CFC

Khách viếng thăm sẽ thiệt thòi lắm nha ~
Đăng nhập để chia sẻ/ Login để yêu thương  ^^


[Long Fic] Time - Page 3 22985209-p0
CFC

Khách viếng thăm sẽ thiệt thòi lắm nha ~
Đăng nhập để chia sẻ/ Login để yêu thương  ^^


[Long Fic] Time - Page 3 22985209-p0


Conan Fan Club
 
Trang ChínhLatest imagesĐăng kýĐăng Nhập

Share
 

 [Long Fic] Time

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Chuyển đến trang : Previous  1, 2, 3
Tác giảThông điệp
windy_august

windy_august

Nữ Leo
Tổng số bài gửi : 1251
Birthday : 11/08/1996
Age : 28
Đến từ : Ngân hà của chúng ta

[Long Fic] Time - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: [Long Fic] Time   [Long Fic] Time - Page 3 Empty14/4/2012, 21:44

First topic message reminder :

Author: Windy_august

Genre: hài hước, romance nhẹ nhàng và sau đó thì ra sao...cứ đọc sẽ rõ :31:

Disclaimer: Nhân vật thuộc về quý ngài Ghosho. Chỉ có cái kịch bản dở tệ là của tôi.

Rating: Biết đọc

Summary: Họ là hai con người hoàn toàn khác nhau. Chỉ gặp nhau thôi là đã không tránh khỏi những cuộc cãi vã. Nhưng trớ trêu thay, số phận hai con người ấy thật sự thay đổi khi họ cùng ở chung một mái nhà







Chap 1: Cuộc thi chung kết

Tại giải vô địch karatedo toàn nước Nhật, không khí trong nhà thi đấu đang hết sức diễn ra sôi nổi. Chỉ còn 2 trận đấu nữa là chúng ta có thể xác định được 2 nhà vô địch đơn nam và đơn nữ năm nay của giải. Phía bên khán đài chính có nhóm bạn đang tranh cãi một cách kịch liệt.

- Nè, tại sao chúng ta lại phải đi cổ vũ cho cái tên Makoto đáng ghét đó chứ?_Shinichi ngán ngẩm, ngáp dài do đợi suốt từ 2h chiều

Nghe vậy không hiểu vì sao Hatori lại phá lên cười một cách rất…vô duyên

- Cậu hay nhỉ, bạn bè với nhau thì phải cổ vũ cho nhau chứ. Hay vẫn còn giận vụ hôm nọ hả?

- Vụ đấy ko cay sao được!_Kaito thêm vào nồi canh đang sôi sùng sục nguyên một lọ muối iot_Sinh nhật mà được tặng nguyên cả 1 con chuột hamter à quên chuột cống to đùng thế ko nhớ thì có mà người ta bảo từ bệnh viện tâm thần mà ra.

Shinichi bực tức:

- Mấy cậu có im đi ko? Ở đây tớ có cả 2 chiếc giày hàng hiệu (tội lỗi tội lỗi, ai bảo thế hàng thùng hạ giá 50% ngoài chợ mà anh~trẻ em luôn đúng) đủ nhét vào mồm hai tên các ngươi đó.

Kazuha thấy tình hình có vẻ nguy cấp thì trấn an (thực ra là lo cho Hatori ấy chứ)

- Mấy cậu này ồn ào quá. Sắp tới giờ thi đầu rồi kìa!

- Ê, Kazuha, không biết anh chàng thi đấu cùng Makoto có đẹp trai ko nhỉ? Chứ như lão già Makoto nhà mình có mà chẳng ai thèm để ý._Sonoko thao thao bất diệt theo đúng phong cách…mê zai thứ thiệt của mình.

- Cái bà chằn này chỉ thế là giỏi…_3 chàng thở dài, ngán ngẩm cho thân phận của bọn đàn ông lúc nào cũng như hàng hóa cho các nàng cân, đo, đong, đếm…

Nhóm Shinichi lúc này đã chuyển thành nhóm 5 con ngỗng do chờ dài cổ cuối cùng cũng được thỏa mãn vì trận đấu đầu tiên của Makoto đã bắt đầu. Trong trận này Makoto sẽ phải đối đầu với một đối thủ ở miền Nam là Tamoki-đương kim vô địch ba năm liền.

- Liệu lão già Makoto có thắng được ko hay lại làm mất mặt học sinh trường Tetan đây?_Shinichi hỏi tỉnh queo

- Dám cá với tớ ko?_Kaito cười nửa miệng

- Cá thì cá. Nếu Makoto thắng tớ sẽ mất các cậu một chầu ăn nhà hàng 5 sao. Còn nếu cậu ấy mà thua các cậu sẽ phải đáp ứng mọi nguyện vọng của tớ. Chịu ko?_Shinichi nói

- Cái tên này khôn thế. Nhưng thôi chấp nhận_Cả Kaito và Hatori cùng nói rồi cùng nhìn nhau và cùng cười thầm trong bụng.



Trận đấu đã bắt đầu. Makoto đang phải chịu những đòn tấn công mạnh mẽ từ phía đối thủ của mình. Quả ko hổ danh là nhà đương kim vô địch, Tamoki ra đòn như vũ bão và không để đối phương của mình ăn điểm.



Shinichi trong lòng mừng thầm:

“Thế là lũ ngốc kia sẽ chết với mình. Để xem nên bắt chúng làm gì nào? Khao 10 chầu ăn nhà hàng? Không, vẫn tầm thường quá. Hay là bao toàn bộ vé xem Word Cup 2014. À, đúng rồi tốt nhất là bắt lũ đó làm nô lệ phục vụ mình. Nếu không nghe lời mình sẽ kéo chúng đi hát Karaoke (ai cũng biết giọng Shin rồi đấy, không thua kém ai. Cùng lắm cũng chỉ kém mỗi Chaien một tí). Hahaha, mình ko ngờ mình thông minh đến thế. Đúng là chiêu độc. Hết trận đấu chắc phải đi làm cái giấy đăng kí bản quyền cho kế sách đó mới được.”



Mải mê chạy theo những thứ mà tác giả cho là...quái đản vậy mà Shinichi vẫn hoạt động hết công suất của thể thủy tinh để theo dõi trận đấu. Tình thế lúc này vẫn chẳng khá hơn ban đầu là bao. Makoto vẫn chịu tấn công mà chưa đánh trả được mấy. Lại tiếp tục những dòng suy nghĩ vớ vẩn :”Ối Makoto thua thật rồi. Tuy hơi tiếc thật nhưng thôi ai bảo cậu ta tặng mình con chuột cống vào cái ngày trọng đại mà…ai cũng biết ấy chứ. Mình cũng phải vì mình chứ bộ” ( anh này ghê thật, fan Shin đừng chém mình nha).

Trận đấu đang diễn ra một trời một vực giữa người với người thì Makoto bất ngờ đỡ được cú đá chéo chân của Tamoki. Như một đòn phản công Makoto liên tiếp tấn công áp đảo Tamoki trở lại.



- Trận đấu gay go thật đấy!_Kaito mỉm cười

- Ừ, mà phải công nhận Makoto ghê thật, bị đánh đến thế rồi mà còn có sức chống trả lại_Hatori cũng cười thầm trong bụng_Kết thúc đã định sẵn, kế hoạch của chúng ta thật tốt đẹp phải không Kaito?

- Đúng vậy!_lại cười nửa miệng

- Này, mấy cậu đang nói đến kế hoạch nào vậy, có phải giấu tớ cái gì không?_Shinichi giận dữ

- À…à…không có gì…_giọng nói vùng Kansai

- Đúng…đúng vậy…không có gì cả đâu_siêu đạo chích

- Thật ko?

- Thật!_cả hai người ai cũng biết là ai đấy cùng đồng thanh

- Bọn con trai lúc nào cũng bí mật mà chẳng bao giờ bật mí. Đấy là bản quyền của phụ nữ chúng ta chứ bộ _Kazuha nhủ thầm với Sonoko

Sau mấy phút tào lao mấy người lại chăm chú theo dõi trận đấu. Makoto giờ đã đuổi kịp Tamoki. Hai vận động viên đều sử dụng những đòn đánh hết sức đẹp mắt. Thế trận giằng co nhau quyết liệt. Bỗng, khi thời gian thi đấu đang trong những giây cuồi cùng, Makoto bất ngờ tung cú đá xoay chân làm Tamoki ngã lăn xuống sàn đấu.



- Tuýt…_trọng tài ra lệnh hết giờ

Cả nhà thi đấu hồi hộp chờ đợi…tổ trọng tài đang ra quyết định cuối cùng…trọng tài điều khiển trận đấu đã ra sân cùng hai võ sĩ…hồi hộp…gay gấn.

Cánh tay của trọng tài giơ cao cùng với cánh tay của Tamoki

- Ôi trời! Vậy là Makoto thua rồi???????

- Hả trông kìa…

Hóa ra trọng tài do tuổi cao…mắt kém nhìn lộn võ sĩ nên…nhầm (thế này thì về vườn bế cháu cho rồi). Người thắng cuộc chính là Makoto. Tất cả khán giả đứng lên vỗ tay nhiệt liệt. Xoong chảo chai lọ được cổ động viên trường Tetan mang đi làm trấn động cả nhà thi đấu (nghe nói đó là sáng kiến của thầy hiệu trưởng). Cả Shinichi cũng vậy mà quên rằng mình có thể mất tiền bất cứ lúc nào. Nhưng có lẽ vui nhất chính là Sonoko. Cô nàng mang hẳn bó hoa to tướng có đủ 99 bông hồng( À thực ra là 99 bông chia cho 33 còn 3 bông hoa trong cái bó ấy) lên tận sàn thi đấu tặng cho Makoto

- Chúc mừng cậu này! Cậu thi đấu hay lắm!_Sonoko

- Cảm ơn!_Mặt đỏ ửng

Sonoko ôm choàng lấy Makoto trước sự ngơ ngác của lũ quỷ sứ vẫn đang yên vị trên ghế ngồi.

- Bà chằn này ghê thật!_Shinichi

- Đúng là đàn bà, miệng thì nói ghét mà trong lòng nghĩ gì thì chỉ có trời biết, đất biết, Kaito Kid ta biết (tác giả cũng biết đó, còn biết cả tương lai anh Kid nữa cơ)

- Các cụ ta nói chẳng sai: Cháy nhà mới ra mặt…gián rết._Hatori ngây thơ hơn nai tơ

- Á!_Hejji lại kêu lên sau khi bị Kazuha đập mạnh vào đầu

- Dốt mà cũng đòi dùng thành ngữ cơ đấy. Lại còn nói xấu bạn bè_Kazuha tức giận

- Kìa, Kazuha cậu tức giận như vậy là bị xì khói đầu rồi kìa…_Hatori lại ngây thơ chỉ tiếp lên đầu Kazuha

- CÁI GÌ???????………….._Một cơn giận dữ bốc lửa

- Hậu quả của sự khinh thường chị em phụ nữ_Shinichi cười sặc sụa vì cảnh ngộ của Hatori lúc này

- Xin chúc mừng bạn Hejji._Kid vỗ tay tán thưởng_ Vụ án của bạn đã kết thúc mà bạn chưa có lời giải của chính mình. Bạn sẽ ra về với phần thưởng là những đòn Akido của cô bạn thân kèm theo số tiền thưởng là 10 000 đồng được đổi bằng hiện vật là một cân cam thối để bạn thưởng thức trong thời gian tĩnh dưỡng trong…bệnh viện

Nói xong cả Kaito và Shinichi đều lăn ra cười sằng sặc mặc cho Hatori nhăn nhó như con thú trong vòng tay của Kazuha.





- Thế còn bữa ăn ở nhà hàng 5 sao kia thì sao hả chàng thám tử tài hoa?_Hejji phản công lại

- Hả? Bữa ăn nào cơ?_Shinichi giả bộ ngạc nhiên hỏi

- Chuyện cậu cá cược lúc nẫy thì thế nào? Sao chóng quên vậy Kudo? Bộ, cậu định tính chơi bài chuồn hả?_Kaito

- Mình đâu dám, cũng muốn bạn bè một bữa nhậu nhoẹt cho vui nhưng mình… hổng có tiền bao các cậu…_Shinichi nhăn nhó

- Thế đây là cái gì?_Kid nói và giơ chiếc thẻ ATM mà lấy được từ Shin lúc nào không biết (nghề này trúng tủ của anh Kid rồi)

- À, là cái thẻ ATM…hết hạn từ lâu rồi…

- Ặc…ặc…_cả Kaito và Hatori suýt ngất _Thế cậu còn mang theo làm gì?

- À, đề phòng trộm cướp như vừa rồi đó.

Lần này thì Kaito và Hatori xỉu thật.

- Thế còn cái này là cái gì?_Kid lại giơ một chiếc thẻ nữa ra nhưng có vẻ hơi bốc mùi

- Hả, sao cậu lấy được cái đó?_Shinichi giật mình nhìn lại dưới giày

- Chắc thẻ này mới còn hạn sử dụng hả? Mà cậu quên lấy trộm là sở trường của tớ sao? Tưởng cất thẻ dưới giày mà ta ko trộm được thì quả là một sai lầm cho dòng họ nhà Kudo các người.

- Cái gì…cậu…cậu là trộm sao Kaito?_Kazuha ngạc nhiên

- Ngốc, cậu ấy nói vậy thôi chứ làm gì có tên trộm nào lại tự khai rằng mình là trộm_Hatori chữa cháy_”Thế mà tên ngốc kia lại khai, ngu thật”-nghĩ thầm



“ Trời ơi, thế là mất toi cái thẻ ATM bố mới cho. Tất cả chỉ tại tên Kaito Kid chết tiệt đó. Sao trời lại cho nó làm một siêu đạo chích thiên tài thế cơ chứ để rồi tài sản của con cứ ko cánh mà bay.Tiền ơi, chưa bao giờ ta yêu mày đến thế.”_Shinichi đau khổ nghĩ cho số phận hẩm hiu của mình



- Thôi, các cậu, xem tiếp chung kết nữ kìa!_Kazuha lên tiếng

- Xem làm gì càng thêm đau khổ!_Shinichi với tâm trạng chán đời cực độ

- Kazuha nói phải đấy, phải sau trận nữ ban tổ chức mới tiến hành trao giải.

- À, lúc Makoto thắng các cậu có nhìn thấy thầy hiệu trưởng trường mình ko?_Hatori

- Với trình độ liếc siêu việt của tớ thì đương nhiên là thấy. Thầy ấy vui quá làm rơi cả bộ tóc giả mà không biết. Thế mà vẫn ung dung cầm 2 chai trà xanh 0 độ giải nhiệt cuộc sống đập loạn xạ cả lên. Nếu không bận vì tên Shin này có lẽ tớ đã chạy tới, nhặt mớ tóc giả ấy lên và hỏi thầy dùng loại dầu gội gì mà để tóc rụng nguyên cả bộ thế để còn phòng mua phải dầu gội giả_Kaito

- Sao tớ ko biết nhỉ?_Shinichi ngơ ngác

- Thì vì cái thẻ ATM của cậu chứ sao._Hatori chọc vào

- Ủa Sonoko về chỗ rồi à?_Kazuha

- Bộ cậu tưởng tớ theo tên Makoto đó vào tận phòng thay đồ chờ cho tới lễ trao giải chắc. Mà không hiểu tên đó có phải con trai không. Vào phòng thay đồ mà mặt cứ đỏ ửng hơn cả cà chua chín._Sonoko

- “Ai kêu lúc đó cậu ôm cậu ta chặt quá làm chi”_4 người (ai cũng biết đấy) thở dài ngao ngán suy tư

- Kìa, 2 võ sĩ nữ ra rồi kìa.

Hai võ sĩ nữ thi đấu trận chung kết này chính là Chioko và Ran Mori.

- Bạn gái kia là ai mà trông dễ thương thế nhỉ?-Kazuha

- Là Ran Mori, nghe nói cậu ấy là con gái của nữ luật sư Kisaki nổi tiếng và ông thám tử Mori râu kẽm._Sonoko

- Xuất thân ko tồi._Kaito

- Có gì đâu, cứ nhìn mặt cô ấy đằng đằng sát khí thế kia cũng đủ biết lại là một bà chằn rồi.- Shinichi nói mà mắt không rời khỏi Ran 1 giây

- Đâu có, tớ trông cô ấy dễ thương thật mà._Hatori nói

- Cậu bảo ai?_Kazuha giận dữ không quên nhét cái khăn lau mồ hôi vào mồm Hatori làm cả lũ cười nhăn nhó

- “Chẳng phải lúc đầu cậu khen cậu ấy dễ thương sao?”-Hatori làu bàu khổ sở bỏ cái khăn khỏi mồm và chỉ muốn vào ngay WC nôn ra bởi cái mùi “com fo” của chiếc khăn.



Trận đấu thứ 2 bắt đầu diễn ra trong sự cổ vũ của hàng ngàn khán giả. Hai cô gái ra đòn cực hay làm trận đấu này không kém phần hấp dẫn so với trận trước đó. Đặc biệt Ran Mori có vẻ nhỉnh hơn đôi chút. Cuối cùng tác giả không phụ lòng của bao người đọc, chiến thắng cuối cùng thuộc về Ran.

- Công nhận cô ấy chơi hay thật._Kaito nói

- Hay gì mà hay, con gái gì mà cứ đánh đấm như múa ấy lớn lên có mà chống ề._Shinichi

- Cậu đừng quên Kazuha cũng là bậc thầy Akido đó._Sonoko lên loa

- Nói vậy mà vẫn có người chăm chú xem từng chi tiết_Kaito

- Tớ mà thèm xem ư?_Shinichi đỏ mặt

- Có ai nói cậu đâu? Có tật giật mình hả?_Hatori khúc khích

- Các cậu…_Shinichi lâm vào đường cùng ngõ hẹp

- Thôi xem trao giải rồi còn về đi ăn nhà hàng chứ!_tiếng một ai đó vang lên

- Cái tên trộm này vẫn còn nhớ cơ à? Được rồi để xem ngươi còn vui mừng được nữa không?_Shinichi cười bí hiểm


[/color][/font]
P/s: hình như lắm lời thoại nhưng viết lâu rồi nên không tiện sửa lại


Được sửa bởi windy_august ngày 29/12/2012, 14:45; sửa lần 3.
Về Đầu Trang Go down

Tác giảThông điệp
windy_august

windy_august

Nữ Leo
Tổng số bài gửi : 1251
Birthday : 11/08/1996
Age : 28
Đến từ : Ngân hà của chúng ta

[Long Fic] Time - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long Fic] Time   [Long Fic] Time - Page 3 Empty24/8/2012, 09:57

@Aki: cảm ơn em nha :33:
@Sunny: Ran đúng là người của tổ chức nhưng còn lí do tiếp cận thì...sẽ được hé lộ trong cháp tới :31:
Cảm ơn người yêu nhá cười lăn cười bò Cơ mà người yêu cho mình xin cái com để mình sống qua ngày đi cười lăn cười bò

Cháp 18: Những bước đầu tiên

Một tuần sau vụ nổ súng ở hội trường Teitan, cảnh sát vẫn không điều tra thêm được bất cứ bằng chứng gì. Nhóm của Shinichi cũng bắt đầu đi vào bế tắc. Để không làm ảnh hưởng đến việc học của Shin, thanh tra Megure đã bảo cậu không cần quan tâm nữa, cảnh sát sẽ tiếp tục điều tra.

Sân bay Tokyo lúc 9h sáng, một người phụ nữ từ cửa quốc tế bước ra. Cô đeo chiếc kính đen không để lộ khuôn mặt. Tuy nhiên nhìn trông quý phái năng động vô cùng.

Trụ sở của tổ chức áo đen, một không khí làm việc căng thẳng vẫn diễn ra đều đều. Nhưng thực sự, mọi thứ đã sẵn sàng cho giai đoạn nước rút.

- Shiho, việc chế tạo thế nào rồi.

- Đã xong, chỉ còn chờ vụ thử thuốc nữa thôi.

- Tốt!

Cuộc đối thoại ngắn ngủi giữa hai con người nhanh chóng kết thúc. Mọi việc lại đi vào vòng xoáy của nó…thật khó để dứt ra.

- Bốp!!~~

Hattori nhăn nhó xoa xoa vai mình, miệng lẩm bẩm nguyền rủa:
- Cậu làm cái trò khỉ gì thế Shinichi?

Để cuốn sách dày cộp vào ngăn bàn, Shinichi quay lại bàn Hattori, cười một cách vô tội:
- Tớ có cố tình đâu, chỉ do…cố ý thôi mà! Very Happy

- ………… “Tên này khùng thiệt”_Hattori nghĩ thầm

Shinichi đổi sang vẻ mặt nghiêm túc hơn:
- Cậu có biết có Jodie về Nhật không?

- Cái gì, cô ấy về rồi à??_Kaito từ đâu nhào tới, nét mặt sung sướng

- Ừ, sáng nay cô ấy gọi điện cho tớ bảo vừa đáp chuyến bay tới Nhật rồi.

- Cô ấy có định về trường mình dạy lại không?_Heiji hỏi

- Tớ cũng không biết, cô ấy không nói gì._Shin đáp

Cả Hattori và Kaito nghe vậy thì thất vọng tràn trề. Dù sao cô ấy cũng là giáo viên có…body chuẩn nhất trường mà cười lăn cười bò

2 tuần sau vụ nổ súng và mọi việc dần chìm vào quên lãng.

- Kính coong kính coong!!!

Tiếng chuông cửa vang lên liên hồi. Shinichi đang ngồi đọc dở cuốn Sherlock Holmes, cậu liếc qua Ran như muốn bảo cô ra mở cửa hộ. Ran ngay lập tức hiểu ý đồ xấu xa của Shin, cô lừ cậu một cái nhưng cũng vui vẻ chạy ra mở.

- Cô là…

Ran sững người. Trước mặt cô là một người phụ nữ trưởng thành với mái tóc vàng ngắn ngang vai vô cùng cá tính. Trông cô ấy đúng là người ngoại quốc không thể lẫn vào đâu được. Người phụ nữ xoáy sâu vào đôi mắt tím biếc của Ran, khuôn mặt hơi biến sắc. Cả hai nhìn nhau một hồi lâu…cả hai…đều có chung một cảm giác lạ.

Bất chợt, người phụ nữ nở nụ cười thật tươi, đôi môi đỏ đầy quyến rũ, cô lên tiếng trước:
- Chào em, cô là Jodie, giáo viên cũ ở trường Teitan, Kudo có nhà không?

Ran vẫn chưa hết bàng hoàng, cô lắp bắp:
- Dạ…có…ạ!!

- Thế nào? Không định mời cô vào nhà à?

Ran bối rối, cô mở cánh cổng ra, người phụ nữ cảm ơn cô bằng một câu tiếng anh rồi đi vào trong. Ran nhanh chóng đóng chặt cổng lại và cũng theo vào sau.
- Hello Kudo, lâu rồi không gặp, em vẫn mê trinh thám như xưa nhỉ?

Cô Jodie vừa bước vào nhà, quăng chiếc túi xách xuống ghế và ngồi một cách tự nhiên lên chiếc salon gần đó. Cô chăm chú nhìn quanh ngôi nhà như tìm lại một cảm giác thân quen. Quay lại, bắt gặp vẻ mặt ngơ ngác của Shinichi, cô Jodie phá lên cười:
- What? Ngạc nhiên lắm hả? Mà bố mẹ em không có nhà nên dẫn bạn gái về cơ đấy. Bọn trẻ bây giờ thật là…

Cô Jodie chưa kịp nói hết câu đã bị Shinichi cắt ngang:
- Không phải_Cậu bỗng hét lên phản đối một cách…vô cớ cười lăn cười bò

- Sao? Bộ cô nói sai à?

Thấy mình bị hớ, Shin vội vã giải thích:
- Bạn ấy là con gái một người bạn của mẹ em. Bố mẹ cậu ấy sang Anh nên bố mẹ em để cậu ấy sống ở đây. Sự việc chỉ có vậy thôi và bọn em chưa…có…gì cả…

- Oh vậy hả?? Mà hai đứa cũng khá đẹp đôi đấy.

Shinichi nghe vậy thì đỏ mặt ngượng chín cả người, cậu vờ đánh trống lảng:
- Mà cô đến đây có việc gì thế ạ?

- Đến thăm chàng thám tử của chúng ta thôi không được à? Hay nổi tiếng quá nên không tiếp được bà già như cô…

Đúng lúc ấy, Ran bưng hai li cà phê nóng lên. Hương cà phê quyện với vị sữa thật nồng nàn.
- Em mời cô dùng ạ!_Ran lễ phép

Lấy hai tay đưa tách cà phê cho cô Jodie, tách còn lại cho Shinichi xong xuôi Ran xin phép lên phòng với lí do còn một số bài tập quan trọng cần giải quyết. Cô Jodie cảm ơn và vui vẻ đồng ý. Trước khi đi Ran không quên nhéo cho Shin một cái đau điếng ở vai vì tội…bắt cô làm người giúp việc
- Á đau_Shinichi kịp rên lên

Cô Jodie được trận cười lo bụng.

Sau khi Ran đi khỏi, thái độ cô Jodie cũng thay đổi hẳn. Không còn bóng dáng đùa cợt nữa mà thay vào đó là sự nghiêm túc khác hẳn bình thường. Dường như có một việc gì đó cực kì quan trọng và cô…cần đến sự giúp đỡ của một thám tử lừng danh như cậu.

- Em biết Akai sang Nhật chưa?_cô Jodie ngập ngừng hỏi

- Không ạ, em không biết, có chuyện gì vậy?_Shinichi lo lắng hỏi

- Ừm….
……………

- Em hiểu rồi.

Cuộc trò chuyện diễn ra hôi lâu. Không khí khá căng thẳng. Những kế hoạch…thủ đoạn….trả thù….chính trị….ÁO ĐEN…FBI. Tất cả lẫn lộn vào nhau . Tiếng thì thầm đầy nghi ngờ…kích thích sự tò mò đến đáng sợ…Và Shinichi… đã hiểu tất cả.

Cô Jodie đã ra về được một lúc, tuy nhiên cậu thám tử lừng danh nhất Nhật Bản còn ngồi đó như bất động. Trông Shinichi khá mệt mỏi, tay chống lên trán, đôi mắt đăm chiêu suy nghĩ. Cậu cảm thấy kinh tởm và căm ghét bọn chúng…một lũ xấu xa…phải rồi…tất cả…tất cả bọn họ…rồi sẽ phải trả giá cho những việc làm phi pháp kia. Bỗng Shinichi khóc, cậu khóc trong cô đơn. Nước mắt chảy ngược vào trong thật cay đắng…sự thật đó…cậu không thể nào chấp nhận được….phải chăng…là một sự phỏng đoán vô căn cứ. Dù sao nếu đó là sự thật…cậu sẽ không tha thứ…dù chỉ một người.
Cánh cửa màu trắng khép lại. “Tạch” nó lại được khoá trái như một bản năng. Cô đã chứng kiến tất cả. Nhếch mép cười…thật xa lạ. Cô lấy chai rượu từ trong sâu thẳm ra.

Lại một lần nữa….một lần nữa cô dùng đến nó trong hoàn cảnh thế này. Người ta bảo mượn rượu giải sầu nhưng đối với cô, chuyện vui cũng cần nhấm nháp một chút cái vị ngọt đậm đà của nó. Vị rượu chạm vào đầu lưỡi…tê tái…sảng khoái làm sao. Cô rút điện thoại ra và nhẹ nhàng bấm số:
- Có chuyện gì vậy?_Đầu bên kia là giọng một người đàn ông

- Tôi có chuyện tốt muốn báo cho anh đây._cô nói, nụ cười nửa miệng trông tự mãn
…….

Cô cụp máy, lặng lẽ nhìn xa xăm….bên ngoài khung cửa sổ kia, thế giới thật đẹp biết bao…

Một sự im lặng vô hình lướt qua căn phòng cô mà cô mảy may không biết đến điều đó. Như một cơn gió nhẹ…vụt tới…vụt qua….cuốn theo cùng tất cả những gì nó đã chứng kiến.

Đêm lại trôi đi một cách lặng lẽ…để đó hai con người luôn thao thức về nhau…

Bình minh ló dạng, một ngày bận rộn lại bắt đầu.
- Kudo, Ran đâu mà không đi học cùng cậu vậy?_Lại là anh chàng da đen xí xớn

- Cậu ấy có việc bận nên hôm nay xin phép nghỉ buổi sáng._Shinichi buồn rầu đáp
Kaito thấy vậy thì vỗ tay hoan hỉ:

- Vậy là hôm nay không ai ngồi cạnh Shin hả? Thể nào ai đó cũng nhớ ai đó mà không tập trung học được. Phen này tớ sẽ hạ cậu ở bài thực hành kia._nhìn sang Hattori đang ngầm giơ tay ủng hộ

- Ngốc, ai nhớ ai chứ?_Shin quay lại không quên đập cho hai tên bạn thân mỗi người một phát vào đầu khiến hai anh kia chỉ biết đường la oai oái
“ Phải rồi, có lẽ mình sẽ nhớ cô ấy…”_Shin thầm nghĩ, một chút gì đó man mác buồn…khó chịu ngự trị từ đáy lòng cậu.

Đến cửa lớp, Shinichi cũng bắt gặp ngay Shiho đang đứng sẵn ở đó. Anh nhìn sang Kaito và Heiji, hai tên bạn thân này đã chuồn trước từ bao giờ. Shinichi cũng toan lơ đi định vào lớp thì bị bị một bàn tay ai đó nắm lấy tay cậu….lạnh ngắt…ngăn cậu bước thêm bước nữa:
- Cậu định lơ tớ đến khi nào hả?_Shiho lên tiếng hỏi

Shinichi hơi khựng lại, cậu khéo léo bỏ bàn tay Shiho ra khỏi tay mình, nhìn thẳng vào đôi mắt cô, đáp:
- Là do cậu tưởng tượng thôi, chúng mình vẫn là bạn mà. Chỉ là…không còn được như trước nữa.

- Như trước…?? Thật may tớ cũng quên hết chuyện đó rồi_Shiho thở dài_Mà…có phải…cậu thích Ran đúng không?

Shinichi giật mình:
- Ai nói vậy?

Shiho cười khẩy:
- Đừng trối nữa chàng thám tử, cả lớp đều thấy vậy. Hai người đúng là một đôi và cậu…cậu thích cô ấy thật chứ?

Shin im lặng. Câu hỏi mà cậu không bao giờ muốn giải đáp…câu hỏi cậu luôn tìm cách trốn tránh nó, thật khó để mở miệng:
- Tớ không chắc…nhưng…tớ sẽ bảo vệ cô ấy.

Phải rồi hai từ “bảo vệ” được Shin nhấn mạnh khiến Shiho cảm thấy một chút gì đó quả quyết, chắc chắn của cậu. Và…cô e dè về điều đó.

Suốt cả ngày hôm đó, Shin không ngừng suy nghĩ về thứ gọi là tình yêu kia. Cậu mù tịt trong khoản đó, cậu không muốn thừa nhận. Ngày trước cậu còn kiêu ngạo lắm mà. Quả thực, đúng như Shiho nói, biểu hiện của cậu đã quá rõ ràng. Đối diện…đó là cách tốt nhất. Trong Shinichi, vẫn còn ấp ủ những dự định. Hơn hết, cậu đã tự hứa với bản thân…cậu…sẽ bảo vệ Ran suốt đời…nhưng….

Màn đêm lại bao phủ khắp nơi.
Tích tắc…tích tắc…chiếc đồng hồ cổ mệt nhọc điểm 12h đêm.

- Ran, cậu ngủ chưa vậy?_Shinichi khẽ gõ cửa phòng Ran và gọi vọng vào.

“Oáp”. Ran bước ra trong bộ váy hồng thật xinh xắn, cô dụi mắt ngạc nhiên hỏi:
- Có chuyện gì thế?

Không kịp để Ran nói thêm, cậu kéo tay cô đi

- Oái!!!!!!!!!!_Ran la lên_Cậu làm cái trò gì vậy??

- Đi theo tớ rồi cậu sẽ biết.
Shinichi vẫn một mực nắm tay cô, cậu dẫn cô bước qua những bậc thang và lên tầng thượng.

Cánh cửa từ từ mở ra:
- Oa! Đẹp quá!- Ran thốt lên

Shinichi vui sướng cười rạng rỡ.

Trước mắt hai người lúc này là cả một không gian rộng lớn. Bầu trời lấp lánh muôn vàn vì tinh tú như một chiếc áo choàng đen đính những viên kim cương lộng lấy nhất. Bên dưới là cả một thành phố không ngủ. Dường như cái sức sống ban đêm còn mãnh liệt, nhộn nhịp, thú vị và lạ lẫm hơn ban ngày rất nhiều.

- Tuyệt thật!

Ran vươn đôi tay, hít thở những gì trong lành, tinh tuý nhất của khí trời. Cô ngồi xuống một bậc đá gần đó. Sương đêm lạnh khiến Ran lép người, co ro. Shinichi thấy vậy, cậu bèn cởi chiếc áo bên ngoài ra khoác lên lưng Ran và ngồi ngay xuống bên cạnh cô. Ran đỏ mặt, lí nhí cảm ơn.

- Tại sao cậu lại dẫn tớ lên đây?- Ran quay sang hỏi Shinichi

- Để ngắm sao (sến quá cười lăn cười bò ). Cậu không thấy chúng rất đẹp à và tớ nghĩ cậu chưa từng làm việc này._Shin mỉm cười đáp_Tớ đã tự nhủ…sẽ cùng với người con gái mình thích làm việc này

- Cậu….tớ…..?- Ran tròn mắt, thật may bóng tối đã che mất khuôn mặt ngày càng đỏ ửng lên của cô

Ran không nói gì thêm. Hai người vẫn ngồi đó. Đôi khi Shinichi lại chỉ cho Ran đâu là chòm sao Sirius, Lyra hay Aquila. Họ cứ như vậy cho đến khi Ran thiếp đi lúc nào không biết. Đôi mắt cô nặng nề dần dần khép lại. Ran nhẹ nhàng đặt đầu mình lên vai Shin. Shinichi bất ngờ, cậu để cho Ran tựa vào vai mình, ngồi im mỉm cười hạnh phúc.

Cô không muốn giả vờ nhưng cô cũng không muốn đánh mất đi những giây phút hiếm hoi của hai người lúc này. Tại sao? Tại sao chứ? Cứ mỗi lần cô quyết định mọi chuyện là cậu lại xuất hiện. Chỉ có ở bên Shinichi cô mới cảm thấy ấm áp. Chỉ có ở bên cậu cô mới thấy được che chở và an toàn. Bờ vai cứng rắn của Shin cho cô hơi ấm, cho cô một điểm dựa vững chắc. Giá như thời gian ngưng lại…chỉ ngay lúc này thôi…cô sẽ quý trọng nó trọn đời.

Cậu để yên cho cô ngủ. Cậu không muốn phá vỡ nó dù chỉ là bất chợt.
Cậu hất nhẹ lọn tóc trước mặt Ran. Khuôn mặt cô khi ngủ vẫn thật rạng rỡ…như một thiên thần. Phải rồi, Ran chính là một thiên thần…
“Hãy giữ nguyên giây phút này…để tớ…được bên cậu mãi mãi”
Đêm yên lành, hai con người lại không ngủ…
Về Đầu Trang Go down
akiatatakai

akiatatakai

Nữ Virgo
Tổng số bài gửi : 276
Birthday : 01/09/2001
Age : 23
Đến từ : Yên Bái

[Long Fic] Time - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long Fic] Time   [Long Fic] Time - Page 3 Empty24/8/2012, 11:16

*vỗ tay*
Ss ơi, hay lắm ạ [Long Fic] Time - Page 3 1380890962
CƠ mà ss đóng bụi fic lâu quá đó eh!?
Nhưng mà thôi, ss lại có chap mới thì cười lăn cười bò em vote cho ss cười lăn cười bò
Về Đầu Trang Go down
http://akiatatakaiblog.wordpress.com
Olwen

Olwen

Nữ Tổng số bài gửi : 887

[Long Fic] Time - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long Fic] Time   [Long Fic] Time - Page 3 Empty1/9/2012, 14:51

Oài~ Tớ com đây, com đây~ cười lăn cười bò *Cái fic bạn đóng bụi quá. Tớ góp phần phủi bụi cho bạn vậy cười lăn cười bò*
Cơ mà tớ có cảm giác lại sắp có một cuộc đối đầu FBI vs Áo Đen rồi. ^^
Mà có phải việc Ran là thành viên Tổ chức đã bị điều tra rồi không? Cuộc nói chuyện giữa Shin và Jodie có nói về việc này phải không?
Trích dẫn :
Cô Jodie đã ra về được một lúc, tuy nhiên cậu thám tử lừng danh nhất Nhật Bản còn ngồi đó như bất động. Trông Shinichi khá mệt mỏi, tay chống lên trán, đôi mắt đăm chiêu suy nghĩ. Cậu cảm thấy kinh tởm và căm ghét bọn chúng…một lũ xấu xa…phải rồi…tất cả…tất cả bọn họ…rồi sẽ phải trả giá cho những việc làm phi pháp kia. Bỗng Shinichi khóc, cậu khóc trong cô đơn. Nước mắt chảy ngược vào trong thật cay đắng…sự thật đó…cậu không thể nào chấp nhận được…. phải chăng…là một sự phỏng đoán vô căn cứ. Dù sao nếu đó là sự thật…cậu sẽ không tha thứ… dù chỉ một người.
Nói về Ran nhỉ… :(
Mà tớ cũng có cảm giác như Ran bị ép buộc làm những việc này. Hoặc cho dù trước đó cô ấy tự nguyện thì giờ đây cô ấy không hề muốn tiếp tục nữa… Đúng không?
Chậc. Cậu đang tạo ra một bi kịch tình yêu roài :sweat: Nói thật là tâm trạng tớ cũng hơi hơi giống bạn Shin… không muốn chấp nhận nó tí nào…
Oài… Tặng cho bạn hiền một vote… *+ hay – chưa biết cười lăn cười bò*

PS: ~Giữ gìn sức khỏe bạn hiền nha =)~
Về Đầu Trang Go down
windy_august

windy_august

Nữ Leo
Tổng số bài gửi : 1251
Birthday : 11/08/1996
Age : 28
Đến từ : Ngân hà của chúng ta

[Long Fic] Time - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long Fic] Time   [Long Fic] Time - Page 3 Empty6/9/2012, 23:54

@moon: cảm ơn bạn hiền vẫn quan tâm theo dõi :33:
Cậu tinh ý lắm...nhưng Ran thế nào thì...viết sau :31:

Cháp 19: Thay đổi

Hai con người thuộc về hai thế giới khác nhau. Họ ở bên cạnh nhau, thân thiết như người một nhà…học tập và làm việc cùng nhau…trao cho nhau những yêu thương ấm áp. Nhưng vượt trên tất cả là…lợi dụng nhau.

- Cốc, cốc, cốc…!

Tiếng gõ cửa vang lên từng hồi một cách nặng nề

- Vào đi!- Shinichi nói vọng ra

Ran đẩy nhẹ cánh cửa bước vào. Trên tay cô là một cốc nước cam trông khá tươi mới.
- Nghỉ một chút và uống nước đi! Cậu không thể suốt ngày ngồi nghiên cứu các vụ án như một cái máy thế được.

Nói rồi cô đặt cốc nước cam xuống bàn. Shinichi mỉm cười ngước lên nhìn cô đáp lại:
- Cảm ơn cậu tớ làm chút nữa là xong.

- Uk vậy tớ ra ngoài chút nhá!

Ran nói rồi bê chiếc khay đi. Tới cửa phòng, cô khựng lại, quay lại nhìn Shin. Cậu vẫn vậy làm việc một cách hăng say.

Cánh cửa đã khép chặt lại.

- Tạch tạch…

Tiếng bàn phím máy tính vẫn lách cách không ngừng…ngưng lại…rồi đột nhiên im bặt. Shinichi nhìn ly nước cam, màu sắc tươi sáng của nó thật quyến rũ, một chút kích thích sự tò mò. Shinichi nhấp một chút vị cam trên đầu môi…một cảm giác lạnh chạy dọc sống lưng.

Cậu gõ cửa liên hồi. Hai tay ôm lấy đầu đau đớn. Trông cậu như một con thú hoang nổi cơn thịnh nộ…thật đáng sợ. Dường như có hàng trăm chiếc đinh đang xuyên qua đầu Shin. Cơ thể cậu cảm tưởng như mềm nhũn ra không còn chút sinh lực nào. Cơn đau kéo đến từng hồi. Sách vở, tài liệu
văng la liệt trên bàn, dưới sàn nhà. Ly thuỷ tinh giờ chỉ còn là những mảnh vụn nhỏ…nhuốm máu…rạn nứt tất cả…

- R..a….n…R…a…n…..

Shinichi thì thào. Thân hình cường tráng của một chàng trai đang cố lết ra khỏi phòng từng chút một. Cậu cố gắng dùng chút sức bình sinh còn lại vặn tay nắm cửa…trơn trượt…

- Tạch!~ chiếc khoá rời ra, cánh cửa bật mở
Một bóng người mờ mờ ảo ảo đang đứng trước mặt cậu. Đôi mắt mơ màng trong cơn mộng mị nhoà đi. Hàng mi chỉ trực cụp xuống nhắm nghiền lại để không bao giờ tỉnh dậy.

- Shinichi!! Cậu làm sao vậy? Shinichi…Shinichi…tỉnh dậy đi chứ!!- Ran vội vã chạy đến, khuôn mặt cô lấm tấm mồ hồi, cố gắng lay mạnh để cậu tỉnh.

Nhưng Shinichi chẳng thể làm gì được lúc này. Ý chí đôi khi cũng cần sự thử thách. Cậu ngất lịm đi trong vòng tay bé nhỏ của Ran.

*************************
Flash back

- Vậy là bọn FBI đã bắt đầu hành động rồi sao?- Gin đi lại trước mặt cô dò hỏi.

Hắn giống con hổ đói, chỉ trực chờ thời cơ nhảy vào con mồi và sẽ không bao giờ buông tha khi chưa đạt được múc đích cuối cùng.

- Đúng vậy.

Ran…cô vẫn bình tĩnh ngồi trên ghế mặc cho cái thái độ soi mói nghi ngờ của Gin. Cô đã quá quen…phải…đã quá quen với việc ấy.

- Đây!_Gin chìa ra một viên con nhộng hai nửa xanh đỏ_Shiho đã chế tạo thành công rồi, hãy cho tên thám tử đó uống đi.

- Không sao chứ?_Ran nhìn kĩ viên thuốc, hơi chút bất an

Gin cau mày:
- Cô lo cho tên đó à?

Giật mình, Ran ấp úng:
- Không phải…Tôi chỉ muốn chắc về cách sử dụng nó thôi.

Khuôn mặt Gin hơi co lại:
- Yên tâm, cô nghĩ đây là hàng chợ ư? Nực cười!! Tổ chức đã phải bỏ ra hơn năm năm mới chế tạo ra nó. Đừng quên, nó được tạo bởi những giáo sư hàng đầu và hơn hết…Shiho…chính cô ta làm chủ dự án nghiên cứu. Cứ cho hắn thử trước đi. Thuốc sẽ xoá đi một phần trí nhớ. Hắn sẽ không phân biệt được cái gọi là chân lí..và…đến lúc ấy….Shinichi…gã thám tử kiêu ngạo…hắn chỉ nghe lời mình cô mà thôi. Tại sao ư? Cô chính là người hắn yêu nhất. Có lẽ cô cũng biết điều đó và cũng Shiho đã xác nhận điều này.

Ran cười khẩy:
- Yêu nhất ư? Phải rồi, ngay từ đầu chúng ta đã sắp đặt mọi việc quá hoàn hảo. Tôi và hắn cứ cãi nhau và điều đó chỉ khiến hắn càng yêu tôi hơn. Trong mắt hắn và lũ học sinh vô dụng kia…mãi mãi…chỉ tồn tại Ran angel~~ một thiên thần đã gãy đi đôi cánh.

Nói rồi Ran cười một tràng dài…trong nụ cười có cả những giọt nước mắt…

- Im đi!- Gin tức giận

- Ông anh sao phải nóng thế chứ? Anh không tin tưởng khả năng của tôi ư?_Ran nhếch môi

Gin gằn giọng, xua tay:
- Ngược lại…chính cô được đích thân boss nhận về đào tạo, sao bọn ta có thể không tin và khả năng của cô được. Tuy nhiên đừng vui mừng quá sớm như vậy. Hãy về mà vuốt ve tên thám tử kia đi. Bộ não của hắn cần cho tổ chức của chúng ta. Hắn sẽ vô tình trở thành một trợ thủ đắc lực để tiêu diệt bọn cớm. Sau đó ta sẽ thử nghiệm dần dần tiếp trên bọn chính trị gia. Nên nhớ, mục đích cuối cùng phải là bá chủ thế giới.

- Được rồi, cứ tiến hành vậy đi. Ông anh cứ ngồi đây mà chờ tin tốt của tôi.

- Mong là vậy.

Một nụ cười bí hiểm…

End flash
*******************
Không gian tĩnh mịch, những chiếc rèm trắng được buông xuống để tránh ánh nắng mặt trời.

- A..a!- Shinichi mở mắt nhưng cậu buộc phải nhắm nghiền lại ngay.

Cố gắng, chậm rãi, cậu mở một cách từ từ. Ran vẫn ngồi cạnh cậu, y như cái lúc cậu bị thương vì phải cứu cô trong vụ tai nạn giao thông. Tuy nhiên không gian lần này quen thuộc hơn rất nhiều.
Cậu vẫn đang nằm ở nhà.

- Mình bị sao vậy?

- Không sao đâu. Tớ nghĩ cậu chỉ bị ngộ độc nhẹ thôi, nghỉ một đêm sẽ khoẻ.- Ran ân cần nói

- Ừ!

- À tớ nấu cháo cho cậu rồi đó. Ngộ độc nên phải ăn nhẹ thôi.

Nói rồi Ran xuống bếp bưng lên nhà bát cháo hành thơm phức (đừng ai liên tưởng đến Chí Phèo-Thị Nở nhá tội nghiệp tác giả và hai anh chị mềnh [Long Fic] Time - Page 3 506850652 ). Cô khéo léo dựng Shin ngồi dậy, kê gối cao một chút để cậu không cảm thấy mệt. Đoạn, Ran múc từng thìa cháo, thổi vài hơi cho nguội rồi nhẹ nhàng bón cho Shin.

Những cử chỉ ân cần của Ran làm cậu xúc động. Sống mũi cay cay. Cô ấy thật dịu dàng làm sao. Shinichi nhìn Ran đút từng thìa cho mình và cậu thì ăn ngoan ngoãn như một đứa trẻ.

Chiếc lá vàng bên ngoài cửa sổ xoay vòng…rơi xuống…đọng lại trên cửa kính. Cơn gió nhẹ thổi quá…chiếc lá tiếp tục rơi..không phải là kết thúc mà nó là một hành trình mới…
Hạnh phúc đôi khi thật giản dị…nhưng quan trọng là hãy nhận ra nó…trân trọng nó…đừng để những toan tính như vết mực ố trên màu sáng của hạnh phúc…

- Shinichi, cậu là ai?_Ran ngồi cạnh Shinichi đang đọc sách, hỏi cậu

Shinichi ngạc nhiên:
- Sao cậu lại hỏi vậy? Chẳng phải tớ là Shinichi, thám tử lừng danh nước Nhật sao?

Ran cười:
- Đúng vậy đấy…và…Shinichi…cậu sẽ luôn làm tớ hạnh phúc chứ?

- Tất nhiên rồi!_Shin khẳng định chắc nịch

Ram mỉm cười hạnh phúc.

Những ngày tiếp theo, bản tin luôn dồn dập. Các chính trị gia đột nhiên làm những chuyện lạ lùng, kí những hiệp định không mang lại quyền lợi cho người dân. Một màu đen về chủ nghĩa phong kiến như đang được tái hiện giữa Nhật Bản thời nay.

Hắn nhấn chiếc điều khiển tắt ti vi rồi vứt nói trên ghế. Bờ lưng ngả ra đằng sau vẻ mệt mỏi. Ánh mắt lim dim, nét mặt đăm chiêu suy nghĩ điều gì đó. Bây giờ hầu như toàn bộ quyền lực trong bộ máy chính trị của Nhật Bản đã bị tổ chức thâu tóm. Tuy nhiên điều cần thiết nhất lúc này là qua mắt bọn FBI và giới cảnh sát Nhật. Bọn cớm đó đã bắt đầu đánh hơi thấy điều gì đó. Có tiếng gõ cửa. Gin mở mắt:
- Vào đi!

Một cô gái khá xinh bước vào.

- Đến rồi à? Mọi chuyện sao rồi? Tên đó có biểu hiện gì lạ không?

Ran cười nhếch môi:
- Ông anh vẫn nghi ngờ khả năng làm việc của tôi vậy sao?

- Ồ tất nhiên là không. – Gin cũng cười lớn nhưng nhanh chóng chuyển sang nét mặt lạnh lùng vốn có- Tuy nhiên điều gì cũng cần phải có sự chắc chắn tuyệt đối.

- Vậy thì ông anh cứ yên tâm, tên thám tử đó trong tay tôi thì giờ đây hắn như một con mèo ngoan ngoãn nghe lời chủ rồi.

- Quả không hổ danh là người phụ nữ được đích thân “ngài” huấn luyện, làm tốt lắm. Xong vụ này chả mấy chốc cô sẽ được “ngài” thăng chức cho thôi. Chẳng phải hai người như hai bố con sao._Hắn nói, nở nụ cười nửa miệng

Câu nói của Gin như một con dao sắc chạm vào vết thương lòng của Ran. Phải rồi, ngài là cha cô, cô làm sao quên được cái ngày ấy, ngày định mệnh thay đổi cả cuộc đời cô:

Tokyo 12 năm trước:
Mùa đông giá lạnh…đóng băng tâm hồn non nớt, trong sáng của một đứa bé năm tuổi…
Tuyết vẫn rơi mấy ngày chưa hết, tuyết phủ một màu trắng xoá mọi nơi, mang theo sự lạnh lẽo, u tối cho cả thành phố.

Một người phụ nữ trông hiền dịu đức độ vô cùng đang nắm tay đứa bé năm tuổi tung tăng trên đường phố. Cô bé thích thú nắm chặt bàn tay ấm áp của mẹ, miệng hát véo von. Người phụ nữ thỉnh thoảng cúi xuống chỉnh lại chiếc mũ len trên đầu cô. Hai mẹ con cứ nói cười như vậy cả chặng đường khiến mọi người trông vào đều cảm thấy họ đúng là một gia đình hạnh phúc nhất trên thế gian này…
………………………………..
Người đàn ông ra mở cửa, khuôn mặt vui sướng. Đôi tay chắc nịch dang rộng ra chào đón:
- Hai mẹ con đã về rồi à?

Nói rồi ông ta ôm người phụ nữ và nhấc bổng đứa con lên:
- Thiên thần của bố, hôm nay đi siêu thị có vui không con?

Đứa bé cười tít mắt, mồm líu lo:
- Vui lắm ạ!

Cả hai người lớn đều cười trước sự ngây thơ của bé. Rồi quay sang người vợ, ông ta âu yếm nói:
- Em có mệt không? Đưa đồ đây anh xách vào trong cho.

Rồi cả ba người họ cùng vui vẻ đi vào trong nhà.
…………………………………

- Ran_chan của bố ăn nhiều vào cho chóng lớn nha. – Ông nói và gắp một miếng shushi vào bắt cơm của đứa bé:

- Vâng ạ! ^^- Cô bé nói- Bố ơi, sau này con lớn nhất định con sẽ là một nhà khoa học giỏi như bố mẹ.

Câu nói của đứa bé bất chợt làm hai người lớn giật mình. Họ buông đôi đũa lặng lẽ nhìn nhau…một nét trầm buồn thoáng hiện qua. Người phụ nữ nhìn đứa con thơ một cách âu yếm. Cảm giác tội lỗi đang đè nặng họ.

- Chỉ cần con hạnh phúc là bố mẹ vui rồi.- Bà nhẹ nhàng xoa đầu đứa bé
………………………………….

Đắp chiếc chăn lên cho đứa trẻ, người mẹ ôm bé vào lòng lần cuối:
- Chúc thiên thần của mẹ ngủ ngon nhá.

Người đàn ông đứng bên cạnh, không nó gì, khẽ đặt lên trán bé một nụ hôn.

Ánh điện vụt tắt…bóng tối bao phủ khắp căn phòng nhỏ xinh
…………………………………..

Có tiếng đổ vỡ lẫn tiếng quát tháo, khóc hét. Đứa trẻ chợt tỉnh dậy, dụi mắt. Cô bé bò ra khỏi giường. Cánh cửa phòng từ từ hé mở.

Mắt nó bỗng mở to tròn…chứng kiến tất cả. Cổ họng như nghẹn lại…đau đớn…đôi môi lặng câm không thốt thành lời.

Rất nhiều cảnh sát trong nhà cô. Ai nấy đều trông dữ tợn như hung thần. Bố mẹ cô bé đang hoảng sợ….và…trên tay mọi người đều cầm súng.

- Đoàng…- Một ông cảnh sát đã bóp cò.

Viên đạn găm thẳng vào tim mẹ cô. Bà từ từ ngã xuống...nhưng…mắt bà đang nhìn về phía cô…vẫn luôn là ánh mắt hiền hậu đó.

Bố cô sững sờ, ông loạng choạng đỡ người vợ của mình. Toàn thân ông lúc này đầy máu. Đôi bàn tay đỏ lòm vẫn nắm chắc cò súng. Một giọt nước mắt lăn dài từ khoé mi…hoà cùng màu đỏ tươi. Lần đầu tiên cô bé thấy bố mình khóc như vậy. Phải, ông ôm xác người vợ và khóc…khóc rất nhiều. Thỉnh thoảng lại có những tiếng thét lên đau đớn…từ sâu thẳm trong tim. Và trong một phút hoảng loạn, bàn tay ông đã chĩa đầu súng vào đầu mình, những ngón tay khẽ chuyển động nhẹ nhàng.

- Đoàng….- một tiếng nổ chói tai nữa lại vang lên. Bố cô đã gục xuống. Ông nắm chặt lấy bàn tay mẹ cô…đôi mắt từ từ nhắm lại nhưng dường như…vẫn còn điều gì đó chưa cam lòng.

Tất cả cảnh sát và những người mặc đồng phục có chữ FBI phía sau lưng sau khi kiểm tra hai cái xác thì rút đi dần.

Cô bé vấn đứng đó…bất động…nhìn thấy tất cả…
Không gian yên tĩnh, chỉ còn lại cô và hai cái xác. Những cơn gió lạnh lướt quá như cứa vào da thịt cô bé…không cảm giác…không còn gì có thể làm nó đau đớn hơn. Cô không lại gần hai cái xác ấy, vẫn tựa vào cửa phòng, nhìn một cách chăm chú…Ngoài kia, tuyết trắng đã bị nhuộm bởi màu đỏ của máu…chết chóc và đau thương.
……………………………………

Cô bé không khóc ở hai nấm mộ. Khuôn mặt vô hồn nhưng ẩn chứa đằng sau ánh mắt là một sự tức giận đến đáng sợ…sự tức giận của một đứa trẻ…

Chiếc limo đi tới, mấy tên vệ sĩ mặc đồ đen bước ra trước và sau đó, một người đàn ông trung tuổi bước đến bên cô. Ông ôm cô vào lòng, thì thầm:
- Con hãy nhớ ..cái cảnh bố mẹ con đã phải chết dưới tay bọn cớm như thế nào. Hãy khắc sâu nó vào tận trong tim. Bố mẹ con là những người có công lớn với tổ chức và ta sẽ giúp đỡ con báo thù cho họ. Hãy đi theo ta.

Hai chữ “báo thù” được ông nghiến răng nói. Cô bé vẫn lặng im không nói gì, lặng lẽ để người đàn ông dắt lên xe. Những chiếc bánh bắt đầu chuyển động…hai nấm mồ xa dần đến khi khuất hẳn khỏi tầm mắt của nó. Ngoài trời bắt đầu mưa…mưa to dữ dội như trút nước…mưa đã khóc thay cho cô.
…………………………………….

Cô được sắp xếp đưa đến gia đình nhà Mori và nhận họ là bố mẹ nuôi. Họ không nghi ngờ gì về thân phận của cô và ngược lại còn rất vui vì đã từ lâu đôi vợ chồng này khao khát có một đứa con gái. Người đàn ông áo đen vẫn đến gặp cô thường xuyên…một cách bí mật. Và sau đó cô được cho phép sang Anh sống. Tại đây những khoá huấn luyện để trở thành một sát thủ thực sự bắt đầu. Cô đã làm vậy chỉ với một lí do duy nhất là hai chữ “trả thù”


- Cô hãy đưa tên thám tử đến gặp ta_Gin nói
Hắn làm Ran thoát khỏi những dòng kí ức. Cô liếc sang hắn, một cách nhẹ nhàng nhất:

- Tôi biết rồi
Cả hai lại im lặng tính toán cho những bước tiếp theo.
Về Đầu Trang Go down
Miyume

Miyume

Nữ Libra
Tổng số bài gửi : 202
Birthday : 13/10/1996
Age : 28
Đến từ : dream town

[Long Fic] Time - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long Fic] Time   [Long Fic] Time - Page 3 Empty8/9/2012, 17:10

Hic! Tới giờ Miyu mới đọc xong fic cậu! Thật ngại quá! [Long Fic] Time - Page 3 1370858031
Tội nghiệp Shin quá! Anh í có bị tẩy não không thế? [Long Fic] Time - Page 3 2155288934
Tội nghiệp cả Ran nữa, bị nhồi nhét thù hận! Híc! :ahah:
Vote cho cậu! Mau có chap mới đó! phon8
Về Đầu Trang Go down
Miyume

Miyume

Nữ Libra
Tổng số bài gửi : 202
Birthday : 13/10/1996
Age : 28
Đến từ : dream town

[Long Fic] Time - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long Fic] Time   [Long Fic] Time - Page 3 Empty9/9/2012, 14:01

Đúng như lời hứa, tớ vẽ xong hồi tối! Giờ cho cậu xem đây! :3:

Cảnh Ran hạ Shin bằng nước cam!

[Long Fic] Time - Page 3 Hinh0855001


Mặc dù đã nghía khắp fic nhưng không vẽ được cảnh nào đẹp hơn! [Long Fic] Time - Page 3 2155288934
Có cảnh hội trường là đẹp nhưng trình độ kém không vẽ nổi! pity
Hi vọng cậu thích!
Cuối là Mau có chap mới đê! XD
Về Đầu Trang Go down
Olwen

Olwen

Nữ Tổng số bài gửi : 887

[Long Fic] Time - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long Fic] Time   [Long Fic] Time - Page 3 Empty10/9/2012, 12:55

Tớ lại đi com lấy tinh thần cho bạn hiền đây! cười lăn cười bò *Nói trước là tớ ý kiến, ý cò nhiều lắm đó. Bạn đừng mất tinh thần nhá =)*
Oài~ Mới vô đã bị cái ảnh của bạn Mi đập thẳng vào mặt cười lăn cười bò Cái ảnh rất đẹp. Có điều mặt ai đó hiền quá nên không giống lắm trong kịch bản của wind nhỉ cười lăn cười bò
Trích dẫn :
Nói rồi Ran xuống bếp bưng lên nhà bát cháo hành thơm phức (đừng ai liên tưởng đến Chí Phèo-Thị Nở nhá tội nghiệp tác giả và hai anh chị mềnh ).
Thà rằng bạn đừng nói. Bạn nói xong mình tưởng tượng hẳn hoi về anh Chí, chị Nở cơ. Đọc mãi mới hết tưởng tượng. cười lăn cười bò *tội lỗi~*
Cơ mà thế hóa ra Ran là con nuôi của gia đình Mori à? cười lăn cười bò *Cậu cẩn thận với bác Mori nhá. Bác ấy mà biết lại làm ầm lên cho mà xem cười lăn cười bò* Mà tớ không nghĩ là FBI lại hành động kiểu giết bố mẹ Ran đâu. Thường thì họ phải bắt sống chứ nhỉ!? cười lăn cười bò
Mà tớ đoán nhá, đoán thôi nhá~ Sắp tới Ran lại bị Shin thu phục lòng thù hận đó thôi nhỉ nhỉ!? cười lăn cười bò
……

Thôi, không nói nhiều nữa. cười lăn cười bò
Vote cho bạn một phát nè cười lăn cười bò Vote bạn Mi cái ảnh luôn nhá cười lăn cười bò
Về Đầu Trang Go down
nguyenmaihuong93

nguyenmaihuong93

Tổng số bài gửi : 75

[Long Fic] Time - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long Fic] Time   [Long Fic] Time - Page 3 Empty25/10/2012, 18:25

tác giả ui fic này hay lắm :36: :36: :36:
p/s: nhưng sao tác giả ngâm fic lâu vậy??? :crazy: :crazy: :crazy:
Về Đầu Trang Go down
https://www.facebook.com/nguyenmaihuong93
windy_august

windy_august

Nữ Leo
Tổng số bài gửi : 1251
Birthday : 11/08/1996
Age : 28
Đến từ : Ngân hà của chúng ta

[Long Fic] Time - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long Fic] Time   [Long Fic] Time - Page 3 Empty29/12/2012, 17:16

Cháp 20: First kiss


Ga tàu điện Tokyo trật trội và đông đúc. Mọi người chen lấn, xô đẩy tấp nập với công việc của mình.

Cánh cửa từ từ mở, Ran bước xuống tàu. Cô đứng lặng im, đôi chân nặng nhọc không buồn cất bước. Ngoài trời mưa bắt đầu rơi, Ran thầm nguyền rủa vì cô không mang theo chiếc ô nào. Vì vậy cô nhanh chóng bắt một chiếc taxi gần đó để về.

Đôi mắt tím biếc lơ đãng nhìn ra ngoài ô cửa kính. Mưa tuôn xối xả tạo những tiếng kêu lộp độp.Tất cả nhoè đi trước mắt Ran. Cô cảm thấy mệt mỏi với những việc mình làm. Lôi Shinichi vào cuộc chơi này phải chăng là một quyết định đúng đắn? Cô tiếp cận cậu là vì gì cơ chứ? Chẳng phải là để thoả mãn ý nguyện cá nhân thôi hay sao. Nhưng...Shinichi không hề biết điều đó. Shin làm cho cô cảm thấy vui vẻ, ấm áp. Thật đặc biệt mỗi khi ở bên cạnh Shinichi, cô luôn cảm thấy an toàn...một cảm giác lạ. Ấy vậy, đáp lại sự ân cần chu đáo của Shinichi, cô cố tạo ra một vỏ bọc thật kín cho mình bởi đối với cô, Shinichi chỉ là một công cụ để giúp cô trả thù.

Nếu cha mẹ không bị giết hại, giờ đây cô vẫn chỉ là một nữ sinh bình thường với những bài kiểm tra ở trường như Kazuha hay Sonoko...
Nếu hắn không nhận cô về nuôi, cuộc đời cô chắc chắn sẽ rẽ sang một hướng khác...vui tươi hơn nhiều...
Nếu cậu không có bộ óc siêu phàm của một thám tử, cậu sẽ không bao giờ phải uống viên thuốc xoá một phần kí ức kia để rồi trở thành tay sai của tổ chức.
....
Và nếu không gặp cậu...cô đã không phải đau khổ và dằn vặt vì đã trót...YÊU cậu mất rồi...


Nhưng tất cả chỉ là nếu. Viễn cảnh trong mơ ấy không cho phép cô suy nghĩ nhiều. Đối với Ran, thực tế quan trọng hơn tất cả. Số mệnh đã sinh cô ra là để cống hiến và phục vụ cho tổ chức. Điều đó bỗng làm Ran cảm thấy nhói đau. Mơ ước về một cuộc sống bình thường có lẽ mãi chỉ có trong tưởng tưởng...

Chiếc taxi dừng lại trước cổng biệt thự nhà Kudo. Ran không muốn gọi Shin ra mang ô cho mình. Cô quyết định chạy băng qua sân, mặc cho những hạt nước trĩu nặng kia táp vào mặt. Có hề gì...dù sao trong cô đã lạnh từ lâu rồi...

- Cậu làm gì vậy? Sao không gọi tớ?

Một giọng nói nghiêm nghị vang lên, Shinichi đã ở trước mặt cô từ bao giờ.

- Ừ tớ nghĩ về đến nhà rồi nên không muốn phiền cậu.

Ran cười, vờ phủ chiếc áo bị dính mưa để tránh ánh mắt quan tâm của Shinichi đang nhìn mình. Mưa vẫn còn làm khuôn mặt cô ướt đẫm.

Shinichi rút một chiếc khăn ra, cậu nhẹ nhàng, khéo léo đưa tay lên lau những giọt nước mưa còn vương trên mặt Ran. Cô sững người, hai má bỗng cảm thấy nóng ran. Ran luống cuống đưa tay mình lên lấy chiếc khăn:
- Để tớ...tự lau được rồi...

Bất giác tay cô chạm vào tay cậu. Hơi ấm từ Shinichi như đang lan toả toàn thân. Nó khiến Ran khó chịu và cảm thấy mình yếu đuối biết bao. Dù là một người của tổ chức Mafia nhưng Ran cũng là con người...một nữ sinh tuổi mười bảy vẫn thường hay rung động.

Shinichi không buông chiếc khăn ra. Bàn tay cậu siết chặt bàn tay Ran hơn...ánh mắt cậu chắc nịch, nhìn cô trìu mến khiến tim cô như muốn ngừng đập...

- Chúng ta vào nhà thôi, nếu cậu không muốn cả đêm nay tớ phải ngồi chăm sóc cậu nếu nỡ như cậu cảm lạnh. ~ Shinichi lên tiếng

- Hả? Gì cơ? Uhm...*ánh mắt khó hiểu*

Nói rồi cô lẽo đẽo theo Shin vào nhà.

Ánh đèn neon vàng xoá tan đi cái lạnh bên ngoài. Vớ chiếc khăn bông trùm lên đầu, Ran ngồi phịch xuống ghế sofa dáng vẻ mệt mỏi.

- Nè, cậu uống đi!

Shinichi đến bên cạnh cô cầm theo một tách cà phê còn nghi ngút khói và thoang thoảng mùi sữa thơm nồng.

- Có thuốc ngủ hay thuốc độc gì trong đó không vậy? – Ran bông đùa

- Ồ, có sao không, nếu cậu không muốn uống thì tớ đổ đi vậy. – Shinichi cũng đùa lại

- Ờ thế thì tớ phải uống thôi vì nếu có làm sao cậu sẽ phải gánh tội.

Cả hai cũng cười. Hình như đã rất lâu rồi họ không cùng đùa vui như vậy.

- Shinichi này...- Ran ngập ngừng

- Có chuyện gì sao? – Shin tò mò

- Ngày mai, cậu theo mình đến gặp Gin nhá.

Shinichi ngạc nhiên, cậu im lặng trong vài giây rồi hỏi:
- Hắn là ai vậy?

- Một người của tổ chức. Gặp hắn cậu sẽ biết cậu phải làm gì.- Ran giải thích

- Được thôi, ngày mai tớ sẽ đi cùng cậu.

Thế là xong. Nói ra đề nghị đó với Shinichi không khó như cô tưởng. Nhưng vì sao...nói xong điều đó cô mới cảm thấy đau. Một cảm giác tội lỗi đến khó tả.

Ran tắt chiếc đèn ngủ, cả căn phòng chìm trong bóng tối, chỉ còn tiếng mưa đập vào khung cửa sổ cùng tiếng gió rít ngoài kia. Ran vẫn ngồi đó...lặng lẽ và cô đơn. Đây mới là cuộc sống thật sự của cô, là thế giới riêng của cô. Nơi mà cô có thể thoải mái khóc khi những tiếng nấc ấy hoà cùng tiếng mưa để không ai có thể nhận ra...không một ai cả.

Một chút ánh sáng vàng đã tắt...bước đi nhẹ nhàng lặng lẽ trong không gian u mịch.

Tất cả cánh cửa phòng giờ đã thật sự khép kín...

Bãi đất rộng sau thành phố vắng vẻ không người. Căn nhà hoang đổ nát vẫn còn nguyên mùi rêu cỏ ẩm ướt của trận mưa tối qua. Một vài thùng xăng chất quanh nhà mà không tài nào rõ mục đích chủ nhân của nó muốn gì. Nhưng chỉ cần một mồi lửa thôi tất cả sẽ hoá thành tro bụi.

Gin từ trong bóng tối bước ra. Vẫn cái mũ cùng áo choàng đen khiến khuôn mặt hắn lờ mờ không thể nhìn rõ. Mùi khói thuốc làm Shin cảm thấy cay xè. Hắn liếc mắt nhìn cậu, đôi mắt sắc lạnh và tinh ranh. Trước mặt Gin, Shinichi trông ngoan ngoãn như một con cừu non. Bộ não của cậu sẽ giúp ích nhiều cho tổ chức. Shinichi là đối tượng đầu tiên thử loại thuốc đó và nếu thành công, những chính trị gia và những người nắm quyền điều hành đất nước sẽ trở thành nạn nhân tiếp theo.
Giọng nói khàn khàn của Gin vang lên như một câu xã giao làm quen:

- Cậu đến rồi đấy à?

- Có việc gì vậy? – Shinichi nhìn thẳng vào hắn không chớp mắt

" Có một cái gì rất khác"- Gin linh cảm điều đó và hắn tỏ ra dè chừng hơn

- Tổ chức muốn cậu làm một vài việc, cậu sẽ là chứ?

Shinichi im lặng vài giây. Ran đứng cạnh đặt đôi bàn tay lên bờ vai rắn chắc của cậu. Cô ấy đang muốn cậu bình tĩnh hơn hay là một sự....khống chế.

- Được rồi, tôi sẽ làm....


Shinichi trở thành một "gián điệp" của tổ chức. Cậu bí mật liên lạc với FBI vì họ vốn yêu cầu và tin tưởng ở cậu. Từ đó Shin có thể lấy được thông tin, nắm các hoạt động của FBI báo cho Ran rồi cô sẽ báo cáo lại với tổ chức. Nhờ đó sự hoạt động của chúng ngày càng mạnh mẽ, khó nắm bắt hơn.

_____________________


- Shinichi, em có biết tại sao dạo này bọn chúng lại hành động dễ dàng như vậy không? – Jodie hỏi, tay chống cằm vẻ đăm chiêu

- Em cũng không hiểu nữa, hành tung của chúng quá bí ẩn. – Shinichi đứng gần đó đáp

- Có vẻ như những kế hoạch của FBI đều bị tiết lộ ra ngoài. Người của chúng ta chắc chắn có kẻ làm nội gián... – Cô Jodie nói

- Có lẽ cô nên điều tra kĩ vì việc này nếu thật sẽ gây hậu quả khôn lường. – Shin vờ đóng kịch

- Được rồi, em về đi, có chuyện gì cô sẽ hẹn em sau.

Cuộc trò chuyện kết thúc. Một tiếng tít vang lên. Máy nghe trộm được cài sẵn ở đó. Trong chiếc Porsche:
- Thằng nhóc đó được việc nhỉ? – Vodka

- Đúng thế, tao bắt đầu tin tưởng thằng nhóc thật sự rồi, đầu óc nó thông minh hơn tao tưởng. - Gin nói rồi lái xe đi

______________________


Mùi rượu lan toản khắp căn phòng. Đến lúc này Ran chẳng còn điều gì có thể e dè Shinichi. Và cô được tự do uống rượu. Mọi chuyện với Ran dần trở nên mệt mỏi. Rót vào nửa li rượu, Ran tu cạn chúng trong một hơi. Cô thậm chí chẳng thèm đưa lên thưởng thức cái hương dìu dịu – thứ mà bất cứ một thành viên nào của tổ chức cũng thích.

Mùi rượu kinh tởm...

Hai má đỏ ửng, đầu cô bắt đầu choáng váng. Như một phản xạ, rượu cứ liên tục được rót ra và tu sạch trừ khi đến lúc người uống không còn bất cứ cảm giác nào nữa.

" Ran, mày là đồ tồi....đồ tồi...mày đã lợi dụng cậu ấy...Không....Ran....bố mẹ mày đã bị bọn chúng giết chết...phải báo thù...." – Cứ như vậy, Ran vừa uống vừa tự nói với chính bản thân, cô không hề biết Shinichi đã vào trong phòng từ lúc nào.

- Cậu là ai? – Ran hỏi cái bóng mờ mờ ảo ảo trước mặt mình, rượu làm cho cô không còn đủ tỉnh táo để nhận ra Shinichi nữa.

- Cậu say rồi! – Shinichi nghiêm mặt, giằng chai rượu từ tay Ran

- Bỏ ra, tôi không say, cậu là ai mà có quyền ngăn tôi uống chứ...

- Không được, Ran!

Ran để mặc cho Shinichi lấy chiếc li, cô ngồi yên đó im lặng đến kì lạ. Nước mắt cô rơi một cách vô thức, nóng hổi nơi gò má:

- Shinichi, tại sao cậu lại tốt với tớ chứ...tớ không xứng đáng...Tại sao? Tại sao? Hay Shinichi thương hại tớ??

Shin bối rối. Quả thật cậu sợ nhìn thấy con gái khóc vô cùng đặc biệt người ấy lại là Ran. Vụng về,
Shinichi ôm choàng lấy Ran khẽ thì thầm:
- Ngốc, đừng bao giờ nghĩ như vậy.

- Shinichi ~ Ran thốt lên

Đôi mắt tím biếc, ngấn lệ của cô nhìn thẳng vào Shinichi rồi từ từ khép lại. Cả hai người như thả mặc cho sự nuông chiều cảm xúc của mình, bờ môi cô nhẹ nhàng chạm vào môi cậu, bàn tay đặt trên đôi bờ vai rắn chắc:

- Shinichi...TỚ YÊU CẬU

Một người say thường nói thật lòng...

Mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, ánh nắng tinh nghịch xuyên qua từng ô cửa kính. Một ngày mới lại bắt đầu.

" Á, đầu mình vẫn còn hơi nhức" ~ Ran vừa thức dậy, cơn đau đầu làm cô không muốn ra khỏi giường. Cô rùng mình khi nhớ lại tối qua. Chưa bao giờ Ran lại uống say như vậy. Nhưng chỉ có thế, ngoài ra Ran không còn nhớ thêm bất cứ điều gì.

Bước chân nặng nề xuống cầu thang, cô gọi vọng vào bếp:
- Shinchi, cậu làm xong bữa sáng chưa?

- Cậu dậy rồi à?

- Ừ, hình như tối qua tớ uống hơi nhiều. – Ran xoa xoa hai bên thái dương, đáp

- Hơi nhiều ư? Quá nhiều đấy tiểu thư ạ. Không có tớ thì tối qua cậu lăn ra sàn ngủ với lũ chuột rồi. – Shin nghiêm mặt

- Vậy hả, cậu vào phòng tớ sao? – Ran tỏ ra ngạc nhiên

Shinichi nhìn cô như một người lạ. Rõ ràng cô ấy không nhớ được chuyện gì tối qua. Có lẽ, điều đó lại tốt cho cả hai.

- Thôi cậu xuống ăn sáng đi. Chúng mình muộn học bây giờ!


Trường Teitan

- Shinichi, tối nay tên Kaito kia sẽ lấy trộm đôi Purple Nail huyền thoại đấy, tóm hắn chứ Kudo? – Heiji từ đâu tới vỗ vai Shinichi

Shinichi gạt tay cậu ra, vẻ khó chịu:
- Tớ không quan tâm, cứ để mặc cho cậu ta làm gì thì làm đi

Heiji ngạc nhiên, thật không giống Shinichi thường ngày chút nào:
- Nói thật đi, tớ thấy cả tháng nay cậu cư xử khác lắm, có chuyện gì sao?

- Đã bảo là kệ tớ cơ mà! ~ Shinichi hắng giọng khiến cả lớp phải quay lại nhìn cậu. Nói rồi cậu vùng vằng bỏ đi trước con mắt đầy nghi ngờ đến tội nghiệp của Heiji.

Shiho ra hiệu cho Ran ra ngoài cùng cô. Họ đến một bãi đất trống sau trường, nơi có những hàng cây anh đào đung đưa theo gió đẹp tuyệt.

Ran vấn lại vài lọn tóc trước mặt cho gọn, ánh mắt chăm chú nhìn Shiho:
- Cậu gọi tôi ra đây có việc gì?

Shiho quay lại hai tay đút vào trong túi áo, cô lên tiếng:
- Biểu hiện của Shinichi có gì đáng ngờ không?

Ran nghĩ ngợi một chút rồi trả lời:
- Tôi nghĩ là không. Từ khi cậu ta uống loại thuốc đó, cậu ấy dường như trở thành một con người hoàn toàn khác, vô cảm với thế giới xung quanh. Có điều gì à?

- Không có gì đâu, tôi chỉ muốn chắc chắn về công dụng của thuốc thôi. Vụ sắp tới sẽ quyết định toàn bộ kế hoạch của chúng ta, cô phải cẩn thận đó, đặc biệt là với Shinichi. Mặc dù cậu ta hoàn toàn nghe lời cô nhưng với một người lạ không được đào tạo từ khi còn nhỏ của tổ chức thì nhất định không được tin họ tuyệt đối. Cô hiểu tôi nói gì chứ?

- Tôi biết mà. ~ Ran nở nụ cười nửa miệng

Tiếng đồng hồ vang lên mười hai hồi chuông. Shinichi bất giác trở dậy, như có điều gì đó thôi thúc, cậu lặng lẽ đi xuống nhà.

-Ran?

Shinichi ngạc nhiên. Cậu hoa mắt chăng? Màu đen bao trùm bóng một người con gái dáng vẻ ưu tư ngồi bên khung cửa sổ.

Đèn được bật lên và Shinichi đã không nhìn nhầm.

- Sao cậu ở đó? _ Shin cất giọng hỏi

Ran chẳng buồn quay mặt lại nhìn cậu. Những dòng suy nghĩ trong đầu khiến tâm trí cô rối bời. Một bước nữa thôi...rất gần rồi...

- Ran? _Shin ngạc nhiên, hiếm khi cậu thấy Ran thất thần như vậy _ Cậu đang làm gì thế?

Ran giật mình, đến lúc này cô mới nhận ra sự hiện diện của Shinichi, thoáng chút bối rối:
- Không có gì đâu, sao cậu không ngủ mà xuống đây giờ này?

- Tớ định xuống uống cốc nước. Ran nói thật đi có chuyện gì sao?_Shinichi lo lắng

- Shinichi này, cậu sẽ làm việc đó thật chứ?

- Việc gì cơ?

- Gin đã bảo cậu lợi dụng FBI, khi họ bảo vệ tổng thống cậu sẽ cung cấp thông tin về quá trình bảo vệ của họ đúng không?

Ran thật sự nghiêm túc. Shin nhìn xoáy sâu vào đôi mắt tím biếc của Ran. Cô rõ ràng như đang muốn che dấu một điều gì đó. Cậu cảm thấy có chút bất ổn:
- Đúng vậy? Cậu biết rõ điều đó mà!

Ran quay đi, giọng cô bỗng trở nên nhẹ tênh:
- Nhưng tớ bảo cậu đừng làm điều đó thì sao?

Đến lúc này Shin không còn tin vào tai mình nữa. Ran đang đứng trước mặt cậu liệu có phải là Ran trước kia. Một cô gái mạnh mẽ, quyết đoán trong mỗi hành động. Cậu biết rõ về quá khứ của Ran sau khi gia nhập tổ chức vì vậy cậu hoàn toàn tin tưởng về khả năng làm việc của cô. Vậy mà Ran ngày càng do dự hơn trong các kế hoạch.

- Tớ vẫn sẽ làm! - Cậu quả quyết- Vì trước kia, Ran đưa tớ vào tổ chức cũng là vì mục đích đó sao.

Ran chua xót. Đúng vậy, chính cô đẩy cậu đến với mọi chuyện.

- Lần này không như những lần lấy cắp thông tin trước đâu. Cậu có thể bị nguy hiểm đến tính mạng đấy.- Cô ra sức can ngăn Shinichi

Shin mỉm cười:
- Yên tâm, tớ là Shinichi Kudo mà!


*********************
@MiY: tks bức tranh của cậu lần nữa ^^ Đẹp lắm Very Happy
@Moon: Thường thì vậy nhưng nếu họ chống trả thì có thể bắn chết ^^. Fic mà
@ maihuong: Tks bạn ủng hộ ^^
Về Đầu Trang Go down
Miyume

Miyume

Nữ Libra
Tổng số bài gửi : 202
Birthday : 13/10/1996
Age : 28
Đến từ : dream town

[Long Fic] Time - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long Fic] Time   [Long Fic] Time - Page 3 Empty2/1/2013, 10:47

Ôh! Tem nhé! Chờ lâu lắm rồi! :eheh:
ẦY! Shin yêu quí đừng để mất hết lí trí chứ! :ahah:
Vote vì cậu đã cố gắng nhé! flora
Về Đầu Trang Go down
Sponsored content




[Long Fic] Time - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long Fic] Time   [Long Fic] Time - Page 3 Empty

Về Đầu Trang Go down
 

[Long Fic] Time

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 3 trong tổng số 3 trangChuyển đến trang : Previous  1, 2, 3

 Similar topics

-
» [MT #7] Time After Time - Mai Kuraki
» [One-shot] Time after time
» [Long Fic] Last Day
» [Fiction] Time Back...
» [Long Fic] Trở về thế kỷ 21

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
CFC :: Khu vực Tài nguyên :: Fan Fiction :: Tạm Ngưng-