khác thường. Cô đẩy cửa ra và lùi lại phía sau, như thể một con quái vật sẽ nhảy vào trong tấn công cô. Kazuha bước đến chỗ Ran, nắm chặt tay cô và kéo cô ra xa hơn. Tất cả những việc đó đều xảy ra quá nhanh, họ hầu như không kịp nói với nhau câu nào. Sau khi đứng cách xa cánh cửa và thấy có vẻ an toàn, họ nhìn vào cánh cửa đang mở. Trời vẫn tối, và phía trước họ là khu vườn sau của lâu đài. Cây đổ, lá rơi, những khóm hoa giập nát và hàng rào, cả những ngọn đồi xa xa. Cơn bão đã cuốn phăng tất cả những sinh vật nó có thể phá huỷ, một vài cây không trụ vững được, bật gốc nằm lăn lóc trên nền đất ẩm ướt. Thảm cỏ vẫn còn đọng lại những giọt nước mưa và bình minh đang dần hé rạng. Bầu trời tối âm u, những ngôi sao lấp lánh giữa những đám mây xám xịt. Vầng trăng bạc nép mình sau những đám mây, toả ra thứ ánh sáng yếu ớt đủ cho mọi người nhìn rõ nhau. Không có gì bất thường, không có gì rơi xuống từ trên trời hay ra khỏi lâu đài. "....không có bẫy sao?" Ran nói với vẻ nghĩ ngợi. Cô cau mày. “Hay là chúng ta ta chạy nhanh ra?" Aoko hỏi. "Không được. Phải thật cẩn thận kiểm tra từng thứ một." Shiho nói. "Tại sao vậy ạ?" Rosey hỏi. Không ai đáp, lại một sự im lặng nặng nề. "....bởi vì có thể có bẫy ở quanh đây khiến ta bị thương, nên phải cẩn thận trước, Rosey à." Kazuha nói, cô không muốn kể lại việc đã xảy ra với Tracey. "Uhm....không có dây hay thứ gì lạ quanh đây...vậy thì tớ sẽ ra ngoài trước." Shiho đột ngột lên tiếng. "Hả....từ từ đã...Shiho..." Ran há hốc miệng, không biết nói gì. "Đừng lo...phải có ai thử trước chứ!" Shiho mỉm cười. Cô đẩy Ran ra xa và nở nụ cười quả quyết với cô, nhưng Ran đã nắm lấy cổ tay cô. "Shiho...." "Cậu thấy đấy, Ran, cậu đã mở cửa rồi, giờ thì ai đó phải đi ra ngoài chứ." Shiho nói, cô bắt đầu bước đến lối ra. Cả nhóm im lặng khi Shiho tiến gần đến cánh cửa. "Không...tớ sẽ đi!" một giọng nói vang lên. "...Kaito!" lần này, Aoko há hốc miệng. "Huh, tớ không thể để một cô gái làm việc nguy hiểm như vậy được, để tớ đi cho." Kaito giải thích, cậu đứng dựa vào tường, một tay ôm chặt lấy bụng. Kể cả khi đang nói, vẫn có một nụ cười bông đùa trên gương mặt tái xanh của Kaito. Cậu ta vẫn phong độ như vậy. "Đừng ngu ngốc như vậy, cậu còn không cả đứng vững được!" Aoko cãi lại. "Có biết cậu đã mất bao nhiêu máu không?...Nếu cậu đi, tớ sẽ đi với cậu." "Cái gì?! KHÔNG..." "Tớ sẽ đi!" Kazuha nói. "Để tớ làm cho!" "Không, để tớ, phản xạ của tớ nhanh hơn!" Ran nói. "Chẳng phải tớ đã nói là tớ sẽ đi rồi sao?" Shiho thêm vào. Rồi tất cả mọi người đều tranh cãi cùng một lúc. "Vậy để tớ đi, để các cậu khỏi phải cãi nhau." cuối cùng Richard nói, cố to lên để họ nghe thấy. Cậu giơ tay lên như một cử chỉ phổ biến "Cãi nhau không có ích lợi gì đâu, vậy thì hãy yên lặng và để cho tớ đi" Tất cả mọi người trở nên im lặng và không tranh cãi nữa. Richard nhìn Rosey một lúc, và cậu mỉm cười với cô bé. "Đừng lo, chúng ta sẽ nhanh chóng thoát ra khỏi chỗ này thôi." Hít một hơi thật sâu, Richard bắt đầu bước đến cánh cửa. Các cô gái đứng sát vào nhau, lo lắng và sợ hãi. Họ không muốn thấy thêm một thảm kịch nữa hay bất cứ thứ gì đột ngột rơi xuống và máu chảy ra. Kaito đứng yên lặng, cậu cũng rất lo sợ. Richard dừng lại ngay trước cánh cửa mở sẵn, cậu nhìn xung quanh một cách thận trịng và hồi hộp. "Ai đã từng nghĩ là đi qua một cánh cửa lại đáng sợ thế này?" cậu tự lẩm bẩm. Khung cửa không có vẻ gì bất thường. Không có dây buộc. Cũng không có gì ở phía trên có thể rơi xuống. "Được rồi....không có gì cả." Richard nói, cậu bước từng bước chầm chậm ra khỏi toà nhà, và quan sát xung quanh bồn chồn, đợi một thứ gì đó hay một điều gì đó xảy ra. Và...không có gì cả. Mọi thứ vẫn im ắng. “An toàn rồi!" Richard kêu lên sung sướng. "Không có bẫy! Ra ngoài nhanh lên nào, mọi người!" Ran, Kazuha và Shiho cùng thở phào nhẹ nhõm. "Yeah!" Aoko vui mừng, cô nắm lấy tay Kaito. "Ra khỏi đây thôi!" Kaito gật đầu, nhưng cậu có vẻ không vui. Có gì đó mách bảo cậu rằng chuyện này vẫn chưa kết thúc. Ran nắm tay Rosey, cô bước qua cửa một cách thận trọng giống như Richard, và ngay khi Rosey ra đến ngoài, cô bé chạy đến chỗ Richard và ôm chặt lấy anh mình. Ran mỉm cười, vậy là cuối cùng họ đều đã thoát ra khỏi lâu đài, và cô có thể tìm người đến giúp Shinichi. Ran quay lại và vẫy tay với Shiho và Kazuha. “Nhanh lên nào! Chúng ta còn phải gọi cứu trợ!” Ngay khi Shiho và Kazuha vừa định đi, Kaito đột nhiên giơ tay lên. Đôi mắt xanh của cậu bỗng như cảm thấy có nguy hiểm đang đến gần, rất mãnh liệt, và một linh cảm xấu chợt ập đến. "Tiếng động gì thế?" cậu nói, gần như thì thầm. "Cái gì cơ?" Aoko hỏi. "Tiếng lách cách ấy." "Tớ chẳng nghe thấy gì cả." Aoko nhíu mày. "Kaito... đừng doạ tớ thế chứ." "Không...nghe đi!" Kaito vẫn khăng khăng, cậu nhìn xung quanh lo sợ. Kĩ năng của một siêu đạo chích đã giúp cậu có thính giác tinh tường hơn mức bình thường. Đôi mắt cậu bắt gặp cái hiên ngay trước bậc tam cấp. Ran đang đứng đó, ngay trên nền nhà đã ướt đẫm, cô rõ ràng cũng nghe thấy âm thanh đó, vì khuôn mặt đã bắt đầu tái nhợt đi. Tiếng động rất nhỏ, gần như không rõ, nhưng nghe có vẻ như ai đó đang cố bật một cái bật lửa, hay đánh một que diêm. Họ đứng im một lúc, quan sát xung quanh, cố tìm xem tiếng đó đến từ đâu. Không khỏi sợ hãi điều sắp sửa xảy ra. Vầng trăng lại hé ra sau những đám mây, và toả thứ ánh sáng yếu ớt của mình để soi sáng bóng đêm và cả toà lâu đài u ám. Mọi vật đều bị ướt sau cơn bão, nhưng có gì đó không ổn, Kaito nhìn trân trân vào cái hiên nhà nơi Ran đang đứng. Nền nhà bị ướt, đúng như vậy, nhưng ánh trăng chiếu vào khiến nó hiện lên một thứ ánh sáng rất lạ. Rất nhiều màu sắc, như cầu vồng vậy, ánh lên nhè nhẹ phía dưới chân cô. Rồi nó biến mất. Mặt trăng đã ẩn vào sau mây. "Âm thanh đó!" Ran đột ngột lên tiếng, cô chỉ vào cánh cửa. "Nó đến từ bên trong lâu đài! Cái gì vậy?" Kaito kinh hoàng nhận ra. “CHẠY ĐI!" cậu gào lên, và với tất cả sức lực của mình, cậu đẩy Aoko và Kazuha. “NHANH LÊN!" “Cái gì..." Aoko vừa định hỏi, nhưng Shiho đã nắm lấy tay cô. Cô nhận ra ngay khi Kaito hét lên. Cô cũng nhìn thấy ánh sáng lạ trên hiên nhà. Cô chợt nhận ra tiếng động đó. "RAN! Ra ngoài đi! ĐÓ LÀ XĂNG ĐẤY!" Shiho hét lên hết mức có thể. Ran giật mình lùi lại, cô không hiểu Shiho vừa nói gì, ngay lúc đó, một tiếng động lớn nổ vang trước mắt cô. BANG! Ran chưa kịp định thần, một ngọn lửa lớn bùng lên và hơi nóng rát phả vào mặt cô. Theo phản xạ, cô lập tức lùi lại tránh xa khỏi chiếc cửa gỗ đang dần bắt lửa. Cô có thể cảm thấy mùi tóc mình cháy khét lẹt khi những tia lửa bắn ra từ vụ nổ. Họ hãi hùng nhìn cả cánh cửa lớn bùng cháy dữ dội như một bức tường lửa, nền nhà ngập trong biển lửa. Lửa lan nhanh tới những cánh cửa sổ gần đó và tấm thảm đỏ trên sàn. Alice và John đã tạo ra một thiết bị nhỏ bên trong cánh cửa planted, một khi để cửa mở quá 10 giây, nó sẽ tự động bắt lửa và bốc cháy, gây ra một vụ nổ nhỏ. Nhưng họ cũng đổ đầy xăng lên cửa và sàn nhà gần đó để toà nhà bắt lửa nhanh chóng và dễ dàng hơn. "AOKO! CHẠY MAU ĐI!" Kaito hét lên. Cậu đẩy Aoko ra, và ngay lúc đó, vết đâm trên bụng cậu lại nhói đau. "Khốn...." Kaito rên rỉ, cậu quỳ xuống giữ chặt bụng. Cậu nhìn xuống tay. Máu. Ướt đẫm. Aoko chưa kịp phản ứng vì mọi việc diễn ra quá nhanh, nhưng Kazuha đã nắm lấy tay cô và kéo mạnh. “Ta phải ra ngoài trước khi cánh cửa bắt lửa! Đi nào, Aoko!" "KHÔNG!" Aoko gào lên, cô vùng ra khỏi Kazuha và quay lại chỗ Kaito. "Kaito, dậy đi nào! KAITO!" Nhưng Kaito không thể dậy được. Máu từ vết thương của cậu lại tuôn ra, ướt đẫm sàn nhà. Aoko chỉ khóc, Kazuha cố sức kéo cô dậy, Shiho bước đến gần Kaito, cô nhìn cậu, rồi nhìn cánh cửa. Ngọn lửa mỗi lúc một nhanh và dữ dội hơn, nó sắp thiêu rụi cả cánh cửa gỗ lớn. Những tấm rèm gần đó cũng bắt đầu bắt lửa, khói đen kịt bốc lên. Nếu không thoát ra ngoài trong vài phút nữa, họ sẽ bị thiêu sống bởi bức tường lửa bao quanh đang ngày một cháy dữ dội. Shiho cắn môi nắm lấy một tay của Kaito và cùng với Aoko cố gắng vực cậu đứng dậy. Nhưng chính vào giây phút ấy, Shiho bỗng nghe thấy giọng nói yếu ớt của Kaito đang thì thầm vào tai cô. "Đưa Aoko ra ngoài đi, tớ van cậu. Shiho, đừng để cô ấy chết với tớ." Shiho sững người. "Cố lên nào, Kaito, sắp ra được rồi!" Aoko nói, cô nhìn cánh cửa đang cháy, qua ngọn lửa đỏ rực, cô nghe thấy tiếng gọi của Ran, Richard và Rosey. Cô không nghe thấy Kaito nói gì với Shiho, trong đầu cô lúc này chỉ là mong muốn được thoát ra ngoài, cùng với Kaito. Kazuha ho sặc sụa, cô ngước nhìn lên. Shiho vừa đứng dậy và khẽ bước đến cạnh Aoko. Cô gật đầu với Kazuha. Kazuha há hốc miệng. Không được, mình không thể làm được. Cô đã nghĩ vậy. Nhưng, cô cũng biết rằng mình không còn sự lựa chọn nào khác. Mình phải cứu Aoko. Cô cảm thấy toàn thân như tê liệt vì sợ hãi. Kaito không đứng lên được, cậu không còn đủ sức. Aoko quỳ xuống và nhìn thẳng vào đôi mắt xanh thẳm của cậu. "Kaito...cố lên, cậu làm được mà!" Kaito khẽ lắc đầu, cậu đưa bàn tay vẫn còn dính máu lên khuôn mặt của Aoko. Cậu nhẹ nhàng nâng cằm cô và nhìn thẳng vào đôi mắt xanh đẫm lệ của Aoko. “Đi đi, Aoko, mặc kệ tớ." Nước mắt vẫn chảy dài trên gương mặt Aoko. "KHÔNG!" Kaito mỉm cười buồn bã. "Cậu lúc nào cũng bướng như vậy.” Rồi, cậu ghé sát vào khuôn mặt Aoko và đặt một nụ hôn lên đôi môi của cô. Thật nhanh, thật ấm áp và bất ngờ. Thời gian như ngừng trôi, Aoko nhắm mắt lại và tận hưởng giây phút này. Một nụ hôn thật dịu dàng và êm ái. Sau đó Kaito để trán mình dựa sát vào trán Aoko. Cậu nhắm chặt mắt vài giây vì vết thương ở bụng lại hành hạ, và cả nỗi đau đớn tận sâu trong tim. Kaito thở một cách nặng nề. Cậu quyết định sẽ nói tất cả. Trước khi quá muộn. "Tớ xin lỗi....về tất cả....về KID....về con người thật của tớ..." Nét mặt Aoko ánh lên sự ngạc nhiên và khó hiểu. Cô nhìn Kaito nhưng không hiểu cậu định nói về điều gì. "Tớ sẽ không để cậu chết đâu." Kaito thì thầm. "Bởi vì tớ..." BANG!!!!!! Lại thêm một tiếng nổ nữa, khói đen đã bao phủ khắp trần nhà, chuẩn bị biến nơi đây thành biển lửa. "KAZUHA! SHIHO! AOKO! KAITO!" tiếng hét của Ran. Cô vùng chạy trở vào lâu đài, nhưng Richard đã kịp giữ cô lại trước khi có thêm một xác người chết thiêu nữa. Aoko cảm thấy choáng váng và rối bời, cô sẽ KHÔNG BAO GIỜ để mặc Kaito ở lại, nếu cậu ấy có mệnh hệ gì, cô sẽ luôn bên cạnh Kaito. Nhưng mọi việc không được như mong muốn của Aoko, hay nó đã có thể trở thành sự thật, nếu như không có những người bạn của cô. Shiho và Kazuha đột ngột túm tay cô và kéo ra xa khỏi Kaito. Dồn hết tất cả sức lực còn lại, họ lao ra phía cửa. Và cố lờ đi tiếng la hét và vùng vẫy của Aoko. "KHÔNG! KHÔNG, KAITO! THẢ TỚ RA!"" Aoko gào khóc, nhưng Kazuha và Shiho không buông tay cô. Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt Kazuha. Shiho quay lại nhìn Kaito. Lần cuối cùng. Kaito ngồi trên sàn nhà, đôi mắt xanh buồn bã của cậu bắt gặp ánh mắt Shiho. Dường như Kaito cố nói điều gì đó với cô. *Cảm ơn cậu* Shiho lặng đi. Trái tim cô bỗng đau thắt lại, tưởng chừng như có bàn tay ai đó đang bóp nghẹt lấy nó. Rồi bức tường lửa ngăn cách giữa ba cô gái và Kaito chợt bùng lên dữ dội, nhả khói mù mịt như muốn nuốt chửng toà nhà. Bóng dáng Kaito dần chìm khuất giữa những ngọn lửa bất chợt bùng lên rồi phụt tắt. Aoko cảm giác như cả thế giới sụp đổ dưới chân. Với tất cả sức lực và dũng khí, Shiho và Kazuha nhảy mạnh băng qua cánh cửa đang cháy hừng hực. Liền ngay sau đó, một tiếng nổ lớn vang lên. Sức ép khủng khiếp hất họ ra ngoài, rơi xuống nền cỏ ẩm ướt. Ran, Richard và Rosey chạy đến và kéo họ ra xa hơn khỏi cánh cửa. Shiho ngồi dậy và quay lại. Cả phần sau của lâu đài chìm trong biển lửa, khói đen bốc lên ngùn ngụt giữa bầu trời xám xịt. Kazuha ngồi yên lặng, đờ đẫn nhìn vào lâu đài, nước mắt không ngừng rơi trên khuôn mặt đen đúa vì ám khói. Cô cảm giác như tất cả sức lực trong người mình bị rút cạn. Rosey nắm chặt tay Richard. Ran bước đến chỗ Aoko. Cô ngồi trên mặt đất, cả người ngây dại, hụt hẫng và đau đớn như vừa trải qua một cú sốc khủng khiếp. Toàn thân cô chẳng còn cảm giác gì nữa. Đầu óc trống rỗng, Aoko lảo đảo đứng dậy. Cô bước chầm chậm, mắt hướng về tòa lâu đài. "Kaito...KAITO!" Aoko bất chợt gào lên và lao về phía tòa nhà đang chìm trong biển lửa. Aoko chạy lên trước, cô vấp ngã, rồi lại loạng choạng đứng dậy. Toàn thân đã xây xước sau vụ nổ giờ lại thêm những vết bầm tím rướm máu. Ran liền ôm chặt vai Aoko và cố gắng kìm cô lại. “Thả tớ ra! Tớ phải vào đó cứu Kaito!" cô gào lên, gần như tuyệt vọng. Ran cũng khóc, nhưng cô không buông. "Aoko...Aoko! Kaito đã đi rồi!" Ran nói khẽ. "Cậu ấy đi rồi...xin cậu đấy, đừng làm thế, Aoko..." Aoko ho sặc sụa, nấc lên từng hồi, không hiểu do khói hay những giọt nước mắt khiến cho cô bị ngạt. Cô cảm thấy khó thở, chuyện vừa xảy ra thật quá sức chịu đựng của cô. Aoko thôi không vùng vẫy nữa, hai chân cô khuỵu xuống, tay buông thõng. Cô ngồi bệt xuống đất, cảm giác như trái tim vừa tan vỡ thành hàng triệu mảnh vụn. Ran ôm lấy Aoko nức nở. "Cậu ấy là KID...tớ biết mà...tại sao cậu ấy..." Aoko khóc nấc, nước mắt tuôn ra từ khoé mắt cô. Tất cả những mảnh ghép đã hiện ra và khớp lại với nhau. Kaito vẫn luôn giữ kín bí mật này, cho đến khi cô biết được sự thật. Nhưng Kaito đã chẳng còn bên cô nữa, cô cũng sẽ không còn cơ hội để tra hỏi và giận dữ với cậu. "Cậu ấy là KID..." Kazuha và Shiho chầm chậm bước đến chỗ Aoko, bốn cô gái ôm chặt nhau và đứng lặng đi hồi lâu... To be continued... Đọc chap 22 ở đây nhé mọi người: https://conan.forum-viet.net/t894p120-topic#20814Vì sơ suất nên tớ đăng thiếu, đành phải post sau khi fic đã hoàn thành == Thật sự xin lỗi mọi người
Được sửa bởi anita_hailey ngày 7/8/2012, 22:17; sửa lần 2. |
| | | pewendy171
Tổng số bài gửi : 237 Birthday : 17/01/1997 Age : 27 Đến từ : 1 nơi xa lắm.....
| | | | Sponsored content
| Tiêu đề: Re: [Long Fic Dịch] Khách sạn Ánh Trăng (Moonlight Hotel) | |
| |
| | | | [Long Fic Dịch] Khách sạn Ánh Trăng (Moonlight Hotel) | |
|
Similar topics | |
|
| Permissions in this forum: | Bạn không có quyền trả lời bài viết
| |
| |
| |
|