CFC

Khách viếng thăm sẽ thiệt thòi lắm nha ~
Đăng nhập để chia sẻ/ Login để yêu thương  ^^


[Long Fic sưu tầm] Khi chiếc hộp Pandora hé mở - Page 5 22985209-p0
CFC

Khách viếng thăm sẽ thiệt thòi lắm nha ~
Đăng nhập để chia sẻ/ Login để yêu thương  ^^


[Long Fic sưu tầm] Khi chiếc hộp Pandora hé mở - Page 5 22985209-p0


Conan Fan Club
 
Trang ChínhLatest imagesĐăng kýĐăng Nhập

Share
 

 [Long Fic sưu tầm] Khi chiếc hộp Pandora hé mở

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Chuyển đến trang : Previous  1, 2, 3, 4, 5
Tác giảThông điệp
Anfu

Anfu

Nữ Aries
Tổng số bài gửi : 1317
Birthday : 03/04/1995
Age : 29

[Long Fic sưu tầm] Khi chiếc hộp Pandora hé mở - Page 5 Empty
Bài gửiTiêu đề: [Long Fic sưu tầm] Khi chiếc hộp Pandora hé mở   [Long Fic sưu tầm] Khi chiếc hộp Pandora hé mở - Page 5 Empty26/2/2011, 05:21

First topic message reminder :

Title: When Pandoras Box Is Opened
Author: mangaluva
Translator: aptx4869 - conankun.forumotion.com
Rate: T
Genre: Mystery/Romance
Disclaimer: Bản quyền nhân vật thuộc về Gosho Aoyama. Fic thuộc về tác giả, bản dịch thuộc về người dịch.
Summary: Sau 2 năm dài đằng đẵng dưới thân phận Conan, thời khắc của trận chiến cuối cùng đã đến, và định mệnh sẽ quyết định sự sống còn của Viên Đạn Bạc sau cuộc chiến, nếu như Shinichi có thể tin tưởng vào một đối thủ đã được định sẵn sẽ là đồng minh của cậu...

Mở đầu

10 năm trước sự kiện Pandora
Đám đông ồ lên thán phục khi hai chú bồ câu trắng muốt cuối cùng lần lượt chui ra khỏi chiếc mũ của ảo thuật gia Kuroba Toichi, duyên dáng bay tít lên tận trên trần nhà xếp thành một hàng ngay ngắn cùng các bạn khác cùng đàn với chúng. Đôi tai vốn thính nhạy của ông bắt được một tiếng huýt sáo lanh lảnh từ phía cánh gà, rồi ông mỉm cười dịu dàng khi đàn bồ câu xinh đẹp của ông lần lượt từng con bay về hướng phát ra tiếng huýt sáo cao chót vót ấy. Kaito – đứa con trai độc nhất của ông cười khúc khích trước cuộc tấn công bất ngờ của lũ chim. Minami – người vợ xinh xắn của ông khẽ mỉm cười rồi nhanh chóng cùng cậu con trai xua lũ bồ câu trắng muốt vào lồng.

Toichi cho phép mình nở một nụ cười mãn nguyện kín đáo. Dường như vợ ông đã lâu lắm mới có vẻ mặt hạnh phúc đến vậy. Nhưng rồi ông sẽ mang đến cho Minami nhiều niềm vui hơn thế. Đúng, chỉ cần sau đêm nay thôi. Đêm nay sẽ là buổi biểu diễn cuối cùng trong cuộc đời nhà ảo thuật Kuroba Toichi trứ danh. Sau đêm nay tất cả sẽ chấm dứt. Ông sẽ được tự do…

‘Ladies and Gentlemen!’ – Toichi bắt đầu hướng về phía đám đông vẫn chưa ngớt những tiếng xì xào thán phục’Bây giờ sẽ là giây phút tất cả quý vị mong chờ.’ Không đợi ông nhắc lại lần thứ hai, những con người dưới kia lại nổ ra một tràng reo vui ầm ĩ mới, không ai có thể thờ ơ trước màn biểu diễn này, nó đã mang lại danh tiếng lừng lẫy cho con người đang đứng trước mặt họ. Tiếng một cô bé con reo lên lanh lảnh ‘Ba ơi, nhất định ba sẽ coi dược màn biểu diễn lần này của chú ấy!’ cô bé tiếp tục kéo tay người cha ‘Tuyệt lắm ba ơi!’

Liếc mắt nhìn về phía cánh gà, Toichi thấy con trai ông đang vẫy tay rối rít về phía tiếng nói lanh lảnh vừa cất lên. Ông lại bất giác mỉm cười một lần nữa. Ông có để ý thấy cha con nhà Nakamori mấy lần trong lúc biểu diễn. Ginzo và ông bao nhiêu năm nay là bạn thân và là … kẻ thù số một nữa, nhưng cho đến lúc này điều đó vẫn là bí ẩn đối với người bạn cảnh sát của ông. Hai cha con họ ở bên nhau thế này thì tốt quá, Toichi tự nhủ, Ginzo bạn ông không phải là một người cha mẫu mực biết chăm lo cho con gái, nhất là trong cái cảnh gà trống nuôi con như hiện nay.
‘Khi tôi vỗ tay‘ Toichi quay trở lại với công việc (vốn là một thứ công việc cần tập trung cao độ)’trong ánh chớp chói lòa, tôi sẽ biến mất, và sẽ chu du qua khoảng không gian và thời gian …’

‘Hai phút đồng hồ nếu nói về thời gian và vài hành lang bí mật nếu nói về không gian’ bên tai Toichi Kuroba văng vẳng lời bình luận của Kudou Yuusaku. Cái đầu của ông chồng kiêm tiểu thuyết gia trinh thám của Yukiko rõ ràng là nhạy bén quá mức cần thiết, đối lập hoàn toàn với một cô học trò Yuki ngọt ngào dễ thương và đôi khi trẻ con của Toichi. ‘Thế mà cô nàng lấy ai không lấy, lại là vợ của cái kẻ làm mình đau đầu nhất mới chết chứ…’

Mà thôi nhắc cái chuyện đó làm gì. Sau hôm nay tất cả mọi chuyện sẽ kết thúc tốt đẹp. Ông sẽ từ bỏ tất cả, và đập tan cái căn phòng bí mật đó, để Kaito không bao giờ biết được chuyện này. Toichi bắt đầu đếm ngược.

5…4…3… ông ngước lên nhìn hàng ghế cao và xa nhất phía dưới khán đài. Trong tíc tắc, ông nhìn thấy HẮN.

2…1 HẮN đang cười. Ông cũng cười, nhưng nụ cười đã đông cứng lại từ khi nào.

0!

Tiếng động khủng khiếp và ánh sáng chói lòa từ quả bom quang trên sàn sân khấu đủ sức đánh thức cả một quận đông đúc của thành phố. Khi khói tạm tan đi, một Toichi đổ gục trong vũng máu nằm KHÔNG ngay ngắn trên sàn, chính xác là dưới lỗ hồng sâu hoắm trên sàn.

Đám đông một lần nữa ồ lên vì kinh ngạc, nhưng lần này không có lấy một tiếng vỗ tay nào.

Hai năm rưỡi trước sự kiện Pandora
Kaito vẫn mở mắt trừng trừng khi bình mình bắt đầu hé – không phải cậu không nhận ra trời đã sáng- từ phía trong căn phòng bí mật của cha cậu. Cậu đang ngồi trầm tư trên ghế, xoay chầm chậm trên tay cái mũ trắng bạc như ánh trăng.
‘Ba ơi, thật sự ba là …’

Kaito nhìn chằm chằm vào bức chân dung trước mặt, nơi mà cha cậu đang mỉm cười thật nhân hậu với cậu với tư cách nhà ảo thuật Toichi Kuroba, cậu tránh nhìn mặt sau của bức tranh nơi nụ cười nửa miệng kiêu hãnh của siêu trộm KID 1412 ngự trị.
‘Ba lại là một tên trộm sao’

Tối hôm qua (bây giờ Kaito có cảm tưởng như đó là cả triệu năm về trước vậy) bác quản gia Jii đã nói cho cậu tất cả mọi chuyện, chính xác là sau khi ông lão bị cậu vạch trần cái tội mạo dạnh siêu đạo chích KID 1412. May thật đấy, Kaito nghĩ bụng, ba mình đã không uổng công dạy dỗ mình về cái khoản giữ bộ mặt lạnh tanh không cảm xúc, vì thế nên mình mới lừa được bác Jii. Thật ra đó là may hay dở, Kaito cũng không biết nữa.

‘Mình cũng bị ba lừa mà’ cậu thầm nghĩ, ‘tất cả đều bị ba mình qua mặt hết.’ ánh nhìn Kaito ánh lên vẻ giận dữ khi bộ y phục trắng bạc của KID đập vào mắt. Cậu không biết phải làm sao để dug hòa hai con người đó đây: một là người cha kính yêu – một nhà ảo thuật tài năng và đạo đức – với một tên tội phạm quốc tế. Mà cậu cũng không chắc mình làm được điều đó không nữa, đối diện với sự thật sao mà trơ trẽn và tàn nhẫn thế: hai con người đó, chính xác, lại là một.

‘Ba chẳng bao giờ nói với con chuyện này, thế mà cuối cùng con cũng biết, bằng cách này hay cách khác’, Kaito thấy mình hình như đang cười, cậu lúc nào cũng sẵn sàng để cười, có lẽ cậu đã tự kỉ ám thị cho mình về bộ mặt cười cợt nhả quá nhiều.

‘Giờ thì con đã biết được chân tướng của sự thật, nhưng sao mà con ghét cái sự thật đó thế. Con không muốn thừa nhận nó, cái sự thật mà chỉ ra ba con là một tên trộm, nhưng nếu con có quên nó đi, thì ngày mai mặt trời vẫn mọc, có khác gì đâu ba. Ba vẫn là một tên trộm, và cái chết của ba vẫn được coi là một tai nạn nghề nghiệp đơn thuần.’

Kaito không biết điều gì làm cho cậu shock hơn: sự thật về ba hay là về cái chết của ba cậu? cậu thấy mình như đang mơ, hay đúng hơn đang quay mòng mòng như trong mơ, cậu gắng thuyết phục mình đây chỉ là một cú lừa ngoạn mục thôi, hay là một ảo ảnh nào đó cũng được … nhưng vô dụng hết. Cuối cùng thì cậu vẫn phải tỉnh táo trơ mắt nhìn thẳng vào cái sự thật tàn nhẫn đó. Ba cậu có ý định để cho cậu biết không? Có thể lắm, ông ấy đã để lại một cuộn băng ghi âm trong căn phòng này cơ mà. Tám năm về trước … hay là mọi chuyện chỉ là tình cờ? hay là ba cậu không tính đến trường hợp Kaito tự mình tìm ra sự thật trong căn phòng này? Lẽ ra Kaito có thể chất vấn bác quản gia 1 lần nữa, nhưng cậu sợ. Sợ bác ấy vì muốn trả thù cho cái chết bí ẩn của chủ mình mà giấu Kaito cái mà cậu thực sự muốn biết – sự thật. Cậu chỉ muốn biết sự thật thôi. Nhưng lúc ba cậu chết đi, cậu chỉ là một cậu bé con. Nếu phải hỏi một ai đó về chân tướng của ba cậu, cậu nhất định phải tìm ra một người lớn và gần gũi với ba cậu. Mà lại phải trừ bác Jii ra. Cậu phải hỏi ai, ai mới được chứ?

Kaito suýt kêu lên vì kinh ngạc. Hắn không thể tin cũng có lúc não mình lại teo đến thế? Ngước nhìn lên trên trần nhà, hắn nở một nụ cười tinh quái: phòng phía trên của căn phòng hắn đang ngồi chính là phòng riêng của ba mẹ hắn. Mẹ hắn sẽ cho hắn biết sự thật. Mau tới đó chứ còn phải hỏi.

Nghĩ là làm liền, Kaito mặc lên người bộ đồ trứ danh của siêu đạo chích KID. Hắn nhẹ nhàng nâng niu từng tí một, sợ làm hỏng bất cứ thứ gì liên quan đến ba hắn. Chỉnh lại cravat, đội cái mũ trắng lịch thiệp lên. Xong. Bây giờ đến công đoạn sắp xếp lại mấy thứ tung tóe trên sàn nhà (hắn trong lúc kinh ngạc bị lọt vào trong căn phòng này đã vô ý đánh đổ vài thứ) rồi bước qua phòng đọc bằng cách xoay bức chân dung của ba hắn. Hắn dừng lại trước gương mặt trong tranh của ba hắn vài giây. Hắn muốn biết sự thật, đương nhiên rồi, nhưng tìm hiểu qua mẹ hắn … bà ấy có biết điều này không? Giả sử không biết … chắc bà sẽ trợn tròn mắt khi thấy siêu đạo chích KID lừng danh trong ngôi nhà của mình. Giả sử biết … chà, cũng chẳng tốt đẹp gì hơn, đối với Kaito mà nói.

Bước vào phòng đọc, đập vào mắt hắn là cảnh bà mẹ, còn khá trẻ và duyên dáng của hắn, nằm ngủ gục trên ghế sofa. Ánh bình minh hắt trên gương mặt và thân hình mảnh dẻ. Hắn nhìn mẹ hắn chằm chằm một lúc, không biết nên bắt đầu câu chuyện thế nào. Rồi hắn thấy mình tư trả lời ‘Mẹ ơi, mẹ biết đúng không?’ buông người xuống cái ghế bành gần đó, mắt hắn không rời gương mặt bà mẹ. ‘Mẹ biết sự thật về ‘tai nạn’ chết người của ba, mẹ sợ điều tương tự sẽ xảy ra với con, đúng không? Nghĩa là con đây cũng sẽ bị …’

Minami Kuroba dần mở mắt, chớp chớp vài cái cho quen với ánh nắng buổi sớm chiếu vào phòng. Đôi mắt mệt mỏi và chịu đưng, rồi nhanh chóng mở to hết cỡ khi bà nhìn thấy người ngồi trước mặt mình.

‘Kaito!’ bà gần như hét lên, vội ngồi thẳng dậy. Bà nói rất nhanh gần như không ngắt quãng chút nào ‘cám ơn trời Phật, con vẫn bình an. Con biết không Aoko đã đến đây tìm con mẹ không thấy con đâu cả mẹ tìm mãi rồi con bé đi về rồi mẹ nghe thấy tiếng động lạ bên trên căn phòng này …’ đến đây thì Minami ngập ngừng thấy rõ, giọng bà nghẹn ngào ‘nên mẹ nghĩ con đã lọt vào phòng bí mật cuả ba con, và biết được sự thật …’ rồi chuyển sang run rẩy ‘mẹ cứ nghĩ là …’

‘Là con cũng bị giết luôn đúng không?’ Kaito nói bằn một giọng rất nhỏ nhẹ và dịu dàng, trong lúc quàng tay ôm lấy mẹ hắn – nói gì nói hắn được thừa hưởng cái gen lịch thiệp với phụ nữ từ ba hắn là cái chắc.

‘Mẹ xin lỗi con Kaito.’ Mẹ hắn bắt đầu sụt sịt ‘Mẹ xin lỗi vì đã nói dối con. Ba con không muốn con biết chuyện này. Dù vậy ông ấy vẫn lo có ngày con sẽ tự tìm ra. Mẹ chỉ không muốn con gặp chuyện không hay thôi…. ’

‘Không sao đâu mẹ’ Kaito trấn an mẹ hắn ‘Bác Jii nói với con là ba bị giết, nhưng bác ấy không biết là kẻ nào đã ra tay. Con hiểu là mẹ lo cho sự an toàn của con. Con không giận mẹ đâu. Con ở đây là để .. ờ … chỉ là, con phải biết chuyện là như thế nào.’ Kaito nắm lấy vai bà mẹ và nhìn thẳng vào mắt bà, gương mặt tỉnh khô của hắn không lay động dù chỉ là một múi cơ.

Hắn cất tiếng ‘Tại sao? Tại sao ba con lại là một kẻ trộm chuyên nghiệp? Ông ấy bắt đầu từ bao giờ? Ngay từ đầu mẹ đã biết đúng không?’

‘Phải,’ bà Minami thừa nhận ‘Ba nói điều đó với mẹ từ lúc ba mẹ quen nhau. Nghĩ lại lúc đó, ba con rất sợ là mẹ sẽ bỏ ông ấy rồi đi tố cáo với cảnh sát. Đúng ra mẹ hoàn toàn có thể làm thế .. nhưng mẹ tin ba con, mẹ tin rồi ông ấy sẽ tìm cách chấm dứt chuyện đó, và chúng ta lại có 1 cuộc đời bình thường. Nên mẹ mới .. kiên nhẫn chờ đợi cho tới lúc ba con hoàn thành việc riêng của ông ấy. Mẹ làm sao có thể oán trách ba con khi mà ông ấy đã kể tất cả câu chuyện đáng sợ đó cho mẹ…’
‘Câu chuyện đó là gì vậy mẹ?’ giọng sắc lạnh của Kaito.

Bà Minami cắn môi, ánh mắt xa xăm về phía ánh dương mới hé
‘Một tổ chức tội phạm đáng sợ. Mẹ không biết gì nhiều về chúng. Ba con cũng không tiết lộ gì nhiều cho mẹ. Nhưng 18 năm về trước ….’

Hai năm trước sự kiện Pandora

Hắn khéo léo luồn lách qua một đám đông người náo nhiệt, rồi nhanh như cắt rẽ vào một hẻm nhỏ. Nép người gần như bẹp dí vào bức tường, hắn thận trọng ló đầu ra. Giật nảy mình khi hắn nhận ra lão hói được biết đến như giám đốc của công viên giải trí Tropical Land này, cùng với lão ta là 2 gã đàn ông mặc đồ đen khả nghi mà hắn quyết tâm theo dõi cho bằng được từ lúc ngồi trên tàu lượn siêu tốc. Bingo! Trúng rồi, hắn như mở cờ trong bụng.

‘Đây!’ lão giám đốc kêu to ‘Tất cả tiền đều ở đây’ ‘đây của lão chính là cái cặp số ngồn ngộn những cục tiền bạc thếch.

‘Woa!’ Shinichi cố nén một tiếng kêu kinh ngạc khi thấy đống tiền đó ‘Mình cá đám tiền này ít nhất là từ 100 triệu yên trở lên!’

Hắn rút lẹ làng trong túi áo ra một cái camera, bắt đầu cái công việc mà người ta gọi trìu mến là chụp lén. Chứ sao nữa, hắn theo chân 2 tên áo đen đến đây đâu phải để há mồm trợn mắt thán phục tiền của chúng. ‘Một vụ buôn bán vũ khí bất hợp pháp!’ hắn nghĩ bụng. Trong thẻ nhớ có vài tấm hình của hắn và Ran trong công viên giải trí, chỗ trống còn lại chắc cũng đủ để chụp cảnh trao đổi tiền này.
‘Im mồm! So với Tổ chức thì chỗ này chẳng là cái thá gì cả, lão định khoe khoang với ai thế lão già?’ tiếng quát cuả 1 trong 2 tên áo đen làm Shinichi giật mình. Shinichi vừa thấy gã lôi trong cặp số ra một khẩu súng ngắn đen ngòm. Thám tử trugn học bấm máy ảnh của hắn tanh tách, trogn bụng thầm cảm ơn trí tuệ của hắn đã nhắc hắn tắt flash. Ơ mà hình như đám cỏ đằng sau đang kêu sột soạt?
‘Chụp thế này là đủ rồi.’ Shinichi gật gù, trước khi hắn kịp nhận ra hình như có cái bóng cực kì cao to đứng ngay sau lưng hắn.

‘Mày nói đúng đấy thằng nhóc!’ một giây sau, Shinichi thấy toàn thân tê liệt và đầu đau như búa bổ, cả thân mình thì nằm vật ra bãi cỏ. Cái bóng cao to kia quẳng cây gậy dính máu qua một bên, chẳng buồn phủi tay.

‘Kết thúc công việc của thám tử ở đây thôi thằng nhãi’ hắn lơ mơ nghe gã áo đen gằn giọng. Hắn thấy nửa sọ của mình tê liệt, mà trên mặt hắn thì có chất lỏng gì ấm ấm cứ chảy tong tong mãi. Cái óc thám tử của hắn cựa quậy đòi hoạt động, và bắt tai hắn nghe được những câu nói mơ hồ đứt quãng của 2 gã tội phạm:
‘…loại thuốc độc tổ chức đang nghiên cứu…’

Hắn thấy mình bị một bàn tay cứng như thép nguội dựng ngồi dậy, rồi một bàn tay khác nhét một thứ gì vào miệng hắn. Lại là những âm thanh rời rạc đó.
‘… biến mất không còn dấu tích …’

Hắn muốn giãy giụa, muốn phản kháng, muốn nhả cái thứ chết tiệt đó ra, nhưng không thể. Hắn thậm chí còn không thể nuốt cái thứ đó vào bụng, nhưng gã đổ nước vào miệng hắn mất rồi. Có cái gì đó đang tan ra… có cái gì giống như lửa đang bùng lên trong cơ thể hắn. Vẫn là tiếng tên tội phạm.

‘…vẫn đang trong giai đoạn thử nghiệm … chưa từng thử trên con người …’
Hắn ngã vật ra trên đám cỏ dại sau khi bàn tay thép thôi nắm tóc hắn. Cái ngọn lửa kia giờ đã lan ra khắp người hắn, nó như đang đốt hắn thành từng mẩu vụn đen đen. Hắn cố tỉnh táo, cố ngước lên nhìn theo tiếng bước chân xa dần của 2 gã ác ôn một cách tuyệt vọng. Trước lúc chìm vào bóng đêm mơ hồ của cái mà người ta gọi là hôn mê bất tỉnh, hắn thề hắn chụp được vào trong trí nhớ cái gương mặt chết chóc của một tên trong số bọn chúng, gương mặt của một kẻ sát nhân máu lạnh. ‘Vĩnh biệt thám tử lừng danh nhé.’

‘Lẽ ra mình nên nghe lời Ran … Ran ơi…’
Và lần này hắn bất tỉnh nhân sự 100%.

Sáu tháng trước sự kiện Pandora
‘Vụ Iron Tanuki không được đăng trên báo à? Ngạc nhiên chưa?’ Kaito lẩm bẩm, uể oải liếc nhanh qua tờ báo – đọc báo hàng ngày vốn là thói quen của hắn. Luồng suy nghĩ của hắn bị cắt cái rụp không thương tiếc khi cô bạn Aoko với tay đập vào đầu hắn cái bốp. Lí lẽ của cô nàng đây ‘Sensei tới rồi kìa Kaito, thật là… lẹ lên đi’ vừa nói cô vừa đứng thẳng dậy, còn phải hỏi, chào sensei chứ gì nữa.

‘Cậu có cách chào hỏi buổi sáng thân thiện thật đấy Aoko ạ’ Kaito xác nhận trước khi cúi rạp người chào thầy giáo cho giống học sinh một chút. Giọng sensei của hắn oang oang.

‘Hôm nay lớp ta đón chào một học sinh mới, à không, nói chính xác là chào mừng sự trở lại của cậu ấy sau thời gian dài du học ở nước ngoài…’

‘Ôi không’ Kaito khẽ rên bên trong lớp vỏ bọc tỉnh khô của hắn ‘Ông trời ơi người đừng nói với con đó là …’

‘Chào mừng cậu quay trở lại, Hakuba Saguru’ tiếng hoan hỉ của sensei hắn, hướng về phía cửa nơi một cậu học sinh có mái tóc vàng và gương mặt đẹp trai sáng sủa đang lịch sự rạp người cúi chào cả lớp.

‘..chính hắn!’

‘Khóa học ở Anh kết thúc nhanh hơn tớ tưởng’ Hakuba lên tiếng ‘Nên tớ nghĩ đã đến lúc quay về Nhật học lại trung học. Dù gì tớ cũng đã tốt nghiệp rồi, nên ở đây tớ có thể tập trung theo đuổi công việc yêu thích của một thám tử là truy đuổi tội phạm. Đặc biệt là kẻ thù không đội trời chug và là cố nhân của tớ …’ giọng cậu trai quốc tịch Anh hình như dài ra ở câu cuối trong lúc đôi mắt chiếu tướng lên Kuroba Kaito.

‘… Kaito KID’ Hakuba cuối cùng cũng chấm dứt bài phát biểu của mình.

To be continued...


Được sửa bởi anita_hailey ngày 2/8/2012, 21:45; sửa lần 6.
Về Đầu Trang Go down
http://anfucafebook.blogspot.com/

Tác giảThông điệp
Anfu

Anfu

Nữ Aries
Tổng số bài gửi : 1317
Birthday : 03/04/1995
Age : 29

[Long Fic sưu tầm] Khi chiếc hộp Pandora hé mở - Page 5 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long Fic sưu tầm] Khi chiếc hộp Pandora hé mở   [Long Fic sưu tầm] Khi chiếc hộp Pandora hé mở - Page 5 Empty6/2/2013, 18:29

10 năm sau sự kiện Pandora (phụ truyện đón Giáng Sinh)

Thông thường khi nhắc tới cụm từ “hỗn loạn”, Shinichi liên tưởng tới những sự kiện có tầm cỡ kiểu như vụ đánh bom, hoặc cảnh kinh hoàng tương tự như tháp truyền hình Toto bị hàng loạt súng bắn tỉa tấn công từ trên trực thăng, hoặc giả như cũng giống giống cuộc chiến tay đôi gay go quyết liệt giữa một bên là những người bạn thân thiết nhất của hắn, người thân của hắn sát cánh cùng hắn chống lại tổ chức tội phạm nguy hiểm nhất thế giới. Khái niệm “hỗn độn” dường như có vẻ phù hợp với những vụ vây bắt tên trộm lừng danh một thuở Kaito Kid.

Hắn chưa bao giờ tưởng tượng nổi khái niệm ấy có thể gắn kết với Giáng Sinh.

Nhưng rồi hắn cũng phải gật đầu công nhận. Có thể ngay trong ngày hôm nay. Lí do là vì lũ trẻ, mà lại là với số lượng khá đông, sẽ tụ tập đông đủ tại nhà hắn để cùng đón Giáng Sinh, nguyên nhân sâu xa tất nhiên là từ phía đông đảo các bà mẹ trẻ của chúng – những người hùng hồn đinh ninh rằng tập trung đón Giáng Sinh cùng nhau thì còn gì tuyệt bằng; hơn nữa Giáng Sinh lần này rất có ý nghĩa, do là lần đầu tiên vợ chồng nhà Kaito và Aoko về Nhật định cư, sau khi sự nghiệp ảo thuật của Kaito đã đạt được thành công rực rỡ tầm cỡ quốc tế. Thực ra sự nghiệp ấy vẫn đang trên tầm vinh quang chói lọi, nhưng hai cậu nhóc của hai người đã tới tuổi phải đến trường, Kaito và Aoko thì khăng khăng không ai chịu bỏ con cái ở lại. Giáng Sinh năm nay cũng là lần đầu tiên Heiji và Kazuha không phải đi trực, bởi Heiji mới được thăng chức, Kazuha thì được ưu tiên chuyển qua bộ phận văn thư cho tới lúc sinh em bé.

Điều đó cũng đồng nghĩa với việc trong thời điểm hiện tại Shinichi có trách nhiệm phải trông coi và kiếm trò giải trí cho 7 đứa trẻ lớn nhỏ từ 2-8 tuổi đời – Chúa cũng không dám hé răng phán rằng nhiệm vụ ấy dễ dàng – nhất là trong trường hợp này, người được chỉ định phụ giúp hắn lại là Hattori Heiji, kẻ mà hắn liên tục phải nhắc nhở phải “giữ mồm giữ miệng” tránh ăn nói bậy bạ trước mặt trẻ con, và Kyougoku Makoto với một cánh tay đang bó bột (hậu quả từ giải đấu gần nhất) – nghĩa là cũng không trông cậy gì được trong việc đuổi theo một lũ trẻ hiếu động hết sức. Nhân vật cuối cùng là Kaito, kẻ đã biến mất dạng từ lúc nào không ai hay. Takagi và Shiratori thì bỏ lại lũ trẻ của mình mặc cho hắn trông, mình thì chạy về trụ sở hoàn thành nốt công việc, để được rảnh rỗi trong ngày mai và ngày 26. Và điều đáng lưu ý nhất là trong số 7 đứa trẻ này có 2 bé trai sinh đôi 6 tuổi với cái tên Kuroba Toichi và Kuroba Takumi.

Một mình Kuroba Kaito đã đủ rắc rối. Shinichi biết quá rõ điều này. Hắn chưa bao giờ dám tưởng tượng sẽ thế nào nếu cái rắc rối ấy được nhân đôi. Không, hắn có đủ khả năng hình dung ra, chỉ có điều, trên đời này có một số khái niệm quá kinh hoàng đến nỗi trí óc con người không dám nghĩ tới.
“Tên khùng!!”

Shinichi nhăn mặt khi nghe thấy tiếng rít giận dữ phía sau lưng, hắn nhảy tránh qua một bên đúng lúc những thân hình tí hon chạy vọt qua nhanh như điện. Hắn vội cúi người xuống ôm chặt lấy cô con gái khi thấy cô bé đang cố đuổi theo hai tên nhóc đằng trước, mặt cô nhóc đằng đằng sát khí; trong bụng hắn thầm nghĩ cuộc tranh luận giữa Ran và hắn về việc đưa cô con gái đi học Karate (trong đó hắn bỏ phiếu cho phương án “còn quá sớm”) đến bao giờ sẽ kết thúc.

“Bình tĩnh nào bé Komi,” hắn cố dỗ ngọt cô con gái, “Hai đứa nó làm gì nào?”

“Tụi nó làm nổ trái banh,” cô bé Mikomi dằn giọng, tay giật mũ xuống để lộ mái tóc bị nhuộm hồng của mình. Makoto hiện giờ phải trấn an cậu nhóc đang-cực-sốc Takagi Keiji mới 7 tuổi với mái tóc xanh màu nõn chuối, hơn nữa còn phải tìm cách yên ủi cậu con trai Daichi 5 tuổi của chính anh ta. Cậu nhóc này bị nhuộm tóc thành màu len sợi Ê-cốt, mặt mũi đang chực mếu máo đòi khóc nhè. Cô em gái 2 tuổi Ranko của cậu nhóc đang cười khúc khích chỉ trỏ mái tóc kì cục của anh trai. Shiratori Takiko nãy giờ vẫn dắt tay cô bé thì đang mải cười khoái chí. Cô nhóc mới 4 tuổi, và được xếp vào hàng “còn quá nhỏ tuổi” để tham gia chơi đùa, nhờ thế mà mái tóc của bé may mắn vẫn còn màu đen.

Heiji đưa mắt nhìn Shinichi với một nét mặt biểu cảm không lời, nhưng Shinichi biết tỏng hắn ta muốn chửi thề lắm rồi. Cái mặt hắn luôn trong tình trạng như vậy từ lúc biết phải loanh quanh hàng giờ với tụi nhóc con của Kaito – nhân tiện, hai đứa trẻ song sinh này hiện đang đuổi theo cậu con trai của Shinichi. Cậu nhóc trước đó là đứa sút trái banh khiến lũ trẻ nọ đầu tóc nhuộm đầy màu sắc.
“Conan!” Mikomi quát cậu em trai. « Mau chạy qua đằng này để chị đập tụi nó ! »

« Không được ! » Shinichi đe, tay vẫn ôm chặt cô con gái trong lúc rảo bước về phía Conan. Cậu nhóc chỉ nhỏ hơn hai tên quỷ nhỏ sinh đôi 1 tuổi, nhưng xui xẻo một nỗi, cậu bé thừa hưởng cái gen quy định chiều cao kì quái của Shinichi khiến cậu ta luôn lùn hơn tụi nhóc cùng tuổi tới gần chục centimet, tình trạng này sẽ chỉ kết thúc sau lớp 7. Hai tên song sinh sắp bắt được Conan.

« Bắt được rồi nha !! »

Toichi và Takumi giật mình ré lên một tiếng khi thấy Kaito từ trên cây nhảy xuống dang hai tay ôm chầm lấy chúng. Chúng vừa thi nhau ré lên và cười khúc khích trong lúc cha chúng trở tay kéo chúng sát gần ngực, bắt chúng ngước lên nhìn anh ta chăm chú.

« Thì ra cậu cố tình mất tích chỉ để rình làm tụi nhóc giật mình hả ? » Shinichi đánh tiếng hỏi, giọng khô khốc. Hắn vẫn đang phải vất vả giữ cô con gái nhỏ (đang cực kì tức giận) trên tay, chưa kể còn cậu con trai đang quấn lấy hai chân. Hắn nhăn mặt đau đớn khi Mikomi thụi cho hắn một cú trúng mạng sườn, với ý « thả con ra ». Con bé này, chắc con chẳng bao giờ phải cần giày tăng lực đâu nhỉ ? « Mikomi, đừng đá bố chứ !! »

« Bây giờ bố muốn các con biến tóc của các bạn ấy trở lại bình thường, » Kaito ra lệnh cho hai tên nhóc, « bởi nếu mẹ các con mà biết hai con gây chuyện rắc rối thì bố sẽ bị hành thích đấy. Sao, hai con sẽ làm gì ? »
« Nhuộm lại tóc đen cho các bạn ạ, » Takumi đáp rành rọt như một chú vẹt. Tên nhóc này có vẻ như biết điều và hiểu chuyện hơn cả trong số hai đứa.
« Cả bạn Komi nữa ạ ? » Toichi hỏi với vẻ lo lắng tột độ, khi để ý thấy ánh mắt hình viên đạn của cô bé 8 tuổi nọ.
« Nếu đã khéo léo tới mức tạo được hình len Ê-cốt với thuốc nhuộm, thì con cũng sẽ đủ khả năng tạo màu nhuộm đơn thuần từ xa, » Kaito làm ra vẻ kẻ cả. « Bây giờ nói cho bố biết, nếu như các con muốn gây chuyện, thì phải tránh tuyệt đối điều gì ? »
« Tránh bị bắt ạ, » hai tên quỷ nhỏ đồng thanh đáp và nhoẻn cười nhăn nhở.
« Giỏi lắm. Giờ thì hành động đi. » Hắn buông hai cậu con trai ra. Nhanh như chớp, Toichi nhảy lên vai Takumi rồi nhuộm đen lại mái tóc của Mikomi, sau đó chúng chạy như bay về phía Daichi và Keiji. Shinichi nhìn cảnh đó chỉ còn biết đảo mắt thở dài rồi thả Mikomi xuống đất (đương nhiên sau đó cô nhóc đuổi theo cặp song sinh nọ ngay lập tức). Conan thấy thế cũng bắt đầu tìm cách chạy đi, nhưng Shinichi chộp lấy nó.

« Con cũng nên thú nhận đi chứ ? » hắn nghiêm khắc nhìn thằng bé. Conan sợ toát mồ hôi hột.
« Con có làm gì đâu ạ ! » nó nói liến thoắng rồi im re. Shinichi nheo mắt.
« Con chỉ giúp hai tên khủng bố tí hon nọ giấu thuốc nhuộm trong quả bóng đá thôi đúng không ? » hắn vạch tội cậu con trai. « Hai đứa nó nhanh hơn con, Conan ạ. Chúng còn biết làm tóc tụi nhỏ biến màu từ khoảng cách xa. Thế mà tóc của con vẫn còn màu đen đây này ! » Conan nghe thế thì không dám cãi nữa, chỉ cựa quậy vẻ lo lắng lắm, còn bố của nó thì chỉ biết thở dài. Conan là một thằng bé hay mắc cỡ và nhút nhát một cách kì lạ (nhìn lại gia phả ông bà nội ngoại hai bên, hắn thật sự không hiểu thằng bé thừa hưởng cái nết ấy từ đâu !) Cậu nhóc này bình thường bẽn lẽn rụt rè, hay lon ton theo đuôi cô chị, nhưng mỗi khi có Takumi và Toichi ở gần, nó ngay lập tức trở thành phụ tá đắc lực cho hai tên quỷ nhỏ. Shinichi vẫn bóc mẽ được mấy trò nghịch ngợm của hai cậu nhóc, mặc dù chúng quậy y chang tên bố chúng, nhưng lại chưa thể hoàn hảo bằng – chúng dù sao cũng mới chỉ học tiểu học.
« Qua nhờ bác Makoto mua giùm quả bóng khác đi, » hắn lại thở dài, đẩy nhẹ cậu con trai về phía anh chàng Karate.
« Tưởng làm cha rồi thì cũng phải biết một tí gọi là chín chắn với có trách nhiệm chớ, » Heiji lườm Kaito một cái.

Kaito nhại lại giọng của Heiji giống hệt khiến tên da ngăm này lại được dịp tặng thêm một cái lườm sắc như dao, rồi chạy đi phụ Makoto trông lũ nhóc.
« Chúng ta cũng nên đi phụ giúp họ đi thôi, » Shinichi chộp lấy cánh tay Kaito và lắc lắc « làm ơn đừng có khuyến khích thêm mấy trò quậy phá của hai ông tướng nhà cậu cho thiên hạ nhờ. »
« Shinichi, tớ tuy đóng kịch rất giỏi, nhưng chưa đến mức độ đó đâu, » Kaito đáp, nhưng nhanh nhẹn cúi gập người trước mặt lũ trẻ, hô biến cho một con bồ câu bay vụt ra khỏi ống tay áo hắn, sau đó biểu diễn vài trò đơn giản mà đẹp mắt với bộ bài. Tụi nhóc đứa nào đứa nấy mắt chữ A miệng chữ O trầm trồ kinh ngạc, Takiko vốn rất yêu động vật nên rất khoái chí khi chú bồ câu nọ đậu trên cánh tay mình, ngay cả Mikomi đang có ý định mưu sát Toichi và Takumi cũng quên sạch kế hoạch báo thù để xem show diễn. Hai tên nhóc này hẳn đã xem những trò ấy cả ngàn lần, có khi lại còn biết mẹo để thực hiện chiêu ấy, nhưng vẫn tròn mắt vẻ phấn khích lắm.

Shinichi kín đáo mỉm cười. Hai thằng nhóc quả thực trông giống Kaito như đúc, bà Minami còn nói thêm rằng vẻ mặt của hai đứa nó khi xem Kaito biểu diễn ảo thuật trông không khác gì Kaito năm xưa đối với ông Toichi. Nói xong bà cười buồn, nhớ lại những kí ức khó quên, những vết sẹo không thể lành và vết thương không thể hoàn toàn hồi phục.
« Này, sao không thấy cái tên mặt khó ưa ấy đâu ta ? » câu hỏi đột ngột của Heiji khiến Shinichi giật mình, dứt khỏi dòng hồi tưởng miên man.
« Chắc là ở cạnh quý bà bệ vệ của hắn, cúc cung tận tụy chờ bị sai bảo, chứ còn ở đâu được nữa, » Kaito ngay lập tức đoán ra kẻ mà Heiji đang ám chỉ, hắn nói trong lúc các ngón tay vẫn lật lá bài nhanh như chớp.
« Ý cậu là bị tra tấn đánh đập hay là sao ? » Heiji khịt mũi vẻ lo lắng và hơi sợ hãi. « Đừng nói thế chứ, nghe ghê quá. » Shinichi và Kaito không hẹn mà gặp trao nhau bộ mặt cười nhăn nhở.
« Cứ tin tớ đi Heiji ạ, » Shinichi vỗ nhẹ lên vai tên bạn miền Tây, « càng lúc cậu sẽ càng phải rèn luyện kĩ năng kĩ xảo đấy. »
« Thế đã tìm ra cách nhanh nhất để đến được siêu thị đa năng gần nhất chưa ? » Kaito ngoảnh đầu nhoẻn miệng cười góp vui. « À, có phải tiểu thư đã chọn lá bài này không ? » Cô nhóc Ranko ré lên vì vui sướng, nắm lấy lá bài Át Cơ. « Em trai của cháu có muốn thử chọn một lá bài không nào ? »
« Nhưng dù sao Kazuha có tài thánh cũng không buông lời nguyền với cậu được, hả ? » Shinichi tìm cách vỗ về tên bạn đang bối rối hết sức.

-------

« Bị lệch rồi, » Akako nhắc nhở. « Cần phải đẩy qua bên trái một chút. »
« Được chưa ? » Yukiko có nhiệm vụ treo vòng nguyệt quế, đang nhờ sự trợ giúp từ bên dưới của cô cựu phù thủy nọ.
« Giờ thì tuyệt vời, » Akako mỉm cười.
« Nếu Kaito ở đây thì những công việc trang trí thế này sẽ xong xuôi trong vòng 5 phút đấy, » Aoko bình luận.
« Tớ không cho phép con người đó làm bậy trong nhà của tớ đâu nha, » giọng Ran kiên định từ trong bếp vọng ra. « Tớ không thích cái cảnh hễ mở tủ đựng chén đĩa ra là nó nổ tung đâu đấy. »
« Như thế là rất khôn ngoan, thưa quý cô chủ nhà, » Saguru lúc này đang loanh quanh trong bếp.

« Cậu ăn bánh mochi không ? » Ran trỏ tay về phía một kệ đựng chén khá cao, ra dấu cho Saguru, sau đó quay lại tiếp tục hướng dẫn bà mẹ mình nấu ăn. « Bây giờ mẹ phải đổ sữa vào, nhưng phải đổ từ từ. Nếu đổ ào vào cùng một lúc trước khi khuấy đều thì sẽ bị vón cục đấy. »
« Cám ơn nhé, » Saguru với tay túm lấy gói bánh mà Ran mời rồi rảo bước tới phòng khách. « Này em. »
« Chà, anh thật dễ thương, » Akako bóc gói bánh ra. « Mmmm… thằng bé có vẻ cũng thích, » vừa nói cô vừa đưa tay xoa cái bụng bầu đã khá lớn.
« Có khi đặt cái tô lên đó cũng vừa » Sumiko đùa. « Cậu nhóc được mấy tháng rồi ? »
« Gần 9 tháng rồi, » Saguru hôn nhẹ tóc vợ. « Bác sĩ nói cô ấy sẽ lâm bồn trong tuần tới. »
« Nhưng bây giờ thì chưa đâu, nên cậu làm ơn rời khỏi cô ấy một chút để giúp tớ một tay treo mấy cái đèn này lên mái nhà có được không ? » Kazuha ngó vô phòng khách đề nghị.

« Ờ… Heiji mà nhìn thấy cảnh như vậy chắc tôi sẽ bị giết chết mất… » Saguru lẩm bẩm vẻ hồi hộp lắm, vội chạy tới cầm lấy cái hộp trên tay cô gái.
« Không ai nói, làm sao cậu ta biết ? »
« Thôi để chị giúp Hakuba, em qua bên đó làm bạn với Akako đi, » Miwako cười lớn.
« Đứa bé nhà cậu là trai hay gái, cậu đã biết chưa ? » Kazuha vừa hỏi vừa cầm lấy một phần bánh mochi. « Lúc phát hiện ra, tớ cảm thấy không thể tin nổi vào chính mình… »
« Cháu nhà tớ là bé trai, » Akako dịu dàng xoa xoa bụng mình. « Còn cậu, đã biết chưa ? Hay vẫn còn sớm quá ? »
« Ừ, vẫn còn sớm, » Kazuha thở dài, « nhưng nghĩ nếu mà biết được, chắc còn vui hơn được quà sớm. »
« Vậy vì sao các cháu quyết định sinh con ? » Yukiko vừa đi tới, vội tham gia vào câu chuyện phụ nữ, trên tay bà là dải kim tuyết óng ánh dùng để quấn quanh cây thông, theo sau bà là Eri cùng mấy vật dụng trang trí khác. « Hai cháu bắt đầu sinh nở muộn hơn so với các bạn cùng nhóm đấy. »

« So với trường hợp nhà này thì còn cách xa hơn, nhưng vụ của tớ với Kogoro thì chủ yếu do tuổi trẻ bồng bột, » Eri đảo mắt nghĩ lại. « Tên ngốc đó lúc nào cũng ba hoa là thám tử lừng danh tài trí hơn người, nhưng lúc cần thì lại quên mang bao –«
« Đó là do hai cậu phải mất một thời gian sắp xếp lịch làm việc cho hợp lí, đúng không ? » Ran từ trong bếp vội thò đầu ra cắt ngang câu chuyện của bà mẹ, hai má cô đỏ bừng.
« Cũng gần như thế, » Kazuha gật đầu. « Mới gần đây hai đứa tớ mới ngồi nói chuyện về vấn đề sinh con. Hồi trước thì không đào đâu ra thời gian mà nghĩ tới chuyện đó. Mọi người biết thời gian biểu của cảnh sát rồi đấy. »
« Có chứ, tớ hiểu mà, hồi mới đầu quân vào cảnh sát, Saguru chắc phải vắng nhà tới 20 tiếng mỗi ngày. » Akako đồng tình với một tiếng thở dài.
« Bởi vậy tôi mới thích làm giáo viên, » Sumiko cười lớn. « Còn gì vui hơn ngày nghỉ ! » Tất cả mọi người cùng cười ồ lên một lúc.
« Xin lỗi mọi người ! » Sonoko cáo lỗi vì đến trễ sau khi đóng cửa cái rầm sau lưng. « Mua được tinh dầu việt quất rồi nè ! Mọi người đoán xem mình gặp được ai trên phố đây ? »

Aoko từ sảnh vì quá ngạc nhiên nên buông tay đánh rơi hộp đựng đồ trang trí cái bụp. Cô la lên vui vẻ.
« Trời ơi, đã lâu lắm rồi mới gặp các em ! Đứa nào đứa nấy lớn tướng cả rồi… »
« Chào chị Aoko, rất vui được gặp lại chị, » Haibara Ai mỉm cười.
« Bé Ai ! » Ran từ nhà bếp xông ra ôm chầm lấy cô em gái kết nghĩa. « Chúc em Giáng Sinh vui vẻ ! A ! Còn có Ayumi, Genta và Mitsuhiko nữa cơ à! Dạo này các em có khỏe không?”
“Chúc chị Ran Giáng Sinh vui vẻ,” 3 cô cậu học sinh cấp ba đồng thanh đáp, Ayumi với giọng như hát, Mitsuhiko lịch sự, Genta có vẻ hơi lơ đễnh.
“Sao mọi người tập trung ở nhà chị đông thế?” Mitsuhiko tròn mắt hỏi.
“Bởi vì đây là Giáng Sinh to nhất kể từ khi Saguru và Akako…” Ran bắt đầu công việc giải thích cho mấy thiếu niên.

“Chủ yếu là do bà mẹ của Saguru, kẻ mới về Nhật hôm qua, hiện đã chiếm đóng toàn bộ căn biệt thự,” Akako gần như rên lên một tiếng. Mẹ của Saguru đặc biệt rất ghét cô con dâu bất đắc dĩ, và Akako cũng đáp trả lại tình thương ấy với mức độ không kém. Bà ta thậm chí còn không tới dự lễ cưới của Saguru, bởi vậy khi nghe bạn mình kể rằng người phụ nữ này bây giờ lại quay lại phá rối, Ran cảm thấy hơi bất ngờ. Saguru và bậc thân sinh này bản chất vốn đã không mấy gần gũi, nhưng mọi chuyện trở nên cực kì tệ hại sau cái chết đột ngột của bố cậu ta, sự vắng mặt của bà khi Saguru kết hôn tưởng chừng đã đặt dấu chấm hết cho tình nghĩa mẫu tử giữa hai người. Bà chủ yếu sống ở Anh quốc, chẳng mấy khi về Nhật, nhưng một khi đã về là hai mẹ con phải cãi nhau kịch liệt, mỗi lần như vậy xảy ra hai trường hợp: một là Saguru bỏ tiền ra thuê phòng đắt nhất sang nhất trong một khách sạn VIP cho bà ta, hoặc giống như bây giờ, Akako phải lánh khỏi căn biệt thự, đi ở nhờ ở tạm cho đến lúc bà mẹ chồng xách va li về Anh quốc. Ran cảm thấy chạnh lòng. Cô biết cảm giác khi mẹ mình bỏ đi là như thế nào, nhưng dù sao hồi đó bà Eri vẫn còn ở cùng thành phố, và cũng tôn trọng quyết định ở lại với bố của Ran. Đằng này, mẹ của Saguru hoàn toàn không có chút gì gọi là nhẫn nại với bất cứ ai và bất cứ cái gì.

Genta đột ngột hỏi, giọng vui vẻ, “Sao em ngửi thấy có mùi bánh?”
“Cái đó là dành cho bữa tối, phải chờ,” Ran đập nhẹ vô bàn tay xòe ra của cậu ta. “Chị thành thật áy náy khi nhờ các em chuyện này, nhưng quả thực ở đây cũng có đủ người phụ giúp rồi, trong khi đó…”
“Trong khi đó mấy ông chồng của tụi chị đang phải phụ trách trông coi lũ trẻ tại công viên Beika, chắc là đang cá đuối lắm rồi đấy,” Aoko nhặt hộp đồ lên và vừa đi vừa nói. “Các em giúp tụi chị tới đó đón lũ trẻ và giải phóng mấy anh chàng đó có được không?”
“Đặc biệt là giải phóng khỏi lũ trẻ của nhà Kuroba chứ nhỉ,” Akako trêu Aoko.

“Không vấn đề gì,” Ai đáp. “Dù sao em cũng đang có chuyện cần bàn với anh Shinichi.”
“Công viên Beika thẳng tiến!” Yukiko vừa gọi với theo vừa cười sảng khoái. Ran nhìn Ai và Ayumi thật nhanh trước khi hai cô bé rời đi.
Cô thấy ánh nhìn của hai cô bé ấy giống hệt nhau. Điều đó khiến cô thấy bối rối.
“Sao thế nhỉ?” cô băn khoăn trong lúc nhìn theo bóng nhóm thám tử học đường khuất dần trên con phố, rồi trở lại bếp tiếp tục với công việc nấu nướng. Ngay cả khi không còn sự trợ giúp của “Conan” chúng vẫn quyết định trở thành thám tử, bây giờ dù mới 17 tuổi, chúng đã nổi danh là những thám tử tài ba trên toàn quốc. Cũng bằng độ tuổi của Shinichi ngày xưa.
Quả là hậu sinh khả úy.

To be continued...
Về Đầu Trang Go down
http://anfucafebook.blogspot.com/
.:.baby_Rosy.:.

.:.baby_Rosy.:.

Nữ Taurus
Tổng số bài gửi : 638
Birthday : 18/05/1998
Age : 26

[Long Fic sưu tầm] Khi chiếc hộp Pandora hé mở - Page 5 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long Fic sưu tầm] Khi chiếc hộp Pandora hé mở   [Long Fic sưu tầm] Khi chiếc hộp Pandora hé mở - Page 5 Empty6/2/2013, 19:27

Yo ~ lâu quá không đọc fic này :(( mong ghê cơ [Long Fic sưu tầm] Khi chiếc hộp Pandora hé mở - Page 5 2159460562 mà cũng bởi vì lâu quá rồi có thấy chị aptx4869 dịch nữa đâu [Long Fic sưu tầm] Khi chiếc hộp Pandora hé mở - Page 5 2155288934 thành ra cũng không còn ngóng nữa [Long Fic sưu tầm] Khi chiếc hộp Pandora hé mở - Page 5 2874821285
Ủa chứ em tưởng cái fic này kết thúc rồi cơ mà nhỉ? Hóa ra vẫn còn ~ Lại hì hụi download về điện thoại nào ~ *chỉ khoái trò nửa đêm cả nhà đi ngủ hết mình mới mở máy ra đọc fic rồi cười hắc hắc một mình cười lăn cười bò*
Chap này hay ~ Lại kiên nhẫn ngóng chờ chap tiếp nào ~
Vote + cho ss Anita nhé ♥️
Về Đầu Trang Go down
http://rosyphung18.blogspot.com/
yukikodethuong

yukikodethuong

Nữ Virgo
Tổng số bài gửi : 430
Birthday : 10/09/1996
Age : 28

[Long Fic sưu tầm] Khi chiếc hộp Pandora hé mở - Page 5 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long Fic sưu tầm] Khi chiếc hộp Pandora hé mở   [Long Fic sưu tầm] Khi chiếc hộp Pandora hé mở - Page 5 Empty6/2/2013, 20:02

Định nghĩ 'hỗn loạn" hay và thú vị lắm ạ! Rồi còn "thảm họa song sinh nhà Kuroba"... trên đời này có một số khái niệm quá kinh hoàng đến nỗi trí óc con người không dám nghĩ tới :37:
Không khiến Yuki cười lăn cười bò như các chương trước trước, nhưng cũng thoải mái hẳn ạ!
Ừm, vẫn chưa hiểu, Shinichi và Kaito hàm ý gì khi "nhắc nhở" Heiji rèn luyện kĩ năng kĩ xảo nhỉ?
P/s: Bé gái nhà Kudo nhất định sẽ đi học võ thôi, he he. Nhờ Ran mà Yuki đã tăm tia rằng trai gái nhà mềnh sẽ đi học Karate hết! :30:
Về Đầu Trang Go down
Anfu

Anfu

Nữ Aries
Tổng số bài gửi : 1317
Birthday : 03/04/1995
Age : 29

[Long Fic sưu tầm] Khi chiếc hộp Pandora hé mở - Page 5 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long Fic sưu tầm] Khi chiếc hộp Pandora hé mở   [Long Fic sưu tầm] Khi chiếc hộp Pandora hé mở - Page 5 Empty15/2/2013, 09:04

10 năm sau sự kiện Pandora (phụ truyện đón Giáng Sinh)
[Tiếp theo]
“Viện binh tới rồi!!” Heiji thở dài sung sướng kèm theo bộ mặt biểu cảm của một kẻ lữ hành sắp chết khát bỗng tìm được ốc đảo trên sa mạc. Shinichi liếc mắt theo hướng Heiji cảm thán thì nhận ra nhóm thám tử… không còn nhí như ngày nào, đang tiến lại gần.
“Chị Ai!” Mikomi nhìn thấy cô chị yêu quý thì reo lên mừng rỡ và chạy như bay tới gần cô nàng.
“Chào bé Komi!” Ayumi vui vẻ chào cô nhóc, lúc này đang quấn quýt lấy Ai, đồng thời cô dang tay ôm lấy cậu nhóc Conan. “Giáng Sinh vui vẻ nha mấy em!”
“Mừng Giáng Sinh!!” Genta reo lên vui vẻ và ngay lập tức nhập hội khi để ý thấy có quả bóng đá mới toanh. Mitsuhiko nhướn lông mày nhìn theo cậu bạn mập, rồi cậu ta tiến lại gần Shinichi bắt chuyện.
“10 năm rồi mà cậu ta vẫn không lớn thêm được chút nào!” Mitsuhiko than thở. “Đúng là thám tử học sinh…”

Shinichi không nhịn được, phải bật cười. “Công việc của mấy đứa thế nào?”
“Tất nhiên là rất thuận lợi,” Ayumi cười lớn trong lúc tiến tới gần 2 người để tham gia câu chuyện, Ai vẫn đang bị Mikomi và Conan quấn quýt không tha. “Bởi tụi em toàn được đại nhân vật chỉ giáo mà – anh Shinichi, còn có cả Conan.”
“Nói một cách khác,” Mitsuhiko bỗng hạ giọng, “chính là cậu.”
Nghe nhắc tới bí mật thời xưa cũ thì Shinichi giật nảy người, nhưng hắn bụng bảo dạ, mọi chuyện đã qua lâu rồi, giờ còn giấu những người này, thì còn ra thể thống gì?
“Mấy cậu phát hiện ra từ lúc nào thế?” Shinichi không giấu được nụ cười tủm tỉm đầy ẩn ý trong lúc hắn nghiêng người về phía Ayumi và Mitsuhiko để trò chuyện đủ để vài người nghe, mặc kệ tiếng reo hò của Genta vọng lại. Hắn không khỏi cảm thấy hãnh diện – chính hắn là người trước đây đã dày công rèn luyện dạy dỗ hướng dẫn tụi nhóc này chứ ai, bởi vậy giả sử tụi nó chẳng bao giờ tìm hiểu ra bí mật đó thì thật đáng thất vọng.

Ngày trước cũng ở độ tuổi của chúng bây giờ, hắn đã dấn thân vào cuộc chiến bất tận chống lại Tổ chức. Hoài niệm ấy làm hắn cảm thấy nao lòng hết sức, không phải là chuyện xấu, nó giống như cảm giác khi con người biết quý trọng hiện tại gấp trăm ngàn lần, bởi họ ý thức rõ rệt rằng quá khứ quá nặng nề.
“Lúc nào ấy à? Cũng không nhớ rõ lắm, nhưng rõ ràng tụi này thấy việc anh Shinichi trở về ngay sau khi Conan bỏ đi thực sự rất đáng ngờ,” Ayumi đáp, “Hơn nữa nhìn hai người lúc nào cũng có cảm giác quen quen…”
Shinichi nghe thấy thế bỗng bật cười đầy bối rối, hắn huơ huơ tay trái với chiếc nhẫn cưới lấp lánh, giống như dấu hiệu cảnh báo “tui là đàn ông đã có vợ” vậy.
“Tấn công đàn ông đã có gia đình là không đúng đâu nha Ayumi,” Mitsuhiko cười lớn, “chưa kể cậu ta còn chưa to con bằng Genta kìa.”

“Dù sao thì,” Ayumi vừa nói vừa vung tay đấm Mitsuhiko một cách lười nhác (may cho cậu ta đó chỉ là cú đấm thân thiện, bởi đã nhiều năm nay Ayumi theo kiến nghị của Ran, đã và đang theo học khóa Karate rất nghiêm túc – đối với việc này, phản ứng của Shinichi chỉ có thể gói gọn trong hai từ kinh hãi) tuy cậu thiếu niên này cũng lẹ làng né được cú đấm ấy, bởi bản thân cậu cũng từ lâu luyện tập Kendo. “Lúc đó tất cả chỉ là nghi ngờ chưa có chứng cứ xác thực, cho đến cái lần tụi này tới nhà cậu chơi và Genta tình cờ táy máy tìm thấy quyển album ảnh hồi nhỏ của cậu…”
“Ban đầu tụi tớ nghĩ: sao có thể như thế được, vô lí!” Mitsuhiko khẽ thở dài, “nhưng sau đó…”
“Sau đó ai nấy đều không thể thôi thắc mắc, và thế là mấy cậu ấy quyết định hỏi thẳng tớ,” Ai lúc này đang đứng sát rạt đằng sau lưng Shinichi, “nói để an ủi cậu, thật ra tụi tớ chả đứa nào quan trọng hóa chuyện đó.”

“Mặc dù nói thật ra thì tớ hơi bị bực bội cậu, dám chơi tụi tớ như thế à!” Ayumi vung nắm đấm lên với giọng đầy đe dọa, một cử chỉ mà đối với Shinichi mà nói, rất chi là quen thuộc. Trước tình cảnh này, hắn chỉ còn biết bí mật lùi xa hai cô bạn gái… cũ, trong khi mặt cố làm ra vẻ tươi tỉnh.
“Đúng là cái đồ đào hoa,” Ai trông thấy thế thì buồn cười quá. “Nói cho cậu để cậu biết thế thôi!”
“Còn cái gì tớ cần phải biết nữa không thì nói nốt đi!” Shinichi nhoẻn miệng cười khi đột nhiên cảm thấy như có cặp kính bự ngày nào đè lên mũi.
“Có đấy, chị Ran có lệnh tất cả mọi người phải có mặt vào lúc 6 giờ,” Mitsuhiko chêm vào, “cho bữa tối, và để phụ trang trí, tụi trẻ con sẽ được ngủ, hoặc tùy theo kế hoạch tác chiến của người lớn.”
Ai cười đầy ẩn ý, “Tụi nhóc sẽ thích mê cho coi.”

-------------

“Ai nghĩ ra trò này?”
« Rõ ràng là Kaito. »
« Chuẩn.»
« Lại đoán đúng à ? »
« Im, » Saguru thì thào. « Đừng đánh thức chúng dậy, bây giờ chưa được.”
“Nếu muốn cà-phê thì vào bếp,” Shinichi ngáp dài, cứ như thể hắn không phải là kẻ uống gần cạn bình cà phê trong nhà bếp. Dù là hi sinh cho con cái đi chăng nữa thì thám tử lừng danh của chúng ta vẫn không khoái vụ dậy sớm từ lúc 4 giờ sáng.

“Trông ta thế nào?” ông Agasa lo lắng hỏi.
“Y hệt ông già Nô-en, » Kaito yên ủi ông cụ. Cũng may là còn có người như hắn để lo tất tần tật việc trang trí sắp xếp bài trí cho lũ trẻ từ đêm tới sáng – hắn là tên người lớn duy nhất có khả năng thức đêm dậy sớm tài tình đến thế. “Cô Misa may bộ đồ ông già Nô-en hoàn hảo. Tụi nhóc sẽ thích lắm đây.”
“Chúng nó có nghĩa vụ phải thích,” Heiji cằn nhằn. “Được chưa, xong chưa?”
“Bắt đầu thôi,” Kaito nháy mắt. Shinichi thở dài 1 tiếng rồi cầm cái chổi quẹt quẹt tạo tiếng động ở ống thông khói. Heiji thì ngó về phía phòng ngủ của Mikomi và Conan (nơi tập đoàn vôn-vốc lũ nhóc đang say ngủ) trong lúc Kaito nhanh như cắt chuồn ra ngoài cửa sổ và bò lên mái nhà.

Wataru và Ninzaburo thì phụ ông Agasa mang bao tải đầy quà, còn Saguru và Makoto thì rải vài hộp quà dưới gốc cây thông Nô-en. Heiji thấy có tiếng cửa mở từ phía phòng tụi trẻ thì vội bấm đèn pin ra hiệu cho đồng bọn.
“Tụi nó dậy rồi nha,” hắn báo cáo và không khỏi mỉm cười khi chợt nghe thấy tiếng cười rúc rích và “suỵt” liên hồi của tụi nhóc.

------

Mikomi buộc phải tỉnh ngủ bởi tiếng cười rúc rích quen thuộc tới mức bực mình. Mắt nhắm mắt mở cô bé với tay chụp lấy một mắt cá chân và nhận ra tiếng la nho nhỏ vì giật mình của câu em trai.
“Conan, ai cho phép em lẻn vào phòng chị, lại còn đem theo cả Vật 1 và Vật 2?” cô bé rít lên.
“4 giờ rồi đấy!” Toichi thì thào.
“Qua nửa đêm rồi!” Takumi gật đầu lia lịa cổ vũ với một lời bình phẩm thừa thãi hết sức.
“Giáng Sinh rồi!” Conan gần như la lên, nhưng lại không dám lớn tiếng.
Nhưng từ khóa ấy ngay lập tức có tác dụng. Ranko và Takiko ngay lập tức nhỏm dậy khỏi giường, Ranko nheo mắt vì trời tối, còn Takiko thì vấp phải Mikomi trong lúc mò mẫm bật điện lên. Nhưng Keiji ngăn cô bé ở ngay cửa ra vào.

“Khoan!” cậu nhóc la nho nhỏ. « Thử nghe đi ! »
Mikomi vội bò về phía cửa phòng, ngay cả hai tên song sinh siêu quậy cũng phải im re lắng nghe tiếng động.
Chúng nghe thấy thật. Hàng loạt tiếng « bụp-bụp-bụp » như thể có cái gì đó rơi từ ống thông khói xuống, tiếng tà áo quần cọ vào nhau sột soạt, và rồi tiếng bước chân rõ mồn một. Mikomi suýt nữa thì hét to lên.
« Ông già Nô-en đến rồi ! » cặp song sinh rú lên khe khẽ đầy biểu cảm.
« Ông già-- ? » Ranko vẫn chưa hiểu. Cô bé còn quá nhỏ và đã quên hết Giáng sinh năm ngoái như thế nào, Mikomi cũng không rõ bây giờ nó đã đủ lớn để hiểu chưa. Miko thấy Daichi nhanh nhẹn cõng cô em gái lên lưng và thì thào giải thích. « Ông già đến để tặng quà cho chúng ta đó em. »
Ranko cười khúc khích, Takiko khẽ suỵt nhắc cô bé phải giữ yên lặng.

« Tụi mình phải theo dõi ông ấy, » Conan phấn khích « Có khi sẽ được thêm quà đấy. »
« Tất cả theo ta, » Mikomi ra lệnh. Toichi, Takumi và Conan ngay lập tức lườm cô bé.
« Tại sao lại là chị ? » Conan hỏi. Hai tên song sinh vội “suỵt” hắn.
“Ta lớn tuổi nhất chứ còn gì,” Miko đáp. “Nhanh lên nào Keiji.” Trước khi bị bất cứ ai cản, cô bé bò thoăn thoắt ra khỏi hành lang, thỉnh thoảng lại quay lại nhắc tụi nhóc bám theo cô như đoàn tàu hỏa.
Tụi nhóc lúc này đã núp toàn bộ sau cánh cửa phòng khách, đứa nào đứa nấy cố ngó vô xem chuyện gì đang diễn ra.
Chúng thấy một bóng người to béo mặc áo đỏ viền trắng đang đặt quà dưới cây thông. Thế là đủ để cả lũ nhóc ùa vào phòng khách như ong vỡ tổ ôm lấy ôm để ông già Nô-en.
“Hô-hô-hô!”

-------

« Sao thấy giống ngôi nhà điên quá, » Akako bình phẩm sau khi đăt mình xuống chiếc ghế cạnh bàn ăn khổng lồ.
« Con nít mà. Cậu cũng chuẩn bị tinh thần đi, » Ran bật cười, tay chộp lấy cậu con trai Conan đang núp dưới gầm bàn. « Hôm nay con phải ngoan đó biết chưa ? »
« Con sẽ ngoan mà mẹ, » Conan nài nỉ. Ran ngẩng mặt lên tìm kiếm ánh nhìn của Aoko.
« Không sao đâu, » Aoko nói. « Tụi nó sợ uy của bé Ai lắm. » Như để chứng thực cho câu nói ấy, cô quay đầu về phía hai câu nhóc song sinh nhà mình, lúc này đang cố kéo 3 chiếc ghế để tạo thành một thứ pháo đài vững chắc xung quanh chúng ; còn Ai thì đứng cách đó một đoán, mắt lườm lườm, gõ gõ chân xuống sàn, cùng với ông bố nuôi Akai Shuuchi đang thi nhau lừ mắt. Jodie thì cười gập cả bụng xuống, trỏ tay vào hai cái nơ màu hồng chóe trên tóc của hai cha con nọ.

« Mọi người đừng có uống cà-phê nữa có được không ! » tiếng Kazuha lanh lảnh. « Làm mình thèm quá. »
« Chú vẫn đang say máy bay, » Yuusaku nói như thanh minh.
« Tụi nhóc hành dữ quá, » tới lượt Shinichi. Mà nghe cũng hợp lý. Hắn và Heiji phải toát cả mồ hôi hột mới giải cứu được ông Agasa khỏi mấy bàn tay níu kéo của tụi trẻ con, và bằng cách nhét đầy quà vào tay mỗi đứa, ông già có cơ hội lẻn đi thoát thân. Nhờ có công lao của Kaito sắp xếp đèn đóm hoành tráng trên nóc nhà, trông giống y như ông già Nô-en bay đi trên cỗ xe tuần lộc vậy. Cũng may mà Shinichi không ngủ gật, khiến Ran ngầm tự hào quá xá. Giờ thì chỉ còn bữa tối Giáng Sinh ăn cùng nhau, rồi hắn tha hồ ngủ bù.

Suy đi tính lại, nguyên nhân cũng từ hắn mà ra cả. Ai bảo hắn mê tít cái thời thơ ấu ở Mỹ với Giáng Sinh ngập quà bánh, rồi khi có Mikomi hắn cũng kể cho con bé nghe về ông già Nô-en, và từ đó trở đi con bé thích Giáng Sinh kiểu Tây, có lẽ con bé láu lỉnh này nghĩ, càng tin vào ông già thì lại càng được nhiều quà. Mấy đứa trẻ khác cũng tham gia cùng với Mikomi từ khi chúng ở tầm tuổi của Ranko, năm nay thì tất cả tụ tập ở đây cùng ăn tối xôm tụ. Shinichi thầm nghĩ ắt hẳn ngành công nghiệp sản xuất đồ chơi của Nhật Bản phải cảm tạ hắn nhiều lắm đây…

« Minami ! Cậu thấy thế nào ? » Yukiko giọng véo von như hát, bà chẳng có vẻ gì là mệt mỏi sau chuyến đi dài, không như đức lang quân.
« Thấy đói lắm ! » Minami bật cười. Bà vẫn mang trên mình rất nhiều vết sẹo khủng khiếp, cho dù quá trình trị liệu phục hồi thực sự phát huy tác dụng, trong số đó có một vết seo khá dài bên má trái, đó là lí do bà để tóc mái bên đó rất dài, vốn để che bớt đi. Tuy vậy, bà tự đi bộ được khá hơn so với Yuusaku, và cũng bắt đầu sử dụng được hai tay. Bà vẫn sống chung với vợ chồng con trai, và hai đứa cháu nội thì « ghét làm cho nội phải buồn. »

« Ran ơi ! » Ran nghe tiếng Miwako gọi, vội ngoảnh lại thì thấy cô cảnh sát đang gần như kéo xềnh xệch cậu con Keiji (lúc này vẫn đang mải chú ý màn biểu diễn của hai tên nhóc song sinh), theo sau đó là Wataru và Ninzaburo đang mải bàn luận về một vụ án mạng rắc rối nào đó. Daichi dòm lom lom chiếc máy chơi game của Keiji, Sumiko đang cố dỗ dành cô bé Ranko – rõ ràng cô nhóc hơi sợ nhà hàng đông người này, tuy rằng tập đoàn gồm 38 người của chúng ta đã chiếm gần trọn diện tích của nhà hàng nọ. Sumiko vì muốn trông khác biệt so với Miwako đã cố tình để tóc dài và nhuộm màu hơi nâu. Phụ nữ gặp nhau thì ôm ấp tay bắt mặt mừng, đàn ông thì bắt tay và kẻ lườm người lừ, Yukiko và Eri thì mải nựng cháu. Quả là một Giáng Sinh đầy không khí phương Tây, Ran nghĩ thầm.
Mọi chuyện diễn ra hết sức yên bình cho tới khi Akako tự dưng thét lên.

« Saguru ! » cô hét lên thất thanh. « Saguru ! » Anh chàng này dụi mắt quay lại nhìn vợ thì tái mặt ngay khi thấy nước chảy ròng ròng từ ghế cô vợ.
« Trời, » Aoko cũng la lên. « Vỡ nước ối rồi ! »
« Khỉ thật. Xin thứ lỗi ! » Shinichi cố gắng ra hiệu cho chủ nhà hàng. « Chúng tôi có ca cấp cứu ! »
« Mọi người hạ bớt điện thoại xuống có được không ? Chúng ta chỉ cần một xe cứu thương thôi, nhưng nhìn tình hình hiện tại chắc sẽ có tới 12 cái được triệu tập tới đấy, » Yuusaku nhắc nhở.
« Không cần gọi cấp cứu đâu, chưa đến mức độ trầm trọng, » Akako nghiến răng chịu đau. « Cần một cái xe là được. »
« Đi thôi em, mọi người sẽ đưa em lên xe, » Saguru nhấc cô vợ lên và tiến về phía cửa, Aoko đi theo phụ môt tay.

« Kaito giúp em trông hai đứa nhóc, khi nào em bé ra đời em sẽ gọi điện cho anh trước, » cô dặn. « Ran à, bữa tối này đắt lắm đó, mọi người cố ăn hết đi, để dành cho tụi tớ một ít thịt gà tây. »
« Không vấn đề gì, » Kaito gọi với theo. « Chúc may mắn nha ! »
« Ráng lên nha ! » Ran cũng gọi theo. Akako cố vẫy tay đáp lời rồi vội bám lấy vai Saguru xiết manh. Aoko và Saguru thận trọng đưa cô ra bên ngoài, trong lúc đó một vài người hầu bàn tới dọn sạch chiếc ghế nọ và mang ra một cái mới.
“Quý khách có thể đổi sang chỗ ngồi khác, sẽ phải mất một lúc để chúng tôi lau sạch vết dơ trên sàn,” một nhân viên dè dặt nói. “Quý khách có thể nào vui lòng chờ một chút nữa…”
“Ôi, chúng tôi không muốn làm phiền thêm cho nhà hàng đâu,” Ran nói. “Các anh cũng phải lo cho thực khách khác nữa mà.”

“Thế thì hay là giải trí giết thời gian chút nhỉ?” Kaito nhoẻn cười. Sau một tiếng “bụp” nho nhỏ, màn khói đỏ hồng hiện ra đồng thời chén dĩa trên bàn ăn đột ngột biến mất (bà Minami biết ý phải vội nói nhỏ với nhân viên phục vụ rằng rồi bát đĩa sẽ được trả lại đúng chỗ cũ). Kaito nhảy phắt lên trên bàn và đi thong thả ung dung, coi nó như sân khấu của mình. Toichi và Takumi thấy thế thì thích lắm, reo lên hứng chí, chúng nhanh chóng hướng dẫn tụi nhóc còn lại xếp hàng ngồi ngay ngắn dưới sàn để ngước lên nhìn nhà ảo thuật. Ai nấy trong nhà hàng đều trố mắt nhìn, không khí im lặng thấy rõ.

“Ladies and gentlemen!” Kaito bắt đầu nói. Ông Ginzo chỉ lừ mắt một cái rồi giả điếc, quay xuống ôm hai đứa cháu, trong khi cả nhà hàng dõi theo cử chỉ của Kaito. “Bữa tối sẽ phải tạm dừng do có việc đáng ăn mừng, tuy vậy Giáng Sinh là dịp vui để mọi người chúc tụng tiệc tùng, nên mọi người ắt hẳn không ngại thưởng thức một màn biểu diễn ảo thuật nho nhỏ.” Nói xong là tụi trẻ ở các bàn ăn khác reo lên hưởng ứng, mặc dù Toichi và Takumi vẫn là hai đứa to mồm hơn cả. Chúng rất thích nhìn thấy cha chúng biểu diễn. Một vài người lớn cũng vỗ tay ra vẻ lịch sự. Kaito tiếp, “tôi cảm nhận thấy có sự hoài nghi đâu đây. Không sao – tôi đã đứng trên sân khấu nhiều năm nay, tôi hoàn toàn tự tin sẽ xóa tan đi nghi hoặc ấy trong lòng quý vị. Ta bắt đầu với những màn ảo thuật cơ bản nhất!”

Theo sau đó là hai trò với bộ bài tây và điện thoại tàng hình và thế là thực khách ai nấy quên cả ăn, chỉ mắt chữ A mồm chữ O chăm chú vào bàn tay ma thuật của hắn. Ran liếc qua thấy Shinichi cũng ngó qua nhìn mình, thì mỉm cười. Ai cũng biết Kaito thích được làm trung tâm của mọi chú ý, hắn có biệt tài điều khiển đám đông dễ như trở bàn tay giống như mấy chú bồ câu trắng muốt nọ đang khiến một vài khách của nhà hàng reo lên vui vẻ. Shinichi và Heiji vẫn chăm chú quan sát Kaito rất kĩ, có lẽ đã đoán ra mẹo vặt đằng sau những màn ảo thuật này, nhưng bọn hắn đủ khôn để vờ như không biết. Ngay cả Heiji giờ cũng biết giữ mồm giữ miệng để cho lũ trẻ được vui vẻ. Kazuha nghĩ mà thấy hãnh diện quá xá.

Kaito liếc thấy anh nhân viên nhà hàng ra hiệu, nhưng vẫn cố hô biến ra vài cành hoa hồng nhung và hồng trắng xuất hiện trên từng bàn ăn.
“Cám ơn sự quan tâm theo dõi của quý vị và các bạn!” Hắn cúi người xuống đáp lại tràng pháo tay rôm rả. “Tên tôi là Kuroba Kaito, bậc thầy ảo ảnh. Hẹn gặp lại quý vị ở nhà hát nghệ thuật Ekoda! Cám ơn, và chúc ngon miệng!” Hắn nhảy xuống sàn được 1 giây thì chén dĩa ở đâu tự dưng lại xuất hiện trên bàn, hai cậu con trai ôm chầm lấy hắn.
“Hay lắm bé Kai,” Yukiko khen Kaito trong lúc ai nấy bắt đầu ai về ghế người nấy.
“Đáng ngưỡng mộ thật, còn tôi thì dạo này thực sự rất sợ đám đông…” Hidemi thở dài một tiếng, sau khi kết thúc nhiệm vụ ở CIA, cô quay trở lại làm phóng viên truyền hình. Eisuke vỗ về an ủi chị gái xong thì quay ra dỗ Keiji và cho thằng nhóc ít tiền lẻ.

“Thằng bé quả là có thần kinh thép” Yuusaku bật cười, dựa người vào cây can để ngồi xuống ghế. Kaito nhấc hai đứa con trai lên trao trả cho bà Minami, bà đặt chúng ngồi ngay ngắn vào bàn ăn, bắt chúng hứa sẽ ngoan ngoãn vâng lời.
“Phép lạ có ở khắp nơi nơi,” hắn nói.

Mặc dù vắng mặt Aoko, Saguru và Akako, mọi người vẫn ăn uống khá ngon miệng và vui vẻ, ngoại trừ việc một thực khách đàn ông ở bàn bên cạnh đang ăn bỗng lăn đùng xuống chết với nguyên nhân tử vong do xya-nua. Nguyên nhóm Ran đã có tới 2 nhân viên FBI, 1 một cựu CIA, 8 cảnh sát, 5 thám tử nghiệp dư và tới 2 thám tử tư, nên vụ án được khép lại với tốc độ kỉ lục. Thành thật mà nói, Ran thầm nghĩ cũng còn may mắn, với tập đoàn đại nhân vật nọ mà chỉ mới có 1 vụ án mạng thì như thế là quá ít. Một cái may mắn nữa là tụi trẻ con ngồi rất ngoan, không quậy phá. Conan lại còn bình phẩm như người lớn, “Lại nữa à?” khiến Ran nhớ lại việc cô cấm tiệt chồng mình mang con trai tới hiện trường vụ án.

Khi bữa tráng miệng bắt đầu được một lúc thì điện thoại của Kaito đổ chuông. Không hiểu thế nào mà nó lại rơi trúng người Kazuha khiến Heiji điên tiết chửi um lên, mấy bà mẹ vội bịp tai mấy đứa nhóc lại còn mấy ông bố thì vội tìm cách bịp mồm Heiji lại. Kaito cười lớn, nhưng cũng phải làm bộ mặt ngượng nghịu rồi bắt máy và làm phép “dịch chuyển tức thời” lên trần nhà. Ran buông tay khỏi hai đứa con, căng tai ra nghe xem có phải Kaito đang nói chuyện với Aoko không.
“Được rồi, chờ chút.” Kaito cố tình lờ đi ánh nhìn bực dọc khó chịu của quản lí nhà hàng, hắn nhoài người xuống đám đông người quen và hét lớn “Con trai! Mọi người hô chúc mừng đi!” rồi giơ điện thoại ra cho tất cả đồng thanh: “CHÚC MỪNG!”

“Đã đặt tên cho cậu bé chưa?” Kazuha hỏi.
“Chưa quyết định,” Kaito đáp, để ý thấy Heiji có vẻ đã bớt giận mới dám tụt xuống sàn. “Bây giờ tớ tới bệnh viện đây. Mẹ giúp tụi con trông các cháu nhé. À phải rồi,” hắn búng tay đánh chóc. “Saguru muốn hai cậu cũng tới đó, Shinichi, Ran.”
“Tụi tớ ư?” Shinichi nhướn lông mày tỏ vẻ ngạc nhiên, nhưng rồi hắn nhún vai và quay lại nói với con gái.
“Komi, con với em ở lại chơi với ông bà chiều nay nhé?”
“Mẹ kêu tụi nó gọi mẹ là Yuki rồi,” Yukiko vội chêm vào. “Nghe “bà” thấy già quá đi.”

----------

Akako nhẹ nhàng vỗ về cậu bé con, nó đã lăn ra ngủ sau một hồi kêu khóc đòi bú. Tạm thời tóc nó chưa mọc, nên chưa ai biết sẽ là màu gì, nhưng Akako để ý thấy màu mắt thằng bé có ánh xanh lá mỗi lần nó mở hé mắt. Cô và chồng vẫn chưa đặt tên cho con, tuy trong lòng cô đã có ý định sẵn, cô cũng cảm thấy Saguru đã đoán ra được phần nào ý định ấy. Bây giờ Akako muốn chờ cho những người bạn kia tới. Kudo Shinichi biết chuyện gì đã xảy ra với người đó. Cô cũng có linh cảm rằng Ran cũng đã biết.
“Xin chào,” Kaito ngó đầu vào nhìn. “Thằng nhóc là người chứ? Có sừng quỷ hay là đuôi cánh bất thường không?” nói xong là phải né cú đấm của Aoko và Saguru liền.

“Em bé dễ thương quá!” Ran nựng nịu khi cô được trao cho cậu nhóc mới sinh được quấn trong khăn màu xanh lơ.
Shinichi bắt tay Saguru. “Các cậu đã đặt tên cho con chưa?”
“Tớ nghĩ Akako có ý tưởng sẵn rồi,” Saguru mỉm cười khẽ khàng khép cánh cửa lại sau lưng.
“Biết rồi nha, Jesus đúng không?” Kaito hồn nhiên la lên. Saguru đập cho tên ngốc nọ một cái trúng đầu, nhưng hắn cũng không thèm né, chỉ cười nhăn nhở. « Sao ? Không biết câu chuyện về Chúa Jesus à ? »

« Tớ… » Akako ôm cậu con trai vào lòng trước khi bắt đầu câu chuyện. « Tớ nghĩ tớ đã hiểu ra chuyên gì xảy ra với em trai mình rồi. Dù gì từ trước tới giờ tớ đã sẵn nghi ngờ. Tớ đã biết em mình đã trở thành người thế nào, và có lẽ tớ biết… nó đã chết vào đúng ngày hôm ấy. »
Nụ cười trên mặt Ran biến mất cùng lúc với sự xuất hiện của nét vô cảm trên gương mặt Shinichi. Đương nhiên họ vẫn còn nhớ như in cái ngày hôm ấy.
« Nhưng nhiều năm sau tớ mới nhận ra, » Akako lặng lẽ nói, trong tâm trí mường tượng lại mái tóc màu bạc rất dài nhuốm màu đỏ của máu loang cùng đôi mắt màu xanh lá lạnh lùng như đáy mồ ngày hôm đó.

« Tớ thật có lỗi, » Shinichi đáp lại, cũng với giọng lặng lẽ như vậy. « Trước đó tớ đã suy luận ra em trai cậu là ai, nhưng… lúc đó thực sự tớ không muốn để cậu biết. Thời gian đó cậu cũng đã đủ đau khổ và hoang mang rồi. »
« Đúng vậy, » Akako khẽ thở dài, « ngay cả sau khi hiểu ra mọi chuyện… nhưng không phải… kẻ chết ngày hôm đó không phải là em trai của tớ. »
Nghe đến đây thì Shinichi mở miệng ra tính phản đối, tuy nhiên Akako đã giơ tay ra hiệu để cô nói nốt. Hắn biết ý, đành im lặng. « Đó không phải là đứa em trai trong kí ức của tớ. Nó đã chết trước đó rồi. Kẻ đó chỉ là cái vỏ bọc bên ngoài. Tớ đã coi như em mình đã chết trước đó rất lâu, và sẽ không bao giờ nhớ về nó như một kẻ sát nhân. Tớ không làm được như vậy. Tớ biết như vậy là khó hiểu, nhưng… »
« Nghĩ như vậy trong lòng sẽ thấy nhẹ nhõm hơn,” Saguru ngồi xuống cạnh Akako và ôm nhẹ vợ. « Quá khứ là của em, em nhìn nhận nó ra sao là quyền của em. »

« Tớ cũng mừng là cậu đã tìm được sự thanh thản, Akako ạ, » Shinichi hơi mỉm cười. « Nếu là tớ, chưa chắc tớ đã làm được như vậy. Cậu là một người con gái mạnh mẽ. »
« Cậu không biết lời khen đó có ý nghĩa đến thế nào đâu, » Akako bật cười. « Dù sao thì tớ cũng muốn khởi đầu một cái gì đó. Saguru này, em muốn đặt tên cho thằng bé là … Jin. »
Mọi người ai nấy đều cúi nhìn sinh linh nhỏ bé được quấn trong tấm khăn màu thiên thanh. Một sinh linh tí hon, một đứa bé xinh đẹp và ngây thơ.

« Anh không có ý kiến gì khác, » Saguru nhẹ nhàng nói với vợ.
« Ừ, » Ran mỉm cười. « Giống như… ban cho người đó một cuộc sống mới. Một khởi đầu mới với môt cuộc đời bình dị. »
« Nhưng bình thường thì chán lắm, » Kaito giả vờ phàn nàn, nhưng hắn nhoẻn cười, và không phải nụ cười trêu chọc. « Nói thế thôi, tớ thấy cậu làm mẹ được đấy. Chắc cậu phải yêu quý thằng nhóc này lắm ấy nhỉ ? »

« Có lẽ vậy, » Akako cười buồn. « Tớ vẫn chưa thể tin nổi… Không dám nghĩ mình đã sẵn sàng để sinh một đứa con. Tớ còn không dám nghĩ mình có quyền tạo ra một cuộc đời, hay là có quyền có trách nhiệm nuôi nấng một đứa trẻ thành một người tốt… nhưng… »
« Anh thì nghĩ, » Saguru hôn lên tóc vợ, « em sẽ là một bà mẹ tuyệt vời. Còn con trai chúng ta sẽ trở thành môt cậu nhóc hạnh phúc, được vui sống trong an toàn, được yêu thương và sẽ là một cậu bé ngoan. »

« Chào bé Jin, » Aoko vui vẻ nhoài người tới ngắm cậu bé mới sinh. « Mọi người ai nấy đều háo hức muốn gặp con lắm rồi đó nha. »
Shinichi cũng mỉm cười. Hắn lờ đi chút dư âm đáng sợ còn rơi rớt lại từ âm thanh của cái tên ấy. Có những vết sẹo không thể liền, cũng có những sự tàn phá không thể xây đắp bù lại, nhưng dần dần, từng chút một, sẽ có một cái kết. Rồi những kí ức hạnh phúc sẽ thay thế kỉ niệm buồn, và Shinichi rất mong chờ những kỉ niệm trong tương lai với chú bé này, về con cái của hắn, và cả một thế hệ mới đang lớn lên trong một thế giới tốt đẹp hơn rất nhiều so với trước lúc chúng được sinh ra.
Một cuộc đời tươi đẹp nơi hi vọng sẽ được ghi nhận và đáp trả.

« Chúc mừng sinh nhật, bé Jin, » Akako mỉm cười thật tươi cho dù mắt rơm rớm nước, « Chúc Giáng Sinh vui vẻ. »

HẾT
Về Đầu Trang Go down
http://anfucafebook.blogspot.com/
yukikodethuong

yukikodethuong

Nữ Virgo
Tổng số bài gửi : 430
Birthday : 10/09/1996
Age : 28

[Long Fic sưu tầm] Khi chiếc hộp Pandora hé mở - Page 5 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long Fic sưu tầm] Khi chiếc hộp Pandora hé mở   [Long Fic sưu tầm] Khi chiếc hộp Pandora hé mở - Page 5 Empty15/2/2013, 11:13

Wa, cuối cùng pic này cũng end rùi! Hay thật đấy cơ! Cảm động quá chừng [Long Fic sưu tầm] Khi chiếc hộp Pandora hé mở - Page 5 2155288934
Vote thanks cho ss. Cái này mà dựng thành phim thì tưởng tượng đã thấy hay rùi, he he :37:
Về Đầu Trang Go down
Sponsored content




[Long Fic sưu tầm] Khi chiếc hộp Pandora hé mở - Page 5 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long Fic sưu tầm] Khi chiếc hộp Pandora hé mở   [Long Fic sưu tầm] Khi chiếc hộp Pandora hé mở - Page 5 Empty

Về Đầu Trang Go down
 

[Long Fic sưu tầm] Khi chiếc hộp Pandora hé mở

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 5 trong tổng số 5 trangChuyển đến trang : Previous  1, 2, 3, 4, 5

 Similar topics

-
» [Long Fic] Viên ngọc phù thủy: Pandora
» [kaitoukidfan0108] Detective conan Doujinshi by Sóc Nâu (dựa theo fan fic "When the Pandora's box is opened...")
» [Long Fic Dịch] As long as you're happy
» [One-shot Dịch] Chiếc kính một mắt (The Monocle)
» Chap 32 : Chiếc bút không có mực

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
CFC :: Khu vực Tài nguyên :: Fan Fiction :: Đã Hoàn Thành-