CFC

Khách viếng thăm sẽ thiệt thòi lắm nha ~
Đăng nhập để chia sẻ/ Login để yêu thương  ^^


[Long Fic] Love Forever and Only One - Page 4 22985209-p0
CFC

Khách viếng thăm sẽ thiệt thòi lắm nha ~
Đăng nhập để chia sẻ/ Login để yêu thương  ^^


[Long Fic] Love Forever and Only One - Page 4 22985209-p0


Conan Fan Club
 
Trang ChínhLatest imagesĐăng kýĐăng Nhập

Share
 

 [Long Fic] Love Forever and Only One

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Chuyển đến trang : Previous  1, 2, 3, 4, 5, 6  Next
Tác giảThông điệp
Sunny Archangel

Sunny Archangel

Nữ Libra
Tổng số bài gửi : 55
Birthday : 04/10/1996
Age : 28

[Long Fic] Love Forever and Only One - Page 4 Empty
Bài gửiTiêu đề: [Long Fic] Love Forever and Only One   [Long Fic] Love Forever and Only One - Page 4 Empty24/1/2012, 14:44

First topic message reminder :

LOVE FOREVER
AND ONLY ONE


Spoiler:

Author: Sunny Archangel
Fic title: LOVE FOREVER AND ONLY ONE
Discaimers: Hình tượng nhân vật do tác giả Aoyama Gōshō tạo ra, có một vài nhân vật mình đã đổi tên hoặc họ (nhưng ko ảnh hưởng gì nhiều) và một số nhân vật mình tự nghĩ ra hay dựa theo một bộ manga khác. Nội dung fic thuộc về tác giả Sunny Archangel
Genres: Romance, Fantasy
Pairing: Shinichi ♥♥ Ran
Hakuba ♥ Haibara
Heiji ♥ Kazuha
Makoto ♥ Sonoko
Kaito ♥ Aoko
Rating: T
Note: _Đây là fic đầu tay của mình nên các đọc giả cứ góp ý thẳng tay để mình rút kinh nghiệm để những fic sau viết hay hơn
_ Nếu bạn nào có nhã ý đang bài ở forum khác, mong bạn sẽ ghi rõ nguồn, tên tác giả và không sửa nộii dung của fic. Sẽ càng tốt khi bạn thông báo cho Sunny một tiếng trước khi đăng forum khác
Summary:
Tình yêu là mãi mãi
Anh và cô – hai con nười ở hai thế giới khác nhau
... Nhưng, họ đều có chung một trái tim
Một trái tim biết yêu
LOVE IS FOREVER
Anh có biết?
Cho dù phải từ bỏ thân phận cao sang của một nàng tiên để có thể đến được với anh, cô cũng sẽ làm
Cho dù cả thể giới này cố ngăn cản cuộc tình của họ, cô cũng sẽ đấu tranh để bảo vệ chúng
Bởi vì: trên thế gian này, anh là người duy nhất mà cô yêu
Và cô có biết?
Anh sẽ đổi lấy tính mạng của mình để bảo vệ cô
Cho dù Trái đất này có ngừng quay đi chăng nữa, anh cũng sẽ mãi yêu một mình cô mà thôi
Because I love you … I love you … In this world … More than anyone alse
LOVE IS ONLY ONE

Giới thiệu nhân vật:

Ran Mouri (Nữ thần Mặt Trời):


Spoiler:

Sinh ra từ dòng dõi hoa tiên – hoa lan tím. Với đôi mắt tím biếc, suối tóc đen huyền ảo
và làn da trắng hồng mịn màng – tất cả những thứ tuyệt mĩ ấy đã tạo nên một Ran Mouri tuyệt sắc giai nhân mà người đương thời khó hoặc không ai có thể sánh kịp.Một tâm hồn tinh khiết sự sương mai và một trái tim nồng ấm. Cô luôn là hình mẫu lí tưởng của các chàng trai. Nhưng, có ai biết rằng trái im người thiếu nữ ấy chỉ hướng về một người duy nhất mà thôi

Shinichi Kudo/Conan Edogawa

Spoiler:

Một chàng tai hoàn hảo về mọi mặt nhưng lại mù tịt về ,ặt tình cảm. Cuộc sống của anh thật nhàm chán, tính cách của anh cũng thật lạnh lùng (phải nói chưa từng ai lọt được vào mắt xanh của anh cả). Nhưng rồi ngày kia có một cô gái xinh đẹp và lạ lùng xuất hiện ở nhà mình làm cuộc sống của anh đảo lộn hết cả. Và từ đó, cô gái ấy cứ xuất hiện trong tâm trí của anh: Ran Mouri – một cô gái rắc rối mà cũng thật là đáng yêu!


Haibara Ai (Nữ thần mặt trăng)

Spoiler:

Khác hẳn với nét đẹp trong sáng, thuần khiết của Ran. Haibara được mệnh danh là nữ thần có nét đẹp sắc sảo. Mái tóc ngắn mâu nâu đỏ và đôi mắt phượng màu xanh biếc – đó là những gì bạn thấy ngay khi may mắn gặp được nàng tiên này. Đúng vời danh hiệu nữ thần Mặt Trăng, cô luôn là người huyền bí và quyến rũ nhất trên thiên giới hiện nay. Cô luôn tỏ ra lạnh lùng với người khác. Nhưng với Ran – cô em kết nghĩa của mình, cô lại luôn quan tâm và lo lắng

Hakuba Saguru

Spoiler:

Một chàng tiên điển trai nhưng lạnh lùng. Là con trai của thiên đế. Được cử xuống trần gian để tìm kiếm bốn nữ thần và hai tiên với mục đích đem hô về tiên giới để trị tội. Nhưng lần đầu tiên nhìn thấy Haibara Ai, trái tim đông giá ấy đã tự nhiên ấm áp trở lại. Và anh quyết định sẽ giúp “thập tiên” thoát khỏi sự trừng trị của cha mình

Kazuha Toyoma (Nữ thần hoa mộc)

Spoiler:

Cô có một sắc đẹp rực rỡ như hoa, sức sống mãnh liệt như cây đang lớn. Sắc đẹp của cô khiến hoa phải ghen, liễu phải hờn. Tính cách hơi nóng nảy, bộp chộp song cô là người bạn, người chị, người em rất tốt. Giống như Ran và những người chị em khác, Kazuha yêu ai cũng sẽ yêu hết mình mà ghét ai thì người ấy chẳng thể sống nổi với cô nàng

Heiji Hattori

Spoiler:

“Bao công thời nay”, thông minh và nóng nảy. Bạn chí cốt của Conan. Cuộc sống của anh sẽ thật buồn chán biết bao nếu không có cô bạn “thanh mai trúc mã” Kazuha của mình. Anh hay cãi nhau với cô nhưng nếu vắng bong cô nàng một ngày thì… Luôn nói cô là ngớ ngẩn khi tin những lời mê tín dị đoan và làm lá bùa tặng mình, nhưng anh lại luôn mang lá bùa ấy theo mình. (Đồ ngốc! Đó là lá bùa do nữ thần tặng nên đượng nhiên có giá trị gấp tỷ lần lá bùa do đại pháp sư làm đó!)

Sonoko Suzuki (Nữ thần nước)

Spoiler:

Là một trong tứ đại mỹ nhân của tiên giới. Cô đẹp thanh thoát tựa nước hồ thu, tính cách dữ dội như dòng thác. Là người hoạt bát, vui vẻ và đanh đá nhất trong bốn chị em, Sonoko luôn là tâm điểm vũ trụ với những trò quậy phá của mìn. Khi xuống trần gian, cô được gia đình dòng họ Suzuki tài phiệt nhận nuôi. Trong bốn chị em cô đặc biệt quan tâm đến Ran – Cô em út của mình

Makoto Kyogoku

Spoiler:

“Hoàng tử của những cú đá”, anh yêu cô tiểu thư đỏng đảnh Sonoko ngay từ cái nhìn đầu tiên. Với tình yêu chân thành của mình, anh đã cảm hóa được nữ thần này. Nhưng với tính tình “ông cụ non” của mình nên Sonoko và Makoto cứa cãi nhau suốt ngày. Và rốt cuộc chàng cũng phải nhường nàng thôi.

Aoko Nakamori

Spoiler:

Không nằm trong tứ đại mỹ nhân của tiên giới. Nhưng nếu xếp theo hành ngũ mỹ nhân trên tiên giới thì Aoko đứng hàng thứ năm, vì cô có nét mặt hao hao giống Ran Mouri – đệ nhất mỹ nhân. Được Ran và các người chị của Ran giúp đỡ, Aoko cùng Kaito trốn xuống trần gian vì đã làm trái đạo luật của trời: Sắc giới

Kaito Kuroba

Spoiler:

Một chàng tiên điển trai. Rất yêu Aoko, nhưng cũng sợ Aoko phải vì mình mà đau khổ. Nhìn cặp đôi Kaito♥Aoko, Ran chợt nhớ đến mối tình đầu của cô, và biết được họ cũng sẽ đau khổ giống mình và Shinichi lúc trước nên đã quyết định giúp cặp này chạy trốn xuống trần gian

Ayumi Yoshida

Bạn cùng lớp với Conan (Shinichi).Rất thích Conan, luôn tìm mọi cách để hãm hại và tách Ran ra khỏi Conan

Fumiyo Edogawa (Yukiko Kudo)

Mẹ của Conan Edogawa (Shinichi Kudo)

Eri Kisaki (nữ thần công lý)

Là một nữ thần trốn xuống trần gian vì đã lỡ yêu người phàm trần. Là người mẹ nuôi nấng Ran từ nhỏ

Vermouth / Sharon Vineyard

Thành viên trong tổ chức Áo đen. Là người dạy Ran hát

Megure Saguru (thiên đế)

Aoyama Masaya/ Brandy (diêm đế)

Muốn cưới Ran về làm vợ nhưng không được nên quay sang trả thù

Gin

Tay sai của diêm đế, trùm băng đản áo đen (B.O) trên trần gian

Voldka

Tay sai của diêm đế trợ thủ của Gin

Agasa Hirosh

Bác tiến sĩ ở kế bên nhà Conan. Vì ở độc thân nên đã nhận Hakuba làm con nuôi, và nhận nuôi Haibara khi cô giáng trần

Kogoro Mouri

Võ sĩ giỏi nhất Nhật Bản, gia đình giàu có. Nhưng vì kết phu phụ với nữ thần Eri nên bỏ công danh sữ nghiệp, cùng nàng trốn đi ở ẩn trong một ngôi làm nhỏ gần nơi rừng thiêng

Araide Mouri

Con trai Eri và Kogoro Mouri. Người đã tìm thất Ran trong rừng thiêng và đem cô về nuôi.
_______________________________________________________________________

Mong mọi người ủng hộ Fic đầu tay của mình.
HAPPY NEW YEAR



Được sửa bởi Sunny Archangel ngày 8/6/2012, 11:40; sửa lần 3.
Về Đầu Trang Go down

Tác giảThông điệp
Gin_Enjeru

Gin_Enjeru

Nữ Sagittarius
Tổng số bài gửi : 53
Birthday : 06/12/1997
Age : 26

[Long Fic] Love Forever and Only One - Page 4 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long Fic] Love Forever and Only One   [Long Fic] Love Forever and Only One - Page 4 Empty19/6/2012, 12:48

@Sunny: Thank chị hén! Thi xong em sẽ giục chị post chap dài dài [Long Fic] Love Forever and Only One - Page 4 1380890962)
Về Đầu Trang Go down
ldp95_kudoshinichi

ldp95_kudoshinichi

Nam Leo
Tổng số bài gửi : 818
Birthday : 15/08/1995
Age : 29
Đến từ : 221B - Baker - Luân Đôn

[Long Fic] Love Forever and Only One - Page 4 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long Fic] Love Forever and Only One   [Long Fic] Love Forever and Only One - Page 4 Empty25/6/2012, 17:44

Vậy là Sunny phải gọi là anh rồi, trước đây cứ nghĩ Sunny bằng tuổi cơ chứ. ^^

Đúng 1 tuần rồi sao chưa có chap mới zậy Sunny, ngóng dài cổ mà chả thấy, buồn muốn chết. :((
Về Đầu Trang Go down
dbc_conan

dbc_conan

Tổng số bài gửi : 1

[Long Fic] Love Forever and Only One - Page 4 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long Fic] Love Forever and Only One   [Long Fic] Love Forever and Only One - Page 4 Empty26/6/2012, 09:32

Ôi ss ơi
Hay wế đi mất......................Em ko viết dc bằng ss đâu*nản :down: *
Về Đầu Trang Go down
ldp95_kudoshinichi

ldp95_kudoshinichi

Nam Leo
Tổng số bài gửi : 818
Birthday : 15/08/1995
Age : 29
Đến từ : 221B - Baker - Luân Đôn

[Long Fic] Love Forever and Only One - Page 4 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long Fic] Love Forever and Only One   [Long Fic] Love Forever and Only One - Page 4 Empty1/7/2012, 16:13

Sunny ơi, có một điều này cực kì hệ trọng tớ muốn nói với cậu, tớ đã ấp ủ nó bao lâu nay:

Đó là...đó là...đó là...

CHAP MỚI.

Cậu nói 1 tuần post 1 lần, giờ đã sang tuần thứ 2 rồi mà vẫn bặt vô âm tin, cậu tính trốn luôn đó à, nếu thế thật nói tớ nghe, dàn pháo cao xạ của tớ sẽ bắn hạ cái fic này của cậu cho coi. ^^
Về Đầu Trang Go down
Sunny Archangel

Sunny Archangel

Nữ Libra
Tổng số bài gửi : 55
Birthday : 04/10/1996
Age : 28

[Long Fic] Love Forever and Only One - Page 4 Empty
Bài gửiTiêu đề: Chương 16   [Long Fic] Love Forever and Only One - Page 4 Empty1/7/2012, 17:41

Chương 16:



Từng tia nắng mùa hè oi ả, lung linh chiếu xuyên qua kẻ lá. In hình trên mặt đất đang nóng lên từng giờ là một bóng đen to cao. Cái bóng đen đó mô tả một chàng trai có vóc dáng hoàn mỹ đang tạo tư thế của một người bắn cung chuyên nghiệp.

Như một chiến binh Hy Lạp!

Đó là tất cả những gì chúng ta nói được khi nhìn thấy chàng trai này. Tư thế vươn người bắn cung của chàng trai trông oai phong, lẫm liệt hệt như một chiến binh Hy Lạp anh dũng đang đối đầu với kẻ thù đáng sợ nhất đời mình, mặc dù mục tiêu của chàng chỉ là tấm bia vẽ những tâm điểm màu đỏ đang được treo trên thân cây.

”Soạt”

Một cách nhẹ nhàng, chàng trai ấy giương căng dây cung ra, đôi mắt màu hổ phách chăm chăm nhìn vào những vòng tròn màu đỏ như thách thức.

”Phập”

Đường tên bay thẳng tắp, nhẹ nhàng bay đến tấm bia, gắm một cách gãy gọn vào chính giữa tâm điểm

Sau tiếng phát ra từ mũi tên chạm vào tấm bia, một tiếng xuýt xoa của người thiếu nữ vang lên:

_ Woa, anh bắn hay quá!

_ Muốn thử không? – Trước vẻ phấn khích của thiếu nữ xinh đẹp, chàng trai ấy nói.

_ Đương nhiên rồi – Người thiếu nữ mỉm cười trả lời, cô vui vẻ bước đến chỗ chàng trai, giành lấy cây cung từ tay người thanh niên ấy. – Anh Aoyama xem, Ran Mouri này bắn không thua gì anh đâu.

Ran cố gắng bắt chước kiểu đứng bắn cung lúc nãy của Aoyama mà cô quan sát được, làm giống luôn cả ánh nhìn thách thức dành cho tấm bia. Cô giương căng dây cung ra, nhìn thẳng vào tâm điểm.

”Sao mà khó dữ vậy nè, dây cung gì đâu mà nặng quá. Lúc nãy rõ ràng thấy anh Aoyama kéo một cách dễ dàng mà?” – Ran thầm than thở trong bụng

”Phập”

Mũi tên sắc nhọn được bắn ra, gắm phập vào ... mặt đất cách chỗ Ran đứng chừng ba bước chân

Thấy điệu bộ lúc này của Ran, Aoyama chỉ muốn cười thật to, nhưng anh đã kịp ngăn lại, vẻ mặt cố gắng bình thường như mọi khi.

Sau vài phút đứng ngây người, Ran biện minh:

_ Cái này chỉ là thử nghiệm xem cây cung này như thế nào, bây giờ mới là bắn thật.

Nói xong, Ran cố gắng lấy hết sức mạnh từ đôi tay của mình, căng dây cung ra và bắn.

”Phập”

Có vẻ lần này, cú bắn của Ran đã tiến triển hơn một tí khi mũi tên sắc nhọn gắm chặt vào gốc cây

_ Không phải, lần này mới là thật – Ran nói với Aoyama

Ran quay người, đối diện trực tiếp với tấm bia, đôi mắt tím biếc rực lửa, tia nhìn vô cùng đáng sợ.

Aoyama nhìn thấy cảnh này, vô cùng tức cười, cảm thấy cô gái này sao mà thú vị và dễ thương quá. Anh ta nhẹ nhàng đến gần Ran, để bàn tay rắn chắc, thô ráp của mình đặt lên bàn tay mềm mại của cô, nắm chặt lại.

Đứng trong tư thế thân mật này, sự giận dữ vì bắn trượt của mình lúc nãy bỗng chốc thay đổi bằng sự ngượng ngùng. Mặt Ran ửng hồng lên, cô lắp bắp hỏi:

_ Gì vậy anh?

Từng hởi thở ấm nóng của Aoyama phả vào mang tai của Ran, nhịp đập con tim cuồng loạn, anh ta nói:

_ Để anh giúp em bắn cung.

Vừa nói, Aoyama giương cây cung ra, bắn mũi tên vào tấm bia.

_ Khi bắn, em phải làm như thế này này ... – Vừa nói, Aoyama vừa thực hiện lần lượt các động tác bắn cung cho Ran xem. Nói cho Ran xem thì cũng không đúng, vì sự thật thì anh ta đang choàng người ra ôm lấy cô, giúp cô thực hiện từng động tác một.

Ánh nắng chiều rực rỡ chiếu khắp mọi nơi trong sân vườn gia tộc Kudo. Trên cao, một ánh nhìn vô cùng khó chịu nhìn vào cả hai người bên dưới đang tập bắn cung. Ánh nhìn của đôi mắt màu xanh bao la nhưng vô cùng lạnh lẽo.

***


Làn gió mùa thu nhè nhẹ lướt qua người Ran, mơn man trên từng lọn tóc đen nhánh thoang thoảng mùi hoa lan của cô.

Ran mỉm cười thích thú. Cô vui vẻ cầm dây cương, ngồi trên lưng con bạch mã. Con vật xinh xắn chạy thật nhanh trên con đường đầy lá vàng rơi khi nữ chủ nhân xinh đẹp cúa nó quất roi vào mông.

_ Ran, chạy chậm thôi – Giọng một chàng trai vang đến.

Ran vội thắng con bạch mã lại, quay đầu nhìn vào chàng trai, mỉm cười nói:

_ Anh Aoyama, mau lên đi.

Từ đằng xa, tiếng bước chân vồn vã của một con hắc mã chạy tới. Ngồi trên lưng con hắc mã khỏe mạnh là một chàng thanh niên có làn da rám nắng, gương mặt góc cạnh lạnh lùng cùng với đôi mắt hổ phách tinh anh, chàng trai ấy khoác trên người mình bộ bắn cung làm bằng thứ gỗ đắt tiền.

Aoyama nhanh chóng thúc con hắc mã chạy đến chỗ Ran đứng, nói:

_ Chạy nhanh vậy nguy hiểm lắm đó.

Ran cười tươi như hoa, nói:

_ Hihi, không sao đâu mà

Ran vừa nói dứt lời, cô quay đầu ngựa lại cùng cho cùng chiều với hướng đi của Aoyama.

_ Ôi, đó là con... – Ran thốt lên

Ran chỉ tay vào con hươu đứng cách họ vài mét. Con hươu có bộ lông màu vàng nâu to bằng khoảng con bạch mã cô đang cưỡi, hoặc chí ít là nhỏ hơn bạch mã một tí xíu. Chú hươu đang ngẩn ngơ ngậm cỏ ven rừng, đầu cúi xuống để lộ rõ chiếc sừng chắc khỏe.

_ Suỵt. – Aoyama ra hiệu cho Ran im lặng.

Aoyama nhanh nhẹn lấy mũi tên từ trong chiếc giỏ đeo sau lưng, rồi giương cùng nhắm thẳng vào con hươu tội nghiệp.

_ Anh ... – Ran ngạc nhiên khi nhìn thấy những hành động của Aoyama

Con hươu đang ngậm cỏ, nghe thấy tiệng động liền co chân bỏ chạy vào rừng.

Thấy con mồi mình sắp bắt được lại bỏ chạy, Aoyama thúc ngựa chạy đuổi theo con hươu. Ran cũng vội vàng thúc con bạch mã của mình, chạy theo.

Con hươu bị dồn vào góc rừng, không lối thoát. Toàn thân của nó run lên bần bật. Đôi mắt nhìn thẳng, chan chứa niềm khát khao được sống. Nó cũng giống như con người, cũng muốn sống một cuộc sống đẹp tươi, muốn được ở bên người thân yêu trong ngôi nhà to lớn của người mẹ thiên nhiên. Nó cũng là một sinh linh bé bỏng cần được nâng niu và bảo vệ. Vậy, tại sao con người lại giết nó?! Phải chăng chỉ để giải tỏa thú vui của mình?

Ran nhìn vào chú hươu vàng tội nghiệp. Con vật ấy có tội tình gì mà phải bị chết như thế này? Không nghĩ ngợi gì nhiều, cô bước xuống lưng con bạch mã, đứng chắn trước thân hình đang run lên vì nỗi sợ hãi khi đứng giữa ranh giới của sự sống và cái chết.

Aoyama thấy Ran làm như vậy, ngạc nhiên hỏi:

_ Gì vậy Ran. Tránh ra để anh bắn nó.

Đôi mắt tím biếc nhìn thẳng vào đôi mắt màu hổ phách, cô nói:

_ Anh Aoyama à, tha cho nó đi.

_ Tại sao? – Anh ta hỏi lại. – Nó chỉ là thú vật, giết hay không đâu có quan trọng.

Ran trả lời lại, lời lẽ thống thiết:

_ Sao lại không quan trọng hả anh? Nó cũng là một sinh linh bé bỏng như con người chúng ta. Ta không có quyền gì để giết chúng cả.

Aoyama cãi lại:

_ Nếu anh không bắn nó, thì hôm nay, ngày mai, hay một hôm nào đó thú dữ cũng ăn nó thôi!

Ran đứng im lặng trong một lát, rồi cô lại nói:

_ Nhưng đó là quy luật của tự nhiên. Con hươu này có thể bị giết để làm thức ăn cho kẻ khác. Nhưng làm việc đó vì để bảo toàn mạng sống. Còn anh giết nó để làm gì. Chẳng phải ở lâu đài đã có đủ thức ăn hay sao?

_ Nhưng ... nhưng mà ... em biết đấy, Ran. Sừng con hươu này có thể làm vật trang trí, da của nó có thể làm áo khoác, thịt nó làm thức ăn. Chẳng phải rất lợi ích à?

Ran nói:

_ Thì ra anh xem mạng sống của kẻ khác là thứ đồ để kiếm lợi nhuận? Con người tự cho rằng mình là loài yếu đuối, hay bị yêu quái, thú dữ tấn công. Chỉ vì quan niệm như vậy mà đã giết đi bao nhiêu thú vật. Nhưng họ không tự nhận ra rằng, kẻ ác nhất, nguy hiểm nhất chính là họ. Thú vật chỉ giết loài vật khác, yếu hơn để kiếm ăn, duy trì mạng sống. Còn con người, họ giết thú vật ngoài để kiếm ăn ra, còn làm các thú vui tiêu khiển khác, ngay cả với những con người với nhau, vì lợi ích cá nhân, họ cũng giết cả.

Nghe Ran nói một cách phẫn nộ như vậy, Aoyama bất giác rùng mình. Anh định tìm vài câu để biện minh, nhưng lý lẽ của Ran nói hoàn toàn đúng, không có một sơ hở nào để cãi lại, dù chỉ một câu.

Ran nhìn thấy Aoyama vẫn còn đằn đo suy nghĩ, cô quyết định dùng chiêu cuối cùng. Đôi mắt tím biếc giờ đây long lanh nước, Ran nghẹn ngào nói:

_ Tha cho nó đi, xin anh đấy.

Anh hùng không qua ải mỹ nhân. Thấy đôi mắt tím biếc mê hồn ấy lại ngân ngấn nước, Aoyama đành phải xin hàng, anh ta nói:

_ Được rồi, anh tha cho nó. Con hươu kia, xem như ngươi có tu kiếp trước.

“Có tu kiếp trước mà kiếp này lại đầu thai thành hươu sao” – Ran thầm nghĩ trước câu nói của Aoyama. Nhưng vì nghe nói anh đã đồng ý tha cho chú hươu này, Ran vội lấy tay chùi nước mắt, miệng nở một nụ cười thật tươi, như có hàng vạn tia nắng chiếu quanh, cô nói:

_ Cám ơn anh, Aoyama.

Rồi Ran quay người lại, nhẹ nhàng tiến lại gần con hươu. Nhìn thấy cô, chú hươu dường như cảm nhận thấy sự an toàn, thân hình thôi không run lên nữa. Thấy vậy, Ran tiến nhanh lại chú hươu, ôm nó vào lòng, thi thầm vào tay nó:

_ An toàn rồi, chạy nhanh vào rừng đi nhé.

Con hươu như hiểu tiếng người, dụi dụi đầu mình vào lòng Ran. Khi cô buông tay ra, con hươu chạy nhanh vào rừng, lúc tiến vào rừng sâu, nó còn ngoảnh đầu lại, đôi mắt to tròn của nó nhìn vào Ran như thể nói lời cảm ơn

_ Đi về thôi Ran – Aoyama nói

Khi Ran leo lên lưng con bạch mã của mình, cô nói:

_ Về thôi.

Aoyama nhìn Ran, khóe miệng nhếch lên, nở một nụ cười. Có lẽ nụ cười này đã rất lâu rồi mới được sử dụng, nên nhìn có vẻ hơi gượng gao. Song nó vẫn rất đẹp, thu hút lòng người.

_ Ran, em thật nhân từ.

Nghe được khen như vậy, mặt Ran ửng đỏ lên như ánh chiều hoàng hôn. Cô lắp bắp:

_ Đâu … đâu có ... đâu.... Mà thôi, về lẹ đi, trời sắp tối rồi kìa anh.

Ran chỉ tay lên bầu trời giờ đây đã nhuộm ánh đỏ. Rồi phi nhanh về lâu đài Kudo.

***


_ Đi đâu? – Vừa bước vào sân, Ran đã bị chặn lại bởi một ánh mắt vô cùng lạnh lùng.

_ Em ... em ... –Ran lắp bắp nói, như đứa trẻ phạm lỗi bị phát hiện

_ Đi cùng tôi đấy – Aoyama lên tiếng, giải vây cho Ran,

_ Xin lỗi thiếu gia Shinichi, em quên báo cho ngài biết. – Ran lí nhí nói.

Đáp lại sự e thẹn vì mắc lỗi của Ran, Shinichi nói:

_ Lên phòng.

Ran vội vàng nói, sợ Shinichi sẽ giận mình .

_ Nhưng thiếu gia Shinichi ...

Chưa để Ran nói hết câu, Aoyama đã lên tiếng, giọng điệu dịu dàng:

_ Lên phòng đi em.

Vừa nói, cậu ta vừa đẩy Ran về phòng của cô. Thấy vậy Shinichi nói:

_ Masaya ở lại, tôi có chuyện cần nói.

Aoyama dừng lại bước chân của mình, nhìn Ran nói:

_ Ran về phòng đi.

Ran nghe Shinichi nói vậy, sợ cậu sẽ trách phạt Aoyama, liền quay lưng lại nói:

_ Nhưng mà thiếu gia Shinichi, anh Aoyama không có lỗi gì đâu ...

_ Lên đi em, anh không sao đâu – Chưa để Ran nói hết câu Aoyama lại đẩy Ran đi về phòng.

Ran nhìn Shinichi và Aoyama, ánh mắt lộ rõ vẻ e thẹn. Rồi cô bước vào trong lâu đài. Vào phòng tiếp khách, cô ngạc nhiên khi thấy ông bà Kudo cũng ở đây. Họ đã đi ngay sau khi biết cô không bị gì sau vụ gặp bọn cướp, và thường sẽ không về đây khi chưa đến mùa xuân năm tới. Chắc hẳn đã có chuyện gì! Mà chuyện gì mới được chứ? Ran thấy được trong ánh mắt của bà Yukiko hiện lên sự lo lắng và đâu đó lẫn sự không can tâm. Ran định bụng rằng sẽ lại an ủi phu nhân, nhưng khi thấy gương mặt xinh đẹp của Ran, bà Yukiko lại quay lưng lẩn tránh. Thấy vậy, Ran cũng không nói gì, liền vội vã quay về phòng của mình.



Tại một căn phòng lớn trong lâu đài Kudo
Căn phòng màu xanh bao la của đại dương hệt như đôi mắt của chủ nhân nó.
Trong căn phòng vốn toát lên vẻ lạnh lẽo này, có hai người thanh niên
Hai người ấy đối mặt, lạnh lùng nhìn nhau.

_ Tôi muốn anh nghỉ việc, Masaya. – Shinichi lên tiếng, phá vỡ sự im lặng đến mức đáng sợ.

_ Không.

_ Đó là yêu cầu của gia chủ, anh không có quyền lựa chọn.

_ Người thuê tôi là ông Kudo, và người có thể đuổi tôi chỉ có thể là ông ấy. Anh không có quyền đâu, thiếu gia Shinichi Kudo. – Aoyama nói, giọng điệu khiêu khích.

_ Vậy thử xem tôi có thể làm gì được nào? – Shinichi lãnh đạm đáp lại.

Đôi mắt màu hổ phách tinh anh nhìn thẳng vào đôi mắt màu xanh bao la của đại dương, lộ rõ vẻ tinh quái của mình.

_ Lý do, Shinichi, tôi cần một lý do.

_ Không có – Shinichi nói.

Aoyama nở một nụ cười ma quái:

_ Thật sao nào? Cậu đuổi tôi mà không cần lý do. Có vẻ không phù hợp lắm với một vị thám tử nhỉ?

Shinichi im lặng. Đây đúng không phải là phong cách của cậu. Cậu làm gì đều có lý do của nó cả. Nhưng lần này ...

_ Tôi có thể bảo vệ Ran, không cần đến anh đâu. Masaya.

Aoyama bỗng bật cười thật to, anh ta nói:

_ Cậu? Bảo vệ Ran? Đúng là nực cười! Chẳng phải hồi trưa, có khâm sai đến ban lệnh cho cậu sang Vương Quốc Vespania để kết hôn cùng công chúa à? Vậy cậu bảo vệ Ran bằng cách nào đây. Qua bên đó, làm Quốc Vương, rồi sai một đội cận vệ túc trực bên cô ấy sao?

Mặt Shinichi hơi biến sắc, rồi cậu cũng lấy lại được vẻ bình tĩnh thường ngay:

_ Aoyama Masaya, sao anh biết?

_ Chẳng có việc gì mà Masaya này không biết cả? – Aoyama đắc ý nói.

Shinichi trả lời:

_ Không, tôi sẽ không cưới công chúa bên Vương Quốc Vespania. Tôi sẽ qua bên ấy để từ chối.

_ Đồng nghĩa với cái chết? – Aoyama nói lại. – Ran Mouri thật sự đáng để cậu làm như vậy sao?

Shinichi giận dữ nói:

_ Không cho phép anh nói cô ấy như vậy?

_ Vậy sao? Vậy cậu nói thử cho ta xem, đối với Ran Mouri, cậu dành tình cảm gì cho cô ấy?

Shinichi lặng thinh trước câu hỏi của Masaya. Đã nhiều ngày, cậu đã tự hỏi với chính mình rằng tình cảm mình dành cho cô gái ấy gọi là gì? Cậu không hiểu, cũng không biết trả lời sao cho phải? Liệu có phải là tình yêu? Hay chỉ là sự thương cảm?

Như đọc được dòng suy nghĩ của Shinichi, Aoyama nói:

_ Cậu nên suy nghĩ cho kỹ vào. Tình yêu không có cơ sở nào dựa trên sự thương hại cả!


~ ♥ HẾT CHƯƠNG 16 ♥ ~


Được sửa bởi Sunny Archangel ngày 1/7/2012, 18:02; sửa lần 1.
Về Đầu Trang Go down
trjeu_ngan

trjeu_ngan

Nữ Tổng số bài gửi : 34

[Long Fic] Love Forever and Only One - Page 4 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long Fic] Love Forever and Only One   [Long Fic] Love Forever and Only One - Page 4 Empty1/7/2012, 17:57

hehe... mính giật tem trước rồi nhận xét fic sau ngen...
Sr bạn trước nha...đừng giận... ^^
đừng lo, mình sẽ nhận xét hết mình sau khi đọc...
nên bạn chuẩn bị tinh thần để mình "đâm chọt" hen...
hehe... ^^

Về Đầu Trang Go down
windy_august

windy_august

Nữ Leo
Tổng số bài gửi : 1251
Birthday : 11/08/1996
Age : 28
Đến từ : Ngân hà của chúng ta

[Long Fic] Love Forever and Only One - Page 4 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long Fic] Love Forever and Only One   [Long Fic] Love Forever and Only One - Page 4 Empty1/7/2012, 22:16

Hehe cái phong bì. [Long Fic] Love Forever and Only One - Page 4 3792326465
Đúng là chuyện tình tay ba mà nhưng lần này là 2 người đàn ông [Long Fic] Love Forever and Only One - Page 4 940153937
Mà có khi không phải, cái tên kia chỉ là giả mạo thôi chứ hắn không có tình cảm thật nhỉ. [Long Fic] Love Forever and Only One - Page 4 1460945738
Dù sao vẫn rất hay. Chóng ra cháp mới nha [Long Fic] Love Forever and Only One - Page 4 1195858672
Về Đầu Trang Go down
NightBaroness

NightBaroness

Nữ Leo
Tổng số bài gửi : 86
Birthday : 25/07/1996
Age : 28
Đến từ : Việt Nam

[Long Fic] Love Forever and Only One - Page 4 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long Fic] Love Forever and Only One   [Long Fic] Love Forever and Only One - Page 4 Empty2/7/2012, 10:44

Có thể truyện này theo mô típ thường gặp là ban đầu tên hiệp sĩ kia chỉ định lợi dụng nhưng sau đó iu thật hoặc sau khi bị tên kia lợi dụng , Ran mới biết dc tình cảm của Shin và họ đến vs nhau
Fic vẫn rất hay nhưng bạn post nhanh lên nha
Về Đầu Trang Go down
Gin_Enjeru

Gin_Enjeru

Nữ Sagittarius
Tổng số bài gửi : 53
Birthday : 06/12/1997
Age : 26

[Long Fic] Love Forever and Only One - Page 4 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long Fic] Love Forever and Only One   [Long Fic] Love Forever and Only One - Page 4 Empty2/7/2012, 16:52

Fic càng ngày càng hồi hộp Yeah
Post lẹ lẹ chap ms đi ss Yahu
Về Đầu Trang Go down
trjeu_ngan

trjeu_ngan

Nữ Tổng số bài gửi : 34

[Long Fic] Love Forever and Only One - Page 4 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long Fic] Love Forever and Only One   [Long Fic] Love Forever and Only One - Page 4 Empty3/7/2012, 14:45

hehe... ^^
mình tới comt cho bạn nè...
sr vì chậm trễ...
nội dung lần này có vẻ gay cấn hơn...
có thêm chất xúc tác nên khác hẳn..
theo nội dung hiện tại...
thì mình đoán là kiếp này của Shin sắp hết rồi đúng không?
có lẽ hai người chờ hẹn ước kiếp sau...
hy vọng lần sau sẽ có gì đó tạo đột phá và gay cấn hơn...
=) =) =) =)
Về Đầu Trang Go down
Sunny Archangel

Sunny Archangel

Nữ Libra
Tổng số bài gửi : 55
Birthday : 04/10/1996
Age : 28

[Long Fic] Love Forever and Only One - Page 4 Empty
Bài gửiTiêu đề: Chương 17   [Long Fic] Love Forever and Only One - Page 4 Empty16/7/2012, 20:50

Chương 17


~ Nếu được, xin hãy làm mặt trời sưới ấm trái tim anh ~


Đêm.

Trăng tròn vằng vặc chiếu sáng khắp mọi nơi.

Thứ ánh sáng huyền ảo soi rọi lòng người đến từng ngóc ngách trong tâm hồn.

Nhưng, vẫn còn một ẩn khuất, một góc tối mà ánh trăng dù có sáng đến mấy vẫn không tài nào soi sáng nổi.

Trong sân vườn lâu đài gia tộc Kudo, dưới ánh trăng bàng bạc mà thanh khiết, cậu thanh niên gương mặt tuấn tú, đứng thẳng lưng, ngẩng cao đầu. Đôi mắt của chàng xanh thẳm – màu xanh của đại dương bao la nhìn vào mặt trăng tròn. Cứ như thể lời giải đáp của chàng trai đang nằm ở mặt trăng xa xôi kia.

Đã mấy đêm rồi Shinichi không ngủ được. Cậu không hiểu tại sao mình lại như thế này? Đêm đêm, khi vào giấc ngủ, hình ảnh của người con gái ấy lại hiện về trong tâm trí cậu với hàng tá câu hỏi mà cậu chẳng tài nào giải quyết được, và điều ấy làm cậu tỉnh giấc. Bài toán ấy nghe tưởng chừng thật đơn giản nhưng lại làm chàng thám tử tài hoa mệt óc: Yêu thật lòng hay chỉ là thương hại.

Shinichi đã là đủ mọi cách, tìm đủ loại sách để đọc, nhưng hình như, bài toán này lại muốn “chơi khó” vị thám tử khi chẳng có quyển nào đề cập đến vấn đề này cả.

Trăng hiền hòa nhìn xuống trần gian. Một vài tia sáng màu vàng nhạt chiếu thẳng vào đôi mắt xanh của Shinichi, như muốn giải mã cho bài toán nan giải của cậu: Câu trả lời nằm ngay ở trong tim

Cũng với mặt trăng như thế, nhưng đứng trên cao, trăng tròn và to hơn bao giờ hết. Trăng to và gần đến nổi làm ta có cảm giác như chỉ cần với tay lên là có thể chạm được.

Ngước đôi mắt tím biếc lên nhìn trời, Ran khẽ khàng mỉm cười thích thú, Cô thích ngắm trăng – đó là điều đương nhiên ở những người thiếu nữ. Nhưng, chắc hẳn, chẳng người thiếu nữ nào lại dám leo tận lên nóc của tòa lâu đài cao chót vót mà ngồi ngắm. Có thể có những người thiếu nữ không sợ độ cao, nhưng khi nhìn thấy việc mình phải leo tận vài trăm mét để có thể ngắm trăng thì ... chẳng ai làm cả. Và Ran lại có một ưu thế hơn bất kỳ ai trên trần gian này

_ Hihi, ngắm trăng trên đây thích thật. Giờ nghĩ lại thì làm hoa tinh và có phép thuật cũng không hoàn toàn là xấu. – Ran vừa nói vừa cười khúc khích

“Có tiếng động” – Ran nghĩ và vội nhìn xuống. Dù tiếng chân ‘lộp cộp” của chú hắc mã vang lên rất nhỏ, nhưng chúng vẫn không tài nào thoát khỏi thính giác nhạy bén của cô. “Thiếu gia Shinichi đi đâu thể nhi?” – Ran thầm thắc mắc khi thấy giữa đêm khuya Shinichi lại đi ra ngoài một mình.

Bình thường, cho dù có việc gấp đến mấy, Shinichi cũng mang một thanh gươm theo mình. Và nếu có việc gấp, thì chắc hẳn ông Kudo cũng phải đi theo. Cho dù Shinichi có thông minh, khôn ngoan cách mấy thì giải quyết công việc cũng không thế nào tốt bằng ông Kudo được.

Ran nhìn xuống, mặc dù xung quanh không có ai, Shinichi vẫn cứ lạnh lùng ngồi trên yên ngựa. Ánh sáng của trăng bao bọc xung quanh người thanh niên này như một vòng hào quang tỏa sáng.

Trí tò mò trong người Ran trỗi dậy. “Đêm khuya thiếu gia đi đâu vậy? Mình phải tìm hiểu mới được”. Nghĩ sao làm như vậy, Ran đợi Shinichi đi xa thêm một quãng đường nữa, mới phi thân, bay theo chàng trai

Trong đêm khuya vắng lặng, hình bóng của một chàng trai cưỡi con hắc mã trông oai nghiêm như một vị thần. Trên cao, người thiếu nữ xinh như nàng tiên đang từ xa bay theo. Ánh sáng của trăng sao hòa quyện bóng hình họ với nhau. Như là một

Shinichi cột dây cương chú hắc mã vào một gốc cây, rồi cậu thả bộ tiến sâu vào khu rừng thiêng

Tỏa bóng một khoảng rộng rãi ở chính giữa khu rừng thiêng là một cái cây khổng lồ với cành nhánh đồ sô trải rộng trong không trung. Dưới ánh sáng nhập nhòe, nó mơ hồ giống như một cây bồ đề với vô vàn chiếc lá thon dài đan dệt vào nhau, thân cây cao ước chừng mười mét, thân rắn chắc và cũng có chút mập mạp

Shinichi không ngần ngại gì, bước lại gần cây bồ đề cổ thụ, như thể đây là điều lẽ nhiên phải làm. Không khí đang đậm đặc quanh cậu, cuộn xoáy lấy cơ thể cậu như ngọn lửa. Làn sóng lửa đang trườn dần vào không khí cậu đang thở và lấp đầy cậu, cả bên ngoài lẫn bên trong. Nhưng Shinichi chẳng hề hấn gì cả, cậu cử thản nhiên mà bước vào.

Shinichi đi đến gốc cây và ngồi xuống, lưng cậu tựa vào gốc cây sần sùi. Đôi mắt xanh thẳm từ từ nhắm lại.

Làn gió đêm thổi qua, xoáy vào tai của Shinichi là tiếng là cây xào xạc.

Ran ngạc nhiên trước những gì mình nhìn thấy. Cô đã nghe Thần Cây nói rằng bất kỳ người phàm trần nào cũng không vào đây được. Cô rất chắc chắn về việc Shinichi là một người phàm trần và lại là người không tin vào những điều phi thực tế. Vậy thì tại sao cậu ấy lại có thể ngồi dưới gốc cây bồ đề cổ thụ mà không gặp trắc trở gì cơ chứ? Có một ẩn khuất nào chăng!?

_ Ra đi! – Trong lúc Ran đang suy nghĩ, Shinichi bỗng lên tiếng

Một lúc sau, vẫn không thấy “kẻ phá đám” mình bước ra, Shinichi nói tiếp:

_ Ta biết ngươi trốn ở đằng sau thân cây bồ đề này, mau bước ra đi!

Không còn cách nào khác, Ran đành bước ra ngoài, tiến lại gần chỗ Shinichi đang ngồi. Cô dịu dàng ngồi xuống bên cạnh Shinichi, cười trừ nói:

_ Thiếu gia Shinichi, người biết em ở đây từ lúc nào vậy.

Shinichi vội mở mắt ra, nhìn vào Ran, vẻ mặt khá ngạc nhiên:

_ Ran, em ra đây hồi nào vậy.

Ran nghe vậy hỏi lại:

_ Vậy thiếu gia Shinichi không biết sao?

_ Không, tôi chỉ biết có người đứng sau gốc cây này. Đâu ngờ lại là em. – Đang nói, Shinichi bỗng trở nên giận dữ - Em ra đây khi nào? Có biết đi một mình ban đêm nguy hiểm lắm không?

Ran thầm thở phào nhẹ nhõm. Cô mừng vì Shinichi không phát hiện ra lúc nãy mình đã bay theo anh chàng này. Nếu không, cô chẳng biết phải xứ lý ra sao. Cô nói:

_ Tại em thấy trăng hôm nay đẹp quá nên tản bộ ra đây đó mà.

_ Khi nào? – Shinichi lại tiếp tục hỏi, như đang hỏi cung một tên tội phạm

Ran tính toán trong đầu. Từ lâu đài ra đây, nếu đi ngựa thì mất khoảng một tiếng, đi bộ thì chừng vài canh giờ là đến. Lúc này đã giữa đêm khuya, hơn nữa cô đã nói việc tản bộ ra đây là để ngắm trăng, nên sẽ mất nhiều thời gian hơn thế. Cô nói:

_ À, sau khi ăn tối, thấy trăng đẹp quá nên em đã đi tản bộ rồi. Lo ngắm trăng nên không ngờ lại đi đến tận đây.

Shinichi bực bội nói:

_ Ừ, nhưng lần sau không được đi vô rừng một mình.

Ran mỉm cười nhẹ dưới ánh trăng:

_ Vâng, em biết rồi, thưa thiếu gia Shinichi. Mà, thiếu gia Shinichi, người ra đây chi vậy.

Hơi ngập ngừng, nhưng Shinichi trả lời lại:

_ Tôi đến đây để tìm câu trả lời.

_ Tìm câu trả lời? – Ran ngạc nhiên hỏi lại.

Shinichi khẽ gật đầu, cậu nói tiếp:

_ Khi có chuyện gì ẩn khuất trong lòng, không giải đáp được, tôi thường đến đây. Khi ngồi dưới gốc cây này, nghe tiếng lá cây xào xạc, mọi căng thẳng của tôi đều được giải tỏa, câu trả lời của tôi cũng được giải đáp.

Ran như hiểu ra lời của Shinichi nói. Không chỉ hiểu mà cô còn biết người nào đã giải đáp thắc mắc cho cậu, cô nói:

_ Như vậy thì tốt quá, nhưng thiếu gia Shinichi cũng có lúc không tìm ra được lời giải thích thích đáng cho câu hỏi của mình à? Vậy lần này, việc gì làm thám tử tài hoa của chúng ta không tìm ra câu trả lời thế?

Câu hỏi của Ran tuy nhẹ nhàng nhưng lại như một tiếng sét đánh vang trời bên tai Shinichi. Lần đầu tiên trong đời cậu cảm thấy bối rối trước một câu hỏi, thân người nóng ran lên, khuôn mặt vốn lạnh lùng nay cũng bỗng nhiên ửng hồng. Cậu lắp bắp:

_ À … thì … là … Em ra đây ngắm trăng hả, ngồi đây không thấy rõ đâu. Để tôi dẫn em đến chỗ này nhìn rõ hơn. – Cảm thấy không trả lời được câu hỏi có vẻ khá hóc búa của Ran, Shinichi liền đổi ngay chủ đề.

Ran biết được Shinichi cố ý chuyển chủ đề, nhưng cô cũng không bận tâm. Có lẽ thiếu gia Shinichi ngại nên không nói ra. Vì thế, Ran cũng chẳng thắc mắc gì thêm, cô nói:

_ Chỗ nào vậy, thiếu gia Shinichi?

Shinichi mừng thầm trong bụng, cậu vô cùng cảm kích cô gái này. Sau gần hai năm quen biết, cậu biết khá rõ tính cách của cô. Và một trong những điều cậu biết là: Ran không bao giờ từ bỏ một việc nào đó khi cô cảm thấy tò mò về việc ấy. Nhưng lần này, cô lại không tra hỏi tiếp. Quả là một người hiểu chuyện!

Shinichi đứng thẳng dậy, và kéo Ran cùng đứng lên, cậu chỉ tay lên ngọn cây cổ thụ bồ đề:

_ Lên đó sẽ ngắm rõ hơn.

Chưa để Ran nói hay phản ứng gì, cậu lại nâng Ran lên gần một cành cây vững chắc. Ran không còn cách nào khác, cô đành bám chặt lấy cành cây và leo lên. Cô thận trọng leo lên những cành tiếp theo và cuối cùng, cô kết thúc việc leo trèo này bằng cách ngồi lên một cành cây cao nhất và vững chắc nhất của cây bồ đề. Leo sau Ran là Shinichi, cậu chú ý kỹ để tránh trường hợp Ran ngã xuống, rồi cậu cũng thận trọng ngồi lên cành cây cùng với Ran.

Trong lúc leo trèo, Ran dặn dò Shinichi:

_ Thiếu gia Shinichi, cẩn thận đó!

_ Tôi không sao! – Shinichi nói

Thật ra, ý Ran muốn nói là cẩn thận đừng làm một chiếc lá nào rụng xuống. Cô không muốn vì trò giải trí ngắm trăng của mình mà bất kỳ ai phải mất mạng.

Ran nhìn Shinichi ngồi xuống, cô mỉm cười nói với cậu

_ Thiếu gia Shinichi, lên đây ngắm cảnh đúng là đẹp quá.

Trước mặt Ran hiện giờ là một phong cảnh hữu tình. Khu rừng vốn linh thiêng này giờ càng huyền ảo hơn khi đắm mình trong ánh sáng mờ mờ ảo ảo của mặt trăng. Từ trong các tán cây, những đốm sáng lung linh bay ra khắp mọi nơi, trông chúng như những ngôi sao xinh xắn chẳng may rơi xuống trần gian, tỏa sáng cả khu rừng. Đây không phải là trần gian, mà là một tiên cảnh!

Ran chỉ chỉ tay đến những đốm sáng giờ dày đặt hơn cả sao trên trời, hỏi:

_ Thiếu gia Shinichi, cái gì vậy?

Shinichi nhìn vào các đốm sáng nhỏ li ti nhưng nhiều đến nỗi không đếm xuể nói:

_ Là con đom đóm đấy!

_ Đẹp, đẹp quá. Giống như sao trên trời vậy. – Ran vừa nói vừa mỉm cười thích thú

Shinichi nói tiếp:

_ Đom đóm thường xuất hiện vào những đêm đầu mùa hạ. Bây giờ đã là giao mùa rồi, sao còn đông vậy?

Ran nghe Shinichi nói vậy, liền nói:

_ Nếu vậy thì đây là những nàng tiên cánh mỏng rồi. Lúc mẹ em còn sống có nói, những nàng tiên cánh mỏng có nhiệm vụ mang lại sự giao mùa và tạo ra những ánh sáng đễ dẫn đường cho những người đi lạc.

Shinichi nghe Ran nói về những điều phi thực tế như vậy, liền bác bỏ:

_ Không có chuyện đó đâu. Em toàn suy nghĩ vớ vẩn.

Ran rất tức khi bị nói là vớ vẩn, cô liền cãi lại:

_ Cái gì mà vớ vẩn chứ. Nếu không tin anh thử bắt lấy một đốm sáng thử xem rồi biết!

Ran là thế, bình thường thì luôn nói chuyện nhỏ nhẹ, giữ lễ nghĩa. Nhưng khi ai chọc tức cô nàng thì bao quy tắc, lễ nghi cô đều bỏ qua hết. Có lẽ đây là nhược điểm duy nhất của cô.

Tuy đây là lần đầu tiên Shinichi bị mắng bởi một người con gái nhỏ tuổi hơn mình. Thế nhưng, đây cũng là lần đầu tiên cậu thấy Ran nổi giận cũng như việc lần đầu tiên cậu nghe Ran gọi mình là anh. Những làn gió đêm thổi qua, tiết trời ngày càng se lạnh, ấy vậy mà trong lòng cậu quỷ tử độc tôn của gia tộc Kudo lại đang dấy lên một sự ấm áp vô hạn - một sự ấm áp xuất phát từ trái tim.

Sau khi nói, Ran nhận ra ngay mình đã lỡ thất kính với thiếu gia Shinichi, lại thấy cậu không phản ứng gì đâm ra lo sợ. Cậu vội vàng xin lỗi:

_ Xin lỗi, thiếu gia Shinichi, em lỡ lời.

Cái dáng vẻ cúi gằm mặt xuống, lắp bắp xin lỗi của Ran làm Shinichi cảm thấy vô cùng buồn cười. Cậu nhếch khóe môi lên, tạo nên đường cong tuyệt mỹ. Đây không phải nụ cười nửa miệng quen thuộc hay nụ cười đắc thắng khi giải quyết được vụ án hóc búa, chỉ đơn giản là một nụ cười lúc cậu đang vui.

Ran không thấy Shinichi nói gì, bèn ngẩng đầu lên. Nụ cười tỏa sáng như ánh sao trời chiếu thẳng vào đôi mắt tím biếc của cô. Bất giác cô cũng nở lại một nụ cười.

_ Thiếu gia Shinichi, người cười đẹp lắm, như ngôi sao trên trời vậy.

_ Ngôi sao không biết cười – Nghe Ran nói vậy, nụ cười trên môi Shinichi tắt ngấm, cậu trở lại vẻ lạnh lùng như thường ngày.

Ran thở dài giải thích:

_ Ý em nói là, lúc thiếu gia Shinichi cười, trông người tỏa sáng như ngôi sao trên bầu trời vậy đó

_ …

Ran thấy Shinichi có vẻ không thích nên đành chuyển chủ đề:

_ Thiếu gia Shinichi người thấy ngôi sao nào đẹp nhất. Riêng em thì em thích sao hôm nhất, vì đó là ngôi sao đầu tiên chiếu sáng vào ban đêm

_ Mặt trời – Shinichi đáp

Ran tưởng Shinichi không nghe rõ câu hỏi của mình nên hỏi lại:

_ Em hỏi thiếu gia Shinichi thích ngôi sao nào nhất mà?

_ Mặt trời – Vẫn câu nói đó, Shinichi đáp trả lại câu hỏi của Ran

Ran ngạc nhiên trước câu nói của Shinichi, cô hỏi:

_ Thiếu gia Shinichi, mặt trời sao gọi là ngôi sao được chứ!

Shinichi bình tĩnh trả lời:

_ Đồ ngốc! Mặt trời chính là một ngôi sao lớn nhất và tỏa sáng nhất trên bầu trời.

_ Vậy sao?

_ Ừ

_ Vậy sao … - Ran nói – Nếu một ngày được làm nữ thần của các vì sao, em sẽ làm nữ thần Mặt trời

_ Em toàn suy nghĩ vớ v …. – Đang nói, Shinichi bỗng nhớ lại phản ứng lúc nãy của Ran nên liền im lặng, không nói gì.

Mặt trăng nhìn xuống trần gian, mỉm cười trìu mến nhìn chàng trai và người thiếu nữ


..
.
.
..


Vài tia nắng xuyên qua kẽ lá cây bồ đề, chiếu thẳng vào khuôn mặt xinh xắn. Lúc này, thời tiết đã giao mùa, khí trời mùa thu mát mẻ, dễ chịu hơn mùa hạ nên cái nắng trưa không gay gắt như mùa hạ, chỉ đủ để sưởi ấm vạn vật.

Ran lơ mơ tỉnh giấc, đôi mắt tím biếc hãy còn mơ màng.

_ Trời sáng rồi hả? – Như chợt nhớ chuyện gì đó, Ran hốt hoảng – Chết, mình chưa làm buổi sáng cho thiếu …

Chưa nói hết câu, cô cảm thấy cảm giác rất lạ. Cảm giác y hệt những ngày đầu tiên mẹ Eri dạy cô cách phi thân, lúc đó, cô chưa bay được, toàn bị ngã xuống từ trên cao. Trong lúc đang lơ lửng trong không trung, cô chợt nhận ra, tối qua, lúc ngắm trăng, từng làn gió thổi qua, mơn man trên gương mặt trắng hồng, làm bay những lọn tóc đen nhánh của cô, tiếng côn trung kêu ríu rít đã ru cô vào giấc ngủ.

“Hic, kỳ này mình tiêu rồi” – Ran thầm than trong bụng. Mặc dù cô đã học được cách phi thân lên cao, nhưng trong lúc đột ngột như thế này, vả lại cô lại đang trong trạng thái rơi tự do, không có chỗ lấy đà, nên chẳng thể nào vận dụng những gì mà cô đã học được

Ran rơi từ độ cao gần tới mười mét, không còn hy vọng gì nữa, cô đành nhắm mắt lại, thả lỏng người, để mình tự do rơi xuống.

Thần cây nhìn thấy người bạn thân của mình đang gặp nguy hiểm, ngài liền hạ thấp một cành cây xuống, đỡ lấy Ran.

Không xây xước, không nguy hiểm tính mạng. Ran nhẹ nhàng rơi xuống đống lá từ cành cây mà Thần cây hạ xuống để đỡ cô.

Ran từ từ mở mắt dậy. Cô không hiểu vì sao rơi từ độ cao như vậy mà không có cảm giác đau nhức mà hoàn toàn ngược lại.

Ran phát hiện ra, Thần cây đã cứu cô, cô vội vàng ngồi dậy, cẩn thận ra khỏi đống là của cành cây. Cô nói:

_ Xin cảm ơn Thần cây đã cứu giúp cháu.

Thần cây ôn tồn trả lời:

_ Không có gì đâu, cháu à!

Rồi Ran nhìn xung quanh nói:

_ Thưa Thần cây, ngài có thấy thiếu gia Shinichi không ạ?

Thần cây nói:

_ Shinichi đã đi về từ sớm rồi cháu à, nó sợ cháu thức nên đã đi xuống rất nhẹ nhàng, và còn cột chú hắc mã ở gần đây để cháu về đấy.

Ran đứng dậy, cúi đầu hành lễ với Thần cây:

_ Cháu cám ơn ngài. Chào ngài, cháu về đây ạ!

Rồi Ran quay người đi.

Chú hắc mã được cột dây cương cẩn thận vào cành cây cách chỗ cây bồ đề cổ thụ chừng khoảng chừng vài mét.

Ran đến gần chú hắc mã, nhẹ nhàng vuốt ve chiếc bờm màu đen. Cô leo lên lưng chú hắc mã, rồi phóng về tòa lâu đài.

Mặt trời như quả cầu lửa, treo lơ lửng trên bầu trời sang thu

Khi đã vào sân vườn của tòa lâu đài, Ran bước xuống lưng chú hắc mã, nhẹ nhàng cầm dây cương dắt vào. Từ trong tòa lâu đài, một cô gái vận bộ Tsumugi màu cam chạy ra ngoài, cô vui mừng nhìn Ran, hỏi:

_ Ran-chan, từ sáng giờ em đi đâu vậy? Làm chị lo muốn chết.

Ran nhìn cô gái thân thiện này, mỉm cười nói:

_ À, sáng hôm nay, thấy trời đẹp nên em đi dạo đó mà – Ran ngó xung quanh – Mà chị Lin này, thiếu gia Shinichi đâu rồi.

Lin trả lời:

_ Em không biết gì sao? Sáng nay thiếu gia cùng lão gia và phu nhân đi sang vương quốc Vespania rồi

_ Vương quốc Vespania là ở đâu vậy chị Lin – Ran hỏi lại.

_ Vương quốc Vespania là một vương quốc rộng lớn và giàu có nằm ở phía đông đó em. – Lin nói

Ran hơi khó chịu nói:

_ Bình thường thiếu gia Shinichi đi đâu đều dẫn em đi theo mà, sao lần này không dẫn.

Lin thấy vậy liền nói:

_ Chị cũng không biết nữa, nghe nói là có việc gì trọng đại lắm.

_ Dạ, em biết rồi – Ran mỉm cười với Lin rồi nói – Chị Lin, em lên phòng nha, chị dẫn chú ngựa này vô chuồng dùm em.

Ran đưa dây cương của chú hắc mã cho Lin, rồi lên phòng của mình.

Ran nhẹ nhàng đóng cánh cửa lại, tuy lúc nãy cô mỉm cười với chị Lin nhưng trong lòng vẫn rất khó chịu.

_ Thiếu gia Shinichi không dẫn mình theo, tức thật.

Nghĩ ra một điều gì đó, Ran mỉm cười:

_ Thiếu gia Shinichi, người không dẫn em đi thì em tự đi vậy.

Nói rồi, Ran liền mở tủ ra, lấy một vài bộ y phục đơn giản, vài lượng vàng bạc, và xuống nhà kho lấy thêm lương khô bỏ vào túi nải. Cô cũng thay cho mình bộ áo kimono cách điệu. Phần thân dưới Ran cột thêm một dải khăn dài màu xanh lá cây, bên trong cô bận một chiếc quần ôm dài cho dễ dàng di chuyển, cũng như dễ vận dụng các thế võ phòng thân khi cô gặp kẻ thù. Cô đem theo một thanh gươm bên mình để phòng trường hợp bất trắc xảy ra.

Ran ngó nghiên ngó dọc, sau khi chắc chắn rằng mọi người trong lâu đài đã đi nghỉ trưa, cô liền lẻn ra sân sau, dắt con bạch mã quen thuộc của mình ra ngoài. Cô leo lên lưng ngựa, quất cây roi da vào mông nó. Con bạch mã hí lên một tiếng dài rồi chạy nhanh về hướng đông

Những hành động của Ran tuy nhẹ nhàng, nhanh gọn nhưng không tài nào thoát nổi đôi mắt của chàng trai.

Chàng trai có đôi mắt màu hổ phách mỉm cười – nụ cười vô cùng ngạo nghễ nhìn cô.


~ ♥ HẾT CHƯƠNG 17 ♥ ~



_____________________________________________________________________
_______________________________________________________
_______________________________
____________

Lời đầu tiên, Sunny xin lỗi đọc giả vì thời gian ngâm fic của mình quá lâu. Và cũng xin cám ơn ~ người đã ủng hộ mình

Thứ 2, mình cảm thấy mình viết có xuống tay, nên mọi người góp ý thẳng cho mình để mình sửa chữa lại.

Thứ 3, mình hứa chương sau sẽ ra nhanh hơn chương này, và sẽ có nhiều tình tiết, diễn biến hơn

Thứ 4, trg chương này có vài chi tiết giống với truyện "Bùa mê" của tg Aprilynne Pike

Còn một việc nữa, là bộ áo kimono ở đoạn cuối Ran bận, thật sự là mình ko biết miêu tả ra sao và ko biết tên bộ áo. Mình muốn tả giống bộ đồ bình thường mà nhân vật nữ Sango trong Inuyasha mặc. Nếu ai biết đc tên bộ áo đó thì nói cho mình biết nhé! Cám ơn ^o^

@ngan: bạn đoán đúng rồi đó, số mạng Shinichi sắp hết rồi, họ ko có hẹn nhau kiếp sau, nhưng vẫn gặp đc nhau. Vì "hữu duyên thiên lý năng tương ngộ" mà
Về Đầu Trang Go down
akiatatakai

akiatatakai

Nữ Virgo
Tổng số bài gửi : 276
Birthday : 01/09/2001
Age : 23
Đến từ : Yên Bái

[Long Fic] Love Forever and Only One - Page 4 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long Fic] Love Forever and Only One   [Long Fic] Love Forever and Only One - Page 4 Empty16/7/2012, 22:34

Hay hay lắm ss à!! Chap nầy hay lắm! Ss viết vẫn hay lắ, không xuống tay tí nào đâu

ạ!

Chap sau sẽ ra nhanh hơn chap này ư? Mong ngóng chap mới nhá!

Vote cho ss nhá. Em không biết chém nên...

:eye:

Về Đầu Trang Go down
http://akiatatakaiblog.wordpress.com
ldp95_kudoshinichi

ldp95_kudoshinichi

Nam Leo
Tổng số bài gửi : 818
Birthday : 15/08/1995
Age : 29
Đến từ : 221B - Baker - Luân Đôn

[Long Fic] Love Forever and Only One - Page 4 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long Fic] Love Forever and Only One   [Long Fic] Love Forever and Only One - Page 4 Empty17/7/2012, 11:17

Chủ top chơi ác quá. Cứ tưởng chủ top Drop cái fic này rồi. Đang hay mà xảy ra sự cố này có mà tức chết quá. Cậu chuyện này mình cảm tưởng còn rất dài phải không. cười lăn cười bò

Ủng hộ bạn, nhưng nhớ làm người ta cụt hứng nữa nha. Đừng drop suốt hai tuần. Nản muốn chết.

Về lối hành văn thì hay hơn trước nữa kìa. Nhưng hình như do lâu không viết nên có một số thứ bị sai sót. Có 3 đoạn cậu nói thẳng nguyên nhân ra. Nếu không cần thiết thì không cần nói thẳng ra như thế. cậu hoàn toàn ó thể ẩn nó vô với các từ khác. Như thế nó nhẹ hơn. Chứ ko nó thô quá.

Nói thế thôi chứ, chap này còn ghiền hơn chap trước nữa. Hay cực luôn. cười lăn cười bò

Mong chap mới cười lăn cười bò
Về Đầu Trang Go down
windy_august

windy_august

Nữ Leo
Tổng số bài gửi : 1251
Birthday : 11/08/1996
Age : 28
Đến từ : Ngân hà của chúng ta

[Long Fic] Love Forever and Only One - Page 4 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long Fic] Love Forever and Only One   [Long Fic] Love Forever and Only One - Page 4 Empty17/7/2012, 13:02

Đối với mình thì vẫn hay lắm cậu à. [Long Fic] Love Forever and Only One - Page 4 2666304918
Chương này đọc khung cảnh lãng mạn vô cùng [Long Fic] Love Forever and Only One - Page 4 1735593247 . Cảnh đẹp người cũng đẹp luôn [Long Fic] Love Forever and Only One - Page 4 2601687225 . Cái tên kia...trời ơi muốn đá hắn đi quá [Long Fic] Love Forever and Only One - Page 4 1312297982
Mau ra cháp mới nhá
Về Đầu Trang Go down
Sunny Archangel

Sunny Archangel

Nữ Libra
Tổng số bài gửi : 55
Birthday : 04/10/1996
Age : 28

[Long Fic] Love Forever and Only One - Page 4 Empty
Bài gửiTiêu đề: Chương 18   [Long Fic] Love Forever and Only One - Page 4 Empty18/7/2012, 22:46

Chương 18


~ Nếu một ngày, có một cô gái giống hệt như em xuất hiện. Liệu, anh có nhận ra em không? ~




Trong khung cảnh tĩnh lặng của rừng đêm, Shinichi ngồi dựa lưng vào gốc cây cổ thụ bồ đề, đôi mắt xanh nhắm nghiền lại

Làn gió đêm mang theo tiếng lá cây xào xạc xoáy vào tai Shinichi

_ Shinichi cháu muốn ta giải đáp điều gì – Giọng nói khàn khàn, trầm ấm yêu thương của một ông lão vang lên bên tai Shinichi

_ Cháu muốn hỏi ông một việc – Shinichi trả lời người ông lão đó, thật ra là cậu đang thầm suy nghĩ trong lòng, và ông lão lạ mặt luôn giải đáp mọi thắc mắc cho cậu sẽ đọc được suy nghĩ của cậu.

_ Cháu nói đi nào – Ông lão tiếp tục lên tiếng

_ Cô gái đó là một người xinh đẹp, dịu dàng và nết na – Shinichi bắt đầu “nói” – Nhưng hơn cả, cô ấy sở hữu một tâm hồn trong sáng và thuần khiết

_ Đó là một cô gái tốt – Ông lão thì thầm trong tai của Shinichi

_ Nhưng là một người bất hạnh, gia đình cô ấy đã bị giết hết khi lũ cướp tràn qua, để lại cô ấy một mình trên đời này. – Shinichi “nói” tiếp

_ Thì sao nào? Mỗi người đều có một số phận riêng. Nhưng ông Trời rất công bằng, khi lấy của ai một cái gì thì sẽ trả lại người đó một thứ khác

_ Cháu đã cứu cô ấy, chăm sóc cho cô ấy gần hai năm nay. Ban đầu, cháu cứu cô ấy chỉ là do thấy cô ấy tôi nghiệp

_ Bây giờ thì sao? – Ông lão hỏi

_ Cháu không biết! Không có gì là rõ ràng cả

Shinichi nghe thấy ông lão ấy nói sau tràn cười rõ to của ông:

_ Mọi chuyện đã được định sẵn rồi, Shinichi ạ! Câu trả lời cháu đã có trong tay, chỉ là cháu chưa nhận ra thôi

_ Nhưng mà ...


Két!!!

Chiếc xe ngựa sang trọng của gia tộc Kudo đang đi trên đường, bỗng dưng dừng lại. Hai con ngựa khỏe mạnh bị dây cương kéo giật lại đột ngột, bọn chúng nhảy hai chân trước lên, hí một tiếng rõ dài.

Sau tiếng ngựa kêu lên là giọng quát tháo của người đánh xe:

_ Con nhỏ tiện tì kia, mau tránh đường

_ Còn lâu, các người đi mà không nhìn đường, sắp đụng phải ta, không xin lỗi thì thôi mà con la mắng kiểu đó hả??? Thật là thất lễ - Cô gái ấy cũng chẳng vừa, quát lên

_ Ngươi dám!!! Ta nói cho ngươi biết, trên xe đây là thượng quan văn của nước Nhật, ngươi còn không mau tránh đường

Cô gái đó cười mỉa mai, nói:

_ Haha, chức cũng to đấy chứ! Nhưng ta nói cho ngươi biết, đây là lãnh vực của vương quốc Vespania, cho dù ngươi có là vua của nước nào khác, qua đây chẳng khác nào thường dân. Vì thế đừng có đem chức quyền ra đây mà hù dọa ta.

_ Ngươi ... ngươi dám – Tên đánh xe giận tái mặt vì những lời nói của cô gái kia, hắn đưa cao cây roi da trên tay, nhắm vào cô gái mà đánh

_ Dừng tay lại – Ông Kudo lên tiếng, ông từ từ bước xuống xe ngựa, phong thái chững chạc nói – Cô ta nói đúng, chúng ta không nên ... Ơ, Ran-chan, sao con lại ở đây?

Nghe ông Kudo nói hai tiếng Ran-chan, bà Kudo ngạc nhiên, bước xuống xe ngựa, nhìn vào người thiếu nữ

_ Ra ... Ran-chan ... sao con đến được đây?

Cô gái kia không hiểu mô tê gì cả, nhưng cũng trả lời:

_ Tôi trốn ra đến đây, Có chuyện gì không? Mà ai là Ran-chan vậy?

Bà Kudo nghe vậy ngạc nhiên:

_ Ran-chan, con bị sao vậy?

Cô gái đó chỉ ngón tay vào mặt mình, nói:

_ Tôi hả? À, tôi không sao, vẫn bình thường, chỉ là suýt chết dưới tay tên đánh xe kia thôi – Cô gái ấy nhìn vào người đánh xe, nói mỉa

Bà Kudo nghe vậy, quay sang nhìn tên đánh xe một cái sắc lẻm, rồi quay qua, nắm tay “Ran” nói:

_ Con không sao là tốt rồi, chắc con mệt lắm, lên xe nghỉ đi con

Cô gái ấy cười mỉm, nói:

_ Vâng ạ

Từ chiếc xe ngựa sang trọng, một chàng trai bước xuống.Chàng trai ấy đẹp như một bức tượng tạc hoàn mỹ nhất, gượng mặt lạnh lẽo góc cạnh, đôi mắt của chàng xanh thẳm – màu xanh của đại dương bao la, mái tóc đen nhánh, ôm sát gương mặt hoàn mỹ của chàng trai. Một nét đẹp thật nam tính mà cũng thật lạnh lùng.

_ Ai thế? – Cô gái nhìn vào Shinichi hỏi

_ Là Shinichi đấy! Con không nhớ sao?

Cô gái ấy cười trừ, nói:

_ À, đúng là Shinichi rồi, làm sao mà con quên được chứ.

Shicnichi nhìn vào người thiếu nữ đứng đối diện mình. Cô gái ấy đẹp một cách thuần khiết nhưng cũng không kém phần sắc sảo. Làn da cô ấy trắng mịn màng, đôi mắt bồ câu to tròn màu xanh tím, đôi môi nhỏ xinh, hồng phớt như cánh hoa anh đào. Quả thật, cô ấy đẹp hoàn hảo đến từng centimet

Shinichi nhìn thẳng vào đôi mắt màu xanh tím của cô gái, khẽ nói:

_ Ran …


..
.
.
..


_ Ran …– Từ đằng xa, giọng một người thanh niên vang lên

Ran thắng dây cương chú bạch mã của mình lại, nhìn xung quanh

Quái lạ! Ran đã đi cách lâu đài gia tộc Kudo rất xa, vùng đất cô đang đứng là một nơi lạ lẫm, vậy tại sao lại có người biết tên cô chứ? Cô không phải là người nổi danh đến nỗi tất cả mọi người trên hành tinh này đều biết đến tên của cô. Cô khẽ lắc đầu nói:

_ Chắc mình nghe nhầm rồi, hoặc là có người nào trùng tên với mình

Rồi Ran phóng ngựa đi tiếp.

Đã gần hơn ba ngày kể từ lúc Ran rời khỏi lâu đài, cô đi từ sớm tinh mơ đến tối khuya – khi mà ông trăng đã lên đến đỉnh đầu - mới nghỉ ngơi. Không phải cô có việc gì gấp mà phải đi nhanh đến vậy, nhưng cô muốn đuổi kịp đoàn xe của Shinichi. Cô muốn gặp lại cậu, nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên xen lẫn tức giận của cậu. Lúc đó, người giữ nụ cười đắc thắng trên môi sẽ là cô, và cô nói rằng: “Thiếu gia Shinichi, người không nên để em ở lại như thế!”

_ Ran – Tiếng kêu của người thanh niên ấy vẫn vang lên trong tai của Ran

Cô dừng ngựa và quay đầu lại.

Từ đằng xa bóng hình một chàng thanh niên ngồi trên lưng con hắc mã đang cố gắng phóng nhanh hết sức tới chỗ cô. Chàng trai ấy như một vị thần Hy Lạp cưỡi con linh thú của mình phiêu diêu khắp mọi nơi.

_ Ran, chờ anh với – Chàng trai ấy vẫy vẫy tay với Ran

_ Anh Aoyama – Ran ngạc nhiên khi nhìn thấy người thanh niên này – Anh đi đâu vậy?

Aoyama thắng con hắc mã lại khi anh ta đến chỗ Ran đang đứng, sau khi thở ra một hơi rõ dài chứa đựng sự mệt mỏi, anh ta nói:

_ Nhiệm vụ của người cận vệ này là phải luôn đi theo và bảo vệ tiểu thư Ran đây

Ran khúc khích cười, cô nói:

_ Ồ, tiểu thư này quên mất. Mà cho hỏi, cận vệ biết tiểu thư này trốn từ khi nào vậy?

Aoyama trả lời, giả giọng kính cẩn:

_ Thưa tiểu thư, tại hạ phát hiện ra vào buổi trua chiều ạ!

Ran hỏi tiếp:

_ Vậy sau ngươi biết bổn tiểu thư ta đi đâu để mà tìm?

Aoyama nói:

_ Thưa tiểu thư, tại hạ lần theo dấu vết của bước chân con bạch mã để chạy theo, vừa hay biết được lão gia đi về phía đông để đến vương quốc Vespania, nên phần nào đoán được tiểu thư cũng muốn du ngoạn sang vương quốc này. Vì thế tại hạ đã phóng ngựa nhanh nhất có thể để bắt kịp tiểu thư. – Nói xong, Aoyama cúi người xuống hành lễ

Sau khi hành lễ, Aoyama ngẩng đầu lên, đôi mắt màu hổ phách tinh anh nhưng cũng rất đỗi lạnh lùng nhìn vào đôi mắt tím biếc của Ran, họ cùng nhau phá lên cười.

_ Anh cưỡi ngựa lâu như vậy, có mệt không – Ran ân cần hỏi

_ Em không mệt thì làm sao anh mệt được chứ - Aoyama đáp

Ran mỉm cười nói:

_ Ừm, nếu vậy thì, chúng mình tiếp tục lên đường thôi

Aoyama gật đầu biểu thị sự đồng tình:

_ Lên đường nào!

Mặt trời lặn phía sau lưng họ. Vài tia nắng màu vàng yếu ớt còn luyến tiếc nhân gian chiếu qua những đám mây trôi bồng bềnh. Khung cảnh tuyệt đẹp nhưng đâu đó vẫn ẩn chứa một nỗi buồn man mác…

.
..


..
.

Tiếp giáp với phía đông vùng đất mặt trời mọc là vương quốc Vespania. Đây là một trong những nước đang hưng thịnh nhất hiện nay. Đấu tranh để phát triển. Và đó là vấn đề lớn nhất hiện giờ. Một đất nước đang hưng thịnh đồng nghĩa với việc nước đó đang cần tìm nguồn tài nguyên cũng như nhân lực. Và Nhật Bản hiện đang là một miếng “mồi ngon” mà vương quốc Vespania đang nhắm đến. Để tránh chiến tranh, Nhật Hoàng đã ban lệnh cho Shinichi Kudo – quý tử gia tộc Kudo – sang vương quốc Vespania để cầu hôn công chúa.

Nhưng liệu, mọi thứ có đơn giản như vậy?

Trước mặt Ran hiện lên một tòa thành nguy nga và tráng lệ, tráng lệ hơn bất cứ tòa thành nào mà cô từng thấy. Trong vô thức, cô nói:

_ Đẹp quá!!!

Aoyama dừng bước chân con hắc mã lại, nhìn tòa thành đồ sộ và nói:

_ Chúng ta đã đển vương quốc Vespania rồi!

Ran trầm trồ khen ngợi:

_ Ở đây còn đẹp hơn cả cung điện của nhà vua bên nước mình nữa

Aoyama nói:

_ Vương quốc Vespania đang trong thời kỳ hưng thịnh. Và kiến trúc xây dựng của họ theo phong cách của người Tây. Phong cách kiến trúc của Tây chính là sự sang trọng và tao nhã, nên đương nhiên đẹp hơn nước Nhật Bản rồi

Ran mỉm cười nói:

_ Đúng vậy

_ Ở đó kìa tụi bây – Một tên con trai hét toáng lên

Sau tiếng nói của hắn, một tốp người cầm thương chạy đến chỗ Ran và Aoyama đang đứng

_ Chuyện … chuyện gì vậy? – Ran hốt hoảng kêu lên

Đó là một tốp người bận trang phục giống như binh lính. Dường như sau tiếng kêu lúc nãy của tên lính kia, các tốp khác lại nườm nượp tiến lại gần chỗ Ran đang đứng

_ Bỏ ta ra – Ran hét toáng lên khi hai tên lính nắm chặt lấy hai tay của cô

_ Thưa công chúa, chúng ta phải về cung điện thôi. Nhà vua và hoàng hậu rất lo cho ngươi – Một tên lính nói, giọng điệu vô cùng kính trọng

_ Các ngươi bị gì hả? Ai là công chúa của các ngươi, bỏ tay ta ra – Ran thật sự không hiểu bọn chúng nói gì cả. Công chú ư? Ai là công chúa ở đây chứ?

_ Công chúa, xin người đừng bướng bỉnh nữa, nếu không tại hạ sẽ không khách sáo nữa đâu – Tên lính ấy cố gắng thuyết phục xen lẫn đe dọa Ran

Ran đã hết chịu nổi rồi, cô hét toáng lên:

_ Ngươi bị điên hả!!! Ta không phải là công chúa, bỏ ta ra, nếu không các ngươi sẽ lãnh hậu quả cực kỳ nghiêm trọng đó!

Tên lính nghe vậy, mặt hơi biến sắc, nhưng rồi hắn nói:

_ Nhưng nếu không đưa được công chúa về, chúng tôi sẽ bị đức vua xử trảm, xin người hãy theo chúng tôi về cung

_ Bỏ cô ấy ra. – Một giọng nói lạnh lùng lên iếng, âm thanh sắc gọn cứa vào màng nhĩ đám binh lính làm chúng sợ hãi. Nhưng so với nỗi sợ phải mất đầu thì sự sợ hãi chốc lát này chẳng thấm vào đâu cả. Mặc dù như thế, mặt bọn lính đều tái mét, vài tên yếu bóng vía còn run lên cầm cập

_ Ngươi là ai? Sao dám xen vào chuyện của bọn ta? – Một tên có thể xem là dũng cảm nhất đám lên tiếng, tên ấy sấn lại gần chỗ Aoyama đang đứng

Aoyama không nói gì, sau khi tặng tên lính ấy ánh nhìn sắc lẻm làm hắn buốt đến từng tế bào thần kinh, anh ta liền nắm lấy tay tên lính, xoay người và quật ngã hắn xuống. Tên lính ấy bất tỉnh!

Các tên lính còn lại sợ đến nỗi mặt đã trắng bệch ra, nhưng tên lính đang nắm chặt tay bên phải của Ran hét lớn, hình như hắn là chỉ huy của đám lính này, ra lệnh:

_ Xông lên!

Vừa dứt khẩu lệnh, đám lính chạy đến vây quanh Aoyama. Trên gương mặt vốn bình tĩnh đến lạnh lùng này nở một nụ cười bỡn cợt. Bọn chúng thật sự không phải là đối thủ của anh

Aoyama nhẹ nhàng tránh đường thương của bọn lính, cầm lấy đầu thương của một tên đang đâm thẳng vào ngực anh, và xoay tròn. Tên lính hồn vía đã bay tán loạn, hắn bị Aoyama nhấc bổng lên một cách không thể nhẹ hơn thế, quay làm những tên lính khác ngã nhào.

Trong lúc Aoyama đánh nhau với đám linh, tên chỉ huy cùng một tên lính khác kéo Ran đi đến chiếc xe ngựa đang chờ sẵn.

_ Bỏ ta ra – Vừa dứt tiếng hét, Ran đá một cú đau điếng vào chân của tên chỉ huy, hắn đau đớn ngã quỵ xuống

Sau khi thoát khỏi một “gọng kiềm”, nhanh chư chớp, Ran quật tên còn lại ngã xuống đất, nằm chỏng gọng.

Vài giây hốt hoảng, bọn lính lại kéo đến, bao quanh Ran và Aoyama như lũ kiến vây quanh con mồi

Võ công của bọn lính thật sự không phải là đối thủ của Ran và Aoyama, nhưng phải đối đầu với một số lượng địch thủ đông như vậy chẳng khác nào mãnh hổ nan địch quần hồ.

Tam thập lục kế, tẩu vi thượng sách. Ran thầm suy nghĩ đối sách trong đầu khi đang đánh nhau với bọn lính. Chạy thì không thể, vì binh lính ở đây đông như kiến, một khẽ hở cũng không có. Hay dọn đường máu. Không được, nhất định không được! Bọn lính mặc dù đáng ghét thật, nhưng vì bọn chúng phải hoàn thành nhiệm vụ đức vua ban cho, mà cũng thật tai hại khi nhầm lẫn cô với nàng công chúa nào đó.Hơn nữa, bọn chúng chẳng có tý tà tâm nào, nếu không thì đã bị chết cháy vì cái kết giới cô tự tạo ra để bảo vệ mình.

Ran ngửa mặt lên, bầu trời trong xanh, mát rượi đã nhuốm màu đen của đêm tối. Đúng rồi, phi thân. Chỉ còn cách đó mới có thể cứu được Ran. Ngặt nỗi một điều, cô thì có thể phi thân để chạy trốn được, còn Aoyama thì sao? Anh đã xả thân cứu cô như vậy, nhẽ nào lại bỏ anh ta lại. Cô không thể nào đỡ anh ta để phi thân bỏ chạy cùng được, vì người phàm trần nặng hơn ba quả núi, nửa quả núi chưa chắc cô nâng được chứ nói gì ba quả! Hết cách thiệt rồi.

Đã đánh nhau hơn mấy tiếng đồng hồ, số lượng binh lính ngã xuống bất tỉnh nhân sự dưới quyền cước của Ran và Aoyama cũng có thể chất vài xe kéo rồi. Nhưng sức người có hạn, cô và anh cũng thấm mệt. “Xem ra cách này không ổn rồi, phải đổi thôi” – Ran thầm suy nghĩ

_ Tất cả hãy dừng tay lại. – Ran nói lớn

Đám binh lính và Aoyama thôi đánh nhau, tất cả ánh mắt đổ dồn vào người thiếu nữ xinh đẹp. Lúc này, mái tóc đen nhánh của cô đã bịn lại, lưng áo thấm đẫm mồ hôi, gương mặt mỹ miều trong sáng hằn lên rõ sự mệt mỏi.

Sau khi mọi người thôi đánh nhau, Ran bỏ thanh gươm vốn không được tra ra khỏi vỏ của mình xuống đất, cô chậm rãi bước đến chiếc xe ngựa đang sẵn sàng đón nàng “công chúa” hồi cung

Một tên lính thấy vậy liền hỏi:

_ Thưa công chúa, vậy là …

Ran bực dọc nói:

_ Ta sẽ về cung, các ngươi còn không mau đi.

_ Ran – Aoyama ngạc nhiên, anh ta cầm lấy bàn tay mềm mại của Ran

Hai tên lính nhân lúc Aoyama không chú ý, nắm chặt lấy hai tay của anh ta, quật ra đằng sau lưng.

Ran thấy vậy liền nói:

_ Nếu các ngươi làm hại đến anh ấy ta sẽ không hồi cung. Anh ta sẽ theo ta về

_ Nhưng thưa công chúa …

Ran nhìn sang tên lính đang nói, ánh mắt tím sắc sảo làm hắn rụt cổ lại, không dám hó hé điều gì. Cô nói:

_ Ngươi có ý kiến gì không?

_ Dạ không … không ạ … thưa công chúa … chúng thần mời người hồi cung – Tên lính lắp bắp trả lời

Ran bước chân chậm rãi bước chân lên xe ngựa, cô quan sát xung quanh xem có một kẽ hở nào không, nhưng thật tồi tệ là không có một kẽ nào để cô chạy trốn cả. Kế hoãn binh này đành phải tiếp tục thôi. Vào cung cô sẽ tìm cách giải quyết tốt hơn, hoặc là thiếu gia Shinichi cũng sẽ cứu cô khi người vào cung điện.

Aoyama bước lên xe ngựa sau Ran. Tất nhiên là ban đầu, các tên lính không đồng ý, nhưng với sự kiên quyết của cô, chúng phải đầu hàng.

Sau khi Ran và Aoyama lên xe ngựa, bọn lính cũng xếp hàng ngay ngắn xung quanh chiếc xe. Tên chỉ huy hét to:

_ Đưa công chúa Mira hồi cung!!!



~ ♥ HẾT CHƯƠNG 18 ♥ ~



_____________________________________________________________________________
___________________________________________________________________
______________________________________________
___________________________

Cám ơn các bạn đã ủng hộ mình nha.

Việc mình cảm thấy mình xuống tay chẳng qua là vầy: sau khi đọc xong vài tác phẩm của các author trong D.C, và đọc lại bài của mình thì ... [Long Fic] Love Forever and Only One - Page 4 1662243607

Nhưng dù sao cũng cảm ơn mọi người đã động viện mình

Vẫn như cũ, ai thấy mình có sai sót lỗi nào thì cứ nói, để mình rút kinh nghiệm

Yêu mấy bạn nhiều lắm ♥
Về Đầu Trang Go down
windy_august

windy_august

Nữ Leo
Tổng số bài gửi : 1251
Birthday : 11/08/1996
Age : 28
Đến từ : Ngân hà của chúng ta

[Long Fic] Love Forever and Only One - Page 4 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long Fic] Love Forever and Only One   [Long Fic] Love Forever and Only One - Page 4 Empty19/7/2012, 08:06

Hay quá nội dung lại thêm hấp dẫn rồi. [Long Fic] Love Forever and Only One - Page 4 3839493590
Cái này na ná anime DC nhỉ. Có hai người giống Ran [Long Fic] Love Forever and Only One - Page 4 2578313619 . Quá tuyệt. Chắc sẽ có lắm trò xảy ra tiếp đây. [Long Fic] Love Forever and Only One - Page 4 2561557008
Vote và mong cháp mới lắm lắm [Long Fic] Love Forever and Only One - Page 4 1195858672
Về Đầu Trang Go down
ldp95_kudoshinichi

ldp95_kudoshinichi

Nam Leo
Tổng số bài gửi : 818
Birthday : 15/08/1995
Age : 29
Đến từ : 221B - Baker - Luân Đôn

[Long Fic] Love Forever and Only One - Page 4 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long Fic] Love Forever and Only One   [Long Fic] Love Forever and Only One - Page 4 Empty19/7/2012, 11:38

Mình không nghĩ là cậu lại post sớm đến vậy đó. Chẳng bù cho hôm trước. cười lăn cười bò Nhưng như thế thì lại phải cảm ơn cậu vì đã post tiếp rồi. ^^

Hay ghê, cái tình huống này làm mình nhớ tới cái movie Lupic III và detective Conan ghê. Mà mình không nghĩ bọn họ dám oánh cả Ran, khi họ nghĩ Ran là công chúa. cười lăn cười bò

Không biết có gì để chém. Thôi thì, một câu: Mong chap tiếp. ^^
Về Đầu Trang Go down
Sunny Archangel

Sunny Archangel

Nữ Libra
Tổng số bài gửi : 55
Birthday : 04/10/1996
Age : 28

[Long Fic] Love Forever and Only One - Page 4 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long Fic] Love Forever and Only One   [Long Fic] Love Forever and Only One - Page 4 Empty19/7/2012, 12:24

@windy_august: đúng là phần này mình viết hơi giống anime của D.C, nhưng mà đoạn sau sẽ khác. ^^

@Guy: Em đăng khá nhiều forum, và anh *hình như là người đầu tiên* phát hiện ra em lấy từ movie Lupic III và detective Conan cười lăn cười bò . Bọn lính không có đánh Ran, chỉ bắt cố gắng bắt lại thôi, nếu ko sẽ bị đức vua xử trảm vì ko hoàn thành nhiệm vụ >[Long Fic] Love Forever and Only One - Page 4 1380890962

Y, Guy hơn Sunny một tuổi phải ko, sao gọi là bạn-mình thế [Long Fic] Love Forever and Only One - Page 4 4257297559
Về Đầu Trang Go down
akiatatakai

akiatatakai

Nữ Virgo
Tổng số bài gửi : 276
Birthday : 01/09/2001
Age : 23
Đến từ : Yên Bái

[Long Fic] Love Forever and Only One - Page 4 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long Fic] Love Forever and Only One   [Long Fic] Love Forever and Only One - Page 4 Empty19/7/2012, 13:05

Em đã vote một cách chính nghĩa! Chap này với e thì rất hay rồi ạ!! :inluv:

Em không biết chém , tha lỗi cho e nha ss!! :mô phật:
Về Đầu Trang Go down
http://akiatatakaiblog.wordpress.com
Sunny Archangel

Sunny Archangel

Nữ Libra
Tổng số bài gửi : 55
Birthday : 04/10/1996
Age : 28

[Long Fic] Love Forever and Only One - Page 4 Empty
Bài gửiTiêu đề: Chương 19   [Long Fic] Love Forever and Only One - Page 4 Empty26/7/2012, 18:50

Chương 19:

~ Có những chiều em thấy đơn côi, hãy về đây, dựa vai anh mà khóc ~


Đó là nơi lộng lẫy nhất mà Ran từng được thấy.

Nếu ai ví tòa kinh thành của xứ mặt trời mọc là một chốn bồng lai, thì cung điện ở đây thật sự phải là Tây Phương cực lạc

Dưới ánh trăng loe loét lúc tỏ lúc mờ, cung điện Vespania hiện lên sừng sững trông uy nghiêm nhưng chẳng kém phần tráng lệ.

Ran nhẹ nhàng bước vào một căn phòng lớn, hình như là căn phòng lớn nhất trong tòa cung điện đồ sộ này. Trần nhà cao vút, những cây cột to khỏe chạm trổ công phu, căn phòng được trang trí sang trọng, tao nhã với màu vàng hoàng anh.

Chiếc ngai vàng được đặt cao trên bậc thềm ngay ở trung tâm căn phòng. Xung quanh là một hàng cẩn vệ căn phòng cẩn thận

Một phụ nữ chừng khoảng ba mấy- bốn mươi chạy xuống, ôm chầm lấy Ran khi cô bước vào phòng:

_ Mira, con đã đi đâu vậy, ta lo quá – Người phụ nữ ấy nói, hàng nước mắt trong vắt của người phụ nữ chảy xuống, thấm vào vai áo của Ran

Trong lúc Ran đang bối rối chẳng biết nên xử lý ra sao, thì người đàn ông trung niên đang ngồi trên ngai vàng đứng dậy, mặt ông bình tỉnh, từng nét nhăn trên gương mặt của ông hằn lên, không che giấu nỗi sự tức giận:

_ Mira Hime, con đã trốn đi đâu mấy ngày nay, làm ta và mẫu hậu lo lắng, con đã biết tội chưa?

_ Con ... con ... – Ran lắp bắp, cô chẳng biết phải nói gì vào lúc này.

Người phụ nữ thấy Quốc vương tức giận, liền hạ mình xuống van xin:

_ Xin bệ hạ hãy tha lỗi cho hoàng nhi, hoàng nhi đã biết lỗi rồi

Quốc vương nhìn vào hoàng hậu, ánh mắt trìu mến nhưng vẫn không kém phần kiên quyết:

_ Nếu như Hậu cứ bênh vực như thế này, Mira sẽ ngày càng hư cho mà xem

Vị hoàng hậu vẫn cúi mình, nhỏ nhẹ nói:

_ Nhưng nhiều ngày nay Mira đã ở ngoài cung, chắc cũng phải chịu nhiều khổ cực lắm, ngài nhìn xem, bộ y phục của hoàng nhi cũng đã nhàu nát rồi này.

Thật ra, lúc vào cung, Quốc vương đã nhìn thấy bộ dạng của con gái mình. Bộ y phục nó bận trên người nhàu nát, đâu đó còn có vài vết rách nhỏ, tóc tai thì bù xù, gương mặt vốn xinh đẹp hiện lên rõ sự mệt mỏi. Ngài nhìn mà thầm đau xót trong lòng. Đứa con này từ khi lọt lòng đã được gọi hai tiếng “công chúa”, được mọi người kính trọng và có phần ghen tị. Nhưng tính cách của nó lại hoàn toàn ngược lại với chức danh mà mọi người gọi. Nó ngỗ nghịch y như một thằng con trai, suốt ngày leo trèo, phá phách khắp mọi nơi. Chưa nói đến việc nó lại thích trốn ra ngoài chơi. Chẳng hiểu ở chốn đó có gì thú vị mà nó lại thích đến thế. Nếu là một người bình thường, chức vụ cũng bình thường thì ngài đâu cấm nó đi ra ngoài. Nhưng ngài lại là vua của vương quốc Vespania– một vương quốc đang hưng thịnh nhất hiện nay – không biết ở ngoài thành có biết bao người muốn độc chiếm ngôi vị này, ra ngoài đó thì chắc hẳn lành ít dữ nhiều. Vậy mà nó lại to gan trốn ra ngoài, làm ngài và hậu thấp thỏm trong lòng mấy bữa nay.

Ran nhận thấy quốc vương và hoàng hậu chỉ nhất thời lo lắng cho công chúa nên mới tức giận như vậy, cô bèn hành lễ, dịu dàng nói:

_ Thưa Qu ... Thưa Phụ vương, con biết lỗi rồi ạ, con hứa lần sau sẽ không trốn ra ngoài và làm người và mẫu hậu lo lắng nữa

Quốc vương và hoàng hậu không nói gì, tất cả người trong phòng – hầu hết là binh lính và cung nữ - nhìn chằm chằm vào Ran, vẻ mặt hết sức ngạc nhiên. Thật ra, luật trong cung rất nghiêm ngặt, các cung nữ và binh lính đều không được phép nhìn mặt vua chúa. Nhưng dưới sự ngạc nhiên đến cực độ này, trong đầu mỗi người đều có chung một thắc mắc: Công chúa bị gì vậy?

Nếu như những lần khác, khi bị bắt về, công chúa sẽ bướng bỉnh không chịu nghe lời, giận dỗi bỏ về phòng và tuyệt thực vài ngày. Thì lần này, công chúa Mira lại lễ phép nhận lỗi. Nhìn việc này chẳng khác nào thấy cảnh chuột đuổi mèo cả!

Ran hơi bối rối trước cái nhìn của mọi người xung quanh. Cô chắc chắn những lời mình nói rất lịch sự và nhã nhặn giống như một nàng công chúa thực thụ. Tuy Nhật Bản và Vespania là hai nước khác nhau, nhưng chung quy chỉ có một cách xưng hô theo kiểu hoàng tộc. Vậy thì mọi người không cần nhìn cô như người mới từ ở trên trời rơi xuống kia chứ!

Thấy được sự ngượng ngùng của con gái mình. Quốc vương mỉm cười hài lòng. Con gái của ngài đã đến lúc trưởng thành rồi, không còn nông nổi, trẻ con nữa. Quốc vương liền hắng giọng, lên tiếng giải vậy:

_ E hèm! Thôi được, dù sao con cũng biết lỗi rồi, lần này ta tha, nếu còn tái phạm nữa thì sẽ trị theo Quốc Pháp. Thôi, trời đã tối, mau về điện phòng nghỉ ngơi

Sau tiếng hắng giọng của quốc vương, tất cả mọi người không nhìn Ran nữa. Cô bớt được tí ngượng ngùng, hành lễ đáp

_ Xin đa tạ phụ vương – Rồi Ran từ từ lôi ra khỏi điện

Ran tần ngần đứng nhìn tòa cung điện rộng lớn, cô thầm than trong lòng “Biết tìm điện phòng công chúa ở đâu bây giờ?”

_ Thưa công chúa, mời người đi hướng này – Một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên

Ran quay người sang nhìn. Cô gái ấy chừng khoảng hai mươi tuổi, đôi mắt tròn màu xám, bận y phục của người hầu trong hoàng gia, mỉm cười nhìn Ran một cách thân thiện

Ran như người chết đuối vớ được khúc gỗ, mừng không xiết, nhưng cố nén lại nụ cười, nghiêm giọng nói:

_ Ừ, ta biết rồi, thôi ngươi đi trước ta đi ... (coi như dẫn đường) – Vài chữ sau, Ran nghĩ thầm trong bụng

_ Nhưng mà ... thưa công chúa ... – Cô gái sợ hãi nói

_ Không nhưng nhị gì hết, ta bảo sao làm vậy – Chưa để cô gái nói hết câu, Ran đã ra lệnh, sắc mặt kiên quyết

Cô gái không nói gì nữa, chỉ vâng dạ rồi đi trước dẫn đường cho Ran.

Như chợt nhớ điều gì, Ran hỏi:

_ À, mà ngươi có thấy anh Aoyama đâu không?

Từ lúc vào điện, binh lính đã cố gắng tách Aoyama ra khỏi Ran, nói rằng cô hãy gặp quốc vương và hoàng hậu trước, sẽ đưa cậu Masaya đi nghỉ ngơi. Cô không còn cách nào khác, đành gật đầu, miễn cưỡng nghe theo. Nay đã xong việc gặp người vốn-không-cần-gặp rồi, cô mới hỏi.

Cô gái kia cúi đầu nói:

_ Dạ thưa công chúa, công tử Masaya đã được đưa vào cung để nghỉ ngơi rồi. Bây giờ cũng đã khuya, công chúa về phòng nghỉ ngơi trước, mai hẵng gặp.

Ran nghe cô gái này nói, thấy cũng có vài phần hợp lý. Cô và Aoyama sau vài tuần đi ngựa đến đây đã mệt, còn phải đánh nhau với bọn lính nữa nên chẳng còn tí hơi sức nào cả, cần phải tịnh dưỡng một chút. Cô mỉm cười gật đầu với cung nữ nói:

_ Vậy cũng được.

Rồi cung nữ dẫn Ran đến phòng của công chúa

Không như Ran nghĩ, phòng công chúa màu trắng xám thanh nhã chứ không phải tông hồng dễ thương và ngọt ngào. Đồ nội thất được làm bằng thứ gỗ đắt tiền, bố trí sắp đặt hơp lý trong căn phòng lớn.

Ran ngồi lên chiếc giường, mỉm cười thích thú. Theo như lời nói của cung nữ hầu cận kia thì, mới đây hoàng hậu đã thay cho cô – tức là công chúa Mira – một tấm nệm bằng lông thiên nga loại tốt nhất. Cô nằm xuống, thoải moái vươn vai, tham lam tận hưởng sự mềm mại và ấm áp của chiếc giường

Được vài phút sau, cô cung nữa kia bước tới, cúi đầu nói với Ran:

_ Thưa công chúa, nước đã chuẩn bị xong, mời người đi tắm ạ.

Ran mở mắt nhìn người cung nữ, nói:

_ Ừ, em .... à .... ta ra liền

Ran uể oải ngồi dậy, mặc dù cô muốn ngủ liền, nhưng nghĩ tới việc vài tuần nay mình chưa tắm đành đứng dậy. Tuy cô không bốc mùi hay gì khác, nhưng với người vốn ưa sạch sẽ như cô thì khó có thể chấp nhận được

Ran bước vào một căn phòng, rộng khoảng bằng nửa căn phòng của công chúa. Ở đó có một bồn tắm cỡ lớn, ngập đầy bọt xà phòng và mùi hương nhẹ nhàng, dễ chịu

Ran bước vào phòng, cô cung nữ lúc nãy đã đóng cửa xong, mau chóng lại cởi bỏ bộ y phục cô đang bận trên người

_ Ngươi ... ngươi làm gì vậy? – Ran ngạc nhiên hỏi

Cung nữ không để ý đến thái độ của Ran, vẫn cứ cới bỏ y phục trên người của cô ra. Cô lắp bắp:

_ Ta tự làm được mà

_ Nhưng thưa công chúa, hầu hạ người là bổn phận của Kyle này ạ - Cung nữ cung kính trả lời

Ran nghe vậy, liền nói:

_ Nhưng ta có thể tự làm được việc này, hơn nữa ta có tay chân đầy đủ, nên không cần phiền tới ngươi đâu. Ra ngoài đi nhé – Ran nở nụ cười duyên, hy vọng cung nữ này sẽ nghe lời mình

Đáp trả lại hy vọng của Ran, cung nữ đã cởi bỏ xong y phục cô đang bận trên người, nói:

_ Không được đâu, thưa công chúa. Nếu người cứ như vậy thì tiểu nữ sẽ bị quốc vương trách phạt đấy

Ran nghe vậy, liền thất thiễu bước vào bồn tắm. Ngâm mình trong làn nước ấm áp, xen lẫn mùi hương của hoa hồng, bao mệt mỏi của cô đều tan biến.

Cung nữ Kyle bước theo sau Ran. Nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh bồn tắm, dùng bàn tay mềm mại của mình mát-xa da đầu cho cô

Phút đầu, Ran hơi bối rối, nhưng cảm giác dễ chịu xâm lấn cô. “Thôi kệ, dù sao cũng giả làm công chúa thì cũng nên biết tận hưởng một chút, lần sau chắc không còn dịp nào được như vậy nữa” – Cô thầm nghĩ

_ Công chúa à! – Cung nữ Kyle lên tiếng

_ Gì cơ – Ran bực dọc hỏi lại, cô muốn thư giãn vào lúc này

_ Dạ ... có chuyện này tiểu nữ muốn hỏi người

Thấy cung nữ có vẻ e dè mình, Ran mỉm cười trấn an, cô nói:

_ Không có việc gì phải sợ, ngươi nói đi

Được sự cho phép, cung nữ Kyle mới hỏi:

_ Thưa công chúa, lần này người trốn ra ngoài có vui không ?

Ran thành thật trả lời:

_ Ừ, đương nhiên là vui rồi, còn rất thích thú nữa. Trừ lúc ta bị bắt về đây ...

Cung nữ Kyle hỏi tiếp:

_ Nhưng hành động của người hôm nay thật lạ

_ Lạ ở chỗ nào cơ? – Ran hỏi, cô muốn chắc rằng mình phải đóng thật tốt vai diễn cho đến khi trốn được ra khỏi nơi này

Cung nữ Kyle đáp:

_ Dạ, thưa công chúa, lúc vào diện kiến quốc vương và hoàng hậu, người lễ phép hơn trước nhiều, không cau có, bực mình về việc bị bắt về

_ À .... à ... ta ... ta – Ran lắp bắp

Cung nữ Kyle mỉm cười:

_ Công chúa, người không cần phải ngại tiểu nữ biết rồi

Người Ran cứng lại, cô thiểu não:

_ Ngươi biết rồi hả?

Cung nữ Kyle cười khúc khích nói:

_ Vâng, tiểu nữ biết rồi, người đã trưởng thành, đã cảm mến một người, nên đã thay đổi phải không?

Rầm! Trong đầu Ran nổ một tiếng rõ to, cô tưởng phen này mình tiêu chắc rồi. Cô nghĩ đến việc mình bị phát hiện giả làm công chúa, bị tống vào tù, hành hình, rồi treo cổ, chặt đầu, hay uống thuốc độc gì đó. Ai dè, cung nữ Kyle lại nghĩ ra việc này.

Ran không khỏi mừng thầm trong bụng. Nhưng cô nghĩ lại lời cung nữ Kyle nói về việc mình đã cảm mến một người, bất giác, cô nghĩ đến Shinichi. Không biết giờ này Shinchi đang ở đâu, khi nào mới đến cứu cô đây?

Thấy công chúa Mira im lặng không trả lời, mặt lại ửng hồng lên, cung nữ Kyle mỉm cười, nhưng lại là nụ cười buồn. Cung nữ Kyle nói:

_ Thần rất vui khi công chúa cảm mến một ai đó. Nhưng mong người nhớ cho, người là công chúa, không thể yêu một thường dân. Hơn nữa, người cũng có vị hôn phu rồi

_ Ta ... ta sao? – Ran ngạc nhiên khi nghe lời khuyên nhủ của cung nữ Kyle, cô chợt nhớ ra việc mình đang giả dạng công chúa - Ừ, ta biết rồi mà.

Ran không nói gì nhiều, chỉ im lặng nhìn xuống bồn tắm. Những chiếc bong bóng xà phòng trắng xóa hòa quyện cùng cánh hoa hồng màu đỏ tạo nên màu sắc tuyệt đẹp.

Cung nữ Kyle nghĩ công chúa Mira đang buồn, nên liền chuyển sang vấn đề khác, cung nữ Kyle nói:

_ À, công chúa này, sao tiểu nữ thấy người càng ngày càng đẹp vậy

_ Càng ngày càng đẹp? Ta thấy mình vẫn vậy mà – Ran nói

_ Không có đâu, tiểu nữ thấy người đẹp hơn trước mà. Người nói cho tiểu nữ biết đi!!!

Ran e dè hỏi:

_ Biết, biết gì?

_ Bí quyết – Cung nữ Kyle nháy mắt nói

Ran ngơ ngác:

_ Ta có bí quyết gì đâu.

Cung nữ Kyle giả vờ giận dỗi, nói:

_ Nhưng mà tiểu nữ thấy da công chúa đẹp hơn trước mà, lại còn mịn màng nữa

Ran cười trừ nói:

_ À, không có đâu, chắc ngươi nhìn nhầm

Cung nữ Kyle lại hỏi:

_ Công chúa không muốn nói thì thôi vậy, nhưng hình vẽ trên lưng người thì sao đây

_ Hả??? – Ran sợ hãi nói

Từ nhỏ, trên lưng của Ran đã có một vết bớt. Nếu nói là vết bớt cũng không phải, vì nó có hình dạng và màu sắc rõ ràng – hình đóa lan rừng màu tím biếc. Lúc nhỏ, cô không biết hình đóa lan này có ý nghĩa gì, nhưng bây giờ cô mới hiểu, đó là vết tích duy nhất cũng có thể là cuối cùng cho cô biết được nguồn gốc của mình – hoa tinh.

Trong lúc Ran không biết trả lời ra sao, cung nữ Kyle nói:

_ Hihi, công chúa ra ngoài thành nhờ người ta vẽ lên phải không?

_ Hả? À, đúng rồi – Ran gật đầu lia lịa

_ Nhưng mà lạ quá, nó không mất đi khi gặp nước – Cung nữ Kyle suy nghĩ

Ran toát mồ hôi hột, cô nói:

_ À ... tại vì người đó dùng loại mực tốt mà, không ra đâu. Mà thôi, ta mệt, muốn nghỉ.

Cung nữ Kyle nghe Ran nói vậy, liền “vâng, dạ” rồi lấy khăn bông mềm mại và áo ngủ cho cô. Sau khi thấy Ran chắc chắn đã “yên vị” trên chiếc giường làm bằng lông thiên nga, cung nữ Kyle mới tắt đèn, lui ra ngoài.

Bình minh ban phát những tia nắng xuống trần gian, trên lá cây, vài giọt sương thu còn vương vấn đọng lại, óng ánh phản chiếu tia nắng mặt trời. Tiếng chim kêu ríu rít hòa cung vào tiếng người bận rộn trong cung điện.

Vài tia nắng rọi vào khung cửa, len lỏi qua tấm vải màn, chiếu nhẹ lên gương mặt của người thiếu nữ đang say ngủ trong cơn mộng. Gương mặt người thiếu nữ ấy khi ngủ trông vẫn thật xinh đẹp – một nét đẹp trong sáng và thuần khiết.

_ Công chúa Mira ơi – Một tiếng kêu thẻ thọt vang lên, nhưng đối với Ran chẳng khác nào tiếng chó sủa mèo gào lúc vào đêm, vô cùng phiền phức

Không thấy Ran có động tĩnh gì, ngoài việc xoay người, úp gối vào tai, cung nữ Kyle tiếp tục lên tiếng:

_ Công chúa Kyle, sáng rồi, người mau dậy đi, hôm nay phải diện kiến một người quan trọng đấy

Ran cảm thấy rất bực mình, đã nhiều ngày nay cô ngủ không được ngon, hôm nay muốn ngủ một giấc thật đã, vậy mà cũng bị làm phiền. Gặp một người quan trọng à? Đó là việc của công chúa mấy người, con tôi là Ran Mouri, và tôi cần được ngủ!!!

Ran xoay người, đôi mắt tìm lờ mờ nhìn lên trần điện phòng cao vút, hỏi:

_ Mai gặp được không, hôm nay ta hơi mệt.

Cung nữ Kyle lại gần giường của công chúa, đỡ Ran dậy, nói:

_ Nhưng thưa công chúa Mira, nếu người không có mặt trong vòng một canh giờ nữa, thần sẽ bị chém đầu đấy

_ Hả??? – Ran ngồi bật dậy – Ai có kiểu xử người vô lý đó chứ, nói đi, ta sẽ lấy lại công bằng cho ngươi

Không ngạc nhiên trước thái độ của Ran, cung nữ Kyle mỉm cười khúc khích, nói:

_ Hihi, công chúa vẫn là công chúa, tính cách vẫn không lẫn vào đâu được.

Ran ngơ ngác nhìn cung nữ Kyle, nhưng rồi cô cười nói:

_ Haha, đúng vậy, ta vẫn là ta thôi, không thay đổi gì đâu

Cung nữ Kyle kéo Ran xuống giường, đẩy cô vào phòng tắm nói:

_ Đúng vậy, tuy người phá phách như con trai, nhưng vẫn luôn đối xử tốt với các cung nữ và xem họ như chị của mình vậy. Điều này chưa chắc một nàng công chúa nào khác làm được. Điều cấp bách bây giờ là người cần thay đồ diện kiến phò mã đã.

_ Nhưng mà ... ta ...

Chưa để Ran nói hết câu, cung nữ Kyle đã đẩy Ran vào phòng tắm



Bộ váy này thật sự rất lạ đối với Ran, nó không ôm sát vào người như bộ kimono truyền thống ở Nhật. Phần thân đển eo áo ôm vào người, phần váy dưới phồng lên dài tới tận gót chân.

Ran trong bộ váy trắng tinh với những đường viền chân áo màu hồng, chiếc vương miệng nhỏ lấp lánh trên mái tóc xõa xuông xinh đẹp vô ngần. Cô nhẹ nhàng bước vào điện phòng – nơi mà hôm qua cô đã diện kiến quốc vương và hoàng hậu. Cô cúi đầu xuống hành lễ:

_ Mira Hime xin diện kiến phụ vương và mẫu hậu.

Quốc vương gật đầu tỏ ý hài lòng, rồi mỉm cười đôn hậu nói:

_ Tốt lắm, đây là Yusaku Kudo và Yukiko Kudo, là thương quan văn từ nước láng giềng sang.

Ran sững người khi nghe câu nói này, cô vui mừng khôn xiết, vậy là cô có thể thoát ra khỏi đây sớm rồi. Cô xúc động ngẩn mặt lên, nhìn vào bà Kudo, ánh mắt lấp lánh niềm vui.

Giống như những hành động của Ran, ông bà Kudo nhìn cô sững người trong giây lát. Nhưng trong lòng dấy lên sự ngạc nhiên chứ chẳng phải niềm vui sướng vì sắp phải thoát khỏi cái tù lỏng này. Lắp bắp, bà Kudo khẽ nói:

_ Ran

Quốc vương thấy vậy, liền hắng giọng nói:

_ Mira, con hãy diện kiến hai người này đi, họ sẽ là song thân của con trong tương lai đấy!

_ Song … song thân ạ?

Quốc vương gật đầu, nói:

_ Con quên hay cố ý? Ta đã nói với con rằng hôm nay phò mã tương lai của con sẽ đến diện kiến. Thôi, không được vô lễ nữa, mau diện kiến song thân đi.

Ran miễn cưỡng nghe theo, cúi đầu thật thấp chào ông bà Kudo, cố che đi đôi mắt tím man mác buồn.

Ran ngồi đó, hờ hững nghe hai bên gia đình bàn chuyện cưới hỏi, trong lòng não nề. Có thể mọi người luôn cố gắng che dấu đi tình cảm của chính mình, nhưng cô không làm vậy. Cô yêu thì nói yêu, hận thì nói hận. Nhưng mà giờ đây, cô lại phải ngồi nghe chuyện cưới hỏi của chàng trai mình yêu với người con gái khác. Trong lòng nhói đau!

Không chịu nổi, không chịu nổi nữa rồi! Ran cúi người, xin quốc vương về phòng nghỉ ngơi. Nếu cô ở lại đây thêm giây phút nào nữa, có thể một chuyện không hay sẽ xảy ra.

Ran nhẹ nhàng cáo lui về điện phòng. Đôi chân bé nhỏ lướt nhanh trên mặt thềm, chạy thật nhanh, thật nhanh.

Ngồi bên khung cửa sổ, nhìn những đám mây hờ hững trôi, giọt nước mắt không kìm nén nổi mà tuôn rơi, lóng lánh như viên pha lê rơi xuống … vỡ tan.

_ Thiếu gia Shinichi, người đi một mình vì không muốn em đi theo làm phiền người phải không? – Trong tiếng nấc, Ran hỏi vu vơ

_ Có phải người thấy em không xứng với người không?

Ran mỉm cười, nụ cười chua xót:

_ Từ lúc bắt đầu đến giờ, em chẳng là gì với người.



Tiếng chân chậm rãi nhưng vững chắc bước vào phòng, người thanh niên gương mặt chững chạc nhưng lạnh lùng nhìn vào Ran, đôi mắt màu hổ phách không giấu nổi sự ưu buồn.

Từ từ, anh tiến lại gần Ran, nhẹ nhàng áp lòng bàn tay ấm áp mình vào đôi má ửng hồng.

Ngay từ lúc đầu, anh chỉ nghĩ cô ấy là một thú vui tiêu khiển mới, là cuộn len trong lúc con mèo này đang buồn chán. Nhưng từ khi gặp cô, mọi chuyện đã khác. Cô xinh đẹp hơn anh từng tưởng tượng rất nhiều. Không những thế, cô luôn luôn dịu dàng, ân cần và quan tâm đến anh.

Đối với người có chức vụ cao như anh, quyền thế như anh, thì những quan tâm, ân cần của người khác mà anh nhận được là vô số kể. Nhưng ai chắc rằng, họ quan tâm đến anh, hay quan tâm đến địa thế của anh? Anh không chắc điều gì cả, nhưng anh chắc rằng, cô gái này quan tâm anh thật lòng.

Bây giờ nhìn người con gái duy nhất mình yêu thương lại khóc vì người con trai khác, anh không khỏi nhói đau trong lòng. Thì ra, đây là thứ tình cảm bình thường mà anh luôn xem thường. Tình yêu luôn làm người ta yếu đuối

Anh nhẹ nhàng vuốt mái tóc đen nhánh của cô, ôm cô vào lòng ngực đang quặn đau của mình, anh khẽ thì thầm:

_ Nếu em muốn òa khóc, hãy tựa lấy bờ vai anh


~ ♥ Hết chương 19 ♥ ~


Được sửa bởi Sunny Archangel ngày 26/7/2012, 21:33; sửa lần 1.
Về Đầu Trang Go down
akiatatakai

akiatatakai

Nữ Virgo
Tổng số bài gửi : 276
Birthday : 01/09/2001
Age : 23
Đến từ : Yên Bái

[Long Fic] Love Forever and Only One - Page 4 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long Fic] Love Forever and Only One   [Long Fic] Love Forever and Only One - Page 4 Empty26/7/2012, 19:48

Oa! hayyy!!

Ss ơi, hay quớ nhé!! Aki không biết chém. Nên aki vote cho ss nhé!! ^^

Chúc ss ngày càng viết hay hơn^^
Về Đầu Trang Go down
http://akiatatakaiblog.wordpress.com
windy_august

windy_august

Nữ Leo
Tổng số bài gửi : 1251
Birthday : 11/08/1996
Age : 28
Đến từ : Ngân hà của chúng ta

[Long Fic] Love Forever and Only One - Page 4 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long Fic] Love Forever and Only One   [Long Fic] Love Forever and Only One - Page 4 Empty26/7/2012, 21:33

Nội dung ngày càng hấp dẫn. [Long Fic] Love Forever and Only One - Page 4 3839493590 . Hoá ra Shin với công chúa thật kia có hôn ước à? [Long Fic] Love Forever and Only One - Page 4 650269930
Rất mong chờ cảnh tiếp theo, hóng cháp mới. Cậu mau viết nhá [Long Fic] Love Forever and Only One - Page 4 2953299389
Về Đầu Trang Go down
ldp95_kudoshinichi

ldp95_kudoshinichi

Nam Leo
Tổng số bài gửi : 818
Birthday : 15/08/1995
Age : 29
Đến từ : 221B - Baker - Luân Đôn

[Long Fic] Love Forever and Only One - Page 4 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long Fic] Love Forever and Only One   [Long Fic] Love Forever and Only One - Page 4 Empty27/7/2012, 12:12

Vào đây comt phát. Đọc từ hồi sáng rồi mà quên mất. Giờ mới nhớ ra :37:

Chap này hay lắm nha em. Không biết Ran có bị bắt cưới không nhỉ. Công chúa Mira thật đâu rồi ta, không đi cùng với ông Yusaku à. Còn Shinichi nữa chứ, không thấy xuất hiện để rồi... [Long Fic] Love Forever and Only One - Page 4 1380890962)

Ôi nhiều câu hỏi quá, hy vọng nó sẽ được giải đáp trong chap sau.

Câu nói muôn thuở. Mong chap tiếp. [À mà post nhanh nhanh lên nhé, đợi dài cả cồ. ^^]
Về Đầu Trang Go down
trjeu_ngan

trjeu_ngan

Nữ Tổng số bài gửi : 34

[Long Fic] Love Forever and Only One - Page 4 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long Fic] Love Forever and Only One   [Long Fic] Love Forever and Only One - Page 4 Empty27/7/2012, 13:14

Chào ss...hehe ^^
thật ra, e có điều cần bổ sung...
có vẻ như ss miêu tả trang phục của Vespania
giống như của các tiểu thư quý tộc phương tây thì phải...
trang phục đó, bên trong gồm áo lót mỏng, áo nịt ngực và quần chẽn...
khi đàn ông thấy 1 tiểu thư mặc trang phục như vậy
thì chẳng khác nào cô ta đang khòa thân...
bên ngoài gồm một khung váy khá nặng, rồi mới tới lớp áo váy...
đối với các tiểu thư thì lúc còn nhỏ thì họ buộc phải làm quen với áo nịt ngực chật cứng
nên eo có chút xíu à...
bị bó đến nỗi ruột muốn lộn ra ngoài luôn ak...
còn xương sườn thì như muốn vỡ vụn ra luôn...
nói chung là có cảm giác đau đớn lắm...
(sao thấy bạn miêu tả Ran mặc tỉnh bơ àh...)
chỉ nói vậy thôi...
hehe... ^^
Về Đầu Trang Go down
Sunny Archangel

Sunny Archangel

Nữ Libra
Tổng số bài gửi : 55
Birthday : 04/10/1996
Age : 28

[Long Fic] Love Forever and Only One - Page 4 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long Fic] Love Forever and Only One   [Long Fic] Love Forever and Only One - Page 4 Empty27/7/2012, 13:34

@trjeu_ngan: Uhm, cám ơn em nha, tại chị chưa bao giờ mặc thử mấy cái đó, có xem thì cũng qua loa nên ko để ý. Với lại chị xem trg phim Detective Conan vs Lupin III thì thấy Ran với Mira đổi đồ cho nhau một cách nhanh chóng.

Cái đầm đó dạng này nè em:

Spoiler:
Về Đầu Trang Go down
Sponsored content




[Long Fic] Love Forever and Only One - Page 4 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long Fic] Love Forever and Only One   [Long Fic] Love Forever and Only One - Page 4 Empty

Về Đầu Trang Go down
 

[Long Fic] Love Forever and Only One

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 4 trong tổng số 6 trangChuyển đến trang : Previous  1, 2, 3, 4, 5, 6  Next

 Similar topics

-
» [Long Fic] Love Is Forever?
» [Long Fic sưu tầm] Love story
» [Long Fic] Love story
» [Long Fic] Love is a magic
» [Long Fic Dịch] As long as you're happy

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
CFC :: Khu vực Tài nguyên :: Fan Fiction :: Đã Hoàn Thành-